Anh có thích Messi không? - Cập nhập - Ô

Muộn.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/16
Bài viết
132
Gạo
3.600,0
Đọc xong chương 4, lúc đầu tui thấy Cindy nguy hiểm ngầm ngầm tưởng con bé có đất diễn dài lắm chớ. Ai dè ăn xong ngủm luôn. Mà sao tui cảm thấy Linh bình tĩnh một cách bất thường vậy mụ? Cứ cảm giác ẻm mới là Boss sau vẻ ngoài hiền lành.

Chương này bà viết chắc hơn lần trước, đọc thấy êm xuôi. Không hiểu sao ông Max vừa gác ván trượt là tim tui rung động liền :v . Thích mấy đoạn bà viết về luật ấy, tại bị ghiền nghề luật sư mà không có theo học được. Nhớ hồi đó hay coi phim TVB về luật sư rồi cảnh sát, nghiện lắm. Mong bà đề cập nhiều hơn xíu xíu nữa.
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Đọc xong chương 4, lúc đầu tui thấy Cindy nguy hiểm ngầm ngầm tưởng con bé có đất diễn dài lắm chớ. Ai dè ăn xong ngủm luôn.
Chưa ngủm mà, t nói nó vào viện thôi.
Thích mấy đoạn bà viết về luật ấy, tại bị ghiền nghề luật sư mà không có theo học được. Nhớ hồi đó hay coi phim TVB về luật sư rồi cảnh sát, nghiện lắm. Mong bà đề cập nhiều hơn xíu xíu nữa.
Tui cũng như bà đó, mấy bộ TVB t đều coi hết, thích bộ Bằng Chứng Thép.
Để t xem có viết nổi vụ ra tòa không, nếu đc sẽ cố, tui cũng coi phim với đọc rồi viết chứ t ko có học luật.
Ps: có chương 5 bên dưới nha bà.
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Chương 5:

Max đẩy gọng kính mát sành điệu lên để gãi gãi sống mũi. Tay kia vịn lên cửa xe còn chưa đóng, đảo đầu ngắm nghía cảnh sắc xung quanh. Theo như địa chỉ mà Paul nhắn tin cho cậu, thì ngôi nhà gỗ sơn trắng với hàng thông cao vút đầu cổng kia chính là nơi cậu cần ấn chuông. Đó là nhà của nạn nhân thứ nhất, Eli Lilly.

Ngôi nhà màu trắng này trông qua như thể cố gắng tách biệt với những nhà xung quanh, bởi nó lọt thỏm giữa cơ man các loại hoa và dây leo, và cả cây cao. Trong khi những ngôi nhà còn lại chỉ cách nhau mỗi hàng rào gỗ thấp hoặc cây bụi lùn.

Max di di đầu ngón tay lên chiếc mũi đỏ của chú hề gỗ đang đứng một chân lên chiếc cột mảnh cao quá đầu gối Max. Chú hề đội nón vàng, miệng cười toe toét và trên tay bưng một cái rương gỗ sồi để mộc, không sơn phết gì cả. Max nhìn một lúc mới phát hiện cái rương chính là nơi để nhét thư tín vào.

“Chủ nhà này cũng vui tính đấy chứ.” Max gật gù nhận xét khi thấy địa chỉ nhà là do uốn cây leo tạo thành. Giữa một mảng xanh trơ ra một khung rỗng được nẹp sắt theo hình chữ nhật, lộ ra thân cây mảnh xoắn với nhau thành nhiều vòng tạo thành các con số, lá bị cắt trụi.

Kinh koong…

Max nhấn chuông, tay còn lại tranh thủ chỉnh cổ áo cho ngay ngắn. Hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng dài tay, rất ra dáng một nam sinh ưu tú.

Cửa nhà vẫn im lìm, không có dấu hiệu là có người trong nhà. Bởi không thì nghe tiếng chuông, ít nhất cũng phải đứng sau cửa ngó nghiêng ra phía ngoài chứ.

Nghĩ thế, Max ấn chuông thêm vài ba lần nữa cho chắc.

“Paul, em Max đây. Em có chút rắc rối với cảnh sát ở Winton nên trong hôm nay không về được. Chuyện là có hai xác chết trong ngôi nhà anh chỉ định em đến. Nhận dạng là một nam một nữ. Thế thôi em phải cúp máy đây.”

Max để lại lời nhắn trong thư thoại cho Paul, sau đó leo lên xe cảnh sát. Một người cắt cỏ gần đó cảm thấy Max rất khả nghi khi cứ đứng lì trước ngôi nhà trông có vẻ giàu có nên đã báo cảnh sát, ông ta cho là Max định trộm đồ. Không ngờ lúc cảnh sát ập tới, lại có thể phát hiện ra sự việc tồi tệ như vậy.

Cùng thời điểm đó, Paul đang lái xe từ Sunshire Coast trở về Gold Coast. Một ngày lái xe ròng rã khắp nơi khiến tay, cổ và chân anh đau nhức rã rời. Trước đó, trong bộ vest đen chỉn chu, Paul đã xuất hiện lịch lãm như một quý ngài thành đạt ngay bậc thềm nhà nạn nhân thứ hai, cô Sharon Canu. Mẹ cô gái ấy ra mở cửa với khuôn mặt đau buồn và bộ dáng dè chừng. Ban đầu bà ta nói cảnh sát dặn bà ta không nên tiếp xúc với người lạ, nhưng khi Paul giới thiệu mình công tác tại trường đại học Bond, nơi con gái bà ta đã theo học thì bà ta liền tưởng anh là thầy giáo. Nhờ đó mà Paul được vào trong nhà cùng như xem qua phòng của Sharon.

Lái xe trên cao tốc M3, hướng về cách Gold Coast tầm 80km thì mặt trời bắt đầu lặn, khiến một vùng trời đỏ lừ như gã đàn ông xấu tính say rượu.

Paul chợt nhớ đến Max, anh bật điện thoại kiểm tra danh sách các cuộc gọi và được báo có vài thư thoại đang chờ.

Tin nhắn thoại thứ nhất:

“Paul, em Max đây. Em có chút rắc rối với cảnh sát ở Winton nên trong hôm nay không về được. Chuyện là có hai xác chết trong ngôi nhà anh chỉ định em đến. Nhận dạng là một nam một nữ. Thế thôi em phải cúp máy đây.”

Tin nhắn thoại thứ hai:

“Tôi là mẹ của Sharon đây thưa thầy. Tôi chợt nhớ ra là con bé hình như còn qua lại với một người đàn ông khác ngoài bạn trai của nó. Có vẻ như con bé bắt cá hai tay. Nhưng thầy đừng hỏi tôi người đàn ông đó trông ra sao bởi con bé chưa dẫn người đó về nhà bao giờ. Tôi có nghe lén con bé nói chuyện với bạn, nó bảo rằng người đàn ông mới quen rất đẹp trai, thích chơi bóng rổ. Con bé hẳn phát cuồng vì gã đó nên tháng lương đầu tiên nó đã mua tặng cho gã biết bao nhiêu là đồ. Tôi sẽ gửi kèm mấy tấm hình mà con bé đã chụp mấy món đồ đó khi nó mang về nhà để gói lại cho thầy sau tin nhắn này. Cuối cùng, cảm ơn thầy đã đến thăm tôi và nói tốt về con bé.”

Tin nhắn thoại thứ ba:

“Paul, Code đây, ngắn gọn cho cậu biết là sự nghi ngờ trong vụ ngộ độc của cô bé cùng phòng giam với thân chủ cậu vừa được bác bỏ. Cô bé đã tỉnh và cho lời khai trong phòng hồi sức. Lời khai dĩ nhiên có lợi hoàn toàn cho thân chủ cậu. Thế nhé.”

Paul đảo mắt nhìn bảng chỉ dẫn bên đường, anh thấy một lối thoát số 76 khỏi cao tốc, liền xi nhan cho xe rẽ vào.

Anh gọi điện thoại cho Code.

“Nếu cậu định cảm ơn về thông báo đó thì không cần đâu.” Code vui vẻ nói.

“Cậu còn liên lạc với gã thám tử ở Winton chứ?” Paul vào vấn đề ngay lập tức.

“Ý cậu là gã Jack bóng đó hả?” Giọng Code nhè ra như thể vừa rùng mình một cái.

“Jack, thám tử.” Paul nhấn mạnh.

“Gã đổi số liên tục, nhưng tớ vẫn có số của gã. Mà cậu có việc gì tận Winton lận?” Code hỏi.

“Một số chuyện mà khi nào nói điện thoại được với gã đó thì mới cho cậu biêt được.” Paul vòng vo đáp.

Code có chút rối mòng khi nghe cậu bạn trả lời. Một cuộc gọi khác cắt ngang cuộc gọi của Paul, Code ấn nút giữ rồi nghe cuộc điện thoại mới. Lúc sau anh quay lại nói với Paul.

“Ha, coi bộ Max có chút rắc rối nhỉ, tớ vừa nghe là cậu nhóc vẫn chưa được ra khỏi sở cảnh sát đâu.”

“À cái đó…”

“Cậu định nhờ gã bóng đó giúp à?”

“Hừm…”

“Này đừng thừa nhận, không tớ buồn cười chết mất. Cậu mà cũng có lúc như gà mắc tóc thế này cơ đấy.”

“Cậu gửi tớ số của Jack, thế nhé. Tớ phải đi ngủ chút.”

Paul ấn nút đỏ tắt điện thoại. Anh chưa về tới nhà, cũng không ghé văn phòng, chỉ tấp xe vào lề, hạ cửa kính xuống một chút, bật ghế ngả ra sau rồi vòng tay trước ngực, nhắm mắt ngủ. Cái anh cần bây giờ chỉ là một giấc ngủ ngắn để lấy lại sức.



Sau ba tiếng giải thích mỏi cả miệng tại sở cảnh sát Winton, cuối cùng Max cũng được cho về bởi đoạn băng thu được từ camera an ninh gần đó cho thấy Max không hề bước vào trong nhà tại thời điểm trước và sau khi nạn nhân tử vong.

“Bà ấy chết ở tư thế ngồi, trên bàn có chai rượu uống dở.” Max nói qua điện thoại.

“Em có vô tình nghe được nguyên nhân chết không?” Paul hỏi.

“Hừm, để xem… Hình như họ có nói về ngộ độc.” Max chần chừ đáp.

“Thế còn người đàn ông kia?”

“Cảnh sát đang bận xác định danh tính, nguyên nhân chết có lẽ giống như người phụ nữ. Em không chắc có phải là tự tử vì tình không, vì có một bà béo tự nhận là hàng xóm đã khai với cảnh sát là người phụ nữ này là góa phụ, sau vài năm chồng mất thì có qua lại mập mờ với một gã nào đó.”

“Em làm tốt lắm, về nhà tắm mát, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi nhé.” Paul đột nhiên hạ giọng, nói một cách đầy quan tâm.

“Em đang lái xe đây, thế còn Linh, cô ấy thế nào rồi?”

“Có vẻ suy sụp, nhưng đừng lo, cô ấy sẽ sớm được thả thôi… Anh sẽ tìm cách khiến bên cảnh sát thả cô ấy mà không phải ra tòa.”

“Có khi nào phán đoán của anh sai không Paul, lỡ cô ấy thực sự có liên quan tới vụ án mạng đó?”

“Cô ấy đúng là có liên quan tới vụ án Max à. Nhưng theo hướng tích cực. Thế nhé, em lái xe cẩn thận, về tới nhà thì gửi cho anh một tin nhắn.”

“Vâng.”

“Tút… tút…”

Paul đã cúp máy.

Max tháo tai nghe bluetooth đeo trên tai, bỏ vào hộc đựng đồ nhỏ gần cần số. Hôm nay cậu chạy chiếc Audi hai cửa màu bạc sang trọng, bởi chiếc xe bị kéo từ hôm kia nhờ công mách lẻo của Paul, cậu vẫn chưa có thời gian đi lấy về.

Max đi đi lại lại quanh phòng, hút bụi thảm, lau nhà rồi giặt khăn trải giường, vỏ gối cùng một số thứ linh tinh khác. Khi phơi còn cẩn thận giũ cho phẳng, xịt nước thơm lên.

Hai chậu xương rồng mà Linh mang theo khi đến, được Max mang ra ngoài hiên, đặt ở nơi có nhiều nắng nhất. Cậu xịt ít nước lên thân cây, sau đó chăm chú nhìn cái vật nhú ra ở cây xương rồng Pincusshion. Không chỉ một mà là cả vòng tròn lốm đốm. Ban đầu Max cho rằng đó là nấm, nhưng sau đó cậu nghĩ lại, có thể là những nụ hoa.

Một lần Linh nói với Max về ý nghĩa của xương rồng, cô còn tin khi xương rồng nở hoa, người trồng sẽ gặp nhiều may mắn.

“Hi vọng khi hoa xương rồng nở, cậu sẽ ở đây để ngắm nó.” Max nói một mình.

Trước khi đi ngủ, Max quá bộ vài bước ra hòm thư kiểm tra. Ngoài báo thường nhật và mấy tờ rơi quảng cáo, Max tìm thấy một thư từ bưu điện và một thư từ sở giao thông, cả hai đều gửi cho Linh.

Chần chừ một lúc, Max quyết định xé cả hai lá thư ra đọc, sau đó chụp hình gửi cho Paul. Một cô gái có hẳn kế hoạch giết người vào ngày hôm trước chắc sẽ không đóng ba trăm đô để thi bằng lái xe ô tô vào ngay hôm sau, cũng như đặt mua cả kiện hàng thời trang trên mạng đâu, Max chắc thế và cậu nghĩ mấy lá thư này sẽ có lợi cho Linh.



Ở ngoại ô phía Đông Gold Coast, nơi những dãy núi xanh ngắt trùng điệp nối đuôi nhau ẩn mình dưới sắc trắng vởn vơ của mây trời, là thủ phủ của loài Flying Fox, một loại dơi được Chính phủ Úc ban bố sắc lệnh bảo tồn. Loài dơi này có tầm quan sát và khả năng nhận biết mùi nhạy bén hơn các cá thể cùng loài khác, đặc biệt là Flying Fox đầu đỏ và chúng chỉ ăn hoa quả.

Trong đàn Flying Fox đầu đỏ đang được chăm nuôi tại cơ sở, có một con cái vừa sinh con. Thế nhưng điều này khiến nhân viên trong khu bảo tồn cảm thấy lo lắng, bởi mùa sinh sản của loài dơi đầu đỏ này thường rơi vào tầm tháng 4 đến tháng 5.

“Đó có thể là sự lai trong một chi. Con dơi đầu đỏ cái đã giao phối với một con dơi đực khác cùng chi.” Naomi nói qua điện thoại. “Nhưng còn phải chờ kết quả phân tích, em đã gửi mẫu tới trung tâm rồi.”

“Em làm tốt đó Naomi, thế tình hình của con non thế nào rồi?” Paul vừa nói vừa đánh lái cho xe rẽ hướng về ngoại ô.

“Em không chắc, nó khá yếu và em đã cố cho nó uống vài giọt nước ép.”

“San còn ở đó không? Nếu còn thì bảo cậu ấy…”

“San về nhà rồi, cậu ấy đã đỡ đẻ cho ờ, con dơi mẹ ấy, thật không nghĩ lần đầu mà cậu ấy làm tuyệt đến thế Paul à. Em cũng ủ ấm cho nhóc dơi theo lời dặn dò của San rồi.” Naomi nói.

“San xử lí tốt đấy.” Paul cười hài lòng. “Khoảng mười lăm phút nữa anh có mặt ở cơ sở và anh sẽ xem kĩ tình trạng của con dơi con ngay khi tới. Trong thời gian đó nếu em tranh thủ cho nó uống thêm vài giọt nước ép nữa thì thật tốt, à, cho nó uống nước ép lê nhé.”

“Em sẽ dỗ nó uống Paul à.” Naomi cười. “Em cũng có vài câu hỏi cho sự vắng mặt của anh mấy ngày qua đấy. À đừng nghĩ nhiều quá, chỉ là em tò mò thôi.”

“Chà, nếu thế thì chắc anh nên mua một ít bánh nướng và Flat White không đường nhỉ? Chỗ ông bà Peter ở dưới chân núi thì sao?”

“Thế thì quá tuyệt anh ạ, em rất thích bánh nướng của ông bà Peter.”

“Được, vậy nhé. Hẹn gặp em sau.”

“Vâng, Paul.”

Đường ra ngoại ô đã vắng, khi quẹo vào đường lên núi lại càng vắng hơn, chỉ có vài ba chiếc đi chiều ngược lại vào thành phố. Paul điều khiển xe Aurion bạc nhẹ nhàng lướt bóng mát của những tán lá phong xanh mướt. Nắng rọi qua khoảng hở giữa các kẽ lá, lóng lánh hắt lên mui xe. Vài quả phong khô rơi lộp bộp xuống mặt đường nhựa rồi lại bị bánh xe cán lên bắn vào vệ đường, nơi những đám cỏ bồ công anh đương nở rộ những hoa là hoa.

Paul hạ cửa kính, khoan khoái hít thật sâu mùi thơm của cây cỏ tự nhiên, mùi hoang dã của rừng già và tận hưởng âm thanh líu lo vui tai của mấy chú chim chuyền cành.

Tôi chợt nhớ ra là con bé hình như còn qua lại với một người đàn ông khác ngoài bạn trai của nó. Có vẻ như con bé bắt cá hai tay.”

Lời nhắn trong hộp thư thoại của mẹ nạn nhân thứ hai đột nhiên xuất hiện trong đầu Paul, xua tan những thư thái vừa nhóm lên được một chút. Paul thở dài.

Anh chỉ có một tiếng để giải quyết việc ở khu bảo tồn, sau đó sẽ tiếp tục với nội dung trong thư thoại này.

Paul thay đồ rồi bước vào phòng nhỏ, nơi có nhiều lồng kính và bên trong có những chú dơi sơ sinh đang nằm ngủ. Chẳng khó để nhận ra chú dơi đầu đỏ nằm cô độc trong lồng kính phía trong cùng. Những con dơi mới sinh khác đều sẽ được trả về với mẹ sau vài tiếng chăm sóc, nhưng con dơi đầu đỏ này có thể không được như thế, bởi nó quá yếu.

Naomi đã đi thăm trại dơi trưởng thành khi Paul đến, thế nên anh để bánh và cà phê ở phòng làm việc của cô rồi tranh thủ thăm khám cho chú dơi đầu đỏ tội nghiệp.

Paul đeo găng tay, sau đó nhẹ nhàng nhấc con dơi non ra, đặt lên tấm vải mềm trải sẵn trên bàn. Con dơi hơi cựa quậy, nhưng vẫn nhắm mắt ngủ. Bằng động tác hết sức từ tốn, anh kéo hai cánh của con dơi ra, đo nhịp tim, kiểm tra sơ bộ răng miệng cũng như vành tai. Tiếp đến, cũng bằng động tác nhẹ nhàng, anh mát xa một chút ở hai cánh dơi rồi quấn lần lượt từng cánh một ôm theo cơ thể bé nhỏ của con dơi. Sau đó Paul lấy tấm vải mỏng quấn quanh thân dơi nhỏ rồi đặt nó nằm ngửa xuống bàn. Lúc này nom con dơi đầu đỏ dễ thương như em bé vậy.

Paul nhét cái phễu nhựa dẻo nhỏ bằng hạt lạc vào miệng dơi con, rồi lấy xi lanh hút nước ép nhỏ từng giọt vào phễu.

Naomi đã vào phòng từ trước đó, nhưng thấy Paul chăm chú quá nên cô không lên tiếng. Dáng áo blue trắng khoác ngoài áo sơ mi xanh nhạt không cà vạt, cũng không được mặc đúng cách, nhìn qua thấy có chút buông thả nhưng càng nhìn lại càng thấy hấp dẫn. Sau khi ngắm anh chán chê, cô mới tiến đến và nói.

“Bên trung tâm mới điện báo, ba ngày sau mới có kết quả xét nghiệm nước bọt và máu.”

“Ừm, chúng ta qua văn phòng đi, ở đó có cà phê và bánh đang chờ.” Paul cười dịu dàng.

“Paul này, cuối tuần này anh đi dự đám cưới với em chứ? Một người bạn cũ của em sẽ tổ chức lễ tại nhà thở ở South Pot.” Naomi vừa nói vừa nhẹ nhàng vịn lên cánh tay Paul.

“Chắc hẳn là một đám cưới trên du thuyền? Biển ở đấy về chiều thật đẹp.” Paul cười. “Anh sẽ trả lời em vào ngày mai nhé?”

“Anh không được từ chối đâu đấy, em không muốn đến đó mà, ừm, một mình, kiểu thế.” Naomi nhún vai.

“Nếu thế em chỉ cần một người đàn ông tháp tùng thôi Naomi.” Paul nói.

Naomi dừng chân. Lưỡng lự vài giây, cô ngẩng lên, thu hết can đảm để đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của Paul.

“Em cần anh.”

“Chà…” Paul nghiêng đầu, môi vẫn mỉm cười và đôi mắt thì không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Naomi.

“Em nghĩ anh cũng biết là em thích anh, phải không?” Naomi đan hai tay ra phía sau, cố làm như không bối rối.

Tiếp theo, Naomi gần như nín thở, mắt cô mở to còn môi thì mím chặt. Cô chờ đợi Paul sẽ hành động hoặc nói vài câu gì đó để giải quyết tình huống ngượng ngùng này, ngay cả khi đó là một lời từ chối. Thế nhưng một phút trôi qua, Paul chẳng có động tĩnh gì cả…

Hai vai Naomi rũ xuống, cô thất vọng tới mức không làm chủ được nét mặt nữa.

“Ồ, Paul, em xin lỗi vì khiến anh khó xử…”

Sở dĩ Paul không phản ứng là vì anh thấy sự thẹn thùng của Naomi quá đỗi đáng yêu, nhưng khi thấy cô sắp phát khóc thì anh nghĩ mình đã để cô đợi quá lâu.

Paul cười, anh vòng tay ra phía sau eo Naomi, kéo cô sát về phía mình và cắt ngang câu nói của cô bằng nụ hôn ngọt ngào.

“Có lẽ em không biết là anh cũng thích em, nhỉ?”

Lời Paul như mật rót vào tai, Naomi cảm giác tim mình như vỡ tung. Chỉ chưa đầy hai phút mà cô trải qua nhiều cung bậc cảm xúc quá.

“Giờ thì em biết rồi.” Naomi ôm chầm lấy Paul.

Paul liếc đồng hồ, anh chỉ còn năm phút nữa theo dự định, nhưng trong tình huống này, anh nên cùng Naomi hàn huyên đôi chút, có thể là trong hai mươi phút, hoặc hai lăm phút?

“Chúng ta qua văn phòng nhé?” Naomi nói với nụ cười tươi rói và ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. “Em có nhiều chuyện muốn kể anh nghe lắm.”

“Em làm như thể chúng ta không gặp nhau cả thế kỉ vậy.” Paul cười bao dung. “Thực ra anh có vài chuyện quan trọng, anh chỉ có thể ở đây thêm, ừm, ba mươi phút nữa.” Paul nói.

“Ồ…” Naomi cụt hứng, nhưng sau đó lại vui vẻ liền. “Thế cũng được, em sẽ nói ít lại, và để dành cho lần sau.”

“Em quả là một cô gái thông minh và tốt bụng.” Paul nháy mắt.

Khi cửa phòng đóng lại sau lưng hai người, con dơi nhỏ yếu ớt kêu lên vài tiếng, đó có thể là tiếng kêu tìm mẹ, hoặc là tiếng than thở cuối cùng… Con dơi nhỏ mở mắt rồi khép lại, vài lần như thế thì nhắm hẳn. Ngực cũng thôi phập phồng và cánh cũng không cựa quậy nữa. Con dơi nhỏ nằm trong lồng kính một mình, bao lấy nó là bóng tối tịch mịch.

Đêm ấy, người dân quanh khu vực nghe thấy tiếng kêu inh ỏi của cả đàn dơi bay tán loạn, chúng kêu thảm thiết khác hẳn mọi ngày. Âm thanh rầu rĩ da riết như muốn xé toạc cả vùng trời.

Người không hiểu thì lại nghĩ đàn dơi đang cấu xé lẫn nhau, đàn dơi tới mùa động dục… Người có chút kiến thức thì chỉ nói, đó là một nghi lễ được gọi là “đám tang dơi.”

Paul đậu xe bên vệ đường, ấn nút cảnh báo nguy hiểm trên xe, sau đó nhắn tin cho Naomi.

Anh hạ cửa kính, thò đầu ra ngoài quan sát. Những con dơi lớn sải cánh dài tới cả hai mét bay từ cây này sang cây khác, không phải để tìm mồi, mà chỉ để kêu gào.

“Đúng như anh lo lắng, con dơi con chết và… và con dơi mẹ cũng chết rồi Paul. Con dơi mẹ tự tử, nó chết do kiệt sức. Hẳn là nó đã bay vòng vòng rất nhiều.” Naomi gửi tin nhắn cho Paul. “Điều này thật lạ lùng, dơi không có tập quán này.”

“Naomi, em gọi cho San tới nhé, anh sẽ cố giải quyết xong chuyện rồi quay lại.” Paul nhắn tin trả lời. Lúc này, Paul lại nhớ tới ánh mắt trống rỗng và nụ cười nhạt của Linh.

“Mình phải nhanh chóng kết thúc vụ án này.” Paul thầm nghĩ.

Paul chạy xe thật chậm, anh sợ sẽ tông phải con vật nào đó băng qua đường hoặc mấy con dơi đang bay loạn kia không kiểm soát được độ cao mà sà xuống xe anh.

Cứ như thế, một tiếng sau Paul mới về tới thành phố. Anh tới văn phòng ngay tức thì và gọi điện thoại cho Code. Cuộc nói chuyện kéo dài hơn nửa tiếng sau đó Paul gọi cho tay thám tử tên Jack hẹn một cuộc gặp mặt. Xong xuôi anh đặt vé máy bay hai chiều tới Townsville trong cùng ngày.
 

Muộn.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/16
Bài viết
132
Gạo
3.600,0
Sao chương này tui đọc thấy rối rối sao sao ấy. Có thể do nhiều manh mối được đưa ra cùng lúc chăng, mà chúng có vẻ như những sợi dây được cột một chùm chăng? Đợi chương tiếp của bà để tò mò được giải đáp. :3
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Chương 4: Vụ án được khởi tố.

9h30 sáng, tại tòa án thành phố Glod Coast.

Chánh án là một phụ nữ trạc tứ tuần, khuôn mặt cương nghị, nghiêm túc nghe công tố viên trình bày cáo trạng. Tuy nhiên, có lúc xao lãng mắt lại nhìn bị cáo, cô gái này từ lúc được dẫn tới sau vành móng ngựa, khuôn mặt không chút cảm xúc, nhìn trực diện về phía trước nhưng không có mục tiêu.

“Paul, anh nói làm sao bà ta lại nhìn thân chủ của chúng ta kĩ như vậy?”

Trợ tá của Paul, Lora lén viết lên tờ giấy, đẩy nhẹ sang phía Paul.

Paul liếc đọc, nhưng không trả lời mà lại yên lặng nhìn về phía chánh án.

“Paul, cô gái ấy lạ quá, thường bị cáo sẽ cúi đầu vì sợ hãi, nhưng cô ấy thì không. Trông khá là bình thản.” Lora lại viết.

Lần này, Paul mỉm cười.

Luật sư bên công tố nói:

“Xin tòa cho mời nhân chứng thứ nhất, ông Ji Hua”.

Gã béo ục ịch từ dưới hàng ghế khán giả khẩn trương đứng lên, đi về phía bục. Trước khi tuyên thệ, gã liếc nhìn Linh, cô gái mà gã cho là kẻ thủ ác vài giây, rồi mới tuyên thệ.

“Ông Ji Hua, xin hãy tường thuật lại những gì ông trông thấy vào chiều hôm đó.”

Ji Hua móc khăn tay, lau mồ hồi rịn trên cổ, chậm chạp nhớ lại.

“Tôi muốn hút thuốc, thế nên đã tới gần cửa sổ, khi mở cửa sổ ra thì trông thấy cái cô kia.” Gã chỉ về phía Linh. “Cô ấy cầm dao và người phụ nữ dưới chân cô ta chảy rất nhiều máu.”

“Xin nói tiếp ông Ji Hua.” Luật sư giục.

“Nạn nhân đã cố ra hiệu cho tôi, cô ấy nói cứu cô ấy với. Và tôi liền gọi cho cảnh sát.”

“Cảm ơn ông Ji Hua.” Luật sư nói.

Chánh án hướng về phía Paul, đề nghị.

“Mời luật sư bên bị cáo chất vấn.”

“À vâng.” Paul đặt xấp giấy xuống, khoan thai đứng lên.

“Ông Ji Hua. Tính tới giờ phút này, ông bao nhiêu tuổi?”

“Phản đối, câu hỏi của luật sư bên bị cáo vừa nêu là không phù hợp hoàn cảnh.”

“Ấy, thưa chánh án, bà cứ cho phép tôi hỏi câu này đi, tôi có lí do để làm thế.”

Chánh án, chính là thẩm phán Emma, một trong bảy thẩm phán nổi tiếng nhất bang. Sau khi cân nhắc, liền bác bỏ yêu cầu của luật sư bên công tố.

“Ông Ji Hua, tôi xin hỏi là tính tới giờ phút này, ông bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi bảy. Tháng sau tôi sẽ đón sinh nhật tuổi ba mươi tám.”

“Và ông sống một mình?”

“Đúng thế. À, tôi có bạn gái chứ, nhưng chúng tôi không ở chung với nhau. Có thể là...”

“Cảm ơn câu trả lời của ông, thế chính xác ông đã đang làm gì trước khi quyết định hút một điếu thuốc?”

Ji Hua lại rút khăn thấm mồ hôi nhiểu quanh má, nhíu mày mà suy nghĩ.

“Hình như là tôi đánh một trận game, sau đó thấy có chút buồn ngủ, liền muốn hút thuốc cho tỉnh táo.”

“Ông khẳng định là đang đánh một trận game trước khi hút thuốc?”

“Vâng đúng.”

“Ông có uống gì trong lúc chơi game không Ji Hua?”

“Có chứ, tôi uống một chai Bomba* pha với ít rượu.”

“Hẳn rất ngon.”

“Ồ vâng.”

“Thưa chánh án, luật sư bên bị đang làm dài dòng vấn đề.” Luật sư bên công tố lên tiếng.

Chánh án gật đầu đồng tình, hướng phía Paul nói. “Xin đi vào câu hỏi chính nếu có, luật sư bên bị.”

“Vâng. Thế ông Ji Hua, căn hộ ông ở tầng bốn đúng chứ?”

“Đúng vậy.”

Vào lúc mười tám giờ mười phút ngày hai mươi mốt tháng mười, ông đã mở cửa sổ và hút thuốc. Đồng thời trông thấy phía dưới có một người cầm dao và một người bê bết máu nằm trên đất?”

“Đúng thế, vì thùng rác che khuất nên tôi không thấy nên không biết hóa ra còn một người nữa.”

“Ông Ji Hua, lúc ông gọi điện thoại, ông vẫn đứng ở cửa sổ và nhìn xuống dưới đó chứ? Ý tôi là nhìn xuống chỗ nạn nhân và người ông cho là hung thủ ấy.”

“Ồ, không, lúc đó tôi hơi hoảng, tôi đã vừa bấm điện thoại vừa đi lòng vòng quanh cái bàn gần đó.”

“Từ cửa sổ tới vị trí cái bàn là khoảng bao nhiêu bước chân?”

“Bốn năm bước gì đó.”

“Cuộc gọi kéo dài bao lâu?”

“Xin phép cho tôi xem lịch sử cuộc gọi.”

“Cứ tự nhiên.”

Ji Hua mở điện thoại, lục lại lịch sử cuộc gọi, sau đó đáp. “Chính xác là hai mươi tám giây.”

“Ông mất bao lâu để chờ đầu dây bên kia trả lời? Ông chỉ cần áng chừng là nhanh hoặc chậm.”

“Khá chậm, tôi đã phải nghe một hồi bíp dài.”

“Và tôi còn hai câu hỏi nữa cho ông thôi, ông Ji Hua, trông ông có vẻ rất nóng.”

“À đúng, tôi bị chứng huyết áp, mỗi khi hồi hộp, là người lại ra mồ hôi.”

“Ông có trông rõ mặt người mà ông cho là hung thủ không?”

“A...” Ji Hua ấp úng. “Tôi...”

“Xin ông chỉ trả lời có hoặc không.”

“Ừm, không thưa anh, tôi không thấy.”

“Ông bị cận đúng chứ, lúc nhìn thấy án mạng, ông có đeo kính hay thứ gì đó hỗ trợ mắt không?”

“Ồ tôi không nhớ nữa.”

“Cảm ơn ông Ji Hua. Thưa quý tòa, tôi không còn gì để hỏi nữa.”

Luật sư bên công tố mời nhân chứng thứ hai ra tòa. Max ngồi ở hàng ghế gần với chỗ Paul, giật mình khi thấy nhân chứng bước về phía bục tuyên thệ.

“Đây là Lisa, là cô gái em cho thuê nhà.” Max vội nhắn tin cho Paul.

Lora đọc tin nhắn, liền đưa Paul xem. Anh gật đầu.

Luật sư bên công tố cũng không hỏi gì nhiều, còn Lisa thì chỉ nói là Linh có thói quen sinh hoạt kì lạ cũng như sở thích có phần đáng sợ.

“Cô ấy kể rằng rất thường giết động vật, cô ấy còn có thể uống máu của chúng.” Lisa rùng mình nói.

“Cái cô nhân chứng thứ hai này vớ vẩn thật.” Lora ghé tau Paul thì thầm.

“Để xem, luật sư bên công tố sẽ vin vào cái vớ vẩn này để cho thấy Linh là một cô gái máu lạnh, tàn ác, hoàn toàn có thể tìm tới việc giết người để thỏa mãn bản thân hay đại loại thế.”

“Vậy cũng được sao?”

“Được chứ, có án lệ như vậy mà, tội gì không dùng?”

“Ồ...” Lora thốt lên ngạc nhiên sau đó gật gù chiêm nghiệm. Dù gì cô mới chỉ là sinh viên luật năm thứ hai, vẫn còn phải trau đồi nhiều.

“Luật sư bên bị, xin mời chất vấn.” Chánh án nói.

“Tôi không có gì để chất vấn quý cô đây cả.” Paul đáp.

“Vậy mời luật sư bên công tố tiếp tục.”

Luật sư bên công tố đứng dậy, hướng về phía Linh, dõng dạc nói.

“Thưa chánh án và quý quan tòa, chúng tôi có trong tay ảnh cắt từ camera đặt tại trạm xe buýt, đó là lúc mười bảy giờ ba mươi và bị cáo đeo một ba lô xuống xe, trong ba lô rất có thể đã thủ sẵn hung khí. Trạm xe buýt cách ngõ ngỏ, nơi xảy ra án mạng tầm năm phút đi bộ. Nạn nhân thứ nhất có thời gian tử vong rơi vào khoảng mười bảy giờ bốn mươi phút. Nạn nhân thứ hai có thời gian tử vong là khoảng mười tám giờ mười phút, cũng là thời điểm nhân chúng thứ nhất phát hiện và bào cảnh sát. Cảnh sát có mặt sau cuộc điện thoại, và chính xách là bốn phút ba mươi giây sau khi nhân chứng cúp điện thoại. Và hung thủ, chính là bị cáo vẫn chưa kịp chạy khỏi hiện trường, đã bị cảnh sát bắt giữ.”

“Trên hung khí gây án là con dao, chỉ có duy nhất dấu tay của bị cáo. Kết quả giám định cũng cho thấy ADN từ những vết máu khô trên quần áo bị cáo trùng khớp với ADN của nạn nhân.” Luật sư bên công tố bổ sung.

“Từ nhân chứng và vật chứng đầy đủ, xin tòa tuyên phạt bị cáo là có tội.”

Chánh án mời luật sư bên công tố ngồi xuống, sau đó mời luật sư bên bị đứng lên.

“Thưa chánh án và quý quan tòa. Vào lúc Mười bảy giờ bốn mươi phút, thân chủ của tôi không có mặt tại hiện trường vụ án. Xin phép tòa cho tôi gọi nhân chứng bổ sung.”

“Phản đối, luật sư bên bị không thể giấu nhân chứng để bất ngờ gọi lên làm chứng có lợi cho mình.”

“Xin tòa cho phép, tôi không giấu nhân chứng, mà là nhân chứng phát sinh trong quá trình điều tra mới đây, nên chưa kịp báo với quý tòa.”

“Tòa cho phép gọi nhân chứng.” Chánh án tuyên bố sau khi hội ý với các thẩm phán khác.

Ngồi trước vành móng ngựa, Linh hơi quay mặt về phía bục tuyên thệ. Mắt cô mở to khi nhận ra, nhân chứng mà Paul nói chính là bà chủ tiệm quán ăn Việt.

Cô nhìn anh, có chút thảng thốt trong ánh mắt, anh làm sao biết được cô đã nói chuyện với bà ta cơ chứ?

Luật sư bên công tố hỏi.

“Làm sao bà chắc chắn lúc đó là mười bảy giờ bốn mươi phút?”

“Chắc chứ. Tôi có cuộc gọi vi deo với người nhà ở Việt Nam và kết thúc vào lúc mười bảy giờ ba mươi lăm. Sau đó tôi đứng dậy đi đi lại lại cho đỡ mỏi lưng, rồi thì thấy cô gái kia đang ngơ ngác đứng giữa đường. Tôi có kéo cô ấy lại nói chuyện một lúc. Sau đó cô gái ấy có điện thoại rồi bỏ đi. Tôi vào quán ngồi, đó là một ngày buôn bán ế ẩm, nên tôi rất hay nhìn đồng hồ. Lúc vào quán tôi cũng nhìn đồng hồ và thấy là mười bảy giờ năm mươi năm phút.”

Luật sư bên công tố miễn cưỡng hỏi thêm vài câu nữa rồi thôi.

Chánh án tuyên bố tới giờ nghỉ trưa và phiên tòa sẽ tiếp tục vào lúc hai giờ chiều.

Trong phòng thẩm phán Emma, Paul cùng luật sư bên công tố ngồi đối diện thẩm phán.

Bà ta hỏi.

“Rốt cuộc hai người định thế nào?”

Luật sư bên công tố liếc Paul, rồi nói. “Nếu như anh này không thể giải thích một cách rõ ràng và hợp lí tình huống của thân chủ anh ta cũng như dấu vân tay trên tang vật thì, bị cáo phải bị buộc là có tội theo án lệ.”

Thẩm phán ngả người ra sau, rõ ràng là đang phân vân.

Paul vắt chéo chân, thẳng lưng, mắt nhìn thẳng chánh án, từ tốn nói. “Thế này nhé thưa thẩm phán, và luật sư, tôi có niềm tin là thân chủ mình vô tội.”

“Chỉ thế?” Chánh án ngạc nhiên nói.

“Vâng, chỉ thế.”

“Được rồi, vậy chúng ta gặp lại vào hai giờ chiều nay.”

...

Linh ngồi trong căn phòng nhỏ dành riêng cho phạm nhân, trong lòng chộn rộn như bị kiến cắn.

“Cô có thể được phán vô tội đấy.” Nữ cảnh sát giữ nhiệm vụ dẫn giải Linh nói với vẻ mặt đầy thiện chí.

Linh với tay ra phía sau, tóm gọn mái tóc dài, vận thành hai vòng rồi luồn tóc quá, búi thành chỏm cao sát đỉnh đầu.

“Từ trước tới giờ, Paul, ngài luật sư ấy chưa bao giờ thua vụ kiện nào cả.” Nữ cảnh sát nhấn mạnh.

“Có thể có ngoại lệ mà.” Linh buột miệng.

“Hả?”

“Cô không mong được trả tự do sao?”

Nữ cảnh sát có chút sốc với suy nghĩ của Linh.

“Tôi chỉ muốn tiếp tục sống thôi.”

“Tới giờ rồi.” Một người trực tòa thò đầu vào, thông báo.

“Ok, tôi dắt cô ấy ra đây.” Nữ cảnh sát trả lời, rồi nói với Linh. “Chúng ta đi thôi.”

...

Mọi người ổn định chỗ ngồi, bị cáo được dẫn tới sau vành móng ngựa. Chánh án mời luật sư bên bị tiếp tục phần biện hộ của mình. Vì thế, Paul nói.

“Mời chánh án, cũng như luật sư bên công tố cùng xem một số tấm hình tôi vừa gửi. Mỗi quốc giá đều có lối sinh hoạt, tập quán khác nhau. Việc tự tay giết mổ gà, vịt, thậm chí là heo có thể đối với quý vị đây là hoàn toàn xa lạ và có chút man rợ, nhưng với các nước châu Á, trong đó có Việt Nam, điều này là hoàn toàn bình thường. Mời xem hình ảnh chứng minh. Theo đó, việc “uống máu” động vật mà nhân chứng thứ hai, cô Lisa quy kết cho thân chủ tôi là do trí tưởng tượng của cô ta quá phong phú. Người châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng có nhiều món ăn chế biến trực tiếp từ máu động vật, một trong số đó gọi là “tiết canh”. Mời xem hình ảnh chứng minh. Cách thức chế biến món này là cắt máu của gà, vịt, cá... khi chúng còn sống và đem pha chế với nhiều nguyên liệu khác. Và tôi xin nhấn mạnh là việc làm này hoàn toàn không bị lên án ở nước của họ. Nên, những lời cáo buộc về phẩm chất của thân chủ tôi từ nhân chứng thứ hai là hoàn toàn vô căn cứ.”

Luật sư bên công tố, bồi thẩm đoàn và cả chánh án Emma đều chăm chú nhìn vào màn hình laptop trước mặt mình.

Nhìn bộ mặt của thẩm phán khi xem qua các hình ảnh Paul gửi, anh thật muốn phụt cười.

Thẩm phán Emma day day huyệt thái dương, bà là người ăn chay, những hình ảnh này quả thật không thể tiếp thu nổi. Tuy nhiên ở cương vị người cầm cân nảy mực, bà phải chấp nhận rằng lập luận của Paul hoàn toàn đúng.

“Xin tòa cho gọi lại nhân chứng thứ nhất.” Paul đề nghị.

Ông Ji Hua lại ì ạch đi về phía bục tuyên thệ.

“Ông Ji Hua, tính tới thời điểm này ông ba mươi bảy tuổi, bị cận cả hai mắt, có sở thích chơi game và có thói quen uống rượu pha nước tăng lực, bị nghiện thuốc, sống ở tầng bốn và có cửa sổ mở ra sân đựng rác. Tất cả những thông tin trên là đúng chứ?”

“Hừm, đúng.” Ji Hua hậm hực xác nhận.

“Hiện tại ông có đeo kính hỗ trợ chứ?”

“Vâng, có.”

“Ông Ji Hua, ông hãy nhìn con búp bê trên tay tôi, hãy nhìn cho kĩ.”

“Tôi nhìn kĩ rồi.”

Paul lại gần hơn chút, nhưng chỉ cho Ji Hua nhìn được phần đầu của con búp bê, sau đó lại nói. “Ông hãy nhìn cho kĩ.”

“Tôi đã nhìn kĩ rồi thưa anh.”
“Tốt, mời ông nhắm mắt lại vài giây.”

Ji Hua làm theo, còn cẩn thận đưa tay che trước mặt.

“Được rồi, ông hãy bỏ tay xuống và mở mắt ra.” Paul vẫn cầm con búp bê trên tay, hướng về phía nhân chứng, hỏi. “Bây giờ ông hãy nhìn kĩ con búp bê này.”
“Lại nhìn kĩ nữa ư? Tôi đã nhìn nó nãy giờ mấy lần rồi, tóc vàng, áo khoác xám. Vâng thưa anh, tôi nhìn kĩ rồi.”

“Tốt, mời ông nhắm mắt lại.”

“Hừm.” Ji Hua bực mình nhắm mắt. Thế nhưng khi mở mắt, lại nhận được yêu cầu phải nhìn kĩ con búp bê. Ông ta thực sự cáu tiết.

“Thưa bà.” Ji Hua hướng phía chánh án, giọng đầy phẫn nộ. “Anh luật sư này có vấn đề về thần kinh rồi, tại sao anh ta cứ bắt tôi nhìn đi nhìn lại mãi một con búp bê hết lần này tới lần khác. Đây là tòa án, tôi tới đây để làm chứng, chứ không tới để nhìn búp bê.”

Thế nhưng trái với sự sôi máu của Ji Hua, sắc mặt của chánh án cũng như luật sư bên công tố lại đầy thú vị.

“Luật sư bên bị, mời tiếp tục.” Chánh án nhắc.

“Vâng. Thưa ông Ji Hua. Ông khẳng định là nãy giờ ông chỉ nhìn đi nhìn lại một con búp bê duy nhất?”

“Chứ còn gì?”

“Tức là ba lần tôi đưa búp bê ra, ông tin chắc là cùng một con?”

“Đúng vậy.”

“Thế nhưng, quả thực đó là ba con búp bê khác nhau thưa ông.” Paul đáp.

“Không thể nào. Chúng đều...”

“Đều có tóc vàng, áo khoác xám và kích thước giống nhau đúng không?” Paul lấy ba con búp bê ra.

“Ơ...”

“Đó là chưa kể khuôn mặt của ba con búp bê này hoàn toàn khác nhau.” Paul xoay phía trước của ba con búp bê lại cho Ji Hua nhìn thấy.

“Ồ...” Ji Hua há hốc miệng.

“Thưa ông Ji Hua, tôi xin hỏi, làm sao ông biết người mà ông nhìn thấy sau khi kết thúc cuộc gọi và người ông nhìn thấy trước đó là cùng một người? Ông dựa vào đặc điểm nào?”

“Tôi...”

“Phản đối, luật sư bên bị có dấu hiệu mớm cung nhân chứng.” Luật sư bên công tố lên tiếng.

“Phản đối vô hiệu, ông Ji Hua, hãy trả lời câu hỏi của luật sư bên bị.”

“Có phải dựa vào đầu tóc, áo khoác? Hay thực ra chỉ là dáng người?”

“Tôi...” Ji Hua ấp úng.

“Thưa chánh án. Tại thời điểm ông Ji Hua phát hiện ra dưới sân đựng rác chung có án mạng, ông ta không thể nhớ mình có mang kính cận hay không. Nhưng ông ta khẳng định mình đã đang đánh một trận game trước đó và có uống rượu pha nước tăng lực. Ông ta cũng hút một điếu thuốc ngay tại thời điểm phát hiện có án mạng. Tôi có mời tới đây một vị bác sĩ. Chánh án có thể cho gọi ông ấy lên để xác nhận nhưng điều tôi nói sau đây là đúng. Ji Hua đã đánh một trận game kéo dài sáu tiếng đồng hồ, song song với uống rượu phá nước tăng lực, đây là hỗn hợp nước uống có thể gây tác dụng phụ như ảo giác, làm giảm độ minh mẫn của một người xuống còn 40%-60%. Chính vì thế ông ta mới quyết định hút thuốc để có thể tỉnh táo hơn. Và với vị trí từ cửa sổ tầng bốn, tức ở độ cao mười ba mét sáu mươi so với mặt đất, ở điều kiện thiếu sáng, thứ ông ấy nhìn thấy không phải là nhân dạng đầy đủ của người ông ta cho là hung thủ, mà chỉ nhìn thấy phần đỉnh đầu và áo khoác của người đó mà thôi.”

“Căn cứ vào lời khai tại phiên tòa trước, nhân chứng khẳng định mình đã rời cửa sổ trong khi gọi điện thoại khai báo với cảnh sát, cuộc gọi kéo dài hai mươi tám giây. Tôi tính cho ông ta lúc rời cửa sổ đi tới cái bàn tròn là mất hai giây. Thời gian chờ điện thoại mất sáu giây, tổng cộng ông ta rời vị trí nhìn thấy án mạng là khoảng ba mươi tám giây hoặc hơn. Thế nên người mà sau khi ông ta cúp điện thoại và quay trở lại cửa sổ nhìn thấy không phải là người trước đó ba mưới tám giây ông ta nhìn thấy nữa. Hay nói một cách rõ ràng hơn là: hung thủ đã rời đi vừa lúc thân chủ tôi đi tới. Vì sao thân chủ tôi lại đi vào ngõ nhỏ như vậy? Hẳn chánh án còn nhớ lời nhân chứng bổ sung mà tôi xin cho gọi lên tòa, bà ta nói rằng thân chủ tôi có một cuộc điện thoại. Cô ấy đã chạy vào ngõ nhỏ để nghe điện thoại. Trùng hợp cô ấy nghe thấy tiếng kêu cứ từ nạn nhân và chạy vào trong bãi đựng rác để xem xét. Cô ấy thấy con dao và cầm nó lên trước khi nhìn thấy nạn nhân đang trong tình trạng hấp hối ở phía trước. Đó chính là lúc ông Ji Hua cúp điện thoại gọi báo cảnh sát và tiếp tục đứng bên cửa sổ trông chừng người mà ông ta tưởng là hung thủ.”

“Vâng, thưa chánh án. Trong một trạng thái tinh thần minh mẫn, có sự hỗ trợ của kính cận, điều kiện ánh sáng tốt và không bị áp lực tình huống cũng như bức bách về thời gian, ông Ji Hua còn không thể nhận diện được sự khác nhau của ba con búp bê mà khăng khăng đó là một con, chỉ dựa vào sự quan sát phiến diện của bản thân. Thì với một trạng thái tinh thần bất ổn vì thiếu ngủ và uống chất kích thích, trong điều kiện ánh sáng xấu với một khoảng cách tương đối xa, lại không có sự chắc chắn có hỗ trợ từ kính cận hay không, tầm nhìn của ông Ji Hua chỉ có thể thấy được phần đỉnh đầu với áo khoác của người mặc, tôi hoàn toàn có cơ sở để khẳng định, ông Ji Hua đã nhầm lẫn giữa người ông ta cho là hung thủ với thân chủ của tôi. Thân chủ tôi chỉ vô tình xuất hiện tại hiện trường án mạng. Và sau cùng, thân chủ tôi hoàn toàn vô tội.”

Phó chánh án nói gì đó với thẩm phán Emma, sau đó bà liền cho dừng phiên tòa tỏng mười lăm phút.

Paul cùng luật sư bên công tố được mời vào phòng chánh án.

“Paul, anh rốt cuộc đã có được những gì trong tay rồi?” Chánh án hỏi.

“Có đầy đủ chứng cứ và người làm chứng để buộc bà phải công bố thân chủ của tôi vô tội.”

“Tôi tưởng bà phải hội ý với bồi thẩm đoàn thay vì gọi chúng tôi vào trao đổi kín như thế này chứ?” Paul nói tiếp.

“Anh biết đấy.” Chánh án liếc mắt về phía luật sư bên công tố để tìm sự đồng tình. “Đây là một vụ án đặc biệt, về tính nghiêm trọng thì không cần bàn. Về kết luận cuối cùng dĩ nhiên tôi sẽ hội ý với các thẩm phán khác. Tuy nhiên, tôi biết anh đã có được thu hoạch gì đó rồi. À ừm, có phải anh đã tìm ra vài manh mối quan trọng?”

“Dựa vào mối quan hệ của chúng ta bao lâu nay, Paul à, một khi chánh án tuyên bố phán quyết cuối cùng, thì anh sẽ rời tòa án và ngậm chặt miệng. Đây là lí do bà ấy mời anh vào đây đấy.” Luật sư bên công tố nói.

“Chà...” Paul cười. “Đổi lại tôi muốn bà ban lệnh giám sát an toàn cho thân chủ của tôi cho tới khi hung thủ sa lưới.”

Chánh án gật đầu đồng ý ngay tắp lự, bởi bà ta quá là tò mò.

Mười phút sau, chánh án trở ra phòng xét xử, không cần hội ý với bồi thẩm đoàn, tuyên bố bị cáo vô tội và gửi giấy yêu cầu cơ quan có thẩm quyền cử người giám sát an toàn cho Linh.

“Anh nhìn kìa, cô ấy được trả tự do, vậy mà trông chả có gì là vui vẻ.” Lora nói với Paul.

Paul chỉ cười cười, quay qua lại thấy Max đang nói gì đó với Linh, nghĩ một chút anh nói vài lời cảm ơn với Lora, sau đó trực tiếp lái xe về trạm bảo tồn dơi hoang dã.

“A lô. Paul hả?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào.

“Ừm, anh đây, em muốn ăn hay uống gì không? Trên đường đi anh có ngang qua Nandor’s đó. Một phần gà nướng với sốt thiệt cay và khoai lang chiên giòn nhé?”

“Ồ tuyệt quá, thêm vài chai nước xương rồng có ga nữa thì càng tốt.”

“Được được, mua hẳn một thùng nhé.” Paul rộng rãi đáp.

“Em yêu anh chết mất thôi.”

Paul cười. Trước lúc đánh lái từ bãi đậu xe ra đường, qua kính chiếu hậu bên hông xe, vô tình anh thấy Max và Linh cũng đang đi ra. Max đặc biệt vui vẻ, khua tay múa chân loạn cả lên, chỉ có Linh là ngược lại, cô ủ rũ và mệt mỏi. Anh lại nhìn gương chiếu hậu ở trong xe, có một cảnh sát mặc thường phục, tay cầm bánh mì ngọt, lặng lẽ đi phía sau, giữ khoảng cách vừa đủ với Linh ở phía trước.

Paul nhấn chân ga, tháo tai nghe bluetooth nhét vào khe đựng ở cánh cửa xe, vặn radio nghe tin tức về vụ án. Toàn là những bình luận tán dương anh lên tận mây xanh. Nhạt nhẽo, Paul nhấn nút chuyển sang kênh ca nhạc.

“... I did my best to notice. When the call came down the line. Up to the platform of surrender. I was broad but I was kind. And sometimes I get nervous when I see an open door. Close your eyes,clear your heart, cut the cord. Are we human?...”

Paul trầm tĩnh lái xe trên nền nhạc có tiết tấu chậm, day dứt. Ánh mắt của Linh tại trại giam hôm đó vẫn không nhảy ra khỏi tâm trí anh, thậm chí là bây giờ, khi vụ án đã khép lại.

“Rốt cuộc cô ấy và hung thủ đã trao đổi những gì?” Paul gác tay lên cửa xe, nhẹ nhàng ngiêng đầu tựa vào mu bàn tay khẽ nắm, mơ màng suy nghĩ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Muộn.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/16
Bài viết
132
Gạo
3.600,0
Công nhận Paul thông minh thật đấy. Tuy nhiên tui tưởng Paul phải lạnh lùng, thần bí kiểu như cao nhân lâu lâu xuống núi nên tỏ ra rất nguy hiểm chứ. :v Mấy đoạn chất vấn đọc xuôi ghê, cảm thấy như không khí căng thẳng, dồn dập liên tục ấy. Nếu bà tả một tý về cảnh thì sẽ khắc họa rõ hơn buổi trên tòa ý.

Mà tui thích cái kiểu lúc đầu chẳng quan tâm nam chính nhưng dần dần xuất hiện trong tâm trí thế này ghê.
Paul trầm tĩnh lái xe trên nền nhạc có tiết tấu chậm, day dứt. Ánh mắt của Linh tại trại giam hôm đó vẫn không nhảy ra khỏi tâm trí anh, thậm chí là bây giờ, khi vụ án đã khép lại.
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Mình thấy bạn sắp xếp chi tiết trên toà rất tốt. Tuy nhiên mình không phải là fan của truyện phá án nên cảm thấy hơi "khô" một tí.

Có cái đoạn cuối suy nghĩ của Paul làm mình tò mò quá. :-?
 
Bên trên