Ảo giác mạc - Cập nhật - Rư

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương VIII Chỉ cần em cười
- Thầy Quang… Thế này, tôi cũng tin rằng giữa thầy và Hoàng Yến không xảy chuyện quá giới hạn… Hoàng Yến cũng đã giải thích với tôi về việc đó…việc em ấy sử dụng chất kích thích, tôi sẽ liên hệ với phụ huynh học sinh… Tôi chỉ muốn nhắc nhở thầy lần sau nên cẩn trọng trong những trường hợp tương tự. Tôi sẽ điều tra nguồn gốc của tấm ảnh giúp thầy, chuyện này rất nghiêm trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của người khác… Tuy nhiên…tôi sợ sau vụ việc, thầy sẽ mất khá nhiều thời gian trong việc khôi phục lại niềm tin của học sinh. Tôi sẽ tìm hiều về tấm ảnh trong thời gian nhanh nhất có thể…tôi chỉ có thể làm được đến đấy…
- Làm phiền thầy.

- Thầy Quang – cô vừa kêu vừa cố băng qua dòng người đông đúc.
Thầy không dừng lại, ở khoảng cách đó, với âm thanh đó, có lẽ là thầy giả vờ không nghe thấy.
- Thầy Quang – cuối cùng cô vẫn đuổi kịp, nắm lấy tay áo thầy - sao lúc nãy thầy không lên lớp?
- Thầy bận việc…
- Thầy bị thầy hiệu trưởng mắng à?
- Không…em biết chuyện rồi à?
- Cả trường này ai cũng biết…
- …
- Thầy giáo…
- …
- Chuyện đó…chuyện mọi người đang bàn tán…nó có phải sự thật không? – mắt cô mở to nhìn thầy, gương mặt không biết là đang hoảng sợ hay đang lo lắng, chưa bao giờ cô có biểu cảm như vậy.
- Em tin chuyện đó không?
- Ai biết được…phải nghĩ xem thầy có đáng tin hay không…
- Thế em nghĩ thầy có đáng tin hay không? – giọng thầy thản nhiên như một cơn gió.
- …
- …
- Có phải Hoàng Yến rất yêu thầy không?
- … - câu hỏi bất ngờ làm thầy giật mình một cái.
- Có phải thầy cũng yêu Hoàng Yến?
- Kim Mỹ… Em quan tâm đến chuyện này à?
- Không được sao?
- …
- À thầy đừng hoang tưởng nhé! Em chỉ là hóng chuyện để đi kể cho người khác nghe thôi. Thầy đừng tưởng là em quan tâm đến chuyện của thầy…
- Có người chịu nghe em kể sao? – giọng bắt đầu bỡn cợt.
- Này nhé…thầy đừng xem thường em. Được rồi…ngày mai em sẽ phao tin hai người yêu nhau cho cả trường biết…
- Chẳng phải cả trường đều biết cả rồi sao?
- …
- …
- Hai người yêu nhau thật à? – cô hạ giọng.
- Em quan tâm à?
- Xùy…không quan tâm, không quan tâm, không nói với thầy nữa, em phải về nhà trước – nói rồi một mạch bỏ đi.
Thầy vẫn đứng tại chỗ, dõi mắt theo bóng cô, trong ánh mắt ẩn hiện ý cười.

Em là một cô gái nhỏ, khoác trên vai bộ cánh thiên thần rơi xuống giữa cuộc đời tôi.
Em là một cô gái nhỏ, chứa tất cả niềm tin, năng lượng của tôi trong vỏn vẹn một nụ cười.
Em là một cô gái nhỏ, là thiên sứ giữa dòng đời, là đóa hoa mặt trời mà tôi luôn luôn muốn bảo vệ.
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương IX Dứt
12 giờ đêm, thầy giáo vẫn đang cặm cụi chấm cho xong xấp bài kiểm tra, trong không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng giấy viết va chạm vào nhau, chuông điện thoại bỗng ré lên từng hồi nghe rất nhói tai.
- Alo…thầy giáo Quang xin nghe…
- …
- Alo…
- …
- Có ai đang nghe máy không?
- …
- Nếu không có chuyện gì tôi xin ngắt máy trước…
- Thầy Quang. – âm thanh bất ngờ truyền đến từ đầu dây bên kia.
- Xin hỏi…là ai đang giữ máy? Không biết có chuyện gì?
- Thầy Quang…em xin lỗi…
- …
- …những chuyện trước đó là do em gấp gáp…nhưng thật ra em chẳng còn nhiều thời gian nữa… Ngày mai em đã phải cùng mẹ bay sang Mỹ…có lẽ em sẽ định cư ở đó… Em muốn xin lỗi về những việc em đã làm vừa rồi…chỉ tại em biết không còn nhiều thời gian…em biết mình không còn có thể gặp mặt thầy. Mong thầy đừng bận tâm đến…
- …
- Thầy yên tâm, hôm nay em không uống rượu…nếu có em sẽ không gọi cho thầy… Em chỉ muốn xin ở thầy một điều… Em rất muốn gặp thầy lần cuối cùng… Em rất muốn ngắm gương mặt thầy… Em không muốn xa thầy… - âm thanh bắt đầu pha chung tiếng nấc - … Thầy đừng ghét em…xin thầy đừng ghét em…
- Được rồi… Hoàng Yến, em ngủ sớm đi, ngày mai thầy nhất định sẽ đến…

Trời hôm đó rất đẹp, nắng không gắt, mây không âm u, không khí lại rất mát mẻ. Trước sảnh chờ, một cô gái với chiếc đầm xòe trắng ngắn đến lưng chừng gối, hai tay đan xen vào nhau, mái tóc được tết bím thanh nhã, những sợi tóc mái rơi xuống gương mặt tinh khiết, suýt phủ lên đôi mắt long lanh.
- Hoàng Yến. Đi thôi con. – âm thanh từ phía sau cô gái vọng đến.
- Đợi con một lát…
- Bạn con chưa đến à?
- Sắp rồi…
- Nhanh lên nhé…sắp đến giờ rồi.
- Cho con 5 phút nữa…
Lời nói vừa thốt ra, nỗi thất vọng bỗng nặng nề hơn. Thầy sẽ không đến – cô nghĩ vậy. Vốn dĩ cô không quan trọng, không đáng được thầy để tâm. Cô chẳng cho ai biết việc cô chuyển đi cả, chỉ nói cho mỗi mình thầy. Cô muốn một lần được gặp riêng thầy. Cô muốn phút tiễn biệt chỉ có hai người. Cô muốn cảm nhận bầu không khí khi hẹn hò với thầy. Nếu như thầy không đến có nghĩa là không có ai đến, thử nghĩ đến cảm giác khi rời xa chốn thân thuộc, không ai biết, không ai tiễn biệt, vụt đi như một cơn gió, chỉ thoáng để lại cho người khác một tí cảm giác sụt sùi rồi bị lãng quên vĩnh viễn. Nghĩ đến đấy khóe mắt bỗng cay cay, khóe miệng lại nhếch lên – một nụ cười đau khổ, đưa tay lên che mắt, khẽ lắc đầu rồi xoay người bước từng bước chân cô độc, rời xa chốn yêu thương.
- Hoàng Yến… - phía xa xa có người đang chạy đến.
Con người đó dừng lại trước mặt cô, vẫn là chiếc cặp giáo viên, vẫn là chiếc sơ mi trắng.
- Thầy vừa dạy xong…xin lỗi đã để em đợi lâu…
Hoàng Yến không nói lời nào, đưa mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt thầy, trông cô có vẻ rất tập trung, có lẽ cô đang cố gắng khắc ghi hình ảnh cuối cùng của thầy vào tâm trí.
- Em tưởng sẽ được nhìn thấy thầy mặc thường phục… - giọng nói đã pha chút đau khổ, miệng lại cười rất tươi.
- …
- Thầy nói câu gì cho em nghe được không? Em sẽ rất nhớ giọng nói của thầy…
- Hoàng Yến…em là một cô gái thông minh. Thầy nghĩ em sẽ sớm hòa nhập với môi trường mới… Giữ gìn sức khỏe… Khi cần hỏi bài tập cứ liên lạc với thầy… Các bạn sẽ rất nhớ em…
- Chỉ khi cần hỏi bài tập mới được gọi cho thầy à?
- …
- À không…em đùa thầy thôi – cô đảo mắt, cố không cho nước mắt rơi xuống – em sẽ rất nhớ thầy…
- …
- Thầy cho em ôm thầy một cái được không? Coi như là tiễn biệt…
- Được…
Lời chưa dứt cô đã vội nhào đến, vòng hai tay ra phía sau lưng thầy, ghì thật chặt, cùng lúc đó một dòng nước ấm bỗng nhiên tuôn trào, thấm ướt cả lớp áo trước ngực thầy. Cô nức nở, trong đầu không nghĩ gì, trong lòng càng trống rỗng, chỉ biết ôm chặt thầy, giống như muốn chiếm hữu, lại như đang tiếc nuối.
Một lúc lâu sau đó, cô gái như lấy lại được bình tĩnh, đột ngột vùng ra xa, đưa tay lau những vệt nước trên hai gò má.
- Cảm ơn thầy… Bây giờ em không còn muốn gặp lại thầy…không còn muốn chút nào nữa… - nói rồi quay gót bỏ đi.

Thầy vẫn đứng trong sảnh, dõi mắt theo từng bước chân của Hoàng Yến, cô gái bước đi rất nhanh, không quay đầu nhìn lại như chẳng còn gì vấn vương phía sau cả. Đúng lúc bóng dáng Hoàng Yến vừa khuất thì tiếng chuông điện thoại lại bắt đầu ré lên.
- Alo…
- Thầy Quang… Em là Kim Mỹ…
- Kim Mỹ… Sáng nay tại sao em không đi học?
- Không đi học được đâu… Hôm nay là một ngày rất đặc biệt…
- Là ngày gì?
- Hôm nay là sinh nhật của em… Nhưng chuyện đó chưa đủ đặc biệt…hôm nay em sẽ quyết định làm một việc rất trọng đại…em đã suy nghĩ về nó suốt đêm… Em muốn nói với thầy một chuyện quan trọng…
- Là chuyện gì?
- Sao giọng thầy có thể bình thản như vậy? – cô giở giọng trách móc – Chuyện này rất rất quan trọng…
- Em nói xem nào… Đừng nói là quà sinh nhật, thầy sẽ không tặng đâu.
- Không phải việc đó…chuyện này rất quan trọng…
- Thầy nghe đây…
- Thầy đến chỗ vắng người một chút…em sẽ không nói lần hai đâu…
- Được rồi, em cứ nói đi…
- Em…
Có âm thanh gì đó vừa lướt qua vành tai, chiếc điện thoại rơi xuống sàn.
- A, xin lỗi… Tôi vội quá… - một người đàn ông ăn mặc sang trọng cúi người nhặt chiếc điện thoại đưa lại cho thầy.
- Không sao… Không sao… Cảm ơn anh… - thầy nhận lại chiếc điện thoại, mắt thoáng nhìn người đàn ông, ông ta lướt đi như một cơn gió, chẳng để lại dấu tích gì, bước đi vội như thế, có thể là bị trễ chuyến bay, hoặc là vội đi đón con gái…
Cuộc gọi vừa nảy đã kết thúc, không biết là do Kim Mỹ hay do điện thoại bị rơi xuống sàn, phím tắt bị va chạm. Thầy tra lại số, gọi lại cho Kim Mỹ. Máy bắt tín hiệu rất nhanh, dường như đầu dây bên kia biết chắc sẽ nhận được một cuộc gọi.
- Alo…
- Alo… - Kim Mỹ giọng ngượng ngùng – lúc nãy…
- À…xin lỗi… Lúc nãy có người va vào thầy…điện thoại bị rơi… Lúc nãy em đã nói chuyện quan trọng gì thế?
- Có phải không vậy? – Kim Mỹ bỗng quát lên – em đã bảo thầy đến chỗ vắng người mà.
- Thầy xin lỗi…em nói lại xem…
- Không nói được… Em đã nói không nói hai lần…
- Thôi nào… Có phải chuyện mua quà không? Các em lúc nào chẳng muốn được tặng quà trong ngày sinh nhật…
- Thầy thôi đi…đã bảo không phải… Thầy đáng ghét…uổng công đêm qua em đã nghĩ nhiều như vậy… Em không nói chuyện với thầy nữa.
- Kim Mỹ… - đầu dây bên kia đã ngắt, ngắt một cách vô cùng vội vã, ngắt một cách vô cùng giận dữ.
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương X Tình địch
- Kim Mỹ - tin nhắn từ một số máy lạ.
- Xin hỏi là ai vậy?
- Hôm nay sao cậu không đi học?
- Tớ có việc. Cậu là ai thế?
- Tớ là Minh Quang.
- Cậu nhắn tớ có việc gì không?
- Tớ muốn mời cậu đi ăn tối…. coi như chúc mừng sinh nhật.
- Cám ơn cậu nhưng tối nay tớ nghĩ tớ bận rồi.
- Cậu cố đến được không? Sẽ có rất nhiều người muốn cậu đến…
- Tớ sẽ sắp xếp. Tớ sẽ trả lời cậu trước 5 giờ chiều.
- Tớ sẽ đợi.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.


Mặt trời gần như đã hoàn toàn khuất, bầu trời bắt đầu chuyển từ màu cam đỏ sang màu chàm. Kim Mỹ vẫn đang nằm quan sát chiếc điện thoại, không biết là làm gì, có lẽ cô đang đợi chờ một cái gì đó. Sau hơn 1 giờ đồng hồ, trời không phụ lòng người, chiếc điện thoại cuối cùng đã reo nhưng không phải một cuộc gọi, đó là một tin nhắn:
- Cậu sẽ đến chứ?
Kim Mỹ nhìn dòng tin nhắn một hồi lâu, chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội vã ngồi bật dậy, tay nhấn gấp gáp:
- Tớ xin lỗi…tớ quên mất. Tớ sẽ đến ngay bây giờ…
Vừa nhấn gửi đã quẳng chiếc điện thoại sang một bên, đoạn lại hớt hải bật tung tủ quần áo, vớ bừa một chiếc quần bò và một cái áo phông cũ màu hồng phấn.
Lúc Kim Mỹ chạy ra khỏi cửa nhà, không để ý, cô đã xỏ nhầm vào đôi bata thay vì là giày bít, lại không cẩn thận đạp vào dây giày, Kim Mỹ suýt nữa đã nằm bẹp dưới đất, may mắn có một cánh tay đột nhiên xuất hiện, giúp cô có điểm tựa.
- … - Kim Mỹ còn chưa hoàn hồn, ngước mắt lên nhìn người đang đứng trước mặt.
- Dây giày cậu bị tuột ra kìa… - vừa nói, người thanh niên vừa cuối xuống, có ý thắt lại dây giày cho Kim Mỹ.
- A… – Kim Mỹ cũng đột ngột cuối người – Để tớ được rồi…
- …
Cậu thanh niên bị từ chối sự giúp đỡ, nhẹ nhè đứng dậy, mắt không rời Kim Mỹ.
- Cậu đến đón tớ à? – Kim Mỹ từ từ đứng dậy.
- …
- Minh Quang…
- … - quả thật mắt cậu ta không rời Kim Mỹ.
- Minh Quang. – cô hét lên.
- Hả? À…tớ đến đón cậu…
- Cảm ơn nhé…ta đi thôi.
Cô gái ngồi lên yên sau, chàng trai nổ máy, chiếc xe lặng lẽ di chuyển trong màn đêm tĩnh lặng. Họ không biết ở phía xa có một con người, tay phải cầm bó hoa hồng trắng, tay trái xách chiếc hộp bánh kem, gương mặt không mấy vui vẻ đang nhìn theo họ.

Phố về đêm, đèn đường trở thành thứ ánh sáng huyền ảo, chiếc xe vẫn bon bon qua mấy con phố, bóng hai người in trên mặt đường tráng nhựa.
- Cậu định đi đâu thế? – Kim Mỹ lên tiếng.
- Cậu muốn đi đâu?
- Không phải là cậu đặt trước rồi à?
- Không… Hôm nay để cậu quyết định…
- Còn những người khác đâu?
- À…xin lỗi nhé… Chỉ có mỗi tớ thôi.
- Sao lúc sáng cậu nói có rất nhiều người…
- Nếu tớ không nói như vậy…cậu sẽ từ chối…
- …

Chiếc xe dừng bên một quán ăn nhỏ, mở cánh cửa, bước vào, Kim Mỹ có cảm giác như những âm thanh hỗn tạp trong màn đêm đều được lọc bỏ bên ngoài, lòng bỗng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Quán được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, bàn ghế cũng trở nên thú vị. Minh Quang kéo Kim Mỹ ngồi vào một chiếc bàn bên góc trái của quán, chiếc bàn này có vẻ rất đặc biệt, từ đây có thể nhìn ra cửa sổ, ngắm ánh trăng bên ngoài nhưng lại không nhìn thấy những chỗ ngồi khác trong quán, giống như tách biệt với thế giới vậy.
- Trông như đang hẹn hò vậy… - Kim Mỹ đưa mắt nhìn hết toàn cảnh bên trong.
- Cậu thích không? – Minh Quang vừa đi gọi món trở về.
- Quán này đẹp thật… - định nói ra một câu gì đó nhưng rồi chợt nhận ra ngữ cảnh không thích hợp, lại thôi - …cậu có vẻ rất hay đi ăn ở những quán như thế này…
Minh Quang không trả lời, dưới ánh đèn vàng, cậu ta nở một nụ cười tươi như nắng mới, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Kim Mỹ. Kim Mỹ như cũng cảm nhận được điều bất ổn, mắt không dám nhìn lại, giả vờ ngắm ánh trăng nhưng chỉ được một lúc thì lại nổi cáu:
- Này… Cậu nhìn như thế làm tớ mất tự nhiên đấy. Còn nhìn nữa tớ sẽ bỏ về…
Đúng lúc đó thì thức ăn được mang ra, Kim Mỹ còn định quát thêm mấy câu nhưng do bị hương thơm mê hoặc, lại quên mất đã định quát cái gì.
Mắt Kim Mỹ di chuyển theo cánh tay người phục vụ, quan sát từng món ăn đang được dọn ra, có vẻ rất thích thú. Trên bàn bây giờ đã khá thịnh soạn, hai phần trông như mì nước, có lẽ là ramen Nhật Bản, hai phần Takoyaki và một đĩa đựng rất nhiều loại sushi khác nhau. Ngoài ra, bên cạnh còn đặt thêm một chiếc bánh kem rất to, trang trí trông cũng rất hài hòa, đẹp mắt. Đợi người phục vụ đi khỏi, Kim Mỹ nhóm người lên, nói khẽ với Minh Quang:
- Phần này cậu trả hết đấy…
- Đương nhiên rồi. Hôm nay là tớ mời cậu.
- Vậy tớ không khách sáo… - nói rồi ngồi lại vị trí cũ, vẻ mặt rất khoái chí.

- Tớ ăn đây… - Kim Mỹ mắt không rời bát mì, vừa nói xong đã nuốt nước bọt, lúc này cô mới nhận ra rằng cả ngày hôm nay, cô chỉ ăn có mỗi bữa sáng.
- Khoan đã…cậu cắt bánh kem trước đã... – vừa nói, Minh Quang vừa dời những thứ khác sang một bên, nhấc chiếc bánh kem đặt vào giữa, Kim Mỹ mắt di chuyển theo bát mì, bụng kêu lên mấy tiếng thê thảm, trông rất đáng thương.
- Được rồi…đưa dao cho tớ…
- Khoan đã…cậu nhẫn nại một chút… Cầu nguyện trước đã…
Cầu nguyện? Cầu nguyện gì bây giờ? Kim Mỹ thầm nghĩ rồi lại liếc mắt nhìn bát ramen đang bốc khói.
- Bây giờ tớ chỉ muốn bỏ thứ đó vào miệng…
- Điều ước đừng nói ra như thế - Minh Quang xua xua tay – Cậu ước thứ gì thiết thực vào…
- Tớ thấy chuyện đó bây giờ là thiết thực nhất… - Kim Mỹ khó chịu, giả vờ nhắm mắt, nghĩ bừa vài điều vu vơ rồi lại mở mắt ra, thổi tắt nến, cùng lúc tiếng vỗ tay từ đối diện cũng vang lên.
- Được rồi phải không? Cậu có cần tớ cắt bánh kem cho cậu luôn không?
- Được rồi, được rồi – miệng cười tươi như hoa, tay di chuyển bát mì về phía Kim Mỹ - Cậu ăn được rồi…

Không khí bữa tiệc bắt đầu im ắng, cũng đúng, một người cặm cụi ăn, một người mắt không rời khỏi người đang cặm cụi ăn, hầu hết tiếng động cũng chỉ là tiếng bát, đũa va chạm, thi thoảng lại có âm thanh húp nước mì.
- Cậu xong chưa?
- Xong rồi… - Kim Mỹ ưỡn người ra phía sau, có vẻ đã ăn rất no.
- Ăn bánh kem nhé. – Minh Quang chìa ra một dĩa bánh nhỏ không biết đã cắt khi nào.
- Không…tớ no lắm rồi… - Kim Mỹ nhăn mặt.
- Ăn một chút thôi…sinh nhật phải có bánh kem mới ý nghĩa chứ.
Kim Mỹ mệt mỏi đón lấy dĩa bánh, cho cả một miếng lớn vào miệng, nhai mới được một tí đã nhè ra, trên tay cô là một mảnh giấy nhỏ được bọc ni lông bên ngoài.
- Phải không đây? Quán ăn làm việc cẩu thả thế… - Kim Mỹ nhìn mảnh giấy trên tay tỏ vẻ không hài lòng.
Cô vung tay suýt nữa đã ném mảnh giấy đi nhưng Minh Quang ngăn lại.
- Cậu mở ra xem sao…
Kim Mỹ nhìn Minh Quang bằng ánh mắt không đáng tin tưởng nhưng rồi cũng nhè nhẹ mở ra. Mảnh giấy được gấp làm đôi, bên trong đề một dòng chữ màu đỏ: “Tớ thích cậu. Làm bạn gái tớ nhé!”
Mắt Kim Mỹ như dính chặt vào tờ giấy, cô không dám ngước mặt lên nhìn Minh Quang. Đây là lần đầu tiên cô nhận được bức thư như vậy, không biết là cảm giác gì nhưng chắc chắn không phải là vui vẻ, có thể là bối rối một chút, bất ngờ một chút hay thứ gì đó một chút, tóm lại rất khó chịu.
- Cậu đọc được chứ? – Minh Quang vẫn đang quan sát Kim Mỹ, có thể cậu ta cũng đang rất hồi hộp.
- À… - Kim Mỹ từ từ ngước mặt lên, mặt cô đã hơi ửng đỏ – mảnh giấy này không biết là của ai… - cô cố gắng tỏ ra bình thản.
- Của tớ…
- …
- Tớ thích cậu…
Bầu không khí bỗng trở nên yên ắng, lại vô cùng nặng nề. Được một lúc, Kim Mỹ như sắp nghẹt chết, cố gắng mở lời:
- Minh Quang… Thế này… Tớ thật sự cũng rất quý cậu nhưng mà… Thật ra… Chắc có lẽ đột ngột quá…tớ chưa chuẩn bị…
- …
- …
- Không sao…tớ có thể cho cậu thời gian…
- …
- Đến khi nào cậu sẵn sàng hãy nói với tớ… - đoạn lại nở nụ cười – tớ sẽ đợi cậu.
Kim Mỹ không trả lời, cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ thầm trách mình đã sai lầm khi nhận lời đi với cậu ta. Buổi tiệc kết thúc ở đó, Minh Quang đưa Kim Mỹ về nhà, trên suốt đoạn đường không ai nói câu nào, nhưng trong lòng ai cũng đầy tâm sự.
- Đưa tớ đến đây được rồi. – Kim Mỹ đột nhiên lên tiếng khi đi đến đoạn đường gần nhà cô.
- Để tớ đưa cậu đến nhà…tối thế này, đi lại rất nguy hiểm…
- Không sao… Gần đến nhà tớ rồi. Vả lại tớ cần mua một ít đồ vặt…
- Chúng ta cùng đi?
- Như thế phiền cho cậu…
- Cậu giận tớ à?
- Không…tớ đâu có. Chỉ là tớ muốn đi bộ một lát…
- …
- …
- Được… Đi đường cẩn thận…
- Tạm biệt.
- Tạm biệt…
 

juliadressshort1001

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/6/18
Bài viết
503
Gạo
816,0
Rư-Cụcsúc ơi, cậu biết không? Truyện cần thêm tình tiết chứ không phải chỉ nên nhiều thoại vầy đâu! Cậu coi có sửa được không thì làm nhé! Chứ nhiều thoại thì mấy cảm xúc cần diễn đạt lại toàn thoại thì chán lắm!
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Rư-Cụcsúc ơi, cậu biết không? Truyện cần thêm tình tiết chứ không phải chỉ nên nhiều thoại vầy đâu! Cậu coi có sửa được không thì làm nhé! Chứ nhiều thoại thì mấy cảm xúc cần diễn đạt lại toàn thoại thì chán lắm!
Cảm ơn bạn góp ý, truyện này mình viết lâu rồi, muốn sửa cũng không biết sửa từ đâu nữa, mình sẽ rút kinh nghiệm cho những mẫu truyện sau nhé.
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương XI Mười bảy đóa hoa hồng.
Kim Mỹ bước đi trên đoạn đường quen thuộc, tay cho vào túi áo khoác, gương mặt khó coi, đầu óc trống rỗng. Minh Quang là một cậu trai tốt, cậu ta chu đáo, thân thiện, lại học rất giỏi, trong lớp có thể được cả khối người mến mộ. Người như vậy lại muốn làm bạn trai Kim Mỹ, một cô gái chẳng có điểm nào nổi bật ngoài tật đi học trễ, lại còn nói là cho cô ấy thời gian, đây chẳng phải là một chuyện đáng vui mừng cho cô ấy?
Trải qua suốt bấy nhiêu năm ngồi trên băng ghế đá, đưa ánh mắt thê lương ngắm nhìn từng cặp đôi trạc tuổi mình lướt qua, ai nấy đều nở nụ cười, đôi lúc còn giễu cợt với nhau, lại nghĩ đến bản thân, chưa có lấy mối tình đầu, trong lòng vô cùng ngậm ngùi chua xót, nay được ngỏ lời như vậy, đúng lẽ phải mừng đến nhảy cẫng lên, nhanh chóng nắm lấy tay đối phương, đầu gật, miệng liên tục nói: “Tớ đồng ý” hay “Tớ cũng thích cậu” hay nhiều câu kiểu như thế mới phải. Đằng này Kim Mỹ lại nói chưa sẵn sàng, quả thật là dối lòng, chẳng qua là đã có đối tượng, muốn từ chối lại thấy không ổn, muốn nhận lời lại thấy đau lòng nên bịa ra vài câu từ chối khéo, cậu ta lại không muốn nhận ra.

- Chào bố mẹ… - Kim Mỹ, vẫn gương mặt khó coi, bước vào nhà.
- Con về rồi à? Đi chơi có vui không? – tiếng mẹ cô từ dưới bếp vọng lên, giọng bà hiền từ y như gương mặt bà vậy.
- Vui…vui lắm ạ…
- Kim Mỹ, lúc nãy ba thấy trước cửa nhà mình có ai để lại một phần quà, mở ra thì thấy là bánh sinh nhật. Đoán là của con nên ba đem vào để ở phòng con đấy… - âm thanh trầm ấm khẽ vọng ra từ chiếc ghế sofa.
- Là của ai ạ? – giọng pha chút ngạc nhiên.
- Làm sao ba biết, lúc ba phát hiện chỉ còn có bánh, người thì bỏ đi mất rồi…
Kim Mỹ chạy xộc lên phòng, mở cửa, chính cô cũng không biết vì sao cô vội đến vậy, chiếc hộp bánh kem màu hồng được đặt sát góc tường, nó có màu giống hệt màu áo cô đang mặc, bên trên có đặt một bó hoa gồm mười bảy bông hoa hồng trắng.
Cô tiến đến gần bó hoa, từ từ cuối người, tay phải đặt lên chiếc hộp, tay trái nhè nhẹ lướt trên những cánh hoa mềm mại, lòng lại thấy một cảm giác lạ lẫm dâng trào, cảm giác này đáng ra phải xuất hiện lúc cô mở mảnh giấy của Minh Quang mới đúng. Chiếc bánh kem xinh xắn đã ẩn hiện sau lớp giấy các tông, Kim Mỹ cố nhẫn nại, tránh không cho kem bị dính vào giấy. Trong căn phòng nhỏ, không có tiếng động, một cô gái ngồi bên chiếc bánh kem, ngắm nghía dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật”, trên môi bất giác nở nụ cười, lòng bỗng nghĩ về một người, không muốn gạt đi, cũng không dám dệt mộng tưởng, lúc sau lại lấy ra một cây nến nhỏ, có sọc xoắn ốc màu xanh, cắm vào giữa chiếc bánh, ngọn lửa cháy lên tạo một thứ ánh sáng dịu nhẹ, hắt lên những bông hoa hồng, những bụi cỏ, những chú gấu đáng yêu, Kim Mỹ nhắm mắt lại, nắm chặt lấy hai bàn tay, âm thầm cầu nguyện, lời cầu nguyện khác biệt đầu tiên trong suốt mười bảy năm…

Gần 12 giờ đêm, Kim Mỹ vẫn nằm trên giường, lăn qua, lộn lại, trên môi thoang thoáng ẩn hiện nụ cười, hôm nay quả thật là một ngày đặc biệt.
- Thầy Quang… - tin nhắn được gửi đi trong vô thức, vài giây sau, cô nhận được một cuộc điện thoại.
- Alo…
- Em là Kim Mỹ.
- Biết rồi… Bây giờ là mấy giờ…em định ngày mai lại nghỉ học à?
- Không… Ngày mai em nhất định đi học…
- …
- Thầy không có chuyện gì muốn nói với em sao?
- Không có.
- Thế thì em có chuyện muốn nói với thầy…
- …
- Là thầy tặng em mười bảy bông hoa hồng đúng không?
- Không đúng.
- Thầy đừng có nói dối, không phải thầy thì có thể là ai được…
- Có thể là cậu bạn chạy chiếc cub 50 màu lá chuối của em đấy.
- Hả? – Kim Mỹ ngơ ra, cô không nghe rõ thầy vừa nói gì.
- Cũng phải…cậu ta vừa đẹp trai, học giỏi, tính tình lại rất tốt, người như thế không thể không thích được…
- Thầy đang nói gì vậy?
- Sao? À…em đừng tưởng là thầy quan tâm đến chuyện tình cảm của các em, chẳng qua là sợ các em bị ảnh hưởng đến học tập thôi.
- …
- Thầy nói trước nhé, hai người các em nếu có bất kì biểu hiện sa sút nào, thầy sẽ báo ngay cho phụ huynh học sinh… Bây giờ thì mau đi ngủ đi… - vừa dứt lời đã ngắt máy.
Kim Mỹ vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, mắt không chuyển động, cũng không nhìn vào một vật cụ thể. Đầu óc không suy nghĩ được gì, từng câu chữ thầy nói ra ban nãy liên kết lại với nhau tạo thành những sợi chuỗi, dài như con rắn lục, thay phiên uốn lượn trong bán cầu não. Vài giây sau đó, Kim Mỹ mới hoàn hồn, dường như bây giờ cô mới nghe rõ những lời thầy vừa nói và cũng dần ngộ ra ý nghĩa của nó. Chuyện gì vậy? Đẹp trai…học giỏi…tính cách tốt? Người như thế không thể không thích được? Đây là những lời gì? Là lời của một thầy giáo đang quan tâm chuyện học hành của học sinh, hay là lời bắt bớ của một người đang nổi máu ghen tuông? Thật khiến người ta lại phải đau đầu!
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương XII Móng đại bàng màu xanh lá chuối!
Nhờ những câu nói lấp lửng của thầy mà đêm qua, đến tận 3 giờ sáng Kim Mỹ mới chợp mắt được. Và kết quả không ngoài dự tính, cô lại đi học trễ.
Lúc ra về, Kim Mỹ đang lửng thửng từng bước, mắt không rời chỗ đỗ xe giáo viên thì giọng Minh Quang từ phía sau vọng đến.
- Kim Mỹ… - đoạn lại chạy đến đứng bên cạnh, che mất cả tầm mắt đến chỗ đỗ xe của cô, miệng lại nở một nụ cười.
- Cậu mang tập về mà chép lại bài của hai tiết trước. – trong tay chìa ra hai quyển tập.
- Cám ơn cậu. – cô nhận lấy, mắt liên tục tìm khe hở để nhìn xuyên qua cậu ấy.
- Hôm qua cậu ngủ trễ lắm sao?
- Không…cũng không quá trễ… Tớ vẫn thường xuyên đi học muộn mà…
- Cậu nên quan tâm đến sức khỏe một chút… - Minh Quang nói bằng giọng đầy quan tâm, Kim Mỹ lần đầu nghe được những lời này từ người khác giới, trong lòng có chút cảm động, định đưa ánh mắt cảm kích về phía cậu ấy, bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc:
- Phải…nên quan tâm đến sức khỏe một chút.
Kim Mỹ giật thốt mình, phát hiện thầy Quang đã đi bên cạnh từ lúc nào, mắt thầy nhìn Kim Mỹ nhưng lời nói như lại muốn Minh Quang nghe thấy.
- Chào thầy ạ. – Minh Quang khẽ cúi đầu, lễ phép. Hẳn là cậu ta cũng bất ngờ khi đột nhiên nhìn thấy thầy giáo.
Kim Mỹ vẫn trố mắt ra nhìn gương mặt người đàn ông bên cạnh, trông như hồn phách cô đã bay lượn ở chốn thiên cung nào rồi, mãi lúc sau cô mới định thần được, lại phát hiện mình bị kẹt ở giữa, gương mặt bất giác cúi xuống, chuyển dần sang màu đỏ hồng.

Kim Mỹ quả thật không phải dạng người có sức chịu đựng tốt, mặc dù ban đầu cô tỏ vẻ ngại ngùng, đến nỗi mặt nóng bừng như lửa đốt, hai người bên cạnh lại rất kiên nhẫn, không ai chịu nhường ai, ép cô ở giữa, cảm giác vô cùng khó chịu, bước thêm được tầm chục bước chân, Kim Mỹ bắt đầu nổi cáu, giống như một ngọn lửa nóng trào lên đến khoang miệng, cô dừng bước, xoay mặt sang hướng của thầy, định “phun lửa”, thầy Quang lại bất ngờ lên tiếng:
- Kim Mỹ, nghe nói lúc nãy em tìm tôi?
Kim Mỹ chợt ngẩn người. Quả thật lúc nãy là cô đưa mắt tìm thầy ở chỗ đỗ xe…
- Nếu quả thật như vậy, cảm phiền cậu nhóc bên cạnh tránh đường giúp… - đoạn lại đưa mắt liếc nhìn Minh Quang, ánh mắt sắt như con dao rọc giấy…

Thầy giáo có cái hay của thầy giáo, lời vừa dứt, chưa đầy 2 phút đã không thấy bóng Minh Quang ở sân trường. Một con chim non yếu ớt, cố gắng “phùng mang trợn má” đối đầu với một con rắn hổ, mục đích chỉ để giữ uy danh, hy vọng đối thủ sợ hãi mà quay đi… Tuy ngoài mặt là vậy, ai biết được trong lòng nó đang vô cùng thấp thỏm, chỉ cần con rắn ngóc đầu, há hàm răng đầy nọc độc là chim con sẽ nhanh chóng cong giò bỏ chạy… Dĩ nhiên ở đây không có nghĩa là ví Minh Quang như con chim non yếu ớt, cậu ta sẽ phải mạnh hơn nó…một chút, càng không muốn ví thầy giáo là con rắn hổ đầy nọc độc, thầy phải yếu hơn nó…một chút!

- Thầy làm gì vậy? – Kim Mỹ rí lên một cách khó chịu khi thầy cứ đi san sát bên cô.
- Cám ơn đi, thầy vừa giúp em đuổi một con chim non xấu xí…
- Ai là con chim non xấu xí? – Kim Mỹ vẫn giọng khó chịu.
- À… Là một con đại bàng điển trai với cái móng vuốt màu lá chuối…
- Thầy thôi đi nhé.
- Em thích chơi với cậu ấy lắm à?
- …
- Hay là thích màu xanh lá chuối?
- Này…thầy tránh xa ra nhé. Thầy còn nói thêm câu nào nữa từ nay em sẽ kì thị thầy…
 

juliadressshort1001

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/6/18
Bài viết
503
Gạo
816,0
Chương XII Móng đại bàng màu xanh lá chuối!
Nhờ những câu nói lấp lửng của thầy mà đêm qua, đến tận 3 giờ sáng Kim Mỹ mới chợp mắt được. Và kết quả không ngoài dự tính, cô lại đi học trễ.
Lúc ra về, Kim Mỹ đang lửng thửng từng bước, mắt không rời chỗ đỗ xe giáo viên thì giọng Minh Quang từ phía sau vọng đến.
- Kim Mỹ… - đoạn lại chạy đến đứng bên cạnh, che mất cả tầm mắt đến chỗ đỗ xe của cô, miệng lại nở một nụ cười.
- Cậu mang tập về mà chép lại bài của hai tiết trước. – trong tay chìa ra hai quyển tập.
- Cám ơn cậu. – cô nhận lấy, mắt liên tục tìm khe hở để nhìn xuyên qua cậu ấy.
- Hôm qua cậu ngủ trễ lắm sao?
- Không…cũng không quá trễ… Tớ vẫn thường xuyên đi học muộn mà…
- Cậu nên quan tâm đến sức khỏe một chút… - Minh Quang nói bằng giọng đầy quan tâm, Kim Mỹ lần đầu nghe được những lời này từ người khác giới, trong lòng có chút cảm động, định đưa ánh mắt cảm kích về phía cậu ấy, bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc:
- Phải…nên quan tâm đến sức khỏe một chút.
Kim Mỹ giật thốt mình, phát hiện thầy Quang đã đi bên cạnh từ lúc nào, mắt thầy nhìn Kim Mỹ nhưng lời nói như lại muốn Minh Quang nghe thấy.
- Chào thầy ạ. – Minh Quang khẽ cúi đầu, lễ phép. Hẳn là cậu ta cũng bất ngờ khi đột nhiên nhìn thấy thầy giáo.
Kim Mỹ vẫn trố mắt ra nhìn gương mặt người đàn ông bên cạnh, trông như hồn phách cô đã bay lượn ở chốn thiên cung nào rồi, mãi lúc sau cô mới định thần được, lại phát hiện mình bị kẹt ở giữa, gương mặt bất giác cúi xuống, chuyển dần sang màu đỏ hồng.

Kim Mỹ quả thật không phải dạng người có sức chịu đựng tốt, mặc dù ban đầu cô tỏ vẻ ngại ngùng, đến nỗi mặt nóng bừng như lửa đốt, hai người bên cạnh lại rất kiên nhẫn, không ai chịu nhường ai, ép cô ở giữa, cảm giác vô cùng khó chịu, bước thêm được tầm chục bước chân, Kim Mỹ bắt đầu nổi cáu, giống như một ngọn lửa nóng trào lên đến khoang miệng, cô dừng bước, xoay mặt sang hướng của thầy, định “phun lửa”, thầy Quang lại bất ngờ lên tiếng:
- Kim Mỹ, nghe nói lúc nãy em tìm tôi?
Kim Mỹ chợt ngẩn người. Quả thật lúc nãy là cô đưa mắt tìm thầy ở chỗ đỗ xe…
- Nếu quả thật như vậy, cảm phiền cậu nhóc bên cạnh tránh đường giúp… - đoạn lại đưa mắt liếc nhìn Minh Quang, ánh mắt sắt như con dao rọc giấy…

Thầy giáo có cái hay của thầy giáo, lời vừa dứt, chưa đầy 2 phút đã không thấy bóng Minh Quang ở sân trường. Một con chim non yếu ớt, cố gắng “phùng mang trợn má” đối đầu với một con rắn hổ, mục đích chỉ để giữ uy danh, hy vọng đối thủ sợ hãi mà quay đi… Tuy ngoài mặt là vậy, ai biết được trong lòng nó đang vô cùng thấp thỏm, chỉ cần con rắn ngóc đầu, há hàm răng đầy nọc độc là chim con sẽ nhanh chóng cong giò bỏ chạy… Dĩ nhiên ở đây không có nghĩa là ví Minh Quang như con chim non yếu ớt, cậu ta sẽ phải mạnh hơn nó…một chút, càng không muốn ví thầy giáo là con rắn hổ đầy nọc độc, thầy phải yếu hơn nó…một chút!

- Thầy làm gì vậy? – Kim Mỹ rí lên một cách khó chịu khi thầy cứ đi san sát bên cô.
- Cám ơn đi, thầy vừa giúp em đuổi một con chim non xấu xí…
- Ai là con chim non xấu xí? – Kim Mỹ vẫn giọng khó chịu.
- À… Là một con đại bàng điển trai với cái móng vuốt màu lá chuối…
- Thầy thôi đi nhé.
- Em thích chơi với cậu ấy lắm à?
- …
- Hay là thích màu xanh lá chuối?
- Này…thầy tránh xa ra nhé. Thầy còn nói thêm câu nào nữa từ nay em sẽ kì thị thầy…
Rư ơi! Đăng tiếp đi! Mình ủng hộ cậu!
 

Rư-Cụcsúc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/18
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương XIII Nói bỏ là bỏ…thật quá dễ dàng.
Một chuỗi ngày dài đã trôi qua… Không, thật ra vẫn chưa tròn một tháng kể từ ngày Hoàng Yến từ bỏ. Ngày hôm đó cô đã phải chờ đợi, từ khi gặp thầy, ngày nào cô cũng phải chờ đợi. Ngày hôm đó cô đã đi rất vội vàng. Ngày hôm đó cô đã vô cùng mãn nguyện. Ngày hôm đó lần đầu tiên thầy chủ động chạy đến trước mặt cô. Ngày hôm đó khép lại bằng một vòng tay không có hồi đáp. Tất cả đều tuyệt vời. Cuối cùng cô cũng được gặp thầy lần cuối cùng. Cuối cùng cô cũng được cảm nhận cảm giác ở bên cạnh thầy. Cuối cùng cô cũng ghi nhớ được đường nét của gương mặt tuấn tú, không, về chuyện này nói cuối cùng lại không hợp, cô quả thật đã nhớ kĩ những đường nét đó ngay từ buổi đầu thầy lên lớp.

Hoàng Yến nằm co mình trên giường, căn phòng được bật điều hòa rất thấp. Cô trùm trên người tấm chăn lông dày và to sụ. Cô đang làm gì vậy? Chẳng làm gì cả. Hoặc cô đang nhớ về một điều gì đó… Một giọt nước tinh khiết vừa rơi qua khe mắt, thấm qua lớp chăn dày rồi biến mất, Hoàng Yến chuyển tư thế, cô ngửa mặt lên, kéo tấm chăn xuống đến gần thắt lưng, để lộ ra gương mặt trắng ngần và đôi môi nhợt nhạt, mắt nhìn lên trần nhà, cố không cho nước mắt chảy ra. Được một lúc, không lâu, Hoàng Yến lại đột ngột co người, cuộn tròn trong lớp lông dày óng mượt, mắt nhắm nghiền, hai hàm răng cắn chặt, cô giữ tư thế đó rất lâu, không phát ra tiếng động, cứ như thế, lớp ga giường và chăn dần dần ướt sũng.

- Chào mẹ! – cô gái ngồi xuống bàn, trông cô tươi tắn hơn với một lớp son màu hồng nhạt.
Mẹ cô đang bước ra, trên tay cầm hai đĩa thức ăn đang tỏa khói thơm lừng.
- Chào con gái! – đoạn đưa cho Hoàng Yến một đĩa.
- Mẹ…con muốn xin phép một chuyện…
- Là chuyện gì? – giọng bà vẫn dịu dàng.
- Con muốn về lại trường…
- Ôi…chẳng phải mẹ đã nói với con nhiều lần rồi sao? Nơi này thuận tiện cho công việc của mẹ…và thuận tiện cho cả tương lai của con… Quên những người bạn cũ đi… Con rồi sẽ gặp được những con người khác, có khi còn tốt hơn cả họ…
- Mẹ…con thực sự rất nhớ…
- Từ bỏ lúc nào cũng khó khăn nhưng khi đã làm được nó, con sẽ thấy rất dễ chịu…

Phải…cô cảm thấy rất dễ chịu. Bây giờ là 12 giờ đêm ở Mỹ, Hoàng Yến đang ngồi trên máy bay và ngắm bầu trời về đêm. Ngoài đó chẳng có thứ gì ngoài màn đêm cô độc nhưng nó lại khiến cô cảm thấy thích thú. Cô đã để lại cho mẹ một mảnh giấy trên chiếc bàn ăn trong bếp, cô nói với mẹ rằng cô sẽ quay về sau hai ngày, cô nói với bà rằng đừng lo lắng, cô nói cô rất nhớ trường, nhớ bạn bè, nhớ đến không từ nào tả nổi và cô không nói cô nhớ thầy giáo…
Hoàng Yến thuê phòng trong một tòa khách sạn khá sang trọng, nó nằm cách trường cô tầm hơn chục cây số. Hôm đó, vừa đi khỏi sân bay được vài bước, cô nhận được một cuộc điện thoại. Là mẹ cô, bà đã thét lên bằng một giọng hòa chung lo lắng và giận dữ. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã diễn ra, bây giờ Hoàng Yến đang đứng tại sân bay Tân Sơn Nhất, bà còn có thể làm gì? Nhanh chóng bay đến đó cùng với cô? Không thể, bà còn có công việc. Quát mắng, đe dọa, bảo cô nhất định phải quay về ngay? Không thể, điều đó quá vô ích. Bà có biết đến một khách sạn, chủ ở đó là bạn cũ của bà, họ cũng rất hay qua lại với nhau, bà đã cho Hoàng Yến địa chỉ và chuyển cho cô một ít tiền vào tài khoản, bà đã nói như thế qua điện thoại và cuộc trò chuyện kết thúc bằng một loạt các câu dặn dò.

Một buổi chiều thứ bảy, thời tiết không mấy đẹp, dự là sẽ có một cơn mưa nặng hạt được trút xuống. Mặt trời đang dần dần khuất, không khí đã bắt đầu lành lạnh, Hoàng Yến khoác một chiếc áo nỉ màu lông mèo, đội chiếc nón lưỡi trai đen và dùng một chiếc khẩu trang y tế để che mặt. Cô được biết hôm nay trường sẽ tổ chức văn nghệ, nghe đâu là tập tành để biểu diễn chào mừng hội thi gì đó, cô đọc được tin này trên mạng xã hội. Lần này Hoàng Yến trở về xem như đúng lúc, thử hỏi nếu không có những dịp tụ tập đám đông như thế này thì làm sao cô có thể thực hiện ý nguyện, ngắm nhìn gương mặt người cô yêu…
Buổi lễ đã bắt đầu từ lâu, sân trường chật ních, đi đâu cũng va vào người là người, Hoàng Yến len lỏi mãi mới tìm được một cây phượng vĩ, tầm nhìn này rất gần chỗ của ban giám hiệu, cô tựa người vào nó, cố nheo đôi mắt, tìm kiếm thầy trong khu vực dành cho giáo viên.
- Lớp trưởng! – có tiếng gọi lớn ngay sau lưng, Hoàng Yến giật mình xoay người lại, mắt cô mở to lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
- Là lớp trưởng đúng không?
Lúc này đã định thần lại, Hoàng Yến nhận ra cô gái trước mặt chính là Kim Mỹ, là đóa hướng dương đã cướp mất ánh mặt trời của cuộc đời cô.
- Cậu trở lại rồi sao? – Kim Mỹ vẫn réo lên mặc dù không nhận được hồi đáp, gương mặt lại nở nụ cười tươi như một đóa hoa, phút chốc Hoàng Yến bỗng cảm thấy ghét cô ta cay đắng…
- Xin lỗi, cậu nhầm người rồi… - Hoàng Yến cúi mặt, điều chỉnh âm giọng trầm xuống, có ý định bỏ đi.
- Này… - Kim Mỹ đột nhiên giữ lấy tay áo Hoàng Yến – đúng là cậu mà… Thầy Quang nói nhà cậu chuyển ra nước ngoài…Lớp mình ai cũng rất nhớ cậu… À, lớp mình chắc ở đằng kia, cậu đi với tớ, chắc mấy cậu ấy sẽ vui đến phát khóc… - đoạn lại nắm tay áo Hoàng Yến, toan kéo cô đi, miệng vẫn lẩm bẩm – chắc thầy giáo cũng ở chỗ đó…
- Này, Kim Mỹ… - Hoàng Yến đột nhiên có phản ứng, nắm ngược lại bàn tay Kim Mỹ, kéo cô lùi về sau – cậu đừng nói với ai là đã nhìn thấy tớ…
- Tại sao? Chẳng phải đó là tin đáng mừng sao?
- Không… Không đáng mừng một chút nào cả. Mẹ tớ có việc cần về Việt Nam, tớ đi cùng bà ấy, lúc nãy có đi ngang trường, thấy nhớ nên tớ vào thăm một chút, tí nữa tớ phải đi ngay, cậu đừng báo cho ai biết…
- Cậu kì lạ thật…cậu không thích thì thôi vậy… - ngừng một chút, như nhớ ra điều gì – à…cậu nán lại lâu một chút, tí nữa sẽ có tiết mục của lớp mình…
- Là ai biểu diễn?
- Minh Quang…tớ nghe nói cậu ấy biết chơi đàn.
- …
- Không biết là bắt đầu chưa? Cậu đợi ở đây nhé, tớ đi đến chỗ lớp một tí…
- Tớ sắp phải đi rồi, không cần quay lại tìm tớ… Cậu nhớ đừng nói với ai…
- Biết rồi…
- Kể cả thầy giáo…
- Tớ không lắm chuyện như vậy… Cậu yên tâm đi… Tạm biệt…
- Tạm biệt.
- À… Chúc cậu sức khỏe nhé…
- Cảm ơn cậu…
Nói rồi cả hai đều quay lưng, bước đi về hai hướng hoàn toàn khác.
 
Bên trên