Bàn tay định mệnh- Cập nhật -Rùa Cạn

Rùa Cạn 21

Gà con
Tham gia
29/6/21
Bài viết
31
Gạo
0,0
Đôi vợ chồng già không chỉ tốt bụng còn rất hiếu khách, bọn Hạ An đúng là may mắn lắm khi tới được đây. Ông chủ nhà tươi cười nói với vợ mình:

- Lâu rồi nhà chúng ta mới có khách, bà già mang bình rượu thuốc ra đi, tôi muốn uống với cậu trai trẻ vài ly.

Rồi ông lại kề tai Thành Nghị thì thầm:

- Cậu thanh niên, nhìn hai người chắc là mới cưới. Bác với bà ấy, ngày xưa cưới nhau lâu năm, chật vật lắm mới có được thằng con. Tuổi già con mọn, vất vả lắm. Hắn còn đang học trên đất liền. Thanh niên các cậu cố gắng một chút!

Thành Nghị gượng gạo gật đầu.

Ông ấy đón lấy chai rượu từ tay vợ, nháy mắt đầy ẩn ý với Thành Nghị:

- Rượu này tốt lắm, tôi là nhờ nó mà kiếm được thằng con tuổi xế chiều đấy.

Vừa nói ông vừa rót đầy ly cho anh. Thành Nghị bối rối lắc đầu, linh cảm không tốt chút nào:

- Không, không cần đâu. Cháu sức khỏe... ổn... bác để dùng đi ạ.

Ông chủ nhà sa sầm nét mặt. Phong tục trên đảo là hiếu khách, anh từ chối hẳn là không tôn trọng chủ nhà rồi.

Thành Nghị miễn cưỡng đón lấy ly rồi uống cạn. Ông chủ nhà hài lòng cười lớn tiếng, còn cố ý rót thêm mấy ly nữa cho anh.

Cũng may vợ ông ấy kịp giải vây cho Thành Nghị:

- Ông già, uống ít thôi, đừng ép cậu ấy nữa. Một chốc lỡ việc tốt vợ hắn lại trách cho.

- Được, được biết rồi. Bà đừng ồn ào nữa. Ăn nhiều một chút đi.

Ông ấy cười sảng khoái, gắp thêm một chút thức ăn vào chén cho vợ.

Thành Nghị nhìn ra được đôi vợ chồng già tuy có vẻ ngoài thô kệch nhưng tình cảm giữa họ rất khắng khít. Chợt có một thứ cảm giác kỳ lạ vừa chảy qua tim anh, hình như là "ấm áp".

"Gia đình" thứ mà chưa bao giờ Thành Nghị biết được hoặc đã từng có thì cũng rất lâu rồi, anh đã không nhớ nữa. Dù ông Hướng Thiên rất tốt với anh, nhưng ở nhà họ Hoa anh vẫn chỉ là một người ngoại lai, một cái bóng lặng lẽ ở Hoa Thành. Đây là lần đầu trong đời anh được trải nghiệm thứ cảm giác như thế.

Còn cô gái Hạ An bên cạnh vẫn chỉ biết ăn như hổ đói, làm gì để tâm sống chết của anh ta lúc này.

Dọn dẹp bàn ăn xong, bà chủ nhà mang theo một bộ mền gối sạch sẽ, dẫn hai người vào phòng con trai mình. Bà thầm nghĩ bọn họ là dân thành phố, lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy chắc cũng là người có tiền. Thâm tâm có chút bất an, bà ái ngại nhìn sang Hạ An:

- Nhà chúng tôi chỉ có thế thôi, hai người thông cảm.

Hạ An nắm tay bà ấy an ủi:

- Tốt lắm rồi ạ. Nếu không có hai bác chúng cháu đang còn dầm mưa ngoài kia.

Bà chủ được trấn an liền vui vẻ trở lại, mỉm cười chào cô rồi ý tứ rút lui xuống dưới nhà.

Đóng cửa phòng lại, cô nhìn một lượt khắp căn phòng nhỏ, khá chật chội là cảm giác đầu tiên. Bên trái cửa phòng là tủ áo cũ kỹ, một chiếc bàn học nhỏ bằng gỗ sơn màu trắng xám đặt cạnh cửa sổ. Hạ An đoán là ông chủ nhà đã đóng cho con trai mình. Giường ngủ mới chính là thứ cô quan tâm nhất, nhìn nó nhỏ thì cũng không quá nhỏ nhưng lớn để đủ hai người thì lại quá gượng ép.

Bên ngoài vẫn đang mưa gió ầm ầm, vậy mà không khí trong phòng này vừa nóng vừa ngột ngạt. Thành Nghị đã an tọa trên giường, quẳng luôn một cái gối còn lại ra sàn, dửng dưng nói:

- Chỗ cô đằng kia.

Hạ An liếc nhìn dưới sàn nhà phủ bụi được làm bằng mấy ván gỗ sần sùi ghép lại với nhau. Nhìn quanh cũng không có gì để trải lót. Mà thực tế căn phòng cũng không đủ rộng để đặt vừa một chiếc ghế xếp. Cô nằm ngủ thế nào được.

Hạ An nhìn Thành Nghị đang nằm trên giường hai chân duỗi thẳng đan chéo nhau, tay dối dưới đầu. Thật sự rất chướng mắt. Cả bộ đồ đẹp đẽ mặc trên người anh ta cũng vì vậy mà xấu xí luôn trong mắt cô. Hạ An nhớ không lầm là lần nào gặp, Thành Nghị cũng chỉ mặc áo sơ mi. Nếu không phải trắng thì cũng chỉ là màu đen. Dù nói thân hình nam tử vai rộng eo thon mặc sơ mi là có hấp dẫn thật đấy. Nhưng kiểu ăn mặc mù màu như vậy thì đúng là lập dị.

Cô cố gắng nhẹ giọng với anh ta, cũng là vì không muốn chủ nhà nghe thấy:

- Tôi cần đi ngủ bây giờ. Anh ra kia đi. Không phải đàn ông nên nhường nhịn phụ ở hoàn cảnh thế này hay sao?

Thành Nghị vẫn nằm im mắt nhắm như ngủ rồi càng khiến Hạ An thêm bực tức. Cô tới bên cạnh nói như hét vào tai anh:

- Này, nghe thấy không hả? Cút ra đi!

Loại đàn ông như thế sao vẫn còn tồn tại được trên thế gian này. Nếu sau này Hạ Lâm, em trai cô, trở nên như vậy, cô hẳn đã tẩn ngay cho một trận nên thân.

Vừa tức, vừa mệt, lại vừa buồn ngủ, Hạ An lầm thầm:

- Được rồi, cái giường này mỗi người một nữa đi.

Hạ An trực tiếp lôi anh ta ra sát mép giường. Bình thường cô có thể vật ngã cả một con trâu, nhưng để kéo được anh ấy ra ngoài một chút cũng thở hổn hển, đúng là vô dụng.

Nói về ngang ngược đâu phải chỉ có mình anh ta. Hạ An nhảy luôn lên giường chiếm hẳn một chổ rộng cho mình.

- Ây da. Cuối cùng cũng được ngả lưng.

Cơn thoải mái sung sướng chưa tan cơn buồn ngủ liền ào tới. Hạ An xoay lưng về phía Thành Nghị, kéo mền đắp lên người nhắm mắt ngủ.

Nhưng Thành Nghị cũng đâu có chịu thiệt, anh quay sang nằm sát vào Hạ An cố ý làm cô giật mình...

Hạ An liền ngóc đầu quay sang hét vào mặt anh bằng cái giọng thều thào:

- Anh... tránh ra xa tôi một chút.

- Thành Nghị vẫn giữ nguyên tư thế, môi hơi cong một chút cùng kiểu cười mê hoặc khiêu khích Hạ An:

- Không phải cô nói chúng ta là một đôi sao? Cứ tự nhiên đi. Việc gì phải sợ tôi?

- Sợ? Tôi sợ gì chứ? Tôi chỉ không quen ngủ chật chội thôi. Còn làm phiền nữa đừng có trách tôi ra tay với anh.

Hạ An xoay người nằm xuống vị trí cũ, kéo mền quấn hết lên người. Cô thật sự rất mệt, cả người rã rời, càng không muốn tranh cải nữa. Chỉ là cái giường thôi, anh ta muốn nằm thì cứ nằm đừng phiền cô ngủ là được.

Không đúng, phải nói là cô ta đeo theo anh chứ. Nhưng nói đi cũng nên nói lại, cô gái thiếu trí tuệ này có đáng ghét thật, nhưng cũng không đến nổi đáng bị vứt bỏ ở nơi đây. Anh trấn an mình về quyết định kia là hoàn toàn bình thường.

Nhưng Thành Nghị lại trằn trọc không thể nào ngủ. Gió lạnh bên ngoài lùa vào, anh muốn kéo một góc mền thì Hạ An kia lại quấn hết vào người. Thành Nghị bực mình, dùng sức giật mạnh một cái làm cả mền cả người đổ về phía anh. Thành Nghị giật mình nhích ra. Cũng may cô ta ngủ say không thì lại mắng anh một trận.

Nằm gần như vậy Thành Nghị cảm nhận được từng làn hương ngọt ngào trên người Hạ An thoang thoảng vào mũi mình. Có chút hiếu kỳ anh xoay sang rướn người nhìn kỹ cô gái bên cạnh. Hình như lúc ngủ ai cũng mang gương mặt của thiên thần. Tim anh cũng đột ngột đập nhanh một chút.

Thành Nghị như vậy mà là người "ăn chay" lâu năm. Hình như anh là đang bối rối vì việc gì không ai biết. Bất giác người chột dạ lại đi mở miệng mắng người:

- Đúng thật là tùy tiện, vô sỉ. Không tin được, vừa mới ra rả mắng người, vậy mà liền ngủ tới như chết.

Anh vừa tự lầm thầm rồi nằm phịch xuống giường. Hai tay gối dưới đầu mình nhắm mắt cố ngủ.

Thành Nghị không ngờ lại có loại con gái lạ lùng, cũng không biết ngượng ngùng khi ở chung phòng với một người đàn ông qua đêm, lại còn có thể tùy tiện giành giường ngủ, giành cả mền nữa...

Khỏi nói, Hạ An chính là con sâu ngủ. Có thể vứt hết tất cả ra sau đầu chỉ để ngủ và có thể ngủ ngay lặp tức. Trong thế giới giấc ngủ của cô, hẳn là không có Thành Nghị tồn tại. Nếu có gì đó thì cũng chỉ có thể là gấu bông mà thôi.

Đang yên đang lành, Hạ An đột nhiên quay người sang ôm ghì lấy Thành Nghị, cọ cọ mũi vào người anh như thể đang ôm gấu bông nhà mình. Thoải mái gác cả chân lên người anh.. Bảo sao mà hai cô bạn chung nhà hiếm khi tự nguyện tới ngủ cùng cô.

Thật khổ thân Thành Nghị. Rượu thuốc đã khiến anh thấy khó ngủ lắm rồi, lại còn bị cô gái bên cạnh đang ngủ say như chết tự tiện chiếm luôn tiện nghi cơ thể anh. Thành Nghị đáng thương cảm thấy cả người mình không ổn một chút nào. Anh bực bội hất mạnh Hạ An sang một bên.

- Kiểu con gái gì thế không biết. May cho cô tôi không phải là... là... A hừm.

Thành Nghị lại lầm thầm một mình.

Anh cũng không tranh mền với cô nữa, xoay người ra ngoài, nhắm mắt cố gắng hít thở đều đều trấn tĩnh bản thân mình.

Anh cũng đã mệt mỏi suốt cả ngày nay rồi nên dần dần ngủ lúc nào không biết.

Ngoài trời mưa đã bớt nặng hạt, chỉ còn tiếng gió vẫn gào thét không ngừng.

Trời chưa sáng nhưng tiếng cười nói của ông bà chủ nhà đã làm Hạ An tỉnh giấc. Cô vẫn còn muốn lăn lộn trong chăn thêm nữa.

Phía dưới nhà mọi người đang định đi đâu đó, Hạ An cũng muốn theo nên đàng bò ra khỏi giường. Cô vuốt vuốt lại mái tóc vừa rửa mặt xong liền xuống sân. Được ăn ngủ đầy đủ tinh thần cô cũng tốt lên hẳn.

Thì ra lúc sáng sớm khi nước biển rút đi sẽ có nhiều cá tôm còn mắc kẹt lại trên bờ biển. Mưa cũng tạm ngưng rồi, có lẽ bão sẽ nhanh tan hơn dự báo. Hạ An thích thú chạy theo sau bà chủ nhà. Mấy con ốc bị vùi trong cát trốn không thoát mắt Hạ An. Cảm giác đó rất phấn khích, cô gái cứ chạy lăng xăng trên bãi cát rộng không biết chán.

Thầm tiếc là điện thoại không có bên người, muốn lưu lại những hình ảnh đẹp đẽ cũng vô vọng. Hạ An liếc nhìn Thành Nghị đang đứng gần đó, mặt hướng ra phía biển, một tay đút vào túi quần có vẻ không mấy hứng thú như cô.

Hạ An do dự tới gần anh ta ngọt nhạt:

- Anh.. tối qua ngủ ngon không?

Thành Nghị nhướng mắt khinh khỉnh không đáp.

Hạ An chỉ muốn thân thiện một chút với anh ta, cốt là để mượn điện thoại. Nhưng vừa nhìn cái dáng vẻ khó ưa đó, Hạ An liền hối hận với suy nghĩ dại dột vừa rồi.

- Cô... ôm tôi cả đêm, còn chảy cả nước dãi lên áo tôi, đạp tôi ra khỏi giường... Nói thử xem tôi có ngủ ngon được không?

- Tôi... sao có thể...?!

Hạ An cố chống chế, phản xạ tự nhiên cô lấy tay vuốt nhẹ hai bên khóe miệng mình, mặt thoáng chút ửng hồng. Cũng không biết có phải là vì cô đã vô tình đắt tội với anh trước đó anh vẫn còn để bụng. Hễ có dịp là sẽ không buông tha cô, sẽ công kích, chăm chọc, trêu tức cô để trả đũa.

Thành Nghị chậm rãi bước tới đứng trước mặt Hạ An, tay thong thả đút vào túi quần, anh cuối xuống nghiêng đầu nhìn vào mặt cô, cố ý nhấn nhá truy hỏi:

- Nói đi, cô có phải bị tôi hấp dẫn rồi không? Muốn dùng chiêu trò gì tiếp cận tôi nữa?

Hạ An bối rối trước ánh mắt như xuyên tận tâm cang của anh ta. Mặt cô nóng ran dù nước biển dưới chân đang lạnh ngắt:

- Không phải vậy. Tôi chỉ đang muốn mượn điện thoại của anh... chụp hình... tôi là muốn có vài bức ảnh... để...

Thành Nghị khẽ nhếch môi đắc ý. Anh ném cái điện thoại vào người cô rồi quay đi tới một hòn đá ngồi xuống. May là Hạ An nhanh mắt nhanh tay mới chụp kịp.

- Anh có ngốc không vậy. Là đang đứng trên biển đấy, lỡ rơi thì sao?

- Nói nhiều quá. Không cần thì trả đây.

Dĩ nhiên là cô cần rồi. Kệ anh ta có bị làm sao không khi đột nhiên tốt bụng như vậy. Hạ An đang được hưởng lợi cũng không dư hơi mà suy xét. Bờ biển, mây trời, cát trắng, ghềnh đá.. tha hồ mà chụp ảnh.

Hạ An phấn khích leo lên một ghềnh đá, xoay sở tạo dáng. Phải có bằng chứng cho hai cô bạn ở nhà xem.

Đang vui là thế, không biết xui xẻo thế nào lại trợt chân té xuống như chụp ếch, đồng thời vứt luôn điện thoại xuống nước.

Hạ An là một siêu phá hoại. Về khoản này thì chưa bao giờ cô làm người khác phải nghi ngờ. Cách cô trải qua hai mươi mốt năm tuổi đời của mình cũng được xem là đặc sắc lắm. Phân nửa thời gian sẽ dành để gây họa - phần còn lại tìm cách tự cứu.

Hạ An luống cuống chồm người nhìn xuống phía dưới tìm kiếm.

- Đây rồi, may thật.

Thấy nước chỗ này không sâu lắm lại trong vắt tĩnh lặng. Nên Hạ An không nghĩ nhiều liền nhảy luôn xuống đó.

Bà chủ nhà đứng phía xa vừa nhìn thấy vội hớt hải gọi chồng chạy tới chỗ Hạ An.
 

Rùa Cạn 21

Gà con
Tham gia
29/6/21
Bài viết
31
Gạo
0,0
Khu vực này nước trong vắt lại khá tĩnh lặng, nhưng càng tĩnh lặng lại càng nguy hiểm bởi có thể đó là các dòng chảy rút xa bờ. Người dân trên đảo vẫn thường gọi đó là "kẻ giết người thầm lặng". Rất nhiều du khách đến đây gặp phải sự cố vì không biết điều đó.

Thành Nghị chạy nhanh tới, đứng chỗ ghềnh đá nhìn xuống. Thật may Hạ An vẫn còn ở đó. Nhưng tình hình đang hết sức nguy hiểm, càng lúc càng bị đẩy ra xa, sức cũng tiêu hao quá nhiều e là không trụ được bao lâu nữa.

Thành Nghị lại không thể nhảy xuống đó. Anh cố hét lên thật to, vừa quơ tay ra hiệu, chỉ hy vọng Hạ An nghe thấy:

- Hạ An! Hạ An! Đừng cố bơi vào. Thoát ra. Bơi ngang bờ. Tới chỗ có sóng.

Hạ An bị dòng nước cuốn đi đang rất hoảng loạn. Không biết mình đang gặp chuyện gì, càng cố sức bơi vào bờ thì lại càng bị kéo ra xa hơn. Hai mắt cay xè cũng biết đã uống bao nhiêu nước biển.

Chợt nghe thấy có người gọi tên mình. Cô cố ngoi lên nhìn, là Thành Nghị đang đứng trên bờ đang làm gì đó, Hạ An liền làm theo như thế.

Thành Nghị tiếp tục cố hét to hơn:

- Đúng rồi. Hạ An! Gắng bơi tới chỗ sóng bạc đầu. Bên kia.

Dòng chảy không phải đang dìm cô xuống, mà chỉ muốn kéo cô ra xa. Vì cô cố sức chống lại nó, vùng vẫy một lúc nên càng đuối sức. Hạ An gắng hết sức bơi ngang qua nó theo hướng Thành Nghị đang làm.

Cũng may dòng chảy mạnh nhưng hẹp nên cô đã kịp thoát ra khỏi trước khi bị nó nhấn chìm. Hạ An kiệt sức đành để sóng biển từ từ đưa mình vào bờ.

Ông bà chủ nhà cũng vội chạy ra tới lôi cô vào bờ. Hạ An trắng bệch, cả người không còn chút sức lực liền ngã khụy trên đất.

Thành Nghị nhoài người tới đỡ lấy:

- Hạ An! Hạ An!

- Tôi, không, không sao!

Bà chủ nhà rối rít bên cạnh:

- Mau bế cô ấy về nhà đi.

Thành Nghị bế xốc cô lên tay mình. Cả người Hạ An như mềm nhũn, chiếc váy ướt dính sát vào người cô, từng cơn gió lạnh thổi tới toàn thân lạnh run lên cầm cập. Trên tay vẫn còn cầm chặt cái điện thoại, cố thì thàu gì đó không rõ, chỉ nghe được giọng Thành Nghị trầm trầm, lo lắng:

- Đồ ngốc, im lặng một chút đi.

Đôi môi cô nhợt nhạt khẽ chuyển động, Hạ An ngoan ngoãn dựa vào anh nhắm mắt.

Trời bắt đầu đổ mưa xuống như trút lên người Thành Nghị. Nhưng anh không thấy lạnh chút nào, trong lòng lẫn lộn đủ thứ loại cảm xúc.

Có những ký ức trong góc sâu nhất tâm hồn khi không còn được kiểm soát sẽ bùng phát rất mãnh liệt. Trước mắt Thành Nghị hiện rõ lên hình ảnh mẹ anh, gương mặt nhợt nhạt đã cố ôm chặt anh trong lòng mình. Vừa chớp mắt anh còn nhìn thấy bà ấy mỉm cười với mình. Rồi một giây sau, anh tận mắt nhìn bà ấy từ từ buông tay mình chìm vào dòng nước xiết. Bất giác Thành Nghị siết chặt cô gái trên tay mình.

Không biết ngủ qua bao lâu, cuối cùng Hạ An cũng mở mắt. Bà chủ nhà đang ngồi bên cạnh nhìn cô vừa mừng, vừa lo lắng:

- Cháu tỉnh rồi sao, đã ngủ mấy tiêng rồi, có đói không?

Hạ An nhìn quanh cũng không thấy Thành Nghị đâu. Bà chủ nhà chợt cười với cô:

- Cậu ấy đang ở chỗ ông già, vừa mới đi nghỉ được một lúc. Thôi để bác đi lấy chút cháo loãng cho cháu.

Hạ An vẫn còn cảm thấy rất mệt, cảm thấy khó thở và choáng váng. Thành Nghị cũng bước tới ngồi cạnh giường, cô gắng mở mắt nhìn anh:

- Điện thoại có sữa được không?

- Cô xém chút mất mạng vì nó, là ngốc thật hay lúc té xuống bị văng mất não vậy hả?

- Làm mọi người lo lắng rồi. Cũng may lúc đó tôi nghe có người gọi mình.

Hạ An vừa nói vừa nhìn anh, ánh mắt cũng có chút thay đổi, không còn chất chứa sự bài xích như trước nữa.

- Ngốc tới mức dòng chảy xa bờ cũng không biết, lại đâm đầu vào.

- Tôi lúc đó có nghĩ nhiều thế đâu, chỉ muốn vớt lên trả cho anh thôi.

Thành Nghị kéo đến một cái ghế, ngồi tựa đầu vào tường nhắm mắt. Thấy anh ta như vậy, Hạ An không nói gì nữa, chỉ cảm thấy người đàn ông này không thực sự máu lạnh, ít ra cũng vừa giúp cô nhặt lại cái mạng nhỏ của mình.

Hạ An hình như đang bị sốt. Cô cũng không thể mở mắt, cơ thể không nghe cô điều khiển. Bên tai Hạ An nghe tiếng thì thàu của bà chủ nhà: "Lúc nãy con bé tỉnh rồi mà, lại bị làm sao thế?". Rồi thì hình như ông chủ nhà đội áo mưa đi tìm bác sĩ cho cô. Có bàn tay ai đó đặt lên trán cô, chốc chốc lại đắp khăn nóng lên. Rồi lại dựng cô dậy nhét thuốc vào miệng. Nhưng người Hạ An vẫn thấy rất nóng. Dần dần cô mê man cũng không cảm thấy gì nữa.

Hạ An thức dậy cũng đã là sáng hôm sau. Bà chủ nhà đã vất vả chăm cô đêm qua nên mệt mỏi ngủ gật cạnh giường. Hạ An khẽ trở mình làm bà ấy thức giấc.

- Cháu thấy sao rồi, xem nào, may mà không còn sốt.

Hạ An cảm động nắm bàn tay người phụ nữ lớn tuổi:

- Cháu làm phiền hai bác nhiều quá rồi. Cảm ơn đã chăm sóc cháu.

- Là cậu ta, nếu không thì hai người già này chẳng biết làm sao. Cháu thật là biết nhìn người. Bác đi nấu chút gì cho cháu, nhịn đói cả ngày rồi còn gì.

Hạ An nhìn ra cửa sổ khẽ cười, bác ấy thật là tốt quá. Chỉ có điều không phải như bác ấy nghĩ về bọn họ mà thôi.

Hạ An thấy người đau tức ở ngực. Vừa ngồi dậy cũng còn choáng váng, thầm nghĩ chắc do mình đói quá. Cô bước ra ngoài muốn hít thở một chút không khí buổi sáng.

Thấy Thành Nghị đang đứng trên một thân cây cao trước sân, một tay cầm điện thoại đưa lên trên, đúng là đồ tốt nó có thể chống nước, Hạ An tới gần nói vọng lên với anh:

- Anh đang làm gì trên đó thế?

- Tìm đường về đất liền. Tôi không muốn để cục nợ như cô liên lụy nữa.

- Xùy?

Thành Nghị đúng là có tài trong việc khiến người khác cụt hứng. Cô có muốn nói một câu cảm ơn tử tế với hắn cũng rất là khó.

Hạ An đi thẳng ra bãi biển phía trước, gió biển mát lạnh lập tức xoa dịu cảm giác khó chịu vừa rồi.

Thành Nghị cũng đi theo, chắc lại sợ cô gây chuyện nữa thật:

- Trưa nay sẽ có tàu về đất liền.

- Ần!

Hạ An vẫn nhắm mắt tận hưởng gió biển. Trong lòng nghĩ tới lúc về nhà thể nào cũng có một trận bão khác đang chờ cô. Mấy ngày không liên lạc được, ba mẹ cô sẽ rất lo. Tuyệt đối sẽ không cho họ biết chuyện hôm qua.

- Hơn 10 giờ tàu xuất phát. Có lẽ vẫn đủ thời gian đi một vài nơi.

Thành Nghị nhấc tay xem đồng hồ, nhìn Hạ An:

- Thật là có thể sao?

Hạ An dù đang không khỏe nhưng vẫn muốn đi. Cơ hội cuối cùng rồi cô không nỡ bỏ lỡ.

- Vậy.. cô định sẽ mặc thế này đi ra ngoài thật hả?

Thành Nghị nhìn cô có vẻ khó hiểu.

- Sao chứ?

Hạ An nhìn lại thấy mình đang mặc đồ của bà chủ nhà. Mặt cô lặp tức đỏ lựng chạy vội vào trong. Bà chủ nhà chu đáo đã giặt sạch sẽ chiếc váy giúp cô còn móc sẵn trong phòng nữa.

Hai người đi một vòng đến khu chợ nhỏ. Hôm nay hết bão, hoạt động du lịch cũng rộn ràng hơn, khu vực này bán rất nhiều thứ, có cả đồ lưu niệm. Hai người cũng hòa vào đoàn du khách tới đây dạo tới dạo lui mấy lượt.

Hạ An ngập ngừng xoa hai bàn tay vào nhau, ra vẻ tội nghiệp nhìn Thành Nghị:

- Anh có thể giúp tôi mua một vài thứ không?

Thành Nghị châu mày như suy nghĩ lắm, cuối cùng thì cũng gật đầu:

- Dù gì sổ nợ của cô cũng nhiều lắm rồi, có dịp sẽ tính một lượt.

- Quyết định vậy đi.

Hạ An hớn hở reo lên, vì đâu phải lúc nào anh ta cũng tốt như vậy. Hơn nữa, cô cũng không biết khi nào mới có dip trở lại đây, cũng nên mua chút quà cảm ơn ông bà chủ nhà tốt bụng.

Ở nơi đây không chỉ cảnh đẹp mà cả con người cũng như thế tốt bụng, chân chất. Sống với họ sẽ không cần phòng bị, không cần tính kế, cũng không cần tranh đấu gì cả. Phải rời đi, không riêng gì Hạ An mà cả anh cũng có chút tiếc nuối.

Ông bà chủ nhà tiễn họ một đoạn đường rồi vẫy tay từ biệt.

Thành Nghị vừa đi vừa nghĩ về nhiều việc còn đang đợi anh giải quyết. Nhìn bộ dạng Hạ An vất vả đi trên đôi giày cao gót, lần đầu tiên Thành Nghị chủ động tháo giầy mình đưa cho cô. Đúng là chuyện hiếm. Có thể do không khí biển trong lành nên tâm tính anh cũng trở nên mát mẻ hơn. Dù gì thì người được lợi lúc này là Hạ An, rất thích thú đi trên đôi giày vừa to vừa rộng lại vừa êm.

Tàu rời đi lúc hơn 10 giờ 30 phút.

Hạ An tội nghiệp vừa qua cuộc đua với tử thần không lâu, giờ lại phải chịu đựng cơn say sóng ập tới. Cô nhắm chặt mắt ngủ li bì không biết trời đất. Chẳng còn cách nào khác, Thành Nghị miễn cưỡng để cô tựa đầu lên vai mình.

Sau gần một tiếng chịu đựng, cuối cùng tàu cập bến, Hạ An bước xuống đất rồi vẫn như còn đi trên mây. Thức ăn trong dạ dày còn chưa kịp tiêu hóa cứ guộn lên không thể nào kiềm chế được.

Thành Nghị mất kiên nhẫn liên tục liếc nhìn đồng hồ. Anh đã đứng bên ngoài nhà vệ sinh nữ hơn hai mươi phút, Hạ An vẫn chưa xuất hiện. Mộng Đằng thoáng thấy thần sắc anh như thể chỉ muốn vào mà lôi cô ấy ra vậy.

Hạ An lết từng bước chân ra xe, mặt mũi tái mét, đầu tóc rũ rượi. Khẽ chào Mộng Đằng rồi bước vào ghế sau ngồi. Nhắm chặt mắt, cố chống chịu cảm giác say xe lần nữa.

Mộng Đằng vừa láy xe vừa nhìn Thành Nghị ngồi bên cạnh, giọng điệu như đùa, như trách:

- Anh chết ở đâu mấy hôm nay vậy?

Thành Nghị không trả lời mà hỏi lại:

- Tình hình thế nào rồi?

- Tạm ổn. Không phải là anh đã mặc kệ tôi sao?

- Là Hoa Thành!

Thành Nghị nhíu mày, lơ đãng nhìn bên ngoài.

Mộng Đằng có chút tủi thân, ai không biết là hắn đang muốn hỏi về Hoa Thành đâu.

- Biết anh đáng chết như vậy đã không nên bắt máy.

- Còn không phải do điện thoại tôi hư, chỉ còn mỗi số của anh? Hãy ghé vào bệnh viện nào gần nhất trên đường này một lúc.

- Để làm gì? Anh bệnh?

- Là cô ấy.

Thành Nghị liếc nhìn qua gương thấy Hạ An có vẻ đang rất không ổn. Mộng Đằng cho xe dừng bên đường để anh ra phía sau xem cô thế nào:

- Không sao chứ? Ta sẽ tới bệnh viện ngay thôi.

- Tôi.. sắp..

Hạ An không chịu được nữa gục lên người anh, nói như đang mê sản:

- Vai của anh đúng là dễ chịu thật. Tôi muốn ngủ thêm chút nữa.

Chợt thấy người cô mềm nhũn, anh vội quay sang lay mạnh hai vai cô:

- Cô lại sao nữa vậy, Hạ An? Này, đừng ngủ. Mộng Đằng nhanh một chút, cô ấy vừa rớt xuống biển hôm qua có thể có tai biến.

Mộng Đằng bật ứng dụng tìm đường, chăm chú láy xe cũng không nói thêm gì nữa. Xe vừa rẽ vào cổng bệnh viện, Mộng Đằng liền nhảy xuống mở cửa. Thành Nghị xốc Hạ An lên tay đi vào. Bên trong đội ngũ cấp cứu cũng vừa chạy tới tiếp lấy..
 

Rùa Cạn 21

Gà con
Tham gia
29/6/21
Bài viết
31
Gạo
0,0
Ê kiếp trực lập tức đẩy Hạ An vào phòng cấp cứu, Thành Nghị cũng đi theo cố nói thêm với y tá phía sau:

- Cô ấy vừa đuối nước hôm qua, sáng nay đi tàu về rồi lả đi..

- Được rồi. Người thân xin chờ ở ngoài.

Người y tá nói rồi đóng cửa lại.

Bên ngoài phòng cấp cứu không khí khá trầm lặng, Mộng Đằng không chịu được lên tiếng:

- Đã xảy ra chuyện gì trên đảo với cô ấy?

Thành Nghị ngồi trên băng ghế dài, ngã đầu ra bức tường phía sau nhắm mắt, không đổi tư thế chầm chậm mở miệng:

- Rơi xuống biển khi chụp ảnh.

Mộng Đằng vừa nghe vừa liên tưởng:

- Ân. Vậy nên điện thoại anh cũng hư lúc cứu Hạ An.

- Không! Là cô ấy tự cứu mình.

Thành Nghị nhớ tới sự việc có chút dao động trên mặt:

- Hạ An ở dưới biển khá lâu, có khả năng đã bị sặc nước vào phổi.

- Ý anh là "chết đuối trên bờ"?

Lời nói của Mộng Đằng có chút kích động, không lẽ cô ấy lại xui xẻo rơi vào một trường hợp nguy hiểm như thế.

Thành Nghị không trả lời, lòng thầm trách Hạ An thật ngu ngốc. Cả anh nữa, nếu không tùy hứng cho cô ấy mượn điện thoại có lẽ đã không xảy ra chuyện. Lòng thầm hy vọng sẽ không phải như thế.

Sau một hồi, cuối cùng bác sĩ cấp cứu cũng bước ra. Họ thông báo tình hình Hạ An đã ổn và không có gì nguy hiểm nữa.

Mộng Đằng thở phào một cái. Nhưng Thành Nghị còn không yên tâm hỏi lại vị bác sĩ trực cấp cứu:

- Bác sĩ đã kiểm tra kĩ xem phổi cô ấy có nước không?

- Chúng tôi đã kiểm tra đầy đủ, cô gái hiện không có gì nguy hiểm cả. Chỉ cần truyền dịch và nghỉ ngơi vài hôm sẽ hồi phục bình thường.

- Cô ấy đã ở trong nước khá lâu, vừa rồi mới lã người đi..

Vị bác sĩ lớn tuổi tại phòng trực cấp cứu không đủ kiên nhẫn, vừa bước đi vừa nói với anh:

- Cô ấy chỉ bị kiệt sức, say tàu xe, nôn ói mất nước nên lã đi. Ngoài ra sức khỏe đều bình thường. Yên tâm, anh bạn trẻ!

Vị bác sĩ vừa nói xong đã lướt qua khỏi người anh đi thẳng. Ở Khoa cấp cứu luôn luôn bận rộn như vậy.

Mộng Đằng đi cùng y tá để làm thủ tục cho Hạ An. Trong lòng anh nghĩ càng thấy lạ, Thành Nghị có vẻ quan tâm người này hơi nhiều. Anh lắc lắc đầu mình để cố đuổi ngay ý nghĩ đó, trong miệng lầm thầm:

- Lão Nghị băng hàn vĩnh cửu sao có thể đột nhiên mà thay đổi được. Không thể! Vạn lần không thể!

Thành Nghị đứng ở cửa, nhìn chai nước biển trên tay Hạ An đã truyền gần một nữa. Gương mặt cô ấy vẫn miệt mài ngủ, nhưng trông đã khá hơn không còn trắng bệch. Thành Nghị khẽ lầm thầm: "Đúng là chuyên gây rắc rối".

Chợt điện thoại bên người rung lên, Thành Nghị không vội bắt máy. Anh đóng nhẹ cửa phòng quay đi, trên miệng thoáng hiện một nụ cười nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có thể yên tâm trở về Hoa Thành.

- Alo.. Anh đi rồi à

- ...

- Không vào thăm cô ấy một chút sao, chắc Hạ An cũng sắp tỉnh rồi.

- Không cần. Tôi không muốn truyền thông lại chú ý đến nên mới gọi anh đón. Dự án đã đủ phiền lắm rồi.

- Được, tôi hiểu. Cô ấy là do bệnh cảm cần nghỉ vài ngày ở bệnh viện. Tôi sắp xếp ổn thỏa với bệnh viện rồi sẽ thông báo người nhà cô ấy.

- ...

Trần Mộng Đằng tắt điện thoại, miệng lẩm bẩm: "Thế này mới giống Thành Nghị". Nhưng chợt nhận ra là mình vừa láy xe tới đón hắn, giờ lại phải tự đón xe để đến cứu mình. Mộng Đằng tức tối chỉ biết ngước lên trời mà than.

Trở lại Hoa Thành, lúc này cũng không bình yên chút nào. Thành Nghị vừa láy xe vừa nghe điện thoại của Đỗ Úy Phương:

- Thành Nghị! Mấy hôm nay không gọi được anh?

- Tôi gặp chút sự cố. Có việc gì sao?

- Phó giám đốc lại yêu cầu Phòng Tài vụ chi một khoảng rất lớn, ra hạn chót phải giải ngân là hôm nay..

- Để thực hiện dự án hay kế hoạch gì?

- .. Chỉ nói lấp lửng tôi không hiểu, lần trước đã lỗ nặng vẫn còn chưa hoàn lại, e là..

- Tôi đang trên đường về sẽ bàn với anh sau.

- Vậy được. Nhanh một chút, tôi đã cố trì hoãn ngài ấy nhưng không biết được bao lâu. À hình như Luật sư Nghiêm có tới tìm anh, tôi sẽ gọi nói ông ấy là anh đã về.

Thành Nghị tháo tai nghe để sang một bên. Anh lại gắn lên mặt cái dáng vẻ trầm ngâm, lạnh nhạt vốn có. Một tay láy xe, tay còn lại gác hờ trên thành cửa, miên man những suy tính trong đầu.

Anh thừa biết Hoa Hướng Phong muốn nhân lúc không có ông giám đốc ở Hoa Thành muốn giành lấy thực quyền. Dù hắn có gây ra không ít sóng gió nhưng anh chưa bao giờ có ý định đối đầu. Thậm chí còn nhún nhường, thu dọn tàn cuộc cho hắn.

Tuy nhiên, hắn ta có thể ngu ngốc có thể phóng túng anh đều có thể giúp hắn. Nhưng hắn tham lam bòn rút ngân quỹ mãi thì Hoa Thành sớm muộn sẽ chỉ còn cái vỏ rỗng.

Nếu Hoa Thành sụp đổ ngài Giám đốc sẽ không chịu được..

Tại Hoa Thành lúc này...

Vừa bước vào phòng làm việc, Hướng Phong tức giận đùng đùng hất văng cả xấp tài liệu trên bàn xuống, giấy tờ bay tứ tung trên nền nhà.

- Khốn kiếp, một tên Trưởng Phòng Tài vụ cũng dám không nghe lời?

Người thư ký bên cạnh liếc nhìn nét mặt anh ta, cố uốn lưỡi mấy lượt rồi mới bước tới bên cạnh:

- Tại hắn ngu ngốc, không biết ai là chủ của mình. Anh đừng quá tức giận! Không chỉ là Hoa Thành mà toàn bộ tài sản nhà họ Hoa không của anh thì còn vào tay ai được chứ.

Hướng Phong ngồi phịch xuống ghế, tay nới lỏng cổ áo cho dễ thở một chút.

Tên thư ký này đúng là rất biết thức thời, khéo lấy lòng chủ. Hắn nói mấy câu đã làm Hướng Phong chịu ngồi yên trên ghế.

- Hắn ta có lẽ đang bị người khác thao túng nên mới có gan như thế.

Hướng Phong thừa biết người Dư Hiển muốn ám chỉ, còn có thể là ai khác ngoài Thành Nghị. Liên tức tới mức toàn thân muốn nổ ra. Nắm chặt tay đấm xuống bàn một cái.

Trong mắt Hướng Phong, Thành Nghị chẳng qua chỉ là một tên tạp chủng. Đã ăn bám nhà họ Hoa, thì chỉ đáng làm trâu cho họ Hoa cởi. Nhưng không hiểu được vì sao cha mình, ông Hướng Thiên lại trọng dụng hắn tới vậy. Không chỉ giữ hắn bên cạnh bồi dưỡng, tạo dựng uy tín, mở rộng quan hệ. Đến cả nhân viên Hoa Thành này cũng lú lẩn tưởng hắn mới là chủ của họ. Nói hắn không có dã tâm với Hoa Thành thật sự rất khó tin.

- Dư Hiển, việc mua cổ phần như thế nào rồi?

- Một số nhà đầu tư đột ngột rút vốn, khoảng tiền đó cần phải tới kịp lúc để thâu hết vì lúc này giá đang rẻ. Cũng đã đi gần đến đích rồi nên không thể để nó chết yểu được. Nếu không cả số vốn trước đó cũng mất trắng.

Hướng Phong nhăn nhó, hắn biết nếu thất bại, sự việc đỗ bể thì đừng nói khó giữ ghế Phó giám đốc mà ngay cả bản thân hắn cũng có chuyện.

- Nhất định phải lấy được tiền!

Một người từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, mỗi bước đi đều là trên thảm nhung. Hắn được đưa đến học ở trường danh tiếng. Được đưa lên ngồi ở một vị trí cao chót vót - trung tâm một nền công nghiệp giải trí bậc nhất. Chỉ cần hắn chuyên tâm làm tốt những việc của mình hắn còn lo sợ gì tuột mất Hoa Thành nữa.

Vậy mà hắn lại khốn khổ đi giành giật. Hắn muốn thâu tóm quyền lực để thoát khỏi sự kiểm soát của cha mình, trở thành chủ nhân thực sự ngay bây giờ.

Tham vọng là thứ vũ khí lợi hại của con người. Nó có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ để đạt lấy thứ mình muốn. Nhưng cũng thừa khả năng khiến người ta thành ra ngu ngốc. Hắn thuộc trường hợp thứ hai. Con quỷ tham vọng và ngu ngốc thôi thúc hắn đi thâu tóm cổ phần trong các sàn chợ đen. Mặc dù chưa biết thực tế số cổ phần đó sẽ giúp hắn đạt được tham vọng hay chưa mà chỉ biết cái hố dưới chân mình hắn càng đào càng lớn.
 

Rùa Cạn 21

Gà con
Tham gia
29/6/21
Bài viết
31
Gạo
0,0
Bảo Nguyên đích thân ra mở cửa tiếp đón một vị khách vào lúc giữa trưa. Một người phụ nữ đậm dáng, đeo một cặp kính râm màu cánh gián. Trên người tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ nhưng cảm thấy rất dễ chịu đầu óc. Vị khách mới tới này toát lên vẻ sang trọng, nhưng tuyệt nhiên không phải người giàu có.

Người giúp việc mang lên hai tách trà, một chút bánh ngọt đặt trên bàn. Phòng khách rộng lớn của nhà họ Hoa được trang trí cầu kỳ bởi những hoa văn uốn lượn, màu chủ đạo là trắng và điểm nhấn chính là mấy bộ đèn chùm đắt đỏ. Ở nơi đó càng tô đậm không khí im lìm giữa hai người phụ nữ.

Vị nữ chủ nhân ngôi nhà khẽ nhấp ngụm trà lên tiếng trước:

- Công việc của chị dạo này có vẻ thuận lợi quá nhỉ, càng lúc càng lớn?

Người phụ nữ ngồi đối diện khẽ lắc đầu:

- Cũng chỉ là kiếm hai bữa cơm qua ngày, không thể nói là làm ăn lớn như Hoa Thành được.

Không khí cuộc nói chuyện có vẻ gượng gạo, khách sáo tới mức chẳng biết vì việc gì khiến họ phải ngồi cùng nhau.

Bảo Nguyên đối với Bích Vân đều không thích lắm, nhưng vẫn không thể không tiếp. Một phần là vì kiêng kỵ khả năng ngoại cảm của bà ấy.

- Cũng là chỗ thân thuộc, không cần khách khí nữa. Chị đến đây chắn chắn không phải là ngẫu hứng ghé thăm tôi?

- Ần, cũng không hẳn.

Trên mặt Bích Vân thoáng chút khó xử. Bởi vì đúng là như Bảo Nguyên nói. Không phải ngẫu hứng ghé chơi, mà là vì một giấc mơ khác đêm qua.

Trong mớ hổn độn của những hình ảnh, không rõ là đêm hay ngày, Bích vân thoáng nhìn thấy một người đàn ông trên người dính nhiều máu. Hình như là bị ai đó truy đuổi đến đường cùng, bị buộc phải nhảy xuống biển rồi mất tâm.

Dù lúc đó Bích Vân đã cố tới gần để nhìn rõ mặt nhưng không thể được. Chỉ thấy trên tay có một vết sẹo hình nửa vầng trăng. Cảm thấy giống với Hướng Phong nên có chút lo lắng mà tới.

Bảo Nguyên vừa nghe xong liền ngồi bật dậy, vẻ kích động.

Bích Vân khẽ vỗ nhẹ lên tay Bảo Nguyên an ủi.

- Người bị sẹo trên tay không hiếm, em cũng không nên lo lắng quá.

Sao Bảo Nguyên có thể không lo được chứ. Trương Bích Vân là chị em bạn dì với Bảo Nguyên, cũng là một nhà ngoại cảm có tên tuổi. Nhưng số phận bà ấy không may mắn như Bảo Nguyên.

Còn nhớ lúc nhỏ bọn họ rất thân thiết thường tâm sự với nhau. Một lần, Bích Vân đã kể cho Bảo Nguyên về giấc mơ kì lạ luôn khiến bà lo sợ. Bích Vân đã thấy tai họa ập tới chính gia đình mình, gia sản lụn bại, còn cha mẹ cũng mất cả.

Không ngờ sự thật đã xảy ra đúng như vậy, năm bà ấy 14 tuổi. Cũng vì vậy, Bảo Nguyên có cảm giác kiêng kị, càng không muốn gần gũi bà ấy thêm nữa.

Nhìn bề ngoài, nhà ngoại cảm Trương Bích Vân không có gì khác thường. Tóc uốn xoăn nhẹ chấm vai, nước da màu mật ong, dáng người hơi đậm nhưng khí chất. Nếu có lạ thì chỉ là bà ấy chưa từng lập gia đình, cả ngày chỉ ở trong một văn phòng nhỏ xem bói.

Rất nhiều việc đã xảy đến với gia đình Bảo Nguyên trong thời gian vừa qua. Hướng Thiên vẫn chưa rõ tung tích, nếu cả Hướng Phong cũng xảy ra chuyện nữa thì bà biết phải làm sao đây. Sợi dây thần kinh của Bảo Nguyên cảm tưởng như đang bị giật mạnh muốn tìm sự cứu rỗi tâm linh. Lần duy nhất trong đời là cách đây gần 30 năm trước, cũng là Bích Vân xem bói cho bà.

- Nếu chị đã đến, có thể xem giúp tôi không?

Bích Vân gật đầu, lấy ra từ túi xách một bộ bài tây đưa cho Bảo Nguyên xáo trộn. Qua các thao tác điêu luyện, Bích Vân trải những lá bài trên bàn và yêu cầu Bảo Nguyên bốc ra ba lá.

Cuộc xem bói diễn ra không theo mô tiếp huyền bí hay quái dị trên phim ảnh. Giữa phòng khách rộng lớn tráng lệ, việc xem bói diễn ra như một quá trình trò chuyện, trao đổi giữa hai người quen xưa cũ, nhiều lắm là tư vấn tâm lý mà thôi.

Bảo Nguyên lật được một lá Già Bích, một lá đầm Bích và lá mười Cơ. Bà im lặng chờ đợi Bích Vân lên tiếng.

Bích Vân luôn có một thói quen là đặt câu hỏi cho người muốn xem trước khi bắt đầu luận giải những lá bài được lật mở:

- Cô muốn biết về điều gì?

- Về Hướng Phong.

Bảo Nguyên vội vã đáp.

Bích Vân trầm tư nghĩ ngợi về những lá bài trên bàn. Tay khẽ chạm nhẹ vào lá già Bích, mắt nhắm lại cảm nhận. Qua thái độ có vẻ như đang đặc biệt quan tâm đến nó. Trên mặt thoáng chút lo lắng, Bích Vân biết lá bài đang nói gì, nhưng cố không để Bảo Nguyên hoang mang:

- Vận khí đang rất tệ. Người đàn ông trong lá già Bích bị nguy hiểm bao vây, đi kèm với hai lá còn lại càng thêm thập phần nguy hiểm. Tuy nhiên, vẫn còn cơ hội. Quân đầm Bích luôn có khả năng biến hóa rất mạnh mẽ và cũng là người phụ nữ duy nhất cầm vũ khí trong bộ bài.

Bảo Nguyên hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa câu nói của Bích Vân, vội hỏi lại:

- Nghĩa là thế nào?

Bích Vân hướng mắt nhìn Bảo Nguyên âm trầm nói:

- Nhà ngoại cảm đôi khi chỉ có thể nói cho người ta biết điều họ nhìn thấy - một mảng nhỏ của tương lai, rất lộn xộn rất mơ hồ. Muốn hiểu được hết huyền cơ trong đó không chỉ là trí tuệ mà phải có thêm một ít may mắn. Điều chị có thể chắn chắn được là nếu ai đó có thể giúp nó thay đổi cục diện thì chỉ có thể là một phụ nữ.

Bảo Nguyên cầm trên tay lá đầm Bích, bà vẫn nhớ như in lá bài này cũng là lá bày mà bà rút ra vào thời điểm của 30 năm trước. Tâm trí Bảo Nguyên chợt chuyển tới không gian phòng làm việc của Bích Vân. Một căn phòng nhỏ, sạch sẽ, duy nhất có một chiếc bàn đặt ở giữa. Từng chút ký ức không mấy tốt đẹp được gọi về trong tâm trí Bảo Nguyên.

Tâm trạng Bảo Nguyên lúc đó rất rối loạn. Dù không chủ đích đến xem bói nhưng đã đến rồi Bích Vân tiện tay xấp bài đưa cho Bảo Nguyên rút ba lá, bà cũng không từ chối mà làm theo.

Trên bàn hiện ra một lá J Cơ, một lá đầm Bích và một lá đầm Cơ.

Có những thứ tưởng sẽ là của mình nên sinh ra vô tâm lạnh nhạt mà quẳng ở một xó nào đó. Nhưng khi có kẻ khác dòm ngó tới, hoặc bị uy hiếp lấy mất thì lại chợt nhận ra nó quý giá vô cùng. Bảo Nguyên đối với Hướng Thiên người bạn thanh mai trúc mã cũng như vậy.

Khi ấy, Bảo Nguyên là hoa khôi của lớp, rất thông minh, bản lĩnh. Nhưng vì vậy mà sự tự tin và kiêu hãnh ở bà ấy quá lớn, tới nỗi tầm mắt không bao giờ nhìn thấy những kẻ thấp hơn mình. Kể cả với người đàn ông mình thích, bà càng không muốn hạ thấp cái tôi để nói với ông ấy tâm tư của mình. Hơn nữa bà luôn tự tin sẽ không có người con gái nào xứng đáng lọt được vào mắt người đàn ông đó trừ bà ra. Tới lúc trái tim ông thuộc về người khác bà mới hoảng hốt, điên cuồng giành giật lại.

Vận mệnh của Bảo Nguyên lại được xấp đặt trên 3 lá bài kia. Nếu như chỉ cần sự xuất hiện của hai lá bài trong một quẻ bói, thì cuộc đời bà đã tốt biết mấy. Nhưng trên đời làm gì có cái nếu như.

Bà tin chỉ có bà là người luôn hướng về ông, đủ sức ủng hộ ông thậm chí hy sinh cho ông tất cả. Quẳng cả tự tôn ra sau đầu đi cầu xin cha mẹ sắp xếp hôn sự. Kể cả sử dụng trí thông minh của mình bày ra đủ thứ thủ đoạn đẩy người phụ nữ ấy ra xa khỏi ông.

Bảo Nguyên liếc nhìn xuống lá bài trong tay mình đang bị siết chặt đến biến dạng. Gần 30 năm sau cũng vẫn bốc được lá bài này. Sự sắp đặt của định mệnh quả là có dụng ý và toan tính cả.

Cuộc nói chuyện không biết kết thúc lúc nào. Bích Vân còn có việc, không đợi chủ nhà tiễn mà trực tiếp bước ra cửa ra về. Hơn nữa, tâm trạng Bảo Nguyên lúc này cũng không đủ chỗ quan tâm tới vị khách như Bích Vân. Và dù gì bà ấy cũng sẽ tới tìm Bích Vân, không sớm thì muộn mà thôi.
 

Rùa Cạn 21

Gà con
Tham gia
29/6/21
Bài viết
31
Gạo
0,0
Sau hai hôm ở bệnh viện, cuối cùng Hạ An cũng được về nhà.
Cái bàn ăn nhỏ thường ngày có thêm người nhà họ Hạ thì có vẻ hơi chật chội, ngột ngạt.
Nhưng thực tế chỉ có má Hạ và Hạ An đang ngồi ở đó. Những người khác vì lo sợ đạn lạc nên thà chịu chật cũng nhất quyết ngồi trên một băng ghế nhỏ xíu để xem tivi.
- Bây giờ mẹ muốn nghe toàn bộ câu chuyện của con.
Má Hạ cuối cùng cũng mở miệng.
Hạ An đau khổ không biết bắt đầu kể từ đâu. Nhưng má Hạ rõ ràng vừa ra tối hậu thư cho cô, nếu không có gì giao phó, chắc cô sẽ không yên thân qua hôm nay.
Hạ An cố gắng liên kết các sự việc và diễn tả theo cách cô đọng nhất:
- Má Hạ, thật ra, con chỉ muốn làm thêm. Là vì ngành học này rất cần phải cọ xát thực tế. Kinh nghiệm, cảm thụ, chính xác là cần tích lũy qua từng ngày. Cho nên, cho nên con đi làm thêm. Chuyện chỉ có vậy thôi.
Má Hạ hướng ánh mắt truy hỏi tiếp tục nhìn cô chờ đợi.
Thật ngốc khi những đứa trẻ lại nghĩ mẹ mình là một người rất dễ bị lừa gạt. Chỉ là bà ấy mắt nhắm mắt mở không truy cứu mà thôi. Các bà mẹ luôn có nhiều hơn một đôi mắt, một đôi tai, kể cả những việc chúng ta có vòng vo hoặc dấu tận tâm cang thì mẹ vẫn sẽ thấy được.
- Mẹ muốn nghe là toàn bộ sự việc.
Má Hạ tiếp tục ra tối hậu thư thứ hai cho cô.
Lý do để Hạ An dấu giếm chỉ để bảo vệ gia đình mình. Thật tình cô cũng rất bướng bỉnh, chuyện đã quyết lòng sẽ không dễ từ bỏ. Dù bị truy hỏi đến không còn đường lẩn tránh nữa, Hạ An vẫn cố tình lái câu chuyện của mình sang một lối mở khác:
- Đúng ra công việc cũng rất tốt. Là Tuấn Nguyên, anh ấy tìm giúp con. Có anh ấy ở đây, con có thể làm việc gì linh tinh đâu. Chỉ là trong quá trình làm việc có chút sai sót, nên gây ra chút xíu thiệt hại. Nên phải bồi thường là hiển nhiên. Nhưng tất cả đều đã được giải quyết cả rồi. Không còn gì bận tâm thêm cả.
Hạ An nói xong liền xuất chiêu mèo ba đuôi. Cô cọ cọ đầu mình vào vai má Hạ. Trong lòng thầm cầu sẽ hiệu quả. Đây là tuyệt chiêu công phá siêu cấp cô thường hay sử dụng với má Hạ trong những tình huống nguy khốn.
Nhưng lần này, hình như không có hiệu quả.
- Không lẽ nhìn mình không đủ đáng yêu.
Hạ An lầm thầm, lại tăng thêm ba phần nũng niệu, bảy phần mè nheo.
Cũng không ăn thua.
Má Hạ đã nhìn thấu các trò mèo của cô, bà nhẫn nại hỏi vặn lại:
- Một chút thiệt hại là bao nhiêu, để con phải lừa gạt cả nhà như thế?
- Thật ra... cũng không nhiều. Má Hạ không cần lo lắng.
Má Hạ trân trối nhìn Hạ An vẫn đang tiếp tục luyên thuyên:
- Công ty Hoa Thành mời con tham gia dự án điện ảnh. Công việc mới này tốt lắm, tiền lương cũng kha khá. Ít ra một thời gian ngắn là có thể kết thúc tất cả rồi. Việc học dù phải gián đoạn, nhưng con vẫn đến khoa mượn tài liệu về nghiên cứu thêm. Con..
Cuối cùng, má Hạ biết không thể trông chờ Hạ An tự khai ra. Bà liền quay sang truy hỏi hai người còn lại:
- Uyển Du, Nhã Lan hai đứa mau nói cho má Hạ biết thực sự là bao nhiêu?
Uyển Du khốn khổ bị Nhã Lan xô ra làm bia. Cô không còn cách nào khác đành lí nhí trả lời:
- Khoảng hai mươi lăm ngàn đô.
Hạ An bất lực nhìn từng lời thoát ra từ miệng Uyển Du. Trong lúc đó, cô cũng nghe thấy sự thất vọng của má Hạ:
- Trời đất ơi!
Má Hạ thấy đầu óc mình quay cuồng. Hai mươi mấy ngàn đô la nếu quy đổi ra là cả một gia tài. Má Hạ lẩm nhẩm tính nếu có bán cả mảnh vườn nhà mình cũng chưa biết đã đủ trả hay không.
Ba Hạ lúc này cũng đi tới ngồi cạnh má Hạ:
- Sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ nghĩ cách mà. Em đừng lo quá.
- Hai hai mươi mấy ngàn đô. Con bé ngốc đó phải làm không công bao lâu mới có thể trả hết được?
Ba Hạ xoa xoa hai vai vợ an ủi. Ông chớp mắt ngầm động viên đứa con gái khốn khổ đang rối bời ngồi bên cạnh.
Từ thời trẻ tới tận bây giờ, tính cách ông ấy vẫn luôn ôn hòa, dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào của má Hạ. Thậm chí, thường ngày có phần bị má Hạ ức hiếp.
Nhưng thực tế, trong lòng Hạ An, ba Hạ là bức tường vững chải luôn bảo vệ và bao dung cô gái hay gây họa như cô. Cũng là mái nhà ấm áp có thể khiến má Hạ bình tĩnh và nói lý lẽ.
Má Hạ giận đến lạc giọng:
- Con bé này, thật tình chuyện lớn như vậy cũng không nói. Con tính một mình gánh thế nào đây hả? Con nghĩ mình đủ lông đủ cánh không cần ba mẹ nữa hay sao?
Ba Hạ nắm chặt tay vợ, ôn tồn lên tiếng:
- Mẹ Hạ An, bây giờ không sao, em đừng làm bọn trẻ sợ. Mấy đứa đi đi về phòng đi..
Cũng may, ba Hạ giải vây cho cả bọn. Ba cô gái chui vào phòng Hạ An. Hạ Lâm chả biết đi đâu, đành cố thủ trên băng ghế dán mắt vào tivi, nhưng đầu óc thì căng thẳng nghe ngóng.
Má Hạ đấm nhẹ vào ngực chồng mấy cái rồi không kiềm được xúc động.
Việc bà ấy giận chính là vì cô con gái bao lâu nay đã âm thầm chịu đựng. Đi làm bán sống bán chết tới mức phải vào bệnh viện cũng không cho mình biết. Thấy con gái bảo bối vất vả như thế làm cha mẹ lại không thể bảo vệ đúng là như xát muối vào tim bà ấy.
Ngồi bất động chỗ bàn ăn, má Hạ khẽ lau nước mắt:
- Chúng ta làm cha mẹ có thất bại quá không? Đến con gái mình cũng không bảo vệ nổi.
- Em đã làm rất tốt rồi. Chúng ta không giàu có, nhưng luôn dành cho bọn trẻ những gì tốt nhất có thể. Con gái chúng ta không phải rất xinh xắn bản lĩnh à, vì giống em cả rồi còn gì?
Má Hạ dịu xuống một chút, khẽ phì cười.
Ba Hạ là hiểu rõ tính vợ nhất, mấy chục năm rồi bà ấy vẫn thế. Cực khổ gì cũng luôn ôm vào người. Hạ An chính là như thế, nhìn mẹ mà trưởng thành, cũng chỉ luôn nghĩ cho người khác. Con gái là niềm tự hào lớn nhất của ông.
Ba Hạ vẫn kiên nhẫn vỗ về tâm trạng má Hạ:
- Con cũng đã lớn, không thể giữ nó mãi. Chim non bay xa thì cánh mới cứng cáp. Chúng ta bây giờ cũng nên học cách tin tưởng, cổ vũ, ủng hộ cho con.
- Khoảng nợ... chúng ta tính thế nào bây giờ, con bé sao có có thể gánh vác, còn tương lai của nó..
Má Hạ vừa nghĩ tới lại xúc động.
- Mẹ Hạ An, chúng ta chắc chắn không bao giờ bỏ mặc con tự xoay sở. Nhưng cũng không thể quá nóng vội khoét sâu sự vụ. Chúng ta không biết diễn tiến đang ở mức độ nào. Nếu con bé đã nói đang xử lý ổn chúng ta cũng nên tin con và theo dõi. Đến lúc cần thiết, dĩ nhiên chúng ta sẽ dốc tất cả bảo vệ con rồi, cho dù có bán sạch tài sản cũng không để con bé thiệt thòi.
- Nhưng thế giới showbiz này phức tạp thế nào, con bé ngốc đó sống thế nào được trong đó. Rồi việc học, cả tương lai sau này nữa..
- Không sao đâu.. Sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng quá.
Má Hạ tâm tình vẫn còn nặng trĩu. Bà vẫn không nhìn ra cánh cửa nào sáng sủa trong đấy. Nhưng ba Hạ luôn nói không sao, sẽ ổn.. không còn cách gì khác, buộc lòng bà cũng cố gắng tin theo như vậy.
Chợt ba Hạ đổi giọng, cái kiểu bông đùa quen thuộc.
- Cho bọn nhỏ ăn được chưa em? Mấy đứa ơi, món gà hầm mẹ Hạ An nấu ngon tuyệt cú mèo, ai muốn thử thì xếp hàng nhanh đi.
Má Hạ cũng trở mặt nhăn nhó cùng mấy câu càu nhàu thường trực:
- Anh lúc nào cũng ăn ăn. Em không hiểu sao lại nghĩ tới ăn lúc này cho được.
- Hè hè, anh thấy lúc chiều em có mua cả gà.. hôm nay lại được ăn món sở trường của mẹ Hạ An rồi mấy đứa.
- Mau xuống phụ em một tay đi...
- Ần... tới ngay.
Cuối cùng ba Hạ cũng thành công khuyên được má Hạ. Trong mắt bọn Hạ An, hiển nhiên ông ấy vừa trở thành vị anh hùng giải phóng.
Má Hạ mặc dù giận dỗi nhưng đã tạm chấp nhận sự việc. Hạ An phải cam kết không để bản thân chịu đựng thiệt thòi. Bà ấy mới nguôi ngoai một chút.
Khỏi phải nói, lần này Hạ An như nhặt được vàng. Mặc dù vẫn còn những điều mà cô đã vô ý hay cố tình quên đi. Nhưng kết cục như vậy chính là điều đẹp đẽ ngoài mong đợi.
 
Bên trên