Bản sắc anh hùng
Chương 5: Phòng trọ mới
Sài Gòn, thành phố của những ước mơ, mỗi năm lại thêm chật chội, người xe ngày đêm chen chúc đi lại ngợp đường như ngày hội. Trời nắng thì khói bụi mịt mù, trời mưa thì nước dâng lênh láng. Gần mười triệu con người từ thập phương thiên hạ tập trung về đây kiếm sống giữa thời buổi kinh tế khó khăn. Dân tình vì đó ngày một phức tạp, thế sự mỗi lúc một thêm nhiễu nhương. Bọn Võ Tài xuống tới nơi thì trời đã ngả chiều. Ba đứa ở cả trong nhà người dì của thằng Điệp.
Đó là một căn nhà nhỏ một lầu nằm lọt thỏm trong một con hẻm chật chội, nhà cửa san sát. Ở thành phố này, có được một căn nhà là niềm mong ước và mục tiêu phấn đấu của không biết bao nhiêu người. Nhà không đông người, nhưng vì diện tích eo hẹp nên ba đứa chỉ được phân cho một căn phòng nhỏ trên gác, vừa đủ nằm và kê một ít đồ đạc, có thể ở tạm một thời gian. Cũng may đương lúc mùa mưa nên không khí tương đối dễ chịu, không ngột ngạt và nóng bức kinh khủng như mùa nắng. Nhưng đối với Võ Tài mà nói, cứ như ở quê thì đất đai rộng rãi phòng ốc thoáng mát, tha hồ tung hoành, giờ ở trong một không gian chật hẹp vậy thì cũng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu và gò bó. Nhưng vốn là người học võ, một chút cảm giác ngượng ngập ban đầu ấy cũng nhanh chóng biến mất, chỉ sau hai ngày là đã thích nghi được với cuộc sống mới.
Gia đình dì của thằng Điệp cũng hết sức thân thiện và thoải mái, thêm người ở trong nhà trái lại còn cảm thấy đông vui náo nhiệt chứ không hề phiền toái. Nhất là thằng nhóc con trai duy nhất mới lên năm tuổi, trong nhà bỗng dưng có thêm mấy người để chơi thì cực kỳ thích thú, suốt ngày hết đeo thằng Long lại nhảy qua Võ Tài, tha hồ quậy phá. Lại thêm chồng của dì thằng Điệp là người mê đàn hát, rất hợp gu với đứa cháu vợ, thế nên tối đến cơm nước xong xuôi là cả nhà lại ra hè ngồi hóng mát, chuyện trò râm ran. Mấy ngày đầu ở Sài Gòn cũng êm ả, thuận lợi. Võ Tài cũng nhanh chóng quên biến cố lạ lùng xảy ra trên chiếc xe khách.
Còn một tuần nữa mới đến ngày nhập học, bọn Võ Tài tranh thủ mấy ngày rảnh rỗi mượn chiếc xe wave còn thừa trong nhà đi kiếm phòng trọ, cũng là tranh thủ dạo phố cho biết đường biết xá. Lại nói thời buổi ngày nay internet đã trở nên quá phổ biến và đắc dụng. Thiên hạ cần gì thì chỉ lên mạng lục lọi một lúc tất sẽ kiếm được thông tin. Người ta nói chuyện với nhau cũng qua mạng, muốn chơi gì cũng lên mạng, nghe nhạc, xem film, đọc báo cũng mạng tuốt. Đặc biệt từ lúc bùng nổ phong trào facebook thì thôi rồi, già trẻ lớn bé tối ngày đều online tìm vui, kẻ có máy tính thì dùng máy tính, người có điện thoại thì dùng điện thoại, gặp nhau thì toàn hỏi face của chú là gì, nick của bác là chi. Kể ra hay thì cũng có cái hay, nhưng cái dở thì cũng không ít. Người ta có gì hay ho, thú vị cũng đem up tuốt lên mạng cho thiên hạ chiêm ngưỡng. Hằn học tức tối điều gì cũng lại lên mạng chửi bới dọa nạt cho bàn dân nghe. Rồi lọc lừa, dối trá nhan nhản. Tất cả tạo nên một cộng đồng mạng nhốn nháo không kém gì đời thật.
Bọn Võ Tài giờ kiếm phòng trọ đương nhiên cũng lên mạng tìm. Thằng Long lại là con mọt máy tính, đặc biệt ưu thích với cái lĩnh vực công nghệ thông tin này nên ngay từ hồi mới lên lớp 11 đã ki cóp dành dụm, đến gần cuối năm mười hai cũng mua được một cái laptop, mà theo quảng cáo của nó thì là cấu hình cực đỉnh, chơi game cực mướt, bọn làm đồ họa thì thấy lại càng phải mê tít. Từ đó ngoài chuyện học hành, đa phần thời gian rảnh rỗi nó đều cắm đầu vào máy tính mày mày mò mò không biết là luyện cái gì, nên giờ nói tới chuyện mạng miếc thì nó là rành hơn cả.
Thế nhưng mọi chuyện lại có vẻ không suân sẻ cho lắm, đã đi hai ngày rồi vẫn chưa tìm được chỗ nào vừa ý, phòng rẻ thì lại chật chội quá, phòng rộng rãi ở được thì giá lại quá cao. Ba đứa tiền cũng không có nhiều, nên tiêu chí đầu tiên luôn luôn là rẻ trước.
Chiều hôm nay Võ Tài với thằng Điệp lại xách xe đi. Lúc sáng cả ba đứa đã chụm đầu vào máy tính tìm được một chỗ mà theo mỗ tả thì đã khá là vừa ý, liền bốc máy hẹn ngay với chủ nhà chiều nay sẽ đến. Thằng Điệp ngồi phía sau mở to mắt coi bản đồ, dù lúc ở nhà đã xem đi xem lại rồi những lúc ra đường vẫn lớ ngớ. Đường xá mù mịt, người ngợm chen chúc, nhìn lên bản đồ thì kẻ chằng kẻ chịt. Hai đứa dừng ở một cái ngã tư đông đúc bên quận Gò Vấp, mãi một lúc thằng Điệp mới tìm ra lối, hai đứa lại tiếp tục đi. Cứ như thế, loay hoay gần hai tiếng đồng hồ thì mới đến được con hẻm đăng trên mạng. Nó nằm trên một con đường to vừa phải, hai bên trồng cây xanh um mát rượt.
Con hẻm không rộng lắm, từ ngoài nhìn vào thì nhà cửa chi chít, đương lúc buổi chiều nên người trong nhà đều bắc ghế cả ra trước cửa mà ngồi, con nít thì nô đùa chạy nhảy nên lại có cảm tưởng con hẻm chật chội hơn. Hai thằng quặt xe chạy vào, đến cuối hẻm lại lòi ra một con hẻm nhỏ khác, căn phòng kia chính là nằm trong này. Bên trong con hẻm này thì nhà cửa không khang trang như con hẻm ngoài, nhìn một hồi thì Võ Tài cũng nhận ra đây là nơi chuyên cho thuê phòng trọ giá rẻ, dành cho sinh viên và người lao động thu nhập thấp. Chỉ thấy những căn phòng nho nhỏ xây dính vào nhau, tầng trên chồng lên tầng dưới tạo cảm giác bức bối khó chịu. Quần áo phơi ngổn ngang trên ban công và trước cửa nhà, rất mất mĩ quan. Thằng Điệp ngồi phía sau đã sớm lắc đầu thất vọng, liền nói với Võ Tài: “Rút thôi mày ơi, kinh quá!”
Võ Tài cũng cùng chung tâm trạng, thấy chắc chẳng cần phải coi phòng nữa, liền đảo xe quay ra giông thẳng. Ra tới đường lớn thằng Điệp mới ngao ngao văng một câu hơi tục nói: “Má! Có cái phòng mà tìm khó thế không biết.”
Võ Tài thì có phần bình tĩnh hơn nói: “Cứ từ từ, còn cả tuần nữa lo gì.”
Hai thằng thấy rằng trời vẫn còn đang sớm nên quyết định dạo phố một chập mới về, nghĩ vậy nên liền đổ thêm một ít xăng rồi cứ chọn những đường lớn mà chạy, vừa đi vừa tán phét kịch liệt. Lòng vòng một hồi thì đã đi khá xa, bất chợt lại quẹo vào một con đường nhỏ, nhưng sạch sẽ. Đang đi bỗng thằng Điệp hô lên, tay chỉ vào một con hẻm: “Dừng, dừng! Trong kia có cho thuê phòng kìa.” Võ Tài nhìn theo thì đúng là đầu hẻm có cái bảng ghi “Cho thuê phòng” chĩa thẳng vào trong.
Thằng Điệp tiếp: “Vào coi sao mày.”
Vậy là hai thằng chạy vào trong, các con hẻm ở thành phố này đa phần đều hao hao giống nhau, hẻm nào cũng nhà cửa san sát, nên rất dễ nhầm lẫn. Chạy vào một đoạn ngắn thì đã tới chỗ cho thuê phòng. Đó là một căn nhà rộng hai tầng, được tái thiết lại để xây phòng trọ cho thuê, trông bên ngoài cũng khá khang trang sạch sẽ. Thấy trước cửa có một ông già bày hàng vé số ngồi bán, bên cạnh là một tiệm tạp hóa bán nước có mấy người đang ngồi uống. Ông già này tóc đã bạc phơ, nhưng da dẻ vẫn hồng hào, tướng tá vẫn cứng cáp, trông rất khỏe mạnh.
Võ Tài cập xe sát vào lề, bước xuống cúi đầu lễ phép hỏi: “Dạ bác! Bác cho con hỏi chỗ này cho thuê phòng phải không ạ?”
Ông già nhìn thấy hai thằng thì hình như cũng đoán được đến làm gì, liền cười cười nói, giọng miền tây: “Ờ có! Hai cậu thuê phòng hả, vẫn còn phòng đấy.”
Võ Tài liền đáp: “Dạ! Chủ nhà đâu vậy bác?”
Ông già liền đứng dậy, vẫn giữ nét tươi cười nói: “Tôi chủ nhà đây, hai cậu theo tôi lên xem phòng nhá.”
Nói rồi ông già quay sang hàng tạp hóa nhờ bà chủ quán trông hàng giúp rồi dẫn đường đi vào nhà trước, lại dặn Võ Tài dắt xe vào trong nhà. Võ Tài và thằng Điệp y lời dắt xe theo sau. Bên trong nhà có một sảnh lớn dùng để xe, giờ này mới hơn bốn giờ, mọi người bận đi làm đi học chưa về nên nhà cửa vắng vẻ. Võ Tài dựng xe rồi cùng với thằng Điệp theo ông già đi vào trong. Có một hành lang tương đối rộng, hai bên ngăn phòng cho thuê, cũng rất sạch sẽ. Võ Tài trong bụng đã thấy ưng ý. Cuối hành lang có một cái cầu thang dẫn lên lầu hai, vừa lên ông già vừa bảo: “Mấy hôm trước mới có người dọn đi nên còn trống đúng một phòng. Hai cậu may là đến trước đấy, chứ để đến sáng mai chắc không còn đâu.”
Võ Tài và thằng Điệp liền dạ dạ mấy tiếng đáp lời, ông già lại hỏi: “Thế mấy cậu quê ở đâu, là sinh viên hay đi làm rồi?”
Võ Tài thành thật thưa, trong ý tứ lại có mấy phần tội nghiệp: “Dạ bọn con nhà ở Long An, mới vào năm nhất, mấy bữa nữa mới nhập học. Mấy ngày nay toàn chạy tìm phòng không bác ạ, mà mắc quá tụi con không thuê được.”
Ông già cười cười không nói gì. Vừa lúc lên tới lầu hai, căn phòng còn trống nằm ngay đầu cầu thang, rất rộng rãi sạch sẽ, nền lát gạch men, trần có gắn quạt, ngoài cửa còn có ban công nhìn ra đường, đặc biệt là có cả toa-let riêng, một tiêu chuẩn khá sang trọng của phòng trọ. Võ Tài và thằng Điệp nhìn nhau cười khổ, phòng cỡ này chắc giá không rẻ rồi.
Ông già vừa cười vừa giới thiệu: “Cái phòng này là tốt nhất ở đây đấy, tôi sống ngay phòng bên cạnh. Sao, phòng này mấy cậu ở được không?”
Võ Tài thầm biết không xong, nhưng vẫn đáp: “phòng vầy tốt quá rồi bác, không biết bác cho thuê giá bao nhiêu ạ, bọn con sinh viên, tiền chẳng có nhiều!”
Không ngờ ông già cười lớn nói: “Không đắt, không đắt. Hai cậu ta vừa gặp đã quý, thôi thì thế này: các cậu được ở tối đa ba người, mỗi tháng có tiền thì trả cho ta triệu rưỡi là được rồi. Nhưng các cậu đừng có nói với những người chung quanh, kẻo họ phân bì.”
Võ Tài nghe vậy thì ngơ ngác, sau là mừng rỡ, không hiểu sao ông già này cho thuê giá rẻ như vậy, liền vội đồng ý rồi cám ơn rối rít. Tiếp đến ba người lại trao đổi về giờ giấc, nội quy, ăn ngủ, đi đứng, nói chung là đều rất thoải mái. Gần năm giờ hai đứa mới xin phép ra về, hẹn trong ba hôm sẽ dọn tới. Ông già tỏ ra rất niềm nở đưa ra tới cổng.
Võ Tài và thằng Điệp ra về, lòng tràn đầy vui sướng. Vấn đề chỗ ở như vậy là đã quá chuẩn. Thẳng Điệp ngồi sau xe vừa cười vừa nói: “Ông già đấy sao tốt gớm mày, cái phòng đấy mấy chỗ khác ít nhất phải hai chai mới xong.”
Võ Tài đáp: “Ai biết! Chắc tại thấy bọn mình sinh viên vượt khó nên thế, nhưng kệ, có phòng ngon là tốt rồi.”
Về tới nhà thì đã chập choạng tối, cơm nước đã bày sẵn. Trong bữa ăn hai đứa đem chuyện thuê nhà ra thuật lại một lượt, rồi xin phép chú dì của thằng Điệp mấy hôm nữa sẽ chuyển đi.
***
Những ngày nhàn rỗi cũng trôi qua nhanh chóng, đến mai là đã tới ngày nhập học. Ba đứa Võ Tài đã chuyển về nơi ở mới được mấy ngày, cũng đã làm quen với môi trường nơi đây, trong lòng đều cảm thấy rất vừa ý. Mọi sinh hoạt đều rất thuận tiện, khu nhà cũng yên tĩnh. Ông chủ nhà thì lại rất vui vẻ, sáng đến chiều chỉ ngồi bán vé số trước cửa. Mọi người trong nhà hình như đều là người đi làm. Võ Tài thỉnh thoảng mới thấy họ. Họ đi làm từ sớm, tối mù mới về, gật đầu chào hỏi mấy câu qua loa là xong.
Ba đứa suốt ngày chỉ đóng cửa trong phòng. Sáng sớm và chiều tối là giờ luyện công theo pháp môn của môn phái. Phàm là đệ tử của Huỳnh Gia thì mỗi ngày hai cữ đều phải dụng công luyện tập, chủ yếu là luyện khí, còn quyền cước thì có thể tạm miễn được. Ngoài thời gian đó ra thì là các cuộc tán phét hoặc ai làm việc nấy. Thằng Long thì cắm đầu vào máy tính, thằng Điệp thì chơi đàn, còn Võ Tài đọc sách. Phương tiện đi lại chưa có, đến bữa thì ra quán cơm đầu hẻm, ngoài ra cũng chưa đi đâu xa. Cuộc sống vì thế không khỏi có chút tẻ nhạt, tất cả đều mong tới ngày đi học để tìm chút hương vị mới.
Chiều đó, sau khi đã đọc liền tù tì một mạch hết cuốn truyện và đánh một giấc tương đối no, Võ Tài trở mình dậy thì thấy thằng Điệp đang ngồi ngoài ban công ôm đàn từng tưng ngắm phố xá. Trời mưa rả rích càng làm tăng thêm cái vẻ nghệ sĩ của nó. Thằng này nói ra thì cũng có năng khiếu thật, chẳng ai chỉ bảo mà vẫn đàn hay hát giỏi như thường. Lúc còn đi học là cây văn nghệ cứng của lớp, đảm nhận hết mọi thứ liên quan đến đàn ca hát xướng. Hết lớp mười hai thì cũng đã qua mấy cuộc tình, nhưng chủ yếu là vu vơ chóng vánh, chưa để lại ấn tượng gì trong đời hắn. Gia cảnh nhà hắn thì khó khăn nhất trong bọn: cha mẹ làm mướn quanh năm suốt tháng, lại thêm một nhỏ em gái đương hồi vào cấp ba, cộng với cái suốt đại học của mình thì tình hình kinh tế gia đình lập tức trở nên khó khăn tứ bề. Đấy là chưa kể đến ông ba nay ốm mai đau, một tuần bảy ngày thì chỉ làm được ba ngày, uống thuốc hết hai ngày. Cho nên cái khuân mặt lãng tử của hắn sớm đã đượm nét u buồn suy tư. Lên Sài Gòn lần này hắn đã mang một quyết tâm ghê ghớm là làm giàu, sớm đưa gia đình ra khỏi diện xóa đói giảm nghèo triền miên.
Võ Tài bước ra ban công hóng gió. Mưa nhè nhẹ, nó cất tiếng hát theo nhịp đàn. Trước giờ vẫn thế, nó tuy không biết đàn đúm gì, nhưng giọng ca thì rất được, vẫn thường hay ăn rơ với thằng Điệp. Tiếng đàn du dương, tiếng hát trầm bổng, hòa quyện vào nhau lan đi trong chiều mưa, thật thi vị hết sức. Cả cơn mưa cũng tăng thêm mấy phần lãng mạn.
Đang lúc bay bổng thì thằng Long từ phía sau bước đến vươn vai ngáp một hơi rõ dài phá tan cái không khí tràn đầy âm nhạc bằng một câu tả thực trần trụi: “Buồn ngủ quá..!” Xong rồi bước tới vịn tay lên ban công nhìn xuống đường, không hề để ý gì đến đôi song ca kia. Võ Tài quay sang bảo: “Chơi cho cố vào giờ còn kêu buồn ngủ.”
Thằng Long dường như không để ý mấy nói: “Mai bọn mày tính lên trường bằng cái gì đây?”
Võ Tài đáp: “Thì đi xe bus chứ còn cái gì nữa, chẳng lẽ đi bộ. Hai đứa mày cùng trường thì khỏe hơn tao rồi, tao phải ra tút quận 1.”
Thằng Long lại tiếp, cũng nói thêm là thằng này trước giờ bản tính vốn có chút hàm hồ, thẳng tưng như ruột ngựa, nên lắm lúc không tránh khỏi bị nói là vô duyên: “Khỏe quái gì mày! Mày ra quận 1 nhiều gái đẹp thích gần chết còn bày đặt.”
Võ Tài cười cười không nói gì, rồi bỗng rống lên một câu hát to, xong mới nói: “Gái gú quái gì, lo học còn chưa xong.”
Bỗng thằng Điệp ngồi sau cất tiếng hỏi: “Ê Tài! Mà mày đang luyện cái môn Âm Dương Chưởng Pháp hả, tới đâu rồi?”
Thằng Long nghe vậy liền hưởng ứng ngay: “Ừ ừ! Tao nghe mấy huynh nói bộ chưởng pháp đó là công phu trấn môn của phái ta phải không. Chắc ghê vãi ra nhẩy?”
Võ Tài ậm ừ mấy cái rồi bảo: “Cha tao muốn tao tập, nhưng mà không dễ. Tối nay tao mới bắt đầu này. Mấy tháng nay là nghiềm ngẫm pháp quyết với phương pháp hành công thôi.”
Thằng Long và thằng Điệp tuy là bạn thân với Võ Tài, nhưng trong môn phái vẫn là vai sư đệ, những chuyện liên quan đến môn phái đều hết sức kính nể và nghiêm túc, nên cũng không dám hỏi nhiều về chuyện luyện công của nó. Ba đứa chuyện phiếm một hồi, xoay đủ đề tài, bỗng thằng Điệp hỏi:
“Hai đứa mày có thấy mấy người trọ trong cái nhà này kì kì không?”
Thằng Long không nghĩ ngợi gì hỏi luôn: “Kì là kì cái gì?”
Thằng Điệp đáp: “Không biết là người trong nhà này làm cái gì mà ai cũng đi sớm về trễ y như nhau, chẳng thấy ai về đúng giờ hành chính cả. Mà lâu lâu tao nhìn thấy họ thì toàn là những người ăn mặc bảnh bao, đóng thùng đeo cavat đàng hoàng, lại đi xe sang, quyết không phải là công nhân hay phải tăng ca tối. Tao thấy kì kì!”
Võ Tài nghĩ nghĩ rồi nói: “Ờ! Tao cũng thấy vậy, nhưng chắc cũng bình thường mày ơi. Mình ở quê lên đâu biết người ta ở đây làm ăn kiểu gì.”
Thằng Long chen vào: “Ui giời! Chuyện thiên hạ chúng mày rảnh quá hả?”
Thằng Điệp cụt hứng thôi không nói nữa, lấy điện thoại ra bấm bấm. Võ Tài bảo: “Thôi chuẩn bị ăn cơm, tao xuống dưới chơi tí, lát hai đứa mày đi hú tao nhá.”
Nói xong thì nó quay vào trong mở cửa phòng đi ra ngoài. Cửa phòng vừa mở thì nó chạm mặt ngay một người vừa từ dưới cầu thang đi lên. Do cái cầu thang và cửa phòng cách nhau chỉ chưa tới hai bước chân, nó thì lại đang thuận đà, nên hai người đứng trực diện, tí nữa là va luôn vào nhau. Võ Tài hơi giật mình nhìn lên thì ra là một cô gái. Cô ta ăn mặc giản dị, da trắng mặt trơn, tóc đen láy xõa ngang vai, nhất là đôi mắt long lanh như mưa, đôi môi hồng gợn lên như sóng, nhan sắc hơn người. Không chỉ thế nó còn nghe được mùi hương thoảng thoảng phả ra từ người cô ta, tuổi dường như còn rất trẻ. Nó thoáng thấy bối rối, nhưng cũng vội nở nụ cười tỏ ý xin lỗi, xong rồi tránh sang nhường đường cho cô gái kia.
Cô gái dường như cũng có chút giật mình, cũng vội vàng cười đáp lễ rồi bước qua. Tay cô ta kéo theo một cái vali lớn, hình như mới đi xa về. Cô ta tới mở cánh cửa phòng sát bên phòng Võ Tài rồi đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Võ Tài thầm cảm thấy khó hiểu, cái phòng đó hình như là phòng của ông chủ nhà, không lẽ giờ ông cũng lấy ra cho thuê luôn. Nhưng nó cũng chẳng bận tâm gì mấy, liền rảo bước xuống cầu thang.
Trước cửa nhà ông già vẫn đang ngồi bán vé số, trời vẫn mưa rả rích. Nó liền tiến lại, hỏi mua một chai nước ở quầy tạp hóa kế bên rồi ngồi xuống cạnh ông già. Ông ta rất vui vẻ, mà lúc nào cũng thế, nở nụ cười nói: “Thế hôm nay thế nào?”
Nó cũng cười đáp: “Như mọi ngày bác ạ, mai là bọn cháu nhập học rồi.”
Kỳ thực mấy bữa nay nó hay xuống ngồi chơi với ông già này. Lúc đầu thì là vì rảnh rỗi vô sự nên xuống chơi. Nhưng càng chơi càng thấy ông già học vấn rất rộng, tinh thông sự đời, lại hình như cũng thích nó nên chuyện trò rất cởi mở. Thế là nó hay xuống ngồi tán chuyện với ông luôn. Luận thế sự, bàn thiên hạ là chủ yếu, đều là những đề tài mà nó ưa thích.
Ông già cười cười nói:
“Thanh niên các cậu ngày nay có trường nọ trường kia, nghành nọ ngành kia để mà đua nhau học. Còn như thời của ta ngày xưa, muốn học thì phải tự đi kiếm sách kiếm vở mà học lấy. Vớ được cái gì thì đọc cái đấy, hiếm khi có người chỉ bảo, việc học khó khăn vô cùng. Mà như bây giờ thì còn có cái internet gì đấy, mấy cậu chẳng mất tí sức nào là đã có cái để đọc rồi. Còn ngày xưa có được một quyển sách hay với đám trí thức thì thật quý như vàng, trọng như tính mạng. Ấy thế mà ta xem ra cái gì càng dễ dàng thì lại càng chẳng được tích sự gì. Đám trẻ bây giờ bằng nọ bằng kia mà không làm được cái trò trống gì cho ra ngô ra khoai. Đã vậy lắm kẻ còn mang danh trí thức mà đầu óc không ra gì, đi làm chuyện tầm bậy tầm bạ hại dân hại nước.”
Võ Tài liền nói: “Vậy là ngày xưa ông cũng là một trí thức ạ, ông có đi học đại học không?”
Ông già bật cười ha hả, một lúc sau mới bảo: “Đại học cái gì, ta còn chưa học hết lớp 10. Nhưng mà theo hệ đào tạo ngày trước đó, thì lớp 10 là ngang với lớp 12 bây giờ rồi. Kể như cỡ ta học hết lớp 10 là được tính là học cao rồi đấy. Nhưng ta nói cậu biết, chứ cái lớp mười hồi đấy so với lớp 12 bây giờ của cậu thì đúng là một trời một vực. Thanh niên học hết lớp 10 là đã thành người lớn lắm rồi, đâu như bọn trẻ bây giờ, học hết lớp 12 mà vẫn cứ như một đứa con nít vậy, không hiểu cái sự gì cả.”
Võ Tài lại hỏi: “Sao hồi đấy bác không học cho xong?”
Võ Tài trông dáng vẻ đượm nét phong trần của ông già, phảng phất có chút gì đó bất mãn với thời thế. Ông ta trầm ngâm, nét mặt như có phần hồi tưởng: “Thời đó chiến loạn liên miên, hết đánh lại hòa, rồi lại đánh. Ta bị bắt xung quân đi lính, đánh nhau với những người cộng sản. Đánh mãi cuối cùng cũng không thắng được. Về sau lại bôn ba lăn lộn khắp nơi, cuối cùng may mà giữ được cái nhà này nên mới có chỗ để sống, không thì chắc chỉ còn nước đi lượm ve chai thôi.”
Ông già nhìn mưa luận thế sự một hồi nữa. Bỗng Võ Tài nhớ cái gì đó lên tiếng hỏi: “Ủa mà nhà mình có người mới tới thuê phòng hả bác?”
Ông già hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Có ai đâu, sao cậu hỏi thế?”
Võ Tài đáp: “À! Nãy cháu đi xuống gặp một cô gái đi vào trong phòng của bác đấy, cháu tưởng người mới tới thuê.”
Ông già bật cười nói: “Con bé đó là cháu gái ta đấy. Ba mẹ nó chết cả rồi, nó sống với ta từ nhỏ. Nó vừa học xong năm nhất. Mấy hôm rồi nó đi chơi xa nên mấy cậu không có thấy. Hôm nay mới về đấy.”
Võ Tài nghe vậy thì ớ ra, không ngờ ông già này lại có đứa cháu xinh đẹp đến vậy. Chỉ thấy ông ta cười ha hả nói tiếp: “Nó vẫn chưa có bạn trai đâu, các cậu đứa nào giỏi thì cứ thử. Nhưng nói trước là tính tình của nó kì lạ lắm đấy nhé!” Nói xong rồi ông vẫn còn cười. Võ Tài tỏ ra bối rối, thật sự thì nó không mấy để ý tới chuyện đó. Vừa hay thì lúc đó thằng Long với thằng Điệp xuống đi ăn cơm, liền kéo nó đi theo.
Ba đứa đi khỏi, ông già nhìn theo nở một nụ cười khó hiểu.
Quán cơm nhỏ trước hẻm chỗ bọn Võ Tài trọ cứ đến bữa lại chật người, nhất là buổi chiều tối mưa lâm râm thế này. Người người ra vào vội vã để tránh mưa, nên khung cảnh có vẻ tấp nập hơn bình thường. Bà chủ quán mập mạp tay gắp đồ ăn liến thoắng, miệng không ngừng hỏi khách muốn ăn gì. Ba đứa Võ Tài chen chúc một lúc cũng lấy được ba đĩa cơm. Vừa định quay vào trong chọn một bàn trống để ngồi bỗng Võ Tài bị một người đàn ông cao to va vào người, loạng choạng xém rớt đĩa cơm. Người kia không nói tiếng nào, lẳng lặng bỏ đi. Võ Tài cũng không để ý, quán xá lại đông nên cũng không nhìn rõ là ai. Nhưng nó chợt có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã gặp người này ở đâu đó. Nhưng cảm giác đó cũng chỉ thoáng qua, nó cũng quên ngay. Cơm nước xong xuôi ba đứa về nhà ngay, quanh quẩn thêm một hồi nữa thì quyết định đi ngủ sớm để mai lên đường.