Chương 10: Nim
Những người bạn đã có một đêm ngon giấc, sáng hôm sau khi mặt trời lên Nim đã đánh thức họ dậy. Bây giờ tâm trạng của cô cũng háo hức như những người bạn còn lại vào ngày đầu lên đường. Sống một mình lâu như vậy trên núi cô cũng thèm không khí nhộn nhịp của cuộc sống náo nhiệt ngoài kia.
- Nào mọi người đậy đi, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo nào?
Những người còn lại vẫn còn đang ngái ngủ, Roy hé mắt ra khỏi chiếc chăn ấm, Logan uể oải vươn vai, Aren chùm tấm chăn lên đầu, chui vào trong như con sâu nằm trong chiếc kén. Phải mất một lúc, họ mới có thể tỉnh táo và bước ra khỏi tấm nệm của mình được. Bữa sáng đã được Nim bày trên bàn, với một ít táo và bánh được làm từ củ mài*. Họ trở dậy vừa ăn, vừa bàn về kế hoạch tiếp theo:
- Vậy chúng ta sẽ tiếp tục đến núi Đá Trắng chứ? – Roy hỏi
- Chúng ta không thể tiếp tục đi như thế này được, cần chuẩn bị kĩ lưỡng hơn, thật may khi lần đi này chúng ta không chạm chán với quỷ, nếu không có thể đã bỏ mạng ở đây rồi – Logan nói.
Vậy là họ quyết định không đi thẳng đến núi Đá Trắng mà quay trở về làng trước. Họ cần chuẩn bị kĩ lưỡng hơn cho chuyến hành trình tiếp theo. Sau chuyến đi này, họ đã rút ra được nhiều bài học về cuộc sống sinh tồn trong rừng rậm, bên ngoài ngôi làng, khi những thức ăn không còn được bày sẵn và những loài thú dữ luôn rình rập. Aren và Sela giúp Nim chuẩn bị một lượng lương thực cho năm người trong khoảng ba đến bốn ngày đi đường. Họ chia những chiếc bánh củ mài ra làm năm phần để mọi người có thể cùng nhau mang theo. Những bình nước cũng cần được đổ đầy, vì không lúc nào cũng sẵn ở trong rừng. Nim chuẩn bị thêm cho Aren và Sela những con dao nhỏ. Họ cần đề phòng những sự việc bất trắc như vụ chạm trán với đàn sói hôm trước.
- Chúng ta có thể đu dây xuống dưới chứ? – Aren hỏi.
- Tại sao phải đu dây, chúng ta có thang mà – Nim nói rồi chỉ tay xuống dưới – Lúc lên mọi người không thấy cái thang dây này sao?.
- Tại sao chúng ta không nhìn kĩ một chút thay vì lao đầu leo lên bằng mấy cái cây ngu ngốc kia nhỉ? – Roy nói.
Họ men theo những cái thang đi xuống dưới, cái thang được làm bằng dây leo rừng buộc vào những cành cây lớn bằng cổ tay. Nó an toàn hơn nhiều so với việc tụt xuống khỏi vách núi chỉ bằng hai cái cây nhỏ như họ đã leo lên, tuy rằng nó đung đưa hơi nhiều và họ cũng khá chật vật để leo xuống. Năm người đi vòng con đường cũ lúc ban đầu tới đây. Nim nói với họ:
- Các cậu thật may mắn khi tới đây mà không gặp một cái bẫy thú nào? – Nim nói.
- Vậy cái xác chết của con nai là do cậu đặt bẫy sao? Nó đã rơi ra từ đám bụi cây khi chúng tôi đi tới đây? – Aren hỏi.
- Không đâu, là do lũ báo đấy, chúng mang thức ăn lên cây, có lẽ lúc di chuyển đã làm rơi xuống đấy.
- Cậu đã mang theo những gì vậy, Nim? – Aren hỏi
- À, một vài thứ của phù thủy, và ít đồ dùng cần thiết. Nói thật là tớ khá háo hức khi nghĩ tới không khí nhộn nhịp bên ngoài, đã lâu lắm rồi tớ không được nhìn ngắm những nơi như thế.
- Rồi cậu sẽ thất vọng thôi – Sela nói.
- Cậu sẽ được thưởng thức món sữa dê thơm ngon từ đàn dê của Logan, những con gà tây béo ngậy trong trang trại nhà tớ và những ly rượu nho thượng hạng trong quán nhà Sela. – Roy nói.
- Cậu nuôi dê ư, Logan? – Nim hỏi
- Một vài con… - Logan đáp.
- Còn cậu làm gì Aren?
- À, nhà tớ cung cấp súng và thuốc súng cho thợ săn. Còn tớ thì nghiên cứu khoa học.
- Oao, thật thú vị.
Câu chuyện của họ cứ thế suốt quãng đường cho đến khi mặt trời bắt đầu lặn xuống. Họ chọn một chỗ an toàn để dừng chân. Nim hướng dẫn cho những người còn lại cách dựng một cái lều tạm bằng cách níu những cây thấp. Trước hết họ cần chọn một bụi cây gồm ba đến bốn cây mọc gần nhau, cao hơn đầu người có tán lá dày, một người sẽ trèo lên thân cây níu tán của nó xuống. Những người con lại sẽ buộc đầu dây leo hoặc dây dù vào đầu ngọn cây, đầu còn lại buộc vào hai cọc nhỏ đóng chặt xuống đất. Thân cây sẽ uốn thành hình vòng cung, mặt phía trước họ sẽ đốt lửa, mặt phía sau sẽ cắt thêm cành lá nhỏ để che chắn. Bên trong trải thêm một lớp lá mỏng xuống nền đất. Nim dải thêm ít tinh dầu xung quanh lều để tránh thú dữ và những loại bọ nhỏ. Vậy là họ có được một nơi trú ẩn khá an toàn. Làm theo cách này, họ không cần thiết phải chặt cây, bởi vì khi dùng xong chỉ cần cắt đứt dây, nhưng cây đó có thể tự đứng thẳng lên được. Hành trình trở về của năm người kéo dài trong ba đêm và bốn ngày. Tới trưa ngày thức tư, khi lượng thức ăn đã hết, họ cũng đã mệt lả thì cũng là lúc năm người đặt chân ra tới bìa rừng. Ở đây họ có thể cảm nhận được không khí nhộn nhịp từ đằng xa, tiếng người và xe ngựa huyên láo. Vậy là hành trình đầu tiên đã mang đến cho họ một người bạn thú vị và đầy bí ẩn. Họ cần nghỉ ngơi lấy lại sức trước khi bước vào hành trình tiếp theo.
Chú thích:
Củ mài, Củ chụp hay khoai mài, hoài sơn là loài thực vật thuộc họ Củ nâu. Rễ củ chứa nhiều hạt tinh bột, rễ là một vị thuốc trong đông y. Củ mài cũng là một loại lương thực dùng để chống đói trong lúc hạn hán, đói kém hoặc một loại thuốc (Đông y gọi là Hoài sơn) giúp làm giảm sự thèm ăn bột đường cho người bệnh tiểu đường; nguyên do là củ mài có hàm lượng tinh bột rất cao (gần bằng gạo).
Những người bạn đã có một đêm ngon giấc, sáng hôm sau khi mặt trời lên Nim đã đánh thức họ dậy. Bây giờ tâm trạng của cô cũng háo hức như những người bạn còn lại vào ngày đầu lên đường. Sống một mình lâu như vậy trên núi cô cũng thèm không khí nhộn nhịp của cuộc sống náo nhiệt ngoài kia.
- Nào mọi người đậy đi, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo nào?
Những người còn lại vẫn còn đang ngái ngủ, Roy hé mắt ra khỏi chiếc chăn ấm, Logan uể oải vươn vai, Aren chùm tấm chăn lên đầu, chui vào trong như con sâu nằm trong chiếc kén. Phải mất một lúc, họ mới có thể tỉnh táo và bước ra khỏi tấm nệm của mình được. Bữa sáng đã được Nim bày trên bàn, với một ít táo và bánh được làm từ củ mài*. Họ trở dậy vừa ăn, vừa bàn về kế hoạch tiếp theo:
- Vậy chúng ta sẽ tiếp tục đến núi Đá Trắng chứ? – Roy hỏi
- Chúng ta không thể tiếp tục đi như thế này được, cần chuẩn bị kĩ lưỡng hơn, thật may khi lần đi này chúng ta không chạm chán với quỷ, nếu không có thể đã bỏ mạng ở đây rồi – Logan nói.
Vậy là họ quyết định không đi thẳng đến núi Đá Trắng mà quay trở về làng trước. Họ cần chuẩn bị kĩ lưỡng hơn cho chuyến hành trình tiếp theo. Sau chuyến đi này, họ đã rút ra được nhiều bài học về cuộc sống sinh tồn trong rừng rậm, bên ngoài ngôi làng, khi những thức ăn không còn được bày sẵn và những loài thú dữ luôn rình rập. Aren và Sela giúp Nim chuẩn bị một lượng lương thực cho năm người trong khoảng ba đến bốn ngày đi đường. Họ chia những chiếc bánh củ mài ra làm năm phần để mọi người có thể cùng nhau mang theo. Những bình nước cũng cần được đổ đầy, vì không lúc nào cũng sẵn ở trong rừng. Nim chuẩn bị thêm cho Aren và Sela những con dao nhỏ. Họ cần đề phòng những sự việc bất trắc như vụ chạm trán với đàn sói hôm trước.
- Chúng ta có thể đu dây xuống dưới chứ? – Aren hỏi.
- Tại sao phải đu dây, chúng ta có thang mà – Nim nói rồi chỉ tay xuống dưới – Lúc lên mọi người không thấy cái thang dây này sao?.
- Tại sao chúng ta không nhìn kĩ một chút thay vì lao đầu leo lên bằng mấy cái cây ngu ngốc kia nhỉ? – Roy nói.
Họ men theo những cái thang đi xuống dưới, cái thang được làm bằng dây leo rừng buộc vào những cành cây lớn bằng cổ tay. Nó an toàn hơn nhiều so với việc tụt xuống khỏi vách núi chỉ bằng hai cái cây nhỏ như họ đã leo lên, tuy rằng nó đung đưa hơi nhiều và họ cũng khá chật vật để leo xuống. Năm người đi vòng con đường cũ lúc ban đầu tới đây. Nim nói với họ:
- Các cậu thật may mắn khi tới đây mà không gặp một cái bẫy thú nào? – Nim nói.
- Vậy cái xác chết của con nai là do cậu đặt bẫy sao? Nó đã rơi ra từ đám bụi cây khi chúng tôi đi tới đây? – Aren hỏi.
- Không đâu, là do lũ báo đấy, chúng mang thức ăn lên cây, có lẽ lúc di chuyển đã làm rơi xuống đấy.
- Cậu đã mang theo những gì vậy, Nim? – Aren hỏi
- À, một vài thứ của phù thủy, và ít đồ dùng cần thiết. Nói thật là tớ khá háo hức khi nghĩ tới không khí nhộn nhịp bên ngoài, đã lâu lắm rồi tớ không được nhìn ngắm những nơi như thế.
- Rồi cậu sẽ thất vọng thôi – Sela nói.
- Cậu sẽ được thưởng thức món sữa dê thơm ngon từ đàn dê của Logan, những con gà tây béo ngậy trong trang trại nhà tớ và những ly rượu nho thượng hạng trong quán nhà Sela. – Roy nói.
- Cậu nuôi dê ư, Logan? – Nim hỏi
- Một vài con… - Logan đáp.
- Còn cậu làm gì Aren?
- À, nhà tớ cung cấp súng và thuốc súng cho thợ săn. Còn tớ thì nghiên cứu khoa học.
- Oao, thật thú vị.
Câu chuyện của họ cứ thế suốt quãng đường cho đến khi mặt trời bắt đầu lặn xuống. Họ chọn một chỗ an toàn để dừng chân. Nim hướng dẫn cho những người còn lại cách dựng một cái lều tạm bằng cách níu những cây thấp. Trước hết họ cần chọn một bụi cây gồm ba đến bốn cây mọc gần nhau, cao hơn đầu người có tán lá dày, một người sẽ trèo lên thân cây níu tán của nó xuống. Những người con lại sẽ buộc đầu dây leo hoặc dây dù vào đầu ngọn cây, đầu còn lại buộc vào hai cọc nhỏ đóng chặt xuống đất. Thân cây sẽ uốn thành hình vòng cung, mặt phía trước họ sẽ đốt lửa, mặt phía sau sẽ cắt thêm cành lá nhỏ để che chắn. Bên trong trải thêm một lớp lá mỏng xuống nền đất. Nim dải thêm ít tinh dầu xung quanh lều để tránh thú dữ và những loại bọ nhỏ. Vậy là họ có được một nơi trú ẩn khá an toàn. Làm theo cách này, họ không cần thiết phải chặt cây, bởi vì khi dùng xong chỉ cần cắt đứt dây, nhưng cây đó có thể tự đứng thẳng lên được. Hành trình trở về của năm người kéo dài trong ba đêm và bốn ngày. Tới trưa ngày thức tư, khi lượng thức ăn đã hết, họ cũng đã mệt lả thì cũng là lúc năm người đặt chân ra tới bìa rừng. Ở đây họ có thể cảm nhận được không khí nhộn nhịp từ đằng xa, tiếng người và xe ngựa huyên láo. Vậy là hành trình đầu tiên đã mang đến cho họ một người bạn thú vị và đầy bí ẩn. Họ cần nghỉ ngơi lấy lại sức trước khi bước vào hành trình tiếp theo.
Chú thích:
Củ mài, Củ chụp hay khoai mài, hoài sơn là loài thực vật thuộc họ Củ nâu. Rễ củ chứa nhiều hạt tinh bột, rễ là một vị thuốc trong đông y. Củ mài cũng là một loại lương thực dùng để chống đói trong lúc hạn hán, đói kém hoặc một loại thuốc (Đông y gọi là Hoài sơn) giúp làm giảm sự thèm ăn bột đường cho người bệnh tiểu đường; nguyên do là củ mài có hàm lượng tinh bột rất cao (gần bằng gạo).