Hoàn thành Bản sắc anh hùng - Hoàn thành - Kim Lưu

luukim

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/5/15
Bài viết
167
Gạo
0,0
Bản sắc anh hùng

Chương 6: Âm Dương Chưởng Pháp


Nửa đêm.

Cơn mưa chiều nay đã dứt từ sớm, trời quang mây tạnh, trăng mười sáu tròn vo treo giữa trời, hắt ánh sáng lành lạnh xuống con đường. Kỳ thực ở thành phố xa hoa này, đường xá lúc nào cũng sáng như ban ngày nên người ta dường như không còn nhận ra ánh trăng nữa. Nhưng trong con hẻm nhỏ thì vẫn còn mờ nhạt cảm nhận được.

Võ Tài tỉnh dậy, xếp chăn gối gọn gàng rồi nhẹ nhàng bước ra ban công, ngẩng đầu ngắm trăng. Phía ngoài đường lộ tiếng xe cộ thoang thoảng vọng tới.

Nhìn ngó một hồi rồi thì nó ngồi xếp bằng trước cửa, nhắm mắt định thần, miệng niệm pháp quyết, hai lòng bàn tay hướng lên trời, chính là đang bắt đầu luyện Âm Dương Chưởng Pháp, môn công phu trấn sơn của võ công Huỳnh Gia.
Bộ chưởng pháp chia thành tám chương, ứng với các quẻ trong bát quái gồm Càn, Đoài, Ly, Chấn, Cấn, Khảm, Tốn, Khôn. Thế nhưng khi luyện, thứ tự lại bị đảo lộn, lần lượt được xếp thành các chương Khôn, Đoài, Cấn, Khảm, Tốn, Chấn, Ly, Càn.

Trong Kinh Dịch, tuy rằng chữ Khôn xếp sau cùng, nhưng khi luyện bộ chưởng pháp này phải bắt đầu từ đó trước. Khôn tức là Đất, Đất thuộc âm, đất là nền tảng cho mọi thứ trên nó, nên chương chữ Khôn cũng là nền tảng để luyện tiếp những chương khác. Âm Dương Chưởng Pháp vốn chú trọng kết hợp giữa trời và người, cho nên môi trường luyện tập vô cùng quan trọng. Khi luyện chương chữ Khôn nhất thiết phải luyện vào buổi đêm để hấp thụ khí âm của trời đất. Những đêm có trăng khí âm càng thịnh, người luyện càng phải gia tăng luyện tập.

Ngày xưa, những bậc tiền bối của Huỳnh Gia khi luyện chương này đều phải tự mình lên một ngọn núi vắng người, không gian yên tĩnh, cảnh vật âm u, rồi ăn dầm ở dề trên đó mà luyện, thi thoảng mới xuống núi khi có công vụ. Đời này qua đời khác ngọn núi đó trở thành nơi luyện công của Huỳnh Gia. Những đệ tử cấp cao khi luyện đến những chiêu thức quan trọng đều phải lên núi đó. Huỳnh Gia gọi là Khai Tâm Sơn, nằm cách phủ Huỳnh gia khoảng 3km về phía tây, vươn lên giữa một đám đồi thoai thoải. Về sau giải phóng, Huỳnh gia đã bỏ tiền để hợp pháp hóa phần đất có ngọn núi nhỏ đó, vừa dùng làm nơi để luyện tập võ công cho đệ tử, vừa là giữ lại giá trị truyền thống của bản phái, tránh để người dân khai thác bừa bãi. Để thuận tiện hơn cho việc tập luyện, đời chưởng môn thứ tư là Huỳnh Thái còn cho xây một công trình kiến trúc gọi là Vọng Nguyệt Đình và Luyện Võ Sảnh trên đỉnh núi, lưu giữ tới tận ngày nay vẫn còn sử dụng.
Thế nhưng Võ Tài do phải đi học dưới này đương nhiên không thể có điều kiện tập luyện ở nơi tốt như thế, nên đành phải lấy phòng trọ làm nơi đả tọa, mượn ánh trăng mờ nhạt nơi thành phố làm khí dẫn khai mở huyệt đạo, hấp thụ khí âm.

Trong ánh trăng mờ ảo, Võ Tài ngồi chìm đắm trong đêm, hai tay nhịp nhàng lúc đưa lên, lúc đưa xuống, lúc sang trái, lúc sang phải. Tư thế có lúc giống như đang ôm cầu, có lúc giống như quạt nước, có lúc như đang xoay bát quái, lại có lúc như đang phóng chưởng… hình thế biến đổi liên miên. Cả thân người nó dần dần tỏa ra một làn hào quang mờ ảo màu vàng nhạt bao quanh, từ ngoài nhìn vào ẩn hiện như một bóng ma. Biểu hiện bên ngoài đó chính là kết quả của các diễn biến đang xảy ra trong cơ thể nó, là nơi các luồng nhiệt khí đang lưu hành dữ dội trong kinh mạch, cuộn chảy như thác lũ. Đó là bởi nó đã theo khẩu quyết luyện chương chữ Khôn khai mở tám đại huyệt trên cơ thể.

Bình thường tám đại huyệt này giống như tám cái nút chai phong bế dương khí trong đan điền, giữ thân nhiệt con người luôn ổn định. Những người bình thường khi gặp lúc trời lạnh, hàn khí sẽ theo tám đại huyệt này xâm nhập vào cơ thể, nhẹ thì bị cảm lạnh, nặng có thể mất mạng do mất thân nhiệt. Còn với các cao thủ khí công, họ luôn biết cách phong bế những huyệt đạo này để giữ cơ thể luôn luôn ấm áp, cho nên những người luyện võ thường chịu lạnh giỏi hơn nhiều so với người thường. Nhưng giờ đây, Võ Tài theo khẩu quyết cùng lúc cho mở toang hết cả tám đại huyệt. Khí dương từ trong ào ào thoát ra như đê vỡ, khí âm từ ngoài ồ ạt chảy vào như lũ quét. Trong phút chốc cả thân người nó rét run, thân nhiệt tụt nghiêm trọng. Nếu có ai chạm vào nó lúc này, chắc chắn sẽ lạnh toát như chạm vào một phiến nước đá. Ánh trăng vì thế nên khi chiếu vào nó giống như chiếu lên một tảng băng, phản xạ lại một thứ ánh sáng mờ mờ.

Võ Tài lúc đầu thấy người mình trở nên lạnh toát như vậy cũng cực kì kinh hoảng, thần kinh như tê dại, hơi thở nặng nhọc khó khăn. Nó theo cha học võ từ nhỏ, tự nhiên là biết tám đại huyệt này cực kì quan trọng, phải luôn luôn giữ kín. Nhưng mới bắt đầu luyện môn chưởng pháp này đã phải mở toang hết ra, trong lòng cũng rất hoang mang khó hiểu. Lúc trước cũng không nghe cha nó có nói gì tới, cho nên nó chỉ sợ là mình đã luyện sai pháp môn, trong lòng phân vân có nên đóng gấp các đại huyệt đó lại hay không. Nhưng cũng may khẩu quyết nó đã học thuộc lòng như cháo chảy, nên trong lúc bối rối nó đã nhớ ngay rằng trong khẩu quyết đã có lưu ý đến tình trạng này. Chỉ có điều trong khẩu quyết viết rằng, người luyện tập chí ít cũng phải mất một năm mới có thể đồng loạt mở được cả tám đại huyệt, sao giờ đây nó chỉ vận khí một chút là đã có thể dễ dàng mở hết, có gì đó không ổn chăng. Khẩu quyết lại dặn người luyện tuyệt đối không được hoang mang, mà phải tiếp tục tuần tự theo làm theo chỉ dẫn để luyện tiếp.

Thật ra những người khác khi luyện thì phải tuần tự theo thời gian ít nhất là một năm mới có thể khai mở hết các huyệt đạo, cho nên những biến đổi trong cơ thể họ có thể dần dần thích nghi được. Còn như Võ Tài một phát mở sạch, thân nhiệt cơ thể đại biến, khiến nó hoang mang vô cùng. Nhưng dẫu sao nó cũng là đệ tử chính tông Huỳnh Gia, nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh lẽo thấu xương đang xâm nhập vào khắp ngũ quan nội tạng mà luyện tiếp.

Sau khi đã định thần lại, nó tiếp tục theo khẩu quyết dẫn truyền tám luồng âm khí từ tám đại huyệt đó đi qua đan điền rồi đẩy xuống dưới lòng bàn chân, đồng thời vận hành dương khí trong cơ thể theo các tiểu mạch dẫn lên ngực để sưởi ấm phần tim và phổi. Nói thì đơn giản, nhưng việc cùng lúc dẫn truyền hai luồng khí âm dương này đến hai nơi trong cơ thể là việc vô cùng khó khăn và nguy hiểm tột cùng. Nếu trong lúc dẫn truyền có một chút sơ ý lập tức kinh mạch sẽ trở nên tán loạn, các luồng khí sẽ công phá tâm thất, lục phủ ngũ tạng. Người luyện sẽ thổ huyết bỏ mạng ngay tại trận. Đây là bước quyết định đến việc thành bại khi luyện môn võ này.
Những cao thủ luyện công muốn cùng lúc vận hành các luồng âm dương khí đi lại tự do trong cơ thế chí ít phái mất hai năm tập luyện mới thành thạo được. Thế nhưng Võ Tài bẩm sinh tư duy và tố chất đã khác người, rất thích hợp với môn chưởng pháp cao siêu này. Đấy chính là lí do khiến Huỳnh Chưởng môn phá lệ truyền cho nó thay vì chỉ truyền cho đời chưởng môn kế tiếp.

Chỉ thấy toàn thân Võ Tài run lên như động kinh, đan điền bị hàn khí hun cho lạnh buốt và đau đớn khôn tả. Nó rên lên từng hồi. Tất nhiên đó là phản ứng rất bình thường khi luyện, bản thân người luyện cũng không hề hay biết. Nó chỉ tập trung cao độ để vận chuyển khí huyết trong cơ thể lên xuống một cách tuần tự. Thế nhưng trong đêm vắng, mấy tiếng rên đấy của nó hiện lên rõ mồn một, cuối cùng cũng khiến thằng Điệp thức giấc.

Hắn dụi dụi mắt, mơ hồ nghe thấy ai đó đang rên rỉ. Chồm dậy thì thấy Võ Tài ngồi run bần bật như lên đồng. Thân người tỏa ánh hàn quang nhàn nhạt. Hắn kinh hoảng vô cùng, vội lao đến định gọi thằng bạn tỉnh lại. Đó thật là điều kinh khủng, việc luyện công tối kị là có người ở bên quấy phá, hậu quả thật khôn lường. Võ Tài đang bước vào thời điểm cao trào, các luồng khí trong người đang chuyển lưu kịch liệt. Đầu óc nó hoàn toàn tập trung vào khẩu quyết không hề hay biết sự gì bên ngoài. Bây giờ chỉ cần có một tác động nhỏ khiến nó phân tâm, toàn bộ kinh mạch sẽ tắc nghẽn, nhẹ thì bán thân bất toại, thần trí mê man, nặng thì thổ huyết mất mạng ngay lập tức.

Thằng Điệp đã bước đến gần, giơ tay toan lay vai Võ Tài dậy. Nhưng hắn chợt dừng lại, hồi chiều hắn đã nghe Võ Tài nói là đêm nay sẽ bắt đầu luyện Âm Dương Chưởng Pháp. Bản thân hắn cũng là kẻ học võ từ nhỏ, tự nhiên cũng biết tuyệt đối không được làm phiền đến, bởi vì dù người luyện có đang rơi vào tình trạng gì thì sự tác động từ bên ngoài chỉ có hại chứ không bao giờ có lợi. Phân vân một lúc nó liền thu tay lại, lui về chỗ nằm, trùm chăn cố gắng ngủ tiếp.

Võ Tài vận công điều khí hơn hai giờ đồng hồ thì toàn thân đã ổn định trở lại, các đại huyệt đã được đóng, hàn khí đều đã quần tụ lại dưới chân, dương khí được huy động về lại đan điền sưởi ấm cơ thể.

Bước khó nhất trong Âm Dương chưởng pháp nó đã vượt qua trong một đêm, nhưng chính nó cũng không hề biết điều đó. Nó chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh ấm áp, mát nhưng không rét, ấm nhưng không nóng, cảm giác rất là khoan khoái dễ chịu, khác hẳn với sự đau đớn mà nó phải cắn răng chịu đựng khi nãy. Nó từ từ đứng dậy, quơ cái điện thoại xem thì đã hai giờ sáng. Nó nhẹ nhàng bước ra ban công. Trăng đã hơi chếch về tây, khuất sau mái nhà. Ngay cả con đường lộ ngoài kia cũng đã trở nên vắng lặng, khác hẳn với vẻ nhiệt náo ban ngày. Ánh điện đường vàng vọt ngoài đó giờ đã không thể che nổi ánh trăng rực rỡ trong đêm. Trong người nó lúc này cảm thấy rất sảng khoái tươi tỉnh, liền nổi hứng lên sân thượng ngắm trăng hóng gió một lúc.

Nó quay vào phòng, thấy hai thằng bạn đã say giấc, đặc biệt thằng Long ngáy to như sấm. Trong lòng nó cảm thấy rất yêu quý hai đứa bạn này. Nó khẽ đẩy cửa phòng, cố không phát ra tiếng động nào, rồi bước ra ngoài toan đi lên sân thượng. Bỗng nó thấy hình như phòng bên cạnh, tức là phòng của ông chủ nhà đèn vẫn sáng. Cả hành lang tối om om nên ánh sáng trong phòng qua khe cửa hắt ra ngoài trông rất rõ. Võ Tài lấy làm lạ, đang định mặc kệ bỏ đi thì bỗng nghe có tiếng người nói, giọng nhỏ thôi nhưng vẫn không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Ngươi nói sao, chuyện đó là có thật ư?”.

Kỳ thực tiếng nói này rất nhỏ, người thường không thể nghe rõ ràng vậy được. Nhưng Võ Tài theo cha luyện công từ nhỏ, đôi tai nhạy bén hơn người thường rất nhiều, nên những âm thanh đó không thoát khỏi tai nó. Vừa nghe nó đã nhận ra tiếng lão Sáu chủ nhà. Nhưng thà rằng không nghe thấy thì thôi, chứ nghe được rồi thì sự hiếu kì lại trỗi dậy. Ông chủ nhà sao giờ vẫn chưa ngủ, có chuyện gì mà ông ta phải bàn giữa lúc khuya vắng thế này, ông ta bàn với ai!? Hàng loạt câu hỏi vô duyên từ đâu ào tới. Đầu vẫn còn đang thắc mắc thì chân nó đã tiến sát lại phòng ông chủ nhà, dụng tâm nghe ngóng. Chỉ nghe thấy có một giọng đàn ông khác nhỏ tiếng đáp: “Tin này đệ nghe chắc chắn không lầm, bọn chúng nhất định là đang ngắm vào Huỳnh Gia Võ Quán ở Long An. Huỳnh Gia có Trấn Quốc Huyệt, đó chính là thứ chúng muốn.”

Võ Tài ở bên ngoài nghe nhắc tới mấy tiếng “Huỳnh Gia Võ Quán ở Long An” thì kinh ngạc quá đỗi, nhất thời đớ cả người không hiểu vì sao, lại càng tập trung nghe ngóng, chỉ sợ bỏ qua một câu một chữ nào của những người trong kia. Thêm nữa là nó nghe cái giọng đàn ông kia sao mà quen quen, nhưng không thể nhớ nổi là ai, cái cảm giác như đã từng nghe thấy ở đâu đó.

Giọng người đàn ông kia vừa dứt thì trong phòng bỗng nổi lên những tiếng xôn xao. Võ Tài càng ngạc nhiên hơn nữa, bên trong đó có rất nhiều người.

Sau một hồi râm ran lại nghe thấy tiếng lão Sáu trầm ngâm nói:
“Ngày trước ta cũng từng nghe bang chủ nhắc tới Trấn Quốc Huyệt của Huỳnh Gia, nhưng vị trí của nó cực kì bí mật. Theo ta biết thì ngoài chưởng môn các đời ra thì không có ai biết cả. Nhưng Huỳnh chưởng môn là nhân vật cỡ nào. Cái tên Hồng Hoa Bang Chủ này không biết đã nghĩ ra quỷ kế gì mà dám đụng vào ông ta. Hắc Tứ, đệ có thăm dò ra được gì không?”

Lại nghe tiếng người đàn ông kia: “Cái đấy đệ cũng không rõ. Đấy là điều cơ mật trong Liên Hoa Bang, ngoài cái tên Hồng Hoa Bang Chủ khốn kiếp ấy ra thì chỉ có Ngũ Đại Sứ Giả của hắn mới biết thôi. Đệ cũng vì điều tra việc này mà bại lộ thân phận, bị chúng truy đuổi kịch liệt cả tháng trời nay. Một tuần trước tại Long An, thiếu chút nữa là đã bị chúng tóm rồi.”

Võ Tài nghe tới đó thì lờ mờ đoán ra người đàn ông đó là ai. Giọng nói quen thuộc, lại thêm chi tiết đụng độ tại Long An hắn vừa nhắc đến. Tất cả bỗng làm nó nhớ ngay tới chuyến xe khách đi Sài Gòn sáng ấy. Người đàn ông áo đen trên xe quyết chiến với một đám cao thủ. Lẽ nào cái người đang nói kia chính là ông ta, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế. Nó lại nhớ tới lúc ở quán cơm hồi chiều đã va phải một ai đó, cái cảm giác quen thuộc ấy, chắc là hắn rồi.

Bỗng nghe có một giọng phụ nữ khàn khàn lên tiếng nói: “Sư huynh, vậy giờ chúng ta làm thế nào?”

Một thoáng im lặng, dường như ông chủ nhà đang suy tính gì đó, sau một hồi mới nói: “Chúng ta chỉ có cách đợi xem tình hình thế nào rồi sẽ tùy cơ mà hành động thôi. Tên Lưu Bạch Phong này quỷ kế đa đoan, võ công cao cường. Dưới trướng của hắn cao thủ như mây, nhân lực đông đảo, tiền của dồi dào. Có thể nói ở cả Việt Nam này thế lực của hắn là hùng mạnh nhất. Chúng ta người ít, nhất thiết phải chờ đợi thời cơ, rồi sẽ đến lúc thích hợp. Đến lúc đó ra một đòn chí mạng, đoạt lại cơ nghiệp mà lão bang chủ đã gầy dựng, hoặc chí ít cũng phải giết được hắn rửa mối thù cho chủ nhân.”

Võ Tài nghe lão Sáu nhắc tới cái tên Lưu Bạch Phong thì toàn thân chấn động, cái tên đó lại chẳng phải kẻ mới hơn tháng trước đã gửi chiến thư cho cha sao!

Giọng nói của lão Sáu âm trầm mà cứng cỏi, nói nhỏ nhưng uy, lời lẽ hết sức cương quyết. Võ Tài tưởng tượng nét mặt ông lúc này chắc rất cương nghị. Trong phòng lại thoáng im ắng, lúc sau lại nghe tiếng lão nói, hình như hỏi ai đó: “Trang Nhi, con ra ngoài bấy lâu, tình hình bên Thanh Long Bang thế nào?”

Rồi đến một giọng nữ nhu mì, thanh âm thánh thót, ngọt ngào vang lên đáp lời. Võ Tài có thể tưởng tượng ra được khuân mặt xinh đẹp của nàng: “Thưa chú, thưa các vị sư thúc, mấy tháng qua con theo lời trà trộn vào đám ôsin nhà tên Yến Tùng, bang chủ Thanh Long Bang, tuy không có thu hoạch gì nhiều nhưng cũng nghe ngóng được một số chuyện quan trọng.”

Có người nói gấp: “Chuyện quan trọng gì mau nói ra?”

Giọng cô gái chậm rãi nói:
“Ai cũng biết thế lực Thanh Long bang bị bọn Liên Hoa Bang chèn ép nên càng ngày càng sa sút. Sự tức giận và căm thù của tên Yến Tùng không cần nói cũng biết ghê ghớm thế nào. Hắn ngày đêm chỉ nghĩ cách tiêu diệt đám người Liên Hoa Bang, nhưng khổ nỗi thế lực không đủ. Cả Sài Gòn này giờ hắn chỉ có khu vực Chợ Lớn béo bở là căn cứ địa vững chắc, còn những địa bàn khác không ngừng bị Liên Hoa Bang chèn ép, giành giật, cấu xé, chịu không ít thiệt thòi. Không chỉ ở Sài Gòn, Liên Hoa Bang còn bành trướng thế lực khắp các tỉnh thành trong cả nước, nơi nào thanh thế của chúng cũng nổi như cồn, đến đâu là gom hết chuyện làm ăn nơi đó. Nhưng như vậy là đã phạm đến các quy tắc bất thành văn của giới Mafia là “Rừng nào cọp nấy, đất ai nấy sống.” cho nên gây ra không ít sự thù ghét. Những bang phái khắp cả nước mất đất làm ăn, tự nhiên là căm phẫn vô cùng.

Tên Yến Tùng là kẻ tâm cơ rất sâu, thủ đoạn cũng cực kì lợi hại, đã nghĩ ngay ra một kế. Hắn ngấm ngầm đứng ra chủ trì đại cuộc, kết minh với những bang phái khác cùng nhau chống lại Liên Hoa Bang. Cách đây mấy hôm, bọn chúng đã gặp mặt tại nhà riêng của lão để bàn chuyện kết minh. Con là người hầu trà cho bọn chúng. Thấy có khoảng chục tên, đều là kẻ cầm đầu của những bang hội khét tiếng ở Hà Nội, Hải Phòng, Huế, Đà Nẵng, Nha Trang, Phan Thiết, Biên Hòa…”

Lão Sáu nghe thuật tình hình tới đó thì buông một tiếng thở dài nói: “Thế sự thật đảo điên! Thế bọn chúng gặp nhau bàn những chuyện gì?”

Cả phòng đều yên lặng như rất chăm chú vào những thông tin mà cô gái kia cung cấp.

Nàng vẫn giữ thanh âm ngọt ngào đó, từ từ nói: “Bọn chúng chủ yếu là họp mặt làm tin trước, chưa có kế hoạch gì thực sự cụ thể. Nhưng lão Yến Tùng đã được tôn làm thủ lĩnh. Các tổ chức Mafia bây giờ, ngoài việc giết người cướp của, đâm thuê chém mướn, bảo kê thu tiền, thì đều mở các công ty quy mô lớn, thậm chí là rất lớn, làm ăn có vẻ hợp pháp. Các công ty này vừa để kiếm tiền, vừa để rửa tiền cho các hoạt động buôn lậu của chúng. Những ai cản trở việc làm ăn thì đều bị chúng thanh toán rất đẫm máu. Theo chỗ con được biết, ba công ty bất động sản lớn nhất ở Sài Gòn này thì hai cái là của Liên Hoa Bang, cái còn lại là của Thanh Long Bang.

Thanh Long Bang uy thế không lớn nên sức ảnh hưởng cũng chỉ lan tới các tỉnh lân cận. Nhưng Liên Hoa Bang thì còn mở thêm hàng chục công ty lớn nhỏ, nhà hàng, khách sạn nhan nhản khắp nơi trên cả nước, đâu đâu cũng thấy người của chúng. Chắc ở Việt Nam này, tầm cỡ của chúng chỉ có dưới nhà nước mà thôi. Các bang phái nhỏ lẻ khác muốn sống thì đều phải qui thuận, cống nạp hàng năm và chịu sự chỉ đạo của chúng. Đám người họp ở nhà lão Yến Tùng đêm đó đều là những tay máu mặt, lăn lộn bao năm trên giang hồ. Kinh nghiệm bày mưu tính kế, giăng bẫy hại người thật vô cùng nhiều. Sách lược tổng quát bọn chúng đề ra trước hết là sẽ kết hợp chuyện làm ăn của nhau lại để xây dựng được thế lực kinh tế đủ chống chọi với Liên Hoa Bang, song song đó là sẽ tìm cách phá hoại chuyện làm ăn của đối phương, sau cùng sẽ tìm cơ hội từng bước đánh bật gốc chúng ra khỏi mỗi tỉnh thành. Chuyện con biết được cũng chỉ đến vậy. Chỗ lão Yến Tùng đó cứ ba tháng lại thay ôsin một lần để tránh bị gián điệp nên con không thể ở lại được nữa.”

Lão Sáu nghe xong gật gật đầu, chưa nói gì vội. Những người xung quanh cũng đều giữ im lặng. Cuối cùng lão bảo: “Theo ta thấy thì thời khắc tranh đấu giờ đã bắt đầu vào hồi gay cấn, ít lâu nữa lại có thêm Huỳnh Gia bị lôi vào cuộc, chắc chắn sự thể sẽ càng rối ren. Chúng ta cần phải bình tĩnh quan sát sự tình hơn nữa, phải thu thập được càng nhiều tin tức càng tốt. Mọi người tuyệt đối không được lơ là, thời khắc quyết định thành bại của gần hai mươi năm nay sắp đến rồi”.

Mọi người nghe Lão nói vậy đều gật gù. Lạo lại tiếp: “Vậy đêm nay tới đây thôi, các người lui về phòng cả đi.”

Những người trong phòng ứng tiếng đều lục tục đứng dậy. Võ Tài vội nhẹ bước trở lại phòng mình, nhưng vẫn áp sát tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh. Những người kia ra về, nó nghe thấy tiếng cửa phòng của những phòng trong hành lang đóng mở mấy lượt. Thì ra rất nhiều người trọ trong căn nhà này đều là cùng một băng với lão Sáu. Lão ta xây dãy phòng trọ này rõ ràng là để làm sào huyệt, thật hết sức tinh vi.

Nó lùi về nằm vào chỗ chiếu của mình, bên trái là thằng Điệp đang khe khẽ thở, bên phải là thằng Long đang gáy khò khò, nước dãi chảy đầm đìa xuống mép.

Võ Tài vắt tay lên đầu suy nghĩ, những điều nó mới nghe được thật ngoài sức tưởng tượng, khiến nó ngạc nhiên quá đỗi. Không biết phải hiểu sự tình này như thế nào. Nó chỉ biết rằng qua câu chuyện của những người kia thì rõ ràng đang có kẻ âm mưu liên quan đến Huỳnh Gia nhà nó. Nó chợt nhớ lại câu chuyện của cha và mẹ, khi đó cha nó có nhắc tới Liên Hoa Bang, hình như cái tên Lưu Bạch Phong gửi chiến thư tới chính là bang chủ của cái bang này. Cha nó lúc đó cũng nhắc tới Trấn Quốc Huyệt. Như vậy chắc chắn Liên Hoa Bang mà cha nó nói tới và Liên Hoa Bang mà những người kia nói là một, cũng chính là cái tên Lưu Bạch Phong bí bí ẩn ẩn đó.

Nó thầm cảm thấy có một âm mưu gì đó thật kinh khủng đang diễn ra. Cái tên Lưu Bạch Phong kia rốt cuộc là đang trù tính cái gì, tại sao Trấn Quốc Huyệt gì đó của Huỳnh Gia nó lại chưa bao giờ nghe nói tới, rồi đám người kia là ai. Dường như chúng cũng đang toan tính chuyện gì đấy. Bỗng dưng nó cảm thấy xung quanh mình mưu mô trùng trùng, lòng người đa đoan thật khó lường. Không ngờ lão Sáu chủ nhà vui vẻ tốt bụng lại là người có mưu tính sâu xa như vậy. Bao nhiêu luồng suy nghĩ nhất thời làm đầu óc nó choáng váng. Ở tuổi hai mươi, nó chưa hiểu gì nhiều về cuộc đời, bỗng dưng phải đối diện với những mưu đồ lớn như vậy, nó bối rối không biết làm sao.

Nó cứ thế nằm trằn trọc không tài nào ngủ nổi. Cuối cùng nó cũng đi đến quyết định rằng chuyện này liên quan tới an nguy của môn phái, nhất định phải điều tra cho ra. Nó cũng muốn báo cho cha mẹ nó biết, nhưng không biết phải kể như thế nào, nên tạm thời nó sẽ âm thầm tìm hiểu, khi nào có thêm manh mối sẽ thuật lại một lượt. Nghĩ thông được điểm đó, cuối cùng nó cũng chợp mắt được một chút.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dennis Chan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/4/15
Bài viết
285
Gạo
250,0
Phải thừa nhận bạn này viết chăm, chương dài ơi là dài.:tho4:
 

luukim

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/5/15
Bài viết
167
Gạo
0,0
Bản sắc anh hùng

Chương 7: Khai Tâm Sơn


Cũng trong đêm đó, cũng dưới ánh trăng tròn vằng vặc đó, tại đỉnh Khai Tâm Sơn, bên trong Vọng Nguyệt đình, có một người đang ngồi xếp bằng vận khí luyện công, nhân ảnh chìm trong ánh trăng, gió núi xé từng cơn mãnh liệt thổi qua đình. Thân người bên trên run lên từng chập, không biết có phải vì gió lạnh hay không, hay là vì sắp hoàn thành bước đầu tiên trong chương chữ Khôn – Âm Dương Chưởng Pháp.

Vọng Nguyệt đình được xây trên một tảng đá lớn trên đỉnh Khai Tâm Sơn. Tảng đá này nằm ở vị trí rất đặc biệt quanh năm có gió mạnh thổi qua. Cái đình rộng khoảng bốn mét vuông, bao quanh bởi bốn hàng lan can chạm rồng, nền lát đá hoa cương bóng loáng, không hề có mái che, thoạt trông giống một cái sân hơn. Giữa đình có một cái bệ cao năm mét, không có cầu thang gì dẫn lên cả. Đây chính là nơi luyện công của các đời chưởng môn Huỳnh Gia. Cái bệ cao giữa đình gọi là Thu Phong đài. Người luyện cần phải tự mình dùng khinh công mà nhảy lên trên đó. Đấy cũng là một cách để kiểm tra khả năng trước.

Điểm đặc biệt của cái đài ấy là được làm từ một tảng đá to nguyên khối. Tương truyền, ngày trước tổ sư Huỳnh Tường Đức thông tuệ tuyệt đỉnh đã cải biên và hoàn thiện lại bộ Âm Dương Chưởng Pháp của dòng họ. Trong quá trình cải biên ông thấy rằng việc luyện công cần phải có một môi trường thật hoàn hảo thì mới có thể luyện lên tới cảnh giới cao nhất, nên đã cất công tham khảo rất nhiều sách dư địa chí cốt tìm được nơi luyện tập thích hợp. Trong sách viết, gió trong thiên hạ đều có hướng thổi của nó, gọi là mạch gió. Mạch gió lại có sơn mạch thổi từ trên núi cao xuống, hải mạch thổi từ ngoài biển vào, địa mạch thổi trên những vùng đồng bằng. Các mạch gió này thổi khắp mặt đất tất sẽ phải giao nhau, những nơi giao nhau đó gọi là Phong Huyệt. Phong Huyệt mang thế của núi, khí của biển và hơi của đất, nơi đó có gió thổi ngày đêm không dứt, tố chất như vậy thì đúng là địa điểm lí tưởng để luyện bộ Âm Dương Chưởng Pháp mà Huỳnh chưởng môn đang tìm.

Tuy nhiên, Phong mạch trong thiên hạ rất nhiều, nhưng để tìm ra được thì cực kì khó. Vừa hay nằm cách Huỳnh Gia về phía nam chừng 3km, có một quần thể đồi núi nằm mọc lên giữa đồng ruộng. Trong đó có một ngọn núi tương đối cao, hoang vu, dân tình rất ít khi lên đó. Trên đỉnh núi có một tảng đá lớn, từ lâu những người đi núi đều biết rằng quanh tảng đá đó luôn có gió thổi ngày đêm dù rằng không biết tại sao. Đấy chính là một Phong Huyệt đã có từ lâu mà cũng là thứ mà Huỳnh chưởng môn đang tìm kiếm. Huỳnh chưởng môn khi đó là tướng trấn thủ thành Gia Định, uy danh lẫy lừng, cho nên việc quy hoạch ngọn núi hoang đó không có gì là khó, từ đó nó trở thành đất của Huỳnh Gia.

Địa điểm như vậy là đã rất lý tưởng. Ông lại thấy rằng người luyện công cần phải có môi trường âm hàn thì mới thuận lợi lưu dẫn khí huyết trong người. Nhất là khi luyện tới những chương thuần dương như chữ Chấn, chữ Càn thì nhiệt khí trong người sẽ dâng lên rất cao, nếu không có hàn khí bao quanh tất sẽ chịu không nổi. Thế nhưng vùng đất Long An thuộc miền nhiệt đới, quanh năm mưa thuận gió hòa, khí lạnh kiếm đâu ra. Huỳnh chưởng môn vì điều này mà trong lòng rất băn khoăn.

Huỳnh Gia ngày đó uy thế cực lớn. Huỳnh tổ sư lại là người hào sảng, thích kết giao bằng hữu, thế nên trong phủ lúc nào cũng có khách xa lui tới, toàn những dị nhân đi nhiều biết rộng. Lúc đó có một ông thầy địa lý người Tàu ghé qua, đối ẩm với nhau qua mấy tuần trà thì Huỳnh chưởng môn thuận miệng kể về mối băn khoăn trong lòng. Lão thầy địa lý nghe xong thì trầm ngâm một hồi, bèn kể rằng trong sách địa chí toàn thư gia tryền nhà lão viết rằng vùng đất phía nam nhiều đồng bằng phì nhiêu tươi tốt (người Trung Hoa gọi Việt Nam là vùng đất phía nam) nhưng núi non hiểm trở cũng nhiều, trong đó cao nhất có ngọn Phanxipang trên dãy Hoàng Liên Sơn. Trên đỉnh núi có một khối đá lớn gọi là Thạch Huyệt nằm sâu trong lòng đất, bao nhiêu hàn khí của cả năm dãy núi lớn miền Bắc Việt đều tích tụ cả vào khối đá này khiến nó có tính cực hàn, tay chạm vào lạnh thấu xương. Huỳnh chưởng môn nghe vậy thì cả mừng, biết rằng đó chính là thứ ông đang cần.

Ba ngày sau ông liền đích thân dẫn người ngày đêm cưỡi ngựa ra bắc, ngót một tháng mới tới chân núi. Phanxipang ngày nay đã được quy hoạch gọn gàng, đường xá rộng rãi, người ta leo núi đông như đi chợ. Nhưng vào hồi đấy thì ngọn núi hoang vu vô cùng, là nơi lam sơn chướng khí không ai lui tới. Huỳnh chưởng môn vất vả trăm bề mới trèo lên được tới đỉnh, lại thêm bao khó khăn nữa mới tìm ra được Thạch Huyệt. Đào bới đục đẽo suốt mười ngày liền mới tách ra được từ khối Thạch Huyệt đó một tảng đá lớn lôi lên mặt đất, đem về nhà đẽo thành một cái đài hình trụ cao năm mét để giữa Vọng Nguyệt Đình, đó chính là Thu Phong Đài này đây.

Trải qua bao đời đến ngày nay tảng đá vẫn còn được bảo toàn nguyên vẹn. Người ngồi trên đài này sẽ cảm thấy một luồng hàn khí ngùn ngụt bao phủ lấy cơ thể, lạnh thấu xương thịt, dù là giữa ngày hè nắng gắt vẫn có cảm tưởng như đang ở giữa mùa đông lạnh giá. Không chỉ thế, khí lạnh từ tảng đá còn vô cùng độc hại, những ai nội công thấp kém ngồi lên đây thì chừng ba giờ đồng hồ sau hơi độc sẽ ngấm vào cơ thể, nhẹ thì trọng thương, nặng thì lục phủ ngũ tạng bị thâm tím mà chết. Trước đến giờ, chỉ có những người chuẩn bị kế vị chức chưởng môn, công lực đã đạt đến mức thâm hậu mới ngồi được lên đó để luyện Âm Dương Chưởng Pháp mà thôi.

Người đang ngồi trên đài lúc này chính là Huỳnh Võ Đức, đại đệ tử của Huỳnh Tiết Huỳnh Đại Chưởng Môn của Huỳnh Gia Võ Quán. Võ Đức năm nay trạc ba mươi, võ công tu luyện có thể coi là đệ nhất trong môn phái, hơn hẳn các sư huynh đệ khác. Anh sớm đã được chỉ định kế thừa chức vị chưởng môn, nên Huỳnh chưởng môn từ hơn một năm trước đã đem khẩu quyết Âm Dương Chưởng pháp truyền cho anh để bắt đầu luyện tập. Hơn một năm nay cứ ban ngày thì anh ở trong môn phái, đêm xuống lại đến Vọng Nguyệt đình luyện võ. Đêm nay cuối cùng đã có kết quả, chỉ sau một năm anh đã có thể vận hành thành công cả hai luồng âm khí và dương khí trong cơ thể đi lại tùy ý. Có thế nói tốc độ một năm như vậy là đã rất thần kì, không phải ai cũng làm được. Nhưng nếu anh biết rằng Võ Tài chỉ sau một đêm thì đã đả thông được bước thứ nhất, mà lại trong hoàn cảnh rất kém thuận lợi so với anh, thì chắc sẽ phải há hốc mồm mà ngạc nhiên. Tuy nhiên, hai anh em trước giờ cực kì thân thiết và thương yêu nhau, cho nên nếu có thế thì chắc chắn anh chỉ có mừng chứ không có lấy gì làm ghanh tị

Lúc này trăng đã hơi chếch về tây, Võ Đức nhẹ nhàng mở mắt ra, trong lòng thập phần phấn khởi, bước đầu tiên khó nhất vậy là đã vượt qua, chương chữ Khôn này chẳng bao lâu nữa tất sẽ luyện thành. Anh đứng dậy, gió thổi mãnh liệt bạt cả mái tóc ngắn. Trong đêm trăng thân thể tráng kiện ở trần của anh hùng dũng đứng giữa trời, toát lên phong vị của vị chưởng môn tương lai.

Ngẩng đầu thưởng trăng một lúc, khuân mặt anh có hơi nhăn lại, dường như đang có chút sốt ruột. Bỗng phía dưới có một thanh âm nhẹ nhàng cất lên, giọng của một cô gái: “Sư huynh!” Kèm theo là một tiếng cười rúc rích. Võ Đức quay người lại, ánh trăng trên cao chiếu xuống nền lát đá hoa cương của Vọng Nguyệt Đình phản ánh lại một thứ ánh sáng vàng mờ nhạt, nhìn từ dưới lên thân thể anh hiện ra dưới ánh trăng đẹp đến lạ lùng. Anh nở một nụ cười rồi nhảy phắt xuống dưới, vừa lúc người con gái kia đi tới, hai người chưa nói câu nào đã nắm vội lấy tay nhau, rồi nhìn nhau mỉm cười.

Cô gái kia một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Muội đến lâu rồi, nhưng thấy huynh đang chú tâm luyện tập nên không dám quấy rầy. Sao hôm nay luyện trễ vậy, khi nãy mụi còn thấy toàn thân huynh cứ run lên cầm cập, mụi thật rất lo lắng.”

Võ Đức nghe vậy thì cười cười, rõ ràng trong lòng đang rất hạnh phúc, anh nói: “Ta nói cho mụi một tin vui. Hôm nay ta đã đả thông được bước thứ nhất rất khó khăn của bộ chưởng pháp này rồi, kể như không phụ lòng tin tưởng của cha.”

Cô gái nở một nụ cười tươi như một đóa hoa, dưới ánh trăng mờ ảo không rõ dung mạo thế nào, nhưng chỉ riêng nụ cười đó cũng đã có thể đáng được gọi là mỹ nhân rồi, thêm với thân hình cân đối mềm mại của cô trong đêm, đứng cạnh bóng dáng anh tuấn của Võ Đức, quả là đẹp đôi. Cô vừa cười vừa nói trong vui sướng: “Huynh nói thật không. Sao huynh bảo phải ba năm mới xong mà?”

Võ Đức vẫn giữ nụ cười nói: “Thì cứ bình thường sẽ mất khoảng ba năm, nhưng không phải ai cũng thế.”

Ánh mắt cô gái liền chuyển sang vẻ tinh nghịch, nhưng cũng không kém phần yêu thương nói: “À…ý huynh là huynh thông minh hơn người chứ gì!”

Võ Đức hơi lúng túng nói: “Có đâu! Chắc là ta có duyên với cái môn này thôi.” Nói xong lại tủm tỉm cười, cô gái cũng cười, ánh mắt trìu mến nhìn người yêu.

Hai người dìu nhau đến cái ghế đá ở góc đình, tay trong tay, cô gái ngả người dựa vào lưng Võ Đức, nét mặt hết sức thỏa mãn. Võ Đức quàng tay qua vai cô, khẽ siết cô chặt vào người, hơi ấm của cả hai người tỏa ra sưởi ấm lẫn nhau. Anh nói: “Thùy này. Đêm nào mụi cũng trốn lên đây với huynh, nhỡ ba mẹ mà biết thì sao?”

Cô gái cười bảo: “Tía má ngủ sớm lắm, mà đêm hôm cũng đâu vào phòng muội làm gì mà biết được.” Nói tới đó bỗng như nàng nghĩ ra điều gì, liền khẽ cựa mình ra khỏi Võ Đức, giọng có chút hờn dỗi: “Ý huynh là bảo muội đừng có lên đây nữa đúng không. Muội biết mà, huynh sợ sư phụ biết chuyện sẽ trách phạt chứ gì.” Nói xong nàng hứ lên một tiếng quay phắt đi.

Võ Đức liền nở nụ cười, lại quàng tay qua kéo nàng vào người mình rồi nói hết sức ngọt ngào:”Ta sao mà có ý đó được, ta lúc nào cũng muốn muội ở bên cạnh hết, chẳng phải chính ta bảo muội lên đây hay sao.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

luukim

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/5/15
Bài viết
167
Gạo
0,0
Bản sắc anh hùng

Chương 8: Trang Nhi

Trường Đại Học Khoa Học và Xã Hội và Nhân Văn là một trong những trường có uy tín xếp vào bậc nhất ở Sài Gòn, chuyên đào tạo các nghành về xã hội và con người, cũng chính là trường mà Võ Tài theo học. Sáng hôm nay sân trường nhộn nhịp, nhà trường tổ chức hẳn một cái lễ nho nhỏ để chào đón tân sinh viên của năm. Sau khi kết thúc dăm ba bài phát biểu, mấy lời chào mừng và một số tiết mục văn nghệ cây nhà lá vườn thì tất cả được thông báo về văn phòng ghi danh nhập học. Võ Tài chen chúc trong đám sinh viên vừa cũ vừa mới, tay cầm tab hồ sơ, đứng trước bảng thông báo của nhà trường để coi sơ đồ tổ chức phòng học và các thông tin lặt vặt khác.

Thật ra mấy ngày nay nó đã đọc kĩ trên website nhà trường hướng dẫn nhập học rồi, nhưng đến đây vẫn đọc lại cho chắc. Coi sóc cẩn thận xong nó theo sơ đồ đến phòng đào tạo của trường để làm thủ tục, thấy trong này sinh viên đông đúc chen vai sát cánh trước các bàn làm việc. Nó phải tìm mãi mới thấy chỗ đăng kí của khoa nó. Chen chúc hết nửa ngày mới xong các thủ tục, chính thức trở thành sinh viên của nhà trường. Theo thời khóa biểu thì ba ngày nữa nó mới bắt đầu học chính thức. Xong xuôi đâu đấy nó ra trạm xe bus trước cổng trường đợi xe đi về. Thấy ở đó cũng đông người, nó kiếm một chỗ đứng, bỗng thấy bên cạnh mình có một dáng người quen quen, nhìn lại thì ra là cô gái cháu của lão Sáu, người nó đã gặp ở chỗ cầu thang hôm qua, đang đứng ngay bên cạnh, vẫn vẻ mặt thanh tú ấy, vẫn đôi mắt long lanh ấy. Nàng cũng nhìn thấy nó, cả hai hình như đều hơi bất ngờ, rồi lại miễn cưỡng nở một nụ cười chào nhau.

Đứng mười phút mà chưa thấy xe đến, Võ Tài cảm thấy nên hỏi han cô gái kia mấy câu, dẫu sao nhà cửa cũng sát nhau, không nên tỏ ra quá xa lạ. Nghĩ thế nó mở lời, có chút ngượng ngùng: “Hình như bạn ở chung với bác Sáu phải không?”

Cô gái nghe thấy có người hỏi mình liền quay sang, ánh mắt nàng long lanh. Nàng khẽ gật đầu và cười nhẹ một cái để lộ hàm răng trắng như ngọc của mình xác nhận câu trả lời.

Võ Tài lại tiếp: “Bạn học ở đây hả?”

Cô gái lại gật đầu cười trả lời.

Võ Tài thấy nàng a không nói gì thì đã hơi ngại, nhưng dù sao cũng đã mở lời nên đành hỏi tiếp cho hết câu chuyện: “Bạn học năm mấy rồi?”

Cô gái đáp quay sang đáp: “Năm hai!” xong lại quay đi, vẻ hờ hững đã hiện ra thấy rõ.

Võ Tài chưng hửng. Thấy cô gái kia không muốn nói chuyện, nên nó định thôi không nói gì nữa.

Bỗng lại thấy cô mở lời hỏi: “Bạn cũng học ở đây à?”

Thanh âm của nàng nhẹ nhàng như một tiếng hát, khiến Võ Tài bàng hoàng nhớ lại chuyện đêm qua, lúc đó giọng nàng tuy vẫn ngọt ngào như lúc này đây, nhưng lại vanh vách thuật lại chuyện của Thanh Long Bang với các chưởng bối, lời lẽ gãy gọn súc tích, ý tứ hùng hồn khiến người nghe không khỏi bị thu hút. Nếu như không biết chuyện đó, có lẽ nó sẽ nghĩ nàng là một cô gái ngây thơ, trong sáng, trong sáng như khuân mặt của nàng vậy. Những ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu, nó mỉm cưởi đáp: “Ừ! Mình mới vào học năm nhất thôi, hôm nay đi làm thủ tục nhập học.”

Cô gái bỗng khẽ cười nói: “Vậy là mình hơn bạn một tuổi rồi đó.”

Nụ cười của nàng khiến Võ Tài vừa cảm thấy thân thiện, vừa thấy bối rối. Nó nói: “Không phải đâu. Mình nghỉ học hai năm rồi mới thi đại học, như vậy là mình hơn bạn một tuổi mới đúng.”

Cô gái tròn mắt ngạc nhiên: “Ồ vậy hả! Bạn bỏ hai năm mà vẫn thì đậu được trường này thì cũng giỏi đấy. Nhưng mình cũng đồng trang lứa, nên mình sẽ không gọi bạn là anh đâu.”

Võ Tài lại cười, cảm thấy cô gái này đáng yêu quá sức: “Vậy bạn tên gì? Mình gọi tên là được rồi.”

“Vậy bạn gọi mình là Trang đi.”

“Mình là Tài, Tài lanh ấy.”

Cô gái cười: “Chứ không phải là Tài ba hả!”

Võ Tài thấy cô gái bỗng trở nên thân thiện, khác hẳn với cái vẻ lạnh nhạt lúc đầu thì cũng hơi khó hiểu nhưng mà lại vui, lại nói: “Vậy bạn là cái gì Trang,Gia Trang hả, hay Điền Trang.”

Cô gái lại cười: “Mình là Thu Trang. Nhưng chú Sáu nhà mình hay gọi là Trang Nhi.”

Võ Tài nhớ lại đêm qua, quả thật là lão Sáu có gọi cô gái này là Trang Nhi. Nó lại cười đùa:

“Nghe hay nhỉ. Nhưng mà tên của Trang đẹp đấy.”

“Cám ơn bạn đã khen. Chú Sáu nhà mình gốc Hoa nên gọi mình như vậy, mà mình cũng rất thích cái tên đó.”

Võ Tài lại cười.

Giữa lúc đó thì xe bus đến, những người ngồi chờ ở bến đã lâu liền vội vã đứng cả dậy chen nhau lên xe, chẳng mấy chốc ghế trên xe đã chật kín. Võ Tài với Trang Nhi lên sau cùng nên không còn ghế trống nào, đành phải đứng. Bỗng có một anh thanh niên dáng người cao ráo, khuân mặt lãng tử đứng ngay dậy nói với Trang Nhi: “Em ngồi đây đi. Anh con trai để anh đứng cho.”

Trang Nhi mỉm cười, không hề từ chối liền cám ơn rồi ngồi ngay xuống. Anh chàng lãng tử kia tưởng chỉ nhường ghế xong thì thôi, không ngờ lại lân la hỏi chuyện: “Anh trông em quen quen, hình như cũng học ở trường Nhân Văn đúng không?”

Trang Nhi liền ngẩng lên mìm cười gật đầu xác nhận, biểu cảm giống hệt như khi nãy gật đầu với Võ Tài.

Võ Tài đứng ngay sau lưng anh ta, liền lén đưa mắt nhìn nàng một cái, không ngờ cũng đúng lúc nàng liếc nhìn nó. Hai người ánh mắt chạm nhau liền quay ngay đi.

Anh chàng kia cố nở một nụ cười quyến rũ đáp lại rồi hỏi tiếp: “Em học ở khoa Anh đúng không? Anh cũng có mấy người bạn bên đó đấy, biết đâu em cũng quen họ.”

Trang Nhi lại ngẩng lên, cười đáp: “Mình học khoa Đông Phương.” Xong lại quay đi.

Anh chàng kia vẫn không bỏ cuộc, thậm chí hình như còn vui vẻ hơn cho thấy rõ anh ta rất tự tin trong việc giao tiếp với con gái lạ: “Thật trùng hợp! Anh cũng có bạn học bên khoa đó đấy. Em học năm mấy rồi?”

Lần này thì Trang Nhi không hề quay lên, mà vẫn giữ ánh mắt lơ đãng đáp: “Năm hai bạn.”

Nhưng thái độ của nàng dường như vẫn không làm anh chàng hiểu ra rằng anh ta cần ngậm miệng lại, trái lại vẫn vui vẻ nói, ra chiều rất thân thiện một cách trơ trẽn: “Năm hai à! Anh trông em trẻ vậy cứ tưởng là tân sinh viên chứ. Anh thì sắp ra trường rồi. Thường thì anh không đi xe bus như vầy, nhưng nếu anh biết đi xe bus mà được gặp một cô gái xinh đẹp như em thì ngày nào anh cũng sẽ đi. Nhà em ở xa không?”

Trang Nhi rõ ràng là không thích nói chuyện với người lạ, lần này nàng chỉ thở mạnh một cái đáp: “Xa!”

Lúc đó thì xe dừng lại thả khách xuống, và rước thêm mấy khách nữa lên. Chiếc ghế cạnh Trang Nhi bị bỏ trống. Anh chàng kia ngay lập tức nhảy vội vào. Điều đó khiến khuân mặt Trang Nhi hiện lên nét khó chịu, bỗng nàng quay lên nhìn Võ Tài như muốn cầu cứu. Võ Tài cũng nhìn nàng, chưa biết phải làm sao.

Chiếc xe dồn khách xong còn chật chội hơn cả khi nãy, đường xá lại đông đúc nên đi rất chậm. Từ quận 1 sang tới quận Gò Vấp đoạn đường cũng không phải là gần. Cái anh kia vừa ngồi vào ghế miệng đã cười tươi rói, lập tức bắt chuyện nói: “Sao em lại đi có một mình thế, bạn em đâu? Anh tự nghĩ một cô gái xinh đẹp như em hẳn phải có nhiều người đưa rước lắm.” Vừa nói anh ta vừa cố nhìn vào mắt Trang Nhi như thế mắt anh ta có sức hút ghê ghớm lắm.

Trang Nhi liếc nhìn anh ta với ánh mắt kì quặc, nhất thời chưa biết làm sao để khỏi phải trả lời. Bỗng nghe Võ Tài quay xuống nói: “Con bé đó là em gái tôi, anh bớt lời lại một chút đi.” Giọng nói tuy nhỏ nhưng ý tứ răn đe đã thể hiện rất rõ ràng.

Anh chàng kia quay lên thấy dáng người vạm vỡ của Võ Tài thì không khỏi có chút e dè, bèn ngồi lại vào ghế, không nói thêm câu nào nữa. Trang Nhi lại ngước nhìn lên, ánh mắt như muốn nói lời cám ơn, lại như có vẻ thích thú. Võ Tài trong lòng chợt có chút xao xuyến, cảm thấy cô gái xinh đẹp này thật yếu đuối, vẻ đẹp của nàng dường như vô tình cũng mang lại cho nàng nhiều phiền phức, nàng rất cần được bảo vệ. Nhưng nó lại lập tức nhớ tới chuyện đêm qua, nàng tuyệt đối không phải tầm thường, ý nghĩ khi nãy của nó liền tan biến.

Võ Tài và Trang Nhi cùng xuống xe, từ chỗ đó về nhà còn một đoạn đi bộ nữa. Bầu trời u ám từ sáng tới giờ cuối cùng cũng trút mưa, trời Sài gòn luôn có những cơn mưa bất chợt. Võ Tài ánh mắt dáo dác toan tìm chỗ vào trú thì đã thấy Trang Nhi lấy trong ba lô ra một cái dù nhỏ rồi đưa cho bảo: “Hôm nay cho anh đi ké đấy!”

Võ Tài bật cây dù lên che, rồi sóng vai với Trang Nhi rảo bước trên vỉa hè đi về nhà. Trong lòng nó bỗng trào lên một cảm giác ngọt ngào mơ hồ mà trước giờ nó chưa bao giờ cảm thấy. Trang Nhi đi sát bên nó, mùi hương trên người nàng tỏa ra thoang thoảng trong mưa, pha lẫn với khuân mặt như thiên thần của nàng thoáng làm nó thấy ngây ngất. Không hiểu sao nó lại cảm thấy với cô gái này thật thân thiết. Một cơn gió nhẹ vô tình mà cũng như hữu ý thổi qua hắt mưa vào hai người. Trang Nhi vội giơ áo khoác lên che. Còn Võ Tài thì không xem mấy cơn gió đó vào đâu, nó hơi nhích lên một chút có ý che cho nàng.

Trang Nhi bỗng nói: “Khi nãy cám ơn anh nhé, không thì chắc Trang bị cái tên đó làm phiền cho tới lúc về mất.”

Võ Tài cười nói: “Có gì đâu. Chỉ một câu nói thôi mà. Mà Trang chắc hay bị làm phiền vậy lắm nhỉ?”

Trang Nhi cười khúc khích hỏi: “Sao anh nghĩ thế?”

Võ Tài trả lời thành thật: “Trang xinh vậy cơ mà, ai mà chẳng muốn được làm quen.”

Trang Nhi lại cười tươi hơn, khuân mặt nàng rạng ngời, lại hiện lên nét tinh nghịch nói: “Vậy anh có muốn không?”

Cách nói dí dỏm nửa như thật nửa như trêu đùa của nàng làm Võ Tài lúng túng. Trước giờ nó chỉ chăm chăm luyện võ, đối với chuyện trai gái căn bản chưa nghĩ tới bao giờ, nên kinh nghiệm rất ít, không biết phải trả lời ứng đáp làm sao, miệng ấp úng: “Mình…mình…”

Trang Nhi thấy vẻ bối rối của nó thì bật cười hihi nói: “Trang đùa anh thôi!”

Võ Tài cũng cười, đang định nói sang chuyện khác thì phía sau bỗng có tiếng gọi: “Tài..Tài...”

Vừa nghe cái giọng như cháy nhà đến nơi đấy nó biết ngay là thằng Long. Hai đứa đấy cũng vừa xuống xe, thấy nó đi đằng trước thì gọi í ới.

Trang Nhi bên cạnh nghe tiếng gọi thì nói:”Vậy Trang về trước nhé. Gặp Tài sau.” Kèm theo một nụ cười duyên dáng chào nó. Nói xong nàng rẽ vào hẻm.

Trang Nhi vừa đi thì hai thằng kia đã chạy tới. Thằng Long là đứa to mồm nhất liền hỏi ngay: “Con nào đấy mày, trông xinh gớm?”

Thằng Điệp mắt dõi theo Trang Nhi đang bước về nhà nói: “Hình như là con bé sát phòng mình. Hồi sáng tao dậy sớm thấy nó đang đi ra, công nhận là đẹp thật. Nhưng hình như hơi chảnh, tao chào mà nó không thèm nói gì.”

Thằng Long thốt lên: “Cái gì, sát phòng á! Ngon! Vậy thì ba đứa mình cứ thử xem ai cưa nó được.”

Võ Tài nói: “Mày khùng à! Sao không đi hỏi xem nó có bồ chưa mà đòi tán.”
Thằng Long xem ra rất cao hứng: “Bồ kệ bồ. Tình trường là phải tranh đoạt. Tụi mày cứ để đấy mà xem.”

Ba đứa vừa nói vừa dầm mưa rảo bước về nhà. Thay đồ tắm rửa xong xuôi thì trời đã tạnh mưa, lại kéo nhau ra quán cơm ăn trưa. Võ Tài đi ngang qua hàng vé số của lão Sáu, thấy lão đang ngồi tán chuyện với một ông cụ khác trong xóm. Nó nhìn lão mỉm cười chào một cái. Cứ như bình thường thì nó sẽ hỏi: “Bác Sáu chưa ăn cơm hả?” Nhưng sau chuyện đêm qua, bỗng dưng nó cảm thấy ông già này hơi xa lạ nên cách cư xử tự nhiên cũng khác.

Lão Sáu thì hình như không để ý điều đó, vẫn cao giọng nói: “Mấy cậu đi ăn cơm hả?”

Thằng Long to mồm nhất đáp: “Đi ăn cơm bố ơi, bố chưa ăn à!”

Lão Sáu cười rạng ngời nói: “Hôm nay ta có người nấu cho ăn rồi.”

Võ Tài biết lão đang nói tới Trang Nhi, trong lòng tự nhiên có chút ý vị ngọt ngào.

Tối đó trời không mưa, trăng sáng vằng vặc mọc cuối chân trời, nhô lên trên nóc các tòa nhà cao tầng của thành phố, tỏa ra ánh sáng vàng nhè nhẹ. Nhưng thứ ánh sáng đấy chìm khuất trong ánh điện đường dàn trải, liệu có mấy người ở cái thành phố nhộn nhịp này biết rằng trăng đang lên!? Thằng Điệp ôm đàn ngồi ngoài ban công cùng Võ Tài hát hò tán gẫu. Thằng Long thì cắm đầu vào máy tính.

Thằng Điệp dạo đàn một hồi, xong nhớ ra gì đó hỏi: “Tối qua mày luyện cái gì mà run lên như chết rét đến nơi vậy?”

Võ Tài nói: “Tao cũng không biết. Cái môn chưởng pháp đấy vừa luyện đã phải mở hết tám đại huyệt trên người ra. Khí âm tràn vào lạnh thấu xương nên tao mới run vậy. Tối nay luyện tiếp.”
Thằng Điệp cũng biết chuyện luyện công không nên hỏi nhiều nên thôi. Bỗng lại nói: “Cái con bé phòng bên đấy tên gì nhỉ, hồi trưa mày về chung với nó à?”

Võ Tài tự nhiên hơi ngượng nói: “Nó học chung trường với tao. Trưa nay đón xe bus tự nhiên gặp nên về chung. Nó gọi là …Trang Nhi thì phải.”

“Trang Nhi à…” thằng Điệp lặp lại.

“Sướng vãi nhá! Chung trường luôn cơ đấy. Vậy thì còn chờ gì mà không hốt xác nó đi.” Thằng Long bỗng từ đâu xuất hiện, cái mồm hễ mở ra là cứ như đang cãi nhau “Tướng tá ngon thế còn gì.”

Võ Tài nói: “Ngon gì mày, ai lo việc nấy thôi.” Nói thế nhưng trong đầu nó vẫn thoáng qua khuân mặt của Trang Nhi.

Thằng Điệp dạo lên mấy nốt nhạc, hình như có chút bối rối.

Ba thằng lại lái câu chuyện sang chủ đề khác, luận về những ngày tháng tiếp theo sẽ làm gì. Thằng Điệp thì như đã tính sẵn từ lâu, rất muốn tranh thủ năm nhất còn nhiều thời gian rảnh rỗi sẽ kiếm việc làm thêm, chứ chỉ trông chờ vào cha mẹ thì chắc khó kham nổi. Thằng Long thì thao thao bất tuyệt về những chương trình máy tính mà nó đang tìm hiểu. Đại khái bảo rằng nó sắp sáng chế ra một cái phần mềm gì đấy mới mẻ cực kỳ, có thể hack hết các tài khoản ngân hàng trong thiên hạ, lúc đấy tha hồ xài tiền. Võ Tài nghe nó ba hoa cũng không mấy tin, vì cái thằng này vốn là kẻ ưa nói rồng nói rắn. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận hắn rất có năng khiếu về cái món máy móc rối rắm này. Võ Tài cũng tính sẽ đi làm, dù sao cha nó cũng chỉ hứa lo cho nó phần nào thôi. Vậy là nó thống nhất với thằng Điệp mấy hôm nữa rảnh rỗi sẽ mượn cái con wave của thằng Long mà trên nhà sắp gửi xuống để đi xin việc.

Đêm xuống, trăng đã lơ lửng trên đỉnh đầu, không gian cũng đã yên tĩnh hơn hẳn. Võ Tài lại thức dậy, ngồi xếp bằng ngoài ban công bắt đầu luyện tập. Sau khi qua khỏi bước ngoặt khó khăn nhất đêm qua, việc luyện tập giờ đã trở nên suân sẻ hơn rất nhiều, không còn phải chịu đau đớn nữa. Nó lại theo khẩu quyết khai mở các đại huyệt, dẫn dụ âm khí tràn vào cơ thể, đi qua đan điền xuống dưới chân, đồng thời vận hành dương khí phân ra các ngả sưởi ấm lục phủ ngũ tạng và não bộ. Khí lạnh dưới chân giống như một tảng sắt lớn dán chặt nó xuống nền nhà, khí dương ngập tràn phần thân trên như hỏa lôi muốn phát nổ. Hai khí một âm một dương đối kháng nhau tạo thành một lực đẩy mãnh liệt trong cơ thể chỉ chực phóng ra bên ngoài. Nó theo khẩu quyết bắt đầu luyện chưởng pháp. Chữ Khôn có tất cả mười thế chưởng, ứng với mười phương mặt đất. Mỗi chưởng đều dựa vào khí âm nặng trịch như đá tảng dưới chân làm điểm tựa rối phóng dương kình nóng hổi ra bên ngoài qua chưởng lực.

Võ Tài song chưởng phát ra thu vào liên tục, biến ảo đa đoan, chưởng phong ào ạt. Luồng nhiệt khí thoát ra từ chưởng lực hun nóng cả không khí xung quanh người nó. Chương chữ Khôn vậy là nó đã sắp luyện thành. Cứ bình thường mà nói, người luyện môn này sẽ phải mất một thời gian mới thông thạo được các thế chưởng, nguyên tắc thu phát chưởng thế nào. Rồi phải mất thêm một thời gian dài nữa mới có thể dẫn động dương khí trong cơ thể phát ra ngoài tạo thành dương kình mà đả thương đối phương. Quá trình luyện tập phải hết sức gian nan, rối rắm, chí ít cũng phải một năm mới xong.

Nhưng Võ Tài thiên bẩm đã có duyên với bộ chưởng pháp này, mỗi lần dụng tâm tập luyện thì như đã nắm rõ từ trước, cứ tự nhiên là đánh được. Xét ra nó chỉ còn một bước nữa là sẽ luyện thành chương chữ Khôn. Hiện tại dương kình nó phát ra đều tỏa khắp chung quanh người nó. Đến khi luyện thành, người phát chưởng có thể tập trung luồng dương kình này mà đánh thẳng vào một điểm, khi đó uy lực vô cùng. Người có nội công thâm hậu, một chưởng đánh ra có thể bẻ cong cả thanh sắt.

Sau hai giờ luyện tập, Võ Tài từ từ điều khí, đóng các đại huyệt lại. Cơ thể nó sảng khoái khôn tả, lại đứng lên ngẩng đầu thưởng trăng. Đây là phản xạ rất tự nhiên của người luyện môn võ này, bởi trong quá trình luyện đã hấp thụ rất nhiều nguyệt khí, nên tự nhiên có mối hảo cảm với vầng trăng kia, giống như một người bạn thân vậy. Gió mát lùa qua, Võ Tài chợt muốn lên sân thượng để hưởng trọn dư vị sau khi tập luyện nên quay vào mở cửa phòng đi ra ngoài.

Bên ngoài hành lang tối om. Phòng lão Sáu chủ nhà cũng tối, không hề giống đêm qua. Nó đi lên cầu thang, mở cửa sân thượng, chợt thấy có người đang đứng đó, tay vịn lan can ngẩng đầu nhìn trời. Chính là Trang Nhi. Nàng mặc váy, bên ngoài khoác một cái áo khoác, gió thổi mái tóc nàng tung bay, trong ánh trăng bồng bềnh đến huyền ảo. Võ Tài hơi sững người, toan âm thầm quay trở lại nhưng đã không kịp, nàng đã nghe thấy tiếng mở cửa nên quay lại gọi: “Đã lên đây rồi, sao không nói chuyện một chút rồi xuống?”

Võ Tài quả thật cũng đang rất muốn tới gần nàng. Khi nãy chỉ là vì ngại ngùng nên định đi xuống, giờ nghe nàng gọi thì đương nhiên bước tới. Hai người đứng bên nhau, Võ Tài nhìn trời hỏi: “Sao Trang còn chưa ngủ, đã trễ lắm rồi?”

Trang Nhi mỉm cười: “Trang hay bị mất ngủ, mỗi lần như thế hay lên đây hóng gió. Còn Tài, Tài sao cũng chưa ngủ.”

Võ Tài ấp úng, nó trước giờ tuy tính tình ngay thẳng, có gì nói nấy, nhưng cũng thấy việc kể chuyện luyện công tập võ với Trang Nhi lúc này cũng có gì đó hơi kì kì, nên bảo: “Tài hơi khó ngủ, thấy trăng sáng quá nên định lên đây hóng mát một lúc cho thoải mái thôi.”

“Tài cũng thích ngắm trăng hả?”

“Thích chứ, nhưng quả thật trăng ở đây không đẹp được như ở quê Tài.”

“Quê Tài ở đâu?”

“Ở Long An ấy. Trang đi Long An bao giờ chưa?”

“Đi rồi, nhiều lần rồi, nhưng toàn xuống rồi về ngay thôi. Chắc lần sau phải ở lại xem trăng ở đó đẹp tới nhường nào.”

Võ Tài nghe giọng nói ngọt ngào của nàng nhỏ nhẹ bên tai, trong lòng cảm thấy rất bối hồi, tự nhiên nó mong những giây phút này qua thật chậm. Bất giác nó quay sang nhìn nàng, khuân mặt nàng trong đêm càng đẹp hơn bội phần. Tóc mai đung đưa trong gió, đôi mắt long lanh dường như còn sáng hơn cả vầng trăng trên kia. Nhất là mùi hương ấy, lòng nó thấy ngây ngất. Bỗng nó buột miệng nói: “Chắc không đẹp bằng Trang đâu!”

“Cái gì!” Cô gái quay sang, hình như hơi ngạc nhiên, kế đến cô cười khúc khích “Không ngờ anh cũng biết tán tỉnh con gái đấy.”

Võ Tài ngượng đỏ mặt. Quả thật mấy lời nó nói lúc nãy hoàn toàn thật lòng, nghĩ sao nói vậy chứ không phải có ý tán tỉnh. Nhưng nó vẫn thầm thấy hối hận vì mình ăn nói vô duyên, chắc nàng sẽ nghĩ xấu mình. Nghĩ thế nhưng miệng nó vẫn nói: “Quả thật là như vậy mà!” Kèm theo một cái mỉm cười thành thật.

Trang Nhi nín cười, ngẩng đầu buông một tiếng thở dài nói:
“Trang từ bé đã không có cha mẹ, bạn bè cũng không có, theo chú Sáu đi bôn ba khắp nơi, nay sống chỗ này, mai sống chỗ kia. Trước giờ làm cái gì cũng một mình, chưa từng có ai trò chuyện. Đây là lần đầu tiên có người ngắm trăng cùng đấy, mà lại là con trai nữa chứ.”

Võ Tài nhìn nàng, ánh mắt nó dường như đã bị vẻ đẹp của nàng thu hút. Nó lại nhớ chuyện đêm qua, cảm thấy rằng ẩn dưới vẻ đẹp thanh khiết của nàng là những tâm sự, những nỗi niềm sâu kín trùng trùng. Trong đôi mắt long lanh kia là bí mật gì đó của riêng nàng. Thân hình mềm mại của nàng phảng phất sự cô đơn. Nàng là ai!? Có phải chỉ là một cô gái mười chín ngây thơ trước cuộc đời? Trong lòng nó bỗng trào dâng khao khát muốn khám phá con người này, muốn biết nàng rốt cuộc đang có bí mật gì.

Trang Nhi quay sang thấy Võ Tài đang chăm chăm nhìn mình thì nói: “Anh nhìn gì thế?”
Võ Tài thoáng giật mình, vội quay đi nói: “Đâu có gì đâu!” Rồi lại lảng sang chuyện khác: “Hồi trưa nghe Trang nói học ngành Đông Phương hả, mình cũng học nghành đó đấy.”

“Thật sao?” Trang Nhi tỏ vẻ thú vị,“trùng hợp nhỉ, chúng ta dường như có duyên đấy.”

“Trang có tin vào duyên số không?”

“Trang cũng không biết. Chắc Trang phải sống thêm mười chín năm nữa thì mới biết được liệu có duyên số thật hay không.”

“Ừ. Tài cũng không biết. Mai Trang có đi học không?”

“Có. Còn Tài thì sao?”

“Tài ba ngày nữa mới bắt đầu học, chắc sẽ phải nhờ vả Trang nhiều đấy.”

Trang Nhi lại cười khúc khích.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Cái tựa hấp dẫn bay vào đọc. Tuy chưa đọc hết nhưng mình có nhận xét thế này bạn đừng buồn nha.

Truyện của bạn viết về miền Tây mà không thấy chất miền Tây gì hết, chỉ thấy mùi của kiếm hiệp Tàu. Với lại đọc chương một thấy cổ đại, chương hai thấy trung đại, đọc xuống dưới xíu mới hiện đại. Văn phong hình như không thống nhất bạn ạ!
 

luukim

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/5/15
Bài viết
167
Gạo
0,0
Cái tựa hấp dẫn bay vào đọc. Tuy chưa đọc hết nhưng mình có nhận xét thế này bạn đừng buồn nha.

Truyện của bạn viết về miền Tây mà không thấy chất miền Tây gì hết, chỉ thấy mùi của kiếm hiệp Tàu. Với lại đọc chương một thấy cổ đại, chương hai thấy trung đại, đọc xuống dưới xíu mới hiện đại. Văn phong hình như không thống nhất bạn ạ!
^^ Cám ơn bạn đã nhận xét cho truyện của mình, mình rất vui.
Để làm nền tảng cho diễn biến câu chuyện, những chương đầu mình có thuật lại đôi nét về bối cảnh lịch sử hình thành môn phái và nguyên nhân xảy ra các mâu thuẫn, cho nên sẽ có hơi hướng "cổ đại" trong đó. Kề từ những chương sau thì bắt đầu đi vào nội dung câu chuyện.
Với lại truyện này mình không viết về miền Tây, chỉ là bối cảnh có dính dáng một chút đền miền Tây. :) Đây là truyện thuộc thể loại võ hiệp, cho nên đôi lúc cũng có "cái mùi kiếm hiệp của Tàu."
Mong bạn vẫn tiếp tục theo dõi, ủng hộ và nhận xét cho mình.
Một lần nữa cám ơn bạn nhiều nhé!>:D<
 

Dennis Chan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/4/15
Bài viết
285
Gạo
250,0
như thế mắt anh ta có sức hút ghê ghớm lắm.
: “Mình…mình…”
Sau ba chấm có dấu cách nhé bạn, cái này bị mấy chỗ lận.
trở nên suân sẻ hơn rất nhiều,
, suôn sẻ.
“Ừ. Tào cũng không biết


, theo mình nghĩ, là khuôn mặt chứ nhỉ.
Trang,Gia Trang hả,
cách sau dấu phẩy.
Mình cũng từng học võ một thời gian, nay đọc bài này của bạn, thấy mới lạ ghê.:))
 

luukim

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/5/15
Bài viết
167
Gạo
0,0
Sau ba chấm có dấu cách nhé bạn, cái này bị mấy chỗ lận.
, suôn sẻ.



, theo mình nghĩ, là khuôn mặt chứ nhỉ.
cách sau dấu phẩy.
Mình cũng từng học võ một thời gian, nay đọc bài này của bạn, thấy mới lạ ghê.:))
Thank bạn đã chỉ điểm nhé, mình sẽ cẩn thận hơn... ;)
 

luukim

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/5/15
Bài viết
167
Gạo
0,0
Bản sắc anh hùng

Chương 9: Biến cố trong xóm nhỏ


Trời Sài Gòn tháng mười mưa nắng bất chợt, có khi ban ngày đang nắng chang chang, đến chiều lại mưa tầm tã, có mấy hôm trời âm u, mưa lâm râm không ngớt, lại có mấy hôm nắng gay nắng gắt, nóng bức cả người. Như buổi chiều nay, trời nắng suốt từ sáng, không khí ngột ngạt. Võ Tài ra cái ghế đá ngoài ban công ngồi đọc sách. Cái ban công này phía trước có trồng mấy bụi cây xanh mướt, không biết có phải do ông chủ nhà làm không, nhưng tự nhiên cũng làm cho không khí dễ chịu đi phần nào. Thằng Long với thằng Điệp đã ra ngoài từ hơn một tiếng trước, đi lấy xe máy nhà thằng Long trên quê gửi xuống.

Mấy bữa nay nó đã đi học. Nhưng những ngày đầu của năm nhất nhìn chung vẫn rất rảnh rỗi, học một buổi, nghỉ ba buổi. Mấy ngày nay nó cũng không thấy Trang Nhi, không biết nàng đã đi đâu. Ở nhà mãi cũng thấy chán nản, nên nó quyết định đi tìm việc làm. Công việc chủ yếu mà nó nhắm vào là phục vụ quán ăn, bưng bê café, bán hàng… những thứ lặt vặt mà hầu như sinh viên nào cũng ráng đi tìm. Nhưng đã đi ba ngày rồi, tới chỗ nào cũng để lại số điện thoại, thậm chí là cả email, mà chưa thấy ai phản hồi tiếng nào. Thằng Điệp cũng cùng chung tình trạng, vẫn chưa kiếm được gì làm.

Hôm nay trời nóng dị thường. Võ Tài ngồi trên ban công cũng thấy ngột ngạt, đưa mắt nhìn xuống đường, trưa nắng vắng vẻ, cả con hẻm nhỏ không thấy bóng người qua lại. Bây giờ nó mới để ý, con hẻm này vừa sâu, vừa rộng, có lẽ bên trong kia còn có mấy con hẻm nhỏ khác. Nó chưa bao giờ đi vào trong đó, cũng chẳng có việc gì mà vào. Mà ở thành phố này, người ta vốn lạ lẫm lẫn nhau. Có khi hai người hàng xóm sống cạnh nhau mấy năm mà đến tên tuổi cũng không biết. Khác hẳn làng quê đậm nghĩa đậm tình, bước ra cửa là gặp người quen. Cho nên nó đương nhiên cũng chẳng mấy bận tâm trong con hẻm này rốt cuộc là có những thứ gì.

Bỏ cuốn sách đã đọc hơn một nửa, nó liền rông xuống dưới nhà qua hàng tạp hóa mua nước uống. Lão Sáu ngồi bên hàng vé số, tay cầm cái quạt quạt liên hồi, thấy nó thì tươi cười bảo: “Trời nóng quá, cậu ra ngồi chơi, ở trên đó làm gì?”

Từ hôm nghe lỏm được chuyện nọ, Võ Tài ít lui tới với lão, giờ nghe lão mời nó cũng hơi lưỡng lự, nhưng nghĩ lại thấy mình nên bình thường vẫn tốt hơn, nên nở một nụ cười kéo ghế lại ngồi gần, định gọi hai chai nước cho hai người. Nhưng lão Sáu cản lại, bảo chỉ uống trà thôi.

Lão cười tươi nói: “Sao rồi, mấy bữa nay học hành thế nào?”

Võ Tài nói: “Cũng bình thường bác ạ. Mấy bữa đầu nên cũng chẳng học gì nhiều. Rảnh rỗi nên con đang tìm việc làm thêm.”

“Thế có tìm được chưa?”

“Vẫn chưa ạ! Chỗ nào họ cũng bảo để họ xem. Con định chiều nay thằng Điệp đưa xe về rồi lại đi tiếp.”

“Thế mấy cậu muốn làm cái gì?” Lão Sáu phe phẩy quạt hỏi.

“Thì phục vụ hay bưng bê gì đó thôi. Chủ yếu là làm ngoài giờ thôi bác.”

Lão Sáu nghe vậy bật cười ha hả nói: “Mấy cậu sao không nói ta sớm. Ta có mấy đứa đàn em cũ mở mấy hàng café lớn lắm. Để tao bảo chúng cho mấy cậu vào làm.”

Võ Tài mừng rỡ nói: “Vậy hả bác. Nhưng liệu có được không?”

Lão sáu vẫn cười bảo: “Có gì mà không được. Mấy đứa đó ngày trước vốn là đàn em theo ta bươn chải giang hồ, về sau lập nghiệp ở Sài gòn này ta cũng giúp đỡ không ít. Giờ chẳng lẽ ta nhờ nhận mấy đứa cậu lại không được sao. Để ta gọi bọn họ thử xem.”

Nói rồi cũng không đợi Võ Tài nói gì, lão liền bốc máy, bấm số gọi, lát sau thì nghe lão sang sảng nói: “Cậu dạo này khỏe không?”

“Cũng không có việc gì nhiều, quán café cậu vẫn còn đang bán đấy chứ?”

“Ờ...”

“Ta có mấy thằng cháu sinh viên. Cậu xem sắp xếp cho nó chỗ bưng bê được không?”

“À..vậy hả. Vậy cám ơn cậu nhé, để mai ta bảo mấy đứa nó đến.”

Lão Sáu gác máy lại cười bảo: “Xong rồi đấy. Để ta cho cậu số điện thoại. Ngày mai cậu cứ gọi một cái rồi đến làm việc.”

Võ Tài nghe cứ tưởng như đùa, không ngờ việc lại dễ dàng vậy, bèn vội vàng lấy số điện thoại rồi cám ơn rối rít. Ác cảm với lão cũng vơi đi quá nửa.

Ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, bỗng thấy đầu hẻm có mấy người chạy vào. Đi đầu là một lão già ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đeo mắt kính đen, tay cầm một cái gậy nhỏ, trông y như một lão ăn mày. Lão ta tay dắt theo một đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi, mặt mũi bẩn thỉu, ăn mặc lem luốc, duy chỉ có khuân mặt trẻ con với đôi mắt sáng ngời là vẫn không che đi được.

Hai người, một già một trẻ đó, đang chạy thục mạng. Phía sau có ba tên to xác rượt theo, vừa rượt vừa chửi: “Lão già chết tiệt, mau đứng lại!”

Lão ăn mày chạy thêm mấy bước thì quăng luôn cả gậy, kéo đứa nhỏ ráng tăng tốc. Nhưng sao lão có thể nhanh hơn những tên kia, vừa chạy tới ngay chỗ Võ Tài thì đã bị một tên vọt lên trước chặn lại. Lão ăn mày biết không thoát được cũng đành dừng lại.

Tên chắn đường bước tới chẳng nói chẳng rằng thụi vào bụng lão một phát rồi quát: “Đòi chạy hả! Báo hại bọn tao rượt theo thục mạng, mệt gần chết.”

Lão ăn mày tướng tá gầy gò, khắc khổ, thêm bộ quần áo rách rưới thì nhìn đến tội nghiệp. Lão bị thụi một cái vào bụng mắt nổ đom đóm, cái kính đen văng khỏi cả mặt. Xem chừng cái kính đó là thứ giúp lão giả mù.

Thằng nhỏ thấy lão bị đánh vật xuống đất thì la to: “Đừng đánh ông cháu. Cháu xin mấy chú!” Rồi quay xuống đỡ lão già dậy, trên tay vẫn cầm xấp vé số.

Mấy tên kia dường như đã bình tĩnh hơn. Một tên mặc áo đen bó sát người phình lên bộ ngực lực lưỡng, mặt rỗ chằng chịu, gằn giọng nói, cái giọng ngọng ngọng giống như người nhai xi-gum: “Sao? Suốn làm ăn mà không muốn đóng tiền hả. Chán sống rồi thì nói!” Hai tên còn lại khoanh tay đứng nhìn.

Lão già khổ sở nói, giọng Thanh Hóa đặc sệt: “Mấy anh xét cho. Hai ông cháu tôi mấy bữa nay làm ăn ế ẩm, vé số thì không ai mua, xin ăn thì không ai cho. Không phải tôi có ý trốn tránh, chỉ là quả thật không còn đồng bạc nào. Thằng cháu tôi thì hôm qua lại lên cơn sốt, tôi có buôn bán được gì đâu. Đi rách cả dép, mời khan cả họng mà đến cơm còn không đủ no. Các anh rộng tình cho tôi xin khất thêm...”

Lão chưa dứt lời thì tên kia đã quát, cái giọng vừa khàn vừa ngọng nghe có hơi là lạ: “Câm cái mồm lão lại. Cái điệp khúc đó lão đã hát bao nhiêu lần rồi. Lão trễ tiền của đại ca đã hai tuần nay, cả vốn lẫn lãi hôm nay nếu không đưa đủ thì từ nay đừng hòng làm ăn nữa. Bây giờ có trả không?”

Lão già ngơ ngác, mếu máo bảo: “Có tiền đâu mà trả!”

Tên kia trợn mắt bảo: “Không có tiền cũng phải trả. Không thì ta đập chết lão!”

Một tên đang đứng khoanh tay nhìn, dáng người nhỏ thó, tóc dựng đứng, liền chen vào: “Chúng ta vào nhà lão coi có gì lấy được thì cứ lấy tạm, xong rồi lôi lão về cho môn chủ xử lý.”

Tên còn lại cuối cùng, dáng người mập mạp quá đỗi, vẻ mặt ngờ nghệch, lại để kiểu tóc quả dừa, quay sang thắc mắc với tên nhỏ con: “Ủa anh! Lão ta có nhà hả? Chúng ta có cần đốt luôn không?”

Tên nhỏ con quay sang gí tay lên trán gã bảo: “Thằng ngu này, đốt nhà cho đi tù hả!” Rồi quay sang hất hất với tên đô con bảo: “Nói lão dẫn về phòng, coi có gì lấy được không.”

Tên đô con tức thì quay xuống lão già quát: “Có nghe thấy gì không? Mau dẫn bọn ta về nhà ông coi.”

Lão già vẫn nằm vạ vật trên đất bảo: “Bọn ta đến cơm không có mà ăn, làm gì có nhà.”

Tên đô con tức khí, khuân mặt bắt đầu hiện sắc đỏ, hắn nói: “Ta bảo nhà là cái chỗ lão ngủ đấy. Lão trọ ở đâu mau dẫn đường.”

Lão già vẫn chống chế: “Ông cháu ta ban ngày rong rủi ngoài đường phố, bạ chỗ nào thì ngủ chỗ đấy, trước giờ không có thuê phòng.”

Tên đô con giận tím mặt nhưng không biết phải làm sao, bèn nói với tên nhỏ con: “Anh hai, chúng ta làm sao, lão tiền không có, nhà không có.”

Tên mập mạp cũng quay sang nói: “Phải đấy anh hai. Lão ta không có tiền. Hay chúng ta đi về thôi, ở đây làm gì.”

Gã vừa nói xong thì đã bị tên nhỏ con cho ăn một cái bạt tai quát: “Không đòi được tiền mà về, chúng mày dám vác mặt đến gặp môn chủ à.”

Gã mập mạp bị đánh, nhưng vẫn lầm bầm: “Nhưng lão ta có tiền đâu...”

Gã nhỏ con không thèm lí đến tên đàn em, phun một bãi nước bọt xuống đất rồi bước đến chỗ hai ông cháu lão ăn mày, kế ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt lão. Cái gã này tuy thân hình nhỏ thó, nhưng khuân mặt lại cực kì hung dữ, trên mặt còn có một vệt sẹo dài vạch ngang qua trán. Lão ăn mày bị nhìn đến đơ cả người.

Gã nhỏ con nói: “Lão ăn mày, đừng tưởng ta không biết lão cố tình giấu tiền làm của riêng không chịu đưa cho bọn ta.” Nói tới đó hắn móc trong quần ra một con dao găm, quơ quơ trước mặt lão ăn mày, giọng đã trở nên gay gắt hơn. “Giờ ta bảo lão có chịu đưa ra không. Nếu không ta sẽ xẻo chim thằng nhỏ này cảnh cáo. Mau!”

Tên mập mạp loáng thoáng nghe thấy lời gã nói, liền vội vàng chen vào, sắc mặt rất khó hiểu: “Anh hai! anh hai! Xẻo chim nó, làm sao nó đi tiểu?”

Tên nhỏ con quát: “Câm mồm!”

Võ Tài ngồi ngoài quan sát, cảm thấy mấy tên du côn này có mấy phần hài hước, nhưng rõ ràng cũng rất dữ tợn, lời nói không hề giống hù dọa, chỉ e tên kia nói là làm thật, sẽ cắt mất của thằng nhỏ. Nếu thế thật thì kiểu gì cũng phải ra tay ngăn cản. Lão Sáu ngồi cạnh nó, phe phẩy chiếc quạt, bĩnh tĩnh ngồi xem. Trận tranh cãi ồn ào giữa trưa cũng khuấy động những người trong hẻm. Nhưng giờ này thiên hạ đều đi làm với đi học cả, những người ở nhà chủ yếu là ông già bà cả, cũng chỉ lén lén lút lút trong nhà nhìn ra.

Lão già mặt túa mồ hôi, quơ tay ôm thằng nhóc vào người, vẻ mặt khổ sở nói: “Anh hai xét cho, tôi làm gì có đồng nào.”

Tên nhỏ con hình như đã hết kiên nhẫn, liền đứng lên, hất hàm hử một tiếng ra hiệu cho tên mập mạp động thủ.

Thế mà tên mập mạp lại không hiểu ý tròn mắt hỏi: “Sao anh hai?”

Gã nhỏ con tức giận quát: “Tao bảo mày lôi thằng nhỏ ra đây cho tao xẻo chim nó.”

Tên mập mạp ngạc nhiên: “Hả! Anh hai tính làm thật hả, không phải chỉ hù lão thôi sao?”

Gã nhỏ con dường như hết chịu nổi, bừng bừng tức giận, quát tên đô con: “Mày lôi nó ra đây!”
Tên đô con lập tức xông vào, giằng co lôi thằng nhỏ với lão già. Lão già sức yếu sao chống nổi với hắn, giữ được một lúc thì hắn đã lấy được thằng nhỏ.

Thằng nhỏ giãy giụa kịch liệt, tung chân đá loạn vào không khí, khóc lóc không thôi, mồm kêu liên hồi: “Thả ta ra, thả ta ra!”

Tên đô con xiết chặt nó trong đôi tay lực lưỡng của mình, miệng lầm bầm chửi: “Lại còn giẫy à.”

Thằng nhỏ giãy giụa mãi không thoát được, trong lúc luống cuống há mồm ngoạm một cái thật mạnh vào tay kẻ bắt mình. Tên đô con bị cắn rú lên đau đớn buông vội thằng nhóc ra rồi xoa xoa chỗ bị cắn, mặt lập tức biến sắc, túm cổ thủ phạm rồi tát một cái rõ mạnh. Thằng nhỏ ăn tát choáng váng đầu óc, lảo đảo như muốn té. Võ Tài thấy một đứa bé bị tát đến quay cuồng như vậy, người nhổm cả lên chực xông ra, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh xem tình hình thế nào.

Tên đô con lại xiết thằng nhỏ vào tay trở lại. Tên nhỏ con quát tên mập mạp: “Mày qua giữ chân nó.”

Tên mập mạp đớ ra, nhưng nhanh chóng hiểu ý vội bước lên hợp lực với tên đô con giữ thằng nhỏ lại. Thằng nhỏ vậy là hết đường giãy giụa.

Lúc đó tên nhỏ coi ve vẩy con dao trước quần thằng nhỏ, nhìn lão già nói: “Lão quý tiền của lão hơn cả cháu của lão sao?”

Lão già mắt đã rươm rướm nước, tuyệt vọng van xin: “Mấy anh xin tha cho nó, tha cho nó. Mấy ngày nữa tôi sẽ mang tiền đến đủ.”

Tên nhỏ con không lý gì đến lời van xin, kéo phăng chiếc quần đùi bẩn thỉu của thằng nhỏ xuống, túm lấy cái nhỏ xíu của nó kéo lên rồi kê dao vào, chắc sẽ làm thật.

Võ Tài không thể nhịn được nữa, chai C2 đã uống cạn trong tay lập tức phóng ra như tên bắn. Nghe bộp một tiếng, con dao găm trong tay tên nhỏ con đã bị đánh văng xuống đất.

Ca ba tên kia kinh ngạc, tên mập mạp lên tiếng trước tiên: “Anh hai, sao anh hai quăng dao đi vậy?”

Tên đô con thông minh hơn nói: “Anh hai muốn cho lão một cơ hội hả?”

Tên nhỏ con lườm lườm hai thằng đàn em, kế đến quay nhìn về phía sau. Hắn chỉ thấy Võ Tài và lão Sáu ở đó. Lão Sáu thì vẫn phe phẩy quạt, miệng thậm chí còn hơi mỉm cười. Còn Võ Tài đã đứng dậy, sắc mặt trầm trọng. Con đường vắng hoe, không còn ai khác.

Tên nhỏ con còn phân vân chưa biết ai trong hai người đã ra tay, Võ Tài đã lên tiếng: “Mấy anh sao lại đi bắt nạt một thằng bé như vậy. Không biết nhục sao!”

Tên nhỏ con tính tình vốn không hiền hòa gì, cứ như bình thường thì đã xông đến dằn mặt bằng mấy cú đấm. Nhưng khi nãy thấy Võ Tài phóng chai C2 nhẹ tênh mà đánh văng được con dao trong tay gã, gã tuy không phải cao thủ nhưng cũng có chục năm luyện võ, tay cầm cực kì chắc, liền biết ngay Võ Tài không phải hạng vừa. Gã ráng nén giận hỏi: “Giang hồ ai lo chuyện đó. Cớ gì mà lại xen vào chuyện người khác?”

Tên mập mạp tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Anh hai, nó chỉ đứng xem thôi mà, càng oai cho anh em ta.”

Tên đô con dường như đã nhận ra điều gì đó liền góp ý: “Hay để em ra táng cho nó mấy cái bạt tai rồi đuổi vào nhà tránh ngứa mắt anh hai.”

Tên nhỏ con không lý gì tới hai tên đàn em lắm chuyện, dường như hắn đã quen với cách cư xử của chúng, mắt vẫn nhìn Võ Tài.

Võ Tài nói: “Các người ức hiếp trẻ con người già giữa phố, ai thấy cũng có thể ra tay giúp đỡ. Khi nãy lão đã nói là không có tiền nên xin khất lại mấy hôm, các người việc gì phải làm khó một lão ăn mày như thế?”

Tên nhỏ con bước đến gần, mặt giật giật mấy cái nói: “Nhóc con, lại dám dạy đời ông mày à. Muốn yên thân thì mau biến, để ta nổi giận thì sẽ chịu chung số phận với thằng nhóc kia đấy.”

Hắn buông mấy lời dọa nạt mà không hề thấy Võ Tài có vẻ gì sợ sệt, lại đang lúc ban ngày ban mặt, trước mắt hai thằng đàn em, hắn tuyệt không thể để mất mặt. Huống chi khi nãy có thể vì hắn không để ý mới bị đánh văng con dao, chứ hắn không tin lại thua một tên thiếu niên. Nghĩ thế ý đã quyết, liền ra lệnh cho đàn em: “Hai đứa mày lôi nó ra đây cho tao cạo đầu.”

Hai tên kia dạ một tiếng nhận lệnh, buông ngay thằng nhỏ xuống rồi tiến lại Võ Tài. Thằng nhỏ vừa thoát thân liền lao ngay vào lão ăn mày. Võ Tài máu nóng cũng đã bốc lên, không đợi hai tên kia tới gần đã phi thân tới tung ra một cú song cước. Hai tên đàn em trước nay vốn cậy to xác bắt nạt người khác, chưa hề đụng cao thủ bao giờ, thấy Võ Tài đương nhiên là không coi ra gì. Nhưng mắt chúng chưa kịp nhìn rõ thì mỗi tên đã bị dính một cước vào ngực phải thối lui liền ba bước, tròn mắt nhìn nhau như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Kế đến lại đồng thanh la lớn xông tới, hai tên hai bên định là sẽ một chiêu nhấc bổng Võ Tài lên. Võ Tài lại tung mình lên một lần nữa, xoay eo tung ra một cú Toàn PhongCước quất ngay mặt tên đô con đứng bên trái, chân chưa chạm đất lại phóng tiếp một cú Kim Tiêu Cước, chân phải của nó vươn thẳng như một ngọn chùy thúc vào giữa ngực tên mập mạp, xong rồi mới nhẹ nhàng tiếp đất. Hai tên kia liền thụ thương ôm người la đau oai oái.

Tên nhỏ con thấy Võ Tài xuất chiêu như gió, cước lực dào dạt, tất nhiên không phải hạng tầm thường. Hắn tự thấy nếu có giao thủ thì chưa chắc đã giành phần thắng. Cân nhắc một hồi hắn mới nhứ nhứ con dao chỉ vào mặt Võ Tài nói: “Mày được lắm, đợi đấy, mai tao sẽ đến tìm.”

Nói rồi gằn giọng một tiếng quát: “Đi về!”

Hai tên đàn em lồm cồm bò dậy theo anh hai rút ra khỏi hẻm, trước khi đi cũng không quên quay lại nhứ nhứ Võ Tài ý bảo hãy đợi đấy.

Ba tên vừa đi ra thì đầu hẻm gặp thằng Long với thằng Điệp quẹo xe máy đi vào, hai bên ánh mắt giao nhau. Bọn du côn lúc đó hình như nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, chỉ chực núm cổ hai tên vướng đường lôi xuống xe đánh cho một trận xả giận. Còn thằng Long tính vốn đã chẳng biết sợ ai, thấy mấy tên này mặt mày dữ tợn, hình dáng kì dị, lại cứ nhìn mình chằm chằm, cũng không ngại nhìn lại. Đôi bên đấu mắt. Cũng may bọn thằng Long đi xem máy nên lướt nhanh qua, còn như mà đi bộ thì chắc đã xảy ra chuyện.

Lão Sáu lúc đó cười ha hả nói: “Không ngờ cậu lại giỏi võ như vậy, ta thật nhìn không ra. Khi nãy cậu đánh hay lắm.”

Võ Tài gãi gãi đầu đáp: “Có gì đâu mà giỏi bác. Lúc ở nhà cháu có học qua một chút cho khỏe người thôi à.”

“Học qua một chút mà vậy cơ à!” lão Sáu cười cười chọc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên