Anh sẽ ở bên em, mãi mãi nhé? - Cập nhật - Genny

Genny

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
118
Gạo
0,0
Anh sẽ ở bên em, mãi mãi nhé?

Chương 17: Ngày đầu tiên của Hội trại
17.2: Ước mơ của bạn là gì?

- Có đúng là bạn sẽ cho mình mượn một cái máy ảnh kỹ thuật số khác trả cho Phương Thảo? Đúng vậy không?

Tôi hỏi tới lần thứ một trăm và Phan Anh cũng một trăm lần gật đầu xác nhận khi hai chúng tôi cùng đứng ở cổng trường chờ người nhà của Phan Anh tới đón.

- Bạn thực sự là vị cứu tinh của đời Nhi. – Tôi nói thật lòng, giọng run lên vì xúc động. – Nhi cảm ơn… không… phải nói là biết ơn bạn… như nước Pháp biết ơn tướng De Gaulle.

- Mình không quan tâm tới ông tướng ấy. – Phan Anh trả lời. – Mình chỉ biết Nhi… ờ… vậy thôi.

Một chiếc xe hơi màu trắng lại gần chúng tôi và từ từ đỗ lại. Miệng tôi há hốc.

- Không phải chứ?

Cái xe này giống hệt cái xe mỹ nhân đi hôm nọ.

Phan Anh tỏ ý không vui.

- Chỉ là một cái xe thôi mà.

Nhà tôi cũng có ô tô, cái ô tô đấy còn có một tên gọi khác nữa là xe Dép, viết đúng theo tiếng Anh là Jeep thì phải.

Cái xe đấy thuộc hàng sư tổ của mấy cái mui trần bây giờ, đấy là tôi đang nói về tuổi tác, hoàn toàn không có ý khen ngợi.

Bố tôi, mỗi lần lái xe đi công tác về, đều rất tự hào kể.

- Không có cái xe này, chắc gì công việc trôi chảy được như thế. Chỉ cần lên xe nổ máy, cách cả cây số, người ta đã dẹp đường ra rồi.

Có một lần bố tôi chở anh Xuân Nhi – khi đang còn bé tí – đi dạo bằng cái xe nổi tiếng ấy, chẳng hiểu mải mê ngắm cảnh thế nào, ông anh văng luôn xuống đường, lăn ra tuốt luốt, may mắc vào một gốc cây, chớ không thì có lẽ bố tôi đã phải lội xuống ao vớt ông con lên. Từ đó, rút kinh nghiệm, mỗi lần chở đứa nào đi, bố tôi đều rất cẩn thận lấy dây dù buộc đứa đó vào ghế. Tới nơi, tháo dây ra, bế xuống. Tôi được đi một lần, sợ tới đời con cháu. Ấy thế mà bố tôi lại khoái cái xe Dép ấy lắm, bao lần mẹ tôi đòi bán sắt vụn là bấy nhiêu lần bố ôm chăn ra xe ngủ để quyết tâm phản đối.

Cái xe đẹp như thế này, tôi chưa từng được ngồi qua, cũng muốn thử một lần cho biết.

Phan Anh mở cửa, tôi lao tuột vào xe, nhún nhún.

- Đúng là xe xịn có khác. – Tôi nhận xét. – Thật là thoải mái.

Rồi tôi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

- Biết chừng nào mới mua nổi cái xe xịn như vầy tặng cho bố mẹ đây?

Xe bắt đầu êm êm chạy, một cảm giác rất chi là khoái tỉ, khiến tôi lâng lâng như thể chỉ cần quạt quạt hai cánh tay là có thể bay lên. Đi ngang qua ông anh khờ, giờ này ông anh còn đạp xe lang thang ngoài đường, tôi mở kính xe, thò đầu ra, ngoái lại hét to.

- Em tới nhà bạn Phan Anh thân thương nhé!

Trông cái mặt ông anh ngơ ngác giữa đường, đúng là rất tức cười. Nhưng mặt chú tài xế hiển hiện trong gương chiếu hậu còn tức cười hơn. Chỉ có Phan Anh là im lặng, không nói gì, trên môi lúc nào cũng thấp thoáng một nụ cười mơ hồ.

Nhà Phan Anh nằm trên đường Hùng Vương, cách trường cũng không xa lắm. Đó là một căn biệt thự hai tầng, được xây dựng dựa trên ý tưởng của một ai đó có con mắt thẩm mỹ tuyệt vời, ý tôi là, không nên có những ý tưởng độc đáo giống tôi khi xây một ngôi nhà kiên cố cho mình, đúng không? Một vườn hoa hồng phía trước sân, khoảng sân không rộng, có đặt một bộ bàn ghế bằng gỗ rất xinh xắn và được che dù. Tôi cực kỳ ấn tượng với hàng rào bằng sắt chạy xung quanh ngôi nhà, trên mỗi cọc hàng rào đều có một bóng đèn sứ màu trắng, tỏa sáng lung linh.

- Ăn gì đã nhé? – Phan Anh nói khi mở cửa xe cho tôi.

Tôi chui ra khỏi xe, nhìn xung quanh, ngoài chiếc ô tô màu trắng, trong gara còn hai chiếc xe ô tô khác và một chiếc xe máy.

- Nhà bạn giàu thật nhỉ? – Tôi nhận xét.

Phan Anh không chú ý tới lời nói của tôi, im lặng dẫn tôi lên cầu thang, tới một căn phòng chờ khá rộng, bày trí rất đẹp. Tôi ngồi tót lên chiếc ghế nệm. Êm như nhung.

- Ba mẹ bạn đâu?

Tôi hỏi khi Phan Anh mở một cánh cửa.

- Không biết.

Phan Anh trả lời và cánh cửa đóng lại. Cậu chàng biến mất.

Trả lời gì kỳ cục, nhưng tôi không thèm quan tâm, tôi ngó nghiêng khắp căn phòng, thực là tuyệt đẹp. Có bể cá, có lọ hoa, có tranh thủy mặc treo tường… thứ gì cũng toát lên vẻ trang nhã và quý phái.

Một lúc khá lâu sau, Phan Anh mới quay trở lại, trong thời gian chờ đợi dài tựa ba mươi thế kỷ đó tôi kịp đã xem đi xem lại căn phòng tới bốn lần, thuộc luôn cả mấy câu thơ được đề trên tranh, gì như là “Đầu bạc bây giờ có thuở xanh”.

- Xin lỗi để Nhi phải chờ, mình có thói quen sau khi ra đường về thì phải tắm.

- Ờ, được… không sao, Nhi cũng có thói quen sau khi ngủ dậy thì đánh răng.

- Vậy à?

Phan Anh nói, không tỏ thái độ gì.

Tôi đành cười trừ, kỳ thực thì bụng đang đói sôi hết cả ruột, mặt thì cười mà trong lòng thì lẩm bẩm rủa, cái đồ công tử... Nhưng không thể phủ nhận, cậu chàng trong bộ đồ ở nhà, dễ thương hơn hẳn cái anh chàng quần xanh áo trắng trên trường thường ngày. Dễ thương kinh khủng luôn ý.

- Này, cho Nhi hỏi một câu đi. Máy ảnh đâu?

Chờ mãi chỉ thấy cậu chàng nói loanh quanh về mấy con cá, mà theo ý tôi, có rán giòn chúng lên và đặt trên đĩa thì may chăng tôi mới ghé mắt qua để ý, tôi đành phải lên tiếng hỏi. Vừa lúc đó, có một cô cỡ tuổi bốn mươi gần năm mươi, khá béo, trông có vẻ phúc hậu, từ một cánh cửa khác, bước ra.

- Xong rồi cậu.

Phan Anh gật đầu, nói với tôi.

- Đi ăn tối đã.

- Nhưng…

- Mình đói.

Phan Anh nói đơn giản, tôi cũng bắt đầu thấy bụng mình sôi lên ùng ục.

Bữa ăn tối của thiếu gia nhà giàu thực là dễ làm người ta sa vào tội lỗi. Có tới tận bảy món ăn, toàn là những thứ ngon lành mà ở nhà tôi, mẹ chỉ bỏ công làm mỗi khi nhà có khách, hoặc có tiệc tùng giỗ chạp gì đấy, đã vậy lại còn được đựng trong những cái chén đĩa đẹp mê ly. Căn phòng cũng được trang trí theo phong cách thể hiện “ta đây là người có tiền”, vừa ấn tượng vừa sang trọng. Vừa ăn vừa ngắm những đồ vật trưng bày trong phòng, cũng chẳng khác đi ăn trong viện bảo tàng là mấy.

Phan Anh ăn ít, cả bữa, toàn ngồi nhìn tôi ăn. Tôi vốn mặt dày, đằng nào cũng mang tiếng, còn đói là còn ăn.

- Ba mẹ bạn đâu?

Ăn được nửa bữa, tôi mới nhận thấy điều kỳ quặc đó, chỉ có tôi và Phan Anh ngồi ở bàn ăn, ngay cả chú lái xe và cô giúp việc cũng không thấy.

- Không biết. – Phan Anh trả lời, và sợ tôi không hiểu, liền giải thích thêm. – Ba đi suốt, lúc thì ở Sài Gòn, khi thì ở Hà Nội, cũng có thể là đang ở nước ngoài… công việc của ba là mở rộng thị trường nên càng đi nhiều càng tốt. Mẹ cũng vậy, mẹ đi cùng ba, cho dù mẹ chẳng làm gì.

- Giống như Chủ tịch nước đi đâu cũng phải có phu nhân đi kèm.

Tôi vừa nhai vừa nói, Phan Anh chỉ cười.

- Bạn cũng không có anh chị em gì à? – Tôi hỏi tiếp cho không khí đỡ phần gượng gạo.

- Chính thức thì không. Mình là con một, nhưng ai mà biết…

- Ờ. – Tôi nói leo. – Cũng buồn nhỉ?

Im lặng một lát cho tôi xử lý sạch trơn đĩa cá thu.

- Bạn ở nhà này với ai? – Tôi hỏi tiếp khi chiến đấu tới món thịt gà tẩm mật ong.

- Vợ chồng cô chú Ba. Chú Ba lái xe, cô Ba giúp việc và hai người bảo vệ.

- Không có người lớn ở kèm à? – Tôi thật sự ngạc nhiên. – Ý Nhi là, ít ra thì bạn cũng phải ở cùng cậu mợ hay chú thím gì chứ?

Phan Anh lắc đầu. Tôi chu mỏ lên.

- Thế là lạ thật. Làm sao bạn có thể sống một mình mà không có người lớn ở bên cạnh?

- Có ông nội. – Phan Anh ngập ngừng. – Nhưng ông không ở với mình thường xuyên, ông cũng đi suốt.

- Buồn nhỉ? – Tôi nói và dốc sạch đĩa thịt gà vào bát mình. – Thực sự là rất buồn, cho dù món ăn có ngon thế nào đi chăng nữa.

- Nhi có thể tới đây ở với mình.

Phan Anh nói nhanh, và khi cái đĩa trên tay tôi đặt hơi mạnh xuống bàn, cậu chàng biết đã lỡ miệng nên lúng túng cúi mặt xuống, chỉ để lộ hai vành tai đỏ nhừ.

- Ý mình là… nhà mình rất rộng, còn rất nhiều phòng trống và… cũng không có ai, trong khi Nhi cũng đang ở nhờ nhà anh Sơn Lâm… ý mình là… không có ý…

- Lời đề nghị hay mà. – Tôi tiếc nuối thực sự. – Giá như bạn là con gái, Nhi sẽ dọn tới ở cùng bạn.

Trong đầu tôi thoáng nghĩ tới mỹ nhân. Giá mà mỹ nhân có thể đổi chỗ cho Phan Anh thì tốt biết mấy.

Nhưng rồi, bỗng một hình ảnh kinh dị hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhìn thấy tên trời đánh đang ngồi thế vào vị trí của Phan Anh, và đề nghị tôi như vậy. Kinh dị hơn nữa, tôi nghe tiếng trái tim mình trả lời: Đồng ý. Mặc kệ người ta muốn nói gì thì nói, tôi chẳng quan tâm. Thật đấy!

Tôi nghẹt thở. Là tôi điên thật hay trong thức ăn có chất gây ảo giác?

- Mình biết. – Phan Anh nói, vẫn chưa ngẩng đầu lên. – Mình chỉ giỡn một chút… Nhi sao có thể tới đây ở được… cho dù không có chuyện gì… thì cũng không tốt.

- Ừ. – Tôi thở dài, gắp miếng tim bò xào ớt chuông cuối cùng. – Không tốt…

Ăn tối xong, tôi còn phải cùng Phan Anh thưởng thức tiệc trà. Giống như đồ điên, tôi nghĩ, làm sao mà con người ta lại phải lôi thôi đến như thế, khi mà vừa ăn cơm xong, đã phải chui vào một căn phòng, vừa nghe nhạc không lời, vừa uống cái thứ nước đăng đắng, rồi lại còn phải ngồi im một chỗ không nói chuyện, chỉ dán mắt vào một tờ báo dở hơi viết về tài chính, chứng khoán... với những hình biểu đồ xanh xanh đỏ đỏ nhức hết cả mắt. Phan Anh – dường như chẳng chịu để thứ gì phá vỡ nguyên tắc – điềm nhiên tận hưởng hết ba mươi phút, sau đó, mới nhướng mắt qua nhìn tôi.

- Máy ảnh của Phương Thảo hiệu gì nhỉ?

Tôi lấy đà, chỉ chực lao tới vồ lấy con mồi mà xé xác.

- Nhi còn nhớ chính xác hình dáng như thế nào không?

Tôi gật.

Phan Anh đứng dậy, tôi lon ton chạy theo sau.

Phan Anh đi qua hành lang, mở cửa một căn phòng, điện bật sáng.

- Ồ. – Tôi thốt lên khi thò đầu ngó vào căn phòng. – Đẹp quá!

Quả thực là một căn phòng rất đẹp! Trong giấc mơ hoang đường nhất của tôi, tôi cũng chưa bao giờ thấy mình đặt chân vào một nơi đẹp như thế này. Nếu thiên đường là có thật… có lẽ, căn phòng dành cho tôi ở trên đó, chỉ cần đẹp như thế này là đủ.

Phan Anh không đáp lại lời khen của tôi, chỉ mở ngăn kéo, lấy ra năm cái máy ảnh kỹ thuật số đặt lên bàn, rồi quay lại hỏi tôi.

- Cái nào?

Tôi trợn tròn mắt.

- Sao nhiều thế này?

- Quà sinh nhật. – Phan Anh trả lời gọn lỏn.

Rút cục, tôi cũng đã cầm trên tay cái máy ảnh mới tinh, không khác cái cũ của Phương Thảo là mấy, trừ việc… đương nhiên, nó không phải là cái cũ.

- Nhi sẽ làm việc, tiết kiệm tiền, và trả bạn mỗi tháng một ít. Trả chừng nào hết thì thôi.

Tôi vừa mân mê cái máy ảnh, vừa nguyện thề.

- Ừ. – Phan Anh nói, chẳng mảy may xúc động, cứ coi như chuyện đó là chuyện đương nhiên. – Nhi chỉ cần nhớ Nhi nợ mình là được.

Trong tâm trạng vừa mới thoát chết nơi địa ngục để trở về với thiên đàng, tôi tuyệt đối tin, dù là bốn mươi, hay một trăm triệu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ có cách kiếm lại để trả cho Phan Anh. Chắc chắn phải là như thế.

Vì một lý do ngớ ngẩn nào đó, Phan Anh không muốn ra khỏi nhà vào buổi tối, tôi đành phải một mình đi tới trường. Với sự giục giã của tôi, chú Ba tài xế tự hào tuyên bố đã phá kỷ lục chạy xe thường ngày của mình.

Tôi vừa mở cửa xe bước ra, đã chạm mặt Phương Thảo. Lập tức, nàng nã cho tôi một tràng đạn liên thanh.

- Nhi biến đi đâu, làm Thảo kiếm muốn chết luôn.

Tôi giơ cái máy ảnh lên, đẩy nòng súng qua chỗ khác.

- Được rồi, Nhi xin lỗi.

Phương Thảo cầm máy ảnh, xem xem một lát rồi la hoảng lên.

- Sao kỳ quặc thế này?

Tim tôi rơi bịch một cái xuống đất.

- Sao toàn hình của Nhi không vậy?

- À… – Tôi nói và nhỏng cổ vào, nhìn thấy hình của mình thì không sao khép miệng lại được nữa. – À…

- Lại còn xóa hết những hình cũ đi nữa chớ. Nếu trưa nay Thảo không lưu vô vi tính thì giờ Nhi tính làm sao với Thảo?

- À…

Tôi chẳng thể giải thích được gì, làm sao tôi biết được tại sao lại có hình của tôi trong máy? Trong những tấm hình, trông tôi rất vô tư, thậm chí có một tấm, tôi còn đang há miệng ra cười rất to. Sao có lúc tôi lại trông xấu xí tới mức ma chê quỷ hờn thế này cơ chứ?

- Nhi thiệt tình … - Phương Thảo làm ầm lên. – Nhi có biết là Thảo nhận được nhiều yêu cầu lắm không, cả chiều Nhi không làm gì, đi nhờ người ta chụp hình mình, Nhi làm vậy mà coi được…

Những người đi qua đi lại bắt đầu tò mò nhìn chúng tôi.

- Được rồi. – Tôi xua tay. – Nhi xin lỗi.

Nhưng Phương Thảo quả thực là đang rất cáu.

- Cả chiều Thảo chạy ngược chạy xuôi đi tìm Nhi, người ta về hết rồi còn chờ Nhi ở cổng, về tới nhà không kịp tắm, không kịp ăn cơm, gọi điện hỏi Nhi cũng không gặp… lại gặp đúng ông anh Sơn Lâm nhà Nhi… Nhi làm Thảo tức chết.

- Được rồi. – Tôi nói to hơn. – Nhi xin lỗi rồi mà.

- Làm việc theo nhóm thì Nhi cần tôn trọng nhóm một chút chứ, đâu thể muốn làm gì thì làm…

- Được rồi. – Tôi gắt. – Nhi sai rồi.

Phương Thảo trước giờ bình thường đã nói rất nhiều. Khi căng thẳng còn nói nhiều gấp đôi. Mặc kệ tôi đã hạ mình nhận sai, nàng vẫn tấn công tôi tới tấp, cho tới khi tôi chịu không nổi nữa, gào lên.

- Thảo có biết điều mà Nhi sai nhất là gì không? Là đã đồng ý hợp tác với Thảo đó. Thảo vừa lòng chưa?

Tiếng của tôi hơi to, làm tất cả những người đi ngang qua đều quay lại.

- Nhìn gì mà nhìn? – Tôi quát. – Chưa từng thấy hai đứa bạn xích mích à?

Quát xong, tôi hằm hằm bỏ đi. Tôi chen ngang một đám người đang đứng hát hò lải nhải, can cái tội dám đứng đúng đường tôi đang đi. Tôi nghe có tiếng nhốn nháo.

- Người gì mà kỳ vậy? Không có mắt à?

Tôi quay ngoắt lại, đang tức không có chỗ xả, lại có kẻ dám cưỡi lên đầu thái tuế, vừa lúc nhìn thấy tên trời đánh – mẹ kiếp – chọn đúng lúc đúng chỗ để nắm tay con gái nhà người ta, mà cái đứa con gái ấy, vẫn đang còn ngoa ngoắt.

- Đi thì phải nhìn đường chớ, không thấy đây là chỗ người ta đang tập văn nghệ sao? Người đâu vô duyên quá tr…

- Câm mồm!

Tôi gằn giọng. Đứa con gái có lẽ đã nhận ra tôi chính là Nguyễn Hạ Nhi kinh khủng nên lập tức nín bặt, nửa câu nói sau nuốt ngay vào bụng.

Liếc nhìn qua tên trời đánh một cái, tôi nhếch mép cười, bỏ đi thẳng. Báu lắm cái của hủi ấy. Đây không thèm.

Ở giữa sân trường, một đống củi lớn được chất lên, tiếng loa thông báo rộn rã.

- Tập trung, tập trung, các học sinh thân yêu hãy tập trung, chú ý cẩn thận, đề phòng hỏa hoạn.

Cảm hứng tham gia đêm lửa trại của tôi sau trận cãi vã với Phương Thảo đã tụt xuống mức âm, mặc kệ gần sáu trăm học sinh nói cười rôm rả, đi đi lại lại vui như trảy hội thanh minh, tôi ngồi thu lu sau góc khuất ánh đèn của một gốc cây phượng, lòng thầm ước tên mắt to hay tên Tuân khùng bỗng nhiên xuất hiện, tôi sẽ túm lấy chúng mà giã như giã tỏi.

Lửa bắt đầu bùng cháy, tiếng loa rổn rảng, tiếng hát rộn ràng, mọi người đều đang rất rất vui. Tôi ngó đầu ra nhìn, trong ánh lửa, những bóng người nhảy múa trông có vẻ gì đó ma quái, như một bầy yêu tinh.

Tôi dựa lưng vào gốc cây phượng, nhìn lên trời. Trời rất trong, những vì sao rất sáng…và tôi rất buồn. Buồn tới mức, khi có một cơn gió lạnh thổi qua, tôi đã muốn chết luôn đi cho rảnh.

Một bóng người tiến đến từ phía sau tôi.

- Nhi à… – Tiếng thì thào khe khẽ. – Phải Nhi không?

Tôi hạ tầm mắt xuống một chút.

- Nguyễn Hạ Nhi?

- Ừ. – Tôi đáp. – Gì?

Bóng người se sẽ ngồi xuống cạnh tôi.

- Đi qua đi lại, tìm Nhi mãi, hóa ra Nhi ở đây.

- Ừ…

- Thảo xin lỗi.

- Chẳng có gì.

- Là Thảo sai rồi… tại… bỗng nhiên không thấy Nhi đâu… lại nghe mấy người kể, thấy Nhi đi cùng một nhóm người trông ghê lắm… Thảo sợ Nhi bị làm sao.

Tôi bật cười.

- Điên quá đi.

- Ừ. – Phương Thảo cũng cười. – Điên thiệt.

- Thôi, bọn mình đừng cãi nhau nữa. Mệt lắm.

- Ừ, không gây chuyện với nhau nữa.

- Mãi mãi nhé. Nhi xin lỗi đã to tiếng với Thảo.

- Thảo cũng…

- Một mình Nhi xin lỗi là đủ rồi.

Tôi choàng một cánh tay qua vai Phương Thảo, ngước mắt lên trời nhìn mấy vì sao lấp lánh. Một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời.

- Ước đi, ước đi Nhi. – Phương Thảo rối rít giục.

Chờ cho Phương Thảo mở mắt ra, tôi tò mò hỏi.

- Ước mơ của Thảo là gì?

- Chỉ nói cho một mình Nhi biết thôi nhé. Đến một nơi phủ đầy tuyết trắng, và chơi dương cầm. Có khùng không?

- Ừ, rất khùng. Nhưng dù ước mơ của Thảo là gì, Nhi vẫn sẽ luôn ủng hộ Thảo.

- Thảo cũng vậy, sau này nếu Nhi có đi đốt nhà người ta, thì Thảo sẽ vì Nhi mà đi canh chừng…

- Vậy ai đi rải dầu và ai châm lửa?

- Những việc đó thì để cho ba người kia tự bốc thăm chia nhau.

Cả hai đứa đều phá lên cười.

- Cảm ơn.

Tôi nói khe khẽ với một Đấng vô hình. Gió lạnh vẫn thổi qua, nhưng tôi không cảm thấy lạnh nhiều nữa.

- Có Nhi ở đó nữa.

- Hả?

- Nhi sẽ ngồi ở đó, nghe Thảo chơi dương cầm, bản Fur Elise.

Và Phương Thảo đá lưỡi những nốt dạo đầu ta tá ta tá tà tá ta tà…

Ôi không! Phương Thảo không nhớ rằng tôi là kẻ không thể chịu đựng nổi tiết trời lạnh lẽo hay sao?

Chương 17.1 << >> Chương 18
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Genny

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
118
Gạo
0,0
Theo kinh nghiệm thì bạn đừng đăng lên tất cả cùng lúc. Như thế khó gây chú ý lắm!
Mình chỉ rảnh thứ bảy, chủ nhật nên tranh thủ bạn à! Hì.
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
- Ở trường, tụi con – Nó chỉ nó cùng với hai ba đứa bạn – đang chơi banh ở sân, tụi nó – Nó chỉ mấy đứa bên lớp Minh lùn – cũng tới xin chơi cùng. Tụi con đồng ý cho tụi nó chơi, nhưng không được thắng tụi con, vì banh là của con. Tụi nó không nghe, nói tụi con là đồ con gái, sợ thua nên nói thế. Con nói con không sợ. Nó bảo không sợ thì chơi, bên thua phải cõng bên thắng một vòng. Nhưng con không thích, vì banh là của anh con mua cho con, tụi con có thua thì cũng không phải cõng. Thế là tụi nó nói tụi con là đồ chết nhát. Sư phụ bảo, học trò của sư phụ mà là đồ chết nhát thì sư phụ bẻ gãy chân. Nên con bảo con không phải là đồ chết nhát. Nó bảo, không phải là đồ chết nhát thì đánh nó cho nó xem thử. Sư phụ bảo, mình học võ là để đánh những đứa nào bảo mình đánh nó, mà cho dù nó không bảo mà mình thích đánh nó thì mình cứ đánh nó. Thế là con đấm nó một cái. Nó bảo con đấm như nựng yêu nó, sư phụ chẳng dạy con được cái quái gì cả. Sư phụ dỏm hơn sư phụ Minh lùn của tụi nó. Thế là tụi con – Nó lại chỉ bạn nó – cùng xông lên đánh nó. Nhưng mới đánh mấy cái, tụi nó nói tụi con hèn, ỷ đông chứ chẳng giỏi giang gì. Sư phụ cũng chẳng giỏi giang gì nên mới dạy học trò chẳng giỏi giang gì. Sư phụ bảo, có hai thứ làm mình rất nhục, thứ nhất là cha mẹ mình bị nói xấu, thứ hai là sư phụ mình bị nói xấu. Thế là tụi con thấy rất nhục nên hẹn tụi nó tới võ đường để đấu một chọi một. Các bạn nghe con kể thì cũng thấy rất nhục nên bảo, nếu đã đánh nhau thì phải đánh hết cả lớp mới biết được lớp nào giỏi hơn. Mấy bạn bên lớp kia cũng nói thế, nên tụi con đánh nhau
Đọc đoạn này buồn cười quá, mà đúng giọng điệu trẻ con luôn. =))
Ờ... thiếu dấu kết câu cuối cùng nha. :D
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Bạn mắc lỗi thiếu dấu chấm kết câu và không viết hoa đầu câu thoại hơi bị nhiều đấy. Ví dụ như đoạn dưới đây:
- Cả hai lớp, hôm nay bị phạt, chạy hai mươi vòng xung quanh võ đường. Cả hai ông thầy bà cô này nữa – Ông bác quay sang chúng tôitội dạy dỗ học trò không nghiêm, cũng bị phạt, hít đất năm mươi lần, chạy quanh võ đường năm mươi vòng, thụt xì dầu ba trăm cái. Bắt đầu…
Sửa:
- Cả hai lớp, hôm nay bị phạt, chạy hai mươi vòng xung quanh võ đường. Cả hai ông thầy bà cô này nữa. – Ông bác quay sang chúng tôi.Tội dạy dỗ học trò không nghiêm, cũng bị phạt, hít đất năm mươi lần, chạy quanh võ đường năm mươi vòng, thụt xì dầu ba trăm cái. Bắt đầu…
Bạn nên kiểm tra kĩ trước khi đăng nhé. ;)
 

Thử Miêu

Gà con
Tham gia
5/12/14
Bài viết
22
Gạo
0,0
Trời ơi ! Đọc liền tù tì mười mấy chương dài ngoẵng mà vẫn thèm. :tho10: Truyện hay quá xá, mình cứ phải vừa đọc vừa ôm miệng nín cười. Trời ơi ! My God ! Thèm chương mới quá đi ! :tho7::tho7::tho7::tho7:
 

Genny

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
118
Gạo
0,0
Bạn mắc lỗi thiếu dấu chấm kết câu và không viết hoa đầu câu thoại hơi bị nhiều đấy. Ví dụ như đoạn dưới đây:

Sửa:
- Cả hai lớp, hôm nay bị phạt, chạy hai mươi vòng xung quanh võ đường. Cả hai ông thầy bà cô này nữa. – Ông bác quay sang chúng tôi.Tội dạy dỗ học trò không nghiêm, cũng bị phạt, hít đất năm mươi lần, chạy quanh võ đường năm mươi vòng, thụt xì dầu ba trăm cái. Bắt đầu…
Bạn nên kiểm tra kĩ trước khi đăng nhé. ;)
Lê La ơi, Gen đang sửa lại, mới được 10 chương đầu, giờ trễ rồi, mai Gen lại sửa tiếp nha. Cảm ơn Lê La đã nhắc Gen! Chúc Lê La ngủ ngon!
 

Genny

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
118
Gạo
0,0
Trời ơi ! Đọc liền tù tì mười mấy chương dài ngoẵng mà vẫn thèm. :tho10: Truyện hay quá xá, mình cứ phải vừa đọc vừa ôm miệng nín cười. Trời ơi ! My God ! Thèm chương mới quá đi ! :tho7::tho7::tho7::tho7:
Nếu em ở gần nhà chị, chắc chắn chị sẽ mời em đi cafe. Được em ủng hộ vầy chị thực sự cảm động lắm đó! Chúc em ngủ ngon nha!
 

Thử Miêu

Gà con
Tham gia
5/12/14
Bài viết
22
Gạo
0,0
Nếu em ở gần nhà chị, chắc chắn chị sẽ mời em đi cafe. Được em ủng hộ vầy chị thực sự cảm động lắm đó! Chúc em ngủ ngon nha!
Chị cứ yên tâm ạ ! Truyện của chị hay thế này, rồi cũng sẽ có nhiều người thích đọc và có khi còn nhiệt tình hơn cả em cho mà xem ! :tho26: Em ở tận ngoài Bắc, tỉnh Quảng Ninh. :)) Mà chị mời em đi cafe là chị hố to đó, em không có tiền trả đâu, 50 : 50 cũng không có. :((
 

Genny

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
118
Gạo
0,0
Lê La ơi, Gen đang sửa lại, mới được 10 chương đầu, giờ trễ rồi, mai Gen lại sửa tiếp nha. Cảm ơn Lê La đã nhắc Gen! Chúc Lê La ngủ ngon!
Gen đã sửa lại rồi đó Lê La ơi, Lê La coi nếu Gen còn sai sót ở đâu nữa thì nói cho Gen biết để Gen sửa với nha. Gen viết nhiều khi theo dòng cảm xúc quá, không kịp chú ý tới dấu câu và viết hoa. Hì.
 

Genny

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
118
Gạo
0,0
Anh sẽ ở bên em, mãi mãi nhé?

Chương 18: Ngày thứ hai của Hội trại

Ngày thứ hai của Hội trại, sáng chơi trò chơi, chiều hạ trại, tổng kết.

Tám giờ thầy thể dục cầm loa đi thông báo học sinh tập trung lại nơi sân trường để tiếp tục thi đấu. Lần này là đua xe đạp chậm. Lớp tôi cử Thanh Trang, người có cặp giò dài nhất lớp, để lỡ có bị ngã xe thì còn có chân giơ ra mà chống.

Vì chiều qua tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ, nên sáng nay tôi phải nỗ lực gấp đôi để hoàn thành hết những yêu cầu Phương Thảo đã nhận. Không thể để mất chữ Tín với khách hàng được! Lần này thì tôi hơi thất vọng đôi chút khi nhìn thấy một cái tên chiễm chệ: Trần Lê Hùng. Đúng lúc tôi đang muốn né cái mặt hắn ra để tránh một cuộc tàn sát đẫm máu.

Nhưng kinh doanh thì vẫn là kinh doanh. Và những người muốn làm kinh doanh thì cần một dòng máu lạnh.

Tôi chưa kịp len lỏi vào trong đám đông thì Phan Anh đã tóm được tôi. Chưa để cho tôi hiểu chuyện gì, đã cầm lấy cái máy ảnh hí hoáy bấm bấm chỉnh chỉnh

- Hạ Nhi. – Mặt Phan Anh đỏ ửng, dù rằng trời vẫn chưa nắng lắm. – Nhi đã đưa máy cho Phương Thảo chưa?

Tôi gật đầu, làm ra vẻ tự nhiên nhất quả đất.

- Cái máy này vốn là của Phương Thảo mà.

- Phương Thảo có nói gì không?

Tôi giả vờ nghĩ nghĩ.

- Không.

- Không thấy gì lạ à?

Tôi hơi chu mỏ lên, để tỏ ra ngây thơ như một đứa con nít – tôi tưởng tượng thế.

- Hình như có, nhưng Phương Thảo không nói gì với Nhi hết. Có gì à?

- Không.

Phan Anh nói và trả máy ảnh lại cho tôi. Tôi cầm lấy và giấu biến ra đằng sau lưng.

- Nhi đã hứa là sẽ tiết kiệm tiền để trả…

- Không phải chuyện đó. – Phan Anh hơi gắt lên, nhưng hạ giọng ngay lập tức, hai vành tai vẫn đỏ ửng. – Không có gì đâu, Nhi đừng bận tâm… Mình về lớp đây.

Rồi không để tôi kịp mở miệng tán tụng vài câu về công đức cứu người tựa xây bảy ngọn tháp, Phan Anh đã bỏ đi thẳng.

Có lẽ tôi tưởng tượng hơi quá, nhưng tôi tin Phan Anh là người tốt. Dù sao tôi cũng sẽ cố gắng để trả nợ, hơn nữa, tôi với cậu ta, không thù không oán, chắc cậu ta không tới mức lưu hình tôi lại để sau này thuê sát thủ tới nói chuyện với tôi.

Tôi nhún vai, lục túi lấy danh sách ra coi, mới nói chuyện với Phan Anh mấy câu mà tôi quên tuột mất mình đang định đi kiếm ai.

Tôi vừa móc được tờ giấy ra, giơ lên, thì trước mặt tôi, tên trời đánh lù lù đi tới, vừa đi vừa cười hỉ hả với một nhóm con gái.

Máu tôi như muốn trào ngược lên cổ họng. Cả sân trường rộng mênh mông, đi chỗ nào không đi, cứ kiếm chỗ tôi đứng mà mò tới là thế nào? Muốn chọc cho tôi sôi máu mà chết hay sao?

Cái tên đầu tiên trong danh sách: Trần Lê Hùng.

Được rồi, được rồi, được rồi.

Tôi đứng ngông nghênh chặn ngang trước mặt hắn. Nụ cười của hắn và đồng bọn tắt ngúm như tro tàn còn bị dội nước sôi.

Tôi giơ máy ảnh lên, và cố gắng nở nụ cười hiền lành nhất mà khó khăn lắm tôi mới nghĩ ra được

- Cho mình xin một kiểu ảnh nhé?

Cả đám con gái ồ lên.

- Chụp cho tụi mình với.

- Ok. – Tôi khẳng khái nhận lời luôn, thật đúng với ý tưởng của tôi.

- Chụp xong cho mình xin file luôn nha bạn.

- Ok.

Tôi chẳng cần hiểu phai - phiếc là cái quái gì, đồng ý luôn, nhủ thầm trong bụng, mấy người cứ ở đó mà chờ tới mạt kiếp đi, đây không rảnh để giữ lời mà đây không muốn hứa, xong giơ máy ảnh lên, ghé sát cái mặt hắn, chụp liền vài kiểu. Nhiệm vụ Số Một hoàn thành.

Giờ là tới lúc làm nguôi cơn giận.

- Các bạn đứng vào, đứng vào.

Nghe tôi giục giã, mấy cô con gái tớn tác cả lên, tranh nhau đứng tạo kiểu. Hắn trông không khác cây cột là mấy, chỉ biết đứng im để những người xung quanh làm dáng.

- Bạn kia, đứng lui ra một chút, đúng rồi… – tTôi đóng vai đạo diễn, chỉ đạo như thật. – Bạn kia, đúng rồi, cười lên, bạn nữa, không được, phải qua trái, nữa, nữa, đúng rồi…

Tôi giơ máy lên giả bộ chụp, rồi lại tiếp tục chỉ đạo.

- Kiểu khác, mấy bạn kia ngồi xuống đi… Bạn kia, cái bạn con trai ấy, cứ đứng im thế à, cười lên. Cười thế không được, ngậm miệng lại…

Tôi làm một hơi hơn mười phút, chẳng chụp bất cứ kiểu ảnh nào, cứ to giọng mà quát nạt hắn một hồi, còn mấy cô nàng không cần tôi phải nói, thi nhau phùng mang trợn má, quay ngang quay ngược, đứng đủ tư thế, cười tới méo cả miệng.

Quậy chán, tôi nhét máy ảnh vào túi quần, vẫy tay.

- Được rồi, bái bai…

Mấy cô nàng cảm ơn tôi rối rít, còn tôi nhanh chân chạy biến, kiếm một chỗ vắng người, ôm bụng cười sặc sụa.

Trò đua xe đạp chậm kết thúc với chiến thắng thuộc về lớp nào đấy, Thanh Trang đã cố hết sức để lọt vào vòng chung kết, và lớp tôi cũng không trông chờ kết quả khả quan hơn. Trò tiếp theo là đội hành quân một chân.

Cái trò này rất dở hơi, chỉ mới đọc qua cách chơi tôi biết ngay là do thầy ổ tệ nạn nghĩ ra. Mười người đứng xếp hàng, người sau cầm chân người trước, cả đội nhảy lò cò về đích.

Khi đội hình thi đấu của lớp tôi đứng vào vạch xuất phát, tôi mới giật mình nhận ra, chiến thuật của tụi tôi sai bét, ai lại sắp theo chiều cao từ nhỏ tới lớn như đứng xếp hàng như vậy, đúng ra, phải ngược lại, người to khỏe đứng trước, những người yếu ớt hơn, đứng sau. Không kịp sửa chữa lại sai lầm, bởi tiếng còi của thầy thể dục đã cất lên. Đúng như tôi lo lắng, mới nhảy được vài bước, đội hành quân của lớp tôi đã ngã dúi dụi, người sau đè lên người trước y như trò Domino. Thu Vân dẫn đầu đoàn, bị nặng nhất, nằm dưới một đống người, cứ la lên oai oái:

- Đè chết Vân rồi, đè chết Vân rồi.

Thua keo này, bày keo khác, Thu Vân tuy rằng trên người chỉ gương mặt là còn hơi nguyên vẹn, còn lại người ngợm đụng chỗ nào là đau chỗ đó nhưng vẫn rất hăng hái.

- Trò kiếm tìm cổ vật tụi mình phải cố gắng lên.

Cái trò này còn dở hơi hơn nữa. Đoàn khảo cổ mười người, chín người đầu tiên bị bịt mắt, tượng trưng cho việc phải mò mẫm trong mộ cổ, người đứng sau đặt hai tay lên vai người đứng trước, không nói, chỉ được ra hiệu, đập vai phải hay vai trái để giúp đoàn người đi đúng hướng. Cổ vật là một quả bóng bay ở vạch đích, làm vỡ quả bóng bay thì trò chơi kết thúc.

Lần này để cho yên tâm, tôi cho sắp lại đội hình duyệt một lần trước khi thi đấu chính thức.

- Ổn không? – Thu Vân hỏi tôi khi tháo băng bịt mắt.

- Quá chuẩn!

Tôi đáp và cảm thấy hài lòng khi quyết định cho Quỳnh Giao dẫn đầu đoàn khảo cổ. Quỳnh Giao là cô bạn có thân hình đồ sộ và sức khỏe phi thường, tuy rằng, cô bạn rất hiền lành và chưa bao giờ học võ.

Ấy vậy mà, chiến thuật lần này của tôi, cũng sai bét.

Trò chơi này tốc độ không phải điều tiên quyết, vì khi bị bịt mắt thì khó có ai có thể chạy nhanh được. Đi đúng hướng mới là điều cần quan tâm đến, và hơn nữa, yêu cầu của trò chơi, khi tới đích, đoàn khảo cổ vẫn còn phải đủ mười người.

Quỳnh Giao rất khỏe, chính vì thế, khi tiếng còi vừa mới cất lên, cô bạn đã xăm xăm kéo cả đoàn người tiến lên phía trước. Đoàn người trừ người cuối cùng không bị bịt mắt, còn lại tất cả đều không nhìn thấy gì, bị kéo đi thì bước thấp bước cao, lộn xộn mạnh ai nấy chạy. Được một lát, đội hình hàng ngũ đã không ra thể thống gì. Tố Nữ đứng ở vị trí cuối cùng, hai tay đập liên tục như đang mát-xa cho người đằng trước. Nhưng tình hình chẳng có chút khả quan, đi được hơn nửa đường, đoàn khảo cổ chỉ còn lại ba người đầu tiên là vẫn anh dũng chạy băng băng, những người ở phía sau đều ngã dúi, vì không nhìn thấy gì nên cứ người này vấp lên người kia, nằm thành một đống. Trong giây phút ấy, chẳng ai nghĩ tới việc mở băng bịt mắt, cứ nằm kêu cứu ầm ĩ.

Đúng ra khi đoàn khảo cổ bị đứt, thì lập tức phải dừng lại, và kết thúc trò chơi, nhưng vì không ai nói, nên Quỳnh Giao không biết ở phía sau lưng mình có bao nhiêu người, cứ cắm đầu chạy miết, đâm sang cả đường đua của lớp Tin, hệt như một trái đạn pháo, khiến thầy thể dục vừa giải quyết xong đống lộn xộn lớp tôi, lại phải te tái chạy sang xử lý.

Tên trời đánh dẫn đầu đoàn khảo cổ lớp hắn, tuy may mắn thoát được sự công phá trực tiếp của Quỳnh Giao và những người bạn, nhưng vẫn bị ngã lăn đùng ra. Không biết có còn nhớ yêu cầu của trò chơi hay không, vẫn quyết tâm hoàn thành cuộc đua đến cùng, ba chân bốn cẳng dẫn đầu bốn thương binh mò mẫm lao về đích. Nghe tiếng reo hò của các cổ động viên, hắn tưởng đâu hắn thắng tới nơi rồi, liền giơ cao hai tay thể hiện niềm vui chiến thắng, tuy rằng, hắn tìm mãi vẫn không thấy quả bóng bay đâu.

Thầy thể dục nổi một hồi còi kết thúc vòng loại khối lớp Mười. Lớp Sinh là lớp duy nhất giành chiến thắng.

Tên trời đánh mở băng bịt mắt, nhìn quanh quất. Hẳn là đang khấp khởi chờ những cú vỗ vai chúc mừng chiến thắng.

Tôi lúc đó đang ngồi trên lan can tầng hai để dễ bề quan sát toàn cảnh, đã ôm bụng cười tới mức quặn cả ruột.

Hắn dẫn đoàn của hắn chạy tuột ra tận ngoài cổng trường.

Chẳng có cuộc vui nào mà không phải tới hồi kết thúc – thầy ổ tệ nạn phát biểu như thế khi tuyên bố tổng kết Hội trại. Vì chẳng giành được chiến thắng nào trong các trò thi đấu nên tôi rất tự nhiên thể hiện thái độ không thèm quan tâm, mà chỉ toàn tâm toàn ý cùng Phương Thảo chụm đầu vào bàn chuyện kinh doanh.

- Nhi chụp đủ hết rồi đúng không?

Tôi hỏi, Phương Thảo hí hửng gật đầu.

- Đủ hết rồi. Lát về Thảo sẽ đi in ra, mai là có thể giao hàng được rồi.

Tôi xoa tay hào hứng:

- Và nhận tiền nữa. Mấy tấm độc độc Thảo nhớ ra giá cao lên.

Phương Thảo nhìn tôi, lỗ mũi phập phồng, đưa tay vỗ ngực nữa là y hệt con King Kong.

- Ra giá là nghề của Thảo!

Tôi khoái chí cười tít mắt.

- Nhi thích hợp tác làm ăn với Thảo.

- Nhi biết vẽ truyện tranh không, tụi mình làm một nhóm như Clamp.

Ông anh khờ có cả một tủ truyện của Clamp, riêng bộ Hành trình bí ẩn thì không dưới năm lần mang sang phòng tôi làm lý do để nhờ vả chuyện gì đấy. Ý tưởng về một nhóm sáng tác truyện tranh của Phương Thảo quả là một ý kiến vĩ đại, phi thường, tôi chưa kịp thể hiện sự hồ hởi của mình, thì bỗng nghe cô hiệu phó xướng lên:

- Giải cổng trại độc đáo nhất: lớp mười Văn, và giải thuyết trình xuất sắc, Nguyễn Hạ Nhi, mười Văn.

Lớp tôi vỗ tay ầm lên. Tôi ngoái lại nhìn Thu Vân.

- Ủa, hình như cô vừa đọc tên Nhi hả?

- Chứ còn gì nữa? – Thu Vân kéo tôi đứng dậy. – Lên nhận giải đi.

Tôi bước lên mà cứ ngỡ mình đang đi trên mây. Chẳng nhớ là tôi đã thuyết trình cái gì mà lại đạt giải thế này. Đứng từ phía trên nhìn xuống, tôi thấy những gương mặt người, rất kỳ quái, một sự kỳ quái rất buồn cười, cảm giác giống như một đám gì đó lúc nhúc… thế là tôi cười, ngoác miệng ra, và mắt nhắm tít lại.

Cô hiệu phó trao quà và vỗ nhẹ vai tôi.

- Bài thuyết trình hay lắm, Hạ Nhi!

Tôi vẫn cười, không sao khép miệng lại được.

Vì thức ăn từ hồi trưa vẫn còn dư nhiều, nên cô giáo chủ nhiệm đưa ý kiến, lớp tôi nên ở lại ăn cho hết, cũng coi như là chúc mừng Hội trại đã thành công. Thế là tuy đã sáu giờ, trời sụp tối, cả lớp tôi vẫn kéo nhau ra sân khu Ký tức xá, vừa bày đồ ăn, vừa hát hò điên đảo.

Một lát, từ trên tầng hai, một người ló đầu ra ngó. Cô giáo tôi tinh mắt, vẫy liền

- Xuống đây chơi với lớp chị.

Người trên tầng hai không biết từ chối, lao xuống ngay.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp thầy dạy Tin của mình, tên là gì, tôi không còn nhớ, chỉ nhớ cảm giác cái tên đó mang lại, cảm giác không giống ai.

Thầy “không giống ai” còn trẻ, mới ra trường, ngồi xuống cùng với chúng tôi thì trông cũng không khác gì học sinh.

Để thầy bớt lúng túng, cô chủ nhiệm vui vẻ bông đùa.

- Lớp chị chủ nhiệm, toàn nữ sinh xinh đẹp, em thích ai, chị làm mai luôn cho.

Thầy “không giống ai” cúi đầu ngượng ngịu, cười lộ chiếc răng khểnh, trông khá duyên.

Tôi đang mải chụp thêm mấy tấm hình cho Phương Thảo, không chịu ngồi yên một chỗ. Cô chủ nhiệm sợ tôi bị người khác ăn mất phần, liền nhắc.

- Hạ Nhi, em ngồi xuống ăn đi.

Tôi vẫn còn nhí nhố, vâng vâng dạ dạ nhưng chưa chịu ngồi xuống ngay, còn chạy vòng vòng thêm một lúc nữa.

Cô chủ nhiệm quay sang kể tội tôi với thầy “không giống ai”.

- Sang năm thầy có dạy lớp chị, chú ý tới Nguyễn Hạ Nhi, thầy cứ hiền lành như vầy, nó trèo lên đầu thầy cho thầy biết.

Thầy “không giống ai” nhìn tôi, có lẽ là thầm đánh giá đối thủ. Tôi đính chính ngay.

- Cô giáo em nói hơi quá đấy thầy ạ. Em ngoan nhất lớp!

Lớp tôi cười rộ lên. Phương Thảo gật gù.

- Chính xác ạ, Hạ Nhi nói Hạ Nhi ngoan nhất lớp, lớp em không ai dám cãi đâu thầy ạ.

Thầy “không giống ai” cười, rồi lại cúi đầu xuống.

Chương 17.2 << >> Chương 19
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên