Chương 4.
Thiên Âm Tự cách phủ Tướng quân không xa lắm, ngồi xe ngựa gần nửa canh giờ thì đến nơi.
Mới sáng sớm, bên ngoài Thiên Âm Tự đã có những dãy dài xe ngựa của các quý phụ trong kinh thành. Các tiểu thư khuê các với quần áo đủ màu sắc đứng bên ngoài thì thầm to nhỏ, rồi cười rúc rích.
Trong Thiên Âm Tự có một cao tăng là Thích Thiện đại sư, am hiểu về xem tướng và đoán vận mệnh tương lai. Nhưng vị đại sư này lại rất ít khi ở trong chùa, nghe nói hôm nay người mới từ trên núi Vân Sơn trở về, nên các phu nhân trong kinh thành đều mang theo con cái của mình đến nhờ đại sư đoán vận cho.
Bà Dung cùng bà Loan cũng háo hức dẫn Liên, Thành cùng Tình đến đây. Đối với những chuyện này Liên cũng không để tâm lắm, vì biết trước thì đã sao? Muốn thay đổi được cũng đâu dễ dàng gì. Chẳng hạn như nàng bây giờ, dù biết trước chuyện gì sẽ đến với mình những cũng không thể hoàn toàn làm chủ được.
Xe ngựa dừng trước cửa Thiên Âm Tự, Liên lảo đảo bước xuống. Đã đi khá nhiều lần rồi, nhưng nàng chẳng thể nào quen nổi với cái phương tiện tra tấn người dạng này. Gương mặt hơi tái lấm tấm vài giọt mồ hôi, rút chiếc khăn ra nàng lau nhẹ đi. May sao ở đây không có tục bó chân, không thì nàng thật sự không chắc bản thân sẽ không dùng một đoạn dây thừng kết thúc sinh mạng ngay lập tức.
Bà Dung hồ hởi cầm tay nàng bước vào bên trong. Một vài phu nhân nhìn thấy mẹ con nàng thì mặt tươi như hoa, đon đả chào hỏi. Đa phần bọn họ đến chào đều là cái cớ, chủ yếu là họ muốn nhìn xem cái cô nhị tiểu thư ốm yếu trong lời đồn của phủ Tướng quân.
Trước cái nhìn soi mói, Liên vẫn thản nhiên như chẳng có việc gì. Nhưng bà Dung thì không được kiên nhẫn như vậy, bà nói vài lời khách sáo với họ rồi dẫn nàng bước vào trong một am nhỏ phía sau chùa.
Bước vào trong am, đã có một nhà sư khuôn mặt nhân hậu ngồi trên bồ đoàn đợi sẵn. Nàng theo mọi người kính cẩn cúi đầu rồi ngồi xuống. Nhà sư nhìn quanh mọi người một lượt, rồi vuốt chỏm râu lơ thơ:
- Đây là mấy đứa nhỏ nhà thằng bé Liêm sao? Lớn thật nhanh.
Một người ngoài ba mươi như cha nàng mà nhà sư này lại gọi là thằng bé. Như vậy chắc hẳn nhà sư này và cha nàng đã biết nhau từ lâu.
Bà Loan che miệng cười:
- Là vì đại sư lâu không gặp bọn nhỏ mới thấy vậy đấy thôi.
Nhà sư nghe vậy gật gù, luôn miệng nói phải.
Nhà sư này chắc chính là vị Thích Thiện đại sư mà mấy hôm nay nàng vẫn nghe mọi người nói đến.
Nàng nhớ rõ tình tiết này trong truyện có nói, vị đại sư kia khi nhìn đến nàng thì lắc đầu liên tục, nói rằng cuộc đời nàng sẽ chỉ gặp những đều không như ý. Vậy nên, khi đại sư nhìn về phía nàng, trong lòng nàng phần nhiều là căng thẳng. Trên đời này có ai mà không muốn cuộc đời mình được suôn sẻ chứ. Nàng cũng vậy, cầu mong một cuộc sống không éo le.
Đại sư trầm ngâm nhìn nàng, hàng mày bạc hơi nhíu lại. Một lúc sau, người thở dài lắc đầu:
- Đứa nhỏ này, tương lai sẽ gặp rất nhiều trắc trở. Có vượt qua được không chỉ còn chờ xem vào bản lĩnh của nó đến mức nào.
Nghe vậy, bà Dung khóe mắt đỏ hoe. Nếu là người khác nói bà có thể không tin, nhưng đây là Thích Thiện đại sư, nên bà phải chấp nhận sự thật. Đứa con mệnh khổ của bà sau này biết phải làm sao?
Từ khi Thích Thiện đại sư đưa ra lời phán đoán cho Liên, cả căn phòng lâm vào trầm mặc. Thích Thiện đại sư thấy không khí nặng nề của mọi người, thì thở dài liên tục. Liên hơi cúi người, nụ cười như có như không. Biết trước đấy, nhưng nàng vẫn hơi thất vọng.
Thả từng bước nhỏ bước xuống những bậc đá xanh xám, nàng đi đến trước cây ước trong chùa. Mọi người trong thành đều nói chỉ cần lấy một dải lụa dưới gốc cây viết điều ước vào trong rồi treo lên cành, thì ước nguyện sẽ thành hiện thực.
Nàng cúi xuống cầm lên một dải lụa màu đỏ rực. Trước giờ nàng vẫn chẳng tin vào những điều thần bí, nhưng phải giải thích thế nào cho việc nàng đang đứng đây trong một thân thể khác, một thế giới khác.
Nhấc cây bút lông, chấm nhẹ vào nghiên mực, nàng viết vài nét trên dải lụa kia. Nét bút cứng cáp, mạnh mẽ như chính bản chất con người nàng.
Viết xong nàng đưa lên ngắm nghía, thấy khá hài lòng nàng đặt lại chiếc bút vào chỗ cũ rồi cột dải lụa lại. Nhưng làm sao để treo được lên kia? Nhìn cái cành cao chót vót nàng than thầm.
- Để ta giúp em.
Cẩn từ đâu chạy đến, cướp lấy dải lụa trong tay nàng, nhanh nhẹn trèo lên cây buộc nó vào cái cành cao nhất.
Lúc nãy nó vừa từ trong am đi ra thì thấy Liên đang loay hoay ở đây. Muốn bí mật xem nàng làm gì nên nó rón rén lại gần. Nó thấy rõ trong dải lụa kia chỉ vẹn vẹn ba chữ "được khỏi bệnh". Nó biết đó là điều duy nhất nàng muốn, cũng là điều khó nhất nó không thể giúp được nàng.
Treo xong, nó tụt xuống đứng song song với nàng. Ngước nhìn mảnh lụa bay nhẹ trong gió, nó cười mãn nguyện với thành quả của mình.
Trong muôn vàn mảnh lụa nhưng chẳng hiểu sao, nó chỉ thấy dải lụa đỏ của nàng là chói lọi nhất.
- Điều ước của em nhất định sẽ thành sự thật.
Nó kiên định nói. Liên quay sang nhìn nó, khóe môi hơi cong tạo thành một nụ cười nhợt nhạt hiếm hoi:
- Cẩn, cảm ơn.
Mặt Cẩn khẽ nhăn lại, giọng nói đầy vẻ bức xúc:
- Em có thể gọi ta là anh trai, anh Cẩn hay Thành Cẩn, tại sao cứ nhất định phải gọi là Cẩn.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nó, nàng nhún vai chẳng sao:
- Vì em thích thế, Cẩn.
Nó cứng họng không nói được gì.
Từ một năm trước, người em gái này này đột ngột thay đổi khiến nó chẳng hiểu nổi trong đầu đứa nàng nghĩ gì. Thậm chí nàng còn tiết kiệm lời như tiết kiệm vàng. Nhưng nó thích nàng bây giờ, thông minh cũng rất kiên cường khiến kẻ làm anh trai như nó tự nhận không bằng.
Vậy mà ban nãy Thích Thiện đại sư lại nói sau này nàng sẽ gặp những điều không như ý, làm nó lo lắng thay nàng. Vì bản thân nàng bây giờ cũng đã có rất nhiều điều không như ý rồi.
Nhìn sang gương mặt điềm tĩnh của người bên cạnh, nó tự nhủ sau này dù là bất kể chuyện gì, cũng hết sức bảo vệ nàng được bình an.
Thiên Âm Tự cách phủ Tướng quân không xa lắm, ngồi xe ngựa gần nửa canh giờ thì đến nơi.
Mới sáng sớm, bên ngoài Thiên Âm Tự đã có những dãy dài xe ngựa của các quý phụ trong kinh thành. Các tiểu thư khuê các với quần áo đủ màu sắc đứng bên ngoài thì thầm to nhỏ, rồi cười rúc rích.
Trong Thiên Âm Tự có một cao tăng là Thích Thiện đại sư, am hiểu về xem tướng và đoán vận mệnh tương lai. Nhưng vị đại sư này lại rất ít khi ở trong chùa, nghe nói hôm nay người mới từ trên núi Vân Sơn trở về, nên các phu nhân trong kinh thành đều mang theo con cái của mình đến nhờ đại sư đoán vận cho.
Bà Dung cùng bà Loan cũng háo hức dẫn Liên, Thành cùng Tình đến đây. Đối với những chuyện này Liên cũng không để tâm lắm, vì biết trước thì đã sao? Muốn thay đổi được cũng đâu dễ dàng gì. Chẳng hạn như nàng bây giờ, dù biết trước chuyện gì sẽ đến với mình những cũng không thể hoàn toàn làm chủ được.
Xe ngựa dừng trước cửa Thiên Âm Tự, Liên lảo đảo bước xuống. Đã đi khá nhiều lần rồi, nhưng nàng chẳng thể nào quen nổi với cái phương tiện tra tấn người dạng này. Gương mặt hơi tái lấm tấm vài giọt mồ hôi, rút chiếc khăn ra nàng lau nhẹ đi. May sao ở đây không có tục bó chân, không thì nàng thật sự không chắc bản thân sẽ không dùng một đoạn dây thừng kết thúc sinh mạng ngay lập tức.
Bà Dung hồ hởi cầm tay nàng bước vào bên trong. Một vài phu nhân nhìn thấy mẹ con nàng thì mặt tươi như hoa, đon đả chào hỏi. Đa phần bọn họ đến chào đều là cái cớ, chủ yếu là họ muốn nhìn xem cái cô nhị tiểu thư ốm yếu trong lời đồn của phủ Tướng quân.
Trước cái nhìn soi mói, Liên vẫn thản nhiên như chẳng có việc gì. Nhưng bà Dung thì không được kiên nhẫn như vậy, bà nói vài lời khách sáo với họ rồi dẫn nàng bước vào trong một am nhỏ phía sau chùa.
Bước vào trong am, đã có một nhà sư khuôn mặt nhân hậu ngồi trên bồ đoàn đợi sẵn. Nàng theo mọi người kính cẩn cúi đầu rồi ngồi xuống. Nhà sư nhìn quanh mọi người một lượt, rồi vuốt chỏm râu lơ thơ:
- Đây là mấy đứa nhỏ nhà thằng bé Liêm sao? Lớn thật nhanh.
Một người ngoài ba mươi như cha nàng mà nhà sư này lại gọi là thằng bé. Như vậy chắc hẳn nhà sư này và cha nàng đã biết nhau từ lâu.
Bà Loan che miệng cười:
- Là vì đại sư lâu không gặp bọn nhỏ mới thấy vậy đấy thôi.
Nhà sư nghe vậy gật gù, luôn miệng nói phải.
Nhà sư này chắc chính là vị Thích Thiện đại sư mà mấy hôm nay nàng vẫn nghe mọi người nói đến.
Nàng nhớ rõ tình tiết này trong truyện có nói, vị đại sư kia khi nhìn đến nàng thì lắc đầu liên tục, nói rằng cuộc đời nàng sẽ chỉ gặp những đều không như ý. Vậy nên, khi đại sư nhìn về phía nàng, trong lòng nàng phần nhiều là căng thẳng. Trên đời này có ai mà không muốn cuộc đời mình được suôn sẻ chứ. Nàng cũng vậy, cầu mong một cuộc sống không éo le.
Đại sư trầm ngâm nhìn nàng, hàng mày bạc hơi nhíu lại. Một lúc sau, người thở dài lắc đầu:
- Đứa nhỏ này, tương lai sẽ gặp rất nhiều trắc trở. Có vượt qua được không chỉ còn chờ xem vào bản lĩnh của nó đến mức nào.
Nghe vậy, bà Dung khóe mắt đỏ hoe. Nếu là người khác nói bà có thể không tin, nhưng đây là Thích Thiện đại sư, nên bà phải chấp nhận sự thật. Đứa con mệnh khổ của bà sau này biết phải làm sao?
Từ khi Thích Thiện đại sư đưa ra lời phán đoán cho Liên, cả căn phòng lâm vào trầm mặc. Thích Thiện đại sư thấy không khí nặng nề của mọi người, thì thở dài liên tục. Liên hơi cúi người, nụ cười như có như không. Biết trước đấy, nhưng nàng vẫn hơi thất vọng.
Thả từng bước nhỏ bước xuống những bậc đá xanh xám, nàng đi đến trước cây ước trong chùa. Mọi người trong thành đều nói chỉ cần lấy một dải lụa dưới gốc cây viết điều ước vào trong rồi treo lên cành, thì ước nguyện sẽ thành hiện thực.
Nàng cúi xuống cầm lên một dải lụa màu đỏ rực. Trước giờ nàng vẫn chẳng tin vào những điều thần bí, nhưng phải giải thích thế nào cho việc nàng đang đứng đây trong một thân thể khác, một thế giới khác.
Nhấc cây bút lông, chấm nhẹ vào nghiên mực, nàng viết vài nét trên dải lụa kia. Nét bút cứng cáp, mạnh mẽ như chính bản chất con người nàng.
Viết xong nàng đưa lên ngắm nghía, thấy khá hài lòng nàng đặt lại chiếc bút vào chỗ cũ rồi cột dải lụa lại. Nhưng làm sao để treo được lên kia? Nhìn cái cành cao chót vót nàng than thầm.
- Để ta giúp em.
Cẩn từ đâu chạy đến, cướp lấy dải lụa trong tay nàng, nhanh nhẹn trèo lên cây buộc nó vào cái cành cao nhất.
Lúc nãy nó vừa từ trong am đi ra thì thấy Liên đang loay hoay ở đây. Muốn bí mật xem nàng làm gì nên nó rón rén lại gần. Nó thấy rõ trong dải lụa kia chỉ vẹn vẹn ba chữ "được khỏi bệnh". Nó biết đó là điều duy nhất nàng muốn, cũng là điều khó nhất nó không thể giúp được nàng.
Treo xong, nó tụt xuống đứng song song với nàng. Ngước nhìn mảnh lụa bay nhẹ trong gió, nó cười mãn nguyện với thành quả của mình.
Trong muôn vàn mảnh lụa nhưng chẳng hiểu sao, nó chỉ thấy dải lụa đỏ của nàng là chói lọi nhất.
- Điều ước của em nhất định sẽ thành sự thật.
Nó kiên định nói. Liên quay sang nhìn nó, khóe môi hơi cong tạo thành một nụ cười nhợt nhạt hiếm hoi:
- Cẩn, cảm ơn.
Mặt Cẩn khẽ nhăn lại, giọng nói đầy vẻ bức xúc:
- Em có thể gọi ta là anh trai, anh Cẩn hay Thành Cẩn, tại sao cứ nhất định phải gọi là Cẩn.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nó, nàng nhún vai chẳng sao:
- Vì em thích thế, Cẩn.
Nó cứng họng không nói được gì.
Từ một năm trước, người em gái này này đột ngột thay đổi khiến nó chẳng hiểu nổi trong đầu đứa nàng nghĩ gì. Thậm chí nàng còn tiết kiệm lời như tiết kiệm vàng. Nhưng nó thích nàng bây giờ, thông minh cũng rất kiên cường khiến kẻ làm anh trai như nó tự nhận không bằng.
Vậy mà ban nãy Thích Thiện đại sư lại nói sau này nàng sẽ gặp những điều không như ý, làm nó lo lắng thay nàng. Vì bản thân nàng bây giờ cũng đã có rất nhiều điều không như ý rồi.
Nhìn sang gương mặt điềm tĩnh của người bên cạnh, nó tự nhủ sau này dù là bất kể chuyện gì, cũng hết sức bảo vệ nàng được bình an.
Chỉnh sửa lần cuối: