Bí mật, em yêu anh - Cập nhật - La.Luna

La.Luna

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
106
Gạo
100,0
Chào chị (chắc là chị ra trường rồi nên em xưng thế nhé :D), đọc truyện này em như thấy mình trong đó. Đều không thích Hà Nội, chẳng nghĩ là sẽ gắn bó với mảnh đất này. Bốn năm ĐH, thế là đủ. Em cũng có ý định ra trường vào miền trong, cũng chẳng hứng thú gì với ngành học hiện tại, muốn học một ngành khác, từng tự kỉ ngồi khóc một mình vì những áp lực bài vở, vì ngành học không dành cho mình. Có khác có lẽ là em mới năm 2 và chưa từng thích ai :))
Truyện của chị viết khá mượt và chân thực. Cảm ơn chị. Mong chap mới của chị :).

Cảm ơn bạn đã ủng hộ. Mình mới bắt đầu viết truyện dài chỉ sợ lan man và lặp từ, sẽ cố gắng chỉnh sửa trước khi đăng chap mới. Mong nhận được nhiều lời nhận xét cụ thể hơn về cách dùng từ, ý tứ... chẳng hạn. :P

P/s: Học không chơi (yêu) đánh rơi tuổi trẻ. =)) Không phải xúi dại đâu nhưng chị thấy tình yêu kiểu như làm cho cuộc đời nở hoa ấy, cho dù đôi lúc nhìn hoa héo đi thì cũng buồn, chỉ cần đừng sa đà quá là được. :P Chúc em có một cuộc sống sinh viên vừa đủ và không đánh rơi điều gì. :P
 

La.Luna

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
106
Gạo
100,0
Chương 6.

Cậu Khanh này do Luân mới tuyển, hình như đúng hôm tôi gặp Phan ở đây là ngày làm đầu tiên của cậu ta. Khanh nhìn nhanh nhẹn, vui tính và khá là biết điều. Ít ra là trong tình huống vừa rồi.

“Sao sao, ông hỏi cho tôi chưa?” Phan lên tiếng trước, giọng thì thầm.

“Hỏi gì bà. Tui quên rồi, nhắc lại cái coi.”

“Hôm bữa đó, người chơi piano tôi nhờ ông hỏi là ai đó.”

Từ một góc, tôi giật mình cái thót, trái tim cũng tự nhiên đập nhanh hơn và hồi hộp theo dõi nội dung câu chuyện trong khi mắt vẫn giả vờ dính vào cuốn sách. Ơn trời Phan không biết là tôi, nhưng liệu anh chàng Khanh kia có để lộ gì không?

“Trời ơi, khóc tè le mà vẫn nhớ tìm anh chàng bên phím đàn. Người đó là… là…”

Khanh ngập ngừng làm tôi cũng muốn rớt tim ra ngoài theo, thật chỉ muốn nhảy ra bịt miệng anh chàng ngay lập tức.

“Là ai làm sao tui biết được!!!”

Tự nhiên Khanh gắt lên làm cả tôi - một người đang dỏng tai nghe (lén) và Phan - một người đang chờ câu trả lời giật bắn mình. Phan đánh nhẹ vào tay anh chàng phục vụ.

“Suỵt! ông không thấy người ta đang đọc sách kia hả?”

Khanh vội quay sang tôi cười trừ "Em xin lỗi". Được thể, tôi kiếm cớ đứng dậy.

“Không sao. Hai bạn cứ tự nhiên nói chuyện. Tôi có việc về trước. À Phan, ngày mai em rảnh thì qua đài thu âm lời dẫn cho kịp ngày phát sóng chương trình.”

“Dạ, mai em sẽ sang sớm ạ.”

“Không cần sớm đâu, em cứ ngủ đi.”

Tôi nhớ tới buổi sáng hẹn đi quay mà gọi Phan không được, báo hại tôi và anh quay phim đi lòng vòng mãi mới tìm thấy địa điểm quay lại còn phải tự tìm nhân vật phỏng vấn. Khi Phan tới, chỉ nhìn qua ánh mắt còn đang ngái ngủ là biết cô ấy dậy muộn. Bây giờ nhìn vẻ mặt bất ngờ rồi hai má lại hửng đỏ của Phan vì lời nhắc nhở ban nãy, tôi suýt nữa thì không giữ được bộ mặt lạnh lùng mà bật cười.

“Dạ, mai em tới em gọi anh nhé.” Phan nói lí nhí.

Khi vừa bước ra cửa còn kịp nghe thấy Phan kêu lên với Khanh "Ôi ngại chết mất!" và tiếng Khanh dặn dò nếu muốn tìm anh chàng chơi piano nào đó thì cứ mỗi thứ tư lại tới quán vì hôm đó có nhạc sống và có thể anh chàng đó sẽ xuất hiện. Hừm, ngày nào "anh ấy" chẳng xuất hiện ở đây.

Một lát sau thấy Khanh theo sau gọi tới:

“Anh Phong!”

“Cậu là bạn của Phan?”

“Vâng. Chuyện hôm đó em sẽ giữ bí mật cho anh nếu anh muốn nó là bí mật.”

“Ừm. Cảm ơn. Nhân tiện đừng để cô ấy biết tôi sống ở đây.”

“Vâng ạ.”

Khanh dò đoán sắc mặt trên khuôn mặt tôi rồi cười khó hiểu. Tôi cũng không biết tại sao anh chàng lại biết điều đến vậy. Tuy nhiên, việc tự nhiên trở thành một nhân vật bí hiểm để người ta tìm kiếm cũng khiến tôi thấy vui vui, dù không biết tìm ra thì sẽ như thế nào nữa. Chỉ cần tôi không chơi đàn ở Baka nữa thì biết bao giờ cô ấy mới tìm ra được. Thế là yên. Chỉ có Luân thì hơi ngại, chắc nó sẽ lải nhải mắng tôi cả tuần mất...

Tôi quay lại căn phòng nhỏ sau quán, chọn một ca khúc viết về trời mưa của Jay Chou - "It rains all night" - từng giai điệu tí tách cộng với giọng ca ấm và trầm của Jay vang lên hòa vào tiếng mưa thật dễ khiến tâm hồn người ta nhẹ nhõm.

Hôm sau, Phan hẹn tôi vào buổi chiều để hoàn thành phóng sự đầu tiên cho công ty Phan. Tin nhắn nói rằng: "Em Phan ạ. Chiều em qua đài, anh nhớ hướng dẫn em nhé." Chắc từ nay cô nàng sẽ vĩnh viễn bỏ buổi sáng ra danh sách hẹn.

Tôi đón Phan ở cổng đài truyền hình thành phố, nơi đã nhận tôi về làm việc ngay khi tôi vừa đi du học về và gửi hồ sơ đúng dịp đài tuyển một loạt biên tập viên mới.

“Oa, lần đầu tiên em được tới đài truyền hình đấy.”

“Em thích à?”

“Dạ. Ngày trước em muốn thi truyền hình mà bị… trượt.”

Phan kể cho tôi nghe về chuyện mình yêu thích truyền hình từ nhỏ mà bị thiếu điểm nên phải chọn khoa khác. Buổi học đầu tiên đã buồn quá mà chạy ra ngoài khóc.

“Em cũng dễ khóc nhỉ.” Tôi rút can đảm hỏi Phan, cũng là nhân tiện muốn nhắc tới chuyện hôm bữa xem em có chút ấn tượng gì không.

“Ai bảo anh thế, chẳng ai làm em khóc được cả. Chỉ ngày hôm đó thôi.”

“Thật à?”

“Không thật.”

Tôi nhíu mày nhìn Phan đang cười lém lỉnh. Cô nàng này thật khó hiểu nhưng... dễ thương.

Tôi dẫn Phan vào phòng thu giới thiệu với mọi người. Sở dĩ bên đài có thể sắp xếp người đọc lời dẫn, nhưng công ty Phan yêu cầu phải có sự chính xác về nội dung và cách cẩn trọng trong việc dùng từ nên tôi để Phan dẫn luôn. Giọng Phan tuy chưa chuẩn Hà Nội nhưng cũng khá dễ nghe, nói rõ ràng và chậm rãi, lại có nhấn nhá biểu cảm. Mọi người đều hài lòng nên chỉ cần thu một hai lần là xong. Chúng tôi chốt lại lịch phát sóng và nội dung cho số tiếp theo rồi Phan chào mọi người và tôi đưa Phan ra cổng đài.

“Em xin phép về ạ. Hôm nào bên anh xong kịch bản số tiếp theo thì gọi em để sắp xếp thời gian đi quay nhé.”

“Ừm. Em đi cẩn thận.”

“À anh Phong...”

Phan có vẻ ngập ngừng.

“Quán cà phê hôm trước hàng tuần lại có nhạc sống nghe bảo hay lắm...”

“Ồn ào lắm. Cứ hôm nào có nhạc là tôi lại muốn trốn đi.”

“À vậy ạ. Em về đây ạ.”

Phan nói thế là có ý gì nhỉ? Tôi đứng sau nhìn bóng em dần khuất dạng trong làn người đi trên phố mà vẫn không thể giải được những thắc mắc trong lòng.

Phóng sự đầu tiên mà chúng tôi làm kéo dài gần năm phút đã được phát sóng khá thuận lợi, đặc tả được những hình ảnh đẹp nhất về khu đô thị mà Phan đang làm. Phan nhắn tin cho tôi cảm ơn và chia sẻ muốn thử làm kịch bản cho số sau. Chúng tôi nhất trí hai bên sẽ cùng làm như một phương án dự phòng và kịch bản nào hay hơn sẽ tiến hành quay theo kịch bản đó. Phan nói muốn học cách biên tập của truyền hình.

Kịch bản mà Phan gửi theo hướng dẫn của tôi như trong tập đầu tiên tuy còn nhiều nhầm lẫn trong việc ước lượng khoảng thời gian và tiết tấu chương trình nhưng về nội dung thì có kết cấu câu chuyện khá mạch lạc. Sau đó tôi chỉ gửi mail góp ý sửa lại vài chỗ rồi quyết định làm theo kịch bản của em. Nội dung chính là câu chuyện về một người trẻ tuổi xa xứ đến đây an cư lập nghiệp và từ đó nêu cảm nhận về khu đô thị. Để xây dựng được chương trình đó, chúng tôi cần một nhân vật trẻ và có dáng vẻ thành đạt sẽ theo chương trình suốt cả một buổi sáng quay phim nhưng không cư dân nào chịu phỏng vấn và lên hình. Việc mời một diễn viên thì lại không nằm trong dự trù kinh phí nên sẽ mất nhiều thời gian để lên kế hoạch, trình duyệt trong khi ngày hôm sau là đã đi quay rồi.

Nhân tiện đang có tài liệu cần lấy ở gần công ty Phan nên tôi tranh thủ chạy qua hỏi cô ấy về việc chốt nhân vật lên sóng. Từ trong công ty, Phan hớt hải chạy ra góc đường tôi đang đứng chờ, mặt đầy lo lắng:

“Em chẳng tìm được ai cả. Biết thế cứ làm theo kịch bản của anh cho nhanh.”

“Đừng bỏ cuộc sớm thế. Em có quen ai không?”

“À, để em hỏi thử bạn em.”

Nói là làm, cô nàng rút điện thoại, tay cắn cắn móng tay vẻ sốt ruột.

“Alo, Khanh hả?”

“Khanh? Nhân viên quán tôi? Cô nàng không có ai khác ngoài cậu này à?” Tôi nghĩ thầm, trong lòng có chút không thoải mái.

“Ngày mai ông có rảnh không tới quay giúp tui nha. Lên tv đó, một buổi sáng thôi. Đi mà, giúp tôi đi nhé! Gấp lắm rồi mà tôi không tìm được ai nữa.”

Dù hai đứa đứng ngoài đường nhưng tôi vẫn nghe khá rõ giọng của Khanh đặc sệt tiếng miền Nam dội lại trong điện thoại:

“Tui mà lên tv bây giờ thì ba má tui túm cổ về nhà ngay. Tui không lên đâu. Kệ bà đấy.”

“Đi mà Khanh, tôi sẽ qua quán ông ủng hộ thường xuyên mà. Tôi sẽ boa thêm cho ông. Nha!”

Tôi phì cười. Ủng hộ nhân viên của quán là ủng hộ tôi rồi còn gì. Nhưng rốt cuộc, Khanh vẫn không đồng ý vì sợ lên hình. Phan nhìn tôi cầu cứu:

“Anh Phong, anh làm bên đài quen biết nhiều thế, anh xem có ai không…”

“Xin lỗi em, tôi mới vào Sài Gòn chưa được lâu. Các mối quan hệ cũng không có nhiều.”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

“Tôi… cũng có một người bạn.”

Tôi ngập ngừng nghĩ tới Luân. Thuyết phục Luân lên hình không khó, trước đây khi cùng học lớp Truyền hình thì tôi cũng mượn Luân làm nhân vật khá là nhiều lần cho bài tập của mình. Nhưng lâu lắm rồi tôi chưa giới thiệu Luân với ai, lại là một người con gái. Đôi khi tôi nghĩ Luân như một loại tài sản đặc biệt mà tôi phải giấu đi, chỉ có những người thực sự thân thiết với tôi thì tôi mới mang ra khoe vậy. Trong khi đó, nó cứ dẫn được em nào mới quen về quán thì lại lôi tôi ra, y như một thứ đồ khuyến mãi…

“Tối nay em rảnh thì lên Baka. Em và nhân vật nên trò chuyện với nhau trước cho quen để ngày mai khỏi bỡ ngỡ.”

“Dạ, con trai hay con gái hả anh?”

“Em cứ lên rồi biết.”

<<Chương 5 ~ Chương 7>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Mình thích đoạn văn này quá!:x:x:x
Ngoài ra, tôi chưa từng tự gửi một lời thú tội nào. Có cần thiết không nhỉ? Bốn năm đại học trôi qua đối với tôi mà nói, là vừa đủ về mọi thứ. Học lực vừa đủ để lấy được tấm bằng loại khá mang ra ngoài khoe thiên hạ. Bạn bè vừa đủ để không bao giờ phải đi ăn một mình, xem phim một mình, khóc lóc cô đơn một mình. Tình yêu thì cũng có một mối tình trong thời gian ngắn, vừa đủ để sau khi chia tay không ai làm gì day dứt nhau, tổn thương nhau, có tình cờ gặp lại trên trường cũng có thể mặt đối diện mặt mỉm cười hỏi thăm nhau mấy câu bâng quơ không đầu không cuối…

Ban đầu mình viết câu truyện này chỉ là để thỏa sức gửi gắm giấc mơ mà mình sẽ không bao giờ với tới, đồng thời muốn xem bản thân có kiên trì viết được một câu truyện dài hay không. Nhưng sau khi trải qua những thử thách ở vòng "Đăng ký quyền tác giả", mình rất mong sẽ nhận được những góp ý và nhận xét của các bạn để hoàn thiện câu truyện, từ từ bước tới con đường viết lách chuyên nghiệp. (Có xa vời lắm không? :D)
Mình dự định mỗi tuần sẽ đăng tải hai chương. Cảm ơn mọi người đã ghé chân và quan tâm. :)
Mình thấy cụm từ hay dùng là "câu chuyện" hoặc "truyện" thôi chứ nhỉ? Thấy cái từ "câu truyện" hơi lạ á! :D
 

La.Luna

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
106
Gạo
100,0
Mình thích đoạn văn này quá!:x:x:x
Mình thấy cụm từ hay dùng là "câu chuyện" hoặc "truyện" thôi chứ nhỉ? Thấy cái từ "câu truyện" hơi lạ á! :D

Cảm ơn bạn, mình cũng băn khoăn lắm khoản "truyện" hay "chuyện", không biết dùng như nào cho chính xác nữa. Mình sẽ sửa lại theo góp ý của bạn vì nghe "câu chuyện" thấy đỡ nặng nề hơn thì phải. :))
 

La.Luna

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
106
Gạo
100,0
Chương 7

Sau khi kể qua nội dung câu chuyện cho Luân nghe, y như rằng nó há hốc miệng ngạc nhiên rồi cười ha hả và liên tục tra tấn tôi bằng một tràng thắc mắc.

“Đó là ai? Cô gái nào? Tao gặp bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Quen ở Sài Gòn à?”

“Ừ. Đối tác.”

“Hôm nay ra mắt à?”

“Ra mắt cái gì. Đã nói nhờ mày làm nhân vật nên tới nói chuyện trước mà.”

“À à. Nhớ rồi. Nhưng mày mới vào Sài Gòn ba tháng đã có bạn gái, có phải Sài Gòn hợp duyên quá không? Ha ha.”

“KHÔNG PHẢI BẠN GÁI!”

Tôi cạu cọ quay đi. Luân vẫn chưa hết tràng cười, thấy Khanh đi qua, vẫy lại gần:

“Tối nay cậu để riêng cho tôi phòng piano tầng hai. Có khách vip. Rảnh thì thổi thật nhiều bong bóng trái tim. Người yêu tương lai của anh Phong. Ha ha.”

Tôi quay lại vật cổ Luân khiến nó sặc cười mà la oai oái.

Buổi tối, như đã hẹn, Phan có mặt trước cửa quán vào lúc 8 giờ. Đứng từ hành lang tầng hai, tôi thấy Khanh chạy ra cất xe cho Phan:

“Ủa, sao bà lên mà không gọi tui trước?”

“Tôi có hẹn với đối tác. Cái anh hôm bữa gặp trên phòng đọc ấy.”

“À, bảo sao…”

“Sao là sao?”

“À không, hôm nay trời nhiều mây không có sao.”

Phan véo tay Khanh một cái rồi rút điện thoại bấm bấm. Trên này, điện thoại vừa rung, tôi lấy chút ánh sáng màn hình chiếu xuống chỗ Phan đang đứng, ra hiệu cho cô nàng lên lầu.

Căn phòng này có nhiều cửa, lại có cả ban công rộng thoáng rất khác với phòng đọc sách ở tầng ba nhưng tôi vẫn có cảm giác bí bách. Một phần vì tôi vốn không khéo bắt chuyện với con gái. Một phần khác vì tôi lại nghĩ tới những khung cảnh và cảm xúc của ngày mà chúng tôi cùng ngồi trên tầng hai của Baka Coffee này, chỉ là cách nhau một khung cửa sổ. Hôm nay, Phan ngồi trước mặt tôi, trong chiếc váy màu xanh thiên thanh có những bông hoa trắng nhỏ li ti điểm xuyết, nổi bật lên làn da trắng và đôi môi đỏ rất nhẹ nhàng nhưng ấn tượng. Nếu như Phan biết tôi là người chơi đàn hôm đó, liệu em có bình thản mỉm cười như vậy được nữa không? Và nếu gương mặt này làm bản tính công tử của Luân nổi lên thì tôi có nên… Nên làm gì thì tự nhiên tôi cũng muốn nghĩ tới và có nghĩ cũng nghĩ không ra được nữa!

“Chào em, em là Phan?”

Luân đích thân mang đồ uống lên. Mới chiều nay còn nhăn nhăn nhở nhở mà bây giờ đã trưng bộ mặt lịch lãm ra được rồi. Thật là…

“Ơ, anh là…”

Phan tròn mắt nhìn Luân. Vẻ mặt ngạc nhiên này quen quá, y như buổi đi quay đầu tiên mà tôi gặp Phan, cô ấy cũng đứng hình như vậy.

“Em và Luân quen nhau từ trước à?” Tôi gượng hỏi. Phan lắc đầu cười:

“À không. Chắc là em nhận nhầm ạ.”

“Không nhầm đâu em. Anh cũng nhìn thấy em quen lắm. Chắc chúng ta gặp nhau từ kiếp trước đó. Ha ha.”

Ôi cái thằng dẻo mỏ này chẳng lẽ tôi lại vật nó ra đánh nhau lần nữa.

Sau câu trêu chọc của Luân, Phan cười rất tươi và không còn vẻ ngại ngùng nữa. Tôi ngồi yên nghe hai người giới thiệu với nhau và Phan nói sơ qua về nội dung buổi quay ngày mai. Cứ nói được vài câu, Luân lại xen vào vài lời bông đùa làm Phan cười đỏ cả mặt. Tôi thì đã quá quen với cảnh nó trêu con gái như này rồi, nhưng… cũng phải biết lựa người mà trêu chứ. Không phải tôi mới là người dẫn Phan tới hay sao? Hừm. Nhưng rõ ràng, con gái cần sự vui vẻ như này hơn là ở bên cạnh một thằng “tủ lạnh” như tôi. Phan có lẽ cũng không ngoại lệ. Phong à, mày lại nghĩ đi đâu thế?

Vì những sự e dè và ngại ngùng giữa những người lần đầu gặp mặt đã được Luân xóa tan hết nên nội dung đi quay ngày mai chẳng mấy chốc mà được bàn bạc xong. Luân cũng học truyền hình nên khá am hiểu về việc này, còn đưa ra vài lời khuyên ngược lại khiến Phan không khỏi trầm trồ “Ồ đúng rồi, sao em không nghĩ ra nhỉ!”. Nhìn qua thì… ừm… hai người cũng khá tâm đầu ý hợp.

Sau khi chuyện công việc đã được thống nhất, giờ quay và địa điểm cũng được chốt thì Luân mới thực sự thể hiện khả năng ăn nói của mình. Nhưng Phan chỉ trả lời những câu không đầu không cuối còn cụ thể những thông tin mà Luân cần như em sinh năm bao nhiêu, em học ở đâu, em có bạn trai chưa… thì Phan luôn cười đánh lảng sang chuyện khác. Tôi cũng không hiểu vì sao nhưng tôi cho rằng đó là sự lựa chọn khá thông minh. Và tác dụng phụ của nó là sự tò mò và quan tâm của Luân đã được đẩy lên sau khi Phan ra về.

“Tao thề là tao gặp Phan ở đâu đó rồi.”

“Kiếp trước à?” Tôi hờ hững đáp trả.

“Không đùa đâu. Quen lắm.”

“Người Bắc vào Sài Gòn tự nhiên có nét giống nhau đấy.”

“Hay là ở Hà Nội nhỉ? Cô bé nói trước học ở Hà Nội mà.”

“Ừ, mày thử lục hết lại trí nhớ xem trong số hàng tá cô nàng mà mày tán tỉnh ở ngoài Bắc bao gồm cả bạn thân, kẻ thù, họ hàng, hang hốc của người ta xem có Phan trong đó không.”

Bị tôi chọc, Luân quay ra kích lại:

“Ít ra anh cũng không như chú, bao nhiêu năm liền mà chỉ có một bóng hình!”

Tôi phẩy tay:

“Chuyện cũ rồi, quên đi.”

“Quên rồi thì tiến tới với Phan đi. Được đấy. Không thì để tao tán cho.” Luân cười nhếch mép rồi rút điện thoại nhắn tin cho Phan, còn cố tình đọc to cho tôi nghe thấy rõ từng từ.

“Em… về… chưa?”

Tôi nheo mắt quay ra nghịch piano nhưng thực ra trong lòng dường như đang có những đợt sóng nhỏ cứ cuộn lên từng hồi. Cảm giác khó chịu, có phần chờ đợi tin nhắn xem Phan đã về chưa nhưng cũng bất an không kém nếu như Phan tiếp chuyện với Luân.

“Này, nàng bảo nàng về rồi. Cảm ơn vì cuộc nói chuyện gặp gỡ - giao lưu - phối kết hợp thành công, vui vẻ.” Luân cố tình nói to thông báo với tôi.

“Thằng khỉ!” Tôi rủa thầm trong bụng, vẫn cố gắng tập trung chơi nốt bài nhạc piano để nó thấy mình không hề bị phân tâm chút nào bởi tin nhắn đáng ghét đó.

“Vậy… em… ngủ… ngoan… nhé… Có… cần… ngày… mai… anh… gọi… dậy… không… hi… hi…”

Con sóng nhỏ trong tôi chỉ trong phút chốc đã thành sóng thần cuộn mạnh lên cổ họng làm tôi tức nghẹn. Tôi đập hai tay xuống phím đàn, nó dường như cũng phản đối sự ngược đãi của tôi mà vang lên một tiếng chói tai. Tôi lững thững bỏ đi trước nụ cười thắng cuộc của Luân. Phải rồi, nó đã chọc tức tôi thành công.

Nhưng cảm xúc này là gì đây? Tôi không trở về phòng mà đi bộ theo con đường nhỏ vào cuối ngõ cho tới khi cụt đường và chán nản quay lại mà vẫn không có lời giải đáp cho câu hỏi của mình. Phiền lòng vì Luân lục lại chuyện quá khứ? Tức giận vì Luân nhắn tin cho Phan trong khi tôi mới là người quen Phan trước? Hay chướng mắt vì hai người họ trò chuyện vui vẻ và rất hợp ý nhau mà quên mất sự hiện diện của tôi? Tôi… tôi ghen ư?

Chiếc điện thoại trong túi quần tự nhiên nóng lên như thôi thúc tôi rút ra làm điều gì đó. Một mặt, tôi muốn nhắn tin cho Phan, bảo em đi ngủ đi ngủ thật say vào đừng trả lời tin nhắn của Luân nữa cũng đừng nghe sáng mai nó gọi. Một mặt, lòng kiêu hãnh bảo tôi hãy cứ giữ vẻ mặt lạnh lùng như vậy đi, cái gì đến sẽ tự khắc đến, mà đằng nào Luân cũng là bạn thân của mày…

Sự mềm yếu ngày nào.

Nay đã được thời gian chôn giấu.

Chỉ còn phảng phất lại nỗi buồn chưa tan biến nơi đây.

Hồi ức giống như cơn mưa lá phong nhẹ nhàng lướt qua.

Anh thắp ngọn nến mong sưởi ấm tiết thu cuối năm lạnh giá.

Ánh bình minh vụt xuất hiện dưới chân trời.

Giai điệu của bài “Cây phong” không biết là vô tình hay cố ý được vang lên thổn thức từ Baka Coffee. Tôi cũng là Phong, nhưng liệu tôi có thực sự coi mọi chuyện chỉ như cơn gió như vốn nghĩ được không?

<<Chương 6 ~ Chương 8>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Hay quá. Tớ thấy sắp đến đoạn gay cấn rồi đây.
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Ừ. Bạn nhanh ra "sóng" nhé. Đừng để lâu quá, có sóng lớn thì tớ chết chìm mất. :tho6::tho3:
 
Bên trên