Linh dị Ao Cá Trê

nguoi_quet_la

Gà con
Tham gia
31/3/25
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 10: Người Đứng Cạnh Bờ Ao.
Chương 10: Người Đứng Cạnh Bờ Ao.

Bà bá hộ ngồi một mình trong phòng khách, Ba Bình và lão thầy pháp đã ra về được ít lâu.

- “Con Lương đâu rồi?”

Người đầy tớ gái nghe tiếng gọi hớt hãi chạy vào.

- “Dạ, con đây, bà gọi con?”

Vừa thấy cô gái, bà hấp tấp hỏi:

- “Sao rồi, con nhỏ đó về nhà nó chưa?”
- “Thưa bà, chưa thấy về ạ.”
- “Vậy con xuống bếp, lấy cho bà một chén gạo đầy, thêm bó nhang nữa, mang lên đây cho bà.”
- “Dạ, con làm liền,” Lương trả lời rồi đi làm ngay mà không dám thắc mắc gì.

Bà Bá Hộ Phương cẩn thận mang chén gạo vào phòng riêng, làm theo từng lời dặn của lão thầy pháp. Bà vừa chờ đợi đến ngày mai, vừa lo lắng vì người mà bà muốn giết đã mất tích. Nhìn đồng tiền đặt trên chén gạo, bà Bá Hộ không biết việc này sẽ dẫn đến đâu, liệu nó có thể giúp bà đạt được điều mong muốn.

Để tránh bị người ăn kẻ ở trong nhà dòm ngó, bà bá hộ đóng cái cửa sổ duy nhất trong phòng. Không gian chìm vào bóng tối, ánh sáng le lói từ chiếc đèn dầu không đủ để soi rõ mọi thứ. Một đốm lửa nhang lắc lư, tỏa những làn khói nhẹ, lẩn quẩn trong phòng mãi không tan. Con người ấy bước ra khỏi phòng, chén gạo nhỏ đang cắm một cây nhang được để lại bên trong. Bóng của cây nhang hắt lên tường, nhảy múa âm thầm theo từng chuyển động của ngọn lửa đèn dầu. Sức nặng đè lên những hạt gạo, khiến vài hạt lăn tròn rồi rơi khỏi chén. Cái đèn dầu tắt phụt, bóng tối nuốt chửng ánh sáng. Cả căn phòng chỉ còn đốm lửa nhang đỏ như máu.

Đêm ấy, Linh nằm trằn trọt mà không thể ngủ được, có cái gì đó làm cô khó chịu. Ngồi trên giường, Linh nhìn người chồng đang say giấc. Có rất nhiều tiếng động kỳ lạ lọt vào tai cô. Đó là tiếng những đứa con nít đang đùa giỡn bên ngoài. Đứng dậy thật nhẹ nhàng, người con gái rón rén đến bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Ánh trăng hôm này không tròn nhưng cũng đủ cho cô thấy những quả cầu đang nhúng nhảy bên ngoài. Chúng có màu đỏ bầm, tròn vo như những quả dừa nhỏ nhưng lại mềm mại như một khối bông. Một điều gì đó thôi thúc cô bước ra bên ngoài. Linh bước đi vô thức, rời khỏi phòng mà chẳng ai trong nhà hay biết. Cô bước thẳng ra sân, khuôn mặt cô dại đi, ánh mắt vô hồn, bước đi như một con rối. Những quả cầu bông từ xa nhảy đến, vây quanh, dẫn lối cô gái bước đi. Những bước chân trần đạp lên bùn, cô gái đứng bên bờ ao. Những con cá trê từ xa đã nhìn thấy, chúng tề tựu lại, lặng lẽ chờ đợi. Linh đã nhấc một chân lên, cô sẽ bước một bước nữa. Những quả cầu vẫn bất động, xếp thành một vòng tròn quanh cô gái, như đang chờ đợi điều gì đó. Có phải chúng đang đợi khoảnh khắc của một bước chân cuối cùng.

“Không…”, một tiếng “không” vang vọng trong đêm làm Linh dừng ngay hành động của mình. Những quả cầu nhỏ bỏ chạy toán loạn, chúng hối hả nhảy ào xuống ao. Mỗi quả cầu lao xuống nước, một con cá trê lại quẫy mạnh, làm bọt nước tung lên trắng xóa. Tất cả trở lại tĩnh lặng, lũ cá trê không còn nữa, chỉ còn một mình cô gái trẻ đứng bên bờ ao. Linh quay lại, mặt ngây dại, nhìn đăm đăm cô gái kia, rồi bóng ấy tan vào bóng tối.

Tiếng gọi tên từ hư không truyền lại đánh thức cô vợ. Linh mở bừng mắt ra. Cô giật mình nhận ra mình đang ngồi trong phòng, Kiên đang ra sức lay cô dậy.

- “Linh, em sao vậy? Tỉnh chưa?”
- “... ơ… á á… có chuyện gì vậy?” Linh hoàn hồn trở lại cất tiếng hỏi.
- “Anh thấy em ngồi bất động, kêu nãy giờ mới chịu tỉnh.”
- “Em sợ lắm, mình ơi. Hình như có cái gì ghê lắm ở ao cá nhà mình…”

Linh co mình lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt, nỗi sợ khiến nước mắt chực chờ muốn rơi. Kiên ôm lấy vợ, cảm nhận cô ấy đang run lên từng hồi một. Mắt Kiên nhìn ra ngoài cửa, rồi bất giác nhìn xuống đôi bàn tay mình. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn dầu ở góc phòng không đủ chiếu sáng đôi tay chìm trong bóng tối.

- “Thôi lên giường ngủ đi, mai rồi tính,” Kiên nói với vợ rồi buông tay mình ra cho Linh có thể nằm lại xuống giường.

Cô vợ đồng ý, vẫn nép vào người chồng, kéo đôi chân lên. Linh bất giác thét lên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

- “Á… sao chân em… đầy bùn vầy, mình ơi?”

Dưới ánh sáng đèn, cả hai bàn chân của cô đầy bùn đất đang bám vào. Kiên nhảy xuống đất, chạy lại cái đèn dầu, mở to ngọn lửa.

- “Em… em sợ quá…” tiếng Linh nói trong nước mắt.

Hai vợ chồng nhìn nhau. Mặt của Linh tái nhợt, không còn giọt máu.

- “Để anh lấy nước cho em rữa chân.”

Kiên mang về một cái chậu đầy nước, nhìn vợ đang rửa chân rồi anh nhìn quanh phòng, khác với lần xảy ra với anh ngày trước, lần này xung quanh nền nhà không có bất cứ dấu bùn nào. Gió lạnh buốt thổi qua, xua tan hơi ấm trong căn phòng tân hôn. Hai vợ chồng ôm chặt nhau, im lặng chờ đợi đến khi ánh sáng ban mai ló dạng.

Sáng hôm ấy, bà bá hộ Phương dậy thật sớm, trước khi cây nhang cắm trên chén gạo tàn hết. Bà thắp lên một cây nhang mới, nhẹ nhàng thay cây nhang hiện tại. Những hạt gạo rơi vãi quanh chén, nhưng bà Bá Hộ không để ý đến. Đêm hôm qua, trong giấc mơ, bà nhìn thấy mình đi một mình trên con đường vắng, quanh bà không một bóng người, chỉ mỗi một đứa nhỏ ăn bận rách rưới cứ quấn lấy bà. Nó luôn miệng xin bà đồ để ăn. Trong giấc mơ, bà Bá Hộ bực bội, la mắng thế nào cũng không đuổi được đứa nhỏ rách rưới ấy. Giấc mơ kết thúc khi tiếng gà gáy ngoài sân vang lên.

Trước khi bước ra ngoài, bà Bá Hộ không quên khép cửa phòng lại. Bà không thấy cái đốm lửa nhang lắc lư qua lại, một tiếng cười khanh khách của một đứa nhỏ vang lên ở bên trong.

- “Lương đâu rồi?”
- “Dạ, bà gọi con.”
- “Qua nhà con Mận, hỏi thử coi nó có về chưa. Nếu nó có mặt ở nhà, kêu nó qua đây gặp bà liền.”

Lương cúi đầu thật thấp rồi đi nhanh ra bên ngoài, thời gian gần đây, đã nhiều lần Lương nhận cái lệnh như vậy. Bà bá hộ nhìn theo, chưa bao giờ bà hồi hộp như lúc này. Bà bá hộ nặng lòng đến mức không buồn ăn sáng. Bà ngồi bất động trong phòng khách, ánh mắt dán chặt vào cửa chính.

Lương chạy về, cô đầy tớ trẻ tuổi chạy thật nhanh vào trong. Mồ hôi nhễ nhại. Những lời nói bị nhịp thở dồn dập ngăn lại, không thể thốt thành câu.

- “Cái con này, thở cho xong rồi nói chuyện cho đàng hoàng coi!” bà bá hộ mắng.
- “Dạ… nhà chị Mận mở cửa, bà ơi.”

Mắt bà bá hộ sáng lên, cả cơ thể bà như nhẹ hẳn. Gánh nặng mấy ngày qua cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Bà bá hộ vui lên hẳn, đến dáng khum người, chống tay lên đầu gối mà thở của Lương cũng làm bà vui.

- “Nó về rồi hả?”
- “Dạ chưa, mà ba má của chị Mận từ núi Két qua. Con nghe nói họ đang chờ chị Mận về đó bà.”

Bà Bá Hộ im lặng, những điều bà mong mỏi vẫn chưa thành. Suy nghĩ một lúc, bà quyết định hành động, nhớ lại lời lão Cao Mơ rằng việc có thể giao cho người nhà của con nhỏ ấy. Bà Bá Hộ khẽ gật đầu. Lương nhìn thấy tất cả và đoán rằng bà chủ đang có kế hoạch gì đó.

Lương là người biết rõ Mận đã có bầu với ai. Lương đủ khôn ngoan để giữ kín miệng. Với Lương, việc Mận mất tích là chuyện bình thường, ở cái xã hội này, việc không chồng mà bầu bì thế này chỉ có mang nhục cho gia đình. Lương tin rằng Mận đã trốn đi sinh con và chờ cơ hội gặp lại cha của đứa nhỏ. Ông chủ của cả hai, bá hộ Phương sắp đến thời gian quay lại gia đình. Lương tin Mận sẽ xuất hiện trở lại sớm thôi.

- “Đầu giờ chiều nay, con qua gặp con Mận, đem theo chút tiền. Dù gì nó cũng mang giọt máu của ông bá hộ.”

Lương chỉ im lặng, cô biết đây là lúc phải giữ miệng mình. Bà bá hộ nói tiếp:

- “Con nhớ thân phận mình nghen. Đừng có dại mà bắt chước con nhỏ đó. Có ngày chết cũng hổng biết vì sao mình chết đâu. Có ai hỏi gì thì nói bà trả tiền công cho nó, nghe chưa?”
- “Dạ, con biết rồi,” Lương chỉ dám nói vậy, cô biết thân phận nhỏ bé của mình trước những con người quyền thế này.

Lương lui ra ngoài còn bà bá hộ Phương quay về phòng. Quanh cái chén, những hạt gạo rơi xuống bàn, tạo thành một hình vành khuyên hoàn hảo.

Trong ngôi nhà lá, Kiên cầm chén cơm nhưng chẳng thể nuốt nổi, vợ chồng anh đã kể cho mẹ nghe về những gì đã xảy ra đêm qua. Bà mẹ kiên quyết gạt đi.

- “Má, vợ con đâu có nói bậy, chuyện hồi đêm kỳ lắm!” Kiên cố gắng giải thích
- “Trời đất, vợ con nó gặp ác mộng thôi, có gì mà làm quá vậy?”
- “Má nói ác mộng, còn vụ chân dính bùn của con với vợ con thì sao? Cũng là mơ hả?”
- “Có thể hai đứa đi đâu hồi tối, lỡ dính bùn thôi mà.”
- “Nhưng nền nhà sạch trơn, đâu có vết bùn nào má?”

Kiên và bà Hoa cứ lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai. Linh âm thầm kéo nhẹ tà áo của chồng bên dưới bàn, khéo léo để không cho bà Hoa biết. Kiên nhìn sang vợ, thấy cô khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy ý bảo anh nên dừng lại. Kiên hiểu ý vợ, bèn im lặng, để bữa cơm trưa không bị xáo trộn thêm. Bà Hoa nhẹ giọng, cố gắng an ủi hai vợ chồng:

- “Thôi, hai đứa đừng lo quá. Nhà mình trước giờ có bị gì đâu, chắc tại thời tiết khó chịu nên vậy thôi. Nếu còn bị nữa, mẹ đi kiếm thầy về coi cho.”

Ba người lặng lẽ bắt đầu bữa cơm đạm bạc, cố nuốt xuống cả những lo lắng, phiền muộn và những điều chưa thể nói ra.

Một ngôi nhà cách Kiên không xa, ba người lớn tuổi đang ngồi.

- “Thật không ngờ vừa đến đây, việc đầu tiên em làm lại là kiếm cháu của mình,” một người đàn ông trong bộ quân phục cai đội nói.
- “Chú Huấn, chú cố gắng liên lạc với nó, vợ chồng tui lo chết đi được.”

Người đàn bà lớn tuổi nài nỉ. Hai ông bà đều đã ngoài lục tuần, mái tóc muối tiêu búi củ tỏi rất hợp với bộ bà ba đen quen thuộc của những người nông dân trong vùng.

- “Tính ra nó bặt vô âm tín cả tháng rồi phải hông?” ông già nói, anh mắt vừa buồn vừa lo.
- “Trước khi đi, nó có nói gì hông?” Cai đội Huấn hỏi.
- “Nó chỉ gửi về ít tiền với địa chỉ căn nhà này, thêm cái chìa khóa thôi.” Bà mẹ trả lời.

Huấn nhìn quanh, đánh giá căn nhà, cố tìm điều gì đó. Với những gì ông biết về công việc cô cháu họ này thì khó lòng mà cô ấy có thể mua được. Có điều gì đó bí ẩn về công việc của Mận. Liệu cô mất tích, bỏ đi nơi khác hay đã gặp chuyện tồi tệ? Huấn không nói với anh trai điều mình nghĩ, chỉ âm thầm hồi tưởng những gì mình đã biết.

Huấn năm này vừa đúng bốn mươi, vừa được cử về vùng đất này làm cai đội. Anh chỉ huy mười người lính lệ, chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh khu vực. Từ một lính lệ bình thường, cai đội Huấn lần lượt thăng tiến nhớ sự cố gắng hết sức của mình. Kinh nghiệm của anh ta là thứ cần thiết cho cuộc sống sắp tới ở một vùng đất hỗn loạn đang âm thầm lan tràn.

- “Cô chú ơi, cho con hỏi có chị Mận có ở nhà hông ạ?”

Ba người quay ra cửa, thấy một cô gái trẻ đứng đó, hỏi vọng vào.

- “Nó hổng có ở nhà, con là ai vậy?” Người cha trả lời.
- “Dạ, con là Lương, con với chỉ làm chung ở nhà ông bá hộ đó ạ.”

Cai đội Huấn nhìn ra, anh âm thầm quan sát người con gái đứng bên ngoài.

- “Hóa ra con làm chung với nó hả? Con tìm nó có việc gì hông con?”
- “Dạ, bà bá hộ kêu chị Mận đi làm lại ạ.”
- “Nhưng nó chưa có về. Để nó về cô nói với nó liền nha.” Người mẹ niềm nở trả lời.

Lương rút túi nhỏ từ áo, đưa về phía hai ông bà.

- “Dạ, bà bá hộ gửi tiền công của chị Mận trước lúc chị nghỉ. Bả nói nếu chị Mận hổng đi làm lại thì bà sẽ kiếm người khác thay cho chỉ”
- “Trời đất, con nói lại với bà bá hộ là con Mận mà về là nó qua làm liền, đừng có đuổi nó mà tội nghiệp.” Bà mẹ nhận cái túi và nói trong lo lắng.
- “Dạ, con chỉ làm theo lời bà dặn. Thôi con về đây kẻo bả mắng.” Lương cúi đầu cáo từ.

Cai đội Huấn từ trong bước ra kêu lại:

- “Này, cô gì đó, tui hỏi chút.”
- “Dạ, ông hỏi gì con ạ?”
- “Mận nó trước khi đi có nói gì với cô không?”
- “Dạ, chỉ hổng nói gì, nhưng con nhớ chỉ có nói là muốn lên Gia Định chơi một lần cho biết. Ông Bá Hộ cũng đang làm trên đó…”

Lương nói rồi mới phát hiện mình đã lỡ lời. Cô vội vã cúi chào rồi chạy như bay rời khỏi đó. Cô gái đi một đoạn rồi dừng lại, nhìn lại nhà Mận. Cô âm thầm lấy đồng bạc giấu trong áo, bỏ vào túi mình. Đồng tiền có mệnh giá lớn nhất được lấy khỏi cái túi trưóc khi đến nhà Mận. Miệng tươi cười, cô đã có một đồng bạc cho riêng mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nguoi_quet_la

Gà con
Tham gia
31/3/25
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 11: Bùa Đòi Mạng.
Chương 11: Bùa Đòi Mạng.

Sau một tuần, Linh bắt đầu thấy rõ hơn công việc của chồng mình. Số lượng thai phụ áp đảo số người bệnh thông thường tìm đến thầy lang. Nhiều người từ các tỉnh khác cũng tìm đến nhờ Kiên. Linh đã biết chồng mình rất nổi tiếng. Cô ấy cũng hiểu vì sao chồng không ăn cá trê nuôi ở ao sau nhà.

Bà Bảy Hoa quyết không cho cô bước vào căn phòng Kiên làm việc. Tất cả việc giúp Kiên chỉ một mình bà làm. Linh chỉ làm tất cả những việc nội trợ thường ngày.

Gần đây, bà Hoa nhận thấy nhiều điều kỳ lạ xảy ra trong nhà. Món ăn Linh nấu đến chiều vẫn tươi ngon, không như đồ bà nấu rất mau thiu. Những món ăn do chính tay bà làm, chỉ nửa ngày đã thiu nhớt. Có lẽ đó là lý do khiến bà Hoa giao việc bếp núc cho Linh. Sâu thẳm trong lòng, bà Hoa vẫn mong Linh sớm sinh con và tránh xa những việc liên quan đến công việc của Kiên.

Bên phía nhà bá hộ, một chiếc xe thổ mộ sang trọng dùng trước cửa nhà. Trên xe, một người đàn ông lớn tuổi nhìn ra. Phu xe hấp tấp đặt ở cửa xe một cái bục gỗ rồi đứng kề bên cúi đầu thật thấp. Bá hộ Phương chậm rãi đi xuống, lão chống tay lên đầu phu xe để làm điểm tựa cho mình.

Cửa nhà Bá Hộ đã mở từ sớm, đám người ở đứng im hai bên, cúi đầu chờ đợi. Bá hộ Phương chống một cây gậy gỗ, lão bước qua hàng người ở trong nhà, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng gương mặt. Lão đứng khựng lại, ánh mắt dừng ở một người làm mới, một cô gái vừa tròn mười tám. Lão nhìn thản nhiên từ đầu đến chân cô gái, đôi mắt dừng lại ở vài chỗ như đang soi mói. Lão trề cái môi dưới của mình, lại chậm chạp đi vào trong.

Bá hộ Phương khoác áo dài xanh đậm, họa tiết thêu chìm toát vẻ uy nghiêm. Lão đi chậm, toàn bộ sức nặng của cơ thể lão đè lên cây gậy gỗ. Mái tóc đã bạc trắng che đi bởi cái khăn đóng. Gương mặt lão đanh lại, đôi môi lạnh lùng, không gợn chút dấu hiệu của sự vui vẻ.

Bà bá hộ đã đứng bên trong phòng khách từ lâu. Bà nghiêng người cúi chào, rồi tránh sang một bên cho chủ nhân thật sự của cơ ngơi này. Bá hộ Phương đi đến cái ghế quen thuộc của mình, ngồi xuống xong mới hỏi:

- “Ở nhà có gì mới hông?”
- “Dạ thưa mình, mọi việc vẫn bình thường ạ.”
- “Tốt. Thế con Mận sanh chưa?”
- “Dạ thưa, …”

Bá Hộ Phương liếc nhìn vợ, quát một tiếng lớn đến mức người ở bên ngoài cũng nghe rõ:

- “Nói mau!”
- “Dạ, nó bỏ nhà đi rồi ạ.”
- “Cái gì? Mến, đây là chuyện bình thường trong cái nhà này hả?” bá hộ Phương vừa gọi tên thật của vợ.

Bà bá hộ cúi thấp đầu không dám nói gì.

- “Tìm nó chưa?”
- “Dạ, đã tìm rồi mà nó hổng có ở vùng này,” bá Mến sợ hãi trả lời.
- “Đồ vô ơn. Nuôi nó ăn cho sướng thây mà còn trốn đi. Bao giờ gặp nó, đem đứa nhỏ về đây, còn nó thì để chết bờ chết bụi ở đâu thì kệ nó.”

Những lời nói của người có tiền, có quyền lại thốt ra nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh lùng. Lão đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa.. Không thèm quay lại, bá hộ Phương ném lời nói qua vai cho vợ.

- “Tui qua nhà thằng địa chủ Huynh. Tối nay nó mở tiệc. Tui ăn ở đó, coi hát luôn. Khuya hoặc sáng tui mới về”
- “Dạ,” bà bá hộ vẫn cúi gầm mặt xuống.

Bà bá hộ nhìn theo người chồng già đi ra lại xe. Lão bá hộ là một người bận rộn như vậy. Vốn sinh ra trong một gia đình địa chủ, lão Phương đã nhận ra thời thế của đất nước từ sớm. Bỏ tiền thu gom đất đai của những người tự nguyện. Lão cũng biết cách thuyết phục những người cứng đầu. Rồi qua lại với các quan trong triều, đặc biệt nịnh bợ các quan Pháp. Những năm sau này, lão đa phần thời gian ở Gia Định để thực hiện các thương vụ của mình. Những chuyến hàng đi đến Pháp Quốc của lão ngày một nhiều. Danh vọng của lão ngày càng tăng.

Đêm hôm ấy sẽ thật bình thường nếu không có hai sự kiện nghiêm trọng xảy ra.

Gian nhà của đám người ở xôn xao, Lương nằm vật vã ôm bụng. Ban đầu Lương vẫn cố lăn qua lăn lại, nhưng sau cùng chỉ có thể nằm ngửa, bụng căng tròn như cái trống. Bà Bếp dùng chiếc khăn ướt lau khuôn mặt co rúm lại của Lương, đầy vẻ đau đớn. Miệng bà gọi ngoài thúc giục:

- “Mắm, mày chạy lên nhà trên… xin bà cho đưa con Lương qua nhà thầy lang liền, nghe chưa!”

Thằng Mắm hớt hải chạy đi một đoạn, rồi lại quay đầu chạy ngược lại.

- “Trời đất ơi, hôm nay ông về nhà, con lên đó mà gặp ông chắc con chết mất.”
- “Vậy mày chạy qua nhà thằng Phú, kêu nó đem xe qua đây. Tao đưa con nhỏ này đi liền.”

Thằng Mắm tiếp tục chạy đi, một số người làm khác nghe tiếng ồn cũng chạy lại. Ai làm được gì thì làm, chỉ có điều Lương càng lúc càng yếu. Một lúc sau cô gái không còn rên được nữa, hơi thở của Lương mỗi lúc một nặng nề, như đang kiệt sức. Thằng Mắn đã quay lại, nó reo mừng vì xe đã chờ sẳn ở cửa sau. Tất cả đã trễ, Lương mở trừng mắt, miệng hả to, cố gắng hóp lấy không khí. Hai cánh tay cô gái giơ lên cao, bàn tay cố gắng bắt một cái gì đó trong khoảng không. Một thứ nước hôi thối trào ra từ miệng, đen ngòm, đặc quánh như bùn. Mọi người hoảng sợ lùi ra xa, chỉ có bà Bếp vẫn cố giữ bình tĩnh, ngồi cạnh Lương, bất chấp nỗi sợ. Bà đang cô sức nắm lấy hai bàn tay của cô gái. Rồi bà nhận ra hai bàn tay Lương vô lực, rơi xuống, lạnh ngắt. Lương nằm đó không nhắm mắt, miệng vẫn hả to và thứ nước trong ấy vẫn tiếp tục trào ra.

Tất cả người ăn kẻ ở đã đứng xung quanh, nhưng chỉ một vài người dám đứng gần xác cô gái. Bụng Lương giờ đây đã xẹp hẳn xuống, để lại một hình ảnh đầy ám ảnh.. Thứ nước đen như bùn ấy chảy đầy cả giường, làm ước gần hết cái xác, chảy cả xuống đất.

- “Giờ sao hả bà bếp?” Một người phụ nữ cũng lớn tuổi hỏi.
- “Chắc phải báo cho bà, bà bảo sao thì mình làm vậy thôi,” bà bếp đang dùng khăn tay chấm từng giọt nước mắt nước mắt của mình.
- “Giờ để vậy hoài sao được. Để con lên thưa bà,” thằng Mắm cắn răng đề nghị.

Không ai nói gì thêm, tất cả nhìn thằng nhỏ lặng lẽ bước lên gian nhà trên.

Bà bá hộ Phương chưa ngủ, ngồi lặng thinh, như thể đang chờ đợi ai đó trở về. Bà chưa biết mình phải đợi đến bao giờ, có thể sẽ trể hoặc có thể sẽ là đến sáng. Bà đang nghĩ đến cảnh chồng mình cầm dìu trống chầu mãi mê nhìn những cô đào nhẹ nhàng ra bộ trên sân khấu.

- “Con thưa bà…”
- “Đứa nào đó?”
- “Dạ con làm Mắm, con thưa… chị Lương chết rồi bà!”

Bà bá hộ mở cửa phòng nhìn thằng nhỏ đang đứng co ro sợ hãi.

- “Mày nói năng cái gì vậy hả?”
- “Dạ, chết thiệt rồi. Con lên báo cho bà biết.”
- “Đi! Tao mà xuống đó thấy mày nói xạo, coi chừng chết với bà”

Bà đi thẳng xuống gian nhà của đám người ở, dáng vẻ nghiêm nghị không chút cảm xúc. Thằng nhỏ lặng lẽ đi trước, tay nó cầm một cái đèn dầu to soi đường, mồ hôi của nó đọng lại thành hạt. Guốc gỗ của bà gõ trên lối gạch đỏ, vang tiếng ‘cộc cộc’ gấp gáp trong đêm.

Người đàn ba bước vào phòng rồi ngày lập tức đi ngược ra ngoài.

- “Nó bị cái gì vậy nè?”
- “Dạ thưa bà, tụi con cũng hổng biết. Nó kêu đau bụng, rồi bụng to lên, xong nó ói cái nước đó ra xong là chết tươi.” Bà Bếp nghẹn ngào kể lại, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt.

Bà bá hộ quét ánh mắt lạnh lùng qua đám người ở đang đứng quanh.

- “Sắp xếp vệ sinh cho nó đi. Sáng mai kêu thằng Phú chở nó về nhà. Mắm, đưa bà về.”

Quyết định ngắn gọn rồi quay người bỏ đi, bà bá hộ để lại những người ở vẫn đang đứng nhìn nhau.

- “Ai vô phụ tui một chút, nghĩa tử là nghĩa tận, xem như để phước cho con cháu.”

Chuyện về người đầy tớ gái tên Lương kết thúc như vậy, chính bà bá hộ cũng không thèm quan tâm đến xác cô gái ấy đi lúc nào, về ở đâu. Bà chỉ đưa thằng Mắm hai đồng bạc, bảo nó mang cho gia đình Lương, coi như giúp đỡ một người đầy tớ đã tận lực vì gia đình.

Trong căn phòng một mình, bà bá hộ không thể bỏ hình ảnh vừa thấy ra khỏi đầu. Tim bà đập dồn dập, hơi thở nặng nề. Cơ thể bà run lên vì sợ. Cả cơ thể bà thỉnh thoảng run lên, phản ứng với nỗi sợ. Miệng khô khốc, bà rót cho mình một cốc nước, vội vã uống vào như sợ bị ai đó sẽ cướp đi. Một làn hơi lạnh lướt qua sau lưng, tóc gáy dựng ngược lên. Mắt bà chạm vào cái chén gạo đặt trên bàn, nơi ấy lại có vài hạt lăn ra ngoài.

- “Bà ơi, ông… ông gặp chuyện rồi bà ơi!”

Bà nghe tiếng la bên ngoài, mở vội cửa phòng. Tên phu xe của ông bá hộ hớt hải, vừa chạy vừa la toán lên.

- “Mày nói gì? Nói cho đàng hoàng coi!”

Đám đầy tớ nghe náo loạn kéo đến ngày càng nhiều.

- “Xe của ông bá hộ… xe chìm dưới kênh Vĩnh Thanh rồi bà!”

Bà bá hộ lùi lại một bước. Bà hấp tấp hỏi lại:

- “Trời đất, mày nói lại tao nghe coi! Ông đâu?”
- “Dạ, ông ở trong xe, xe chìm xuống kênh rồi.”

Bà bá hộ Phương đi thẳng đến tên phu xe, túm lấy áo hắn. Chỉ lúc này bà mới để ý cả người tên phu xe đều ướt sũng nước.

- “Sao mày không cứu ông hả?”
- “Con cố kéo cửa mà không được. Ông nằm trong đó, say rượu hổng biết gì hết!”
- “Mày… mày là thằng giết chủ. Sao mày lại chạy xuống sông hả? Tao báo quan bắt mày. Mày giết chủ.”

Người lái xe quỳ xuống, hai tay chắp lại lạy liên hồi.

- “Con lạy bà, bà tha cho con. Con không có làm vậy. Con đang điều khiển xe thì con ngựa nó nổi điên lên. Nó liên tục nhảy lên, chân nó cứ hất lên. Con thấy như có gì cắn chân nó. Con bị hất văng, rồi nó kéo xe lọt xuống sông.”
- “Sao mày không cứu ông?”
- “Bà ơi… con có xuống mà con không làm gì được hết, con cố gắng hết sức rồi.”

Bà bá hộ không còn nhìn người phu xe nữa, bà lão đảo lùi lại phía sau. Hình ảnh chén gạo cùng những hạt rơi ra ngoài hiện lên trong đầu bà. Có cái gì đó không đúng, đó là những gì bà đang suy nghĩ. Cố gắng bình tĩnh lại, bà nói:

- “Kêu đứa nào chạy báo với lính, bảo họ xuống kênh đưa ông lên.”

Một người đầy tớ nam trẻ tuổi chạy ra khỏi nhà. Tên phu xe vẫn quỳ ở đó. Còn những người còn lại chỉ biết lặng lẽ nhìn nhau. Theo thói quen, bà bá hộ gọi:

- “Lương, đưa bà về phòng.”

Không có ai trả lời bà, những người xung quanh bày ra gương mặt kỳ lạ nhìn về người chủ nhân. Một cô gái đứng gần bà nhất cất tiếng thưa:

- “Dạ thưa bà… chị Lương mới chết hồi nãy ạ.”

Bà quay lại nhìn thẳng vào cô gái vừa nói, đó là một cô đầy tớ mới vào làm. Bà vẫn chưa nhớ được tên cô gái nên chỉ nói đơn giản:

- “Đưa bà vào phòng.”

Cả cơ thể bà như mất sức, tỳ hết lên người đầy tớ mà đi. Được một đoạn thì lại dừng lại, quay lại nói:

- “Chú Hùng, chuẩn bị nhà cửa. Lo liệu cho ông chu toàn, nghe chưa!”

Ông Hùng, người quản gia lớn tuổi nhất trong những người ở bước lên phía trước trả lời:

- “Dạ, bà yên tâm. Chúng con lo liền.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nguoi_quet_la

Gà con
Tham gia
31/3/25
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 12: Ác Mộng Đêm Tang Sự.
Chương 12: Ác Mộng Đêm Tang Sự.

Sáng hôm sau, chiếc rạp nhỏ được dựng ngoài sân, che phủ quan tài to lớn bằng gỗ đen, trên đó khảm xà cừ với hình ảnh tiên hạc. Nhóm đạo tỳ đã ở đó, họ chuẩn bị sẵn sàng cho các nghi lễ nhập liệm một vị bá hộ đầy uy quyền. Bốn vị sư mặc áo cà sa đen lẩm bẩm đọc kinh. Tất cả chỉ còn chờ một chiếc xe thồ đưa xác ông bá hộ Phương về nhà. Xác ông ta được đặt trên một miếng ván gỗ, phủ vải trắng. Bốn người từ từ khiêng vào nhà. Họ bước qua cổng ngoài, hai hàng người ăn kẻ ở quỳ rạp hai bên đón chờ. Bà bá hộ đứng kề bên con gái mình nhìn ra. Hồng vừa nhận được tin dữ, liền tức tốc trở về trong đêm để kịp dự tang lễ. Bà bá hộ cũng đã cho người gửi thư cho người con trưởng của ông bá hộ, nhưng có lẽ anh ta không thể quay về từ nước Pháp xa xôi.

Ở cổng sau, phu xe Phú đang cùng thằng Mắm khiêng xác Lương, cẩn thận đặt lên chiếc xe thổ mộ. Phú đồng ý giúp đưa Lương chuyến đi về nhà này vì bản thân anh ta cũng có tình cảm với cô. Giờ chỉ còn có thể chở cô ấy lần cuối cùng. Một cái xác được quấn lại bằng hai lớp chiếu. Mắm đưa hai đồng bạc và một cái túi quần áo của Lương cho người phu xe. Phú hứa sẽ mang tất cả những thứ đó về cho gia đình Lương. Chiếc xe thổ mộ lọc cọc chạy đi, chỉ một mình Mắm đứng nhìn theo. Cái vẫy tay cuối cùng tiễn biệt một người đã từng thân thiết.

Cả vùng xôn xao về cái chết của bá hộ Phương, người ta kể nhau nghe cảnh vớt ông khỏi kênh. Chiếc xe thổ mộ nằm ngay giữa dòng nước, chỉ một phần nhô lên trên. Cai đội Huấn cho lính buộc dây rồi cho bốn con ngựa kéo vào.

Khi ba người lính lệ mở cửa chiếc xe thổ mộ, xác bá hộ Phương trương lên, căn tròn như một cái xác đã bị ngâm nước cả tuần. Thứ mùi kinh tởm ấy khiến cả đám đồng phải lùi ra xa. Linh lệ nhìn ông cai đội với ánh mắt đầy ái ngại. Cai đội Huấn buộc phải xắn tay lên mà làm. Vừa đụng vào xác, nước đen như bùn, hôi thối, trào ra từ mắt mũi miệng. Một lần nữa, tất cả mọi người đều tránh xa, kể cả Huấn và lính của anh ta.

Đám tang vô cùng trang trọng, từ cửa vào trong nơi để quan tài phủ đầy vải trắng. Một bàn thờ Phật to lớn đặt bên phải quan tài. Hai vị sư ngồi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm đọc kinh. Tiếng mõ đều đều hòa quyện cùng mùi hương trầm, làm cho không gian trở nên nặng nề hơn. Xung quanh quan tài, bốn bát hương trầm phải đốt liên tục để trấn áp mùi tử khí tỏa ra nồng nặc. Bà bá hộ và con gái quỳ cách đó không xa, thỉnh thoảng bôi lên mũi một ít tinh dầu khuynh diệp.

Cai đội Huấn cắm ba cây nhang vào bát hương, quay sang bà bá hộ nói:

- “Thưa bà, tui có chuyện muốn nói với bà.”
- “Thầy cai ra bàn ngoài đợi tui một chút, tui ra liền.”

Cai đội Huấn lặng lẽ theo một người ở đi ra bên ngoài. Bên trong, bà bá hộ đứng lên, đi đến bàn cơm cúng. Một lần nữa, các dĩa đồ ăn trên ấy lại bốc mùi chua. Một vài món đã đổi sang màu đen, chất lỏng nhớt chảy ra khiến ai nhìn cũng phải rùng mình.

- “Bà Bếp đâu rồi? Thay đồ cúng mới trên bàn linh đi,” bà bá hộ nói nhỏ vừa đủ cho người đàn bà ngồi gần ấy nghe được..

Suốt từ lễ phát tang đến giờ, bà Bá Hộ đã phải ba lần thay đồ cúng trên bàn. Tất cả những gì đem xuống, người làm phải đổ đi. Kỳ lạ là không một con thú nào từ chó mẹ đến heo gà thèm đụng đến.

Vừa lúc bà Bá Hộ định bước ra ngoài, buổi kinh nơi bàn thờ Phật cũng kết thúc. Hai vị sư đứng dậy, trao nhau ánh mắt ái ngại rồi xin phép ra về ngay lập tức. Dù đang đọc kinh, nhưng những sự việc kỳ lạ hôm nay không thể qua mắt họ. Hai vị sư không thể tập trung vào buổi kinh hôm nay vì nhiều lần nghe tiếng cười và tiếng nô đùa của một đứa trẻ sau lưng, thỉnh thoảng còn bị thọc cả bàn tay nhỏ xíu vào eo của mình. Mỗi lần như vậy, hai vị chỉ muốn bỏ về ngay lập tức.

Cai đội Huấn ngồi ở bàn tiếp khách, tay cầm chén trà nóng. Lâu lâu uống một ít và chờ đợi. Người đàn bà vận áo dài trắng, khuôn mặt phủ kín bởi khăn tang, chậm rãi bước ra từ bên trong. Người cai đội đứng dậy chờ.

- “Thầy cai ngồi đi ạ, làm vậy tui không dám,” bà bá hộ nhìn người đàn ông và nói.

Cả hai cùng ngồi xuống. Cai đội Huấn bắt đầu nói:

- “Thưa bà, sau khi điều tra, chúng tôi xác nhận đây chỉ là tai nạn đáng tiếc. Có người soi ếch đêm đã xác nhận lời khai của phu xe. Vì vậy, chúng tôi buộc phải thả anh ta.”

Bà Bá Hộ thở dài, đôi mắt buồn bã hướng lên nhìn cai đội Huấn. Bà cất tiếng nói:

- “Cảm ơn thầy cai đã đưa ông ấy về, làm rõ mọi chuyện. Tui cũng nghĩ… chắc ông ấy đến giờ đến ngày thôi.”
- “Bà đừng nói vậy. Chúng tôi chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình.”

Sau một hồi trò chuyện, Cai đội Huấn đứng dậy cáo từ. Bà Bá Hộ quay lại phòng khách, nơi ngày càng đông khách viếng, hầu hết là những người có vai vế lớn trong vùng.

Đêm hôm ấy, Hồng đưa mẹ về phòng ngủ rồi cô cũng tự về phòng mình. Bà bá hộ ngồi trên giường mình, mệt mỏi làm đôi mắt muốn nhắm lại. Trước khi nằm xuống bà vẫn cố nhìn về cái bàn để ở sát tường, nơi có một chén gạo đặt bên trên.

Bà Bá Hộ chậm rãi bước ra ngoài, lối đi dẫn đến gian phòng để quan tài tĩnh lặng, không một bóng người. Bà bá hộ cất tiếng gọi, không ai trả lời bà. Cả ngôi nhà chỉ còn một mình. Bà bá hộ bước chậm bằng đôi chân run rẩy, lòng bà tràn ngập những điều sợ hãi không rõ ràng. Bà bước vào gian phòng, vải trắng bay phấp phới trong gió. Lửa đèn cầy lắc lư, ánh sáng lập lòe chiếu bóng đứa trẻ nhỏ thó ngồi chễm chệ trên bàn thờ. Thằng nhỏ mặt đỏ au, tay bé nhỏ đen nhẻm bùn, thoăn thoắt bốc đồ ăn nhét vào miệng. Hai bàn tay bé nhỏ, đen nhẻm bùn đất, thoăn thoắt bốc từng nắm đồ ăn cho vào cái miệng nhỏ tí hon. Nó quay lại nhìn bà, miệng chếch lên cười.

- “Trời đất ơi, con cái nhà ai vô đây phá vậy chớ?”

Thằng nhỏ nghe câu nói ấy, nó không cười nữa, mặt đanh lại. Đôi mắt dần đỏ lên, nó đứng lên ngay trên bàn thờ, chỉ ngón tay nhỏ xíu về hướng người phụ nữ. Bất thình lình, nó phóng về phía bà ấy. Bà bá hộ đưa tay lên che mặt. Cả cơ thể bà ngồi bật dậy, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Bà vừa thoát khỏi cơn ác mộng.

Tiếng cô Hồng gọi mẹ ngoài cửa phòng làm bà bá hộ giật mình. Chưa hoàn hồn, bà vội vàng mở cửa hỏi:

- “Con nhỏ này, làm gì mà la toáng lên vậy?”
- “Má, con nằm mơ thấy ba, mà sợ quá má ơi.”
- “Thấy gì mà sợ dữ vậy?”
- “Con… con thấy ba bị thằng nhỏ nào đó trói xích cổ kéo đi. Con chạy theo mà thằng nhỏ quay lại đánh con túi bụi.”

Bà bá hộ loạng choạng lùi lại, bám vào khung cửa bằng một tay, tay còn lại ôm chặt lấy đầu, trán nhễ nhại mồ hôi.

- “Má, má có sao hông má?”
- “Hông sao, chắc má mệt quá thôi, nghỉ chút là khỏe.”
- “Má nghỉ đi, mai còn động quan nữa.”

Bà bá hộ gật đầu rồi đi lại vào trong phòng. Căn phòng hôm nay lạnh hơn mọi ngày rất nhiều. Bà Bá Hộ Phương lê bước về giường, ánh mắt vẫn không rời khỏi chén gạo trên bàn. Gạo trong chén đã bị hất tung ra ngoài, chỉ còn lại một nửa bên trong.

Giữa cánh đồng tối tĩnh mịch, ngôi nhà lá lặng lẽ nằm im; bên trong, một người phụ nữ choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Bà Hoa dùng tay áo lau đi mồ hôi đọng lại thành từng hột trên trán. Hình ảnh một thằng nhỏ chạy vòng vòng quanh cái ao cá. Đôi chân nhỏ cứ chạy hết vòng đến vòng khác. Nó bất chợt dừng lại, nghiêng đầu như nhận ra điều gì, cái miệng nhỏ xíu nhếch lên thành một nụ cười kỳ dị. Thằng ấy bất ngờ nhảy ùm xuống ao. Nó ngụp lặn trong dòng nước đen, như đang tìm kiếm thứ gì, ngoi lên rồi lại lặn xuống liên tục. Đàn cá trê sợ hãi bỏ chạy. Tiếng nước quẫy ầm ĩ làm bà Hoa giật mình chú ý, bà nghiêng đầu ngó qua khung cửa sổ cũng là lúc thằng nhóc nhỏ trèo trở lại lên bờ. Khuôn mặt cau có, đôi mắt giận dữ, có vẻ như nó không tìm được thứ mình muốn. Nó đang dùng đôi mắt rực màu máu nhìn về phía người đàn bà. Cái miệng khép chặt dần mở ra, biến thành một nụ cười đáng sợ. Đôi chân nhỏ bước từng bước chậm rãi, để lại những dấu chân máu loang lổ trên nền đất.

Căn phòng bên cạnh có tiếng lục đục, vợ chồng Kiên nói với nhau điều gì đó, có thể về một cơn ác mộng của Linh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nguoi_quet_la

Gà con
Tham gia
31/3/25
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 13: Bùa Phản Chủ.
Chương 13: Bùa Phản Chủ.

Nhà thầy Cao Mơ từ sáng sớm đã đón một người khách nữ. Bà Bảy Hoa ngồi trước mặt lão thầy pháp. Vẻ lo lắng của bà đối lập với sự thản nhiên mà lão Cao Mơ.

- “Việc nhà bà với tui chỉ là chuyện vặt, mai thằng Ba đưa tui qua đó.”
- “Dạ, con đội ơn thầy. Mai con đón thầy.”
- “Thôi về đi. Nhớ là tui hổng phải người làm phước, lễ vật cho tui đủ đấy.”
- “Dạ con biết mà.”

Nói rồi bà đặt một đồng bạc trên cái khay trầu trước mặt lão già. Lão nhìn xuống, một nụ cười thật nhẹ hiện trên khuôn mặt.

Tiếng người phụ nữ gọi từ ngoài cửa khiến lão Cao Mơ ngưng lời, đôi mắt sắc lạnh hướng ra ngoài. Lão nghiêng mình để có thể thấy bên ngoài, dáng người phụ nữ ấy là quen thuộc. Lão nhìn bà Hoa nói:

- “Bà chờ tui một chút, tui ra nói họ chờ đã.

Lão Cao Mơ đi ra cửa, lão gọi người bên ngoài:

- “Bà vào đây.”

Bà Bá Hộ Phương trao đổi vài câu với tên phu xe rồi nhanh chóng đi thẳng vào nhà. Đứng trước lão thầy pháp, bà cẩn thận đưa chén gạo ra trước mặt lão. Cao Mơ nhìn xuống, chén gạo chỉ còn chưa đến một nửa, những hạt gạo bể đôi bể ba lẫn vào lớp bột gạo dày. Cái chén bốc mùi hôi thối, mốc meo lẫn ô thiu.

Cao Mơ nhăn mặt, mất hết bình tĩnh, quát lên:

- “Trời đất ơi! Tại sao bà để tới nông nỗi này hả?”
- “Con… con không biết…” Bà bá hộ run rẫy
- “Có chuyện gì xảy ra?”
- “Dạ… có con nhỏ người ở, rồi tới cả chồng con… nó giết họ rồi!”
- “Trời đất, vậy con vợ lẻ thì sao?”
- “Con… con không biết, chắc bỏ đi biệt xứ rồi.”

Lão Cao Mơ la hét ầm ỉ bên ngoài khiến bà Hoa tò mò. Bà vểnh tai nghe ngóng, hơi nghiêng người nhìn ra ngoài. Ngay lúc ấy ánh mắt lão thầy pháp nhìn vào. Lão bước vội vào trong, nói với người khách đang chờ.

- “Bà về trước đi, ngày mai tui không qua chỗ bà được. Tui có việc gấp, bao giờ xong, thằng Ba sẽ báo cho bà biết.”

Nói rồi lão hướng vào trong nhà trong gọi lớn.

- “Thằng Ba, mày có về với bà này không?”

Ba Bình từ phía sau chạy ra, hắn đang cầm một cái đùi gà nhòm nhoàm nha.

- “Cô Bảy về trước đi ạ, tui ở lại với thầy đây.”

Lão Cao Mơ nhìn hắn, lão buộc miệng hỏi:

- “Thứ cúng âm binh rồi mà mày cũng ăn nữa hả?”
- “Sao đâu thầy, vẫn ngon chán.” Ba Bình nhồm nhoàm nhai.

Bà Hoa cúi chào, quay bước, thoáng tiếc nuối liếc đồng bạc trên dĩa trầu cau. Trước khi về, bà sẽ ghé chợ mua ít trái cây cho Kiên và Linh đi đám giỗ ở nơi xa.

Hai người phụ nữ đối diện, thoáng e ngại, lặng lẽ né tránh như chưa từng quen biết. Họ lướt qua nhau, không lời chào hỏi. Họ biết đối phương cũng có nhiều điều muốn nói y như mình.

Bà bá hộ bước vào nhà, lão Cao Mơ với vẻ mặt hầm hầm tiến thẳng đến bàn thờ lớn. Lão chống cả hai tay lên ấy. Bàn thờ hôm nay chưng đơn giản năm con gà luộc thành một hàng dài. Năm chén tiết gà đỏ tươi được đặt ngay phía trước pho tượng đất cũ kỹ. Nhang đèn đang nghi ngút khói. “Lão Cao Mơ chấm một ngón tay vào chén rượu, búng thẳng vào cây đèn cầy, một tia lửa bùng lên rồi tắt liền lập tức.

Lão quay người lại nhìn người đàn bà, trên tay bà ấy vẫn cầm cái chén gạo. Lão Cao Mơ đưa tay giật lấy chén gạo, đặt lên bàn thờ. Lão đổ hết các chung rượu cúng vào chén. Hai ngón tay kẹp lấy một cây nhang đang đỏ lửa, rút nó ra khỏi bát nhang, quay đầu nhang, chấm thẳng vào chén. Lửa xanh bùng lên, chiếu sáng đôi mắt đỏ rực của pho tượng đất.

- “Sáng hôm sau, tui sẽ lên Cấm Sơn tìm ngãi để trị nó. Ngày tui về, bà bá hộ phải trả công này cho đầy đủ.”
- “Dạ, con biết rõ điều đó, xin thầy giúp cho con.”
- “Về đi, cả mày nữa thằng Ba, tao cần chuẩn bị.”

Bà bá hộ và Ba Bình lặng lẽ rời đi, bước từng bước trên con đường đất gồ ghề. Chiếc xe thổ mộ đã được lệnh bà cho về từ trước. Ban đầu, bà muốn một mình đi bộ trở về, bà sẽ đi ngang qua ngôi nhà ngày xưa của ba má bà. Không ngờ hôm nay lại có Ba Bình đi cùng.

Sự im lặng được người đàn ông phá vỡ:

- “Mến, anh không ngờ có ngày anh với em lại đi trên con đường này.”

Bà bá hộ im lặng, ba vẫn đi về phía trước, một hồi sau bà mới nói:

- “Anh đừng nói vậy, chốn đông người, không hay đâu.” bà Mến vẫn nhìn thẳng phía trước.
- “Lúc trong phòng, em đâu có nói vậy.” Ba Bình cười nhạt nói.
- “Dù gì cũng ngoài đường,” bà bá hộ vẫn cự tuyệt.
- “Nếu ngày trước em không làm vợ lẻ ông già đó, thì giờ tui với em đi ngoài đường có ai mà dị nghị.”
- “Anh cũng biết tui bị ép mà. Mà bấy giờ không tốt sao, tui có tiền của lão để nuôi cả anh. Anh vẫn có tui thôi.”

Ba Bình bật cười lớn, đứng lại nhìn bà Mến, trong khi bà vẫn tiếp tục đi. Nhận ra người đi cùng đã dừng lại, bà Mến quay lại nhìn. Ba Bình nói:

- “Em nghĩ cái đó là tốt sao? Giờ lão ấy đã chết, em đã toại ý.”
- “Tui cần điều khiển ông ấy, vậy mà giờ lại lăn ra chết.”

Ba Bình tiếp tục đi.

- “Giờ em có thế tài sản rồi.”
- “Anh quên thằng Hai Sang đang ở Pháp quốc hay sao?”
- “Cùng lắm thì… cho lão Cao Mơ làm việc thôi.”

Bà Mến lặng lẽ tiếp tục bước đi, bởi bà biết mình phải theo đuổi con đường đã chọn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nguoi_quet_la

Gà con
Tham gia
31/3/25
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 14: Mượn Đầu Trả Mạng.
Chương 14: Mượn Đầu Trả Mạng.

Bà Bảy Hoa buồn bã rời khỏi nhà thầy Cao Mơ. Giờ mà kiếm thầy khác thì sợ Cao Mơ buồn, mà chờ đợi thì bà lại không yên. Bà bước nặng nề, không thấy những dấu chân nhỏ xíu in trên cỏ ven đường, bùn đen hôi thối lẫn máu tươi.

Một cái giỏ đi chợ nằm ngay vệ đường, khiến bà Hoa chú ý. Bà nhìn qua ngó lại, không có bất kỳ một ai ở đây. Cúi xuống, bà Bảy Hoa kéo cái giỏ lại gần, một cái túi vải từ trong rơi ra. Trong cái túi vải một đồng bạc dính đầy thứ gì trắng đục như bột gạo. Bà nhanh tay gom lại tất cả, từ cái túi vải đến chiếc giỏ nặng trĩu.

Kiên và vợ đã chuẩn bị đầy đủ hành lý cho chuyến đi ăn giỗ ở xa. Họ sẽ ở lại nhà bà con của Kiên một đêm. Bà Hoa vừa về đến nhà thì xe thổ mộ cũng đến rước khách. Mang theo một túi hành lý, một ít trái cây mà bà Hoa vừa mua ở chợ, hai vợ chồng chào mẹ rồi leo lên xe. Bà Hoa đứng ở cửa nhìn theo.

Bà mẹ đi vào bếp, không soạn giỏ của mình mà lấy cái giỏ nhặt được ra xem. Cái túi vải nhỏ lần nữa được lấy ra, bàn tay cầm đồng bạc sáng bóng, miệng bà nở một nụ cười. Không ai thấy nụ cười ấy méo qua một bên như thể có hai cái miệng đang ghép lại cạnh nhau.

Trong giỏ đi chợ, ngoài túi tiền còn có một con cá lóc, hai trái bầu và một gói lá chuối. Bà Hoa nhìn cái gói, mùi máu tanh từ trong ấy bốc lên. Bà nhăn mặt, nhưng tò mò vẫn khiến bà mở gói ra xem. Bên trong, khối thịt đỏ au, nhầy nhụa, bốc mùi máu tanh khiến bà Hoa rợn người. Bà đi nhanh ra ngoài, đến gần bờ ao, ném mạnh cái thứ ấy xuống dưới. Bầy cá trê lao đến xâu xé khối thịt đỏ. Chỉ ít lâu sau, mặt ao chỉ còn lại mảnh lá chuối rách nát bồng bềnh trôi.

Ngồi trên chiếc xe thổ mộ, Kiên và vợ bắt đầu tỉ tê những câu chuyện thường ngày, dần dẫn dắt về công việc của anh. Kiên kể về thời gian học việc, rồi cái ngày thực hiện ca phá thai đầu tiên. Linh e dè thủ thỉ với chồng:

- “Mình… mình bắt mạch cho em thử đi. Biết đâu, em có thai rồi…”
- “Khờ quá, vợ chồng mới cưới, giờ có cũng khó thấy lắm.” Kiên cười, tay vuốt nhẹ lên mái tóc của vợ
- “Mình sẽ có con, mình bỏ cái việc ấy đi anh,” Linh nói thật nhỏ.
- Kiên thở dài, ánh mắt thoáng buồn: “Em cũng biết má rồi mà. Trừ khi má không còn, mình mới có quyền quyết định được.”

Linh nhìn chồng, cô thấy được sự cay đắng trong mắt anh.

- “Làm như bây giờ thất đức lắm, em sợ…”

Kiên nhẹ nhàng choàng tay, kéo vợ vào lòng như để che chở. Linh cúi đầu, đôi mắt thoáng bối rối. Những lời của chồng khơi lên nỗi sợ mơ hồ, như thể tương lai của cô và gia đình nhỏ chưa kịp bắt đầu đã bị phủ mờ bởi những điều không lành.

Sau bữa cơm một mình với món ăn nấu bằng những đồ nhặt được, bà Hoa bước vào phòng nghỉ trưa. Chỉ nằm được ít phút, bên ngoài có tiếng động to là bà giật mình. Nhanh chân ra khỏi phòng, bà đi một vòng quanh nhà, không có gì bất thường làm bà bối rối. Vừa đi lại vô phòng, cơn đau bụng tràn đến. Bà Hoa ôm lấy bụng, ngồi sụp xuống. Cơn đau dữ dội khiến bà cảm thấy như ruột mình bị xé ra từng đoạn. Mồ hôi chảy ròng trên khuôn mặt bà Hoa khi bà bấu chặt mép bàn, cố lê từng bước vào phòng làm việc của thầy lang. Cái đau không ngừng gặm nhấm, hủy hoại từng chút sức lực còn lại trong bà. Thật khó tìm được ít thuốc giảm đau mà bà biết giữa rất nhiều loại khác nhau. Hôm nay, bà không tìm được gì cả, có lẽ những thứ thuốc ấy đã được thầy lang Kiên cất đi nơi khác. Chỉ một loại mà bà tìm được, ma phí tán. Bà Hoa do dự một chút rồi cho một ít vào miệng. Đây là loại thuốc thầy lang Kiên cực kỳ cẩn trọng khi dùng, hôm nay bất đắc dĩ, bà nhắm mắt, bất chấp, đưa thuốc vào miệng. Trời đất quay cuồng, bà Hoa ngã xuống chiếc giường bệnh nhân thường nằm. Cơn mê đến nhanh, cả cơ thể vô lực.

Đôi chân chìm trong nước mát lạnh làm bà Bảy Hoa tỉnh giấc. Mở to hai mắt bà không thể tin rằng mình đang nằm ngoài trời. Lồm cồm bò dậy. Bà Hoa phát hiện mình đang ngâm nửa phần thân dưới dưới ao. Vài con cá trên lượn lờ quanh chân bà, có con thử táp vào chân. Bà Hoa giật mình, bà dùng cả hai tay đẩy mình lùi lại, cố gắng rút chân về càng nhanh càng tốt. Gió từ đâu thổi đến, rồi mây đen bắt đầu che kín bầu trời. Nước dưới ao dâng lên, những cái đầu dẹp của loài cá trê nhô lên khỏi mặt nước ngày càng nhiều. Bà Hoa tiếp tục dùng tay đẩy mình về phía sau. Nước tiếp tục dâng theo, nó đuổi theo chân bà không rời. Bà Hoa càng lúc càng sợ, thứ nước đen ấy có cái gì đó bên trong. Nó không phải cá mà giống như những cái tay, cái nhân nhỏ xíu đang trôi nổi.

Bà Hoa hoảng hốt kêu lên, bật dậy khỏi cái giường tre. Hoá ra ban nãy chỉ là một cơn ác mộng. Cả cơ thể bà đầy mồ hôi, miệng khát khô. Bà cố đi ra bếp để tìm nước uống. Có tiếng xối nước ở ngoài bờ ao làm bà ngạc nhiên. Nhìn ra ngoài, bóng một người con gái đang bên bờ.

- “Linh hả con? Sao lại về sớm vậy?“

Bà Hoa vừa đi ra vừa hỏi. Cô gái ấy vẫn đứng quay lưng với bà, không nói gì. Bà đưa tay như muốn chạm vào vai người con gái. Cô gái mờ đi, biến mất. Bà Hoa mất đà, chúi xuống bờ ao. Bờ ao trơn trượt, trên bùn hằn một dấu trượt dài. Cái xác của người đàn bà bồng bềnh trên mặt nước như một mảnh lá chuối tả tơi. Trời đất im lặng, gió ngừng thổi, cây cối ngừng xào xạc, cả những con ếch nhái, ễnh ương hôm nay cũng phải câm nín.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nguoi_quet_la

Gà con
Tham gia
31/3/25
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 15: Manh Mối Mới.
Chương 15: Manh Mối Mới.

Vợ chồng Kiên vừa bước xuống xe, một mùi bùn nồng nặc bốc ra tới tận bên ngoài cửa.

- “Nhà mình sao hôm nay lạ quá.”

Kiên đi nhanh vào trong, Linh cũng theo sau. Như bị một thế lực vô hình dẫn dắt, Linh bước thẳng ra bờ ao, ánh mắt đầy sự tò mò. Tiếng Linh la thất thanh, Kiên nghe tiếng la thì từ trong nhà chạy ra. Cảnh tượng trước mắt làm anh quỵ xuống. Tiếng la của Linh cũng làm một số láng giềng đang đi ngoài đường chú ý. Vài người thân với bà Hoa đi vào. Mặt họ cũng xanh lét, sợ hãi.

Cai đội Huấn có mặt tại hiện trường ngay sau đó. Lính lệ đưa xác bà Hoa lên bờ. Khoảnh khắc được nhiều người kể cho nhau nghe, cảnh những con cá trê gặm nham nhở một cái xác đang trương sình. Hình ảnh đủ góp phần làm số lượng cá trê ế ẩm một thời gian ngắn trong khu vực. Cai đội chăm chú nhìn cái xác bị gặm nham nhở, cảm nhận sâu sắc rằng mình lại đối mặt với một vụ án bí ẩn khác thường.

Kiên đẩy mọi người ra để tiến lại bên xác mẹ mình. Anh ngồi sụp xuống bên cạnh bắt đầu gào khóc. Nước mắt giàn giụa, tay anh muốn chạm vào cơ thể người mẹ thì một hiện tượng làm mọi người hoảng sợ bắt đầu. Nước đen nhầy nhụa từ miệng, mũi, và hốc mắt của cái xác chảy ra thành dòng, khiến mọi người kinh hoàng. Nước tuôn ra nhiều như thể cái xác đã hút đầy nước ao rồi phun ra trở lại. Thứ nước đen như bùn bốc mùi thối là tất cả tản ra. Chỉ một người con trai vẫn quỳ bên cạnh mà gào thét. Linh ngồi bên ngoài giờ mới đứng lên, người vợ đi về phía chồng, từ phía sau ôm đến. Cả hai đều khóc.

Cai đội Huấn nhìn xung quanh, căn nhà nhỏ nằm trơ trọi giữa xung quanh là đồng lúa. Cai đội Huấn từ từ bước vào ngôi nhà, không gian im lặng càng làm tăng cảm giác kỳ lạ. Những căn phòng đơn sơ, nghèo nàn lần lượt hiện ra trước mắt Cai đội Huấn, càng làm tăng cảm giác u ám. Chỉ mỗi phòng làm việc của thầy lang là nhiều đồ. Một số hòm thuốc đang mở, lọ to lọ nhỏ nằm đầy trên bàn. Huấn có cảm giác kỳ lạ nhưng không thể biết chính xác nó là gì. Trong đầu Huấn bỗng hiện lên hình ảnh Mận lúc còn nhỏ, khiến anh bối rối mà không rõ vì sao.

Một người lính lệ đi vào, dẫn theo cả vợ chồng Kiên. Cai Huấn ngồi trên ghế ở phòng khách hỏi:

- “Các anh xem sao rồi?”
- “Thưa cai đội, đã xem kỹ. Ở đây chỉ có mỗi dấu chân bà ấy. Vết trượt trên bùn cũng cho thấy bà ấy trượt chân mà té xuống.”
- “Các anh nghĩ là tai nạn.”
- “Thưa đứng.”

Cai Huấn nhìn hai vợ chồng Kiên, đang đứng mà hỏi:

- “Vợ chồng anh đi đâu lúc xảy ra tai nạn?”

Kiên đứng đó thất thần không trả lời. Linh lên tiếng thay cho chồng, giọng khẽ run:

- “Bẩm thầy cai, vợ chồng con đi ăn giỗ ở Rạch Giá, sáng nay mới về.”
- “Trước khi đi, bà nhà có dấu hiệu gì lạ hông?”
- “Bẩm hông có gì lạ ạ.”

Cai đội Huấn đứng dậy, chốt lại sự việc bằng lời kết luận cuối cùng:

- “Đây là tai nạn, cho phép hai vợ chồng lo tang sự cho bà ấy. Tui cũng chia buồn với hai vợ chồng.”

Huấn bước ra gần đến cửa thì tình cờ đạp trúng một vật gì đó. Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy một sợi dây chuyền bị đứt nằm ngay dưới chân. Cai đội nheo mắt lại, rõ ràng khi vào đây anh nhìn rất kỹ, cái dây chuyền này sao lại nằm ở đấy. Cai đội Huấn nhặt sợi dây lên, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

- “Anh có biết sợi dây chuyền này không?”

Cai đội Huấn cầm sợi dây, cái mặt dây chuyền tòn ten ở trước mặt hai vợ chồng. Kiên lắc đầu, ánh mắt lạ lùng nhìn theo sợi dây. Cai đội Huấn lấy một hình vẽ tay trong cái túi xách đeo bên hông, trải nó lên cái bàn trước mặt Kiên.

- “Anh biết cô này mà, phải hông?”

Kiên nhìn xuống, một sự ái ngại thoáng qua không thể lọt khỏi mắt người cai đội.

- “Anh biết cô này mà, phải không?”

Kiên chỉ gật đầu.

- “Cô ấy đến đây làm gì?”

Kiên im lặng, đôi mắt có cái gì đó che giấu.

- “Anh nên thành thật đi!” Lời cai đội hơi gây gắt.
- “Cô ấy đến đây phá thai…” Kiên e dè trả lời.
- “Phá thai? Cô ta có thai?” Thông tin làm Huấn choáng váng.

Kiên gật đầu.

- “Rồi sau đó?”
- “Đi ngay sau đó, tui hổng biết gì nữa hết.”

Kiên nói rồi nhìn hướng về mảnh sân sau nhà, nơi những nông cụ đang chất đống. Cai đội Huấn không nhìn theo, ông lẳng lặng đi ra cửa. Không quay lưng lại, nói cho tất cả cùng nghe:

- “Cô Mận đó là cháu tui, dây chuyền này là của ba má cô ấy nhờ tui mua khi cô ấy tròn mười tám tuổi.”

Như chợt nhớ ra mình quên bức vẽ, Huấn quay lại bàn và bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Linh đang nhìn chằm chằm vào bức vẽ.

- “Cô cũng biết cô ta.”

Linh lắc đầu nói:

- “Bẩm chưa từng gặp, nhưng con vẫn ngờ ngợ.”

Cai đội Huấn quay trở lại cửa.

- “Tui sẽ quay lại khi cần hỏi về Mận.”

Khi Cai đội Huấn cùng lính lệ rời đi, những người xung quanh cũng bắt đầu tản dần về nhà. Ngôi nhà lá giờ đây chỉ còn lại hai vợ chồng Kiên và cái xác lạnh lẽo.

Ba Binh là một trong số những người tò mò kéo đến nhà thầy làng Kiên, hắn lẻn vào trong, rồi nhân lúc không ai chú ý thì lẫn ra bên kia vách lá. Cuộc trò chuyện giữa Kiên và cai đội Huấn vô tình lọt hết vào tai Ba Bình. Linh cảm báo cho hắn nên nghe cuộc đối thoại này, giờ thì hắn đã đúng. Hắn đắng đo xem có nên báo cho bà bá hộ biết hay không. Việc ấy giờ để sau, hôm nay Ba Bình có một việc gấp phải làm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nguoi_quet_la

Gà con
Tham gia
31/3/25
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 16: Vòng Tròn Nghiệp Quả.
Chương 16: Vòng Tròn Nghiệp Quả.

Đám tang bà Hoa diễn ra nhanh chóng, im lặng và giản dị. Người đến viếng thì hiếm, còn kẻ tò mò thì đến đông hơn hẳn. Họ đến chỉ để trông thấy cái ao cá bên hông nhà hơn là thắp nhang cho người đã khuất. Đã mấy ngày nay, mùi tanh tưởi bốc lên từ nó khiến cả vùng trở nên khó chịu vô cùng. Bên dưới, lũ cá trê cứ ngoi đầu lên khỏi mặt nước mà nhìn về ngôi nhà như thể ở đó có cái gì mà chùng muốn. Mãi đến khi bà Bảy Hoa được an táng trên miếng đất sau nhà, những hiện tượng đó mới dần biến mất. Đề tài về cái chết của người đàn bà tên Bảy Hoa cũng dần chìm vào quên lãng.

Kiên chui rúc trong phòng mấy ngày liền. Mọi việc hằng ngày do Linh gánh vác, từ việc nhà cửa, cơm nước, đến việc từ chối khách tìm đến thầy lang để phá thai. Kiên ngày càng tiều tụy do liên tục thức trắng đêm vì ác mộng kỳ lạ về những đứa nhỏ trong nhà. Giờ đây, Linh là điểm tựa duy nhất của anh.

Đã một tuần sau đám tang của của ông bá hộ Phương. Đây là bữa cơm cuối trước khi cô Hồng trở lại nhà chồng. Hai mẹ con ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn cơm, bà bếp đang bày những món ăn lên bàn. Bà bá hộ nhìn xa xăm. Từ ngày ông bá hộ mất, Hồng luôn thấy mẹ mình như vậy, luôn ngồi thẩn thờ như chờ một điều gì đó. Cô đã hỏi bà, chỉ nhận được sự im lặng. Cô đoán bà đang lo cho tương lai sắp tới của gia đình khi mà xã hội càng ngày càng bất an hơn. Đã có nhiều cuộc đụng độ giữa triều đình nhà Nguyễn và quân đội của Pháp. Gia đình cô vốn thân Pháp, giờ đây ông bá hộ đã chết, liệu có ai sẽ gây bất lợi cho họ hay không?

Suy đoán của Hồng bị một cảm giác khó chịu kéo đến che lấp. Bà bếp vừa đặt một dĩa cá kho trước mặt cô. Một con buồn ói kéo đến khiến cô phải chạy ra ngoài nôn ọe. Bà bá hộ nhìn con, ánh mắt bà cau lại. Từ trong tiến ra ngoài, bà đứng sau lưng con gái hỏi:

- “Con có thai hả?”
- “Không biết nữa, má mà tháng này con bị trể,” cô gái cố gắng nói.
- “Trời ơi, sao con lại để cấn thai, con vừa phá thai mà,” bà mẹ đập tay lên tường và nói trong sự khó chịu.
- “Chồng con đâu biết việc đó đâu mà, có làm sao từ chối được anh ấy.”

Bà bá hộ lấy tay dò dò cái trán. Có quá nhiều việc ngoài ý muốn của bà trong thời gian gần đây. Bà đang cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết, chẳng biết được bao giờ cái lời nguyền này mới kết thúc. Trong đầu bà hiện tại chỉ mong lão thầy pháp Cao Mơ có thể giải quyết nhanh cái món đồ ấy. Việc sử dụng bùa ngãi không còn lạ lẫm với bà. Khi mới làm vợ lẻ, bà đã từng dùng để loại bỏ người vợ cả của ông bá hộ Phương. Mọi việc khi ấy thật thuận lợi. Nếu biết được có ngày hôm nay, bà đã quyết định tìm lại bà thầy năm xưa thay gì nghe lời Ba Bình đến gặp lão Cao Mơ.

Hồng nôn khan một hồi thì quay lại bàn cơm. Cô kêu bà bếp dẹp đi các món có mùi làm cô khó chịu. Bà bá hộ lẳng lặng nhìn con gái. Bà nhìn về phía lão quản gia mà nói:

- “Chú Hùng, chú đánh dây thép gấp lên cho gia đình dượng ấy. Báo cho họ là cô ba đã có thai. Do hổm nay nhiều việc nên thai yếu. Cô ba sẽ ở nhà đến khi thai ổn sẽ về lại.”
- “Dạ…”

Lão quản gia nói đơn giản rồi đi ngay trước khi người đánh dây thép nghỉ.

- “Cần vậy hông má, con khỏe mà,” Hồng thắc mắc hỏi.
- “Ở nhà với má, đùng có cãi.”

Bà bá hộ khẳng định quyết định của mình rồi cầm cái chén cơm lên bắt đầu bữa ăn. Cô Hồng không nói gì nữa hết, chỉ dùng đôi đũa bằng gỗ mun lựa qua lựa lại trong các dĩa đồ ăn. Khẩu vị của người đang ốm nghén thật khó chiều. Cô lựa một hồi thì bỏ đũa xuống, bụng thì đói mà không có cái gì cô muốn ăn. Bà bá hộ nhìn con, thở dài hỏi:

- “Làm sao vậy con, không ăn được gì hả?”

Cô Hồng lắc đầu, cái bụng đó làm cô cồn cào cả ruột nhưng cô không thể cho đồ ăn này vào miệng. Một cảm giác buồn nôn cuốn lấy cô, như lởn vởn trong miệng không chịu buông tha. Cô ba nhà bá hộ Phương đứng dậy khỏi bàn, như nhớ ra món ăn cô muốn ăn là gì, cô ta chạy thẳng xuống bếp. Bà bá hộ Phương nhìn thấy thì bỏ đũa mà đi theo. Ban đầu bà chỉ nghĩ đi theo xem con mình muốn ăn cái gì, sau bà nhận ra có gì đó bất thường. Con gái bà chạy như bay, điều mà một người mới cấn thai không nên làm như vậy. Bà bá hộ vừa đi nhanh vừa hô về đám người ở trong nhà:

- “Chặn cô ba lại,” rồi bà hô gọi con mình: “Chậm lại, Hồng.”

Cô Hồng vẫn đang chạy, những người trong nhà nghe được lời bà chủ thì cô chủ đã chạy được một đoạn. Họ hối hả chạy theo. Hồng lao vào gian bếp, bắt đầu lật tung nắp các chum, lọ như một kẻ mất trí. Khi bà bá hộ đến nơi, bà phải kêu đám người ở dạt ra để vào. Trước mắt bà, đứa con gái mà bà yêu thương đang bốc từng nắm gạo sống cho vào miệng. Cô ta nhồm nhoàm nha, giương mặt tràn đầy sự hưởng thụ. Những hạt gạo rơi ra xung quanh, vô tình tạo thành một vòng tròn bao quanh cô. Bà đứng lặng, sững sờ nhìn con gái mình, một người từng đoan trang, giờ đây lại ngồi ăn ngấu nghiến gạo sống, gương mặt lấm lem đầy vẻ khoái chí. Bà không biết nên sợ hãi hay đau lòng hơn.

- “Chặn nó lại…” Bà mẹ la thất thanh.

Những người đàn ông trong nhà lúc ấy mới dám nhào đến, họ kéo cô gái ra khỏi nơi cô đang ngồi. Vòng tròn gạo trắng bị dẫm nát, tan thành từng hạt văng khắp nơi. Những hạt gạo trắng dần đen đi vì dơ, không còn tụ lại mà văng đi tứ tán. Gạo vương vãi khắp mọi ngóc ngách trong bếp.

Hồng bị kéo đi, tay trống trơn, cô nhoài xuống đất, vơ gạo rơi vãi nhét vào miệng. Những hạt gạo trắng lần với gạo đen, người con gái ấy không ngần ngại, tất cả đều là những gì ngon lành nhất. Giằng co một hồi, người con gái ấy bất ngờ lã đi, chìm vào giất ngủ. Cô co người lại, cuộn tròn, một ngón tay cái đưa vào miệng nút trùng trục.

Cai đội Huấn đứng trước một cái hố hình tròn, lão Cao Mơ nằm bên dưới ấy. Huấn không thể rời mắt khỏi cơ thể bị tàn phá của lão thầy pháp. Cơ thể lão Cao Mơ đã bị lũ chó rừng cắn xé, toàn thân nham nhở, không còn chỗ nào nguyên vẹn. Xác lão được nhiều cành cây phủ lên bên trên. Một người đi rừng phát hiện cái xác khi tình cờ nhìn thấy chó rừng tụ tập rất nhiều ở đây. Một lính lệ lớn tuổi cẩn thận xem xét cái xác. Một hồi lâu, ông ta leo lên nói với cai đội.

- “Thưa thầy cai, người này mất mạng là do thú rừng cắn xé.”
- “Vậy đây cũng là tai nạn?” Cai đội Huấn nhìn xuống hỏi.
- “Thưa hổng phải, đây chắc chắn là mưu sát. Vùng cổ có vết thương lớn do bị đánh bằng cây. Xương cổ bị gãy làm người này mất khả năng di chuyển. Nằm đó chịu đựng để côn trùng và thú rừng cắn xé đến chết.”
- “Chú còn thông tin gì hông?” Huấn hỏi thêm.
- “Trên người lão ấy vẫn còn tiền bạc và trang sức nên hổng phải bị cướp.” Người lính cầm chiếc dây lưng đính vàng từ cái xác lên, đung đưa trước mặt mọi người.
- “Có ai biết lão này là ai hông.”

Một người lính nãy giờ đi xung quanh tìm manh mối vội trả lời:

- “Hắn là thầy bùa Cao Mơ đấy thầy cai.”
- “Anh biết hắn hả?”
- “Biết chứ, vợ chồng tui từng cãi nhau om sòm vì bà vợ cứ đi qua lão này xin bùa.”

Cai đội Huấn đi một vòng quanh hiện trường, linh cảm mạnh mẽ rằng vụ án này liên quan đến những cái chết bí ẩn trong thời gian qua. Những cái chết kỳ lạ này đầy rẫy sự ám ảnh, liệu tất cả có bị chi phối bởi những thế lực tâm linh nào đó? Lão thầy pháp này có phải là mấu chốt của vấn đề?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nguoi_quet_la

Gà con
Tham gia
31/3/25
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 17: Truy Tìm Sự Thật.
Chương 17: Truy Tìm Sự Thật.

Việc điều tra của Cai đội Huấn chìm vào bế tắc. Lão Cao Mơ sống cô độc một mình. Số nạn nhân của lão nhiều ngang ngửa số khách hàng. Đa phần ai cũng sợ lão ấy. Có những nạn nhân đã mất mạng vì bùa phép của lão, vậy mà gia đình buộc phải bỏ qua không dám truy cứu. Lão nổi tiếng về sự ác độc hơn những gì Cai đội Huấn tưởng tượng.

Một nhân vật được người ta nhắc đến vì hay đi với lão thầy pháp đó là Ba Bình. Cai đội Huấn từng tìm đến Ba Bình để hỏi chuyện, nhưng hắn khẳng định không biết lão Cao Mơ đi vào rừng làm gì hay vào khi nào.

Cuộc sống lại trở về như cũ, chỉ có nhà thầy lang Kiên đã có sự chuyển biến to lớn. Thầy lang giờ chỉ tiếp những người bệnh thật sự. Với những người tìm đến để phá thai, Linh khéo léo từ chối thay cho chồng. Thầy lang Kiên bây giờ ốm đi thấy rõ, anh bắt đầu xuất hiện những ảo giác. Ảo giác vể những đứa trẻ chạy quanh nhà, những con cá trê nhảy lên bờ đòi ăn, và tiếng bà Hoa vang vọng cầu cứu. Linh cố gắng chăm sóc chồng. Cô cũng lên ngôi chùa gần đó thỉnh một quyển kinh sám hối.. Đêm nào mà cô trì kình là đêm ấy Kiên ngủ ngon và cảm nhận lòng mình nhẹ nhõm hơn. Dường như những ảo giác quấy rối anh cũng dần biến mất, để lại cho anh những giây phút bình yên hiếm hoi. Từ lúc bà Hoa chết, khoảnh khắc bắt được hỉ mạch, mạch cho biết Linh đã có thai làm Kiên cảm thấy vui nhất. Cuộc sống yên bình ấy cũng trôi đi thêm một khoảng thời gian.

Bà bá hộ Phương đã mời nhiều thầy lang đến xem bệnh cho con gái mình, duy chỉ có Kiên là bà không mời. Tất cả họ đều không thể khám ra bệnh của cô gái. Hồng bị trói vào chân giường, cả khuôn mặt ngờ nghệch nhưng lộ phần hung dữ. Cơ thể cô gái giờ gầy gò, chỉ có cái bụng bầu thì cứ mãi to lên. Những lúc tỉnh táo, cô vẫn là cô ba Hồng ngày nào, hiền diệu và nhút nhát. Nhưng khi lên cơn, ba người nam trong nhà cũng không giữ được cô. Cô ấy giờ chỉ ăn được cháo trắng, một món cháo loãng như nước, hoàn toàn không có gia vị. Mọi người tình cờ phát hiện ra mùi nhang trầm có thể làm thuyên giảm cơn điên cuồng của cô gái ấy. Một lư đồng đốt trầm liên tục. Khói trầm bay là đà, quấn quanh cô gái trẻ đang ngồi một mình trong căn phòng khóa trái cửa.

Chợ Vĩnh Thanh một buổi trưa oi ả. Cai đội Huấn và ba người lính lệ trong trang phục bình thường đang ngồi ăn mì trong một quán gần đầu chợ. Ông lão chủ quán gốc Hoa đang vui vẻ cười nói với khách. Một người thanh niên gánh một gánh củi khô đứng trước quán.

- “Chú Lưu, hôm nay lấy mấy bó củi vậy chú?”
- “A Chính hả? Lỵ cho ngộ hai bó thôi. Cuối tháng lỵ tính luôn!” Ông chủ quán ngọng nghịu trả lời.

Chàng thanh niên tên Chính lấy trên gánh ra hai bó củi, đem thẳng vào trong quán.

- “Dạ, con lấy thêm hai bó nữa là mười nha chú Lưu.”
- “Biết mà, cuối tháng ngộ trả một lần luôn. Ngộ làm cho lỵ tô mỳ nha. Không tốn tiền đâu.”
- “Dạ thôi, con lên nhà lão Cao Mơ liền đây. Con mới thấy cái cây mà lão Cao Mơ kiếm lâu nay rồi. Kỳ này chắc con sẽ có một số tiền kha khá.”
- “Ay da, lỵ đến trễ rồi, người ta phát hiện lão ấy chết ở trong rừng rồi.”
- “Ủa, bao lâu rồi chú. Hai tuần trước còn gặp lão ấy và tên Ba Bình cùng đi vào rừng mà. Hôm ấy chính lão kêu con kiếm cây thuốc đấy.”

Cai đội Huấn nghe tất cả, hai tuần trước đúng là thời gian mà lão Cao Mơ chết. Anh nhìn ba người lính lệ đang ngồi bên cạnh, tất cả đều hiểu ý nhau. Một anh lính đứng lên, tiến về người thanh niên mà nói:

- “Anh Chính, thầy cai đội muốn hỏi anh về cái chết của lão Cao Mơ một chút. Anh qua đây.”

Người lính chỉ tay về phía bàn nơi Cai đội Huấn đang ngồi. Anh Chính tiến lại gần, miệng nói liền:

- “Bẩm thầy cai, con có biết gì đâu, muốn tìm thì phải tìm Ba Bình ấy.”

Vừa nói xong, Chính chỉ tay về một người đang đi ngang qua.

- “Nhắc tiền nhắc bạc như vậy cũng đỡ. Nhắc ông này là ổng xuất hiện liền.”

Nói rồi Chính đưa hai tay lên tạo dáng một cái loa rồi gọi lớn:

- “Anh Ba, có người tìm anh nè.”

Ba Bình giật mình, hắn nhìn vào quán. Gương mặt thằng thanh niên vừa kêu hắn đang tươi cười. Kế bên, bốn người đàn ông mà Ba Bình biết mặt đang đứng lên. Ba Bình biến sắc, hắn bắt đầu dùng hết sức mình mà chạy. Ánh mắt Huấn lập tức sắc bén. Không cần nói thêm lời nào, anh và ba người lính lệ cùng phóng theo, băng qua những con đường chợ đông đúc, quyết không để Ba Bình chạy thoát. Cuộc rượt đuổi của năm người đàn ông trong quán để lại sự ngỡ ngàng của mọi người trong quán.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nguoi_quet_la

Gà con
Tham gia
31/3/25
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 18: Mặt Nạ Rơi Xuống.
Chương 18: Mặt Nạ Rơi Xuống.

Đồn lính chiều muộn, cai đội Huấn ngồi trước mặt một gã đàn ông bặm trợn.

- “Anh còn gì chối cãi nữa hông Ba Bình.”

Người đàn ông ấy im lặng.

- “Lần trước anh nói không biết Cao Mơ đi đâu, giờ có nhân chứng thấy anh và nạn nhân đi chung. Đủ cho thấy anh che giấu tội ác.”
- “Hừ… thầy cai đang ép cung tui hả?”
- “Được thôi, giờ tui hỏi lại từ đầu.

Cai đội Huấn kéo ghế ra xa, lấy tập hồ sơ đặt trên đùi, tay phải cầm lấy cây viết mực. Anh bắt đầu hỏi:

- “Anh không thể nói không biết Cao Mơ vô rừng làm gì. Trước khi lão ấy đi, tui điều tra được có ba người đã gặp lão ấy. Anh và hai người đàn bà. Một người đã chết sau đó. Người còn lại đi về chung với anh khi về.”

Ba Bình cúi gầm mặt xuống. Thầy cai nói tiếp.

- “Tui sẽ gặp người đàn bà kia, nói cho bà ấy biết anh đã cùng lão Cao Mơ vào rừng, rồi lão chết trong đó, để coi bà ấy phản ứng ra sao.”
- “Khỏi cần…” Ba Bình nói trong nụ cười chua chát. “Tui giết lão Cao Mơ.”
- “Vì sao anh làm vậy?”
- “Để lão ấy hổng thể gỡ được cái bùa ấy…"

Cửa phòng bật mở khi Ba Bình vẫn chưa nói hết câu. Bà bá hộ đứng ngoài cửa, mặt đỏ lên vì giận. Bà chỉ thẳng tay vào mặt Ba Bình, răng nghiến lại, chỉ phát ra một chữ “Mày…”. Vụ án này đầy những điều bí ẩn và việc phá án lại đầy những may mắn. Từ việc người kiếm củi tên Chính đã gợi cho Huấn một cách điều tra. Anh cho lính đi quanh khu nhà của Cao Mơ hỏi thăm tất cả mọi người. Đúng như mong đợi, một người câu cá ở bờ kênh đã nhìn thấy thời điểm ba người đi ra khỏi nhà Cao Mơ trong ngày hôm trước.

Sau khi bắt được Ba Bình, cai đội Huấn cho lính đến mời bà bá hộ để làm việc. Trước khi đi, anh đã dặn thuộc cấp của mình rằng hãy nói với bà bá hộ đã tìm ra người giết lão Cao Mơ. Hắn ta đã khai rằng làm việc ấy vì bà, nên việc bà đến là rất quan trọng đối với danh dự của bà ấy. Lời nói ấy quả nhiên là hiệu nghiệm, bà bá hộ tức tốc đi ngay trong sự tức giận. Việc Ba Bình nói lời khai cũng đúng lúc bà bá hộ Phương đến cũng là một sự may mắn lạ thường, nó cứ như đã có một bàn tay sắp xếp từ trước.

Bà bá hộ gào lên:

- “Tao tốt với mày, lo cho mày, mà mày báo đáp tao vậy đó hả?”
- “Tốt?” Ba Bình cười nhạt, “bà nghĩ nuôi tui như một con chó thế này là tốt hả? Trước anh anh em em, giờ thì mày tao luôn rồi.”

Cai đội Huấn nhìn người lính, một nụ cười mãn nguyện rất nhẹ phớt qua. Anh sẽ để hai con người này tự đối chấp với nhau.

- “Bà bá hộ, mời bà ngồi.” Anh lính lệ kéo một cái ghế lại gần người đàn bà.

Bà ta ngồi xuồng, kéo tà áo dài che đi đôi chân bắt chéo. Tay kéo cái giỏ lấy ra một cái quạt tay. Căn phòng có phần nóng bức với bà, hơn nữa bà đang rất giận.

- “Thầy cai, nếu hắn đã nhận tội, xin hãy bắt hắn đi,” bà bá hộ nhìn về hướng cai đội Huấn và nói.
- “Tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình thưa bà, nhưng trước đó tui còn vài điều muốn hỏi.”

Ông cai nói vậy thì ánh mắt bà bá hộ bắt đầu láo liên, lúc nhìn người đang mặt quân phục, lúc thì nhìn về gã đàn ông vẫn đang cúi đầu ngồi đằng kia.

- “Anh Ba Bình, anh vừa nhắc đến cái bùa. Cái đó cho ai và làm gì?

Cai đội hỏi câu ấy thì Ba Bình ngẩng mặt lên nhìn về phía bà bá hộ.

- “Cho bà ta, bà ta dùng nó để giết con Mận, con vợ lẻ của lão già bá hộ Phương. Sau đó điều khiển luôn lão già ấy.”

Cái tên Mận làm cai đội Huấn giật mình. Ba Bình vừa nói xong thì bà bá hộ đứng bật dậy.

- “Tại sao anh đối xử với tôi như vậy. Tôi yêu thương anh hết lòng mà.”

Nghe câu nói, Ba Bình giận dữ, hắn phăng mạnh áo, để lộ một vết sẹo dài trên cổ. Chỉ vào nó rồi nói:

- “Bà yêu thương tôi hả? Nếu bà yêu thương tôi thì bà đã hông hủy hôn ước của chúng ta mà về làm vợ lẻ lão già ấy.”
- “Tui bị ép, anh biết mà, lão ấy đe dọa gia đình tui.”

Ba Bình cười lên, tiếng cười cay đắng rồi nói:

- “Bị ép… thầy cai nghe bà ấy nói hông? Hôm đó, có một thằng chồng sắp cưới trốn sau bồ lúa, nó thấy vợ tương lai của nó tự ép mình ngồi vào lòng lão già dê đến thu tô. Thầy cai có biết ai ép nó thì chỉ cho tui.”

Cai đội Huấn im lặng, tất cả chuyện này ngoài tất cả những gì anh ta có thể nghĩ.

- “Bà bá hộ, bà còn nhớ thằng Út Tròn hông? Nó phải liều mạng báo tui biết là bà nói với lão già rằng tôi làm phiền bà. Để lão cử người đi giết tui.”

Lần nữa, Ba Bình chỉ vào vết sẹo. Lại tiếp tục gào lên:

- “Nhờ ơn bà mà tui có cái sẹo này, rồi chết đi sống lại ở bờ kênh Vĩnh Thanh. Giờ bà nói bà bị ép.”

Bà bá hộ cúi gằm mặt xuống, hai tay siết chặt lấy chiếc quạt như muốn bẻ gãy nó. Những lời nói của Ba Bình như từng nhát dao cứa vào lòng bà, nhưng bà không thể phản bác. Không ai biết bà đang nghĩ gì, có thể giận dữ, có thể hối hận hoặc bà đang tìm một lý do gì đó để chóng chế. Cai đội Huấn cắt ngang câu chuyện.

- “Anh Ba Bình anh còn giết ai ngoài Cao Mơ hông?”

Ba Bình chỉ lắc đầu.

- “Anh có giết Mận hông?” Cai đội tiếp tục hỏi.
- “Thằng Ba Bình này dám làm thì dám nhận. Tui chỉ gặp nó nói chuyện mà hổng làm gì nó.”

Cai đội Huấn định hỏi tiếp nhưng bà Bá Hộ đã cắt ngang bằng một câu hỏi không liên quan.

- “Sau việc đó, anh bỏ đi rồi mà còn quay lại làm gì?”

Ba Bình ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà Bá Hộ. Hắn lại cười, đôi mắt lóe lên sự cay đắng:

- “Để cả gia đình bà phải trả giá.”

Cai Huấn khẽ cau mày, xen ngang cuộc đối thoại:

- “Thưa bà, tui cần hỏi anh ta một vài việc.”

Bà bá hộ gật đầu rồi im lặng.

- “Anh gặp Mận phải không? Anh đã làm gì cô ta.”
- “Con nhỏ ấy tui chỉ dụ nó đi phá thai, nó rất sợ cảnh sống một mình nuôi con người ta.”

Cai đội Huấn thở dài, vậy thì chắc chắn Mận đã phá thai ở thầy lang Kiên. Tim cai đội Huấn như thắt lại. Những ký ức về cô cháu gái ngày nào ùa về, khiến anh không khỏi bàng hoàng. Nhưng cô ấy đã đi đâu sau đó, câu hỏi mà Huấn vẫn chưa có câu trả lời.

- “Vợ chồng Kiên và Linh nói, sau khi phá thai xong Mận bỏ đi. Cô ta mất tích từ đó. Anh có liên quan hông?” Cai đội tiếp tục đặt câu hỏi.
- “Tui hổng biết, chính tui cũng cũng thắc mắc việc đó. Thầy cai hỏi vợ chồng ấy đi, biết đâu con Mận chết lúc phá thai cũng không chừng.”
- “Tui sẽ quay lại nhà ấy sau,” Huấn nói trong sự suy tư.

Như suy nghĩ ra điều gì đó, bất ngờ Ba Bình cười phá lên, hắn chỉ tay về phía bà bá hộ mà nói:

- “Có khi nào cái đầu mà lão Cao Mơ luyện bùa cho bà ấy chính là con của con Mận hay không?”

Bà bá hộ mở to đôi mắt. Có phải một vòng tròn oan nghiệt đã siết lại xung quanh bà. Chẳng lẽ bà đã dùng chính đứa con để giết mẹ nó, rồi nó hại người nhà bà. Liệu bà là nạn nhân tiếp theo.

Cửa phòng lấy cung bật mở, một người lính lệ bước vào thông báo:

- “Thưa cai đội, người nhà của bà bá hộ đến báo về con gái bà ấy.”

Bà bá hộ bật dậy khỏi ghế, hỏi vọng ra ngoài:

- “Đứa nào ở ngoài đó, con tui thế nào hả?”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nguoi_quet_la

Gà con
Tham gia
31/3/25
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 19: Nghiệp Quả.
Chương 19: Nghiệp Quả.

Một người đàn ông lớn tuổi vội vã đến trước cửa, ông quản gia già run rẩy nói:

- “Bẩm bà, cô Ba… cô ấy mất rồi, bà ơi. Cô ấy lên cơn, lúc đó không ai biết hết. Cô ấy… dùng một cây trâm tự rạch bụng mình ra.”

Bà Bá Hộ ngã ngửa ra phía sau, may mà Cai đội Huấn kịp đỡ lấy bà. Bà gào lên, tiếng khóc u uất cả đồn lính. Ba Bình ngồi thất thần, hắn tự hỏi có phải mình đã làm cho việc này đi quá xa, nó ảnh hưởng đến cả những người vô tội. Bà bá hộ lao đến Ba Bình, hai tay bà nắm chặt áo của hắn, lây hắn thật mạnh. Đầu Ba Bình đập cả vào tường phía sau. Hắn vẫn bất động.

- “Anh xem anh đã làm gì? Anh cướp đi cơ hội phá đi cái bùa ấy. Giờ thì chính con gái của anh cũng bỏ mạng. Nó vô tội mà.”

Ba Bình lấy hai tay ôm lấy mặt, nước mắt trải ra ràng rụa. Cai đội Huấn tiến lại gần, dùng cả hai tay mới tách được bà bá hộ ra khỏi người Ba Bình. Khi tay tuột khỏi người đàn ông, bà sụp xuống đất, ôm mặt, nghẹn ngào trong nước mắt:

- “Tui làm tất cả vì tương lai của con chúng ta mà, tui không muốn nó nghèo khổ như tui. Tui đã làm gì sai?”

Huấn nhìn người đàn bà rồi đến Ba Bình vẫn đang che đi khuôn mặt đầy nước mắt. Việc họ làm sai lớn nhất là để tham lam và sân hận đi quá xa, họ chính là hung thủ mà cũng chính là nạn nhân của chính mình. Rồi anh nghĩ về cô cháu gái, Mận cũng vì đồng tiền mà trở thành nạn nhân, anh sẽ tìm đến nhà thầy lang Kiên ngay hôm nay để làm rõ việc này. Nhìn bà bá hộ, Huấn nói:

- “Bà bá hộ, tui rất tiếc về việc này. Giờ bà về lo hậu sự cho con gái. Bao giờ xong việc, chúng ta sẽ làm việc tiếp.”

Người quản gia già và một lính lệ dìu bà Bá Hộ ra chiếc xe thổ mộ đang chờ bên ngoài. Cai đội Huấn nhìn Ba Bình, một tay giang hồ mang trên mình một quá khứ đầy đau khổ. Giờ đây hắn ngồi đó, cả người co lại, nước mắt chảy không ngừng. Huấn rời khỏi phòng, kêu lính đem Ba Bình vào phòng giam. Một mình anh bước ra khỏi đồn.

Cai đội Huấn đi trên đường, trước mặt là ngôi nhà của Mận, nơi có hai vợ chồng già vẫn hằng ngày ngóng tin con gái. Huấn dừng trước cửa, ngôi nhà đóng kín, chắc giờ này hai ông bà ấy đã nghỉ. Tiếp tục bước đi, lòng nặng trĩu biết bao suy nghĩ.

Căn nhà lá của thầy lang Kiên đã ở trước mắt, đèn vẫn còn sáng bên trong. Huấn chần chừ một chút rồi cũng bước vào.

Có tiếng la bên trong làm Huấn tăng tốc. Trong nhà, Kiên đang gào thét, anh ta luôn miệng kêu ai đó đừng bám theo mình. Những tiếng la át cả tiếng người vợ gọi. Linh liên tục gọi tên và kêu chồng bình tỉnh lại. Cô cố sức nắm tay chồng nhưng Kiên vùng ra. Mắt anh nhìn thẳng vào vợ, miệng vẫn phát ra tiếng đuổi.

- “Tránh xa tao ra, tụi bây đừng bám theo tao nữa, lũ con nít chúng mày tránh tao ra.”

Cai đội Huấn đến cửa nhà cũng là lúc Kiên đẩy mạnh vợ mình. Cô gái bật té về phía sau, lưng đập mạnh vào cạnh bàn. Linh ngã xuống đất, tay ôm chặt lấy bụng. Những cơn đau dữ dội cuộn trào, khiến cô không thể cử động. Máu tuôn ra từ đũng quần. Dòng máu chảy loang ra đỏ cả nền nhà. Cai đội Huấn chạy đến, cúi xuống, anh đỡ cô gái dựa vào lòng mình.

Kiên nhìn thấy máu, cơn mê bất ngờ bay biến. Thầy lang Kiên nhanh chóng nhận ra tình trạng của vợ minh. Anh lao đến gọi tên cô. Hai người đàn ông đỡ cô gái vào phòng làm việc. Kiên bắt tay ngay vào việc của mình. Đứa con nhỏ của hai vợ chồng không thể giữ được nữa.

Huấn kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài, từng phút như kéo dài mãi. Lúc lâu sau, Kiên bước ra với gương mặt phờ phạc, mệt mỏi. Nhìn thẳng vào cai đội, anh khẽ nói:

- “Cô ấy đã ổn.”

Cai đội Huấn gật đầu. Anh ta quay lưng chuẩn bị ra ngoài. Đến cửa anh quay lại nói:

- “Đáng ra tui đến hỏi anh vài chuyện mà giờ thì để khi khác.”

Nghĩ một chút, Huấn quyết định nói tiếp:

- “Tui từng gặp thầy của anh, ông ấy thật là đức độ. Tui nghĩ rằng anh nên xem lại mình, đừng để ông ấy mất mặt vì học trò của mình.”

Cai đội Huấn, rời đi ngay lập tức. Kiên đứng lại ở đó, lặng lẽ một mình đi vào phòng. Một cái chậu máu đang nằm dưới đất. Thầy lang ôm chậu máu bước ra hông nhà. Anh đi ngang qua ao cá trê, hai tay ôm lấy cái chậu như thể không muốn những con cái bên dưới nhìn thấy. Kiên đi thẳng ra mộ mẹ mình, ngồi xuống, dùng cả hai tay đào một cái lỗ ngay bên cạnh.

Trời bắt đầu chuyển mưa, mây đen kéo đến che cả bầu trời. Cái lỗ nhỏ được đào xong, Kiên đổ toàn bộ chậu máu vào trong. Nước lỏng thấm vào đất, những gì còn lại được hai bàn tay trần phủ đất lên trên. Một cái mộ nhỏ nằm phía sau nhà, bên cạnh là người đàn ông ngồi bất động. Hai bàn tay đầy bùn đất. Mưa trút xuống, giọt nước lăn trên nền đất, cánh đồng lúa, mặt ao, ngôi mộ mới, và người đàn ông bất động. Những giọt nước lăn dài trên má, thầy lang Kiên bắt đầu gào khóc, tiếng khóc hoà vào tiếng mưa, vang vọng cả một vùng.

Sáng sớm, Cai đội Huấn bước vào đồn, bắt gặp hai người thuộc cấp đang ngồi thư thả uống trà.

- “Hai anh vào đưa Ba Bình ra, tui muốn hỏi hắn thêm.”

Hai người lính đi vào trong, một người hớt hải chạy ra hô lên:

- “Thầy cai ơi, Ba Bình… hắn tự tử rồi.”

Cai Huấn chạy vào phòng giam, ba người đứng bên ngoài nhìn vào cảnh tượng phía sau xong sắt. Ba Bình treo mình trên cái thanh sắt nằm ngang. Không thể hiểu được tại sao chỉ bằng một sợi dây lưng và thanh sắt ngang vai mà hắn có thể tự tử được. Mọi biểu hiện bên ngoài cho thấy hắn hoàn toàn buông xuôi. Sợi dây lưng quần bằng vải quấn quanh cổ hai vòng, cột vào thanh sắt nằm ngang, nếu hắn không đủ quyết tâm, chỉ cần đứng thẳng người lên là được, vậy mà hắn đã chết. Cai đội Huấn đi ra bên ngoài, anh để hai người còn lại xem xét cái xác.

Ngồi lặng tại bàn làm việc, ánh mắt Huấn trở nên trầm mặc. Tất cả những cái chết vừa qua đều đè nặng lên vai anh, như thể những linh hồn đang bị tội lỗi che mờ. Huấn không biết trong sự việc lần này ai mới là kẻ thủ ác thật sự. Anh cũng chưa biết mình sẽ làm gì tiếp theo thì người ở của nhà bá hộ tìm đến. Linh cảm chẳng lành lại tới với Huấn

- “Bẩm thầy cai, bà của chúng con vừa mới mất ạ.”
- “Sao nữa? Chuyện gì xảy ra?”
- “Dạ, bà vừa về tới nhà thì đi thẳng vào phòng cô ba. Khi chúng con vào thì thấy bà ôm xác cô ba, tay thì dùng chính cây trâm mà cô ba dùng rạch tay mình tự tử rồi ạ.”

Cai đội thở dài, tay vịn vào tường, mắt nhắm lại như không muốn nhìn thấy tất cả những cảnh đau lòng vừa qua. Một người lính đứng bên cạnh buông lời than:

- “Trời ơi, sao mà ác nghiệp quá vậy nè.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên