Hoàn thành Cô hàng xóm (Phần 1) - Hoàn thành - Ivy_Nguyen

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Mụ ơi, cái thuyết logic ko phải ai đọc cũng luận ra được như bé Điệp đâu.
Nên tui vẫn giữ nguyên ý kiến của tui.
Ps: luận ra như bé Điệp tui thấy truyện mụ có mùi trinh thám. ^^
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Tôi đi chết đây, đọc câu này cười rụng cả răng. Phát biểu này của cô còn hay hơn cả đọc truyện ấy. =))
Ngượng ngùng a... Chả mấy khi được chị khen, vào toàn thấy tin nhắn réo bài thôi... Em đang toe toét sướng đây.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Này mụ kia. Ban đầu tui cũng nghĩ là Những nụ hồng héo rũ, nhưng mà gái truyện này của bà nguyên tác đâu có học ngành Y nên tui loại. Răng mà bà chơi kì thế?
Viết xong phần 1 chưa định hình được, nhưng sang đến phần 2 và phần 3 mới gắn vào ngoại truyện những nụ hồng héo rũ. Phần 2 nếu viết tiếp, em Hân sẽ đóng một vai nữ phụ không cam lòng. ^^
Em Hân cũng là một "cô hàng xóm" mà. Thành ra nhiều người kêu tui đổi tên, nhưng vì nghĩ tới 1 truyện dài hơi, tôi vẫn giữ nguyên tên cũ.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Mụ ơi, cái thuyết logic ko phải ai đọc cũng luận ra được như bé Điệp đâu.
Nên tui vẫn giữ nguyên ý kiến của tui.
Ps: luận ra như bé Điệp tui thấy truyện mụ có mùi trinh thám. ^^
Ờm, có thể vì tui hiểu cả không gian truyện nên dẫn tới như vậy, tui biết trước là chuyện gì xảy ra nhưng người đọc thì không, vậy nên cảm nhận về hội thoại có thể có vấn đề. ^^
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Thật phục cái tài liên đới của mụ. Tui đúng là cháy không biết bao nhiêu nơ ron thần kinh để theo mụ. Vậy là tui biết mấy cái mẩu truyện ngắn nào đó của mụ đều sẽ là một Nt của truyện dài nào đó. ^^
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Phần 6: Đám cưới anh trai bạn gái hờ

Hùng đứng ngoài sảnh lớn khách sạn, vừa xem tin nhắn địa chỉ trên điện thoại vừa nhìn vào phòng lớn số 3 nơi diễn ra tiệc cưới. Dù biết chỉ là trùng hợp, nhưng cả người Hùngvẫn như chững lại một nhịp khi một lần nữa bước chân tới đây. Cảm xúc năm xưa đột nhiên ùa về khiến Hùng có chút lơ đãng không nhận ra Ring tiến tới chỗ hắn từ lúc nào.

- Anh đến muộn thế sao còn chưa vào? Nếu anh mà dám chuồn mất để coi anh giải thích với mẹ anh như thế nào?

Thấy Hùng nhận ra Ring, nhưng vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Ring có chút bối rối, ngượng ngùng áp sát Hùng và khoác tay hắn, nhỏ giọng giải thích:

- Bố mẹ em ở nước ngoài nên rất thoáng, nhưng anh trai em tinh ý lắm, anh phải tỏ ra thân thiết một chút mới lừa được anh ấy.

Hùng nhìn điệu bộ quàng tay vụng về của Ring thì nhớ tới hôm say rượu cô nàng thú nhận đến nụ hôn đầu còn chưa có, rồi hắn lại nhìn lối vào phòng tiệc số 3, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của Ring. Hôm nay cô hàng xóm rất đẹp, trang điểm tinh tế, trang phục cũng phù hợp, trang trọng nhưng vẫn có nét thoải mái, đẹp nhưng không quá nổi bật. Khuôn mặt này đáng ra nên rạng rỡ thu hút ánh nhìn của mọi người thì lại lộ vẻ mệt mỏi, dù lớp phấn dày cũng không che lấp hết được. Đôi môi nên nở nụ cười tươi tắn thì cánh môi lại mím chặt. Lông mày được tỉa nhỏ và vẽ cong nhưng vẫn nhìn ra hai đầu chau lại.

Thời khắc khốn khổ này, Hùng đã từng trải qua, cảm giác khó chịu vì tự ép buộc bản thântới nơi này của ngày đó chẳng còn nữa, thay vào đấy là nỗi niềm chua chát, cảm thông với cô gái nhỏ đang sánh vai cùng mình. Hùng nhẹ nhàng rút ray khỏi vòng ôm của Ring, choàng tay ôm vai cô một cách thân thiết. Ring hơi bất ngờ nên bước chân không được tự nhiên, nhưng miệng vẫn tiếp tục nhắc nhở:

- Anh không cần nói nhiều, chỉ cần tỏ ra thật tình cảm và…

- Im đi, đến hôn còn chưa hôn ai còn bày đặt mặc quần lót chữ T với giảng giải cho người ta làm thế nào để tỏ ra tình cảm.

Phản pháo phát đầu thành công, Hùng sướng tê người còn Ring thì đơ mất một giây mới ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Hùng. Thấy hắn vẫn hồn nhiên như không kéo mình đi, Ring chỉ còn biết nghiến răng phun ra hai từ:

- Biến thái!

Xì, em còn chưa biết biến thái thực sự là như thế nào đâu. Hùng cười đểu, không đáp lại. Tới gần phòng tiệc, Ring nhét vào tay Hùng một phong bì.

- Tiền mừng! Không thể ép anh đi mà còn để anh tốn kém.

Con nhóc tự cho là mình chu đáo, nhanh miệng giải thích. Hùng bực mình nhét phong bì lại vào túi xách của Ring. Đúng là gặp con ranh này phong độ đàn ông của hắn tụt xuống thê thảm. Ép uổng hắn thành bạn trai thì thôi cũng đành, giờ tí sĩ diện cũng không chừa lại cho hắn nữa. Hùng thật có cảm giác làm trai bao.

Đón ngay bên ngoài phòng tiệc là cô dâu và chú rể. Hùng lịch sự nở nụ cười, định bắt tay với chú rể và mở miệng nói vài câu chúc phúc, ai ngờ chú rể vừa chụp được tay Hùng liền bóp chặt như muốn nghiến nát tay hắn, lời như phun ra từ kẽ răng:

- Hôm rồi gặp chưa chính thức chào hỏi cậu!

Hùng thề là nghe từ “chào hỏi” từ miệng anh trai bạn gái hờ mà có cảm giác như nghe anh ta nói: hôm rồi chưa đấm cậu đã tay. Hùng đau vã cả mồ hôi vì tay bị bóp chính là tay phải, mới tháo băng được mấy bữa thôi, nhưng mặt vừa nhăn thì Ring đã kín đáo thò tay vào mạn sườn bấu eo hắn. Cô nàng nào biết hắn đang bị anh trai mình “nắn gân”, thấy nhăn mặt thì tưởng Hùng giở quẻ phá ngang nên vội vàng nhắc nhở.

Thấy em gái trước mặt mình mà còn dính sát vào thằng cha hàng xóm, mắt lo lắng nhìn hắn rồi lại lấm lét nhìn mình như sợ bạn trai bị mình bắt nạt, Đình tức lắm. Tay Đình càng bóp chặt hơn. Hùng đau tới mồ hôi lấm chấm trên trán, mặt cứ khẽ nhăn mạn sườn lại bị xoắn, hắn thật muốn giật tay và đẩy Ring ra nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt lo lắng khẩn trương của cô nàng hắn lại không nỡ. Hùng chịu trận tra tấn từ hai phía được một lúc thì thật may mắn là cô dâu nhận ra sự khác thường. Khuôn mặt tầm tầm bậc trung của cô dâu chợt trở nên đẹp lạ lùng trong mắt Hùng khi cô ta kéo tay chú rể và hỏi:

- Ủa, bạn trai Ring làm sao mà vã nhiều mồ hôi thế?

Hùng nhân cơ hội rút vội tay ra, cố gắng nặn một nụ cười giải thích:

- Hội trường hơi nóng chút, không sao cả.

Một nhóm khách khác lại tới nên dù Đình hướng ánh mắt hằn học về phía Hùng thì Hùng và Ring vẫn an toàn thoát ra khỏi khu vực kiểm soát của gã. Hùng bực bội nén giọng hỏi Ring:

- Chết tiệt! Anh trai em tra tấn tay tôi còn em thì tấn công mạn sườn tôi. Bữa trước hiểu lầm đã đành, bây giờ dù sao tôi cũng là bạn trai em, làm sao anh ta lại cư xử như vậy?

Ring lúc này mới hiểu vì sao Hùng nhăn mặt thì ngại ngùng à lên một tiếng sau đó cúi đầu nhìn bước chân, nhẹ tênh đáp:

- Bữa em say rượu, anh trai gọi điện thoại bàn tới tận nửa đêm không ai nghe máy nên đến kiểm tra mới biết em không ở nhà. Em bảo đêm đó em ở cùng anh!

Hùng bước hụt một bước, tí thì đập mặt vào bàn tiệc. Em gái trong trắng tinh khôi của gã đến nụ hôn đầu còn chưa có, thế mà chuyển nhà được hơn tháng đã qua đêm với anh hàng xóm. Gã anh trai tha không đâm chết Hùng là số hắn vẫn còn hên. Nhưng oan này phải ngang cỡ Thị Kính Việt Nam với Đậu Nga Trung Quốc mất.

Ring thấy biểu cảm nhăn nhúm trên khuôn mặt Hùng thì nhún vai nói:

- Em đâu có nói dối, em nói thật hết mà!

Ừ, cô nói thật nhưng kiểu lập lờ ấy thì giết tôi đi còn hơn. Hùng bóp chặt vai Ring kéo về bàn tiệc, cô nàng bị đau nhưng cũng phải cố nhịn và tỏ vẻ tươi cười, tay không quên lần tới mạn sườn Hùng mà tiếp tục véo. Tới lúc vai Ring và mạn sườn Hùng chắc thâm tím cả rồi thì bố mẹ Ring xuất hiện. Dù sao trước mặt phụ huynh có “yêu nhau thắm thiết” tới mấy thì cả hai cũng không thể dính với nhau thành một cục được. Màn chiến tranh trong im lặng kết thúc.

Khác hẳn với ông anh trai bạn gái hờ, bố mẹ Ring sống nước ngoài nhiều năm nên tính tình rất thoải mái. Họ rất ân cần và niềm nở với Hùng, có điều thỉnh thoảng sống lưng Hùng vẫn lạnh toát, quay đầu lại kiểu gì cũng nhìn thấy Đình đang mím môi, đanh mặt nhìn chằm chằm về phía hắn. Điều này khiến Hùng không khỏi nghĩ tới mấy tình tiết trong phim JAV* nặng kí, anh trai yêu em gái nhưng vẫn kết hôn và để em gái trở thành tình nhân bí mật… Nghĩ tới đây Hùng rùng mình và đưa ánh mắt đồng tình nhìn về phía cô dâu như để chia sẻ cảm thông: tôi với cô chỉ là bình phong che chắn.

JAV: Japanese Adult video (Phim 18+ Nhật đó cả nhà ^^.)

- Anh trai nhắn muốn gặp riêng anh trong phòng nghỉ.

Ring ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng khiến Hùng phải cắt đứt suy nghĩ đang tự biên tự diễn thành một bộ phim VAV* của mình. Hắn nghi hoặc nhìn Ring:

*VAV: Vietnamese adult video.

- Gặp… gặp làm gì?

- Chắc ảnh chưa tin em với anh là một cặp. Anh…

Hùng vốn muốn gạt đi, ai biết được gặp gã kia hắn có bị ăn đấm không. Nhưng hắn không mở lời từ chối vì đôi mắt Ring không chỉ có lo lắng, mà còn có chút gì như buồn bực, khó chịu, đau đớn đè nén, vậy mà môi vẫn phải gượng gạo nở nụ cười. Hùng thấy đau nhói tận trong tim, ánh mắt hắn vì thế mà dịu dàng hẳn.

- Yên tâm. Tôi biết rồi.



Hùng có chút thấp thỏm bước về phòng nghỉ, nhưng trái với lo lắng của hắn, Đình chỉ nói mấy câu:

- Tôi sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ngay sau bữa tiệc nên không biết chừng nào mới gặp lại anh. Có lời này phải nói ngay nếu không tôi sẽ rất lo lắng. Con bé Ring trái lời ba mẹ, về nước học đại học. Nhưng bốn, năm năm qua tôi chưa chăm sóc được nó. Nếu đã là bạn trai của nó, xin anh hãy chăm sóc nó cẩn thận.

Cái bắt tay của ông anh trai bạn gái hờ vẫn rất chặt nhưng Hùng không cảm nhận được đau đớn như cái bắt tay đầu tiên. Hùng chợt nhận ra, hắn không chỉ hiểu rõ cảm giác của Ring mà hắn còn rất hiểu Đình. Cảm xúc mà Đình đang có, những lời gã muốn dặn dò Hùng, Hùng đều hiểu hết được bởi thời điểm này giống hệt như lúc hắn gặp mặt bạn trai Hân, cô em gái hàng xóm luôn thích hắn. Với cô gái đã cùng lớn lên, từng yêu mình bao nhiêu năm, trao cả mối tình đầu thơ dại cho mình mà mình không thể đáp lại, chàng trai nào chẳng muốn nâng niu, bảo vệ và mong muốn những điều tốt đẹp nhất tới với cô ấy?

Hùng cảm thấy hổ thẹn vì lừa dối anh trai Ring nên chỉ có thể gật đầu đồng ý. Còn chưa kịp nói thêm câu nào thì bạn chú rể đã vào phòng kéo chú rể ra ngoài vì lễ cưới chính thức bắt đầu mà chú rể còn ở đây.



- Sao rồi?

Ring dựa mình vào cánh cửa bên ngoài phòng chờ, ánh mắt nhìn về phía cô dâu chú rể đang khoác tay nhau tiến về sân khấu.

- Một ông anh trai tốt. Rất thương yêu cô… như một người anh trai. – Hùng đáp lại mặc dù biết năm từ “như một người anh trai” có mức độ sát thương rất cao nhưng ai bảo thuốc đắng giã tật?

- Tôi biết!

Ring cúi đầu che đi đôi mắt đỏ hoe, khẽ xoay người định bỏ đi. Cô thật sự không thể tiếp tục giả vờ cười được nữa. Hùng vội giữ vai Ring, kéo cô vào lòng ôm chặt. Ring chống tay vào lồng ngực hắn đẩy ra, chân nhanh nhẹn đạp một cú vào bàn chân Hùng. Hùng nhăn mặt nhịn đau nhưng vẫn ôm chặt Ring không buông.

- Nếu em bỏ đi, anh trai em sẽ nghi ngờ đấy. Nếu em ở lại mà bị nhìn thấy đang khóc, anh ta cũng sẽ nghi ngờ.

Ring nghe tới đây thì không cố gắng đẩy Hùng ra nữa mà sụi lơ trong vòng tay của hắn. Hùng tì cằm lên đỉnh đầu Ring, nở nụ cười khi bắt gặp ánh mắt của Đình từ trên sân khấu nhìn tới.

- Đã biết là vô vọng, mà cứ bám víu lấy làm gì? Kết cục là một mình đau khổ như thế này đây. – Hùng khẽ cười khi thấy toàn thân Ring cứng ngắc lại. Hắn vỗ vai Rinh nhè nhẹ. - Chỗ này cách bàn tiệc khá xa, nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi.

Áo sơ mi trước ngực Hùng có cảm giác ẩm ướt chứng tỏ cô nàng đã khóc, vậy mà vẫn cứng giọng đáp:

- Ai thèm khóc? Anh đừng làm như cái gì cũng hiểu!

- Nếu tôi bảo em, cô dâu hôm nay là người tôi đã yêu từ thời trung học thì em thấy sao?

Ring sửng sốt quên cả giấu đi đôi mắt ướt, ngẩng đầu nhìn Hùng.

- Anh nói thật?

Hùng bật cười.

- Giả đấy! Phim đâu mà trùng hợp khéo thế.

Ring bĩu môi nhưng không dám đẩy Hùng ra, khuôn mặt ướt nước mắt vẫn chôn trong lồng ngực hắn nên nghe rõ tiếng thở dài của người đang ôm mình.

- Nhưng cách đây hai năm, đúng hội trường này, cô gái tôi yêu từ thời trung học đã kết hôn với người khác. Tôi biết rõ là cô ấy không yêu tôi nhưng vẫn cố chấp theo đuổi nhiều năm trời, khiến cô ấy áy náy, đau lòng và rồi cảm động mà nhận lời yêu tôi. Nhưng áy náy, đau lòng và cảm động chẳng thể thành tình yêu được, thế nên ngày cô ấy lấy chồng, tôi cũng đứng chỗ này, cảm xúc của tôi cũng hệt như em bây giờ.

Ring ngẩng đầu thêm một lần nữa, bắt gặp nụ cười thật buồn. Cô biết, anh hàng xóm không nói dối. Sự đồng cảm bất giác khiến Ring thở dài theo Hùng, cô thả lỏng người, khẽ choàng tay vụng về ôm lấy lưng Hùng, lẩm bẩm rất nhỏ:

- Ý anh là anh cũng khóc lóc khó coi như vậy hả?

May mà Ring ôm chặt rồi không thì tí nữa bị Hùng đẩy ra, con nhóc này là cố tình làm hắn tụt cảm xúc đây. Hùng đẩy ra không được thì tỏ vẻ thân thiết ôm siết thật chặt, Ring ai ui kêu đau rồi bật cười.

- Ngốc. – Hùng cũng cười theo.

- Ừ, ngốc, nhưng chả phải anh cũng thế sao? Không trêu anh nữa, hỏi thật nhé, bữa đó anh cũng kiếm một người giả làm bạn gái tới để cho chị ấy thấy mà yên tâm đi lấy chồng à?

- Chúng tôi hơn em bao nhiêu tuổi chứ, lại là bạn với nhau lâu vậy, đâu có dễ bị lừa.

- Uhm, cũng phải. – Ring ngập ngừng. - Đúng là muốn người kia yên tâm mà làm đám cưới, nhưng tâm trạng mâu thuẫn lắm. Hôm đó, anh… anh có khó chịu lắm không?

- Có, rất mâu thuẫn, và rất khó chịu. Trước đám cưới, tôi nguyền rủa hôm đó trời bão. Trời đúng là bão thật, nhưng tiệc cưới có tổ chức ngoài trời đâu nên mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Tôi còn muốn mượn rượu giả say để mà đấm vỡ mũi chú rể, nhưng rồi vẫn gọi một người bạn đi cùng và dặn cậu ta hãy ngăn tôi lại nếu tôi tỏ ra quá đáng.

Giọng Ring chợt trở nên hào hứng:

- Em cũng thế, từ sáng tới giờ mấy lần định đưa chai nước hòa fortrants cho chị dâu uống.

Hùng rùng mình, run run hỏi:

- Thuốc độc?

Ring cười phá lên, tay đang choàng qua hông thò xuống phát mông Hùng một cái.

- Xem phim cho lắm vào, thuốc rửa ruột thôi!

Hùng nhăn mặt xoa xoa mông bị phát.

- Con gái con đứa vỗ mông con trai như đúng rồi ấy, em đúng là chưa có nụ hôn đầu?

- Liên quan gì tới hôn và chưa hôn? Từ hồi bắt đầu học tiêm em chả vỗ một đống mông từ trẻ sơ sinh tới ông lão 80 tuổi ấy. Có gì mà ngại?

Hùng làm bộ ngao ngán:

- Vô duyên như em ai yêu nổi?

Ring cười xì một tiếng trong lòng Hùng, còn chưa kịp phản pháo thì Hùng buột miệng trêu:

- Ầy, hay biến giả thành thành thật đi? Chống ế cho nhau em thấy sao?

Ring biết Hùng trêu nên chẳng ngượng ngùng mà bĩu môi hỏi lại:

- Một gã ế và một con nhỏ vô duyên?

- Anh thích em nói là cô hàng xóm yêu anh láng giềng hơn.

- Người hàng xóm* phiên bản bựa?

- Hẳn rồi, cô hàng xóm này chẳng phơi tơ vàng, mà phơi quần lót chữ T mà.

Phản pháo thành công lần thứ hai. Ring xấu hổ nghiếng răng đạp chân Hùng nhưng Hùng cảnh giác tránh được. Thấy Ring vẫn đòi đạp tiếp, Hung khẽ nói:

- Yên nào, anh trai vừa nhìn đấy.

Cô nàng sợ hãi vội vàng dừng chân, áp mặt vào ngực Hùng và vòng tay ôm chặt lấy hắn. Cái con bé ngốc này, nãy giờ còn khóc nữa đâu mà phải trốn? Hùng cố gắng để không bật cười thành tiếng, cảm giác bị một cô nàng xinh đẹp chơi xỏ thật khó chịu, nhưng mà cảm giác trị được nàng ta thì khoái trá không cách gì miêu tả được. Có phải vì thế nên câu hỏi chống ế cho nhau mà hắn vừa nói không đơn giản chỉ là buột miệng nói chơi?

* Người hàng xóm: bài thơ của Nguyễn Bính.

Trích đoạn
“Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi, bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
Chả bao giờ thấy nàng cười,
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên...
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi: Hay tôi yêu nàng?”
---
Chương 5 << >> Ngoại truyện 1
HOÀN PHẦN I.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Ngoại truyện 1: Những nụ hồng héo rũ

Hân đã nghĩ mình cứ thế mà khóc đến chết đấy. Vậy mà sáng hôm sau cô vẫn tỉnh dậy, ngoài cặp mắt sưng vù vì khóc thì hệ tiêu hóa vẫn hoạt động bình thường. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh vì cái thói quen chết tiệt cô tập để chữa bệnh táo bón: đi nặng vào mỗi 6 giờ sáng hàng ngày. Hân uể oải rửa tay sau khi xong việc, sống mũi lại cay cay, cô định tắm sớm bằng nước lạnh để cho cái đầu và cảm xúc bi thương của mình đóng băng lại, nhưng còn chưa rửa tay xong thì bụng đã kêu rồn rột. Hệ tiêu hóa tốt thật, thảo nào cô chẳng bao giờ giảm cân được.

Tối qua Hân về trễ, lại đương lúc bão to, bố mẹ và ông anh trai còn bận dọn đồ và chèn chặt cửa nẻo nên chẳng ai để ý đến cô. Bây giờ nhìn đôi mắt sưng mọng và khuôn mặt phờ phạc của Hân thì bố đẩy mẹ một cái, mẹ đẩy anh hai một cái, anh hai lại đưa mắt cầu cứu bố. Hân chép miệng, tự nói trước khi bị hỏi.

- Con lại bị từ chối.

Ba người còn lại gần như cùng lúc ngừng ăn và nói:

- Hả?

- Em vẫn có kiên nhẫn hả?

- Lần thứ tám rồi đấy con gái ơi!

Bố mẹ và anh trai rất thương yêu và quan tâm tới Hân, nhưng đối với một người bị từ chối tới tám lần như Hân thì cô cũng không nên đòi hỏi quá nhiều cảm thông từ phía họ. Hân bặm môi không đáp, nhưng lại quên bàn tay đang đưa bát ngũ cốc trộn sữa lên miệng thành ra sữa bị đổ, rớt xuống cằm, dính cả vào cái áo phông mới thay. Hân cúi đầu làm bộ xem vết bẩn trên áo nhưng vẫn không kịp giấu đi đôi mắt sưng mọng lại hoe đỏ. Hình như ý thức được phản ứng có phần quá đáng của mình trước cô con gái tội nghiệp đang thất tình, mẹ vỗ nhẹ lấy vai Hân an ủi, và lấy giấy ăn cho cô lau mặt.

- Hừ, trên đời chỉ có thằng đó không biết con gái bố tốt cỡ nào. Đúng là có phúc mà không biết hưởng…

Bố hệt như bảy lần trước, nói “hả” khi Hân thú nhận mình bị từ chối và tiếp đó là cao giọng mắng anh chàng từ chối cô. Biết là bố chỉ làm quá lên và vờ mắng thôi nhưng Hân vẫn thấy dễ chịu đôi chút. Anh trai thực tế hơn, không khuyên nhủ gì cả mà đợi Hân ăn xong rồi kéo cô ra khỏi nhà, tránh việc Hân no bụng lại có sức để mà khóc.

- Hôm qua bão to, vườn sau nhà nhiều cây bị đổ, gãy. Đi ra dọn vườn với anh nào.

Thế là Hân vừa uống xong ngụm ngũ cốc trộn sữa cuối cùng thì bị lôi ra vườn. Ánh sáng sớm chiếu vào cặp mắt sưng vù khiến Hân khó chịu phải đưa tay che mắt, anh trai từ đâu lôi ra một cái mũ rộng vành đội sụp lên đầu Hân.

- Dù có bị từ chối thì cũng phải đứng thẳng lưng lên cho anh.

Hân còn chưa kịp hiểu vì sao anh nói vậy thì đã nghe tiếng nói quen thuộc sau lưng.

- Hai anh em dọn vườn à? Trận bão hôm qua bên nhà có bị thiệt hại nhiều không?

Đó là giọng của Hùng, anh chàng hàng xóm, hơn Hân sáu tuổi và cũng là người mà cả nhà cô biết là đã tám lần từ chối lời tỏ tình của cô. Giống như bảy lần trước, anh ấy vẫn xuất hiện và hết sức bình thường như chưa từng có màn tỏ tình nào xảy ra cả. Hân kéo cái mũ rộng vành che đi cặp mắt sưng húp, ngồi xổm xuống đất giả bộ chỉnh lại bụi hoa hồng.

Anh trai và Hùng nói chuyện một hồi, trước khi rời đi Hùng còn gọi vọng lại:

- Anh đi nha Hân!

Hân gục gặc đầu coi như đã nghe. Tiếng xe máy xa dần, anh trai ngồi xổm xuống cạnh Hân, gãi gãi tai.

- Nếu… nếu không phải là anh Hùng, nhất định anh đấm vỡ mũi đứa nào dám từ chối em gái anh rồi, nhưng mà… nhưng mà…

Nhưng mà anh ta là anh Hùng hàng xóm, chơi với anh em Hân từ bé, và lúc nào cũng là thần tượng của anh em cô. Không nói anh trai, đến bố thương Hân như vậy vẫn phải nể mặt ông bạn rượu hàng xóm mà lờ đi mỗi lần cậu con ông hàng xóm qua chơi. Còn mẹ thì thôi bỏ đi, bà luôn muốn thằng cháu hàng xóm đẹp trai ngoan ngoãn, công việc ổn định làm con rể. Chỉ tiếc Hân “ra tay” tới tám lần không ăn thua.

Hân không đáp lời anh trai, cô nhìn thấy bụi hoa hồng bị mưa bão đêm qua tạt làm gãy rất nhiều nụ hồng. Anh trai dọn xong đống rác trong vườn vẫn thấy Hân tẩn mẩn với bụi hoa hồng thì lại gần, đánh giá tình trạng bụi hoa rồi đưa cô cái kéo.

- Cắt bỏ đi em, vài bữa nữa nó sẽ ra nụ mới.

Hân cầm cây kéo mà cứ đưa lên lại đặt xuống. Cuối cùng Hân dựng những nụ hoa bị gẫy dậy, dùng kéo cắt từng đoạn bìa cứng và dùng dây duy băng nhỏ buộc lại. Chống đỡ kiểu này hi vọng có thể cứu vãn được mấy nụ hoa. Nó gẫy rồi nhưng đã lìa cành đâu, khó khăn lắm mới kết nụ, thực sự muốn nhìn thấy nó nở hoa.

Anh trai nhìn Hân làm thì chỉ lắc đầu, thở dài.



Sáng hôm sau, mắt đỡ sưng, Hân không cần cái mũ rộng vành mới dám ra vườn nữa. Anh hàng xóm dắt xe ra sân để chuẩn bị đi làm, nhìn thấy Hân thì vẫy tay chào. Hân xoay lưng về phía anh, chầm chậm đi về phía bụi hoa hồng. Không cần đội mũ thì không có nghĩa là cô có thể nói chuyện lại bình thường ngay được.

Hùng có thể tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra thì việc Hân tỏ thái độ tránh né rõ ràng thế này chắc chẳng thể nào khiến anh xấu hổ hay bối rối đâu nhỉ? Trả lời Hân là một khoảng im lặng kéo dài sau lưng. Mãi tới khi Hân nghĩ, cứ thế này anh sẽ muộn làm mất thì nghe thấy tiếng mở cổng, tiếng xe máy nổ, cô đứng dậy nhìn qua bụi hồng, màu áo sơ mi xanh xa dần con ngõ nhỏ.

Những nụ hoa mà Hân cố gắng cứu vãn ngày hôm qua có chút héo. Hân lo lắng lấy bình xịt nước xịt nhẹ vào đám nụ hoa. Cả ngày đó cứ rảnh chút là Hân lại chạy ra vườn xịt nước vào mấy cái nụ. Chiều bố đi tản bộ sau vườn nhìn thấy những nụ hồng được “băng bó” của Hân thì hỏi:

- Sao con không cắt bỏ đi, vài hôm là có nụ mới mà?

Hân vừa xịt nước nhè nhẹ vào đám hoa vừa lẩm bẩm:

- Con không nỡ.

Hôm sau nữa mắt Hân đã hết sưng. Bữa sáng mẹ nhìn cô bảo:

- May quá, mặt mày xinh đẹp lại rồi, không thì hôm nay con đi phỏng vấn xin Visa thế nào được?

Hân thả thìa đang xúc ngũ cốc trộn sữa mà bê cả bát lên húp một miếng lớn, cố nuốt trôi cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng. Bị từ chối cũng tốt, như vậy cô có thể yên tâm mà làm thủ tục xin du học. Chẳng phải cô đã lấy lí do ấy làm dũng khí để lần thứ tám lại mở miệng tỏ tình sao? Vậy mà cô vẫn buồn đến thế khi anh ta nói:

- Không thể làm em gái anh được sao?

Nếu được thì cô đã chả tỏ tình tới tám lần.

Hân xách bình xịt nước ra vườn. Cô thấy vui vì những nụ hoa không bị héo đi, việc xịt nước có hiệu quả rồi. Giá mà chuyện tình cảm của cô có thể vì cố chấp mà níu kéo được như những nụ hoa này thì tốt biết mấy.Loáng thoáng nghe thấy tiếng bên nhà hàng xóm có người đặt thanh ván xuống bậc thang để dắt xe máy, Hân nhét bộ hồ sơ vào túi, chạy nhanh ra ngõ. Mãi tới chiều muộn Hân mới về nhà bởi thời gian phải đợi ở đại sứ quán lâu hơn cô tưởng, nhưng bù lại là phỏng vấn khá tốt. Đáng lí Hân có thể đi từ một, hai năm trước. Vì ai mà cô cứ nấn ná chứ?

Ăn cơm xong thì bố con anh hàng xóm sang xem đá bóng. Lần đầu tiên Hân thấy hối hận vì không cùng phe với mẹ phản đối việc lắp K+ khi bố để nghị. Hân hập hực ôm hết bia trong tủ lạnh lên phòng. Cô không uống, chỉ là không muốn mấy người kia uống rồi cười nói vui vẻ bên dưới. Dù là lần thứ tám thì cũng làm ơn nhớ, cô mới thất tình đến ngày thứ hai thôi.

*K+: Truyền hình số vệ tinh (để xem bóng đá).

Bố cô kiểm tra tủ lạnh xong thì cười rõ to, cố ý nói lớn:

- Con gái mà cứ giận dỗi kiểu này thì bố nó tiết kiệm được khối tiền. Thằng Hùng đâu, bia hôm nay uống nhất định phải cháu đi mua.

Sáng hôm sau, Hân ngồi bệt xuống nền đất ngoài vườn, nhìn chằm chằm vào bụi hoa hồng. Những nụ hồng Hân tỉ mẩn chăm sóc đã héo rũ cả rồi, có lẽ là vì cả ngày hôm qua chẳng ai xịt nước cho chúng cả. Anh trai đoạt lấy cái bình xịt nước trong tay Hân và đưa cho cô một cây kéo.

- Đôi lúc phải cắt thật đau em ạ. Đau đớn qua đi thì nụ hoa mới sẽ xuất hiện trở lại.

Hân không cầm kéo, bất ngờ quay sang anh hai, ôm chặt, mếu máo khóc.

- Nhưng em… em không nỡ.

Anh trai vuốt tóc Hân, giảng giải như một gã làm vườn.

- Nêu em không chịu cắt, những nụ hoa héo rũ này còn hút sức sống của bụi hoa, làm bụi hoa yếu và không thể sinh ra những nụ hoa mới được. Hết cách với mấy nụ hoa gãy rồi, chúng không thể nở được đâu.

Hân bặm môi, mắt ngân ngấn nước, lắc đầu quầy quậy.

Tiếng dắt xe lạch cạch nhà bên. Anh hàng xóm cất giọng hỏi:

- Sao thế?

- Tiếc tám nụ hoa gãy nên cứ cố cứu chúng, rốt cuộc chỉ nhìn thấy mấy cành nụ héo úa.

Anh trai trả lời, cố nhấn mạnh vào con số tám. Hân vẫn vùi mặt vào ngực anh trai nên không biết biểu cảm của Hùng, nhưng lại nghe rất rõ lời anh nói:

- Thế thì cắt đi thôi, cắt đi mới tốt.

Hân vừa kìm được cơn nức nở lại khóc òa. Cô đã nói là cô không nỡ rồi còn gì? Dù anh đã từ chối cô tám lần nhưng cô đã yêu anh ba năm. Nếu có thể cắt phăng đoạn tình cảm ấy đi thì đã chẳng có lần thứ hai, thứ ba,… rồi lần thứ tám cô tỏ tình.

Tiếng mở cửa, tiếng xe máy dần xa. Anh trai kéo Hân ra khỏi lồng ngực anh, nhét cái kéo vào tay cô.

- Anh thấy anh Hùng treo ở xe hai hộp xốp đồ ăn sáng… Hai người bọn họ đã… Mà thôi… em tự cắt bỏ mấy nụ héo này đi nhé.

Hân vùng vằng không nhận cây kéo, cố chấp nói:

- Làm lành rồi thì sao? Cũng không phải là sẽ không chia tay. Bố mẹ anh ấy vẫn không thích chị kia mà. Em… Em muốn chờ, em chờ được…

Hân nói rất nhỏ nhưng dường như anh trai chẳng cần nghe cũng đoán được cô muốn nói gì.

- Tối qua… tối qua anh nghe được bố anh Hùng nói với bố mình, vài bữa nữa sẽ tới thăm nhà bạn gái anh Hùng. Chú ấy bảo, chị kia cũng lớn tuổi rồi, không nên làm chậm trễ người ta.

Cây kéo đang đùn đẩy giữa hai anh em rơi xuống đất. Hân mở to mắt ra nhìn anh trai. Cô chú hàng xóm luôn thích Hân và không thích chị kia, đó cũng là một lí do khiến Hân tin rằng sự cố gắng của mình là có hi vọng. Anh trai nhặt cây kéo, đặt vào tay Hân và xoay lưng vào nhà. Hân nhìn cây kéo, nhìn bụi hồng, rồi nhìn con ngõ nhỏ nơi bóng ai đã xa từ lâu.

Hết thật rồi!

Cô có thể chờ anh ấy mãi, nhưng anh ấy lấy vợ thì cô còn có thể chờ được nữa sao? Hân vừa lau những giọt nước mắt cứ lăn mãi không ngừng trên má, vừa cắt bỏ những nụ hồng héo rũ. Cô gom tất cả lại, đào một cái lỗ nhỏ dưới gốc bụi hoa hồng và chôn chúng xuống. Hai tháng sau Hân rời nhà đi Thụy Sỹ du học, ngành Quản Lí Ngân Hàng. Cô tạm biệt bố mẹ, anh trai, tạm biệt cô chú hàng xóm – những người luôn coi cô như con gái, tạm biệt mối tình đầu đơn phương kéo dài suốt ba năm, tạm biệt cả bụi hồng chưa kịp nở hoa sau nhà.



Trời nổi gió, sấm chớp đì đùng, Hùng vừa nhấm nháp từng ngụm café vừa nhìn ngắm phố xá qua khung cửa kính, lẩm bẩm:

- Mưa đi, mưa thật to vào, xem cô ta tổ chức đám cưới kiểu gì?

Cậu em hàng xóm ngồi đối diện, mở tờ thiệp cưới ra nhìn địa chỉ thì cười ngặt nghẽo.

- Người ta cưới trong sảnh lớn khách sạch, chứ có cưới ngoài trời đâu? Anh nguyền rủa cũng không có tác dụng gì.

Hùng hừ giọng không đáp, lại quay đầu nhìn trời. Cậu em hàng xóm vẫn không buông tha.

- Anh thật sự không hối hận?

- Hối hận cái gì chứ? Vì đã để cô ấy đi lấy chồng sao? Nhưng tim cô ấy không hướng về anh thì níu kéo sao nổi? Anh đã làm thế bao nhiêu năm nay mà cuối cùng cũng có giữ được cô ấy ở bên mình đâu? Còn hối hận vì cái gì nữa? Vì không giữ cô bé hàng xóm lại, không ôm chặt em ấy trong buổi chiều muộn dông bão đó, khi mà em ấy nói: “Em còn thích anh nhiều lắm” sao?

Thực ra lúc mỏi mệt với cuộc tình vô vọng của bản thân, anh cũng muốn tìm kiếm một con đường dễ dàng hơn. Cô em gái hàng xóm luôn quân quýt bên anh, từ năm mười lăm tuổi đã luôn miệng nói thích anh, yêu anh, chắc chắn là một sự lựa chọn không tồi. Nhưng…

Hùng quay sang cậu em hàng xóm hỏi:

- Tưởng tượng thôi nhé, cậu đang hôn người yêu đắm đuối rồi mở mắt ra thì nhìn thấy đó là Hân?

Cậu em hàng xóm khẽ rùng mình, lắc đầu quầy quậy.

- Anh nói gì kinh thế, nó là em gái em đấy. Tưởng tượng thôi cũng thấy nổi da gà rồi.

Chính thế! Cái cảm giác anh trai – em gái quá rõ ràng này khiến Hùng không thể nghĩ được mình sẽ yêu Hân như yêu một cô gái. Và dù muốn chọn một con đường dễ dàng thì anh cũng không thể chọn cô em gái hàng xóm mà anh luôn thương yêu được. Cô bé xứng đáng tìm được người thực sự yêu thương mình. Hùng nhìn đồng hồ rồi cầm áo vest đứng dậy.

- Đi thôi!

Thằng em hàng xóm nhìn ra ngoài trời đang đổ mưa âm ầm thì nhăn nhó khổ sở.

- Anh thực sự muốn em đi cùng anh tới đám cưới bạn gái cũ sao? Anh không sợ là mọi người sẽ nghĩ anh vì thất tình mà ảnh hưởng tới khuynh hướng tình dục sao?

- Bớt lắm mồm đi, anh gọi cậu là vì sợ lát uống say có nhảy bổ vào đấm thằng chú rể cũng có người ngăn anh lại.

Thằng em hàng xóm, lắc lắc đầu, uể oải đứng dậy.

- Con bé Hân mà biết em lừa nó là anh sắp lấy vợ, để nó yên tâm đi du học, không biết có cạch mặt em không.

- Không đâu!

Sẽ không đâu, bởi vì trước khi tới đây Hùng đã kịp nhìn thấy trên facebook ai đó đăng bức ảnh một anh chàng khá điển trai với dòng tâm trạng: "Bụi hồng trong lòng mình sắp nở hoa!"

Nhiều năm trước, nếu anh có thể dứt khoát cắt đi những nụ hồng héo trong lòng, thì hôm nay anh sẽ không phải mang tâm trạng cay đắng, khổ sở mà đi dự đám cưới của người con gái mình đã yêu bao nhiêu năm? Phải chăng bụi hồng trong lòng anh cũng đã có thể nở hoa?
---
Chương 6 << >> Mục lục
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Truyện đã hoàn phần 1, thân tặng Ring quà sinh nhật muộn. ^^. Kì thực chị cố gắng hoàn một phần trước để định "đại kết cục" làm quà tặng Ring, chứ đợi chị viết xong thì có khi kịp tặng sinh nhật năm sau chứ chưa biết chừng. :)):)):)). Muộn xíu nhưng sinh nhật vui vẻ nha gái. :x:x:x.

Dù mới hoàn phần 1 nhưng tính cả ngoại truyện đã 16k từ, nên mình phải bê sang truyện dài. Tag mọi người nè: Ô ăn quan tennycin mEothMeoth Y_Nhi_xx Trích Tiên Đinh Ngọc Diệp Ki No
Chương 6
Ngoại truyện
P/s: Viết một mạch chương 6 còn chưa kịp chỉnh sửa đã ham hố đăng, mong mọi người giơ cao chém khẽ. [-O<
 

Ki No

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/6/15
Bài viết
599
Gạo
1.200,0
thiết.Ring hơi bất n

Hôm nay cô hàng xóm rất đẹp, trang điểm tinh tế, trang phục cũng phù hợp, trang trọng nhưng vẫn có nét thoải mái, đẹp nhưng không quá nổi bật.
> Câu này có chút không ổn. Em nghĩ là chị nên miêu tả trang phục của Ring.

Xì, em còn chưa biết biến thái thực sự là như thế nào đâu.
> Biến thái thực sự như nào từ từ em sẽ biết hả? =))

Hùng thật có cảm giác làm trai bao.
> Em thích. =))

ắn gặp mặt bạn trai Hân, cô em hái hàng xóm luôn thích hắn

Đúng là muốn người kia kia yên tâm mà làm đám cưới, n

y thì tốt biết mấy.Loáng thoáng nghe thấy tiếng bên nhà hà

Cô em gái hàng xóm luôn quân quýt bên anh, từ năm mười lăm tuổi đã luôn miệng nói thích anh

Thằng em hàng xóm nhìn ra ngoài trời đang đổ mưa âm ầm thì nhăn nhó khổ sở.

Em thích ngoại truyện. :3
 
Bên trên