Ảo giác mạc - Cập nhật - Rư

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Tên truyện: Ảo giác mạc
Tác giả: Rư
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 tuần 2 chương
(do dạo này mình hơi bận nên lịch có thể bị thay đổi, xin lỗi vì vấn đề này)
Thể loại: Sư đồ luyến ái
Độ dài: 32 chương (khoảng 35000 từ)
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Không
Mục lục: Chương I
Chương II
Chương III
Chương IV
Chương V
Chương VI
Chương VII
Chương VIII
Chương IX
Chương X
Chương XI
Chương XII
Chương XIII
Chương XIV
Chương XV
Chương XVI
Chương XVII
Chương XVIII
Chương XIX
Chương XX
Chương XXI
Chương XXII
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Dựa trên một câu chuyện có thật, trong trí tưởng tượng của tôi!
Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy mùi hoa cỏ thơm tinh khiết. Có người đứng dưới bóng cây, ánh mắt xa vời vợi. Trên trời có một đám mây đục màu, tích tụ đủ hơi nước chuẩn bị trút xuống trần gian những ngày tháng dài đăng đẳng... Rầm... Kim Mỹ mơ màng mở mắt, cảnh vật dần dần hiện ra, thầy giáo lúc này đứng ngay bên cạnh, ánh mắt thầy ''trìu mến'', miệng mấp máy vài câu từ quen thuộc: "Sau giờ học em ở lại gặp tôi.".
Chương I
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Những tia nắng chói chang xuyên qua từng vòm lá, len lỏi qua khung cửa sổ bám bụi, chiếu đến gương mặt xinh xắn vẫn đang say ngủ. Kim Mỹ trở mình, cố tránh luồng ánh sáng nóng bức, tay với lấy chiếc đồng hồ, 6 giờ 55 phút, con số quen thuộc, cô lại trễ, hôm nay lại là tiết của thầy chủ nhiệm. Kim Mỹ chạy xuyên qua hồi trống trường giòn giã, không để ý, cô va vào một người rồi ngã nhào ra đất. Người đau nhức, quần áo dính đầy đất cát, lại đang trễ giờ, Kim Mỹ khó chịu muốn chửi bậy mấy tiếng, chưa kịp thốt ra đã thấy một dáng người từ từ cuối xuống, đỡ cô đứng dậy, tay phe phẩy lớp bụi trên tay áo giúp cô, ngước mặt lên nhìn kĩ, phát hiện gương mặt tuấn tú quen thuộc, thầy chủ nhiệm!
Kim Mỹ giật nảy mình, bối rối lùi lại đằng sau mấy bước, cúi người làm vẻ trịnh trọng:
- Em xin lỗi thầy...
Thầy nhìn cô một lúc, không nói câu nào lại xoay người bỏ đi. Cô cuống quýt chạy theo sau, vừa chạy vừa nói mấy câu biện hộ hệt như những lần trước, kiểu như bịa ra lý do xe bị hỏng lốt, hư phanh, có khi còn nói do tắt đường hay gặp tai nạn các kiểu.
Sân trường giờ đã yên bặt, chỉ nghe thấy tiếng Kim Mỹ vừa chạy vừa nói mấy câu dư thừa phía sau thầy. Nói nhiều đến như vậy nhưng không có phản ứng, cô quyết định níu tay áo thầy, giọng hối lỗi:
- Thầy tha cho em lần này nữa thôi.
Thầy nhìn cô, nói bằng giọng điềm tĩnh:
- Nếu em muốn tiếp tục bị phạt thì cứ tự nhiên bám theo phía sau tôi.
Nói xong lại giật tay áo bỏ đi, cô ngơ ra một lát rồi cắm đầu chạy thục mạng, không quên hét lớn ba tiếng:
- Cảm ơn thầy!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương II Thầy chủ nhiệm
- Thầy là Trần Ngọc Quang, phụ trách môn Ngoại Ngữ, nếu không có gì thay đổi…
- Em chào thầy…
Một nữ sinh vừa từ cửa bước vào nói lớn như hét, cô mặc bộ áo dài trắng, tà áo xốc xếch vẫn đang nhét ngang lưng quần, tay ôm chiếc cặp màu da trước ngực, tóc xõa dài, rối như ổ quạ. Vừa chào xong, không đợi thầy cho phép đã nhanh chóng bước xuống hàng ghế cuối, thầy giáo ngơ ra một lát, giọng nói với theo nhắc nhở:
- Lần sau em cố gắng đi học sớm.
Đoạn vờ với tay sắp xếp lại chồng sách vở, mắt nhìn thoáng xuống góc cuối lớp nhưng cô không nhìn lại, chỉ dùng tay xoay xoay lọn tóc, mắt hướng ra cửa sổ.
- Em hèm, chúng ta tiếp tục, nếu không có gì thay đổi, thầy sẽ thay cô Liêm chủ nhiệm lớp chúng ta trong suốt năm học này.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay cùng những âm thanh kiểu như “Tuyệt quá!”, “Hoan hô”, lại có tiếng xì xào của các bạn nữ: “Thầy Quang trông đẹp trai quá nhỉ!”, “Thầy có gia đình chưa nhỉ?”, “Nhìn thầy như sinh viên vừa ra trường ấy.”. Những lời này, thầy đương nhiên nghe thấy, không phải là lần đầu nhưng vẫn cảm thấy rộn ràng, nhếch miệng cười thầm mấy cái.
“Rầm” – âm thanh lớn đột nhiên phát ra từ góc cuối lớp, cả lớp im bặt, ai cũng xoay nhìn về hướng phát ra âm thanh, thầy Quang cũng ngước lên.
- A, xin lỗi, mình lỡ tay làm ngã cái ghế bên cạnh.
Mọi người lần lượt xoay đi, âm thanh xì xào dần trở lại, có hai tiếng gõ xuống bàn:
- Được rồi, từ nay chúng ta sẽ là một tập thể, ai có vấn đề gì cứ đem ra, thầy và các em sẽ cùng thảo luận… Cho thầy hỏi lớp chúng ta đã có ban cán sự chưa?
- Rồi ạ!
- Cho thầy hỏi lớp trưởng?
Một nữ sinh nhanh nhẹn đứng dậy, tóc uốn xoắn nhẹ nhàng, gương mặt sáng như hoa thủy tinh, đôi mắt long lanh được tô điểm bởi hàng mi dài cong vút, má hơi ửng hồng, đôi môi phủ một lớp son bóng.
- Thưa thầy, em là Hoàng Yến, em là lớp trưởng của lớp.
Chất giọng nghe cũng rất hay, rất ngọt ngào. Mọi người vẫn đang say đắm lắng nghe âm thanh trong trẻo ấy thì tiếng "Rầm" lại phát ra từ phía góc cuối lớp.
- Lại chuyện gì nữa? – thầy giáo khó chịu hỏi.
- Em làm ngã ghế…
- Em đứng lên, em tên là gì?
- Đặng Kim Mỹ.
- Di chuyển lên bàn nhất cho tôi.
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương III Mưa
Một giấc mộng dài. Có hoa, có lá, có mùi thơm phảng phất của hoa trà, có một người đứng dưới bóng cây, ánh mắt xa vời vợi.
- Kim Mỹ! – thầy giáo hét lớn.
Kim Mỹ ngơ ngác ngốc đầu dậy, mắt vẫn lim dim, mũi vẫn còn phảng phất mùi hoa trà.
- Em không ghi bài à?
- Sao ạ…? – cô thều thào trong vô thức.
- Ra ngoài rửa mặt đi…
- Sao ạ?
- Em đang đùa với tôi đấy à?
Kim Mỹ vẫn mơ màng, mắt lim dim, có bóng người tiến lại gần cô, nhẹ nhàng như một cơn gió, mùi thơm hoa trà ngày càng đậm.
- Đẹp quá!
- Cái gì?
- Như một bức tranh sơn thủy.
- Được rồi. Em mau tỉnh lại cho tôi! – thầy hét lên, cùng lúc thanh thước gỗ trên tay hạ xuống bàn, phát ra thứ âm thanh chói tai. Kim Mỹ giật nảy mình, bật dậy, mở to mắt, mùi hoa trà cũng đột ngột mất đi. Định thần một lúc rồi bối rối đứng dậy, mặt cúi gầm vẻ hối lỗi.
- Em xin lỗi…
- Em đã xin quá nhiều lỗi…
- …
- Tối nay ngủ sớm đi!
- …

Năm tiết học vừa trôi qua, Kim Mỹ nhấc đôi chân, lười biếng bước khỏi chỗ ngồi. Ra đến cửa lớp cô mới để ý ngoài trời đang mưa rất lớn. Tâm trạng lười biếng, cô đi dọc qua hành lang, mắt ngước nhìn màn nước, đầu óc trống rỗng, mũi ngửi được mùi của cỏ, của đất, của bùn lầy, tai nghe được một thứ tạp âm. Là âm thanh của tiếng nước rơi trên mái nhà, trên nền gạch, trên những chiếc lá mong manh vừa mới trưởng thành vào lúc sáng. Là âm thanh của tiếng bước chân vội vã, tiếng giẫm đạp trên nước, tiếng xoệc xoạc của chiếc áo nilong. Là âm thanh nhàn nhã của tiếng lòng cô, là âm thanh của một giọng nói trầm ấm…
Một cơn gió vừa thoảng qua, kéo những hạt nước lệch theo nó, Kim Mỹ ngửi được mùi lạnh trong không khí, nhưng cô không bị ướt, không cảm thấy lạnh, nhìn sang bên cạnh, một dáng người cao, hơi gầy, gương mặt nghiêm nghị bước song song với cô.
- Thầy…
- Em đừng hiểu lầm, chỉ là tôi có việc đi qua đây…
- À, em không có ý định hiểu lầm, chỉ là muốn hỏi mượn cái dù của thầy, được không ạ?
- …!
- Em nghĩ thầy có chuẩn bị áo mưa trong cốp xe. – cô vừa nói vừa đưa tay sờ sờ cây dù đang treo trên cặp thầy.
- Hôm nay tôi không đi xe. – Thầy vừa nói vừa đổi cặp sang tay kia.
- …
- Cho em đi nhờ cũng được…
- …!

Mưa mỗi lúc một lớn, nhìn ra ngoài trời dường như chỉ thấy một màn nước trắng xóa, âm thanh nghe được dường như chỉ có tiếng nước rơi trên mái tôn.
- Thầy đưa em cầm dù… - cô vừa nói vừa với tay sờ đến cán dù thầy đang cầm.
- Em vừa nói gì? – thầy nói như hét, hơi cúi người xuống để nghe cô rõ hơn.
- Nếu thầy cầm thì em sẽ bị ướt mất…
- Phiền phức quá… Mau đi thôi! – thầy cứ thế lôi cô đi và tất nhiên, cây dù vẫn do thầy sở hữu.
Hai người bước trên con đường nhỏ, mưa rơi như trút nước, bước chân không vội vã, đan xen vào nhau, giẫm lên mấy chiếc lá bằng lăng vừa rơi xuống. Từng giọt nước va vào tán dù, thay phiên lăn xuống tạo thành một chuỗi hạt ngọc bao bọc xung quanh. Cô giơ tay khẽ đón những hạt ngọc đang rơi, khi nước mưa thấm vào da thịt, một cảm giác lạnh lẽo lạ thường ập đến, lúc sau mới nhận ra lạ thường không phải là cái lạnh của nước mưa, lạ thường là sự ấm áp hiện diện giữa cơn mưa, bên trong cây dù này.
Cảm giác ngại ngùng đột nhiên xuất hiện, cô bất giác xoay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô, thầy xoay mặt đi, cùng lúc những giọt nước mưa trên tóc rơi xuống gương mặt tuấn tú, bây giờ nhìn kĩ, cô mới phát hiện ra đúng là thầy rất đẹp, tuy những chi tiết trên gương mặt không có gì đáng nổi bật nhưng khi chúng kết hợp lại với nhau thật sự khiến người khác không thể không động lòng, giống như một bức tranh hoàn mỹ, người xem không thể tìm được điểm nào khiến bức tranh trở nên nổi bật nhưng lại càng không thể gán cho nó là xấu xí.
Kim Mỹ quả thật bị vẻ đẹp đó mê hoặc, cô ngơ ra, mắt vẫn nhìn thầy chằm chằm, đầu óc trống rỗng, mũi ngửi thấy mùi của đất, chân thôi bước, tâm hồn lơ đãng, một cảm giác dễ chịu, tựa như đang bay lượn trong màn sương ảo.
Một giọt nước mưa tinh nghịch nương theo chiều của gió khẽ chạm vào mu bàn tay Kim Mỹ rồi tạo thành một vệt nước dài, nó kéo cô về thực tại, giúp cô nhận thức được mình đang đứng giữa một cơn mưa, không phải trong màn sương trắng. Kim Mỹ chớp mặt một cái, đầu óc cô dần trở lại bình thường, trước mắt cô vẫn là một gương mặt hoàn hảo, gương mặt thấm đẫm nước mưa… Chờ đã, đầu óc Kim Mỹ đã hoàn toàn tỉnh táo, cô vừa nhận ra điều gì đó, cảm giác tội lỗi xộc lên đến lưng chừng mũi, vội vã nói:
- Thầy cầm như thế sẽ bị ướt mất!
Bất giác tay nắm lấy bàn tay đang cầm dù của thầy, di chuyển về sau một chút.
- Tay thầy lạnh quá!
- Thế này em sẽ bị ướt… - giọng nói thầy vô cùng trầm ấm.
- Em sẽ đi gần thầy một chút!
- …
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương IV Mặt trời mọc
Mặt trời vừa lên đến lừng chừng, tròn và đỏ như màu của quả trứng vịt muối. Hôm qua mưa lâm râm mãi đến tận 10 giờ đêm, hôm nay đường vẫn còn khá ẩm nhưng cảnh vật trông tươi tốt hơn rất nhiều. Kim Mỹ tay ôm chiếc cặp màu da, tóc cột gọn gàng, nét mặt rạng rỡ, tà áo bay phấp phới. Đây có thể xem là lần đầu tiên cô đi sớm trong suốt thời đi học.
- Kim Mỹ… - có tiếng gọi lớn.
Nghe thấy, cô đứng lại, xoay người nhìn về phía sau, có bóng người từ xa xa vội vã chạy đến.
- Minh Vy… – cô khẽ đáp, khuôn mặt không giấu nỗi bất ngờ.
Minh Vy là bạn từ cấp hai của Kim Mỹ, hai người họ từng rất thân nhau, nhưng dạo gần đây rất ít liên lạc, có thể do khác môi trường học tập.
- Chào buổi sáng… - Kim Mỹ nhìn Minh Vy đang thở gấp – …việc gì cậu vội thế?
- Hôm qua cậu về cùng với thầy Quang à? – Minh Vy khó nhộc vừa thở vừa nói gấp.
- À ừ… Có chuyện gì sao?
- Không… chỉ là tớ nghe người ta nói lại, không tin nên mới tìm hỏi cậu, thì ra là sự thật…
- Chỉ là tớ để quên dù ở nhà nên hỏi đi nhờ thầy thôi…
- Hai người đi cùng một dù á? Tình tứ thế…
- …
- Thầy Quang cũng khá nổi trội ở trường mình. Thầy vừa mới chuyển công tác…có gương mặt tuấn tú, lại chưa lập gia đình nên rất nhiều nữ sinh để ý đến. Chuyện của cậu hôm qua chắc đã đồn cho cả trường rồi… - Minh Vy hạ giọng như không muốn người xung quanh nghe thấy.
- Thì đã sao? – Kim Mỹ ngơ ra.
- Trường mình không ít những con người rảnh rỗi đâu… Cậu không sợ người ta thêm bớt à?
- Tớ không quan tâm thiên hạ nghĩ gì đâu. – Kim Mỹ lớn giọng.
- Cậu có tình cảm với thầy Quang à?
- Hả? Không có…không có đâu…
- Thế thì tốt, nếu không có việc gì thì đừng tiếp xúc nhiều với thầy. Không khéo bị hiểu lầm lại khổ. Thôi tớ còn việc, tớ đi trước… - Minh Vy vừa nói xong đã vội vã bỏ đi.
Kim Mỹ vẫy tay, nói với theo:
- Tạm biệt…
Vừa dứt câu, cô xoay người, bắt gặp một dáng người cao, gầy, mặc chiếc sơ mi trắng.
- Thầy Quang! – cô kêu lớn.
Thầy đưa ánh mắt về phía cô, dưới ánh sáng dịu nhẹ, một cô gái nhỏ với gương mặt rạng rỡ đang gấp gáp chạy về phía thầy. Hai người bước đi bên nhau, cô xúng xính chạy bên thầy, thầy điềm tĩnh bước đi bên cạnh cô, không biết nói chuyện gì nhưng mắt họ nhìn nhau, môi cô nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, trên gương mặt thầy cũng ẩn hiện ý cười.

Đằng xa xa, dưới ánh nắng mặt trời, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, chiếc áo dài màu xanh ngọc bích càng tôn dáng vẻ yêu kiều của người. Mái tóc bồng bềnh, uốn nếp tự nhiên, đôi mắt mở to, sáng như những vì tinh tú, bờ môi mọng đỏ, dịu ngọt trông rất quyến rũ. Người phụ nữ đang bước tới, bước dưới ánh sáng mặt trời, những bước đi cô độc. Đó là cô giáo Liêm.
- Thầy Quang. – âm thanh nghiêm nghị pha chút dịu dàng đột nhiên vang lên.
Thầy quay người lại, Kim Mỹ bên cạnh bất giác cũng quay theo.
- Tôi có chuyện muốn nói với thầy.
- Vâng… - thầy bắt đầu bước đến gần cô Liêm, đoạn lại xoay người khua khua tay bảo Kim Mỹ đi trước.
Họ nói chuyện rất lâu, không biết là chuyện gì, chắc là bàn về công việc. Kim Mỹ vẫn đứng đó, đưa ánh mắt tò mò về phía họ, mãi đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, thấy thầy xoay người về phía mình mới nhanh chân chạy về lớp.
Hồi trống hối thúc vang lên, tiết học đã bắt đầu, Kim Mỹ ngồi bên cửa sổ, đưa mắt ngắm toàn cảnh sân trường, đầu óc mong lung, cô nghĩ đến một vấn đề gì đó nhưng lại lập tức bác bỏ nó, cùng lúc đó môi bất giác nở một nụ cười, một nụ cười tươi như đóa hoàng kim dưới nắng…
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương V Hoa thủy tinh
Bây giờ trời đã bắt đầu chuyển mùa, không khí lạnh hơn vào buổi sáng, Kim Mỹ khoác một chiếc áo to sụ, sau lưng mang chiếc cặp da, chạy xộc xệch dưới sân trường. Hôm nay cô cũng đi rất sớm.
- Thầy Quang. – cô hét lớn, đoạn lại gấp rút chạy đến chỗ thầy.
Thầy gác chống xe, cởi bỏ nón bảo hiểm, tiện tay vuốt chỗ tóc che nửa gương mặt lên trên.
- Chào Kim Mỹ. – vừa nói vừa với tay lấy chiếc cặp.
Kim Mỹ vừa chạy đến, ôm bụng thở gấp gáp, mãi lát sau mới ngước mặt lên nhìn thầy.
- Chà, thầy chịu lạnh cừ thật.
- Là tại em chịu kém.
Kim Mỹ định liếc thầy một cái, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng lại nở nụ cười.
- Thầy mặc áo sơ mi trắng trông rất đẹp. – đoạn mắt lại long lanh ngước lên.
- Được rồi. Muốn hỏi gì nào?
Kim Mỹ như đúng ý, miệng mĩm thành hình vòng cung, vội vã tháo chiếc cặp, lấy ra một quyển sách, chưa kịp đeo lại đã thấy thầy xoay người bước đi, cô hớt hải, cuống quýt lôi chiếc cặp chạy theo phía sau. Thầy dừng lại bên một băng ghế đá rồi điễm tĩnh ngồi xuống, cô cũng chạy líu ríu đến ngồi ngay bên cạnh.
- Chỗ này… - vừa nói vừa lật sang nhiều trang khác – …chỗ này…chỗ này…
Thầy bắt đầu chuyển hướng nhìn về phía mặt trời mọc, ngắm nghía gương mặt hồn nhiên đang cố tỏ ra nghiêm túc của cô, được một lát đã bật cười thành tiếng.
- Thầy đang cười gì vậy? – cô ngơ ra hỏi.
- À… Không… Thầy chợt nhớ có việc phải làm, nếu sau giờ học em vẫn không hiểu thì ở lại lớp gặp thầy. – vừa nói vừa đứng lên, đoạn lại nhấc chiếc cặp rồi tiến về dãy hành chính, trên môi thi thoảng lại nở nụ cười.
- Thầy Quang… Thầy đùa em à. – tiếng hét lớn vọng từ đằng sau nhưng thầy làm bộ dạng như không hề nghe thấy.
Dưới sân trường, một bóng người cao, tay cầm chiếc cặp đang vội vã bước qua mấy bậc tam cấp, nhanh chóng tiến về hướng phòng học, gương mặt rạng rỡ, đầy sức sống.
- Thầy Quang! – có tiếng gọi vang lên phía sau bóng cây cổ thụ.
Âm thanh cứng rắn nhưng vô cùng trong trẻo, thầy giáo bất giác dừng lại, xoay người về hướng phát ra âm thanh.
Một tà áo trắng dần dần hiện ra, tung bay trong gió, tung bay trong ánh mặt trời, cô gái xuất hiện xinh đẹp tựa hoa lan trắng, đôi mắt lấp lánh như những vì sao, gương mặt tinh khiết như hoa thủy tinh, đôi gò má đỏ thẹn thùng.
- Hoàng Yến. – thầy giáo lên tiếng.
Hoàng Yến mím chặc môi, bước gấp từng bước, tiến đến chỗ thầy với gương mặt tinh khiết, với đôi mắt lấp lánh, với đôi gò má đỏ.
- Có chuyện gì… - thầy giáo chưa nói hết câu đã bị Hoàng Yến nhào đến ôm chặt.
Trong ánh nắng gay gắt, cô vùi mặt vào ngực thầy, hai tay vòng ra sau lưng, ghì chặt. Thật lâu, thật lâu sau đó, cô mới bắt đầu buông lỏng tay ra, ngước mắt lên nhìn vào mắt thầy, thỏ thẻ:
- Em yêu thầy…
Không gian bỗng trở nên im bặt, hai đôi mắt nhìn nhau, cô gái xinh đẹp như hoa thủy tinh nở nụ cười rạng rỡ, mắt thầy Quang mở to.
- Khoan đã… - thầy bỗng định thần lại, tay vòng ra sau lưng nhè nhẹ gỡ đôi tay đang siết chặt –… Hoàng Yến… thầy nghĩ em có sự nhầm lẫn…
Đôi mắt Hoàng Yến mở to, nụ cười đóng băng trên gương mặt.
- Tại sao em nghĩ rằng em yêu thầy? – Thầy hạ giọng, nói từ tốn.
- … – cô cúi mặt ngượng ngùng, ánh mắt không cố định, hai gò má đỏ ửng, thật sự cô không biết nói thế nào cho thầy hiểu.
- Hoàng Yến… Thầy nghĩ những cảm xúc đó chỉ là những biểu biện bình thường xảy ra ở tuổi mới lớn của các em đối với người khác giới thôi…nó giống như khi em tiếp xúc với một bạn nam có gương mặt điển trai một chút, tính tình hòa đồng hoặc vui vẻ một chút, siêng năng, tài giỏi…nhiều thứ tốt đẹp khác, em sẽ cảm thấy thích cậu ta, muốn được chơi chung với cậu ta, sẽ cảm thấy bối rối khi…
- Em không cảm thấy. – cô bỗng ngắt lời.
- …
- …
- Vậy thì thế này…có thể nó giống như việc em ngưỡng mộ một người nghệ sĩ. Ngưỡng mộ vì tài năng của họ…mặc dù chưa bao giờ gặp gỡ nhưng lại cảm thấy rất nhớ vào những ngày không được nhìn mặt họ trên TV, trên báo hay…
- Em chỉ có cảm giác đó ở thầy…
- …
- Thầy tuấn tú như thế, chắc chắn có rất nhiều người quý mến. Em chưa từng nghĩ thầy sẽ để ý đến em…nhưng em cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu khi thầy đối tốt với Kim Mỹ, em rất muốn ở bên cạnh thầy…em rất yêu thầy…
Âm thanh trong trẻo đã pha thêm vài tiếng nấc nhẹ, thầy giáo chưa kịp định thần đã thấy bóng dáng nhỏ bé khuất sau mấy hàng cây cổ thụ. Phía xa xa, một người phụ nữ với mái tóc bồng bềnh, đôi môi đỏ mọng đang quan sát họ, dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa, chiếc bóng cô trải dài trên sân, được một lúc thì cô xoay người, bước ra khỏi cổng.
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương VI Luyên thuyên
Hôm qua, lúc thầy giáo mới bước lên cầu thang được mấy bậc, Kim Mỹ đã từ phía trên dùng dằng bước xuống. Cô liếc nhìn thầy một cái rồi vờ như phớt lờ, bước đi thản nhiên nhưng vẻ mặt lộ rõ vẻ khó chịu, ánh mắt lại giống như cố gượng để không phải nhìn vào một vật gì đó.
- Kim Mỹ. – thầy làm vẻ tự nhiên, bước theo bên cạnh cô – thầy xin lỗi, lúc nãy thầy bận việc…em muốn thầy giúp bài nào?
- … - cô vẫn dùng dằng bước, mặt xụ xuống như một đứa trẻ vừa đánh rơi viên kẹo.
- Thế nào, dỗi rồi à? Sao lại dễ dỗi thế? – thầy làm vẻ bỡn cợt.
- …
- Em làm vẻ mặt này trông buồn cười lắm đấy… trông như trẻ con thiếu quà vậy.
Sắc mặt cô càng tệ hơn, bất ngờ quay phắt người lại, quát lớn:
- Thế nào gọi là trẻ con… Em đợi hai người trò chuyện đến suýt ngủ gục… Chờ đợi thì không có quyền nổi cáu sao?
- Em nhìn thấy sao? – thầy mở to mắt.
- Sao lại không nhìn thấy? Em lại không có quyền nhìn thấy nữa sao?
- À không…không phải ý đó…
- Thầy làm gì lại hốt hoảng thế? Xảy ra chuyện gì đặc sắc lắm à? – cô bắt đầu dịu lại.
- Em không cảm thấy đặc sắc à?
- Nói chuyện với nhau đặc sắc lắm sao? – đoạn lại ngơ mặt ra – Thế thì em với thầy cũng đang rất đặc sắc…
- Em chỉ nhìn thấy đoạn nói chuyện?
- Có đoạn khác sao? Hai người còn làm gì nữa à?
- À… Không…chỉ có nói chuyện thôi, thầy nhờ Hoàng Yến giúp một vài việc… Em đói không? Chúng ta cùng…
- Là thầy chuộc lỗi mới đúng!

Cô lôi thầy tới một quán ăn vỉa hè gần trường, gọi hai tô hũ tiếu cỡ lớn rồi lại lôi quyển sách lúc sáng ra.
- Thầy giảng giúp em bài này. – cô chỉ tay vào quyển sách.
Thầy đón lấy quyển sách, khe miệng nhếch cười một cái.
- Cứ tưởng em không thèm hỏi nữa.
- Phải hỏi, phải hỏi – cô nói, tay lau lau bốn chiếc đũa.
Thầy đưa mắt đọc sơ dạng đề, đúng lúc hai tô hũ tiếu thơm lừng được bưng ra.
- Em muốn giảng ngay bây giờ hay đợi ăn xong?
- Thầy cứ nói đi… - cô nói, tay này đưa cho thầy một đôi đũa đã được lau tỉ mỉ, tay kia với lấy hai chiếc muỗng, trông bộ dạng như rất bận rộn.
Thầy xoay quyển sách lại phía cô, bắt đầu giảng từ tốn:
- Dạng này thật ra rất đơn giản, em chỉ cần áp dụng đúng như công thức…
- Thầy lấy hộ em vài lát ớt… – cô bắt đầu pha chế trông rất chuyên nghiệp.
- … - thầy ngơ người, mắt nhìn cô, tay bất giác bị khựng lại trên trang sách.
- Thầy dùng nước tương hay nước mắm?
- …
- Thôi cứ dùng như em nhé, thầy lấy hộ em hủ sa tế kia…
- …
Thầy giáo bắt đầu khó chịu, gấp quyển sách lại, đưa mắt nhìn cô đang loay hoay san sớt hai tô hũ tiếu.
- Em cho thầy hành nhé.
- Cả củ cải nữa…em không ăn được chúng.
- Tô thầy đầy quá…hay thầy cho em nốt miếng bò viên này đi…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.033
Gạo
0,0
Đọc cái đoạn có dấu "." cạnh dấu "-", mình đọc thấy sượng sượng ý
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương VII Rắc rối
Tối hôm đó, Hoàng Yến lang thang một mình trên đường, dưới ánh vàng mờ ảo của đèn đường, cô bước chậm rãi, đầu óc nghĩ mông lung, khi dần nhận thức trở lại đã thấy mình đang ở trong một quán rượu, trên bàn đã đặt sẵn một chai Vodka, cô chẳng nhớ mình gọi nó lúc nào. Âm nhạc mở lớn hòa với tiếng la hét, ly rượu đã cầm trong tay, một thứ dung dịch tinh khiết, Hoàng Yến chậm rãi ngắm nghía chiếc ly, chiêm ngưỡng độ trong và ánh quang của rượu, khóe mắt bỗng cảm thấy cay cay, nở nụ cười đau khổ rồi một hơi uống cạn.
- Alo…là Hoàng Yến à? – đầu dây bên kia đã bắt được tín hiệu.
- Em yêu thầy… - cô thì thầm vào máy giữa bầu không khí ồn ào.
- Em gọi thầy có chuyện gì? Em đang ở đâu? Ồn quá…thầy nghe không rõ.
- Thầy đến đón em được không…?
- Em uống rượu phải không? Được rồi…em ở yên đó…thầy sẽ đến ngay…ở yên đó…
- Em muốn ở bên cạnh thầy…em yêu thầy… - cô vẫn thì thầm trong khi đầu dây bên kia đã ngắt máy.

Hoàng Yến bước loạng choạng ra khỏi quán, tiếng nhạc xập xình vẫn còn động trong đầu óc cô. Sờ tay lên trán, đôi mắt nhòe đi vì nước, cô cất từng bước khó nhọc. Phía trước có hai bóng người, thoạt nhìn đã biết không phải người tốt lành, họ đang tiến về phía Hoàng Yến, tiến về phía cô gái có gương mặt xinh như hoa thủy tinh. Những lời nói kém văn hóa bắt đầu được thốt ra, trong khoảnh khắc đó, Hoàng Yến đột nhiên cảm thấy sợ, vô cùng sợ. Cô muốn gào thét hay là chạy thật xa, tránh thật xa họ nhưng cô lại chỉ đứng yên trước mặt họ, quả thật bây giờ đầu óc cô có thiếu chút tỉnh táo. Thầy đến như một cơn gió, giành lại cô từ tay họ, khoảnh khắc nằm trong vòng tay thầy vô cùng ấm áp. Cô cố gắng mở to mắt để ngắm nhìn gương mặt thầy, ở góc độ này, cô chỉ nhìn thấy một gương mặt nghiêm nghị, vô cùng nghiêm nghị. Thầy đang nổi giận? Nếu thật như vậy cô có nên vui mừng hay không? Đầu óc Hoàng Yến rối tung lên, mi mắt nặng trĩu, cô chỉ kịp nhớ mình vẫn ở trong vòng tay thầy trước khi mi mắt hoàn toàn khép lại.

Hoàng Yến tỉnh dậy trong một căn phòng nhỏ, mọi thứ khá gọn gàng ngoại trừ chiếc bàn bên cạnh cô là chất đầy tập sách. Cô vén tay áo, lúc này đã là 2 giờ đêm, đưa tay day day thái dương, đầu óc bỗng nhớ về một chuyện gì đó. Thầy Quang đang gục trên bàn, đè lên đống tập sách, đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thoải mái, hẳn là đã ngủ rất sâu. Hoàng Yến bước đến bên cạnh thầy, mắt tư lự, đưa nhẹ bàn tay khẽ vuốt ve chỗ vết thương trên mặt, thầy khẽ nhíu mày, lòng cô lại đau nhói.
Lúc được cô đắp chăn lên người, thầy đã giật mình tỉnh giấc. Vừa đưa tay dụi mắt vừa cầm ly nước đặt bên cạnh đưa cho cô.
- Em tỉnh rồi à… Em uống thứ này để giải rượu.
Cô nhận ly nước từ tay thầy, ánh mắt như nhìn vào vết thương, lại như đang nhìn vào một khoảng không gian vô định.
- Em xin lỗi… - âm thanh vang lên trong màn đêm yên tĩnh, tiếp sau là vài tiếng nấc nhẹ, rất khẽ nhưng lại nghe rõ mòn mọt.
- Được rồi…em nghỉ ngơi đi, sáng mai thầy sẽ đưa em về nhà. – đoạn lại đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.
Hoàng Yến muốn chạy theo, ôm lấy thầy và ghì chặt nhưng cuối cùng cô chỉ đứng tại chỗ, dõi mắt theo bóng người, mãi đến khi cửa phòng đóng lại.

Mặt trời bắt đầu tỉnh giấc, chiếu tia nắng đánh thức mọi cảnh vật bên dưới sân trường. Kim Mỹ trong chiếc áo khoác to sụ, ngồi trên băng ghế đá dõi mắt về bãi đỗ xe của giáo viên.
- Thầy Quang – cô kêu lên khi thấy dáng người quen thuộc, cùng lúc chạy nhanh đến chỗ thầy.
- Chào Kim Mỹ – thầy với tay lấy chiếc cặp. Dường như mỗi ngày của họ đều được bắt đầu như vậy.
- Mặt thầy làm sao vậy? – Kim Mỹ mở to mắt nhìn chằm chằm vào vết bầm phía má trái của thầy.
- À, cái này…do thầy bị ngã…
- Chắc là rất đau…
Cô giơ tay định sờ vào phía má trái của thầy, kiểu như bày tỏ thái độ quan tâm, cảm xúc sụt sùi thương cảm, thầy lại bất giác né người sang một bên làm tay cô khựng giữa khoảng không gian vô định, tâm can bỗng hiện ra một cảm giác ngậm ngùi.
- Thầy có việc…thầy đi trước… - dáng thầy xuyên qua đôi bàn tay đang khựng giữa lưng chừng.
Cô xoay người lại, vẻ mặt không mấy vui vẻ, hét vọng theo:
- Thầy đáng bị như vậy lắm đấy!

Giờ giải lao, Kim Mỹ tay chống lên cằm, đưa ánh mắt thê lương nhìn xuống sân trường. Lúc nãy, hai tiết ngoại ngữ của thầy Quang bị thay người dạy thế. Rõ là lúc sáng thầy có đến trường, sao lại không lên lớp? Lòng bỗng cảm thấy buồn rười rượi nhưng lại chợt nhớ đến chuyện lúc sáng, vội vã xua xua tay cho nỗi buồn bay đi.
- Kim Mỹ – có tiếng ai gọi vọng từ ngoài hành lang lớp.
Kim Mỹ vừa vờ như không nghe thấy nhưng người đó cứ gọi mãi, không còn cách nào khác, cô lê đôi chân lười biếng bước ra khỏi chỗ ngồi, tiến về phía cửa.
- Minh Vy…lại có chuyện gì?
- Cho cậu xem cái này… - Minh Vy vừa kéo Kim Mỹ vào một góc vừa lôi ra một chiếc điện thoại.
- Cậu mua điện thoại mới hả? Không cần khoe tớ…tớ không hứng thú… - Kim Mỹ nói bằng giọng lười nhác, chẳng buồn nhìn chiếc điện thoại.
- Không phải… - Minh Vy dí chiếc điện thoại đến gần Kim Mỹ - cậu xem…đây có phải thầy Quang không?
Kim Mỹ nhận lấy chiếc điện thoại, xoay trái, xoay phải, nhìn ngang, nhìn dọc đều nhìn ra thầy Quang trong bức ảnh, chỉ có khi rọi dưới ánh mặt trời mới không nhận ra…
- Là ảnh gì? – Kim Mỹ trả điện thoại lại cho Minh Vy.
- Cậu xem người bên cạnh là ai?
- Là ai? – quả thật mắt cô hơi kém.
- Hoàng Yến…
Kim Mỹ giành lại chiếc điện thoại, lại xoay trái, xoay phải, rọi dưới ánh mặt trời, quả thật là Hoàng Yến.
- Có sao đâu? Đi bên cạnh nhau thôi mà…
- Không phải đâu… Bức ảnh này chụp ở khu vực gần nhà thầy Quang đấy. Không biết ai đã chụp nhưng…cậu xem…bên góc dưới bức ảnh có đề là 11 giờ 55 phút…đêm khuya như thế lại cùng nhau về nhà riêng của thầy… – Minh Vy lại hạ giọng.
- …
- …thầy lại một tay đỡ, một tay dìu như thế…chỉ có mỗi cậu mới thấy bình thường…
- …
- Bức ảnh này đang được phát tán rộng, chắc cả trường đều biết cả rồi…tớ đoán hôm nay có lẽ hai người họ đang “uống trà” trên phòng thầy hiệu trưởng đấy…
- …
 
Bên trên