Bến đỗ cuối cùng - Cập nhật - Sên Sầu

Sên Sầu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
97
Gạo
0,0

Sên Sầu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
97
Gạo
0,0
Chương 5: Ngày đầu tiên đi làm

Buổi trưa ăn cơm xong Vy Hằng nằm ngủ một giấc rồi dậy chuẩn bị đi làm. Là buổi đầu đi làm nên cô khá hồi hộp nhưng cũng không nghĩ là nó sẽ diễn ra tồi tệ mà cho đến tận về sau cô cũng không muốn nghĩ lại.

Bước vào quán cafe chị pha chế tiến lại nói với cô:

“Chị là Lan, em mới đến đây làm nên chị sẽ chỉ dẫn cho em những điều cơ bản nhất.”

“Vâng.” Cô đáp lại. Nếu như làm việc ở đây lâu dài thì cô cần phải có mối quan hệ tốt với chị Lan này.

Sau đó cô đưa giấy chứng minh thư được photo công chứng cho chị. Chị nói rằng sẽ giữ chứng minh thư gốc trong vòng nửa tháng nhưng cô nghĩ chẳng có kiểu đi làm nào yêu cầu như vậy cả nên cô nói rằng chứng minh thư để ở quê rồi và chỉ đưa giấy chứng nhận của xã mà thôi. Chị ấy không nói gì nữa rồi chỉ cô cách lau bàn ghế, vị trí các bàn gọi theo thứ tự chữ U, và việc đầu tiên cô phải làm là lau nhà từ trên tầng xuống. Cô bắt đầu quét tầng dưới rồi đến tầng trên. Ở trên giống gác xép nhỏ, có hai bộ sô pha, chỉ có ánh đèn mờ trông không khí rất ám muội. Chỗ này có vẻ không sạch sẽ lắm, có lẽ do vài ngày chưa được quét, chị Lan cũng có nói qua rằng mấy ngày gần đây chưa có nhân viên chính thức chị có lúc phải lo toàn bộ việc trong quán cả ngày nên nhiều chỗ không được sạch sẽ lắm. Khi cô đang bắt đầu lau sàn nhà thì có hai chị sinh viên đến. Cô hơi lúng túng một chút vì hai chị là khách đầu tiên. Chị Lan nháy máy nhìn cô, cô bước đến hỏi hai chị dùng gì, hai chị nói đang chờ bạn lát nữa sẽ gọi sau. Do đó cô bước đến gần quầy pha chê cùng chị Lan, do có khách nên công việc lau nhà sẽ phải tạm dừng cho đến khi không còn khách nào mới làm tiếp. Lát sau bạn của hai vị khách đó đến. Cô bước đến và hỏi ba người dùng gì rồi ra quầy nói lại với chị Lan. Chị bắt đầu pha chế thức uống, trước đó ghi những thứ họ gọi vào một mảnh giấy nhỏ và tính tiền luôn bên dưới. Khi khách thanh toán cô chỉ cần nhìn vào tờ phiếu có ghi số bàn rồi tính tiền cho khách, xong xuôi cô sẽ phải kí tên mình vào tờ hóa đơn đó rồi đút vào một cái hòm sắt nhỏ, đến cuối ngày có người sẽ kiểm tra doanh thu của ngày.

Sáu giờ chiều là giờ nhiều người đã kết thúc công việc trong ngày, khách bắt đầu nhiều lên, còn có cả khách quen. Người đó nhìn cô một cái đã biết là người mới và còn ngạc nhiên vì nghĩ cô cùng lắm chi học cấp ba mà thôi, khi ra về còn nhìn cô cười và khen cô trông dễ thương nữa. Cho nên tâm trạng lúc đó của cô khá tốt. Bà chủ hôm qua cô gặp từ trên tầng bưới xuống đã bắt đầu ca thán chỉ trỏ vào chiếc ghế mà chị Lan để gần lối đi cầu thang. Bà ta lướt qua cô rồi chỉ hỏi mới làm hôm nay đúng không, chị Lan nhanh tay pha cho bà ta một cốc cafe rồi bảo cô đem ra. Cô bước đến chào bà rồi để cốc cafe đến trước mặt bà, bà ta chỉ hờ hững gật đầu một cái. Từ lúc bà ngồi quan sát, những động tác của cô trở nên vụng về hơn do căng thẳng. Chị Lan thấy thế an ủi cô:

“Bà không hay xuống đây đâu, đừng lo, có người mới nên bà quan sát thôi”. Cô cũng không đáp chỉ mỉm cười nghĩ cái thỉnh thoảng xuống là mấy ngày trên một tuần chứ.

Ngồi được một lúc bà ấy bắt đầu nói thứ này không được thứ kia không xong, đủ chuyện trên đời, rồi bắt chị Lan đi mua đủ loại thứ thuốc cùng cái cặp nhiệt kế nên trong quán lúc này chỉ còn lại một mình cô. Đúng lúc đó có chiếc taxi đỗ xe ngay trước cửa quán, bà quay sang gọi cô:

“Này con kia, mày đi ra bảo thằng tài xế dừng xe chỗ khác đi, dừng xe ngay trước cửa quán thế này thì làm ăn cái gì chứ.” Bà ấy cằn nhằn nhíu mày lại nói bằng giọng không mấy thiện cảm.

Mặc dù không thích thái độ của bà ấy nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại rồi đi ra ngoài. Cô cảm thấy khá lúng túng với trường hợp lần đầu tiên gặp này. Cô bước đến cạnh chiếc xe rồi gõ nhẹ vào cửa kính. Tài xế có lẽ hiểu được cô ám chỉ điều gì nên gật đầu với cô, nghe xong điện thoại liền rời đi. Lúc này cô mới ý thức được là làm công việc này sẽ còn nhiều việc khác phát sinh cần cô xử lý, do đó tính hay ngại của cô cần phải được kiểm soát hơn nữa.

Được một lúc thì chị Lan về, trên tay lỉnh kỉnh những thứ thuốc khác nhau. Một ông chú ngồi cạnh bà chủ quán bắt đầu đọc tên thuốc rồi phân tích nọ kia, còn bắt chị ấy đi thêm lần nữa để đổi thuốc. Chị vừa đi bà ta lại bắt đầu lải nhải:

“Mày đứng lùi ra ngoài này chứ, người ta vào người ta còn nhìn thấy, mày đứng đấy làm cái gì.” Bà ta vừa nói vừa chỉ vào chỗ cạnh cửa ra vào.

Cô thực sự không thể chịu nổi cái kiểu nói chuyện của bà ta, nãy giờ cô đã đứng rất nghiêm túc rồi, chỗ này đứng cũng có thể quan sát rất rõ ngoài đường. Cho nên cô không lên tiếng đáp lại mà chỉ đứng lùi ra bên ngoài mà thôi. Chị Lan quay về vừa vặn nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, chị đưa thuốc cho bà chủ rồi đi đến chỗ cô nhẹ giọng an ủi:

“Tính bà ấy là vậy mà, em đừng để ý nhé. Một hai ngày sau sẽ quen thôi.”

Cô chỉ cười khổ một tiếng, nếu một tuần đến vài ngày bà ấy xuống tra tấn kiểu này không mấy cô lại trở thành người thô tục mất. Ôi, ôi, chết mất thôi. Đang kêu trời kêu đất trong lòng thi giọng bà ấy lại vang lên làm cô giật mình:

“Này, mày ra đây ta bảo.” Bà ta nói với cô.

“Dạ, có chuyện gì ạ?” Cô vừa bước đến vừa nói.

“Mày sang quán phở bên cạnh bảo cho bà Kim bát phở, ít thịt thôi.” Bà nhìn cô ra lệnh.

Ô hay, cái việc này nằm trong phận sự của con bé như cô hay sao chứ, điều này cô cảm giác không thể chấp nhận được. Nhưng không biết làm gì hơn đành miễn cưỡng gật đầu. Sau khi nói với bên quán phở xong cô quay lại đến chỗ bà ta nói:

“Cháu nói với người ta rồi, tí nữa người ta sẽ đem qua ạ.”

“Mấy tuổi đầu rồi mà ăn nói như thế hả?” Bà ta không chút kiêng dè nhìn cô giáo huấn: “Hà Nội nghìn năm văn hiến, đi ra ngoài là phải ăn nói lễ phép lịch sự, nói anh này hoặc là chú kia, ai nói người ta bao giờ, không ra làm sao cả.”

Cô mắt tròn mắt dẹt nhìn bà rồi chỉ hờ hững đáp: “Vâng” rồi quay đít đến chỗ khác đứng. Rõ ràng trong miệng lúc nào cũng phun ra mấy từ con này con kia, xưng hô thì mày tao thế mà còn nhắc đến mấy từ “Hà Nội nghìn năm văn hiến” kia với cô. Thật quá thể đáng. Lại còn bắt cô đứng trong khi chẳng có khách nào vào. Đã bốn tiếng trôi qua luôn chân luôn tay lại phải đứng im một chỗ, chân cô thực sự đang rất đau nhức, kiểu gì bệnh đau chân của cô tối về sẽ lại tái phát cho mà xem. Thật tình, cô có cảm giác không chịu được loại bà chủ như bà ta, cô đến để đi làm, đem sức lực của mình để có thể đổi lấy tiền chứ không phải là để bà ta giáo huấn chửi bới hay gì đó. Dù cho cô có cần công việc này đi chăng nữa, nhưng lòng tự trọng của cô cũng không cho phép.

Đợi mãi mới đến mười giờ kém, cô bắt đầu lấy chổi đi quét sàn nhà rồi lau dọn lần nữa để đúng với giờ về. Mới quét được một tí đã lại nghe giọng của bà ta vang lên:

“Ôi giời ơi cái con kia, lúc nào quét mà chẳng được, không thấy người ta đang cấp cứu hay sao mà còn làm ồn.”

Cấp cứu cái con khỉ nhà bà ấy, cô quét không phát ra tiếng động nào mà còn cằn nhằn, thật sự không thể hiểu nổi. Cả buổi tối mới có mấy tiếng đồng hồ mà đo đến cả chục lần huyết áp, rồi còn ca thán đủ thứ trần đời. Loại người này cô mới được gặp qua.

“Dù sao cũng muộn rồi, cháu quét lát là xong thôi.” Cô không cho là đúng bèn nói lại.

Mặt bà ta bắt đầu căng lên, tức giận quát: “Tao chưa thấy đứa nào như mày cả, ương thế, nói một câu cãi một câu là sao hả?”

Cô cũng không thèm đáp lại, người thế này cô cũng không muốn nhìn thấy lần thứ hai. Được mười phút sau thì bà ta mới đi lên gác để đi nghỉ. Chi Lan vừa thấy bà ý lên thì giục cô: “Em mau quét dọn đi không sẽ về muộn đấy, vừa quét vừa trông để chị đi tắm.”

Cô chỉ “vâng” một tiếng. Vẫn còn hai người khách nữa vậy mà chị ấy vẫn dám đi tắm, cô thấy khó hiểu, không lẽ ngày nào chị ấy cũng thế sao. Ngay tầng dưới có một nhà vệ sinh nhỏ, khách khi ngồi uống cafe có thể nhìn thấy nhà vệ sinh đó, cô nghe thấy tiếng nước chảy róc rách mà thầm đặt dấu hỏi to đùng. Lúc chị ấy tắm xong là lúc hai người khách ra về. Cô trả tiền thừa lại, một trong hai người còn nói thêm câu:

“Mai là 8-3 đấy, chắc mai em được tặng nhiều hoa lắm đấy nhỉ? Bọn anh hôm nay chúc 8-3 em trước nhé.”

Cô cũng không trả lời mà chỉ mỉm cười mà thôi, với người khác giới cô không thích xã giao nhiều cho lắm, dù sao cũng không quen biết gì. Cô bắt đầu vào phòng bếp nhỏ rửa hết cốc, rồi lau lại sàn. Nước lạnh thấu xương, đã mười giờ tối rồi, thời tiết lại lạnh, tay cô như đông cứng lại vậy. Thấy có hai cái bát gần đó cô nghĩ là của chị Lan dùng ăn trưa nên cũng rửa hộ luôn rồi úp bát và cốc cẩn thận. Dù sao cũng cô cũng sẽ không làm ở đây nữa nên giúp chị làm chút gì đó dù đó chỉ là rửa hai cát bát mà thôi. Công việc cuối cùng chị giao cho cô là đi đổ rác. Cả cái thùng to đùng, đó là một thùng sơn cũ, là rác của cả ngày nên nó khá đầy. Mặc dù đã bắt đầu về đêm nhưng xe cộ ở con phố này lúc nào cũng đông, cô phải vất vả một lúc mới sang được đường. Cô đổ rác xong, thấy có cô lao công đứng cạnh liền thấy đồng cảm vô cùng:

“Cô chưa làm xong công việc sao? Cũng đã muộn lắm rồi mà.” Cô mỉm cười nói chuyện với cô lao công đó.

“Ừ, cô cũng xong rồi đây, giờ quét tí chỗ này lại là được. Cháu đi làm thêm à, giờ cũng về rồi chứ.”

Có lẽ những cảnh thế này cô ấy cũng quen rồi nên cô mỉm cười đáp: “Vâng, giờ cháu cũng về đây. Cháu đi trước nhé.”

“Ừ, chào cháu.” Cô ấy mỉm cười đáp lại.

Lần đem thùng rác này về cảm giác nhẹ hẳn. Lúc sang được giữa đường cô thấy có chiếc ô tô đang đi lại gần bèn đứng lại chờ ô tô đi qua. Đó là cách cô sang đường, vì tốc độ của ô tô cao hơn của xe máy nên để đảm bao an toàn cô luôn đứng chờ. Nhưng chờ một tí rồi cô vẫn chỉ thấy chiếc ô tô đó đi chậm lại, như có ý nói cô có thể đi trước. Cô hơi nhíu mày rồi bước nhanh sang đường. Lúc này cô có thiện cảm với ô tô đó quá, lần đầu tiên cô được nhường đường như thế, khác hẳn với cảm giác chán ghét khi có lần cô nhìn thấy một cô bé ngồi từ ghế sau ô tô vứt hộp sữa khi uống xong ra ngay giữa đường.

Vương Anh đang đi làm thêm từ công ty trở về, anh đã đi làm ở một công ty khá lớn để có thêm kinh nghiệm, nhưng do hôm nay có chút vấn đề nên về trễ. Chỉ không ngờ lại nhìn thấy Vy Hằng đang cầm vật gì đó qua đường, anh bèn giảm tốc độ cố ý nhường cô, rồi lại thấy cô bước vào một quán cafe. Không lẽ cô ấy lại đi làm thêm.

Vy Hằng bước vào quán rồi rửa tay thật sạch và dọn dẹp nốt, nhưng đầu thì vẫn nghĩ đến chiếc ô tô đó. Nó làm cô nhớ đến chuyện xảy ra hai hôm trước. Khi đó cô đi đổ rác, lại đúng lúc cô làm vệ sinh đẩy chiếc xe rác đó đi, cô vội vàng gọi lại. Chiếc xe đã chứa đầy rác, cô chỉ còn cách cầm túi rác rồi vứt cao lên đó mà thôi. Do chân cô quá ngắn nên ném đến túi thứ hai thì nó bay sang bên kia xe đổ rác, cô vội vàng chạy sang thì thấy ngay phía sau xe rác ấy có một chiếc Audi màu xám đang dừng ngay đó. Lúc ấy cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ sợ người trong xe nhìn thấy cảnh này, cô chỉ muốn độn thổ ngay mà thôi. Cô vứt nốt túi rác ấy lên rồi quay người chạy về. Chị cô vừa đi ra trông thấy cảnh ấy thì cười ngả nghiêng, chê cô chân ngắn làm cản trở giao thông, đến cả ô tô cũng phải chờ. Lúc ấy mặt cô đã đỏ bừng, không trả lời chị mà trực tiếp véo chị một cái làm chị kêu lên. Nghĩ lại chuyện ấy cô vô thức mỉm cười.

Chị Lan đứng từ sau lúc nào không biết, chị vỗ mạnh vào vai cô một cái làm cô giật mình quay lại.

“Hôm nay em đừng để ý gì nhé, bà chủ tính như thế rồi mà, em làm với chị chứ có làm với bà ý đâu, nên đừng bận tâm gì nhé.” Chị chân thành nói với cô.

“Thế một tuần bà ấy xuống đây mấy lần?” Cô đem thắc mắc này từ lúc chiều đến giờ hỏi.

Chị ấy cười gượng rồi đáp: “Cũng năm lần gì đó.”

Năm lần? Năm trên bảy mà còn là ít ư, cô cũng bó tay.

“Thế chị làm ở đây đã lâu chưa vậy?” Cô hỏi chị.

“Cũng phải hai năm rồi, nên chị cũng quen rồi, với lại cũng là anh em xa nữa.” Chị đáp.

Thảo nào mà chị ấy ở lại. Chị nói ăn nghỉ tại đây luôn. Hai chị em nói chuyện được một lúc thì cô xin lại chị tờ giấy công chứng của chứng minh thư. Chị có vẻ nhìn ra bèn nói với cô.

“Mình đi làm thì phải kiên trì chứ, không lẽ em định nghỉ hay sao?” Chị hỏi cô.

“Vâng. Đi làm chứ đâu phải đi nghe cằn nhằn đâu chị. Em là em không thế được.” Cô đáp không chút do dự. Có gì thì cô chỉ là nói ấy thôi.

Chị Lan tỏ vẻ bất lực đưa lại tờ giấy cho cô rồi nhìn cô có chút nuối tiếc. Cô mỉm cười chào chị rồi ra về. Thế là năm tiếng làm việc cực nhọc đầu tiên trong đời của cô đã thành công cốc. Quan điểm của cô là như thế. Cô nghĩ nếu như ai không cần tiền ngay lập tức thì sẽ không bất đắc dĩ làm công việc này. Và việc hai tháng sau đó quán cafe này vẫn treo biển tuyển nhân viên đã chứng minh cho điều cô nói này.

Cô thở dài ra về, từng cơn gió lạnh bắt đầu len lỏi vào cơ thể. Cách đó không xa có một người đang đứng ở ngoài ô tô, cô cũng không để ý đang đi qua thì có tiếng nói cất lên:

“Vy Hằng à, định đi mà không chào hỏi tiếng nào sao?”

“Anh Vương Anh? Sao anh lại ở đây, trùng hợp quá.” Cô ngạc nhiên nhìn anh.

“Có thể nói chuyện một lát được không, ngồi ngay quán nước đây thôi.”

“Nhưng cũng muộn rồi mà…”

Cô chưa kịp nói hết thì anh đã kéo cô lên quán nước ngay vỉa hè.

“Em đi làm thêm à? Có vất vả lắm không ?’’ Anh nhìn cô khẽ thở dài hỏi. Một cô bé nhìn yếu đuối như cô đã phải đi làm thêm rồi hay sao.

Cô chỉ thở dài nhẹ rồi đáp: “Cũng không có gì, có lẽ từ mai cũng sẽ không đến đó nữa.”

“Có chuyện gì sao? Công việc không thuận lợi à?” Nhìn vào đôi mắt buồn buồn của cô anh nghĩ đã có chuyện gì xảy ra. Nếu là có thì người sai chắc chắn là bên kia, không thể là do cô được. Mặc dù cô nhỏ bé nhưng anh nghĩ cô làm việc sẽ đến nơi đến chốn.

“Không có gì. Cuộc sống mà, đâu phải lúc nào cũng như ý của mình.” Cô với anh nói chuyện với nhau như thế này quả là hiếm, chẳng mấy khi nhìn thấy bộ dạng người lớn này của anh.

“Ừ, đúng thế. Anh cũng đang gặp chút rắc rối trong công việc, nên cũng đang đau đầu quá.” Lần này đến lượt anh thở dài.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh cô thấy anh như đang có tâm sự. Anh nhìn lên bầu trời rồi thở dài, khác hẳn vẻ phong lưu của anh ngày thường, làm cô không phân biệt được đâu mới là con người thật của anh, phải chăng vẻ phóng thoáng ngày thường chỉ là ngụy trang mà thôi. Nhưng cô cũng không quan tâm nhiều đến thế.

“Sau cơn mưa đôi khi còn thấy cầu vồng mà.” Cô chỉ nói đúng câu này với anh rồi đứng dậy bước đi. Cũng đã khuya rồi, cô nghĩ không nên lán lại lâu hơn nữa.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô khuất dần, môi anh mỉm cười nhẹ. Vừa câu trước đã ca thán về cuộc đời vậy mà câu sau đã an ủi người khác rồi. “Sau cơn mưa đôi khi còn thấy cầu vồng.” Đúng thế, cô ấy nói đúng, điều gì cũng có thể xảy ra mà, chỉ cần cố gắng sợ gì không đạt được thành tích. Chỉ một câu nói đã an ủi được anh rồi, cô quả là có sức nặng đối với anh. Chẳng bù cho thằng bạn thân của anh nói chuyện cả nửa tiếng mà còn không nói được câu nào ra hồn. Anh lắc lắc đầu, từ sau anh phải năng nói chuyện với cô mới được. Nghĩ đến đây cũng hơi buồn. Cô có vẻ không hứng thú với anh, nói chuyện cùng lắm dăm ba câu, cũng may hôm nay tình cờ gặp. Anh nhắn tin không nhắn lại, gọi điện thì chục lần mới nghe được một lần, cô làm anh muốn gặp mà không dám. Anh cũng không hiểu cô sao lại có thái độ không thiện cảm đó với anh. Nhưng hôm nay anh đã chắc chắn hơn về cảm tình dành cho cô.Vy Hằng không hề biết rằng chỉ một câu nói của cô đã làm thay đổi cả suy nghĩ lẫn hành động sau này của một người.

Vy Hằng trở về phòng với thân xác dã rời. Đây là lần đầu tiên cô hoạt động nhiều như thế. Cô mệt đến nỗi chỉ uống cốc sữa rồi lăn ra giường ngủ. Từ ngày mai cô lại chính thức bắt đầu cuộc sống như trước đây: ăn và ngủ.

Chương 6>> << Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sên Sầu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
97
Gạo
0,0
Chương 6: Niềm vui nho nhỏ

Vì lâu rồi không hoạt động mà sáng dậy cô thấy đau nhức cả người, mỏi nhừ đến nỗi không buồn động đậy, làm cho ai đó phải đau lòng một phen.

Nhìn Vy Hằng mà lòng Kỳ Tuấn xót xa không nói lên lời, không biết phải làm gì cho cô anh chỉ biết mua cho cô một hộp sữa với cái bánh mỳ thật to. Nhìn điệu bộ anh đưa sữa và bánh cho cô mà cô không nhịn được cười cái rõ tươi rồi xoa đầu anh, làm anh cười tít mắt rồi cả hai cùng cười.

Vừa vào lớp đã thấy bọn con gái lớp cô túm tụm lại một chỗ bàn tán xem bọn con trai hôm nay sẽ làm gì, đúng là ngày tám tháng ba có khác. Cô cũng không để ý đến mấy chuyện này cho lắm nên vào chỗ, chỉ có ý định đến giờ ra chơi làm giấc mà thôi. Đến giờ ra chơi, mấy anh chàng lớp cô bắt đầu đi ra ngoài, cô cảm thấy không có gì thú vị, chắc lại đi mua bánh kẹo rồi tặng mỗi nàng bông hoa hồng mà thôi, trước giờ đều mấy kiểu như thế, cô cũng không thấy có gì lạ, cô cũng chưa bao giờ cầm bông hoa đó về cả vì nếu có tặng thì phải người khác giới tặng và chân thành tặng cho mình chứ không phải kiểu tặng tập thể như thế. Cô cứ nghĩ là ngày này sẽ nhanh chóng trôi qua tẻ nhạt giống như hai mươi năm trước giờ đều thế, nhưng chỉ không ngờ đến là Vương Anh, cái anh chàng mà tối qua cô nói chuyện lại đến tận lớp tặng hoa cho cô. Lúc đó cũng đúng lúc các bạn nam lớp cô tổ chức cho các bạn nữ, màn đầu tặng mỗi bạn bông hoa, sau đó hát và liên hoan. Lúc trong lớp đang diễn ra sôi nổi thì Vương Anh đi vào, đứng trước mặt cô rồi giơ bó hoa hồng ra, nhìn qua cũng phải đến vài chục bông. Cô chưa kịp phản ứng nhận hay không thì anh chàng đã nhét hoa vào tay cô rồi chạy bỏ của mà lấy người làm cô khó hiểu, bình thường tán gái thì mạnh tay thế mà hôm nay tặng hoa cô thì lúng túng như lần đầu vậy, chỉ có điều cô không nghĩ anh chàng này lại tặng hoa cô. Đáng yêu quá đi, ít ra lần đầu tiên có người tặng hoa cho cô, mà lại là một anh chàng đẹp trai nữa chứ, sau này cũng có cái để nhớ.

Mấy bạn nữ chạy đến chỗ cô, người thì khen hoa đẹp, người thì khen người đẹp, cô người thì nói cứ tưởng hôm nay thấy màn tặng hoa của anh chàng lần trước đến lớp băng bó cho cô ai ngờ lại là anh chàng khác, rồi còn có người lôi bó hoa ra đếm xem có tất cả bao nhiêu bông, rồi chốt lại có một phần hai của một trăm bông làm cô đau cả đầu. Công nhận từ đợt quen Kỳ Tuấn cái vận hên gặp trai của cô từ từ phất lên hay sao ấy, có lẽ chỉ cần một lần làm phá vỡ cái kỷ lục đen đủi thì lần sau sẽ tốt hơn. Dù sao cũng tốt, quan trọng có trai để ngắm, có người đẹp để có dịp đi chơi cùng là cô mãn nguyện lắm rồi.

Nhận hoa vui là một chuyện, nhưng đem về lại là một chuyện khác. Cầm bó hoa mà cô chỉ muốn có phép làm cho nó tàng hình, thỉnh thoảng lại có người quay lại nhìn làm cô cảm thấy không thoải mái, cũng may từ khi cô ra khỏi lớp đã đeo cái khẩu trang to đùng nên cũng không lo lắng. Nhưng đến khi gặp Kỳ Tuấn ở nhà để xe thì cô lại thấy mặt anh đen sì mấy vạch, nhìn chằm chằm vào bó hoa của cô rồi chẳng nói chẳng rằng dắt xe đạp ra cổng trường làm cô phải vội vàng lên xe nhanh nếu không bị bỏ rơi tại chỗ cũng nên. Cô chưa gặp trường hợp này bao giờ nên cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi đằng sau. Đến nơi, cô xuống xe lúc này ai đó mới lên tiếng:

“Hoa ai tặng? Đẹp gớm nhỉ, đỏ quá trời.” Ai đó nhìn cô khó chịu nói.

“À, một người bạn thôi mà, đúng là hoa đẹp thật mà, không biết kiếm cái gì để đựng cho vừa nữa.” Cô vừa nhìn bó hoa thật thà đáp.

“Hứ…” Ai đó lại kéo dài giọng ra, rồi quay người đi luôn không thèm nói gì.

“Đồ nhỏ nhen, xí, về thì về đi.” Cô thầm nghĩ. Đã không tặng cho người ta cái gì hay chúc thì thôi lại còn cấm người khác tặng. Eo ôi, tưởng cô không biết cái ngoài cái mặt đẹp trai thì bụng toàn là một đống thối.

Cầm bó hoa về phòng, hít vào cái hương thơm dịu nhẹ ấy cô cảm thấy thoải mái vô cùng. Phòng cũng không có lọ hoa nào, cô lấy luôn lọ sứ nhỏ cô hay làm dưa đổ đầy nước vào rồi cắm hoa. Buổi tối chị Lan Vân đi chơi về cũng cầm trên tay một bó hoa. Chị còn trêu cô năm nay mới có hoa cầm về, cái ngày chị cô được tặng hoa là cả chục năm về trước rồi ấy, rồi phá ra cười. Cô tức quá không nói gì phản bác được đành nằm lên giường đi ngủ, tự nhủ chị đã nói thế thì sau này dù không có ai tặng cô cũng sẽ tự mua cho cô một bó cho bõ tức.

Kỳ Tuấn cứ nghĩ rằng Vy Hằng trông nhỏ bé, hiền lành lại ít nói thì chắc cũng không ai để ý, nhưng đến khi cô ôm cả bó hoa to đùng đứng trước mặt anh anh mới biết thì ra không phải vậy. Anh còn nhìn được điểm đáng yêu của cô chẳng lẽ người khác thì không. Gấu bông anh cũng đã chọn từ tuần trước. Còn nhớ có lần cô và anh đi bộ đi học do xe cô hỏng, cô cứ nhìn theo em bé ôm con gấu bông rồi tự cười, sở thích của cô cũng thật trẻ con, chỉ cần mua gấu bông là cô đã vui rồi. Gấu bông thì đã có, anh định tối mới mua hoa, vì tặng quà buổi tối bao giờ cũng lãng mạn hơn, hơn nữa anh cũng không muốn làm cô khó xử hay xấu hổ khi nhận quà của anh ở trước mặt bạn bè. Không ngờ có thằng tặng trước cả anh, tên này có lẽ nào đã có tình ý gì với cô. Nghĩ mà lại thấy tức mà.

Ngồi suốt hai tiếng đồng hồ mà anh còn chưa nghĩ ra câu gì để nói khi tặng cho cô. Không lẽ nói chúc Hằng ngày càng xinh đẹp, hay học thật giỏi. Ôi, sao giờ không vận dụng được chút văn chương nào sau mười hai năm đèn sách cơ chứ.

Vy Hằng đang ngủ say thì điện thoại rung, rung hết lần này đến lần khác. Theo phản xạ cô nhấc máy thì nghe thấy giọng Kỳ Tuấn, anh nói cô xuống dưới một lát có chút chuyện, rồi nói chỉ vài phút thôi làm cô không từ chối được.

Vẫn đem bộ mặt ngái ngủ cùng mái tóc hơi rối cô bước xuống nhà.

Kỳ Tuấn nãy giờ chờ Vy Hằng mà đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, tim đập loạn xạ, làm bản thân anh tự cảm thấy mất mặt, đường đường là đấng nam nhi mà cũng có lúc tim yếu đến thế. Nhìn Vy Hằng tiến lại gần mà Kỳ Tuấn bỗng chốc đứng chôn chân tại chỗ. Mặc dù tóc có hơi dối, quần áo ngủ hình con gấu nhưng da mặt cô lúc này trắng hồng, trông đáng yêu cô cùng. Không ngờ có lúc cô lại dễ thương đến thế.

Vy Hằng bước đến định chào thì thấy Kỳ Tuấn ôm con gấu mà cô thích nhất thì mắt sáng lên. Đang bước đến chào hỏi thì thấy tay cầm gấu của anh cầm luôn cả bó hoa rồi bước đến nhéo vào má cô mấy cái.

“Á, cậu bị dở hơi à, hôm nay quên uống thuốc sao?” Bị nhéo đến mặt sắp nhão ra nên cô kêu lên.

“Không ngờ cũng có lúc Hằng đáng yêu thế này, dễ thương quá đi.” Kỳ Tuấn thốt lên.

“À, à, chỉ là…” Cô vừa gãi đầu vừa đáp: “Chị tớ cũng từng nói qua lúc tớ mới ngủ dậy mặt hồng hào hơn bình thường, trông cũng đáng yêu.”

“Đúng thế, tớ thấy chị cậu nói rất đúng. Hôm nay nếu không gọi Hằng ra đây chắc là Tuấn đã không có cơ hội thấy rồi.”

Như nhớ ra điều gì, cô vội nói: “Nhưng mà… đây là gì vậy?” Cô vừa chỉ vào con gấu vừa hỏi anh.

“Hôm nay 8-3, tớ có món quà muốn tặng Hằng, xin lỗi đã tặng muộn thế này.” Anh vừa gãi đầu vừa nói rồi nhét con gấu vào tay cô, cả bó hoa nữa. Rồi anh bước sát đến hôn một cái lên trán cô rồi quay lưng chạy mất, còn không quên bổ sung câu ngủ ngon.

Vy Hằng đứng im mười giây rồi mới có phản ứng. Vừa nãy… vừa nãy, có phải anh hôn lên trán cô, không phải chứ?

“Em ấy á, con gái gì mà da mặt không đẹp chút nào, nhìn xem, trán lốm đốm mụn, dưới cằm cũng chẳng mịn màng gì. Ai mà dám hôn vào trán hay cằm em thì quả là dũng cảm, nếu nói em phải trân trọng người ấy suốt đời cũng không quá tí nào.” Lúc này đầu cô cứ vang lên hết lần này đến lần khác lời mà chị cô đã từng nói với cô. Không ngờ Kỳ Tuấn lại hôn lên trán cô, ý gì chứ? Ôi, không thể nghĩ quá lên được, người ta đẹp trai như thế quen biết với người bình thường như cô đã là trường hợp đặc biệt rồi có đâu mà có thể có tình cảm với cô được. Càng nghĩ càng dối, càng nghĩ lại càng đau đầu. Thôi, tạm gác lại vậy, nước chảy thì bèo sẽ trôi, đâu sẽ có đó. Do đó cô khôi phục lại tâm trạng khá nhanh. Nhìn xuống dưới tay, một bó hoa lan tím rất đẹp, và một con… trời ơi, minions nha, con minions to đùng. Sao người này dễ mến quá vậy trời, hết từ để miêu tả. Hoa lan là loài hoa cô yêu thích nhất, gấu bông, nhất là minions cô cũng đặc biệt yêu quý, cũng do ảnh hưởng từ bộ phim hoạt hình nổi tiếng cuối năm ngoái.

Cũng không phải lần đầu được tặng quà nhưng lần này lại khiến cô vui không tả lên lời. Cô bước vào phòng rồi ôm ngay con minions trong lòng lên giường nằm, thế là có gấu ôm đi ngủ rồi, là lá la. Nhìn đồng hồ cũng đã 12 giờ đêm, muộn vậy sao, không biết Kỳ Tuấn đã về nhà an toàn chưa. Cô lăn qua lăn lại mấy vòng rồi quyết định cầm điện thoại lên.

“Về chưa, tớ cảm ơn về món quà hôm nay nhiều nhé.” Không ổn lắm, thôi xóa đi. Cứ thế mấy lần nhắn rồi xóa, cuối cùng cô gửi tin ngắn độc hai chữ: “Ngủ chưa?”

Kỳ Tuấn sau khi hôn Vy Hằng tim thì cứ đập mà chân thì cứ run, không biết phải nói gì tiếp theo đành chạy một mạch. Chạy được một đoạn rồi phải dừng lại giữ lấy tim mà thở. Ôi, hôm nay là ngày dũng cảm nhất của anh. Về đến nhà rồi mà tim vẫn đập, ngồi vào phòng mà cứ cười ngơ ngác. Bộ dạng này mà để ai nhìn thấy chắc cười anh không đáng mặt đàn ông mất. Ôm con minions trong lòng mà tò mò không biết cô có thích quà của anh không. Anh cũng đã mua một con gấu giống hệt cô, cảm giác chúng nó là một cặp, anh ôm nó, có khi nào cô cũng đang ôm nó không. Miệng vẫn đang cười thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh vội chộp lấy. Trời ơi, mới có nửa tiếng mà cô đã nhớ anh rồi sao, có khi nào anh đang ảo tưởng sức mạnh không. Ngay lập tức anh nhắn lại ngay, rồi còn hỏi cô đang làm gì, thì ra đúng là đang ôm gấu như anh vậy. Tuy không ở gần nhau nhưng lại cùng làm một việc, anh thấy rất mãn nguyện. Hôm nay quả là một ngày đáng nhớ trong đời.

Kể từ cái ngày đó, mối quan hệ của hai người ngày càng tốt đẹp hơn. Đến tối thì mong mau sáng, có khi đang sắp đi ngủ thì anh gọi cô xuống nói chuyện dù chỉ dăm ba câu. Và còn một điều nữa, là kể từ buổi tối nhắn tin ấy, Vy Hằng đã chính thức phải gọi Kỳ Tuấn bằng “anh” vì theo lý mà nói Kỳ Tuấn thì dù sao anh cũng hơn cô một tuổi chẳng qua vì cô không quen gọi người khác giới là anh lắm nên anh mới phải nhân nhượng cô mà thôi.

Vào một buổi tối đẹp trời, bạn cô gọi điện nói cô ra chỗ gầm cầu trà đá. Cô nhận lời ngay lập tức. Cả năm cũng ra ngoài đường buổi tối chưa đến mấy lần, có dịp cải thiện tình bạn với các bạn trong lớp cũng tốt hơn. Dù sao giờ cô cũng rảnh, cũng đã qua hai cái thứ bảy mà nơi cô nộp hồ sơ nói rằng nếu nhận cô sẽ gọi điện rồi.

Thời tiết cũng đang ấm dần lên, đặc biệt hôm nay còn có nắng nên buổi tối chỉ ngoài mát mẻ ra không có chút lạnh nào, do đó cô mặc bộ đồ thoải mái, cô mặc quần short bò cùng áo phông nhẹ nhàng. Cô không tự tin về chiều cao, cũng không tự tin về khuôn mặt, có điều chân cô thẳng tắp mặc dù có hơi ngắn nhưng da chân trắng và mịn, cũng không bé tí nào. Đây cũng là một điểm mạnh trong vô vàn điểm xấu của cô. Bản thân cô cũng nghĩ rằng, ông trời luôn luôn công bằng, người nào đó được cái này thì sẽ mất cái kia, không ai là hoàn hảo cả, vì thế hãy cố tìm ra điểm mạnh để phát huy chứ không nên lúc nào cũng chỉ biết nhìn vào khuyết điểm của bản thân để ca thán.

Do cô cũng ở gần trường mà các bạn uống nước cũng gần đó nên cô đạp xe chỉ năm phút là tới. Đang vẫy tay với bạn rồi đi đến thì người cô đi lướt qua bất ngờ dang chân ra, cô chưa kịp phản ứng nên ngã xuống, tiếp đất bằng tay. Phía đầu gối truyền lên cơn đau buốt một cái, tay cô thì chống trên mặt đất. Thảm rồi. Cô cố gắng đứng dậy ngước lên nhìn thì thấy đập vào mắt là đôi lông mày dậm, cặp mắt đen láy, đôi môi mỏng với sống mũi cao. Người đẹp, cô thốt lên trong lòng. Cái vận số của cô không đến mức giờ đắc tội cả với trai đẹp thế này chứ. Cô than thầm trong lòng.

“Này, thế này là có ý gì?” Cô đứng dậy rồi cố gắng kìm nén cơn tức giận, thản nhiên hỏi.

“Thích thì làm thôi.” Tên không biết lý lẽ kia trả lời.

“Thế hả?” Nói rồi cô cầm cốc nước trên bàn của anh ta rồi đổ thẳng xuống đất.

Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó nở một nụ cười nhếch mép.

Cô không thèm đôi co với loại người như thế, liền bước đi, cũng không muốn chuốc lấy rắc rối nếu phát sinh thêm vấn đề gì nữa. Phương Thảo nhìn chân bạn mà suýt soa, cô nàng dìu cô ngồi xuống rồi lấy nước cho cô. Cô rửa sạch tay đầu tiên, do thời tiết ấm lên, vì thế mà tay cô đã bị đổ mồ hôi trở lại. Cát dính toàn bộ vào tay, cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Chính căn bệnh đáng ghét này của cô làm cô cảm thấy mất tự tin nhất.

Vì đau chân nên cô cũng xin lỗi các bạn rồi về trước để xử lý vết thương. Khi đi qua không thèm liếc nhìn tên thối tha đó một lần. Mấy người đi cùng hắn có liếc nhìn cô nhưng cô cũng không để ý.

Cô đi rồi, ai đó cứ nhìn chằm chằm vào cô. Anh cũng không hiểu sao lại xử sự như thế nữa. Đến mấy bạn của anh còn ngạc nhiên, lúc đó anh chỉ đành giả vờ gãi đầu nói cũng không cố ý. Chắc là vết thương cũng đau lắm. Anh thầm cảm thấy hối hận về hành động thô lỗ của mình.

Vy Hằng đạp xe từng chút từng chút mới đến được hiệu thuốc, mua qua vài thứ cần thiết rồi đạp về phòng. Đang đi đến đầu ngõ thì bắt gặp bóng dáng Kỳ Tuấn cách đó không xa. Cô xuống xe rồi dắt bộ. Kỳ Tuấn thấy cô đi tập tễnh thì vội vàng chạy lại dắt xe rồi nhìn xuống chân cô.

“Đi đứng kiểu gì mà lại thành ra thế này, lại còn mặc quần ngắn nữa chứ, hứ, giờ mới biết bộ dạng này của em đấy.” Vừa quan tâm vừa không quên nói thêm câu trách móc, thật là hết nói nổi.

“Em không sao, khỏi nhanh thôi mà, giờ em về rửa nó rồi băng lại là được.” Cô đáp lại có chút nhỏ tiếng. Kỳ thực đến giờ cô xưng là em vẫn còn ngượng lắm.

Kỳ Tuấn không nói không rằng bắt cô ngồi xuống chỗ có ánh điện rồi cẩn thận rửa vết thương. Nhìn cách anh rửa vết thương cho cô mà chau mày, môi mím lại không nói gì, bộ dạng thật tập trung.

“Muộn rồi anh còn đến đây làm gì thế?” Cô hỏi anh.

“Cũng chục tiếng rồi….” Anh ho khan mấy tiếng rồi nói tiếp: “Chỉ là xem em ngủ chưa thôi.” Lần này thì giọng trở nên nhỏ xíu.

“Ôi trời, điện thoại để làm cảnh hay sao chứ!” Cô tỏ ra không đồng tình nói.

“Ờ, nếu giờ này nhắn tin chắc em bảo ngủ rồi cũng nên, nhỉ? Thế thì đâu có thấy được bộ dạng em thành ra thế này.” Anh bĩu môi nói.

Cô gãi đầu cười trừ. Thôi thì im lặng là vàng vậy. Anh băng vết thương cẩn thận xong trước khi đi còn không quên tặng thêm câu:

“Lần sau chỉ được mặc thế này đi với anh thôi, nhớ chưa?” Vừa nói xong thì anh quay người đi mất.

Nhìn bóng anh đi mà cô phì cười, cảm giác chân cũng không còn đau nữa, anh không ngờ lại trẻ con đến thế. Ấm áp quá!

Chương 7>> << Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sên Sầu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
97
Gạo
0,0

Sên Sầu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
97
Gạo
0,0
Chương 7: Vui và buồn

Kể từ hai tuần sau khi chị chủ shop quần áo không gọi điện, cô cũng đã không còn nghĩ ngợi gì đến nó nữa, có một số việc cần phải chấp nhận. Nhưng mấy hôm sau đó, khi cô cùng mấy người bạn trong lớp đi xem phim thì chị ấy đã gọi điện và nói rằng từ ngày hôm sau cô có thể đi làm.
Nhìn những hạt mưa nhỏ xíu tí tách xuống lòng đường, mưa nhòe cửa kính làm cho tầm nhìn ra bên ngoài bị hạn chế, chỉ còn lại cảm giác thật thật ảo ảo. Cô cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa. Buồn vì cô hiểu cơ hội của cô được đi làm lần này la do may mắn, còn vui vì cho dù lý do gì đi chăng nữa thì khi cô có được cô hội cô nhất định sẽ nắm bắt nó. Chỉ là công việc của cô chỉ kéo dài được một tháng- ba mươi ngày mà thôi.

Ngày đầu tiên đến cửa hàng, chị Quỳnh chủ quán đã chỉ bảo cho cô rất nhiều thứ. Từ cách chào khách cho đến cách làm sao để có được doanh thu nhiều hơn làm cô cảm thấy trong cuộc sống bất kỳ điều gì cũng phải học, học càng nhiều thứ thì sẽ càng cảm thấy cuộc sống có nhiều điều đáng để sống, đáng để phấn đấu hơn.

Cùng làm với cô là chị Cẩm Huyền, chị làm ca sáng còn cô làm ca chiều. Cẩm Huyền là một cô gái có mái tóc dài cùng với cách ăn mặc giản dị làm chị càng dễ gần hơn. Đặc biệt chị có rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm nhân viên bán hàng này, chị còn có chất giọng rất ngọt nữa, làm cho người khác có cảm giác dễ chịu. Chị cũng dạy cho cô rất nhiều điều trong cuộc sống, hai chị em khá là thân thiết với nhau.

Ban đầu cô đi làm chưa quen việc lắm, lần đầu nhìn thấy khách hàng cô cảm thấy khá lúng túng và chưa biết cách xử lý tình huống. Sau một tuần cũng đã quen hơn, cô cũng mong có thể hoàn thiện bản thân hơn theo cách đó. Cũng đã có thầy giáo nói rằng nhân viên bán hàng là những người có đầy đủ kỹ năng mềm, kỹ năng mềm ở đây chính là cách ứng xử tình huống, giao tiếp hàng ngày. Người nào mà làm cho khách hàng khi bước vào cửa hàng rồi mà không thể không mua thứ gì đó mới là người có kỹ năng mềm tốt, điều đó tạo điều kiện rất lớn cho sự phát triển của sự nghiệp sau này. Do đó cô cũng tự nhủ cần cố gắng hơn nữa.

Có những lúc công việc khá nhàn nhã, đó là những khi không có khách, còn những khi có hàng mới về hay khi kiểm kê hàng thì bận đến tối mày tối mặt. Cửa hàng quần áo cô làm khá gần so với quán cafe trước đây cô từng làm một hôm, do đó có lần chị Lan- nhân viên pha chế ở đó đã nhận ra cô đi làm ở chỗ khác, cô chỉ mỉm cười mà không đáp.

Rồi vào một buổi chiều, chị Lan cùng một cô gái vào quán mua ủng hộ cho cô, cô cảm thấy rất vui vì cho dù chỉ nói chuyện với nhau vài tiếng nhưng chị Lan có vẻ vẫn nhớ và có chút quan tâm đến cô. Từ lúc bước vào cửa hàng, cô bạn đi cùng chị Lan cứ nhìn chằm chằm cô, làm cô có chút bối rối.

“Bạn là Hằng đúng không, giờ làm ở đây cảm thấy thoải mái chứ?” Cô bạn nhìn Vy Hằng nói.

“Ủa, tớ và bạn quen nhau sao?” Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn đi nhìn lại khuôn mặt trước mặt cô cô không hề có chút ấn tượng nào.

“Không nhớ tớ à, tớ là nhân viên ở quán giày dép đó, hôm đó bạn đã để lại số điện thoại cho mình.”

Vy Hằng vẫn cảm thấy mù mờ, cô thực sự không nhớ khuôn mặt này cho lắm, chỉ nhớ hôm đó còn nói chuyện khá vui với nhân viên ở đó. Nhưng dù sao thì đó cũng là sự thật, cô vẫn nên tỏ ra biết thì vẫn hơn.

“À, tớ nhớ rồi. Bạn vẫn còn nhớ tên của mình cơ đấy.” Cô mỉm cười đáp.

“Nhớ là vì anh chủ nói rằng anh rất ấn tượng với bạn. Anh ấy chưa thấy ai vừa để lại số điện thoại hôm trước mà hôm sau lại đến hỏi tiếp rồi. Chỉ là hôm sau anh hẹn bạn nhưng lại không thấy bạn đến.” Cô bạn nói với giọng có chút hơi tiếc.

“Hôm đó tớ lại có việc quan trọng đột suất nên không đi được, hơi tiếc một chút.” Cô gãi gãi đầu, vì cô là người biết rõ nhất lý do vì sao hôm đó lại không đến làm được. Dù sao thì đó cũng là quyết định của bản thân cô.

Sau đó cô bạn đó nói cô có thể đi làm lại ở đó vì dù sao cô ấy cũng sắp nghỉ ở đó do lịch học thay đổi. Cô chỉ mỉm cười đáp lại nói rằng dù sao cũng làm ở đây rồi, cô cũng cảm thấy vui vì sự nhiệt tình của bạn ấy.

Công việc của cô không nặng nhọc nhưng chỉ ngại nhất việc đem con ma nơ canh từ ngoài cửa vào trong cửa hàng. Có lẽ cũng dùng lâu rồi nên hai con ma nơ canh có con thì chân đứng không vững, con thì tay bị lung lay làm cô phải rất vất vả xê dịch từng chút một mới vào được. Bộ dạng này của cô đã được thu trọn vào tầm mắt của Kỳ Tuấn vào một buổi tối anh có hẹn với bạn trên đường về.

Nhìn vóc dáng nhỏ bé chỉ đến vai con ma nơ canh, bộ dạng cẩn thận di chuyển chúng từng chút một làm sau này anh không thể quên được. Anh không hề nghĩ đến việc cô đi làm thêm như thế, anh cảm thấy xót xa, cảm giác chỉ muốn ngay lập tức chạy đến để bảo vệ cô.

Trời vẫn cứ mưa, kể từ ngày cô đi làm cũng đã sắp nửa tháng, chưa có ngày nào ngớt mưa. Mưa tạnh được buổi chiều thì lại mưa cả buổi tối chính vì thế ngày nào cô cũng che ô đi về, thời tiết không thuận lợi nhưng cũng may là cô đi bộ đi làm mà thôi.

Do là đợt chuyển mùa lúc nóng lúc se lạnh mà việc buôn bán cũng ảm đạm như thời tiết vậy. Hôm nay cũng thế, ngồi cả buổi chiều mà chưa có khách nào khiến cô cảm thấy rất lo lắng, một ngày mà chưa bán được cái nào là ngày đó tâm trạng cô rất tệ. Nhìn đồng hồ cũng đã tám giờ tối, cô ngao ngán thờ dài, chỉ một tiếng nữa là đã đến giờ nghỉ.

Tiếng mở cửa vang lên làm cô giật mình, vội vội vàng vàng ra ngoài cửa chào khách. Vừa tươi cười chào khách thì khi nhìn thấy người đi sau thì cô giật mình ngạc nhiên. Sao Kỳ Tuấn lại ở đây chứ? Nhưng tiếng của người phụ nữ vang lên làm cô quay trở về với thực tại. Người đi cùng Kỳ Tuấn là người phụ nữ tầm gần bốn mươi tuổi, cô ấy rất dễ tính, người dễ tính hơn nữa là Kỳ Tuấn, thấy mợ của mình thử cái nào là tấm tắc khen cái đó. Cuối cùng ôm cả một túi quần áo to về. Chưa bao giờ cô cảm thấy vui như thế, có thể nói hôm nay là ngày bán hàng kỷ lục của cô.

Hai người đi khỏi được một lúc thì Vy Hằng cũng đóng cửa hàng. Cô bắt đầu che ô đi về thì nhìn thấy Kỳ Tuấn bước lại gần. Anh không nói không rằng mà giành lấy chiếc ô trong tay cô rồi che cho cả hai người. Đi được một đoạn thì anh và cô cùng ngồi xuống bên lề đường.

“Có vất vả lắm không?” Anh vừa nói vừa cầm tay cô.

Cô vội vàng rụt tay lại.

“Tay em… tay em làm sao vậy?” Kỳ Tuấn nhìn Vy Hằng hỏi, giọng có chút khẩn trương.

“Không sao… chỉ là khi thời tiết nóng lên bị vậy thôi, em cũng quen rồi.” Cô trả lời có chút ngập ngừng. Lúc này đây cô chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi. Tay cô mỗi khi thời tiết nóng lên là mồ hôi lại đổ ra rất nhiều, ướt sũng cả bàn tay, vì thế mà cô rất ngại khi giao tiếp với người khác. Chỉ không ngờ anh nhẹ nhàng cầm tay cô lên rồi lấy trong túi áo một chiếc khăn rồi cẩn thẩn lau tay cô. Ban đầu cô rụt tay từ chối nhưng anh kiên quyết không buông cô đành phải kệ anh. Nhìn anh cẩn thận nâng niu bàn tay cô, cảm xúc trong cô không nói thành lời. Chỉ trừ em và chị gái cô ra chưa ai quan tâm cô đến như thế.

Thấy khuân mặt cô xúc động đến sắp trào nước mắt, anh gõ thật mạnh vào trán cô một cái.

“Á.” Cô kêu lên. Người gì mà có thể dã man ngay sau phút dịu dàng như thế chứ.

“Vy Hằng này, không phải anh là người đàn ông đầu tiên thân mật với em như thế này chứ?” Sau khi lau tay xong cho cô, anh ngước lên nhìn màn mưa rồi nhìn thật sâu vào đôi mắt cô hỏi.

Cô bối rối quay mặt đi rồi ho khan mấy cái liền. Cô thực sự không biết trả lời thế nào. Trả lời thật với anh rằng đúng như thế hay là phủ nhận như chị cô nói. Chị cô đã từng nói cho dù cô có nói cho người yêu đầu tiên của cô rằng người ấy là người đầu tiên chăng nữa thì người đó cũng không tin. Chưa đợi cô trả lời cô đã nghe thấy giọng của anh ngay gần kề mình.

“Thực ra thì, em chính là người làm anh cảm thấy rung động đầu tiên. Có vẻ rất khó tin đúng không? Đến anh còn cảm thấy như thế. Anh không biết, chỉ là khi bên cạnh em anh thấy rất thoải mái, anh được thoải mái tự do như chính con người của anh vậy.” Anh vừa nói vừa nhìn vào màn mưa như đang trút bầu tâm sự.

Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ấy, cô cũng cảm thấy ấm áp lây. Biết sao giờ, vì cảm xúc của cô cũng như anh vậy. Nhưng cô vẫn có một cảm giác không chân thực lắm, giống như đang đi trên một sợi dây vậy, có thể ngã bất cứ lúc nào. Rồi hai người cứ nhìn mưa như thế cho đến khi bụng cô lên tiếng biểu tình. Mặt cô đỏ ngượng ngùng, bụng cô sao lại kêu đúng lúc này cơ chứ.

Kỳ Tuấn quay sang nhìn cô cười thích thú, lưu luyến lắm nhưng vẫn phải để cô về giải quyết cái dạ dày đã. Đây là lần đầu tiên anh bày tỏ chân thành tấm lòng mình như thế, không biết cô có thấu hiểu không.

Làm được nửa tháng thì Vy Hằng phải chuyển sang một cửa hàng nhỏ ở một con phố khác để làm. Đó là một cửa hàng nhỏ xíu, chị Quỳnh thuê để bán thanh lý những hàng mùa đông. Bắt đầu từ đây cô phải đạp xe đi làm với thời tiết không ra gì như thế. Do cô và chị Cẩm Huyền đều chuyển sang bên này bán hàng do đó bên cửa hàng chính tuyển nhân viên mới. Cô có đề cử người bạn của cô, do bạn của cô cũng đang rất cần việc làm, chị Quỳnh cũng đồng ý ngay nhưng chị hỏi cô một câu vu vơ:

“Thế bạn em không bé như em chứ? Có thấp như em không?”

Cô cảm thấy buồn vô cùng, sự cố gắng của cô cũng không bù đắp được cho cái ngoại hình không thể thay đổi được này của cô sao? Chẳng lẽ thấp và bé lại làm người ta cảm thấy khó chịu lắm sao, khó hòa nhập với xã hội này lắm hay sao? Nhưng không thể để lộ tâm trạng được cô mỉm cười thản nhiên trả lời:

“Đương nhiên là không rồi chị, bạn ấy vừa cao vừa chăm chỉ nữa, chị yên tâm.”

Nhìn những hạt mưa rơi xuống tâm cô cảm thấy tâm trạng của mình chưa lúc nào buồn như thế. Cô cảm thấy rất tủi thân. Mưa rơi từng hạt xuống áo mưa, xuống con đường dài mờ mịt mà tăm tối. Nhìn dòng xe lướt qua chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn đến thế. Nhiều người như thế mà chỉ có mình cô cô đơn, dù có khống chế tâm trạng thế nào cũng không thấy khá hơn được. Cô thi và học đại học ở đây đều xa so với các bạn ở quê với cô. Vì thế mà từ khi đi học cô luôn chỉ có một mình, nhiều lúc ước có bạn đi xe buýt cùng khi còn ở phòng trọ cũ, rồi cô lại ước có ai đó học cùng trường với cô, thỉnh thoảng có thể gặp nhau tâm sự.

Buông mình xuống giường rồi mà cô thấy vẫn rất buồn. Cuộc sống đâu phải như mình mong muốn. Chắc gì ai cũng có được người bạn thân trong cuộc đời. Có những người may mắn gặp được, có những người có khi cả đời cũng không tìm thấy.

Cô cũng như những người khác, ao ước có được một người bạn thân cùng kề vai sát cánh với mình. Nhưng bao năm chân thành với tình bạn chỉ đổi lại là những giọt nước mắt của cô. Cô đã từng khóc vì tình bạn trước khi khóc vì một người đàn ông mà mình yêu thương. Có lẽ bạn thân là hai từ xa sỉ với bản thân cô. Đã từng có bạn thân, đã từng có quãng thời gian vui vẻ, nhưng rồi vẫn thất bại. Sự thất bại trong tình bạn từ những hiểu lầm không đáng có làm cô thu mình lại, không dám thân thiết với ai. Cô chợt nhận ra rằng cô không hợp với thứ tình cảm đó, có lẽ chỉ nên ngưỡng mộ mà không nên đòi hỏi quá nhiều. Từ đó cô chỉ sống với quan niệm có bạn mà thôi, cô không dám thân thiết với ai nữa, cô sợ bản thân cô sẽ lại tổn thương lần nữa.

Cuối cùng nửa tháng ngồi mưa gió với hai thùng hàng thanh lý cũng đã kết thúc. Lúc này cô và chị Cẩm Huyền đã không còn phải làm bên cửa hàng nhỏ để làm nữa. Nhưng vấn đề khác lại nảy sinh. Giờ không làm ở đây thì làm ở đâu? Bên cửa hàng chính cũng đã có người mới, các cô sẽ làm gì chứ. Đâu thể nào mỗi ca hai nhân viên được.

Chị Quỳnh có nói hai đứa cứ đợi rồi chị tìm cửa hàng nhỏ khác để xả hàng tiếp. Cô cảm thấy vấn đề này có phần không chấp nhận được. Điều này có nghĩa là, nếu chị cần sẽ gọi các cô đến, còn không cần thì thôi. Chị còn nói sẽ xem xét rồi chọn người làm phù hợp ở cửa hàng chính, nhưng là bạn của cô cùng làm với cô một ca. Cô ấy đang cần việc hơn cô, phải lựa chọn giữa cô ấy và cô sao? Cô làm không được. Do đó cô đã xin nghỉ việc. Kết thúc tròn một tháng đi làm. Dù sao ngay từ đầu chị Quỳnh cũng đã không được ưa cô cho lắm, cho nên cô chỉ làm điều để đôi bên tránh khó xử mà thôi.

Cầm một triệu rưỡi trên tay, đây là số tiền đầu tiên trong đời cô kiếm được. Cảm xúc rất khác lạ, có cái gì đó bùi bùi. Thế là lần đầu tiên đi làm ở quán cafe là một ngày, làm ở cửa hàng quần áo là một tháng, rồi sau này sẽ là gì đây, cô cũng không dám nghĩ tiếp.

Chương 8.1>> <<Chương 6
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Buông mình xuống giường rồi mà cô thấy vẫn rất buồn. Cuộc sống đâu phải như mình mong muốn. Chắc gì ai cũng có được người bạn thân trong cuộc đời. Có những người may mắn gặp được, có những người có khi cả đời cũng không tìm thấy. Cô cũng như những người khác, ao ước có được một người bạn thân cùng kề vai sát cánh với mình. Nhưng bao năm chân thành với tình bạn chỉ đổi lại là những giọt nước mắt của cô. Cô đã từng khóc vì tình bạn trước khi khóc vì một người đàn ông mà mình yêu thương. Có lẽ bạn thân là hai từ sa sỉ với bản thân cô. Đã từng có bạn thân, đã từng có quãng thời gian vui vẻ, nhưng rồi vẫn thất bại. Sự thất bại trong tình bạn từ những hiểu lầm không đáng có làm cô thu mình lại, không dám thân thiết với ai. Cô chợt nhận ra rằng cô không hợp với thứ tình cảm đó, có lẽ chỉ nên ngưỡng mộ mà không nên đòi hỏi quá nhiều. Từ đó cô chỉ sống với quan niệm có bạn mà thôi, cô không dám thân thiết với ai nữa, cô sợ bản thân cô sẽ lại tổn thương lần nữa.

Cuối cùng nửa tháng ngồi mưa gió với hai thùng hàng thanh lý cũng đã kết thúc. Lúc này cô và chị Cẩm Huyền đã không còn phải làm bên cửa hàng nhỏ để làm nữa. Nhưng vấn đề khác lại nảy sinh. Giờ không làm ở đây thì làm ở đâu? Bên cửa hàng chính cũng đã có người mới, các cô sẽ làm gì chứ. Đâu thể nào mỗi ca hai nhân viên được. Chị Quỳnh có nói hai đứa cứ đợi rồi chị tìm cửa hàng nhỏ khác để xả hàng tiếp. Cô cảm thấy vấn đề này có phần không chấp nhận được. Điều này có nghĩa là, nếu chị cần sẽ gọi các cô đến, còn không cần thì thôi. Chị còn nói sẽ xem xét rồi chọn người làm phù hợp ở cửa hàng chính, nhưng là bạn của cô cùng làm với cô một ca. Cô ấy đang cần việc hơn cô, phải lựa chọn giữa cô ấy và cô sao? Cô làm không được. Do đó cô đã xin nghỉ việc. Kết thúc tròn một tháng đi làm. Dù sao ngay từ đầu chị Quỳnh cũng đã không được ưa cô cho lắm, cho nên cô chỉ làm điều để đôi bên tránh khó xử mà thôi. Cầm một triệu rưỡi trên tay, đây là số tiền đầu tiên trong đời cô kiếm được. Cảm xúc rất khác lạ, có cái gì đó bùi bùi. Thế là lần đầu tiên đi làm ở quán cafe là một ngày, làm ở cửa hàng quần áo là một tháng, rồi sau này sẽ là gì đây, cô cũng không dám nghĩ tiếp.
Đoàn này viết dài đọc muốn hụt hơi luôn. Bạn ngắt ra cho dễ nhìn nhé.
Ngoài ra thì mình mới đọc lướt qua thôi cũng thấy chương này sai mấy lỗi chính tả đó. Bạn soát lại nha.
 

Sên Sầu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
97
Gạo
0,0
Đoàn này viết dài đọc muốn hụt hơi luôn. Bạn ngắt ra cho dễ nhìn nhé.
Ngoài ra thì mình mới đọc lướt qua thôi cũng thấy chương này sai mấy lỗi chính tả đó. Bạn soát lại nha.
Bạn đọc nhanh ghê! :) Hì, mình sẽ xem lại bây giờ.
 

Sên Sầu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
97
Gạo
0,0
Đoàn này viết dài đọc muốn hụt hơi luôn. Bạn ngắt ra cho dễ nhìn nhé.
Ngoài ra thì mình mới đọc lướt qua thôi cũng thấy chương này sai mấy lỗi chính tả đó. Bạn soát lại nha.
Mình có sửa lại nhưng lỗi thiếu dấu thì không có, không biết có từ ghép nào sai nữa không, ví dụ "sa sỉ" chắc đúng phải là "xa sỉ". Mấy cụm từ đó có cái nào sai mà bạn để ý thì chỉ giùm mình nhé. :)
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Mình có sửa lại nhưng lỗi thiếu dấu thì không có, không biết có từ ghép nào sai nữa không, ví dụ "sa sỉ" chắc đúng phải là "xa sỉ". Mấy cụm từ đó có cái nào sai mà bạn để ý thì chỉ giùm mình nhé. :)
Để mai mình xem lại nha bạn. Hôm nay mình đọc nhiều quá, không thể tập trung được nữa. Thông cảm hen! :)
 

Sên Sầu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
97
Gạo
0,0
Để mai mình xem lại nha bạn. Hôm nay mình đọc nhiều quá, không thể tập trung được nữa. Thông cảm hen! :)
Bạn rảnh thì đọc, đừng gắng sức, tối trước khi ngủ nhớ tra thuốc để mai mắt lại khỏe mạnh nhé! :)
 
Bên trên