Chương 12: Chiếc nhẫn liên lạc
Ông Hoàng Sơn mở đống tài liệu và chuyển sang vấn đề khác:
- Nhiệm vụ đầu tiên của cả nhóm đây, mọi người cần phải bắt giữ hai đối tượng…
- Người của thế giới Thông Minh hả? - Billi cắt ngang.
- Không, người Trái Đất! - Ông Hoàng Sơn trả lời. - Tôi chỉ cần một người trong số các bạn để làm nhiệm vụ này và người đó cần hoàn thành nó trước chiều chủ nhật.
Mỗi người lại được ông Hoàng Sơn phát một tập giấy, ông giảng giải:
- Trước tiên mọi người cần hiểu về đối thủ của mình đã!
Tập giấy ghi sơ yếu lý lịch của hai người, một nam, một nữ, có hai bức ảnh để cả bọn dễ dàng nhận dạng. Billi chưa kịp đọc gì, mới chỉ xem qua hai bức ảnh thì Jacki đã sốt sắng lên tiếng:
- Tôi sẽ nhận nhiệm vụ này!
- Từ từ đã nào, tôi cần các bạn nghiên cứu kỹ hơn. - Ông Hoàng Sơn xua xua tay.
- Tôi đã xem kỹ lắm rồi! Xem đi xem lại đủ nhiều để có thể hiểu rõ về hai người đó. Tôi sẽ đi bắt họ. - Jacki cứng đầu nói khiến ông Hoàng Sơn hơi nổi nóng:
- Nóng vội là một đức tính cần tránh của người chiến binh! Tôi đã bảo là từ từ đã, cậu cũng cần phải nghe ý kiến của mọi người nữa chứ. - Rồi ông bỗng hạ giọng nói thêm. - Việc bắt hai người đó không dễ dàng như cậu tưởng đâu.
- Tại sao? - Jonni chợt lên tiếng, có vẻ như anh chàng đã nghiên cứu xong tập tài liệu trong khi hai người kia nói chuyện. - Theo như tập hồ sơ thì hai người đó chỉ là những tên ăn trộm vặt, sao không để cho cảnh sát Trái Đất bắt giữ họ mà lại là chúng ta? Lại còn “không thể bắt dễ dàng” nữa chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả!
- Vấn đề cũng không phức tạp đến vậy! Chỉ đơn giản là hội đồng chỉ thị như thế còn tôi thông báo để các bạn thực hiện.
- Vậy là đội quân thường phải hoàn thành những chỉ thị vô lý như thế từ phía hội đồng hả? - Billi cáu kỉnh.
- Những yêu cầu ấy không vô lý đâu! Các bạn cứ thực hiện là sẽ rõ cả thôi.
Billi quay sang phía Jonni, thấy anh chàng im lặng cậu cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng trong lòng Billi cảm thấy nghi ngờ hết sức, chuyện này có cái gì đó thật bất thường. Cả cái cách Jacki cứ chăm chăm nhận lấy nhiệm vụ đầu tiên này, thậm chí sẵn sàng đi bắt hai người đó ngay lập tức cũng thật là không bình thường. Năm phút sau, cả bọn đã xem xét kỹ lưỡng đống giấy tờ, ông Hoàng Sơn chống hai tay lên bàn, ngó qua từng người:
- Bây giờ tôi sẽ chọn ra người thực hiện nhiệm vụ này!
- Tôi! Đã bảo là tôi sẽ đi bắt hai người đó cơ mà. - Jacki tỏ ra sốt ruột.
Ông Hoàng Sơn dừng cặp mắt ở Jacki một hồi lâu rồi chuyển sang đối tượng khác:
- Jonni, cậu sẽ đảm nhận nhiệm vụ này!
- Tôi á? - Jonni tròn mắt và những người khác cũng vậy. - Thế còn Jacki?
Ông Hoàng Sơn quay sang phía Jacki và nói:
- Cậu không thích hợp với nhiệm vụ này đâu!
- Chết tiệt! - Jacki bật dậy, đá bốp cái ghế ngọc trai sang một bên rồi đi về phía góc phòng, điệu bộ hầm hầm, giọng giận dữ. - Ngay từ đầu tôi đã nhận nhiệm vụ này rồi cơ mà!
- Tôi nói rồi, cậu không thích hợp!
- Không thích hợp là sao ba? Ba để cho anh Jacki nhiệm vụ này đi. Anh ấy có vẻ rất muốn thực hiện nó.
- Đúng thế! Nếu Jacki muốn thì hãy để cậu ấy đi. - Jonni đồng tình.
Không hiểu sao ông Hoàng Sơn bỗng nổi xung hét lên:
- Mấy đứa định làm loạn hả? Ở đây ai là người dẫn dắt! Tôi có quyền quyết định và không thay đổi ý kiến của mình. - Rồi ông hạ thấp giọng, quay sang nói với Jonni. - Đúng hai giờ chiều chủ nhật, Triệu Tuấn Anh và Đoàn Thiên Tú sẽ phải có mặt ở nhà Tobi. Nhớ đừng làm họ bị thương!
Vừa nói câu cuối, ông Hoàng Sơn vừa xách tập giấy đi ra cửa. Trước khi bước ra khỏi phòng, ông quay lại dặn dò:
- Tôi phải về trước! Mọi người ở lại để Anni nói thêm một việc nữa rồi có thể về.
Có tiếng Xaori, Pendi và Tobi:
- Vâng ạ!
Những người còn lại im lặng không đáp. Tiếng bước chân đều đều của ông Hoàng Sơn xa dần và khi nó khuất hẳn, Jacki đấm mạnh tay vào tường một cách giận dữ. Anni nói bằng giọng lạ lùng:
- Hôm nay ba em lạ quá! Thường ngày ba chẳng bao giờ lên giọng như thế cả. - Cô bé quay về phía Jacki. - Và chuyện anh Jacki nữa, ba cũng vô lý quá!
Jacki hừ mũi, nói mát mẻ:
- Gì mà không thích hợp! Chẳng qua là ngay từ đầu ông ta đã không ưa gì tôi bởi cái lý lịch không mấy tốt đẹp.
- Ba em không phải là người như thế! - Anni cau mày.
- Vậy chứ ai vừa mới lôi cái chức “dẫn dắt đội quân” ra để ép người khác làm theo ý mình? Rõ ràng là ông ta coi thường tôi, chỉ xem trọng mấy người tốt đẹp và trong sáng.
Cũng biết là những lời lẽ thốt ra từ miệng của một người tức giận thì không nên để bụng làm gì nhưng nhận thấy Jacki đang dần chĩa sang mình một cách quá đà thì anh chàng điềm đạm Jonni hơi bực dọc gắt lên:
- Cậu có ý gì vậy? Buồn cười thật! Nên hiểu rằng cậu đang tự hạ thấp chính mình đó...
- Ê, này! - Jacki trừng mắt với Jonni. - Tôi chưa nói gì anh đâu đấy! Tôi chỉ đang nói đến thế giới siêu năng lực với sự yêu cầu công bằng từ những người dẫn dắt. Chiến binh mà không có quyền lợi nào thì làm được cái quái gì. Tôi đếch cần cái siêu năng lực lãng nhách ấy!
Anni tức phát khóc trước giọng điệu chỉ trích nặng nề ba cô và siêu năng lực. Cô nhóc bật dậy, định gân cổ phản bác lại một trận ra trò nhưng Xaori đã ghì chặt tay Anni lại:
- Bình tĩnh lại đi, Anni! Anh ấy đang giận quá mất khôn, đừng chấp!
Anni đưa tay quệt nước mắt, giọng tấm tức:
- Cậu không hiểu đâu! Ba cậu đâu có bị xuc phạm vô lý như vậy!
Pendi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Anni, siết nhẹ:
- Bọn chị hiểu tâm trạng của em chứ! Nhưng nếu bây giờ em nổi khùng lên cãi lại thì cũng không có ích lợi gì. Thậm chí Jacki có thể tức giận hơn nữa. Mà như thế thì không hay ho chút nào, đúng không?
Anni im lặng một lát rồi khẽ gật đầu. Trong lúc đó, Billi hai tay chống cằm, hết nhìn Jacki rồi lại ngó sang Jonni, lẩm bẩm:
- Hay thật! Nhiệm vụ đầu tiên đã thế này rồi đây! Bộ hôm nay trước khi đi mọi người đều uống thuốc khùng cả hay sao?
Không để ý đến Billi, Tobi khều vai Anni, thì thầm:
- Ông Hoàng Sơn bảo cậu còn một việc cần nói cơ mà!
- À… À… Ừ nhỉ! - Anni lúng búng một hồi rồi như sực tỉnh. Cô nhóc đứng dậy, lôi từ trong túi ra một đống nhẫn rồi đặt chúng lên bàn. Anni vỗ vỗ xuống bàn để gây sự chú ý, khi mọi người đều im lặng chờ đợi, Anni cầm một chiếc nhẫn lên và nói. - Đây là…
- Nhẫn chứ gì! - Billi cắt ngang. - Nhóc định cầu hôn anh hả? Anh không đòi hỏi phải có nhiều nhẫn thế đâu, chỉ cần một cái là đủ rồi. Anh hiểu tình cảm của nhóc dành cho anh mà.
- Đồ mặt dày, không giống ai cả! - Anni vừa cười vừa ngao ngán lắc đầu nhưng cô không còn tâm trí để chí chóe với Billi nữa, cô nói tiếp:
- Đây không phải là nhẫn bình thường, đây còn là một cái máy liên lạc…
Người ngoài nhìn vào thì đó chỉ là một cái nhẫn hết sức bình thường, loại nhẫn không mặt, thường dùng để đeo ở ngón trỏ. Nhẫn trông lóng lánh và chắc chắn như được làm từ bạc, có một số cái màu bạch kim, những cái khác màu phớt hồng. Trên bề mặt nhẫn có khắc chìm rất tỉ mỉ hình một chiến binh. Ngoài ra bề mặt còn được gắn thêm sáu hạt kim cương bé xíu tạo thành hình chứ “I”. Thoạt nhìn thì chỉ là những hạt trang trí bình thường nhưng theo lời Anni giải thích thì đó là những nút công tắc và mỗi nút có một thông dụng riêng:
“Nút thứ nhất màu xanh cốm (phía trên, bên trái) là điện thoại. Nếu muốn gọi điện cho ai thì ấn nút xanh xuống, nó sẽ lún xuống một khoảng nhỏ và phát sáng màu xanh lè. Sau đó đọc tên người mình cần gọi, nhẫn sẽ nối liên lạc đến với người đó.”
Anni còn lưu ý thêm là chỉ gọi được cho những người đang đeo nhẫn liên lạc, nhẫn sẽ xác nhận dấu vân tay và tên gọi của người đó để trả lời nhẫn của người khác. Với điện thoại thông thường, khi có người gọi đến, chuông sẽ reo hoặc nó sẽ rung lên từng hồi còn “nhẫn liên lạc” thì khác, nếu ai khác gọi đến, nó sẽ tác dụng vào tay một lực điện nhỏ xíu đủ cho ngón tay hơi tê tê và người đeo nhẫn biết được rằng “điện thoại” của mình đang “kêu”.
“Nút thứ hai màu vàng (phía trên ở giữa) được dùng để trả lời điện thoại. Khi biết có người gọi đến, ta cần ấn nút vàng cho nó lún xuống và phát sáng, sau đó ghé sát nhẫn vào miệng, nói “okay” thay cho từ “alo”. Nút còn lại phía trên màu tím. Nó được ấn xuống khi chúng ta cần nghe lại các cú điện thoại. Hạt màu đỏ, bên trái, phía dưới có tác dụng nhớ. Khi ấn nó xuống, ta có thể ghi âm bất kỳ âm thanh nào trong phạm vi năm mét. Muốn nghe lại những gì đã ghi âm, ta ấn nút da cam (ở giữa, phía dưới). Hoặc muốn xóa những cái đã ghi âm, chúng ta dùng đến nút màu trắng, nút bên phải phía dưới.”
- Được rồi, mọi người cứ tạm hiểu như vậy! Có thắc mắc gì hôm sau hẵng hỏi. Bây giờ lấy nhẫn của mình đi! - Anni vừa nói vừa thả cái nhẫn bạch kim mà cô đang cầm trên tay xuống bàn. Sau người kia tự lấy nhẫn cho chính mình. Bốn chiếc nhẫn màu bạch kim dành cho Billi, Tobi, Jonni và Jacki, hai chiếc phớt hồng đương nhiên là của Xaori và Pendi. Xaori vừa đeo nhẫn vào ngón tay trỏ vừa hỏi bằng giọng ngạc nhiên:
- Nhẫn của cậu đâu, Anni?
- Ba mình cầm rồi, lát nữa mình sẽ lấy. - Ngừng một lát, Anni sải bước ra phía cửa, không quên dặn dò thêm. - Mọi người nhớ kỹ chức năng của nhẫn liên lạc nhé! Và hai giờ chiều chủ nhật, tất cả phải có mặt ở nhà Tobi, đừng quên “phân thân”. Hết rồi chứ? Em về trước đây!
Sau khi Anni ra khỏi phòng, Jacki cũng rời khỏi chỗ ngồi, lầm lì đi ra. Những người còn lại nhìn nhau rồi không biết nói gì hơn cũng kéo nhau lục tục đứng dậy ra về. Trên đường về, Tobi say sưa chỉ dẫn cho cả đội đường đến nhà mình. Đúng ba giờ sáng, tất cả đã về được Trái Đất. Mọi người đều chìm vào giấc ngủ cùng với một nỗi lo lắng và buồn phiền bởi cái điều mà Billi đã nói : “Nhiệm vụ đầu tiên mà đã thế này rồi đây!”
***
“- Tôi đã bảo là cậu ta sẽ nổi khùng lên mà!
- Đúng thật là tính nóng như lửa. Tôi đã nghĩ một người lạnh lùng như Jacki sẽ không nói nhiều như vậy lúc tức giận.
- Biết đâu đấy! Thường thì những người trầm tính khi nổi giận sẽ là những người đáng sợ nhất.
- Đừng có lạc sang vấn đề khác. Thế nào, ông Hoàng Sơn? Việt Anh sẽ nhận nhiệm vụ này chứ?
- Vâng, Việt Anh nhận nhưng hơi do dự, bởi vì Jacki…
- Tôi cũng đoán thế! Việt Anh là một người điềm đạm và tốt bụng nhưng cũng rất nghiêm túc trong công việc. Để xem cậu ta sẽ xử sự như thế nào ở tình huống này!
- Tại sao lại phải dùng đến họ kia chứ? Một người bình thường khác có thể dễ dàng bắt hai người đó về đây kia mà.
- Ha… Ha! Cô Bảo Như vẫn còn non trẻ lắm. Nếu làm theo lời cô nói thì cuộc vui đâu còn gì thú vị nữa!
- Thú vị đến nỗi bọn trẻ đã suýt cãi vã một trận nảy lửa…
- Thì chính chúng ta muốn thế đấy chứ! Mà không chỉ một trận đâu, càng nhiều trận càng tốt.
- Vậy thì đâu còn cái thân thiết gắn bó của một đội quân nữa, và kẻ thù sẽ dễ dàng chiến thắng những nhóm rời rạc, lẻ loi ấy!
- Cô nói thế là coi thường siêu năng lực rồi! Mấy cái gọi là “đoàn kết nội bộ” chẳng mang lại cái gì hay ho cả.
- Cô thử nghĩ xem, giả dụ như đội quân của chúng ta có ai đó phản bội thì tình bạn thân thiết sẽ làm cho những người trong nhóm không thể nhận ra có kẻ không còn theo phe mình nữa. Hoặc giả như đã phát hiện ra kẻ phản bội thì họ lại bị mù quáng lần thứ hai bởi sẽ chần chừ, do dự không nỡ trừng trị kẻ đó vì họ đã từng là đồng đội gắn bó sâu sắc…”
Ông Hoàng Sơn tắt nút da cam và nút trắng đã bật từ nãy đến giờ rồi đưa chiếc nhẫn cho Anni. Anni nhận lấy nhẫn của mình, cất giọng:
- Tại sao ba lại ghi âm cho con nghe cuộc nói chuyện này rồi lại xóa nó đi?
- Bởi vì chuyện này rất hệ trọng, ba không muốn người nào khác biết được ngoài con.
- Được, con sẵn sàng nghe rồi đây! - Anni đặt chiếc nhẫn lên bàn, chưa vội đeo vào, hai tay khoanh trước ngực. Ông Hoàng Sơn cũng đang từ từ cân nhắc từng lời để có thể giải thích cho cô con gái của mình hiểu rõ mọi việc. Ông bắt đầu vào đề:
- Con có nhận ra giọng ai trong cuộc nói chuyện vừa rồi hay không?
- Con chỉ nhận ra giọng ba và có một giọng rất quen thuộc, cả cái tên nữa nhưng con không nghĩ là chị ấy.
- Đúng như con nghĩ đấy! Cô bé đó là Naomi!
- Gì cơ! - Mắt Anni trợn tròn lên. - Sao lại có chị Naomi ở đây? Chẳng phải là ba nói ba đi họp hội đồng à?
Ở đây, cần phải nói thêm về Naomi - Hoàng Bảo Như. Có một điều mà mọi người chưa biết: Anni là con một còn Naomi là cô bé mồ côi từ nhỏ, hiền lành, ngoan ngoãn, thông minh, được ông bà Hoàng Bảo Sơn quyết định nhận làm con nuôi năm cô lên mười tuổi. Naomi trở thành chị của Anni, là một thành viên trong gia đình và biết được mọi bí mật của gia đình ấy… Trở lại với vấn đề ông Hoàng Sơn và Anni đang bàn. Tiếng ông Hoàng Sơn:
- Thì ba đang đi họp hội đồng đấy thôi! Trong hội đồng ấy có cả Naomi.
- Là sao? Con chẳng hiểu gì cả? Đó đâu phải là hội đồng tài trợ mà bọn con biết, toàn những người lạ hoắc mà! Cả chị Naomi nữa, chị ấy có liên quan gì đến chiến binh?
- Hội đồng tài trợ là khác! Đây mới là hội đồng thật sự đang dẫn dắt các đội quân, có tên là nhóm “OLD”.
Anni khựng lại, sững sờ ngó ba cô. Ông Hoàng Sơn thở dài thườn thượt, nói tiếp:
- Ba sẽ giải thích rõ hơn. Thế này, nhóm “OLD” là một nhóm gồm các lão ông, lão bà đã cao tuổi nhưng còn rất sung sức. Chính họ mới là những người nghĩ ra ý tưởng lập các đội quân có siêu năng lực để quản thúc và dẫn dắt, cũng chính họ đề ra các nhiệm vụ của từng đội quân. Hội đồng tài trợ chỉ có quyền tài trợ tiền bạc và là tấm bia che chắn cho họ, giúp họ không phải xuất đầu lộ diện trước mọi người. Naomi là người mới được gọi đến để gia nhập vào nhóm “OLD”.
- Những người như thế nào thì có thể gia nhập vào đó ạ?
- Phải là những người vừa có đầu óc thông minh tột đỉnh lại vừa có siêu năng lực…
Thiếu dấu nha chị.xuc phạm
Hình như dòng cuối cùng chị thu gọn thiếu đó chị Sương.
Em thấy ngộ ngộ, OLD là dành cho người già nhưng lại có một cô bé tham gia vào thì sao sao đó, mặc dù biết rằng cô bé gia nhập sau nhưng em vẫn thấy ngộ.
>w< Em quay lại gòi nè, mà tốc độ đọc vẫn như rùa thôi. =-=