Chương 2: Tranh sống
Đang trong giấc nồng, bỗng Ami kéo mạnh cô từ trong chăn quăng xuống giường. Ánh mắt cẩn thận và dè chừng nói lớn: "Mau thay bộ quần áo này, rồi ra đại sảnh."
Bị ngã một cú đau, cô vẫn cố gắng ngồi dậy nhặt lấy bộ quần áo màu xanh đen, chỉ có một điểm nhấn duy nhất là quy hiệu tròn màu đỏ, bên trong ghi chữ Ana. Đây chính là tên, mà người đàn ông gương mặt bặm trợn hôm qua đã gọi cô.
Vừa mở cửa phòng, cô đã bị một người đàn ông da đen to lớn nắm áo lôi đi. Hắn ta có vẻ tức giận, nhưng cô không biết lý do tại sao. Ở nơi này, cô không được nói cũng không được hỏi bất cứ điều gì. Đó là điều mà chị Ami đã cảnh báo trước.
Mọi người xếp thành hai hàng dài, trai gái không phân biệt ở nơi này. Thức ăn sáng được dọn ra chính giữa hai hàng, bốn mươi người cho hai mươi phần cơm trắng.
Người đàn ông gương mặt bặm trợn hôm qua ngồi dựa lưng trên ghế sô pha, cất giọng lạnh lùng: "Ai mạnh thì no, không thì phải nhịn đói cho đến cơm tối."
Lời nói vừa dứt, tất cả đều chạy điên cuồng lại mục tiêu. Tranh nhau, đánh nhau, cướp đoạt chén cơm trước mặt. Cô vẫn đứng vậy, không phản ứng gì cho đến khi mọi thứ dịu lại.
"Tại sao mày lại không tranh với chúng?" Người đàn ông gương mặt bặm trợn nhìn cô hét lớn.
Cô vẫn mắt không chớp, ngước mặt đáp: "Tôi không đói."
Hắn ta gật đầu, cười trào phúng: "Nhốt nó vào thất."
Cái gọi là thất của hắn ta, chính là một nơi nhiệt độ chỉ tầm mười lăm độ, xung quanh tối đen như mực và có mùi hôi cực kỳ khó chịu. Đôi lúc còn có những con bọ chạy quanh.
Cô chui vào một góc, tiếp tục co ro. Một bóng người cao to mở cửa bước vào, dùng roi to, lực mạnh, đánh liên hồi vào người cô không chút nương tay. Rồi túm lấy tóc cô đứng dậy: "Mày nên nhớ, ở nơi này không tranh giành đồng nghĩa với việc chịu thua. Mà kẻ thua thì phải chết."
Cô run rẩy, hai tay nắm chặt lai. Trong mắt loé lên một tia sáng mạnh mẽ: "Vậy thì hãy giết tôi đi."
Một giọng cười lớn vang trong không trung. Người đàn ông đó dùng tay thục thẳng vào bụng cô, xong ném thẳng cô xuống đất: "Muốn chết ư? Chưa đến lượt mày quyết định. Hãy ngồi đây hối cãi cho đến khi thông suốt."
Cánh cửa đóng mạnh lại, không gian lại trở nên yên tĩnh. Cô không còn sức lực, hơi thở yếu ớt, người đầy thương tích đang rỉ máu, cảm giác đau rát cộng với nhiệt độ trong phòng. Không lâu sau cô dần mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, trước mắt lại là chị Ami. Gương mặt không chút cảm xúc, người chị ta đầy những vết thương giống cô. Không, có lẽ còn nhiều hơn cả cô.
"Chị cũng bị đánh?" Cô khó khăn mở miệng hỏi.
Ami không nói gì, nhìn cô bằng cặp mắt đầy ai oán, tán vào má trái cô một cái thật mạnh: "Tôi với cô cùng phòng, cô bị đánh đồng nghĩa với việc tôi cũng vậy. Cô muốn chết còn tôi thì không, vì thế đừng có hành động ngu ngốc như hôm nay nữa."
Gương mặt và toàn thân cô hiện tại loang lổ vết bầm tím, và đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ đang rỉ máu, môi khô đến mức nức nẻ, máu trong khóe miệng vẫn còn ứ động. Thế nhưng ánh mắt cô lại lóe lên vẻ bất khuất kiên cường, trong lòng như có điều gì đó thôi thúc.
Cái tát vừa rồi của chị Ami như đánh thức ý chí sinh tồn của cô. Đúng vậy, kể từ khi cô bước chân vào đây thì đã không còn con đường nào để lựa chọn nữa. Chỉ có thể nghe theo sắp xếp của người khác, ngay cả chết cũng chẳng có quyền quyết định. Sinh mạng còn rẻ mạt hơn cả loài động vật. Nếu đã thế, thì đâu cần phải tự hành xác mình làm gì, cứ để buồm thuận theo gió vậy.
***
"Ông chủ, sao ngài lại giữ mạng của nó?" Một người đàn ông dáng người cao to, mái tóc vàng và đôi mắt xanh thẳm cất giọng hỏi.
Người được gọi là ông chủ đó cười nhếch môi: "Nếu huấn luyện nó thành chó trung thành, sau này sẽ không ai có thể chống đối được ta."
"Nó thật sự lợi hại như thế?"
"Jim, chẳng lẽ cậu đang nghi ngờ quyết định của ta?"
Người đàn ông được gọi là Jim cúi đầu cung kính: "Không dám thưa ông chủ, tôi chỉ lo nếu sau này nó cắn lại chúng ta vậy thì chẳng phải quá nguy hiểm?"
"Cậu yên tâm, ta giữ điểm yếu của nó. Dù có muốn, nhưng suốt đời này nó chỉ có thể trung thành với mỗi mình ta."
Sau đó, cả hai người đàn ông nhìn nhau cười lớn trong không gian yên tĩnh.
Sáng hôm sau cô dậy sớm, thay đồ trước khi chị Ami thức giấc. Tranh thủ còn thời gian, cô tự lấy thuốc bôi lên vết thương của mình. Rồi nhẹ nhàng giúp chị Ami lau đi vết thuốc cũ và bôi thuốc mới.
"Xin lỗi." Cô nói khẽ.
Ami chợt mở mắt: "Bỏ cái mặt yếu đuối đó đi, ở đây không ai có lòng thương hại đâu."
Cô gật đầu, nói giọng khẳng định: "Chị yên tâm, tôi sẽ không như vậy nữa."
Lần này, sau khi nghe thấy tiếng báo hiệu thì ngay lập tức cô chạy như bay đến mục tiêu. Chỉ trong chớp mắt, cô tung cẳn đã đá văng đối thủ sang nằm một bên và giành lấy chén cơm trên bàn. Xong ngồi một chỗ, vừa ăn vừa nhìn đám người còn lại đang giành giựt tranh nhau.
Tiếp đến là leo núi giả giữa trời đầy tuyết trắng. Mỗi đội có năm người, thời gian giới hạn là một canh giờ. Người nào leo lên đến đỉnh núi đầu tiên, buổi tối sẽ được ăn ngon. Người leo sau cùng sẽ chết và những người còn lại thì bị nhốt vào thất.
Nhiệt độ bên ngoài hiện tại âm năm độ C. Trên người cô chỉ mặc mỗi một bộ đồ mỏng manh, một đôi giầy thể thao không rõ hiệu và một bao tay leo núi. Sau khi nghe hiệu lệnh, cả bốn người cùng leo lên một lượt, bọn họ chen nhau, lấn nhau, đạp lên nhau không thương tiếc để giành leo lên vị trí đầu tiên.
Còn cô vẫn đứng một chỗ, mắt nhìn theo hướng di chuyển của những người đó, xong lại quay sang nhìn đồng hồ. Mười lăm phút trôi qua, cô mới khởi động rồi bắt đầu leo.
Những người leo trước, do vừa leo vừa chen lấn nhau nên hầu như đều kiệt sức. Có người còn không thể chịu được mà rơi xuống. Dĩ nhiên, số phận của họ hiện tại chỉ có hai con đường, một chết hai là vào thất.
Do không có trở ngại, cô lại leo với tốc độ nhanh nên chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp người dẫn đầu, rồi vượt qua luôn. Đồng hồ chỉ đến số 45 phút, cô là người đầu tiên đứng trên đầu đỉnh núi. Theo đúng như dự tính của mình.
Khuôn mặt nhợt nhạt, dáng người nhỏ nhắn, đứng thẳng trên đỉnh núi đón những cơn gió tuyết thổi mạnh từng hồi. Vết thương của cô lại bắt đầu đau buốt, cái lạnh của mùa đông như thẩm thấu vào từng thớ thịt non trẹc của cô gái mười ba tuổi. Nhưng cô sẽ không tỏ vẻ yếu đuối, vì cô biết dù có khóc hay làm ra vẻ tội nghiệp thì cũng chẳng ai đoái hoài. Kể từ bây giờ, cô sẽ tự mình bảo vệ và đấu tranh vì mạng sống này. Ai làm cô đau, thì cô sẽ trả lại cho họ gấp bội hoặc là hơn thế.
Chương 1 << >>
Chương 3