Chương 3. Có chút bối rối chạm tim anh rồi…
Hôm sau, Tuấn cùng mấy đứa nguyện vọng 2 được Hiền Bí thư dẫn vào lớp. Giảng đường này không phải nơi xa lạ đối với anh, có lúc anh đã định thoát đi nhưng chắc là do anh có duyên với nơi này nên cuối cùng lại phải trở về. Các bạn cùng học với anh ở đây trước kia chắc giờ đã nhận đồ án tốt nghiệp rồi, còn anh lại giẫm chân vào vạch xuất phát một lần nữa. Đây là một khởi đầu hoàn toàn mới cho anh, và có sao thì anh cũng phải đi tiếp, đằng nào cũng không thể trở lại được nữa. Biết đâu anh lại tìm được niềm đam mê thực sự với ngành học mới này thì sao?
Mải mê suy nghĩ, thế nên giọng cái Hiền bất chợt vang lên bên tai làm anh giật bắn, không chỉ vì bất ngờ mà còn vì giọng nói đó khàn khàn, tựa như có cả chục con vịt đực đang gào lên cùng lúc:
- Các bạn ngồi tạm bàn cuối nha, chốc nữa Mai Trang lớp trưởng sẽ làm lại sơ đồ lớp – Anh nhận thấy khi nhắc đến cô bạn Mai Trang nào đó, Hiền nháy mắt với bọn con trai, trên miệng mang nụ cười thật tinh quái – Bạn ấy xuống kia rồi.
Anh nhìn về phía Hiền đang nhìn thì thấy một cô bạn trên tay cầm tờ giấy đang bước từ từ xuống chỗ bọn nguyện vọng 2 đang ngồi. Chợt hiểu ra ý nghĩa của cái nháy mắt cùng nụ cười tinh quái của Hiền lúc nãy, mặt Tuấn thoáng có tia ửng hồng. Nếu như Hiền đẹp kiểu phúc hậu với gương mặt to tròn bầu bĩnh, cặp mày ngài cùng đôi mắt bồ câu hiền lành và cái miệng tươi, thì Trang lại mang vẻ đẹp thật dịu dàng mong manh, với cặp mắt trong sáng tựa như mặt hồ lặng yên có thể nhìn thấy đáy, cái mũi thanh và làn da trắng sứ, mái tóc cắt ngắn lòa xòa hai bên má trông rất dễ thương cùng dáng vẻ mảnh mai yếu đuối làm động lòng người. Với áo sơ mi trắng, quần xanh sơ vin cẩn thận, trông cô bạn khá rụt rè nhưng không làm mất đi vẻ đứng đắn nghiêm nghị nên có của một lớp trưởng. Cô bạn mỉm cười, nhẹ nhàng nói, giọng nói nghe rất quen nhưng anh không nhớ được là đã nghe ở đâu:
- Mình là Mai Trang, lớp trưởng lớp này. Chào mừng các bạn vào lớp. Nếu có vấn đề gì khúc mắc, các bạn cứ trực tiếp hỏi mình hoặc Hiền Bí thư, bọn mình sẽ giúp các bạn giải quyết nếu vấn đề đó nằm trong khả năng của bọn mình. Cho mình hỏi, ai là Anh Tuấn vậy?
Tuấn từ từ đứng lên, trong lòng không khỏi thắc mắc tại sao lớp trưởng lại hỏi mình mà không hỏi những người khác. Cô với anh không hề quen nhau từ trước, điểm thi của anh cũng chẳng nổi trội gì, cao không cao mà thấp quá cũng chẳng phải, mặt mũi anh nếu so với cô càng không có gì đáng để cô lưu tâm, cớ sao tự dưng cô lại đặc biệt gọi anh như vậy? Có vài thằng bàn trên quay xuống nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ganh tỵ. Một vài lời xì xào nổi lên, khiến anh có cảm giác mất tự nhiên, vì anh vốn không thích mình trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhất là ngay trong ngày đầu tiên ở một tập thể hoàn toàn mới. Hình như Trang cũng hiểu, cô thoáng cau mày, ném cho lũ con trai xung quanh anh một ánh nhìn lạnh lùng. Chắc hẳn Trang đã có kinh nghiệm làm lớp trưởng nhiều năm, ánh nhìn sắc lạnh ấy cùng vẻ mặt nghiêm nghị lúc này tỏa ra một uy lực đặc biệt, đến mức những tiếng xì xầm kia im bặt ngay tức thì. Đợi khi tiếng xì xào tắt hẳn, cô bạn quay về phía anh, mỉm cười từ tốn:
- Cuối giờ bạn ở lại mình gặp riêng một lát. Không có chuyện gì đâu, bạn đừng lo lắng, chỉ là có một số vấn đề mình muốn trao đổi trực tiếp với bạn thôi. – Nói rồi cô bạn quay sang Hiền – Hiền ơi, lúc nãy thầy Nguyên báo mình là chiều nay lớp trưởng và bí thư các lớp đi họp. 5 giờ ở Văn phòng Đoàn của khoa nhé. Đừng đến muộn. Còn các bạn nguyện vọng 2 cứ ngồi tạm đây một buổi, sơ đồ lớp mới ngày mai sẽ có, nếu các bạn có vấn đề gì về chỗ ngồi thì đến mai cứ phản ánh với mình, mình sẽ điều chỉnh.
Nói xong, Trang và Hiền khoác tay nhau về chỗ ngồi. Những tiếng lào xào lại nổi lên, một vài đứa con trai bàn trên còn nhìn Tuấn chòng chọc như muốn gây sự. Có một cánh tay bất ngờ kéo áo anh, anh giật thót vì tưởng có thằng nào hâm mộ lớp trưởng quá muốn dằn mặt anh. Nhưng không, đó là Tường Vi, một cô bạn cũng nguyện vọng 2 mà anh mới biết tên chứ chưa nói chuyện bao giờ.
- Tuấn đừng nghĩ gì về chuyện Trang muốn gặp bạn. Phải có việc thật bạn ấy mới hẹn gặp như vậy.
Tuấn nhìn Tường Vi, hỏi nhỏ:
- Bạn biết Trang à?
Vi mỉm cười đáp, giọng chất chứa mừng vui:
- Tớ là chị họ của Trang, tụi tớ học chung với nhau từ hồi mẫu giáo cho đến hết cấp hai. Chúng tớ thân nhau lắm, hồi ấy nếu người ngoài không biết còn tưởng là chị em ruột. Hết cấp hai thì gia đình tớ chuyển đi nơi khác, tụi tớ mất liên lạc từ đấy. Hồi đó Trang là lớp trưởng lớp tớ, bây giờ gặp lại, thật không ngờ bạn ấy cũng là lớp trưởng. Bề ngoài bạn ấy nghiêm nghị, nhưng thực sự rất dễ mến. Có gì khúc mắc bạn cứ hỏi thẳng bạn ấy, đừng ngại, nếu giúp được chắc chắn bạn ấy sẽ giúp. Cũng đừng nghĩ gì về mấy lời xì xào của bọn con trai bàn trên, hồi trước Trang cũng có cả tá con trai lẵng nhẵng làm phiền, chúng nó cứ thấy Trang thân với bạn trai nào là gây sự. Nhưng chẳng có gì đâu, trẻ con nó mới thế, bây giờ bọn mình lớn hết rồi, cùng lắm chỉ xì xào vài câu vớ vẩn thôi chứ cũng chẳng thằng nào dám đánh bạn chỉ vì Trang muốn gặp riêng bạn cả. Mà nếu bạn có bị đánh thật thì Trang cũng không để mấy đứa đấy yên đâu. – Vi nháy mắt – Đai đen karate đó, yên chí đi.
Thầy giáo bận chút việc riêng nên cho lớp nghỉ sớm mười phút. Từng nhóm lục tục kéo nhau về, có mấy đứa con trai còn í ới rủ nhau đi chơi game. Chưa đầy năm phút mà trong lớp gần như không còn ai ở lại, chỉ còn lác đác bốn, năm đứa con gái bàn đầu nán lại thì thầm với nhau chuyện gì đó, và ở bàn cuối còn Tuấn ở lại đợi Mai Trang như đã hẹn. Một lát sau, đám con gái đó cũng kéo nhau đi nốt, trước khi đi, chúng nó còn chòng chọc nhìn anh bằng ánh mắt hiếu kỳ, có một đứa còn hỏi anh:
- Bạn ơi, sao không về đi, tính ở đây ôn bài à?
Anh chưa kịp trả lời thì giọng nhẹ nhàng của Trang từ đâu cất lên đã trả lời hộ anh:
- Xin lỗi mọi người, mình có chút việc, chắc không đi ăn với mọi người được rồi. Hẹn khi khác nhé. Tuấn chờ mình lâu chưa?
Đám con gái đó đứng lại nói chuyện với Trang một lúc, rồi kéo nhau ra khỏi lớp một lượt. Chỉ còn lại hai người, là Trang và anh trong lớp. Trang từ từ bước xuống chỗ anh, cái cặp chéo đeo một bên vai, trên tay cô bạn là một chồng giấy tờ được kẹp trong một cái kẹp giấy. Chắc hẳn cô bạn vừa lên văn phòng khoa lấy công văn về. Cô ngồi xuống cạnh anh, khẽ hỏi:
- Mình ngồi chỗ này không làm bạn mất tự nhiên chứ?
Anh nhủ thầm, Trang thật tinh ý, chắc cô đã thấy trọn vẹn cái vẻ lúng túng mất tự nhiên của anh ban nãy khi cô gọi anh lần đầu tiên. Hy vọng cô không nghĩ anh có vấn đề về giới tính hay là một cái gì đó đại loại như thế. Nhưng trước khi anh buột miệng nói ra những điều anh đang nghĩ, thì giọng cô bạn lại đều đều vang lên, nhỏ nhưng đủ nghe:
- Bạn đừng ngại. Mình hẹn riêng bạn ở đây không phải vì bạn đẹp trai quá làm mình đặc biệt chú ý, hay là thấy điểm bạn thấp quá nên gọi lại để nói chuyện học tập đâu. Chỉ là hôm trước xem danh sách nguyện vọng 2 thấy bạn lớn tuổi hơn hẳn các bạn khác trong lớp, thầy cố vấn học tập có lưu ý mình, sợ rằng bạn sẽ khó hòa nhập khi học với những người nhỏ tuổi hơn nên dặn mình để ý quan tâm tới bạn một chút thôi. Hôm nay là buổi đầu tiên, bạn thấy các bạn trong lớp mình thế nào, có thân thiện với bạn cũng như với các bạn nguyện vọng 2 khác hay không? Bạn có cảm thấy khó hòa nhập với tập thể này không? Nếu có vấn đề gì về lịch học, cũng như những hoạt động của lớp, hay cần những bài vở đã học trong một tháng vừa qua, bạn có thể hỏi mình, mình sẽ giải đáp – Nói rồi cô bạn lấy ra một mảnh giấy và một cây bút, viết thật nhanh rồi đưa cho anh – Đây là số điện thoại của mình. Cần gì bạn cứ nhắn tin. Em gái mình dùng chung máy với mình, bạn gọi không tiện lắm. Thông cảm nha.
Tuấn nhìn vào tờ giấy Trang đưa cho anh. Tờ giấy màu hồng phấn, trên có vẽ chìm vài cành hoa mai, nét vẽ thật tinh tế. Không biết là Trang tự vẽ hay mua ở các quầy văn phòng phẩm thông thường, vì loại giấy màu hồng này ở các quầy văn phòng phẩm đều có, nhưng họa tiết hoa mai này thì đây là lần đầu tiên anh thấy. “Nguyễn Ngọc Mai Trang, số điện thoại 01689xxxxxx”, chỉ vỏn vẹn hai dòng chữ, viết khá vội nhưng nét chữ trông đã rất đẹp rồi, thì chắc hẳn cô bạn này phải là người rất khéo léo. Anh lặng lẽ lấy điện thoại, bấm số cô bạn và nhấn nút gọi. Chuông điện thoại của Trang vang lên, một bản nhạc không lời khá nhẹ nhàng. Trang mở điện thoại, nhìn dãy số lạ, quay sang hỏi anh:
- Số của bạn đây à?
Anh mỉm cười:
- Ừ. Đây là số của mình. Còn một số nữa nhưng mình ít dùng tới. Sẽ làm phiền bạn nhiều đấy, vì mình vào sau một tháng bài vở nhiều chỗ không hiểu. Các bạn lớp mình, mình chưa tiếp xúc nhiều, nhưng thấy cũng khá thân thiện, chẳng có vấn đề gì lớn đâu. Nhờ bạn chuyển lời cảm ơn của mình đến thầy nhé. Trước đây mình cũng học ở trường này, nhưng mình học bên Kinh tế, học được hơn một năm thấy chán quá nên mới thi lại, nhưng thi không đỗ lại phải về đây. Còn bạn, chắc đây là lần đầu tiên thi?
Trang khẽ gật đầu mà không nói gì thêm. Cô thoáng cau mày, đôi mắt đen trong veo thoáng hiện lên vài tia âu sầu. Phải chăng cô cũng giống anh, ngôi trường này không phải là nơi cô muốn đến, hay là anh đã nói điều gì thất thố khiến cô buồn? Tình cảnh này anh chưa gặp bao giờ, anh lại không phải người khéo léo trong ứng xử, thành ra lúc này anh cũng khá lúng túng. Hình như cô cũng thấy cái vẻ lúng túng hiện rõ trên mặt anh. Vẻ âu sầu lúc nãy vội vàng biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi tắn, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xinh:
- Cũng khá muộn rồi. Bạn về đi, mình cũng phải về rồi, còn cơm nước nữa chứ. Cần gì bạn cứ nhắn tin, nếu gọi thì đừng gọi tầm 8, 9 giờ tối, tầm đó thường mình không cầm máy. Chào bạn nha, mình về đây. À quên, bạn bằng tuổi anh họ mình, thôi thì mình gọi bạn là anh nhé.
Dứt lời, Trang từ từ đi ra cửa, bóng dáng càng lúc càng nhỏ dần. Tới gần cửa, cô bạn chợt quay lại nhìn anh, cái nhìn thật chăm chú.
Trong thoáng chốc, dường như anh thấy trên mắt cô bạn ấy có một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.
Và cũng trong phút giây ấy, có một cảm xúc gì đó rất khó gọi tên, tựa như một chút bối rối lẫn một chút bâng khuâng, len lỏi vào tim anh.
Một cô gái, mái tóc ngắn tung bay tự do giữa trời thu xào xạc gió và lá bay, bóng dáng mảnh khảnh thanh nhã càng lúc càng mờ dần, rồi lẫn vào đám đông sinh viên ngoài sân trường. Cô không hay biết rằng, có một chàng trai đã bị cô gieo vào lòng những cảm xúc khó gọi được tên.
Có chút bối rối chạm tim anh rồi….
Nhưng chỉ có điều, cô không phải là người con gái trong ký ức của anh, người con gái anh đang chờ mong một ngày gặp lại…