Chương 27: Thất mộ
Cái gì mà hầm mộ chứ, nói là ổ chứa xương người thì đúng hơn. Trải dài khắp một không gian rộng lớn cỡ một cung điện Ai Cập cổ xưa, đâu đâu cũng có những khúc xương vụn vỡ nằm rải rác, mùi hôi nồng nặc khó diễn tả, và bầu không khí ô nhiễm nặng khiến Ana cảm thấy tức ngực ngay khi vừa bước vào.
Rầm, tiếng tường đá sau lưng đóng mạnh vang vọng trong không trung. Tên Cage bế Ana lại ngồi trên một tảng đá cao to hình khối chữ nhật ở chính giữa trung tâm chánh diện, cách xa đống xương khô trên mặt đất. Hắn đưa mắt nhìn tứ phía, đoạn sải hai chân dài đi quan sát tình hình xung quanh.
Ana tinh thần không mấy minh mẫn, hơi thở lúc nhanh lúc chậm ngồi chờ tên Cage trở lại. Bỗng, từ phía sau đột nhiên phát ra vài tiếng động sột soạt, tiếp đó là tiếng bước chân chạy gấp tiến lại phía cô. Chưa kịp phản ứng, thì cả người cô đã bị một bàn tay ném bay xuống mặt đất. Cô ngẩng đầu, dùng cặp mắt đầy phẫn nộ nhìn người đàn ông quái dị mặt mày máu me bê bết, đầu tóc rối tung, toàn thân mặc bộ quần áo rách rưới dơ bẩn.
Không cho cô cơ hội phản kháng, hắn nhào lại túm lấy chân cô, kéo lê cả người cô trên mặt đất. Đụng phải vết thương cũ trên vai, Ana nhíu mày, dùng hết sức đạp bay hắn sang một bên, đoạn bò nhanh sang một nơi cách xa hắn.
Bị đạp một cú đau, người đàn ông quái dị đó càng trở nên điên loạn, hắn rút một con dao găm rỉ sét chạy theo chém liên tục không kiểm soát. Vừa ra tay, hắn vừa hầm hừ nói gì đó trong miệng mà Ana không thể hiểu nỗi.
Cô thở hụt hơi, do mất quá nhiều máu và nước nên người cô chẳng còn sức để đứng dậy chạy. Chỉ biết lăn vòng tránh được nhát nào hay nhát đó. Đến lúc bị dồn vào đường cùng, cô điên tiết chửi một câu thành tiếng: “Shit, mày là thứ gì thế.”
Người đàn ông quái dị đó xem như không nghe thấy gì. Hắn thủ thế, gương mặt hoàn toàn điên dại, hai tay cầm vào cán dao chuẩn bị đâm một nhát lấy mạng Ana: “C... h... ế... t... đ... i...”
Chưa kịp ra tay thì bỗng nhiên người hắn cứng lại, mắt và miệng mở to nhưng không thể nhúc nhích. Hai tay hắn bị vặn ngược về phía sau, đau đến mức khiến hắn không khỏi rên la thảm thiết. Hắn cố vùng vẫy muốn kháng cự nhưng hoàn toàn vô ích, tên Cage dùng hai tay nâng bổng người hắn lên, đập mạnh lưng hắn vào gối chân mình tạo ra một tiếng gãy xương “rắc” ê răng. Sau đó, hắn ném bay người đàn ông quái dị vào vách tường như ném một trái banh lông.
Tên Cage tiến lại phía Ana đang nằm dài dưới đất, bế xốc người cô lên với gương mặt lạnh lùng tuyệt đối. Hắn sải bước, đặt cô ngồi lại vị trí tảng đá ban đầu rồi cất giọng hỏi: “Vẫn ổn?”
Ana thương tích đầy mình vì va chạm với những khúc xương khô khi lăn vòng vừa rồi. Có thể nói, đây là lần đầu tiên cô trở nên thảm hại như vậy. Đôi môi khô nứt nẻ, gương mặt không chút sức sống đáp trả không thành tiếng: “Chưa chết được.”
Tên Cage vẫn giữ nguyên sắc thái, ánh mắt có phần dịu lại: “Nơi đây không có lối ra cũng như cơ quan bí mật nào khác.”
Như đoán trước được kết quả, nên Ana không phải ứng gì. Cô đưa mắt nhìn lên trần, không có lấy một khe hở mà vẫn có thể phát sáng, thỉnh thoảng còn có một luồng gió nhẹ mang theo những hạt cát li ti thổi qua người mình. Trên tường khắc đầy những hoa văn sống động, và tất nhiên biểu tượng thần mặt trời tôn kính của Ai Cập cổ xưa là không thể thiếu. Ánh sáng mờ ảo, càng khiến cho không gian nơi đây trở nên thâm trầm thần bí lạ thường.
“Đáng ra vừa rồi anh không nên giết tên đó, có thể chúng ta sẽ hỏi được gì đó.” Ana cất giọng nói trong không gian yên tĩnh.
Tên Cage gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị đảo mắt nhìn Ana: “Nếu hắn biết lối ra, thì chẳng phát điên ở đây như vậy.”
Ana tuy biết vậy, nhưng nhìn cách ăn mặc và hành động của tên vừa rồi, cô cũng đoán được rằng hắn đã sống ở đây không phải thời gian ngắn. Nếu hỏi hắn được một số điều, thì biết đâu sẽ có thêm một cơ hội mới. Cơ mà giờ hắn chết tươi như thế, cô cũng đành chịu.
Ana chống tay lên tảng đá mình đang ngồi như nghỉ mệt. Bỗng cô cảm thấy dưới tay mình có vật gì đó cộm cộm, không phải do chất liệu của đá mà là những chữ nổi được khắc trên đó. Cô dời mông sang một bên, đưa mắt nhìn chăm chú vào dòng chữ Ai Cập cổ xưa, miệng đọc rõ từng chữ: “Lòng đất sâu thẳm chính là nơi ta an nghỉ, những kẻ mạo phạm ắt hẳn rước họa vào thân. Rồng uốn lượn, đất trời phẫn nộ, có trở về cũng thịt nát xương tan.”
Ana bất giác chau mày, chẳng lẽ đây đúng thật là thất mộ? Tảng đá cô đang ngồi là quan tài của vị pháp sư đã xây dựng nơi đây? Nhưng tại sao nơi đây không được trang trí xa hoa như những kim tự tháp khác? Mà ngược lại, nó thảm hại đến mức khó tin. Không có vàng bạc châu báu, cũng như những xác ướp lính canh gác, cộng với cái quan tài bằng đá không thể tầm thường hơn đặt giữa chính diện. Chẳng lẽ đây là vị pháp sư nghèo nhất trong lịch sử Ai Cập?
Ana chân đứng không vững nhảy xuống mặt đất, dời mắt nhìn tên Cage: “Anh có thể mở nắp quan tài?”
Tên Cage gương mặt lạnh lùng, phong độ bước gần lại quan tài. Đối với sức người thường thì việc này là chuyện khó khăn, nhưng với hắn thì chỉ cần dùng một tay là có thể dễ dàng mở bật nắp quan tài. Bụi trắng lâu năm bên trong xịt lên tứ tung, bất giác khiến Ana ho sặc sụa.
Ana tựa người mình trong lòng tên Cage, đưa mắt nhìn vào bên trong. Ánh sáng rực rỡ lu mờ cả không gian tĩnh mịt, ngọc châu, kim cương, phỉ thúy... chất đầy xung quanh xác ướp. Chất liệu bên trong quan tài được làm bằng đá thạch anh quý hiếm, còn được cẩn thêm nhiều loại đá quý khác màu phát sáng lấp lánh.
Sắc mặt Ana trầm lặng. Điều này càng khiến cô chắc chắn rằng, nơi đây không đơn giản chỉ là một thất mộ bình thường. Nếu muốn thoát khỏi nơi đây, thì cần phải thận trọng suy tính hơn. Trí thông minh và sự độc ác của người cổ xưa không phải là chuyện đùa.
Tên Cage trong lòng lúc này cảm thấy vô cùng tệ hại. Từ lúc xuống trái đất đến giờ, mọi chuyện đều nằm trong dự tính của hắn không sai vào đâu được. Nay lại bị kẹt ở đây, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, giờ thì lại phải chơi đố chữ với bọn người cổ đại đã chết, thật đúng là chuyện nực cười.
Gương mặt hắn trở nên lạnh lùng tuyệt đối, bế thốc Ana lên, dùng năng lực siêu nhiên còn lại của mình nhấc bổng người bay lơ lửng trong không trung, hai mắt hắn đỏ rực như ngọn lửa đang phun trào.
Ana giật bắn tim, trưng mặt khó hiểu hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Hủy diệt nơi này.” Giọng nói bá đạo tuyệt đối của tên Cage khiến Ana toát mồ hôi lạnh. Cô có thể thấy được tâm tình hắn lúc này quả thật chẳng tốt chút nào. Nói đúng hơn là hắn đang phát điên.
“Đừng làm thế.” Cô cất giọng yếu ớt ngăn cản. Kim tử tháp có cấu trúc rất đặc biệt, chỉ cần một nơi bị phát hủy thì tất cả những nơi khác đều sụp đổ theo. Nếu vậy thì không chỉ tính mạng của chị Ami bị đe dọa mà ngay cả cô cũng chẳng thể sống sót? Cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Tên Cage nhìn Ana ngày một yếu sức, nhưng gương mặt vẫn đầy vẻ không khuất phục như mọi khi, hắn hỏi lớn giọng: “Cô không sợ chết?”
“Sợ, nhưng tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Tôi đã tìm cách thoát khỏi nơi này.” Ana lập tức trả lời, ánh mắt cô cũng hừng hực lửa phẫn nộ không kém gì hắn. Cô đã từng đối mặt với ranh giới sinh tử không biết bao nhiêu lần, nên với cô cái chết chẳng là gì cả. Nhưng cô không cho phép mình bỏ cuộc, sinh mạng của mình phải tự mình giữ lấy, dù cho cuối cùng kết quả như thế nào đi chăng nữa cô cũng không hối hận.
Tên Cage tinh thần có chút bình ổn lại, hắn dần hạ người xuống mặt đất, hỏi ngắn gọn: “Cách gì?”
"Chu kỳ thay đổi địa hình, rồng uốn lượn, đất trời phẫn nộ, thịt nát xương tan. Tất cả những điều đó muốn ám chỉ đến một nơi." Ana khóe miệng khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.
Tên Cage ra vẻ trầm mặc, xong lại nói giọng nghi hoặc: "Ý cô là...?"
"Đúng vậy, chính là Hố Đen Tử Thần."
Chương 26 << >>
Chương 27