Chương 14.
Sáu giờ ba mươi phút sáng…
Ánh sáng chiếu xuyên qua tấm màn mỏng trong phòng làm căn phòng bừng sáng. Nó trở mình, hai mắt mở ra đón ngày mới. Bảo vẫn còn ngủ. Nó không muốn đánh thức hắn nên nằm yên không dám nhút nhích nữa. Chưa bao giờ nó có cơ hội ngắm khuôn mặt của Đình Bảo. Lần này nó phải tranh thủ một chút mới được. Nó lấy tay chạm nhẹ vào bờ môi đó. Khuôn mặt với một tỉ lệ hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được. Lúc ngủ, trông hắn rất hiền, hệt như một đứa con nít vậy. Đẹp quá đi mất…
- Ngắm đủ chưa? – Giọng nói quen thuộc vang lên làm nó giật cả người.
Bảo mở mắt ra nhìn nó chằm chằm.
- Hihi cậu ngủ ngon không? – Nó cố tình lảng qua chuyện khác.
- Không! – Bảo trả lời một câu làm nó choáng váng.
Mặt nó xị ra ngó lơ đi chỗ khác.
- Sao vậy?
- Có một con heo nằm bên cạnh làm sao ngủ ngon được?
Hớ? Hắn dám nói nó là heo sao? Nó đá một cái thật mạnh vào chân Bảo, làm hắn nhăn mặt la đau.
- Em gan lắm đó!
- Ai bảo mấy người nói tôi là heo!
- Tôi nói khi nào? – Bảo chối.
- Vừa mới nói có một con heo nằm bên cạnh làm sao ngủ ngon được đó! Hứ, còn chối nữa!
- Tôi nói con heo chứ có nói em là heo đâu!
- Cậu… – Nó cứng miệng.
- Vậy là em tự nhận mình là heo đó nha! Tôi không nói gì đâu đó! – Bảo bật cười mãn nguyện khi nó bị trúng kế của hắn mà không hề hay biết.
- Cậu… Nguyễn Đình Bảo! Cậu dám chọc tôi? – Nó nghiến răng ken két.
- Tôi không chọc em mà! Là em tự nhận mình là heo đấy thôi! – Bảo giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng.
Tức chết mất thôi! Nó đau khổ nhìn tên con trai trước mặt. Hai mắt đã bắt đầu rưng rưng nước mắt. Nếu không vì hắn đang bị thương thì nó đã đánh hắn te tua luôn rồi. Nó chẳng thèm chấp nhất hắn nữa, đành cắn răng chịu đựng. Nó ngồi dậy bước xuống giường. Hôm nay là chủ nhật nên nó không phải đi học. Cái chân của nó cũng bớt đau nhiều rồi nên nó có thể tự đi được dù còn chút khó khăn.
- Đi đâu đấy? – Bảo hỏi nó.
- Đánh răng! Có gì không? – Nó trả lời trống không.
Biết là nó đang giận nên hắn chẳng dám chọc nó nữa chỉ dịu dàng dặn dò nó.
- Em mở tủ ra lấy bộ đồ tôi nhờ người mua giúp em mà thay ra đi! Con gái gì mà từ hôm qua tới giờ chẳng thèm thay bộ đồ nữa.
- Gì nữa? Sao kiếm chuyện với tôi hoài vậy? Tại cậu bắt tôi đi ngủ mà!
- Chứ không phải tại em ở dơ hả?
- Nguyễn Đình Bảo!
- Đi nhanh đi! Không để lát nữa là mấy con heo vào đây nhận họ hàng với em bây giờ.
- Trời ơi! Tức quá à…
Nó đóng ầm cánh cửa nhà vệ sinh lại. Bảo không thể nhịn cười được nữa. Hắn bật cười thành tiếng. Từ trước tới giờ chưa bao giờ hắn cười thoải mái như vậy. Chỉ khi có nó bên cạnh, con người của hắn mới thật sự trở lại.
Mấy phút sau nó bước ra khỏi toilet mà vẫn cho hết ngạc nhiên. Bộ váy màu xanh ngọc thật sự vừa vặn với nó tới mức không thể tin được.
- Sao bộ đồ này vừa với tôi quá vậy?
- Không biết! – Bảo lạnh lùng đap lại câu hỏi của nó.
Thật ra bộ váy này hắn đã tự tay chọn cho nó. Lúc mua hắn cũng không nghĩ sẽ vừa đến vậy, hắn chỉ chọn kích thước theo quán tính thôi.
Bảo bật người dậy sau khi đảo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới bộ váy mặc trên người nó. Hình như cái váy hơi ngắn thì phải. Hắn cố tình bước thẳng đến chỗ nó đứng. Và tất nhiên, theo quán tính, nó cứ thụt lùi lại tới khi chạm lưng vào bức tường trong toilet.
- Cậu… cậu muốn làm gì vậy? – Hai má nó đỏ bừng lên.
- Em nghĩ tôi muốn làm gì? – Bảo cười gian xảo.
Cúi người thấp xuống hắn chỉ để khuôn mặt của hắn cách mặt nó vài centimet. Chẳng lẽ hắn sẽ… hôn nó sao? Tim nó đập mạnh liên tục như sắp rơi ra khỏi lòng ngực đến nơi. Hai mắt nhắm tịt lại không dám mở ra nữa. Nhưng sao không có động tĩnh gì vậy kìa? Nó bắt đầu mở mắt ra và thấy hắn đang cố nhịn cười.
- Cậu… cậu…
- Em nghĩ tôi muốn hôn em sao? Hơ…
Bảo cố tình lảng tránh nó vì nếu bây giờ hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ lên vì tức giận của nó chắc hắn sẽ cười chết mất thôi.
- Gì? Ai nói?
- Nếu không có suy nghĩ đó thì em nhắm mắt lại làm gì?
- Á!
Nó sắp đứt mạch máu não tới nơi rồi. Tức chết mất thôi.
Bảo nhìn nó cười hả hê. Chợt nhớ tới mục đích của mình, hắn đưa tay lên tháo bung cái cúc áo đầu tiên ra.
- Giờ em muốn ở đây xem tôi thay đồ hay là ra ngoài?
- Ngu sao ở lại? – Nó lầm bầm.
- Nói gì đó?
- Tôi nói ngu sao mà ở lại? – Nó thét lên.
- Dám nói chuyện với tôi vậy à? Tôi sẽ phạt em.
- Phạt? Cậu dám sao?
- Sao lại không? Vừa nói dứt câu hắn đã đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán nó. – Xong rồi! Em có thể ra ngoài. Nhưng muốn nhìn tôi thay đồ thì cứ ở lại.
Nó bĩu môi với Bảo rồi giậm chân bước ra ngoài :“Tên đáng ghét! Ta sẽ trả thù ngươi!”
- Giậm chân nhẹ nhẹ thôi. Em đụng vào vết thương nữa bây giờ! – Bảo sực nhớ ra chân nó đang đau nên vội nhắc.
Nhưng…
- Á! Đau quá mẹ ơi! – Nó ngồi bệch xuống sàn nhà.
Đúng là tai hại mà. Nó quên mất chân mình đang bị đau. Hic, thật là khổ cho thân nó mà. Bảo thấy nó vậy liền chạy tới đỡ nó lên.
- Đã nói rồi mà không nghe! – Hắn lầm bầm la nó.
- Ai bảo cậu không nhắc tôi sớm hơn? – Nó gân cổ lên cải.
- Còn đổ thừa nữa hả? Tôi bỏ mặc em đấy!
- Thì bỏ đi! Ai cần đâu! – Nó vẫn bướng bỉnh nói.
- Là em nói không cần đấy.
- Ờ
- Đừng hối hận khi tôi buông tay ra nha.
- Ờ ờ ờ! Tôi không cần!
Bảo cười với nó thật tươi rồi buông tay ra. Nó mất thăng bằng ngã phịch xuống đất. Hắn nhe răng ra cười nó rồi lửng thửng đi thay đồ. Trong phòng bệnh vọng ra một tiếng lạ…
- Huhu… Nguễn Đình Bảo tôi ghét cậu! Á…
*****
Chiếc Reventon phóng đi thật nhanh trên đường phố thu hút được rất nhiều ánh nhìn. Trong xe có một “tảng băng”, bên cạnh là một “ngọn lửa” đang cháy hừng hực. Từ lúc ra khỏi bệnh viện tới giờ nó chẳng thèm nói lời nào với hắn. Và tất nhiên nếu nó không mở miệng ra nói thì tại sao hắn phải bắt chuyện với nó trước chứ? Nhưng cuối cùng người chịu thua vẫn là hắn.
- Còn giận sao?
-… – Nó vẫn im lặng không trả lời.
- Nè!
Nó lấy cái tai nghe ra cho vào lỗ tai. Bật nhạc to hết mức nó không muốn nghe tiếng của tên bên cạnh. Bảo nhếch miệng cười. Chưa ai dám đối xử với hắn như vậy. Con gái lại càng không. Đạp nhẹ, phải nói là rất nhẹ cái chân ga, chiếc Reventon đã lao đi như bay. Đứa con cưng “triệu đô” của Lamborghini - Reventon có khả năng tăng tốc từ 0 đến 100 km/h trong 3,4 giây, đạt vận tốc tối đa trên 340 km/h. Tốc độ thật khủng khiếp. Chưa nói đến số tiền để có thể sở hữu chiếc xe này – 1,4 triệu đô-la. Số lượng xe này còn có hạn, chỉ có 20 chiếc xe trên toàn thế giới. Đúng là Reventon mang trên mình những con số vô cùng kinh hoàng. Với tốc độ hiện tại, nó không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài cửa sổ nữa.
- Tôi chưa muốn đi gặp Diêm vương đâu! – Nó sợ toát cả mồ hôi lạnh.
Bảo vẫn chưa chịu giảm tốc độ. Cứ cái đà này chắc nó phải “xuống dưới” sớm mất thôi.
- Tôi xin lỗi mà! Cậu chạy chậm lại đi mà!
Vẫn không có động tĩnh gì từ đối phương.
- Em xin lỗi anh mà Đình Bảo! Em biết lỗi rồi. Từ nay về sau em sẽ không vậy nữa. Hic, chạy chậm thôi mà! – Mặt mũi nó méo xẹo.
Bảo nhoẻn miệng cười. Câu nói hắn muốn nghe nhất đã bật ra từ nó. Chiếc xe bắt đầu chạy chậm lại (nhưng cũng là nhanh hơn so với các loại xe khác. Hic, siêu xe mà!).
- Nói vậy sớm có phải hơn không?
- Phải hành hạ tôi cậu mới vui sao?
- Không biết! Chắc vậy.
Nó không thèm nói năng gì nữa nếu không hắn lại phóng xe đi nữa thì khổ. Mà quên mất nãy giờ lo “sắp chết” nên nó không hề để ý Bảo đang đưa nó đi đâu.
- Đi đâu vậy Bảo?
- Đi biển.
- Biển hả? – Nó tròn mắt
- Ừm!
- Nhưng sao…
- Thích!
Cuộc nói chuyện lại kết thúc tại đấy. Lần nào cũng vậy sao lúc nào nó cũng bị hắn ăn hiếp vậy nè? Nó ấm ức lắm nhưng không dám hó hé gì nữa. Nó không muốn chiếc xe này chở nó về gặp Diêm Vương đâu. Ngồi nghe nhạc mà nó ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
- Hải My…
- Ưm… hả? – Nó từ từ mở mắt, lấy tay che đi cái ngáp bất chợt, nó ngó ra phía cửa sổ.
Là biển sao? Nó vui mừng khi nhìn thấy mặt biển trong xanh phía xa đó. Bảo dừng xe tại bãi xe cách đó không xa lắm rồi đi cùng nó ra biển.
Gió biển thổi từng cơn mát rượi. Lâu lắm rồi nó không ra biển chơi. Bảo nhìn nó vui vẻ như vậy thì hắn biết đây không phải là quyết định sai khi đưa nó đến đây. Nắm lấy bàn tay nhỏ của nó hắn kéo nó lại đi sát bên mình. Nó ngạc nhiên nhìn hắn.
- Ê, sao nắm tay người ta?
- Nắm tay người ta khi nào? Nắm tay của em mà!
- Ờ thì… sao nắm tay tôi?
- Vì em là bạn gái tôi được không?
Khỏi phải nói cũng biết chỉ một câu nói của hắn cũng làm trái tim nó tan chảy. Hai gò má đỏ ửng lên không phải vì ánh nắng binh minh đang chan hòa trước mặt mà là do hơi ấm từ người con trai đang đi cùng nó.
- Đi ăn gì nhé! – Bảo đề nghị.
Ọc ọc… Ọc ọc… Ọc ọc
Vừa nghe xong lời đề nghị của Đình Bảo bụng nó đã biều tình dữ dội. Cũng phải thôi từ tối qua tới giờ nó có được ăn gì đâu. Bảo định nói thêm gì đó chợt im bặt, hắn quay mặt sang hướng khác tủm tỉm cười. Mất mặt quá đi….
- Hơ… bụng của em…
- Tôi biết rồi, biết rồi! – Nó liếc xéo Bảo một cái không cho hắn có cơ hội trêu chọc nó. – Đi ăn gì thì lẹ đi!
- Vậy thì nhanh lên! – Bảo xiết chặt lấy bàn tay nó sải từng bước về phía quán ăn trước mặt.
Một quán ăn nhỏ hiện ra trước mắt nó. Tấm biển ghi tên màu vàng nổi bật lên với dòng chữ màu đỏ sặc sỡ - Couple. Nó hơi tò mò với cái tên kì lạ đó. Sao lại là Couple nhỉ? Bảo đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, chiếc chương nhỏ gắn phía trên cửa kêu lên leng keng. Nó thích thú nhìn xung quanh. Quán ăn nhỏ thôi nhưng rất đặc biệt. Tất cả mọi thứ ở đây được bố trí như đúng cái tên Couple, chúng đều có đôi có cặp với nhau.
- Xin chào quý khách! – Một chị xinh gái bước ra. Nó đoán đây chắc là bà chủ của quán ăn xinh xắn này.
- Chào chị! – Bảo cúi đầu chào lịch sự. Đây là lần đầu tiên nó thấy hắn cúi chào một người xa lạ.
- Đình Bảo? Phải em không? – Bà chủ quán thốt lên khi nhận ra hắn.
- Là em đây. Lâu rồi không gặp chị. Chị khỏe chứ ạ?
- Thằng nhóc này, chị vẫn khỏe. Còn em thế nào?
- Tốt chị ạ!
Chợt nó cảm nhận bà chủ quán đang đảo mắt về phía nó. Rồi chị ta bật cười như vớ phải vàng.
- Ôi bạn gái em sao?
- Cô ấy à? Tên cô ấy là Phạm Hải My. Chị nhìn thế này mà không hiểu sao?
Bảo nháy mắt với bà chủ quán một cách thân mật rồi giơ tay đang nắm tay nó lên. Nó cười mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Hai đứa ngồi đi để chị chuẩn bị thức ăn cho hai đứa. Chờ lát nhé!
Nói rồi bà chủ quán hí hưng đi vào bếp của quán ăn. Bảo kéo nó đến ngồi cạnh cái bàn cạnh cửa sổ. Hắn ngồi đối diện nó. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt ấy bỗng làm nó bừng lên một vẻ đẹp kì lạ.
- Làm gì nhìn tôi mãi vậy? – Bảo tỏ vẻ khó chịu.
Hắn không thích con gái nhìn hắn chằm chằm như vậy.
- À không có gì! – Nó cúi mặt xuống bàn, hai tay vo vo miếng khăn giấy. – Chị ấy là ai vậy?
- Em hỏi bà chủ quán đấy à?
- Ừm!
- Là người tình cũ của tôi thôi!
- Người tình cũ? – Nó mở to mắt hết mức có thể.
Không thể tin được là hắn lại… Mặt nó xị ra chẳng thèm nói năng gì nữa. Quá thất vọng mà…
- Nè, em sao vậy?
- Gì gì gì? Không sao! – Nó hậm hực trả lời.
- Ghen à? – Bảo hỏi nó một câu làm nó đơ cả người.
- Cậu nghĩ cậu có giá lắm hả? Nghĩ sao tôi đi ghen với một người lăng nhăng như cậu chứ? Không bao giờ! – Nó khẳng định chắc nịch.
- Thế thì thôi! – Bảo ngó lơ đi chỗ khác.
Nó ấm ức nhìn hắn mà không nói được lời nào. Đúng lúc đó bà chủ quán bê ra hai to mì rất to đặt trước mặt nó và Đình Bảo. Bây giờ mới để ý chị ta có một làn da trắng hoàn hảo. Những lọn tóc dài den óng càng làm chị ấy trông đẹp hơn. Đôi mắt đẹp nhưng dường như những thăng trầm của cuộc sống đã lấy đi mất sức sống trong đôi mắt ấy.
- Hai đứa ăn ngon miệng nhé! – Chị ấy mỉm cười.
- Chị ngồi xuống đây nói chuyện với em cho vui. – Bảo nắm lấy tay chị ta rồi kéo chị ta ngồi xuống cạnh hắn.
Khỏi phải nói người đối diện hắn đang tức tới mức độ nào. Nhưng sao nó phải tức nhỉ? Chẳng lẽ… nó ghen à? Không thể nào! Không đời nào nó lại ghen với tên đó.
- Hình như em chưa biết tên chị nhỉ. – Chị ấy cười hiền hậu với nó
- À, dạ! – Nó gật gật
- Chị tên là Nguyệt Băng là chị họ của Đình Bảo.
Chị họ? Hai tiếng chị họ làm nó phát giác ra cái tên đang ăn mì ngon lành đã chơi khăm nó. Phải trả thù tên ấy mới được. Nó lấy chân đạp mạnh vào chân hắn một cái làm hắn đau đến mức phải la lên.
- A…
- Em sao vậy Bảo? – Nguyệt Băng lo lắng nhìn hắn
- Không sao chị ạ! Con muỗi nào đó vừa cắn em thôi. – Hắn dửng dưng trả lời.
Nói thế chẳng phải nói nó là con muỗi à?
“Tên kia ta phải giết chết nhà ngươi!”
- À mà em tên là Hải My phải không?
Đang nóng giận hừng hực thì câu hỏi của Nguyệt Băng như một xô nước lạnh tạt thẳng vào người nó. Nó gật đầu.
- Vâng ạ! Tên em là Phạm Hải My.
- Em rất đẹp!
- Ơ… hì, em cảm ơn chị! – Nó ngượng nghịu gãi đầu.
- Thôi hai đứa ăn đi cho ngon. Chị vào trong pha nước cho uống nhé!
Nguyệt Băng vừa đi vào trong thì bên ngoài đã có trận đại chiến. Kết quả chẳng biết ai thắng ai thua nhưng hiện trường bây giờ là một người con trai đang ngồi dưới đất đau khổ nhìn người con gái đang ngồm ngoàm nhai hết mấy cọng mì còn lại trong tô. No nê với món mì tuyệt ngon đó, nó lấy khăn giấy chùi khóe miệng còn dính tương.
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Không thích đâu nha! – Nó bắt chước y hệt giọng điệu của Bảo càng làm hắn tức hơn.
- Em gan lắm đó! – Bảo bật người đứng dậy phủi phủi bộ đồ của hắn
- Cảm ơn lời khen. – Nó hí hửng đáp lại.
Bảo mỉm cười rồi tiến lại gần nó. Tay hắn xiết chặt lấy tay nó kéo nó ra ngoài.
- Nguyệt Băng, em đi ra biển lát về nhé!
Có tiếng vọng ra.
- Ừ! Hai đứa đi vui nhé!
Và thế là hắn lôi nó đi dù nó đang cố dằng co với hắn. Bực mình với cô gái bướng bỉnh đó hắn dừng lại bế thốc nó lên.
- Á… buông tôi ra! – Nó đánh thùm thụp vào ngực hắn.
- Em mà còn vậy nữa tôi sẽ quăng em xuống biển đó! – Bảo lạnh lùng nói với nó.
Và chỉ có cách này mới trấn áp được nó thôi. Nói nhẹ nhàng thì không nghe phải bị cảnh cáo mới chịu nghe lời. Hắn sải từng bước chân dài trên bãi cát vàng dưới chân. Nó nhìn thấy biển rồi. Biển thật đẹp. Thật sự rất đẹp. Những con sóng vỗ sủi bọt trắng xóa. Nhưng sao hắn không dừng lại vậy? Hắn cứ đi về phía nước biển.
- Cho tôi xuống! – Nó thét lên.
Hắn vẫn không trả lời mà cứ bước đi. Nó sợ hãi nhìn xuống dưới, nước biển đã đến đầu gối hắn ròi. Tên ấy tính làm gì vậy trời?
- Bảo à, em xin anh mà! Đừng đi nữa! Em sợ lắm rồi… – Nó muốn òa lên mà khóc.
Hắn nhìn nó lạnh tanh.
- Em có còn bướng bỉnh với tôi nữa không?
- Không! Không dám nữa! Không dám đâu mà. – Nó sụt sùi.
- Hừm! Vậy có phải hơn không? – Bảo cười.
- Cho tôi xuống đi! – Nó nài nỉ.
- Hôm nay em phải gọi tôi là anh xưng em rõ chưa?
- Nhưng tại sao?
- Không có lý do.
- Vậy sao tôi phải nghe?
- Em muốn ngoan ngoãn nghe lời hay là bị quăng cho cá ăn hả? – Bảo lại hù dọa nó.
Nhưng nó biết nó không nên đùa giỡn với ác quỷ nếu nó còn khao khát muốn sống.
- Ờ tôi… à quên… em biết rồi!
Bảo mỉm cười rồi đặt nó xuống. Nước biển lạnh hơn nó nghĩ. Nó hớn hở như một đứa trẻ vui vẻ đùa giỡn với những cơn sóng. Ngọn gió se se lạnh chầm chậm thổi đến, hất nhẹ tóc đang xoà trước trán Đình Bảo. Ánh nắng đỏ rực phản chiếu trên gương mặt hắn. Chỉ trong chốc lát, nụ cười của hắn như sáng bừng lên.
Nó thẫn thờ nhìn vẻ đẹp đứng trước mặt mình. Mắt nó không rời khỏi Bảo dù chỉ một giây. Kể cả hắn có cười mỉa mai vì phát hiện ra nó cứ nhìn hắn mê mẩn đi nữa, nó cũng chẳng quan tâm. Nó chỉ muốn nhìn hắn lâu hơn một chút thôi mà. Vì thật sự nó rất sợ, sợ ngày nào đó nó sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt đó nữa.
- Em thích nhìn tôi tới vậy à?
Nó nghệch mặt ra nhìn Đình Bảo. Ai nói vậy chứ? Tại hắn… đẹp quá mà.
- Đâu có! – Nó chối.
- Nãy giờ là năm phút mười bảy giây. Em có cần hâm mộ tôi vậy không?
- Hâm mộ? Cậu… à không phải anh mơ à?
Bảo tủm tỉm cười không ngờ nó rất nghe lời hắn.
- Không phải sao mặt đỏ lên hết vậy?
- Hồi nào? Tại… nóng quá! Cậu không thấy nắng à?
- Thật sao? – Hắn nhếch đôi lông mày, dí sát măt về phía nó.
Nó không nói gì nữa ngượng nghịu quay sang hướng khác. Chắc chết mất thôi. Bỗng dưng nó thấy hắn vụt tay xuống nước rồi nhắm thẳng vào nó hất nước biển mát lạnh lên mặt nó.
- Oái! Anh làm gì vậy?
- Em vừa nói em nóng mà, tôi lấy nước giúp em hạ nhiệt thôi! – Hắn cười hả hê.
- Nguyễn Đình Bảo…
- Sao hả? Thấy bớt nóng chưa?
- Tôi phải giết anh! Đồ đáng ghét!
- Muốn giết tôi à? Em cứ thử xem sao. Hơhơ.
- Anh đừng có thách thức tôi! Đứng lại đó đừng có chạy!
- Em có bản lĩnh thì lại đây nào! Chân đang đau đấy. Có ngon thì chạy lại đây/ Hahaha.
- Anh là đồ đáng ghét! Đứng lại đó cho tôi…
- Hahaha Hải My, tiếp chiêu này!
- Oái! Đứng lại đó! Đứng lại…
- Hahahahahaha…
Lúc cả hai dừng “cuộc chiến” lại cũng là khi cả hai ướt sũng nước.
- Con gái gì mà dữ dằn quá vậy. Em nhìn xem chúng ta ướt hết người rồi này. –Bảo chống hai tay lên đầu gối cúi người thở dốc.
- Ai bảo cậu chọc tôi làm gì? Hơ… Hắc-xì! – Nó lấy tay che mũi lại.
- Lạnh à? – Bảo nhìn nó
- Ừm! – Nó gật đầu.
- Lại đây! – Bảo đứng thẳng người dậy dang rộng hai tay ra.
Và không hiểu tại sao nó lại nghe lời hắn và sà vào lòng hắn như một con mèo nhỏ cần được bảo vệ. Hơi ấm từ người Bảo làm nó cảm thấy ấm hơn một chút.
Bảo mỉm cười hài lòng. Hắn xiết chặt vòng tay của mình để bảo bọc người con gái hắn yêu nhất vào lòng.
- Vết thương của cậu sao rồi? – Nó chợt nhớ tới những vết thương trên lưng hắn.
Lúc sáng khi thay thuốc cho những vết thương đó có vẻ như chúng đã lành lại. Nhưng mà đi biển thế này những vết thương đó có bị nhiễm trùng không?
- Không sao! Những vết thương nhỏ đó thì có là gì với tôi chứ.
- Ờ! Đúng rồi. – Nó giả vờ giận dỗi.
- Em giống hệt con nít vậy! – Bảo vừa dứt câu thì đưa tay nhéo mũi nó một cái rõ đau.
- Á đau lắm biết không? – Nó nhăn nhó ôm lấy cái mũi tội nghiệp của mình.
- Hahaha… – Bảo nhìn nó cười khoái trá.
- Đáng ghét! Cậu đứng đó một mình đi! Tôi đi đây! – Nó lè lưỡi trêu hắn rồi quay lưng bỏ đi.
- Đi đâu đấy?
- Thay đồ! – Nó nói vọng lại.
- Đứng lại đó! Tôi chưa cho em đi mà!
“Hứ tại sao ta phải nghe lời người chứ? Plè”
Nó chẳng thèm để ý những gì hắn nói cứ vậy mà sải từng bước chân trên bãi cát vàng phía dưới. Cát rất mịn. Nó thích thú đá chân lên phía trước làm những hạt cát tung lên. Bỗng dưng nó nhìn thấy dưới đất có bòng ai đó đang đi nhanh về phía mình. Chẳng lẽ là tên đó? Nó quay mặt lại nhìn thì thấy Bảo đang đuổi theo sau nó.
- Á…! – Nó chạy đi thật nhanh nhưng không kịp nữa rồi Bảo đã bắt được nó.
- Dám không nghe lời hả? – Bảo vòng tay ôm lấy nó.
- Huhu thả tôi ra! – Nó vùng vẫy.
Rồi không biết bằng cách nào đó mà hai chân nó mất thăng bằng báo hại cả Bảo và nó ngã lăn xuống đất. Tệ hơn là hắn đang nằm đè lên nó. Nụ cười gian xảo của hắn càng làm nó sợ hãi.
- Cậu… buông tôi ra!
Bảo không trả lời chỉ nhìn nó say đắm. Hắn thật sự không hiểu tại sao ở nó lại có một sức hút kì lạ đến như vậy. Hắn không thể nào ngừng để mắt tới nó cho dù nó đang ở bất cứ nơi đâu. Ở cạnh nó hắn cảm thấy thật bình yên, thật vui vẻ. Khuôn mặt ngây thơ của nó khiến trái tim hắn đập loạn nhịp. Những lọn tóc bết lại phía trước mặt nó càng làm nó đẹp hơn trong mắt hắn.
- Sao cậu nhìn tôi mãi vậy? – Nó cất giọng nói yếu ớt.
Hắn từ từ cúi người xuống thấp hơn cảm nhận mùi hương từ mái tóc của nó.
Nó kinh ngạc nhìn hắn. Trái tim nó như ngừng đập. Không phải hắn lại muốn… Đừng mà! Khoảng cách càng lúc càng gần… càng lúc càng gần… ôi chết mất thôi!
- Đứng lên nào! Em bị cảm thì mệt đấy!
- Phù! – Nó thở phào nhẹ nhõm. Tên này vẫn còn chút nhân tính đấy.
Bảo đứng dậy rồi kéo tay nó lên. Nắm chặt lấy tay nó trong tay hắn cùng nó trở lại căn tiệm Couple khi nãy. Gió biển thổi từng cơn làm nó càng lạnh hơn. Nó kéo Bảo đi nhanh về phía cửa tiệm. Nguyệt Băng vừa nhìn thấy nó và Bảo trong tình trạng cả người ướt sũng nước đã tròn mắt nhìn.
- Trời đất hai đứa làm gì mà ướt hết rồi?
- Tất cả là tại cậu ấy đấy ạ! – Nó liếc xéo Đình Bảo một cái.
- Chứ không phải tại em à? – Hắn cũng chẳng chịu thua nó.
- Tại cậu đấy!
- Tại em đấy!
- Tại cậu!
- Tại em!
- Tại cậu hết đó!...
…
- Thôi hai đứa cho chị xin nào.
Cuộc chiến tạm dừng sau khi Nguyệt Băng lên tiếng ngăn cản.
- Bảo à, em lên phòng tắm của cu Bin tắm đi! Còn Hải My vào phòng chị tắm nhé! – Chị ấy cười hiền hậu.
- Em biết rồi! – Bảo bỏ hai tay vào túi quần rồi lửng thửng đi.
- Đi nào em!
Nó gật đầu rồi đi theo sau Nguyệt Băng. Nó cảm nhận chị ấy là người rất tốt. Nụ cười hiền hậu của chị ấy làm người khác cũng cảm thấy vui vẻ. Tắm táp xong nó thấy thật thoải mái. Bộ đồ chị Băng cho nó mượn hơi rộng so với nó nhưng nếu mặc tạm thì cũng không sao. Nó vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì đã thấy Đình Bảo quần áo chỉnh tề đứng tựa lưng vào cửa phòng Nguyệt Băng. Nó tròn mắt.
- Ủa đứng đây làm gì?
- Thích! – Hắn cười toe.
- Hơ, cậu lạ nhỉ!
Nó vừa phát ngôn xong thì thấy nét mặt của Bảo có chút thay đổi. Thôi chết! Nó sực nhớ tới chuyện lúc sáng.
- Hihi đi với em nào! Em muốn cảm ơn chị Nguyệt Băng vì bộ đồ này. – Nó nhanh chóng sửa sai.
Hắn chẳng nói chẳng rằng nắm lấy tay nó lôi đi. Bỗng dưng có một thằng nhóc bụ bẫm chạy tới ôm chằm lấy hắn.
- Ba Bảo ơi……..
- Cái gì? – Nó thốt lên. – Ba sao?
*** Tác giả: Vì lí do mình đang là học sinh cuối cấp, lịch học rất nhiều nên không thể online thường xuyên để đăng truyện và không đủ thời gian để kiểm tra tỉ mỉ từng chương nên truyện đăng có lẽ còn nhiều sai sót. Hihi mong mọi người thông cảm. Nếu có gì sai, làm phiền mọi người hãy chỉ ra giúp mình với nhé! Mình sẽ cố gắng sửa chữa cho truyện của mình thật hoàn hảo! Xin cảm ơn ạ!