CHƯƠNG I : GẶP GỠ
Tháng Tám mùa thu, tuy không có nhiều lá rụng, nhưng trời cao trong xanh, không khí dễ chịu. Và tôi yêu mùa thu, mùa thu làm con người ta cảm giác man mác buồn, có chút lãng mạn, quan trọng hơn thế, mùa thu là mùa đẹp nhất cho bộ sưu tập ảnh của tôi. Phải, tôi thích chụp ảnh, nói đúng hơn là đam mê chụp ảnh, ước mơ của tôi là có được 1 phòng chụp ảnh và rửa ảnh của riêng mình. Đi đâu tôi cũng chụp ảnh, dù cái nhỏ nhất tôi cũng chụp lại, từ cái lá rụng đến chiếc cánh hoa rồi là cành củi khô, giống như họa sĩ ghi lại những hình ảnh bằng bút vẽ, còn tôi lưu chúng lại bằng nước ảnh và máy ảnh. Đam mê là vậy, ấy thế nhưng bây giờ tôi đang ngồi trong 1 giảng đường đầy ắp những con người, giảng đường đại học. Trường tôi học là 1 trường kinh tế, hôm nay là buổi đầu của năm học thứ hai. Tất cả gần 200 sinh viên cùng khóa tôi có mặt hôm nay để phân chia ngành học và lớp học. Với tôi lớp nào không quan trọng, tôi đâu có thích kinh tế. Nhưng sao không ai thắc mắc rằng tại sao tôi thích nhiếp ảnh như thế mà lại học trường kinh tế nhỉ? Thôi thì tôi trình bày luôn vậy. Lý do rất đơn giản, tôi thích chụp ảnh từ hồi cấp 3, gia đình tôi biết điều ấy, nhưng không ai cho tôi theo đuổi ước mơ ấy của tôi cả. Họ muốn tôi học kinh tế, dĩ nhiên tôi không nghe, cuối cùng bố tôi dùng hạ sách với tôi, trao thưởng. Ông nói, nếu tôi thi đỗ và học trường kinh tế do ông chọn thì sẽ mua cho tôi cái máy ảnh cơ mà tôi thích. Điều kiện hấp dẫn, cái máy ảnh ấy cả chục triệu chứ có ít đâu, mà tôi thì đang “thèm khát” nó, thêm 1 điều nữa, tôi nghĩ, dù học gì nhưng tôi vẫn có thời gian chụp ảnh là ok rồi. Và thế là tôi điền vào đơn thi vào trường kinh tế này.
Hôm nay là ngày công bố kết quả thi chọn ngành của năm nhất, nói là thi chứ thực chất là đăng kí chọn ngành theo nguyện vọng, sau đó làm 1 bài thi, nếu đủ tiêu chuẩn thì sẽ học ngành đó. Giảng đường đông vui, ồn ào, náo nhiệt hẳn so với mọi ngày. Chỗ này dăm ba bạn ngồi tán gẫu, chỗ kia 1 hội ngồi hàn huyên, tôi chỉ biết ngồi quan sát, cũng không có hứng thú tham gia cùng họ. Bởi lẽ trong lớp tôi đâu có nói chuyện với ai, số buổi tôi đi học với số buổi tôi nghỉ học cũng xấp xỉ nhau. Nhàn rỗi, tôi quan sát quanh giảng đường một lượt, đâu đâu cũng thấy tiếng nói cười, rồi trêu ghẹo nhau. Chỉ có hai góc gần cuối phòng, có hai cô gái cũng giống tôi, ngồi một mình, không ai nói chuyện với ai. Cô góc bên phải có mái tóc xoăn, trông có vẻ phong cách, ăn mặc khá sành điệu. Không phải là tiểu thư quá nên không ai chơi cùng chứ? (Ấn tượng đầu gì mà xấu thế nhỉ?). Còn phía dưới là cô khác, trông có vẻ hiền lành, chất phác hơn, đôi mắt có vẻ luôn mơ mơ màng màng, liệu có phải người mộng mơ quá đáng không đây? (Sao đầu óc tôi lúc ấy nghĩ người ta xấu thế nhỉ *=*). Mười phút sau thấy có giám thị vào, khi cô bước vào cả giảng đường bỗng im bặt. Ngẩng đầu, mới biết là cô giáo trẻ bước vào, tôi biết cô này, cô nổi tiếng giảng hay, lại rất hiền, rất biết cách làm cho người khác lắng nghe mình. Tôi có ngồi nghe cô giảng đôi ba lần (1 năm học mà ngồi nghe 2, 3 lần… chịu thật), đúng là cô giảng rất hay nha, rất thuyết phục nha.
Giảng đường im lặng, giọng vàng của cô cất lên:
“Chào các bạn, hôm nay là buổi đầu của năm học 2, nhưng chúng ta chỉ nhận thông báo về lớp học chuyên ngành, sau đó chúng ta có một khóa huấn luyện quân sự trước khi bước vào năm học chính thức”
Nói đến đây, cô bỗng ngừng nói, thay vào đó là tiếng bàn tán xôn xao của sinh viên. Ai cũng băn khoăn khóa huấn luyện kia như thế nào, kéo dài bao lâu, rồi thêm cả những tiếng kêu gào của mấy nàng tiểu thư nhà giàu, nào là không chịu được khổ, vân vân vũ vũ… Cũng không biết cô giáo trẻ làm cách nào để cho gần 200 sinh viên trật tự để cô tiếp tục nói nữa, lúc ấy tôi đâu có tâm trí mà nghe chứ, tâm hồn tôi còn đang bay bổng đến bộ sưu tập mùa thu, vẫn còn thiếu vài kiểu nữa.
Cũng giống như những ngày đi học, tôi ngồi nhìn ra cửa sổ, chỗ ngồi quen thuộc, và làm công việc quen thuộc, ngắm cảnh và tìm góc chụp. Mãi cho đến khi các bạn đồng thanh trả lời: “Vâng ạ”, mới kéo tôi quay trở lại thực tại. Lúc đó cũng không biết những gì đang xảy ra, bỗng cô giám thị gọi tên tôi “Lưu An”, tôi bỗng giật mình rồi “Dạ” một tiếng rõ to, sau đó cô gọi tôi lên trên chỗ bục giảng, còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ biết lững thững đi lên. Đi đến đâu, tiếng bàn tán xôn xao đến đó. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nhìn quanh, tìm kiếm mọi ánh mắt, mong họ giải thích cho tôi; nhưng ai ngờ họ đâu có giải thích mà ngược lại, họ ném cho tôi cái nhìn khinh bỉ, chỉ chi trỏ trỏ vào mặt tôi mà thì thầm với nhau. Giảng đường rộng, tôi đi mãi mà chưa đến được chỗ cô giáo, sao thời gian lúc ấy lại chậm đến thế chứ? Tôi ước gì tôi không ở đây lúc này, cảm giác thật khó chịu khi bị dèm pha thế kia. Trong thời gian đi lên bục giảng, tôi cũng nghe thấy cô giáo xướng 2 cái tên khác “Phan Diệu Linh và Đỗ Ngọc Phương”, hóa ra cũng có người cùng cảnh ngộ như tôi, quay qua nhìn, thật bất ngờ lại là 2 người ngồi “tự kỉ” khi nãy tôi quan sát được. Không phải là có duyên thế chứ?!
Sau khi đứng ổn định trên bục giảng, cô giáo từ tốn hỏi chúng tôi, lần lượt từng người một : “An, Linh, Phương, các em có biết tại sao cô gọi các em lên đây không?” Giọng cô thật nhẹ, cũng thật hiền mà sao tôi nghe nó lại nặng nề và ngập tràn thuốc súng thế chứ. Cả 3 đứa tôi im lặng lắc đầu, cô tiếp tục: “Các em không nghe cô vừa nhắc gì sao, từ đầu đến giờ có nghe gì không?”. Đúng rồi, đúng mùi thuốc súng đấy. Lại lần nữa im lặng, cô kiên nhẫn tiếp tục: “Trong gần 200 sinh viên tham gia kì thi chọn ngành vừa rồi, duy chỉ có ba em không đạt yêu cầu”
WHAT? Không đạt yêu cầu ? không đạt yêu cầu, mắt tôi mở to, nhìn cô giáo trẻ rồi lại cúi gằm xuống. Không thể tin nổi, tôi học đâu có đến nỗi nào, sao lại không đạt yêu cầu được cơ chứ? Cũng ngỡ ngàng không kém gì tôi, hai bạn bên cạnh cũng “đơ” mất vài giây rồi lại cúi đầu giống tôi. Thấy vậy cô giáo nói tiếp:
“Cô không biết các em làm bài thế nào, nhưng cả ba em, điểm tất cả các môn đều không đạt yêu cầu, dù là môn chuyên ngành các em chọn cũng không đủ điểm trung bình”
Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt như thế, thật quá xấu hổ đi, bây giờ làm sao mà ăn nói với gia đình tôi đây???
“Đã vậy, ngồi trong lớp còn không tập trung, cô nhắc đến mấy lần còn không ai biết gì, cả ba em luôn” - Cô giáo vừa nói vừa lướt qua chúng tôi một lượt. Sao giảng đường lại im lặng đến thế, sao không khí ngột ngạt vậy chứ, thật kinh khủng, ba chúng tôi, đứng đây làm tâm điểm cho người ta mắng nhiếc, thật quá nhục nhã mà. Bỗng nhiên tôi thấy đồng cảm với hai bạn đến lạ, và cũng may là có hai bạn đứng cùng trên đây, chứ không tôi tự tử luôn rồi.
Giọng cô giáo càng ngày càng to, càng ngày càng rõ, cô hỏi: “Thế có biết mai phải làm gì không?”
Ba đứa tôi, cùng trả lời, nhưng mỗi đứa lại một câu. Tôi nói: “Chuẩn bị học huấn luyện quân sự ạ”, Linh nói “ Có ạ” còn Phương cũng “Học ạ”. Sau khi trả lời xong, cả giảng đường cười ồ lên, cô giáo liếc xéo chúng tôi một cái rõ dài, rồi nói tiếp: “Đúng, là phải học huấn luyện quân sự, nhưng còn gì nữa có biết không?”
Cả ba lại lắc đầu, lần này cô mất kiên nhẫn rồi quát ầm lên:
“ Đấy! Cái tội nói thì không nghe, đi học thì nghỉ nhiều, ngồi thì không nghe, đến lúc mất quyền lợi đừng có trách”. Sao cô lại quát to đến thế chứ, chúng tôi đâu có cố ý, tại cô cứ không đi vào cái chính, cứ quanh co mãi thì chúng tôi mới có thời gian bay bổng thế chứ. Thấy cô im lặng, cả lớp im lặng, tôi ngẩng đầu, hóa ra cô đang cố kìm nén, thở dốc, chắc vụ này chúng tôi chết chắc rồi, làm cho cô hiền nhất trường phải xung lên thế này. Khoảng một phút sau, thấy cô nói tiếp:
“Về chuẩn bị tư trang ngày mai đi học, đồng thời ôn lại kiến thức, sau khi học quân sự xong sẽ thi lại lần nữa, không đạt nữa thì chờ năm sau mà thi, rõ chưa?” - Càng về cuối, âm thanh càng cao, chúng tôi sợ tái mặt, chỉ biết cúi đầu rồi “Vâng ạ” một câu. Tiếp theo đó cô quay xuống nhắc nhở lớp rồi quay lưng đi thẳng ra cửa, mặc kệ cho chúng tôi đứng đó. Dần dần, các bạn kéo nhau ra về, ai đi qua chúng tôi cũng phải thêm câu “chào” cộng với ánh mắt mà tôi chỉ thấy có trong ti vi hay trong truyện, thật không ngờ hôm nay mình được trải nghiệm. Cũng phải thôi, ai bảo chúng tôi làm cho thiên thần trong mắt bọn họ nổi giận, giờ đây chúng tôi là đồng bọn, cùng một thuyền và bị “tẩy chay” rồi. Quá thảm mà!
Đợi cho các bạn đi hết, chúng tôi mới ngẩng đầu, nhìn qua nhau, rồi không ai nói với ai câu nào, quay về chỗ lấy túi xách rồi ra về. Thấy Phương đang hướng chúng tôi đi tới định nói gì đó thì điện thoại tôi đổ chuông, mở ra xem, thì ra là bố tôi gọi. Chết rồi, làm sao đây?! Tôi biết trình bày sao với bố bây giờ? Cầm máy, nhìn qua hai bạn và tôi tìm một góc nghe điện thoại. Sau khi nói chuyện với bố xong, quay qua trong lớp thì thấy hai bạn kia đã về. Tôi cũng lững thững bước ra về.