Mình thì không vote cho lựa chọn nào ở trên hết. HE, SE, OE hay gì đó không quan trọng, quan trọng là nó có phù hợp với mạch truyện không, có hợp lý không, có chân thật không, có ý nghĩa không.
Ví dụ mạch truyện đang diễn biến bình thường, đùng cái cho nhân vật chết, và sau đó... hết truyện. Wtf? Sao mà gượng ép quá vậy? Chết để làm gì? Có dụng ý gì? Truyền tải điều gì qua cái chết đấy hay chỉ đơn giản là chiêu trò để câu nước mắt của độc giả? Đã vậy lại còn làm không tới nữa thì càng cường điệu, phản cảm. -_-"
Hay ngược lại, mạch truyện đang rơi vào bế tắc, đùng cái tác giả dùng quyền năng thượng đế của mình để hóa phép, HE trong vòng một nốt nhạc và vài dòng viết ngắn gọn như trong truyện cổ tích. Kiểu như coi độc giả là con nít vậy đó.
Thế nên mới nói "kết thúc" không phải một điểm đến, mà là cả một hành trình. Các tình tiết câu chuyện cũng như bánh răng, cái này khớp cái kia, cùng chuyền động. Trơn tru sẽ đưa tới đích mà nó - sẽ - tới. Nhiệm vụ của tác giả là phải làm ra hệ thống bánh răng hoạt động tốt và hướng về phía mình mong muốn. Mà như vậy thì yêu cầu sự tỉ mỉ ở từng bánh răng một, bất cứ cái nào trật cũng sẽ làm lệch hướng, cố ép sẽ trở nên gượng gạo vô cùng.
Bản thân mình thì thích ngược, viết cũng hay viết ngược, nhưng tùy vào diễn biến cụ thể mà sẽ hướng chúng tới SE, HE hay OE. Nhưng dù HE, SE hay OE thì mình vẫn luôn muốn người đọc sẽ biết trân trọng thực tại và có niềm tin vào cuộc sống hơn là đẩy họ xuống đáy sâu của sự sợ hãi và bế tắc.