Chương 1 – Gặp cậu
Trời xanh, nắng xuyên qua kẽ lá. Gió réo rắt những giai điệu du dương, hờ hững lướt qua từng áng mây lãng đãng. Linh rảo bước trên con đường vàng úa, bởi nắng nhạt và cả lá rơi. Sáng mùa thu trong veo như giọt sương lạnh, đôi lúc còn vấn vương chẳng rời, bất chợt êm đềm buông mình cùng sớm mai.
Giữa miền ngược xuôi của dòng người hối hả, Linh vẫn lặng lẽ bước đi trong vô định, nhẹ nhàng mà trầm bổng. Đôi mắt màu nâu khói luôn dửng dưng và bình thản, tựa như mặt hồ yên ả giữa trời hạ gió hoang.
“Linh ơi! Đợi anh với!” Tiếng gọi của ai kia chợt nhẹ bẫng vang lên, như xóa nhòa mọi nghĩ suy trong tâm tư cô lúc này.
Vội ngoảnh mặt lại, trên làn môi mềm như cánh hoa tường vi đang vẽ lên một nụ cười thanh khiết. Đôi chân cũng từ từ dừng bước, Linh nghiêng đầu ngước nhìn người con trai.
“Em đi nhanh quá! Anh qua nhà đón mà không kịp.” Cậu đưa tay gạt đi những giọt mồ hôi còn phớt ngang trên mái tóc, nhìn Linh với nụ cười dịu dàng và trìu mến.
“À… Tại sáng nay em phải đến sớm để trực nhật ở lớp, thôi giờ mình cùng đến trường nha!” Linh khẽ cười rồi níu lấy tay cậu kéo đi.
Dưới màu trời bình yên, từng chiếc bóng lẻ loi đang kề vai cùng bước, thoáng chút yêu thương trong vẩn vơ, mờ nhạt.
***
Khẽ vào trong lớp, Linh ôm chiếc cặp để lên trên góc bàn, chuẩn bị trực nhật cùng cô bạn thân. Nhưng ngó nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng của Thy đâu cả.
Chắc lại ngủ quên rồi! Thôi đành tự làm vậy. Nở nụ cười nhè nhẹ, thoắt ẩn thoắt hiện dưới mái tóc dài đang tự do buông xõa, mượt mà như dòng suối mát lành vào mùa xuân, Linh với tay cầm chiếc chổi vội quét.
Đâu đó trên dãy hành lang vắng lặng, có một ánh nhìn chất chứa bao nỗi đau và lưu luyến, hướng về phía Nhã Linh đang loay hoay lau bảng.
“Cậu vẫn như ngày nào, Linh ạ!” Giọng nói ấy rất nhỏ, chỉ đủ để nghe thấy trong nhịp đập trái tim, cả cô và… cậu.
Bóng dáng đơn độc đang chậm rãi khuất mờ đi…
Một lúc sau, khi tiếng trống trường vang lên, mọi người dần dần tiến vào lớp học. Linh đang thu dọn định cất bước về chỗ ngồi, chợt từ xa có một bóng người đang chạy ào về hướng cô, là Ngọc Thy. Vừa thở mạnh vừa nắm chặt tay Linh, Thy nói lớn:
“Có, có tin mới.”
“Đó là việc cậu ngủ quên để tớ trực một mình?” Linh nói như đang cười, chất giọng có phần hờn dỗi.
Thấy vậy, Ngọc Thy bắt đầu chớp chớp mắt xin tha thứ:
“Hì hì. Cho tớ xin lỗi nhé! Tại hôm qua thức khuya… à à học bài á, nên sáng không dậy nỗi.”
“Tớ thừa biết rằng cậu thức đến 12 giờ đêm để ôm đống sách truyện, không thì cũng là xem phim.” Linh lắc đầu tỏ vẻ không khoan nhượng, thản nhiên lên tiếng.
Thy cười cười, bỗng nhiên bật thẳng dậy, cô quên mất chuyện mình định kể.
“Thôi thôi, vào chuyện chính nè. Hồi nãy lúc chạy nhanh qua phòng giám thị, nghe thầy nói hình như 11A6 lớp mình sẽ có học sinh mới đó.” Đôi mắt lóe sáng, Thy nói trong tâm trạng đầy phấn khích.
“Thì sao?” Linh nhàn nhạt đáp, dù vẫn biết được câu nói tiếp theo của Ngọc Thy.
“Nghe nói là nam sinh. Tên gì thì đành chịu. Nhưng có lẽ…” Ngập ngừng trog giây lát, Thy thốt lên. “Có khi sẽ là một nam thần chăng? Một nam thần bước ra từ thế giới ngôn tình hay tiểu thuyết.”
Nói xong, Thy đứng dậy lảo đảo về chỗ ngồi, gương mặt như thất thần vì thiếu ngủ. Thật là… Linh cũng chỉ biết lắc đầu bất lực. Vội về bàn học, Linh vừa nhìn quyển sách ôn bài, vừa chống cằm hướng ra cửa sổ. Vẻ mặt trầm tĩnh và phảng phất nét u buồn lại hiện lên khuôn mặt.
Từ xa xa, nhìn thấy thầy chủ nhiệm đang nhanh chân bước đến cửa lớp, mọi người liền ổn định lại chỗ ngồi, không khí trở nên lắng dần đi trong phút chốc. Tiếng lớp trưởng Hoàng Nam vang lên, cả lớp trật tự đứng dậy chào thầy giáo. Đảo đuôi mắt hiền từ nhìn quanh, thầy gật đầu cười nhẹ.
“Từ nay, lớp chúng ta sẽ có thêm một thành viên nữa. Vào đi em.” Liếc về phía cánh cửa, thầy hạ giọng gọi cậu học sinh mới.
Từ ngoài kia, một bóng người đang từ từ tiến vào giữa bục giảng. Tất cả ngỡ ngàng hét lên trong câm lặng.
Đẹp trai quá! Trước mặt họ, một chàng trai đang mỉm cười rạng rỡ. Mái tóc màu hạt dẻ chợt bay bay trong gió, mờ nhạt giấu đi đôi mắt sâu đen tuyền. Chiếc mũi cao dọc dừa và đôi môi mềm như sợi nắng.
“Chào các cậu! Mình tên Đặng Nhật Nguyên, rất vui được học tập cùng mọi người.” Nháy ánh nhìn cuốn hút, cậu học sinh mới tên Nguyên vui vẻ cất lời.
“Thế là ổn rồi. Bây giờ em muốn ngồi ở vị trí nào?” Thầy ôn hòa nhỏ nhẹ ngước nhìn Nguyên.
“Bàn thứ tư, gần ngay khung cửa sổ. Cạnh bạn Dương Nhã Linh, thưa thầy!” Nở nụ cười như mặt trời mùa hạ, Nguyên chỉ đưa đôi mắt về phía Linh rồi nói khẽ.
Cả lớp ngơ ngác quay đầu sang Nhã Linh, còn cô chỉ hướng mắt về khuôn mặt thanh tú ấy.
“Được rồi, em về chỗ đi. Nếu có gì thì Linh giúp đỡ bạn nhé!”
Nguyên gật đầu lễ phép rồi nhẹ nhàng tiến về chỗ ngồi của Linh. Cô chỉ biết thản nhiên cúi đầu, mặc như không quan tâm gì cả. Nhưng ngược lại với vẻ bề ngoài, trong lòng cô đang bức bối khó tả.
Khuôn mặt này… rất quen!
Năm tiết học trôi qua trong ánh nhìn từ nhiều phía, hoài nghi và ngờ vực. Chỉ riêng cả hai vẫn giữ im lặng, thản nhiên.
***
Chiều thu, giờ học dần kết thúc.
Linh đang thu dọn cặp sách để chuẩn bị ra về, chợt một bàn tay níu giữ lấy cô lại. Linh quay sang, là Nguyên. Đôi mắt cậu như xoáy sâu vào trái tim Linh, mỗi lúc một gần. Cô vẫn đứng đó, nhìn người con trai đang truyền hơi ấm đến bàn tay mình. Một lúc lâu, cậu buông tay ra rồi lẳng lặng bỏ đi, như đang che giấu nỗi đau trên khuôn mặt.
Mình sai rồi!
Dưới ánh hoàng hôn đẹp rực rỡ, Linh vẫn dạo bước trên con đường quen thuộc. Trời ửng hồng, mây hờ hững. Cánh đồng bồ công anh trắng muốt cũng điểm chút sắc vàng. Linh nở nụ cười rạng ngời trên đôi môi, những năm tháng kí ức chợt quay về trong nhung nhớ.
“Anh ơi, chờ em với!”
“Nè, bắt anh đi, nhóc con.”
“Anh phải chờ em nữa chứ.”
“Không, phải bắt được anh cơ, ha ha.”
Linh khẽ lắc đầu, phải quên thôi… Đôi chân định bước tiếp, nhưng trước mắt cô, một hình ảnh được hiện lên đầy mê hoặc và cũ kỹ.
Đó là người con trai đang tựa đầu vào gốc cây, đưa mắt nhìn lên khung trời hoàng hôn đầy lãng mạn. Mái tóc phớt nhẹ bay bay trong cơn gió, xung quanh là cánh hoa bồ công anh cũng lững lờ trôi theo. Nụ cười ấy tuyệt mĩ đến mộng mị, hòa vào bức tranh sơn dầu trong ánh mắt Nhã Linh. Phải chăng, đây là bản sao của mười năm về trước?
Trái tim cô như thắt lại, đớn đau, rỉ máu. Cô vội bước về phía trước, để lại phía sau bóng dáng người con trai có vẻ đẹp hút hồn ấy, khuôn mặt vẫn bình thản tựa hồ xanh.
Lúc này, bầu trời dần đổi thay tấm rèm màu tối tăm và tĩnh lặng.
Về đến nhà, mọi cảm xúc của cô cũng dần được ổn định. Linh lễ phép chào ba rồi nhanh chóng lên phòng, đứng thẫn thờ bên cánh cửa gỗ.
Đã sáu giờ tối.
“Linh à, xuống ăn cơm đi con.”
“Vâng.”
Bước xuống bếp, cô nhanh nhẹn cùng ba dọn thức ăn ra bàn. Một lúc sau, đang định phóng nhanh vào bàn ăn thì tiếng nói của ba lại cất lên đầy hiền hậu:
“Hôm nay ba của Đăng đi công tác, mẹ thì phải về quê. Con gọi cậu ấy qua ăn chung cho vui. Nhà có mỗi hai người.”
Nhắc đến đây, Linh lại thấy tủi thân cho cả ba và mình. Gia đình cô thiếu vắng bóng hình người phụ nữ, ba cô vừa đi làm vừa đảm đang việc nhà, cô chỉ có thể giúp được vài việc nhỏ. Thế nên từ thuở bé, tình cảm cô đã dành hết cho ba.
Thấy Linh vẫn đứng đó cùng vẻ mặt ủ rũ, ông biết cô đang buồn, khẽ vỗ vai an ủi:
“Thôi, qua kêu Đăng nhanh đi con, cơm sắp nguội rồi này.”
“À, à vâng.”
Lấy lại nụ cười đã tắt lịm, Linh vui vẻ chạy sang nhà đối diện để tìm Đăng. Vừa ra đến cửa, bỗng từ xa có một chiếc mô tô đang lao nhanh về phía trước, theo hướng của cô. Ánh đèn ấy như xé toạc khoảng không trong đêm tối, trước mặt Linh cứ mờ dần, nhạt dần. Trong ảo ảnh, Linh bỗng nhìn thấy hai đôi mắt đang quay về phía cô, tất cả đều xen lẫn những khổ đau và mất mát.