<Des by Aino>
CHỈ ĐỎ KHÓ ĐỨT
Tác giả: Huyền Nhâm
Thể loại: Teenfic giải trí, bịa đặt
Độ dài: Khoảng 50 chương
Giới hạn độ tuổi: 12+
Cảnh báo về nội dung: Truyện rất nhảm. Nam bị điên, nữ bị ngu. Người già và thanh niên nghiêm túc đề nghị đừng đọc!
Độ dài: Khoảng 50 chương
Giới hạn độ tuổi: 12+
Cảnh báo về nội dung: Truyện rất nhảm. Nam bị điên, nữ bị ngu. Người già và thanh niên nghiêm túc đề nghị đừng đọc!
Nội dung:
Kể về cuộc sống thường ngày của hai cô cậu bạn thân từ nhỏ, nhà ở sát vách. Chị gái của An Hạ và anh trai của Trường Giang vốn là một cặp thanh mai trúc mã thân thiết, tới giờ đã sống chung và chuẩn bị kết hôn. Chính vì lẽ đó mà người lớn đôi bên chỉ mong hai đứa còn lại cũng noi gương anh chị, tương lai về cùng một chỗ cho... rảnh nợ. Sau này có thể ba bước qua lại, chia đường gửi rể gửi dâu, cháu nội cháu ngoại cũng dễ dàng san đôi nuôi nấng.
Khổ nỗi Giang - Hạ lại là một cặp rất cứng đầu. Đứa thì háo thắng, đứa thì tự ái cao, làm cho con đường vun xới tình cảm của hai bà mẹ lắm chiêu nảy ra bao chuyện bi hài rắc rối...
Round 1
Nếu ai đó hỏi An Hạ rằng bình sinh cô sợ nhất điều gì, thì câu trả lời muôn đời chỉ có một: Sợ - bạn - Gianggggg...!
Từ hồi mẫu giáo đến nay, An Hạ chưa bao giờ làm gì mà qua mặt được gã bạn thân của mình hết. Như hồi lớp 1, cô được cậu nhóc bàn trên chia cho cái kẹo nhân dâu tây mà cô rất thích. Nên dù Trường Giang đã cấm tiệt không được ăn đồ của "người lạ", An Hạ vẫn cứ cố giấu đi. Bạn cùng lớp chắc cũng không bị coi là "lạ" đâu nhỉ?
Ngờ đâu ngay sáng hôm sau, cậu nhóc xinh trai nhà bên không hiểu vì lẽ gì lại "tự tay" xuống bếp làm hẳn một lọ mứt dâu nho nhỏ đem cho cô, với nụ cười còn ngọt hơn cả viên kẹo cô đã ăn sống nuốt tươi ngày hôm trước: "Tớ giấu mẹ để làm, cậu phải ăn hết đấy!"
Thực tế thì sao? Nó vừa chua, vừa mặn, vừa lờ lợ, lại còn thoang thoảng mùi nước mắm đâu đây. Thật là một món ăn kinh tởm nhất trần đời cô đã bất hạnh nếm phải! Đến mức chục năm trôi qua rồi mà mỗi lần nhớ lại cái lọ đỏ đỏ đó, An Hạ vẫn không thôi sợ hãi. Tàn nhẫn hơn, bữa trưa nào cô cũng phải ăn dưới con mắt đầy yêu thương và kì vọng của cậu bạn ngồi cạnh. Không ăn nhiều thì ăn ít. Ăn! Cho đến hết thì thôi!
Sau đó? Bạn Giang yêu quý còn "cưng chiều" thủ thỉ rằng, chỉ cần cậu thích cái gì, tớ liền làm cho cậu cái đó.
Từ ấy, cô nhóc hết dám thích cái gì luôn!
Đến năm lớp 7, thời kì này phong trào đọc tiểu thuyết tình cảm Trung Quốc đang nở rộ. Một lần thấy mấy bạn gái đang truyền tay nhau một xấp giấy photo dày cộp bảo là truyện tự in ra trên mạng thì An Hạ cũng láu táu xin một bản về xem thử. Sau khi lén lút nhìn trước ngó sau, chốt chặt mọi loại cửa, An Hạ mới bật đèn trùm chăn, bắt đầu nghiền ngẫm.
Tí nữa thì cô đã giật mình hét toáng lên. Cái quái gì thế này? Cả chồng giấy đẹp đẽ thơm tho nay đã chằng chịt những chỗ gạch chân bằng bút đỏ. Từng ấy trang giấy in là từng ấy dòng bình luận ngang xương với lời lẽ cứ như muốn móc họng con nhà người ta ra. Thậm chí tới đoạn ca ngợi anh soái nào đó đẹp trai cao ráo ra sao còn có cả hình vẽ to tướng "phỏng theo miêu tả" nữa. Tất nhiên, trừ việc bức "truyền thần" này mà đem so với Chí Phèo trong truyện của cụ Nam Cao vẫn còn thua xa về khoản đẹp trai ra thì người vẽ cũng được tính là cẩn thận tỉ mỉ. Mỗi tội... chẳng có tâm chút nào!
Kết quả? Cô bé An Hạ còn chưa kịp đọc được chữ nào của "chính văn" đã sớm bị những "phê bình" cùng "minh họa" bên cạnh hù dọa đến hết hồn. Mấy đêm tiếp theo còn mơ đi mơ lại cốt truyện chắp nối từ những hàng chữ viết tay đỏ chói ấy. Vô cùng khủng khiếp! Từ đó, cô cũng cạch luôn ngôn tình. Không phải vì thích xem hay không thích xem, mà do quá sợ hãi từ cái lần đầu tiên và duy nhất "đọc thử" đó.
Đến năm lớp 8...
Thôi, cái này kể sau đi! Nếu còn tiếp tục hồi tưởng thêm điều gì nữa e là con tim non nớt của bé Hạ sẽ không sao chịu đựng nổi mà ngã quỵ.
Round 1 Giang - Hạ: 1 - 0
Round 2
An Hạ vẫn nhớ là từ trước tới giờ, món quà sinh nhật nào cô tặng hắn cũng đều sử dụng hết mà?
Năm lớp 4, là một cục tẩy hình quả dâu hồng hồng có cái núm xanh xanh. Khi đem tặng, chính An Hạ còn phải thèm rỏ dãi, tiếc tiếc mà ghi lên thân nó một chữ "Hạ" to tướng. Lúc ấy, cậu nhóc Trường Giang chỉ đắm đuối nhìn cô trước khi nhón lấy cục tẩy bằng hai ngón tay, cũng không bình luận thêm câu gì. Sau đó, cô thường xuyên thấy hắn mang cục tẩy đó tới lớp, khiến cô giờ học nào cũng kiếm cớ mà vươn tay sang phía hắn mượn xài.
Năm lớp 5, là cái thước kẻ màu hồng in hình một chùm dâu đỏ chót. An Hạ nhìn thấy thứ này bày trong quầy kính trước cổng trường đã thích ngay, liền mua nó làm quà cho cậu nhóc hàng xóm. Trước khi đem tặng còn tỉ mẩn cầm compa mà vụng dại khắc lên một chữ "Giang" nguệch ngoạc ở mặt trước. Đến lúc cô úp úp mở mở đưa nó ra, hình như biểu cảm trên mặt cậu chàng kia cũng không có khá hơn lúc nhận cục tẩy lần trước là bao nhiêu. Nếu không muốn nói là, tệ - hơn - rất - nhiều! Thực tình, cô cũng không hiểu tại sao được nhận quà mà hắn chỉ toàn phơi ra mấy bộ dạng kì cục như vậy? Cô thề là mình đã dốc lòng dốc sức để tặng cho hắn thứ cô thích nhất rồi mà?
Tất nhiên, sau đó hắn vẫn nhét cái thước kẻ sặc sỡ ấy vào trong hộp bút mang đi khắp nơi. Và cũng rõ ràng, bạn cùng bàn với hắn là cô lại có khối dịp để dùng ké rồi.
Năm lớp 6, lúc này thì An Hạ đã có chút ít nhận thức về văn hóa tặng quà. Có vẻ như không nên tặng cho người khác thứ mình thích, mà nên tặng cho họ thứ họ thích thì phải. Thực ra cô không có đồng tình về vấn đề này cho lắm! Tặng thứ mà người ta thích thì ai mà chả tặng được? Chỉ cần biết họ thích gì là xong. Phải tặng thứ mình thích thì mới chứng tỏ là mình hết sức coi trọng họ, đến mức sẵn sàng dâng cho họ những gì mình yêu quý nhất chứ!
Nhưng thôi, An Hạ đã quyết định tặng gã bạn thân của cô một hộp bút bằng vải dù mua ngoài hàng văn phòng phẩm rồi. Cô đã phải đấu tranh tư tưởng vô cùng mãnh liệt để ngăn cái tay hư hỏng của mình không vồ lấy màu hồng mà chọn màu xanh. Không không... Lần này thì cô không viết gì lên đó đâu, mà... thêu. Đợt ấy An Hạ mới đi học nghề thêu được vài buổi, không khỏi cảm thấy tay chân ngứa ngáy. Thế là cô hì hục làm ra một quả dâu bằng chỉ đỏ. Bên cạnh là hai chữ Trường Giang cũng bằng chỉ đỏ, xấu vô biên. Cái này không phải lỗi của cô. Ai bảo thêu chữ khó hơn thêu hình chứ!
Sinh nhật Trường Giang, An Hạ cẩn thận dùng hai tay dâng "lễ vật" của mình lên cho hắn một cách thành tâm và cung kính. Quả nhiên, thái độ Trường Giang khi ấy khá hơn hẳn mấy lần trước. Thậm chí còn gật gù xoa đầu cô đầy hài lòng. Cho đến khi hắn xoay mặt sau của món đồ lại thì nụ cười nãy giờ vẫn treo trên môi liền tắt phụt. Hết nhìn "món quà", rồi lại quay ra nhìn cô. Vẻ bất lực dâng đầy trong ánh mắt.
Nhưng rồi hắn vẫn cứ thay cái hộp bút cũ của mình bằng hộp bút cô mới tặng. Thành thử mỗi lần đến lớp, ngồi nhìn hắn đặt hộp bút – cô tặng – lên mặt bàn. Mở ra, lấy thước kẻ - cô tặng – để dùng, rồi lấy cục tẩy – cô tặng – để xóa, An Hạ càng được thể vênh váo và tự hào về khả năng chọn quà vô cùng "cao siêu" của mình.
Duy có một điều cô không bao giờ biết, vì combo ba món quà cô tặng mà hắn vẫn đem dùng thường xuyên đó, Trường Giang đã bị bạn bè cùng lớp cũng như cùng đội tuyển lén lút đặt cho biệt danh hết sức dễ thương: "Giang Strawberry", rồi "Hoàng tử dâu tây", "Quả dâu đỏ băng giá". Tất nhiên, chỉ lén lút thôi, chứ để cho hắn nghe được không chừng phải đổi thành "Quái vật dâu tây", "Quả dâu đen sì" mất.
Round 2 Giang - Hạ: 1 - 1
Round 3
- Mẹ... Mẹ thực muốn để con gái mới lớn ở một mình với đàn ông con trai? Mẹ không sợ chín tháng sau sẽ có cháu bế hay sao, hả?
- Cái dạng như con mà cũng đòi quyến rũ được thằng Giang á? - Cô Hương vừa nghe xong đã cười lên sằng sặc. - Thực sự là mẹ cũng có chút lo đấy, nhưng là lo điều ngược lại. Có điều xét về sức vóc, con chắc chắn không đủ bản lĩnh để làm hại đời nó được rồi. Mẹ không ngại, sao con phải ngại chứ? Thôi cứ thế đi. Mẹ dập máy đây!
An Hạ nhìn vào màn hình điện thoại đã tối om, rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà giơ chân đạp vào cửa sắt đánh sầm.
Round 3 Giang - Hạ: 2 - 1
Round 4
- Ai thèm ở với cái đồ thô lỗ nhà ông? Chẳng phải ông vừa bảo tôi là thứ không thằng con trai nào ưa nổi đấy sao?Round 4
Trường Giang nhìn cái vẻ làm lẫy kia, mặt lại càng thêm nhăn lại. Hắn đã bị cô đẩy ra tới tận lan can rồi.
- Đúng thế! Bà vừa lùn, vừa tham ăn, tính cách lại biến thái, thật chẳng có tí nữ tính gì cả. Tốt nhất là đừng có thằng con trai nào dại dột đi thích bà làm chi hết! - Trường Giang chống tay xuống sàn, cất giọng chảnh chọe. - Để mình tôi là được rồi.
An Hạ còn đang bận hờn dỗi, chưa nghe thủng đã cáu nhặng:
- Gì?!
Trường Giang liền đưa mặt lại gần cô, cũng quát lại, to không kém:
- Tôi bảo dẹp bọn con trai khác đi! Để mình tôi thích cái đồ kì cục này là được rồi!
Round 4 Giang - Hạ: -
Lời tác giả
Lời tác giả
Quá stress vì đống truyện ngược tâm bên kia nên mình quyết định làm lại truyện này để giải tỏa. Một câu chuyện tự sướng, nội dung nhảm nhí, câu từ tùy tiện, viết để trả thù đời.
Một anh chàng mặt dày thô lỗ và một cô nàng biến thái ngơ ngơ, sau mười tám năm hoặc vô tình hoặc hữu ý mà hành hạ nhau, không biết cuối cùng ai mới là người thắng cuộc nhỉ?
Chương 01: Những đứa trẻ ở hai nhà sát nhau
Chương 02: Giang và Hạ
Chương 03: Làm ơn bình thường chút được không?
Chương 04: Tôi muốn một lần, thử làm điều mình thích...
Chương 05: Cuộc sống của một học sinh trung học bình thường
Chương 06: Thi tốt nghiệp
Chương 07: Ai đã mở cánh cửa bước vào cấp ba cho tôi?
Chương 08: Đích đến không hoàn hảo
Chương 09: Tôi nói muốn đi, không có nghĩa sẽ để bà ở lại
Chương 10: Chúng ta, rồi cũng phải lớn lên...
Chương 11: Tin tưởng tôi!
Chương 12: Long Việt
Chương 13: Tất cả, là tại bà!
Chương 14: Không chung lớp?
Chương 15: Chàng trai xuất sắc
Chương 02: Giang và Hạ
Chương 03: Làm ơn bình thường chút được không?
Chương 04: Tôi muốn một lần, thử làm điều mình thích...
Chương 05: Cuộc sống của một học sinh trung học bình thường
Chương 06: Thi tốt nghiệp
Chương 07: Ai đã mở cánh cửa bước vào cấp ba cho tôi?
Chương 08: Đích đến không hoàn hảo
Chương 09: Tôi nói muốn đi, không có nghĩa sẽ để bà ở lại
Chương 10: Chúng ta, rồi cũng phải lớn lên...
Chương 11: Tin tưởng tôi!
Chương 12: Long Việt
Chương 13: Tất cả, là tại bà!
Chương 14: Không chung lớp?
Chương 15: Chàng trai xuất sắc
Chỉnh sửa lần cuối: