Độc y nữ xứng - Cập nhật - Gái già

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Độc y nữ xứng
slide4.jpg

Tác giả: Gái già
Tình trạng: Đang sáng tác
Thể loại: Xuyên không
Giới hạn tuổi: Không giới hạn
Văn án:

Nàng - một luật sư trẻ đầy tài năng, không may bị sát hại.

Tỉnh lại lần nữa, nàng phát hiện bản thân trở thành một đứa trẻ bốn tuổi.

Một người luôn đi theo khoa học và lô zíc, không tin vào sự huyền bí như nàng cũng dần phải chấp nhận sự thật là, bản thân đã mang theo kí ức sống lại ở một thế giới khác.

Càng bi kịch hơn khi nàng phát hiện, mình nghiễm nhiên trở thành nhân vật nữ phụ trong một bộ truyện đã đọc trước đó không lâu.

Sau khi gặp được thời cơ, nàng chuẩn bị từng đường đi nước bước nhằm mục đích thoát khỏi bi kịch nữ xứng.

Nhưng vậy thì đã sao? Nàng vẫn là không thoát được số phận!

Ngày hắn và người ấy thành thân, tiếng pháo, tiếng kèn vang rộn cả Đế Đô. Dân chúng trong thành đổ xô ra đường xem náo nhiệt. Nhưng những niềm vui đó chẳng thể chạm tới sự tịnh mịch nơi nàng.

Ngước nhìn những xác pháo đỏ rực bay tà tà trên không trung, nàng xót xa!

Lần đầu tiên nàng biết, thì ra yêu một người không yêu mình lại có thể đau đớn đến như vậy!


Đôi lời: Thân gửi đến các bạn đọc!

Với mục đích đổi câu truyện thành truyện thuần Việt, nên mình đã sửa lại tên các nhân vật. Mong những bạn đã đọc truyện trước khi mình sửa đổi sẽ không cảm thấy khó chịu vì sự thay đổi này!


*Mục lục: 1 -- 2 -- 3 -- 4 -- 5 -- 6 -- 7 -- 8 -- 9 -- 10 -- 11 -- 12 -- 13 -- 14-- 15 -- 16 -- 17 -- 18 -- 19 -- 20 -- 21 -- 22 -- 23 -- 25 -- 26 -- 27 -- 28 -- 29 -- 30 -- 31 -- 32 -- 33 -- 34 -- 35 -- 36 -- 37 -- 38 -- 39 -- 40 -- 41 -- 42 -- 43 -- 44 -- 45 -- 46 -- 47 -- 48 -- 49 -- 50
 
Chỉnh sửa lần cuối:

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Nghe giọng văn giới thiệu thấy hay hay. Ta thiết nghĩ nàng tính cho "bà cô già" nữ chính có kết cục SE à? *xoa xoa cằm*
Oruyl. ♋
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 1.

Khi mở mắt lần nữa, nàng cứ nghĩ mình sẽ thấy một khung cảnh tối mịt hay một cái gì đó thật ghê rợn như địa ngục chẳng hạn. Nhưng trước mắt nàng bây giờ là một đỉnh màn màu hồng, đến cái chăn nàng đang đắp cũng là màu hồng. Có khi nào chủ nhân căn nhà này cũng sẽ xuất hiện trước mặt nàng với bộ đồ màu hồng? Lắc lắc đầu xua tan những ý nghĩ vớ vẩn. Nàng biết rõ là bản thân đã chết, sao bây giờ lại có thể xuất hiện ở nơi này là thế nào?

Quay đầu nhìn ra bên ngoài, nàng thấy một bộ bàn ghế bằng gỗ, xa một chút là những cánh cửa nối liên nhau cũng bằng gỗ. Trong hai sáu năm nàng sống trên đời, cũng chưa hề gặp loại khách sạn nào đậm phong cách cổ như thế.

Đưa tay vén chăn định nhỏm dậy thì nàng chết lặng. Bàn tay của nàng bây giờ nhỏ xíu như tay trẻ con, nàng lật qua lật lại nó vẫn nguyên dạng không hề biến to ra như trong trí nhớ. Quá hoang mang, nàng thò bàn chân ra khỏi chăn ra xem, đúng như dự đoán bàn chân cũng cùng kích cỡ với bàn tay.

Cái đầu linh hoạt của nàng giờ đây cũng trở nên trống rỗng. Đây là đâu? nàng không biết. Nàng bây giờ là ai? nàng cũng không biết. Nàng nhớ đêm hôm đó, nàng vừa bước xuống xe thì bị một tốp người áo đen xông tới, dùng súng bắn liên tiếp vào người. Nàng còn nhìn thấy bản thân mình nằm trong vũng máu, thậm chí còn nghe rõ bọn áo đen kia nói với đồng bọn lý do nàng bị giết.

Trước đó nửa tháng, vụ kiện mà nàng theo hơn một năm trời cũng kết thúc. Người bị oan cũng được trả tự do, nhưng hung thủ trong vụ án lại là con của một tên trùm xã hội đen khét tiếng trong vùng. Hắn giết nàng vì nàng bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của hắn, đã lật lại vụ án để con hắn phải vào tù. Nhưng nàng không hề hối hận, nếu được quay lại nàng vẫn sẽ làm như vậy.

Một tiếng "chi nha" vang lên, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một phụ nữ mặc bộ đồ quái dị mà nàng chưa từng thấy bao giờ bước vào phòng.

Nàng khẽ nhỏm người lên, muốn nhìn rõ người vừa tới là ai, nhưng không được. Mặt nàng khẽ biến, chỉ có cử động một chút mà cơ thể đã như bị hút hết sức lực vậy. Người kia thấy vậy hốt hoảng chạy lại bên nàng:

- Con gái, con sao rồi?

Nghe người kia gọi mình là con cùng bộ đồ sặc sỡ, với tầng tầng, lớp lớp vải của bà ấy, nàng càng hốt hoảng hơn. Không lẽ đây là hiện tượng sống lại ở một thế giới khác mà trên các trang mạng vẫn nói. Mà nơi này có nhiều khả năng là một nơi cách thế giới cũ của nàng gần nghìn năm cũng nên. Càng nghĩ nàng càng mệt mỏi, cảm giác ghê rợn, quỷ dị len lỏi ra mọi ngóc ngách của cơ thể.

Trong lòng loạn là thế, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh. Hơi nâng mắt, nàng chăm chú quan sát người trước mặt.

Trên đầu người phụ nữ tóc được cuộn lại búi lên cao, bên trên búi tóc chỉ cài duy nhất một chiếc trâm bạch ngọc hình hoa mai. Gương mặt thanh tú, chưa nhuốm dấu vết năm tháng. Có lẽ người này chỉ mới gần ba mươi tuổi, nàng trầm tư phán đoán.

Người phụ nữ kia thấy nàng im lặng không nói gì, thì sốt ruột hơn. Bàn tay nắm chặt lấy tay nàng, giọng nói không giấu được bất an:

- Con à, con nói gì đi chứ!

Người này gọi nàng là con, vậy có lẽ bà ấy chính là mẹ của nàng bây giờ. Nhưng so với việc cứ phải phỏng đoán mọi thứ ở một nơi lạ lẫm thế này, thì cứ giả như không nhớ gì sẽ tốt hơn. Nhất là với một đứa trẻ lại càng thêm dễ dàng.

Nàng bày ra vẻ mặt mờ mịt:

- Người là ai?

Người phụ nữ nghe vậy nước mắt rơi như mưa, run rẩy cầm tay nàng:

- Con không nhớ ta sao? Ta là mẹ của con...

Nói rồi bà ấy nấc nghẹn trong tiếng khóc. Thấybà khóc thương tâm như vậy, nàng không đành lòng. Cố vươn tay gạt nước mắt cho bà, giọng nói có chút vấp vì chưa quen với hoàn cảnh cùng con người nơi này:

- Mẹ... cơ thể con bị sao vậy? Là ốm sao?

Nghe nàng hỏi, người phụ nữ được cho là mẹ nàng càng khóc càng dữ dội hơn. Bà ôm chặt lấy nàng, giọng đứt quãng:

- Tất cả đều tại mẹ... xin lỗi con!

Nàng nhíu chặt mày, không lẽ cái thân thể này bị người ta hãm hại nên thành ra như bây giờ? Nhưng nhìn căn phòng cùng đồ đạc thì không giống một kẻ bị đối sử tệ bạc. Thở dài chán nản, có lẽ lần trở lại này của nàng khó khăn hơn nàng nghĩ.

Cánh cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, một đoàn người bước vào, có người lớn có trẻ con. Mẹ nàng thấy có người tới thì khó khăn quay lại phía sau, nói với một người đàn ông trong đám người kia:

- Chính Liêm! Chàng xem con gái chúng ta sao lại quên mất thiếp là ai rồi?

Nghe vậy người đàn ông kia cũng hốt hoảng:

- Vậy là sao? Không lẽ bệnh nặng hơn?

Rồi quay ra sau nhìn ông lão đứng bên ngoài:

- Quản gia Trương, ông mau đi mời thầy lang tới đây.

Ông lão quản gia Trương kia cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, rồi chạy nhanh về phía cổng chính. Những người còn lại cũng lo lắng vây quanh giường nàng. Người phụ nữ mới đi vào cùng người đàn ông kia mắt đỏ hoe, nhìn nàng nghẹn ngào:

- Con gái, con còn nhớ mẹ lớn không?

Nàng nhìn người bà ta đầy ái ngại, lắc nhẹ đầu. Người đàn ông đứng bên cạnh thở dài, vuốt má nàng yêu thương:

- Ta là cha con, kia là mẹ lớn của con.

Ra đây là cha cùng mẹ lớn, như vậy nơi nàng đến là một nơi vẫn còn chủ nghĩa đa thê, trọng nam khinh nữ. Nhưng thái độ của mọi người trong nhà cho thấy họ quan tâm nàng là thật lòng. Với nàng bấy nhiêu đấy đã là một bước khởi đầu khá tốt.

Trời đã cho nàng một lần nữa sống lại, nên dù là hoàn cảnh nào nàng cũng chỉ còn biết cố gắng hết sức mà bước tiếp.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 2.

Một lát sau, quản gia Trương dẫn theo một ông lão tóc bạc quay lại. Cha nàng nhìn thấy ông lão thì sốt sắng cầm tay ông:

- Thầy Lý, thầy mau xem xem có phải con gái nhà ta bệnh chuyển nặng hơn không?

Ông lão cúi đầu cung kính:

- Vậy xin mời mọi người tránh ra một chút, để lão phu xem bệnh cho tiểu thư.

Nói rồi ông xách hòm thuốc đến bên cạnh giường, nhìn nàng hiền từ:

- Tiểu thư hãy đưa tay ra để lão phu chuẩn mạch.

Nàng ngoan ngoãn thò tay ra khỏi chăn, hướng về phía ông lão nọ. Ông lão đưa bàn tay già nua cầm lấy tay nàng, ba ngón tay ông đặt lên phần cổ tay, rồi lâm vào trầm tư. Sau một hồi ông thu tay lại, lắc lắc đầu:

- Đúng là bệnh của tiểu thư chuyển nặng, giờ lão phu cũng thật sự bó tay.

Mẹ nàng nghe vậy nước mắt vòng quanh, túm lấy ống tay áo ông lão kích động:

- Vậy con gái ta phải làm sao bây giờ? Thầy Lý, cầu xin thầy hãy cứu con gái ta!

Cha nàng cũng khẩn thiết nhìn ông lão:

- Thật sự là không còn cách nào sao thầy Lý?

Ông lão đưa mắt nhìn nàng thở dài:

- Độc trong người tiểu thư đã ăn sâu vào cơ thể, lão phu y thuật nông cạn thật sự là đã hết cách.

Ra là cái thân thể này bị trúng độc, nàng rũ mắt cười khổ. Mẹ nàng đi đến bên giường ôm chặt nàng nức nở. Mẹ lớn cũng ngồi xuống nhìn mẹ nàng an ủi:

- Em đừng quá đau lòng, rồi chúng ta sẽ tìm đại phu khác giỏi hơn chữa khỏi cho Liên thôi mà.

Cha nàng cũng khuyên nhủ:

- Phải đấy Dung, ta không không tin trên đời này lại không có ai chữa được bệnh cho con chúng ta. Nàng cũng phải lạc quan lên, đừng để con thấy nàng yếu đuối như vậy chứ.

Bà Dung ngẩng đầu gạt nước mắt nhìn mọi người một lượt. Đến khi nhìn tới nàng, bà dừng lại đưa tay xoa má nàng thủ thỉ:

- Phải, chúng ta sẽ tìm được người giỏi hơn chữa cho con.

Nghe bọn họ nói chuyện, trong đầu nàng bắt đầu tính toán xem làm thế nào để gặp được người chữa được độc trong người mình. Ngoài miệng thì hồn nhiên cất lên giọng non nớt:

- Con đói rồi!

Bà Dung cười khẽ:

- Để mẹ đi nấu cháo cho con!

Rồi vội vã đi ra ngoài. Cha và mẹ lớn cũng dặn dò nàng vài câu rồi đi làm việc của họ.

Bọn họ đi hết rồi, nàng ngước mắt nhìn đỉnh màn thở dài. Mọi việc cứ rối tung lên khiến đầu nàng quay cuồng.

- Em mệt sao?

Giọng nói chợt vang lên bên cạnh khiến nàng khẽ giật mình. Quay sang phía giọng nói phát ra, nàng thấy một đứa bé trai khoảng tám đến chín tuổi đang nhìn nàng chăm chú. Nó gọi nàng là em, mà nàng lại chẳng biết nó là ai. Hơi nhíu mày, nàng nghi hoặc hỏi:

- Anh là... ?

Thằng bé mở to đôi mắt, giọng nói rành rọt:

- Ta là Thành Cẩn, anh trai của em. Nhớ rồi chứ?

Thành Cẩn? Tên thật giống nhân vật trong một bộ truyện nàng đọc vài tháng trước. Nội dung truyện quá nhảm nhí nên nàng nhớ rất rõ.

Câu truyện này diễn ra ở một thế giới do tác giả hư cấu, nội dung thì xoay quanh chuyện hai chị em con một Tướng quân cùng yêu Thái tử của nước Diên La. Người em kia vì không chiếm được tình yêu của Thái tử liền bày kế hãm hại chị của mình. Chẳng ngờ hại người không thành mà bản thân còn bị Thái tử bán vào kỹ viện, cuối cùng bị đánh chết.

- Vậy có ai là Tử Tình không?

Nàng buột miệng hỏi, thằng bé ngạc nhiên nhìn nàng:

- Em vẫn nhớ Tử Tình sao? Vậy mà lại quên ta.

Mặt nó tiu nghỉu, giọng điệu hờn dỗi, nhưng nghe lời nói của nó nàng hốt hoảng run rẩy:

- Vậy em tên là gì?

Nó cười khanh khách, nhe ra mấy cái răng đã bị gẫy:

- Đến tên mình mà em cũng quên được. Em tên là Tĩnh Liên, sau này đừng có quên nữa đấy.

Nghe vậy cả người nàng lạnh toát. Nơi này có Tĩnh Liên, cũng có Tử Tình, cũng có Thành Cẩn. Lúc nãy ông lão thầy thuốc kia có gọi cha nàng là tướng quân. Không lẽ lại có sự trùng hợp đến kinh khủng như vậy? Hoặc nói đúng hơn nàng đang sống lại trong bộ truyện mà mình đã đọc.

- Vậy chúng ta họ gì?

Giọng nàng run nhẹ. Thằng bé kia mở mắt lớn hơn, giọng nói cao lên vài quãng:

- Đến họ mà em cũng quên! Chúng ta họ Diệp.

Lần này nàng triệt để ngây ngốc. Nàng còn nhớ rõ nhân vật nữ phụ họ Diệp tên Tĩnh Liên và cũng bị trúng độc từ nhỏ, mà nàng bây giờ cũng tên Tĩnh Liên họ là Diệp, cũng mang độc trong người.

Nàng hoang mang tuột độ, nếu gặp phải một vụ kiện gay cấn nàng cũng còn biết cách giải quyết. Còn cái kiểu sống lại quái dị thế này, nàng chưa gặp bao giờ, nhất lại là sống lại ở thế giới trong truyện. Hơn nữa cái nhân vật nàng thủ vai hiện giờ, có cuộc sống phải nói là một thảm kịch. Nếu đây đã là sự thật thì nàng sẽ phải làm tất cả để thay đổi vận mệnh.

Nhưng muốn thay đổi mọi thứ ở cái nơi này, thì phải có sức mạnh mà bọn họ thường nói là võ công. Mà cái thể xác này quá mục nát, đến sinh hoạt bình thường cũng còn là một đều xa xỉ với nàng, nói gì đến học này, học nọ.

Tài năng như nàng trong tình thế này cũng đành bó tay. Những kiến thức nàng có thì bây giờ cũng không vận dụng được. Phải trị được tận gốc chất độc nàng đang mang, đấy là việc đầu tiên trong kế hoạch của nàng.

- Em sao vậy?

Thấy nàng im lặng không nói, thằng bé lay khẽ nàng lo lắng, nàng nhìn nó cười nhẹ.

Trong nguyên tác thằng bé này là con trai cả của mẹ lớn, vậy mà chẳng hiểu sao nó đối sử với nàng như muội muội ruột. Thậm chí sau này khi nàng - nữ xứng trong chuyện bày mưu hãm hại nữ chính, nó vẫn luôn đứng về phía nàng. Mà nữ chính kia chẳng phải ai xa lạ, chính là em gái ruột của nó.

Những mối quan hệ phức tạp còn hơn đường dây buôn lậu ma túy mà nàng đã từng tham gia triệt phá. Những loại võ công, kịch độc còn hung hiểm hơn cả súng lục. Nàng chẳng khác gì đang bước trên lớp băng mỏng, chỉ sơ sẩy một chút là sẽ mất mạng ngay lập tức. Nhưng nàng chưa bao giờ chấp nhận bản thân ở thế bị động, nàng phải ẩn nhẫn để chờ thời cơ lật ngược tình thế.

Chỉ cần rời xa nơi này, không dính líu tới người hoàng thất thì mọi thứ sẽ chẳng thể sảy ra, nàng cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình.

Xông pha giang hồ, đấy mới là nơi hợp với bản tính của loại người như nàng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 3.

Bên chiếc bàn đặt trong phòng đọc sách, một thân ảnh nhỏ nhắn ngồi hơi cúi đầu chăm chú nhìn vào tập sách dầy cộp trước mặt. Tay nàng cầm một cây bút lông cỡ bé, nhưng dù là bé so với tay nàng vẫn thuộc loại ngoại cỡ. Khuỷu tay nàng chống lên bàn, bàn tay đỡ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, hàng mi cong vút thi thoảng chớp nhẹ như cánh bướm chập chờn. Một vài sợi nắng len qua khe cửa sổ rọi lên người nàng, tô thêm vài phần mờ ảo. Ở nàng người ta có thể thấy sự chuyên chú và điềm tĩnh mà chỉ người từng trải mới có. Vậy mà nàng mới chỉ là một đứa nhỏ, không khỏi khiến nhiều người kinh ngạc.

Tình đứng ở ngoài nhìn Liên đến ngây người. Đến khi Liên buông bút xoa xoa cánh tay nhức mỏi nhìn ra, thì nàng mới giật mình bước vào trong, ấp úng:

- Mẹ sai ta đến bảo em thay đồ, rồi cùng mọi người đến Thiên Âm Tự.

Liên điềm đạm gật đầu. Nâng bàn tay mềm mại lật nhẹ trang giấy, ánh mắt nàng sáng ngời nhìn người trước mặt:

- Em biết rồi!

Thấy thái độ điềm đạm của Liên, Tình đứng ngẩn ngơ như người mất hồn. Nàng không hiểu người em gái này từ bao giờ lại trở nên chững chạc như vậy, khiến ai nhìn vào cũng như bị thôi miên.

Thấy Tình vẫn còn đứng đó ngây người, Liên khẽ nhướng đôi mày thanh tú:

- Chị còn chuyện gì nữa sao?

Bị người ta bắt gặp đang nhìn lén, Tình mặt đỏ bừng lắc nhẹ đầu ý nói không có gì, rồi vội vã bước ra ngoài.

Trong đầu Tình nghĩ cái gì, Liên đều nhìn ra. Dù vậy nàng cũng mặc kệ, nàng vẫn chỉ luôn là nàng, trước kia thế nào thì bây giờ vẫn vậy.

Khẽ ngả người ra sau tựa vào thành ghế, nàng vặn vẹo cái lưng cứng đơ vì ngồi lâu. Đã hơn một năm kể từ ngày nàng đến nơi này. Nhờ vào sự kết hợp ăn, ngủ nghỉ có điều độ nên bây giờ nàng có thể sinh hoạt bình thường như những người khác. Còn về bệnh tình của nàng thì vẫn không hề khá hơn. Các danh y cứ đến rồi lại đi, ai cũng đều nhìn nàng lắc đầu nói không chữa được.

Cha mẹ nàng lo lắng như kiến bò trong chảo. Còn nàng thì vẫn bình tĩnh như thể cái người bị bệnh chẳng phải mình.

Ngày ngày nàng chỉ chuyên chú vào đọc sách cùng luyện chữ, đó là những thứ cơ bản cần trang bị cho bản thân. Nhưng thực sự cuộc sống nơi này không dễ thích nghi chút nào, có quá nhiều thiếu thốn không khỏi khiến nàng đau đầu. Chẳng hạn như những kiến thức trong những cuốn sách kia, quá mơ hồ và hầu như là không thực tế. Nàng rất muốn ra ngoài để tìm hiểu cũng như xác thực mọi vấn đề vướng mắc, nhưng cái cơ thể mục nát này không cho phép nàng đi quá xa.

Nhún người đứng dậy khỏi chiếc bàn, Liên cất chồng sách vào chỗ cũ. Nhớ khi nàng xin cha số sách này, người cười dịu dàng nói nàng đừng làm nát. Cha nàng lúc đó chỉ nghĩ rằng nàng nhàm chán nên tìm trò mới lạ giải khuây. Mãi đến khi nàng mang một cuốn sử thư đến thắc mắc tại sao thời gian cùng địa điểm không trùng khớp, thì người mới sửng sốt kinh ngạc. Nàng thì vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống, nêu ra một vài ý kiến của bản thân về kỹ thuật ghi chép nơi này quá hạn hẹp, cần phải cải cách những gì.

Ông Liêm mới đầu kinh ngạc rồi chuyển sang kinh hỷ, ông không nghĩ đứa con yếu ớt của mình còn nhỏ lại có suy nghĩ sâu xa, táo bạo mà đến ông cũng còn không theo kịp. Chẳng những thế Liên còn đưa ra một vài kế sách về dùng binh trong đánh trận, khiến một người làm tướng quân như ông kích động vô cùng. Cũng từ đấy, ông cho Liên được tự do ra vào phòng đọc sách cùng thư phòng. Có nhiều khi còn say sưa thảo luận cùng tranh cãi khiến mọi người trợn mắt, há mồm.

Khoác thêm chiếc áo mỏng màu lam, Liên đẩy cửa bước ra ngoài. Tiết trời đang vào thu nên thời tiết khá dễ chịu. Khép hờ mắt, nàng hít vài hơi thật sâu rồi nhàn nhã đến nhà chính.

Trên đường đi có vài hạ nhân nhìn thấy nàng, đều cung kính cúi đầu. Trong mắt mọi người ở phủ, Liên không khác gì một thần đồng nhí. Cộng thêm cái mặt luôn trong chế độ lãnh đạm, khiến bọn họ càng không dám có ý khinh thường một người bệnh tật như nàng.

Người vú nuôi từ xa nhìn thấy nàng thì chạy lại, khẽ nâng bàn tay nhỏ nhắn của nàng cười ấm áp:

- Người mới tới sao? Có cần vú chuẩn bị gì cho người không?

Nàng nhìn vú nuôi khóe miệng cong cong. Hơn một năm qua ngoài mẹ cùng mẹ lớn, thì vú là người luôn chăm sóc cho nàng.

- Không cần đâu vú, con thế này là ổn rồi.

Nàng nở nụ cười ngọt ngào, đôi má hồng rung rinh.

Vào đến nhà chính, mọi người đã có mặt đầy đủ. Nàng cúi đầu nhún người đúng tiêu chuẩn tiểu thư khuê các thời xưa:

- Mẹ lớn, Mẹ! Con tới rồi.

Hai người kia cười híp mắt kéo nàng lại gần. Bà Dung xoa má nàng yêu thương, ân cần hỏi han:

- Hôm nay con thấy sao rồi? Có bị đau ở đâu không?

Vừa nói bà Dung vừa ngó quanh Liên một lượt. Từ ngày đứa con duy nhất bị mắc bệnh, không lúc nào bà yên lòng. Bà luôn tự dằn vặt bản thân, vì không cẩn thận đã để con ăn nhầm Thất Tâm củ nên bị trúng độc. Bao nhiêu thầy thuốc đến khám đều không chữa được, khiến bà càng thêm khổ tâm. Cũng may đứa con của bà thông minh hơn người, không những không oán giận mà còn an ủi bà không ít.

Liên tựa nhẹ vào người bà Dung, giọng nói trong veo:

- Con không sao, vẫn khỏe lắm mẹ ạ.

Bà Loan ngồi bên cạnh phì cười, nhéo má nàng hóm hỉnh:

- Đưa nhỏ này thật không thể không khiến người khác yêu thương được mà.

Cẩn ngồi bên kia, nghe mọi người nói cười hỉ hả cũng xen vào. Giọng ấm ức:

- Mẹ và mẹ nhỏ chỉ biết đến Liên thôi hà, không thấy con và Tình cũng ngồi đây sao?

Mọi người nghe thằng bé nói đều bật cười. Liên đưa tầm mắt về phía bọn họ, Cẩn thấy nàng nhìn qua liền lè lưỡi, Tình thì cười tinh nghịch. Nàng nhìn Tình than nhẹ trong lòng. Đúng là nữ chính có khác, còn nhỏ vậy mà đã lộ ra vài nét nghiêng trời, lệch đất rồi.

Đều nói nhân vật chính luôn có được sự ưu ái của tác giả cũng không sai, trên người Tình đều hội tụ đầy đủ những tài năng kiệt xuất, khiến nàng cũng vài phần khâm phục. Bản tính nàng ấy cũng không phải người xấu. Đối với bi kịch mà nữ phụ là nàng gặp phải thì không hề có tình tiết nào do nàng ấy tạo ra, chỉ là do nàng nữ phụ kia tự làm tự chịu.

Sau một thời gian sống cùng bọn họ, nàng càng cảm thấy sự ngu muội đến đáng thương của nhân vật nữ phụ này. Nàng ta có cha mẹ yêu thương, có một anh trai cùng chị gái cũng quan tâm không kém. Vậy mà chỉ vì một người đàn ông mà hủy hoại đi tất cả. Có đáng không? Đương nhiên là không rồi.

Nàng cũng không dám chắc trong tương lai nếu nàng gặp tên nam chính kia, sẽ hoàn toàn không yêu hắn. Nhưng nàng chắc một điều là, nếu có yêu nhưng người hắn chọn không phải nàng, thì nàng sẽ lặng lẽ rút lui.

Trên đời này thứ không thiếu nhất chính là đàn ông. Chẳng lẽ lại cứ vì một người không yêu mình mà bỏ lỡ hạnh phúc một đời? Nàng càng không phải loại người cả đời tôn thờ một người, nên bi kịch kia có lẽ không bao giờ sảy ra cũng nên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Hehe, một lần hai chương, cứ tiến độ này nàng làm ta phấn khích á!:D
Ngóng chương, ngóng chương!
Oruyl. ♋
P/s: nàng quên viết hoa vài chỗ nhé, nhớ sửa lại nha nàng! Thân.
 

phongdu93

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/1/15
Bài viết
140
Gạo
200,0
Mình chỉ nhận xét chương 1 của bạn.
Đầu tiên mình muốn nói rằng cách viết của bạn mượt, câu văn hay nhưng thú thật rất giống truyện Tàu. Thật ra lỗi này có nhiều người mắc phải bởi họ đọc nhiều truyện Tàu nên bị ảnh hưởng là đương nhiên. Tiếp đó là tên truyện, mình không hiểu nó nghĩa là gì? Bạn có giải thích ko?
Chương 1 của bạn. Thiết nghĩ bạn nên cho "nàng" một cái tên thì hơn, chứ suốt cả nửa già không biết tên nữ chính là gì? (tên ở hiện đại í).
Khi tỉnh lại lần nữa, nàng cứ nghĩ mình sẽ thấy một khung cảnh tối mịt hay một cái gì đó thật ghê rợn.
Có phải trước đó nữ 9 đã tỉnh một lần?
"Chi nha" cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một nữ nhân mặc đồ cổ trang bước vào. Thấy có người, nàng khẽ nhỏm người lên nhưng không được. Mặt nàng khẽ biến, chỉ có cử động một chút mà cơ thể đã như bị hút hết sức lực vậy. Nữ nhân kia thấy vậy hốt hoảng chạy lại bên nàng:
Chi nha là gì?
Thế nào là mặc đồ cổ trang? Có phải bạn nên miêu tả một chút ở đây không.
Tâm lý nhân vật: Nếu là một người bình thường khi tỉnh dậy thấy mình bé nhỏ đi thì hốt hoảng, điều này bạn đã miêu tả nhưng còn chưa kỹ. Tiếp theo đó, sau khi phát hiện mình nhỏ, trong căn phòng cổ mà nữ 9 tưởng khách sạn vậy tại sao khi có người bước đến xưng là "nương" gọi mình là con thì nữ 9 lại không có chút ngạc nhiên hay biểu hiện gì, mặt khác còn nói chuyện bình thường? Cái này khiến mình nghĩ rằng việc đến thế giới này là nữ 9 đã biết trước nhưng như vậy thì mâu thuẫn với tâm lý ở trên.
Thể loại: Bạn viết:
Càng bi kịch hơn khi nàng phát hiện, mình nghiễm nhiên trở thành nhân vật nữ phụ trong một bộ truyện đã đọc trước đó không lâu.
Nếu mình nhớ không nhầm thì đây là trọng sinh.
Tái bút: Thiết nghĩ bạn đang viết cho người việt đọc và không phải ai cũng đọc truyện Tàu thì nên hạn chế dùng Hán Việt hoặc bất quá thì cho cái chú thích bên dưới.
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Mình chỉ nhận xét chương 1 của bạn.
Đầu tiên mình muốn nói rằng cách viết của bạn mượt, câu văn hay nhưng thú thật rất giống truyện Tàu. Thật ra lỗi này có nhiều người mắc phải bởi họ đọc nhiều truyện Tàu nên bị ảnh hưởng là đương nhiên. Tiếp đó là tên truyện, mình không hiểu nó nghĩa là gì? Bạn có giải thích ko?
Chương 1 của bạn. Thiết nghĩ bạn nên cho "nàng" một cái tên thì hơn, chứ suốt cả nửa già không biết tên nữ chính là gì? (tên ở hiện đại í).

Có phải trước đó nữ 9 đã tỉnh một lần?

Chi nha là gì?
Thế nào là mặc đồ cổ trang? Có phải bạn nên miêu tả một chút ở đây không.
Tâm lý nhân vật: Nếu là một người bình thường khi tỉnh dậy thấy mình bé nhỏ đi thì hốt hoảng, điều này bạn đã miêu tả nhưng còn chưa kỹ. Tiếp theo đó, sau khi phát hiện mình nhỏ, trong căn phòng cổ mà nữ 9 tưởng khách sạn vậy tại sao khi có người bước đến xưng là "nương" gọi mình là con thì nữ 9 lại không có chút ngạc nhiên hay biểu hiện gì, mặt khác còn nói chuyện bình thường? Cái này khiến mình nghĩ rằng việc đến thế giới này là nữ 9 đã biết trước nhưng như vậy thì mâu thuẫn với tâm lý ở trên.
Thể loại: Bạn viết:

Nếu mình nhớ không nhầm thì đây là trọng sinh.
Tái bút: Thiết nghĩ bạn đang viết cho người việt đọc và không phải ai cũng đọc truyện Tàu thì nên hạn chế dùng Hán Việt hoặc bất quá thì cho cái chú thích bên dưới.
Trước tiên mình cảm ơn về nhận xét của bạn!
Vấn đề đầu tiên bạn nói đến là truyện này giống truyện TQ, mình không có ý kiến gì vì mình hoàn toàn viết theo phong cách TQ. Tiếp theo là tên truyện, tên của một truyện không phải đọc một vài chương đầu là có thể hiểu được đâu bạn. Mình đặt tên truyện như vậy đương nhiên vì có dụng ý riêng của mình. Tiếp đến vấn đề bạn nói nên cho nữ chính một cái tên ở hiện đại, mình không phải không cho mà đơn giản là mình chưa muốn nhắc đến tên nữ chính ở chương 1. Tiếp nữa bạn thắc mắc liệu nữ chính có phải đã tỉnh lại một lần trước đó không, vấn đề này mình nghĩ là do bạn không liên kết được câu từ với nội dung mình muốn diễn đạt. Nữ chính trước đó nàng ta bị người ta sát hại, trước khi hoàn toàn mất hết ý thức vẫn còn mơ màng nghe được bọn sát hại nói chuyện, nên khi nàng tỉnh lại mình miêu tả là tỉnh lại lần nữa.
Tiếp theo là từ chi nha, vấn đề này mình nhận thấy đúng là mình còn thiếu sót, lát mình sẽ sửa. Vấn đề đồ cổ trang, mình nghĩ ở mỗi một trường hợp sẽ nên hay không nên miêu tả kỹ. Vấn đề tâm lý nhân vật, mình thấy bạn nói đúng mình sẽ xem xét rồi sửa lại. Vấn đề cuối, bạn nói nên hạn chế dùng Hán Việt, cái này mình không cùng ý kiến với bạn. Bạn nói đang viết cho người Việt đọc nên hạn chế dùng Hán Việt, vậy mình xin hỏi cái từ thiết nghĩ của bạn kia nó là từ gì, không lẽ là thuần Việt? Và không lẽ một truyện cổ đại lại dùng ngôn ngữ hiện đại? Trong quá trình viết, mình cũng đã cố gắng sử dụng toàn những từ ngữ thông dụng để tránh gây khó hiểu cho người đọc. Khi nào có từ quá khó hiểu mình sẽ tạo chú thích sau!
Một lần nữa cảm ơn nhận xét của bạn!
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên