KHÔNG CÔ ĐƠN
“Sam nhớ em không?”
“Có mà.”
“Sam nói đi.”
“Sam nhớ em nhiều lắm.”
“Mèo ơi, mi cái coi.”
“Sao hôm nay lại đòi vậy trời?”
Sam ngạc nhiên vì bình thường em vẫn tỏ ra kiêu không cần, hoặc tỏ ra chê trách lúc Sam dẻo mỏ và sên súa. Nhìn em đỏ mặt, hai tay bịt mặt, lăn lộn phía bên kia màn hình, Sam mới nhận ra hơi lâu rồi, hình như mấy ngày, Sam không nói giọng cưng chiều em. Bởi vì Sam bị căng thẳng, cáu giận, than thân trách phận, vân vân và vân vân,... mà quên mất nghĩa vụ của mình để em phải đòi. Khiến em thiệt thòi rồi. À, Sam không cô đơn. Nào, cố lên. Cái gì cũng có giá của nó cả.
...-...-...
Sam xin lỗi vì cứ ốm thường xuyên. Sam xin lỗi vì để em quá lo lắng. Nhưng mọi chuyện sắp tới đây làm Sam phát ngấy lên với suy nghĩ. Sam không biết phải làm thế nào khi mất mạng đây. Nào học hành, bạn bè và người yêu đều cần đến nó.
Sam không thấy mình sai khi sử dụng Internet nhiều trong thời gian qua. Sam chẳng cần quan tâm việc ai yêu cũng muốn dính lấy người yêu, Sam muốn tìm hiểu, nhớ, mong... và để tiết kiệm cho cả hai, Sam sẽ gọi em qua mạng. Việc học của hai đứa không gián đoạn, cũng không trẻ con đến mức chỉ mê mải yêu nhau. Sam không nhận mình sai chuyện này.
Yêu xa, chỉ có niềm tin nhìn vào mắt nhau để mà cảm nhận, nghe giọng nói của nhau mà tự thấy ấm áp. Nhưng với mức tiền có tối thiểu, Sam biết khi cắt mạng đồng nghĩa với dừng liên lạc, vấn đề mất em chỉ là sớm hay muộn. Khi ấy, em có từ bỏ tình yêu này, Sam cũng không thể trách cứ gì.
Sam ghét chuyện mình chưa kiếm được tiền như một kẻ bất tài. Mà bây giờ có tiền thì mạng muốn lắp cũng không được. Đây không phải chỗ trọ, cũng không phải nhà của Sam. Thật sự Sam không hiểu có ai ở xung quanh Sam đã từng yêu chưa. Sao có thể chia tay, ngắt liên lạc, khi đang yêu được chứ?
Bao nhiêu năm tìm kiếm Sam mới yêu được thêm một người. Sam biết tất cả đều thương yêu mình, nhưng tình cảm không phải thứ để quá nửa lí trí bước vào mà điều khiến. Bởi lí trí kiểm soát được, tình cảm thì không. Nếu để thứ không-kiểm-soát-được kia bùng phát theo hướng xấu, cảnh bi thảm trái ngang cũng vì thế mà mặc sức oanh tạc cuộc sống này cùng những người liên quan thôi.
Chiếc lồng ngày càng đặc lại các chấn song.
...-...-...
“Sam, sao Sam lại yêu em?”
“Sam không biết. Vậy sao em lại yêu Sam?”
“Sam làm em thấy vui, được dựa dẫm. Sam không có gì đặc biệt, nhưng khiến em nể, sợ, nhưng vẫn gần gũi. Em vẫn dám nghịch, dám tỏ ra bựa, với thấy Sam quan tâm em nữa, kiểu nhìn Sam là thấy tương lai vui vẻ ấy.”
...-...-...
Suy nghĩ của Sam hơi nặng nề và mặt thì không vui. Sam biết, nhưng Sam không tài nào thật vui vẻ, dù là có em. Vì những suy tư của Sam còn liên quan đến những người Sam yêu, yêu như bản thân mình. Sam chưa bao giờ nói ra.
Đã lâu, chắc em không thấy đôi mắt Sam long lanh nữa.
- Sam, Sam biết bức tranh bà Monalisa không?
- Có.
- Sam thấy gì?
- Hơi bí ẩn, và hơi buồn.
- Sam, em chỉ thấy nụ cười ấy vui vẻ, tỏa nắng. Em sẽ lạc quan, Sam đừng quá lo cho em. Sam chỉ cần sống tốt, không làm hại ai, nghĩ thoáng lên, mọi chuyện sẽ ổn mà.
- Ưm , Sam biết rồi.
...-...-...
- Sam, em muốn mật khẩu Facebook Sam.
- Làm gì vậy?
- Theo dõi Sam.
- Trời, em nghi Sam hoài vậy.
- Nhưng em thích tài khoản đấy cơ. Sam cho đi, Sam không thương em gì cả.
- Được rồi. XXX. Chịu chưa?
- Rồi, he he. Sam lo mà ngoan đấy. Lăng nhăng chết với em nha.
- Ơ?
...-...-...
- Sam, Sam hôn ai bao giờ chưa?
(Lắc đầu.)
- Nắm tay kiểu tình cảm?
(Lắc đầu.)
- Ôm tình cảm?
(Lắc đầu.)
- Thơm má bao giờ chưa?
(Lắc đầu.)
- Sam ơi... Nhớ giữ gìn, cho em....
- Trời, lỡ may bị cưỡng hôn thì làm sao? Sam sao biết mà tránh.
- Tránh hết mức. Lỡ có bị cũng không được có chút tình cảm nào. Nếu không em không cần nữa.
- Được rồi, Sam nhớ rồi, em ngủ đi mà. Sao mà trước đây như con mèo con, giờ hổ báo quá...
- Sam nói gì?
- Không có gì.
Hôm nay là bắt đầu những ngày cuối rồi, em tranh thủ dặn dò Sam. Dễ thương hết sức. Chiếm hữu hết mức.
“Sam nhớ em không?”
“Có mà.”
“Sam nói đi.”
“Sam nhớ em nhiều lắm.”
“Mèo ơi, mi cái coi.”
“Sao hôm nay lại đòi vậy trời?”
Sam ngạc nhiên vì bình thường em vẫn tỏ ra kiêu không cần, hoặc tỏ ra chê trách lúc Sam dẻo mỏ và sên súa. Nhìn em đỏ mặt, hai tay bịt mặt, lăn lộn phía bên kia màn hình, Sam mới nhận ra hơi lâu rồi, hình như mấy ngày, Sam không nói giọng cưng chiều em. Bởi vì Sam bị căng thẳng, cáu giận, than thân trách phận, vân vân và vân vân,... mà quên mất nghĩa vụ của mình để em phải đòi. Khiến em thiệt thòi rồi. À, Sam không cô đơn. Nào, cố lên. Cái gì cũng có giá của nó cả.
...-...-...
Sam xin lỗi vì cứ ốm thường xuyên. Sam xin lỗi vì để em quá lo lắng. Nhưng mọi chuyện sắp tới đây làm Sam phát ngấy lên với suy nghĩ. Sam không biết phải làm thế nào khi mất mạng đây. Nào học hành, bạn bè và người yêu đều cần đến nó.
Sam không thấy mình sai khi sử dụng Internet nhiều trong thời gian qua. Sam chẳng cần quan tâm việc ai yêu cũng muốn dính lấy người yêu, Sam muốn tìm hiểu, nhớ, mong... và để tiết kiệm cho cả hai, Sam sẽ gọi em qua mạng. Việc học của hai đứa không gián đoạn, cũng không trẻ con đến mức chỉ mê mải yêu nhau. Sam không nhận mình sai chuyện này.
Yêu xa, chỉ có niềm tin nhìn vào mắt nhau để mà cảm nhận, nghe giọng nói của nhau mà tự thấy ấm áp. Nhưng với mức tiền có tối thiểu, Sam biết khi cắt mạng đồng nghĩa với dừng liên lạc, vấn đề mất em chỉ là sớm hay muộn. Khi ấy, em có từ bỏ tình yêu này, Sam cũng không thể trách cứ gì.
Sam ghét chuyện mình chưa kiếm được tiền như một kẻ bất tài. Mà bây giờ có tiền thì mạng muốn lắp cũng không được. Đây không phải chỗ trọ, cũng không phải nhà của Sam. Thật sự Sam không hiểu có ai ở xung quanh Sam đã từng yêu chưa. Sao có thể chia tay, ngắt liên lạc, khi đang yêu được chứ?
Bao nhiêu năm tìm kiếm Sam mới yêu được thêm một người. Sam biết tất cả đều thương yêu mình, nhưng tình cảm không phải thứ để quá nửa lí trí bước vào mà điều khiến. Bởi lí trí kiểm soát được, tình cảm thì không. Nếu để thứ không-kiểm-soát-được kia bùng phát theo hướng xấu, cảnh bi thảm trái ngang cũng vì thế mà mặc sức oanh tạc cuộc sống này cùng những người liên quan thôi.
Chiếc lồng ngày càng đặc lại các chấn song.
...-...-...
“Sam, sao Sam lại yêu em?”
“Sam không biết. Vậy sao em lại yêu Sam?”
“Sam làm em thấy vui, được dựa dẫm. Sam không có gì đặc biệt, nhưng khiến em nể, sợ, nhưng vẫn gần gũi. Em vẫn dám nghịch, dám tỏ ra bựa, với thấy Sam quan tâm em nữa, kiểu nhìn Sam là thấy tương lai vui vẻ ấy.”
...-...-...
Suy nghĩ của Sam hơi nặng nề và mặt thì không vui. Sam biết, nhưng Sam không tài nào thật vui vẻ, dù là có em. Vì những suy tư của Sam còn liên quan đến những người Sam yêu, yêu như bản thân mình. Sam chưa bao giờ nói ra.
Đã lâu, chắc em không thấy đôi mắt Sam long lanh nữa.
- Sam, Sam biết bức tranh bà Monalisa không?
- Có.
- Sam thấy gì?
- Hơi bí ẩn, và hơi buồn.
- Sam, em chỉ thấy nụ cười ấy vui vẻ, tỏa nắng. Em sẽ lạc quan, Sam đừng quá lo cho em. Sam chỉ cần sống tốt, không làm hại ai, nghĩ thoáng lên, mọi chuyện sẽ ổn mà.
- Ưm , Sam biết rồi.
...-...-...
- Sam, em muốn mật khẩu Facebook Sam.
- Làm gì vậy?
- Theo dõi Sam.
- Trời, em nghi Sam hoài vậy.
- Nhưng em thích tài khoản đấy cơ. Sam cho đi, Sam không thương em gì cả.
- Được rồi. XXX. Chịu chưa?
- Rồi, he he. Sam lo mà ngoan đấy. Lăng nhăng chết với em nha.
- Ơ?
...-...-...
- Sam, Sam hôn ai bao giờ chưa?
(Lắc đầu.)
- Nắm tay kiểu tình cảm?
(Lắc đầu.)
- Ôm tình cảm?
(Lắc đầu.)
- Thơm má bao giờ chưa?
(Lắc đầu.)
- Sam ơi... Nhớ giữ gìn, cho em....
- Trời, lỡ may bị cưỡng hôn thì làm sao? Sam sao biết mà tránh.
- Tránh hết mức. Lỡ có bị cũng không được có chút tình cảm nào. Nếu không em không cần nữa.
- Được rồi, Sam nhớ rồi, em ngủ đi mà. Sao mà trước đây như con mèo con, giờ hổ báo quá...
- Sam nói gì?
- Không có gì.
Hôm nay là bắt đầu những ngày cuối rồi, em tranh thủ dặn dò Sam. Dễ thương hết sức. Chiếm hữu hết mức.
Chỉnh sửa lần cuối: