Đom đóm mùa hè - Cập nhật - Hoa lạc Viên

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Đom đóm mùa hè
Hoa Lạc Viên
Đời người gặp được người tri kỉ mất bao lâu?

Tôi chỉ gặp được một lần nhưng có lẽ sẽ không bao giờ quên,

mùa hè đom đóm thắp sáng năm ấy.

3128827311_1040796544_574_574.jpg

Chương I : Nghỉ hè

Sáng đầu hè, không khí nóng nực đã bắt đầu len lỏi vào từng ngõ ngách của thành phố. So với bầu trời ảm đạm của ngày hôm qua thì hôm nay mặt trời đã lên cao từ lâu, tỏa ánh sáng rực rỡ lên mọi vật. Từng đàn chim bay liệng trên bầu trời cất tiếng hót ngọt ngào, như là muốn thét lên rằng còn gì tuyệt vời hơn là mùa hè đây. Trong căn phòng bừa bộn của mình, tôi mở mắt ra, từng tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ rọi vào mặt tôi. Lấy tay đưa lên che, tôi thầm rủa. Sáng sớm đã có mấy người nào thần kinh đi cắt điện thế này. Cộc cộc.

- Thuyên ơi ! Mặt trời đã lên cao rồi đấy.

Ngoài cửa, có tiếng gọi lớn của mẹ, tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ hình đám mây đặt trên bàn học, rồi đáp vọng theo:

- Vâng.

Đứng dậy tôi lười nhác uốn éo người vài cái rồi bước từng bước chậm chạp vào phòng tắm. Nhìn cái thân hình mập mạp của mình trong gương, tôi thở dài. Đúng là người béo có cái khổ, làm việc gì cũng khó nhọc. Từ khi mới sinh ra, tôi đã rất yếu ớt, đến lúc năm tuổi thì bị suy dinh dưỡng. Thế là mẹ tôi cứ bồi bổ cho tôi sơn hào hải vị rồi sữa, khiến tôi hằng năm càng tăng cân vù vù và đến năm nay, tôi mười lăm tuổi đã chính thức trở thành trò cười cho lũ bạn trong trường. Cái từ Thuyên "béo" không biết từ bao giờ đã bám lấy tôi.

Làm vệ sinh xong, tôi nhanh chân mặc quần áo rồi ngồi vào bàn ăn. Bố và thằng voi đã ngồi trước, hai người lại thi nhau đánh cờ vua. Đương nhiên người thua luôn là bố, nhưng ông vẫn cứ trẻ con thích hơn thua với thằng voi. Kết quả là sáng nào cũng như sáng nào hai người đều đánh tới quên trời đất. Từ trong bếp mẹ tôi bưng ra bốn bát cháo thơm phức, nhẹ nhàng đặt từng bát lên bàn. Mùi của nó xộc ngay vào mũi tôi. Tôi xoa tay, miệng còn xuýt xoa:

- Mẹ đúng là đầu bếp số một của gia đình.

Mẹ tôi bật cười, mắng yêu tôi:

- Nhất cô, suốt ngày chỉ có ăn thôi.

Tôi cười khì khì, đang định thưởng thức bát cháo ngon lành thì thằng voi nói thêm mấy câu khiến tôi suýt sặc:

- Đúng đấy mẹ, ăn lắm cho nên mới thành lợn tinh đấy.

Nói xong nó còn làm bộ mặt vô tội nhìn tôi. Tôi tức xì khói nhìn nó, số tôi chưa đủ khổ hay sao còn có thằng em thế này? Đang định phi cái dép vào cái bản mặt đáng ghét kia thì bố tôi đã nhanh tay cốc một cái vào đầu nó. Thằng voi đau điếng hét lên:

- Bố, sao bố lại đánh con?

Bố tôi nhún vai ôn tồn trả lời:

- Tại tôi thấy ông cũng lợn không khác gì chị ông cả nên tôi nhắc nhở thôi.

Thằng voi không cãi được đành im lặng. Cả nhà tôi được phen cười đau bụng. Lúc đang chuẩn bị đi, mẹ tôi dặn:

- Năm nay còn không được ưu tú thì mẹ sẽ cho lên chùa đi tu đấy !

Tôi gật đầu cho qua chuyện rồi lên con ngựa sắt đến trường. Ai chứ mẹ tôi làm sao cho tôi đi tu được, năm nào cũng dọa thôi thế thôi. Tôi quên đi câu nói của mẹ, nhìn cảnh vật xung quanh, trong tim rạo rực lên, cuối cùng thì hè đã về rồi.

Đến trường, tôi vừa vào nhà xe cất con ngựa sắt, vừa đi ra thì đã gặp ngay đám tiểu thư của trường. Tôi cố ý tránh đi, thì bọn chúng nói lớn:

- Ai đây, chẳng phải là Thuyên "béo" sao?

Nói xong chúng còn cười chế nhạo tôi. Tôi im lặng, bước đi thì bị một cái chân gàng lại. Chuyện gì đến thì cũng đến, tôi ngã nhào xuống mặt đất. Không ai đỡ tôi dậy, chỉ có tiếng mỉa mai sau lưng thôi. Cơn đau ập đến cộng với sự căm giận tích tụ lâu ngày. Tôi đứng dậy, đẩy bọn chúng một cái. Cả đám ấy trông thế thôi chứ yếu hèn, tôi vừa đẩy nhẹ chút đã khóc. Mấy người định đấu với tôi sao, không đủ tuổi đâu, từ nhỏ tôi đã được luyện võ của ông ngoại truyền lại rồi. Tôi nhìn bọn chúng đầy khiêu khích.

- Mày... dám?

Con Tiên đứa dẫn đầu đám lên tiếng. Tôi không thèm chấp nữa, rời khỏi đó trong sự oanh liệt như vừa thắng một trấn đánh lớn. Mặc cho bọn chúng gào hét sau lưng. Giả vờ vậy thôi, chứ tôi có khác gì đâu, cái chân của tôi đau chết mất. Bọn này đúng là ra tay ác độc quá.

Năm nay là lễ ra trường trung học của tôi. Nhanh thật đấy, tôi còn nhớ vừa mới bám víu lấy tay mẹ, khóc lớn không muốn vào trường thế mà giờ đã lớn rồi. Ai rồi sẽ cũng trải qua giây phút thiêng liêng này thôi. Cười với suy nghĩ của mình, tôi lặng ngắm ngôi trường thân yêu lần cuối.

Hôm nay là lễ tổng kết nên trường có vẻ lỗng lẫy hơn ngày thường. Từng đám học sinh chụm năm chụm bảy lấy nhau, nói chuyện xôn xao cả một vùng. Xung quanh những hàng cây bàng to lớn, đã được treo lên thân những lá cờ tổ quốc uy nghiêm. Chắc nó cũng cảm thấy đây là vinh hạnh lớn nên, có vẻ trầm tư hơn ngày thường. Khắp những bờ tường được đính thêm những chùm bóng và các loại dây sặc sỡ khác. Trường tôi không phải trường hạng A đâu, nhưng từng tốp người trưởng thành đều một tay trường dạy dỗ nên. Cho nên tôi tuy học không giỏi, nhưng mỗi khi nói về trường mình thì rất tự hào. Tôi bất chợt nghẹn ngào, tôi sắp xa nó sao?

- Đề nghị các em ổn định chỗ ngồi để bắt đầu buổi lễ.

Tôi đang miên man trong dòng suy nghĩ thì bị giọng nói của thầy hiệu trưởng cắt đứt. Tôi vội lấy một chiếc ghế nhựa, ngồi ở phía cuối của lớp. Thực ra tôi không cao lắm đâu, nhưng vì mấy đứa trong lớp chê tôi béo, che mất tầm nhìn của chúng, nên chúng xin cô giáo cho tôi ngồi dưới. Cô giáo từ lâu đã không thích tôi lắm, nên không quan tâm sao cũng được. Kệ, thế càng thích, chả sợ đứa nào chế giễu cả.

Buổi lễ chính thức bắt đầu, phần văn nghệ do mấy em lớp dưới sôi động từng nào, thì phần sau, bài diễn văn cải lương của cô hiệu phó càng tệ hơn. Một số đứa đã ngủ, còn lại thì làm việc riêng. Bọn con trai lớp tôi lấy một con sâu to tướng đặt lên đầu cái Hiền. Nó đang ngủ gật nên không hề hay biết, tôi thầm thương cho nó.

Kết thúc buổi lễ, lớp có ý định đi liên hoan, tôi đương nhiên là thích đi rồi, nhưng mấy đứa khác có vẻ không vui, nên tôi xin phép về trước, đằng nào cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đang vi vu hóng gió giữa thiên nhiên tươi đẹp, tôi không hề hay biết, một thứ mà người ta gọi là định mệnh sắp đến với tôi.

Giới thiệu__________oOo_________Hoa lạc Viên______________oOo__________Chương 2
Thế thì chị sẽ nói để em xem thử nhé.
Chị nghĩ nên sửa như thế này thì hay hơn và rõ ý hơn: "cái dép" nên sửa thành "chiếc dép", "- Tại tôi thấy ông cũng lợn không khác gì chị ông cả nên tôi nhắc nhở thôi." nên sửa là "- Tại tôi thấy ông cũng lợn không khác gì chị ông cả nên tôi mới nhắc nhở thôi.", "năm nào cũng dọa thôi thế thôi." nên sửa là "năm nào cũng dọa tôi thế thôi", "Tôi im lặng, bước đi thì bị một cái chân gàng lại." thành "Tôi im lặng, toan bước đi thì bị một cái chân gàng lại.", "Cơn đau ập đến cộng với sự căm giận tích tụ lâu ngày. Tôi đứng dậy, đẩy bọn chúng một cái." thành "Cơn đau ập đến cộng với sự căm giận tích tụ lâu ngày. Tôi bèn đứng dậy, đẩy bọn chúng một cái.", "Giả vờ vậy thôi, chứ tôi có khác gì đâu, cái chân của tôi đau chết mất" thành "Giả vờ như vậy thôi, chứ tôi có khác gì đâu, cái chân của tôi đau chết mất".
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
"Không được nhất định không được." sửa thành " Không được. Nhất định không được.", "Bố tôi day hai thái dương." thành "Bố tôi day day hai bên thái dương.".
Còn chỗ này sai quy định về trình bày: "Thôi, cũng tạm được, chết ! không biết có phải ăn chay không nhỉ?" thành "Thôi, cũng tạm được! Chết! Không biết có phải ăn chay không nhỉ?".
"Bố tôi thấy không còn sớm nữa, cắt đứt câu nói của mẹ." thành "Bố tôi thấy không còn sớm nữa, bèn cắt đứt câu nói của mẹ:"
"Đúng là vợ chồng già xì tin" thành "Đúng là cặp vợ chồng già xì tin".
"Voi nhớ lên trên ấy phải nghe lời chị đấy, nghe chưa?" thành "Voi nhớ lên trên ấy phải nghe lời chị đấy, biết chưa?"
"Á !" thành "Á!", "Thằng voi đang lấy cuốn truyện doraemon chăm chú đọc" thành "Thằng voi đang cầm cuốn truyện doraemon chăm chú đọc", "Trời ơi ! nó đã biến mất rồi" thành "Trời ơi! Nó đã biến mất rồi!"

210548 đã viết:
3128829319_1696410911_574_574.jpg

Chương II : khóa học trên chùa


Vừa về đến nhà, tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã lớn của bố mẹ. Mẹ tôi thường ngày dịu dàng lắm cơ mà. Sự tò mò kích thích tôi cố gắng áp sát tai vào cánh cửa.

- Cô có bị làm sao không vậy? Lên chùa học ba tháng ư?

Bố tôi hét lên với tất cả sự kích động. Tôi giật mình, chợt nhớ lời mẹ dặn lúc sáng. Chùa ư? Chả nhẽ mẹ tôi định cho tôi đi tu thật. Tôi chạy đi lên phòng, bật nguồn điện sáng lên. Ôm mái tóc đen mượt của tôi mà khóc. Tạm biệt mày, tao sắp phải rời xa mày rồi. Tôi vừa nói vừa tưởng tượng cảnh cái đầu trọc lóc của mình, khóc không ra tiếng. Không được nhất định không được.

Đến giờ ăn mẹ tôi với khuôn mặt hình sự đích thân kêu tôi xuống nói chuyện. Bố tôi day hai thái dương. Nhẹ nhàng nói với tôi:

- Bố mẹ định cho con lên chùa ở ba tháng.

Tôi giả làm vẻ mặt sốc, nước mắt cá sấu tuôn ra hai hàng.

- Con xin bố mẹ. Sao lại bắt con gái đi tu chứ?

Tôi nói với giọng trách móc, xen lẫn ít chua xót.

- Không phải là đi tu, mà chỉ lên đó học kinh phật thôi cô nương. Cô đã nhìn bảng điểm tệ hại của cô chưa?

Mẹ tôi nhìn tôi nói. Tôi ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Vậy tại sao bố mẹ lại cãi nhau?

Như vừa đổ dầu vào lửa, mẹ tôi mặt nóng bừng lên.

- Bố cô không nỡ để thằng voi đi, ông ấy vẫn chưa kịp thắng cờ với nó.

Lần này tôi bị sốc thật, trời ơi là trời, vậy mà cứ làm tôi tưởng. Đúng là chỉ có bố tôi mới làm trò trẻ con này. Bố tôi quay mặt đi giận dỗi, không thèm nhìn mặt mẹ. Tôi cười cười, hiểu ý.

- Đúng là vợ chồng già xì tin.

Tôi nói một câu lớn còn cố ý nhấn mạnh. Không kịp để mẹ tôi nói. Ba chân bốn cẳng chuồn về phòng trước. Hừm, vậy là tôi lên chùa ở ba tháng với thằng em có vấn đề về thần kinh ư? Thôi, cũng tạm được, chết ! không biết có phải ăn chay không nhỉ?

Cuối cùng thì ngày khởi hành cũng đến, tôi mệt nhọc xách ba bốn cái hành lí xuống cổng. Đừng hỏi tôi vì sao hôm nay lại siêng thế, đơn giản là cả tối hôm qua tôi chả ngủ được một miếng nào. Mẹ tôi đưa cho tôi mấy hộp bánh, bắt đầu điệp khúc dặn dò. Nào là con gái thì phải chăm chỉ, tiếp đến thì phải chăm sóc em… Bố tôi thấy không còn sớm nữa, cắt đứt câu nói của mẹ.

- Thôi, xe sắp đến rồi. Đường lại xa, em nói nhiều thế không để sức cho con nó đi sao?

Đúng là không ai tuyệt vời bằng bố tôi, tôi nhìn bố với vẻ đầy cảm kích. Liếc qua bên phải. Thằng voi đang lấy cuốn truyện doraemon chăm chú đọc. Bố tôi tiếc nuối, vỗ vai thằng voi nói:

- Voi nhớ lên trên ấy phải nghe lời chị đấy, nghe chưa?

Bố tôi làm vẻ mặt nghiêm túc nhìn thằng voi. Nó không có vẻ gì là quan tâm lắm, gật gật đầu cho qua. Chúng tôi đợi không lâu lắm thì xe cũng đến. Tôi cầm tay thằng voi bước lên xe. Trên xe đã chật ních người, toàn là những đứa bằng tuổi tôi hết. Chúng nó thấy có người mới thì tò mò nhìn ngắm, sau đó thì đều quay lại với công việc mình đang làm. Tôi chọn một chỗ ngồi ở cuối xe, quay đầu lại phía ngôi nhà, đưa tay tạm biệt bố mẹ. Sau khi chúng tôi đi thì bố mẹ cũng phải đi công tác gần ba tháng. Vậy là ngôi nhà của chúng tôi sẽ vắng vẻ rồi. Tôi suy nghĩ mấy cái vớ vẩn rồi chìm vào giấc ngủ.

Khi xe dừng nghỉ thì cũng đã giữa trưa. Tôi ngáp một cái dài rồi lay lay thằng voi đang ngủ say bên cạnh dậy. Nó xua tay tôi đi, nói mớ:

- Á !

Bực mình với thằng này, thôi kệ nó. Tôi để thằng voi ngủ say như chết trên xe. Tản bộ một chút cho tinh thần thoải mái, tôi đưa mắt chiêm ngưỡng cảnh vật nơi đây. Xung quanh đây toàn cây cối, không có một bóng nhà dân. Chắc là cũng gần đến nơi rồi nhỉ. Tôi lẩm bẩm. Trời hôm nay trong xanh quá, những đám mây trắng dạo chơi trên kia thật vui vẻ.

Hu hu. Có tiếng khóc của trẻ con ở đâu đấy. Không phải chứ, ở đây toàn là rừng thôi, tôi nuốt nước miếng cái ực. Chả nhẽ là ma ư? Đợi đã, có vật gì đó đang động đậy ở sau bụi rậm kia. Tôi bước chậm lại gần. Một, hai, ba vật đó đột nhiên chạy mất đi, tôi nheo mắt nhìn kĩ, đó là một thằng bé mặc áo xanh. Đang định đuổi theo thì có một bàn tay đặt lên vai tôi.

- Ê, bạn ơi.

- Á !

Tôi giật mình hét lên, quay lại phía sau hóa ra là một cô gái. Làm tôi hết hồn.

- Sao cậu lại hét lên thế?

Cô bạn kia cũng giật mình không kém tôi, nghệt mặt hỏi.

- Không có gì tớ chỉ… Mà cậu là ai thế?

Tôi hỏi ngược lại cô bạn. Cô ấy định nói gì đấy, nhưng ngưng lại nhìn đồng hồ rồi kéo tôi chạy. Hóa ra là đến giờ xe đi rồi. Tôi hậu đậu quá, quên mất thời gian rồi.

- Tớ là Linh.

Cô ấy nói. Tay chìa ra muốn bắt tay tôi. Tôi mỉm cười lại đáp:

- Ờ, tớ là Thuyên.

Tôi đang định nói thêm vài chuyện với Linh nhưng bầu không khí trên xe có vẻ lạ hẳn. Ai nấy đều nhìn tôi hết, mà lại nhìn với ánh mắt rất lạ. Đến cả bác lái xe cũng vậy. Linh thấy thế cũng quay lại nhìn tôi.

- Tôi nghiệp cô bé, nào lại đây uống chút nước đi.

Bác tài xế đưa cho tôi chai nước. Tôi ngớ mặt ra một chút rồi vội cảm ơn đồng thời về chỗ.

Về đến chỗ, tôi thấy thằng voi tủm tỉm cười. Mặt đỏ cả lên. Hừ, chắc là nó giở trò rồi. Nó quay sang nhìn tôi, vẫn cái ánh mắt thơ ngây đó. Tôi không thèm chấp nó, quay mặt đi hướng khác.

Cái Linh ngồi cách tôi ba hàng ghế. Thấy tôi nhìn, nó đưa tay vẫy vẫy. Cô bạn này lạ thiệt, tôi tự nhủ. Không biết đứa bé lúc nãy là ai nhỉ. Ở nơi hoang vu thế này vẫn có người sao? Tôi vừa nghĩ vừa sờ tay lên chiếc dây chuyền quen thuộc. Nhưng sao lại thấy trống không vậy nhỉ. Trời ơi ! nó đã biến mất rồi. Tôi hét lên. Bốn trăm ngàn của tôi. Tôi quay sang thằng voi tra hỏi:

- Voi ! Mày có thấy dây chuyền của chị không?

Nó nhún vai tỏ vẻ không biết. Đến cả thằng voi cũng không biết. Hay là mình để ở nhà nhỉ. Tôi thở dài. Thực ra chiếc dây chuyền cũng không đáng giá mấy. Chỉ là ở đó có in ảnh tôi chụp ở Vịnh Hạ Long. Nơi đó rất đẹp đấy. Cầu mong là nó không bị mất. Tôi chán nản nhìn cảnh vật bên ngoài. Chùa Long Vân đã từ từ hiện lên sau mấy cái cây cổ thụ rồi.

Giới thiệu__________oOo_________Hoa lạc Viên______________oOo__________Chương 3
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
"Tôi ngạc nhiên, quái bên cạnh tôi có đứa con gái nào nhỉ?" nên sửa thành "Tôi bèn vô cùng ngạc nhiên, bên cạnh tôi làm quái gì có đứa con gái nào?"," Không sao, hì hì, là em trai không phải em gái đâu." thành "Không sao, hì hì. Đấy là em trai tớ chứ không phải em gái đâu", "- Đây là thầy nguyễn Khắc Hiếu, chủ chùa này. Ở phía bên phải thầy Hiếu, là Cô Lâm" thành "- Đây là thầy Nguyễn Khắc Hiếu, chủ chùa này. Ở phía bên tay phải thầy Hiếu, là ô Lâm".
"Có mấy đứa sau tôi bắt đầu thì thào.

- Mày biết ai đó không, đó là công tử của tập đoàn Hưng Thịnh đấy." thành
"Có mấy đứa đứng sau tôi bắt đầu thì thào.

- Mày có biết người đó là ai không? Người đó là công tử của tập đoàn Hưng Thịnh đấy.".
"Tuyệt đối không trốn ra khỏi chùa khi chưa có sự cho phép, ai bị bắt gặp. Sẽ bị phạt." thành "Tuyệt đối không có ai được trốn ra khỏi chùa khi chưa có sự cho phép. Ai mà bị bắt gặp thì chắc chắn sẽ bị phạt.".
"Có một điều thắc mắc là tại sao cái tên công tử bị bệnh đó không đến ăn nhi?" thành "Có một điều tớ thắc mắc là tại sao cái tên công tử bị bệnh đó không đến ăn nhỉ?".
"Cô Nhiên vôi xua tay." thành "Cô Nhiên vội xua tay".

"Tôi nhanh nhảu đáp cô.'' thành "Tôi bèn nhanh nhảu trả lời cô.".
Tổng kết: Túm cái váy lại là chị thấy em không viết hoa đôi ba chỗ, các dấu như dấu chấm than đặt sai quy tắc, đôi chỗ thiếu dấu nữa. Về sau khi post chương mới nhớ lưu ý những lỗi này nhé em!
3129666013_692853249_574_574.jpg

Chương III: Gặp gỡ


Sau gần một ngày, cuối cùng chiếc xe cũng đến nơi. Chùa nổi tiếng có khác, đúng là rộng lớn. Tôi chép miệng.

- Cũng bình thường thôi, chị có cần bắn hết nước miếng ra thế không.

Thằng voi cất quyển sách vào cặp, lên tiếng. Tôi đá cho nó một cái, nó la lên. Tôi cười lớn, cho chết cái tội dám làm mất hứng chị mày.

- Mày xuống trước đi, chị đi lấy hành lí nhé.

Tôi dặn dò thằng voi rồi vội xuống xe. Vừa đúng lúc Linh cũng xuống. Thấy tôi im lặng không nói gì, Linh mở lời:

- Này, cô bé ngồi cạnh là em gái cậu hả?

Tôi ngạc nhiên, quái bên cạnh tôi có đứa con gái nào nhỉ? À, đúng rồi. Nói ra chắc chẳng ai tin. Thằng voi là con trai mà khuôn mặt lại y đúc một đứa con gái. Đến tôi là chị nhưng cũng phải ghen tỵ với làn da trắng hồng của nó. Linh huơ huơ tay trước mặt tôi, lo lắng hỏi tiếp:

- Ê, cậu lại làm sao vậy?

Tôi cười, đáp lại:

- Không sao, hì hì, là em trai không phải em gái đâu.

Linh gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Lấy hành lí xong, chúng tôi tập trung trước cổng của chùa để nghe giới thiệu. Bác tài xế trước khi đi, không quên nhìn tôi bằng vẻ mặt thương cảm. Tôi cũng thấy ái ngại. Nhìn lại bác vẻ cảm tạ. Lần này mà không cho thằng voi ăn đòn là không được. Chắc nó lại tung tin tôi là đứa trẻ mồ côi sinh ra từ chuồng lợn rồi. Cô hướng dẫn bắt đầu giới thiệu một số người.

- Đây là thầy nguyễn Khắc Hiếu, chủ chùa này.

Cô đưa tay về phía một vị cao tăng già. Thầy mặc một bộ áo cà sa, đeo một chuỗi hạt đen. Có lẽ vẻ hiền hòa chính là điểm nhấn khiến tôi yêu thích nơi khuôn mặt thầy. Chúng tôi đồng loạt cúi xuống chào thầy. Thầy chắp tay lại, chào lại chúng tôi.

- Tiếp theo là ni cô Huyền Lâm. Sau này, cô ấy sẽ là người phụ trách các em. Mọi người có việc gì thắc mắc cứ hỏi cô ấy.

Ở phía bên phải thầy Hiếu, là Cô Lâm. Cô có lẽ đã bước vào trung niên, nhưng vẻ đẹp hiền hậu thì vẫn phảng phất đâu đấy, không bị thời gian che lấp đi. Tôi thầm tán dương, chắc ngày xưa cô cũng là một mỹ nhân đây. Bíp bíp. Tiếng còi xe vang lên, hướng con mắt của mọi người về phía chiếc xe Audi A5 đang dần tiến đến. Có mấy đứa sau tôi bắt đầu thì thào.

- Mày biết ai đó không, đó là công tử của tập đoàn Hưng Thịnh đấy.

- Ối giời, tưởng ai, nghe bảo đẹp trai. Nhưng mà bị bệnh trầm cảm từ nhỏ.

- Ờ, tao cũng nghe vậy. Mùa hè nào anh ta cũng đến đây cả.

- Các em trật tự !

Cô hướng dẫn nói lớn. Tôi tò mò dõi mắt về phía chiếc xe. Một toán vệ sĩ ra trước, mở cửa. Một thân hình thư sinh bước ra. Tôi không biết, có phải là do ánh sáng chiếu vào hay không, mà tôi thấy hình như con người kia tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ vậy. Quả thực là đẹp, làn da trắng xanh xao cũng không che mất đi được cặp mắt màu khói mê hồn nơi anh ta.

Thầy Hiếu bước lại gần, đỡ anh ta vào. Đám người vệ sĩ ra về ngay sau đó. Đúng là con người tội nghiệp. Trước đây tôi cũng từng nghe tin về anh ta trên bản tin. Gia đình anh ta rất giàu, nhưng mẹ lại mất sớm không rõ nguyên nhân. Anh ta có vẻ rất thiếu thốn tình cảm.

Một lúc sau, cô hướng dẫn cũng về, còn chúng tôi bắt đầu đi theo cô Huyền Lâm vào chùa. Chùa rất rộng, có lẽ là hơn cả trường tôi, không khí lại rất thoáng đãng. Trong chùa có rất nhiều vị sư tăng khác. Ai cũng làm việc của mình rất chăm chỉ. Chả có gì lạ cả, đây là nơi tôn nghiêm nhất mà. Tôi tìm hình bóng thằng voi, nó đi sau tôi, mặt cau lại, chắc lại giận vụ lúc nãy đây.

Cô Lâm dẫn chúng tôi đi tham quan khắp chùa, kể về lịch sử của chùa. Tôi thì chả để tâm mấy, có lẽ ánh mắt màu khói đó vẫn cứ ám ảnh tôi.

– Có một điều các em nên nhớ. Tuyệt đối không trốn ra khỏi chùa khi chưa có sự cho phép, ai bị bắt gặp. Sẽ bị phạt.

Đó là điều mà cô Lâm dặn dò chúng tôi trước khi phân chỗ ở. Chỗ ở của chúng tôi cách khá xa cổng chính. Con trai thì ở bên phía tây, còn con gái ở phía đông. Thằng voi ôm hành lí đi theo một đứa con trai khác, đeo mắt kính nobita. Chà ! Chắc cu cậu tìm được bạn mới rồi. Tôi được phân phòng với ba đứa khác, một đứa khá quái dị đứa còn lại thì cứ cầm cái máy ảnh chụp liên hồi. May mắn là Linh cũng chung phòng với tôi, thế là không sợ buồn rồi.

Ở trên chùa buổi tối khá là tĩnh mịch, ngoài tiếng gõ mõ đều đều thì hầu như không nghe thấy tiếng gì hết. Đến cái Linh hay nói cũng im phăng phắc.

Lúc tôi tắm xong thì cũng đến giờ ăn cơm, cái Linh khoác tay tôi cùng đến nhà ăn. Nghe đến chữ đồ ăn là mắt tôi sáng hẳn lên, lúc trưa trên xe ăn có được cái bánh mì. Đúng là đói chết mất. Nhà ăn không xa lắm, chúng tôi đi bộ khoảng năm phút là đến. Tuy nói là chùa nhưng đồ ăn lại rất ngon. Ví dụ như thịt gà thì người ta làm bằng đậu phụ với mấy loại rau củ khác. Trông rất giống mà mùi vị lại ngon nữa. Vậy mà tôi lại lo ở trên này chỉ toàn rau với rau như trên phim thôi. Có một điều thắc mắc là tại sao cái tên công tử bị bệnh đó không đến ăn nhi?

- Linh, câu có biết anh chàng bị bệnh lúc chiều không?

Tôi quay sang hỏi Linh. Cậu ấy đang ăn rất ngon lành, tự nhiên nghe tôi nói phụt cả cơm ra ngoài. Lấy tay bịt miệng tôi.

- Cậu nói bé thôi.

Tôi ngớ người ra.

- Tại sao lại phải nói nhỏ?

- Thôi ăn cơm đi.

Linh không trả lời, cố gắng lờ đi. Lạ quá, sao lại phải giấu nhỉ?

Ăn xong tôi dọn dẹp bát đũa đưa ra ngoài cho cô Nhiên. Cô ấy là người nấu ăn ở đây.
- Cháu chào cô.

Tôi cất tiếng chào cô.

- Chào cháu.

Cô Nhiên tươi cười nhìn tôi. Tôi thấy mọi thứ có vẻ bừa bộn. Liền xắn tay áo lên định giúp cô dọn dẹp. Cô Nhiên vôi xua tay.

- Thôi cháu về phòng đi, cô làm quen rồi.

- Không sao ạ, cháu ở trong phòng cũng buồn.

Tôi nhanh nhảu đáp cô.

- Nếu cháu rảnh thì nhờ cháu đem suất cơm này đến cái nhà màu trắng phía cuối chùa được không?

Tôi gật đầu đồng ý, bưng suất cơm nóng hổi đi. Đi được một lúc tôi mới biết cái tính thích giúp người thật là ngu ngốc. Một mình tôi đi thế này, lại đang là ban đêm nữa. Biết thế đã không đuổi Linh về rồi. Ngôi nhà màu trắng tuy không to lại còn ở cuối chùa. Nhưng nó lại rất cao nên không khó để nhìn thấy. Tôi cũng không mất thời gian để tìm thấy nó.
 

Hoa lạc Viên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/2/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
"Tôi ngạc nhiên, quái bên cạnh tôi có đứa con gái nào nhỉ?" nên sửa thành "Tôi bèn vô cùng ngạc nhiên, bên cạnh tôi làm quái gì có đứa con gái nào?"," Không sao, hì hì, là em trai không phải em gái đâu." thành "Không sao, hì hì. Đấy là em trai tớ chứ không phải em gái đâu", "- Đây là thầy nguyễn Khắc Hiếu, chủ chùa này. Ở phía bên phải thầy Hiếu, là Cô Lâm" thành "- Đây là thầy Nguyễn Khắc Hiếu, chủ chùa này. Ở phía bên tay phải thầy Hiếu, là ô Lâm".
"Có mấy đứa sau tôi bắt đầu thì thào.

- Mày biết ai đó không, đó là công tử của tập đoàn Hưng Thịnh đấy." thành
"Có mấy đứa đứng sau tôi bắt đầu thì thào.

- Mày có biết người đó là ai không? Người đó là công tử của tập đoàn Hưng Thịnh đấy.".
"Tuyệt đối không trốn ra khỏi chùa khi chưa có sự cho phép, ai bị bắt gặp. Sẽ bị phạt." thành "Tuyệt đối không có ai được trốn ra khỏi chùa khi chưa có sự cho phép. Ai mà bị bắt gặp thì chắc chắn sẽ bị phạt.".
"Có một điều thắc mắc là tại sao cái tên công tử bị bệnh đó không đến ăn nhi?" thành "Có một điều tớ thắc mắc là tại sao cái tên công tử bị bệnh đó không đến ăn nhỉ?".
"Cô Nhiên vôi xua tay." thành "Cô Nhiên vội xua tay".

"Tôi nhanh nhảu đáp cô.'' thành "Tôi bèn nhanh nhảu trả lời cô.".
Tổng kết: Túm cái váy lại là chị thấy em không viết hoa đôi ba chỗ, các dấu như dấu chấm than đặt sai quy tắc, đôi chỗ thiếu dấu nữa. Về sau khi post chương mới nhớ lưu ý những lỗi này nhé em!

Vâng, em cảm ơn chị nhiều. May nhờ chị mà em mới biết mình sai dấu. Còn về mấy câu nói ý là em cố gắng thể hiện tính cách của Thuyên thôi. Dù sao thì cũng chúc chị năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Thì chị cũng thắc mắc không biết có phải dụng ý của em không. OTE="Hoa lạc Viên, post: 211387, member: 11626"]Vâng, em cảm ơn chị nhiều. May nhờ chị mà em mới biết mình sai dấu. Còn về mấy câu nói ý là em cố gắng thể hiện tính cách của Thuyên thôi. Dù sao thì cũng chúc chị năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.[/QUOTE]
Thi
 

Hoa lạc Viên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/2/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Thì chị cũng thắc mắc không biết có phải dụng ý của em không. OTE="Hoa lạc Viên, post: 211387, member: 11626"]Vâng, em cảm ơn chị nhiều. May nhờ chị mà em mới biết mình sai dấu. Còn về mấy câu nói ý là em cố gắng thể hiện tính cách của Thuyên thôi. Dù sao thì cũng chúc chị năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.
Thi[/QUOTE]
Không sao chị à.
 

Hoa lạc Viên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/2/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương IV: Những người quái dị (p1)
3134650276_1754583363.jpg


Đến nơi tôi đưa tay lên gõ cánh cửa phía trước. Thời gian cứ trôi đi nhưng cánh cửa vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích. Nhìn lại ngón tay của tôi vì gõ cửa mà đỏ cả lên, tôi tức giân đá mạnh một cái vào cửa. Không ngờ nó mở ra. Một giây… Hai giây… Ba giây. Tôi không hề thấy bóng dáng một ai hết. Hóa ra là tại tôi đá mạnh quá nên cửa tự mở thôi.

Bây giờ tôi có nên vào không nhỉ hay là để trước cửa rồi về. Nhưng nếu thế thì thức ăn sẽ bẩn mất. Tôi cứ tiến rồi lùi phân vân không biết làm gì hết. Thôi! Vào một chút chắc là không sao đâu. Tôi tự an ủi mình đồng thời mở cánh cửa bước vào.

Trong này tối quá, chỗ này là người sống hay ma sống đây. Tôi thầm nhủ. May mà tôi có đem theo cái bật lửa. Nó là quà sinh nhật của thằng voi tặng tôi. Tôi còn nhớ đó là lần đầu tiên bố mẹ tổ chức sinh nhật cho tôi. Trong khi mọi người đều tặng tôi những thứ to lớn thì thằng voi chỉ đưa cho tôi một cái bật lửa, lúc đó tôi cũng chỉ nghĩ nó lại lên chứng dở hơi thôi. Không ngờ hôm nay cũng có ích.

Xoảng. Mải nghĩ lung tung tôi giật mình khi nghe tiếng chậu vỡ. Vội vàng đặt mâm cơm xuống tôi đi nhanh về phía phát ra âm thanh. Khi đến trước một cửa phòng màu đen tôi bước vào.

- Ai đấy? Có phải là mẹ không?

Một giọng nói khàn khàn vang lên. Tôi đưa ngọn lửa về phía góc tường. Hiện lên trước tôi vẫn là đôi mắt màu xám đó. Nhưng bây giờ nó không còn vẻ hút hồn của một chàng trai nữa mà chỉ còn lại một cậu bé tội nghiệp ngồi co ro. Khắp nơi đều là những mảnh vỡ lớn.

- Mẹ à! Con xin lỗi, con không cố ý đâu.

Tôi bất ngờ nhìn con người trước mặt tôi. Anh ta vừa gọi tôi là gì cơ? Mẹ á?

- Mẹ… Mẹ đừng… Đi.

Anh ta vừa nói vừa ôm ngực thở dốc, mặt tái mét. Tôi hoảng hốt đỡ lấy anh ta. Trời! Người gì mà lạnh vậy, bây giờ đang là mùa hè mà. Tôi kinh ngạc lo lắng, có lẽ phải đi báo với mọi người thôi. Lỡ may anh ta ngất xỉu thì sao. Nghĩ là làm, tôi đặt anh ta ở đấy quay lưng định bước đi. Nào ngờ đi chưa được hai bước thì anh ta đã hét lớn sau lưng:

- Mẹ! Mẹ lại định để Mạnh một mình phải không?

Mạnh, hóa ra đó là tên anh ta. Tôi quay lại, tính an ủi anh ta chút. Nhưng cảnh tượng trước mặt tôi làm tôi há hốc. Mạnh đang cầm một mảnh vỡ lớn đưa lên gần cổ.

- Anh bỏ xuống đi, tôi sẽ không đi đâu cả được chưa.

Tôi nín thở dùng cái giọng nhẹ nhất để dỗ dành anh ta. Kiếp trước tôi có thù với ai không mà bây giờ khổ thế này. Tôi than thở. May mà câu nói của tôi đã có tác dụng. Mạnh từ từ hạ mảnh vỡ xuống. Phù, bây giờ tôi mới dám thở. Đến gần con người kia kiểm tra xem anh ta có làm sao không. Bất ngờ anh ta ôm lấy tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là lưng như có dòng điện xẹt qua. Lạ thật, tôi lại cảm thấy thích nữa chữ. Không được. Không được. Tôi định đẩy anh ta ra thì cảm thấy ướt ướt trên vai. Tôi đơ người, chả nhẽ anh ta khóc. Một cảm giác khác thường dâng tràn trong tôi. Tôi đưa tay vỗ về Mạnh. Để mặc cho anh ta ôm mình như vậy.

~0~​

Tôi tỉnh giấc. Không biết mấy giờ rồi nhỉ? Tôi đang định đứng dậy thì cảm thấy có vật nặng ở phía trước. Rặc, cái lưng của tôi. Tôi la oải oải.

Tôi chợt nhớ ra mình đang ở đâu. Thôi chết! Bây giờ chắc là muộn lắm rồi. Tôi nhấc người Mạnh lên chiếc giường bên cửa sổ nhưng vì anh ta hơi nặng nên tôi không cẩn thận làm anh ta và tôi ngã. Chết tiệt! Tôi ước mình có thể đứng trên sân thượng mà chửi thề một câu thật lớn. Ở khoảng cách này tôi có thể nhìn gần anh ta hơn. Vén mái tóc của Mạnh lên tim tôi bỗng loạn mất một nhịp. Anh ta thật sự rất đẹp.

Đặt Mạnh lên giường, tôi nhẹ nhàng đắp chăn lên cho anh ta rồi dọn dẹp những mảnh vỡ trong phòng. Anh ta có phải là người nữa không đây, đúng là phá mà. Tôi đau lòng nhìn bức tranh đẹp vỡ làm đôi.

- Mẹ!

Bỗng dưng Mạnh lên tiếng, tôi giật mình đứng im một chỗ. Sau một hồi thấy anh ta không cử động, tôi mới dám làm việc tiếp. Con người này đúng là đáng thương mà. Tôi thở dài.

Dọn dẹp xong, nhìn mọi thứ xung quanh sạch sẽ tôi mới dám tìm cửa đi ra. Khẽ nhìn lại Mạnh, tôi mới an tâm rời khỏi phòng. Bây giờ tôi mới nhìn rõ ngôi nhà. Nơi này thực sự rất rộng, hình như chủ đạo của nó đều là màu trắng, nội thất được bài trí gọn gàng. Nhìn qua cũng biết người chủ ở đây rất đặc biệt. Phải qua hơn ba bốn cái cửa tôi mới nhìn thấy cửa ra. Ngoài trời đang là đêm. Tôi nhón chân, hít thở không khí trong lành một chút sau đó quay gót về.

Về đến phòng, tôi ngó ngược ngó xuôi. Có vẻ mọi người vẫn đang ngủ, yên trí vì nghĩ như vậy tôi định chuồn lên giường một cách yên bình. Không ngờ bỗng dưng đèn được bật sáng lên. Tôi chưa kịp hiểu sự tình gì thì đã bị một vật đập vào, đầu tôi trở nên choáng váng và tôi thấy mọi thứ tối lại.

~0~​

Tôi đau đớn mở mắt ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Linh sau lưng cậu ấy còn hai đứa cùng phòng. Tôi thấy mắt Linh đỏ hoe, cậu ấy cầm tay tôi nói:

- Thuyên, cậu tỉnh rồi.

Giọng điệu cậu ấy không dấu nổi sự vui mừng. Tôi gật đầu bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện. Đầu tiên là tôi được cô Nhiên cử đưa cơm cho Mạnh sau đó tôi về phòng thì bị đánh. Vậy tên đánh tôi là ai? Tôi đưa mắt nhìn Linh, như hiểu được ý tôi. Cậu ấy lên tiếng tiếp:

- Thật xin lỗi cậu, tại tớ với hai đứa không thấy cậu về muốn đi báo với Cô Huyền Lâm nhưng lại nghĩ cậu bận làm việc gì nên thôi. Tới đêm mà vẫn không thấy cậu, sợ cậu bị bắt cóc trong lúc chuẩn bị đi tìm cậu thì lại nghe thấy tiếng mở cửa tưởng là ai nên mới đánh nhầm cậu.

- Vậy à. Để các cậu lo lắng rồi. Tớ chỉ đi làm chút việc thôi

Tôi trấn an cậu ấy. Sau một hồi nói chuyện tôi cũng quen dần với mấy đứa còn lại. Cô bạn có mái tóc xù kia là Nhật An, còn người có cái miệng hay nói là Hạ Tuyết. Mấy đứa chúng tôi cười nói với nhau đến gần sáng. Chúng tôi nói những chuyện tào lao nhất, nào là những bài hát, những bộ phim hay hoặc là chuyện trên lớp. Những việc tưởng chừng như bình thường với mọi người nhưng với tôi thì lại khác. Lần đầu tiên tôi dám bỏ cái vỏ bọc ít nói của mình để hòa vào những câu chuyện của đám bạn.

- Mày có biết không ở trường tao có một thằng hay nói cà lăm. Có một hôm cả lớp đang ngồi học. Nó đứng dậy hét lên : “Thưa thầy bạ bạ bạn Hù Hù Hùng đánh rắm ạ”. Khi đó lớp tao đang chăm chú học bài bỗng dưng phá lên cười. Còn thầy giáo thì tức điên lên, xách tai hai đứa ra ngoài lớp…

Hạ Tuyết thao thao cái miệng liên tục, kể cho chúng tôi nghe chuyện trên lớp của cậu ấy. Lúc này Nhật An và Linh đã rời khỏi chỗ về giường từ lúc nào. Chỉ còn mỗi tôi ngồi nghe cậu ấy kể.

- Tuyết à, cậu biết ai ở ngôi nhà màu trắng phía cuối chùa không?

Hạ Tuyết đang vui vẻ kể thêm mấy câu chuyện khác lập tức im hẳn. Cậu ấy suy nghĩ gì đấy rồi lên tiếng:

- Đó là nơi ở của Nguyễn Vũ Mạnh. Cậu quen anh ta à.

Tôi nhìn cậu ấy rồi lắc đầu.

- Anh ta học ở trường tớ, nghe đồn anh ta tự tay giết mẹ mình nên mới bị bệnh đấy.

Tôi mở to mắt nhìn Hạ Tuyết. Cậu ấy nói tiếp:

- Chuyện này chỉ có một số người trong trường biết thôi. Cậu đừng kể với ai nhé.

Thấy tôi không trả lời Hạ Tuyết tạm biết tôi rồi về giường. Tôi thật sự bất ngờ khi nghe cậu ấy nói như vậy. Nhìn Mạnh có giống với một kẻ giết người đâu. Với lại hình như anh ta rất yêu mẹ mà. Chắc lại là tin đồn nhảm nhí. Tôi nhắm mắt, gạt những suy nghĩ vớ vẩn của mình rồi chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ của mình, ánh mắt màu khói đó vẫn dõi theo tôi.

Giới thiệu__________oOo_________Hoa lạc Viên___________oOo__________Chương 4 (p2)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Nghe giới thiệu cũng thấy hấp dẫn, mà bạn cũng là phật tử hả?
Bạn ủng hộ giùm truyện của mình đi ạ, cám ơn bạn rất nhiều.
Link: Anh còn nợ em một lời hứa
 

Hoa lạc Viên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/2/15
Bài viết
25
Gạo
0,0

Hoa lạc Viên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/2/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
3139124652_1424513087_574_574.jpg

Chương 4: Những người quái dị (p2)
~0~​

Keng keng…

Tiếng chuông vang lên làm cho tôi tỉnh giấc. Nhanh chân mặc bộ áo cà sa màu xanh nhạt mà hôm qua người ta phát cho tôi. Tôi cùng mấy đứa trong phòng chạy đến sân chính của chùa tập trung. Tôi nhìn Linh, hình như vì thức đến gần sáng cho nên mắt cậu ấy thâm đen như con gấu trúc. Khi chúng tôi đến thì mọi người đều đã tập trung hết. Bước vào hàng sau tôi thở hồng hộc.

- Ai là Nguyễn Hoa Thuyên mau bước ra trước thềm.

Tôi chưa kịp ngáp một cái thì đã nghe có tiếng cô Huyền Lâm dõng dạc vang lên. Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn vào tôi. Linh đứng bên cạnh tôi, cậu ấy nhéo vào hông tôi một cái. Tôi bừng tỉnh, bước lên phía trước.

- Cô nghe người khác báo, hôm qua em đã đến khu vực cấm của trường.

Cô Huyền Lâm lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi.

- Thưa cô, em không có đi đến chỗ cấm nào cả ạ.

Tôi thành thật trả lời.

- Em còn chối ư? Không phải cô đã dặn không được đi đến ngôi nhà màu trắng cuối chùa sao?

Nói đến đây, mấy đứa ở phía sau đã bắt đầu nhao nhao lên. Đứa nào cũng bất ngờ hết.

- Thưa cô, em chỉ được cô Nhiên giao đi đưa cơm cho người ở đó thôi ạ.

Hừ, rõ là hôm qua tôi đi làm một việc tốt đấy nhá. Đã không khen lại còn mắng tôi. Tôi đang thấy ấm ức trong lòng thì cảm thấy bầu không khí xung quanh lạ hẳn. Tiếng bàn tán đã hết, còn cô Huyền Lâm thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên nhưng đó chỉ là trong một lát thôi. Cô ấy nhanh chóng quay về như bình thường.

- Nói bậy, Nam Mô A Di Đà Phật.

Cô ấy chắp tay lại niệm kinh. Rồi lại ngước lên nghiêm giọng với tôi:

- Cô phạt em đi lấy củi. Còn tất cả đi theo cô vào niệm kinh buổi sáng.

Sau khi mọi người đã rời đi hết tôi vẫn chưa hết đơ người. Cái gì mà bậy, đúng là bà già ác độc vậy mà tôi còn tưởng bà ta hiền lành lắm. Nhất định tí nữa phải tìm cô Nhiên mới được.

- Đúng là phiền phức, này chị cầm lấy đi.

Tôi chợt nghe tiếng thằng voi sau lưng. Nó đang cầm một cái bánh bao nóng hổi trên tay đưa về phía tôi. Rồi chưa kịp để tôi trả lời, nó đã dúi vào tay tôi rồi đi mất hút. Cái thằng này đúng là… Tôi bật cười nhẹ.

Tôi kiếm mấy cái dây để buộc củi, may là mấy vị hòa thượng ở đây rất tốt. Tôi vừa hỏi liền đã đem cho tôi hơn vài cái. Lại còn đem cho tôi chai nước suối nữa. Sau khi thu thập xong đồ đoàn, tôi bắt đầu sự nghiệp kiếm củi. Thời tiết hôm nay khá là nóng lúc tôi kiếm được một bó lớn thì mặt trời đã lên cao. Nóng chết đi mất! Tôi than thở.

Ngồi xuống cạnh bên một cái hồ nhỏ, tôi đưa tay vốc nước lên mặt. Nước ở đây mát thật. Lấy chiếc bánh lúc sáng thằng voi đưa cho tôi. Tôi thầm thấy ấm lòng. Thằng voi luôn dở dở vậy thôi, chứ thực ra nó thương tôi lắm. Đang định cắn một miếng vào miệng thì tôi nghe tiếng gì đấy sau lưng. Nhưng khi quay lưng lại, tôi lại không thấy gì hết. Tôi biết là có ai đấy mà, tôi vờ đứng lên bỏ đi khuất sau gốc cây. Nấp vào một cái cây, tôi thò đầu ra nhìn. Thật là bất ngờ, chính là thằng bé nấp ở trong bụi cây hôm trước. Nó đang tìm cái gì đấy trong túi tôi. Sao nó đến được đây nhỉ?

Tôi lấy một khúc gỗ, chuồn ra phía sau lưng nó và đánh nhé một cái vào gáy. Nó nằm lăn ra giữa đất. Tôi vội đỡ nó lên một phiến đá gần đó. Khoảng mấy phút sau đó tôi thấy mí mắt thằng bé cử động. Đôi mắt màu xám mở ra nhìn tôi, tôi nhìn nó không chớp mắt. Nó giống cái tên Mạnh thật.

- Chị ơi, em không cố ý lục đồ chị đâu.

Thằng bé lên tiếng, mắt nó chớp chớp nhìn tôi tội nghiệp.

- Tại mấy hôm rồi em chưa ăn nên… Em tưởng chị có nhiều đồ ăn lắm.

Nó nói tiếp. Tôi nhìn thằng bé từ trên xuống dưới. Thằng bé này giống cái tên đó lắm, nhưng khuôn mặt tròn hơn. Nó mang bộ quần áo màu xanh đã rách hết, chỗ nào cũng có một miếng vá lớn. Xem chừng nhà thằng bé cũng nghèo thật.

- Chị cũng chả đưa gì nhiều. Em cầm lấy cái bánh này mà ăn.

Tôi đau lòng lấy chiếc bánh trong túi áo ra. Nó cướp cái bánh trên tay tôi ăn ngấu nghiến. Tôi uống ít nước cho đỡ đói, đúng là làm người tốt cũng khổ.

- Em sống gần đây à?

Tôi hỏi nó.

- Vâng, em sống với bố gần đây.

Tôi thắc mắc hỏi tiếp:

- Bố em đâu, sao lại để em đói thế này?

Thằng bé định nói gì đấy nhưng lại thôi, rồi nó chạy đi mất.

- Chị nên cẩn thận.

Đó là giọng nói còn sót lại bên tai tôi trước khi nó đi. Tôi nhíu mày, cẩn thận cái gì nhỉ? Tôi mỉm cười, chắc thằng này xem phim kinh dị nhiều quá rồi. Tôi sắp xếp đồ, vác bó củi trên lưng rồi ra về.

~0~​

Nếu ai hỏi tôi xem cảm giác của tôi hiện tại thế nào? Thì tôi sẽ trả lời nếu không muốn bị đánh vỡ mặt thì hãy tránh xa giùm đi. Tôi vừa về đến cổng thì đã gặp Mạnh. Tôi tưởng anh ta sẽ xin lỗi tôi hoặc chi ít sẽ cảm ơn. Ai ngờ anh ta lướt qua tôi như làn gió, không thèm liếc mắt đến tôi một cái. Đúng là mất mặt thật, hôm qua ai còn bám lấy kêu tôi là mẹ. Thế mà hôm nay đã quên sạch rồi. Thấy tôi mặt buồn xịu đứng trước cổng. Cái Linh vỗ vai tôi một cái mạnh.

- Cậu làm gì đứng trơ ra vậy?

Tôi lắc đầu, giả vờ đánh trống lảng.

- Ờ, không có gì. Thôi chúng ta vào trong đi.

Linh không nói gì, nhấc hộ tôi đống củi vào phòng bếp. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện về gia đình. Linh là con một trong một gia đình khá giả. Bố cậu ấy mất từ lúc cậu ấy chín tuổi. Thảo nào lúc mọi người kể chuyện vui về bố. Tôi thấy cậu ấy đượm buồn. Ngoài ra Linh còn học chung với tên Mạnh đó. Nghe cậu ấy bảo:

- Mạnh ấy, anh ta luôn làm người ta sợ hãi. Mặc dù anh ấy chưa hại ai cả.

Tôi vội hỏi cậu ấy có phải ngày xưa anh ta từng giết mẹ không. Linh vội cười khẩy. Cậu ấy xua tay.

- Toàn tin vớ vẩn, cậu nhìn con người yếu đuối thế làm sao giết người được.

Tôi vội gật đầu. Đúng như tôi nghĩ, làm sao một người yêu mẹ thế có thể làm việc đó chứ. Cái Tuyết đúng là toàn nghe mấy tin đồn nhảm. Mà sao tôi lại cứ nghĩ về về anh ta nhỉ. Tôi điên rồi.

- Cô có biết cô đã làm gì không?

Chúng tôi đang chìm trong những suy nghĩ riêng thì nghe tiếng cãi vã lớn phía trước. Tôi và Linh nhìn nhau rồi cùng bước lên phía trước.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên