Đom đóm mùa hè - Cập nhật - Hoa lạc Viên

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
3139124652_1424513087_574_574.jpg

Chương 4: Những người quái dị (p2)
~0~​

Keng keng…

Tiếng chuông vang lên làm cho tôi tỉnh giấc. Nhanh chân mặc bộ áo cà sa màu xanh nhạt mà hôm qua người ta phát cho tôi. Tôi cùng mấy đứa trong phòng chạy đến sân chính của chùa tập trung. Tôi nhìn Linh, hình như vì thức đến gần sáng cho nên mắt cậu ấy thâm đen như con gấu trúc. Khi chúng tôi đến thì mọi người đều đã tập trung hết. Bước vào hàng sau tôi thở hồng hộc.

- Ai là Nguyễn Hoa Thuyên mau bước ra trước thềm.

Tôi chưa kịp ngáp một cái thì đã nghe có tiếng cô Huyền Lâm dõng dạc vang lên. Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn vào tôi. Linh đứng bên cạnh tôi, cậu ấy nhéo vào hông tôi một cái. Tôi bừng tỉnh, bước lên phía trước.

- Cô nghe người khác báo, hôm qua em đã đến khu vực cấm của trường.

Cô Huyền Lâm lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi.

- Thưa cô, em không có đi đến chỗ cấm nào cả ạ.

Tôi thành thật trả lời.

- Em còn chối ư? Không phải cô đã dặn không được đi đến ngôi nhà màu trắng cuối chùa sao?

Nói đến đây, mấy đứa ở phía sau đã bắt đầu nhao nhao lên. Đứa nào cũng bất ngờ hết.

- Thưa cô, em chỉ được cô Nhiên giao đi đưa cơm cho người ở đó thôi ạ.

Hừ, rõ là hôm qua tôi đi làm một việc tốt đấy nhá. Đã không khen lại còn mắng tôi. Tôi đang thấy ấm ức trong lòng thì cảm thấy bầu không khí xung quanh lạ hẳn. Tiếng bàn tán đã hết, còn cô Huyền Lâm thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên nhưng đó chỉ là trong một lát thôi. Cô ấy nhanh chóng quay về như bình thường.

- Nói bậy, Nam Mô A Di Đà Phật.

Cô ấy chắp tay lại niệm kinh. Rồi lại ngước lên nghiêm giọng với tôi:

- Cô phạt em đi lấy củi. Còn tất cả đi theo cô vào niệm kinh buổi sáng.

Sau khi mọi người đã rời đi hết tôi vẫn chưa hết đơ người. Cái gì mà bậy, đúng là bà già ác độc vậy mà tôi còn tưởng bà ta hiền lành lắm. Nhất định tí nữa phải tìm cô Nhiên mới được.

- Đúng là phiền phức, này chị cầm lấy đi.

Tôi chợt nghe tiếng thằng voi sau lưng. Nó đang cầm một cái bánh bao nóng hổi trên tay đưa về phía tôi. Rồi chưa kịp để tôi trả lời, nó đã dúi vào tay tôi rồi đi mất hút. Cái thằng này đúng là… Tôi bật cười nhẹ.

Tôi kiếm mấy cái dây để buộc củi, may là mấy vị hòa thượng ở đây rất tốt. Tôi vừa hỏi liền đã đem cho tôi hơn vài cái. Lại còn đem cho tôi chai nước suối nữa. Sau khi thu thập xong đồ đoàn, tôi bắt đầu sự nghiệp kiếm củi. Thời tiết hôm nay khá là nóng lúc tôi kiếm được một bó lớn thì mặt trời đã lên cao. Nóng chết đi mất! Tôi than thở.

Ngồi xuống cạnh bên một cái hồ nhỏ, tôi đưa tay vốc nước lên mặt. Nước ở đây mát thật. Lấy chiếc bánh lúc sáng thằng voi đưa cho tôi. Tôi thầm thấy ấm lòng. Thằng voi luôn dở dở vậy thôi, chứ thực ra nó thương tôi lắm. Đang định cắn một miếng vào miệng thì tôi nghe tiếng gì đấy sau lưng. Nhưng khi quay lưng lại, tôi lại không thấy gì hết. Tôi biết là có ai đấy mà, tôi vờ đứng lên bỏ đi khuất sau gốc cây. Nấp vào một cái cây, tôi thò đầu ra nhìn. Thật là bất ngờ, chính là thằng bé nấp ở trong bụi cây hôm trước. Nó đang tìm cái gì đấy trong túi tôi. Sao nó đến được đây nhỉ?

Tôi lấy một khúc gỗ, chuồn ra phía sau lưng nó và đánh nhé một cái vào gáy. Nó nằm lăn ra giữa đất. Tôi vội đỡ nó lên một phiến đá gần đó. Khoảng mấy phút sau đó tôi thấy mí mắt thằng bé cử động. Đôi mắt màu xám mở ra nhìn tôi, tôi nhìn nó không chớp mắt. Nó giống cái tên Mạnh thật.

- Chị ơi, em không cố ý lục đồ chị đâu.

Thằng bé lên tiếng, mắt nó chớp chớp nhìn tôi tội nghiệp.

- Tại mấy hôm rồi em chưa ăn nên… Em tưởng chị có nhiều đồ ăn lắm.

Nó nói tiếp. Tôi nhìn thằng bé từ trên xuống dưới. Thằng bé này giống cái tên đó lắm, nhưng khuôn mặt tròn hơn. Nó mang bộ quần áo màu xanh đã rách hết, chỗ nào cũng có một miếng vá lớn. Xem chừng nhà thằng bé cũng nghèo thật.

- Chị cũng chả đưa gì nhiều. Em cầm lấy cái bánh này mà ăn.

Tôi đau lòng lấy chiếc bánh trong túi áo ra. Nó cướp cái bánh trên tay tôi ăn ngấu nghiến. Tôi uống ít nước cho đỡ đói, đúng là làm người tốt cũng khổ.

- Em sống gần đây à?

Tôi hỏi nó.

- Vâng, em sống với bố gần đây.

Tôi thắc mắc hỏi tiếp:

- Bố em đâu, sao lại để em đói thế này?

Thằng bé định nói gì đấy nhưng lại thôi, rồi nó chạy đi mất.

- Chị nên cẩn thận.

Đó là giọng nói còn sót lại bên tai tôi trước khi nó đi. Tôi nhíu mày, cẩn thận cái gì nhỉ? Tôi mỉm cười, chắc thằng này xem phim kinh dị nhiều quá rồi. Tôi sắp xếp đồ, vác bó củi trên lưng rồi ra về.

~0~​

Nếu ai hỏi tôi xem cảm giác của tôi hiện tại thế nào? Thì tôi sẽ trả lời nếu không muốn bị đánh vỡ mặt thì hãy tránh xa giùm đi. Tôi vừa về đến cổng thì đã gặp Mạnh. Tôi tưởng anh ta sẽ xin lỗi tôi hoặc chi ít sẽ cảm ơn. Ai ngờ anh ta lướt qua tôi như làn gió, không thèm liếc mắt đến tôi một cái. Đúng là mất mặt thật, hôm qua ai còn bám lấy kêu tôi là mẹ. Thế mà hôm nay đã quên sạch rồi. Thấy tôi mặt buồn xịu đứng trước cổng. Cái Linh vỗ vai tôi một cái mạnh.

- Cậu làm gì đứng trơ ra vậy?

Tôi lắc đầu, giả vờ đánh trống lảng.

- Ờ, không có gì. Thôi chúng ta vào trong đi.

Linh không nói gì, nhấc hộ tôi đống củi vào phòng bếp. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện về gia đình. Linh là con một trong một gia đình khá giả. Bố cậu ấy mất từ lúc cậu ấy chín tuổi. Thảo nào lúc mọi người kể chuyện vui về bố. Tôi thấy cậu ấy đượm buồn. Ngoài ra Linh còn học chung với tên Mạnh đó. Nghe cậu ấy bảo:

- Mạnh ấy, anh ta luôn làm người ta sợ hãi. Mặc dù anh ấy chưa hại ai cả.

Tôi vội hỏi cậu ấy có phải ngày xưa anh ta từng giết mẹ không. Linh vội cười khẩy. Cậu ấy xua tay.

- Toàn tin vớ vẩn, cậu nhìn con người yếu đuối thế làm sao giết người được.

Tôi vội gật đầu. Đúng như tôi nghĩ, làm sao một người yêu mẹ thế có thể làm việc đó chứ. Cái Lâm đúng là toàn nghe mấy tin đồn nhảm. Mà sao tôi lại cứ nghĩ về về anh ta nhỉ. Tôi điên rồi.

- Anh đi đi.

Chúng tôi đang chìm trong những suy nghĩ riêng thì nghe tiếng cãi vã lớn phía trước. Tôi và Linh nhìn nhau rồi bước lên trước.
 

Hoa lạc Viên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/2/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Xin lỗi mọi người vì tự nhiên dừng post truyện, tại dạo trước mình bận thi. Từ bây giờ mình sẽ post lại truyện nhé ^^.
Mong mọi người ủng hộ nhiều nhiều. ;;):D:D
 

hyoyoung97

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/14
Bài viết
753
Gạo
2.500,0
Em rất thích cái tên truyện của chị. Nhưng em chưa đọc truyện chị được. Em phải thi đại học xong đã. Chúc chị luôn có cảm hứng viết truyện nhé. ^^
 

Hoa lạc Viên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/2/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
ChươngV : Những người quái dị (p2)

Tôi với Linh nấp sau một cái cây. Trước mắt chúng tôi là cô Huyền Lâm và một người đàn ông.

- A Di Đà Phật. Tôi đã đi tu rồi không còn liên quan đến chuyện ở trần thế nữa.

Cô Huyền Lâm lên tiếng. Linh vội véo vào vai tôi, thì thầm:

- Này, cậu có thấy người đàn ông ấy rất quen không?

Tôi đưa tay lên miệng, ý bảo cậu ấy im lặng.

- Được, cô cứ đợi đấy. Tưởng trốn ở đây là chối bỏ trách nghiệm của mình được sao?

Tên đàn ông giận dữ nói lớn. Nhưng cô Huyền Lâm lại không trả lời. Linh đang định nghe thêm thì bị tôi kéo đi ra chỗ khác.

- Sao cậu lại kéo tớ đi thế! Đang đến đoạn hay đấy.

Linh mặt nhăn nhó mắng nhẹ tôi.

- Cậu ấy, chỉ lo chuyện bao đồng thôi. Có những chuyện không nên biết vì nếu biết sẽ chỉ đem rắc rối tới cho mình mà thôi.

Linh nghe tôi nói thì không có ý kiến gì, coi bộ vẫn là còn giận tôi, vốn dĩ tôi muốn cậu ấy đi cùng tôi tới chỗ cô Nhiên. Thế mà vì chuyện vừa rồi, cậu ấy lại quay về phòng trước. Tôi đành phải tìm cô Nhiên một mình vậy. Mà nghĩ lại không biết cô Huyền Lâm có chuyện gì thế nhỉ? Biết thế ở đấy thêm chút. Thực ra tôi cũng tò mò lắm, nhưng lại sợ rước thêm rắc rối. Cô Huyền Lâm ấy, nhìn thì hiền chứ ai biết được. Lúc sáng mới còn phạt tôi còn gì. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

~0~​
Đến nhà ăn, tôi vào tìm cô Nhiên nhưng lại không thấy. Chỉ thấy một bà già đang dọn dẹp. Tôi tiến đến, cất giọng hỏi:

- Bà ơi! Cho con hỏi, cô Nhiên đi đâu rồi ạ?

Đợi một hồi mà vẫn không thấy bà trả lời. Tôi lại tiếp tục nói thêm lần nữa:

- Bà ơi! Cho con hỏi, cô Nhiên đi đâu rồi ạ?

Bà ấy lại im lặng. Tôi chợt nghĩ ra, có lẽ nào bà ấy già rồi nên tai bị kém không nhỉ? Nghĩ vậy tôi lại hét to hơn nữa:

- Bà ơi! Cho con hỏi, bà có thấy cô Nhiên đâu không ạ?

Có vẻ như đã nghe thấy tôi. Bà ấy từ từ quay lưng lại, nheo nheo đôi mắt đầy những vết nhăn nhìn tôi.

- Ở đây không có cô Nhiên nào hết, chỉ có một mình bà mà thôi,

Tôi trợn tròn mắt lên, miệng mở to hết hớt cỡ.

- Bà không nhầm chứ ạ?

Như không tin vào tai mình tôi cố gắng hỏi bà thêm lần nữa, nhưng chỉ nhận được một cái gật đầu. Sau đó bà ấy lại tiếp tục công việc dọn dẹp của mình. Tôi vô thức ôm đầu chạy ra khỏi đó. Thật là đáng sợ, tôi đang mơ phải không. Hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư. Vậy cô Nhiên hôm qua tôi gặp là ai? Thôi tốt nhất là tôi nên kể chuyện này với Linh.

Lúc tôi về đến phòng đang là giữa trưa. Nhật An thì đi đâu mất rồi, Hạ Tuyết thì đã đi ngủ. Trong phòng chỉ còn Linh đang ngồi đọc sách ở góc giường. Tôi vội khều khều tay Linh rồi kể chuyện cho cậu ấy nghe. Lúc đầu cậu ấy vẫn ngồi im nhưng kể để đoạn không có cô Nhiên nào? Linh vội gấp quyển sách, đập tay vào cái bàn bên cạnh, thốt lên:

- không thể nào.

- Đúng thế

Tôi phụ họa theo cậu ấy. Linh đưa hai tay lên chống cằm ra vẻ như thám tử.

- Giờ chỉ có một kết luận, cậu nhìn thấy ma rồi. Cậu thử nhìn xung quanh xem còn có con ma nào nữa không.

Sau một hai giây trầm tư, cuối cùng Linh cũng phun ra hai câu làm tôi té ngửa. Tôi nhìn thấy ma ư. Đây chính là một câu chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe. Nhưng làm nhà ngoại cảm chắc nhiều tiền lắm nhỉ. Nghĩ đến điều đó làm tôi thấy vui hơn nhiều.

Tôi định quay sang nói chuyện thêm với Linh thì cậu ấy đã ngủ gật từ lúc nào. Chắc tôi cũng phải đi ngủ chút. Nhưng tôi chưa kịp đánh một giấc thì đã bị Nhật An kêu dậy. Tôi ngái ngủ nhìn cậu ấy, hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Nhật An đưa cho tôi một bức thư, cậu ấy đáp:

- Vừa nãy có một ni cô nhờ tớ đưa cho cậu.

- Thế cô ấy có nói tên là gì không?

Tôi bất ngờ hỏi lại.

- Hình như là không.

Tôi vội cảm ơn Nhật An rồi nhìn bức thư, nó có vẻ rất bình thường nhưng sao tôi lại cảm thấy có điều gì đó sẽ đến với tôi sau khi đọc nó. Tôi đắn đo một lúc rồi quyết định mở. Ông tôi đã dạy tôi rằng phải luôn dũng cảm mà.

Bên trong bức thư chỉ có một mảnh giấy nhỏ, trên đó ghi gặp ở sau từng. Hả, là sao ta. Ý là tôi ra đó để gặp người gửi bức thư này phải không?
~0~​

Sau khi đấu tranh tư tưởng suốt mấy phút tôi cũng quyết định ra gặp người đó. Và đương nhiên tôi lại phải đi một mình vì tôi không thể kêu nổi được con sâu ham ngủ tên Linh kia.

Khu rừng sau trường là nơi mà nhà trường cấm nên tôi phải lén lút lẻn ra, may là bây giờ mọi người đang tụng kinh nên rất ít người qua lại. Mà sao tôi thấy chuyện này có vẻ giống trong phim kinh dị ấy nhỉ. Kiểu như lát nữa sẽ có thú rừng ăn thịt xuất hiện. Vừa nghĩ tôi đã rùng mình. Có lẽ tôi nên quay về thì hơn.

- Này, lão đại dặn là chờ ở đây mà mãi chưa thấy mặt nhỉ?

Có người ư, tôi giật mình, vội nhìn xung quanh. Cách tôi mấy bước chân, có một đám người mặc áo đen. May mà tôi đứng sau một gốc cây to nên bọn chúng không nhìn thấy tôi. Lạ nhỉ? Ở quanh đây có nhà dân nhưng họ đâu có ăn mặc như thế này. Nhìn vậy chắc chúng cũng không phải người tốt đâu. Tôi đưa mắt nhìn bọn chúng tiếp, hình như chúng đang đợi ai thì phải, trên mặt người nào cũng hiện lên vẻ chờ đợi. Rặc. Chết tôi rồi! Hóa ra trong lúc vội tôi đã dẫm phải một cành cây.

- Đại ca, hình như có người.

Bọn chúng nghe thấy tiếng động thì đều giật mình rút súng. Xong rồi làm sao đây? Hình như bọn chúng đang đến gần tôi. Trong lúc tim tôi càng ngày càng đập mạnh thì có một bàn tay bịt miệng tôi lại. Tôi toan la lên thì nghe người đó làm ký hiệu im lặng. Rồi đưa tôi vào một cái bụi gần đấy. Qua kẽ hở tôi có thể thấy được bọn chúng.

- Đại ca, không có ai cả

Một tên lùn tiến đến chỗ tôi đứng hồi nãy lên tiếng.

- Chắc là lũ động vật đấy. Rút thôi. Tao vừa nhận tin của lão đại bảo rời ngày hẹn.

Tên đại ca nói.

- Vâng, đại ca.

Sau khi nghe lệnh bọn áo đen bắt đầu đi hết. Ơn trời, lúc nãy thề là tôi đau tim gần chết. Chắc số tôi ăn ở tốt nên được ông trời giúp. Đang cảm tạ trời đất tôi chợt nghe một tiếng nói vang lên sau lưng:

- Cô có thể ra được rồi đấy.

Khoan đã có gì không đúng. Tôi vội quay lại.

- Á!

Là Mạnh. Sao anh ta lại ở đây?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên