Hoàn thành Chọn quên - Hoàn thành - LSamSam

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chừng nào bạn đăng hết tất cả các chương lên rồi thì mới ghi Hoàn nha bạn. Bạn cập nhật Mục lục lên #1 để độc giả tiện theo dõi nhé.
 

Dennis Chan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/4/15
Bài viết
285
Gạo
250,0
Chuyện tình dễ thương lắm.:)
 

LSamSam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/5/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
THÓI QUEN

- BB, dậy đi em, đến giờ rồi.

- Em ngủ thêm chút nữa nha...

- Không, muộn học thì làm sao?

- Sam ơi, chín giờ cơ mà.

- Dậy còn ăn sáng nữa chứ.

- Khò khò khò...

Quyết tâm buổi tối của em thường bị đáng gục bởi cơn buồn ngủ buổi sáng. Đã quá một tiếng so với giờ em nhắc Sam gọi dậy, Sam không nỡ gọi nữa. Hôm qua em học bao nhiêu là bài...

- Chút nữa Sam phải đi học rồi. Em hẹn giờ nhớ dậy đúng nhé.

- Ưm, Sam đi học nha... Khò...

Chiều, Sam luôn về muộn hơn em. Bật cuộc gọi video của Viber, dựng máy lên bàn, Sam nhìn căn nhà trống rỗng. Em đã trở nên thân thuộc, hiếm khi để Sam một mình. Mọi chuyện đã ổn hơn, Sam ăn được trở lại, ngủ sâu và không mơ nhiều nữa. “Nó” ổn không nhanh như lúc “nó” đến. Nhưng Sam nghĩ mình đã kiểm soát được

Sam không rõ nguyên nhân khiến mình bị căng thẳng quá độ, có lẽ do từ lớp mười hai, việc ôn thi đã tác động đến mà không để ý. Bây giờ, Sam đã đi vào đám đông được, vẫn chưa nói được nhiều với tất cả mọi người, vẫn chưa thể giao tiếp bằng mắt được nhưng Sam sẽ cố gắng hơn. Sẽ ổn thôi.

- Sam, Sam về rồi à? Sam bật hình đi.

- Nào, em đợi lâu không? Hôm nay có muộn không?

- Hi hi, không, suýt muộn thôi Sam ạ.

- Em xem thế nào đi, sau về nhà chồng mà nướng thế không ngại mẹ à?

- Lúc đó có chồng nhắc dậy rồi. He he. Hôm nay Sam thế nào?

- Sam ổn mà. Em ăn gì chưa?

- Em chưa.

- Chút nữa đi ăn nhớ ăn rau đấy.

- Sam lúc nào cũng nhắc như mẹ ấy. À, em gọi cho mẹ. Đợi em một chút...

Sam thường không nhắc nhiều đến gia đình. Nhắc sao được vì chính Sam gọi điện về nhà thường có cảm giác lúc nào cũng căng thẳng. Sẽ không cười nhiều được như em thế này. Tại vì Sam đang giấu một điều quan trọng. Sam khó chịu khi giấu giếm và bắt buộc phải nói dối để bảo toàn cho những điều đó.

Sam không biết khi bố mẹ biết chuyện mọi việc sẽ đến mức nào nữa, Sam đang giấu một chuyện có thể làm đảo lộn cả cuộc sống im lặng đến nhàm chán và đôi lúc cảm thấy tù túng của Sam bấy lâu nay. Càng yêu em, Sam càng lo lắng. Lúc đó, Sam sẽ phải thế nào?

Nếu tình cảm này là sai, Sam có thể dễ dàng buông bỏ. Nếu em không yêu Sam, Sam cũng có thể bỏ đi yêu thương của riêng mình để đổi lấy cuộc sống yên ổn cho những người bên cạnh Sam. Tương lai như thế này có thể sẽ khó khăn, nhưng Sam không đủ hèn nhát để chôn vùi mình vào một cuộc sống được người khác sắp đặt.

...-...-...

- Em có nhớ nhà không?

- Em quen rồi.

Em đừng cười như thế. Xa nhà đâu phải một chuyện để mà quen. Em với Sam khác nhau, nhưng lại có quá nhiều thứ giống nhau để dễ dàng để hiểu. Ngoài những lúc cấp thiết nhất phải nói ra, em chẳng bao giờ chịu nói ra tình cảm thật của mình cả. Em, đó không phải thói quen tốt.

Sam không biết cách bày tỏ tình cảm của mình với người thân. Cho đến lúc này, chỉ có em, là người duy nhất Sam có thể nói nhớ, có thể nói yêu. Sam đang cố gắng, em cố gắng với Sam được không? Cứ nói ra với Sam thế này, em sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều mà. Có thể những điều đã qua, những thói quen không thể thay đổi được nữa, ta sẽ dựa vào đó để lập thói quen mới tốt hơn, nhé?

...-...-...

- Sam, mấy hôm nay Sam có đi chơi bóng rổ không?

- Có. Sam vẫn tập đều mà.

- Sam, em về Sam dẫn em đi chơi bóng với Sam nha.

- Em muốn Sam dạy em ném rổ hay muốn Sam muốn cả em lẫn bóng vào rổ?

- Sam cứ trêu em.

- Sao hôm nay em lại quan tâm đến chuyện bóng bánh vây?

- Em muốn cao lên. Em muốn cao hơn Sam.

- Nhưng bướng như em sao mà cao lên được.

- Em cắn Sam đấy. Nhà em có mỗi em lùn thôi. Hu hu hu.

- Sam thích là được rồi.

- Sam này, như vậy mặc quần áo không đẹp.

- Dễ ôm, dễ xoa đầu, dễ cõng, dễ thương... Còn đòi gì nữa?

- Sam cõng được em không mà đòi. Em cũng nặng lắm đấy nhé.

- Được. Em cứ về đây. Sam cõng đi ăn cá viên chiên vỉa hè.

- Sam hứa đi.

- Sam hứa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LSamSam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/5/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
ỐM

“Sam ơi, Sam đang làm gì vậy?”

“Sam đang nhớ em. Sam dặn uống thuốc, em uống chưa?”

“Em chưa. Sam ơi, em muốn ôm.”

Sam đã nghe giọng em khò khè từ mấy hôm trước. Em cứ bảo em không sao nữa đi. Suốt ngày nhõng nhẽo. Sam cũng muốn ôm em, để em níu cổ Sam, tựa nửa cơ thể âm ấm nhỏ xíu của em lên một bên người, tựa má lên vai Sam, thở nhẹ nhẹ và lim dim ngủ, như thằng cún em của Sam. Ngồi đây, trông em ngủ mà thở ra cũng vất vả, Sam đang muốn ốm lên cùng em đây này.

Chịu khó hiểu và nghe lời Sam chăm sóc bản thân để không bị ốm đi em. Em biết Sam lo mà.

...-...-...

- Sam, sao Sam lại bị ốm? Em nói rồi mà, Sam cứ đi lượn cho nhiều vào. Sam đi uống thuốc đi. Kìa, áo ấm đâu mặc vào. Mà không, Sam lên giường trùm chăn ngay cho em. Làm đi, nghe lời em một chút.

- Em bắt làm một lúc nhiều quá, Sam làm không kịp. Mà trên giường tối lắm, em sẽ không nhìn thấy Sam được đâu đấy nhé.

- Vâng, Sam ngủ đi. Sam mệt lắm hả? Em thấy giọng lạ lắm.

- Để Sam nói chuyện với em một chút, Sam nhớ mà.

- Vậy Sam nằm đi. Nằm nói cũng được.

- Được rồi. Nào, hôm nay em có chuyện gì hay không?

...-...-...

Em, Sam không sợ trái đất sụp xuống nhưng Sam sợ bị lừa dối, bị bỏ rơi. Nhưng nếu em là người làm thế với Sam, Sam cũng không hối hận khi yêu em vì đã cùng nhau trải qua quãng thời gian này. Để Sam được yêu một người đủ đầy. Để tự cảm nhận là em yêu Sam.

Dù chẳng biết đó có phải tự huyễn hoặc mình hay không, nhưng Sam không muốn tình cảm lại vướng bận vì thói đa nghi quá đáng. Sao phải nghĩ tiêu cực cho một tình cảm mình trân trọng? Yêu đương, đối với Sam là điều khiến con người mạnh mẽ hơn chứ không phải quỵ lụy. Nếu có chia tay, tình cảm ấy cũng không được phép kéo mình đi xuống. Một tình cảm mang quá nhiều tội lỗi và tổn thương, thì đó là một “bệnh” cần dứt khoát dứt khỏi cơn đau mê sảng, để tiếp tục sống, tiếp tục yêu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mộc Đơn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/15
Bài viết
111
Gạo
0,0
Mình mới đọc lướt qua vài đoạn thôi, và mình thấy văn phong của bạn khá hay. Ban đầu, mình còn tưởng bạn viết nhầm mục truyện chứ, tại không thấy bạn ghi mục lục, lại chỉ có 2 trang.
Nhưng hóa ra là bạn hoàn rồi nên đăng liền một mạch.
Bạn là gà mới, nên đọc mục I của Hướng dẫn đăng truyện dài nhé, để xem lại cách trình bày các bài. Nếu không đánh số chương, thì bạn có thể đánh số thứ tự cũng được. Ví dụ: 1. Mơ
Rồi tương tự mấy bài còn lại đánh số tiếp theo cho gọn mắt.
Chúc truyện của bạn nhiều người đọc :).
 

LSamSam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/5/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
GHEN

Yêu một cô gái hay ghen, rất buồn cười. Tính chiếm hữu của em, sau một thời gian được Sam cưng chiều, càng ngày càng “bùng phát”. Sam không hiểu lắm về việc người ta nói mình sẽ bị ức chế khi bị người yêu quá chiếm hữu, vì Sam thấy bệnh-sở-hữu yêu vào là mắc phải. Sam không khó chịu khi em chen vào cuộc sống riêng một chút, ngoài những điều chẳng-thể-nói để bảo vệ tình cảm của mình, Sam có giấu gì đâu, nên không cần đề phòng.

- Sam, hôm qua Sam đi chơi với bạn ạ?

- Ừ.

- Sao Sam mặc đẹp thế?

- Bình thường Sam vẫn mặc thế mà em. Sao vậy?

- Sam, Sam đi dép đi, đừng đi giầy nữa.

- Trời, mùa đông ở Hà Nội mà kêu Sam đi dép. Em không xót người yêu em à?

- Sam đi tất, rồi đi dép. Không lạnh đâu.

- Chà, nhưng như vậy không phải phong cách của Sam.

- Bạn Sam, chị ở trường đại học ấy, có ai yêu không?

- Nó chưa, nó cố ý ăn mặc hơi luộm thuộm. Em hỏi chi vậy?

- Sam mượn đồ của chị ấy mặc đi.

- Ơ...

...-...-...

- Sam, em không thích Sam để màu tóc này đâu.

- Sam đen thui, nhuộm màu này cho nó sáng sủa chứ. Chỉ là nâu sáng thôi mà.

- Nhưng trông nghịch.

- Em nói y như mẹ.

- Với lại trông như thế gái sẽ theo...

- Vậy à? Sam thích.

- Sam vừa nói gì?

- Rồi, Sam sẽ để tóc đen.

...-...-...

- Sam, em không biết đâu, sao nhìn góc này lại đẹp thế?

- Ơ?

- Em không biết đâu.

- Không phải đâu, Sam bình thường, tại em yêu nên phải thấy người yêu em đẹp chứ.

- Ờ nhỉ. Sam, em đẹp hay xấu?

- Đẹp.

- Em thấy em xấu. Sam yêu không?

- Tôi yêu cô từ lúc chưa biết mặt. Lỡ khuôn mặt có không hợp ý thì giờ cũng thấy đẹp ngang hoa hậu rồi.

- Ờ nhỉ. Hi hi.

...-...-...

"Sam đang đi đâu ạ?"

"Ừ. Sam đi với bạn một chút."

"Bạn nào? Bạn gì mà Sam đi cùng suốt ngày thế?"

"Mấy đứa bạn thân hôm trước kể với em rồi ấy. Nó qua đột xuất lúc em đi học nên Sam chưa dặn. Thôi, em cho bạn Sam mượn Sam một hôm."

"Người yêu của em mà, mượn hoài..."

"Coi kìa, xấu tính thế từ lúc nào? Sam cũng cho các chị bên ấy mượn em suốt còn gì?"

"Sam có bạn quên em kìa."

"Hả? Làm gì có."

"Có."

"Không mà."

"Có."

"Không có mà. Moa, moa."

"Có mà... Lau lau. Em ghét Sam."

...-...-...

Sam đã bắt đầu gọi cả chục cuộc từ lúc kim giây chạm vào số lớn nhất của đồng hồ. Đã quá giờ quy định hơn một tiếng. Bộ não không nghĩ ra nhiều cái tốt đẹp hơn ngoài câu: Em đã xảy ra chuyện gì rồi? Sam đã gọi cả vào số quốc tế mà không ai nghe máy. Đã có chuyện gì xảy ra?

"Sam, Sam gọi em ạ?"

Dù cho là thở phảo nhẹ nhõm và rõ ràng là hết cả tức giận, Sam vẫn muốn đe nẹt cô nhỏ này một lần.

"Đi đâu giờ mới về?"

"Em đi chơi với bạn ạ."

"Mấy giờ rồi?"

"Sam..." - Vâng, kèm theo mắt long lanh...

"Đã dặn em bao nhiêu lần là đi đâu dặn Sam một tiếng. Ít nhất em phải biết người khác lo cho em chứ?"

"Em biết lỗi rồi mà. Sam đừng cáu nữa đi. Em bị quên máy ở nhà bạn mà quên lấy về."

"..."

"Sam đừng nhìn em như thế nữa. Sam ghét em hả?" - Mắt long lanh gấp hai lần.

"Thôi, em ngủ đi, Lần sau chú ý một chút."

"Hi hi. Sam, hôm nay...."

...-...-...

Thật ra, nói sao thì nói, điều Sam muốn làm nhất là trùm em kín mít từ đầu đến chân rồi mới cho ra ngoài đường. Dù thường xuyên nhắc mình phải nghĩ thoáng hơn về vấn đề này một chút, nhưng mà đúng là... Không, không phải Sam ghen đâu. Tại sợ lỡ người khác mê em thì người ta phải khổ. Em cũng mệt nữa. Em hay nói Sam là người tốt bụng mà.

- Ây, Sam à, chiều gọi nha, có anh bạn cùng lớp em đang chào...

- Gì? Ai? Bạn gì? Đẹp không?

- Sam này, ghen gì thế?

- Nhưng mà...

- Moa...

- ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LSamSam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/5/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
KHÓC

- Sam đi đâu à? Muộn rồi mà.

- Sam đi học lấy bằng lái xe. Hôm sau em về Sam chở đi chơi. À, hôm nay Sam sẽ ở nhà bạn nha.

- Sam về đi.

- Ở chỗ học xa lắm, Sam về không an toàn. Được không?

- Dạ được.

- Ô hô hô, được thì phải tươi tỉnh lên chứ.

- Nhưng Sam không được ngủ chung giường đâu đấy.

- Được rồi, nhà nó có hai cái giường to lắm.

- Nhưng em vẫn không muốn Sam đi.

- Em nghĩ Sam muốn để em ở nhà một mình sao? Ngoan, đến nơi Sam gọi ngay.

- Ưm. Sam, Sam mang đầy đủ chưa? Khăn, áo ấm, quần ngủ, sữa rửa mặt, kem đánh răng, thuốc nhỏ mắt, kính...?

- Mang đủ rồi, chỉ thiếu em thôi.

Thường thì em sẽ chẳng mè nheo thế này. Em mới thi xong, Sam không nghĩ em sẽ bị áp lực đến thế. Từ hôm qua đến giờ, em bám Sam không rời một bước nào. Sam cũng không muốn cho em ở một mình. Thỉnh thoảng, Sam muốn tung hê hết tất cả để ở nhà với em cho đỡ nhớ. Nhưng mà Sam không thể vô dụng thế được.

- Sam, đến nơi nhớ gọi về cho em.

- Sam hứa rồi.

- Ưm, Sam đi cẩn thận nha.

- Nào, “hun” miếng.

- Moa.

...-...-...

- BB, em có sao không? Sao Sam gọi mãi không nghe máy?

- Sam, em căng thẳng quá.... Lỡ may trượt thì sao Sam?

- Làm sao trượt được, Sam đã thấy em rất chăm chỉ mà. Sam là người dò bài cho em, Sam biết mà.

- Sam, em lo lắm, em thấy không ổn. Sam nếu trượt phải thi lại đấy.

- Em không trượt đâu, Sam đảm bảo đó. Nào bật hình lên cho Sam xem.

- Sam vào chơi với bạn đi.

- Không để một mình em thế này.

- Sam vào đi.

- Ờ thì đang làm bánh phục vụ mấy “má” đó nên tranh thủ gọi. Em hết sợ phiền chưa? Giờ để Sam ở với em. Em nói đi. Đừng vậy.

- Không, em muốn một mình. Em không muốn nói đâu...

Em khóc. Những tiếng ngắt quãng và đặc lại như gió mùa đông gõ và ô cửa sổ. Cô độc. Sam không biết mình đã lao ra khỏi cửa lớn, nước mưa tạt vào mắt làm Sam giật mình. Không đến được... lao ra đây làm gì... không thể đến được.

- BB, đừng, em sao vậy?

- Sam để em vậy đi, đừng quan tâm đến em nữa.

Sam phải mất mấy phút để bình tĩnh sau khi em cúp máy. Chiếc điện thoại vẫn tì bên tai, nóng hổi. Không ổn rồi.

Sam đã nhắn tin rồi nhìn chữ đã xem trên màn hình. Sam cũng có lúc mệt mỏi căng thẳng lúc nào cũng cố nhẹ nhàng với em vì sợ em buồn. Em không hiểu được điều đó hay sao? Em biết rõ ràng Sam lo lắng, lúc nào cũng hư với Sam.

Sam đã dùng đủ mọi cách, nhẹ nhàng năn nỉ, vẫn không chịu trả lời. Sam sợ những lúc không hiểu được em, những lúc cô gái nói nhiều trở nên im lặng, Sam cảm tưởng như mất em ấy. Đừng khóc một mình, cảm giác đó nó kinh khủng lắm. Em đừng khóc một mình.

“Em, em còn có bao nhiêu những kì thi. Còn bao nhiêu thứ đáng sợ hơn nữa. Em cứ căng thẳng thế này thì làm sao được? Sam đã nói là Sam luôn bên em. Sao em cứ trốn tránh Sam? Em không thích thì Sam không phiền em nữa. Hôm nay không nói yêu đâu, em nghỉ đi.”

Sam ghét những thứ gọi là khoảng cách. Cứ mỗi lần có chuyện, Sam lại thấy mình bất lực hơn. Mới có hai tháng, bốn năm hoặc hơn, mình làm sao được đây. Sao người ta cứ giả vờ mạnh mẽ trước những người đang đứng dang sẵn tay để che chở thế? Sam cảm giác như mình bị từ chối một cái ôm.

“Sam, em bình tĩnh hơn rồi. Em xin lỗi.”

“Hừm... Em mệt rồi, em ngủ sớm đi. Mai Sam sẽ về sớm. Ngủ ngon.”
 

LSamSam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/5/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
TRỞ VỀ VÀ... RA ĐI

- Sam, em qua rồi. Sam ơi em qua hết rồi.

- Giỏi lắm. Sam đã bảo mà.

- Hi hi hi. Sam em sắp được về rồi. Hê hê, sắp được thịt Sam.

- Lùn tịt còn bày đặt.

- Em đi giầy cao thì cũng bằng Sam.

- Nối chân tính gì cơ.

- Không cần nối chân, em cũng hôn được.

- Ầy, không được đâu. À, nếu Sam cúi xuống thì cũng được.

- Không cần, em sẽ túm cổ áo Sam kéo xuống. Cưỡng hôn!

- Ơ...

Sam sẽ gặp em. Chắc chắn là vậy. Cho nhớ nhung đã bao ngày nay giữ lại. Sam sẽ gặp em.

...-...-...

- Mày làm sao thế? Mày cứ lúc đần đần, lúc lại hí ha hí hửng.

- Mày biết rồi còn hỏi à.

- Trời, mày đúng là loại dại gái mà.

- Ờ, mày có ở trong trường hợp của tao đâu mà biết. Đồ ế.

- Này, chẳng qua là tao chưa muốn có gấu thôi. Xí. Đồ yếu sinh lí.

- Mày không thôi sỉ nhục tao được à? Mà... liệu tao mặc vậy được không?

- Mày thôi đi, lúc nào mày chẳng xấu.

- Tao sẽ hiểu là trông cũng được.

...-...-...

“Sam hay mình dừng lại đi. Em thấy không ổn.”

“Em, tại sao lại vậy. Sao em cứ tự nhiên tạo nên chuyện thế? Mình đang bình thường cơ mà. Em đừng lấy chuyện chia tay ra làm trò đùa.”

“Em thấy lo lắm Sam ơi.”

“Này, không phải em đang...ngại đấy chứ? Ha ha ha, từ lúc nào em trở nên thẹn thùng như con gái vậy?”

“Sam, em không là con gái thì là gì?”

“À không, đừng cáu, tại bình thường thấy em hổ báo lắm mà. Mới hôm trước còn đòi kéo cổ áo Sam xuống để...”

“Em ghét Sam.”

“Ừ, ha ha ha.”

“Sam, mình không gặp nhau được đâu. Em không được ra ngoài Sam ơi.”

“Sam chỉ muốn nhìn thấy em. Sam cũng sắp về nhà rồi.”

BB, mong em đừng nghĩ rằng Sam nghi ngờ em mà nhất quyết tìm đến em. Sam chỉ muốn nhìn người Sam yêu gần hơn một chút. Và vì mong muốn của em, được Sam đưa đi ăn, được ăn đồ Sam nấu, được đi chơi bằng bus, được ngồi sau xe máy với tốc độ 20 km/h... không thực hiện được, Sam sẽ đến với em.

...-...-...

Mấy giờ em bay là mấy giờ Sam lo lắng đứng lên ngồi xuống. Dạo này nhiều tai nạn máy bay. Dù nghĩ rất dở nhưng Sam siêu lo luôn đấy. Em còn bị chuyển máy bay, nghĩa là lần thứ nhất xuống phải ngồi bơ vơ ở chỗ nào đấy không có người đến đón. Tưởng tượng em ở một mình trong cái sân bay to đùng, thật là,...

Ôi, mỗi lần Sam đi xe bố mẹ luôn gọi cả chục cuộc là vì thế này đây. Sam không nhớ mình đã mở máy xem giờ bao nhiêu lần, đi bao nhiêu vòng trong nhà cho đến khi em gọi điện và nói em đã đến nơi Sam mới biết đến thở phào.

...-...-...

Cả đêm, Sam không ngủ được. Không chỉ vì hồi hộp mà còn vì hai đứa. Chỉ muốn gặp một lần mà không được, còn sau này,... Rất nhiều người đã nói với Sam rằng Sam có linh cảm rất chuẩn, và ngay lúc này đây, Sam không thấy ổn chút nào.

Sam muốn gặp em, có lẽ Sam chỉ muốn ích kỉ thỏa mãn những nhớ nhung này. Nhưng cũng vì, biết đâu, nếu lần này Sam không đi, sẽ không có cơ hội nào nữa.

...-...-...

Sam ra đến đường mới biết rằng mình lạc hướng. Sam rất kém việc tìm đường, Google map chỉ những con đường vòng linh tinh. Đã từ lâu, Sam không đi đâu một mình được. Nhưng gặp em, không phải chuyện để rủ người khác đi cùng. Sam chỉ có cách phá đi nỗi sợ và đi. Sam muốn gặp em. Dù chỉ một chút.

Quãng đường thật xa... rất xa, lòng vòng đủ lạc mấy lần. Sam đã nghĩ miên man. Em, Sam đã tra quãng đường đến nhà em từ lâu nhưng không dám đi vì không đủ động lực để bước ra ngoài. Em, vì em Sam đã cố gắng. Nhưng liệu ... có thể thật tốt sau những cố gắng này?

- Sam đã đến rồi.

- Sam đến rồi à?

- Em đang ngủ đấy à?

- Em mới dậy.

- Sam đã dặn Sam xuống rồi mà? Em không nhớ à?

- Hôm qua em ngủ muộn mà Sam. Sam đang ở đâu?

....

Sam đã suýt phát cáu lên vì sự vô tâm của em. Em thật kì lạ. Sam đã nghĩ em có thể dậy sớm hơn bình thường mà đón Sam. Nói không thất vọng là nói dối. Hay em cũng đang cảm thấy chán rồi?

- Anh nhìn thấy chú rồi...

- Nào, không nói thế, Sam không nhìn thấy em.

- Camera gắn quanh nhà. Cẩn thận. Ừ, hướng Sam đang nhìn về phía phòng em. Sam nhìn đi, em ở phía cửa kính.

Sam thấy mình như đang sắp ăn trộm còn bác bảo vệ sắp bắt Sam. Chẳng hay gì cả. Sam không làm gì sai để như thế. Nhưng chúng ta, bây giờ, cần phải thế. Người lớn biết bây giờ, không tốt cho cả hai.

Sam không bị choáng ngợp trước ngôi nhà của em. Nhưng Sam hoang mang: “Làm sao để lo cho em được như thế?” Sam nhìn thấy em, không qúa hai phút. Em lui vào phòng. Sam mệt. Sam mệt thật mà. Sam đang thấy mình chẳng làm được gì cả. Rồi chúng ta sẽ yêu kiểu thế này được sao?

Trong khi người khác có thể tới bấm chuông, mỉm cười chào bảo vệ, đi qua những cái camera, vào gặp em một cách đường hoàng, có thể nhìn em thật gần và chạm vào những lọn tóc đen buông dài kia. Có thể nói chuyện không quá căng thẳng với bố mẹ em. Bởi vì ít nhất họ cũng có những thứ cơ bản, tình yêu ấy được gia đình ủng hộ, còn Sam thì không.

Sam đứng đây nhìn em như nhìn một cô búp bê bị trưng trong tủ kính. Bỗng thấy mình trách em, Sao em có thể “đụt” thế? Chỉ là nhìn nhau một chút, có đáng phải thập thò thế không? Sao em không chịu đặt mình vào vị trí của Sam mà suy nghĩ như Sam vẫn hay làm. Nhưng rồi lại thở dài ngán ngẩm, vì chúng ta là con cái và còn phụ thuộc. Nỗi sợ của em, khó khăn của em, Sam biết.

Xa nhau, thì không nói. Nhưng đến gần thế này vẫn không thể chạm vào được, vẫn xa nhau. Em cũng thấy vậy, đúng không? Yêu chỉ vì yêu thì được gì chứ? Khiến con người cảm thấy nhỏ bé thế này. Sau vài hồi lượn vòng suy nghĩ, Sam mới tìm ra được lí do. Lí do khiến lòng tự trọng của Sam quay ra hành hạ Sam.

- Em, mình dừng lại đi. Sam thấy em không đấu tranh được đâu. Sam nghĩ một người giúp được em sẽ đưa được em ra và giúp em công việc sau này. Sam xin lỗi. Sam về đây.

...-...-...

TING!

“Về đến nhà nhắn tin cho em.”

“Sam về rồi.”

Và tắt máy. Sam không muốn nghĩ thêm. Sam chẳng muốn phải nghĩ một cái gì nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LSamSam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/5/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
ĐÊM XUỐNG

- Alo?

- Sam, Sam đang ở đâu?

- Ở nhà Sam.

- Nhà ở quê ạ?

- Ừ.

- Sam sao vậy? Không muốn nói chuyện với em sao?

- Chẳng sao cả, Sam muốn ngủ.

- Vậy Sam cứ ngủ đi, ngủ nhiều vào.

Em giận. Phải rồi, Sam chưa từng như thế với em mà. Chỉ có em là người hay lạnh lùng vô tâm. Đã lâu rồi mới về nhà, cảm giác rất thoải mái. Nhưng nắng oi, những bức bối chưa giải tỏa từ hôm trước cùng sự mệt mỏi đường xa làm Sam bực mình. Sam đã nói chia tay mà em là như chẳng có gì. Sao không vô tâm luôn đi cho lần này chấm hết?

Sam đã vứt máy qua một bên, nhưng mà tự nhiên thấy tội lỗi, không ngủ được, bèn lấy máy nhắn tin. Chỉ có em là luôn biến Sam thành một kẻ thất thường.

“Xin lỗi. Sam hơi mệt.”

Em không trả lời tin nhắn mà gọi lại luôn.

- Sam nghe...

- Sam mệt sao? Nói em nghe.

- Không sao đâu.

- Ngoan đi... Em biết Sam dỗi rồi, nói em nghe đi. Sam mệt sao vậy?

- Hơi đau đầu một chút.

- Do đi xe hay ốm?

- Chắc do xe đường xa và trời khó chịu lắm.

- Vậy Sam ngủ đi. Ngủ ngoan. Dậy nhắn tin cho em nha.

Chiều.

Bố, mẹ vẫn đi làm, cu em vẫn đi học. Sam lại nghĩ linh tinh. Trước, những cuộc gọi của người yêu Sam đều nghe ngay, không bao giờ để em phải đợi, bởi Sam biết đợi khó chịu lắm. Còn bây giờ, Sam chỉ muốn yên tĩnh, vì khi giận xen vào cái mệt, Sam chắc chắn sẽ cáu em. Và Sam cần có quyết định cho riêng mình.

TING!

“Sam, Sam dậy chưa. Sam có chuyện gì? Trả lời em đi.”

“Có chuyện gì đâu.”

“Sam có chuyện gì? Đừng giấu em.”

Sam là kẻ luôn lo nghĩ. Đôi khi, Sam còn chẳng muốn nói chuyện vì đầu óc cứ bận rộn. Càng yêu nhiều, càng thương nhiều, càng tình đến tương lai nhiều, Sam càng sợ tổn thương, càng sợ bức tranh mình vẽ ra đổ sụp. Khi ấy, sẽ đau lắm...

“Vì em vô tâm, vì Sam mệt mỏi quá rồi với những lo lắng. Chia tay đi không phải là hết luôn à? Em không thấy em có những đứa khác tốt hơn hay sao? Em đừng hỏi nữa đi.”

“Em đã sơ xuất, em xin lỗi. Em không thích người khác. Sam, Sam có thật muốn vậy không?”

Em biết câu trả lời mà. Em chẳng bao giờ cho Sam củng cố ý định chia tay dù Sam đã cố cho lí trí vào đến mấy. Em phải biết chuyện này không tốt cho em chứ? Em cứ cứng đầu hoài là làm sao? Và nếu lỡ một ngày, những người tốt hơn kia mang em đi cùng, Sam sẽ như thế nào? Chìm trong mặc cảm? Không, hết yêu, con tim sẽ tự dạt về hướng khác. Yêu thương không đủ mà giữ người ta ở lại, người ta sẽ đi.

Tối.

Sam quyết định nói ra, nhưng không phải tất cả. Vì Sam, cũng là vì em.

“Xin lỗi em. Sam đã nghĩ quá nhiều. Sam đã quá lo lắng.”

“Sam làm vậy, không sợ vợ Sam buồn sao?”

“Em à, Sam đã căng thẳng và suy nghĩ khi nhìn thấy nhà em. Sam sợ mình không lo cho em được như thế.”

“Sam, Sam biết em yêu Sam mà. Mình cố gắng được mà.”

“Ừ. BB...”

“Dạ?”

“Cám ơn em.”

“Có gì đâu ạ. Mình đừng giấu nhau cái gì nhé.”

“Ừ, em ngủ đi, ngủ ngon.”

“Sam, hôm nay chưa nói yêu em.”

“Sam yêu em. Hôn trán. Ngủ ngon.”

“Sam, ôm...”

“Ôm.”

...-...-...

Sam đã có dự cảm không tốt khi mẹ nhìn Sam. Sam đã tưởng đó là lo lắng sinh ảo giác trong nỗi dằn vặt giấu đi một người thương, giấu đi hai con người trong một lồng ngực, nhưng không phải. Mẹ là người rất-thích-có-con-gái, và Sam là một đứa con gái đi ngược lại hòan toàn với mong muốn của mẹ.

Em, Sam không biết tại sao mẹ lại biết. Hôm trước Facebook báo bị đăng nhập ở nơi lạ, Sam đã không nghĩ nhiều. Lúc nghe nói, thật sự cảm giác như ai cầm dao đâm vào gáy mình vậy. Sam chưa có ý định công khai lúc mình đang đi học, tại sao tự nhiên mẹ lại vào được tài khoản đó? Sam thất vọng đến phát run lên. Sam chán ghét , mọi thứ. Sam chưa bao giờ được tự do. Kể cả tình yêu này, tình cảm đáng lẽ được hạnh phúc công bố với tất cả mọi người, Sam cố giấu cũng không được. Sao mọi thứ lại tới tấp đến một lúc? Sam mệt lắm, Sam chán lắm rồi.

Sam ghét cách người khác tạo áp lực lên Sam, đem những yêu thương, những điều Sam đang có, tương lai ra để đe dọa. Chẳng lẽ Sam không biết? Sam biết từ hồi còn là một đứa trẻ non choẹt ngồi trên ghế của trường cấp hai. Nhưng càng lớn, thì cuộc sống càng cho Sam thấy chấp nhận sống không là mình là cách nhúng con người xuống bùn nhanh nhất. Sam không khao khát ai hiểu mình, nhưng dường như tôn trọng một cuộc sống cuả-riêng cũng không được đáp ứng.

“Em, mẹ biết rồi.”

“Sao cơ? Sam có sao không? Mẹ nói gì không?”

“Sam yêu em.”

“Sam?”

Đưa đôi tay rã rời, Sam bật cuộc gọi video và ngồi trong bóng tối. Sam chỉ muốn nhìn em chứ không muốn em nhìn thấy Sam bây giờ. Cô gái nhỏ bên kia có thấy gì đâu mà ngồi nhìn chăm chú như thế? Em là một kiểu an ủi gì đấy mà Sam đã nghiện rồi.

Chúng ta không thường ngồi với nhau im lặng lâu thế này vì em luôn có chuyện để kể và em không thích im lặng. Hôm nay, em chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với ánh nhìn quan tâm. Cô gái Sam không ngần ngại nói yêu đây, nửa nhí nhảnh thường ngày của em tạm lánh đi cho nửa ân cần hiếm gặp. Lặng lẽ chạm vào khuôn mặt trên màn hình điện thoại, thói quen của Sam để gần em thêm một chút.

- Sam...

- Sam đây...

Cô nhỏ bên kia rướn người hôn hai cái vào webcam. Sam Sam hết ngạc nhiên rồi bật cười, khẽ lắc đầu vì sự thông minh của người yêu.

- Ngủ nhé?

- Ưm. Ôm em...

- Ôm. Ngủ ngon, công chúa.

...-...-...

Có thể Sam cạn nghĩ chưa tính tới nghèo đói và sinh tồn. Nhưng khi thấy bản thân không-được-yêu để bảo vệ cho tất cả, thì thiếu sót duy nhất của cuộc đời chính là yêu. Sam đã thấy mình thiếu sót điều đó bao nhiêu năm rồi.

Hai tuần, Sam tưởng đâu hai tháng hay hai năm gì đấy Sam cố gắng gượng. Sam đã cố gắng không nghĩ tới em. Nhưng nhớ và đau y như một thói quen người ta cần phải làm để khỏi thấy tội lỗi khi để mất đi một người mình yêu. Sam đã chịu buông từ hôm trước, vì áp lực, vì thất vọng buồn vương, cùng tội lỗi.

Mẹ đã nói rất nhiều. Mẹ khóc nhiều và sụt cân nhiều. Bố chưa biết, mẹ giấu. Lắm lúc, Sam nghĩ nói tất cả với bố, vì có chút hi vọng bố hiểu, vì Sam biết mẹ không thể chịu đựng chuyện này một mình được. Nhưng Sam lại sợ, vì bố sẽ không chỉ nói, khuyên nhủ Sam như mẹ. Bố lí trí hơn, cũng là người Sam sợ nhất. Cũng do Sam đang phải phụ thuộc , Sam còn là một đứa con. Ích kỉ cho mình đâu phải chuyện dễ.

Sao Sam lại không hiểu những khó khăn? Chỉ là, tình cảm này, Sam cần phải trân trọng. Sam đã cố chấp giấu em và làm như không sao chỉ để có những ngày cuối cùng vui vẻ. Điều Sam làm sắp tới sẽ tốt cho tất cả, như người lớn đã phân tích, như những điều Sam đã nghĩ rất nhiều. Sam chọn nói với em vào lúc ra trường đi học. Cầu mong sự bận rộn sẽ giúp Sam.
...-...-...

“BB, mình dừng lại được không?”

“Vâng.”

“Em nói đi, vì Sam sẽ không làm được.”

“Sam, mình chia tay nhé. Và hãy nhớ, em yêu Sam thật lòng.”

Sam đang chọn sai. Sam thấy mình chẳng còn tha thiết gì cả. Sam đang bước khập khiễng tới tương lai đây, người yêu à.

...-...-...

BB, ép mình không được nghĩ đến em như chết đi sống lại, rồi lại chết đi. Sam không vui, nói cười cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Đứng giữa hai lựa chọn thật quá khó khăn. Sam không sợ khổ quá nhưng gia đình, cũng như em, chỉ có một. Sam thấy mình không ích kỉ nổi cho riêng mình.

Sam không tự sinh ra và nuôi lớn mình, dù Sam những tưởng đã đau đớn quá lâu trong cảm giác gò bó thì Sam vẫn không cách nào lạnh lùng để dứt ra. Dù yêu một người không phải là tội lỗi, Sam vẫn đang thấy mình phải dừng lại. Em, mất em, đối với Sam sẽ là mất đi một nửa hạnh phúc. Có lẽ, đây là thứ Sam sẽ phải hi sinh.

Mẹ vẫn nói rất nhiều. Mẹ sợ Sam nói dối về việc mình đã dừng lại. Ôi, nói dối ư? Có thể nào nói dối chuyện đó mà không thấy tội lỗi. Mẹ nghĩ tình cảm này của Sam chỉ đơn giản là một loại “bệnh” do căng thẳng sinh ra, do đua đòi người ta. Em à, cười ra nước mắt đấy. Sam chẳng muốn nói gì cả, nói thì chẳng được hiểu, nói làm gì?

Đã lâu rồi, Sam mới nghĩ về chuyện trước đây, về lí do mắc phải “nó”. Sam không buồn, vì Sam đã cho một cô gái đạp cửa tim mình vào ngồi đó không chịu ra. Khối u hóa thạch cùng hình ảnh của người trước đã dần biến mất trong tám năm, khi có em, hình ảnh đau khổ nhạt màu từ trong góc tối đó bị Sam lãng quên hoàn toàn.

Chị Sam đã từng nói với Sam:

- Quên đi. Có mỗi một bộ não, nhớ lâu quá còn nhớ thêm được gì nữa.

Tim cũng chỉ có một chỗ thôi, người không xứng đáng và đau khổ đã quên cảm giác, sao có quyền ảnh hưởng đến người mình thương được. Sam luôn thắc mắc người ta nói cung Bọ cạp độc ác ở chỗ nào. Chắc câu trả lời là "khi bảo vệ người yêu hiếm có của nó".
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LSamSam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/5/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
ÍCH KỶ?

Sam đã hi sinh rồi. Sam hi sinh đi em đấy. Làm một chuyện mà Sam chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm vì sẽ làm em tổn thương và giết đi cảm xúc của mình. Nhưng có vẻ cứ nhún nhường người khác sẽ đòi thêm. Chẳng ai quan tâm việc mình yêu xa, sợ Sam bị lừa hay bỏ rơi này nọ đâu. Mà là vì em cũng là con gái.

Sam đã chọn hi sinh tình yêu này, nghiã là Sam chẳng còn cần biết mình Sau này mình có gia đình hay không nữa. Nhưng mà...

Chẳng ai cần biết Sam đang đau khổ. Chỉ có danh tiếng, có tiền bạc, có tương lai tồn tại hay không. Sam không cần, Sam chỉ cần được sống cho đủ đầy một ngày. Sam sẽ cho rằng những gán ghép, ép buộc chỉ là sai sót khi không ai biết. Nhưng biết Sam thế nào mà còn định thiết kế cho Sam đi một hướng mà Sam không muốn ư? Mất em, chưa đủ sao?

Sam đã nhu nhược, Sam đã vì yêu thương đã dài lâu mà phạm lỗi không tha thứ được. Thì ra mất em Sam sẽ mất đi suốt cuộc đời còn lại của mình. Sam không bán yêu thương của mình đi để được tồn tại trên trái đất này đâu. Bố mẹ lo lắng, Sam biết, nhưng Sam muốn được làm bản thân mình.

Tiếng tăm là thứ niềm tin ta tạo ra để kiếm tiền chứ không phải để đổi hạnh phúc của một con người. Sam thà chọn là chính mình một cách công khai, bị những người chưa có được suy nghĩ tất-cả mọi-người-được-quyền-yêu-thương-thật-bình-đẳng ghét bỏ, còn hơn làm một người bình-thường (như cách gọi người ta nói với Sam, đầy miệt thị) mà chật vật trong cuộc sống giằng xé dai dẳng, nhút nhát không dám nhìn vào mắt ai và để người khác khinh thường. Sam sai, Sam sẽ sửa sai.

“BB, ở lại với Sam đi. Sam sai rồi. Sam không thể chịu đựng được nữa. Ở lại với Sam. Xin lỗi em.”

“Em biết mà, không sao đâu Sam. Mẹ sao rồi? Sam đang thế nào? Mẹ không nói gì Sam chứ?”

Ngày gần em không còn được nhiều nữa. Ở bên Sam. Đã đến lúc, cho em biết những điều em cần biết về Sam rồi.

...-...-...

Sam đã kể lại cho em tất cả, về tuổi thơ, về những thứ Sam còn nhớ được, những ngày đã qua để tạo nên con người Sam bây giờ, và sơ sơ về “nó”. Sam xin lỗi vì toàn những chuyện không vui.

Em à, sắp tới đây Sam sợ mình sẽ trở lại như ngày trước, khi mà sự lạnh lùng không chỉ là vỏ bọc. Sam sợ mình mất cả chính mình chỉ vì bảo vệ bản thân khỏi những đau buồn. Làm sao đây, khi hai đứa không còn liên lạc được nữa, Sam phải làm sao để giữ mình đừng suy sụp quá trước những đả kích một mình? Sam không tự tin lắm, “nó” mới lùi đi chẳng được bao lâu. Gần đây, Sam lại tiếp tục mất ngủ.

Đã từ rất rất lâu, Sam đã phải tự bảo toàn tâm hồn của mình, không ai giúp được có lẽ bởi nó quá mong manh hoặc quá dày. Cũng có lúc, Sam muốn lao vào những trò vui cho quên đi những tổn thương mà Sam không đẩy được ra khỏi đầu, nhưng lại kịp kéo mình dừng lại, vì thấy niềm vui ngắn ngủi kia sẽ đánh đổi lấy những thứ Sam dành bao nhiêu năm để câm lặng gìn giữ và cả tương lai.

Sam không sợ bên ngoài Sam bị tổn thương, nhưng Sam sợ phía bên trong của mình sẽ chết đi, thay vào đó là những điều gai góc để không ai có thể làm tổn thương Sam được nữa. Sam sẽ đi làm những người xung quanh mình phát ốm, kể cả em.
Sam đang thấy những ngày ấy trở lại. Sam đang thấy mình quá nhạy cảm và dễ dàng thu mình cùng những lạng lùng chĩa lông nhím ra xung quanh. Sam không muốn mãi về sau, Sam cứ hoài tiếc nuối vì những ngay đã qua chẳng thể lấy lại được khi tự lôi mình khỏi dòng chảy của cuộc sống.

Đối với Sam, một kẻ không thể bị tổn thương mới là một con người đáng thương nhất. Và Sam sẽ không để bản thân phải tự thương hại chính mình.

...-...-...

Mẹ ra thăm Sam. Mẹ muốn Sam gặp bác sĩ tâm lí. Sam đã nói đây không phải bệnh, không cần đi khám. Ai nói yêu là bệnh thế? Nhưng rồi Sam cũng im lặng, mẹ có quyền được biết. Cứ cho là Sam sẽ khó chịu, nhưng mẹ sẽ ổn hơn.

Đúng là bác sĩ tâm lí, cô ấy nói chuyện và cũng hiểu mẹ như Sam nghĩ. Cô ấy nói mẹ nghĩ Sam bị căng thẳng mà mắc bệnh. Ha. Thôi, không sao, ít nhất, điểm lợi của cuộc gặp này là Sam khẳng định mình là đúng trên cơ sở khoa học.

- Bác sĩ nói sao ạ?

- Sam không bị bệnh. Giờ em yên tâm Sam chính xác là yêu con gái nhé.

- Sam này! Em không đùa đâu. Bác sĩ nói gì nữa không?

- Sam may mắn vì có mẹ am hiểu và có một người để chia sẻ.

- Vậy thôi ạ?

- Ừ. Cám ơn em.

- Cám ơn gì em?

- Vì có em. Bác sĩ đã nói có em rất tốt. Sam có một bình thuốc to vừa tay ôm. Giàu chưa?

- Èo, ngốc.

...-...-...

Bố gần đây gọi liên tiếp, vì mẹ rất căng thẳng và cứ sụt cân. Bố nghĩ Sam đang hư hỏng nên làm mẹ lo lắng. Từ khi Sam đi học xa nhà, ngoài tóc, có thêm một người để thương, và tinh thần tốt hơn, Sam chẳng có gì thay đổi cả. Bố mẹ quá nhạy cảm và thường xuyên lo lắng cáu giận. Sam thấy mình không được tin tưởng chút nào. Cái gì đến rồi cũng đến, Sam đã tự nói ra, giấu giếm vậy đủ rồi. Vì bố cần phải biết, vì mẹ, vì Sam... Vì hi vọng rất lớn.

...-...-...

Sam nhầm rồi.

...-...-...

Em à! Sam đã tưởng mình đã chai sạn với những lời nói nặng nề, sự chì chiết, những điều khiến, thứ bạo lực áp bức về mặt tinh thần.

Sam những tưởng mình sẽ không tổn thương vì người khác vô tâm với cảm xúc, những mong ước, niềm khát khao của Sam.

Sam tưởng, sau mười tám năm mòn mỏi, Sam đã được lắng nghe và được hiểu. Được tôn trọng những suy nghĩ riêng như người trưởng thành.

Nếu không được những điều trên. Sam tưởng mình đã quen rồi.

Nhưng Sam đang đau lắm. Sam mệt lắm.

Sam còn chẳng muốn gọi cho em.

...-...-...

Cả tuần rồi, em cứ quấn lấy Sam không rời. Sam thì luôn vô lí. Em cứ phải nuông chiều, lạc quan, yêu thương, động viên Sam đủ đường. Những lúc quá căng thẳng, Sam chỉ muốn bướng bỉnh để nghe em nói em thương Sam thế nào, để lấy thêm chút sức mạnh mà đứng vững. Bởi Sam tin tưởng, mình có thật hư, em cũng sẽ không rời xa Sam.

“BB, em không sợ sao?”

“Sợ gì ạ?”

“Ngày Sam lạnh lùng rồi rời bỏ em, làm tổn thương em. Sam thấy mình đang lạnh lùng đi. Em biết mà, Sam chẳng còn nhiều thứ để tin nữa. Em chủ động đi, có thể đỡ đau hơn đấy.”

“Em sẽ chấp nhận chia tay nếu Sam yêu con trai. Còn chia tay vì Sam lạnh lùng em không đồng ý đâu. Mình yêu nhau mà, sao Sam làm vậy với em được. Sam biết em yêu Sam mà.”

Sau lần thất tình đầu tiên, Sam lớn hẳn và trở thành một con người với suy nghĩ hoàn toàn mới, lạnh lùng hơn, lí trí hơn, suy tính hơn, vô tâm hơn, tàn nhẫn hơn với bản thân, khó tính nữa. Vậy còn lần này, bị ép buộc phải dứt ra tình yêu mà Sam luôn trân trọng như hơi thở, Sam sẽ trở thành con quái vật hay gì đây ? Đến Sam cũng có thể để mất mình, Sam yêu thương, bên cạnh ai được chứ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên