Chương 3: Anh em nhà Hạ
Đi được một đoạn, Hạ Vy cười thầm với Kim Dung:
- Thằng nhóc này nhẹ hều, tao còn tưởng bên ngoài bé bé bên trong cơ thịt đầy đặn cơ.
Kim Dung một lần nữa không hài lòng, nó đẩy gọng kính cận lên, nghiêm nghị nói:
- Ơ hay mày bảo cậu ấy là “thằng nhóc” hả? Thiệt là!
Hạ Vy nhún vai:
- Đúng mà, cậu ta bề ngoài hệt như trẻ con… Nhưng mà cũng đáng yêu, hé hé.
Nhỏ Kim Dung bĩu môi phát ra tiếng “chẹp” một cái rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hai cô bạn thân tiếp tục sải bước dưới những ánh nhìn và nhiều tiếng nói chuyện râm ran xung quanh trường. Ngôi trường Lâm Dương theo học được đánh giá là trường tốt nhưng trình độ hóng hớt buôn chuyện của đám học sinh chả kém gì mấy bà hàng xóm trong truyền thuyết. Thế nên chỉ chuyện cỏn con là hai đứa con gái dìu một đứa con trai đang ngất xỉu lên phòng y tế thôi cũng có thể bị chúng truyền đi truyền lại, thêm mắm dặm muối vào khiến từ chuyện bé xé ra to ngay. Điều đó quá quen thuộc với Hạ Vy và Kim Dung khi hôm nào hai đứa cũng được nghe nhiều mẩu chuyện nhảm nhí của khối đứa bạn trong trường. Chả để tâm đến mấy lời nói xì xầm xung quanh, Hạ Vy và Kim Dung vẫn thung thăng rảo bước cho đến khi có người đi qua và… nhả một câu:
- Ối dồi ôi! Cảnh tượng trong tiểu thuyết ngôn tình chắc? Cuộc tình tay ba ư?
Chất giọng thanh thanh đậm chất con trai vọng ra, trong đó có pha chút sự mỉa mai. Hạ Vy không cần ngước lên cũng đoán ra đó là ai, nó nghiến răng ken két:
- Anh bị điên à? Tay ba mới chả tay bốn, rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà đi kiếm chuyện vậy?
Anh ta chưa kịp trả lời đã bị Kim Dung nói chen ngang:
- Chào… chào anh ạ! Anh… anh là người quen của Hạ ạ?
Nhỏ Kim Dung mắt sáng rỡ, miệng cười tươi đến nỗi suýt rách khóe mép, nó vui sướng định nhảy cẫng lên nhưng cố kèm nén sự dở hơi đó. Số là trước mắt nó là một anh chàng đúng chuẩn “con nhà người ta”. Đẹp trai, cao ráo, trắng trẻo, gọn gàng sạch sẽ là những từ có thể nói để tả anh ta. Quan trọng nhất là mái tóc y chang diễn viễn Hàn Quốc được cắt tỉa công phu vừa bị gió thổi bay. Nhưng sau tất cả, cái thu hút con gái nhà lành nhất lại là nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời để lộ cặp răng khểnh kia. Nếu nụ cười của Lâm Dương hiền lành đáng yêu thì của anh ta lại quyến rũ và trưởng thành. Kèm với một cặp kính cận màu trắng tinh được đặt nhẹ dưới chóp mũi khiến ai nhìn chắc chắn sẽ nghĩ anh ta tri thức đầy mình. Kim Dung còn đang say sưa ngắm nghía đến độ chết mê chết mệt thì anh ta lên tiếng, gạt phắt tấm lòng đang ngồi tít trên chín tầng mây rợi độp xuống đất:
- Ờ, anh là anh trai của Hạ Vy. Mà đây là thằng nhóc khi nãy làm loạn trường hả?
“Cái quái gì vậy!? Anh… anh trai?” Kim Dung há hốc mồm ngạc nhiên hết sức suýt thì bật ra thành tiếng, nó không thể tin được người đang đứng trước mặt mình là anh trai của Hạ Vy.
- Ha ha trái đất tròn thiệt ha. Nhỏ Vy kín tiếng quá nên em không hề biết nó có anh luôn, chứ nếu biết thì em đã đến chào hỏi lễ phép, làm quen rồi. – Kim Dung đập đập vai Vy, lườm nó một cái sắc như dao.
Nhỏ Kim Dung có hơi nói quá, thật ra thì Hạ Vy và nó mới lên lớp mười vào hai tháng trước nên Vy chưa kịp nói mình có anh trai bên trường cấp ba này.
- Thôi thôi, anh đi ra để em còn đưa bạn lên phòng y tế. – Hạ Vy vừa nói vừa xua tay về phía anh trai.
Anh ta nhăn nhó khi bị cô em gái đuổi như đuổi tà, anh ngó xuống mặt Lâm Dương, buột miệng:
- Ô, thằng này trông đẹp trai phết! Anh cũng đang rảnh, để anh đi theo, bao giờ nó dậy anh có chuyện muốn nói với nó. – Rồi che tay lên miệng, cười. – đẹp trai nhưng vẫn thua anh.
Hạ Vy lườm anh một cái dài ơi là dài, nó bực mình:
- Cứ thấy trai đẹp là tớn hết cả lên.
Nhỏ Kim Dung còn đang há hốc mồm miệng vì chuyện vừa xảy ra nhưng chưa kịp định hình, anh trai Hạ Vy đã đá vào chân em gái:
- Nè nè tao không có gay nha con kia. Câu đấy phải dành cho mày mới đúng.
“Xì” Hạ Vy lè lưỡi cười gian xảo với anh rồi chậm rãi tiến về phòng y tế.
----------------------
Phòng y tế.
Vừa đặt Lâm Dương xuống giường, Kim Dung vội vàng dồn dập kéo Hạ Vy ra một góc, thì thầm:
- Khai hết ra đi bị cáo, không nói nhiều. Thẩm phán chỉ nói một câu thôi!
Hạ Vy giả ngây giả ngô:
- Thế mày muốn tao khai gì, rõ rành rành thế rồi còn gì!
Kim Dung nhếch mép:
- Lý lịch, tên tuổi, nghề nghiệp, tính cách, bạn bè, học lực, châm ngôn sống,… Nói chung tất cả những gì về ảnh.
Một dàn súng liên thanh nổ đôm đốp khiến Hạ Vy choáng váng đầu óc, nó cáu kỉnh:
- Mày về làm vợ ảnh luôn đi, con dở!
Nhỏ Kim Dung cười híp mắt, ngúc ngắc đầu làm mái tóc dài xoăn nhẹ đung đưa đung đưa. Nó đáp:
- Hì hì được thế thì tốt quá ấy chớ. Thôi nói đi mà, bạn yêu!
Hạ Vy chán nản:
- Hầy, được rồi. Ảnh tên Dương Hạ Vũ, lớp 11A2, chuyên Anh, hình như có lần ảnh thi cái gì của môn Anh ý rồi được giải nhất, hotboy làm bao cô đổ rồi, đấy là ảnh nói với tao thế. Tính cách thì như thằng dở, suốt ngày giành đồ ăn, cãi nhau với em gái. Tao mệt mỏi lắm chứ, huhu. À được cái đám bạn thân của ảnh phải gọi là tuyệt cú mèo, hé hé.
Nhỏ Kim Dung lắng nghe một hồi, mắt mũi sáng rỡ như vừa trải qua cơn đói khủng khiếp và nhìn thấy đồ ăn, nó càu nhàu:
- Cái con trời đánh! Có một người anh trai đỉnh cao như thế mà mày dám giấu tao!? Đáng tội chết! Khiếp, thề tao chưa thấy ai trong trường đẹp trai được như ảnh. – Kim Dung quay sang Hạ Vy, nghi ngờ. – mà hai người có phải anh em ruột không sao khác nhau thế nhỉ?
Hạ Vy cấu Kim Dung một cái đau điếng, nó trợn mắt:
- Này này tao hiểu ý mày đấy nhé! Hừ, tao thấy ảnh cũng bình thường như cân đường hộp sữa thôi mà. Mày không biết đâu, ở nhà ông ý mấy ngày rồi không thèm gội đầu, làm nó bết như cái chảo dính, rồi vứt rác bày bừa đến nỗi chú hàng xóm phải sang tận nơi chửi cho một trận tối tăm mặt mày,…
Hạ Vy cười rúc rích, thừa dịp nói xấu Hạ Vũ. Hai anh em nhà này ngày nào không chí chóe cãi nhau là không chịu được. Khác với vẻ bề ngoài tri thức anh tú, Hạ Vũ bên trong xuề xòa nhưng gọn gàng chứ không hề giống lời Hạ Vy kể.
Kim Dung bĩu môi:
- Mày đang nói chính mình à Hạ, tao không có dễ lừa nha con kia!
Ai kể cả những bạn không chơi thân với Hạ Vy cũng biết Vy là đứa bừa bộn, bằng chứng là cái ngăn bàn đầy rác của nó. Thế nên không khó để đoán ra rằng cái “sự tích” chú hàng xóm chửi kia là do nó gây ra. Hạ Vy lè lưỡi một cái định quay đi thì cô Ngọc – cô y tế xinh đẹp nhón gót ra sau khi đã xem xét xong tình hình của Lâm Dương. Cô Ngọc có chất giọng thanh khiết y như cái tên của cô.
- Thằng nhóc Hạ đưa lên đây bị sốt nhẹ đấy, chắc do trời nóng quá. Cô vừa cho nó uống thuốc với đắp khăn lạnh lên trán rồi, không có gì đáng lo nữa. Hạ ra thăm đi, chắc cũng tỉnh rồi đấy.
Hạ Vy ngoan ngoãn gật đầu nhẹ nói cảm ơn cô và đến chỗ giường Lâm Dương đang nằm. Thật bất ngờ, Lâm Dương đang ngồi chơi oẳn tù tì với anh Hạ Vũ, Hạ Vy không chịu nổi cảnh tượng trẻ trâu trước mắt mình, nó tru tréo:
- Cái gì vậy nè!? Hai người bị thần kinh cả lũ rồi à? Một đứa sốt, một đứa rảnh rỗi sinh nông nổi lớn tồng ngồng chơi oẳn tù tì? Tôi không biết nói gì hơn luôn ý.
Hạ Vũ nghe thế thì tức điên lên, anh xẵng giọng:
- Ơ hay, mày là em tao mà dám nói anh mình như thế hả? Tao chơi với bệnh nhân để người ta khỏe mạnh hơn chứ có gì đâu.
Vừa nói dứt, Lâm Dương bỗng đưa tay che miệng cười khúc khích, cậu nhìn Hạ Vy với đôi mắt cười và mấp máy môi:
- Tớ muốn ăn kẹo cầu vồng, phô mai con bò cười, bánh rán, xoài lắc,…
Những âm cuối trong câu nói kia của Lâm Dương nhỏ dần nhỏ dần nhưng đủ để hai anh em nhà Hạ nghe thấy. Khuôn mặt trái xoan của cậu cúi gằm xuống thoáng qua nét đỏ nhẹ. Anh em nhà Hạ bất giác rơi vào trạng thái đơ toàn tập, không nói nên lời. Khuôn miệng của Hạ Vy vẽ thành hình chữ O, mở to hết cỡ như có thể nhét vừa một quả trứng. Hạ Vũ cũng không thốt được lời nào, đôi mắt đen sâu thẳm cuốn hút trợn trừng lên trông khiếp ơi là khiếp. Anh đưa tay che miệng và nhìn Hạ Vy một lúc rồi quay qua nhìn Lâm Dương. Thấy Lâm Dương ngẩng lên nhìn hai người với con mắt ngây thơ vô tội, Hạ Vy chầm chậm tiến lại gần, đưa tay lên trán cậu, run rẩy:
- Cuộc đời tớ tính đến nay đã được mười lăm cái nồi bánh trung thu, mà chưa bao giờ gặp trường hợp như ngày hôm nay. Dương à, cậu bị ốm nên dây thần kinh bị chập cheng rồi phải không? Khổ thân, thôi đừng lo, tớ đi gọi cô Ngọc để kiểm tra lại tình hình của cậu.
Hạ Vy định bước qua tấm rèm trong phòng y tế để ra ngoài thì Lâm Dương ngồi thẳng dậy, cậu giương đôi mắt to tròn đẹp mê hồn lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh em nhà Hạ phải sững sờ trước hai con ngươi màu xanh dương trong trẻo như biển kia của Lâm Dương. Đây là lần đầu tiên Lâm Dương mở to cặp mắt đặc biệt này. Thật sự rất tây và cuốn hút. Hạ Vy đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nó không biết nói gì vào hoàn cảnh hiện tại. Tại sao người Việt lại có đôi mắt màu xanh dương chứ? Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào Lâm Dương với vẻ cực kì rạng rỡ, đây chính là con người kì lạ nhất mà anh từng gặp. Rồi như không thể kiềm chế, Hạ Vy đứng đờ đẫn hồi lâu vì mải ngắm Lâm Dương, nó bỗng buột miệng:
- Cậu… cậu là người nước ngoài sao?
Lâm Dương quay sang nhìn Hạ Vy, cậu mỉm cười:
- Không phải, vì một số chuyện trong quá khứ mà đôi mắt tớ bị biến dạng…
Hạ Vy và Hạ Vũ không hẹn cùng hỏi:
- Cái gì!?
Một số chuyện trong quá khứ mà Lâm Dương nói chính là vụ bắt cóc kia. Vì tác dụng phụ của thuốc tiêm nên đôi mắt cậu từ từ chuyển sang màu xanh dương, đấy là bố cậu nói thế. Còn mẹ cậu lại nói rằng, do bẩm sinh. Có lẽ cậu là con người khá kì lạ đến nỗi tận bây giờ cậu vẫn không biết được sự thật về đôi mắt của mình. Mỗi người nói một kiểu, bảo cậu phải tin ai đây? Hồi nhỏ cậu hay bị xa lánh, bàn tán vì có đôi mắt dị đời khác biệt với mọi người. Cũng may là cậu được tặng kèm chế độ “biết cười”, nên về sau cậu dễ dàng che đi hai con ngươi màu xanh nước biển đó. Mới làm bạn cùng bàn với Lâm Dương vào mấy chục phút trước nên Hạ Vy không để ý bởi cậu lúc nào cũng cười, làm cho đôi mắt chỉ còn một đường cong nhẹ. Bây giờ hai anh em nhà Hạ mới biết được một trên vô số nhưng điều kì lạ về Lâm Dương. Quả thực đây là người đầu tiên mà Hạ Vy thấy nổi bật, thú vị và cũng không kém phần bí ẩn.
Im lặng…
Nét mặt Hạ Vy bỗng dãn ra như vừa nghĩ đến điều gì đó. Vy nhanh chóng chạy ra khỏi phòng y tế sau khi vứt lại một câu:
- Được rồi, tớ đi mua đồ ăn vặt cho cậu, ha ha chắc cậu chưa ăn sáng nhỉ? Đợi tí tớ về ngay.
Vừa ra đến cửa, Hạ Vy suýt thì té vì chạy quá nhanh. Nó đâm sầm vào Kim Dung đang đứng đợi ngoài đó. Kim Dung bàng hoàng tiến lại chỗ Hạ Vy, luôn miệng hỏi:
- Sao đấy, sao đấy? Lây bệnh ốm à, sắc mặt mày trắng như tượng thế?
Hạ Vy dần ổn định lại tinh thần, nó xua tay:
- À không có gì. Nè, Dương nhờ mua đồ ăn vặt đấy, đi cùng tao.
Nhỏ Kim Dung chưa kịp ừ hử thì đã bị Hạ Vy lôi đi xềnh xệch.
Hạ Vy đi để lại hai đứa con trai ngồi im lìm trong phòng y tế. Hai người nhìn nhau chằm chằm như nhìn một sinh vật kì lạ trên thế giới. Lâm Dương nhìn Hạ Vũ không chớp mắt và ngược lại. Đến khi không nhịn được nữa, Hạ Vũ phải nhoẻn miệng cười:
- Cậu nhớ đối xử tốt với Hạ nhé! Nó là đứa tốt bụng nên dễ bị lợi dụng. Thôi anh phải đi rồi, hôm nào gặp lại hén! Mau khỏe để còn đi chơi!
Nói rồi Hạ Vũ đứng dậy và mất hút sau cánh cửa. Lâm Dương ngồi đơ một lúc vì câu nói vừa rồi. Hóa ra Hạ Vũ luôn âm thầm quan tâm, chú ý đến em gái mình từ trước đến giờ. Với cái tính cách của Vũ nếu nói ra mấy câu hỏi han săn sóc sến rện thì anh sẽ không chịu nổi. Cho nên anh tìm cách lặng lẽ quan sát và luôn trêu chọc em mình ở bên ngoài. Lâm Dương mới vào trường đã được anh em nhà Hạ đối xử tử tế. Cậu vô cùng cảm kích.
Cạch! Tiếng cửa phòng y tế mở toang. Có người vào.
_____________________
P/s: Sắp thi cuối kì nên tui ra hơi chậm với cả hơi ngắn T^T. Sorry nha, bao giờ thi xong sẽ bù đắp.
- Thằng nhóc này nhẹ hều, tao còn tưởng bên ngoài bé bé bên trong cơ thịt đầy đặn cơ.
Kim Dung một lần nữa không hài lòng, nó đẩy gọng kính cận lên, nghiêm nghị nói:
- Ơ hay mày bảo cậu ấy là “thằng nhóc” hả? Thiệt là!
Hạ Vy nhún vai:
- Đúng mà, cậu ta bề ngoài hệt như trẻ con… Nhưng mà cũng đáng yêu, hé hé.
Nhỏ Kim Dung bĩu môi phát ra tiếng “chẹp” một cái rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hai cô bạn thân tiếp tục sải bước dưới những ánh nhìn và nhiều tiếng nói chuyện râm ran xung quanh trường. Ngôi trường Lâm Dương theo học được đánh giá là trường tốt nhưng trình độ hóng hớt buôn chuyện của đám học sinh chả kém gì mấy bà hàng xóm trong truyền thuyết. Thế nên chỉ chuyện cỏn con là hai đứa con gái dìu một đứa con trai đang ngất xỉu lên phòng y tế thôi cũng có thể bị chúng truyền đi truyền lại, thêm mắm dặm muối vào khiến từ chuyện bé xé ra to ngay. Điều đó quá quen thuộc với Hạ Vy và Kim Dung khi hôm nào hai đứa cũng được nghe nhiều mẩu chuyện nhảm nhí của khối đứa bạn trong trường. Chả để tâm đến mấy lời nói xì xầm xung quanh, Hạ Vy và Kim Dung vẫn thung thăng rảo bước cho đến khi có người đi qua và… nhả một câu:
- Ối dồi ôi! Cảnh tượng trong tiểu thuyết ngôn tình chắc? Cuộc tình tay ba ư?
Chất giọng thanh thanh đậm chất con trai vọng ra, trong đó có pha chút sự mỉa mai. Hạ Vy không cần ngước lên cũng đoán ra đó là ai, nó nghiến răng ken két:
- Anh bị điên à? Tay ba mới chả tay bốn, rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà đi kiếm chuyện vậy?
Anh ta chưa kịp trả lời đã bị Kim Dung nói chen ngang:
- Chào… chào anh ạ! Anh… anh là người quen của Hạ ạ?
Nhỏ Kim Dung mắt sáng rỡ, miệng cười tươi đến nỗi suýt rách khóe mép, nó vui sướng định nhảy cẫng lên nhưng cố kèm nén sự dở hơi đó. Số là trước mắt nó là một anh chàng đúng chuẩn “con nhà người ta”. Đẹp trai, cao ráo, trắng trẻo, gọn gàng sạch sẽ là những từ có thể nói để tả anh ta. Quan trọng nhất là mái tóc y chang diễn viễn Hàn Quốc được cắt tỉa công phu vừa bị gió thổi bay. Nhưng sau tất cả, cái thu hút con gái nhà lành nhất lại là nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời để lộ cặp răng khểnh kia. Nếu nụ cười của Lâm Dương hiền lành đáng yêu thì của anh ta lại quyến rũ và trưởng thành. Kèm với một cặp kính cận màu trắng tinh được đặt nhẹ dưới chóp mũi khiến ai nhìn chắc chắn sẽ nghĩ anh ta tri thức đầy mình. Kim Dung còn đang say sưa ngắm nghía đến độ chết mê chết mệt thì anh ta lên tiếng, gạt phắt tấm lòng đang ngồi tít trên chín tầng mây rợi độp xuống đất:
- Ờ, anh là anh trai của Hạ Vy. Mà đây là thằng nhóc khi nãy làm loạn trường hả?
“Cái quái gì vậy!? Anh… anh trai?” Kim Dung há hốc mồm ngạc nhiên hết sức suýt thì bật ra thành tiếng, nó không thể tin được người đang đứng trước mặt mình là anh trai của Hạ Vy.
- Ha ha trái đất tròn thiệt ha. Nhỏ Vy kín tiếng quá nên em không hề biết nó có anh luôn, chứ nếu biết thì em đã đến chào hỏi lễ phép, làm quen rồi. – Kim Dung đập đập vai Vy, lườm nó một cái sắc như dao.
Nhỏ Kim Dung có hơi nói quá, thật ra thì Hạ Vy và nó mới lên lớp mười vào hai tháng trước nên Vy chưa kịp nói mình có anh trai bên trường cấp ba này.
- Thôi thôi, anh đi ra để em còn đưa bạn lên phòng y tế. – Hạ Vy vừa nói vừa xua tay về phía anh trai.
Anh ta nhăn nhó khi bị cô em gái đuổi như đuổi tà, anh ngó xuống mặt Lâm Dương, buột miệng:
- Ô, thằng này trông đẹp trai phết! Anh cũng đang rảnh, để anh đi theo, bao giờ nó dậy anh có chuyện muốn nói với nó. – Rồi che tay lên miệng, cười. – đẹp trai nhưng vẫn thua anh.
Hạ Vy lườm anh một cái dài ơi là dài, nó bực mình:
- Cứ thấy trai đẹp là tớn hết cả lên.
Nhỏ Kim Dung còn đang há hốc mồm miệng vì chuyện vừa xảy ra nhưng chưa kịp định hình, anh trai Hạ Vy đã đá vào chân em gái:
- Nè nè tao không có gay nha con kia. Câu đấy phải dành cho mày mới đúng.
“Xì” Hạ Vy lè lưỡi cười gian xảo với anh rồi chậm rãi tiến về phòng y tế.
----------------------
Phòng y tế.
Vừa đặt Lâm Dương xuống giường, Kim Dung vội vàng dồn dập kéo Hạ Vy ra một góc, thì thầm:
- Khai hết ra đi bị cáo, không nói nhiều. Thẩm phán chỉ nói một câu thôi!
Hạ Vy giả ngây giả ngô:
- Thế mày muốn tao khai gì, rõ rành rành thế rồi còn gì!
Kim Dung nhếch mép:
- Lý lịch, tên tuổi, nghề nghiệp, tính cách, bạn bè, học lực, châm ngôn sống,… Nói chung tất cả những gì về ảnh.
Một dàn súng liên thanh nổ đôm đốp khiến Hạ Vy choáng váng đầu óc, nó cáu kỉnh:
- Mày về làm vợ ảnh luôn đi, con dở!
Nhỏ Kim Dung cười híp mắt, ngúc ngắc đầu làm mái tóc dài xoăn nhẹ đung đưa đung đưa. Nó đáp:
- Hì hì được thế thì tốt quá ấy chớ. Thôi nói đi mà, bạn yêu!
Hạ Vy chán nản:
- Hầy, được rồi. Ảnh tên Dương Hạ Vũ, lớp 11A2, chuyên Anh, hình như có lần ảnh thi cái gì của môn Anh ý rồi được giải nhất, hotboy làm bao cô đổ rồi, đấy là ảnh nói với tao thế. Tính cách thì như thằng dở, suốt ngày giành đồ ăn, cãi nhau với em gái. Tao mệt mỏi lắm chứ, huhu. À được cái đám bạn thân của ảnh phải gọi là tuyệt cú mèo, hé hé.
Nhỏ Kim Dung lắng nghe một hồi, mắt mũi sáng rỡ như vừa trải qua cơn đói khủng khiếp và nhìn thấy đồ ăn, nó càu nhàu:
- Cái con trời đánh! Có một người anh trai đỉnh cao như thế mà mày dám giấu tao!? Đáng tội chết! Khiếp, thề tao chưa thấy ai trong trường đẹp trai được như ảnh. – Kim Dung quay sang Hạ Vy, nghi ngờ. – mà hai người có phải anh em ruột không sao khác nhau thế nhỉ?
Hạ Vy cấu Kim Dung một cái đau điếng, nó trợn mắt:
- Này này tao hiểu ý mày đấy nhé! Hừ, tao thấy ảnh cũng bình thường như cân đường hộp sữa thôi mà. Mày không biết đâu, ở nhà ông ý mấy ngày rồi không thèm gội đầu, làm nó bết như cái chảo dính, rồi vứt rác bày bừa đến nỗi chú hàng xóm phải sang tận nơi chửi cho một trận tối tăm mặt mày,…
Hạ Vy cười rúc rích, thừa dịp nói xấu Hạ Vũ. Hai anh em nhà này ngày nào không chí chóe cãi nhau là không chịu được. Khác với vẻ bề ngoài tri thức anh tú, Hạ Vũ bên trong xuề xòa nhưng gọn gàng chứ không hề giống lời Hạ Vy kể.
Kim Dung bĩu môi:
- Mày đang nói chính mình à Hạ, tao không có dễ lừa nha con kia!
Ai kể cả những bạn không chơi thân với Hạ Vy cũng biết Vy là đứa bừa bộn, bằng chứng là cái ngăn bàn đầy rác của nó. Thế nên không khó để đoán ra rằng cái “sự tích” chú hàng xóm chửi kia là do nó gây ra. Hạ Vy lè lưỡi một cái định quay đi thì cô Ngọc – cô y tế xinh đẹp nhón gót ra sau khi đã xem xét xong tình hình của Lâm Dương. Cô Ngọc có chất giọng thanh khiết y như cái tên của cô.
- Thằng nhóc Hạ đưa lên đây bị sốt nhẹ đấy, chắc do trời nóng quá. Cô vừa cho nó uống thuốc với đắp khăn lạnh lên trán rồi, không có gì đáng lo nữa. Hạ ra thăm đi, chắc cũng tỉnh rồi đấy.
Hạ Vy ngoan ngoãn gật đầu nhẹ nói cảm ơn cô và đến chỗ giường Lâm Dương đang nằm. Thật bất ngờ, Lâm Dương đang ngồi chơi oẳn tù tì với anh Hạ Vũ, Hạ Vy không chịu nổi cảnh tượng trẻ trâu trước mắt mình, nó tru tréo:
- Cái gì vậy nè!? Hai người bị thần kinh cả lũ rồi à? Một đứa sốt, một đứa rảnh rỗi sinh nông nổi lớn tồng ngồng chơi oẳn tù tì? Tôi không biết nói gì hơn luôn ý.
Hạ Vũ nghe thế thì tức điên lên, anh xẵng giọng:
- Ơ hay, mày là em tao mà dám nói anh mình như thế hả? Tao chơi với bệnh nhân để người ta khỏe mạnh hơn chứ có gì đâu.
Vừa nói dứt, Lâm Dương bỗng đưa tay che miệng cười khúc khích, cậu nhìn Hạ Vy với đôi mắt cười và mấp máy môi:
- Tớ muốn ăn kẹo cầu vồng, phô mai con bò cười, bánh rán, xoài lắc,…
Những âm cuối trong câu nói kia của Lâm Dương nhỏ dần nhỏ dần nhưng đủ để hai anh em nhà Hạ nghe thấy. Khuôn mặt trái xoan của cậu cúi gằm xuống thoáng qua nét đỏ nhẹ. Anh em nhà Hạ bất giác rơi vào trạng thái đơ toàn tập, không nói nên lời. Khuôn miệng của Hạ Vy vẽ thành hình chữ O, mở to hết cỡ như có thể nhét vừa một quả trứng. Hạ Vũ cũng không thốt được lời nào, đôi mắt đen sâu thẳm cuốn hút trợn trừng lên trông khiếp ơi là khiếp. Anh đưa tay che miệng và nhìn Hạ Vy một lúc rồi quay qua nhìn Lâm Dương. Thấy Lâm Dương ngẩng lên nhìn hai người với con mắt ngây thơ vô tội, Hạ Vy chầm chậm tiến lại gần, đưa tay lên trán cậu, run rẩy:
- Cuộc đời tớ tính đến nay đã được mười lăm cái nồi bánh trung thu, mà chưa bao giờ gặp trường hợp như ngày hôm nay. Dương à, cậu bị ốm nên dây thần kinh bị chập cheng rồi phải không? Khổ thân, thôi đừng lo, tớ đi gọi cô Ngọc để kiểm tra lại tình hình của cậu.
Hạ Vy định bước qua tấm rèm trong phòng y tế để ra ngoài thì Lâm Dương ngồi thẳng dậy, cậu giương đôi mắt to tròn đẹp mê hồn lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh em nhà Hạ phải sững sờ trước hai con ngươi màu xanh dương trong trẻo như biển kia của Lâm Dương. Đây là lần đầu tiên Lâm Dương mở to cặp mắt đặc biệt này. Thật sự rất tây và cuốn hút. Hạ Vy đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nó không biết nói gì vào hoàn cảnh hiện tại. Tại sao người Việt lại có đôi mắt màu xanh dương chứ? Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào Lâm Dương với vẻ cực kì rạng rỡ, đây chính là con người kì lạ nhất mà anh từng gặp. Rồi như không thể kiềm chế, Hạ Vy đứng đờ đẫn hồi lâu vì mải ngắm Lâm Dương, nó bỗng buột miệng:
- Cậu… cậu là người nước ngoài sao?
Lâm Dương quay sang nhìn Hạ Vy, cậu mỉm cười:
- Không phải, vì một số chuyện trong quá khứ mà đôi mắt tớ bị biến dạng…
Hạ Vy và Hạ Vũ không hẹn cùng hỏi:
- Cái gì!?
Một số chuyện trong quá khứ mà Lâm Dương nói chính là vụ bắt cóc kia. Vì tác dụng phụ của thuốc tiêm nên đôi mắt cậu từ từ chuyển sang màu xanh dương, đấy là bố cậu nói thế. Còn mẹ cậu lại nói rằng, do bẩm sinh. Có lẽ cậu là con người khá kì lạ đến nỗi tận bây giờ cậu vẫn không biết được sự thật về đôi mắt của mình. Mỗi người nói một kiểu, bảo cậu phải tin ai đây? Hồi nhỏ cậu hay bị xa lánh, bàn tán vì có đôi mắt dị đời khác biệt với mọi người. Cũng may là cậu được tặng kèm chế độ “biết cười”, nên về sau cậu dễ dàng che đi hai con ngươi màu xanh nước biển đó. Mới làm bạn cùng bàn với Lâm Dương vào mấy chục phút trước nên Hạ Vy không để ý bởi cậu lúc nào cũng cười, làm cho đôi mắt chỉ còn một đường cong nhẹ. Bây giờ hai anh em nhà Hạ mới biết được một trên vô số nhưng điều kì lạ về Lâm Dương. Quả thực đây là người đầu tiên mà Hạ Vy thấy nổi bật, thú vị và cũng không kém phần bí ẩn.
Im lặng…
Nét mặt Hạ Vy bỗng dãn ra như vừa nghĩ đến điều gì đó. Vy nhanh chóng chạy ra khỏi phòng y tế sau khi vứt lại một câu:
- Được rồi, tớ đi mua đồ ăn vặt cho cậu, ha ha chắc cậu chưa ăn sáng nhỉ? Đợi tí tớ về ngay.
Vừa ra đến cửa, Hạ Vy suýt thì té vì chạy quá nhanh. Nó đâm sầm vào Kim Dung đang đứng đợi ngoài đó. Kim Dung bàng hoàng tiến lại chỗ Hạ Vy, luôn miệng hỏi:
- Sao đấy, sao đấy? Lây bệnh ốm à, sắc mặt mày trắng như tượng thế?
Hạ Vy dần ổn định lại tinh thần, nó xua tay:
- À không có gì. Nè, Dương nhờ mua đồ ăn vặt đấy, đi cùng tao.
Nhỏ Kim Dung chưa kịp ừ hử thì đã bị Hạ Vy lôi đi xềnh xệch.
Hạ Vy đi để lại hai đứa con trai ngồi im lìm trong phòng y tế. Hai người nhìn nhau chằm chằm như nhìn một sinh vật kì lạ trên thế giới. Lâm Dương nhìn Hạ Vũ không chớp mắt và ngược lại. Đến khi không nhịn được nữa, Hạ Vũ phải nhoẻn miệng cười:
- Cậu nhớ đối xử tốt với Hạ nhé! Nó là đứa tốt bụng nên dễ bị lợi dụng. Thôi anh phải đi rồi, hôm nào gặp lại hén! Mau khỏe để còn đi chơi!
Nói rồi Hạ Vũ đứng dậy và mất hút sau cánh cửa. Lâm Dương ngồi đơ một lúc vì câu nói vừa rồi. Hóa ra Hạ Vũ luôn âm thầm quan tâm, chú ý đến em gái mình từ trước đến giờ. Với cái tính cách của Vũ nếu nói ra mấy câu hỏi han săn sóc sến rện thì anh sẽ không chịu nổi. Cho nên anh tìm cách lặng lẽ quan sát và luôn trêu chọc em mình ở bên ngoài. Lâm Dương mới vào trường đã được anh em nhà Hạ đối xử tử tế. Cậu vô cùng cảm kích.
Cạch! Tiếng cửa phòng y tế mở toang. Có người vào.
_____________________
P/s: Sắp thi cuối kì nên tui ra hơi chậm với cả hơi ngắn T^T. Sorry nha, bao giờ thi xong sẽ bù đắp.
Chỉnh sửa lần cuối: