Ban Mai - Lalisha - Cập nhật

lalisha

Gà con
Tham gia
18/5/21
Bài viết
23
Gạo
0,0
Tên truyện: BAN MAI
Tác giả: Lalisha
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành | Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 2 chương/ngày
Thể loại: Trọng sinh
Độ dài: 100 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: Không | Cảnh báo về nội dung: Không
Link wattpad: https://www.wattpad.com/user/LaliBlogg

GIỚI THIỆU
Tôi đã có một giấc mơ dài lạ lùng, trong giấc mộng ấy, tôi-một con nhỏ lớn lên với đủ các nỗi bất hạnh trong suốt hai mươi năm sau này. Tôi bị những người tình của mẹ quấy rối, dần bị một thứ gọi là hiện thực làm chai sạn cả tâm hồn.

Tôi yêu mẹ, nhưng cũng ghét mẹ vô cùng, bà là một người phụ nữ buông thả và ham hư vinh. Thói cờ bạc lô đề khiến một gia đình trung lưu tan đàn xẻ nghé vỏn vẹn chỉ sau 2 năm. Tôi đã trông thấy vợ mới của bố, cũng đẹp và sành điệu nhưng bà ta yêu bố hơn mẹ nhiều. Đôi lúc, thức trắng đêm trong căn phòng trọ nóng rực và tăm tối, với bát mì tôm úp dở chờ người mẹ, thường là trở về với gương mặt mệt mỏi và lớp phấn son nhòe nhoẹt vì cả đêm đánh bạc, tôi thường tự hỏi những lá giấy đen đỏ đó có ma lực gì khiến một người đàn bà sa ngã đến bực này. Hết tiền, không có nơi để về, mẹ bắt đầu qua lại với đàn ông.

Tôi không nhớ trong giấc mơ đó có bao nhiêu con mắt hau háu nhìn vào thân thể của mình, chỉ có duy nhất một ấn tượng đó là sự lợm giọng đến ghê người. Mười bảy tuổi, tôi bỏ nhà đi bụi, vốn có lợi thế hình thể, từ một diễn viên hạng bét, tôi cứ nằm xuống để rồi từng bước đạt được đỉnh vinh quang. Theo một cách nào đó, tôi giống mẹ đến không ngờ. Những người đàn ông đi qua cuộc đời tôi đều để lại cái gì đó, có khi chỉ là một dư âm ngắn ngủi vài hôm rồi quên lãng nhưng cũng có người để lại những bài học để đời khắc ghi vào cái số phận nghiệt ngã một người đàn bà. Tôi đổi cả thân xác của mình để sống tốt hơn hầu hết tất cả mọi cô gái về vật chất nhưng tâm hồn thì như một mầm cây chết héo từng ngày.

Tôi sợ, sợ những tiếng rên rỉ trong bóng đêm, sợ căn gác trọ ẩm ướt với những mảng tường lở loét, sợ bị đói và bị bỏ rơi. Tâm lí con người thật phức tạp, khi đã có cuộc đủ đầy, người ta lại muốn suy xét đến lương tâm, thứ mà khi khốn khó, ta sẵn sàng liệng đi như một cái giày rách và lỗi thời. Tôi bắt đầu dằn vặt về thứ tội ác mà mình đã giao dịch với quỷ dữ. Tôi đã giật chồng của bao nhiêu người, chiếm người yêu của bao nhiêu cô gái? Tôi đã không còn nhớ rõ được nữa. Thứ khoái hoạt trả thù đời giờ đây biến thành thứ ăn năn và day dứt vô hạn. Cuộc sống thật đáng buồn, một con điếm biến hình cũng có lúc nói về chuyện hối cải. Hai bảy tuổi, tôi hối hận vô cùng, nhìn về quãng đời chả lấy gì làm tự hào bỏ lại phía sau lưng, tôi chợt nhận ra từ lúc nào mình đã biến thành một bản sao hoàn hảo của người đã sinh ra mình hôm nào.
Giờ thì tôi không chỉ ghét mẹ nữa mà hận bản thân vô cùng. Nhìn xuống vùng bụng hơi nhô lên, đứa con mới chỉ thành hình này rồi cũng sẽ có một cuộc đời tăm tối như mẹ của nó thôi. Một đứa con của nhân tình cũng chả quan trọng hơn một đứa bé mồ côi đầy rẫy ngoài đường là bao. Ngoặt tay lái vào bệnh viện phụ sản, tôi đột nhiên bị chấn động mạnh, những mảnh kính vỡ bắn tung tóe phản chiếu muôn vàn hồi ức bắn tứ tung, tôi nhớ về quãng thời gian thơ ấu hạnh phúc ngắn ngủi của mình rồi không biết gì nữa.
MỤC LỤC
Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5 --- Chương 6 --- Chương 7
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lalisha

Gà con
Tham gia
18/5/21
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 1
Tôi nằm lặng trên giường, nhớ về giấc mơ dài như cả một kiếp người đó, đầu chợt nóng chợt lạnh. Nếu chỉ là một giấc mộng chiêm bao tại sao tôi vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết đến như vậy? Nếu nói là sự thực, vậy thì căn phòng ngủ quen thuộc này sẽ giải thích ra sao? Hay đây mới là giấc mộng trong khi thân thể trưởng thành của tôi đang dập nát và lạnh lẽo trong một phòng xác của bệnh viện. Nhìn đăm đăm lên trần nhà, chiếc bóng đèn in hình Hello Kitty khiến mũi tôi cay xè, nước mắt cứ như vậy không thể kìm chế nổi. Thứ nước mặn đắng chảy không vì một cảnh diễn sến xẩm nào đó mà là cảm xúc thật khiến cơ thể người ta oằn lại vì đau đớn. Chợt có tiếng đổ vỡ, rồi một trận cãi nhau nảy lửa vọng vào trong phòng khiến tôi bật dậy. Chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh hồi bảy tuổi nhỏ xíu khiến tôi rùng mình một cái. 'Không sao cả, mình vẫn chịu đựng được'. Tôi nắm chặt tay lại, tự đè bẹp nỗi hoang mang đang lớn dần trong lòng. 'Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa'. Mở hé cánh cửa phòng ngủ được sơn trắng tinh, tiếng cãi vã từ những âm tiết không rõ ràng ập đến như những cái tát tai tê dại.
- Cô lại đi đàn đúm thâu đêm về đấy hả? Đồ đàn bà mất nết, đi được thì đừng có về nữa.
- Thôi đi, đồ đàn ông bất tài, xem lương tháng của người ta bao nhiêu, của anh lại là mấy đồng, xem vợ con anh đi nhếch nhác như mấy con ăn mày kia kìa. Tôi kiếm tiền thì có gì là sai?
- Kiếm tiền? Xem cô phá cái nhà này đi, đã mang về được đồng nào hay tiền bạc cứ đội nón ra đi? Tôi hỏi cô, sổ đỏ căn nhà này đâu?
- Cắm rồi, đang theo một con lô, khi trúng thì nhà lầu mà ở, cần quái gì căn hộ rách nát này.
Một tiếng động rất mạnh, tôi biết trong cơn tức điên người, hai người họ bắt đầu đánh nhau rồi. Tiếng tru tréo, tiếng chửi rủa xô vào với nhau khiến khung cảnh trở nên méo mó, vẹo vọ. Như một du hồn bước xuống lầu, tôi chết lặng nhìn người đàn bà rối bù và đanh đá dùng bộ móng tay sắc nhọn của mình cố cào lấy vài đường trên mặt người đàn ông hòng trả đũa những cái tát khiến đôi má bà ta phồng lên và đỏ bừng. Chẳng biết ai là người vơ đồ vật xung quanh ném vào đối phương trước, cái chén khiến tôi không đau lắm nhưng mất máu thật nhiều. Đợi đến khi sàn nhà dưới chân tôi đỏ au thì hai người như chợt tỉnh dậy sau cơn điên loạn. Chân thực quá, tôi đau, tôi chảy máu, vậy là không phải mơ rồi. Tôi, chẳng hiểu vì lí do gì, thực sự đã trở về thời thơ ấu.
- Có sao không con, còn đau không? Có thấy chóng mặt không?
Tôi nhìn người đàn ông đang ghé sát vào mình với vẻ lo lắng mà cảm thấy xa lạ quá. Trước đây, tôi mù quáng mà oán hận ông vì đã theo người đàn bà khác mà quên mất rằng người thương tôi nhất trên thế gian, có lẽ không ai ngoài người bố ruột này. Đã bao lâu tôi không gặp ông rồi nhỉ? Năm năm hay mười năm, thứ tình cảm đó thực sự đã trở nên rất xa xôi rồi. Miễn cưỡng lắc đầu, tôi thì thào:
- Con không sao.
Chất giọng non nớt khiến tôi bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức, một người đàn bà trong thân xác một đứa trẻ bảy tuổi. Tình cảnh này vừa quái dị vừa không tưởng tượng nổi. Quay lưng nghiêng người về một phía, tôi lẩm bẩm:
- Để cho con yên, con mệt rồi .
Khi ổ khóa nhẹ nhàng vang lên một tiếng ăn khớp , tôi cũng chẳng thiết trở mình lại nữa. Sự việc này quá kì lạ và đột ngột, không một lời giải thích nào có thể chứng minh về thực tại.
Đâu mới là hiện thực? Tôi tự hỏi và tự tìm câu trả lời trong vô vọng.
 

lalisha

Gà con
Tham gia
18/5/21
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 2
Cái trán được băng trắng toát của tôi khiến ngôi nhà yên tĩnh giống một gia đình bình thường vài hôm, dù chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi biết nó sẽ trở về tình trạng cũ nhanh thôi. Không ngoài dự đoán, buổi chiều hôm thứ ba thì một cuộc cãi vã bùng nổ vì cuộc điện thoại giục đóng tiền học phí của cô giáo tôi gọi tới. Nhà không còn tiền mặt, mẹ đã nướng những đồng tiền cuối cùng vào chiếu bạc với cái hi vọng nhà lầu,xe hơi xa vời. Tôi ngồi trên bậc thang, tựa vào lan can nghĩ ngợi. Những âm thanh chát chúa dưới nhà đã không còn đả động đến cảm xúc của tôi được nữa. Đợi cho cơn xung đột lắng xuống,tôi bước về phòng, tiếc là thân thể hiện tại không thể chịu được rượu nặng mà cũng chẳng thể kiếm đâu ra một chai Whisky ngay lúc này. Tuy vậy, tôi nghĩ ngay khi tâm hồn không bị tê liệt thì tôi cũng cần phải suy tính cho tương lai bản thân.
Đã đến lúc rồi.
Tôi đeo cặp, theo trí nhớ mơ hồ bước vào lớp. Vài đứa bé gái thấy mảnh băng trắng trên trán tôi thì xô lại hỏi han. Tôi đã không còn có thể gọi tên chúng nữa, khuôn mặt nào cũng xa lạ như chưa từng quen biết. Ngồi giữa một lũ trẻ lít nhít, tập viết và giải những bài toán cộng trừ, tôi có một thứ cảm xúc chênh vênh giữa bi và hài, sướng vui và đau khổ. Tuổi thơ thật đẹp nhưng thân xác trẻ con khiến chúng bị hạn chế trong việc gắn mác người lớn, ví dụ như kiếm tiền. Dù đầu óc tôi có thành thục cỡ nào thì khuôn mặt vẫn chỉ là một con nhóc mà thôi. Chuyện này khiến tôi trăn trở nhiều hơn là tìm cách hòa đồng với những đứa nhỏ xung quanh. Tôi ngồi trong văn phòng, trước mặt là cô giáo cố hỏi những điều bóng gió chuyện gia đình trong lúc nghĩ về kế hoạch ngày mai.
- Nói cho cô biết những khó khăn của em được không?
Cô giáo nhìn tôi bằng một ánh mắt tha thiết sẻ chia, nói với ai đi chăng nữa cũng hoàn toàn vô dụng, tôi biết điều đó rõ ràng hơn ai hết . Tuy nhiên, vẻ mặt dịu dàng và hiền từ của cô giáo vẫn khiến tôi có đôi chút cảm động. Khi đang ở trong một hoàn cảnh nan giải, dù từ phía nào có một cánh tay chìa ra cũng khiến người ta ấm lòng.
- Cô bao nhiêu tuổi a?
Cô giáo hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột và lạc đề của tôi. Tuy nhiên sau một hồi quan sát mà không tìm ra ẩn ý, cô không còn cách nào khác hơn là thành thực trả lời theo một cách hóm hỉnh và hơi mắc bệnh nghề nghiệp của một nhà sư phạm.
- Lấy tuổi của cô trừ đi tuổi của em sẽ ra tổng số tuổi của em và bạn Lan.
'21 tuổi sao? Trẻ quá!'Tôi nghĩ thầm.
Cô cười khẽ nhìn tôi bằng ánh mắt chăm chú chờ đợi, tôi bật cười vì tấm lòng lạc quan, yêu trẻ của cô. Đúng là một cô gái tốt.
- Cô à -tôi nói- thời gian tới chắc con sẽ phải làm phiền cô nhiều. Bây giờ con xin phép về lớp.
Cô hơi chững lại nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng mỉm cười .​
 

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Tên truyện: BAN MAI
Tác giả: Lalisha
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành | Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 2 chương/ngày
Thể loại: Trọng sinh
Độ dài: 100 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: Không | Cảnh báo về nội dung: Không

GIỚI THIỆU
Tôi đã có một giấc mơ dài lạ lùng, trong giấc mộng ấy, tôi-một con nhỏ lớn lên với đủ các nỗi bất hạnh trong suốt hai mươi năm sau này. Tôi bị những người tình của mẹ quấy rối, dần bị một thứ gọi là hiện thực làm chai sạn cả tâm hồn.

Tôi yêu mẹ, nhưng cũng ghét mẹ vô cùng, bà là một người phụ nữ buông thả và ham hư vinh. Thói cờ bạc lô đề khiến một gia đình trung lưu tan đàn xẻ nghé vỏn vẹn chỉ sau 2 năm. Tôi đã trông thấy vợ mới của bố, cũng đẹp và sành điệu nhưng bà ta yêu bố hơn mẹ nhiều. Đôi lúc, thức trắng đêm trong căn phòng trọ nóng rực và tăm tối, với bát mì tôm úp dở chờ người mẹ, thường là trở về với gương mặt mệt mỏi và lớp phấn son nhòe nhoẹt vì cả đêm đánh bạc, tôi thường tự hỏi những lá giấy đen đỏ đó có ma lực gì khiến một người đàn bà sa ngã đến bực này. Hết tiền, không có nơi để về, mẹ bắt đầu qua lại với đàn ông.

Tôi không nhớ trong giấc mơ đó có bao nhiêu con mắt hau háu nhìn vào thân thể của mình, chỉ có duy nhất một ấn tượng đó là sự lợm giọng đến ghê người. Mười bảy tuổi, tôi bỏ nhà đi bụi, vốn có lợi thế hình thể, từ một diễn viên hạng bét, tôi cứ nằm xuống để rồi từng bước đạt được đỉnh vinh quang. Theo một cách nào đó, tôi giống mẹ đến không ngờ. Những người đàn ông đi qua cuộc đời tôi đều để lại cái gì đó, có khi chỉ là một dư âm ngắn ngủi vài hôm rồi quên lãng nhưng cũng có người để lại những bài học để đời khắc ghi vào cái số phận nghiệt ngã một người đàn bà. Tôi đổi cả thân xác của mình để sống tốt hơn hầu hết tất cả mọi cô gái về vật chất nhưng tâm hồn thì như một mầm cây chết héo từng ngày.

Tôi sợ, sợ những tiếng rên rỉ trong bóng đêm, sợ căn gác trọ ẩm ướt với những mảng tường lở loét, sợ bị đói và bị bỏ rơi. Tâm lí con người thật phức tạp, khi đã có cuộc đủ đầy, người ta lại muốn suy xét đến lương tâm, thứ mà khi khốn khó, ta sẵn sàng liệng đi như một cái giày rách và lỗi thời. Tôi bắt đầu dằn vặt về thứ tội ác mà mình đã giao dịch với quỷ dữ. Tôi đã giật chồng của bao nhiêu người, chiếm người yêu của bao nhiêu cô gái? Tôi đã không còn nhớ rõ được nữa. Thứ khoái hoạt trả thù đời giờ đây biến thành thứ ăn năn và day dứt vô hạn. Cuộc sống thật đáng buồn, một con điếm biến hình cũng có lúc nói về chuyện hối cải. Hai bảy tuổi, tôi hối hận vô cùng, nhìn về quãng đời chả lấy gì làm tự hào bỏ lại phía sau lưng, tôi chợt nhận ra từ lúc nào mình đã biến thành một bản sao hoàn hảo của người đã sinh ra mình hôm nào.
Giờ thì tôi không chỉ ghét mẹ nữa mà hận bản thân vô cùng. Nhìn xuống vùng bụng hơi nhô lên, đứa con mới chỉ thành hình này rồi cũng sẽ có một cuộc đời tăm tối như mẹ của nó thôi. Một đứa con của nhân tình cũng chả quan trọng hơn một đứa bé mồ côi đầy rẫy ngoài đường là bao. Ngoặt tay lái vào bệnh viện phụ sản, tôi đột nhiên bị chấn động mạnh, những mảnh kính vỡ bắn tung tóe phản chiếu muôn vàn hồi ức bắn tứ tung, tôi nhớ về quãng thời gian thơ ấu hạnh phúc ngắn ngủi của mình rồi không biết gì nữa.
MỤC LỤC
Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5 --- Chương 6 --- Chương 7
Bạn ơi cho mình góp ý một chút. Phần tiêu đề bạn ghi là " Ban Mai - lalisha - Hoàn thành". Mình xin đính chính phần tiêu đề của bạn rằng truyện đang đăng ở tình trạng " Cập nhật" chứ không phải hoàn thành nhé.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
15/2/21
Bài viết
32
Gạo
0,0
Bắc Lam Đúng rồi đấy. Tui nghĩ bạn chủ thớt ghi tiêu đề ở tình trạng hoàn thành là do nhầm lẫn giữa tình trạng đăng và tình trạng sáng tác ấy. Truyện khá cuốn, tui đang lót dép hóng đây.
 

lalisha

Gà con
Tham gia
18/5/21
Bài viết
23
Gạo
0,0
Bạn ơi cho mình góp ý một chút. Phần tiêu đề bạn ghi là " Ban Mai - lalisha - Hoàn thành". Mình xin đính chính phần tiêu đề của bạn rằng truyện đang đăng ở tình trạng " Cập nhật" chứ không phải hoàn thành.
Bạn ơi cho mình góp ý một chút. Phần tiêu đề bạn ghi là " Ban Mai - lalisha - Hoàn thành". Mình xin đính chính phần tiêu đề của bạn rằng truyện đang đăng ở tình trạng " Cập nhật" chứ không phải hoàn thành.
Mình cảm ơn bạn đã góp ý nha, mình sẽ chỉnh sửa lại cho hợp lí ^^
 

lalisha

Gà con
Tham gia
18/5/21
Bài viết
23
Gạo
0,0
Bắc Lam Đúng rồi đấy. Tui nghĩ bạn chủ thớt ghi tiêu đề ở tình trạng hoàn thành là do nhầm lẫn giữa tình trạng đăng và tình trạng sáng tác ấy. Truyện khá cuốn, tui đang lót dép hóng đây.
Mình nhầm lẫn chút đó, Hihi, mình sẽ chỉnh sửa cho hợp lí, cảm ơn bạn đã đọc truyện của mình nha, mong sẽ nhận được nhiều lời góp ý từ bạn nữa
 

lalisha

Gà con
Tham gia
18/5/21
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 3
Lấy chiếc gương con chỉn chu lại mái tóc và chiếc nơ ren bằng lụa trên đầu, tôi nhìn tổng thể gương mặt của mình và tỏ ra hài lòng , bố mẹ tôi đều có một vẻ ngoài nổi trội, tôi may mắn thừa hưởng cơ chế tổng hợp gen hoàn hảo đó. Cái vốn của một nghệ sĩ, ngoài tài năng còn có cả nhan sắc nữa. Hai cái này đều quan trọng như nhau, thiếu một thứ cũng sẽ khiến con đường thành công dài và trắc trở gấp đôi.
Sau mấy đêm suy tư, tôi chọn môn nghệ thuật thứ 7 một lần nữa. Tôi đã sống mười năm với nó, sự đam mê đã trở thành một phần trong máu thịt. Thiếu đi ống kính và những kịch bản, tôi như thấy tâm hồn mình thiếu mất một mảnh ghép. Lần này, tôi sẽ bước đi vững chắc bằng tài năng chứ không đi đường tắt như kiếp trước nữa.
Tạm gọi là như vậy, cứ coi như là như cuộc đời sang một trang mới. Ban Mai 28 tuổi đã không còn nữa, với xuất phát điểm là một cô bé 7 tuổi, tôi tin Ban Mai hiện tại đang dần xua đi màn đêm tăm tối để ngoi lên giữa bóng đêm đang bủa vây mịt mùng.
Cách biệt 20 năm, dòng thời gian vẫn chưa mang đến cho Colour một diện mạo huy hoàng trong tương lai. Không chỉ riêng nó mang vẻ hoài niệm trong mắt tôi, cả thế giới cũng trở nên cũ kĩ trong con mắt của một người đã từng nhìn thấy tương lai. Hệt như nhìn vào những thước phim cũ úa màu thời gian, một cảm giác nôn nao dâng lên khi tôi ngước nhìn những tòa nhà xung quanh.“ Trái đất như rộng ra gấp đôi, còn những công trình xây dựng thì mang đậm một phong cách lỗi thời’’ Tôi nghĩ.
Tuy vậy, tôi biết mình đòi hỏi quá cao, 20 năm đâu phải là một thời gian ngắn. Quãng thời gian đó có thể biến một đứa trẻ sơ sinh thành một thiếu nữ thì cũng có thể biến tòa nhà 20 tầng thành gấp nhiều lần nếu muốn. Khi thêm hai mươi tuổi , thành phố nghìn năm này sẽ có một diện mạo khác biết bao nhiêu.
Tôi không biết rằng dáng vẻ suy tư của mình cực kì gây chú ý, vì vậy lúc người bảo vệ tiến lại, lấy vẻ được cho là hết sức hiền từ hỏi han thì tôi mới nghĩ đến việc chính. Khi tôi gia nhập Colour tức là tính theo hiện tại, chuyện đó sẽ xảy ra trong 10 năm tới, người bảo vệ này đã từ người thanh niên biến thành một ông bác trung niên mất rồi. Gặp gỡ được một khuôn mặt quen thuộc khiến tôi có chút phấn chấn.
- Cháu tìm ai?
Tôi kéo tay áo anh ta khiến người bảo vệ ngồi xuống, vẫn chưa quen cứ phải ngửa cổ lên để nói chuyện với người khác, tình trạng hiện tại khiến tôi hết sức hài lòng. Nở một nụ cười dễ thương, tôi lợi dụng triệt để thế mạnh của một bé gái đáng yêu.
- Chú ơi, cho con hỏi chút.
Anh ta vô thức đưa tay lên vuốt những búp tóc mềm mại của tôi, miệng nở một nụ cười hết cỡ.
- Cô bé hỏi gì nào?
- Đạo diễn Mạnh Hùng hôm nay có đến đây không ạ ?
- Cháu là người quen của chú ấy à? Có đó, chắc một lát nữa là anh chàng đó xong việc thôi. Cháu có việc gấp không? Chú đưa cháu vào gặp anh ta nhé.
Tôi hài lòng gật đầu, ngoan ngoãn cầm lấy ngón trỏ của anh ta, bước những bước ngắn ngủn lên bậc thang trong khi trả lời một lô những câu hỏi vặt bằng một giọng nói ngọt ngào. Bộ dạng cố ý chăm chút của tôi hiển nhiên lấy lòng tất cả những người lớn gặp được. Vì vậy, khi hạnh ngộ được vị đạo diễn trẻ mà 2 năm sau tên tuổi nổi như cồn tôi đã làm quen được khá nhiều nhân vật kì cựu trong giới nghệ sĩ lúc đó và sau này. Quả là những mối quan hệ quý báu.
______________​
 

lalisha

Gà con
Tham gia
18/5/21
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 4
Người đạo diễn tiếng tăm nhất giới showbiz, niềm hi vọng của bao nghệ sĩ trẻ tuổi và sự khát khao của bao con người hoạt động nghệ thuật sau này mang dáng vẻ của một kẻ lạc loài điển hình. Trong khi cả thế giới đổ xô đi tìm vẻ đẹp lịch lãm của những người đàn ông thành đạt thì anh ta khoác lên mình một bộ đồ bụi bặm và vá víu. Nếu gặp được những người mang tư tưởng thủ cựu, chắc chắn anh ta sẽ bị liệt vào dang hư hỏng, không hơn. Tuy nhiên, với con mắt 10 năm trong nghề, tôi nhìn ra được những bước bứt phá trong cái vẻ không an phận ấy. Quả là một người đặc biệt.
Nhớ về vài năm trước, tôi có dịp gặp gỡ anh ta, khi ấy vị thế không giống như bây giờ, anh ta đã thành công, còn tôi đang mê mải với khát vọng đổi đời. Với một kẻ tai tiếng bậc nhất như tôi, tất nhiên lớp nghệ sĩ đi lên bằng chính tài năng của mình tỏ ra khinh thường thấy rõ. Đúng là tôi cởi ra để nổi tiếng, tin thay bạn trai nhiều hơn số bộ phim góp mặt.Và bây giờ là lúc tôi không để mình mang cái định tiếng ấy một lần nữa.Tôi sẽ trở thành một nghệ sĩ chân chính.
Hiện tại, anh ta vẫn chưa đứng trên một vị trí cao ngất mà tôi không thể với tới, còn tôi, cũng không hề là kẻ lạc lối như ngày xưa. Chúng tôi sẽ hợp tác và nhất định sẽ thành công. Tôi bỏ tay khỏi người bảo vệ bước từng bước đến trong khi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của người được chọn. Anh ta nhìn tôi đầy tò mò, khóe môi hơi cong lên một cách thích thú, hai người cùng đánh giá đối phương qua giây phút im lặng ngắn ngủi. Sau đó cùng thốt lên:
“Xin chào’’
Không đợi tôi ra dấu anh ta khuỵ chân xuống đối diện tầm nhìn của tôi, cười thật tươi để lộ một chiếc răng khểnh:
- Cháu là ai?
Tôi tra lời như đã suy tính lúc trước.
- Là người mà chú sẽ cảm thấy hối hận nếu bỏ qua.
Sau đó với lối diễn xuất quen thuộc trước đó, tôi nhăn mi lại, khuôn mặt tỏ ra một cách đáng thương không hề giả, hai dòng nước mắt tuôn ào ạt nhưng chỉ ngưng tụ thành hai giọt lệ hững hờ trên mi.
- Bố, bố quên con rồi sao? Con và mẹ đã chờ đợi bố trở về thật lâu.
Rồi trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, vẻ mặt tôi trở lại bình thường ngay lập tứ. Hơi nghiêng đầu cho phù hợp với ráng nắng chiều nghiêng nghiêng bên cửa sổ. Tôi hơi nâng cằm, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạo mạn:
- Ta là công chúa cao quý nhất thế gian, con gái yêu của nữ thần mặt trăng và vua mặt trời.
Phân cảnh thư ba, cơ mặt tôi giãn ra thành một nụ cười hệt như trong đầu đang suy nghĩ về một việc cực kì vui vẻ.
- Mẹ sẽ tặng con một chiếc váy trong ngày sinh nhật ư? Lần sau con sẽ lại cố gắng thật nhiều để đạt những điểm 10 đỏ chói. Mẹ nhé.
Đây là ba phân cảnh trong những bộ phim khác nhau nhưng đều thành công của anh ta sau này. Tôi biết suy nghĩ hiện tại của anh ta thế nào. Sự chấn động khiến khuôn mặt anh ta dại ra, khóe môi trễ xuống thành một vầng trăng khuyết lộn ngược. Gây ấn tượng như vậy là đủ. Tôi tin, cái tên Ban Mai sẽ nhanh chóng trở thành một danh từ quen thuộc với dân chúng, rất nhanh thôi.
Kế hoạch của tôi nhằm gây chú ý với đạo diễn Mạnh Hùng thành công ngoài mong đợi. Vốn đang phân vân chọn một diễn viên nhí trong bộ phim sắp tới, cả tôi và anh ta đều nhanh chóng đạt được mục đích mình muốn. Tất nhiên, những thể hiện của tôi rất gây kinh ngạc với những người có mặt lúc đó nhưng kệ họ với với những tò mò của mình, tôi không hề có ý định trả lời bất cứ thông tin nào khác ngoài những vấn đề liên quan. Tôi sẽ có cả một con đường dài cần phải đi, bước đầu tiên như vậy kể như xuất sắc. Bố mẹ thấy tôi đi đóng phim thì sững sờ đến không nói lên lời, với đầu óc của một thợ điện và một nhân viên bán hàng họ không hiểu gì về diễn xuất cũng chẳng biết nhiều hơn về diễn xuất ngoài những lần xem họ xuất hiện trên tivi.
- Vậy là con bé nhà tôi sẽ trở nên nổi tiếng, sẽ xuất hiện trên các tấm quáng cảo trên những ngã từ, sẽ kiếm được thật nhiều tiền vậy hả?
Mẹ nhìn chằm chằm vào tay đạo diễn với ánh mắt của người mù nhìn thấy ánh sáng lần đầu tiên. Chỉ cần một cái lắc đầu phủ định rất có thể mẹ sẽ biến thành mụ bán cá tranh cãi cho cái giá cuối cùng của mình.
Người đạo diễn nhìn tôi trả lời một cách mơ hồ:
- Có thể lắm, tôi tin là vậy.
Bố thì trầm ngâm hơn, lẩm bẩm:
- Con gái tôi thì biết gì về đóng phim? Nó còn nhỏ chắc suy nghĩ nông nổi nên mới vậy. Nó nhát lắm, gặp người lạ là sợ sao đóng phim được.
Người đạo diễn nhìn bố một cách khó tin sau đó lại hướng về tôi một ánh mắt tìm tòi như thể muốn bổ não tôi ra xem nó được cấu tạo như thế nào vậy. Bây giờ là lúc tôi lên tiếng đè bẹp sự phản đối từ hai đấng sinh thành:
- Là con đã tìm chú ấy. Đây là con đường tương lai của con, nếu muốn tốt cho con thì xin bố mẹ hãy tán thành. Bây giờ hãy thay quần áo cho tử tế rồi cùng con đến tổng công ti kí hợp đồng. Con muốn đầu quân cho Colour.
Bố mẹ nhìn tôi như thể nhận ra đây là một con quái vật ba đầu sáu tay vừa biến thành con gái của họ nhưng tôi chẳng quan tâm, nếu thời gian không sai biệt lắm,nội trong năm nay, gia đình này sẽ vỡ tan sau 7 năm chung sống thôi. Lúc đó, tôi sẽ chẳng phải phụ thuộc tài chính vào bất kì ai trong bọn họ nữa. Tôi sẽ làm chủ cuộc đời mình. Việc con gái thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà họ không hề nhận ra khiến bố mẹ shock nặng, không còn suy nghĩ được gì nhiều, họ lẳng lặng như một người mộng du làm theo tất cả những việc mà tôi nêu sau đó.
Đàm phán với tôi là một quản lí của Colour và vị luật sư khá danh tiếng thời đó mà tôi nhớ được. Việc tôi đọc vanh vách những điều khoản ràng buộc và những quyền lợi được hưởng khiến tất cả những người có mặt đều mang một vẻ mặt không thực. Họ không dám tin rằng làm việc với họ chỉ là một con bé chưa đầy 7 tuổi. Khi quyết định đầu nhập cho công ti giải trí tiếng tăm này sau khi đã suy nghĩ rất kĩ càng. Môi trường làm việc quen thuộc cộng với cơ chế quản lí sáng tạo không ngừng của nó sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều trong con đường hoạt động nghệ thuật của mình.
Dù có gây sự khác biệt thế nào tôi cũng sẽ đảm bảo tương lai của bản thân sẽ không gặp rắc rối, ngay cả khi trong mắt tất cả những người xung quanh tôi trở thành một đứa biến dị lạ lẫm ngay từ lần đầu xuất hiện.
____________________​
 

lalisha

Gà con
Tham gia
18/5/21
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 5
Trở lại với cảm giác ở đâu cũng sẽ khiến người ta tò mò và nhòm ngó, tôi thích ứng rất nhanh. Những bài học diễn xuất, những lối ứng xử vừa lịch sự vừa kín đáo khiến tôi gây được sự thiện cảm ngay sau khi bộ phim truyền hình 20 tập "Công chúa biển cả" được công chiếu. Báo chí giành những từ hoa mĩ nhất nói về một "thần đồng", "quốc bảo" mà đến tôi đọc cũng không nhận ra bản thân. Cảm giác được ca ngợi tuyệt vời hơn tôi tưởng. Hình ảnh trước đây của tôi thường bị chỉ trích, thậm chí lấy làm răn đe cho giới trẻ. Hiện tại, tôi được nêu thành một tấm gương, là thần tượng cho mọi lứa tuổi từ trẻ đến già. Khoảng cách này đâu phải dùng một đơn vị là có thể tính toán ra.

Sau 6 tháng theo đoàn làm phim rong ruổi trên từng bãi biển và hoàn thành bộ phim đánh dấu bước đầu vào nghề, tôi từ biệt những làn nước xanh thẳm và bãi cát vàng trải dài trở về với thành phố. Đón chào tôi là một sự kiện không mấy vui vẻ, bố mẹ tôi đã chính thức ly dị rồi. Các thủ tục đã được giải quyết xong xuôi, việc còn lại cần tôi quyết định chỉ là chọn cho mình người giám hộ cho 11 năm tới, khi tôi đủ 18 tuổi. Tôi nhìn hai người phía đối diện một hồi dài, chỉ là nhìn vậy thôi quyết định tôi đã có từ trước đó rất lâu.

- Con ở với ... bố hay mẹ?

Bố hỏi bằng giọng gần như là thầm thì. Mặc cảm, chắc chắn là như vậy. Dưới ánh nhìn soi xét của tôi khiến bố mẹ mặc cảm không ít.

- Chuyện nên kết thúc như vậy, hai người dằn vặt nhau cũng quá đủ rồi. Tôi nhự nhàng nói.
Hai vị phụ huynh rùng mình một cái, nhìn tôi một cách trân trối. Có phải ngạc nhiên một cách khoa trương như vậy không? Bọn họ cũng như tôi, đều tự hiểu điều đó trong lòng. Chỉ là sự thật trần trụi bị một đứa trẻ nói toạc ra khiến cuộc hôn nhân này trở nên xấu xí và tội lỗi đến vô cùng. Đây là kết cục, cũng là cách giải thoát cho cả ba bên.
- Con sẽ không ở với hai người – thấy vẻ phản đối của hai người, tôi thản nhiên nói tiếp- để cho con nói hết đã. Con cần một người cho con chút tình thương mà chẳng ai trong hai người có thể làm tốt phận sự đó. Một người đặt hết tâm tư vào những thú vui chơi hưởng lạc còn một người sẽ dành trọn trái tim cho một gia đình mới. Con nghĩ mình không thể thành gánh nặng của ai cả. Con sẽ đón bà nội dưới quê lên ở cùng, bà sẽ làm người giám hộ của con. Còn phí nuôi nấng sau này, coi như con tặng hai người làm tiền dưỡng lão.
Hai người rất giận, tôi biết mình đã nói ra những lời hỗn xược đến bực nào. Dù sao thì họ cũng là người cho tôi sinh mệnh và hình hài này, nhưng tại sao phải ru nhau trong một thứ tình cảm giả dối trong khi sự thực phơi bày như chọc vào mắt người ta như vậy?
Lòng kiêu hãnh của họ bị tổn thương, lối sống thiếu trách nhiệm của họ bị vạch trần khiến họ vừa tức vừa giận nhưng thứ lương tri phức tạp còn sót lại khiến họ không thể nào cho tôi ăn đòn được vì đã nói ra sự thực đắng lòng ấy.
Vị chánh án theo dõi câu chuyện gia đình tôi với một thái độ thú vị, con người luôn tò mò trước những nỗi bất hạnh của người khác và bao giờ người ta cũng cho mình cái quyền ưu việt hơn người. Nhưng kệ ông ta với lối suy nghĩ vớ vẩn đó, tôi vung tay kí vào mớ văn bản pháp lí đặt trên bàn. Tiền nuôi dưỡng vẫn phải nhận, theo quy định, nhưng chẳng ai bắt buộc tôi không được hoàn lại chúng nguyên vẹn với lần phong bì bên ngoài chưa được bóc mở.
Tôi không muốn dính dáng tài chính với bất kì ai nữa, kể cả những người thân thuộc nhất về mặt huyết thống cũng không.

Nếu nói một người có thể đăt bàn chân vào cái chỗ chứa nhỏ hẹp mang tên tình cảm của tôi thùi người đó chỉ có thể là bà nội. Là một bà lão thôn quê điển hình, bà không muốn rời ngôi nhà ngói với mấy đàn gà của bà đi đâu cả nhưng tình thương đối với đứa cháu gái khiến bà khăn gói lên thành phố ngay mà không một lời oán than.
Kiếp trước, ở với mẹ, tôi không được gần gũi với bà nhiều, bà thường gửi cho tôi chút quà quê , tuy chẳng giá trị là bao như cặp gà, tá trứng nhưng tôi biết với một bà già chẳng còn bao nhiêu sức lao động thì đó là tất cả những tài sản mà bà chắt chiu được. Bây giờ , khi đã có khả năng , hơn ai hết, tôi muốn lo cho bà một cuộc sống đủ đầy, không còn cân nhắc từng hào lẻ mỗi khi ra chợ hay cặm cụi còng lưng xới đất trong những cái nắng gắt của miền nhiệt đới nữa. Tôi gặp bà ở bến xe , người bà mang nét trẻ trung hơn hình ảnh trong kí ức khiến tôi vừa xót xa vừa vui sướng. Được một bàn tay thô ráp giữ chặt khiến cảm xúc của tôi không còn chênh vênh, lạc lõng nữa. Như biết được những nỗi ấm ức trong lòng đứa cháu gái nhỏ, bà lặng lẽ ôm tôi vào một vòng tay ấm áp.
Với mức catxe hiện tại , tôi chỉ đủ chi trả một cuộc sống bình thường cho hai bà cháu. Một bà già và một đứa bé cũng không tốn kém lắm, nhất là nơi ở do công ti đài thọ. Một căn nhà chung cư bậc trung thời bấy giờ tạm thời là chốn về của chúng tôi. Tôi biết bà buồn vì phải xa những cánh đồng, những người hàng xóm. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn muốn có bà ở bên, giống như một ngọn lửa trong đêm đông khiến tôi không còn cảm thấy chơ vơ và lãnh lẽo. Chỉ cần một, hai năm trôi qua, khi tôi xác định được vị trí của bản thân trong cuộc sống này, tôi sẽ trả bà về chốn cũ. "Làm ơn giúp con một lần" Tôi tự nhủ rồi cố gạt mặc cảm sang một bên.
Tôi đặt cặp sách sang ghế bên cạnh rồi dựa người ra sau nghỉ ngơi .Thật phí thời gian khi cứ một ngày lại bỏ ra 4 tiếng đến lớp ngồi lẩm bẩm vần và tập đọc trong khi tiến độ quay thì đang vào thời kì gấp rút. Nhưng chẳng có cách nào hơn khi mọi đứa trẻ cùng trang lứa với tôi bây giờ chẳng đứa nào thoát khỏi việc làm quen với những chữ viết và con số. Trong khi người lái xe phía trước đang cùng tôi ôn lại kịch bản cho buổi diễn hôm nay thì cô thợ trang điểm nhanh chóng tết cho tôi một mái tóc phù hợp. Khi dặm phấn, chị ta luôn không quên hỏi han:
- Hôm nay em muốn dùng màu gì?
Tôi hé mắt nhìn vào chiếc gương trong tay chị ta, một hình ảnh mệt mỏi do chạy xô và thiếu ngủ phản chiếu lại khiến tôi không vừa lòng:
- Màu nude đi chị, che bọng mắt thâm cho thật khéo. Em không muốn xuất hiện trong buổi thử vai với một quầng mắt sẫm màu.
Chị ta gật đầu, bắt tay vào công việc của mình. Từ khi vào nghề, tôi liên tục thay năm người thợ trang điểm mới cảm thấy hài lòng về người hiện tại. Chị ta tay nghề tuy không phải xuất sắc nhất nhưng luôn tôn trọng ý kiến cá nhân của tôi. Thường thì những người trước đó luôn gạt phắt đề nghị của một đứa trẻ rồi tô vẽ theo cảm hứng của họ khiến tôi bực điên lên với những phong cách kinh dị và lỗi mốt trên gương mặt mình sau đó. So về kiến thức chăm sóc và làm đẹp , tôi không thua bất kì người đàn bà nào. Tại sao tôi phải hợp tác với những người vừa không biết điều vừa chỉ sở hữu những kinh nghiệm non kém như vậy?
Khi chiếc Inova sáu chỗ đỗ xịch lại trước cổng chào của một khách sạn. Lài - người làm tóc và trang điểm cho tôi nhanh chóng bước xuống, kéo mạnh cửa sang một bên và tôi xuất hiện ngay sau đó với một bộ dáng không thể tuyệt vời hơn nữa.
 
Bên trên