Chương XIV Sấm
Minh Quang biết chơi đàn, sự thật là như vậy. Bố cậu ta là một nhạc công, lí do này hoàn toàn thuyết phục khi nói Minh Quang biết chơi hầu hết các loại nhạc cụ.
Lúc Kim Mỹ di chuyển đến chỗ đám đông, tiết mục của cậu ta cũng bắt đầu. Minh Quang tiến lên sân khấu cùng một cây guitar nhẵn bóng, trông có vẻ khá đắt tiền, cậu nhẹ nhàng đưa đôi mắt phía sau cặp kính cận quan sát toàn bộ sân trường, không, giống đang tìm kiếm hơn là quan sát… Được một lúc thì tiếng đàn cất lên, cả sân trường đột nhiên im bặt, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, giống như họ chưa bao giờ được nghe thứ âm thanh giống như vậy. Rất hay! Thật. Vô cùng hay. Âm thanh của tiếng đàn du dương như khiến người ta có thể lạc vào mộng cảnh. Nhắm mắt lại và bắt đầu mường tượng, rồi ta sẽ nghe được một âm thanh tinh khiết, như tiếng suối reo, ngửi được mùi thơm của cỏ, của đất, của hoa trà. Có lúc ta sẽ cảm thấy như đang lạc vào một vùng thảo nguyên bát ngát, một cánh đồng bình dị. Có lúc lại có cảm giác như bị rơi xuống vực hay đang bị kẹt giữa một dòng nước lớn. Âm thanh hối thúc từng giác quan của chúng ta thức dậy, cảm nhận từng nhịp điệu, vui buồn theo từng cung bậc của dây đàn…
Trong lúc mọi người đang chìm đắm trong dòng cảm xúc, bắt đầu hồi tưởng về những chuyện buồn vui và những thứ đã bỏ lỡ trong cuộc đời họ, Kim Mỹ ngồi một mình trên bậc tam cấp, bắt đầu nhấn nhá vào chiếc điện thoại, không hề chú ý đến thứ âm thanh tuyệt dịu đang được phát ra. Cô phát hiện thầy Quang hôm nay không có mặt ở trường.
Kim Mỹ lấy tay che bớt luồng ánh sáng của điện thoại, mắt hơi nheo lại, dò tìm trong danh bạ. Cô nhấn gọi, điện thoại đầu dây bên kia đỗ chuông, rất lâu, rồi vụt tắt. Không có người bắt máy, Kim Mỹ nhấn thêm lần nữa, cũng như vậy, đến lần thứ năm thì chuông không còn đỗ, chỉ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin…” – nghe đến đấy thì Kim Mỹ ngắt điện thoại.
Minh Quang vừa kết thúc tiết mục của cậu ấy trong những tiếng vỗ tay vang như pháo nổ, bây giờ đang nhanh chóng tiến về phía Kim Mỹ.
- Kim Mỹ! – cậu ta kêu lên.
Kim Mỹ không nghe thấy, cô vẫn đang chăm chú vào điện thoại.
- Kim Mỹ…
- Minh Quang… - Kim Mỹ giật mình, ngẩn mặt lên, suy nghĩ một chút, cô lại lên tiếng - …cậu có nhìn thấy thầy Quang không?
Minh Quang có lẽ bị bất ngờ vì câu hỏi đó. Một lúc sau cậu mới trả lời:
- Không thấy… - giọng rất nhạt, giống như muốn phớt lờ.
- Hôm nay thầy không đến…tớ không trông thấy xe thầy… - giọng Kim Mỹ đã pha chút lo lắng – tớ gọi nhưng thầy không bắt máy, lát sau còn ngắt điện thoại…
- Kim Mỹ… Hóa ra cậu quan tâm đến ông ta như vậy…
- Tớ có cảm giác rất kì lạ… Giống như có chuyện xấu xảy ra… - nói rồi ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt, nó như cũng cảm nhận được, vội vã đáp lời cô bằng một tiếng sấm…
Tiếng sấm vang lên kéo theo một màn nước mưa đột ngột đổ ào xuống sân trường, đám đông bên dưới bắt đầu di chuyển, có người chạy vào sảnh, có người đứng dưới tầng trệt, chen chúc nhau tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Một tiếng sấm nữa vang lên, ngay lúc này Kim Mỹ nhận được một cuộc gọi. Cô cầm điện thoại, di chuyển đến cuối hành lang để tránh bớt tiếng động phát ra từ hơn mấy nghìn con người. Là cuộc gọi từ số máy của thầy Quang, Kim Mỹ thấy tim mình như nhói lên một cái, nụ cười ẩn hiện trên gương mặt, nỗi lo lắng cũng vơi bớt một phần.
- Alo. – cô nhanh nhẹn bắt máy.
- Alo…
- Hôm nay thầy không đến trường ạ? – cô cắt ngang lời nói của đầu dây bên đó nhưng nói chưa hết câu bỗng phát hiện có điểm khác lạ - …là ai đang giữ máy ạ?
- Xin hỏi cô có phải là người quen của Trần Ngọc Quang không ạ? – một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
- Dạ phải…
- Một số người dân ở khu vực X phát hiện anh ta trong một bụi cỏ lao ven đường với tình trạng máu me bê bết và một vết dao đâm thủng phần bụng bên trái…
- … - Kim Mỹ không biết mình vừa nghe được thứ gì, cô chỉ cảm thấy trái tim trì xuống một nhịp.
- Hiện giờ đội ngũ bác sĩ của chúng tôi đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, rất mong người thân tranh thủ đăng kí nhập viện và…đóng phí phẫu thuật…
- … - lại một tiếng sấm vừa vang lên.
- Alo…cô bé vẫn giữ máy đấy chứ?
- …
- Alo…
- Vâng…em biết rồi… - chưa nói xong đã ngồi thụp xuống đất, hai tay buông thỏng, chiếc điện thoại rơi xuống mấy bậc tam cấp, thấm ướt nước mưa.
- Kim Mỹ… - Minh Quang không biết từ đâu chạy đến, hóa ra từ nãy đến giờ cậu vẫn quan sát cô.
Minh Quang đỡ Kim Mỹ tựa người vào vách tường, nhặt lại chiếc điện thoại cho cô rồi nhanh chóng lau khô nó, rất may nước vẫn chưa thấm vào trong.
- Là điện thoại của ai vậy? – Minh Quang nhìn Kim Mỹ với đôi mắt lo lắng.
- Thầy Quang gặp chuyện rồi… - Kim Mỹ lí nhí.
Lại là thầy Quang…lúc nào cũng là ông ấy, Minh Quang thầm nghĩ, gương mặt cậu ta chùng xuống lộ rõ vẻ khó chịu.
- Phải rồi! – Kim Mỹ đang yên lặng bỗng nói lớn – thầy gặp chuyện rồi…tớ phải mau đến đó… - nói rồi định phóng đi nhưng bị Minh Quang ngăn lại.
- Cậu đi đâu?
- Bệnh viện.
- Bệnh viện nào?
- Bệnh viện nào...bệnh viện nào nhỉ? – Kim Mỹ bỗng nhiên ngơ mắt nhìn Minh Quang.
- Cậu…cho tớ mượn điện thoại. Cái của tớ chắc là để quên ở nhà rồi.
- Cậu định làm gì?
- Tớ biết được số điện thoại của một vài bệnh viện gần khu vực này… Tớ sẽ đưa cậu đi.
Kim Mỹ đội mưa chạy vụt ra khỏi cổng trường, cô không để ý mình vừa chạy ngang qua Hoàng Yến, Minh Quang ở phía sau nhanh chóng trèo lên chiếc cub của cậu ta, giọng hét lớn:
- Kim Mỹ, dừng lại…chờ tớ đã… - đoạn lại rồ ga, phóng như bay về phía Kim Mỹ.
- Lên xe… - cậu đưa cho cô áo mưa và nón bảo hiểm.
- Cậu nhanh lên nhé…
Chiếc xe phóng nhanh trong màn mưa trắng xóa, nhanh đến nỗi nước mưa tấp vào làm đau rát cả da mặt. Kim Mỹ ngồi phía sau Minh Quang, cô không mặc áo mưa, cũng quên mất phải đội nón bảo hiểm, gương mặt cô đanh lại, không biểu cảm, tái nhợt và vô cùng lạnh lẽo.
- Thầy Quang… - Kim Mỹ quần áo ướt sũng chạy xộc vào bên trong một bệnh viện.
Minh Quang định ngăn cô ấy nhưng không kịp, cậu lủi thủi dắt xe đến chỗ gửi rồi lặng lẽ đi theo.
- Thầy ở phòng nào? – Minh Quang kéo Kim Mỹ lại và hỏi.
- Tớ không biết nữa…
- Để tớ hỏi… Cậu đứng ở đây…đừng đi đâu…
Minh Quang tiến đến chỗ một bác bảo vệ, nói nói vài câu gì đó rồi đi theo hướng cánh tay của bác ấy. Kim Mỹ đứng một mình, tựa lưng vào tường, ngẫm nghĩ điều gì đó, lúc sau, khi đã định thần lại, cô mới phát hiện cả người mình ướt sũng…
Kim Mỹ đi theo Minh Quang rồi ngồi đợi trước một cửa phòng, không biết tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Bây giờ là 9 giờ đêm, xung quanh khu vực Kim Mỹ ngồi toàn những gương mặt rũ rượi, có người nằm ngủ trên mấy chiếc ghế, có người ngồi thừ ra với gương mặt hốc hác, mệt mỏi, đôi lúc lại có hai, ba cô lao công đi qua, đôi lúc nữa lại có một nhóm người đẩy chiếc băng ca một cách gấp rút và đi kèm theo đó là những tiếng khóc, những tiếng gào thét không nghe rõ câu từ. Những sự việc đó hòa thêm cái lạnh của nước mưa đang thấm vào cơ thể làm Kim Mỹ rợn da gà, phút chốc cô bỗng thấy sợ hãi tột cùng mặc dù cũng chẳng rõ cái gì đang làm cô sợ hãi…
Cánh cửa phòng mở ra, một vị bác sĩ trung niên xuất hiện, Kim Mỹ theo phản xạ đứng phắt dậy, đoạn lại tiến đến gần vị bác sĩ, giọng gấp gáp:
- Thầy cháu có sao không ạ?
- Vết thương không quá sâu và nghiêm trọng, nó không ảnh hưởng đến các cơ quan bên trong cơ thể, tuy nhiên do được phát hiện trễ nên cơ thể bị mất khá nhiều máu, nên ở lại bệnh viện để chờ hồi phục….
- Cháu có thể vào thăm không?
- Được chứ, không làm ồn là được.
- Vâng ạ.
Kim Mỹ khẽ cúi người, đợi vị bác sĩ đi khuất, cô vặn chốt cửa, nhè nhẹ bước vào. Thì ra có rất nhiều người ở cùng một phòng, Kim Mỹ vẫn còn lấp ló đằng sau cánh cửa, không thấy có ai đang nói chuyện nhưng quả thật rất ồn, chắc là do âm thanh bên ngoài vọng vào. Kim Mỹ tìm thấy thầy ở chiếc giường sát góc bên phải, cô vội vã bước đến. Thầy mặc một chiếc áo tay dài màu xanh ngọc, gương mặt bình thản, đôi mắt nhắm hờ, trông như đang thấy một giấc mơ đẹp.
Kim Mỹ ngồi xuống mép giường, không hiểu tại sao gương mặt đang mơ ngủ kia lại khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ. Cô khẽ cười rồi tự mình trấn tĩnh, đoạn lại đưa tay vuốt mấy sợi tóc phủ trên gương mặt giúp thầy...
- Kim Mỹ. - Minh Quang vừa từ đâu đó trở về, lúc mới thò đầu qua khe cửa đã gọi lớn tên Kim Mỹ.
- Kim Mỹ... - lại gọi một tiếng nữa, đoạn tiến đến gần cô.
- Suỵt... - Kim Mỹ vội vã xoay mặt về hướng cậu ta, ánh mắt nhắc nhở.
- ...
- Cậu không thấy có rất nhiều người đang cần nghỉ ngơi à...
- Biết rồi... Chẳng qua là cậu lo cho thầy Quang của cậu thôi... - Minh Quang mắt không nhìn Kim Mỹ, nói bằng giọng trách móc.
- Cậu nói bừa gì thế!
- Tớ chỉ là thấy sao nói vậy...
- Không đùa với cậu... À, nãy giờ cậu đi đâu vậy?
- Làm thủ tục nhập viện, đóng viện phí cho người thầy "yêu quý" này.
- Ấy...tớ quên mất chuyện viện phí… Cậu chu đáo thật...
- Không cần khen tớ, bây giờ cậu về nhà được chưa? Cứ thế này nước mưa thấm vào người sẽ dễ bệnh... - đoạn lại nắm tay áo Kim Mỹ, toan kéo cô đi.
- Thôi… - cô khựng lại - cậu sợ bị bệnh thì về trước đi… Tớ ở lại đây một chút nữa…
- Tớ sợ cậu bệnh thôi… Vả lại cũng trễ lắm rồi, bố mẹ cậu sẽ lo lắng đấy…
Nghe đến đây thì mặt Kim Mỹ xụ xuống, lộ rõ vẻ bất lực, cô moi trong túi áo ra một chiếc điện thoại, ánh mắt có chút tiếc nuối.
- Phải rồi…trễ thật… - đoạn lại đưa ánh mắt hướng về thầy, nhè nhẹ chỉnh giúp thầy nếp áo cho ngay ngắn – chúng ta về thôi…
Minh Quang biết chơi đàn, sự thật là như vậy. Bố cậu ta là một nhạc công, lí do này hoàn toàn thuyết phục khi nói Minh Quang biết chơi hầu hết các loại nhạc cụ.
Lúc Kim Mỹ di chuyển đến chỗ đám đông, tiết mục của cậu ta cũng bắt đầu. Minh Quang tiến lên sân khấu cùng một cây guitar nhẵn bóng, trông có vẻ khá đắt tiền, cậu nhẹ nhàng đưa đôi mắt phía sau cặp kính cận quan sát toàn bộ sân trường, không, giống đang tìm kiếm hơn là quan sát… Được một lúc thì tiếng đàn cất lên, cả sân trường đột nhiên im bặt, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, giống như họ chưa bao giờ được nghe thứ âm thanh giống như vậy. Rất hay! Thật. Vô cùng hay. Âm thanh của tiếng đàn du dương như khiến người ta có thể lạc vào mộng cảnh. Nhắm mắt lại và bắt đầu mường tượng, rồi ta sẽ nghe được một âm thanh tinh khiết, như tiếng suối reo, ngửi được mùi thơm của cỏ, của đất, của hoa trà. Có lúc ta sẽ cảm thấy như đang lạc vào một vùng thảo nguyên bát ngát, một cánh đồng bình dị. Có lúc lại có cảm giác như bị rơi xuống vực hay đang bị kẹt giữa một dòng nước lớn. Âm thanh hối thúc từng giác quan của chúng ta thức dậy, cảm nhận từng nhịp điệu, vui buồn theo từng cung bậc của dây đàn…
Trong lúc mọi người đang chìm đắm trong dòng cảm xúc, bắt đầu hồi tưởng về những chuyện buồn vui và những thứ đã bỏ lỡ trong cuộc đời họ, Kim Mỹ ngồi một mình trên bậc tam cấp, bắt đầu nhấn nhá vào chiếc điện thoại, không hề chú ý đến thứ âm thanh tuyệt dịu đang được phát ra. Cô phát hiện thầy Quang hôm nay không có mặt ở trường.
Kim Mỹ lấy tay che bớt luồng ánh sáng của điện thoại, mắt hơi nheo lại, dò tìm trong danh bạ. Cô nhấn gọi, điện thoại đầu dây bên kia đỗ chuông, rất lâu, rồi vụt tắt. Không có người bắt máy, Kim Mỹ nhấn thêm lần nữa, cũng như vậy, đến lần thứ năm thì chuông không còn đỗ, chỉ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin…” – nghe đến đấy thì Kim Mỹ ngắt điện thoại.
Minh Quang vừa kết thúc tiết mục của cậu ấy trong những tiếng vỗ tay vang như pháo nổ, bây giờ đang nhanh chóng tiến về phía Kim Mỹ.
- Kim Mỹ! – cậu ta kêu lên.
Kim Mỹ không nghe thấy, cô vẫn đang chăm chú vào điện thoại.
- Kim Mỹ…
- Minh Quang… - Kim Mỹ giật mình, ngẩn mặt lên, suy nghĩ một chút, cô lại lên tiếng - …cậu có nhìn thấy thầy Quang không?
Minh Quang có lẽ bị bất ngờ vì câu hỏi đó. Một lúc sau cậu mới trả lời:
- Không thấy… - giọng rất nhạt, giống như muốn phớt lờ.
- Hôm nay thầy không đến…tớ không trông thấy xe thầy… - giọng Kim Mỹ đã pha chút lo lắng – tớ gọi nhưng thầy không bắt máy, lát sau còn ngắt điện thoại…
- Kim Mỹ… Hóa ra cậu quan tâm đến ông ta như vậy…
- Tớ có cảm giác rất kì lạ… Giống như có chuyện xấu xảy ra… - nói rồi ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt, nó như cũng cảm nhận được, vội vã đáp lời cô bằng một tiếng sấm…
Tiếng sấm vang lên kéo theo một màn nước mưa đột ngột đổ ào xuống sân trường, đám đông bên dưới bắt đầu di chuyển, có người chạy vào sảnh, có người đứng dưới tầng trệt, chen chúc nhau tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Một tiếng sấm nữa vang lên, ngay lúc này Kim Mỹ nhận được một cuộc gọi. Cô cầm điện thoại, di chuyển đến cuối hành lang để tránh bớt tiếng động phát ra từ hơn mấy nghìn con người. Là cuộc gọi từ số máy của thầy Quang, Kim Mỹ thấy tim mình như nhói lên một cái, nụ cười ẩn hiện trên gương mặt, nỗi lo lắng cũng vơi bớt một phần.
- Alo. – cô nhanh nhẹn bắt máy.
- Alo…
- Hôm nay thầy không đến trường ạ? – cô cắt ngang lời nói của đầu dây bên đó nhưng nói chưa hết câu bỗng phát hiện có điểm khác lạ - …là ai đang giữ máy ạ?
- Xin hỏi cô có phải là người quen của Trần Ngọc Quang không ạ? – một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
- Dạ phải…
- Một số người dân ở khu vực X phát hiện anh ta trong một bụi cỏ lao ven đường với tình trạng máu me bê bết và một vết dao đâm thủng phần bụng bên trái…
- … - Kim Mỹ không biết mình vừa nghe được thứ gì, cô chỉ cảm thấy trái tim trì xuống một nhịp.
- Hiện giờ đội ngũ bác sĩ của chúng tôi đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, rất mong người thân tranh thủ đăng kí nhập viện và…đóng phí phẫu thuật…
- … - lại một tiếng sấm vừa vang lên.
- Alo…cô bé vẫn giữ máy đấy chứ?
- …
- Alo…
- Vâng…em biết rồi… - chưa nói xong đã ngồi thụp xuống đất, hai tay buông thỏng, chiếc điện thoại rơi xuống mấy bậc tam cấp, thấm ướt nước mưa.
- Kim Mỹ… - Minh Quang không biết từ đâu chạy đến, hóa ra từ nãy đến giờ cậu vẫn quan sát cô.
Minh Quang đỡ Kim Mỹ tựa người vào vách tường, nhặt lại chiếc điện thoại cho cô rồi nhanh chóng lau khô nó, rất may nước vẫn chưa thấm vào trong.
- Là điện thoại của ai vậy? – Minh Quang nhìn Kim Mỹ với đôi mắt lo lắng.
- Thầy Quang gặp chuyện rồi… - Kim Mỹ lí nhí.
Lại là thầy Quang…lúc nào cũng là ông ấy, Minh Quang thầm nghĩ, gương mặt cậu ta chùng xuống lộ rõ vẻ khó chịu.
- Phải rồi! – Kim Mỹ đang yên lặng bỗng nói lớn – thầy gặp chuyện rồi…tớ phải mau đến đó… - nói rồi định phóng đi nhưng bị Minh Quang ngăn lại.
- Cậu đi đâu?
- Bệnh viện.
- Bệnh viện nào?
- Bệnh viện nào...bệnh viện nào nhỉ? – Kim Mỹ bỗng nhiên ngơ mắt nhìn Minh Quang.
- Cậu…cho tớ mượn điện thoại. Cái của tớ chắc là để quên ở nhà rồi.
- Cậu định làm gì?
- Tớ biết được số điện thoại của một vài bệnh viện gần khu vực này… Tớ sẽ đưa cậu đi.
Kim Mỹ đội mưa chạy vụt ra khỏi cổng trường, cô không để ý mình vừa chạy ngang qua Hoàng Yến, Minh Quang ở phía sau nhanh chóng trèo lên chiếc cub của cậu ta, giọng hét lớn:
- Kim Mỹ, dừng lại…chờ tớ đã… - đoạn lại rồ ga, phóng như bay về phía Kim Mỹ.
- Lên xe… - cậu đưa cho cô áo mưa và nón bảo hiểm.
- Cậu nhanh lên nhé…
Chiếc xe phóng nhanh trong màn mưa trắng xóa, nhanh đến nỗi nước mưa tấp vào làm đau rát cả da mặt. Kim Mỹ ngồi phía sau Minh Quang, cô không mặc áo mưa, cũng quên mất phải đội nón bảo hiểm, gương mặt cô đanh lại, không biểu cảm, tái nhợt và vô cùng lạnh lẽo.
- Thầy Quang… - Kim Mỹ quần áo ướt sũng chạy xộc vào bên trong một bệnh viện.
Minh Quang định ngăn cô ấy nhưng không kịp, cậu lủi thủi dắt xe đến chỗ gửi rồi lặng lẽ đi theo.
- Thầy ở phòng nào? – Minh Quang kéo Kim Mỹ lại và hỏi.
- Tớ không biết nữa…
- Để tớ hỏi… Cậu đứng ở đây…đừng đi đâu…
Minh Quang tiến đến chỗ một bác bảo vệ, nói nói vài câu gì đó rồi đi theo hướng cánh tay của bác ấy. Kim Mỹ đứng một mình, tựa lưng vào tường, ngẫm nghĩ điều gì đó, lúc sau, khi đã định thần lại, cô mới phát hiện cả người mình ướt sũng…
Kim Mỹ đi theo Minh Quang rồi ngồi đợi trước một cửa phòng, không biết tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Bây giờ là 9 giờ đêm, xung quanh khu vực Kim Mỹ ngồi toàn những gương mặt rũ rượi, có người nằm ngủ trên mấy chiếc ghế, có người ngồi thừ ra với gương mặt hốc hác, mệt mỏi, đôi lúc lại có hai, ba cô lao công đi qua, đôi lúc nữa lại có một nhóm người đẩy chiếc băng ca một cách gấp rút và đi kèm theo đó là những tiếng khóc, những tiếng gào thét không nghe rõ câu từ. Những sự việc đó hòa thêm cái lạnh của nước mưa đang thấm vào cơ thể làm Kim Mỹ rợn da gà, phút chốc cô bỗng thấy sợ hãi tột cùng mặc dù cũng chẳng rõ cái gì đang làm cô sợ hãi…
Cánh cửa phòng mở ra, một vị bác sĩ trung niên xuất hiện, Kim Mỹ theo phản xạ đứng phắt dậy, đoạn lại tiến đến gần vị bác sĩ, giọng gấp gáp:
- Thầy cháu có sao không ạ?
- Vết thương không quá sâu và nghiêm trọng, nó không ảnh hưởng đến các cơ quan bên trong cơ thể, tuy nhiên do được phát hiện trễ nên cơ thể bị mất khá nhiều máu, nên ở lại bệnh viện để chờ hồi phục….
- Cháu có thể vào thăm không?
- Được chứ, không làm ồn là được.
- Vâng ạ.
Kim Mỹ khẽ cúi người, đợi vị bác sĩ đi khuất, cô vặn chốt cửa, nhè nhẹ bước vào. Thì ra có rất nhiều người ở cùng một phòng, Kim Mỹ vẫn còn lấp ló đằng sau cánh cửa, không thấy có ai đang nói chuyện nhưng quả thật rất ồn, chắc là do âm thanh bên ngoài vọng vào. Kim Mỹ tìm thấy thầy ở chiếc giường sát góc bên phải, cô vội vã bước đến. Thầy mặc một chiếc áo tay dài màu xanh ngọc, gương mặt bình thản, đôi mắt nhắm hờ, trông như đang thấy một giấc mơ đẹp.
Kim Mỹ ngồi xuống mép giường, không hiểu tại sao gương mặt đang mơ ngủ kia lại khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ. Cô khẽ cười rồi tự mình trấn tĩnh, đoạn lại đưa tay vuốt mấy sợi tóc phủ trên gương mặt giúp thầy...
- Kim Mỹ. - Minh Quang vừa từ đâu đó trở về, lúc mới thò đầu qua khe cửa đã gọi lớn tên Kim Mỹ.
- Kim Mỹ... - lại gọi một tiếng nữa, đoạn tiến đến gần cô.
- Suỵt... - Kim Mỹ vội vã xoay mặt về hướng cậu ta, ánh mắt nhắc nhở.
- ...
- Cậu không thấy có rất nhiều người đang cần nghỉ ngơi à...
- Biết rồi... Chẳng qua là cậu lo cho thầy Quang của cậu thôi... - Minh Quang mắt không nhìn Kim Mỹ, nói bằng giọng trách móc.
- Cậu nói bừa gì thế!
- Tớ chỉ là thấy sao nói vậy...
- Không đùa với cậu... À, nãy giờ cậu đi đâu vậy?
- Làm thủ tục nhập viện, đóng viện phí cho người thầy "yêu quý" này.
- Ấy...tớ quên mất chuyện viện phí… Cậu chu đáo thật...
- Không cần khen tớ, bây giờ cậu về nhà được chưa? Cứ thế này nước mưa thấm vào người sẽ dễ bệnh... - đoạn lại nắm tay áo Kim Mỹ, toan kéo cô đi.
- Thôi… - cô khựng lại - cậu sợ bị bệnh thì về trước đi… Tớ ở lại đây một chút nữa…
- Tớ sợ cậu bệnh thôi… Vả lại cũng trễ lắm rồi, bố mẹ cậu sẽ lo lắng đấy…
Nghe đến đây thì mặt Kim Mỹ xụ xuống, lộ rõ vẻ bất lực, cô moi trong túi áo ra một chiếc điện thoại, ánh mắt có chút tiếc nuối.
- Phải rồi…trễ thật… - đoạn lại đưa ánh mắt hướng về thầy, nhè nhẹ chỉnh giúp thầy nếp áo cho ngay ngắn – chúng ta về thôi…