Chương 3: Tình bạn nảy nở
Vì ngủ rất ngon nên lúc tỉnh dậy cô đã có tinh thần rất sảng khoái. Cô đạp xe đến đầu ngõ thì thấy Kỳ Tuấn đang đứng đó. Cô vờ như không nhìn thấy rồi đạp xe lướt qua. Chỉ là người đó nhanh hơn đã đặt tay ở ghế sau xe rồi. Bộ dạng của cô chắc không nhận ra nhanh thế vì ngày nào đi học cô cũng đeo khẩu trang, chắc chỉ có cái xe của cô bán đứng cô thôi. Nghĩ cũng không thể tránh được, cô bèn chào hỏi trước:
“Ô, chẳng phải bạn Kỳ Tuấn đó sao. Bạn đi đâu qua đây vậy, trùng hợp quá, chắc là gặp người quen. Có gì nói chuyện sau nhé, tớ phải đi học rồi.”
“Hằng à,” Kỳ Tuấn nói với vẻ mặt nhăn nhó rồi nói tiếp: “Xe của tớ bị hỏng, Hằng có thể cho mình đi nhờ một hôm được không?”
“Vậy sao, sao cậu không thuê xe ôm đi cho nhanh, ở ngay đằng trước có chú xe ôm đó thôi.” Cô đương nhiên là không cho đi nhờ rồi, nghĩ sao chứ, có lần một thì trước sau gì cũng sẽ có lần thứ một nghìn mà thôi.
“Chẳng lẽ bạn bè không giúp nhau được sao? Hôm nay kỳ thực tớ cũng không đem tiền trong người. Cho tớ quá giang một đoạn nhé.”
Còn chưa đợi cô trả lời Kỳ Tuấn đã ngồi yên vị ở ghế sau, cô chỉ biết lắc đầu quay lại nói: “Sẽ rất khó coi đấy. Xe của tớ thấp như vậy, không phải là không hợp lý hay sao?”
“Đương nhiên là không sao rồi. Tớ còn không sao thì cậu còn sợ gì nữa chứ. Nào, đi thôi.” Kỳ Tuấn vừa nói vừa cười.
Cô đành phải bất đắc dĩ đèo cậu. Trông chẳng khác gì châu chấu đèo voi, cô phải cố hết sức đạp từng chút một. Kỳ Tuấn có lên tiếng muốn đạp chung nhưng đương nhiên cô không đồng ý. Có khá nhiều người quay lại nhìn, cũng phải thôi, sức hút của cậu ta như nam châm thế kia cơ mà. Huống hồ dáng người lại cao nên trông lại càng hài. Bạn của cô còn chê xe cô mãi, không thèm ngồi, vậy mà giờ được cả công tử ngồi ấy chứ. Vì đạp xe mà cô vã cả mồ hôi, Kỳ Tuấn lên tiếng an ủi: “Rồi sẽ có ngày tớ sẽ đèo lại Hằng thôi. Yên tâm.”
Khi đã đến trường cậu ta xuống xe chờ cô gửi xe. Cả hai cùng vào trong sảnh chờ thang máy. Đang suy nghĩ không biết nên nói gì thì cô nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, đúng hệt kiểu Hàn Quốc đang từ sảnh chính đi tới. Anh ta đang bước đến thang máy làm cô không rời mắt một chút xíu nào. Cô không biết bộ dạng háo sắc của cô lúc này làm người kia tức giận. Một bảo vật như anh đứng ở đây mà xem thường. Kỳ Tuấn ho khan vài cái, vẫn chưa thấy cô có phản ứng bèn kéo tay cô. Vy Hằng đang thưởng thức trai đẹp thì bị kéo tay, cô tức giận quay lại thì bắt gặp gương mặt trẻ con của Kỳ Tuấn làm cô không khỏi nén cười khúc khích. Cậu ta trông thế mà cũng đáng yêu đấy chứ.
***
Đúng là cho đi nhờ lần một thì sẽ có lần hai, rồi lần ba. Không biết lôi đâu ra mà lắm lý do, sáng nào cũng đứng ở đầu ngõ đợi cô rồi đèo cô đến trường. Nghĩ thì cũng phiền nhưng kể ra cũng hay, không phải cô rất thích có một người bạn đẹp trai hay sao. Bây giờ cũng coi như ước nguyện thành rồi.
“Hằng này, có phải cậu đang cười không?” Kỳ Tuấn đột nhiên hỏi.
“Đâu có, nói bậy gì, tập trung đạp xe đi. Trời hôm nay thật đẹp. Mỗi tội con đường đi học này mà có thêm hai hàng cây thì tốt quá.”
“Cây? Sao lại có hai hàng cây thì thích chứ?” Kỳ Tuấn hỏi.
“À, không có gì. Chỉ là tớ rất thích cây thôi. Đi dưới hai hàng cây có một cảm giác rất thoải mái. Vừa đạp xe vừa ngắm nhìn cây từ xa, hai cây như đang chụm lại nói chuyện với nhau vậy. Rất thú vị.” Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Hạnh phúc của cô nhỏ nhoi lắm. Chính vì thế khi lớp trưởng phô tô cái gì đó không cần thiết cô thường phán rằng thật là lãng phí gỗ.
“Cậu có sở thích cũng đặc biệt quá nhỉ? Hoa không thích mà đi thích cây. Lá trên cây thì có gì mà thích chứ.”
“Hì, thế mới lạ. Hoa cũng thích, nhưng nhìn cây thích hơn. Hoa nở được mấy ngày chứ. Chẳng thà là cây cỏ có thể mạnh mẽ sinh tồn còn hơn là một bông hoa đẹp, chỉ nở có mấy chục tiếng ngắn ngủi rồi héo tàn.”
Vừa dứt lời thì cô thấy không hợp lý lắm. Cái tật bà già của cô lại tái phát rồi. Chỉ là không ngờ Kỳ Tuấn lại cười rộ lên, rồi quay xuống nhìn cô mà tiếp tục cười làm cô tức nghẹn cả họng. Đang định đánh cho cậu ta tỉnh thì chiếc xe vấp phải một viên gạch ven đường làm cả hai ngã nhào xuống đất.
Cảm giác lúc này của cô chỉ còn lại là đau mà thôi, đầu gối đã trầy xước rách cả mảnh quần để lộ máu cùng huyết tương chảy ra. Nhìn sang bên cạnh thấy Kỳ Tuấn không sao cô cũng cảm thấy may mắn. Chợt có một bàn tay đang chìa ra trước mặt hai người, cô mỉm cười không biết ai qua đường giúp đỡ thì một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên:
“Cậu có sao không, để tớ đỡ cậu dậy.” Cô bé xinh xắn đó nói với Kỳ Tuấn.
Đúng là khuôn mặt thiên thần thì luôn được chào đón, đi đến đâu có người giúp đỡ đến đó. Trách sao được, chân cô vừa ngắn lại vừa không xinh đẹp mà. Nhưng Kỳ Tuấn không có chút phản ứng nào với cô bé đó mà chỉ đứng dậy chống xe rồi đến chỗ cô nhẹ nhàng nói:
“Cậu có sao không? Đau lắm không, để tớ đỡ cậu dậy.”
Cô bé kia thấy Kỳ Tuấn không thèm liếc nhìn thì cười gượng rồi đi mất.
“Giúp gì chứ, nếu muốn giúp thì người cần giúp là cậu chứ không phải là tớ.” Kỳ Tuấn vừa nói vừa đỡ cô lên xe.
Kể ra thì cũng đúng. Cô bạn đó trông giống háo sắc hơn. Cũng không trách thái độ của cậu ấy được. Nghĩ thế cô không nói gì nữa mà ngoan ngoãn ngồi im chịu đựng đau đớn. Không mấy khi cô đổ máu nhưng lần nào đổ thì lần ấy tốn bao nhiều là ao nước (Có câu một giọt máu đào hơn ao nước lã mà). Kỳ Tuấn dìu Vy Hằng vào lớp mặc dù cô một mực từ chối. Vừa vào lớp đã gặp bao nhiêu ánh mắt dò xét pha lẫn chút ngương mộ. Phương Thảo nhìn thấy chân cô tập tễnh đầu tiên bèn chạy đến dìu cô ngỗi xuống rồi lên tiếng trách móc: “Đi đứng kiểu gì mà thành ra thế này?”
“Tớ không sao, chỉ chảy chút xíu máu thôi mà, coi như giảm béo đi.” Cô đành cười xòa giải thích.
“40kg còn giảm cái nỗi gì, muốn người ta tức chết mà.” Cô bạn vẫn chưa từ bỏ ngồi xuống cạnh cô rồi mà vẫn lên tiếng trách móc.
Cô chợt nhớ ra vẫn còn Kỳ Tuấn, ngẩng lên đã không thấy người đâu rồi. Đi mà cũng không thèm chào hỏi một tiếng.
Ngồi nghe giảng mà chân thấy đau ê ẩm, đang nghĩ ra chơi sẽ đi xuống phòng y tế xử lý vết thương thì nghe có người đúng ngoài cửa lớp chào cô giáo. Cô ngẩng lên thì thấy Kỳ Tuấn. Quái lạ, cậu ta đến đây để làm gì chứ, trong tay còn cầm túi gì đó. Cậu ta nói với cô giáo mấy câu thì cô giáo quay xuống lớp bảo cô ra ngoài có bạn gặp. Cô đành đứng lên trước hàng chục con mắt ngưỡng mộ. Được trai đẹp mấy khi đến cửa lớp lại gọi cô, tẹo nữa quay lại kiểu gì cũng tra khảo cho bằng được mà coi.
Nhìn Vy Hằng đi tập tễnh mà Kỳ Tuấn thấy khó chịu trong lòng, có cái gì đó nhói đau. Chỉ vì cậu mà cô thành ra như thế này. Cậu để cô ngồi xuống ghế nghỉ gần đó rồi bắt đầu lấy cồn, bông, băng gạc ra xử lý vết thương cho cô.
“Sao không vào lớp học mà lại đến đây, sẽ muộn học đấy. Cặp sách vẫn còn đeo trên người này.” Cô vừa nói vừa chỉ vào chiếc cặp sách. Cùng lúc điện thoại cậu reo. Vừa bắt máy cả tràng dài trào ra như suối to đến mức cô cũng nghe thấy.
“Cậu điên à Tuấn, sao giờ còn chưa đến lớp. Cậu đã nghỉ ba buổi rồi đó, lần này lại đi muộn coi như học lại rồi. Cậu chết chắc rồi.”
Cô không ngờ vì cô mà cậu đã không đến lớp để rồi phải học lại. Cô không nói không rằng đứng dậy đi vào lớp. Kỳ Tuấn kéo tay cô lại nhưng cô gạt ra, bước thẳng vào lớp. Cô là gì chứ, sao cần thiết phải hành động như thế vì cô. Trước giờ cũng chưa có ai dùng hành động như thế cả. Cô cũng không cần ai để dựa dẫm vào. Ra về cô đi xe trước mà không đợi cậu ở nhà để xe. Kệ cậu ta, phải cho cậu ta nhớ rằng lần sau sẽ không làm việc ngốc nghếch không cần thiết ấy nữa.
Kỳ Tuấn tan giờ chạy thẳng ra nhà để xe, chờ đến nửa tiếng không thấy cô đâu mới thấy hối hận mấy lần định xin số điện thoại của cô mà không dám. Cậu không nghĩ là cô lại giận như thế. Chỉ vì anh quá lo cho vết thương của cô mà đã chạy ngay ra hiệu thuốc gần đó, rồi xin phép cho cô ra ngoài để xử lý không vết thương sẽ bị nhiễm trùng. Chỉ là không ngờ đến thái độ cô nhìn anh lạnh lùng quay vào lớp khi biết anh sẽ phải học lại môn đường lối cũng như không được thi môn này nữa. Hôm nay cô đã bỏ mặc anh đi về trước. Anh đành gọi bác tài xế đến rồi về nhà. Anh không ăn trưa, cũng chẳng ăn tối, chỉ ngồi lì trong phòng. Mẹ anh hỏi có chuyện gì nhưng anh chỉ nói không cần. Anh giờ chỉ mong cô hết giận anh, không mong gì hơn.
Sáng hôm sau anh đã dậy từ sớm đứng ở đầu ngõ quen thuộc. Cô có biết rằng vì cô anh đã đi bộ mười lăm phút để đứng đây chờ chỉ để được đi cùng cô, nói chuyện với cô. Cô giận anh làm anh rất buồn. Đang đứng chân tay lóng ngóng thì anh thấy bóng dáng của cô đi đến, anh luống cuống chặn lại.
“Hằng, giận tớ sao. Sao hôm qua lại không chờ tớ?”
Mới có một đêm mà trông Kỳ Tuấn như gầy hơn, ít râu mọc lúm phúm dưới cằm. Bộ dạng thì vừa nói vừa cẩn trọng, sợ sệt làm cô không còn chút gì giận anh nữa. Nhưng cô vẫn không nói gì mà chỉ đi tiếp, mặc kệ anh. Kỳ Tuấn nhanh tay hơn chộp được tay cô, anh năn nỉ:
“Tớ xin lỗi mà, lần sau không có nữa đâu. Nhất định thế.”
Thấy cô vẫn không nói gì anh hoang mang : “Tớ xin lối thật mà, lần sau, tớ hứa sẽ không vì cậu làm chuyện dạt dột có ảnh hưởng đến bản thân nữa được không?”
“Nói là phải nhớ đấy nhé.” Cô mỉm cười. Đây chính là câu mà cô muốn nghe nhất, cô muốn anh phải tự hứa không tự làm thiệt thân vì người khác, nhất là vì cô. Cô cũng không muốn mắc nợ ai cả.
Kỳ Tuấn nghe vậy liền cười ha hả rồi nhất định xin bằng được số điện thoại của cô rồi mới đèo cô đến trường. Đang đi đường thì cô nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ phát ra từ đằng trước.
“À, xin lỗi. Từ hôm qua đến giờ tớ chưa ăn gì, chắc là cái bụng đang biểu tình đó thôi.” Sợ cô lại giận nên anh cẩn trọng nói rồi quay xuống liếc nhìn cô.
Vy Hằng chỉ ho khan vài cái rồi nói rằng sẽ ăn sáng với anh. Chỉ có thế mà anh tủm tỉm cười mãi đến tận khi đến trường. Hai người vào cantin anh tạm bánh bao rồi lên lớp. Cả quá trình ngồi ăn Kỳ Tuấn cứ lải nhải hỏi về cái chân của cô suốt. Nào là đau không, còn chảy máu không, chắc là lúc tắm sẽ bất tiện lắm, rồi có bôi thêm thuốc không làm cô chỉ muốn nổ tung cả đầu ra, sao lại phiền hơn cả con gái thế không biết. Cô không thèm để ý ăn xong rồi đứng lên, làm người nào đó lại chạy theo rồi thao thao bất tuyệt rằng phải nhớ chờ anh đèo về không được về trước như hôm qua, rồi đi lại ít thôi. Nói đến tận khi cô bước đến cửa lớp, cô chỉ quay lại lườm anh một cái rồi đi vào.
Kỳ Tuấn đứng ngoài cửa chỉ biết gãi đầu cười trừ rồi chạy thẳng vào lớp. Ngồi xuống chỗ mà thấy tim vẫn đập, chân tay còn luống cuống làm rơi cả sách xuống đất làm mấy cậu bạn anh cười chế giễu. Anh coi như không nhìn thấy rồi dở sách ra đọc. Cảm tưởng học cái gì cũng vào, cảm giác rất dễ chịu.
Buổi tối chị Vy Hằng đi chơi với bạn nên cô lại ở trong phòng một mình, chị cô cũng hay đi chơi nhưng hôm nay vì đau chân mà cô cảm thấy hơi cô đơn. Lại nghĩ đến thái độ của Kỳ Tuấn hôm nay làm cô mỉm cười. Cậu ta cũng thật đáng yêu đó chứ. Vừa nghĩ cô vừa dở danh bạ thì đến đúng cái tên “Kỳ Tuấn”. Chần chừ mấy giây cô quyết định nhắn tin cho anh:
“Đã ngủ chưa thế?”
Kỳ Tuấn vẫn đang cười ngô nghê thì thấy điện thoại reo, vội vàng chụp lấy. Anh đã sắm riêng một chiếc điện thoại chỉ để liên lạc với cô mà thôi. Không ngờ cô nhắn tin cho anh sớm vậy, anh còn định lát nữa gọi cô. Đọc tin nhắn mà anh cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn.
“Tớ cũng đang định gọi cho cậu hỏi xem chân cậu thế nào đấy.” Kỳ Tuấn trả lời.
“Hỏi thì mai hỏi cũng được mà, có đến mức ngồi xe lăn đâu mà quan tâm thái quá thế.” Cô phì cười vì thái độ trẻ con của anh.
“Bây giờ và ngày mai cách nhau gần mười tiếng đồng hồ đấy, mười tiếng là cả vấn đề đấy. Mà đang nhớ tớ hay sao mà nhắn tin tớ thế?” Kỳ Tuấn nhắn tin rất khí thế, rất nhanh còn viết thêm mấy biểu cảm mặt cười nữa.
Vy Hằng không ngờ lúc Kỳ Tuấn nhắn tin lại teen đến thế.
“Chị tớ hôm nay đi chơi, cảm thấy hơi cô đơn thôi.”
“Thế sao cậu không ra ngoài đi chơi giống chị đi?”
“Chị tớ không cho đi, mà tớ ở phòng cũng quen rồi. Chị tớ bảo ra ngoài sẽ bị bắt cóc mất.”
“Bắt cóc? Người ta nhìn thấy cậu liếc mắt nhìn còn không nữa là bắt cóc.” Kỳ Tuấn trả lời kèm theo mất biểu tượng lè lưỡi.
“Dẫu biết rằng đời lắm cay đắng, nhưng sao nghe từ miệng cậu ra vẫn đắng cay như thế chứ?” cô trả lời kèm theo cả tá biểu tượng khóc làm cho tên đó choáng luôn.
Cứ thế nhắn tin đến hơn hai tiếng đồng hồ, cô và anh moi chuyện trên trời dưới bể ra nói đến khi chị Lan Vân về vẫn chưa nói hết. Thấy chị về, Vy Hằng nhắn tin là sẽ đi ngủ thì Kỳ Tuấn gọi điện đến hỏi cô nhắn tin nhiều thế đã đói chưa. Cô nói nhắn tin đâu có mất sức nhưng kì thực cũng có chút hơi đói thì anh chỉ nói đợi một lát rồi tắt máy ngay. Một lúc sau anh gọi điện bảo cô xuống dưới nhà. Cô đi xuống thì thấy anh đang đứng ở đó, dưới ánh đèn đường mờ mờ trông anh lại càng đẹp trai hơn. Anh đưa cho cô cạp lồng nhỏ ở tay cho cô.
“Chỗ này đủ cho hai chị em ăn đó. Ăn đi rồi ngủ ngon nhé.” Anh nói xong mà thấy tim vẫn đang đập rất mạnh, anh liền quay người đi ngay.
Vy Hằng thấy Kỳ Tuấn quay đi thì chỉ kịp nói câu cảm ơn rồi lên phòng. Mở ra thì mùi cháo thịt thơm phức bay vào mũi. Hai chị em suýt soa rồi ăn hết chỗ cháo đó. Vừa ăn chị cô vừa khen ngon, khen bạn cô quan tâm cô, đến chị có mấy đời người yêu rồi mà chưa ai quan tâm chị như thế, rồi còn bảo cô phải đối xử tốt với người bạn đó nữa làm cô dở khóc dở cười. Có lẽ vì câu nói của chị mà hôm sau cô đã mua kẹo mút tặng cho anh ta. Ai ngờ cậu ta phá lên cười rồi xoa đầu cô bảo cô đáng yêu quá rồi cất mấy cái kẹo mút vào túi mà không quên đưa cho cô một cái, anh một cái vừa ngậm vừa đạp xe đèo cô đến trường. Cảm giác thật không tệ, cô cảm thấy rất vui, có thể như thế này bao lâu cô cũng không biết, chỉ biết quen một người như thế chắc chắn sẽ không được lâu dài. Đành đến đâu thì đến, cứ vui vẻ đến chừng nào thì hay chừng đó.
Chương 4>> <<Chương 2