Hoàn thành Akaineko - Hoàn thành - Athena.K

kinoshita

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/2/15
Bài viết
141
Gạo
0,0
Chương XXVII
Cuộc chiến của mỗi chúng ta
(phần 2)​

Tiếng cánh cửa chính bằng gỗ va vào nhau bên ngoài phòng khách khiến chúng tôi kết thúc màn ăn mừng nhắng nhít. Tiếp theo đó là những tiếng bước chân. Cả hai cùng nghiêng người nhìn ra hành lang để xem ai vừa vào nhà.

Và chúng tôi nhìn thấy chị Yui đang đứng ở đó.

Như thể chúng tôi tìm được một ngày đẹp trời để họp mặt gia đình vậy!



*​



- Eo ơi! - Miwa vừa nói vừa dùng tay bịt mũi lại làm anh chàng phục vụ bàn cho chúng tôi thoáng trở nên lúng túng.

Tôi huých vào khuỷu tay cô nàng, Miwahi bỏ tay đang bịt mũi ra - và rõ ràng tôi biết cô bạn mình đang cố nín thở - trong lúc anh chàng đặt đĩa trứng ốp lết ăn cùng bánh mì xuống trước mặt chị Yui.

- Không, không! Tớ không chịu nổi nữa đâu!

Thậm chí còn chưa kịp nói xong thì nàng bầu đã rời khỏi chỗ và chạy như bay về phía nhà vệ sinh, đẩy ba người còn lại vào tình trạng bối rối không biết cách nào để gỡ.

- À… cái đó… - Tôi nghĩ là mình nên nói gì đó chứ không nên để anh chàng đẹp trai đứng cạnh mình tiếp tục nở nụ cười ngượng ngùng với mấy vị khách xung quanh. - Thật xin lỗi! Cô ấy thai nghén ấy mà, không có ý gì đâu!

- Đương nhiên là không sao rồi! Nhưng tôi có nên đổi món này của chị không? - Anh ta cúi xuống hỏi chị Yui.

- Cậu đổi cho tôi một bánh mì phết mứt cam đi!

Cuối cùng thì anh chàng cũng bước trở lại vào trong bếp và mang theo cả đĩa trứng.

- Chị tưởng là không sao chứ? Con bé nhạy cảm thế cơ à? Còn hơn cả Miêu tinh bọn chị! - Chị Yui hẳn là đang bắt đầu nghĩ chuyện này là do tội lỗi của chị ấy.

- Mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng. Chị chưa thấy đâu! Cái danh sách những món cần tránh trước khi bọn em nghĩ là sẽ tới đây… - Chỉ cần nghĩ tới việc là sẽ chẳng có thứ gì để ăn là tôi đã thấy rùng mình.

Ban đầu chúng tôi đã ngăn chị ấy gọi món đó nhưng chị ấy bảo rằng nó chẳng tới mức ấy đâu và chị vẫn gọi trong khi tôi chọn một bánh sừng bò ăn cùng cà phê đậm còn Miwa thì bảo thích bánh vị sầu riêng. Cả tôi lẫn chị Yui đều không hiểu sao cô bạn lại thích được thứ nặng mùi như sầu riêng mà lại không chịu nổi mùi trừng ốp vốn chẳng có gì.

Cuối cùng, cô bạn tôi quay lại bàn cùng lúc với chàng phục vụ mang thức ăn tới. Lần này, anh chàng ý nhị dành cho bà bầu một nụ cười đầy duyên dáng lúc đặt bánh xuống. Tôi nhìn một vòng quanh cửa hàng đang đông nghịt khách vào lúc bảy rưỡi sáng và nhận ra mấy cô nàng cỡ trạc tuổi tôi, hoặc cũng có thể lớn hơn, đang nhìn chằm chằm như thể tan chảy theo cùng nụ cười của chàng phục vụ. Ngay cả Miwahi cũng đỏ mặt cười đáp lại và không rời mắt khỏi anh ta cho tới khi anh chàng bước trở lại sau quầy phục vụ.

- Cậu không định phản bội lại chồng yêu của cậu đấy chứ? - Tôi hỏi với một giọng gần như là hốt hoảng.

- Chắc không phải thế đâu! - Chị Yui nói rồi cắn lấy một mẩu bánh. - Chắc là anh chàng nhận ra Miwa thôi, dù gì cũng đã trở thành người nổi tiếng rồi còn gì! Hoặc cũng có thể cậu chàng chỉ muốn Miwa không ngượng vì chuyện ban nãy.

- Chị ở Hoa Hướng Dương mà cũng biết cả chuyện đó sao ạ?

- Phim của Kawahachi nổi tiếng mà, thêm vào vụ đám cưới ầm ĩ nữa. Cậu ấy được đẩy lên thành hàng sao A+ luôn rồi ấy chứ!?

Tôi gật gù chấp nhận giả thuyết ấy khi cố gắng nuốt xuống cổ họng miếng bánh mì mà mình vừa cắn, ngừng lại như để nhấm nháp mùi thơm lừng của bột bánh và hương thơm hòa quyện của cà phê tan ra trong miệng mình. Tôi ăn thêm miếng nữa rồi miếng nữa cho tới khi Miwahi chịu lên tiếng thanh minh.

- Không phải thế đâu ạ! - Cô bạn phây phẩy tay trước mặt rồi quay sang tôi. - Chỉ là… nhìn Hina cứ như anh chàng ấy đã bắt mất hồn của cậu ấy vậy! Hơn nữa còn kiểm tra xem có ai như mình không. - Và cô nàng phá ra cười ngất ngây chẳng quan tâm gì tới xung quanh. Tôi có nghe nói chuyện khi có thai người ta thường không kềm chế được cảm xúc của mình nhưng đâu nghĩ là nó “hoàng tráng” thế này.

- Này, tớ như thế khi nào hả?! - Tôi phản kháng.

- Hiện rõ mồn một trên mặt rồi kìa! Nhưng tớ nghĩ anh chàng ấy tốt số đấy! Được công chúa để ý cơ mà.

- Miwa, nói hay đấy! - Cả cô Miêu tinh cũng hùa theo.

- Này này! - Cô bạn chợt nhìn sang tôi hốt hoảng. - Cậu ăn nhanh thế?!

Tôi nhìn xuống đĩa bánh của mình: tôi đã chén hết cái bánh và cà phê thì còn chưa tới một nửa.

Ngon miệng quá ư?



*​



Hẳn không phải là ngon miệng, nếu không thì tôi sẽ không phải rời khỏi bàn sớm và nôn thốc nôn tháo như thế này trong nhà vệ sinh. Cảm thấy trong bụng mình quặn lên và nôn nao đến kì lạ, miệng tôi chua lòm chất axit của dạ dày trào lên, rốt cuộc toàn bộ bữa sáng và chỗ bim bim tôi nuốt tối qua đều cứ vậy mà ra khỏi người tôi. Tôi đã cố ngốn cho hết cái bánh ấy, giả vờ như nó là thứ cao lương mĩ vị tuyệt phẩm nhất mà tôi từng được ăn từ trước tới giờ. Đây chỉ là kết quả.

Tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Không phải là do thiếu chất hay bị kiệt sức mà là cả hai. Bởi vì tôi gần như không thể ăn được hoặc ăn rất ít trong suốt thời gian qua. Tôi không muốn cứ phải nằm lì một chỗ nhưng cuối cùng tôi chẳng ăn được gì nên chẳng có đủ năng lượng để làm gì cả.

Phòng vệ sinh không có người và sau khi xả hết nước xuống cái bồn rửa, tôi gục đầu mình vào tấm gương lớn bao phủ hết cả mảng tường bên cạnh. Phản chiếu trong gương là hình ảnh một nàng công chúa có gương mặt V-line không mong muốn, gầy trơ xương và da mặt xanh lét. Đáng ra tôi không nên như vậy, tôi biết. Tôi chỉ mới mười bảy tuổi và tôi còn cả tương lai lẫn giấc mơ chưa thực hiện được chút nào phía trước. Đáng ra tôi không nên trở thành một bóng ma trong chính cuộc đời mình thế này.

Quả là tôi vẫn ở đây nhưng tôi chỉ đang tồn tại chứ không phải đang sống.

Thậm chí khi nhìn anh chàng phục vụ kia tôi còn không cảm thấy được gì, tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực và cảm giác xấu hổ, không có gì cả. Tôi chỉ nhìn anh ta vì anh ta đẹp trai. Mà không thể nào anh ta có thể đẹp trai được bằng người đó cả!

Tôi chỉ đang muốn tỏ ra mình bình thường, mình mạnh mẽ, mình đã vượt qua được tất cả…

Thực chất bên trong chẳng còn gì cả.

Tôi là một cái vỏ trống rỗng, tôi là một cái vỏ trống rỗng, và cho dù có trống rỗng như thế nhưng tôi cũng chẳng muốn chứa một em bé trong đó. Tôi ghét trẻ con, tôi sẽ không chứa đứa nào trong ổ bụng mình cả.

Tôi sẽ thay đổi tương lai.



*​



- Miwa đang làm gì trong đó thế? - Tôi và chị Yui nhìn vào trở lại cửa hàng mà chúng tôi vừa ở trong chưa đầy hai phút trước, cô nàng vợ-người-nổi-tiếng đang cố luyên thuyên gì đó với anh chàng phục vụ chúng tôi ban nãy.

- Cô bé nghĩ mình có thể thuyết phục được cậu ta theo đuổi em! - Cô nàng Miêu tinh vừa nói vừa dựa lưng vào xe của Miwa nhấm nháp cốc cà phê trên tay.

- Cậu ấy đang làm chuyện vớ vẩn gì thế?!

- Cũng không trách con bé được. Chắc là con bé đang nghĩ cho em thôi! Sau chuyện của Yuki…

Nghe nhắc tới tên anh, không gian xung quanh tôi đột dưng sẫm màu lại. Nhưng tôi không cho phép mình rơi vào cái hố do chính mình tạo ra.

- Cậu ấy chẳng cần phải làm thế đâu, bởi vì em sẽ lại lấy chồng và sinh con thôi. - Tôi nói dối không chớp mắt.

- Em chắc chứ? - Mặc dù không nhìn nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt chị ấy đang chú mục vào mình.

Tôi lưỡng lự một lúc trước khi ngước nhìn chị Yui. Và tôi có cảm giác cho dù tôi có nói dối thế nào thì chị ấy cũng sẽ nhìn ra được.

- Em nghĩ sẽ cần chút thời gian. Bây giờ thì chưa được!

- Chị cũng nghĩ thế! Từ khi nào chị không nhận ra, hai đứa đã tiến xa đến như thế. Đương nhiên mọi chuyện cũng sẽ khó khăn hơn…

- Chị chỉ nghĩ cho em thôi, còn chị thì sao? Cho dù anh Sumeki đã cố giết em đi nữa nhưng anh ấy cũng là người mà chị yêu. Không phải chị nên tha thứ cho anh ấy sao?

- Nếu muốn làm được vậy thì chị cũng phải tha thứ cho bản thân mình trước đã. Chị không thể nghĩ về em mà không nghĩ đến lúc chị đã từng muốn lấy mạng em để đổi lấy hạnh phúc cho riêng mình. Lòng tham của chị chắc là đã bị viên Akaineko nhìn thấu nên bây giờ chị mới phải trả giá thế này.

- Cho dù chị không thể tha thứ cho bản thân mình thì em cũng sẽ tha thứ cho chị! Em ấy mà, em cảm thấy chuyện ấy giống như điều chị làm cũng giống như bao nhiêu người khác sẽ làm thôi. Người phải trả cái giá đắt nhất không phải là Yuki sao?!

Không ai nói thêm điều gì nữa và sau đó là một khoảng trống kéo dài đến vô tận cho tới khi Miwa quay trở ra và chúng tôi cùng nhau chui vào trong xe.

- Đúng rồi! Chị quay về Bồ Công Anh Xuân làm gì thế, chị Yui? - Cô bạn tôi hỏi khi đang khởi động con xe gia đình bốn chỗ màu xanh da trời của mình.

- Là đám cưới của chị quản lí ở Dandelion ấy mà! Chị ấy biết chị đang ở Hoa Hướng Dương nên gửi thiệp tới.



*​



09 GIỜ 25 PHÚT
Trụ sở NAI ở Tulip.



- Em nghĩ chúng ta có cơ may thắng vụ này không? Sau khi tìm ra chứng cứ cho thấy NAI đã làm sai quy trình khi muốn bắt giữ họ thay vì tìm kiếm họ? - Himeshiro nói chuyện nhưng rõ ràng chẳng chú tâm gì tới người đang nói chuyện với mình.

- Em nghĩ anh không nên đem chuyện đó ra, anh không biết chuyện gì đang diễn ra sao? - Umihara nối bước theo chàng Thế tử bước vào thang máy và quay lại hai cận vệ đi phía sau. - Hai anh tới đây được rồi, còn lại tôi sẽ lo!

Cánh cửa thang máy khép lại và cô nàng bấm nút đi xuống lối đi ngầm.

- Chúng ta đang đi đâu thế? Và còn chuyện gì đang diễn ra? - Hime chẳng biết cô nàng đang ám chỉ điều gì.

- Rõ ràng ban đầu đó chỉ là tìm kiếm nhưng sau khi họ biết anh đang mua bán vùng đất đó cách đây hơn tám tháng, nó đã chuyển thành truy sát. Cái đó chưa nói tới việc Sumeki vượt biên trái phép, sẽ khiến anh ấy chịu án chứ không tới mức phải truy sát. Bố em nói rằng họ đá ngài Minamoto, vốn là người chịu trách nhiệm khu vực K20, ra khỏi vụ này ngay sau khi anh tới tìm lão Motoru lần đầu tiên. Rõ ràng chuyện này có sự sắp đặt vì chỉ có ngài Minamoto mới có thể đảm bảo rằng cuộc tìm kiếm giữ được tính mạng cho hai Miêu tinh kia bởi ngài ấy có mối liên hệ khắng khít với người ở ngôi làng đó hơn là chỉ kiểm soát nó. Với tình hình nhà Hitoderi đang muốn triệt tiêu hết các phe cánh của Hoàng gia Onawaki như bây giờ thì có lẽ chuyện đó chỉ là chiêu trò để họ dấy lên chiến tranh ở đây và tiêu diệt gọn Bồ Công Anh Xuân. Nếu anh sập bẫy nghĩa là anh đang tự đẩy mình vào cái lưới đã được giăng sẵn.

- Ý em là chuyện này không chỉ đơn thuần liên quan tới cái làng Miêu tinh ấy sao?

- Ít nhất sau bao nhiêu năm anh cũng có thể hiểu em hơn một chút! - Cô nàng cay đắng nói.

Nhà Honda và nhà Kojimoto vốn dĩ có mối thâm tình lâu năm từ khi bố mẹ của cả hai chỉ mới là học sinh cấp hai nên Umihara biết Himeshiro từ rất sớm. Quan hệ của họ luôn mờ mịt khó tả khi mặc dù cô lớn tuổi hơn nhưng vẫn gọi cậu chàng là “anh”, cô thừa nhận việc mình có tình cảm với cậu nhưng chàng Thế tử thì chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện đó.

Rồi cách đây một tháng, cậu đến gặp cô và đề nghị giúp đỡ trong vụ kiện tụng này vì cô là người mà cậu tin tưởng nhất sau khi cảm thấy mọi chuyện đang chuyển biến theo hướng xấu và vị luật sư trước đang lâm vào cảnh bế tắc.

Umihara đã định không nhận. Vì Himeshiro muốn cô giúp cậu cứu lấy người cậu yêu. Người ta có thể nói rằng mình không ích kỉ trong tình yêu cũng như bảo rằng có thể chúc người mình yêu ra đi và tìm được hạnh phúc nhưng có mấy ai thực sự muốn nói ra điều đó. Cô không có nói cô không ích kỉ khi biết chuyện này và viện cớ vì cô vẫn còn là một sinh viên chứ chưa đã tốt nghiệp để từ chối. Nhưng bố cô đã khuyên cô nhận, bởi vì đây chẳng phải chuyện có thể đùa được và ông cần cô thể hiện rằng mình thực sự có thể làm được gì. Một luật sư sẽ được sắp xếp để tham vấn nhưng cô mới chính là người quyết định vụ kiện sẽ đi đến đâu.

- Nhưng anh vẫn không biết chúng ta đang đi đâu!?

- À! Cái này thì có liên quan tới làng Miêu tinh đấy! Chúng ta đã có thêm thông tin về một Miêu tinh khác…



*​



- Ôi! Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau! - Chị quản lí xinh tươi trong chiếc váy trắng bồng bềnh nói khi đang ngồi ở chiếc sô pha có lưng tựa đặt ở cuối phòng tiếp khách của cô dâu trước lễ cưới.

Mặc dù không muốn nhưng cuối cùng chúng tôi cũng bị kéo vào đây.

- Chào chị! - Chị Yui một bước lao vào vòng tay của cô dâu. - Em chẳng nghĩ là có ngày mình sẽ được gặp lại chị!

- Hina cũng tới à? - Chị quản lí mỉm cười với tôi nhưng hơi lưỡng lự khi liếc nhìn sang Miwa.

Lần cuối cùng chị ấy gặp cô bạn hẳn là cô nàng vẫn còn trong cơ thể cũ.

- Chắc là chị biết cô ấy đấy ạ! Vợ của anh Kawahachi! - Tôi giới thiệu và ngay lập tức các cơ mặt của chị quản lí dãn ra.

- Chào em! Cậu ấy là thần tượng của chị đấy, nói thật không đùa đâu!

Mọi người chào hỏi nhau một cách thân mật trước khi có thêm vài người bạn của cô dâu tới. Cô dâu than thở về cái váy nặng nề và áp lực trước lễ cưới khiến chị sụt mất mấy cân rồi đủ thứ chuyện ăn uống giữ dáng để mặc vừa cái váy này,... Có cảm giác như tôi vừa gặp lại cô bạn cùng nhà mình ba tháng trước, khi đám cưới anh Kawahachi vậy. Tâm trạng hỗn loạn của cô dâu trước ngày cưới? Giờ thì tôi sẽ không còn mơ ước được mặc bộ váy trắng ấy nữa. Nếu muốn, tôi có thể tự tìm nhà thiết kế để may một cái!

Tôi và Miwa định nhân lúc hỗn loạn chuồn ra khỏi đó thì lại gặp phải oan gia:

- Hina à? Cả chị Yukari nữa? - Chị Funo xuất hiện ở ngưỡng cửa ngay khi chúng tôi vừa ra tới và bị chị giám đốc chụp ngay lại. - Vừa đúng lúc định hỏi hai người chút chuyện. Chúng ta đi thôi!

Chị Funo - váy áo lỗng lẫy - nắm tay kéo đi trong hành lang đang đông nghịt người. Tôi nhận ra mình vừa lướt qua rất nhiều người nổi tiếng trong giới thời trang, một vài trong số đó dường như cũng đã từng xuất hiện ở Hoàng cung, thậm chí có một người tôi biết rất rõ - Kakarima Hoshii - là nhà thiết kế riêng của mẹ tôi. Tôi tự hỏi không biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây, trông nó giống đám cưới của chị Funo hơn là đám cưới của chị quản lí!

- Ancha may mắn vớ được một trong số những đối tác của chị đấy! Vậy nên trông nó mới giống chỗ họp mặt của giới thời trang như thế này. Dù sao thì đối với người nổi tiếng đây cũng là một cơ hội làm ăn mà! - Như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, chị Funo quyết định giải thích trong khi chúng tôi vẫn chưa thấy điểm đến của mình đâu. - Nếu là chị thì chị nhất định không biến nó thành nơi như vậy thôi!

- Là em nói thế thôi chứ bản thân em cũng muốn biến nó thành nơi họp mặt của giới nghệ sĩ lắm đúng không? Cứ nghĩ tới một lễ cưới đầy ca sĩ, giới truyền thông và cả giới thời trang là chị đã thấy chóng mặt rồi! - Miwa lên tiếng như một bà chị dâu thực thụ.

- Này chị! Sao chị lại nói chuyện đó với trẻ con chứ?

- Chị Funo! Em có còn là trẻ con đâu! - Tôi phản đối. - Chuyện chị lấy anh Dehiki thì có gì là xấu hổ chứ? Cái hôm ở chỗ bà Arika là em đã biết chuyện giữa hai người rồi. Chị không chê anh ấy thì còn vấn đề gì nữa đâu!

- Coi cái con bé này nó đang nói gì này! - Chị Funo bặm môi nhìn tôi như cảnh cáo.

Nhưng rõ ràng là tất cả chúng tôi đều đang đợi có thêm nhiều đám cưới nữa. Hôn nhân là bước ngoặc của một đời người, báo hiệu một quãng thời gian khó khăn phía trước nhưng cũng không thiếu niềm hạnh phúc…

Tôi không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa.

Cùng lúc đó, sảnh tiệc rộng lớn đã hiện ra trước mắt chúng tôi.

- Là do chính tay chị thiết kế đấy! Tuyệt chứ hả? - Chị Funo háo hức như thể trẻ con vậy.

Trước mắt tôi là không gian ngọt ngào như thể được phủ lên một lớp kẹo bông gòn. Dùng tông màu hồng và tím làm chủ đạo, các dải lụa trộn màu được giăng ở hai bên lễ đường ngăn với khu dành cho khách mời và cả ở xung quanh sảnh. Các bệ thạch cao màu trắng được dùng làm giá đỡ cho các đóa hoa mẫu đơn đình đang nở rộ cũng được đặt dọc theo con đường đến hạnh phúc của cặp đôi này. Sân khấu ở cuối con đường ấy lấp lánh dưới ánh sáng của hàng trăm khối kim cương treo ngược xuống từ trên trần. Hẳn là chị Funo đã hao tâm tổn sức vì cái không gian này lắm!

- Chị nghĩ là Ancha sẽ phát khóc khi nhìn thấy chỗ này nhỉ? Chị ấy thỏa mãn nhìn ngắm thành quả của mình một cách mơ màng rồi bất chợt quay ngoắt sang một anh chàng mặc đồng phục của sảnh tiệc đang ôm một bó mẫu đơn khác. Này này, anh kia! Cái đó phải nhẹ nhàng một chút chứ? Trước đây anh làm khuân vác sao? Nhẹ nhàng chút, nhẹ chút. - Và chị ấy theo dõi cho tới khi anh chàng làm đúng theo ý mình.

- Hồi đám cưới cậu cũng hệt như thế này, khác cái là anh Kawahachi đã nẫng tay trên của chị ấy về vụ trang trí và sắp xếp. - Trong lúc cô bạn tôi ngồi trong phòng cô dâu thì tôi là người đã đi kè kè bên anh Kawahachi khắp cái sân tiệc ngoài trời, dường như chẳng có gì vừa ý anh ấy cả và tôi trở thành trợ lí bất đắc dĩ. Trên đời chắc mỗi anh Kawahachi có trợ lí là công chúa!

- Funo cũng đã cay cú lắm vì lần đó không được làm theo ý mình…

Khi tôi và Miwa đang nói chuyện thì chị Funo đã nhảy thoắt một cái lên sân khấu chính và đề nghị hạ thấp một viên kim cương xuống rồi lại bước tới bê một cái chân đế thạch cao - phải cao ngang nửa người tôi chứ chẳng ít - bị lệch vị trí. Cuối cùng vì cái chân đế thạch cao quá cứng đầu nên cả Miwa cũng bước tới giúp. Thật là một quan cảnh hỗn loạn. Những vị khách cũng đã bắt đầu vào đầy sảnh tiệc chỉ trong vòng vài giây sau đó, ai ai cũng đang bận rộn tối mắt với buổi lễ này. Biểu cảm tuy khác nhau nhưng có lẽ ai cũng hài lòng vì nó đã được chuẩn bị một cách kĩ lưỡng.

Chỉ có tôi vẫn lạc lõng ở đây.

Một vài người đã tỏ vẻ khó chịu khi tôi cứ đứng chắn giữa lối đi vào sảnh nên tôi bước một bước né sang mé trái của cánh cửa rồi lùi dần ra xa.

Chỉ có tôi vẫn không thể thoát được sợi dây trói buộc mình.

Mỗi lần thế này, tôi chỉ biết tự nhủ rằng rồi mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi nên tôi cần phải tập trung vào một cái gì đó. Tôi bắt đầu quan sát những người đang chào hỏi nhau trong sảnh, như thể đang xem một màn hình lớn, quay một khung cảnh lớn và được chiếu chậm mất vài nhịp. Tôi nhìn một cặp vợ chồng với cô bé nhỏ mặc bộ đầm công chúa đang nhảy lăng xăng trong sảnh với một bông hoa mẫu đơn được nhân viên nào đó tặng trên tay. Tôi nhìn một cô gái trẻ với lớp trang điểm dày cộm và bộ váy áo bó sát đang tô thêm son lên đôi môi vốn đã đỏ chót trong lúc một cô gái khác đang chỉnh lại một lọn tóc rơi ra từ cái búi trên đầu cô nàng. Tôi nhìn anh chàng rễ phụ với chiếc nơ trắng trên cổ, tôi rất thích nơ trắng. Tôi nhìn thấy Yuki-tưởng-tượng của mình đang đứng ở giữa tất cả những con người đó, với bộ lễ phục và chiếc nơ trắng giống hệt chàng rể phụ. Tôi biết mình sẽ trông giống một con dở nhưng rốt cuộc tôi vẫn mỉm cười với chàng trai trong trí tưởng tượng của mình, anh vẫn khiến tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực cho dù anh chỉ là một ảo ảnh rồi sẽ nhanh chóng tan biến.

Tôi để mặc trái tim mình bị cào xé và vẫn bám víu vào cái ảo ảnh ấy. Cứ như thể tôi đang chờ đợi nó xuất hiện và tôi, giống như một đứa trẻ muốn lưu giữ thật lâu những hình ảnh trong một bộ phim hoạt hình được chiếu trên tivi, lo sợ nó sẽ kết thúc nên không dám rời mắt. Lần này tôi quyết định không nói gì vì có quá nhiều người xung quanh nhưng tôi vẫn muốn nói với anh vài lời không thàng tiếng: “Nếu anh thực sự ở đó thì em sẽ muốn một lần nữa được khoác lên người bộ váy trắng ấy, cho dù chỉ là một giấc mơ mùa hè mơ hồ đi chăng nữa, ít nhất đó cũng là ước mơ của bất cứ bé gái nào. Nhưng giờ em không còn là một bé gái nên anh có thể biến mất được rồi, em muốn gặp anh vào một lúc khác, khi em có thể nói chuyện với anh.”

- Hina! - Tôi giật mình nghe thấy tiếng Miwa gọi tên mình khi cô nàng đang đứng trên cái bục dành cho người chủ trì buổi lễ và hốt hoảng chạy về phía tôi.

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra những giọt nước mắt nóng hổi từ khi nào đã chảy tràn trên hai má mình, ngay giữa ngày vui của người khác, thật là một hành động thất lễ quá đi mất. Vài người quay sang nhìn tôi khi tôi cố dùng cẳng tay mình dụi hết nước mắt, trông tôi chắc hẳn rất thảm hại.

Thảm hại, thảm hại,…

Tôi kềm nén để không ngồi sụp xuống đất như tôi vẫn thường vậy mỗi khi hai chân không còn chịu nổi được sức nặng của cái cơ thể tệ hại này.

Tôi là một công chúa quyền uy cơ mà! Tôi hạnh phúc và tôi vẫn đang sống. Tôi không cần có bà bác sĩ tâm lí nào hẹn gặp mỗi chiều thứ bảy. Tôi không cần ai mai mối cho một tấm chồng vì đến một lúc nào đó sẽ có hàng đống đàn ông ngã rạp xuống chân cho tôi lựa chọn…

Rồi nàng công chúa ấy quyết định chạy ra khỏi chỗ đó, chạy tới một nơi nào đó thật xa, thật xa…

Đến nơi nào nàng có thể được là chính mình.

Chỉ khi nào ở bên anh, em mới là chính mình.

 

kinoshita

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/2/15
Bài viết
141
Gạo
0,0
Chương XXVII
Cuộc chiến của mỗi chúng ta

(phần 3)

- Mọi chuyện sẽ không tệ thế này chứ?

- Tớ từng hi vọng là không!

- Nếu cậu chịu nói cho tớ nghe, chúng ta sẽ cùng giải quyết! - Miwa nhìn tôi và nói điều đó với gương mặt vô cùng nghiêm túc.

Tôi thật muốn ôm cô nàng vào lòng nhưng lại cảm thấy điều đó hơi ghê ghê nên đành thôi vậy, nhất là ở một nơi đông người như thế này.

- Tớ nghĩ nó cũng chẳng giải quyết được gì nhiều! Tớ không thể khiến trái tim mình làm khác đi và cũng không thể làm phiền đến cậu. Cậu cần phải có một hạnh phúc thật trọn vẹn cho thời khắc này, bởi vì… - Tôi ngừng lại vì không nghĩ là mình nên tiếp tục nói, điều đó sẽ dằn vặt cô bạn còn nhiều hơn cả tôi.

- Cậu nghĩ tớ sợ tương lai của mình đến thế sao?

Tôi nghĩ sao ư? Tôi sợ hãi cho tương lai của cô ấy còn hơn cả tương lai của mình ấy chứ?! Cô gái ấy đã vì tôi mà đuổi theo, trong cái khoảnh khắc mà tôi muốn biến đi nhất, cô ấy lại ở bên cạnh tôi thế này đây. Bên một tiệm đồ ăn vặt ở rìa của lễ hội mùa hè giữa khu vực được bao quanh là những tòa nhà mua sắm nhộn nhịp, chúng tôi lại ngồi bên nhau như thể chưa có chuyện gì xảy ra, như thể chúng tôi đã quay trở lại với những ngày cách đây có tám tháng mà tôi cứ tưởng là đã xa xôi lắm. Cô ấy nói rằng nỗi lo âu của tôi còn đáng quan tâm hơn cả nỗi lo âu của cô ấy. Làm sao tôi có thể khiến cô gái này bận lòng hơn nữa về cái điều mà tôi biết chắc là mình chẳng thể thay đổi gì được kia chứ?

- Tương lai của tớ ấy mà… - Miwa tưởng như không quan tâm tới thái độ của tôi mà cứ thế ngửa đầu nhìn lên những tầng cây trên cao, nơi ánh nắng giao hòa với những chiếc lá tạo thành một bầu trời xanh ngắt. - Tớ không cho rằng nó đáng sợ đến như thế! Vì dù sao thì nó vẫn chưa tới. Nó khác hẳn với những điều cậu phải chịu đựng, đó là hiện tại. Bởi thế, trông chừng như nó cũng không đến nỗi quá đáng sợ!

Tôi nhìn cô bạn của mình cắn một xiên cá viên.

- Tất cả chúng ta đều sợ hãi nó! - Tôi đính chính.

- Vậy ý cậu là cậu không sợ hãi điều đang diễn ra với mình sao? Rõ ràng tớ không nhìn nhầm, cậu gần như xanh lét thế này chỉ tại việc đó. - Vừa nói cô nàng vừa nhét một thanh xúc xích chiên ngập dầu vào miệng tôi. - Cậu còn bảo là chuyện đó không có gì đi!

- Ưm…

- Yuki ấy… Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cậu ta nhất định không muốn cậu trở thành thế này!

- Tớ biết chứ! - Tôi chỉ còn có thể nói về điều đó với một nụ cười bất lực (nhưng với một cái miệng đang nhai nhồm nhoàm thì hẳn trông tôi chẳng có tí tôn nghiêm nào). - Vậy nên đáng ra cậu không nên quan tâm tớ làm gì. Chuyện đó, ý tớ là, nó chẳng thể thay đổi được gì cả. Tớ nghĩ bản thân mình chỉ phải chịu đựng cho tới khi thời gian khiến nó phai nhạt đi.

- Rồi cậu sẽ thành Shinichi thứ hai chứ gì?

- Gì chứ? Này, tớ không phải cái loại lụy tình như anh ấy nhé! Rồi tớ sẽ tìm được một tấm chồng thôi, tớ chẳng có ngu ngốc…

Tôi không nói được gì nữa vì Miwa đã dùng hai bàn tay - đầy dầu mỡ - của mình để giữ chặt đầu tôi lại, không cho tôi trốn tránh ánh mắt khó chịu của cô ấy. Tôi có cảm giác như cậu ấy sắp khóc.

- Điều tớ sợ hãi chính là thế này này! Cậu nghĩ bản thân cậu mạnh mẽ, cậu không nghĩ tới cái tương lai bi quan rằng mình sẽ không bao giờ quên được cậu ta. Nhưng thực chất cậu chỉ đang lừa dối chính mình mà thôi. - Giọng của cô bạn nhỏ dần, tôi cũng cảm thấy cả cơ thể mình mềm nhũn theo, vai tôi xìu xuống như một quả bóng bị xì hơi. - Cậu có thể bỏ cái vỏ bọc ấy ra được không, ít nhất là ở trước mặt tớ?

- Thế tớ phải làm gì đây? Khóc lóc thảm thiết trước mặt cậu sao? Hay đi lại như một cái xác không hồn? Hay là gào thét vì không có được thứ tớ muốn? Tớ đâu phải là một đứa trẻ!?

Tôi có cảm giác là cô bạn đã hiểu được điều mà tôi nói vì cô nàng sững lại nhìn tôi trước khi bỏ hai tay xuống.

- Tớ xin lỗi! Ý tớ không phải như thế! Chỉ là cho dù có chuyện gì thì cậu cũng nhất định không nói với tớ, đôi khi tớ cảm thấy chúng ta có thật sự thân thiết không nữa. Tớ nói với cậu mọi chuyện, tớ cho cậu ngủ cùng phòng, cuộc đời tớ luôn ở trong mắt cậu nhưng cậu không muốn để tớ biết gì về cậu cả. Chuyện cậu là công chúa hay chị Yui và Yuki là Miêu tinh và cả cái chuyện về vụ kiện nhan nhản trên các mặt báo kia, khi nó xảy ra tớ chẳng hề biết gì hết. Có cảm giác như cậu hoàn toàn không xem tớ là một người mà cậu có thể chia sẻ. Thật là! Tớ sống như thế này để làm gì chứ? Đúng là từ kiếp trước đến kiếp này tớ chẳng giỏi trong việc kết bạn nhưng có lẽ cả đời này tớ cũng chẳng thể nào có được một người bạn thật sự!

Ôi trời ơi! Bây giờ thì tôi hiểu tại sao ban sáng cô bạn nói rằng anh Kawahachi rất mệt mỏi rồi. Chính là vì cái tâm trạng nhạy cảm thất thường giữa thai kì này đây!

- Được rồi! Được rồi mà! - Tôi buộc phải ôm cô nàng mặc cho tôi có cự tuyệt việc đó ngay từ đầu đi nữa. - Tớ có nói thế đâu! Mọi chuyện hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát của tớ và chẳng phải là người đời vẫn thường nói rằng người ta nên biết ít thì tốt hơn sao? Thì là vậy đấy, tớ cho rằng cậu nên có một cuộc đời học sinh thực sự, với bạn bè mà không có bất kì nỗi lo nào ngoài chuyện tình cảm và công việc, không phải như thế là quá đủ bận rộn rồi sao? Tớ là bạn cậu và tớ đã suy nghĩ cho cậu lắm rồi đấy! - Chẳng hiểu sao tôi lại phải thuyên huyên chỉ để cô nàng ngừng thút thít trên vai mình, cho dù bây giờ cậu ấy giờ đây đã lên chức mẹ. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt ngưỡng mộ của bà chủ bán đồ ăn vặt dành cho tình bạn của chúng tôi. - Thôi nào, chúng ta đang ở giữa đường giữa chợ đấy!

- Ái chà! Cái này có khả năng sẽ thành scandal lớn đấy! - Một giọng nam thanh niên í ới sau lưng chúng tôi. - Có cảm giác như cuộc đời anh Kawahachi ngập tràn scandal không phải là vì cô nàng Miwahi mà vì cậu thì phải?

- Kei! - Miwa gọi tên cậu ta rồi buông tôi ra.

Tay nhà-sản-xuất ngày nào nay ra dáng một thanh niên trẻ khỏe hơn cái hồi lần cuối tôi gặp cậu ta rồi. Trên tay kệ nệ một đống túi giấy mang nhiều nhãn hiệu khác nhau, tôi đoán là cậu ta đang đi loanh quanh khu mua săm này cũng bạn gái mình. Cơ mà bạn gái cậu ta là ai được cơ nhỉ?

Cậu ta ngồi xuống chỗ băng ghế bên cạnh tôi rồi nhét mớ túi giấy vào giữa trước khi chồm tới phía trước gọi một lố cá viên chiên.

- Mối quan hệ giữa cậu với anh Kawahachi là gì thế? Ngay cả khi Miwahi đã không còn ở đây nữa cậu vẫn quanh quẩn bên anh ấy à? - Cậu ta tra hỏi tôi như thể không phải lần cuối cùng tôi gặp cậu ta là trước kì nghĩ xuân.

- Cậu nói thế nghĩa là gì thế hả?

Rồi Kei nghiêng người nhìn sang Miwa - giờ đây là Yukari Kawahachi.

- Chị à! Cô nàng này chủ động đến làm thân với chị đúng không? Chị có điều tra lai lịch kĩ càng trước khi quyết định thân thiết với cô ấy không vậy? Gì chứ lai lịch thì vô cùng đen tối… Đau!

Cậu ta hét lên trước khi hoàn thành kịp câu nói vì bàn chân đang bị nghiền nát dưới bàn.

- Cậu đang chọc điên tôi đấy à?! Cậu bỏ đâu mất bộ mặt buồn cười của Nhà-sản-xuất rồi hả?

- Được rồi! Không đùa… không đùa nữa!

- Không sao mà! Dù sao cũng là một người rất đáng tin cậy! - Miwa mỉm cười (cho dù rõ ràng mấy giây trước còn đang mít ướt) khi tôi thả chân cậu ta ra khỏi gót giày cao gót của mình.

Nhưng ngay lúc cô chủ mang thức ăn ra cho cậu ta thì Miwa nhận được cuộc gọi của chồng (vầng! Yêu nhau ghê gớm lắm!) nên đành rời bàn để nghe điện thoại.

- Công việc của cậu thế nào? - Tôi hỏi.

- Vẫn như cũ, làm chân sai vặt trong công ty của cô và đến trường. Nói thật, tớ không mặn mà lắm với mấy cô idol mới nên chẳng nhận lăng xê ai cả. Thất bại của Miwahi ngay trước ngưỡng cửa khiến tớ hơi sốc, tớ nghĩ vậy!

- Đó cũng đâu phải chuyện cậu có thể quyết định được. Mọi thứ đến rất đột ngột mà!

- Đúng thế! - Cậu ta đáp cụt ngủn rồi im lìm.

Vượt qua một khoảng trống đáng sợ, cuối cùng thì Kei cũng lên tiếng.

- Cậu đã ở đâu vậy? Không quay lại trường học thật sao? Cũng không nghe tin cậu chuyển trường?

- Có một số nguyên do ấy mà! Chuyện ấy cậu không cần phải quan tâm! - Tôi không muốn nói về chuyện đó vì nó liên quan tới một mớ thứ phức tạp khác nên đánh sang chuyện khác. - Nhưng cậu làm gì tay xách nách mang vậy? Rõ ràng là đi cũng bạn gái!

- Không có chuyện ấy đâu!

- Sao hả? - Tôi huých vai cậu ta. - Còn không chịu khai thiệt đi! Cậu làm gì có chị em gái đúng không?

- Đã phải không phải mà! Là Norika đấy!

- Norika?

Khi đó tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn là khi cậu ta nói tên một ai đó khác nữa. Thà là một cái tên hoàn toàn xa lạ sẽ khiến tôi ít bàng hoàng hơn.

- Chẳng lẽ… hai cậu…

- Chỉ là đi mua sắm cùng thôi! Con gái muốn sử dụng con trai chỉ có mỗi dịp như thế này thôi còn gì?! - Miệng thì trả lời như thế nhưng tôi để ý thấy cậu ta đang đỏ mặt.

- Mọi chuyện đang tốt lên sao? Hai người ấy?!

- Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ nhưng mà, việc trở lại làm bạn cũng không đến nỗi tệ! - Cậu chàng thừa nhận.

- Vậy là kế hoạch chúng ta chưa hẳn là tan tành mây khói nhỉ? - Tôi vừa nói vừa di di một viên cá trong chỗ nước chấm cho tới khi nó bị phủ toàn một màu đỏ của tương ớt mới bỏ vào miệng.

- Nó tan tành lâu lắm rồi mà!

- Chỉ là, tôi nghĩ rằng mọi chuyện nghe ngớ ngần thật nhưng nếu nó thành công thì không phải tuyệt hơn sao?

- Cũng chẳng biết! Cậu…

Miwa bỗng dưng chạy tới và chen ngang ngay khi tôi đang cố lắng nghe xem Kei muốn nói gì. Tôi có cảm giác nó là điều gì đó rất quan trọng.

- Xin lỗi nhé nhóc, chị và Hina phải đi đây! - Rồi cô bạn quay sang giật tay tôi đứng dậy. - Chúng ta phải đi thôi! Shinichi nói là sẽ ấu bữa trưa cho chúng ta ở nhà em đấy! Nhanh nào!

Tôi bị lôi đi mà còn chưa kịp nói một lời từ biệt nào cho đàng hoàng.

Khi Kei vẫy tay chào chúng tôi, tôi có cảm giác gì đó không yên trong lòng mình. Ánh mắt của cậu ta cứ như đang giày vò tôi, nó trôi tuột đi khi khoảng cách giữa chúng tôi trở nên quá xa xăm để có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của nhau.



*​



Kei nhìn chằm chằm vào đĩa cá viên của mình, trông cậu như đang phân vân xem có nên ăn hết một lần hay trước khi Norika quay lại hay là đợi cô nàng tới rồi cùng ăn. Tuy nhiên, cậu biết rõ là mình đang không hề suy nghĩ tới những chuyện đó. Với một người hướng ngoại như cậu, cậu nghĩ bản thân mình đã rút lui kể từ cái ngày tổ chức party ở nhà cô Chitanda rồi nhưng khi Hina bỗng dưng nghỉ học, cậu lại nhận ra mọi chuyện trông không giống như vậy. Và cậu càm thấy mình đúng hệt như những gì cô nói, cậu chẳng thể là gì ngoài một thằng hèn bên dưới lớp vỏ hotboy hào nhoáng. Thậm chí cậu còn không thể nói điều đó với cô ấy!

Vậy nên cậu chàng đã tự hứa với bản thân mình rằng nếu như có cơ hội gặp lại nhất định cậu sẽ nói. Câu trả lời cậu đã biết trước nhưng ít nhất cậu muốn nói ra cái dằm trong tim mình.

Cuối cùng cậu vẫn chẳng nói được.

Muốn chứng tỏ mình giống như một người đàn ông thật sự khi thất vọng với chính bản thân mình, cậu muốn gọi một chai rượu ghê cơ mà cậu chợt nhớ lại mình vẫn còn là học sinh cấp ba nên thôi.

- Cậu đi đâu mà lâu thế? To hay nhỏ? - Kei hỏi khi nghe thấy hơi người đang tiến dần tới chỗ mình.

- Trời ạ! Đời đời cậu sẽ chẳng câu được cô nào với cái kiểu ăn nói thô lỗ ấy đâu! - Norika bước tới và ngồi ngay chỗ ban nãy cô công chúa nhỏ đã ngồi, cảm nhận thấy hơi ấm vẫn chưa hẳn biến mất. - Tưởng cậu có chuyện muốn nói với cô ấy chứ?

- Không cần thiết!

- Xạo sự! Cậu tưởng qua mặt được tớ chứ gì?! - Cô bạn lớp trưởng thó ngay một cây cá và ăn ngon lành. - Tình đầu đúng là một cơn gió thoáng qua thật nhưng mà nếu nó để lại được gì đó và khiến ta không phải hối tiếc khi nghĩ tới về sau…

- Tình đầu của tớ là cậu đó… - Kei cắt ngang. - …vậy nên cậu đừng nói câu đó!

Norika thấy tim mình như vừa chệch mất một nhịp trước lời thừa nhận ấy nhưng cô không cho phép mình được gỡ bỏ rào chắn cho dù với bất cứ lí do nào. Đến cuối cùng thì cô cũng chỉ là một cô bạn thân từ nhỏ thôi và nó chẳng bao giờ chuyển thành thanh mai trúc mã được!

- Không nói thì thôi! - Cô nói rồi đưa tay nhấn đầu cậu chàng xuống đĩa cá chiên nhưng dừng lại và giữ cho mũi cậu lơ lửng ở giữa chứ không hẳn đã ụp vào mớ thức ăn vẫn còn nóng. - Cưng mau xin lỗi chị đi! Idol mới lên như cưng mà dám cãi lời ông bầu thế thì chỉ có lụi sớm thôi! Xin lỗi đi!

- Xin… xin lỗi!



*​



Chiho Miyano cảm thấy mình thật tội lỗi khi làm như vậy. Khi nhìn thấy Hinaki chạy đi trong hành lang dẫn ra khỏi sảnh tiệc, cô chỉ muốn đuổi theo và kéo cô bé lại. Đáng lẽ ra cô không nên nghe theo cậu em đáng nguyền rủa của mình.

Sau đám cưới, cô nàng Miêu tinh quyến luyến chia tay bạn bè từng cùng làm mình trong cửa hàng ở Dandelion, rồi cho tới khi họ rời đi hết cô vẫn còn đứng đợi ở trước cửa chính của tòa nhà tổ chức sự kiện chờ người tới đón thay vì đi taxi. Cuộc sống dễ thở sau khi ra tòa khiến cô có chút hài lòng vì cho dù bây giờ, trên danh nghĩa cô vẫn còn là một người không danh tính nhưng cô được quyền đi lại và sống cuộc sống của cô chứ không khoác lên cái áo của Yui Kurui nữa. Bạn bè, việc làm (cô nghĩ mình sẽ tìm được một việc làm mới sau khi sắp xếp được một chỗ ở ở Hoa Hướng Dương) và gia đình - những thứ tưởng chừng quá xa vời bây giờ lại gần cô hơn bao giờ hết. Chiho hít vào đầy buồng phổi của mình một bầu không khí mang chút hơi ẩm của tự do rồi ngắm nhìn mặt trời trên cao và nhớ lại một mặt trời cũng chói lóa như thế vào những ngày hè ở ngôi làng nhỏ của mình.

Vì mải lo hưởng thụ cuộc sống nên cô nàng không nhận ra rằng có một chiếc xe vừa đậu lại trước mặt mình bên lề đường. Người tài xế đã phải nhoài người sang mở cửa bên phía cô để gọi cho cô tỉnh lại.

- Chị xin lỗi! - Chiho vội vã chui vào trong xe vì cho dù có thích mặt trời thế nào thì cô cũng sắp bị thiêu cháy rồi.

- Chị tới thẳng sân bay luôn à? - Vị tài xế hỏi với một giọng hơi cục cằn.

- Phải!

- Từ giờ chị hết cần em rồi đúng không? - Cậu chàng lẩm nhẩm khi lại cho xe tiếp tục thuận theo luồng giao thông. - Thật là không hiểu sao chị có thể tha thứ cho tên đó sau từng đó chuyện mà hắn đã gây ra!

- Đừng có giận cá chém thớt! Chị là chị không để em đụng vào Sumeki đâu nhé! Cơ mà em thôi cái kiểu nhăn nhó ấy đi, đâu phải con bé không muốn gặp em chứ? Tự nhiên em xuất hiện làm con bé phát khóc còn gì?

- Em muốn làm cô ấy khóc chắc!?

- Vậy thì đi dỗ đi!

- Giờ không phải lúc!

- Vậy khi nào mới tới lúc đây? Chị đã phải giúp em đủ thứ ngay cả việc gây thù chuốc oán với người đang giúp mình đấy em biết không? Chuyện chị chặn số cắt liên lạc chắc là khiến Thế tử điên tiết lắm!

- Chị khỏi lo cho tên trẻ con ấy đi!

- Tên trẻ con gì cơ? Em đang đùa chị đấy hả? Cậu ấy sẽ là anh vợ của em đấy!

- Chị đang nói linh tinh gì thế? - Chàng tài xế bỗng chốc phát hoảng.

- Cơ mà… - Chiho nhìn xuống điện thoại của mình đang đổ chuông. - … chị e là em không còn nhiều thời gian đâu!

Mục lục
 

kinoshita

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/2/15
Bài viết
141
Gạo
0,0
Chương XXVII
Cuộc chiến của mỗi chúng ta
(phần 4)

Tôi như bị thôi miên trước những bọt bong bóng ánh lên bảy sắc cầu vồng trên tay mình. Tuy nhiên, ngay lập tức tôi nhận ra mình đã quá mê mải nên cố tập trung trở lại vào việc rửa cái đĩa sứ trên tay, tôi là chuyên gia phá hoại nhưng hôm nay tôi sẽ cố gắng để không món đồ nào bị vỡ.

- Vậy là chỗ này vẫn được cho thuê nhỉ? Mọi vật dụng đều ở nguyên như khi mọi người chưa chuyển đi! - Anh Kawahachi đang tráng nước lại cho những thứ mà tôi vừa rửa bằng nước rửa chén, trong khi đó vợ anh thì phè phỡn trước màn hình tivi sau bữa trưa hoàng tráng. Anh ấy đúng là quá chiều vợ đi!

- Em nghĩ vậy! Nhưng trông nó giống nhà ma quá, với cả lại khu phố này cũng có chút kì quái. Vào ban đêm, không khí ở đây yên lặng đến đáng sợ và cả cái kiểu phố cổ khiến người ta nghĩ tới mấy câu chuyện ma. Mà chính em cũng đã bị dọa ma một lần trong chính ngôi nhà này! - Nó làm khơi lại trong tôi nhiều kỉ niệm mà tôi không muốn nhớ. - Em không nghĩ là có ai muốn thuê một chỗ như thế này!

- Hồi đó chính anh đã chọn chỗ này khi công ty bảo là Miwa sẽ chuyển tới đây. Thật là anh nghĩ nó khá hợp ý mình.

- Em cũng nghĩ thế!

Một khoảng lặng kéo dài khiến cả hai cùng bối rối trước khi anh ấy chộp được một chủ đề mới.

- Cái bông hoa đó,… - Anh vừa nói vừa dùng một cái đĩa đang rửa trên tay chỉ về phía kệ bếp. - …anh nghĩ mình đã từng nhìn thấy nó một lần nhưng cực chẳng nhớ nổi tên.

- Anatimaria! - Tôi nhắc, và trông anh cũng ngạc nhiên với cái tên ấy. - Một loài hoa không mọc ở nơi có thời tiết hay thay đổi như thế này, vốn dĩ nó được tìm thấy ở nơi hoàn toàn tách biệt với hệ sinh thái của hành tinh mình. Một giống loài cổ đã từng bị tưởng nhầm là tuyệt chủng ở Bán đảo Onawaki.

- Cứ như chết đi sống lại ấy nhỉ?

Tôi nghe thấy tiếng nước xả ra từ cái vòi trên bồn như tiếng vọng vẳng lại từ một nơi nào đó rất xa xăm. Cái đĩa cuối cùng cũng được chuyền qua chỗ anh Kawahachi, anh xử lí nốt trong khi tôi rửa lại tay mình dưới dòng nước.

- Anh có tin không? Chuyện chết đi sống lại ấy? - Cảm giác lạnh mát trượt qua lòng bàn tay tôi bỗng nhiên trở nên quá lạ lẫm khi tôi đã bắt đầu quen dần với cái nóng của mùa hè.

- Nếu nó thần kì được như chuyện đã xảy ra với Miwahi thì anh nghĩ là mình sẽ không tin!

Tôi cảm thấy mình sẽ không thoát ra được nhưng vẫn cứ tiếp tục tiến tới. Tay tôi lạnh ngắt dưới vòi và nếu anh Kawahachi không với tay tắt nó đi thì tôi không nghĩ mình sẽ tự làm điều đó. Bởi vì tôi sợ sự im lặng khi không còn nghe được tiếng nước róc rách nữa.

- Vậy anh có nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra với chính mình không? Giống như đầu thai vậy!?

Anh ấy không trả lời mà nhìn chằm chằm vào tôi. Khi đó tôi nhận ra rằng mình thật sai lầm khi khơi lại chuyện này, không ai trong chúng tôi có thể thoải mái nhắc về nó được.

- Anh đã từng nghĩ tới nó nhưng không phải việc đầu thai chuyển kiếp vớ vẩn mà anh không biết có thật hay không.

- Có thật ạ! - Tôi trả lời cái câu hỏi mà trông chừng anh ấy không mấy quan tâm. - Có phải… anh đã nghĩ tới… - Đó chính là điều tồi tệ nhất mà tôi có thể nghĩ tới.

- Phải! Anh đã từng nghĩ là mình sẽ lại tìm cách được sống cùng cô ấy. Trước đây anh cảm thấy cuộc sống của các kết giới sư quá nhiệm màu, quá xa rời thực tế nhưng bây giờ có lẽ anh sẽ không nghĩ như thế nữa, anh đã hiểu việc mà họ làm hơn một chút. Chính vì thế anh biết là họ có thể làm được!

- Không phải ai cũng làm được!

- Nhưng sẽ có người làm được, sẽ có người sẽ biến anh thành một kẻ trường sinh bất tử, hay ít nhất là trở thành một người như cô ấy.

Trở thành một người như cô ấy.

Không khí quanh chúng tôi nhanh chóng chùng xuống và bị đè nặng dưới cái nóng hầm hập vào lúc giữa trưa. Tôi đã nghĩ chuyện sẽ không thể tồi tệ hơn nữa nhưng cuối cùng anh ấy vẫn đã là biết quá nhiều về cuộc đời đáng lẽ chẳng liên quan gì tới anh. Và anh Kawahachi đang bắt đầu suy nghĩ tới những hi sinh giống như tất cả những ai đang sống trong cái thế giới nhiệm màu ấy.

Nhưng ít ra bây giờ anh ấy sẽ không nghĩ là nó thật sự nhiệm màu.

- Nếu em có một thỉnh cầu thì sao?

- Thỉnh cầu?! - Anh ấy tròn mắt.

- Vâng! Giống như một lời hứa, một lời hứa danh dự!

- Được! - Rồi anh chàng ca sĩ mỉm cười. - Bởi vì là công chúa nên phải là tuân lệnh mới đúng chứ nhỉ?

- Nếu cần thì em thực sự nghĩ anh nên xem đó là mệnh lệnh nhưng bởi vì chúng ta gần gũi hơn thế nên… em muốn anh hứa rằng một lúc nào đó, khi thời điểm tới, anh sẽ chết vì đúng định mệnh của anh chứ không phải vì bất kì lí do nào khác. Và hãy đợi khoảnh khắc anh được đầu thai lại với một cuộc đời mới. Em nhất định sẽ tìm cách để cô ấy không còn là một Mirry nữa!

- Sao cơ? - Anh ấy la toáng lên khiến cô bạn tôi ngồi trên phòng khách nói vọng xuống: “Hai người đang làm gì mờ ám đấy hả?” rồi tiếp tục tỉnh bơ xem tivi.

- Cũng giống như anh tin vào sự nhiệm màu của kết giới sư vậy, em cũng tin vào những điều không thể. Nếu như có thể biến một người thành như thế thì nhất định phải có một cách hóa giải nó. Em sẽ tìm ra được nó!

- Nhưng… sao lại đột ngột như vậy? Sao tự nhiên em lại muốn tìm ra được nó?

- Bởi vì Miwa!

Tôi không thể không nhớ lại chuyện ban sáng, những điều mà cô ấy nói. Nỗi sợ hãi vây bám cô gái ấy như một hồn ma cứ lờn vờn trước mắt. Không quan tâm tới tương lai ư? Không phải, chính vì quá quan tâm tới tương lai đó nên mới cố gắng sống cho hiện tại. Mỗi một lúc cô ấy nghĩ rằng mình phải sống thật tốt cũng là lúc cô ấy biết rằng mình sẽ không thể trốn chạy được điều sắp tới. Và khi chính điều đó cũng ám ảnh tôi, tôi biết rằng mình phải làm gì đó.

- Được rồi! - Tôi hít thở thật sâu và cố vẽ lên gương mặt mình một nụ cười. - Đó sẽ là phi vụ của chúng ta chứ? - Rồi tôi đưa tay ra trước mặt giống như lúc mấy ông bụng bự trong tòa Quốc hội sau khi vừa kí một thỏa thuận nào đó với bên thứ hai.

- Em đúng là… - Anh mập mờ nhưng vẫn vươn tới bắt tay tôi.

- Em thì đúng là sao?

- Hèn gì cháu trai của chủ tịch mê em như điếu đổ! - Chàng ca sĩ nói như thể mới vừa phát hiện ra điều gì to lớn lắm.

- Anh thôi nói chuyện ngớ ngẩn đi, cậu ta và em cũng chỉ là bạn thôi mà! - Tôi bắt đầu nghĩ tới việc anh ấy chọc ghẹo mình và cảm thấy đề tài này hơi nhạy cảm.

- Ừ thì chỉ là bạn… Sao em không thử cho cậu ta một cơ hội nhỉ?

- Chẳng bao giờ có chuyện đó đâu anh! - Tôi nhón người lên kệ bếp để lấy chiếc khăn lau tay, mặc dù hẳn là tay tôi đã khô từ lúc nào rồi, để tránh cái mớ hỗn độn mà anh sắp khơi lại. Lúc đó tôi mới biết, hóa ra tôi và anh không khác nhau là mấy.

- Hay là em thích chàng Hoàng tử hơn? Anh nghe kể chuyện về cậu ta rồi! Hình anh và cậu ta có chung một quan điểm: em khá là thú vị!

- Này anh, em tưởng anh bận rộn với việc đón con đầu lòng lắm? - Tôi vừa nói vừa bước ra khỏi bếp.

- …Hay là em muốn gặp lại người đã chết?

Và tôi hoàn toàn chững lại.

- Đó không phải một mong muốn sai lầm hay vô lí như em nghĩ đâu, Hina! Anh cũng từng hi vọng như thế trong suốt mười bốn năm qua, thế nên em chỉ mới trải qua có sáu tháng thôi thì chẳng có lí do gì để bận tâm cả. Nếu như em muốn khóc thì hãy khóc nhưng khóc trong hạnh phúc ấy! Niềm tin ấy sẽ vơi dần trong em cho tới khi em chấp nhận sự thật và nó sẽ không khiến em đau đớn nhiều như thế nữa. Anh biết một kẻ như anh không thể nói ra được câu đó nhưng không ai muốn nhìn thấy một cô công chúa giả dối tin rằng mình đã hoàn toàn ổn vượt qua một chuyện kinh khủng như thế. Hãy sống với cảm xúc của em, rằng em tin mọi thứ đều có thể thành sự thật.

- Có đúng là… nếu như vậy thì đến một lúc nào đó em sẽ quên không?

- Cách tốt nhất để quên đi, chính là tiếp tục nhớ.



*​



Ngài Minamoto nhắm hờ mắt lại để cảm nhận một cơn rung lan ra trên mặt bàn làm việc của ông, được truyền đến từ chiếc điện thoại ở bên dưới tập hồ sơ màu ngọc bích. Ông gạt cái tập hồ sơ ra rồi kiểm tra tên người gọi. Là cuộc gọi tới từ cô thư kí của ông. Ngài Minamoto đoán rằng đây chính là điều mà ông chờ đợi.

- Rino? Tôi nghe đây!

- Ngài Minamoto, Thế tử của Bồ Công Anh Xuân tới đây gặp ngài. Thế tử nói có chuyện cần nói!

- Cho cậu ấy vào!

Hai giây sau khi cúp máy, chàng Thế tử đã xuất hiện trong phòng làm việc của ông với một gương mặt hình sự. Thực ra thì ông biết cậu ấy tới đây làm gì và kì thực thì chuyện đó cũng không tới nỗi quá quan trọng tới mức cậu ấy phải làm gương mặt đó. Nhưng dù sao thì nguyên tắc tiếp khách vẫn là phải thân thiện. Ông rời khỏi ghế và tiến tới bắt tay với chàng Thế tử trẻ hơn ông cả nửa đời người.

- Tôi biết là cậu sẽ đến!

- Hẳn là có người ở Tulip đã gọi cho ngài nhỉ?

- Một người quen! - Ông đáp lại bằng một nụ cười rồi mời cậu chàng ngồi.

Họ gần như đi ngay vào vấn đề, không câu nệ.

- Tôi tới đây bởi vì có một thắc mắc cứ vướng ngay cổ họng: rốt cuộc thì ông đã giấu anh ấy ở đâu vậy? - Cậu chàng nói khi đã an vị trên lớp đệm ghế sô pha.

- Tôi đâu có phải người thích giấu diếm chuyện gì chứ?

- Tôi e là giờ thì có đấy! Tại sao ông lại làm thế?

Nụ cười thân thiện vẫn không hề tắt cho tới khi ngài Minamoto rót đầy tách trà trước mặt Himeshiro rồi chuyển ánh mắt của mình trở về trạng thái bình thường - khi ông làm việc chứ không phải tiếp khách.

- Bởi vì cậu ấy muốn như thế! Cậu ấy muốn tôi giữ bí mật ngay khi trở về và biết rằng mọi người tin cậu ấy đã chết. Nói thật nếu như cậu ấy không muốn thế thì tôi cũng sẽ làm vậy vì hẳn các cậu sẽ không muốn vụ kiện của mình rối rắm hơn nữa, sự xuất hiện của cậu ta bây giờ chỉ khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn thôi!

- Tại sao lại như thế?

- NAI nhất định sẽ muốn biết cậu ta đã ở đâu trong thời gian qua, dù sao thì Yuki cũng là một nhân viên cấp cao. Lần này tôi sẽ không thể giấu được thân phận thật sự của cậu ta được nữa. Trong tình hình lúc này mà lại để lòi ra thêm một Miêu tinh khác không phải là quá bất lợi cho cậu và hai người kia sao?

Chàng Thế tử không thể phản bác được gì. Tuy nhiên, đó chẳng phải là điều mà cậu muốn biết.

- Ngài có thể nói cho tôi biết những chuyện gì đã xảy ra với anh ấy không?

- Cậu ấy không hề chết trong tai nạn đó. - Ngài Minamoto khẳng định khi đột ngột đứng dậy rời khỏi vị trí trước mặt chàng trai trẻ tuổi. - Cái cây khô ấy đã ngã ngang và đè xuống thân xe làm cho vai cậu ấy bị thương nhưng về cơ bản là vẫn ổn. Cho tới khi cậu ấy phát hiện ra bình xăng đã bị rò rỉ sau cú chấn động.

Himeshiro có thể hình dung được chuyện gì đã xảy ra khi ấy. Trước đó cái bình xăng ấy đã chịu quá nhiều cú va đập mà vẫn an toàn, đến cả Yuki cũng từng nói với cậu như thế, tuy nhiên điều đó cũng có nghĩa là nó chính là thứ mong manh nhất tới thời điểm ấy.

Chàng Thế tử vẫn giữ im lặng để cho ngài đặc vụ hoàn thành câu chuyện của mình lúc ông đã ngồi lại vào chiếc ghế ở bàn làm việc của ông, nơi chốn ưa thích của ông.

- Cú nổ đầu tiên đã khiến cậu ấy bị tổn thương, Yuki bảo rằng khi đó cậu ấy đã chết rồi, cậu ấy ngất lịm đi. Và khi cậu tỉnh dậy thì đã ở trong một bệnh viện gần đó. Cháu trai của chủ tiệm tạp hóa đã cứu cậu ấy, cậu ta đến đón bà cũng như để đóng cửa tiệm - cánh cửa sắt ấy quá sức một bà lão - và tình cờ phát hiện ra vụ việc nên cậu ấy được cứu trước khi chiếc xe phải hứng chịu một cú nổ nữa sau khi bốc cháy dữ dội. - Đó là đoạn cậu chàng Thế tử chứng kiến, Himeshiro thầm nghĩ. - Yuki phải chữa trị suốt bốn tháng mới hoàn toàn hồi phục, bề ngoài vết thương trông không nặng nhưng nó nghiêm trọng hơn cậu ấy tưởng.

- Tại sao chuyện này không nằm trong hồ sơ của NAI? Rõ ràng sau đó mọi người có cho tìm anh ấy đúng không, trước khi xác nhận anh ấy đã chết? Vậy tại sao họ không phát hiện ra anh ấy ở gần như vậy?

- Cậu có còn nhớ mình đã khai gì với NAI sau khi vụ tai nạn xảy ra không?

Himeshiro không biết tại sao ngài ấy lại hỏi câu này nhưng cậu vẫn còn nhớ rất rõ chuyện đó. Cậu bảo rằng mình tới khu vực đó để giao dịch với Sumeki và Yuki chỉ tình cờ là người đi cùng, vì Yuki là người duy nhất cậu tin tưởng và anh ấy không hề biết cậu muốn làm gì ở đó. Sau khi tới nơi thì cậu bảo Yuki hãy về trước, chuyện còn lại cậu sẽ tự tính. Kết quả là khi cậu về cùng Sumeki và Chiho thì phát hiện vụ tai nạn. Cậu đã lấy viên Akaineko lại trước khi đội cứu hỏa và cấp cứu kịp tới nên lí do thực sự vẫn không bị ai phát hiện. Tuy nhiên, lời khai của cậu có quá nhiều khe hở và NAI vô tình đã tìm ra được vụ truy đuổi trong tòa nhà sân vận động ở quảng trường Utsui. Chính ngài Minamoto đã làm giả chứng cứ và lời khai cứu nguy cho cậu.

Tất cả chỉ để bảo vệ danh tính thực sự của Yuki.

- Ngài đã làm giả lời khai hả?

- Lời khai là giả nhưng không phải là do tôi mà là do người dân ở đó! - Ngài Minamoto đan tay vào nhau trên bàn làm việc. - Tất cả họ đều biết cậu ấy, cậu ấy thân thiện với con người hơn với Miêu tinh. Họ đã bảo vệ cậu ấy.

- Nhưng cho dù không như thế thì ngài cũng sẽ làm mọi cách đúng không? Vì Hoàng hậu Kojimoto?

Vị dặc vụ lão thành buông một nụ cười hài lòng.

- Quả thực là vậy!

- Tuy nhiên, chuyện đó là sao thế? Tại sao ngài lại để anh ấy ngang nhiên ra nước ngoài như vậy? Nếu không phải là do chú Nakamichi tìm thấy đoạn phim camera anh ninh ở sân bay đó thì sao? Chú ấy đã gọi cho ngài đúng không?

- Cậu ấy bảo có việc phải làm! Hơn nữa cậu ấy đi cùng Chiho, người ta sẽ chỉ nghĩ cậu ta là Sumeki thôi! Người thường không thể nào nhớ nổi mặt hết những người xuất hiện trong bản tin buổi trưa đâu. Vả lại Sumeki cũng đã ở đó để phòng trường hợp bị phát hiện.

- Bây giờ anh ấy đang ở đâu?

- Ở nơi phải ở!



*​



Khi đã đạt tới giới hạn, dường như không còn điều gì khiến con người ta do dự nữa. Không còn gì để mất, không còn lí do nào để tiếp tục, ta để bản thân mình rơi vào cái bẫy do chính tay mình tạo nên. Cho dù có khổ đau hay hạnh phúc thì ta cũng bằng lòng với kết cuộc đó.

Tôi nghĩ mình cũng nên bằng lòng với kết cuộc này.

Khi mở mắt ra trở lại, tôi nhìn thấy mình đang nằm trên chiếc ghế sô pha ở ngôi nhà trong khu phố lát gạch đỏ. Trần nhà vẫn cao như thế và bám đầy mạng nhện như khi tôi nhìn thấy tối qua. Dưới lưng tôi, những con bọ lẩn trong lớp đệm ghế đang ngọ nguậy và chờ đợi cơ hội được hút dòng máu tươi đang chảy dưới lớp da này.

Tôi vừa mơ một giấc mơ quá đẹp, khiến tôi không thể tin rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Bên ngoài, bầu trời mùa hạ đã không còn quá khó chịu với mọi người nữa khi mà hoàng hôn kết thúc đã nhường chỗ cho cái không khí đầy hơi ẩm dễ thở hơn. Tôi đồ là trời vừa mưa vì tôi ngửi thấy mùi đất ẩm. Mọi thứ vẫn ở trong trạng thái mà nó thuộc về.

Tôi chỉ vừa mới mơ một giấc mơ khiến tôi tin rằng hẳn nếu nó trở thành sự thật nó sẽ khiến tôi cảm thấy thế giới này hoàn toàn đổi khác.

Tôi tự hứa với lòng mình rằng mọi thứ sẽ kết thúc tại đây vì ngày mai, khi tôi đã trở về Hoàng cung, mọi chuyện sẽ bắt đầu như thể một khởi đầu khác.

Tôi đã mơ một giấc mơ…

Tiếng chuông điện thoại làm tôi giật cả mình.

- “Công chúa! Chúng tôi đã ở trước nhà rồi! Cô có ở trong đó không? Chúng tôi không thấy đèn?” - Giọng của đội trưởng đội cận vệ vang qua loa ngoài cùa chiếc điện thoại, vọng cả vào không gian tối đen như mực xung quanh tôi.

- Có, mọi người chờ một chút nhé! Tôi sẽ ra ngay.

Bây giờ tôi chẳng còn thời gian để do dự trước bất kì điều gì nữa, ngôi nhà này sẽ nằm lại trong kí ức của tôi như một kỉ vật lưu lại quãng thời gian đẹp nhất mà tôi từng có. Và khi rời khỏi đây, tôi cũng sẽ để lại những niềm hạnh phúc, những giấc mơ mà tôi từng mơ, những kỉ niệm mà tôi sẽ muốn mỉm cười khi nhớ lại. Ở lại đây…

Tôi ngồi dậy và chống lại cơn choáng váng một cách mơ hồ rồi mới lê bước xuống nhà vệ sinh khi mọi thứ vẫn chìm trong bóng tối, thứ ánh sáng duy nhất hiện hữu chính là của ánh trăng tròn vằn vặt trên cao đang rọi qua ô cửa sổ của nhà bếp. Sau khi vốc nước vào mặt cho tỉnh táo lại, tôi quay trở xuống bếp, tôi nhớ ra lí do tại sao tôi lại quay trở về nơi này. Tôi để quên một thứ… Nhấc cái chậu hoa Anatimaria ra khỏi kệ, tôi ôm nó vào lòng mình.

Việc nó nở hoa giống như một điều kì diệu vậy! Hẳn mẹ tôi sẽ bất ngờ lắm khi nó đã nở hoa sau sáu tháng bị bỏ lại nơi hoang vắng lạnh lẽo này bởi vì nó vốn dĩ là một loài hoa có những chuẩn mực sống rất khắc khe, thế nên nó mới suýt bị tuyệt chủng cơ mà.

Vậy nhưng nó đã nở.

Bông hoa màu hổ phách này giống như một phép màu vậy!

Tất cả chúng tôi đều tin vào phép màu!

- Bây giờ thì mày được sống tốt hơn rồi! - Tôi nói và vỗ vỗ vào thành cái chậu sứ giờ đây đã trở nên quá nhỏ so với bông hoa tám trăm cánh. - Cảm ơn mày vì đã cố gắng!

Tôi nghĩ mình đang nói chuyện với một thứ vô tri vô giác nhưng lại không khác nào nói với chính mình: Hina à! Mày giỏi lắm! Mày cố gắng như thế đã là rất giỏi rồi. Bây giờ mày sẽ có được một cuộc sống tốt hơn. Bởi vì mày sẽ không sợ hãi nữa, không còn cô đơn nữa, người đó có thể ở bên mày bất cứ khi nào mày muốn, mày không cần nhất thiết phải quên và tự làm khổ mình. Người khác sẽ phải ganh tị với hạnh phúc mà mày có chứ không phải là mày sẽ đau khổ khi nhìn thấy hạnh phúc của người khác nữa. Vì dù gì mày cũng đã có một giấc mơ rất đẹp…

Giọt nước mắt của tôi một lần nữa bị vướng lại nơi khóe mắt. Trong giây phút này tôi không cho phép mình khóc, tôi phải hạnh phúc giả tạo lần cuối cùng trước khi thực sự đón nhận hạnh phúc. Tôi sẽ chiến đầu lần cuối cùng với chính mình.

Rời khỏi căn bếp đang ngập trong ánh trăng, tôi ngoái nhìn lại không gian ấy lần cuối cùng trước khi rời đi. Một nụ cười thoáng hiện qua thứ ánh sáng ấy, là người mà tôi yêu, là Yuki-tưởng-tượng của tôi. Phải rồi! Tôi cũng nghĩ mình nên tạm biệt anh nữa, tôi cũng muốn anh ở lại với nơi này, trở thành linh hồn của nó. Để một lúc nào đó, khi tôi có can đảm để trở lại đây, tôi sẽ nhìn lại rằng tôi đã chiến đấu kiên cường đến thế nào. Nó sẽ cổ vũ cho tôi trong cuộc chiến sắp tới như một biểu tượng của chiến thắng.

Thêm một lần nữa, tiếng chuông điện thoại lại vang lên khi tôi vừa bước tới và chỉ mới chớm đặt tay lên cánh cửa chính. Tôi cứ ngỡ đó là cuộc gọi của đội cận vệ lo lắng vì mãi không thấy tôi trở ra.

Nhưng không phải như thế…

- “Hina!”

- Anh à? Chuyện gì thế? - Hóa ra là cuộc gọi của anh Himeshiro.

- “Hina, mặc dù chuyện này là không được phép nhưng anh nghĩ mình nhất định phải nói với em!” - Anh ấy nói một cách vội vã khi tôi đẩy cánh cửa và bước ra hiên trước khi quay trở lại khóa cửa.

- Vâng! Em có đi đâu đâu mà anh sợ. Anh nói đi.

Tiếng chìa khóa kêu đánh “tách” một cái.

Mọi thứ sẽ được khóa lại.

- “Hina, Yuki…”

Đội trưởng đội cận vệ đang đứng trước mặt tôi.

- “Hina, Yuki vẫn còn sống!”

Tôi không biết anh trai tôi đang nói cái gì trong điện thoại nữa. Mà thôi! Có lẽ tôi chẳng cần quan tâm làm gì, thỉnh thoảng vì muốn khiến tôi vui mà anh ấy có thể làm bất cứ trò gì. Anh ấy là thế đấy! Có thể là một thần đồng được bao nhiêu người tang bốc nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một tên lolicon bị cuồng em gái thôi.

Sẵn tiện luôn, cuộc đời tôi chắc không chỉ dính với mỗi tên lolicon ấy.

- Công chúa! Cô lâu quá đấy!

Tôi buông điện thoại xuống, chả cần biết anh Hime đang quằn quại gì ở đầu dây bên kia.

- Kẻ lâu lắc là anh mới đúng!

The End.
Mục lục
 
Bên trên