Chương III: Gặp gỡ
Sau gần một ngày, cuối cùng chiếc xe cũng đến nơi. Chùa nổi tiếng có khác, đúng là rộng lớn. Tôi chép miệng.
- Cũng bình thường thôi, chị có cần bắn hết nước miếng ra thế không.
Thằng voi cất quyển sách vào cặp, lên tiếng. Tôi đá cho nó một cái, nó la lên. Tôi cười lớn, cho chết cái tội dám làm mất hứng chị mày.
- Mày xuống trước đi, chị đi lấy hành lí nhé.
Tôi dặn dò thằng voi rồi vội xuống xe. Vừa đúng lúc Linh cũng xuống. Thấy tôi im lặng không nói gì, Linh mở lời:
- Này, cô bé ngồi cạnh là em gái cậu hả?
Tôi ngạc nhiên, quái bên cạnh tôi có đứa con gái nào nhỉ? À, đúng rồi. Nói ra chắc chẳng ai tin. Thằng voi là con trai mà khuôn mặt lại y đúc một đứa con gái. Đến tôi là chị nhưng cũng phải ghen tỵ với làn da trắng hồng của nó. Linh huơ huơ tay trước mặt tôi, lo lắng hỏi tiếp:
- Ê, cậu lại làm sao vậy?
Tôi cười, đáp lại:
- Không sao, hì hì, là em trai không phải em gái đâu.
Linh gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Lấy hành lí xong, chúng tôi tập trung trước cổng của chùa để nghe giới thiệu. Bác tài xế trước khi đi, không quên nhìn tôi bằng vẻ mặt thương cảm. Tôi cũng thấy ái ngại. Nhìn lại bác vẻ cảm tạ. Lần này mà không cho thằng voi ăn đòn là không được. Chắc nó lại tung tin tôi là đứa trẻ mồ côi sinh ra từ chuồng lợn rồi. Cô hướng dẫn bắt đầu giới thiệu một số người.
- Đây là thầy nguyễn Khắc Hiếu, chủ chùa này.
Cô đưa tay về phía một vị cao tăng già. Thầy mặc một bộ áo cà sa, đeo một chuỗi hạt đen. Có lẽ vẻ hiền hòa chính là điểm nhấn khiến tôi yêu thích nơi khuôn mặt thầy. Chúng tôi đồng loạt cúi xuống chào thầy. Thầy chắp tay lại, chào lại chúng tôi.
- Tiếp theo là ni cô Huyền Lâm. Sau này, cô ấy sẽ là người phụ trách các em. Mọi người có việc gì thắc mắc cứ hỏi cô ấy.
Ở phía bên phải thầy Hiếu, là Cô Lâm. Cô có lẽ đã bước vào trung niên, nhưng vẻ đẹp hiền hậu thì vẫn phảng phất đâu đấy, không bị thời gian che lấp đi. Tôi thầm tán dương, chắc ngày xưa cô cũng là một mỹ nhân đây. Bịp bịp. Tiếng còi xe vang lên, hướng con mắt của mọi người về phía chiếc xe audi a5 đang dần tiến đến. Có mấy đứa sau tôi bắt đầu thì thào.
- Mày biết ai đó không, đó là công tử của tập đoàn Hưng Thịnh đấy.
- Ối dời, tưởng ai, nghe bảo đẹp trai. Nhưng mà bị bệnh trầm cảm từ nhỏ.
- Ờ, tao cũng nghe vậy. Mùa hè nào anh ta cũng đến đây cả.
- Các em trật tự !
Cô hướng dẫn nói lớn. Tôi tò mò dõi mắt về phía chiếc xe. Một toán vệ sĩ ra trước, mở cửa. Một thân hình thư sinh bước ra. Tôi không biết, có phải là do ánh sáng chiếu vào hay không, mà tôi thấy hình như con người kia tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ vậy. Quả thực là đẹp, làn da trắng xanh xao cũng không che mất đi được cặp mắt màu khói mê hồn nơi anh ta.
Thầy Hiếu bước lại gần, đỡ anh ta vào. Đám người vệ sĩ ra về ngay sau đó. Đúng là con người tội nghiệp. Trước đây tôi cũng từng nghe tin về anh ta trên bản tin. Gia đình anh ta rất giàu, nhưng mẹ lại mất sớm không rõ nguyên nhân. Anh ta có vẻ rất thiếu thốn tình cảm.
Một lúc sau, cô hướng dẫn cũng về, còn chúng tôi bắt đầu đi theo cô Huyền Lâm vào chùa. Chùa rất rộng, có lẽ là hơn cả trường tôi, không khí lại rất thoáng đãng. Trong chùa có rất nhiều vị sư tăng khác. Ai cũng làm việc của mình rất chăm chỉ. Chả có gì lạ cả, đây là nơi tôn nghiêm nhất mà. Tôi tìm hình bóng thằng voi, nó đi sau tôi, mặt cau lại, chắc lại giận vụ lúc nãy đây.
Cô Lâm dẫn chúng tôi đi tham quan khắp chùa, kể về lịch sử của chùa. Tôi thì chả để tâm mấy, có lẽ ánh mắt màu khói đó vẫn cứ ám ảnh tôi.
– Có một điều các em nên nhớ. Tuyệt đối không trốn ra khỏi chùa khi chưa có sự cho phép, ai bị bắt gặp. Sẽ bị phạt.
Đó là điều mà cô Lâm dặn dò chúng tôi trước khi phân chỗ ở. Chỗ ở của chúng tôi cách khá xa cổng chính. Con trai thì ở bên phía tây, còn con gái ở phía đông. Thằng voi ôm hành lí đi theo một đứa con trai khác, đeo mắt kính nobita. Chà ! Chắc cu cậu tìm được bạn mới rồi. Tôi được phân phòng với ba đứa khác, một đứa khá quái dị đứa còn lại thì cứ cầm cái máy ảnh chụp liên hồi. May mắn là Linh cũng chung phòng với tôi, thế là không sợ buồn rồi.
Ở trên chùa buổi tối khá là tĩnh mịch, ngoài tiếng gõ mõ đều đều thì hầu như không nghe thấy tiếng gì hết. Đến cái Linh hay nói cũng im phăng phắc.
Lúc tôi tắm xong thì cũng đến giờ ăn cơm, cái Linh khoác tay tôi cùng đến nhà ăn. Nghe đến chữ đồ ăn là mắt tôi sáng hẳn lên, lúc trưa trên xe ăn có được cái bánh mì. Đúng là đói chết mất. Nhà ăn không xa lắm, chúng tôi đi bộ khoảng năm phút là đến. Tuy nói là chùa nhưng đồ ăn lại rất ngon. Ví dụ như thịt gà thì người ta làm bằng đậu phụ với mấy loại rau củ khác. Trông rất giống mà mùi vị lại ngon nữa. Vậy mà tôi lại lo ở trên này chỉ toàn rau với rau như trên phim thôi. Có một điều thắc mắc là tại sao cái tên công tử bị bệnh đó không đến ăn nhi?
- Linh, câu có biết anh chàng bị bệnh lúc chiều không?
Tôi quay sang hỏi Linh. Cậu ấy đang ăn rất ngon lành, tự nhiên nghe tôi nói phụt cả cơm ra ngoài. Lấy tay bịt miệng tôi.
- Cậu nói bé thôi.
Tôi ngớ người ra.
- Tại sao lại phải nói nhỏ?
- Thôi ăn cơm đi.
Linh không trả lời, cố gắng lờ đi. Lạ quá, sao lại phải giấu nhỉ?
Ăn xong tôi dọn dẹp bát đũa đưa ra ngoài cho cô Nhiên. Cô ấy là người nấu ăn ở đây.
- Cháu chào cô.
Tôi cất tiếng chào cô.
- Chào cháu.
Cô Nhiên tươi cười nhìn tôi. Tôi thấy mọi thứ có vẻ bừa bộn. Liền xắn tay áo lên định giúp cô dọn dẹp. Cô Nhiên vôi xua tay.
- Thôi cháu về phòng đi, cô làm quen rồi.
- Không sao ạ, cháu ở trong phòng cũng buồn.
Tôi nhanh nhảu đáp cô.
- Nếu cháu rảnh thì nhờ cháu đem suất cơm này đến cái nhà màu trắng phía cuối chùa được không?
Tôi gật đầu đồng ý, bưng suất cơm nóng hổi đi. Đi được một lúc tôi mới biết cái tính thích giúp người thật là ngu ngốc. Một mình tôi đi thế này, lại đang là ban đêm nữa. Biết thế đã không đuổi Linh về rồi. Ngôi nhà màu trắng tuy không to lại còn ở cuối chùa. Nhưng nó lại rất cao nên không khó để nhìn thấy. Tôi cũng không mất thời gian để tìm thấy nó.