Có anh sẽ hoàn mỹ? - Cập nhật - Việt Hà

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Có anh sẽ hoàn mỹ?
Tác giả: Gumiho_lanh_lung
Thể loại: Tình cảm, điều tra, tâm lý tội phạm.
Cảnh cáo độ tuổi: 16+
Tình trạng: Đang sáng tác
Tóm tắt:
Gắn bó với nghề này, liệu còn việc gì chưa từng xem qua nhỉ? Cô chưa từng đặt ra mục tiêu mình cần phải như thế nào, chỉ muốn một cuộc sống mà mình có thể chủ động. Không cần giống như cái "nghề bị động" này. Cuộc sống không phải chỉ toàn màu hồng và những thứ tốt đẹp, biến số vô thường bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra. Tình yêu, cô không cho rằng nó là thứ gì đó xa xỉ hay cao sang, nhưng lại chưa từng thật sự suy nghĩ mình sẽ yêu người thế nào và khi nào thì dấn thân vào con đường ấy. Tình yêu đạt đến cảnh giới cao nhất là khi bình dị và thường nhật đến mức chính bản thân mình cũng không nhận ra. Cứ ngỡ nó vẫn luôn là phần tất trong cuộc sống của mình mà không nghĩ rằng đây chính là ẩn số mình phải tìm hiểu.
Anh không ồn ào, nhưng kiên nhẫn tạo cho cô môi trường để trưởng thành và phát triển. Anh không dung túng nhưng luôn tạo cho cô những đường đi để tới một cái đích tốt nhất. Anh không khắt khe nhưng lại nghiêm túc khiến cô tự ý thức được cần phải cẩn trọng trong công việc như thế nào. Mạng người trân quý, thi thể lại càng phải trân quý mới có thể tìm ra được cốt lõi vấn đề. Một ngày đẹp trời cô bỗng tự hỏi, cuộc sống có khi nào thật sự hoàn mỹ? Rồi một thời khắc đẹp hơn nữa cô bỗng nhận ra, hình như cuộc sống của cô... Chỉ cần có anh, sẽ hoàn mỹ?

 
Chỉnh sửa lần cuối:

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 1: Chủ quan là vấn đề tiên quyết dẫn đến hậu quả xấu.

Giữa ngày trực mệt mỏi, Giao Linh tựa người vào thành ghế, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Nhưng tiếng “cộc cộc cộc” phát ra từ bàn gỗ làm cô vô thức ngồi thẳng dậy. Nhìn lên liền thấy anh chàng có khuôn mặt ưu tú, đầu tóc gọn gàng, dáng dấp cao lớn và mạnh mẽ hơn với chiếc áo thun Prada xám màu. Giao Linh bất giác ngồi thẳng người, giọng từ tốn:

- Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh sao?

- Tôi muốn trao đổi một chút được chứ?

Giọng nói nam tính nghiêm nghị khiến cô cũng phải điều chỉnh tư thế cho thật nghiêm túc với không khí hiện tại. Thì ra anh ta là công an điều tra, hiện tại đưa một cô bé mười bốn tuổi tới kiểm tra xem có dấu hiệu bị xâm hại hay không. Giao Linh nghiêng đầu nhìn cô bé nhỏ nhắn, cắt tóc tém để lộ ra khuôn mặt thanh tú. Cô bé mặc áo đồng phục trắng, đầu cúi thấp, hai tay xoắn vặn vào nhau đang ngồi đợi ngoài cửa. Bên cạnh là hai người phụ nữ đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng và một cậu trai trẻ dáng dấp thư sinh nhưng thái độ lại ngông cuồng. Giao Linh gật đầu nói với anh công an tên Nguyên:

- Vậy phiền anh ngồi ở đây, tôi đưa cô bé vào trong, chút nữa sẽ trao đổi kết quả với anh.

Gật đầu bảo cô bé đi theo mình, Giao Linh tinh ý phát hiện sự hoảng loạng trên khuôn mặt non trẻ, cô cười cười động viên:

- Đừng lo, nhẹ nhàng thôi, không làm đau em.

Cô bé gật đầu ngoan ngoãn khiến Giao Linh thấy thương cảm, giọng nhẹ hơn một chút:

- Em tên gì?

- Vân Anh, Nguyễn Vân Anh ạ.

Giọng nói ngập ngừng dè dặt làm cô phải nhìn qua khuôn mặt đang tái mét kia thêm một cái mới sát khuẩn tay và chuẩn bị dụng cụ. Giao Linh nhẹ giọng:

- Em bỏ quần ra, treo lên móc kia. Rồi lót giấy và nằm lên đây nhé.

Thoáng qua vài giây lưỡng lự Vân Anh mới làm theo lời cô nói. Bịt khẩu trang, đeo găng và bắt đầu công việc của mình. Xem xét cẩn thận, Giao Linh nhíu mày hỏi:

- Cậu thanh niên bên ngoài là bạn trai của em à?

- Vâng ạ.

Nhiệt độ của điều hòa cùng với thứ kim loại lạnh lẽo động chạm vào bên trong cơ thể khiến Vân Anh nổi gai ốc, hai tay nắm chặt lại với nhau thu hút sự chú ý của Giao Linh.

- Em và cậu ấy, quen nhau lâu chưa? Quan hệ lần này là lần thứ mấy rồi?

Giọng Vân Anh càng lúc càng nhỏ, cô bé thủ thỉ:

- Lần đầu tiên ạ, anh ấy vừa làm xong, thì tức tối với em, vừa đúng lúc mẹ em trở về, liền báo công an luôn. Em cũng chẳng hiểu chuyện gì…

Giao Linh thở dài gỡ găng tay và khẩu trang ra, cô gật đầu:

- Xong rồi, em dậy đi.

*

Ngồi đối diện với Đông Nguyên, Giao Linh nhíu mày gõ gõ đầu bút bi xuống mặt bàn, cô nói:

- Tôi chỉ khám và ghi kết luận, anh đợi một chút tôi đã gọi bác sĩ về kí giấy. Nhưng có điều này tôi nghĩ mình cần trao đổi với anh.

- Cô nói đi, hiện tại kết luận ở bệnh viện sẽ là bằng chứng xác thực nhất của chúng tôi.

Đông Nguyên nghiêm trang lấy quyển sổ nhỏ ra, chuẩn bị sẵn sàng để ghi lại lời Giao Linh nói. Nhưng dường như cô y tá này vẫn đang chìm trong những suy nghĩ riêng của bản thân mình, cho đến tận khi Đông Nguyên hắng giọng nói một câu:

- Xin lỗi…

Giao Linh mới như tỉnh táo lại, cô đan hai tay vào nhau, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm đang chờ đợi của Đông Nguyên:

- Tôi đã hỏi, cô bé nói đây là lần đầu quan hệ với cậu thanh niên ngoài kia. Nhưng theo những gì tôi thấy trong quá trình kiểm tra. Đây không phải lần đầu tiên Vân Anh quan hệ tình dục, hơn thế những lần quan hệ trước có thể còn khá bạo lực nữa.

Trầm giọng hơn một chút, Giao Linh tiếp:

- Hai bên đùi của Vân Anh có rất nhiều dấu vết bầm tím chuyển xanh, thậm chí là cả những vết cắn đã để lại sẹo. Âm đạo của bé cũng bị viêm lâu ngày. Tôi chắc chắn bé cảm thấy rất đau đớn khi sưng rộp như thế, nhưng hẳn là chưa từng khám và điều trị.

Gập quyển sổ trên tay lại, cặp mắt tinh anh chất chứa đầy những tia đăm chiêu. Vừa rồi anh cũng đã nghe hai bà mẹ nói qua nói lại với nhau. Người thì kêu đối phương không biết xấu hổ, người thì mắng đối phương không biết dạy con. Còn cậu thanh niên kia lại khinh khỉnh miệt thị: “Nhìn thì tỏ vẻ ngây thơ, hóa ra bên trong nát bét chẳng còn gì nữa mà bày đặt này nọ”. Anh rất phản cảm với những thành phần như thế, nhưng hiện tại cô gái trước mặt kết luận rõ ràng quá, vậy mà vì sao anh vẫn cảm thấy có điểm gì không đúng ở đây? Không để Đông Nguyên suy nghĩ quá lâu, Giao Linh đã đề nghị:

- Hiện tại có một ca mổ đẻ cấp cứu, nên các bác sĩ đều không thể có mặt lập tức để kí giấy. Đằng nào cũng phải chờ đợi, không bằng anh hỏi cậu thanh niên kia vài câu đi, còn để cô bé vào đây với tôi.

Nhíu mày càng sâu hơn nữa, Đông Nguyên rõ ràng không muốn việc điều tra của mình bị người ngoài nhúng tay vào, nhưng nhìn cô bé đang cam chịu cúi đầu ngồi đợi ngoài kia, anh chỉ đành nhượng bộ:

- Vậy, phải nhờ cô một chút rồi.

- Không có gì, anh nói cô bé vào đây giúp tôi.

Giao Linh thở phào như nhẹ nhõm lắm khi được Đông Nguyên đồng ý cho nói chuyện với Vân Anh. Cô đứng dậy rót một ly nước để sẵn trên bàn, khi Vân Anh vào, cô cười rất nhẹ đẩy ly nước tới trước mặt Vân Anh:

- Em uống đi.

Không nói gì, Vân Anh cũng chẳng dám nhìn ngó xung quanh, căn phòng kín mít lúc mười hai giờ trưa chỉ có tiếng quạt của điều hòa nhè nhẹ len lỏi vào không gian yên tĩnh. Giao Linh nhìn vẻ mặt đang giả như bình tĩnh của Vân Anh, bắt đầu sắp xếp từ ngữ trong đầu, cô nói:

- Em và bạn trai quen nhau lâu chưa?

Lắc đầu, Vân Anh thành thật:

- Chưa ạ, mới một tháng. Nhưng em yêu anh ấy.

Giao Linh lại hơi gõ đầu bút xuống mặt quyển sổ khám, ánh mắt sắc bén nghiên cứu khuôn mặt không chút do dự của Vân Anh.

- Còn cậu ấy, cậu ấy yêu em chứ? Trước ngày hôm nay, cậu ấy đã từng động vào người em chưa? Như cấu véo hay gì đó chẳng hạn.

Mặt Vân Anh có chút biến sắc, cô bé lắc đầu nguầy nguậy nhìn lên Linh giọng nói van vỉ:

- Không phải anh ấy đâu, em xin chị đừng nói ra ngoài. Nhưng thật sự không phải anh ấy.

Nhíu mày Giao Linh hạ thấp giọng xuống an ủi:

- Được rồi, em uống nước đi.

Tay Vân Anh run lập cập cầm lấy ly nước, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ như để tự trấn tĩnh bản thân rồi lại cúi đầu xuống. Quan sát thêm vài giây, Giao Linh lên tiếng:

- Em biết không, em mới chưa đầy mười bốn tuổi, cậu ta quan hệ với em chính là phạm pháp đấy.

Vân Anh bất ngờ nắm chặt lấy tay Giao Linh run rẩy nói:

- Chị ơi, nhưng anh ấy không phải người đầu tiên. Anh ấy cũng không làm đau em, em yêu thích anh ấy, nên tự nguyện như vậy, chẳng ai ép buộc em cả.

Nhìn nước mắt Vân Anh rơi xuống loang lổ khắp mặt mà cô bé cũng chẳng buồn lau đi. Giao Linh thở dài, những lời ấy không phải để cho một cô bé chưa trưởng thành nói ra như vậy. Ở tuổi Vân Anh, thay vì ngồi ở nơi này, đáng ra cô bé phải được chạy đi chơi, đạp xe lòng vòng, cùng các bạn uống trà sữa và ăn quà vặt mới đúng. Linh nhẹ đặt bàn tay mình lên mu bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo xanh xao kia:

- Nhưng luật pháp sẽ xử lý như vậy, đó chính là cách để bảo vệ các em.

- Bảo vệ? Vậy lúc ông ta sờ mó cấu véo khắp người em, luật pháp ở đâu? Lúc ông ta bịt miệng em rồi hùng hục trên cơ thể em, luật pháp ở đâu?

Giao Linh bất ngờ với phản ứng mạnh mẽ của Vân Anh, cô bé vừa khóc vừa gào lại đứng bật cả dậy, lùi dần về phía cửa nức nở nói:

- Anh Thành không có lỗi, em yêu anh ấy, nên tự nguyện cho anh ấy. Vì sao lại phạt anh ấy? Còn ông ta em chẳng yêu thích gì, lại luôn làm đau em, ông ta mới đáng bị đi tù.

Đi gần lại chỗ Vân Anh đứng, Giao Linh chủ động nắm lấy hai tay cô bé, ôm Vân Anh vào vòng tay mình, nhẹ giọng nói:

- Vậy nên, bây giờ em hãy nói người đó ra với chú công an ngoài kia. Chú ấy sẽ giúp em khỏi việc bị ông ta làm đau, cũng giúp Thành giảm bớt tội trạng. Được chứ?

Khuôn mặt Vân Anh đã nhạt nhòa bởi nước mắt làm Giao Linh đau xót đến tê tái. Lau đi những giọt nước mắt cay đắng ấy, nhưng nước mắt của chính mình lại vô thức trào ra, thương cảm tột độ với số phận những cô bé ngây thơ như thế này. Tuổi thơ là thứ trân quý nhất, lại cứ thế bị hủy hoại bởi những kẻ bệnh hoạn…

*

Nhường phòng làm việc cho Đông Nguyên nói chuyện cùng Vân Anh, Giao Linh ra một góc ấn điện thoại. Tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên cũng đủ làm cô ấm lòng, chỉ vừa thấy đối phương nhấc máy, Giao Linh đã thút thít:

- Chị…

Giao Linh cảm nhận được người bên kia đang dừng hẳn công việc của mình lại, kiên nhẫn chú tâm vào cảm xúc của cô, chị ấy hỏi:

- Sao vậy?

Hít mũi vài cái, Giao Linh cũng lau đi hai hàng nước mắt ấm ức, nũng nịu nói:

- Em vừa khám một ca, nghi xâm hại tình dục trẻ em.

Thật sự Hoàn Mỹ đã dừng hẳn công việc của mình lại, cô bỏ kính mắt xuống tập tài liệu đang nghiên cứu, tựa lưng vào thành ghế mềm mại phía sau, môi hồng khẽ mím lại dỗ dành:

- Chút nữa tan ca, đến đón em đi ăn nhé.

Thấy phía Giao Linh vẫn im lặng, Hoàn Mỹ đứng lên trút bỏ lớp áo bluse treo vào móc. Tựa người vào bên cửa sổ, nheo mắt đối chọi với thứ ánh nắng gay gắt ngày cuối hè đầu giờ chiều, giọng cũng trầm lắng hơn hẳn:

- Có nhiều những thứ, chẳng ai muốn nó tồn tại, nhưng cũng không thể dẹp bỏ nó hoàn toàn. Nếu em cứ đa cảm như vậy, thì phải đau lòng đến bao lâu?

- Em nhớ bé An.

Tiếng thút thít càng nặng, va chạm nơi thính giác Hoàn Mỹ tạo nên những tiếng kêu loảng xoảng vỡ vụn. Đúng vậy, nếu không có những thành phần biến thái như thế, bé An của các cô vẫn đang vui vẻ cùng bạn bè, Ngọc Thúy cũng không cần phải liều mạng mà chết đi. Người ta thường nói, ông trời tường không lấy đi hết của ai cái gì. Còn các cô lại hiểu, ông trời không lấy hết mà chỉ lấy đi thật sạch sẽ.

- Sớm một chút, chị tới đón về.

Lặng lẽ tắt điện thoại, Hoàn Mỹ lại tần ngần gọi một cuộc điện thoại khác:

- Mẹ, là con đây.

Bên kia là tiếng đàn dương cầm vọng lại, da diết đến đau lòng, Hoàn Mỹ như chìm hẳn vào nỗi buồn không tên đó cho đến khi tiếng bà Oanh nhỏ nhẹ vang lên, cô mới bừng tỉnh:

- Vừa ăn cơm xong con bé liền ngồi vào đàn luôn. Con ăn chưa?

Hoàn Mỹ kéo lại tấm rèm cửa mỏng manh đáp lời:

- Chút nữa con cùng Giao Linh đi ăn. Tuần này con không về được, ở nhà vẫn ổn chứ mẹ?

- Có gì không ổn được chứ. Con bé cũng chịu khó tiếp nhận điều trị lắm. Nhưng vẫn chưa như trước được.

Rõ ràng cảm nhận được tâm trạng bất an của con gái, bà Oanh thở dài an ủi:

- Cái gì cũng cần có thời gian, con bé lại càng cần nhiều thời gian hơn nữa, chúng ta cũng không vội vàng gì.

Tuy biết bà Oanh không nhìn thấy, nhưng Hoàn Mỹ vẫn nhẹ nhàng gật đầu rồi mới nói:

- Mẹ vất vả rồi.

- Có gì mà vất vả, nói năng lung tung. Nó không phải cháu mẹ hả?

Nụ cười trên môi như được thả lỏng hơn, Hoàn Mỹ cũng đổi chủ đề:

- Huyết áp của ba dạo này ổn định chứ?

Bà Oanh vừa ngồi vào sô pha vừa tủm tỉm trả lời:

- Có thể không ổn định được chắc? Yên tâm, mẹ đích thân giám sát chế độ ăn và liều lượng thuốc, làm gì dám qua mặt mẹ.

Hoàn Mỹ thư thái tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại nịnh nọt:

- Mẹ là nhất, tuần sau chúng con về.

- Không cần nịnh tôi, chỉ cần các cô biết thân biết phận mau yên ổn là tôi mừng rồi.

Thấy bà Oanh chuẩn bị “bài ca muôn thủa” Hoàn Mỹ cười cười nhanh chóng trốn chạy:

- Được rồi mẹ, có gì tuần sau về chúng ta bàn tiếp, con đói quá, đi tìm Giao Linh ăn cơm đây.

Cúp máy rồi, Hoàn Mỹ lại chìm vào cảm xúc riêng của mình. Cô lặng lẽ mở ngăn tủ ra, nhìn vào bức hình ba cô gái tươi cười rạng rỡ khoác vai nhau. Chạm vào khuôn miệng xinh tươi của Ngọc Thúy, Hoàn Mỹ thật sự không kìm nổi nước mắt mình. Nếu còn sống, chị ấy đã ba mươi tuổi, có thể không là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, nhưng vẫn đang là một bà mẹ đơn thân vĩ đại và bé An… vẫn chỉ là cô bé sáu tuổi ngây thơ, vui vẻ, không mang chút thương tổn nào.

*

Giao Linh theo cái gật đầu của Đông Nguyên mà vào phòng, lặng lẽ ngồi kế bên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Vân Anh. Ba Vân Anh mất sớm, năm Vân Anh tám tuổi mẹ đi bước nữa. Cha dượng của Vân Anh là nhân viên ngân hàng. Theo lời của mẹ Vân Anh, ông ta không có khả năng sinh con nên hai người không có thêm đứa trẻ nào sau từng ấy năm chung sống. Ông ta bắt đầu động chạm vào cơ thể Vân Anh từ lúc cô bé mười tuổi. Năm mười hai tuổi thì chính thức xâm phạm tình dục cô bé, đến giờ cũng coi như là kéo dài trong hai năm rồi.

Giao Linh cảm nhận được cái siết tay rất chặt của Vân Anh, đau đớn từ bàn tay hòa cùng với kí ức trong đầu xáo trộn thành nỗi đau âm ỉ từ con tim đánh thẳng tới lí trí. Cô chao đảo nhìn nắm đấm của Đông Nguyên không kìm chế được mà giáng xuống bàn, anh bất lực nhìn Vân Anh đang khóc dấm dứt bên cạnh Giao Linh.

- Tại sao em không nói với mẹ?

Ánh mắt hoảng loạn của Vân Anh khiến Giao Linh không kìm lòng được, phải vuốt nhẹ mái tóc ngắn an ủi:

- Hẳn là ông ta dọa, nếu em nói với mẹ, ông ta sẽ làm gì hai mẹ con em. Nhưng em biết không, những người như chú ấy sẽ bảo vệ mẹ con em.

Giao Linh dùng ánh mắt tin tưởng, chỉ vào Đông Nguyên đang ngồi đối diện. Anh không biết cảm giác hiện tại của mình như thế nào. Vốn dĩ đối diện với việc gì Đông Nguyên cũng đều rất bình tĩnh để giải quyết, ngoại trừ những vụ án “ấu dâm” như thế này. Anh luôn phải dùng hết sức lực để kìm chế trước những tên phạm tội này. Chắc bởi, trong cuộc đời anh, có ít nhất một người thân, vì nạn “ấu dâm” mà trầm cảm và phải tự tử để trốn tránh tất cả.

*

Một tiếng sau ca cấp cứu kết thúc, bác sĩ quay trở lại phòng trực. Chỉ rất điềm đạm nhìn Vân Anh đang cúi đầu lau nước mắt một cái, rồi nhanh chóng chẳng chút ngần ngại đặt bút kí vào phần kết luận. Giao Linh cẩn thận đóng dấu rồi đưa lại tờ kết quả cho Đông Nguyên. Nắm vào vai cô gái nhỏ một cái như ngầm tiếp thêm sức mạnh, Giao Linh thật lòng thầm thì:

- Đừng lo lắng gì cả, chỉ cần em chịu lên tiếng, mọi người đều giúp em. Nhớ nhé!

Vân Anh lặng lẽ gật đầu cam chịu, ánh mắt đờ đẫn chẳng chút ý chí đứng lên. Giao Linh nhìn mẹ Vân Anh nắm lấy tay cô bé như bao bọc che chở, nhưng lại chẳng thấu nỗi đau con mình phải gánh chịu. Đôi khi niềm tin về người bên cạnh mạnh mẽ đến mức ăn mòn tất cả mọi đề phòng của bản thân. Liệu rằng, khi Vân Anh lên tiếng, sẽ có mấy người lập tức tin tưởng lời nói ấy? Và chính những nghi ngại đó, càng lúc càng đẩy nạn nhân vào bước đường cùng của nỗi sợ hãi và đau khổ, chẳng cách nào thoát ra nổi. Vì vậy, mới có những ức chế, căm phẫn dồn nén đến đỉnh điểm không thể tháo gỡ.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 1: Chủ quan là vấn đề tiên quyết dẫn đến hậu quả xấu.

Giữa ngày trực mệt mỏi, Giao Linh tựa người vào thành ghế, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Nhưng tiếng “cộc cộc cộc” phát ra từ bàn gỗ làm cô vô thức ngồi thẳng dậy. Nhìn lên liền thấy anh chàng có khuôn mặt ưu tú, đầu tóc gọn gàng, dáng dấp cao lớn và mạnh mẽ hơn với chiếc áo thun Prada xám màu. Giao Linh bất giác ngồi thẳng người, giọng từ tốn:

- Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh sao?

- Tôi muốn trao đổi một chút được chứ?

Giọng nói nam tính nghiêm nghị khiến cô cũng phải điều chỉnh tư thế cho thật nghiêm túc với không khí hiện tại. Thì ra anh ta là công an điều tra, hiện tại đưa một cô bé mười bốn tuổi tới kiểm tra xem có dấu hiệu bị xâm hại hay không. Giao Linh nghiêng đầu nhìn cô bé nhỏ nhắn, cắt tóc tém để lộ ra khuôn mặt thanh tú. Cô bé mặc áo đồng phục trắng, đầu cúi thấp, hai tay xoắn vặn vào nhau đang ngồi đợi ngoài cửa. Bên cạnh là hai người phụ nữ đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng và một cậu trai trẻ dáng dấp thư sinh nhưng thái độ lại ngông cuồng. Giao Linh gật đầu nói với anh công an tên Nguyên:

- Vậy phiền anh ngồi ở đây, tôi đưa cô bé vào trong, chút nữa sẽ trao đổi kết quả với anh.

Gật đầu bảo cô bé đi theo mình, Giao Linh tinh ý phát hiện sự hoảng loạng trên khuôn mặt non trẻ, cô cười cười động viên:

- Đừng lo, nhẹ nhàng thôi, không làm đau em.

Cô bé gật đầu ngoan ngoãn khiến Giao Linh thấy thương cảm, giọng nhẹ hơn một chút:

- Em tên gì?

- Vân Anh, Nguyễn Vân Anh ạ.

Giọng nói ngập ngừng dè dặt làm cô phải nhìn qua khuôn mặt đang tái mét kia thêm một cái mới sát khuẩn tay và chuẩn bị dụng cụ. Giao Linh nhẹ giọng:

- Em bỏ quần ra, treo lên móc kia. Rồi lót giấy và nằm lên đây nhé.

Thoáng qua vài giây lưỡng lự Vân Anh mới làm theo lời cô nói. Bịt khẩu trang, đeo găng và bắt đầu công việc của mình. Xem xét cẩn thận, Giao Linh nhíu mày hỏi:

- Cậu thanh niên bên ngoài là bạn trai của em à?

- Vâng ạ.

Nhiệt độ của điều hòa cùng với thứ kim loại lạnh lẽo động chạm vào bên trong cơ thể khiến Vân Anh nổi gai ốc, hai tay nắm chặt lại với nhau thu hút sự chú ý của Giao Linh.

- Em và cậu ấy, quen nhau lâu chưa? Quan hệ lần này là lần thứ mấy rồi?

Giọng Vân Anh càng lúc càng nhỏ, cô bé thủ thỉ:

- Lần đầu tiên ạ, anh ấy vừa làm xong, thì tức tối với em, vừa đúng lúc mẹ em trở về, liền báo công an luôn. Em cũng chẳng hiểu chuyện gì…

Giao Linh thở dài gỡ găng tay và khẩu trang ra, cô gật đầu:

- Xong rồi, em dậy đi.

*

Ngồi đối diện với Đông Nguyên, Giao Linh nhíu mày gõ gõ đầu bút bi xuống mặt bàn, cô nói:

- Tôi chỉ khám và ghi kết luận, anh đợi một chút tôi đã gọi bác sĩ về kí giấy. Nhưng có điều này tôi nghĩ mình cần trao đổi với anh.

- Cô nói đi, hiện tại kết luận ở bệnh viện sẽ là bằng chứng xác thực nhất của chúng tôi.

Đông Nguyên nghiêm trang lấy quyển sổ nhỏ ra, chuẩn bị sẵn sàng để ghi lại lời Giao Linh nói. Nhưng dường như cô y tá này vẫn đang chìm trong những suy nghĩ riêng của bản thân mình, cho đến tận khi Đông Nguyên hắng giọng nói một câu:

- Xin lỗi…

Giao Linh mới như tỉnh táo lại, cô đan hai tay vào nhau, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm đang chờ đợi của Đông Nguyên:

- Tôi đã hỏi, cô bé nói đây là lần đầu quan hệ với cậu thanh niên ngoài kia. Nhưng theo những gì tôi thấy trong quá trình kiểm tra. Đây không phải lần đầu tiên Vân Anh quan hệ tình dục, hơn thế những lần quan hệ trước có thể còn khá bạo lực nữa.

Trầm giọng hơn một chút, Giao Linh tiếp:

- Hai bên đùi của Vân Anh có rất nhiều dấu vết bầm tím chuyển xanh, thậm chí là cả những vết cắn đã để lại sẹo. Âm đạo của bé cũng bị viêm lâu ngày. Tôi chắc chắn bé cảm thấy rất đau đớn khi sưng rộp như thế, nhưng hẳn là chưa từng khám và điều trị.

Gập quyển sổ trên tay lại, cặp mắt tinh anh chất chứa đầy những tia đăm chiêu. Vừa rồi anh cũng đã nghe hai bà mẹ nói qua nói lại với nhau. Người thì kêu đối phương không biết xấu hổ, người thì mắng đối phương không biết dạy con. Còn cậu thanh niên kia lại khinh khỉnh miệt thị: “Nhìn thì tỏ vẻ ngây thơ, hóa ra bên trong nát bét chẳng còn gì nữa mà bày đặt này nọ”. Anh rất phản cảm với những thành phần như thế, nhưng hiện tại cô gái trước mặt kết luận rõ ràng quá, vậy mà vì sao anh vẫn cảm thấy có điểm gì không đúng ở đây? Không để Đông Nguyên suy nghĩ quá lâu, Giao Linh đã đề nghị:

- Hiện tại có một ca mổ đẻ cấp cứu, nên các bác sĩ đều không thể có mặt lập tức để kí giấy. Đằng nào cũng phải chờ đợi, không bằng anh hỏi cậu thanh niên kia vài câu đi, còn để cô bé vào đây với tôi.

Nhíu mày càng sâu hơn nữa, Đông Nguyên rõ ràng không muốn việc điều tra của mình bị người ngoài nhúng tay vào, nhưng nhìn cô bé đang cam chịu cúi đầu ngồi đợi ngoài kia, anh chỉ đành nhượng bộ:

- Vậy, phải nhờ cô một chút rồi.

- Không có gì, anh nói cô bé vào đây giúp tôi.

Giao Linh thở phào như nhẹ nhõm lắm khi được Đông Nguyên đồng ý cho nói chuyện với Vân Anh. Cô đứng dậy rót một ly nước để sẵn trên bàn, khi Vân Anh vào, cô cười rất nhẹ đẩy ly nước tới trước mặt Vân Anh:

- Em uống đi.

Không nói gì, Vân Anh cũng chẳng dám nhìn ngó xung quanh, căn phòng kín mít lúc mười hai giờ trưa chỉ có tiếng quạt của điều hòa nhè nhẹ len lỏi vào không gian yên tĩnh. Giao Linh nhìn vẻ mặt đang giả như bình tĩnh của Vân Anh, bắt đầu sắp xếp từ ngữ trong đầu, cô nói:

- Em và bạn trai quen nhau lâu chưa?

Lắc đầu, Vân Anh thành thật:

- Chưa ạ, mới một tháng. Nhưng em yêu anh ấy.

Giao Linh lại hơi gõ đầu bút xuống mặt quyển sổ khám, ánh mắt sắc bén nghiên cứu khuôn mặt không chút do dự của Vân Anh.

- Còn cậu ấy, cậu ấy yêu em chứ? Trước ngày hôm nay, cậu ấy đã từng động vào người em chưa? Như cấu véo hay gì đó chẳng hạn.

Mặt Vân Anh có chút biến sắc, cô bé lắc đầu nguầy nguậy nhìn lên Linh giọng nói van vỉ:

- Không phải anh ấy đâu, em xin chị đừng nói ra ngoài. Nhưng thật sự không phải anh ấy.

Nhíu mày Giao Linh hạ thấp giọng xuống an ủi:

- Được rồi, em uống nước đi.

Tay Vân Anh run lập cập cầm lấy ly nước, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ như để tự trấn tĩnh bản thân rồi lại cúi đầu xuống. Quan sát thêm vài giây, Giao Linh lên tiếng:

- Em biết không, em mới chưa đầy mười bốn tuổi, cậu ta quan hệ với em chính là phạm pháp đấy.

Vân Anh bất ngờ nắm chặt lấy tay Giao Linh run rẩy nói:

- Chị ơi, nhưng anh ấy không phải người đầu tiên. Anh ấy cũng không làm đau em, em yêu thích anh ấy, nên tự nguyện như vậy, chẳng ai ép buộc em cả.

Nhìn nước mắt Vân Anh rơi xuống loang lổ khắp mặt mà cô bé cũng chẳng buồn lau đi. Giao Linh thở dài, những lời ấy không phải để cho một cô bé chưa trưởng thành nói ra như vậy. Ở tuổi Vân Anh, thay vì ngồi ở nơi này, đáng ra cô bé phải được chạy đi chơi, đạp xe lòng vòng, cùng các bạn uống trà sữa và ăn quà vặt mới đúng. Linh nhẹ đặt bàn tay mình lên mu bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo xanh xao kia:

- Nhưng luật pháp sẽ xử lý như vậy, đó chính là cách để bảo vệ các em.

- Bảo vệ? Vậy lúc ông ta sờ mó cấu véo khắp người em, luật pháp ở đâu? Lúc ông ta bịt miệng em rồi hùng hục trên cơ thể em, luật pháp ở đâu?

Giao Linh bất ngờ với phản ứng mạnh mẽ của Vân Anh, cô bé vừa khóc vừa gào lại đứng bật cả dậy, lùi dần về phía cửa nức nở nói:

- Anh Thành không có lỗi, em yêu anh ấy, nên tự nguyện cho anh ấy. Vì sao lại phạt anh ấy? Còn ông ta em chẳng yêu thích gì, lại luôn làm đau em, ông ta mới đáng bị đi tù.

Đi gần lại chỗ Vân Anh đứng, Giao Linh chủ động nắm lấy hai tay cô bé, ôm Vân Anh vào vòng tay mình, nhẹ giọng nói:

- Vậy nên, bây giờ em hãy nói người đó ra với chú công an ngoài kia. Chú ấy sẽ giúp em khỏi việc bị ông ta làm đau, cũng giúp Thành giảm bớt tội trạng. Được chứ?

Khuôn mặt Vân Anh đã nhạt nhòa bởi nước mắt làm Giao Linh đau xót đến tê tái. Lau đi những giọt nước mắt cay đắng ấy, nhưng nước mắt của chính mình lại vô thức trào ra, thương cảm tột độ với số phận những cô bé ngây thơ như thế này. Tuổi thơ là thứ trân quý nhất, lại cứ thế bị hủy hoại bởi những kẻ bệnh hoạn…

*

Nhường phòng làm việc cho Đông Nguyên nói chuyện cùng Vân Anh, Giao Linh ra một góc ấn điện thoại. Tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên cũng đủ làm cô ấm lòng, chỉ vừa thấy đối phương nhấc máy, Giao Linh đã thút thít:

- Chị…

Giao Linh cảm nhận được người bên kia đang dừng hẳn công việc của mình lại, kiên nhẫn chú tâm vào cảm xúc của cô, chị ấy hỏi:

- Sao vậy?

Hít mũi vài cái, Giao Linh cũng lau đi hai hàng nước mắt ấm ức, nũng nịu nói:

- Em vừa khám một ca, nghi xâm hại tình dục trẻ em.

Thật sự Hoàn Mỹ đã dừng hẳn công việc của mình lại, cô bỏ kính mắt xuống tập tài liệu đang nghiên cứu, tựa lưng vào thành ghế mềm mại phía sau, môi hồng khẽ mím lại dỗ dành:

- Chút nữa tan ca, đến đón em đi ăn nhé.

Thấy phía Giao Linh vẫn im lặng, Hoàn Mỹ đứng lên trút bỏ lớp áo bluse treo vào móc. Tựa người vào bên cửa sổ, nheo mắt đối chọi với thứ ánh nắng gay gắt ngày cuối hè đầu giờ chiều, giọng cũng trầm lắng hơn hẳn:

- Có nhiều những thứ, chẳng ai muốn nó tồn tại, nhưng cũng không thể dẹp bỏ nó hoàn toàn. Nếu em cứ đa cảm như vậy, thì phải đau lòng đến bao lâu?

- Em nhớ bé An.

Tiếng thút thít càng nặng, va chạm nơi thính giác Hoàn Mỹ tạo nên những tiếng kêu loảng xoảng vỡ vụn. Đúng vậy, nếu không có những thành phần biến thái như thế, bé An của các cô vẫn đang vui vẻ cùng bạn bè, Ngọc Thúy cũng không cần phải liều mạng mà chết đi. Người ta thường nói, ông trời tường không lấy đi hết của ai cái gì. Còn các cô lại hiểu, ông trời không lấy hết mà chỉ lấy đi thật sạch sẽ.

- Sớm một chút, chị tới đón về.

Lặng lẽ tắt điện thoại, Hoàn Mỹ lại tần ngần gọi một cuộc điện thoại khác:

- Mẹ, là con đây.

Bên kia là tiếng đàn dương cầm vọng lại, da diết đến đau lòng, Hoàn Mỹ như chìm hẳn vào nỗi buồn không tên đó cho đến khi tiếng bà Oanh nhỏ nhẹ vang lên, cô mới bừng tỉnh:

- Vừa ăn cơm xong con bé liền ngồi vào đàn luôn. Con ăn chưa?

Hoàn Mỹ kéo lại tấm rèm cửa mỏng manh đáp lời:

- Chút nữa con cùng Giao Linh đi ăn. Tuần này con không về được, ở nhà vẫn ổn chứ mẹ?

- Có gì không ổn được chứ. Con bé cũng chịu khó tiếp nhận điều trị lắm. Nhưng vẫn chưa như trước được.

Rõ ràng cảm nhận được tâm trạng bất an của con gái, bà Oanh thở dài an ủi:

- Cái gì cũng cần có thời gian, con bé lại càng cần nhiều thời gian hơn nữa, chúng ta cũng không vội vàng gì.

Tuy biết bà Oanh không nhìn thấy, nhưng Hoàn Mỹ vẫn nhẹ nhàng gật đầu rồi mới nói:

- Mẹ vất vả rồi.

- Có gì mà vất vả, nói năng lung tung. Nó không phải cháu mẹ hả?

Nụ cười trên môi như được thả lỏng hơn, Hoàn Mỹ cũng đổi chủ đề:

- Huyết áp của ba dạo này ổn định chứ?

Bà Oanh vừa ngồi vào sô pha vừa tủm tỉm trả lời:

- Có thể không ổn định được chắc? Yên tâm, mẹ đích thân giám sát chế độ ăn và liều lượng thuốc, làm gì dám qua mặt mẹ.

Hoàn Mỹ thư thái tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại nịnh nọt:

- Mẹ là nhất, tuần sau chúng con về.

- Không cần nịnh tôi, chỉ cần các cô biết thân biết phận mau yên ổn là tôi mừng rồi.

Thấy bà Oanh chuẩn bị “bài ca muôn thủa” Hoàn Mỹ cười cười nhanh chóng trốn chạy:

- Được rồi mẹ, có gì tuần sau về chúng ta bàn tiếp, con đói quá, đi tìm Giao Linh ăn cơm đây.

Cúp máy rồi, Hoàn Mỹ lại chìm vào cảm xúc riêng của mình. Cô lặng lẽ mở ngăn tủ ra, nhìn vào bức hình ba cô gái tươi cười rạng rỡ khoác vai nhau. Chạm vào khuôn miệng xinh tươi của Ngọc Thúy, Hoàn Mỹ thật sự không kìm nổi nước mắt mình. Nếu còn sống, chị ấy đã ba mươi tuổi, có thể không là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, nhưng vẫn đang là một bà mẹ đơn thân vĩ đại và bé An… vẫn chỉ là cô bé sáu tuổi ngây thơ, vui vẻ, không mang chút thương tổn nào.

*

Giao Linh theo cái gật đầu của Đông Nguyên mà vào phòng, lặng lẽ ngồi kế bên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Vân Anh. Ba Vân Anh mất sớm, năm Vân Anh tám tuổi mẹ đi bước nữa. Cha dượng của Vân Anh là nhân viên ngân hàng. Theo lời của mẹ Vân Anh, ông ta không có khả năng sinh con nên hai người không có thêm đứa trẻ nào sau từng ấy năm chung sống. Ông ta bắt đầu động chạm vào cơ thể Vân Anh từ lúc cô bé mười tuổi. Năm mười hai tuổi thì chính thức xâm phạm tình dục cô bé, đến giờ cũng coi như là kéo dài trong hai năm rồi.

Giao Linh cảm nhận được cái siết tay rất chặt của Vân Anh, đau đớn từ bàn tay hòa cùng với kí ức trong đầu xáo trộn thành nỗi đau âm ỉ từ con tim đánh thẳng tới lí trí. Cô chao đảo nhìn nắm đấm của Đông Nguyên không kìm chế được mà giáng xuống bàn, anh bất lực nhìn Vân Anh đang khóc dấm dứt bên cạnh Giao Linh.

- Tại sao em không nói với mẹ?

Ánh mắt hoảng loạn của Vân Anh khiến Giao Linh không kìm lòng được, phải vuốt nhẹ mái tóc ngắn an ủi:

- Hẳn là ông ta dọa, nếu em nói với mẹ, ông ta sẽ làm gì hai mẹ con em. Nhưng em biết không, những người như chú ấy sẽ bảo vệ mẹ con em.

Giao Linh dùng ánh mắt tin tưởng, chỉ vào Đông Nguyên đang ngồi đối diện. Anh không biết cảm giác hiện tại của mình như thế nào. Vốn dĩ đối diện với việc gì Đông Nguyên cũng đều rất bình tĩnh để giải quyết, ngoại trừ những vụ án “ấu dâm” như thế này. Anh luôn phải dùng hết sức lực để kìm chế trước những tên phạm tội này. Chắc bởi, trong cuộc đời anh, có ít nhất một người thân, vì nạn “ấu dâm” mà trầm cảm và phải tự tử để trốn tránh tất cả.

*

Một tiếng sau ca cấp cứu kết thúc, bác sĩ quay trở lại phòng trực. Chỉ rất điềm đạm nhìn Vân Anh đang cúi đầu lau nước mắt một cái, rồi nhanh chóng chẳng chút ngần ngại đặt bút kí vào phần kết luận. Giao Linh cẩn thận đóng dấu rồi đưa lại tờ kết quả cho Đông Nguyên. Nắm vào vai cô gái nhỏ một cái như ngầm tiếp thêm sức mạnh, Giao Linh thật lòng thầm thì:

- Đừng lo lắng gì cả, chỉ cần em chịu lên tiếng, mọi người đều giúp em. Nhớ nhé!

Vân Anh lặng lẽ gật đầu cam chịu, ánh mắt đờ đẫn chẳng chút ý chí đứng lên. Giao Linh nhìn mẹ Vân Anh nắm lấy tay cô bé như bao bọc che chở, nhưng lại chẳng thấu nỗi đau con mình phải gánh chịu. Đôi khi niềm tin về người bên cạnh mạnh mẽ đến mức ăn mòn tất cả mọi đề phòng của bản thân. Liệu rằng, khi Vân Anh lên tiếng, sẽ có mấy người lập tức tin tưởng lời nói ấy? Và chính những nghi ngại đó, càng lúc càng đẩy nạn nhân vào bước đường cùng của nỗi sợ hãi và đau khổ, chẳng cách nào thoát ra nổi. Vì vậy, mới có những ức chế, căm phẫn dồn nén đến đỉnh điểm không thể tháo gỡ.
Chị chuyencuangan coo Thanhkhe tinhf hình liệu có được không ý nhỉ
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Chị thấy chương đầu đọc rất hấp dẫn, mặc dù đúng là thấy phẫn nộ cùng nhân vật. Là lấy cảm hứng từ mấy vụ ồn ào gần đây hả em?
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chị thấy chương đầu đọc rất hấp dẫn, mặc dù đúng là thấy phẫn nộ cùng nhân vật. Là lấy cảm hứng từ mấy vụ ồn ào gần đây hả em?
Đại loại thế ý chị. Có con gái, đọc mấy cái ấy cứ sôi hết cả máu lên. Nói chung em cũng chỉ lồng ghép vài cái thôi hihi. Chứ năng lực chưa đủ đi đi sâu hẳn.
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Đại loại thế ý chị. Có con gái, đọc mấy cái ấy cứ sôi hết cả máu lên. Nói chung em cũng chỉ lồng ghép vài cái thôi hihi. Chứ năng lực chưa đủ đi đi sâu hẳn.
Ừ, cứ thử thì mới biết được thế nào.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 2: Nợ người không muốn nợ!

Năm giờ chiều Hoàn Mỹ đã có mặt trước cổng bệnh viện đợi Giao Linh tan ca. Cô khẽ chạm vào vùng dạ dày đang lên tiếng của mình mà lắc đầu. Chắc hẳn Giao Linh cũng đang có cảm giác đói mà miệng thì nhạt thếch chẳng muốn ăn gì giống cô hiện tại. Vốn dĩ cô luôn nói Giao Linh đa cảm, nhưng chính bản thân mình lại hiểu chẳng thể nào không đa cảm được như thế. Vừa thở dài xong Hoàn Mỹ liền thấy bóng dáng Giao Linh thẫn thờ đi ra. Cô chỉ đành xốc lại tinh thần, đeo kính mát vào, tiện tay đưa cho Giao Linh chiếc mũ bảo hiểm. Vừa ngồi lên phía sau, Giao Linh đã trườn người trên lưng Hoàn Mỹ. Vừa vặn tay ga, Hoàn Mỹ vừa trêu chọc:

- Nóng quá đấy cô, ôm ôm ấp ấp muốn bốc hỏa luôn.

Giao Linh nhắm tịt mắt vì buồn ngủ và mệt, miệng thì vẫn lẩm bẩm:

- Chị lại làm gì cái xe rồi?

Tủm tỉm, Hoàn Mỹ trả lời:

- Có biết đâu. Tự nhiên ông Hoàng kêu chị đem ra cho ông ấy mượn. Lúc ông ấy trả, nhìn hầm hố hẳn.

Giao Linh ngồi thẳng dậy nhướn người nhìn đầu xe, chiếc AB thể thao cứ thế được độ lên một tầm mới, cô cũng chỉ có thể chép miệng:

- Được anh trai tập hư cũng là một thói quen tốt.

Nụ cười của Hoàn Mỹ sau lớp khẩu trang vừa sâu lại vừa trầm lắng hơn một chút. Chẳng qua không còn ai cho anh ấy tập hư ngoài cô nữa mà thôi, có gì vui vẻ đâu chứ?

Như biết tâm sự trong lòng Hoàn Mỹ, Giao Linh đành yên lặng lại, siết chặt vòng ôm nơi bụng Hoàn Mỹ đề nghị:

- Chị em mình đi ăn chút gì, rồi uống một tí nhé.

*

Dừng xe trước quán phở Cồ quen thuộc, hai cô gái tha người vào đến bàn liền chính thức nằm liệt. Giao Linh thều thào:

- Ê hay chị em mình bỏ việc quách đi cho xong, về ăn bám ba mẹ cho rồi. Làm việc bục cả mặt, một cái túi Chanel cũng chẳng mua nổi.

Cười cười Hoàn Mỹ chẳng ngại bẩn chống cằm lên mặt bàn hỏi:

- Lại nhìn trúng mẫu nào rồi hả?

Học theo tư thế của Hoàn Mỹ, Giao Linh lắc lắc đầu nhỏ, mắt đen híp lại tươi cười nịnh nọt:

- Chị yêu, cho em mượn ít tiền được không?

Nguýt một cái thật dài, Hoàn Mỹ ngồi dậy lau hai đôi đũa đủng đỉnh nói:

- Cô rút cạn máu tôi rồi còn chưa hài lòng hả?

Hai tô phở nóng hổi được bê ra, Giao Linh bật dậy vội vàng hít hà vừa thổi vừa húp chút nước rồi mới hài lòng ăn một miếng, cô trả treo:

- Em biết chị đang làm ăn bên ngoài nữa đấy nhé.

Tỉnh bơ và điềm đạm gạt bớt hành sang một bên, cũng chẳng nhìn sang cô em ghê gớm, Hoàn Mỹ trả lời:

- Có gan thì cũng làm ăn bên ngoài như vậy mà kiếm tiền mua túi đi. Cạn máu rồi cũng không thể tiếp tế cho em nữa. Hôm nay phần ai người nấy trả.

- Chỉ một tô phở, yên tâm em mời. Chút nữa uống rượu chị trả tiền là được rồi.

Hoàn Mỹ bật cười bởi cách lươn lẹo quen thuộc này. Hẳn là cuộc sống của cô bớt tẻ nhạt hơn hẳn vì có Giao Linh kề bên. “Thanh mai trúc mã” thường dùng với một cặp trai gái lớn lên cùng nhau. Còn bộ ba các cô, chẳng cần một tên gọi chính xác, cứ đơn giản bên nhau hai mươi mấy năm trời như vậy thôi. Chỉ là giờ một người đã yên lặng, còn hai người các cô vẫn ồn ào, náo nhiệt.

*

Ánh đèn chớp nhoáng cùng tiếng nhạc inh tai nhức óc bỗng chốc hòa tan những bộn bề suy nghĩ trong đầu các cô cả ngày nay. Chất rượu ngoại nóng rực chạy dọc từ cổ họng, xuống thực quản rồi yên vị nơi dạ dày thật biết cách ru lòng người khác. Các cô cười nói, nhắm mắt lại và lắc lư điên cuồng như muốn đánh bật những kí ức đau thương kia đi thật xa, nhưng lại tiếc nuối muốn níu giữ lại để còn có thể nhung nhớ. Vậy đấy, cùng nhau lớn lên, nghĩa là cùng nhau hưởng thụ, cùng nhau trải nghiệm và cùng nhau gánh chịu. Nên giờ, nếu Giao Linh vừa cười vừa khóc lóc ầm ĩ trên cánh tay thanh mảnh của Hoàn Mỹ thì cũng chẳng có gì lạ lẫm cả. Cô nói rồi, Giao Linh vẫn sẽ luôn đa cảm và tùy hứng như thế. Bởi các cô tập hư cho cô ấy, em út chính là có đặc quyền như vậy.

Giữa luồng điện tranh sáng tranh tối, chẳng ai nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cô gái xinh đẹp có mái tóc ngắn tinh tế ấy. Giống như một loài hoa bách hợp cao quý, lạc lõng vào một nơi nhập nhèm nhiều phức tạp. Chỉ với chiếc áo thun trắng, quần Jeans cùng giày thể thao đơn giản, mà khí chất ấy lại chẳng lẫn vào đâu được. Hoàn Mỹ vừa mới bước vào Thế Tân đã nhận ra, và rồi anh vô thức bị thu hút bởi từng cử chỉ giơ tay nhấc chân uyển chuyển kia. Hôm nay tâm trạng của Hoàn Mỹ rất tệ thì phải, bởi cách cười kia gượng ép đến mức cô ấy còn tự lau nước mắt vài lần.

Lần đầu tiên gặp cô ấy là khi nào nhỉ? Trong vụ án “xác chết trên sông”, một cô gái mảnh mai mặc chiếc quần tây đen thoải mái, giày thể thao trắng và chiếc áo bluse trắng rất chuyên nghiệp. Thật ra lúc ấy anh đã bị dọa sợ cho một trận, phụ nữ làm nghề này không phải không có, nhưng không nhiều. Thường thì phải tầm ba lăm, bốn mươi tuổi mới có thể tự mình đứng ra đảm nhiệm chính được. Nhưng Hoàn Mỹ lúc ấy lại quá trẻ đến mức anh sửng sốt lạnh cả người. Cô ấy bịt mấy lớp khẩu trang y tế, đội mũ và đeo kính nhanh chóng tiếp nhận thi thể ngậm nước ba ngày, lập tức tiến hành giải phẫu. Khi đó những chiến sĩ mới tham gia lần đầu đã nôn mửa cả một buổi chiều và không ăn uống gì được cả ngày hôm sau. Nhưng cô ấy dù chỉ mới ra trường gần một năm, cũng là lần đầu phụ trách chính, mà ánh mắt Hoàn Mỹ lại kiên định một cách thần kì. Sự tập trung của cô cao điểm đến mức khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng vô thức nghiêm túc theo.

Nhìn cổ tay thanh mảnh đang lắc lư rượu nặng nề, kiểu tóc kén chủ như vậy vẫn phù hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Mỹ suốt mấy năm trời. Thế Tân tiến lại vài bước, hiên ngang chắn trước mặt cô. Anh thấy Hoàn Mỹ giống như lên giây cót tự vệ đứng bật dậy, rồi nhanh chóng giả lả cười cười bắt chuyện:

- Đội trưởng, anh cũng tới chỗ này cơ ạ?

Thế Tân nghiêm mặt, lạnh giọng ghé tai Hoàn Mỹ ra lệnh:

- Tôi cho em một phút, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Trong tiếng nhạc cùng tiếng người cười nói hú hét thật nhộn nhạo, Hoàn Mỹ nhíu mày thành thật nói:

- Xin lỗi, nhưng em đưa người đến đây, không thể thiếu nghĩa khí rút quân như vậy.

Vẫn giữ nguyên tư thế sát gần với nhau, Thế Tân bất đắc dĩ truyền tải thông tin:

- Người em đưa tới, chút nữa tôi sẽ có cách đưa ra an toàn. Nhưng em thì khác, nếu hiện tại bị bắt tại đây, thủ tục rất rườm rà rắc rối. Em có một phút trước khi tôi hạ lệnh phong tỏa.

Hoàn Mỹ biết hiện tại điều cô cần nhất là nghe theo lời Thế Tân, nhưng khổ nỗi, nếu bảo cô bỏ Giao Linh lại mà chạy như vậy, khẳng định một phút đó cô dù đã chạy ra cũng lại phải chạy ngược vào ấy chứ. Không còn cách nào khác, Hoàn Mỹ đành hạ giọng:

- Đội trưởng, hay là… anh cứ nhắm mắt cho qua, coi như em theo anh tới đây làm nhiệm vụ được không?

Tia sửng sốt vụt qua trên khuôn mặt lạnh của Thế Tân. Anh vẫn im lặng, ánh mắt nghiêm cẩn nhìn xoáy vào Hoàn Mỹ khiến cô bối rối giải thích:

- Em biết không hợp lý lắm, nhưng thật là em không thể tìm thấy người đi cùng em hiện giờ đang nhảy nhót ở vị trí nào trong vòng ba mươi giây. Coi như em nợ anh một lần được không. Con bé rất nhát gan, em không bỏ lại nổi.

Không nói gì thêm Thế Tân liếc mắt tới mấy camera trong phòng Bar, lại nhìn qua phía vai Hoàn Mỹ thấy Bartender đang cẩn trọng đưa một gói thuốc nhỏ cho thanh niên áo đen tóc đỏ quạch. Anh nhanh nhẹn ôm lấy eo Hoàn Mỹ trong sự ngỡ ngàng của cô, mặt gần như vùi vào bên vai Hoàn Mỹ nhưng bàn tay to lớn lại khéo léo đưa điện thoại chụp lại vài hình ảnh nơi quầy rượu. Giọng nói trầm ổn vang khẽ bên tai Hoàn Mỹ chỉ hai từ quyết liệt:

- Hành động!

Và rồi trong ngoài kết hợp, không đến ba phút điện neon đã hoàn toàn được bật lên. Những nhân vật trong phòng Bar rộng lớn đều bị chế trụ hết cả. Hoàn Mỹ nhanh chóng tách ra khỏi Thế Tân, liếc mắt nhìn quanh phòng một lượt đã thấy Giao Linh bị dồn ép hẳn vào trong góc. Cô không để ý đội mình đang bắc loa nói những gì, đại loại là kiểm tra đột xuất và thu giữ một lượng thuốc lắc lớn. Yêu cầu tất cả tiếp nhận điều tra. Hoàn Mỹ giờ phút này chỉ để ý đến Giao Linh đang biến sắc cũng hướng ánh mắt về phía cô mong cầu sự bấu víu thật khẩn thiết. Hoàn Mỹ biết ý, môi hồng hơi mỉm một chút và gật nhẹ đầu. Định tiến dần về phía Giao Linh thì Thế Tân đã giữ tay cô lại, giọng trầm xuống chỉ đủ để hai người nghe được:

- Cố gắng một chút, khi áp giải ra ngoài sẽ đưa tới chỗ em. Đặc cách cho cô bé không cần điều tra.

Nghe đến đây Hoàn Mỹ lập tức khựng lại, cô hiểu giờ phút này cần tránh nhất là sự kích động. Hiện tại dù chỉ một biến động nhỏ, rất có thể sẽ làm kết quả khác đi. Vậy nên cô chỉ đành kìm chế đứng phía sau Thế Tân, để đồng đội mình vừa áp chế, vừa còng tay từng tốp người áp giải ra xe. Sau khi chỉ còn lại một mình Giao Linh không bị giải đi, Hoàn Mỹ mới thở hắt ra một cái nhẹ nhõm, đi lại gần cô bé. Ánh mắt Giao Linh ẩm ướt như muốn “đổ lệ” tới nơi, liền bị Hoàn Mỹ dùng sự cứng rắn của mình đanh mặt lườm một cái mới thành công ép Giao Linh yên lặng cúi đầu. Nắm lấy tay Giao Linh rồi, Hoàn Mỹ quay lại phía Thế Tân ngoan ngoãn nói:

- Đội trưởng, cảm ơn anh lần này đã nương tay. Lần sau có chuyện gì cần anh cứ tìm em. Giờ anh làm việc, còn em xin phép rút trước ạ.

Uyển chuyển định rảo bước cho nhanh nhưng Thế Tân đã trực tiếp hạ lệnh:

- Khoan đã.

Anh cũng xoay người tiến gần lại phía sau Hoàn Mỹ lạnh giọng nói:

- Hiện tại chỗ này phong tỏa, xe của em để lại mai tôi cho người lấy ra giúp em. Bây giờ lên xe của cơ quan về trước đi.

Nói xong, Thế Tân bước nhanh về phía cửa chính, bật bộ đàm bắt đầu ra chỉ thị. Giao Linh giật gấu áo Hoàn Mỹ đang đăm chiêu nhẹ giọng hỏi:

- Đội trưởng của chị à?

Lắc đầu Hoàn Mỹ máy móc nói:

- Không, đội khác. Quen miệng nên gọi vậy thôi. Về nào.

Hai người cùng nhau ra ngoài đã thấy cậu trung sĩ tên Hải đứng đợi sẵn ở cửa sau tươi tỉnh đưa tay lên vẫy:

- Chị Hoàn Mỹ, ở đây.

Gật đầu rồi kéo tay Giao Linh đi nhanh về phía đó, yên lặng ngồi vào phía sau xe, Hoàn Mỹ còn đang mải mê với những suy nghĩ riêng nên im lặng không nói gì. Nhưng trung sĩ Hải lại nhiệt tình quá nên cứ hỏi tới tấp:

- Sao tự nhiên chị lại có mặt thực hiện nhiệm vụ cùng vậy? Mới đầu chỉ có đội trưởng vào, chúng em không thấy chị.

- Ừ, tôi nhận lệnh lúc sau.

Hoàn Mỹ vẫn nhìn ra phía ngoài cửa kính xe, không nhanh không chậm trả lời. Trung sĩ Hải lại tiếp:

- Đội trưởng vào đó từ chiều tối, mà đến tận giờ mới xong việc, đúng là một ngày mệt mỏi.

Hoàn Mỹ nhíu mày phân tích thông tin. Nghĩa là Thế Tân vào trước cô mấy tiếng đồng hồ, anh ta ở trong đó lâu như vậy không lý nào đến tận lúc gần phát lệnh mới bật đèn xanh cho cô chạy. Ai dà, Hoàn Mỹ lắc lắc đầu, cũng không có nghĩa anh nhất định nhìn thấy cô từ sớm. Có thể là vừa lúc ấy phát hiện ra nên mới tốt bụng mở đường cho cô. Nói gì thì giờ cô cũng mắc nợ một lần ân tình rồi đây.

Về tới nhà, Giao Linh cũng đã hết muốn nức nở như vừa nãy, chiếc xe biển xanh vừa đi khuất, liền nhào lại chỗ Hoàn Mỹ tra hỏi:

- Anh đội trưởng đẹp trai đó là ai, có quan hệ với chị phải không?

Hoàn Mỹ khinh khỉnh liếc mắt một cái, lắc đầu xong mới đẩy cửa kính, khoanh tay trước ngực đi vào thang máy. Mặc Giao Linh nì nèo phía sau:

- Em thấy mờ ám lắm nhé, sao không khí giữa hai người khác lạ vậy?

Hoàn Mỹ tựa người vào tấm gương trong thang máy, thở dài lẩm bẩm nói:

- Nếu hôm nay không phải anh ta tha cho một mạng, hẳn là giờ chị em ta đang ngồi sau song sắt tạm giam. Hẳn là chị còn bị kiểm điểm, kỉ luật. Sẽ phải tường trình xem tại sao lại có mặt ở đó. Không những đi Bar, lại còn là Bar lưu hành thuốc lắc… Chắc chắn là xong đời rồi.

Gật gật đầu, Giao Linh hưởng ứng:

- Ơn này to quá, chúng ta có nên làm một bữa tiệc hoành tráng mời anh ta tới không?

Như được tiếp sức mạnh, Hoàn Mỹ trừng mắt không khách sáo nhéo vào cánh tay trắng trẻo của Giao Linh một cái. Giao Linh vừa hét lên thất thanh vừa xoa cánh tay đã xuất hiện dấu vết đỏ ửng của mình. Tuy ai oán lại không dám lên tiếng bởi ánh mắt dọa nạt của Hoàn Mỹ có lực sát thương quá cao, nên chỉ đành im lặng lẽo đẽo theo sau ra khỏi thang máy.

Về tới nhà, Hoàn Mỹ vào thẳng phòng ngâm mình trong bồn tắm mát lạnh để tinh thần có thể tỉnh táo hơn. Cô còn muốn suy nghĩ xem ngày mai mình nên dùng khuôn mặt như thế nào để gặp Thế Tân và nhận lại xe từ anh ta. Hay thật, vậy là chính thức dây dưa nợ nần với con người này rồi.

*

Gần ba năm trước, khi lần đầu tiên tới hiện trường trên cương vị giám định viên pháp y chịu trách nhiệm chính, cô đã gặp Thế Tân. Lúc đừng ngoài nhìn anh xem xét hiện trường, cô thật sự bị thu hút bởi thần thái nghiêm túc ấy. Phải thừa nhận cách thức làm việc của Thế Tân ảnh hưởng rất nhiều tới cô về sau này. Càng làm việc cùng anh, cô lại càng học hỏi được nhiều thứ mà bản thân còn thiếu sót. Nhưng cô cũng không quên được cặp mắt tinh anh ấy quét qua khuôn mặt cô với những tia nghi ngờ dày đặc đến mức nào. Đúng vậy, cô không phải tốt nghiệp chính thống từ trường đào tạo công an. Hoàn Mỹ là xin ngang vào làm việc trong ngành này, nên có rất nhiều lời đồn thổi này nọ. Rằng cô là con ông cháu cha, hoặc bỏ ra nhiều tiền chạy chọt lắm mới được cái suất “ngon lành” ấy. Thật sự trong đầu Hoàn Mỹ chưa khi nào hình dung rằng, giải phẫu tử thi lại là thứ gì đó “ngon lành” cả. Phục vụ trong lực lượng vũ trang, vốn không nằm trong dự định nào của cô. Nhưng người ta vẫn thường nói “nghề chọn người” đó thôi. Có lẽ đó là duyên phận của cô.

Nhưng thiết nghĩ nếu cô có thực sự là “con ông cháu cha” đi chăng nữa, cũng không nên phủ nhận năng lực và sự cố gắng của cô chứ nhỉ. Trước khi tiếp nhận tử thi, cô phải trải qua sáu tháng huấn luyện, và cũng phải qua một kì thi nghiêm ngặt mới có thể đứng trong hàng ngũ ấy. Vậy mà nhìn xem, ánh mắt anh ta đang muốn thăm dò điều gì kia? Nếu hẳn là người có “số má” gì đó, chắc chắn Hoàn Mỹ nên tìm một phòng hành chính nào để ngồi thảnh thơi, cuối tháng nhận lương chứ nhỉ? Cô nên đứng ở đây để giải phẫu tử thi hay sao?

Sự tức giận thi nhau trỗi dậy khiến Hoàn Mỹ khó chịu, lạnh mặt kiềm chế cảm xúc của mình. Cô cố gắng thật nghiêm túc và tập trung một cách cao độ để chính bản thân mình không cần có một chút hổ thẹn nào với công việc này. Đó cũng chính là đạo đức để cô không ngần ngại đối diện với những “xác chết biết nói” ấy.

Ai cũng biết cái nghề “bị động” này thật đáng sợ, nhưng có mấy người thật sự hiểu nó kinh khủng đến mức nào. Ai nói lâu dần, làm nhiều rồi sẽ quen, sẽ không còn ám ảnh nữa? Ai nói Hoàn Mỹ là một cô gái dũng cảm không biết sợ là gì? Môi mỏng vừa mím chặt xong lại lặng lẽ thả lỏng kéo thành một nụ cười trào phúng hết sức. Đến chính bản thân Hoàn Mỹ cho tới giờ phút này cũng chưa bao giờ thực sự hiểu, vì sao mình lại dấn thân vào con đường này ấy chứ.

Ánh mắt nghi ngại của Thế Tân một lần nữa vụt qua trong tâm tưởng Hoàn Mỹ. Cô cũng không biết vì sao “kỉ niệm” đó cứ ám ảnh mãi với mình như vậy. Có lẽ bởi đó là lần đầu tiên cô bắt tay vào công việc mà bản thân phải phụ trách chính. Điều cô cần nhất lúc ấy chỉ chút tin tưởng, hoặc xa xỉ hơn là một cái vỗ vai động viên chẳng hạn. Vậy nhưng thứ cô nhận được là những bàn tán xì xào và khuôn mặt ái ngại của Thế Tân mạnh mẽ đến mức, đánh tan hết tất cả những ồn ào xung quanh. Dội lại xúc cảm Hoàn Mỹ một sự xỉ nhục với cảm giác bị khinh thường thật điển hình. Khiến cô vừa lạnh lẽo lại thêm hoảng sợ, tức giận o ép bản thân phải xuất sắc đến cực điểm. Nên vì vậy, với Thế Tân chưa khi nào Hoàn Mỹ có thể thực sự vui vẻ hay có thái độ thân thiện nào đó. Hơn nữa, khuôn mặt anh ta lúc nào cũng đăm chiêu lạnh lùng, với ai cũng “tôi tôi, cô cô, tôi tôi, cậu cậu”. Bình thường, ngoài dẫn dắt cấp dưới giải quyết vụ án, thì nói ba câu cũng hết hai câu là truyền tải mệnh lệnh, một câu còn lại sẽ là “xuất phát, hành động hoặc đi nào”.

Xét cho cùng, có thể do cô khi đó quá nhạy cảm, hoặc nhỏ nhen cũng nên. Bởi với người mới, lại là một cô gái làm công việc này, khó tránh khỏi nghi ngại và dị nghị của những người xung quanh. Hoặc giả cô còn suy diễn và hiểu lầm biểu cảm lúc ấy của Thế Tân cũng nên. Vì sau này, khi làm việc cùng anh thời gian dài, cô cũng dần hiểu ra anh luôn dùng hết những kiến thức của mình để dẫn dắt người mới. Thì không lý nào biểu cảm lúc ấy lại là coi thường gì cô. Nhưng chính bản thân còn chẳng hiểu nổi, sao mình lại cứ mặc định như vậy. Dù sao, hai người không cùng đội, chỉ tiếp xúc công việc qua lại, cô cũng không cần để tâm nhiều. Tự nhiên hôm nay lại nhờ anh ta giúp đỡ như vậy… đúng là có chút không kịp thích nghi.

Chị chuyencuanganThanhkhe phongnhi2183 em xin phép tag nha!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 3: Phối hợp.

Thứ hai đầu tháng, sau một loạt thủ tục chào cờ và giao ban. Hoàn Mỹ chủ động đi sang đội điều tra tổng hợp tìm Thế Tân. Dọc đường đi cô luôn tươi cười với mọi người, nhưng khi đứng trong phòng Thế Tân, lại bỗng nhiên bị khớp đến mức lạnh mặt ra không biết nói gì. Thế Tân cũng chẳng nhìn lên, tay lật giở mấy trang tài liệu bình thản nói với cô:

- Ai không biết sẽ tưởng tôi bắt nạt gì em. Hoặc không thì lại nghĩ em đang giận dỗi gì tôi.

Đặt tập tài liệu trên tay xuống, anh ngẩng nhìn lên trực tiếp đối diện với ánh mắt của Hoàn Mỹ hỏi:

- Em có ý kiến gì với tôi sao?

- Có thể sao ạ?

Hoàn Mỹ vô thức bật thốt ra mà chưa kịp hiểu chuyện gì, lại bỗng nhiên như tỉnh mộng, dựng thẳng lưng sau tiếng “Hửm” của Thế Tân. Cô luống cuống vội vàng giải thích:

- À, là thế này. Em nhận được xe sáng nay rồi. Nên đặc biệt tới đây cảm ơn đội trưởng một tiếng.

Nói đến chiếc xe “hầm hố” Thế Tân giống như rất không hài lòng, nhíu mày tựa lưng vào thành ghế, hai tay đan vào nhau. Ánh mắt tinh anh vẫn ép buộc không cho Hoàn Mỹ được chống chế. Anh nói:

- Chưa kể việc em đi Bar, ngay đến việc chiếc xe của em không cẩn thận cũng sẽ bị sờ gáy. Hành động của em, là biểu thị cho màu sắc bộ đồ ngành em mang trên người. Đừng nói là em không biết chuyện ấy nhé.

Dù biết Thế Tân không phải đội trưởng của mình, nhưng khí thế điển hình này khiến chính Hoàn Mỹ lúc nào cũng ấn định trong đầu là phải theo mệnh lệnh của anh mới được. Nên cô vô thức vội vàng xua tay và phân bua:

- À à, xe đó là của anh trai em, hôm qua em đi đỡ thôi. Sẽ không có lần sau ạ.

- Của anh trai?

- Cũng không hẳn. Anh em hay thích độ xe, hôm rồi lấy của em về tự làm thành như vậy. Sau này em sẽ dùng cái khác.

Giống như hài lòng bởi sự thành thật của Hoàn Mỹ, khuôn mặt Thế Tân giãn hẳn ra, anh cũng gật đầu một cái rồi đứng lên, giấu hai tay trong túi quân, từ tốn nói:

- Tối nay rảnh chứ, đội tôi có đi ăn mừng vụ thuốc lắc vừa rồi, mọi người đều muốn em cùng tham gia.

- Em ạ?

Hoàn Mỹ khó hiểu hỏi lại, xong liền chợt nhớ ra, trên danh nghĩa hôm đó cô cũng tham gia cùng đội của anh. Công trạng không có, mặt dày nhờ vả người ta gạt bỏ nguyên tắc, lại còn dám tham gia ăn mừng nữa thì đúng là mặt dày thật, nên Hoàn Mỹ chỉ đành cười rồi lựa lời từ chối:

- À, em có hẹn trước rồi. Hơn nữa em thấy như vậy không thích hợp lắm. Cảm ơn anh lần nữa về việc vừa rồi. Vậy… em xin phép.

Thế Tân nhìn bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng khuất sau cửa phòng, anh liền bất giác lại gần phía cửa sổ. Khẽ kéo chiếc rèm dày cộp, anh thấy Hoàn Mỹ tươi cười bắt tay cùng mấy đồng nghiệp nam thật thoải mái và vui vẻ. Vốn biết ngay từ đầu cô ấy đã có thành kiến với mình, nhưng anh lại không phát hiện trọng điểm nằm nơi nào.

Trong ngành quân đội hoặc công an, các anh không phân chia lớn nhỏ theo tuổi. Mà thường dựa vào năm nhập trường, hoặc nhập ngũ để xưng hô. Nếu vào sớm làm anh, vào sau làm em, nếu là cùng năm thì thường gọi “quê quê, tôi tôi”. Cấp trên cấp dưới thì có thể “đồng chí và tôi”. Còn nếu giữa phái nam với phái nữ, thì dù có kém một, hai hay thậm chí là ba tuổi thì vẫn rất sĩ diện đòi làm anh cho bằng được. Vậy nhưng với Hoàn Mỹ thì khác, chẳng có anh chàng nào muốn cùng cô hơn thua cấp bậc như vậy. Hầu như đều sẵn lòng gọi cô một tiếng: “Chị Hoàn Mỹ”, đôi khi trêu đùa thì là: “Chị Mỹ nhân”. Nếu anh chàng nào không phục, chỉ cần cho làm việc cùng Hoàn Mỹ một lần, liền sẵn lòng hô tiếng “chị” chẳng còn phân vân. Có lẽ, sự khâm phục về nghị lực và can đảm, cùng nhiệt huyết với nghề của Hoàn Mỹ, đã vượt lên trên tất cả những vấn đề linh tinh khác.

Có lần, gặp “xác chết xấu” đang trên đà phân hủy, chính Hoàn Mỹ cũng không ngăn cản nổi cơn buồn nôn nhộn nhạo của bản thân được. Vậy nhưng cô chỉ lặng lẽ lấy một viên thuốc uống vào áp chế sự trào ngược dạ dày, sau đó lại tiếp tục để hoàn thành công việc. Thậm chí có khi Hoàn Mỹ còn thức cả hai ngày hai đêm để giải phẫu và tổng kết xong báo cáo theo yêu cầu của cấp trên nữa. Suốt gần ba năm làm việc, anh chưa từng thấy Hoàn Mỹ làm mất lòng ai. Với cấp trên không hề nịnh nọt nhưng rất lễ phép, với đồng nghiệp thì không quá gần gũi, chỉ là xa cách vừa đủ tạo thành một sự thân thiện hài hòa, cộng thêm một chút bất cần, không suy xét quá nhiều đến ánh mắt người khác, cũng không tranh quyền tranh thế với ai. Cứ bình bình ngày này qua ngày khác như vậy chẳng đụng chẳng chạm đến bất cứ thành phần nào. Nhưng anh không thích điều ấy lắm, bởi dường như cô luôn giấu bản thân và cảm xúc quá kĩ.

Tuy vậy, đừng thấy anh nói thế mà tưởng muốn múa may quay cuồng như thế nào trước mặt Hoàn Mỹ cũng được. Thực ra Hoàn Mỹ là người sống rất có nguyên tắc, nếu không đụng chạm hẳn là không liên quan, nhưng nếu cứ một mực nhắm vào cô ấy hoặc người của cô ấy, thì không nói trước được điều gì đâu nhé. Còn nhớ trước đây, đội bên có chị không ưa Hoàn Mỹ cho lắm, bởi sự bàng quan của cô không phải ai cũng cho rằng nó xuất phát từ bản chất.

Trước mặt rất nhiều người, bà chị kia thoái thác hẳn một vụ phải đến hiện trường cách cơ quan cả trăm cây số. Chính thức đùn đẩy cho đội Hoàn Mỹ vừa xong một vụ, và đã cầm trong tay quyết định nghỉ phép. Vốn dĩ cho rằng cô sẽ phản bác vài câu, nhưng Hoàn Mỹ lại chỉ nhún vai, tự bôi xấu mình một cách giả tạo: “Tốt thôi đi xa chút cũng được thanh toán phí công tác. Tôi không ngại dùng năng lực của mình kiếm thêm ít tiền. Chị cứ nghỉ, nhưng người của đội tôi nhất định cũng nghỉ. Tôi càng không ngại làm việc cùng đội của chị”.

Mọi người ở đó ai mà không biết cái “phí công tác” mà Hoàn Mỹ nói nực cười đến mức nào. Nhưng khuôn mặt ngạo mạn khi ấy đúng là anh phải nhớ mãi không bao giờ quên. Bởi nó thành công ép bà chị kia tức đến trắng bệch cả mặt mày. Vậy nên mới nói, ở Hoàn Mỹ vẫn hội tụ quá nhiều điều trái lập.

Thêm lần cô ấy đang ăn cơm, mấy cậu lính mới “ngứa ngáy” bàn nhau trêu “bà chị” của đội pháp y một. Đã cười cợt khó coi thì không tính, còn lượn qua lượn lại buông lời tán tỉnh này nọ. Hoàn Mỹ liền thoải mái cắn một miếng thịt kho tàu ngập mỡ, nuốt xong cái liền nói với cậu em cùng đội ngồi đối diện: “Ngon quá, hôm qua khi khám nghiệm tử thi, chỉ có đúng phần mông của anh ta là còn nguyên vẹn chưa bị đám dòi xơ múi vào. Chắc mùi vị cũng giống thứ này là cùng”. Hoàn Mỹ liếc mắt, lắc lắc miếng thịt ba chỉ vàng ươm trên đầu đũa của mình, nhìn đám loi nhoi thi nhau vứt cả hộp cơm chạy về phía nhà vệ sinh. Ở nhà ăn lần đó, Thế Tân đã phải nín cười bởi khuôn mặt hồ hởi, cố giấu cảm xúc sau cái nhếch môi vui vẻ ấy của Hoàn Mỹ. Chắc hẳn cô đã thừa biết đám “trẻ trâu” này hôm qua chen chân nhau bỏ chạy thế nào khi các anh vừa mới mở bao đựng tử thi ra đây mà.

Đừng ai nhìn cô ấy cười cười, mà cho rằng cô ấy đang vui vẻ, nhìn cô ấy trầm ngâm tuyệt đối không thể kết luận cô ấy hiền lành. Và mọi người đều nhất quán, cần giữ thái độ tốt không nên chọc giận “chị Mỹ”. Bởi một khi người đẹp nổi giận, thì nhiều tuổi hơn hay ít tuổi hơn và giới tính đều không quan trọng. Quan trọng, khi đó khẳng định cô ấy sẽ diệt cho tới nơi tới chốn. Mọi người đều truyền tai nhau: “Xác chết phân hủy mà chị ấy còn ví được với miếng thịt ba chỉ, đưa vào miệng từ tốn nhai. Thì phải biết tinh thần hổ báo tới mức nào!”. Chỉ Thế Tân là biết, sau đó cô ấy đặt đôi đũa xuống, suốt buổi ăn cơm trắng cùng rau xanh và canh, tuyệt không ăn thêm một miếng thịt nào cả. Vậy mới biết công việc Hoàn Mỹ đang làm khó khăn và kinh khủng đến mức nào.

*

Tiệc tối đã lên kế hoạch xong xuôi, nhưng cuối cùng vẫn phải gác lại vì có vụ án mới. Người nhà báo án nạn nhân uống rượu say treo cổ tự tử. Đội của Thế Tân dù chưa ăn uống được miếng nào cũng nhanh chóng phong tỏa hiện trường. Khi đội pháp y của Hoàn Mỹ tới nơi, liền bắt gặp âm thanh quen thuộc. Những tiếng gào khóc, la ó, hốt hoảng, cùng ồn ào của người vây xem đang cản trở nghiêm trọng tới việc điều tra. Thế Tân có mặt ở hiện trường sau khi báo cáo với cấp trên, nhận một đôi găng tay từ Hoàn Mỹ, anh cùng cô tiến vào quan sát hiện trường. Bởi cùng làm việc với nhau mấy năm, nên họ có một sự ăn ý khó diễn tả nổi.

- Theo lời khai hoảng loạn của người vợ, thì nạn nhân cùng bạn anh ta uống rượu suốt một ngày một đêm không chịu dừng lại. Nên vợ con anh ta cũng đi sang nhà họ hàng chơi cho hết ngày cuối tuần. Không ngờ vừa về liền bắt gặp tình cảnh này.

Giọng cậu trung sĩ trẻ tuổi dõng dạc báo cáo cho Thế Tân, anh nhíu mày kiểm tra cổ chân nạn nhân trong tư thế chết treo hoàn toàn rồi đánh mắt nhìn Hoàn Mỹ như chờ đợi điều gì đó. Thế Tân không hiểu, nhưng từ khá lâu rồi anh luôn hình thành thói quen lắng nghe phân tích của Hoàn Mỹ mỗi khi làm việc cùng cô. Bởi anh nhận ra cô ấy luôn quan sát hiện trường và thi thể rất kĩ càng sau đó mới suy nghĩ và đánh giá tình hình. Chỉ với một hai câu nói nhưng luôn là trọng điểm, khiến anh lúc nào cũng có được cảm giác hài lòng. Không những thế, về vấn đề tâm lý tội phạm cô cũng nắm bắt khá chính xác. Vì vậy dù không cùng đội, nhưng anh luôn tán thưởng và muốn tạo cho Hoàn Mỹ một môi trường để có thể phát triển.

- Hiện trường này sạch sẽ quá. Anh thấy sao?

Vẫn không dừng tay nhưng Hoàn Mỹ đã bắt đầu có những suy nghĩ của riêng mình. Thế Tân chỉ cho trung sĩ Hải đang cầm máy ảnh, chụp những điểm nghi vấn và nói:

- Sạch sẽ một cách hoàn hảo. Gọi Thành vào đây.

Hoàn Mỹ hơi chuyển rời sự chú ý, nhìn ánh mắt sắc bén của Thế Tân. Thành là người mới, chắc anh đang muốn cho cậu ta va chạm một chút. Dù đúng là từ đầu có cảm giác không thích Thế Tân, nhưng Hoàn Mỹ vẫn cực kì thần tượng đức tính này ở Thế Tân. Anh có năng lực chỉ đạo và nâng đỡ suy nghĩ của đối phương một cách thần kì. Giống như Thế Tân luôn hiểu rõ mấu chốt vấn đề của cấp dưới đang ở chỗ nào, để giúp họ tìm ra một lối đi đơn giản nhất, nhưng chắc chắn có thể tới đích rất an toàn.

- Báo cáo đội trưởng. Em có mặt.

Đứng tư thế nghiêm Thành báo danh dõng dạc. Thế Tân chỉ “ừm” một tiếng sau đó cùng Hoàn Mỹ chú ý tới phần cổ chân, cổ tay của nạn nhân. Sau khi ngầm trao đổi bằng ánh mắt với nhau xong, Thế Tân gỡ một lớp găng tay bên ngoài ra rồi hỏi Thành:

- Cậu cho tôi biết sơ qua về nạn nhân xem nào.

Giống như chuẩn bị bài cũ sẵn sàng lên bảng, Thành háo hức “vâng” một tiếng rồi lập tức “đọc thuộc lòng”:

- Nạn nhân Nguyễn Văn Thịnh, nam, bốn mươi sáu tuổi, cao một mét sáu tám, nặng sáu hai ki lô gam. Ông là là nhân viên ngân hàng. Sống ở đây cùng vợ và con riêng của vợ.

Lấy giọng một cái cũng đồng thời tranh thủ nghiên cứu sắc mặt của Thế Tân xong, Thành nhìn sang bên Hoàn Mỹ đang cầm máy ảnh tự tay chụp lại vài chỗ, mới tiếp tục:

- Trước xảy ra chuyện hai ngày, nạn nhân cùng đồng nghiệp uống rượu từ sáng đến tối. Rồi lại một mình uống cả đêm hôm đó. Chiều tối hôm nay hai mẹ con từ nhà họ hàng quay trở về, thì đã thấy nạn nhân treo cổ tự tử.

Thấy Thành im lặng, Thế Tân mới dừng lại, nhìn tử thi đang được di chuyển xuống khỏi dây treo, trầm giọng hỏi:

- Hết rồi?

Dựng thẳng lưng hơn chút nữa, Thành hô rõ to:

- Báo cáo hết.

Làm Hoàn Mỹ vừa giật mình lại vừa phải nén cười. Cô thấy Thế Tân liếc mắt về phía mình nên vội vàng “e hèm” một tiếng rồi giả lả nói:

- Bà vợ này tinh thần rất tốt chứ nhỉ.

Cô nói ẩn ý, mà Thành vẫn chưa hiểu rõ, lại nhíu mày đầy suy nghĩ thành thật trả lời:

- Không ạ, vợ nạn nhân đang khóc lóc rất dữ dội. Tinh thần không ổn định.

Hoàn Mỹ chỉ có thể nhún vai nhìn Thế Tân một cái, sau đó tiếp tục tập trung vào rãnh treo (vết hằn) nơi cổ nạn nhân. Máy ghi âm được Vinh, cậu em cùng tổ khám nghiệm đưa tới theo cái đưa tay của Hoàn Mỹ. Vừa tháo một lớp găng tay ngoài bên trái, vừa dùng tay phải lật cổ nạn nhân lên, Hoàn Mỹ bấm máy ghi âm và nói:

- Nam, một mét sáu tám, sáu hai ki lô gam. Tử vong trong tư thế treo hoàn toàn, dây treo bằng vải có pha ni lông, trùng họa tiết với rèm cửa, quấn cổ hai vòng. Vết hằn quanh cổ và sau tai, rộng hai xen ti mét, không khép kín. Nút buộc sau gáy, đầu cúi. Hoen tử thi phần ngọn chi. Niêm mạc mắt và trên da, đặc biệt vùng mặt có chấm chảy máu, đường kính hai mi li mét. Cổ tay cổ chân để lại dấu trói đã bầm tím.

Ngừng lại, xem xét thêm một lúc Hoàn Mỹ mới tiếp tục:

- Quần áo không có dấu vết di lệch. Không thấy tinh dịch trên quần. Hiện trường sạch sẽ.

Tắt máy ghi âm, Hoàn Mỹ tháo găng tay nhìn về phía Thế Tân nói:

- Tạm thời như vậy, đội trưởng cho người đưa thi thể về phòng giải phẫu giúp em. Hiện trường còn lại trả đội anh.

Thế Tân gật đầu sắp xếp người đưa thi thể về cùng với đội Hoàn Mỹ. Anh bắt đầu đi xung quanh căn nhà để xem xét. Bước chân hơi dừng lại bên chiếc giường gỗ kiểu dáng xưa cũ trong phòng kho. Anh không quay lại mà lên tiếng hỏi Thành đang lúi húi đi theo sau mình:

- Cậu đã xem xét hiện trường chưa?

- Báo cáo, em đã kiểm tra hiện trường trước khi anh tới rồi.

Vẫn nhìn quanh căn phòng đựng những thứ đồ cũ bám đầy bụi bặm, Thế Tân lấy đôi găng tay ra kiểm tra chiếc giường rất sạch sẽ với chiếc chiếu mới tinh còn đang ngửi được mùi cói. Giọng nói trầm trầm vẫn kiên nhẫn hỏi:

- Có phát hiện gì khác thường không?

- Báo cáo, không có gì khác thường.

Thế Tân đứng đối diện với Thành, nhưng lại không nhìn cậu ta mà chỉ nhìn thẳng ra phía phòng bếp có trần nhà bằng gỗ với hai thanh chắn cũng bằng gỗ để trang trí, nơi mà khi nãy đã treo lơ lửng nạn nhân. Anh nói:

- Cậu thấy đâu là hiện trường?

Khuôn mặt Thành khá ngơ ngác hỏi lại:

- Không phải là phòng bếp sao ạ?

Lững thững đi ra phía phòng bếp, Thế Tân tiếp tục trầm giọng:

- Cứ cho cậu uống rượu ở phòng bếp một ngày một đêm, sau đó trong đầu cậu xuất hiện những suy nghĩ kích động, nên quyết định tìm tới cái chết. Vậy trong thời gian vừa không tỉnh táo vừa kích động. Cậu có thể dọn dẹp sạch sẽ nơi cậu vừa ăn nhậu một đêm một ngày không? Kể cả dây treo được cắt từ rèm cửa, mà phải hẳn là một bên rèm của cửa chính còn những đường chỉ xổ ra kia kìa. Khi không tỉnh táo, cậu có thể nhận định là cái rèm cửa ấy đủ dài, chứ không cần đi lục tung căn nhà lên để tìm một sợi dây khác. Sau đó lại cắt một đường chính xác, rồi cất kéo vào vị trí cũ. Được không?

- À… chắc là không ạ.

Thế Tân gật đầu, đi lại phía bàn ăn bằng gỗ, tay đi găng chạm vào mặt kính sáng bóng rồi nhìn lên hai thanh gỗ trên trần nhà đăm chiêu nói:

- Cậu cao một mét sáu tám, chiếc bàn này cao một mét hai, là ba mét. Hai thanh gỗ này cao sáu mét, tính từ mặt đất. Vậy để treo dây qua, cậu cần phải làm như thế nào?

Thành ngẩng nhìn hai thanh gỗ tinh xảo ở giữa là chiếc đèn neon đang bật sáng, như nghĩ ra điều gì đó, thành thật trả lời:

- Em sẽ đứng lên trên mặt bàn, chắc là cần một chiếc ghế để đứng lên nữa. Nhưng nơi này không những không có thêm chiếc ghế nào nơi mặt bàn, thậm chí cả dấu chân của nạn nhân trên mặt bàn cũng không có.

- Tiếp tục, nếu trong trường hợp thấy người nhà mình như vậy. Cậu nên làm gì đầu tiên?

Thành nghiêm túc nhíu mày, chính thức bị Thế Tân dẫn dắt vào tình huống của nạn nhân và người nhà nạn nhân để suy xét:

- Nếu là em, em sẽ gọi mọi người tới giúp đỡ, gọi cả xe cứu thương nữa.

- Nếu người yêu cậu, nhìn thấy cậu trong tình trạng của nạn nhân, thử hình dung một chút cảm xúc của cô ấy xem nào.

Thoáng ngập ngừng qua đi Thành trả lời:

- Chắc là sẽ rất hoảng loạn, cô ấy có lẽ sẽ hô hoán lên, khóc lóc, vừa ôm lấy chân em vừa gọi người tới đưa em xuống.

Giọng Thế Tân đã có vẻ hài lòng hơn rất nhiều, ai cũng có năng lực, nhưng vẫn cần phải có kinh nghiệm thì mới phát triển được. Anh gật đầu hỏi tiếp:

- Việc đầu tiên người vợ làm là gì? Gọi xe cứu thương à?

- Không phải, vợ nạn nhân chỉ vừa khóc vừa báo cho công an. Khi công an tới hiện trường, thì hàng xóm xung quanh mới biết nạn nhân tự tử và vây lại để xem. Nói chung hiện trường được giữ nguyên vẹn khi đội ta tới. Thậm chí cũng không có chiếc xe cứu thương nào xuất hiện cho tới lúc này.

- Vậy cậu đi chơi hai ngày bên nhà người quen, thì có biết người ở nhà uống cả đêm cả ngày, nếu không có chiếc camera nào không?

Thành búng tay “tách” một cái, mặt giãn ra dứt khoát khẳng định.

- Chắc chắn không ạ.

Thế Tân gật đầu, bình thản nói:

- Hôm nay cậu tới đây là được rồi. Quay trở về tập hợp chứng cứ và viết báo cáo nộp lại cho tôi vào sáng mai.

- Báo cáo rõ!

Thành về rồi, Thế Tân còn vào lại căn phòng chứa đồ cũ một lần nữa, sau đó mới bước ra ngoài, dặn dò trung sĩ Hải.

- Dỡ hai bên rèm cửa chính xuống, tiến hành đo cả hai, sau đó đo sợi dây treo cổ. Báo lại kết quả cho tôi. Cho mời người bạn uống rượu cùng nạn nhân, vợ và con gái nạn nhân, gia đình người họ hàng vợ con nạn nhân tới ở nữa. Về cơ quan điều tra một chuyến.

- Rõ.

Thế Tân nhìn về phía bức hình gia đình treo nơi phòng khách thêm lần nữa. Trong ảnh là nạn nhân và vợ đang tươi cười đứng hai bên, cô con gái xinh đẹp có mái tóc ngắn cá tính, rất lạnh lùng ngồi ở giữa. Ánh mắt cô bé vô hồn hướng về một nơi nào đó thật xa xăm, chẳng chút phù hợp với lứa tuổi còn thơ trẻ ấy! Anh trầm mặt quay trở về cơ quan vừa đi vừa sắp xếp lại từng chi tiết và suy nghĩ xáo trộn trong đầu mình thật cẩn thận! Hình như phòng của cô con gái riêng này rất u ám. Tất cả đồ đạc đều là một gam màu trầm của sự trưởng thành và lạnh lẽo. Ngoài sách vở ra cũng không có thêm bất cứ đồ đạc linh tinh như tranh ảnh hay vật lưu niệm nào của lứa tuổi này. Có lẽ Thế Tân cần nói chuyện riêng với cô bé một chút rồi!

Em làm luôn ba chương trước, xong từ từ viết chị chuyencuangan Thanhkhe phongnhi2183
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Chị thấy phong cách tình cảm pha phá án này khá mới lạ. Có lẽ vì chị đọc thường tình cảm thì tình cảm hẳn, còn điều tra thì điều tra hẳn. Thế nên đọc trộn trộn thế này thấy khá thú vị. Đọc có cảm giác em cũng biết về ngành này khá rõ há? Em quen ai trong ngành à?
 
Bên trên