Chương 10
Sau một lúc đi vòng qua vài đường phố đông đúc, xe ngựa dừng trước một trang viên ngoại cỡ. Liên vén rèm bước xuống ngước lên nhìn, trước cổng lớn của trang viên treo một tấm biển to đề hai chữ rồng bay, phượng múa "Tiêu Dao". Cái tên chẳng hợp gì với cái trang viên đậm chất phú ông thế này. Nàng thầm nghĩ.
Mấy hạ nhân từ trong đi ra cung kính cúi đầu với ba người họ, rồi mang xe ngựa đi cất. Ông Danh bước trước vào phía trong dẫn đường. Mới đi được vài bước, một người mặc y phục bằng vải gai đơn giản từ trên mái nhà phi xuống, khiến Liên giật mình. Người kia dùng khăn bịt mặt kín mít, nên nàng không nhìn ra được độ tuổi. Qua hình dáng bề ngoài, thì chỉ đoán được đây là nam giới.
Đối với ánh mắt quan sát của Liên, người bịt mặt kia chỉ liếc qua nàng một chút, rồi quay sang ông Danh cúi đầu cung kính:
- Trang chủ, có người bị trúng kịch độc, trang chủ mau tới xem giúp hắn.
Ông Danh nghe có người bị trúng độc thì cuống hết lên. Quay sang nhìn Liên và Hạ giọng gấp gáp:
- Hạ, con dẫn Liên vào trong sắp xếp chỗ ở trước đi. Ta đi qua bên kia một chuyến xem sao.
Nói rồi, ông Danh và người bịt mặt kia cùng nhún người bay vút lên cao, hoàn toàn biến mất. Liên nhìn theo bóng bọn họ đăm chiêu. Hiển nhiên nàng không hề biết gì về cái người trúng độc kia cùng cái nơi ông Danh đi đến, nhưng nghe có vẻ rất hung hiểm. Hạ thấy nàng ngẩn người thì, cầm tay nàng kéo đi:
- Chúng ta đi thôi. Còn bọn họ thì cứ mặc kệ đi, rồi em sẽ quen với việc này ngay ấy mà.
Liên nghe vậy gạt hết thắc mắc trong đầu, bước theo Hạ.
Càng đi vào trong càng thấy rõ sự xa hoa của nơi này. Xung quanh hai hành lang là vô vàn loài hoa quý xếp theo hình bát quái, Liên vừa liếc qua đã biết những khóm hoa kia được trồng như vậy đều là có ý đồ cả. Những hòn giả sơn đồ sộ, cùng những hồ nước trong vắt với vô vàn loại cá hiếm đủ màu. Đường đi được lát đá cẩm thạch sáng bóng, đến mức nếu cúi xuống có thể thấy bóng bản thân in trên đó. Các cột gỗ cùng lan can được trạm trổ tinh tế, những căn đình nhỏ thấp thoáng bên bờ hồ khiến người ta cảm thấy mơ màng.
Mấy nha hoàn đang quét tước xung quanh thấy Hạ thì dừng tay, khom người, thái độ cung kính cùng sùng bái:
- Tiểu thư đã về.
Hạ "um" khẽ một tiếng rồi dẫn Liên đi tiếp. Đi đến hành lang gấp khúc, Liên quay đầu lại thấy mấy nha hoàn kia đang đứng nhìn theo nàng ánh mắt khó hiểu. Nàng cười khẽ quay lại đầu về phía trước, có lẽ bọn họ đang thắc mắc nàng là người nơi nào.
Đến một gian phòng khá rộng, Hạ đẩy cửa bước vào:
- Đây là phòng của em.
Vừa nói Hạ vừa ngồi xuống cái tràng kỷ ở gian giữa. Liên tò mò đi xung quanh đánh giá. Căn phòng có một phòng ngủ, một phòng chính và hai phòng nhỏ. Mọi thứ trong phòng đều được thiết kế tinh xảo, hẳn là toàn đồ có giá trị liên thành. Bên góc trái gian phòng nhỏ là một giá để sách cùng một thư án. Nàng hứng thú đi tới gần giá sách, rút vài cuốn ra xem thử. Hầu như đa phần đều là y học. Tìm hiểu về cách chữa bệnh cũng tốt, như vậy nàng có thể tự trị bệnh cho bản thân. Nghĩ vậy khóe miệng nàng vô thức cong lên thành một nụ cười mờ nhạt.
- Em cũng thích nghiên cứu về y thuật sao?
Hạ đứng sau, thấy Liên chăm chú vào mấy cuốn sách thì tò mò hỏi.
- Vâng.
Liên khẽ gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn lại lật tiếp một trang giấy. Hạ thấy thái độ của Liên như vậy, thì trong lòng vui mừng thay cho ông Danh, vì đã tìm được một người thông minh lại có hứng thú với y thuật. Mấy vị sư thúc, sư bá kia mà biết chắc phải ganh tỵ đỏ mắt. Mà nghĩ tới mấy vị kia, Hạ mới nhớ ra liền đặt chén trà đứng dậy:
- Em nghỉ ngơi sớm đi, tối còn lấy sức tiếp một đám quái nhân. Cần gì muội cứ sai đám nha hoàn bên ngoài, ta cũng phải ra ngoài chút.
Hạ nháy mắt với Liên vài cái rồi bước ra phía cửa. Nhìn theo bóng người chị gái từ trên trời rơi xuống, Liên lâm vào trầm tư. Kể từ bây giờ, đây coi như một phần là nhà của nàng, cũng là nơi nàng bắt đầu một cuộc sống mới. Một nơi không còn nữ chính, không có nam chính, vậy nhân vật nữ xứng là nàng coi như cũng hết đất diễn còn gì.
Buổi tối, bên trong sảnh chính của Tiêu Dao trang, ông Danh cùng bốn người khác gồm hai nam, hai nữ đang cùng nhau vây quanh một cái bàn đá lớn. Trên bàn là vài món ăn cùng mấy bầu rượu.
Có lẽ trên giang hồ ít người biết Tiêu Dao trang rộng lớn này, lại là nhà ở của một nhóm quái nhân máu mặt trên giang hồ.
Người đàn ông ngồi bên tay trái ông Danh mặc áo dài đen, búi tóc được cố định bằng ngọc quan chắc chắn. Khuôn mặt nam tính, ánh mắt lanh lợi, cử chỉ phóng khoáng. Ông chính là thần thâu khét tiếng trên giang hồ - Triệu Quang Khả.
Ông ta nổi tiếng một phần là vì khinh công xuất quỷ nhập thần. Phần khác là vì thứ ông ta trôm chỉa đa phần là các bí kíp võ công nổi tiếng của các môn phái. Có một thời gian ông Khả bị năm đại môn phái hiệp lực truy bắt. Nhưng vì võ công của ông là kết hợp từ tinh hoa của nhiều bí kíp mà ra nên hết sức quỷ dị, khiến các môn phái đành bó tay, mắt nhắm mắt mở coi như không thấy gì.
Người phụ nữ mặc váy dài màu lam thướt tha, ngồi đối diện bên trái ông Bách chính là sát thủ lừng danh Ngô Lam Sương. Con người bà cũng như tên, lạnh nhạt băng sương khiến kẻ đối diện trông thấy mà rùng mình. Bà có khuôn mặt đoan chính, mắt hạnh, môi đầy, mày liễu, khi cười lên đậm nét phong tình vạn chủng. Vũ khí của bà dùng cũng rất cổ quái, hầu như chưa ai ngoài những người thân thích biết được vũ khí đó có hình dạng thế nào. Thậm chí trên giang hồ còn tương truyền rằng, nhiều kẻ chết dưới tay bà mà trước khi nhắm mắt vẫn không biết mình chết bởi thứ gì.
Còn người ngồi kế bên bà Sương là Bùi Nguyệt Oánh. Bà chính là vị các chủ bí ẩn của Hiên Vân các.
Nếu là người trong giang hồ không ai là không biết đến cái tên Hiên Vân các. Hiên Vân các nổi tiếng như vậy là vì đây là một tổ chức nắm tin tình báo lớn nhất nhì hiện nay, đồng thời cũng là một tổ chức sát thủ có tiếng lâu đời. Nhưng cũng rất ít người biết được nơi tọa lạc của Hiên Vân các cùng mặt mũi vị các chủ nổi tiếng tài ba, họ chỉ biết các chủ là một người con gái ngoài ra không có thêm bất kỳ thông tin nào khác. Có một số người cố chấp tìm hiểu, sau một thời gian đều chết không rõ nguyên nhân, khiến người giang hồ đồn nhau là vì họ phạm vào cấm kỵ của các chủ Hiên Vân các nên mới bị sát hại. Vài người còn ác ý nói, vì các chủ Hiên Vân các dung nhan quá xấu nên mới giết người diệt khẩu.
Mà vị các chủ Hiên Vân các này chẳng những không xấu mà còn có tài năng kiệt xất hơn người. Bà có vẻ đẹp yêu mị, nghiêng trời lệch đất khiến nhiều phụ nữ ganh tỵ phát cuồng. Mỗi một cử chỉ giơ tay, nhấc chân đều khiến người đối diện đỏ mặt tim run, hận không thể đem về mà cung phụng.
Hiên Vân các là do một tay bà sáng lập, từ một các vô danh cho đến có tiếng tăm như ngày hôm nay. Không những thế bà cùng bà Sương còn thu thập được một tổ chức sát thủ lâu đời, sát nhập vào với Hiên Vân các khiến người người nể phục.
Ông lão ngồi bên tay phải ông Danh, là quái nhân Hoàng Lão Tiếu. Ông là người lớn tuổi nhất trong đám người ngồi đây, khoảng xấp xỉ năm mươi. Ông mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, mái tóc hoa râm buông thõng, lông mày cùng râu đều đã nhuốm màu năm tháng. Dù đã có tuổi nhưng đôi mắt ông vẫn trong veo, sáng quắc như thời trai trẻ. Đặc biệt hơn là vẻ mặt của ônh, lãnh đạm như một cao tăng không quan tâm sự đời.
Trái ngược với ông Danh là một thần y, thì ông lại là một thần độc. Trong thiên hạ này, chưa ai trúng độc của ônh không có thuốc giải mà có thể sống sót. Nhưng cái khiến người trong các phái nhắc đến ông đều mang nét mặt sợ hãi, là bản lĩnh hạ độc thần không biết quỷ không hay của ông.
Ông ta có thể đang ngồi cùng ngươi nói chuyện vui vẻ, mặc cho ngươi đã để ý nhất cử nhất động của ông ta thì ngươi vẫn không thể biết được bản thân mình trúng độc lúc nào. Chẳng vì vậy mà ông thường bị người ta gọi là quái vật.
Ông Khả nhấc bầu rượu lên rót đầy vào cái ly ngọc cho ông Danh, giọng nói sang sảng:
- Nghe nói lão đầu ngươi mới thu nhận một đứa nhỏ thiên phú trăm năm khó gặp. Vừa hay ta đây chưa có đồ đệ, thôi thì để ta thu nhận nó cho vẹn toàn.
Bốn người kia nghe vậy, đầu quay sang trừng mắt nhìn ông Khả. Ông Tiếu vỗ tay mạnh xuống bàn, giọng áp đảo:
- Mình ngươi chưa có đồ đệ sao? Lão phu đây cũng chưa có, mà lão phu lại là người lớn tuổi nhất nên để đứa nhỏ làm đồ đệ của lão phu là hợp lý hơn cả.
Bà Sương cùng bà Oánh cũng không chịu thiệt, cả hai đồng thanh phản đối:
- Không được.
Bà Sương khí thế, đứng lên lớn giọng nói lý:
- Đứa nhỏ là phận nữ, nên để đứa nhỏ theo bọ ta là đúng nhất.
Bà Oánh ngồi bên cạnh liên tục gật đầu đồng ý. Ông Danh nhìn bọn họ tranh cướp, mặt nhăn nhó như táo khô:
- Là ta tìm được nó trước, nên nó là đồ đệ của ta.
- Không được.
Bốn người kia quay lại đồng thanh hét vào mặt ông. Bàn rượu phút chốc trở thành nơi tranh cãi của bốn người, ai cũng không chịu nhường ai khiến mấy hạ nhân bên ngoài sợ mất mật. Chỉ sợ mấy người kia động chân động tay, thì người võ công thấp kém như bọn họ chạy không thoát.