Cứ như vậy mà yêu em - Hoàn thành - Vĩ Y

Đinh Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/8/14
Bài viết
579
Gạo
0,0
Dạo này bận quá, nên quyết định đọc xong cái truyện này mới nhảy sang đọc tiếp cái truyện Bản sonata thứ mười bốn được. Ra chương mới đi nhá, mình ủng hộ!
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Thanks nobuomthanky
Vì mấy hôm nay bận làm thí nghiệm nên chậm trễ. Sẽ cập nhật sớm!
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 36. HỌP LỚP


Buổi họp lớp diễn ra tại nhà hàng Liên Châu. Khiết Khiết không thể bỏ mặc Tiểu Phi nên quyết định tham dự. Một trong những lý do bạn không nên đến trễ một buổi liên hoan là những người khác sẽ nhìn bạn như vật thể lạ. Khiết Khiết hoàn toàn hiểu thấu điều này vì tất cả những người trong nhà hàng đều đang biểu hiện kiểu đó.

Cô nói xin lỗi rồi ngồi xuống cạnh Tiểu Phi, bất ngờ là anh Viễn Nam cũng đi. Cô nhẹ nhàng gật đầu chào anh, nói giọng thì thầm:
“Làm hòa rồi à?”.

“Ừ, là anh ấy xin lỗi mình, mình cũng không chấp nhặt làm gì!” Tiểu Phi đắc ý nói còn Khiết Khiết thì cố nén cười.

“Mà sao cậu đi trễ vậy?”

“Mùa này không tốt cho chuyện yêu đương nên ở nhà cũng có một người vừa cãi nhau với người yêu.”

Tiểu Phi ngạc nhiên:
“Linh Lan sao? Cậu ấy sao rồi?”

“Lần cuối mình nhìn thấy thì cậu ấy đang chuyển sang hộp khăn giấy thứ ba.” Khiết Khiết thở dài.

Giọng một người khác cắt ngang cuộc trò chuyện:
“Tâm Khiết! Sau cậu lại đi một mình? Mọi người đều đi với người yêu mà, hay cậu đang cố giấu bạn trai vậy?”

Khiết Khiết mỉm cười vui vẻ:
“Không phải, mình chỉ là bị bạn bè lừa gạt.”

“Ý cậu là sao?” Hồng Liên hỏi tiếp.

“Cậu không cần để tâm làm gì! Trong thông báo không có nói là không thể đi một mình mà!” Cô quay sang nói qua kẽ răng với Tiểu Phi. “Nếu không mình đã không leo cây ở đây rồi!”

Tú Phương xen vào câu chuyện với âm điệu ngạo nghễ:
“Có phải cậu chưa có người yêu không? Vậy cũng không cần phải ngại. Mà mình tưởng Vinh Thượng có nhiều chàng trai ưu tú lắm, chẳng lẽ không có ai cậu thích sao? Nói thật… bây giờ cậu có hối hận đã từ chối Gia Thanh lúc trước không?”

Khiết Khiết có thể hiểu được ý cô ta. Tú Phương bây giờ là người yêu của Gia Thanh và rõ ràng cô ta vẫn để bụng chuyện trước kia Gia Thanh tỏ tình với cô.

“Cậu nhắc lại chuyện đó làm gì?” Tiểu Phi khó chịu.

“Mình chỉ quan tâm bạn bè, lúc trước cậu ấy nổi tiếng khó tính nên mình mới hỏi vậy thôi.”

Cả hai bắt đầu đôi co trong khi hai nhân vật chính chẳng nói gì. Gia Thanh thì đang nốc bia còn Khiết Khiết suy nghĩ xem nên ăn món nào. Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Tiểu Phi làm cô tắt ngay thú vui ăn uống.

“Ai nói với cậu Tâm Khiết không có bạn trai. Cậu mà biết bạn trai cậu ấy là ai thì đứng có mà ganh tị!”

Tú Phương cũng không vừa:
“Vậy cậu nói xem anh ta là ai?”

“Là…” Tiểu Phi dừng nói vì nhận ra giọng đằng hắng của cả Khiết Khiết lẫn Viễn Nam, cô bức bối uống hết cốc nước trước mặt.

Nhưng Tú Phương vẫn không bỏ cuộc và những người khác thì hình như càng có hứng thú:
“Sao hả? Không nói được sao?

“Đủ rồi đó Tú Phương!” Giọng Gia Thanh vang lên và mọi người đều nhìn về phía anh ấy, không ai để tâm có người bước vào. Mặt Tú Phương đỏ ửng không rõ vì tức giận hay ngượng ngùng.

“Em chỉ hỏi thôi mà, có gì không được?”

Hồng Liên tiếp lời: “Thật ra tụi mình cũng quan tâm!”

Khiết Khiết nói mát mẻ:
“Thật không ngờ đời tư của mình lại được hoan nghênh như vậy!”

“Chỉ vì cậu không dám nói cho rõ thôi!” Tú Phương nhếch miệng cười nhạo báng. “Nếu cậu hối hận thì mình cũng không trách. Tình địch mình có rất nhiều, thêm cậu cũng chẳng sao!”

“Em hối hận chuyện gì vậy Khiết Khiết?” Giọng Thượng Vĩ làm tất cả mọi người giật mình, giương mắt nhìn anh.

Khiết Khiết quay lại suýt trẹo cổ. Nhưng Thượng Vĩ không nhìn cô, anh nói với những người khác:
“Xin chào, tôi là bạn trai của Tâm Khiết, Thượng Vĩ!”

Cả dãy bàn đột nhiên ồn ào, giọng ai đó nói:
“Anh là chủ tịch của Vinh Thượng đúng không? Xin… xin mời ngồi!”

Họ nhường lại chiếc ghế cạnh Khiết Khiết, Thượng Vĩ ung dung ngồi xuống. Khiết Khiết hoàn hồn xong quay sang Tiểu Phi.

“Là cậu đúng không?”

Nhưng người trả lời là Viễn Nam:
“Là anh nói cho chủ tịch biết! Anh nghĩ anh ấy nên biết việc này.”

“Cậu ấy làm rất tốt!” Thượng Vĩ cũng tham gia.

Không biết nói gì nên cô thôi luôn. Lần đầu tiên Khiết Khiết bối rối trong cả buổi tối. Tú Phương á khẩu một lúc thì lấy lại được tự tin:
“Có đúng anh ấy là bạn trai của cậu không Tâm Khiết? Nãy giờ cậu cũng chẳng nói gì!”

Xung quanh bị ánh mắt của mọi người thiêu đốt, sự tò mò được nhân đôi trong khi Tiểu Phi khoái chí cười.

“Phải! Anh ấy là bạn trai mình!” Khiết Khiết nói xong thì tiếng bàn tán lại nổi lên, Thượng Vĩ thì rõ là vui vẻ, trong khi Tú Phương và cả Gia Thanh trông như vừa bị đấm vào mặt. Mọi người trò chuyện rôm rả một lát thì Hồng Liên hỏi:

“Cậu thật sự giấu kỹ quá đó, hai người bắt đầu bao lâu rồi?”

Giọng Gia Thanh cất lên trước khi cô kịp trả lời:
“À, chẳng phải tháng trước có tin chủ tịch đây đính hôn rồi sao, nhưng sau đó thì bị hủy bỏ.”

Lời nói này hút hết âm thanh xung quanh. Biết vậy ở nhà ôm Linh Lan khóc còn hay hơn. Khiết Khiết chán ngán nghĩ. Tuy nhiên Thượng Vĩ không có vẻ gì là lúng túng hết, lực sát thương tỏa ra không nhẹ dù anh mỉm cười nhã nhặn.

“Tin tức… là một thứ hoàn toàn có thể thao túng được!” Câu nói đơn giản của anh làm Gia Thanh im bặt và mọi người cũng bắt đầu nói sang chuyện khác.

~oOo~​

“Sao chủ tịch lại đến?” Khiết Khiết hỏi khi ngồi trong xe về cùng Thượng Vĩ.

“Vì anh là bạn trai của em… lúc nãy em cũng đã xác nhận mà!”

Khiết Khiết bĩu môi, chủ tịch giỏi nhất là giở thủ đoạn, thứ hai là giăng bẫy cho người ta nhảy vào.
“Vậy sao chủ tịch lại không nói trước?”

“Chỉ mới quyết định vào phút cuối!” Thượng Vĩ nói, vẫn tập trung lái xe.

“Nếu là vậy thì chắc anh quyết định sau khi dự một buổi tiệc nào đó!”

Chủ tịch đang mặc một bộ trang phục sang trọng chỉn chu. Nói vậy rõ ràng chỉ để chống chế thôi.
“Nếu biết có chuyện vừa rồi thì anh đã mặc một bộ thích hợp hơn, bộ này không đẹp lắm!”

“Nếu biết có chuyện vừa rồi thì em đã ở nhà.”

Thượng Vĩ khẽ cười không nói, Khiết Khiết thì đang nghịch móc điện thoại. Một lát sau thì chủ tịch hỏi:
“Người tên Gia Thanh đó là ai?”

“Tình địch của anh!” Cô nói nhẹ nhàng.

Thượng Vĩ bật cười:
“Chẳng phải em từ chối anh ta rồi sao. Đối thủ này không cần tốn sức anh cũng đã hạ được!”

Chương 35 <<.........................................................................................>> Chương 37
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 37. RA MẮT PHỤ HUYNH


Cả tuần sau tâm trạng của Linh Lan vẫn không cải thiện gì. Chuyện là cô ấy đã bắt gặp cảnh thân mật giữa Triệu Hồng Minh và bạn gái cũ, sau đó mặc kệ lời giải thích của anh ấy mà bỏ đi. Khiết Khiết dùng đủ cách cho cô ấy vui hơn nhưng cũng không hiệu quá, cuối cùng đành đi tìm anh Minh.

Cô nhấn chuông cửa rồi chờ đợi, tuy nhiên người mở cửa là Triệu Quân.

“Tâm Khiết, thật không ngờ là cô, vào nhà đi!”

Khiết Khiết bước vào nhà, anh Hồng Minh đang ngồi trên ghế sofa, trông có vẻ không khá hơn Linh Lan là mấy.

“Khiết Khiết, là em sao. Anh xin lỗi, nhà bề bộn quá! Em ngồi đi.”

Câu nói hoàn toàn miêu tả chính xác tình trạng căn nhà, trông như ở đây vừa xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba.

“Anh trông không ổn lắm!” Khiết Khiết ân cần nói.

“Anh không sao. Linh Lan… Linh Lan sao rồi? Cô ấy có nhắc đến anh không?”

Cô thở dài:
“Chủ yếu là khóc thôi. Tháng này tụi em mua khăn giấy còn nhiều hơn cả năm trước cộng lại nữa.”

Triệu Hồng Minh không nói gì, trông thiểu não hết sức.

“Anh ấy cứ như vậy suốt cả tuần nay!” Triệu Quân nói với Khiết Khiết sau khi anh Minh đi rửa mặt.

“Hai người họ đang vằn vặt nhau. Linh Lan cũng không khá hơn. Vậy nên tôi mới đến đây tìm anh ấy.”

“Cô rất quan tâm đến bạn bè!”

“Thật ra không phải bạn bè nào tôi cũng quan tâm. Linh Lan càng là trường hợp đặc biệt… Mà có phải anh cũng đến vì anh Hồng Minh không?”

Triệu Quân mỉm cười:
“Không phải, tôi đến vì có chút công việc, khi ghé thăm thì thấy anh ấy thế này.”

Một lát sau Triệu Hồng Minh đi ra rồi ngồi xuống ghế.
“Em tìm anh có việc gì Khiết Khiết?”

“Em định đến tính sổ với anh, nhưng coi bộ em chẳng cần làm gì thì anh cũng đủ thê lương rồi!”

Triệu Hồng Minh nhìn cô ngạc nhiên trong khi Triệu Quân bật cười. Khiết Khiết thì tập trung vào nét mặt thảm thương của người đối diện.

“Anh xin lỗi, không thể giữ lời với em!”

“Em không thường tha lỗi cho người khác, em thích lấy công chuộc tội hơn nên anh đi làm hòa với Linh Lan đi!”

“Cô ấy nói không bao giờ muốn gặp anh nữa!” Triệu Hồng Minh lẩm bẩm đáng thương.

Khiết Khiết chán ngán:
“Giận quá mất khôn, nếu cậu ấy thật sự muốn chia tay với anh thì em đã không cần đi mua cả lố thuốc nhỏ mắt. Em hỏi anh, anh có còn yêu cậu ấy không?”

“Dĩ nhiên là anh vẫn yêu Linh Lan!”

“Em tin anh. Vậy nên anh đến nói rõ với cậu ấy đi, nhà tụi em sắp ngập tới nơi rồi mà em thì không có biết bơi!”

Triệu Quân nhìn cô thích thú trong khi Triệu Hồng Minh hỏi:
“Em thật sự nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho anh?”

“Em biết là cô ấy sẽ tha thứ cho anh!” Khiết Khiết kết luận chắc chắn.

“Anh hiểu rồi! Cảm ơn em!”

“Tốt, vậy em về đây!” Khiết Khiết nói rồi gật đầu chào cả hai. Đi đến cửa thì cô nhớ ra một chuyện. “Anh nhớ chỉnh trang lại trước khi đi gặp cậu ấy nha! Anh như thế này em sợ Linh Lan sẽ chia tay thật!”

~oOo~​

Sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng Linh Lan và Triệu Hồng Minh cũng làm hòa. Khiết Khiết nhẹ nhõm hơn hẳn, cô không cần cứ hễ tan ca là chạy về nhà canh chừng Linh Lan tự dìm chết bản thân trong nước mắt. Tuy nhiên Thượng Vĩ cũng vui không kém.

Cả hai đi dạo với nhau xung quanh công viên gần nhà sau khi hết giờ làm.
“Chủ tịch! Em muốn ăn kem, anh đi mua cho em đi!”

Thượng Vĩ cau mày nhìn cô:
“Em cảm thấy anh thích hợp để sai vặt à?”

“Không, em chỉ thấy là bạn trai em thì sẽ sẵn lòng làm những việc này.”

Vậy là Thượng Vĩ đi mua cho cô thật, ba chữ ‘bạn trai em’ quả nhiên có hiệu quả. Cô ngồi chờ anh cũng trên chiếc ghế lần trước.

“Anh vẫn ăn vị táo sao?”

“Anh thích vị này!”

Khiết Khiết nhìn anh, bỗng nhiên tâm trạng chùn xuống. Không còn vị giác chắc chắn sẽ khó chịu lắm.
“Anh biết mình là cực phẩm nhưng em cũng không cần nhìn anh như vậy!”

“Hả? À…”

Khiết Khiết xấu hổ quay đi, chủ tịch quàng tay ôm lấy cô. Nhỏ nhẹ nói:
“Sau này có thể từ từ mà nhìn!”

Cô mỉm cười tựa đầu vào người anh hỏi.
“Chủ tịch, anh thích em bao lâu rồi?”

“Anh không có tính!”

Khiết Khiết ngẩng lên:
“Vậy anh thường tính thứ gì?”

“Thời gian ở bên em… nhưng lúc nào cũng thấy không đủ.” Anh nói rồi siết chặt tay hơn. “Ngày mai đi với anh đến một nơi! Anh đã xin nghỉ cho em rồi.”

“Chủ tịch đang ra lệnh sao?” Khiết Khiết nheo mắt.

“Nếu em không đi thì anh cũng không ép!”

“Anh đã ép rồi, và em đồng ý!”

~oOo~​

Khiết Khiết cảm thấy hôm nay có vẻ như có gì đó không bình thường. Chủ tịch chẳng phàn nàn tiếng nào dù cô xuống trễ đến gần cả tiếng đồng hồ. Nhưng như vậy cô lại bắt đầu thấy sợ hơn.

“Chủ tịch, anh giận sao? Em ngủ quên nên mới trễ giờ!”

“Biết lỗi thì tốt!” Anh mở cửa xe cho cô.

“Chỉ vậy thôi sao? Anh có chỗ nào không khỏe à?”

Thượng Vĩ nhìn cô chằm chằm, bước lên mấy bước. Khiết Khiết cứ vậy mà thụt lùi. Anh nói giọng gian trá:
“Vậy em muốn anh làm gì thì mới cho là khỏe?”

Cô mỉm cười tinh nghịch:
“Trễ giờ rồi, chúng ta đi thôi!”

Khởi hành được một lát thì Khiết Khiết nhận ra cái không bình thường thứ hại. Chủ tịch đang mặc toàn một cây đen.

“Chủ tịch à! Mình đang đi đâu vậy?”

“Đến nơi thì em sẽ biết!”

Khiết Khiết không hỏi nữa, dù sao cũng quen chuyện này rồi. Cô bắt đầu chuyển sang ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Điểm đến lần này cũng gây ngạc nhiên không kém mấy lần trước.

“Bất ngờ lắm à?” Thượng Vĩ hỏi khi Khiết Khiết xem xét xung quanh.

“Anh đưa em đến đây làm gì?”

Chủ tịch thở ra rồi nói: “Gặp phụ huynh!”
Anh nắm lấy tay cô, bắt đầu đi vào khu nghĩa trang rộng lớn. Giờ cô mới để ý anh đang cầm bó hoa bách hợp trắng to đùng.

~oOo~​

Một lát sau cả hai trở ra. Tâm trạng Thượng Vĩ có vẻ không tốt lắm nhưng Khiết Khiết càng buồn hơn. Nếu biết trước thì có thế nào cũng không dậy trễ rồi! Cô vừa đi vừa nghĩ, suýt nữa thì tông thẳng vào chủ tịch.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Cô lắc đầu rồi đi lên xe, định đóng cửa thì chủ tịch chặn lại. Anh cuối xuống nhìn cô nghi ngại.

“Em không sao, chỉ là hơi mệt thôi!” Khiết Khiết nói.

“Thật không?”

Khiết Khiết gật đầu, Thượng Vĩ chỉ im lặng. Khi đã yên vị rồi anh vẫn không khởi động xe.

“Anh chỉ không muốn em suy nghĩ nhiều thôi!” Anh nói với chút biện bạch.

“Em đâu có giận anh… em chỉ là…” Không nghĩ ra được vế sau nên cô bỏ lửng câu luôn. Chẳng lẽ lại nói vì thấy anh là đứa trẻ mồ côi đáng thương quá.

Thượng Vĩ nghiêng người hỏi:
“Thật sự không giận?”

Cô gật đầu lần nữa. Chủ tịch khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô.

Chương 36 <<
* * *
(Lời của Ban quản trị Gác Sách: Truyện đã được đăng lên thư viện nên mời các bạn đọc tiếp các chương cuối tại ĐÂY.)
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Đinh Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/8/14
Bài viết
579
Gạo
0,0
Sao không tag tên tôi?
Chị phải vào công ty giờ. Cất truyện em lại, đọc sau vậy nhá! Nhanh nhanh đăng hoàn cho chị còn đọc nhá!
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Sao không tag tên tôi?
Chị phải vào công ty giờ. Cất truyện em lại, đọc sau vậy nhá! Nhanh nhanh đăng hoàn cho chị còn đọc nhá!
Sorry! Mình quên mất! :P
Truyện tới đây đã hoàn ngoại truyện mình sẽ up nhanh nhất có thể! :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên