Chương 25: (18+)
Bất kể khi nào, miễn là em còn sống, em vẫn sẽ yêu anh. Trân trọng mỗi phút giây bên anh. Bởi vì em không muốn một thời điểm nào đó sẽ phải sống trong hối tiếc. - Trích lời Minh Nguyệt.
Vì không có chuyến bay trực tiếp nào từ thành phố S nên hành trình của Minh Nguyệt buộc có một điểm dừng quá cảnh. Trước lúc lên máy bay, Minh Duy đưa cô đến tận cửa check in, dặn dò cô đủ thứ nào là ăn uống ngủ nghỉ, nào là trấn tĩnh Thy An, nào là thủ tục các kiểu, nào là mặc thêm áo ấm... chỉ quên nói với cô một chuyện: cô có khả năng sẽ bị say máy bay.
Thy An học đại học ở Bắc Kinh, nếu như cô có thể bay một mạch đến Bắc Kinh thì tốt rồi. Nhưng không, người ta báo tin rằng Thy An được tìm thấy ở Tây An, cách Bắc Kinh 875 km. Và cũng vì không có chuyến bay thẳng nào đến Tây An, nên Nguyệt đành cắn răng chịu đựng cơn say mỗi khi máy bay cất cánh rồi hạ cánh bao gồm lúc quá cảnh ở Hongkong.
Nhưng mà... làm thế nào một cô gái đột ngột biến mất ở Bắc Kinh rồi được tìm thấy ở Tây An được?
Minh Duy đã giúp cô hẹn trước với nhân viên của Đại sứ quán. Nếu không, cô cũng không biết mình làm sao đến được chỗ Thy An. Bởi vì trong cuộc hành trình “đằng đẵng” nơi đất khách quê người trong khi cô chẳng biết một chút tiếng Trung, cũng chỉ bặp bẹ tiếng Anh giữa hàng ngàn người xa lạ...
Sau chuyến bay kéo dài tổng cộng hơn 7 tiếng, Nguyệt mệt mỏi đến độ thở bằng miệng kéo vali ra khỏi cửa check out. Một người Việt cầm bảng viết chữ Minh Nguyệt bằng tiếng Việt chờ sẵn. Cô ấy là một phụ nữ trẻ, tầm 30, tên là Lan. Lan làm việc cho Đại sứ quán Việt, theo cô nói, cô là một trong những người Việt hiếm hoi ở đó. Đương nhiên là trừ ngài đại diện. Thời tiết rét căm căm, Minh Nguyệt co rút, hơi thở cũng phả ra khói. Cô chưa bao giờ chịu cái lạnh như vầy. Trên đường từ sân bay về khách sạn, hai người lập tức bàn đến vấn đề chính, Lan nói với Minh Nguyệt rằng trường hợp mất tích này của Thy An và Tuyên Hy (bạn Thy An) rất kì lạ.
Chủ Nhật tuần trước, giáo sư của bọn họ yêu cầu hai người vào dọn dẹp, vệ sinh kho hiện vật của Bảo tàng. Tuy nhiên, lúc ông trở lại, hai cô gái đã biến mất. Ông cứ nghĩ họ lười biếng trốn việc... nhưng không ngờ, hôm sau lên trường vẫn không gặp bọn họ. Ông lại gọi các học sinh ở cùng kí túc lên hỏi thì bạn bè họ đều nói đêm qua hai người không về kí túc. Giáo sư nhận thấy bất thường, liền báo cảnh sát. Sau đó, cảnh sát xem lại CCTV ghi hình ở trước kho hiện vật, cũng chưa hề thấy hai cô gái đi ra.
Minh Nguyệt kinh ngạc. “Ý chị là họ chỉ đi vào, nhưng không đi ra?”
Lan gật đầu. Nét mặt chị nghiêm túc, mày khẽ chau, “nên mới kì lạ, cứ như là họ tan biến vào không khí vậy!”
Tim Minh Nguyệt khẽ đập rộn ràng, cô càng lúc càng cảm thấy những lời Mỹ Dương nói là sự thật. Hôm trước vừa không muốn tin, hôm nay, lại không thể không tin.
“Vậy, người ta tìm thấy Thy An thế nào chị?”
“Chuyện này... càng bí ẩn hơn. Hôm trước, một người bảo vệ đang đi tuần ban đêm trong Đại Minh Cung bỗng hoảng hồn khi nghe một tiếng rơi lớn. Ông ta lọ mọ đẩy cửa bước vào nơi phát ra tiếng động thì bắt gặp Lưu Thy An bất tỉnh nằm giữa điện. Hơn nữa...”
“Hơn nữa thế nào?”
“Hơn nữa, trang phục cô ấy mặc, là Đường phục... Cứ như là mới tham gia mấy lễ hội cổ phục về vậy.”
Quả nhiên. Minh Nguyệt không biết đáp lại thế nào, chỉ đành khẽ thở dài. Rốt cục em ấy đã gặp phải chuyện gì chứ...
--------
Sau khi hoàn thành thủ tục đăng kí phòng, dù mệt nhoài nhưng Minh Nguyệt vẫn nóng lòng nhờ Lan đưa cô đến bệnh viện. Lan cũng không nề hà, chị tỏ ra là một người vui vẻ, tận tâm.
Phòng bệnh Thy An nằm ở tầng 8, Nguyệt hơi buồn cười, không hiểu mấy hôm nay thế nào mà cô lại vào bệnh viện nhiều lần như vậy, thăm nhiều người như vậy. Đến trước cửa phòng bệnh, Nguyệt nhìn thấy bên ngoài có hai cảnh sát vận thường phục. Lan tiến đến nói với họ gì đó, cô cho Nguyệt biết cảnh sát đã đưa Thy An vào chương trình bảo vệ nhân chứng, cho đến khi vụ việc mất tích của cô và Tuyên Hy được giải đáp hoàn toàn. Nguyệt không nói gì, chỉ gật đầu. Lan để cô và Thy An có không gian riêng.
Minh Nguyệt lặng lẽ bước vào. Thy An trong kí ức của cô với nụ cười trong trẻo, ngời sáng không còn nữa, thay vào đó, cô bắt gặp trên giường một dáng vẻ tìu tụy, một cô gái ốm yếu trong lớp áo bệnh nhân nằm co quắp, nghiên người nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, bầu trời xám ngắt, không một áng mây, cũng không có tuyết rơi.
Nguyệt khẽ hắng giọng, dịu dàng gọi “Thy An!”
Cô gái ấy hơi giật mình vì giọng nói vừa mới gọi tên mình, cô trở mình. Ánh mắt cô lộ vẻ mông lung trên gương mặt hốc hác. Nguyệt thoáng đau lòng, đến ngồi xuống bên giường. “Thy An, em sao rồi?”
Thy An ngồi dậy, chậm chạp, không chút sức sống. Sóng tóc của cô bé rối bù, vài sợi tóc vươn trên xương má đã hiện rõ. Mái xéo phía trước dường như đã lâu rồi không được tỉa lại, dài phủ quá mắt. Cô nặn ra một nụ cười gượng gạo, trấn an người đối diện. “Chị Nguyệt.”
Nguyệt chụp lấy tay Thy An, nhìn cô bé một lượt. Khắp người cô bé dường như có thêm nhiều vết thương. Vài nơi còn quấn vải băng... như là vừa trải qua một cuộc chiến.
“Em... sao rồi? Có bất ổn ở đâu không?”
“Sao chị lại ở đây?”
“Chuyện dài lắm... nói chung chị nghe nói em mất tích... nên hốt hoảng sang ngay.”
Thy An yếu đuối gật đầu. Mắt cô long lanh dường như đang nhớ đến chuyện gì đau lòng lắm.
“An, thật sự em đã gặp chuyện gì? Cô bé tên Lạc Tuyên Hy đâu? Hiện giờ cảnh sát đang đưa em vào chương trình bảo vệ nhân chứng... nếu như em ổn định rồi có thể cho lời khai để người ta tiếp tục điều tra tìm kiếm bạn em...”
“Không tìm được đâu.” Giọng Thy An đều đều vang lên.
Chẳng hiểu sao đột nhiên Minh Nguyệt thấy lạnh hẳn. Dù, cô đã khoác rất nhiều áo, phòng cũng có máy điều hòa... nhưng câu nói đó như ném vào cô những tuyệt vọng. Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh, cười gượng, “em nói vậy là sao?”
Thy An lắc đầu không muốn trả lời. “Chị sang đây lúc nào? Có gặp vấn đề gì khó khăn không?”
Nguyệt lắc đầu.
“Em không sao cả. Chị đừng lo.”
Minh Nguyệt mím môi, nhìn vào mắt Thy An. Phiền muộn từ đâu chứ? Trước đây con bé không có như vậy? Những ngây ngô, đơn thuần đâu? Trông con bé bây giờ dường như đã phải gánh chịu nỗi đau vạn kiếp bất phục vậy. Lời nói, cử chỉ, hành động... tất cả đều không phù hợp với con người, độ tuổi của nó nữa. Cô vô thức nắm chặt tay Thy An. “Chị tin em.”
Trong đôi mắt mơ hồ thoáng lên một tia ngạc nhiên. Nhưng giọng nói Thy An vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Không thể nào...”
“Là liên quan đến... Lý Duy đúng không?”
Quả nhiên ánh mắt kia chấn động.
Cái tên xa lạ đó, Minh Nguyệt cũng chẳng biết là ai. Nhưng Mỹ Dương đã dặn cô nói thế. Con bé liên tục nhắc Nguyệt trước lúc đi là bằng mọi giá hãy đưa Thy An trở về. Có thể nó sẽ có cách giúp Thy An. “Nếu chị ấy không tin chị. Chị hãy nhắc đến tên Lý Duy!”
“Đó là ai?” Minh Nguyệt hỏi.
Mỹ Dương hoang mang, “em không chắc lắm, nhưng em nghe tên người này nhiều rồi... chắc chắn quan trọng với chị ấy. Tóm lại chị cứ nhắc vậy là được.”
Minh Nguyệt gật đầu, vậy là bây giờ cô đã có cơ hội dùng cái tên đó.
Thy An hơi run rẩy, mắt ngấn lệ, “sao chị...” một câu hỏi cũng không thể nói tròn.
“Thy An, ở Việt Nam có người báo cho chị trước. Em nhanh chóng xốc lại tinh thần... chị không biết em đã chịu đựng chuyện gì... nhưng mà em phải về Việt Nam càng sớm càng tốt.”
“Em nên cho lời khai ư? Em phải nói thế nào đây? Nói dối, họ sẽ phát hiện. Nói thật, họ sẽ không tin. Dù nói thế nào em cũng không thể về nước.”
-------
Phòng làm việc im ắng chỉ vang lên tiếng gõ bàn phím dồn dập. Minh Duy chăm chú vào màn hình máy tính, gương mặt anh tuấn của anh có phần vội vã.
Trợ lý Hà hối hả đi vào, tay cầm theo máy tính bảng, “giám đốc, cậu gọi tôi?”
Minh Duy không rời mắt khỏi màn hình, lẳng lặng nói, “trong bốn ngày tới có các sự kiện gì gấp không?”
“Có. Cậu có cuộc hẹn với giám đốc chuỗi bán lẻ nội địa vào trưa thứ năm, chiều thứ sáu có cuộc hẹn phỏng vấn với Đài truyền hình Quốc gia, ghi hình cho chương trình Doanh nhân trẻ 2019. Còn chưa kể đến các hoạt động khác.”
“Được, vậy tất cả những hoạt động quan trọng có thể dời được thì chuyển sang ngày mai. Còn không, để sau bốn ngày nữa tiếp tục.”
Trợ lý Hà thoáng ngạc nhiên. “gấp vậy?”
“Có chuyện gấp. Còn nữa, xong rồi thì đặt giúp tôi vé máy bay sang Tây An, Trung Quốc chuyến sớm nhất sau các sự kiện ngày mai.”
“Okay.” Trợ lý Hà gõ liên tục vào máy tính bảng, ghi nhận, chợt nhớ ra điều gì. “Giám đốc, bảng báo cáo thuế của công ty quý trước và năm 2018 đã hoàn thành. Với tình hình này, tôi sẽ mail cho cậu, trên đường đi cậu có thể từ từ xem kĩ. Hạn nộp trước thứ hai tuần sau.”
“Được. Tôi biết rồi, cảm ơn chị.” Anh bỗng dừng gõ, ngẩng mặt lên, “còn nữa, chị theo dõi động thái bên kia giúp tôi. Có gì báo cáo ngay cho tôi. Đưa quảng cáo còn lại của Nguyên Lê lên sóng luôn đi.”
“Tôi hiểu rồi.” Trợ lý Hà lại ghi nhận.
“Vấn đề bên Malay thế nào rồi?”
“Đã được giải quyết.”
“Văn phòng đại diện bên Sing nếu còn vấn đề gì nữa thì nên xem xét lại nhân sự luôn. Hiện giờ vẫn ưu tiên tình hình trong nước đã. Hối thúc phía nhà máy nhanh chóng báo cáo năng suất quý rồi và dự tính sản lượng năm mới.”
“Okay. Tôi hiểu rồi.” Trợ lý Hà ngập ngừng, nói tiếp. “À, mấy hôm trước phó chủ tịch tập đoàn Y có đến trường trực tiếp tìm vợ cậu.”
Minh Duy hơi khựng lại, “lại tìm Minh Nguyệt?” Anh cười khẩy.
“Yên tâm, vợ cậu đã tạt cho hắn một gáo nước lạnh rồi. Còn nói, từ đây về sau hai người không liên quan, cô ấy và cậu đã là vợ chồng hợp pháp...”
Minh Duy hơi cúi đầu giấu nụ cười hài lòng. “Nhanh thôi, hắn sẽ có hành động.”
Trợ lý Hà hơi kinh ngạc, “có khi nào là cậu nghĩ quá không?”
“Có hay không, đợi rồi sẽ thấy.” Nụ cười hài lòng kia nhanh chóng chuyển sang vẻ kiêu ngạo thường trực. “Nhưng tôi sẽ chờ.”
--------
Minh Nguyệt vừa run rẩy, vừa lang thang trên phố. Quãng đường từ bệnh viện về khách sạn cũng không xa, qua hai ngã tư là đến, Nguyệt những tưởng đi bộ có thể khiến người ấm hơn, nhưng cô đã lầm, đi bộ trong gió rét thì chỉ có nước đóng băng thôi.
Cô thở ra một làn khói, đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Từ lúc đến đây, cô chưa hề có thời gian ngắm nhìn quang cảnh trên đất nước này. Thì ra, Tây An này chính là kinh đô của rất nhiều triều đại phong kiến Trung Hoa, Trường An. Đền đài, cung điện, thành quách, lầu tháp... Vì thế, cả thành phố này hình như không hoàn toàn hiện đại, đâu đó trong những kiến trúc cao tầng vẫn xen lẫn những kiến trúc cổ phong, nhuốm màu hoài niệm. Đó chính là cảm giác mà Minh Nguyệt yêu thích nhất ở đây. Vậy mà cô phải ở đây trong hoàn cảnh này... nếu là đi trăng mật cùng anh, không phải sẽ rất tuyệt sao? Tính ra hai người cũng là kết hôn rồi, đến trăng mật còn chưa đi, lại nảy sinh một chuyến “du lịch” bất đắc dĩ thế này. Nghĩ vậy, Nguyệt chợt cười buồn rồi lắc lắc đầu. Cô hiểu cô cần xốc lại tinh thần, mấy ngày kế tiếp phải làm rất nhiều việc.
Nguyệt co ro bước đi trong giá rét. Cô chợt nghĩ đến cái Cung thành mà người ta đã tìm thấy Thy An. Nghĩ đến câu chuyện không đầu không đuôi vừa chấp nhặt từ Thy An, Nguyệt lại càng cảm thấy hoang mang, vô định. Nếu như mọi thứ là thật, à không, mọi thứ đã là thật rồi, cô thì thật nhỏ bé. Có quá nhiều thứ kì diệu, kì lạ đến khó tin vẫn đang xảy ra đâu đó ngoài kia, hệt như những phép màu. Tưởng tượng xem, nói điều này với một người duy lý, anh ta sẽ nói gì,
đồ điên. Cũng phải thôi, đó là vì anh ta chưa chứng kiến được, hoặc, chưa gặp được nhân chứng... như cô.
Sau khi gặp được Thy An, Minh Nguyệt cũng đã yên tâm phần nào. Bởi vì cô nhận thấy tinh thần Thy An cũng không phải là tệ quá, em ấy chỉ là không tìm được một người nào thật sự tin tưởng mình để giãi bày mà thôi.
Chiều hôm đó, Nguyệt về khách sạn, ăn qua loa rồi chui lên chăn ngủ thật sớm lấy sức.
Ngày hôm sau, Thy An đề xuất được đến Đại Minh Cung “tham quan”. Phía cảnh sát chấp thuận, nhưng vẫn sẽ cử hai đặc vụ đi theo em ấy. Minh Nguyệt đương nhiên cũng đi cùng.
Khác với Minh Nguyệt, mặc dày đến mức cơ thể bị bó như đòn bánh tét, Thy An lại chỉ mặc phong phanh ba lớp áo. Nguyệt lo lắng, khuyên em mặc thêm, nhưng dường như cô bé không thấy lạnh.
Nguyệt đi cạnh Thy An băng qua con đường nhỏ sau tường thành, băng qua khoảng sân rộng vào trường lang. Khắp nơi, vẻ cổ kính vẫn còn vẹn nguyên, Cung Đại Minh là một quần thể di tích rộng lớn, hiện đã được mở cửa cho du khách vào tham quan. Đây chính là cung điện phức tạp, vĩ đại nhất của nhà Đường. Minh Nguyệt đưa mắt nhìn sang Thy An. Bước chân em không ngần ngại, dường như rất rõ đường lối nơi này, cũng rõ bản thân cần đến đâu.
Càng đi càng hối hả. Thy An bước nhanh đến độ Minh Nguyệt khó mà đuổi kịp. Cô thở hổn hển không nói một lời, rẽ vào một cổng cung theo bóng Thy An. Cô bé đã dừng lại, giữa một khoảng sân rộng của trang viện rộng lớn. Lối kiến trúc xa lạ, sân vườn được chăm chút kĩ lưỡng, Minh Nguyệt phát giác khóe mắt Thy An đã đỏ hoe, ngấn lệ.
Chẳng ai nói với ai lời nào, Thy An đi vào một gian phòng. Nguyệt dường như cảm thấy cơ thể em đang run lên, nhưng có lẽ không phải vì lạnh. Ánh mắt em tìm kiếm sự quen thuộc đâu đó từ quá khứ vọng về. Từng giọt nước mắt rơi xuống lấp lánh phản chiếu chút ánh nắng nhàn nhạt, như những hạt ngọc. Thy An gần như bất động trước lớp dây căng ngăn cách khách tham quan và hiện vật.
Rồi cô bé nấc lên, òa khóc. Minh Nguyệt lặng lẽ bước lên, vỗ vào vai em an ủi, không biết phải nói gì. Thy An cố kiềm nén, thân người gầy gò chao đảo, như không thể đứng vững.
“Đừng buồn... đừng buồn...” Nhưng thật vô nghĩa. Minh Nguyệt tự hiểu rõ.
Thy An chầm chậm nhìn thật kĩ từng cảnh vật xung quanh. Nguyệt không hiểu cô bé thấy gì, nhớ gì. Có lẽ không phải chỉ những cảnh sắc cô tịch này, có lẽ trong mắt Thy An, từng tấc, từng khoảng không gian xung quanh đều chứa đầy những kỉ niệm nào đó mà chỉ có cô bé mới hiểu được. Tóc cô bé lơ thơ khẽ phất phơ trước cơn gió vừa ùa vào. Minh Nguyệt nghe như lòng mình cũng man mác theo. Khóe mắt cũng chan chứa lệ. Cảm giác đau khổ của Thy An hiện giờ là gì, là cảm giác phải chia cắt một điều gì thân thương, gắn liền như da thịt ư?
Thy An bỗng chụp lấy tay Nguyệt, lời nói run run vì cảm xúc, “nơi này, chàng đã chỉ em viết chữ.” Minh Nguyệt nhìn về phía bàn sách bên phải phòng. “Chàng chê cách em cầm bút lông cũng vụn quá! Đến tên mình viết cũng không xong.” Nước mắt rơi xuống.
Chàng... Chàng ư? Cách xưng hô này khiến Nguyệt hơi giật mình.
“Ngoài kia...” Thy An kéo Minh Nguyệt ra khỏi viện, băng qua khu vườn nhỏ, ra một khoảng hoa viên lớn hơn. Ở giữa có một cái hồ, nước xanh óng ánh, trên hồ có một mái đình thủy tạ. “Ở đó, em từng bị bắt làm con tin, chàng liều mạng lao đến cứu em. Nơi đó, em ngày ngày cho cá ăn, lặng lẽ nhìn chàng chơi đàn...”
Minh Nguyệt nhận ra rồi. Nhận ra Thy An cũng có người trong lòng.
“Chị biết không, em không biết mấy khúc nhạc đó là gì... Nghe chán lắm, nhưng nếu chàng tự đàn thì sẽ hay thôi. Chỉ là từ chàng, thì thứ gì cũng tốt.” Cô bé nấc lên trong nước mắt.
Minh Nguyệt ôm lấy Thy An, vỗ về. “Ngoan... qua rồi, qua rồi. Đừng buồn nữa...” Người ta đi vào cung điện là để tham quan, em ấy đi vào cung điện là muốn hồi tưởng, muốn trở về... bên
chàng của em ấy.
“Nhưng mà chính em, chính em đã từ bỏ.” Thy An ngưng khóc. “Em đã tự sát.”
Một cơn gió lạnh ùa đến. Lòng Minh Nguyệt trống rỗng. Cuối cùng vẫn không thể tin được. Thy An mà cô quen thật sự đã tự sát.
“Em không nghĩ là có thể quay trở về đây. Em không nghĩ đó là cách trở về.”
Vì em ấy thật sự muốn chết. Điều gì dày vò em đến mức này? Người đó, Lý Duy đó đã làm gì để em phải chọn cái chết để kết thúc đau khổ tự giải thoát mình?
-------
Một giờ sáng, Minh Nguyệt trở mình trong chăn. Đêm nay cô không tài nào ngủ được dẫu cả ngày đã đi bộ cùng Thy An quanh quẩn cả Đại Minh Cung. Chắc vì bụng đã đói cồn cào, Nguyệt bực dọc bật dậy, quấn thêm mấy lớp áo, khăn choàng, cầm theo ví tiền ra ngoài.
Cô nhớ ở gần khách sạn có mấy cửa hàng tiện lợi mở cửa xuyên đêm. Nguyệt run cầm cập vào mở cửa vào cửa hàng, chọn mấy cái cơm nắm, loay hoay dùng ngôn ngữ cơ thể nhờ nhân viên hâm nóng rồi ăn vội. Vừa đi trở về, cô vừa ăn vừa thơ thẫn nhìn xung quanh. Đường phố đã vắng vẻ, vẻ cô quạnh càng dâng cao.
Cô bất giác nhớ đến gương mặt thống khổ của Thy An lúc sáng. Em ấy nói, “chị không hiểu đâu, không thể hiểu được. Mất đi người đó là nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm chỉ có thể trải qua mới biết được.”
Em ấy nói, “Bất lực chính là cảm giác không có đường lui, vốn biết người đó yêu mình, mình cũng yêu chàng, nhưng không thể nào tiến tới. Chỉ còn cách phải từ bỏ.”
Em ấy lại nói, “Sao em lại không quý sinh mạng chính mình chứ? Nhưng em lại càng quý trọng sinh mạng chàng. Sao em lại không yêu chàng chứ. Nhưng càng yêu thì càng phải hi sinh.”
Mắt Minh Nguyệt bỗng đầy lệ dâng lên, lối đi phía trước mờ ảo, nhòe đi trong ánh đèn đường vàng vọt. Nếu như một ngày nào đó phải mất Minh Duy, liệu cô có trở nên như Thy An lúc này? Giữa đìu hiu lạnh lẽo thế này lại nhớ đến anh. Thèm cảm giác ấm áp trong vòng tay anh, cảm giác bình yên an toàn chỉ anh mới mang lại.
Minh Nguyệt khẽ cười buồn, nhưng bây giờ anh ở cách cô mấy mươi vạn dặm... chờ cô về. Nhưng rồi lại thấy thật may mắn, ít nhất cô biết mình sẽ còn cơ hội gặp lại anh, ôm chầm lấy anh... Dù sao khoảng cách của họ bây giờ chỉ là chuyến bay 7 tiếng, xuyên qua biên giới quốc gia chứ không phải là vô vọng cách biệt cả thời gian, trôi mất giữa dòng lịch sử.
Thì ra mới xa anh có bốn mươi tám tiếng đã nhớ anh nhiều như vậy. Bây giờ nhìn đâu cũng thấy anh rồi. Có thể tưởng tượng ra anh nắm tay cô đi bên cạnh, càm ràm, “sao ăn uống tạm bợ như vậy! Có phải muốn chết sớm không.” Hay là, tưởng tượng anh khoác vai cô rồi vỗ nhẹ lên đầu cô, cười nửa miệng “sao em lùn thế. Thích hợp để anh kê tay quá.” Từ bao giờ anh lại trở nên sống động như thế? Từ bao giờ cô lại có thể dễ dàng hình tượng được anh như thế?
Lúc này mới ngộ ra được câu trả lời... Đúng thế, cô có thể khẳng định được, nếu mất đi anh cô cũng không thể sống tiếp. Vì cô yêu anh. Giống như Thy An yêu Lý Duy. Tình yêu vốn dĩ là như thế.
Bỗng nhiên, nước mắt chợt nhòe ra. Tội nghiệp Thy An, bây giờ con bé phải làm sao đây! Minh Nguyệt vừa rơi lệ, vừa ấm ức cắn miếng cơm nắm đã lạnh đi ít nhiều.
“Sao ăn uống tạm bợ như vậy? Anh đã dặn biết bao lần rồi, nhưng hình như không lọt tai em... Có phải muốn chết sớm không.”
Hay lắm, bây giờ cô lại nghe giọng anh rồi. Y như những gì cô tưởng tượng, còn nhiều hơn một câu. Còn tự cười bản thân một cái. Không ngờ bản thân lại u mê đến mức này.
Nhưng rồi cô giật mình, phát hiện phía trước mình cách mình 4, 5 mét, bóng dáng anh cao lớn, lưng anh thẳng tắp, ngược sáng đèn đường. Gương mặt anh điển trai, nước da hơi tái nhợt vì cái lạnh nhưng mắt vẫn lấp lánh. Áo khoác dài màu xanh navi của anh khẽ lay động trong gió. Cảnh tượng này đẹp đến nỗi tim cô như quên luôn làm việc.
Minh Nguyệt ngớ người, há hốc, “anh... có thật là anh không?”
“Có vợ nào lại nhanh quên mặt chồng như vậy?”
Cay độc như thế, đúng là anh rồi.
“Sao anh lại ở đây?”
Anh không trả lời, dang đôi tay rộng, chờ đón cô. Nguyệt không ngần ngại chạy ào tới sà vào lòng anh. Khóe mắt lại ngấn nước. Anh ôm chặt, vuốt ve tóc cô. “Em lạnh quá.”
“Hết lạnh rồi.” Cô thút thít. Có anh em không lạnh nữa. Cô siết chặt vòng tay, áp sát tai vào tim anh, mãn nguyện.
“Sao thế?”
“Em yêu anh.”
Anh khẽ cười. “Anh biết.”
Cô dẩu môi, “không phải anh nên nói là anh cũng yêu em sao?”
“Anh yêu em, em biết mà.” Anh khẽ đặt xuống trán cô một nụ hôn. Rất rất yêu em. “Đi thôi.” Anh nắm tay cô về khách sạn.
-------
Nguyệt đóng cửa phòng, bật đèn. Anh xỏ dép, cởi áo khoác, nhìn cô không hài lòng. “Đừng nói với anh là đến giờ em mới ăn?”
“Đâu có.” Cô cười cười, “tại lúc chiều ăn không no.” Lại lãng tránh sang vấn đề khác. “Anh bận như vậy, qua đây làm gì... Em tự lo được mà.”
“Chắc không? Sợ là em mua mấy món đồ ăn của em còn phải ra dấu... làm sao giải quyết được chuyện khác.”
Không còn gì phản bác.
“Anh đến sao không ở trong sảnh chờ em... ra ngoài trời lạnh lắm.”
Anh lấy đồ vào nhà tắm. Thoáng chút đã nghe tiếng nước chảy rào rào. Tiếng anh vọng ra lẫn với tiếng nước. “Anh muốn đón em.”
Nguyệt ngồi co giò trên giường khẽ mĩm cười. Không ngờ anh lại ở đây với cô thật. “À, Mỹ Dương nó sao rồi anh?”
“Khỏe rồi. Lê Nguyên bên cạnh nó, em đừng lo.”
“Uhm.” Cô ngã ra giường. Nghĩ ngợi đủ thứ. Không biết khi nào Thy An có thể gặp được Mỹ Dương. Liệu thầy Duy Khánh có giúp gì được cho Thy An không?
Cửa phòng tắm chợt mở.
Nguyệt chẳng cần nhìn cũng biết anh tắm xong rồi. “Anh đi có nói với chị P không? Hôm trước em vội quá quên nói với chị.”
“Chắc đang bận lắm, không để tâm đâu.” Minh Duy nhớ đến lúc kéo vali khỏi chung cư, thoáng thấy P ở bên đường, dây dưa với một người đàn ông, khiến anh khá bất ngờ.
“Anh không thắc mắc chuyện của Thy An hả?” Nguyệt nghiên người về phía anh, nhìn thấy thân hình cường tráng của anh thấp thoáng sau chiếc áo choàng tắm, không khỏi xấu hổ, quay đi.
Nhưng anh đã thấy được biểu cảm thẹn thùng đó của cô, mĩm cười tiến đến gần, cúi người thì thầm vào tai cô, “chuyện đó từ từ, điều anh quan tâm trước tiên là em thôi.”
Cô mím môi cười, nhìn vào ánh mắt lấp lánh trìu mến kia đầy ắp sóng tình. Cô mãn nguyện quàng lấy cổ anh, hôn lên môi anh thật nhẹ. Anh chống tay xuống nệm, đáp lại nụ hôn của cô nhiệt tình, mãnh liệt cuốn lấy cô. Anh nhớ cô biết mấy. Nỗi nhớ này làm sao chỉ có thể dừng lại ở cái ôm đơn thuần...
Anh cởi bỏ mấy lớp y phục trên người cô. Hôm nay cô không hề ngăn lại, dường như xa anh mấy ngày đã khiến cô nhận ra được nhiều thứ.
“Anh thật xấu xa.” Cô thì thầm.
Anh cười nhếch môi, đan chặt lấy bàn tay cô. Nụ hôn anh di chuyển khắp người cô, khiến hơi thở cô dần dồn dập. “Anh chỉ
xấu xa với em thôi.”
Áo choàng tắm của anh đã cởi luôn từ lúc nào... Cơ thể hai người hừng hực, nóng bỏng quấn vào nhau, anh thúc mạnh, thuận thế tiến vào. Cô khẽ phát ra âm thanh quyến rũ, diễm tình. Mùi mồ hôi, mùi hocmon, mùi hoan ái tràn ấp cả căn phòng.
Ngoài trời, từng đợt rét thốc mạnh tán cây trơ trọi. Gió đông dù lạnh giá cách mấy vẫn không đóng băng được lòng người. Đó là lần thứ hai kể từ hôm Giáng sinh họ ân ái. Minh Nguyệt chưa từng nhận ra, cô lại chờ đợi anh nồng nhiệt như thế. Anh cũng chưa từng phát hiện anh lại khao khát cô mãnh liệt như vậy. Giữa họ, hạt mầm tình ái đã nảy lộc đâm chồi, càng ngày càng tươi tốt.
Lát sau, anh trần trụi ôm lấy cô kéo vào trong chăn, cô nũng nịu vùi mặt trong ngực anh, tận hưởng mùi hương của anh quấn quít lấy cơ thể mình. Họ cứ thế lặng im rất lâu, không ai nói với ai một lời. Bàn tay anh khẽ mơn trớn, vuốt ve tấm lưng trần trắng mướt của cô, dịu dàng, âu yếm. Cô không nhắm mắt, chỉ lẳng lặng nghĩ ngợi gì đó, ngón tay vô thức vẽ vẽ trên vòm ngực anh.
Minh Nguyệt cảm thấy, đôi lúc họ không cần nói gì, chỉ cần ở cạnh nhau, im lặng là đủ. Những lúc ở cùng nhà trong căn hộ trên thành phố cũng thế. Không phải cô sợ sẽ đấu khẩu với anh. Chỉ là, cô cho rằng, chỉ những ai thật sự hợp nhau mới có thể im lặng ở cạnh nhau. Không cần nói gì, cũng có thể hiểu đối phương. Ai đó đã từng nói: "Sự yên lặng thật trong sạch. Nó kéo người ta lại gần nhau vì chỉ có những người thấy thoải mái với nhau mới có thể ngồi bên nhau mà không nói gì." Không phải sao...
Bỗng, cô hơi giật mình, xem điện thoại, đã ba giờ sáng.
“Trễ quá rồi... anh ngủ đi... chắc anh mệt lắm rồi!” Cô thì thầm.
“Anh có thể chứng minh anh không mệt.”
Cô khẽ cười, rướn người hôn anh. Anh hơi bất ngờ nhìn cô. Ánh mắt cô dịu dàng, bờ môi căng mọng, tấm chăn trượt xuống, lộ ra bộ ngực trần quyến rũ. Toàn thân cô như áp vào điểm tựa duy nhất là anh. Phút chốc anh cảm thấy như mình không thở nổi nữa, trước vẻ mê hoặc của cô. Anh mĩm cười, ranh mãnh, “một lần nữa nhé!” Rồi vội chụp lấy cô, khẽ cắn vào bầu ngực căng đầy một cái.
Cô giật mình, “a... anh xấu xa!”
“Là em quyến rũ anh trước mà... em phải chịu hậu quả!”
“Ưm... nhưng em mệt lắm...”
Anh không tiến tới nữa, chỉ dừng lại, gác cằm lên bờ vai nhỏ nhắn của cô, mũi anh áp vào cổ cô, khẽ hít lấy mùi hương quen thuộc. “Cho em ghi nợ.”
Cô khẽ bật cười, run run, “anh thật chi li!” Thân thể cử động của cô lại kích thích, vật kia của anh lại trỗi dậy. Cô cũng nhận ra, im bặt, thỏ thẻ, “em xin lỗi.”
Anh khẽ cười một tiếng, không nói gì. Thì ra, đối diện với cô, anh lại dễ dàng mất tự chủ như vậy... Trước nay chưa từng có người con gái nào có thể dễ dàng tác động đến anh.
“Em yêu.”
“Hả?”
“... Ừm, không có gì, chỉ muốn gọi em thôi.”
Cô vuốt tóc anh, xuống mang tai, rồi dừng lại ở gương mặt hoàn mỹ đang nghiên đầu, gối trên ngực mình. “Em nhớ anh.”
“Anh cũng vậy.”
Thật ngọt ngào làm sao, anh cũng nhớ cô. “Rất rất nhớ anh.” Cô lại khẽ xúc động, “mỗi lúc em lang thang đi về em lại nhớ anh. Mỗi lúc em cố muốn diễn tả ý mình cho người khác em lại nhớ anh. Mỗi lúc em bước ra khỏi phòng hay trở về em lại nhớ anh... Lúc nãy, em cũng đang nhớ anh, thì anh bỗng xuất hiện. Thật tốt quá... Em nhớ anh đến mức bây giờ vẫn đang nhớ anh.”
Cô ngập ngừng, giơ bàn tay trái lên nhìn ngắm chiếc nhẫn. “Mỗi khi như thế em đều nhìn nó và nghĩ đến anh.”
Bàn tay đeo nhẫn của anh nắm lấy tay cô. Trong ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, viên kim cương tinh xảo lấp lánh.
Cô không thấy mặt anh, chỉ nghe anh nói, “anh nhớ em mỗi phút, từ lúc tiễn em ở sân bay.”
Hai người lại đan tay vào nhau.
“Em gặp Thy An rồi. Từ em ấy em nhận ra được nhiều điều. Em nghĩ là bất kể khi nào, miễn là em còn sống, em vẫn sẽ yêu anh. Trân trọng mỗi phút giây bên anh. Bởi vì em không muốn một thời điểm nào đó sẽ phải sống trong hối tiếc.”
“Ừ cố lên. Anh tin em.” Anh dí dỏm nói.
Cô khẽ cười. Mắt cô long lanh, nhìn lên trần nhà, đúng vậy, cô sẽ rút kinh nghiệm từ Thy An, dù có như thế nào cũng sẽ toàn tâm toàn trí yêu anh.
“Nguyệt.” Anh rất hiếm khi gọi tên cô.
“Hả?”
“Anh tự hào về em.” Cũng hiếm khi khen ngợi cô.
“Hả?” Cô thật không hiểu cô có gì để anh tự hào.
“Anh biết chuyện tuần trước có người tìm đến trường em rồi.” Người đó anh không muốn nhắc tên.
“Ồ.” Không gì là giấu được anh nhỉ?
“Em không trách anh theo dõi em sao?”
“Anh không theo dõi em đâu.”
Câu trả lời khiến anh bất ngờ.
“Em biết anh không nghi ngờ em... Anh chỉ theo dõi người kia. Liên quan đến công việc, phải không?” Cô thản nhiên nói.
“Uhm.” Anh ngẩn mặt nhìn cô, nhoẻn miệng cười kiêu ngạo. “Anh hài lòng về em.” Đúng thế, chỉ vì câu nói khẳng định anh không theo dõi cô thôi, anh biết mình hài lòng về cô thế nào. Rồi anh hôn cô say đắm. Một nụ hôn thật sâu.
Minh Nguyệt đã ngủ rồi, tiếng cô thở đều đều, hàng mi yên bình cong vút. Anh nhìn ngắm cô không biết bao lâu, không nén được, bàn tay vô thức vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia. Môi anh bỗng nở nụ cười, nhớ lại câu nói trợ lý Hà thuật lại, “Tôi đã kết hôn rồi. Bây giờ Minh Duy là chồng hợp pháp của tôi. Phiền anh, dù không tôn trọng đạo đức cũng nên tôn trọng pháp luật!”
Anh từ từ nhắm mắt. Lòng hơi dậy sóng, thật không muốn
buông tha cho cô chút nào!
Chương 24 <<< . >>> Chương 26