[Dành cho những người yêu thích trinh thám]

Re: [Dành cho những người yêu thích trinh thám]
Re: [Dành cho những người yêu thích trinh thám]
4: Tên Sát Nhân thích giết Y tá
Cora, nữ y tá duy nhất còn sống sót đã được đưa đến nhận dạng hắn và cô gái trẻ khẳng định Speck chính là kẻ đã giết chết 8 người bạn của mình trong một đêm. Còn gã khăng khăng phủ nhận mình là kẻ giết người cho dù tội chứng rành rành. Ngay cả dấu vân tay của hắn cũng trùng khớp với những chứng cứ tại hiện trường.Nhưng trước những chứng cớ xác thực, Richard Speck đã phải nhận tội trước tòa. Hắn bị tuyên án tử hình vì tội giết hại và hiếp dâm 8 nữ y tá trẻ.
Tên:
Richard Franklin Speck
421567_230283313723213_1872099042_n.jpg

Judy Dykton quyết định thức dậy sớm hơn thường lệ để ôn lại bài vở chuẩn bị cho kỳ thi khó khăn sắp tới. Thời tiết nóng nực của tháng Bảy khiến Judy phải bật quạt gần như suốt cả ngày. Bài vở xong xuôi, cô tắt chiếc quạt cứ kêu è è bên tai suốt từ sáng tới giờ. Đến khi đó, những âm thanh bên ngoài mới bắt đầu lọt qua khe ô cửa sổ, đập vào lỗ tai, nơi phải chịu tra tấn bởi chiếc quạt đã đến hồi cần phải bảo dưỡng. Judy quyết định đi giặt quần áo để thư giãn đầu óc trước khi học. Đi xuống gác, cô bật chiếc máy giặt và quay trở lại phòng để học. Và cô nghe thấy một thứ âm thanh gì đó. Lần này Judy nghĩ rằng đó là tiếng khóc của một đứa trẻ. Cô liền kéo tấm rèm lên và nhìn thấy một người phụ nữ ở căn nhà số 2319 đối diện nhà mình. Judy liền mở cửa sổ và nghe tiếng gào thét của Cora: "Ôi chúa ơi, họ chết cả rồi!".

Vớ vội lấy chiếc áo choàng, Judy chạy ngay tới căn nhà số 2319. Cora Amurao, co ro sợ hãi bên cạnh ô cửa sổ, đang khóc lóc thảm thiết. Judy mở cửa và tiến tới phòng khách. Cô tìm thấy Gloria Davy đang khỏa thân, 2 tay bị trói ngược ra đằng sau, mảnh vải quấn chặt cổ, đầu tựa vào ghế salon, da tím ngắt. Cô ta đã bị giết.Judy liền chạy tới nhà của tổ trưởng dân phố, bà Bisone rồi hét lớn: "Có chuyện gì đó xảy ra ở căn nhà số 19!".

400469_230283707056507_131309378_n.jpg

Những nạn nhân của tên sát nhân khát máu

Bà Bisone liền đánh thức những nữ y tá thực tập đang ngủ trong nhà và chạy ngay sang căn hộ 2319, cô y tá Leona Bonczak theo ngay sau. Cora nhảy từ cửa sổ cao 3m xuống thềm nhà, chân tay run rẩy bởi những thứ khủng khiếp trong ngôi nhà. "Tất cả mọi người đều bị giết rồi", giọng cô run lên và ngăn không cho mọi người vào vì lo sợ tên sát nhân vẫn ở trong đó.

Leona và bà Bisone đi vào bên trong. Leona thấy Gloria Davy nằm bên cạnh ghế salon liền lay nhẹ gọi "Davy" bởi cô không tin vào những gì đang xảy ra ngay trước mắt mình và nghĩ rằng Davy còn sống. Nhưng Davy vẫn nằm im bất động. Sau đó Leona leo lên gác và nhìn quanh. Trong phòng tắm cô tìm thấy một cái xác. "Matusek", cô gọi. Song cũng không có động tĩnh gì. Một người bạn cùng lớp nữa đã chết.

Leona rón rén tiến vào 2 phòng ngủ khác, nơi cô tìm thấy nhiều học sinh khác nằm giữa những vũng máu và chẳng thể nhận ra ai ngoại trừ Nina Schmale. Chiếc gối che phần lớn khuôn mặt, nhưng cô vẫn nhận ra đó là Nina. Leona tiến lại gần hơn, tay nạn nhân cũng bị trói ra phía sau, chân sõng soài trên mặt đất, một con dao cắm ngay tim và mảnh vải quấn chặt quanh cổ.

Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khi chứng kiến 8 sinh viên đã chết, Leona đi xuống nhà nơi bà Bisone đang đứng đợi. Cô nói bà đừng lên bởi tất cả đã chết rồi, không thể thay đổi điều gì nữa. Bà Bisone nhấc điện thoại lên gọi cho bệnh viện cộng đồng Nam Chicago và báo rằng nhiều cô gái đã bị giết. Khi nhân viên trực hỏi ai đã bị giết, bà chỉ nói rằng: "Tôi cần giúp đỡ".

Ai đó đã vẫy Daniel Kelly tới, một cảnh sát tuần tra khu vực mới làm việc được 18 tháng. Anh lấy bộ đàm và thông báo cho cơ sở có việc đã xảy ra rồi tiến vào căn nhà. Bên trong, Kelly thấy sốc bởi nạn nhân đầu tiên anh gặp là người quen Gloria Davy. Trước đây, Kelly từng hẹn hò với em gái cô ta. Lên trên gác, anh rút súng ra, tìm quanh căn nhà xem còn thấy thi thể nào nữa không. Sau khi chứng kiến tất cả hiện trường trong ngôi nhà, Kelly liền hộc tốc chạy ra chiếc xe tuần tra, thông báo mọi chuyện qua radio.

Ngày 13/07, Joe Cummings, nhân viên trực tổng đài WCFL quyết định đi tuần quanh khu vực phía Nam thành phố, lượn quanh những đồn cảnh sát khác xem có chuyện gì xảy ra không. Tới nửa đêm, sang ngày 14/07, anh nghe lại những thông tin được lưu trên radio nhưng không có gì. Đến khoảng 5h30 sáng, Joe quay trở lại trung tâm WCFL tại Chicago. Trên đường lái xe, anh nghe thấy tín hiệu radio: "Cứu! Cứu! Cứu!... Ôi chúa ơi, tôi đã hẹn hò với em gái cô ấy! Ôi chúa ơi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì tương tự như vậy…" Nghe thấy vậy, Joe liền hỏi lại: "Cậu ở đâu… cậu ở đâu vậy?". Nhưng Kelly vẫn tiếp tục nói qua radio: "Ôi chúa ơi, họ chết cả rồi!".

Sau đó, Joe mới hỏi về địa chỉ và chuyện gì đang xảy ra ở đó. Những lời nói thất thần, hoảng loạn của Kelly khiến anh có cảm giác chuyện gì đó rất kinh khủng đang diễn ra. Joe quay xe lại, tới địa chỉ mà viên cảnh sát tuần tra kia đưa và chẳng bao lâu sau tới ngay phía trước cửa căn hộ 2319, chộp lấy máy ghi âm và tiến vào đó cùng Kelly. Lúc bấy giờ, chẳng còn ai ở trên đường. Bà Bisone, Leona và Judy khi đó đang cố gắng giúp Cora bình tĩnh lại ở căn nhà số 2315.

Joe quay ngược chiếc mũ lưỡi trai ra phía sau, chiếc áo sơ mi bỏ ngoài quần, mặt đỏ gay và mắt đảo nhìn khắp nơi.

"Tôi là Joe Cummings, nhân viên trực điện thoại WCFL, có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi không phải cảnh sát được huấn luyện. Tôi chỉ là cảnh sát văn phòng thôi… Anh có gì ở đó vậy?", Joe liên lạc qua bộ đàm.

"Có kẻ giết người", Kelly nói.

"Tôi đang tới… Tôi sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì", Joe trả lời.

Nói xong, Joe mở cửa, bước vào trong và nhìn thấy xác một phụ nữ da trắng bị giết. Anh ta liền quay trở ra rồi dùng bộ đàm trong xe liên lạc lại: "Chỉ có một người chết trong phòng khách thôi mà". Trong lúc đó, Joe không hiểu tại sao một cảnh sát được huấn luyện bài bản lại dễ dàng xúc động trước vụ giết người ở trong nhà như vậy.

"Lên gác đi", Kelly ra lệnh.

Joe quay trở lại ngôi nhà và lên tầng 2, nhìn quanh dãy hành lang, đi sang phải. Trời vẫn tối om, mặt trời khi đó mới bắt đầu lấp ló cuối đường chân trời. Joe đi từ từ xuống cuối hành lang. Phía bên phải, anh ta nhìn thấy vài xác chết trong phòng ngủ, da của họ đều tím ngắt. Cuối dãy, anh nhìn vào những phòng ngủ khác và thấy thêm 3 thi thể nữa rồi thốt lên "Ôi chúa ơi". Giống hệt câu mà Kelly nói. Joe liền quay trở xuống, đi qua phòng tắm và thấy một nạn nhân nữa bên trong. Tổng cộng có 7 người chết trên gác và 1 người dưới nhà.

Sau đó, Joe nhìn thấy vết máu ở trên tay cầm cánh cửa phòng tắm. Anh ta nghiêng người để dí mắt vào gần hơn và thấy được rõ dấu vân tay. Joe đi tiếp xuống nhà rồi lẩm bẩm một mình "Ôi, có chuyện quái quỷ gì xảy ra ở đây vậy, có 8 người phụ nữ chết!". Anh ta cảm thấy buồn nôn khi quay trở ra. Joe đi qua phòng khách, quay đầu lại nhìn cái xác rồi mới chạy ra ngoài nôn mửa. Sau khi nghe thấy tiếng "Ahhhhhhhhhhhhhh!", Joe chạy lên và hỏi: "Tiếng gì vậy?".

"Vẫn còn người sống sót", Kelly cho hay.

"Ở đâu", Joe hỏi.

"Ở ngôi nhà bên kia", Kelly vừa nói vừa chỉ tay sang căn hộ 2315.

Joe liền chạy sang đó và nhìn vào. Anh thấy một người phụ nữ nhỏ nhắn châu Á đang ngồi ôm mặt khóc.

"Tôi là Joe Cummings, cảnh sát trực điện thoại. Ai vậy?"

"Cô ấy là người duy nhất sống sót, Cora Amurao".

"Cô ấy sống ở đâu?", Joe hỏi tiếp.

"Nhà bên cạnh, chúng tôi đã cố giúp cô ấy bình tĩnh lại nhưng Cora không thể giữ mình tỉnh táo".

"Tỉnh táo ư? Làm sao có thể tỉnh táo lại được cơ chứ", Joe nói với Kelly. "Còn những người này là ai?".

"Họ là y tá thực tập tại bệnh viện cộng đồng Nam Chicago", Kelly trả lời.

Sau đó, Joe quay trở lại xe, sử dụng bộ đàm liên lạc với trung tâm: "Tôi là Joe Cummings. Tôi đang ở khu vực phía Bắc. Ở đây hiện có rất nhiều nạn nhân của một vụ thảm sát.

Có 8 thực tập viên y tá bị đâm cho tới chết. Còn điều gì nữa tôi sẽ thông báo sau". Nói rồi Joe quay trở lại căn nhà chết chóc và leo lên tầng 2. Anh ta cũng không hiểu sao mình lại làm như vậy. Dù đứng trong hành lang, song anh vẫn nghe được tiếng la hét của Caro bên căn nhà đối diện. Joe kiểm tra các căn phòng một lần nữa rồi mới quay trở lại xuống nhà. Khi bước xuống cầu thang, anh nghe rõ những âm thanh "lộp bộp" như tiếng nước chảy.

Nhìn xuống, một cảnh tượng rùng mình hiện ra ngay trước mắt. Máu chảy thành dòng xuống từng bậc thang, dày đến nỗi ngập cả phần đế giầy. Đó là máu của những nạn nhân ở 2 phòng ngủ. Trong nhiều năm làm việc trong ngành, Joe chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hung tàn như vậy. Lần anh nhìn thấy nhiều người chết cùng một lúc nhất là vụ tai nạn máy bay, thi thể vương vãi khắp nơi. Song cảnh tượng đó còn dễ chịu hơn khi nhìn thấy 8 cô gái bị giết ngay trên giường của mình.

Không lâu sau, cảnh sát tới và nhìn thấy Joe đang nôn mửa. Họ liền hỏi: "Hey, Joe, có chuyện gì vậy? Đừng có cố quá, đó là việc của chúng tôi". Họ liền vào nhà rồi cũng quay trở ra nôn mửa giống như người đồng nghiệp.

Một lát sau, Frank Flannagan, thanh tra cao cấp thuộc tổ trọng án của thành phố đã tới hiện trường. Bên ngoài, cảnh sát đứng chật kín đường. Người dân thì chạy từ nhà này sang nhà khác để đánh thức hàng xóm dậy khi biết trong khu vực có chuyện xảy ra. Lúc 6h30 sáng, Jack Wallenda là thám tử đầu tiên có mặt tại hiện trường. Đó là một người đàn ông lực lưỡng với giọng nói mềm mượt như con gái. Cho dù đã tiếp xúc với khá nhiều các vụ trọng án trong nhiều năm làm việc, song Jack cũng không khỏi sốc khi nhìn thấy các nạn nhân nằm trong biển máu. Từ từ, chậm rãi và cẩn thận, anh ta đi tới kiểm tra từng thi thể một.

Đầu tiên, Gloria Davy, nạn nhân khỏa thân chết gục trên sofa ngay ở tầng 1. Bằng mắt thường quan sát, Jack nhìn thấy tinh dịch xuất hiện giữa 2 đùi cô gái. Ngoài ra, những chiếc cúc áo của Davy rơi dọc cầu thang. Điều này chứng tỏ hung thủ đã xé toạc chúng khi đang cùng nạn nhân đi xuống cầu thang, chiếc áo cỡ 38-40 màu trắng vứt ở trên sàn. Kế đến, Jack đi lên trên gác và thấy thi thể của Pamela Wilkening, bị bịt miệng và dao đâm xuyên tim. Cạnh đó, Suzanne Farris, mặt nhuốm đầy máu, chiếc tất của y tá siết chặt quanh cổ. Jack Wallenda đếm được 18 nhát dao quanh ngực và cổ nạn nhân.

Tiếp theo là Mary Ann Jordan, bạn thân của Suzanne, nằm sõng soài trên sàn, bị đâm 3 nhát vào ngực, một nhát ở cổ và một ngay chính giữa mắt. Cho dù không muốn chứng kiến những nạn nhân kế tiếp, song vì lý do công việc nên Jack tiếp tục đi sang phòng kế bên và tìm thấy Nina Schmale trong trạng thái chiếc áo ngủ bị kéo qua ngực, còn cổ đã gãy. Nằm ngay kế bên là Valentina Paison, 24 tuổi, với cuống họng bị cắt đứt. Còn Merlita Gargullo bị đâm và bóp cổ cho tới chết.

Thám tử Jack Wallenda đi xuyên qua cánh cửa ngay phía bên tay phải. Chân của Patricia Matusek nằm chắn ngang phòng tắm, tay bị trói ra phía sau lưng và bị siết cổ bằng ga trải giường. Áo ngủ của nạn nhân bị kéo qua ngực còn quần lót cũng tụt xuống hở cả cơ quan sinh dục.

Một lát sau, y tá trưởng của bệnh viện cộng đồng Nam Chicaga được đưa tới hiện trường, song bà chỉ nhận ra 3 trong số các nạn nhân, đó là Gloria Davy, Patricia Matusek và Pamela Wilkening. Lần lượt 8 nạn nhân được đưa về chờ khám nghiệm tử thi. Còn hiện trường được niêm phong để đội pháp chứng làm công việc tìm kiếm dấu vết.

Trong khi đó, cảnh sát phong tỏa toàn bộ khu vực, cử người đi hỏi từng căn hộ, người dân trong khu vực xem có biết được thông tin gì không. Trung úy Victor Vrdolyak, hạ sĩ Mike Clancy từ phòng quản lý tội phạm; Edward Wielosinski, John Mitchell và Edward Boyte cùng chỉ huy các đội đi thu thập thông tin. Nhân chứng được cho là duy nhất của vụ án, Cora miêu tả lại hung thủ trong sự sợ hãi tột độ: "Cao chừng 1m80, tóc vàng, nặng khoảng 70 kg.... giọng nói lè nhè của người miền nam". Wielosinski hỏi chuyện một nhân viên bán gas ở gần đó rằng có chú ý điều gì lạ diễn ra trong vài ngày gần đây không. Anh ta nói có nghe phong phanh về một người đàn ông đã bỏ lại đồ đạc ở đây 2 ngày trước và phàn nàn rằng mình bị lỡ tàu.

Tổ điều tra liền tới trụ sở của hội thuyền buôn ở trong khu vực cách hiện trường vụ án không xa. Các điều tra viên chất vấn người phát ngôn của hội thương thuyền song họ khẳng định không biết ai theo như lời mô tả. Quay trở lại trạm bán gas, cảnh sát yêu cầu nhân viên kia hãy gọi điện đánh thức ông chủ Dick Polo. Ông khẳng định có giữ 2 túi đồ của người đàn ông cao lớn tóc vàng có giọng nói miền Nam. Và còn kể chi tiết lại việc gã phàn nàn chuyện lỡ tàu ra sao và Polo đã chỉ cho người đàn ông đó căn nhà trọ ở trên đường 94.

Với những manh mối có được, cảnh sát liền tập trung điều tra những quán trọ và quán rượu rẻ tiền trong khu vực. Trong thời điểm bấy giờ, đây là đầu mối duy nhất và người đàn ông tóc vàng trở thành nghi can số một. Bởi theo như lời kể của ông chủ trạm gas, nhà nghỉ chỉ cách hiện trường vụ án chưa đầy 1km và hoàn toàn có thể đi bộ. Ngoài ra, họ cũng chia nhau tiếp tục hỏi thăm nhà dân xung quanh song không thu thập được thêm điều gì mới mẻ.

Trong ngày hôm đó, đại diện của đội thương thuyền đã chủ động gọi lại cho Wielosinski và cho hay ông đã nhớ ra điều gì đó về một tay thủy thủ đi kiếm việc làm và hồ sơ chỉ độc có tên Richard B. Speck. Thêm một điều nữa, lời mô tả của người đại diện đội thương thuyền hoàn toàn trung khớp với ông chủ trạm gas.

Theo điều tra, người đàn ông giọng miền Nam có tên là Richard Speck. Hôm đó, gã tới quán rượu của Pete vào khoảng 10h30 sáng, bảnh bao, gọn gàng và sạch sẽ. Thắt lưng của hắn có đeo một con dao đi săn dài 30cm song không giống hung khí dùng trong vụ giết người. Thêm nữa, trông gã chẳng có chút biểu hiện lo lắng bộc lộ ra bên ngoài. Một tháng trước đó, Speck đem cầm chiếc đồng hồ quý để lấy tiền đi nhậu.

Còn bây giờ, hắn đã mua lại nó từ Ray Crawford, một nhân viên pha chế rượu. Cứ mỗi khi ai nhắc tới con dao, Speck luôn tự hào rằng nó đã từng nhuốm máu không ít người tại Việt Nam. Ở đó, gã quen được William Kirland và cả hai cùng sang bên đường, vào quán rượu Soko-Grad để tiếp tục "chén chú chén anh". Mãi khi nói chuyện, gã mới được nghe thông tin có một người sống sót trong vụ thảm sát diễn ra rạng sáng nay trong khu vực này.

Cuộc vui có thêm Robert R. "Red" Gerald tham gia. Tất cả đi hết đến quán này tới quán khác để uống rượu mãi cho tới khi Gerald không còn lết nổi mới thôi. Speck đưa gã bạn rượu về nghỉ tại phòng mình ở nhà trọ Shipyard.

Wielosinski yêu cầu người đại diện của hội thương thuyền gọi điện theo số điện thoại mà Speck đăng kí – số anh trai gã. Người của hội thương thuyền nhờ nhắn lại đã tìm được việc cho Speck. Gene Thornton, anh trai gã tỏ ra vui mừng khi cậu em sẽ không còn phải sống trong cảnh không công ăn việc làm và hứa sẽ cố gắng liên lạc với Speck. Nói rồi Thornton liền gọi điện tới nhà trọ Shipyard, nói với Speck rằng hội thương thuyền có việc làm cho hắn. Gã liền gọi lại và nhận được thông tin rằng tàu Sinclair Great Lakes đang cần người. Speck cũng nhận được thông tin con tàu này mới cập cảng cách đây ít hôm nên đồng ý nhận việc và hứa sẽ tới đó sau vài giờ nữa bởi bây giờ có chút việc bận đi về phía Bắc.

Ngay sau khi cúp máy, Speck lên gác, đánh thức Red và chuẩn bị hành lý đi xuống dưới nhà và yêu cầu gọi một chiếc taxi. Red vẫn đang quay cuồng trong cơn say, ngồi ngoài nhà trọ ôm đầu. Trong khi đó, Speck ở bên trong nhà trọ một mình chơi bi-a chờ xe tới. Khi 3 viên cảnh sát mặc thường phục tới tìm một người đàn ông cao lớn, tóc vàng và nói giọng phía Nam, Speck vẫn chơi bên trong mà không mảy may sợ hãi dù chỉ cách cảnh sát chỉ khoảng hơn chục mét. Quan trọng hơn cả, chủ quán khẳng định không có ai như lời miêu tả nên gã chẳng việc gì phải lo lắng.


Một lát sau, taxi tới, Speck liền cầm theo hành lý, đưa Red vào trong xe rồi yêu cầu đi về phía Bắc. Trên xe, người lái taxi nghe thấy Speck kể với Red rằng sáng mai 7 giờ mình sẽ lên tàu Sinclair làm việc. Speck yêu cầu lái xe chở hắn tới phía Bắc thành phố. Tuy nhiên, tài xế bắt đầu tỏ ý nghi ngờ khi gã không đưa rõ địa chỉ cần đến và chỉ giải thích rằng: "Ngài biết đấy, đó là khu ổ chuột mà, làm gì có địa chỉ. Cứ đi đi". Rồi sau đó Speck chỉ đường và được đưa đến tòa nhà Cabrini-Green đang trong thời kỳ xây dựng.


Lúc bấy giờ, Fanny Jo Holland đang tiễn chồng đi công tác xa đã ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đàn ông da trắng đứng phía ngoài chiếc xe taxi với vali ngay giữa khu nhà đang thi công. Ánh sáng mặt trời bắt đầu rọi chiếu, cô gái nhìn thấy rõ hình xăm trên người gã đàn ông. Speck đi xuống phố Rush, tiến tới đường Dearborn để tìm khách sản rẻ tiền có tên Raleigh. Thuở sơ khai, đó là một tòa nhà sang trọng lộng lẫy được xây dựng từ năm 1882, còn bây giờ, Raleigh tàn tã đi nhiều, trông sập sệ. bẩn thỉu. Speck tới thuê phòng với cái tên John Stayton.

Tại Raleigh, Algy Lemhart, người phục vụ phòng thấy Speck đi cùng một ả gái điếm đi lên phòng. Anh ta mở thang máy đưa 2 vị khách quý bước vào. Trước khi thang máy đóng cửa, Algy còn nghe thấy người phụ nữ kia gọi gã là "Richard". Khoảng nửa tiếng sau, cô gái kia xuống và nói với người phục vụ rằng Speck có súng.

Sáng hôm đó, Algy nói với bà chủ Hullinger về một vị khách có súng. Bà liền gọi điện báo cảnh sát về vụ việc. Vào khoảng 8 giờ 30 sáng, cảnh sát của hạt đã có mặt, lên phòng Speck kiểm tra như lời báo. Vừa vào tới nơi, 2 viên cảnh sát liền hỏi sao gã lại có súng - trên thực tế khẩu súng Speck để ngay cạnh gối trên giường ngủ. Gã liền phủ nhận và bảo đó là của một người bạn cùng làm trên tàu. Khi được hỏi về tên, y khai mình là Richard Speck. Sau khi kiểm tra thẻ căn cước, cảnh sát đã rời đi và tịch thu khẩu súng. Và đương nhiên, họ không hề hay biết gã là kẻ tình nghi số 1 của vụ giết người hàng loạt. Speck lần thứ 2 liên tiếp trong chưa đầy một ngày thoát khỏi vòng vây cảnh sát.

Tối hôm đó, Speck theo thói quen hàng ngày lân la qua các quán bar để rượu chè thâu đêm. Trong khi đó, cảnh sát vẫn đang lùng sục rát rao ở khu vực phía Nam mà không biết rằng kẻ tình nghi không còn ở đó nữa. Tại trụ sở chính cuộc điều tra, văn phòng cảnh sát bang Chicago đã liên lạc với FBI để lấy dấu vân tay của Speck. Họ điều tra ra gã từng thuê trọ tại khách sạn rẻ tiền Shipyard. Đến đây, cảnh sát nhận được thông tin rất có ích. Tài xế lái taxi đã khẳng định vừa mới chở Speck tới tòa nhà đang được thi công Cabrini-Green đêm qua. Ngay lập tức, cảnh sát lên đường vây bắt kẻ tình nghi đã giết chết 8 nữ y tá trẻ.


Trong khi lực lượng cảnh sát đang xới tung khu vực quanh tòa nhà Cabrini-Green, thì Speck lại đắm chìm trong rượu chè cùng với 2 người bạn cũ là Claude "One Eye" Lunsford và "Shorty" Ingram. Sau khi biết "One Eye" đang nghỉ tại khách sạn Starr, gã đã quay trở về Raleigh lấy hành lý để qua ở bạn thằng bạn rượu. Thấy Speck lấy đồ đi, Otha Hullinger và Algy Lemhart hỏi dò rồi nhận được câu trả lời: "Tôi đi giặt đồ". Và rồi hắn không bao giờ quay trở lại và tiền phòng cũng chẳng thể đòi được.

Đặc biệt hơn, chỉ đúng 15 phút sau khi Speck rời đi, 2 thám tử đã tới với tấm hình của kẻ sát nhân. Bà Hullinger đã nhìn chăm chăm vào bức ảnh và thốt lên: "Chính hắn. Đó là Richard, hắn vừa đi rồi".

Còn khi đó, Speck đã tới khách sạn Starr để tiếp tục cuộc vui cùng với "One Eye" và "Shorty". Cả 3 gã say sưa túy lúy cùng nhau tám chuyện đời. Cho tới khi ngủ gục trên giường. Sáng hôm sau, Speck dậy rất sớm, chuẩn bị hành lý để lên tàu làm việc như lời gọi của người đại diện hội thương thuyền gọi trước đó.

Đó là buổi sáng thứ Bảy ngày 19/07/1966, thanh tra cao cấp tổ trọng án Flannagan đang cùng rất nhiều đồng nghiệp lùng sục mọi ngõ ngách để tìm ra Speck bỗng nhận được cuộc gọi tới từ trung tâm chỉ huy. Trung úy Emil Giese, nhân viên phòng pháp chứng nói với Flannagan rằng tìm thấy dấu vân tay của Speck trùng khớp tại hiện trường vụ án.

Với bằng chứng hết sức quan trọng này, Speck không còn là nghi can số 1 của vụ án nữa mà gần như chắc chắn được khẳng định chính là hung thủ ra tay sát hại 8 cô gái trẻ. Cho dù rất mệt mỏi trong 2 ngày vừa qua bởi gần như phải túc trực 24/24 để tìm kiếm tên tội phạm máu lạnh, song tất cả các nhân viên cảnh sát ở Chicago đều tin rằng sớm muộn gì Speck cũng sẽ bị bắt.

Cũng trong buổi sáng hôm đó, tin tức về vụ án đã lọt vào tai cánh báo chí và chẳng có gì ngạc nhiên khi trên các tờ nhật báo đều xuất hiện ảnh và tên của Richard Speck. Đây chính là điều cảnh sát lo lắng nhất vì nếu "rút dây động rừng", kẻ sát nhân sẽ lẩn trốn gây khó khăn cho việc truy tìm.


Tuy nhiên, thực tế lại khác xa so với suy tính của cảnh sát. Speck đang ngồi nhấm nháp đồ ăn sáng trong quán bar thuộc khách sạn Starr đã đọc được tờ báo với thông tin truy nã và ảnh của mình "lù lù" trên trang nhất. Biết rằng khó có thể trốn thoát, gã mang theo chai rượu quay trở lên phòng của One Eye, đập vỡ rồi lấy mảnh thủy tinh cắt cổ tay tự sát. Máu chảy lênh láng khắp phòng và chẳng ai biết điều này mãi cho tới khi người bạn "One Eye" lên phòng sau khi đọc được tờ báo có đăng tải hình ảnh của Speck. Trước khi phát hiện ra kẻ sát nhân máu lạnh nằm bất tỉnh trên sàn do mất quá nhiều máy, gã đã gọi điện báo cho cảnh sát rằng Speck đang trú tại khách sạn Starr.


Speck được đưa tới bệnh viện Cook County, nơi giữ thi thể của 8 cô gái trẻ. Trên thực tế, các y bác sĩ cũng như người lái xe cứu thương khi đó không hề biết người đàn ông đang cận kề cái chết kia là kẻ đã gây ra vụ thảm sát 2 ngày trước đó cho dù báo chí đưa tin khá nhiều về vụ việc này.



Ở trong phòng cấp cứu, y tá Kathy O'Connor đã sơ cứu cho Speck. Kế đó, bác sĩ Leroy Smith đã kiểm tra vết thương trên cổ tay gã rồi phát hiện ra hình xăm có chữ "Sinh ra từ địa ngục". Sự hồ nghi bắt đầu xuất hiện trên gương mặt của vị bác sĩ có gần 20 năm kinh nghiệm này. Ông liền lệnh cho y tá đem tờ báo mới sáng nay tới phòng riêng của mình. Leroy so sánh với bức hình đăng trên báo và nhận ra tên sát nhân. Ngay lập tức, ông liền gọi điện cho cảnh sát báo rằng Speck hiện đang nằm tại bệnh viện cho dù lúc đó, ông chỉ muốn giết chết hung thủ đã gây ra cái chết của 8 nữ y tá.

Nhận được tin báo, cảnh sát liền có mặt tại bệnh viện Cool County, trong khi đó, các bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cứu sống Speck bởi họ muốn hắn phải chịu tội trước pháp luật chứ không muốn 8 cô gái phải chịu cái chết oan uổng.

Sau 2 tiếng trong phòng mổ, Leroy Smith bước ra với lời khẳng định Speck sẽ sống. Và đó cũng là điều thanh tra cao cấp của tổ trọng án Chicago, Flannagan mong muốn.

Richard Benjamin Speck sinh ngày 06/12/1941 tại Kirkwood, bang Illinois. Cậu là người con thứ bảy trong gia đình có 8 anh em và đặc biệt Speck rất yêu quý bố mình. Khi cậu lên 6 tuổi, ông đã qua đời vì một tai nạn. Mẹ cậu khi đó ra lệnh cấm anh em trong nhà không được phép uống rượu. Nhưng sau bà lại tái hôn với Carl Lindberg, một gã nghiện rượu tới từ Texas. Speck thường xuyên bị chửi mắng và điều đó khiến cậu bé thay đổi tính tình. Ở trường học, Speck trở nên bướng bỉnh, giao du với những học sinh lớp trên, tham gia các trận đánh nhau, rượu chè và chơi bời suốt ngày.

Speck cũng kết hôn và có được một đứa con. Tuy nhiên, cuộc sống gia đình của gã chẳng kéo dài được lâu. Phần lớn thời gian sau khi kết hôn, Speck đều ngồi tù. Thậm chí vợ Speck còn kiện hắn vì dùng dao cưỡng dâm mình bởi nhu cầu dục vọng của gã quá lớn: "Mỗi ngày Speck cần quan hệ tới 4 đến 5 lần. Thật kinh khủng".

Tháng 01/1966, Shirley Speck quyết định đệ đơn ly hôn, lúc đó là khoảng 6 tháng trước khi vụ sát hại các nữ y tá diễn ra. Cùng năm đó, Speck cũng bị kết tội vì đâm chém người và cướp bóc. Đáng lẽ ra, hắn phải ngồi tù nhưng nhờ chị gái Martha tại Chicago bảo lãnh nên được hưởng án treo. Speck ở nhà chị gái được vài hôm rồi tới Monmouth, Illinois, thị trấn nhỏ nơi hắn lớn lên. Speck tới sống cùng nhà một người bạn, làm nghề thợ mộc được khoảng 1 tháng rồi lại bắt đầu cuộc sống cùng rượu và gái. Không những vậy, con quỷ dữ bên trong Richard Speck bắt đầu trỗi dậy và hắn gây náo loạn khắp nơi.

Ngày 02/04/1966, bà Virgil Harris, 65 tuổi, bị một gã đàn ông nói giọng miền Nam dí dao vào cổ rồi dọa nếu la lên sẽ giết. Sau đó, hắn trói bà lại và bắt đầu cưỡng bức.

Ngày 13/04, Mary Kay Pierce được tìm thấy đã chết ở trong chuồng lợn. Speck bị nghi ngờ nên cảnh sát tới tra hỏi hắn. Tuy nhiên, hắn cáo ốm rồi hứa sẽ tới đồn cảnh sát vào ngày 19 sau khi bình phục. Song cảnh sát đã bị hắn "xỏ mũi". Họ tới khách sạn Christy nới hắn sống và tìm thấy trang sức cũng như đài radio của bà Virgil Harris. Ngoài ra còn một số vật dụng bị mất tích khác. Hắn đã bỏ trốn 3 tháng trước khi vụ thảm sát xảy ra.

Quay trở lại bệnh viện Cool County, nơi Speck đang được chăm sóc đặc biệt. Cảnh sát luôn cử người canh giữ gã 24/24 ngay cạnh giường bệnh để tránh việc tên tội phạm nguy hiểm này tự tử một lần nữa. Trong khi đó, các thám tử điều tra vụ án gấp rút hoàn tất hồ sơ để trình lên tòa án.

Tuy nhiên, mãi tới 13/02/1977, mọi thủ tục mới hoàn tất. Cora, nữ y tá duy nhất còn sống sót đã được đưa đến nhận dạng hắn và cô gái trẻ khẳng định Speck chính là kẻ đã giết chết 8 người bạn của mình trong một đêm. Còn gã khăng khăng phủ nhận mình là kẻ giết người cho dù tội chứng rành rành. Ngay cả dấu vân tay của hắn cũng trùng khớp với những chứng cứ tại hiện trường.

Nhưng trước những chứng cớ xác thực, Richard Speck đã phải nhận tội trước tòa. Hắn bị tuyên án tử hình vì tội giết hại và hiếp dâm 8 nữ y tá trẻ. Tuy nhiên, sau đó hình phạt được giảm xuống tù chung thân
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: [Dành cho những người yêu thích trinh thám]
:)):))Haha đầu óc thám tử đây để ta phá án vụ Jack xem đây: ghép các câu đầu tiên bằng tiếng anh của các bộ phận bị lấy đi ta có dòng chữ utli kind dịch theo ra + trái tim có nghĩa là trái tim hữu ích "anh jack anh ý muốn nói là anh ý đang quét đi mấy cô gái điếm cho đời trong sạch ý mà" và lần theo câu nói không ra tiếng anh này ta biết đây là tiếng địa phương của Malta nên jack là người malta hoặc đả từng ở đó trong thời gian dài. Tại sao jack chỉ giết 5 người khi không hề bị bắt? Tại sao không phải là 4 người hay 6 người? Và mục đích là gì? Có một điểm trùng hợp thú vị ở năm 1888 khi jack gây án. Năm 1888 năm gây án của Jack thánh Gioan trong kito giáo từ trần. Kito giáo là tôn giáo chính tại Malta và khi thánh Gioan còn sống ông từng nói "Hãy cổ võ việc siêng năng rước lễ và lòng tôn sùng Đức Trinh Nữ" liệu có phải jack là kẻ sùng đạo tôn sùng Đức Trinh Nữ? Có phải vì vậy mà hắn căm ghét những cô gái điếm như vậy? Quay lại số 5 liệu số 5 có nằm trong một nghi thức tôn giáo nào không?
Thứ nhất kito giaos cho rằng: bẩm tính con người đã mang theo 5 chân lý căn bản sau đây.
* Sự hiện hữu của Thiên Chúa.
* Sự cần thiết phải tôn thờ Thiên Chúa.
* Việc tôn thờ Thiên Chúa chân chính hệ tại đời sống liêm chính đạo đức.
* Sau khi đã phạm lỗi cần phải sám hối.
* Có sự thưởng phạt đời sau.
Thứ 2: Vào giữa thế kỷ 19 Học thuyết huyền bí của Châu Âu cho rằng.
kính trọng sự định hướng của ngôi sao năm cánh. Cùng với một đình lẻ phía trên, nó mô tả tinh thần chỉ huy, đứng đầu bốn yếu tố vật chất còn lại, và trở thành điềm tốt. Tuy nhiên, Eliphas Levi, một thuật sĩ có tầm ảnh hưởng đã gọi nó là tội lỗi, là điềm gở mỗi khi biểu tượng này xuất hiện với chiều đảo ngược."Một ngôi sao năm cánh ngược, với hai đỉnh hướng lên trên, là biểu tượng của cái ác, của tội lỗi và thu hút những thế lực xấu xa bởi vì nó đảo lộn trật tự đúng đắn của mọi vật và biểu lộ chiến thắng của vật chất hơn tinh thần. Nó là thú tính thèm khát tấn công thiên đường cùng với chiếc sừng, một biểu tượng đáng bị những người thụ giáo nguyền rủa.
Gỉa thuyết 1: Jack cho rằng những cô gái này đã đi ngược với chân lý của kito giáo đó về đạo đức là tôn thờ là đức tin và cần phải sám hối cần có thưởng phạt.
Gĩa thuyết 2: Jack đang cố đảo lộn các trật tự đúng đắn của vạn vật theo thuyết huyền bí, khi cố gắng tạo ra ngôi sao 5 cánh ngược với 3 người trết theo ba thời điểm khác nhau và 2 người trết cùng thời điểm tạo nên hai cánh ngược.
Tổng kết: Từ trên đưa ra kết luận.
1: Jack là người Malta hoặc từng sống tại đây
2: Jack theo kito giáo và là kẻ sùng đạo, đồng thời hắn cũng là kẻ mù quáng tin vào Học thuyết huyền bí của Châu Âu vào thế kỷ 19.
"Hehe bà con đừng ném gạch nói chơi thôi, lý luận logic nhưng không thực tế":D:D:-":-"

 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: [Dành cho những người yêu thích trinh thám]
Nó thật thì em ấn tượng với tên Jack đồ tể, cảnh sát truy lùng mà vẫn thoát được.
 
Re: [Dành cho những người yêu thích trinh thám]
:)):))Haha đầu óc thám tử đây để ta phá án vụ Jack xem đây: ghép các câu đầu tiên bằng tiếng anh của các bộ phận bị lấy đi ta có dòng chử utli kind dịch theo ra + trái tim có nghĩa là trái tim làm việc có ích "anh jack anh ý muốn nói là anh ý đang quét đi mấy cô gái điếm cho đời chong sạch ý mà" và lần theo câu nói không ra tiếng anh này ta biết đây là tiếng địa phuong của Malta nên jack là người malta hoặc đả từng ở đó chong thời gian dài. Tại sao jack chỉ giết 5 người khi không hề bị bắt? tại sao không phải là 4 người hay 6 người? và mục đích là gì? Có một điểm trùng hợp thú vị ở năm 1888 khi jack gây án. Năm 1888 năm gây án của răc thánh Gioan chong kito giáo từ trần. Kito giáo là tôn giáo chính tại Malta và khi thánh Gioan còn sống ông từng nói "Hãy cổ võ việc siêng năng rước lễ và lòng tôn sùng Đức Trinh Nữ" liệu có phải jack là kẻ sùng đạo tôn sùng Đức Trinh Nữ. Có phải vì vậy mà hắn căm ghét những cô gái điếm như vậy. Quay lại số 5 liệu số 5 có nằm chong một nghi thức tôn giáo nào không?
Thứ nhất kito giaos cho rằng: bẩm tính con người đã mang theo 5 chân lý căn bản sau đây.
* Sự hiện hữu của Thiên Chúa.
* Sự cần thiết phải tôn thờ Thiên Chúa.
* Việc tôn thờ Thiên Chúa chân chính hệ tại đời sống liêm chính đạo đức.
* Sau khi đã phạm lỗi cần phải sám hối.
* Có sự thưởng phạt đời sau.
Thứ 2: Vào giữa thế kỷ 19 Học thuyết huyền bí của Châu Âu cho rằng.
kính trọng sự định hướng của ngôi sao năm cánh. Cùng với một đình lẻ phía trên, nó mô tả tinh thần chỉ huy, đứng đầu bốn yếu tố vật chất còn lại, và trở thành điềm tốt. Tuy nhiên, Eliphas Levi, một thuật sĩ có tầm ảnh hưởng đã gọi nó là tội lỗi, là điềm gở mỗi khi biểu tượng này xuất hiện với chiều đảo ngược."Một ngôi sao năm cánh ngược, với hai đỉnh hướng lên trên, là biểu tượng của cái ác, của tội lỗi và thu hút những thế lực xấu xa bởi vì nó đảo lộn trật tự đúng đắn của mọi vật và biểu lộ chiến thắng của vật chất hơn tinh thần. Nó là thú tính thèm khát tấn công thiên đường cùng với chiếc sừng, một biểu tượng đáng bị những người thụ giáo nguyền rủa.
Gỉa thuyết 1: Jack cho rằng những cô gái này đã đi ngược với chân lý của kito giáo đó về đạo đức là tôn thờ là đức tin và cần phải sám hối cần có thuongr phạt.
Gĩa thuyết 2: Jack đang cố đảo lộn các trật tự đúng đắn của vạn vật theo thuyết huyền bí, khi cố gắng tạo ra ngôi sao 5 cánh ngược với 3 người trết theo ba thời điểm khác nhau và 2 người trết cùng thời điểm tạo nên hai cánh ngược
Tổng kết: Từ trên đưa ra kết luận.
1: Jack là người Malta hoặc từng sống tại đây
2: Jack theo kito giáo và là kẻ sùng đạo, đồng thời hắn cũng là kẻ mù quáng tin vào Học thuyết huyền bí của Châu Âu vào thế kỷ 19.
"Hehe bà con đừng ném gạch nói chơi thôi, lý luận logic nhưng không thực tế":D:D:-":-"
Riêng mỗi bình luận này của anh em cũng lọc ra vô số lỗi chính tả và trình bày, anh xem rồi sửa lại.
Theo như cách suy luận của anh, có bao nhiêu người tôn sùng đạo giáo, bắt tội phạm trong phạm vi rộng như thế là rất khó. Chưa kể, giả thiết của anh chưa chắc đã đúng.
 
Re: [Dành cho những người yêu thích trinh thám]
Hoặc cũng có khả năng hắn không phải là một người em ạ. :3
Nếu tội phạm ai cũng giỏi như này thì cảnh sát bó tay hết cả. Mà chị học ngành công an à, phân tích tội phạm.
 
Re: [Dành cho những người yêu thích trinh thám]
Riêng mỗi bình luận này của anh em cũng lọc ra vô số lỗi chính tả và trình bày, anh xem rồi sửa lại.
Theo như cách suy luận của anh, có bao nhiêu người tôn sùng đạo giáo, bắt tội phạm trong phạm vi rộng như thế là rất khó. Chưa kể, giả thiết của anh chưa chắc đã đúng.
Haha có nhiều người sùng đạo nhưng hội tụ đủ yếu tố của giả thuyết em nghĩ có bao nhiêu người?
1: Sùng đạo.
2: Quê hoặc đã sống tại Malta.
3: Hiện đang sống tại khu vực đó.
Còn nói về giả thuyết này thì... Em có thấy giả thuyết nào chắc chắn đúng chưa? Nếu chắc chắn đúng thì không ai gọi là giả thuyết. Và một khi không có phương hướng cụ thể để tìm ra thủ phạm mọi giả thuyết đều không thể bỏ qua em ạ.b-)b-)
 
Bên trên