Chương 9: Biệt đội diệt quỷ
Người phụ nữ bước vào, đóng sập cánh cửa lại, ánh sáng bên ngoài cũng không còn hắt nữa. Bốn người nheo mắt nhìn cho rõ hình thù của “quỷ” mà họ đi tìm. Trước mắt họ không phải là con quái vật như tưởng tượng mà là một cô gái xinh đẹp, mái tóc thẳng ngang vai được tóc tết cùng những dây vải đủ màu, đôi mắt sáng màu xanh nước biển, trên trán buộc ngang một sợi dây vải mảnh, cô mặc trang phục giống như những cô gái Di – gan*, rất trẻ trung phóng khoáng, tay cầm một chiếc giỏ được đan bằng tre. Bốn người bạn lúng túng không biết nên tấn công hay phòng thủ, cô gái kéo một chiếc ghế ngồi xuống nói:
- Nào những vị khách, chúng ta làm quen chứ?
- Cô là ai? – Roy hỏi.
- Oao, tôi mới là người cần hỏi chứ? Các người đang đứng trong nhà tôi mà? – Vừa nói cô gái vừa lấy một quả táo trong giỏ lau vào vạt áo rồi cắn một miếng.
- Rốt cuộc cô là người hay là quỷ? – Logan hỏi.
- Này, anh chàng đẹp mã câu hỏi như thế không hợp với một lời chào hỏi đâu.
- Rốt cuộc cô là ai? – Aren hỏi.
- Tôi ư? Tôi là chủ căn nhà này – Nói rồi cô gái lại cắn một miếng táo, nhai nghe giòn dụm.
- Chúng tôi nghe nói rằng trên miệng núi lửa là nơi sinh sống của quỷ? – Sela nói.
- Đúng là những kẻ thích nhiều lời, tôi chưa bao giờ thích những kẻ đó cả.
Cô gái đứng dậy, đẩy chiếc ghế ra, với lấy giỏ táo đặt dưới đất để lên mặt bàn, vừa nói:
- Thôi nào, mọi người chắc cũng đi một đoạn đường dài rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé.
Cả bốn người bạn cùng im lặng, họ phân vân không biết nên làm gì trước tình huống này, thứ họ dự tính là một cuộc ẩu đả, không phải một cuộc trò chuyện. Thấy bốn người vẫn không nhúc nhích, cô gái bật cười, rồi nói:
- Thôi nào, tôi không phải quỷ quái gì cả, tôi chỉ là một phù thủy mười chín tuổi thôi. Nào nào, các chàng trai và cô gái mau bỏ dao và kiếm xuống đi nào. Kìa cô gái tóc xù, đúng rồi, cô đấy mau bỏ thứ quái quỷ trên tay xuống đi nào. Cả cô nữa, cô không cần đứng đó đâu, lại đây ngồi nào.
- Nhỡ cô hại chúng tôi thì sao? Làm sao để chúng tôi tin cô? – Aren ngây ngốc hỏi.
- Ha ha ha…Nếu tôi là quỷ nãy giờ các người đã bị tôi ăn thịt rồi. Mau ngồi xuống đi.
Bốn người e dè ngồi xuống, cô gái lấy trong giỏ vài thứ quả mời họ dùng thử. Đương nhiên là lúc này họ không dám thử rồi. Logan dò hỏi cô gái:
- Cô tên gì? Tại sao lại ở đây một mình.
- Thôi được rồi, lâu lắm rồi mới có khách, trò chuyện một chút chắc cũng không sao. Dù sao các người cũng chưa chắc sống sót ra khỏi đây. Ha ha ha… đùa đấy. Xin tự giới thiệu tôi là Nim, bố mẹ tôi đều là thầy phù thủy từ nơi khác đến đây, nhưng đám dân làng trong đó, họ không ưa chúng tôi lắm. – Vừa nói Nim vừa chỉ tay về phía làng. – Họ xua đuổi cha mẹ tôi, cho rằng họ là những người sẽ gieo giắc tai họa. Vì thế gia đình tôi đã phải đi vào rừng sinh sống. Trên đường tới đây, mấy người có thấy một căn nhà không?. À, chắc có lẽ nó cũng đổ sụp rồi. Dù đã ra khỏi làng nhưng thế họ vẫn chưa hài lòng, họ muốn dâng cha mẹ tôi cho thánh thần, vì vậy chúng tôi phải lẩn trốn họ. Dân làng tin rằng đây là một trong những hang ổ của quỷ nên không ai dám bén mảng tới, chúng tôi đã chọn nơi đây làm nơi trú ẩn của mình. Và núi lửa này đã bảo vệ chúng tôi rất lâu rồi. Kể cả sau khi cha mẹ tôi mất cách đây bốn năm trong một trận bão tuyết thì tôi vẫn ở đây.
- Vậy còn quỷ thì sao? – Roy hỏi.
- Tôi cũng tò mò không biết tên quỷ đó có lui tới đây hay không, tôi đã ở đây mười năm rồi.
- Cậu sống ở đây bằng cách nào? – Aren hỏi.
- Thì đi săn, đặt bẫy, hái quả rừng.
- Cậu có muốn đi cùng chúng tôi không? – Roy nói
- Đi cùng các người ư? Để rồi sẽ bị tế thần sao?
- Không đâu, bây giờ dân làng không còn như xưa nữa, họ không còn mù quáng như vậy, hơn nữa bây giờ thứ người ta quan tâm là quỷ. Cậu có thể an tâm khi đi với chúng tớ.- Aren nói
- Tại sao tôi phải mạo hiểm? Được gì chứ?
- Cậu có thể suy nghĩ, dù gì ở một mình suốt đời ở đây cũng không phải là ý hay - Logan nói.
- Quỷ đã giết chết ít sáu người trong thị trấn, nếu giết được nó cậu sẽ trờ thành người hùng mà dân làng biết ơn – Roy nói thêm.
- Mấy người đó thật không đáng để tôi giúp.
- Cậu có thể lấy được một trăm đồng tiền vàng hoặc hơn – Aren nói
- Ồ, nghe hấp dẫn đấy, vậy thì…tôi tham gia.
- Phù thủy cũng cần vàng sao – Logan nói
- Dĩ nhiên, ai mà không cần tiền. Nào bây giờ thì nói cho tôi biết các cậu định diệt quỷ kiểu gì với mấy thứ này? – Nim nói rồi nhấc cây kiếm của Roy và chiếc đèn pin của Aren.
- Vậy những thứ trên bàn kia của cậu là gì vậy? – Sela hỏi.
- À, đó là quả cầu pha lê có thể dựa vào nó để đoán biết vận mệnh, tiền bạc, tình yêu, nhưng tôi mới chỉ đang học việc thôi.
- Còn những loại sách vở, cây cối thì sao? – Aren hỏi.
- Thì phù thủy cũng phải học tập chứ, các cậu tưởng rằng sinh ra là có thể trở thành phù thủy sao, tôi phải học thuộc những câu bùa chú mới có thể làm phù thủy được. Còn mấy cây khô trên bàn kia đều là để làm tinh dầu, tinh thần thư thái mới có thể tiên tri được chứ, mà thôi các cậu chỉ nên biết đến thế thôi, phù thủy phải có bí mật chứ. Chắc các cậu cũng đói rồi, chúng ta ăn nhé, sau đó sẽ đi diệt trừ tên quỷ kia nào.
- Chúng tớ có thịt hoẵng đấy. - Aren nói
- Thật tuyệt. – Nim nói
- Con gái luôn nói liên tục như vậy sao?. – Roy thì thầm vào tai Logan.
- Không hẳn. – Logan nói rồi đưa mắt nhìn về phía Sela.
Vậy là những người bạn có một bữa tối thật thi vị trong căn nhà trên miệng núi lửa. Họ cùng ăn, trò chuyện và ngắm nhìn bầu trời đầy sao sáng lấp lánh bên ngoài. Ban đêm ở đây thật đẹp, không khí thoáng đãng, nước hồ đen thẫm phản chiếu những vì sao giống như một chiếc gương tự nhiên cỡ lớn. Hành trình của họ sẽ rất dài và thế giới ngoài kia thật nhiều điều thú vị để khám phá.
Chú thích:
- Những cô gái Di – gan thuộc tộc người Người Di - gan hoặc người Rom, là một dân tộc thuộc nhóm sắc tộc Ấn - Aryan (Indo - Aryan), sống thành nhiều cộng đồng ở tại các quốc gia trên khắp thế giới. Trong văn học hiện đại và dân gian, người Di - gan vẫn được cho là các cộng đồng du cư tại các thành phố thị trấn. Tuy nhiên, ngày nay đa số họ đang sống định cư. Các cộng đồng người Di - gan sinh sống nhiều không những tại các vùng đất lịch sử của họ tại Nam Âu và Đông Âu, mà còn tại Châu Mỹ và Trung Đông.