Hoàn thành Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc - Hoàn thành - namkiara

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 50
Tuyết Vũ ngồi thẳng trên giường bệnh, đôi mắt cô sắc bén nhìn anh. Biết thể nào hôm nay anh cũng đến nên cô đã đợi sẵn. Tuyết Vũ không hề biết Thiên Đức đã phát giác ra sự thật cô che giấu bấy lâu nay.

Cô trừng mắt với anh:

- Không phải anh hứa là sẽ không làm phiền tôi nữa sao? Bây giờ lại còn đến nữa?

Thiên Đức nắm chặt tay, đôi mắt u lãnh nhìn cô. Tuyết Vũ thấy bộ dạng đó của anh thì giật mình. Ban đầu là cô hỏi tội anh sao bây giờ lại thành ra cô bị đàn áp thế này? Tuyết Vũ cố trấn an mình, cô nói thêm:

- Đi đi, tôi không cần anh thương hại, ngày mai tôi ra viện rồi! Chúng ta không ai nợ ai nữa, anh…

Chưa để cô nói hết câu, Thiên Đức đã cắt ngang lời cô:

- Em chắc là em không nợ tôi sao?

Tuyết Vũ đờ người, anh đang nói cái gì vậy. Chưa kịp nghĩ xong, Thiên Đức đã bước tới chỗ cô:

- Tại sao em nói dối tôi? Tại sao?

Một sự im lặng đến đáng sợ, Tuyết Vũ vô thức lùi lại nhưng tay Thiên Đức đã nhanh hơn chộp lấy vai cô, anh cười lạnh:

- Sao em không nói mình bị tai nạn? Sao lại nói là phá thai khiến tôi khổ sở suốt hai năm qua? Có phải em muốn tôi hận em tới chết không hả?

Tuyết Vũ lặng người, sao anh lại biết chuyện này? Mà dù anh biết thì đã sao? Hai người kết thúc rồi, kết thúc theo cách nào thì cũng là kết thúc, cô không muốn anh day dứt mà thôi. Nghĩ đến chuyện trước đây, Tuyết Vũ chợt thấy nghèn nghẹn trong cổ, cô cúi gằm mặt, tránh để anh nhìn thấy nước mắt của cô lúc này. Thiên Đức vội ôm cô vào lòng, giọng anh hơi khàn, trên viền mắt đã đỏ hoe:

- Sao em lại ngốc như thế? Sao chỉ biết chịu đựng một mình? Sao không nói cho anh? Sao lại khiến anh thấy mình hèn hạ đến mức này? Lúc đó em đã đau đớn bao nhiêu nhưng anh lại còn đánh em, miệt thị em, anh hồ đồ tới mức chẳng nhìn thấy chân em bị thương, anh… anh đúng là một thằng tồi mà!

Nghe những lời của anh, Tuyết Vũ như cảm thấy được an ủi, bao nhiêu uất ức bấy lâu cũng được giải tỏa hết. Cô nép sâu trong lòng anh, tiếng khóc càng lớn hơn xóa tan đi không gian yên tĩnh. Thiên Đức thấy vậy càng ôm chặt cô, môi anh mấp máy:

- Xin lỗi, xin lỗi, là tại anh không tốt! Tất cả đều do anh.



Khi nước mắt đã không còn để tiếp tục rơi nữa, Tuyết Vũ bình tĩnh trở lại. Cảm thấy hơi ấm quen thuộc của anh vẫn còn xung quanh, cô vội né tránh. Thiên Đức cũng không miễn cưỡng, anh buông cô ra rồi ngồi xuống ghế. Hai người im lặng một lúc lâu, không ai nói với ai câu nào. Có lẽ họ đã qua đi cái tuổi bồng bột muốn nói gì thì nói, có lẽ ai cũng sợ tổn thương người kia nên lời muốn thốt ra vẫn chôn chặt trong lòng. Thiên Đức nắm chặt tay Tuyết Vũ, giọng anh hơi run:

- Tuyết Vũ! Chúng ta làm lại từ đầu nhé!

Tuyết Vũ kinh ngạc, cô không ngờ anh lại nói câu đó. Chẳng phải vẫn còn một Bạch Băng bên cạnh anh sao? Chẳng phải hai người họ còn có một đứa con sao? Gia đình của họ, anh không quan tâm sao?

Thấy cô im lặng không nói gì, Thiên Đức vội nói thêm:

- Anh biết mình sai rồi, tất cả đều là lỗi của anh, quay trở về bên anh được không?

Đến lúc này, Tuyết Vũ không thể im lặng nữa. Cô gạt tay anh ra, giọng hơi khàn không biết do tức giận hay do lúc nãy vừa khóc:

- Không thể, chúng ta không thể quay lại. Xa nhau hai năm em đã biết được một điều có những thứ chúng ta đều không thể miễn cưỡng. Anh và em, cả hai đều đã có cuộc sống mới, em không muốn quay lại trước kia nữa.

Tuyết Vũ không muốn nhắc tới Bạch Băng, người phụ nữ đó đã gián tiếp gây nên cái chết cho con cô, cô không muốn nhắc tới chuyện kia bởi vì cô không muốn gia đình họ đổ vỡ. Thiên Đức lặng người, có lẽ anh cũng đã nghĩ đến câu trả lời này nhưng nhanh như vậy cô đã từ chối, có đúng là trong tim cô không còn anh nữa không? Tuyết Vũ không cho mình thêm một giây suy nghĩ, cô lặng lẽ nằm xuống, quay lưng lại với anh.
 

Chi A Ky

Gà con
Tham gia
23/6/14
Bài viết
47
Gạo
0,0

yeumottruyen

Gà con
Tham gia
1/7/14
Bài viết
48
Gạo
60,0
Đây không phải là thể loại mình thích. Nhưng mà lỡ đọc rồi, ngừng lại thì tiếc.X_X
 

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
- Chỉ là mệt mỏi quá độ thôi. Nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ khỏe. Vị bác sĩ già vừa đóng hộp thuốc vừa nói với anh, ông nheo mắt hỏi- Nhưng đó là ai vậy?

Câu này do không dấu gạch ngang để phân chia nên mình đọc thấy bị khó hiểu đôi chút, đáng lẽ bạn nên thêm dấu gạch ngang sau câu nói thứ hai để trích dẫn rằng câu nói đó là của vị bác sĩ kia.

Bác sĩ Thẩm là người quen lâu năm của gia đình anh. Đối với ông, anh như một đứa con, đặc biệt là từ sau khi bố anh đột ngột qua đời. Thiên Đức cũng coi ông như một vị trưởng bối trong nhà. Anh trả lời lễ phép:

Mình thấy khúc này câu văn hơi rời rạc. Mạn phép góp ý một chút nhé.

Đối với ông, anh chẳng khác nào con trai ruột của mình, đặc biệt là từ sau khi bố anh đột ngột qua đời ông càng thêm yêu quý chàng trai trẻ này. Còn bản thân Thiên Đức cũng coi ông như một vị trưởng bối trong nhà, hết mực kính trọng.

- Vậy sao? Ông mỉm cười. Nhưng có ông chồng tỷ phú mà lại để vị hôn thê làm việc đến ngất xỉu thế kia cũng hơi lạ nhỉ?

Chỗ này nên có dấu (-).

Giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên khiến cô giật mình. Thiên Đức đã vào phòng từ lúc nào, anh khoát tay ra hiệu cho người hầu gái ra ngoài. Nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, anh nhìn cô cười mỉm, nụ cười cô ghét hơn bất cứ thứ gì trên đời:

Có vẻ như bạn đánh thiếu chữ nên câu này mình đọc lúc đầu tưởng đâu nụ cười của Tuyết Vũ ấy chứ!

Lúc trước mới cưới, cô rất gầy.

Mình thấy câu này hơi kì, là lúc mới cưới hay trước khi cưới vậy bạn. Nếu là lúc mới cưới thì bỏ chữ “trước” đi. Còn là trước khi cưới thì thêm chữ “khi” vào và bỏ chữ “mới” đi!

Có lẽ vì có quá nhiều phiền muộn và lo lắng. Nói thật câu này rất lủng củng, thiếu chủ ngữ, dù là độc thoại nội tâm cũng không thể thiếu chủ ngữ được.

Mãi mãi chuyện cô rời khỏi anh mười năm trước sẽ chẳng phai mờ. Mình thấy câu này viết sao sao ấy, có phải viết ngược không?

Anh ...Anh đã hết đau chưa? Cái này cách chưa đúng nha bạn.

Đọc xong 50 chương truyện mình có nhận xét tổng quát như sau:

1. Nói thật 20 chương đầu bạn viết rất chán, cốt truyện thì quá quen thuộc, tình tiết nhiều lúc không được mượt và kịch tính cao trào cho lắm.

2. Còn có một số lỗi rải rác như trên trong từng chương, bạn xem và sửa nhé.

3. Bạn vẫn chưa chú trọng vào biểu cảm, miêu tả nội tâm nhân vật, độc thoại nội tâm và nâng cảm xúc của nhân vật lên cao hơn, khi mà miêu tả cảnh và trần thuật bạn làm rất tốt.

4. Nhưng sau 20 chương đầu thì bạn viết lên tay hơn một chút, tuy vẫn chưa chú trọng vào nội tâm nhân vật nhưng văn phong đã có nét riêng, miêu tả cảnh cũng hay hơn, tuy nhiên diễn biến câu chuyện hơi bị nhanh và không được sắc nét cho lắm, nhiều lúc mình đọc mà vẫn chưa nhìn ra được khung cảnh và biểu cảm gương mặt của từng nhân vật ra làm sao.

5. Mình hy vọng sau khi bạn đọc bình luận của mình thì sẽ tập trung vào miêu tả nội tâm hơn nữa, theo mình miêu tả nội tâm nhân vật chính là cái quan trọng nhất, vì có nó bạn mới có thể dẫn dắt độc giả đi theo hướng cảm xúc mà bạn muốn định hướng, từ đó bạn cũng dễ dàng phác họa tính cách nhân vật và diễn biến nội tâm nhân vật hơn.

6. Chúc bạn thành công trong việc sáng tác truyện nhé, mình rất mong một ngày nào đó đặt chân vào nhà bạn sẽ tìm được cảm xúc theo từng bước chân nhân vật mà bạn tạo ra.
P/s: Hy vọng bạn đừng ném đá mình, cảm ơn!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
- Chỉ là mệt mỏi quá độ thôi. Nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ khỏe. Vị bác sĩ già vừa đóng hộp thuốc vừa nói với anh, ông nheo mắt hỏi- Nhưng đó là ai vậy?

Câu này do không dấu gạch ngang để phân chia nên mình đọc thấy bị khó hiểu đôi chút, đáng lẽ bạn nên thêm dấu gạch ngang sau câu nói thứ hai để trích dẫn rằng câu nói đó là của vị bác sĩ kia.

Bác sĩ Thẩm là người quen lâu năm của gia đình anh. Đối với ông, anh như một đứa con, đặc biệt là từ sau khi bố anh đột ngột qua đời. Thiên Đức cũng coi ông như một vị trưởng bối trong nhà. Anh trả lời lễ phép:

Mình thấy khúc này câu văn hơi rời rạc. Mạn phép góp ý một chút nhé.

Đối với ông, anh chẳng khác nào con trai ruột của mình, đặc biệt là từ sau khi bố anh đột ngột qua đời ông càng thêm yêu quý chàng trai trẻ này. Còn bản thân Thiên Đức cũng coi ông như một vị trưởng bối trong nhà, hết mực kính trọng.

- Vậy sao? Ông mỉm cười. Nhưng có ông chồng tỷ phú mà lại để vị hôn thê làm việc đến ngất xỉu thế kia cũng hơi lạ nhỉ?

Chỗ này nên có dấu (-).

Giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên khiến cô giật mình. Thiên Đức đã vào phòng từ lúc nào, anh khoát tay ra hiệu cho người hầu gái ra ngoài. Nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, anh nhìn cô cười mỉm, nụ cười cô ghét hơn bất cứ thứ gì trên đời:

Có vẻ như bạn đánh thiếu chữ nên câu này mình đọc lúc đầu tưởng đâu nụ cười của Tuyết Vũ ấy chứ!

Lúc trước mới cưới, cô rất gầy.

Mình thấy câu này hơi kì, là lúc mới cưới hay trước khi cưới vậy bạn. Nếu là lúc mới cưới thì bỏ chữ “trước” đi. Còn là trước khi cưới thì thêm chữ “khi” vào và bỏ chữ “mới” đi!

Có lẽ vì có quá nhiều phiền muộn và lo lắng. Nói thật câu này rất lủng củng, thiếu chủ ngữ, dù là độc thoại nội tâm cũng không thể thiếu chủ ngữ được.

Mãi mãi chuyện cô rời khỏi anh mười năm trước sẽ chẳng phai mờ. Mình thấy câu này viết sao sao ấy, có phải viết ngược không?

Anh ...Anh đã hết đau chưa? Cái này cách chưa đúng nha bạn.

Đọc xong 50 chương truyện mình có nhận xét tổng quát như sau:

1. Nói thật 20 chương đầu bạn viết rất chán, cốt truyện thì quá quen thuộc, tình tiết nhiều lúc không được mượt và kịch tính cao trào cho lắm.

2. Còn có một số lỗi rải rác như trên trong từng chương, bạn xem và sửa nhé.

3. Bạn vẫn chưa chú trọng vào biểu cảm, miêu tả nội tâm nhân vật, độc thoại nội tâm và nâng cảm xúc của nhân vật lên cao hơn, khi mà miêu tả cảnh và trần thuật bạn làm rất tốt.

4. Nhưng sau 20 chương đầu thì bạn viết lên tay hơn một chút, tuy vẫn chưa chú trọng vào nội tâm nhân vật nhưng văn phong đã có nét riêng, miêu tả cảnh cũng hay hơn, tuy nhiên diễn biến câu chuyện hơi bị nhanh và không được sắc nét cho lắm, nhiều lúc mình đọc mà vẫn chưa nhìn ra được khung cảnh và biểu cảm gương mặt của từng nhân vật ra làm sao.

5. Mình hy vọng sau khi bạn đọc bình luận của mình thì sẽ tập trung vào miêu tả nội tâm hơn nữa, theo mình miêu tả nội tâm nhân vật chính là cái quan trọng nhất, vì có nó bạn mới có thể dẫn dắt độc giả đi theo hướng cảm xúc mà bạn muốn định hướng, từ đó bạn cũng dễ dàng phác họa tính cách nhân vật và diễn biến nội tâm nhân vật hơn.

6. Chúc bạn thành công trong việc sáng tác truyện nhé, mình rất mong một ngày nào đó đặt chân vào nhà bạn sẽ tìm được cảm xúc theo từng bước chân nhân vật mà bạn tạo ra.
P/s: Hy vọng bạn đừng ném đá mình, cảm ơn!
Cảm ơn bạn, mình sẽ chú tâm hơn trong việc miêu tả nội tâm, tính cách nhân vật. Hy vọng tác phẩm sau của mình sẽ nhận được ủng hộ từ bạn!:v:v:v
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 51
Sáng hôm sau, Thiên Đức rời khỏi bệnh viện từ rất sớm. Suốt cả đêm anh đã suy nghĩ rất nhiều, lý do gì khiến Tuyết Vũ nhanh chóng từ bỏ anh, anh không tin cô không còn cảm giác gì với mình, biểu hiện của cô suốt những ngày vừa qua khiến anh tự tin vào điều đó. Còn có nguyên nhân hai năm trước cô bị tai nạn, tất cả phải làm rõ mà chỉ duy nhất một người biết được mọi chuyện.



Hiểu Khiết đang chuẩn bị ăn tối bên bờ biển lãng mạn thì có điện thoại gọi tới. Cô lầm bầm: “Không biết mình đang trong tuần trăng mật sao? Ai mà vô duyên thế không biết?”

Vương Khánh Quân ngồi đối diện nhìn cô cười cười. Hiểu Khiết bực bội lên tiếng:

- Alo!

- Tôi là Đồng Thiên Đức!

Hiểu Khiết phải mất mấy giây mới tiêu hóa được câu nói của Thiên Đức, giọng cô đầy vẻ giễu cợt:

- Có chuyện gì làm phiền chủ tịch Đồng phải hạ cố điện thoại cho tôi thế này?

Thiên Đức bỏ qua câu nói mỉa mai của Hiểu Khiết, anh vào thẳng việc chính:

- Hai năm trước Tuyết Vũ bị tai nạn, đừng nói với tôi là cô không biết?

Hiểu Khiết im lặng một lúc lâu, anh ta biết rồi. Lẽ nào đã tìm tới Tuyết Vũ, như vậy chỉ khiến cô ấy thêm đau khổ hơn thôi. Hiểu Khiết lạnh giọng:

- Tôi biết việc đó thì sao?

Thiên Đức nắm chặt tay, anh cố nén cơn giận:

- Vậy tại sao cô không nói cho tôi? Kể cả việc Tuyết Vũ mang thai nữa? Chẳng phải chúng ta đã đồng ý chuyện này rồi sao?

Hiểu Khiết cười nhạt:

- Tôi là bạn của Tuyết Vũ, lời của anh so với cô ấy có là gì, hơn nữa dù tôi có muốn nói cũng không nói cho một kẻ mặt dày trơ tráo như anh!

Thiên Đức lặng người, sao Hiểu Khiết lại nói vậy? Chẳng phải trước đây cô luôn giúp đỡ anh về lại bên Tuyết Vũ hay sao? Còn bảo anh là mặt dày trơ tráo, thật nực cười. Thiên Đức gằn giọng:

- Cô bảo ai mặt dày trơ tráo?

Hiểu Khiết cũng không hề kém cạnh, bây giờ chắc Tuyết Vũ cũng đã đến Đà Nẵng được mấy ngày rồi, tất cả mọi chuyện cũng nên bày ra cho anh ta biết tội lỗi của mình. Cô hừ lạnh:

- Tất cả đều không phải một nhà các người gây nên sao? Mẹ anh miệt thị cô ấy, vợ anh nói mấy lời khó nghe khiến cô ấy không chịu nổi lao đầu ra đường. Mà chung quy lại, vấn đề không phải bắt nguồn từ anh sao? Vô liêm sỉ, ngoài miệng nói yêu cô ấy, muốn quay lại với cô ấy trong khi mình thì có người đàn bà khác, lại còn có con với cô ta nữa. Nếu Tuyết Vũ không muốn gia đình anh tan nát thì tôi đã sớm đem chuyện này làm rùm beng lên rồi.

Thiên Đức cảm thấy thật hoang đường, anh vội hỏi lại:

- Vợ tôi? Ngoài Tuyết Vũ ra thì tôi còn người vợ nào nữa? Con, thật nực cười, chẳng phải con tôi đã bị cô giấu đi nên mọi chuyện mới như ngày hôm nay sao?

Hiểu Khiết cảm thấy kỳ lạ, cô cau mày:

- Chẳng phải anh và cái cô nghệ sĩ gì đó có con sao? Lại còn sắp kết hôn nữa? Cô ta rảnh việc chạy tới nói cái gì đó với Tuyết Vũ hại cô ấy mất bình tĩnh chạy ra đường bị xe đâm phải. Đến khi anh đến thì cũng phải nói dối cho gia đình các người êm ấm, Tuyết Vũ thật quá hiền nên mới bị các người hại ra nông nỗi đó.

Thiên Đức không tin nổi vào tai mình, hóa ra tất cả mọi chuyện đều từ Bạch Băng mà ra, chẳng trách Tuyết Vũ không muốn quay về bên anh. Là cô tưởng anh đã có gia đình sao? Thiên Đức cười cay đắng, vậy mà hai năm qua anh luôn sống trong thù hận với cô, chẳng tìm hiểu kỹ mọi chuyện. Cả đời anh vốn luôn cẩn thận trong mọi chuyện vậy mà lần này lại mắc một sai lầm lớn đến vậy.

Hiểu Khiết cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nghe giọng Thiên Đức thì hình như mọi chuyện đang lệch đi hướng nào đó. Chưa kịp để cô hỏi rõ, Thiên Đức đã lên tiếng:

- Tôi không hề kết hôn với Bạch Băng, cô ta rời đi ngay sau khi Tuyết Vũ đi khỏi. Cả hợp đồng cũng chấm dứt từ hai năm trước.

- Cái gì? Hiểu Khiết lắp bắp – Con khốn, vậy mà nó lại dám…

Thiên Đức cắt ngang lời cô:

- Yên tâm, cô ta hại chúng tôi tới bước đường này, tôi nhất định không để yên. Bây giờ tôi muốn biết mọi chuyện về Tuyết Vũ, nói cho tôi đươc chứ?

Sau giây phút tức giận, Hiểu Khiết cũng trở nên bình tĩnh hơn, giọng cô dịu lại:

- Nếu đúng như lời anh thì tôi xin lỗi. Nhưng bất kỳ ai là tôi trong hoàn cảnh đó cũng đều sẽ làm vậy thôi!

Giọng Thiên Đức trầm xuống:

- Mọi việc cũng qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Những điều cô biết hai năm trước và cả bây giờ về Tuyết Vũ hãy cho tôi biết.

 

Bloodyvenus

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/5/14
Bài viết
31
Gạo
0,0
Bạn bị nhiễm phong cách của truyện ngôn tình đúng không nhỉ?
Hì hì. Dù sao cũng ủng hộ bạn.
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
P ơi còn viết truyện bí mạt đằng sau chiếc mặt nạ k vậy
>:D<Vẫn đang viết bạn à, nhưng mình định hoàn thành sơ bộ mới tiếp tục đăng lên, vừa viết vừa đăng mệt quá! Cảm ơn bạn vẫn còn nhớ truyện này của mình!:D
 
Bên trên