Chuyến đi của hạnh phúc - Cập nhật - Santories

libra83

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/12/14
Bài viết
226
Gạo
500,0
Chap 20

"Bố, con đã gặp lại Seri!"

Cục trưởng nghe tiếng con trai có chút run rẩy, trong lòng ông cũng không thôi xúc động theo. Chuyện cho anh giải ngũ rồi tiếp tục đi theo con đường âm nhạc chính là ông đã dùng hết quyền lực của mình để thực hiện. Ông không muốn vì mang trách nhiệm kế thừa sự nghiệp của ông mà còn mỗi đứa con này cũng ngày đêm rơi vào hang hùm miệng hổ. Mấy năm qua vì trốn tránh thực tại mà thỉnh thoảng ông nghe toàn tin báo con mình hết bị thương đến bị đánh trúng khiến cho ông thực sự rất đau lòng. Mà thật ra, chưa kể đến chuyện đó, ngày đêm ông còn phải đối diện với tiếng thở dài của vợ, bấy nhiêu đó thôi cũng khiến ông rất bất an.

"Vậy anh sẽ không về lại đây nữa sao?"

Cục trưởng sớm biết con trai mình một lòng vì người phụ nữ Nam Hàn đó, kể cả cái mạng quý giá cũng chẳng cần nữa, chuyện trở về nước lại càng xa xôi. Nhưng mà, nghe qua lời nói có vẻ hạnh phúc của anh, xem như ông chịu thiệt thòi vậy.

"Con muốn nhờ bố giúp đỡ một chuyện!"

Jeong Hyuk ngập ngừng. Từ trước đến giờ anh rất ít khi nhờ bố anh giúp đỡ chuyện gì, nhưng lần này, anh thật sự hết cách.

"Mấy năm qua con biết bố có làm ăn với người Nam Hàn, trong đó có không ít người đang là cổ đông của Seri's Choice..."

Cục trưởng im lặng. Thật ra ông đã tính toán rất nhiều cho anh. Jeong Hyuk sẽ đi tìm Seri, chỉ là việc sớm muộn. Vậy thì ông sẽ vì Jeong Hyuk, xây nốt một con đường bằng phẳng hơn.

"Được, bố sẽ nói chuyện với họ!"

Jeong Hyuk cảm thấy bớt căng thẳng. Cục trưởng trong lòng lại càng vui mừng hơn. Hai bố con ông rất giống nhau, kiệm lời và luôn nghĩ bản thân mình có thể tự gánh vác tất cả. Giờ Jeong Hyuk lên tiếng nhờ ông giúp, Cục trưởng thật ra vui mừng không kịp, hận không đem hết tiền đồ mà tranh đấu cho con trai mình.

"Cuộc sống của anh bên đấy vẫn tốt chứ?"

Cuối cùng thì ông cũng trở về là một ông bố quan tâm đến đứa con trai ở xa.

"Vẫn tốt ạ. Bố, Seri đã đồng ý kết hôn với con!"

Tiếng nói của anh qua điện thoại, vui mừng đủ để Cục trưởng hình dung ra nét mặt hạnh phúc của con trai. Chỉ là...

"Tôi đã biết chuyện này rồi!"

Jeong Hyuk cảm thấy không ổn. Rõ ràng hôm nay anh mới nói chuyện với Cục trưởng.

"Là mẹ anh nói cho tôi biết. Thật là, nếu không có chuyện cần nhờ vả, không biết đứa con này bao giờ mới chịu nói cho tôi nghe chuyện nó đã kết hôn từ lúc nào rồi!"

Jeong Hyuk nhớ ra mấy ngày trước đã kể cho mẹ mình nghe, chỉ là nhất thời hai cha con vốn quá ít chuyện để nói, anh cũng chỉ có thể nhớ đến những chuyện quan trọng nhất.

"Xin lỗi bố, đáng lẽ con phải báo cho người trước khi kết hôn!"

Cục trưởng nghe giọng thành khẩn của con trai, lòng ông cũng mềm đi. Ông vốn không khắc khe chuyện kế hôn, lần trước cũng chỉ vì lời hẹn với bên nhà Seo Dan mà hai người tránh mặt nhau rất nhiều năm, quan hệ hết sức lạnh nhạt. Bây giờ con ông tìm được một người dám vì anh mà chẳng màng sống chết, lại còn chấp nhận mang cả sự nghiệp lẫy lừng ra nước ngoài mà không than thở một câu, ông cũng không mong muốn gì hơn. Nhưng khó khăn lắm mới có thể liên tục làm con trai ông xuống nước liên tục, ông bố lãnh đạo như ông thật sự lấy lại được chút thể diện. Bỗng dưng Cục trưởng nhớ ra điều gì đó, không thể không lên tiếng.

"Nhưng mà, sao anh biết tôi có làm ăn với miền Nam vậy?"

Điểm mấu chốt này từ nãy đến giờ ông mới có thể định hình được. Jeong Hyuk từ trước đến giờ vẫn không quan tâm đến việc ông làm, chuyện ông có qua lại với người miền Nam vẫn là một bí mật, không thể vì vậy mà Jeong Hyuk dễ dàng biết được.

"Là mẹ cho con biết!"

Cục trưởng nhất thời không thể lên tiếng. Ông chỉ cảm thấy, thật ra ông và con trai mình vô cùng giống nhau, đều là bị người phụ nữ mà họ yêu thương nắm trong lòng bàn tay.

"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp."

Jeong Hyuk chào bố rồi lặng lẽ cúp máy, để lại Cục trưởng phía bên kia cũng yên lặng tĩnh mịch. Cục trưởng phu nhân lúc đó mang đến cho ông cốc trà mới, bình thản ngồi xuống ghế.

"Jeong Hyuk vừa gọi cho ông sao? Thằng bé nói gì rồi?"

Cục trưởng nhìn vợ mình, vẻ mặt bà rất bình thản. Ông đặt điện thoại xuống bàn, giọng nửa đùa nửa thật.

"Chẳng phải bà biết rõ con trai mình sẽ nói gì với tôi rồi sao?"

Người đứng sau lưng Jeong Hyuk cho anh biết tình hình của ông, lại còn hỏi dò? Phu nhân Cục trưởng chậm rãi uống trà của mình, nhìn ông đầy ẩn ý.

"Tôi chỉ không biết ông sẽ trả lời con trai mình thế nào thôi!"

Hai cha con họ, thật sự là phiền não của bà. Sau cái chết của Mu Hyuk, gia đình họ trở nên buồn bã. Bà đau lòng vì con trai đã mất, người ở lại vì vậy mà im lặng chịu đựng càng khiến bà đau lòng hơn. Bây giờ thì tốt rồi, ít ra cô con dâu miền Nam này có thể giúp cha con họ mở lòng với nhau nhiều hơn.

"Nếu bà nói sớm, chẳng phải tôi đã đồng ý với con nó cả thôi còn gì!"

Cục trưởng cười lớn. Đừng nói Jeong Hyuk, đã là truyền thống gia đình thì cha con họ cũng như nhau cả thôi.

------
 

libra83

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/12/14
Bài viết
226
Gạo
500,0
Chap 21

"Anh Jeong Hyuk, có phải dạo này em béo lên rồi không?"

Seri vừa nắm tay anh vừa lẩm bẩm. Bọn họ đi dọc theo khu mua sắm, tận hưởng không khí thảnh thơi trước khi cả hai bắt đầu công việc. Thời gian cô ở cạnh Jeong Hyuk vừa hơn một tuần, thứ được nuông chiều nhiều nhất có lẽ là khẩu vị của cô, vì vậy mà mấy cái váy cũ mà Seri đem theo, ít nhiều đã cảm thấy không thật sự thoải mái nữa.

"Không có, em lo lắng quá rồi!"

Jeong Hyuk đương nhiên không thể nào đồng ý với cô. Seri của anh vẫn xinh đẹp như cũ, kể cả bây giờ và sau này. Nhưng dù Jeong Hyuk có nói vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất bận tâm, tâm trạng cũng không còn cao hứng. Đột nhiên, cô thấy cửa hiệu trước mắt thật sự đang trưng bày đúng nhãn hiệu yêu thích của mình, không ngăn được mà phấn chấn đi tới, tay không ngừng lôi kéo theo Jeong Hyuk. Anh ban đầu còn vui vẻ đi cùng, cho tới khi đến nơi thì có chút đỏ mặt. Chỗ mà họ đang đứng chính là cửa hàng nội y. Jeong Hyuk khựng lại một nhịp khiến cho Seri đang hào hứng kéo tay anh bước tới bỗng mất đà loạng choạng suýt ngã. Jeong Hyuk nhanh tay đỡ cô nhưng vẫn không có ý định tiến tới. Seri xoay người sang nhìn anh.

"Sao vậy?"

"Anh nghĩ chỉ em vào thôi thì tốt hơn!"

Seri nhìn vẻ ngượng ngùng của anh, trông thật buồn cười.

"Chẳng phải lúc trước cũng đã từng mua cho em rồi còn gì?"

Cô nhắc lại chuyện ở quân thôn, nhưng thật ra cô không biết chuyện mua mấy món đồ đó thật đúng là chuyện khó xử nhất của Jeong Hyuk. Nhưng thời điểm đó anh đứng trước sạp hàng cũng chỉ chọn qua loa đại khái, phần còn lại thì chút tiệm giúp anh nên chỉ việc gói hết tất cả lại rồi mang về cho cô. Suy cho cùng, anh không phải là trực tiếp lựa chọn nên dù sao cũng không phải khó xử.

"Lần đó cũng chỉ nhờ chủ tiệm chọn giúp thôi!"

"Thì ra là vậy..."

Seri cuối cùng cũng có câu trả lời cho việc tại sao mấy món đồ mà anh mang về vừa đầy màu sắc nóng bỏng vừa thật sự quá cỡ so với cô. Nghĩ đến lúc đó, cùng với thái độ của Jeong Hyuk lúc này cô chắc cũng là một sự ái ngại tương tự. Cô mỉm cười.

"Vậy anh chờ em ở ngoài nhé!"

Jeong Hyuk vội vàng gật đầu. Cô rất hiểu ý anh, cũng không miễn cưỡng nếu anh không thấy thoải mái. Seri vui vẻ đi vào cửa hàng, chọn qua chọn lại, thỉnh thoảng lại nhìn ra người đang đứng ngoài cửa, cũng nhanh chóng mang vào phòng thử để sớm trở lại với Jeong Hyuk.

"Kỳ lạ, sao lại không thấy thoải mái như lúc trước nhỉ?"

Cô vẫn chọn kích cỡ mà mình hay mặc từ trước đến giờ, nhưng không thấy dễ chịu. Vừa lúc nãy chỉ mới nghi ngờ rằng cảm thấy mình béo, bây giờ đã sớm thấy hậu quả rồi. Đang loay hoay định quay trở ra thì bỗng dưng có tiếng gõ cửa, nhân viên đưa vào cho cô mấy cái áo có cỡ lớn hơn. Seri ngạc nhiên vì sự chu đáo của họ, lại càng vui vẻ vì tìm được kích cỡ vừa người, tâm trạng cũng thấy thoải mái.

"Cảm ơn cô nhé, ở đây phục vụ thật chu đáo!"

Cô tỏ ý khen ngợi nhân viên đã chủ động mang áo đến cho mình, đỡ phải một phen loay hoay đi ra đi vào. Nhân viên vừa mỉm cười vừa chỉ tay ra người đang đứng ngoài cửa.

"Là chồng cô bảo chúng tôi mang qua cho cô đấy. Anh ấy không muốn phiền cô đi ra lần nữa!"

Seri nghe lời giải thích, không giấu được mà tròn mắt kinh ngạc. Jeong Hyuk thấy Seri trở ra thì vội vàng đỡ túi cho cô, vén lại tóc hơi rối.

"Đói không? Anh dẫn em đi ăn!"

Đứng đợi mất một lúc cũng không làm anh khó chịu, trái lại vẫn rất ấm áp. Chỉ có điều, Seri muốn hỏi một chuyện rất nhỏ.

"Lúc nãy anh bảo nhân viên đem áo vào cho em?"

Jeong Hyuk biết Seri đã nghe kể qua, mắt tìm đường đi nhưng vẫn gật đầu với cô.

"Nhưng mà, sao lại là cỡ lớn hơn?"

Jeong Hyuk dừng bước.

"Cũng chỉ ngẫu nhiên thôi!"

Đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết bản thân mình có thay đổi. Seri vừa nãy chẳng phải đã không hài lòng chuyện mình sẽ béo lên, bây giờ nếu vì chuyện này, chắc sẽ lại trách anh quá nuông chiều cô. Nhưng câu trả lời này không làm Seri hài lòng.

"Ngẫu nhiên sao không phải là cỡ nhỏ hơn?"

Anh hắng giọng, có vẻ mất tự nhiên.

"Bây giờ có thể chạm được, nên ngẫu nhiên cũng chính xác hơn!"

Anh mỉm cười ngượng ngùng, mắt nhìn mũi chân, mũi chân lại không yên phận nhịp trên đất. Seri nắm tay anh, cảm thấy lòng bàn tay rất nóng, hơi nóng lan đến gương mặt cô.

"Xem ra, anh đúng là giỏi về rất nhiều phương diện thật!"

Cô mỉm cười. Ông xã nhà cô đúng thật không khen không được mà!

----
 
Bên trên