Chương 2.
Sáng hôm sau.
Khi Nguyệt Hạ tỉnh dậy phát hiện mình nằm trên ghế salon ngoài phòng khách, thoáng giật mình. Trong đầu tua lại những gì xảy ra hôm qua, cô mới nhớ ra trong nhà còn có một người con trai bị thương. Nguyệt Hạ nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi vào phòng ngủ.
Người con trai kia vẫn yên lành ngủ trên giường cô, những vết thương trên mặt đã không còn bầm tím nữa. Lúc này, Nguyệt Hạ mới phát hiện ra người con trai này thực sự rất đẹp: mái tóc đen rủ xuống che hết vầng trán cao, lông mày rậm cương nghị, lông mi dài, sống mũi cao, môi mỏng. Nguyệt Hạ vốn không có hứng thú với trai đẹp nhưng nhìn thấy người con trai này cô cũng không khỏi có chút mê luyến.
Người trên giường khẽ cựa mình, hàng lông mày chau lại, Nguyệt Hạ thấy thế chột dạ, mặt đỏ bừng lên, chạy vội ra ngoài. Khi cô vừa đi, người con trai nằm trên giường cũng tỉnh lại. Trước mắt anh là khung cảnh xa lạ, không có chút ấn tượng nào, anh ta khẽ chau mày, cố nhớ lại những sự việc xảy ra hôm qua. Anh ta bị đánh, chạy vào một ngõ nhỏ rồi hình như có kêu ai đó cứu mình, những sự việc sau đó anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Có lẽ có người đã cứu anh rồi đưa anh về đây.
Người con trai chống đỡ thân thể đau nhức, mở cửa đi ra ngoài, phát hiện trong bếp có tiếng động, anh liền đi tới. Khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, trong lòng anh thoáng ấm áp. Nguyệt Hạ đang bận rộn nấu ăn trong bếp, mái tóc xoăn dài búi lên cao, vài lọn tóc lưa thưa dính lại trên khuôn mặt trắng noãn do mồ hôi; vừa nấu ăn cô vừa ngâm nga hát. Người con trai không nhìn rõ mặt Nguyệt Hạ, anh chỉ nhìn thấy sườn mặt cô nhưng hình ảnh này đã đem lại cho anh cảm giác ấm áp của gia đình bấy lâu nay tưởng chừng như đã mất đi. Dường như nhận thấy có người đang nhìn mình, Nguyệt Hạ quay lại, thấy người con trai kia đang nhìn mình chăm chú, cô lại nhớ đến hình ảnh lúc nãy, mặt ửng đỏ. Nguyệt Hạ có chút ngượng ngùng nhìn anh ta:
- Anh dậy rồi à? Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng. Tôi đã mua chút đồ dùng cá nhân để trong phòng tắm cho anh rồi.
Khi nhìn thấy Nguyệt Hạ, khuôn mặt người biểu tình trên mặt người con trai kia bỗng chốc cứng đờ, có chút không tin vào mắt mình. Trong lòng anh tự hỏi: “Vì sao lại giống như vậy?” . Lúc sau, anh ta mới chậm rãi mở miệng:
- Hôm qua... cô cứu tôi à?
- Ừm. Là tôi đưa anh về đây. - Nguyệt Hạ chỉ khẽ cười, lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, trả lời.
- Vất vả cho cô rồi! Cảm ơn!
Nói rồi anh ta liền xoay người đi về phía phòng tắm. Tầm mười lăm phút sau người con trai kia đã có mặt ở phòng bếp, ngồi vào bàn ăn. Lúc này, Nguyệt Hạ cũng nấu xong bữa sáng, khi cô quay ra, phát hiện người con trai kia để nửa thân trần ngồi trước bàn ăn nhìn mình. Nguyệt Hạ thoáng đỏ mặt, cô phải công nhận người con trai kia có thân hình tuyệt đẹp: nước da màu đồng khỏe mạnh, rắn chắc...cô thầm nuốt nước miếng, cúi đầu, nhìn mũi chân, rồi quay vào đem đồ ăn đặt lên bàn. Trong lòng Nguyệt Hạ không khỏi rối loạn, đây là lần đầu tiên cô cùng con trai xa lạ chung đụng như vậy, có chút thích ứng không kịp. Bữa sáng diễn ra trong yên lặng, người ngoài nhìn vào sẽ thấy có chút hài hòa, ấm áp của gia đình.
Ăn sáng xong, Nguyệt Hạ thu dọn bát đĩa đi rửa, vừa định quay đi thì người con trai kia lên tiếng, trong giọng nói trầm thấp không khỏi lộ ra chút lúng túng:
- Cô... tên gì?
- Tôi tên Nguyệt Hạ. - Nguyệt Hạ quay lại mỉm cười với anh ta, trả lời.
- Tôi là Kì Phong. Có thể lát nữa tôi sẽ đi luôn. - Kì Phong khẽ gật đầu rồi lạnh nhạt nói.- Cô có thể cho tôi biết địa chỉ ở đây không? Tôi bảo bạn đến đón.
Nguyệt Hạ nhanh chóng nói ra địa chỉ, Kì Phong nghe xong liền chìa tay ra trước mặt cô, giọng nói mang chút ngữ điệu như ra lệnh:
- Cho tôi mượn điện thoại của cô.
Nguyệt Hạ cũng ngoan ngoãn đưa điện thoại của mình cho Kì Phong. Ngay lập tức, Kì Phong ra ngoài gọi điện thoại.
Một lát sau, bên ngoài chuông cửa reo lên, Kì Phong ra mở cửa, Nguyệt Hạ vẫn còn bận rộn thu dọn trong phòng ngủ. Cửa vừa mở ra, một người thanh niên có mái tóc hung đỏ, đôi mắt hẹp dài như chim ưng, khuôn mặt tuấn tú liền xuất hiện, trên tay anh ta còn xách theo một cái túi lớn, âm trầm nhìn Kì Phong:
- Mau vào thay đi! Nhanh lên ông già đang chờ.
Nói xong anh ta ném luôn cho Kì Phong cái túi trên tay rồi nghênh ngang đi vào nhà, ngồi xuống ghế salon ngoài phòng khách. Kì Phong cũng không nói gì, bỏ vào phòng tắm thay đồ để lại một mình người con trai kia ngoài phòng khách. Anh ta nhìn quanh phòng khách, thầm đánh giá căn hộ cùng chủ nhân của nó. Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, màu sắc mọi đồ vật trong nhà rất tươi sáng, đem lại cảm giác ấm áp. Có lẽ chủ nhân căn hộ này là con gái, một cô gái ấm áp, nhẹ nhàng. Khi Kì Phong vừa rời đi thì Nguyệt Hạ liền đi đến phòng khách, thấy có người lạ nghênh ngang ngồi trong phòng khách, trong lòng cô cực kì khó chịu nhưng cũng không để lộ ra ngoài. Nguyệt Hạ đi về phía bàn uống nước, mỉm cười chào người con trai kia cho có lệ:
- Xin chào! Anh đến đón anh Kì Phong sao?
Người con trai đang ngồi trên salon ngước lên nhìn Nguyệt Hạ, bỗng nhiên mắt trợn lên, không giấu nổi kinh ngạc nhìn cô. Trong lòng anh ta không khỏi thầm kêu lên: “Giống! Giống quá! Chẳng lẽ...”. Nguyệt Hạ nhìn thấy biểu hiện trên mặt anh ta có chút khó hiểu nhưng cũng không nói gì. Người con trai như nhận ra ánh mắt khó hiểu của Nguyệt Hạ liền lấy lại tinh thần, nở nụ cười mê người, trả lời cô:
- Ừm. Cảm ơn cô đã chiếu cố Phong.
- Không có gì! - Nguyệt Hạ chỉ cười nhẹ lắc đầu nói.
Như nhận ra điều gì đó không đúng, Nguyệt Hạ đi vào bếp. Lúc sau, cô cầm trong tay cốc nước lọc, đặt lên bàn, hướng người con trai kia, khách khí nói:
- Anh uống chút nước đi!
Người con trai kia uống một ngụm nước, đang định nói gì đó với Nguyệt Hạ thì tiếng nói trầm thấp của Kì Phong vang lên:
- Vũ, chúng ta đi thôi!
- Chúng tôi đi nhé! Cảm ơn cô! Tạm biệt! - Người con trai tên Vũ kia đứng dậy, mỉm cười, chào Nguyệt Hạ.
- Tạm biệt! - Nguyệt Hạ cũng mỉm cười đáp lại, ánh mắt cô dừng lại trên người Kì Phong. Hiện giờ anh mặc áo sơ mi đen mở hai cúc để lộ lồng ngực cường tráng cùng quần jean, có chút ngông cuồng và bất cần nhưng cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai, anh tuấn, lạnh lùng của anh. Hơn nữa, Nguyệt Hạ cũng đang chờ lời tạm biệt từ Kì Phong, nhưng anh chỉ “Ừ” một tiếng rồi lạnh lùng xoay người rời đi.
Nhìn hai người con trai rời đi, không hiểu sao trong lòng Nguyệt Hạ có chút tiếc nuối. Cô khẽ lắc đầu rồi thở dài một tiếng, đi vào phòng chuẩn bị đến trường. Năm nay cô đã học năm cuối đại học rồi, phải cố gắng thêm một chút mới được.
Dưới khu chung cư.
Kì Phong và Lập Vũ nhanh chóng yên vị trong chiếc Ferrari mà đỏ bắt mắt. Khi vừa mới lên xe, Kì Phong ngồi ở ghế phụ đã nhanh chóng nhắm mắt dưỡng thần, Lập Vũ ngồi bên cạnh dường như có gì muốn hỏi nhưng thấy anh có vẻ mệt mỏi nên thôi.
- Có gì thì cứ hỏi đi. - Kì Phong vẫn nhắm mắt, chậm rãi nói, ngữ khí vô cùng lạnh lùng.
- Cô gái kia... - Lập Vũ chưa nói hết câu thì đã bị Kì Phong cắt ngang.
- Rất giống đúng không? Đầu tiên tôi cũng nghĩ là cô ấy nhưng không phải, đôi mắt rất khác, tính tình cũng không giống. Chỉ là người giống người thôi. Không cần bận tâm. - Kì Phong mở ra đôi mắt sắc bén nhìn Lập Vũ, nhàn nhạt nói.
Lập Vũ không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe. Kì Phong đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đôi mắt thâm sâu khó lường lóe sáng như mắt báo khiến người ta không hiểu rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.