Chương 6.
Trời sẩm tối, ông Đức Duy cùng Ngư Ngọc và Nguyệt Hạ trở về biệt thự. Cả biệt thự lúc này đã sáng đèn, thơm nức mùi thức ăn. Khi cả ba người vừa vào đến phòng khách, ngoài cổng truyền đến tiếng động cơ ô tô. Chỉ vài phút sau lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn cùng tiếng nói của hai người đàn ông ngày càng gần.
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô ngoài cổng, Nguyệt Hạ đã biết anh trai cô trở về, ánh mắt liền sáng rực, hướng ra ngoài cửa đầy chờ mong. Không để Nguyệt Hạ phải chờ lâu, một lúc sau, Minh Dương cùng một người thanh niên khác đã xuất hiện ở phòng khách. Khi vừa nhìn thấy anh trai, Nguyệt Hạ cười ngọt ngào, chạy đến ôm cổ Minh Dương:
- Anh Dương!
Đã hơn một tháng rồi Nguyệt Hạ không gặp anh trai vì Minh Dương phải đi công tác ở Anh quốc nên có chút nhớ. Vì trước đây, tuần nào cô cũng được gặp anh trai hết mà. Cô cứ nghĩ hôm nay anh trai cô sẽ không kịp trở về nhưng không ngờ anh lại có thể có mặt ở đây. Như vậy là tốt quá rồi!
- Em gái ngoan, nhớ anh lắm sao? - Minh Dương cưng chiều điểm nhẹ lên mũi Nguyệt Hạ, đôi mắt tràn ngập ý cười xoa đầu em gái.
- Tất nhiên rồi, anh là anh trai em mà. - Nguyệt Hạ nhìn Minh Dương, ưỡn ngực kiêu hãnh nói. - Em yêu anh thế cơ mà.
Nguyệt Hạ vừa nói xong, ông Đức Duy, Minh Dương và Ngư Ngọc đều cười ồ lên vui vẻ. Tất cả tạo nên một khung cảnh thật ấm áp, chan hòa hạnh phúc.
- Khụ... khụ... khụ!
Cuộc nói chuyện của hai anh em Minh Dương bị tiếng ho khan cắt ngang. Lúc này, mọi người mới chú ý đến sự hiện diện của một người thanh niên khác trong nhà. Bốn người quay lại nhìn người thanh niên đang đứng ở cửa. Trông anh ta rất có tri thức với cặp kính cận, bộ âu phục màu xám, khuôn mặt khá điển trai và có vẻ hiền lành.
- Đúng rồi. Giới thiệu với mọi người, đây là Quốc Nhật sẽ trở thành luật sư riêng cho Toàn Thịnh trong thời gian tới. - Minh Dương cười sáng lạn, bước đến khoác vai người thanh niên tên Quốc Nhật kia, giới thiệu.
Ba người nghe xong, nhìn Quốc Nhật từ đầu tới chân, thầm đánh giá con người anh ta. Một lúc sau, ông Đức Duy lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Quốc Nhật:
- Cậu tốt nghiệp trường nào?
- Thưa chủ tịch, cháu mới tốt nghiệp khoa luật đại học Yale, là đàn em của anh Minh Dương. - Quốc Nhật cũng nhìn thẳng ông Đức Duy, lưu loát trả lời, đôi mắt lộ ra vẻ kiên định, cơ trí hơn người. Anh Minh Dương đã nói cho anh biết ông Đức Duy mấy năm nay giao tập đoàn cho anh ấy quản lí, chỉ ở nhà nghe anh ấy báo cáo tình hình công ty. Nhưng ông Đức Duy vẫn có thể giải quyết tốt mọi công việc trong tập đoàn, khi có việc lớn ông sẽ ra mặt.
- Được rồi. Cậu cứ về làm thử cho Toàn Thịnh một thời gian đi. - Ông Đức Duy hài lòng, gật đầu nhìn Quốc Nhật rồi quay sang bảo Ngư Ngọc. - Con vào xem nhà bếp làm xong cơm tối chưa đi.
- Dạ. - Ngư Ngọc gật đầu, ngoan ngoãn đi vào bếp.
Ông Đức Duy nói là đi tắm rồi bỏ lên lầu. Lúc này, Nguyệt Hạ mới vui vẻ chạy lại chỗ anh trai đang đứng, làm quen với Quốc Nhật theo đúng phép lịch sự:
- Chào anh, em là Nguyệt Hạ, em gái anh Minh Dương. Rất vui được quen biết anh.
Cô biết nếu anh trai đã đưa người nào về nhà vào những ngày như thế này thì chắc chắn người đó đáng tin cậy. Thế nên, cô không ngại nói ra thân phận của mình cho Quốc Nhật biết.
- Ừ, chào em. Rất vui được làm quen. - Quốc Nhật gật đầu đáp lại, đôi mắt lóe sáng nhìn người con gái trước mặt. Anh đã từng nghe Minh Dương nói rất nhiều về cô em gái này nhưng hôm nay là lần đầu tiên được gặp mặt. Cô quả thật rất xinh đẹp, vừa thanh thuần nhưng cũng rất sắc xảo, dịu dàng mà lại có chút mạnh mẽ, kiên cường. Từng cử chỉ của cô rất đơn thuần nhưng vẫn cho người ta thấy được phong thái khác người. Quả thực là một cô gái thú vị!
Nguyệt Hạ không thích nói chuyện nhiều với người lạ nên không nói thêm gì với Quốc Nhật, mà khoác tay Minh Dương, kéo anh ngồi xuống ghế, hỏi han đủ thứ, kể cho anh những chuyện xảy ra gần đây. Và tất nhiên, cô không kể chuyện của Kì Phong vì chính cô cũng quên luôn chuyện đấy rồi. Một lúc sau, Ngư Ngọc ra gọi mọi người vào ăn cơm thì câu chuyện của Nguyệt Hạ mới kết thúc.
Bữa ăn tối diễn ra khá vui vẻ và ấm áp ngoại trừ những lúc ông Đức Duy bàn bạc công việc cùng Minh Dương và Quốc Nhật. Những lúc như thế, Nguyệt Hạ và Ngư Ngọc chỉ biết nhún vai nhìn nhau rồi nhìn ba người đàn ông một cách chán chường không thể nào che giấu nổi.
Sau bữa tối.
Ngư Ngọc và Nguyệt Hạ bưng hai đĩa trái cây đặt lên bàn trà rồi ngồi xuống, Ngư Ngọc ngồi cạnh Minh Dương còn Nguyệt Hạ ngồi cạnh Quốc Nhật. Lúc này, Minh Dương bỗng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ngư Ngọc, khuôn mặt phức tạp nhìn ông Đức Duy:
- Ba, con có chuyện muốn thưa với ba.
- Có chuyện gì con cứ nói đi. Không cần khách khí như vậy. - Ông Đức Duy nhấp một ngụm trà, gật đầu trầm ngâm nói.
Nguyệt Hạ nhìn anh trai có chút tò mò. Bộ dạng này của Minh Dương dường như là muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng. Giống như đang nói đến chuyện tính mạng hay hạnh phúc gì đó của con người vậy.
- Ba, con... con muốn... cưới... Ngư Ngọc về... làm vợ. - Minh Dương hít sâu vào một hơi, có chút lúng túng nói, mồ hôi cũng đã rịn ra trên trán anh. Minh Dương có chút mong chờ nhìn ông Đức Duy.
Ông Đức Duy không nói gì, chỉ nhìn Minh Dương và Ngư Ngọc bằng đôi mắt thâm sâu khó đoán. Quốc Nhật cũng không nói gì, chỉ cười cười dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Minh Dương như biết trước việc này sẽ xảy ra. Chỉ riêng Nguyệt Hạ là trợn to mắt hạnh nhìn anh trai và chị Ngư Ngọc. Cô dù thế nào cũng không nghĩ rằng người mà anh trai cô yêu thương và muốn lấy làm vợ lại là chị Ngư Ngọc - con gái của ba nuôi. Mà hai người này lại làm cô sốc hơn nữa là họ rất giỏi che giấu khiến cô không hề biết gì cả. Bình thường hai người này gặp nhau cũng chỉ có chào hỏi rồi mỉm cười với nhau cũng rất ít khi trò chuyện. Vậy mà không ngờ họ lại nói đang yêu nhau và muốn tiến tới hôn nhân. Cái tin tức này như quả bom giáng xuống đầu Nguyệt Hạ vậy.
- Anh... chị... Hai người sao lại... ? - Nguyệt Hạ khó tin nhìn Minh Dương rồi lại quay sang nhìn Ngư Ngọc ngồi cạnh anh, sau đó là cái nắm tay của hai người ở phía đối diện.
Thế nhưng, đáp lại Nguyệt Hạ chính là cái gật đầu của Minh Dương và Ngư Ngọc cùng nụ cười ngọt ngào trên môi họ như đang chứng minh lời Minh Dương vừa nói là sự thật. Nguyệt Hạ nhìn thấy biểu hiện liền thở ra một hơi, có chút không thích ứng nổi nhưng trong lòng cũng thầm cầu nguyện ba nuôi sẽ đồng ý hôn sự này. Vì thực chất cô cũng muốn Ngư Ngọc trở thành chị dâu mình, muốn nhìn thấy anh trai được hạnh phúc.
- Ba, con với Ngọc đã hẹn hò được hơn hai năm rồi. Con rất yêu cô ấy, mong ba ủng hộ chúng con. - Minh Dương như sợ rằng ông Đức Duy không tin nên chân thành nhìn ông mà nói.
- Từ ngày con về nước ta sớm đã biết hai đứa yêu nhau rồi. Ta cũng rất tin tưởng con. Thế nên, ta cũng không có ý kiến gì trong việc hai đứa kết hôn. - Ông Đức Duy nở nụ cười trào phúng, đôi mắt cũng đậm ý cười nhìn Minh Dương. - Nhưng con phải hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho Ngư Ngọc, không được làm tổn thương con bé.
- Con sẽ chăm sóc Ngư Ngọc thật tốt, cho cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Xin ba cứ yên tâm. - Minh Dương cười vui sướng, ôm Ngư Ngọc cũng đang mỉm cười hạnh phúc vào lòng, gật đầu lia lịa như khẳng định với ông Đức Duy.
- Được rồi. Mấy đứa ngồi đây nói chuyện, ta lên phòng trước.
Ông Đức duy vẫn giữ vẻ điềm nhiên bỏ lên lầu. Lúc này, Minh Dương mới hưng phấn ôm Ngư Ngọc đứng lên xoay một vòng giữa phòng khách rộng lớn:
- Haha ba đồng ý cho anh cưới em rồi. Hahaha, chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ kết hôn.
Tiếng cười của Minh Dương vang vọng trong không gian, Ngư Ngọc không nói gì, chỉ cười ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh tia nước ánh lên niềm vui sướng vô bờ, úp mặt vào vai anh. Quốc Nhật và Nguyệt Hạ ngồi đó, thu hết một màn này vào mắt, trên môi cũng nở nụ cười.
- Khụ... khụ. Anh, chị, hai người kìm nén lại một chút có được không? Ở đây còn có trẻ nhỏ. - Nguyệt Hạ vờ ho khan, đỏ mặt nhìn Minh Dương và Ngư Ngọc sắp sửa hôn nhau ngay trước mặt mình.
Minh Dương và Ngư Ngọc nghe thấy thế mới nhớ ra ở đây vẫn còn có người khác liền xấu hổ buông nhau ra. Ngư Ngọc ngượng ngùng rúc vào lồng ngực Minh Dương, không dám nhìn Nguyệt Hạ và Quốc Nhật. Minh Dương cũng có chút xấu hổ, vừa giúp Ngư Ngọc chỉnh lại tóc vừa giả bộ không có gì nói:
- Dù sao bọn anh cũng sắp cưới nhau, làm như vậy thì đã là gì?
- Anh của em ơi, đây là phòng khách nhá. Xin anh nhớ rõ cho. - Nguyệt Hạ nhìn anh trai bằng nửa con mắt, giả vờ khinh khỉnh nói.
- Hơn nữa còn có em và Nguyệt Hạ ở đây. Chúng em đều là người có tâm hồn trong sáng. Xin anh đừng có vấy bẩn tâm hồn chúng em. - Quốc Nhật cũng không chịu thua, nói thêm vào.
Minh Dương mặt đen xì, không biết phải nói gì với hai người này. Đúng lúc đó, anh nhìn thấy đồng hồ đã điểm chín giờ tối liền thúc giục Nguyệt Hạ:
- Hạ, chín giờ rồi đấy. Em không về sao?
- A! chín giờ rồi cơ à? Thôi em phải về rồi. - Nguyệt Hạ nghe thế liền nhìn đồng hồ, vội vội vàng vàng chạy lên lầu thay quần áo và lấy túi xách.
Chỉ năm phút sau, Nguyệt Hạ đã xuống đến phòng khách. Thấy Nguyệt Hạ đi xuống, Quốc Nhật liền đi đến trước mặt cô, thân thiện nói:
- Con gái đi đêm không an toàn. Để anh đưa em về nhé!
Nguyệt Hạ nghe thấy có lí hơn nữa cô cũng không muốn bắt taxi mà người thanh niên này rất đáng tin nên gật đầu đồng ý rồi theo Quốc Nhật ra ngoài. Suốt dọc đường đi, hai người vui vẻ bàn luận về hôn lễ của Minh Dương và Ngư Ngọc nên chẳng mấy chốc đã về đến khu chung cư Nguyệt Hạ ở. Nguyệt Hạ cảm ơn và tạm biệt Quốc Nhật rồi đi thẳng lên lầu để lại Quốc Nhật nhìn theo bóng cô đầy tiếc nuối.
Trời sẩm tối, ông Đức Duy cùng Ngư Ngọc và Nguyệt Hạ trở về biệt thự. Cả biệt thự lúc này đã sáng đèn, thơm nức mùi thức ăn. Khi cả ba người vừa vào đến phòng khách, ngoài cổng truyền đến tiếng động cơ ô tô. Chỉ vài phút sau lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn cùng tiếng nói của hai người đàn ông ngày càng gần.
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô ngoài cổng, Nguyệt Hạ đã biết anh trai cô trở về, ánh mắt liền sáng rực, hướng ra ngoài cửa đầy chờ mong. Không để Nguyệt Hạ phải chờ lâu, một lúc sau, Minh Dương cùng một người thanh niên khác đã xuất hiện ở phòng khách. Khi vừa nhìn thấy anh trai, Nguyệt Hạ cười ngọt ngào, chạy đến ôm cổ Minh Dương:
- Anh Dương!
Đã hơn một tháng rồi Nguyệt Hạ không gặp anh trai vì Minh Dương phải đi công tác ở Anh quốc nên có chút nhớ. Vì trước đây, tuần nào cô cũng được gặp anh trai hết mà. Cô cứ nghĩ hôm nay anh trai cô sẽ không kịp trở về nhưng không ngờ anh lại có thể có mặt ở đây. Như vậy là tốt quá rồi!
- Em gái ngoan, nhớ anh lắm sao? - Minh Dương cưng chiều điểm nhẹ lên mũi Nguyệt Hạ, đôi mắt tràn ngập ý cười xoa đầu em gái.
- Tất nhiên rồi, anh là anh trai em mà. - Nguyệt Hạ nhìn Minh Dương, ưỡn ngực kiêu hãnh nói. - Em yêu anh thế cơ mà.
Nguyệt Hạ vừa nói xong, ông Đức Duy, Minh Dương và Ngư Ngọc đều cười ồ lên vui vẻ. Tất cả tạo nên một khung cảnh thật ấm áp, chan hòa hạnh phúc.
- Khụ... khụ... khụ!
Cuộc nói chuyện của hai anh em Minh Dương bị tiếng ho khan cắt ngang. Lúc này, mọi người mới chú ý đến sự hiện diện của một người thanh niên khác trong nhà. Bốn người quay lại nhìn người thanh niên đang đứng ở cửa. Trông anh ta rất có tri thức với cặp kính cận, bộ âu phục màu xám, khuôn mặt khá điển trai và có vẻ hiền lành.
- Đúng rồi. Giới thiệu với mọi người, đây là Quốc Nhật sẽ trở thành luật sư riêng cho Toàn Thịnh trong thời gian tới. - Minh Dương cười sáng lạn, bước đến khoác vai người thanh niên tên Quốc Nhật kia, giới thiệu.
Ba người nghe xong, nhìn Quốc Nhật từ đầu tới chân, thầm đánh giá con người anh ta. Một lúc sau, ông Đức Duy lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Quốc Nhật:
- Cậu tốt nghiệp trường nào?
- Thưa chủ tịch, cháu mới tốt nghiệp khoa luật đại học Yale, là đàn em của anh Minh Dương. - Quốc Nhật cũng nhìn thẳng ông Đức Duy, lưu loát trả lời, đôi mắt lộ ra vẻ kiên định, cơ trí hơn người. Anh Minh Dương đã nói cho anh biết ông Đức Duy mấy năm nay giao tập đoàn cho anh ấy quản lí, chỉ ở nhà nghe anh ấy báo cáo tình hình công ty. Nhưng ông Đức Duy vẫn có thể giải quyết tốt mọi công việc trong tập đoàn, khi có việc lớn ông sẽ ra mặt.
- Được rồi. Cậu cứ về làm thử cho Toàn Thịnh một thời gian đi. - Ông Đức Duy hài lòng, gật đầu nhìn Quốc Nhật rồi quay sang bảo Ngư Ngọc. - Con vào xem nhà bếp làm xong cơm tối chưa đi.
- Dạ. - Ngư Ngọc gật đầu, ngoan ngoãn đi vào bếp.
Ông Đức Duy nói là đi tắm rồi bỏ lên lầu. Lúc này, Nguyệt Hạ mới vui vẻ chạy lại chỗ anh trai đang đứng, làm quen với Quốc Nhật theo đúng phép lịch sự:
- Chào anh, em là Nguyệt Hạ, em gái anh Minh Dương. Rất vui được quen biết anh.
Cô biết nếu anh trai đã đưa người nào về nhà vào những ngày như thế này thì chắc chắn người đó đáng tin cậy. Thế nên, cô không ngại nói ra thân phận của mình cho Quốc Nhật biết.
- Ừ, chào em. Rất vui được làm quen. - Quốc Nhật gật đầu đáp lại, đôi mắt lóe sáng nhìn người con gái trước mặt. Anh đã từng nghe Minh Dương nói rất nhiều về cô em gái này nhưng hôm nay là lần đầu tiên được gặp mặt. Cô quả thật rất xinh đẹp, vừa thanh thuần nhưng cũng rất sắc xảo, dịu dàng mà lại có chút mạnh mẽ, kiên cường. Từng cử chỉ của cô rất đơn thuần nhưng vẫn cho người ta thấy được phong thái khác người. Quả thực là một cô gái thú vị!
Nguyệt Hạ không thích nói chuyện nhiều với người lạ nên không nói thêm gì với Quốc Nhật, mà khoác tay Minh Dương, kéo anh ngồi xuống ghế, hỏi han đủ thứ, kể cho anh những chuyện xảy ra gần đây. Và tất nhiên, cô không kể chuyện của Kì Phong vì chính cô cũng quên luôn chuyện đấy rồi. Một lúc sau, Ngư Ngọc ra gọi mọi người vào ăn cơm thì câu chuyện của Nguyệt Hạ mới kết thúc.
Bữa ăn tối diễn ra khá vui vẻ và ấm áp ngoại trừ những lúc ông Đức Duy bàn bạc công việc cùng Minh Dương và Quốc Nhật. Những lúc như thế, Nguyệt Hạ và Ngư Ngọc chỉ biết nhún vai nhìn nhau rồi nhìn ba người đàn ông một cách chán chường không thể nào che giấu nổi.
Sau bữa tối.
Ngư Ngọc và Nguyệt Hạ bưng hai đĩa trái cây đặt lên bàn trà rồi ngồi xuống, Ngư Ngọc ngồi cạnh Minh Dương còn Nguyệt Hạ ngồi cạnh Quốc Nhật. Lúc này, Minh Dương bỗng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ngư Ngọc, khuôn mặt phức tạp nhìn ông Đức Duy:
- Ba, con có chuyện muốn thưa với ba.
- Có chuyện gì con cứ nói đi. Không cần khách khí như vậy. - Ông Đức Duy nhấp một ngụm trà, gật đầu trầm ngâm nói.
Nguyệt Hạ nhìn anh trai có chút tò mò. Bộ dạng này của Minh Dương dường như là muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng. Giống như đang nói đến chuyện tính mạng hay hạnh phúc gì đó của con người vậy.
- Ba, con... con muốn... cưới... Ngư Ngọc về... làm vợ. - Minh Dương hít sâu vào một hơi, có chút lúng túng nói, mồ hôi cũng đã rịn ra trên trán anh. Minh Dương có chút mong chờ nhìn ông Đức Duy.
Ông Đức Duy không nói gì, chỉ nhìn Minh Dương và Ngư Ngọc bằng đôi mắt thâm sâu khó đoán. Quốc Nhật cũng không nói gì, chỉ cười cười dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Minh Dương như biết trước việc này sẽ xảy ra. Chỉ riêng Nguyệt Hạ là trợn to mắt hạnh nhìn anh trai và chị Ngư Ngọc. Cô dù thế nào cũng không nghĩ rằng người mà anh trai cô yêu thương và muốn lấy làm vợ lại là chị Ngư Ngọc - con gái của ba nuôi. Mà hai người này lại làm cô sốc hơn nữa là họ rất giỏi che giấu khiến cô không hề biết gì cả. Bình thường hai người này gặp nhau cũng chỉ có chào hỏi rồi mỉm cười với nhau cũng rất ít khi trò chuyện. Vậy mà không ngờ họ lại nói đang yêu nhau và muốn tiến tới hôn nhân. Cái tin tức này như quả bom giáng xuống đầu Nguyệt Hạ vậy.
- Anh... chị... Hai người sao lại... ? - Nguyệt Hạ khó tin nhìn Minh Dương rồi lại quay sang nhìn Ngư Ngọc ngồi cạnh anh, sau đó là cái nắm tay của hai người ở phía đối diện.
Thế nhưng, đáp lại Nguyệt Hạ chính là cái gật đầu của Minh Dương và Ngư Ngọc cùng nụ cười ngọt ngào trên môi họ như đang chứng minh lời Minh Dương vừa nói là sự thật. Nguyệt Hạ nhìn thấy biểu hiện liền thở ra một hơi, có chút không thích ứng nổi nhưng trong lòng cũng thầm cầu nguyện ba nuôi sẽ đồng ý hôn sự này. Vì thực chất cô cũng muốn Ngư Ngọc trở thành chị dâu mình, muốn nhìn thấy anh trai được hạnh phúc.
- Ba, con với Ngọc đã hẹn hò được hơn hai năm rồi. Con rất yêu cô ấy, mong ba ủng hộ chúng con. - Minh Dương như sợ rằng ông Đức Duy không tin nên chân thành nhìn ông mà nói.
- Từ ngày con về nước ta sớm đã biết hai đứa yêu nhau rồi. Ta cũng rất tin tưởng con. Thế nên, ta cũng không có ý kiến gì trong việc hai đứa kết hôn. - Ông Đức Duy nở nụ cười trào phúng, đôi mắt cũng đậm ý cười nhìn Minh Dương. - Nhưng con phải hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho Ngư Ngọc, không được làm tổn thương con bé.
- Con sẽ chăm sóc Ngư Ngọc thật tốt, cho cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Xin ba cứ yên tâm. - Minh Dương cười vui sướng, ôm Ngư Ngọc cũng đang mỉm cười hạnh phúc vào lòng, gật đầu lia lịa như khẳng định với ông Đức Duy.
- Được rồi. Mấy đứa ngồi đây nói chuyện, ta lên phòng trước.
Ông Đức duy vẫn giữ vẻ điềm nhiên bỏ lên lầu. Lúc này, Minh Dương mới hưng phấn ôm Ngư Ngọc đứng lên xoay một vòng giữa phòng khách rộng lớn:
- Haha ba đồng ý cho anh cưới em rồi. Hahaha, chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ kết hôn.
Tiếng cười của Minh Dương vang vọng trong không gian, Ngư Ngọc không nói gì, chỉ cười ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh tia nước ánh lên niềm vui sướng vô bờ, úp mặt vào vai anh. Quốc Nhật và Nguyệt Hạ ngồi đó, thu hết một màn này vào mắt, trên môi cũng nở nụ cười.
- Khụ... khụ. Anh, chị, hai người kìm nén lại một chút có được không? Ở đây còn có trẻ nhỏ. - Nguyệt Hạ vờ ho khan, đỏ mặt nhìn Minh Dương và Ngư Ngọc sắp sửa hôn nhau ngay trước mặt mình.
Minh Dương và Ngư Ngọc nghe thấy thế mới nhớ ra ở đây vẫn còn có người khác liền xấu hổ buông nhau ra. Ngư Ngọc ngượng ngùng rúc vào lồng ngực Minh Dương, không dám nhìn Nguyệt Hạ và Quốc Nhật. Minh Dương cũng có chút xấu hổ, vừa giúp Ngư Ngọc chỉnh lại tóc vừa giả bộ không có gì nói:
- Dù sao bọn anh cũng sắp cưới nhau, làm như vậy thì đã là gì?
- Anh của em ơi, đây là phòng khách nhá. Xin anh nhớ rõ cho. - Nguyệt Hạ nhìn anh trai bằng nửa con mắt, giả vờ khinh khỉnh nói.
- Hơn nữa còn có em và Nguyệt Hạ ở đây. Chúng em đều là người có tâm hồn trong sáng. Xin anh đừng có vấy bẩn tâm hồn chúng em. - Quốc Nhật cũng không chịu thua, nói thêm vào.
Minh Dương mặt đen xì, không biết phải nói gì với hai người này. Đúng lúc đó, anh nhìn thấy đồng hồ đã điểm chín giờ tối liền thúc giục Nguyệt Hạ:
- Hạ, chín giờ rồi đấy. Em không về sao?
- A! chín giờ rồi cơ à? Thôi em phải về rồi. - Nguyệt Hạ nghe thế liền nhìn đồng hồ, vội vội vàng vàng chạy lên lầu thay quần áo và lấy túi xách.
Chỉ năm phút sau, Nguyệt Hạ đã xuống đến phòng khách. Thấy Nguyệt Hạ đi xuống, Quốc Nhật liền đi đến trước mặt cô, thân thiện nói:
- Con gái đi đêm không an toàn. Để anh đưa em về nhé!
Nguyệt Hạ nghe thấy có lí hơn nữa cô cũng không muốn bắt taxi mà người thanh niên này rất đáng tin nên gật đầu đồng ý rồi theo Quốc Nhật ra ngoài. Suốt dọc đường đi, hai người vui vẻ bàn luận về hôn lễ của Minh Dương và Ngư Ngọc nên chẳng mấy chốc đã về đến khu chung cư Nguyệt Hạ ở. Nguyệt Hạ cảm ơn và tạm biệt Quốc Nhật rồi đi thẳng lên lầu để lại Quốc Nhật nhìn theo bóng cô đầy tiếc nuối.
Chỉnh sửa lần cuối: