Hoàn thành Drago: Kiêu ngạo yêu thương - Hoàn thành - Vô Diện tiên sinh

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Chương 39:
Begrudge donor.



Đã gần bảy tiếng trôi qua từ lúc Nguyệt trở về từ sở cảnh sát và đã gần chín tiếng kể từ lúc anh bị tạm giữ.

Nguyệt nằm trằn trọc trên chiếc giường quen thuộc, nhưng sự trống trải đêm qua thật quá mức xa lạ. Cô lơ ngơ nhìn mấy tia sáng chiếu xuyên qua lớp rèm bằng voan mỏng. Đã không biết bao nhiêu lần, từ vị trí này cô lặng lẽ ngắm chúng, nhưng mỗi lần hầu như chính là một hoàn cảnh khác nhau. Lần đầu tiên ở đây ngắm chúng, thời khắc đó, họ vừa mới bắt đầu.

Cô nghiêng người thôi nhìn mây nhìn nắng, chuyển sang nhìn chỗ trống bên cạnh, nhìn “anh”. Không thể phủ nhận mấy lời nói của Quốc Thiên có sức ảnh hưởng. Mấy tiếng đồng hồ cô chỉ toàn quẩn quanh với nó. Rốt cục hắn muốn gì? Vì sao hắn lại tự tin đến thế? Hắn cam chắc là cô sẽ đồng ý với hắn ư?

Minh Nguyệt vơ vẩn nhớ một câu anh từng nói, đối với cô giờ đây đã thành tuyên ngôn của riêng anh, “tự tin chính là cảm giác sinh ra từ việc hiểu rằng mình có đủ khả năng. Tôi chưa từng nhận thức được mình không đủ khả năng.” Phải, khi đó anh đã nói với cô như vậy. Nếu cho rằng Quốc Thiên tự tin, vậy có phải hắn đã nắm được trọng tâm sự việc này rồi hay không, có phải hắn có đủ năng lực để thay đổi nó?

Ấy vậy, có một điều cô đã biết chắc được, chính là hắn không hề cảm thấy đau xót cho người phụ nữ kia. Đúng thế. Hơn nửa tháng trước, Minh Nguyệt vô tình gặp Ngọc Nhi và bạn thân của cô ta, Thúy trong nhà vệ sinh của một nhà hàng. Khi ấy cô biết rằng được một chuyện, Nhi đang mang thai. Và, cảm nhận được một chuyện, Nhi đang có một cuộc sống không dễ chịu. Về điều này, phải đến sau đó hơn một tuần Nguyệt mới có dịp chứng thực.

Kỳ thật chuyện này đến Minh Duy cũng không biết. Hôm cô vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại, sở dĩ khi trở ra, trông cô hoàn toàn như lúc mới vào tiệc là bởi vì cô không chỉ có mỗi một thỏi son. Đã có người cho cô mượn mỹ phẩm. Người đó là Nhi.

Khi ấy, Minh Nguyệt rất bất ngờ, không nghĩ Nhi đề nghị cho cô mượn mỹ phẩm. Có lẽ cô ta thấy vẻ mặt Nguyệt quá đáng thương. Minh Nguyệt lại cảm thấy buồn cười, nếu cô ta biết người gây ra những tệ hại cho người phụ nữ mà cô ta giúp đỡ bây giờ chính là chồng cô ta, thì cô ta có muốn giúp nữa hay không.

Trong lúc dặm lại phấn lên lớp make up lem nhem, Nguyệt đưa mắt nhìn Nhi qua chiếc gương lớn. Trông cô ta dù lộng lẫy, kiêu sa nhưng chẳng có gì là hạnh phúc. Nguyệt đã hỏi, “chị với anh ta... không ổn sao?”

Nhi nhìn cô một hồi, khiến cô nghĩ rằng cô ta sẽ không trả lời. Vừa cụp mắt trang điểm tiếp, thì cô ta lại đáp. “Phải.”

Đó là lần thứ ba Nguyệt gặp Nhi và cũng là lần cuối cùng. Giờ đây, cô không biết rõ cảm xúc của mình dành cho cô ta chính xác là gì, nhưng kì lạ thay, cô lại nhớ được cảm xúc của mình khi chứng kiến Nhi đáp “phải”. Khi đó cô đã thương xót cô ta.

Ngày hôm đó, Nhi chỉ nói với Nguyệt bốn chữ. Một chữ chính là “phải”. Ba chữ còn lại chính là “không có chi.”

Thật quá vô thường... Đến tận bây giờ, Nguyệt còn chưa tin được là Nhi đã thực sự chết rồi. Nhưng hiện giờ cô không có thời gian để thương tiếc cho ai, việc cô cần làm là cố sức giúp đỡ, kéo anh ra khỏi vũng lầy này. Nếu như Quốc Thiên đã nói chắc như thế, thì tức là hắn đã có chuẩn bị. Hoặc giả, hắn đã biết sự thật.

Dẫu ý nghĩ này không mấy dễ chịu, nhưng Nguyệt tạm gác nó sang cho việc cần thiết hơn. Cô lên mạng, lướt hết tất cả các tờ báo, dò xem có tin tức gì đã để lộ không. Tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng bắt gặp một vài tin tức liên quan. Cô hồi hộp đọc kĩ từng tin một. Nội dung không có gì nhiều, chỉ thông tin cơ bản tối qua tại một căn nhà nhỏ thuộc quận P xảy ra một vụ giết người. Ngay cả tên tuổi, dữ kiện về nạn nhân đang được giữ kín. Phóng viên kia chỉ tóm lại bằng một câu là sẽ tiếp tục đưa tin.

Âu cũng là may mắn. Nguyệt thở phào. Chừng nào tên anh còn chưa xuất hiện trên mặt báo thì chừng ấy mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát.

Cô thở dài một hơi trong vô thức. Tâm tưởng bất nhất, lại nghĩ về vụ án. Thình lình cô bật dậy mở danh bạ, lướt tới lướt lui... cuối cùng dừng lại ngay tên Hùng. Đắn đo một hồi, cô bấm nút gọi. Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy. Nguyệt không chần chừ, đi thẳng vào vấn đề.

“Hùng, cậu giúp mình một chuyện với. Tìm giúp mình cách liên lạc với cô gái tên Thúy, bạn của vợ Quốc Thiên. Phải người trong tiệc cưới... Đúng, mình cần gặp cô ta, gấp lắm. Được... cảm ơn cậu. Mình sẽ hậu tạ.”

Nguyệt lại ngửa đầu nhìn trần nhà. Nhi gặp nạn, người bạn thân như Thúy chẳng lẽ lại không biết gì hay sao. Chắc chắn sẽ có manh mối, không ít thì nhiều. Trước mắt cứ tìm cô ta vậy.

--------

Mười giờ sáng, sau khi vật vờ tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, Nguyệt biết rằng mình chẳng thể ngủ được thêm chút nào nữa. Cô đột nhiên nghĩ ra mình nên đi đến đâu. Vậy là mặc cho bị lạc đường không biết bao lâu, cuối cùng cô cũng đã mò được đến nơi cần đến. Nhưng nó lại đang đóng cửa. Nguyệt dựng xe, ngồi phịch xuống ngay cánh cửa khóa ngoài của pub nhỏ Những cánh chim đêm mà mệt mỏi bó gối.

Cơn mơ từ giấc ngủ chưa tròn hai tiếng hiện về như một viễn cảnh ngay trước mắt. Ở đó cô thấy Minh Duy bị cảnh sát còng tay dẫn đi. Ở đó cô thấy anh đứng trước vành móng ngựa bị cáo tuyên án chung thân vì đã giết Ngọc Nhi dù anh ra sức kêu oan. Ở đó cô thấy cô và anh chia lìa.

Dù bơ phờ vì thiếu ngủ, nhưng nếu ngủ mà phải đối mặt với những cơn ác mộng đáng sợ như thế, Nguyệt thà không ngủ. Cô thà bắt mình tiếp tục thức, đến khi tìm được lối thoát cho anh. Vốn dĩ cô có thể ngồi yên ở nhà, chờ đợi cảnh sát điều tra. Nhưng vì sao cô lại cứ cảm thấy không yên tâm nhỉ? Vì sao chỉ với cuộc nói chuyện với Quốc Thiên đêm qua cô lại hình dung ra được vụ án này sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp cho cả anh và cô? Hắn nói với cô những điều đó, ban cho cô một ân huệ nhưng thực chất là gieo vào đầu cô những tuyệt vọng, phải không?

Mặc kệ. Minh Duy từng tiết lộ với cô, người đàn ông cô và anh từng gặp, chủ nhân nơi này là một kẻ không tầm thường. Cô không chắc anh ta chịu đồng ý giúp đỡ họ. Và cũng không có lý do gì để giúp đỡ họ. Nhưng dù sao vẫn phải thử. Trong tất cả những cá nhân cô quen biết, Đặng Phong kia chẳng phải là người có năng lực nhất hay sao!

Mi mắt Nguyệt nặng trĩu, đầu óc cô mụ mị, đến đây lại chẳng thể nghĩ tiếp được điều gì. Cô đứng phắt dậy, đi tới đi lui vận động... Chẳng biết phải chờ bao lâu, nhưng cô biết mình cần tỉnh táo để sẵn sàng thương lượng với anh ta... Trong khoảnh khắc đó, một giọng phụ nữ quen thuộc vang lên từ phía xa, kỳ lạ hơn, giọng nói này chính xác lại đang gọi tên cô. “Minh Nguyệt, em làm gì ở đây?”

Nguyệt ngẩn người quay lại. Người có chất giọng suối chảy thông reo hay đến mức này, người duy nhất khiến cô ấn tượng như vậy, chẳng ai khác chính là P. Chị mặc một chiếc đầm thắt ngang ngực, lững thững đi đến. Nguyệt nhất thời không biết giải thích kiểu gì. Cô ấp úng một hồi, chỉ vào quán pub kia.

“Em đến... tìm chủ quán.”

P tròn mắt. “Tìm chủ quán làm gì?”

“Việc rất nghiêm trọng. Mình tìm chỗ nào nói chuyện đi...” Đúng rồi, P cũng là một ẩn sĩ... biết đâu chị ấy có thể giúp được Minh Duy.

P gật đầu. Nguyệt vội vã chạy đến định dắt xe thì bị P gọi giật ngược. “Đi đâu nữa, vào đây!” Thế là trong sự kinh ngạc của Nguyệt, P rút chìa khóa, tra vào ổ mở cửa quán pub.

“Chị... chị... làm thêm ở đây hả?”

P khẽ nhướng mày, vẻ kinh ngạc, rồi cười cười. “Ờ, cứ cho là vậy đi.”

-------

Minh Duy không ngờ người được phép gặp anh lúc này ngoài luật sư còn có thể là Quốc Thiên. Tuy nhiên, đối với sự hiện diện của hắn ở đây, anh cũng không bất ngờ lâu lắm. Minh Duy nở một nụ cười như có như không, “năng lực cậu cũng ghê gớm đấy.”

Hắn ngồi xuống đối diện, đem một bì đựng hồ sơ đẩy về phía anh.

Minh Duy ung dung cầm lấy, giở ra xem rồi đẩy trả về hắn. “Không hiểu cậu lấy tư cách gì để can thiệp. Để tôi nhắc cho cậu nhớ, người vừa thiệt mạng hôm qua là vợ cậu. Hình như sự tập trung của cậu đặt sai trọng tâm rồi thì phải!”

“Anh nghĩ rằng ba vợ tôi sẽ để yên cho anh? Ngoại tình rồi giết người, tin này lên báo chắc tập đoàn X không điêu đứng?”

“Ngoại tình? Giết người? Không có bằng chứng thì đừng vu khống, kẻo tôi kiện cậu bịa đặt.”

“Không có bằng chứng? Anh nghĩ tôi không có bằng chứng mà có thể ngồi đây sao?” Hắn nhếch mép nhìn anh đầy thách thức.

Trong một khoảng khắc, Minh Duy cụp mắt dường như không hiểu người kia nói những gì. Sự im lặng của anh khiến hắn không ngần ngại nói thêm. “Kí vào hoặc anh khiến cho cô ấy cũng mất hết tất cả vì anh.”

Anh nhìn bì đựng hồ sơ trên bàn rồi lại đưa mắt, nhìn hắn chằm chằm.

-------

Minh Nguyệt nhất thời không hiểu khái niệm “làm thêm” của P là gì. Vì hiện giờ, người phụ nữ mang bầu ba tháng này chỉ với một cú điện thoại và hai từ ngắn gọn đã khiến cho Đặng Phong xuất hiện.

“Đến đây.”

Cô nhìn chằm chằm hai người đối diện. Rốt cục kiểu quan hệ gì mới khiến cho một người toàn thân phát ra lãnh khí, chỉ có thể khiến người khác không ngừng cảm thấy bị áp bức lại ngoan ngoãn xuất hiện, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống lắng nghe câu chuyện của cô từ đầu đến đuôi không một chút phản kháng như vậy. Nguyệt kết thúc câu chuyện của mình bằng lời lẽ khẩn thiết. “Hy vọng anh giúp anh ấy.”

Người đàn ông kia vẫn lịch lãm như lần đầu tiên cô gặp hắn. Có điều, hôm nay trông sắc diện hắn đỡ đáng sợ hơn.

“Lý do?” Hắn thản nhiên lên tiếng. Chưa đầy hai giây, lại bồi thêm hai chữ, “lợi ích?”

Minh Nguyệt vốn biết Đặng Phong sẽ hỏi cô điều này. Cô nuốt ngụm nước lọc, nhanh chóng trả lời. “Giá cả tùy ý anh. Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, anh là người có khả năng duy nhất mà tôi nghĩ đến... Xin anh giúp chúng tôi.”

“Nhìn tôi giống thám tử tư...”

Tiếng dằn ly xuống bàn thẳng thừng cắt ngang lời anh ta, thậm chí chữ “sao” cuối cùng còn chưa kịp nói. Nguyệt kinh ngạc nhìn P, cô nhớ hai nhân viên lần trước sợ Đặng Phong còn hơn sợ cọp, vậy mà P thì ngang nhiên dằn mặt hắn.

Ấy thế mà Đặng Phong im bặt. Không nói tiếng nào nữa. Cũng không trách mắng P.

P không nhìn Minh Nguyệt nữa, quay ngoắt sang túm lấy áo người đàn ông bên cạnh, nhàn nhạt lườm anh ta. “Mẹ kiếp. Anh nói lại xem!”

Nguyệt mím môi một cái, đầu óc tỉnh táo hẳn.

“Giúp hay không giúp, nói một lời.” P hất cằm, áp chế.

Nguyệt lập tức hòa giải. “Chị P... bình tĩnh... chúng ta không nên động thủ...”

“Em im. Không hiểu tên này bằng chị đâu. Nói cho em biết, đối với hắn, đây là thương lượng.”

Khóe môi Nguyệt giật giật. Miệng muốn bật ra một tiếng chửi. Như vậy mà gọi là thương lượng à... Chị P xem ra nên học lại môn Ngữ văn cho tốt, như chị chẳng phải gọi là uy hiếp hay sao!

Dẫu vậy Đặng Phong lần nữa nhẫn nhịn. Minh Nguyệt phút chốc cảm thấy hắn thật quá lịch sự, có lẽ vì chị Nguyệt đang mang thai, nên hắn hoàn toàn không chấp nhất. Cô đưa mắt nhìn hắn, nhấp thêm chút nước lẵng lặng chờ đợi.

Nào ngờ, câu đầu tiên hắn nói chính là. “Vợ à, bớt giận...”

Chỉ bốn chữ này lập tức khiến Nguyệt suýt phun hết nước trong miệng ra. Cô kinh ngạc. “VỢ?”

Đặng Phong quay sang nhìn P. “Em yêu, sao thế? Em không nói cho cô gái này biết quan hệ của chúng ta à?”

Đây là câu nói dài nhất mà Nguyệt nghe anh ta nói từ nãy đến giờ. Thâm tâm còn tưởng đâu người này không phát biểu một lần quá năm chữ...

P hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của anh ta, lạnh nhạt lên tiếng nhưng ánh mắt thì đầy vẻ áp bức. “Giờ sao, anh có giúp không?”

“Được được, anh giúp. Anh giúp.”

“Tốt.”

Lúc này Minh Nguyệt bỗng nhớ đến hôm cùng anh ở bãi bồi bên sông. Cô từng nhân tiện thắc mắc rằng không biết Đặng Phong có yêu không, không biết người anh ta yêu sẽ như thế nào. Hóa ra chính là như thế này. Chuyện bất ngờ này, Nguyệt nghĩ thầm sẽ kể lại với anh, khi mà... anh thoát ra khỏi đó, trở về bên cô.

Thực chất, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Đáp án kia, cũng chưa nói nốt.

-------

Minh Nguyệt trở về nhà ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ trợ lý Hà. Hình như đêm qua cũng là một đêm mất ngủ của chị. Nguyệt đặt cốc nước ấm xuống trước mặt chị, tay chống đầu mệt mỏi.

“Chị Hà, chị ngủ không ngon sao?”

“Còn lo cho chị được hả, chi bằng tự lo cho bản thân em một chút...” Trợ lý Hà nhìn thần sắc Minh Nguyệt biến đổi sau một đêm, không khỏi thương cảm.

Minh Nguyệt lắc đầu. “Em không ngủ được... Tình hình anh ấy sao rồi chị... Luật sư nói thế nào?”

Trợ lý Hà bất giác thở dài. “Khá phức tạp. Không hiểu sao, theo phân tích của chúng ta tối qua, đây vốn dĩ chỉ là vụ tạm giữ hợp tác điều tra giờ đã chuyển hướng thành nghi ngờ mục đích phạm tội.”

Minh Nguyệt im lặng, chăm chú đợi chị Hà nói tiếp.

“Nguyệt. Gia đình nạn nhân quả thật muốn làm đến cùng, bên đó có quyền lực quá lớn... Trên hết, luật sư nói, có lẽ đã có bằng chứng đưa ra cho thấy mối quan hệ giữa cậu ấy và nạn nhân.”

“Không thể nào...”

“Chị biết chuyện này khó tin... nhưng có lẽ có chứng cứ gì đó khiến cậu ấy bị liệt vào vòng tình nghi giết người nữa...”

Nguyệt đưa tay chống đầu tựa vào ghế. Cô tin Minh Duy không giết người. Càng tin anh không có động cơ gây án. Mối quan hệ gì chứ? Giữa anh và cô ta chắc chắn không thể nào tồn tại cái gọi là mối quan hệ đó.

Nguyệt nhớ đến dáng vẻ anh đêm hôm qua, về lần cuối cô nhìn thấy anh, dù trông anh có vẻ xốc xếch nhưng lại không giống vừa mới xảy ra ẩu đả. Đúng rồi.

“Chị Hà... chắc chắn không phải anh ấy. Nếu anh ấy dùng cravat để siết cổ Nhi, cô ta lẽ nào không phản kháng, nếu có phản kháng lẽ nào không để lại vết thương trên người anh ấy? Nhưng lúc em gặp anh ấy, anh ấy hoàn toàn không có vết thương.”

“Những chi tiết về hiện trường, nguyên nhân tử vong, kết quả nghiệm thi, vật chứng, nhân chứng... đều là tài liệu mật, không được tiết lộ với bên ngoài. Thậm chí luật sư cũng không biết. Chị càng không biết bọn họ là đang căn cứ vào cái gì nữa...”

Chuyện này đúng là không đơn giản. Một người không có động cơ, cũng không hề có dấu vết ẩu đã nào như anh sao lại bị nghi ngờ là hung thủ.

“Chị Hà, về truyền thông?”

“Chị đã ra sức một phần, nhưng không chắc sẽ khống chế được lâu. Cùng lắm là khi hết thời gian tạm giữ đợt một. Nếu cậu ấy không hoàn toàn được thả, hoặc bị gia hạn tạm giữ, hoặc bị trực tiếp tạm giam hay khởi tố thì chuyện chắc chắn lớn rồi!”

Minh Nguyệt hoang mang tột độ. Ba ngày gì chứ, chẳng phải là chỉ còn lại hai thôi sao... Gần một ngày đã trôi qua rồi.

Hai người bàn bạc một hồi, trợ lý Hà từ biệt trở về lo chuyện ở công ty. Chị nói mấy lời khách sáo như giữ gìn sức khỏe, Minh Nguyệt chỉ ậm ờ chứ cũng chẳng để tâm nữa. Cô trở vào, nằm dài trên sofa, bỗng nhớ ra cuộc gọi đến của Hùng thông báo rằng cậu đã tìm được số, nhưng không hiểu sao lại không liên lạc được với Thúy.

Cô mở mắt thao láo nhìn đăm đăm vào trần nhà. Trong đầu vô vàn suy luận khẳng định rồi phủ định bỗng chốc chảy qua như thác cuộn, cuối cùng chỉ chắc chắn một điều, cô sẽ không dừng lại, sẽ không an phận ngồi chờ.





Chương 38
<<< . >>> Chương 40
 
Chỉnh sửa lần cuối:

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Đọc từ đầu tới cuối khoái ông chủ của "những cánh chim đêm" nhứt. Kiểu ngầu ngầu, lạnh lạnh, hệ cơ bắp biết dùng đầu óc và nhất là "dại gái" nữa :3
 

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Đọc từ đầu tới cuối khoái ông chủ của "những cánh chim đêm" nhứt. Kiểu ngầu ngầu, lạnh lạnh, hệ cơ bắp biết dùng đầu óc và nhất là "dại gái" nữa :3
Chương sau còn xuất hiện nữa anh nhé. ;)
 

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Chương 40:
The last witness.



Mười giờ tối, tại quầy nước trong quán Những cánh chim đêm Đặng Phong trầm mặc nhìn chiếc ly rock sóng sánh chất lỏng màu vàng nhạt.

Ở một góc quen thuộc, ba người đàn ông trung niên vẫn vui vẻ trò chuyện. Phần còn lại của không gian thì vô cùng yên tĩnh. Đặng Phong thôi không nghĩ ngợi nữa, anh ta bước khỏi ghế cao, chỉnh lại tay áo xắn lên đến khuỷu tay, đi đến máy hát đĩa, chọn một chiếc đĩa đặt vào máy.

Mấy ngon tay dài, thon thả của anh tỉ mỉ nâng cái đầu đọc đặt xuống đĩa. Sau tiếng rè rè thật nhỏ, những giai điệu đầu tiên trong bản giao hưởng Bốn mùa của Vivaldi êm dịu vang lên. Đặng Phong cho tay vào túi quần, nhắm mắt dưỡng thần, anh ta thích Vivaldi, vì anh đặc biệt thích âm thanh du dương của violin. Loại âm vực ấy luôn mang đến cho anh cảm giác da diết, nồng nhiệt, réo rắc, thiết tha nhưng cũng thật trong trẻo thuần khiết.

Ấy vậy, không gian tràn ngập nghệ thuật cổ điển kia bỗng nhiên bị phá hỏng. Một thanh niên lực lưỡng xông vào từ ngoài cửa, y hớt hãi. Vội vã cô đọng thành từng giọt chảy xuống khắp gương mặt y.

Đặng Phong đưa mắt nhìn y không nói một lời. Nhưng đối phương biết rằng anh không hài lòng. Y cố điều hòa hơi thở, rón rén tiến về phía anh từng bước e dè. Hành động này hoàn toàn không phù hợp với một tên vai u thịt bắp như y.

“Sao rồi?” âm vực lạnh giá vang lên khiến người thanh niên bất giác rùng mình, càng cúi thấp đầu. Đôi khi y cũng không hiểu nổi. Dù bản thân có cơ hội gặp ông chủ rất nhiều lần rồi nhưng không hiểu sao, lần nào đối diện với người trước mặt thâm tâm y cũng không ngừng dấy lên cảm giác kinh hãi. Chắc có lẽ vì những chuyện năm xưa...

“Dạ ông chủ, người của chúng ta đã tìm thấy một cô gái. Trước mắt trông rất giống với người ông chủ cần tìm.”

“Tình trạng thế nào?”

“Bị thương rất nặng, có vết đâm. Đã đưa đến chỗ bác sĩ Tường.”

“Tốt. Tôi sẽ trực tiếp đến đó. Cậu về nhà tôi một chuyến, rước phu nhân cùng đến. Nhớ lái xe chậm thôi.”

“Dạ.”

-------

Trong lúc đó, tại biệt thự của Quốc Thiên, Nguyệt một mình tiến vào. Cô mặc một chiếc áo sơ mi kiểu cài một chiếc kim cài áo mắt mèo đơn giản. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, tô son tươi tắn. Cô hít một hơi bước qua cửa chính liền nhìn thấy Quốc Thiên yên vị ngay trên sofa bên cạnh.

Hắn ngẩng mặt nhìn cô một cái, khẽ cười. “Chào mừng em. Cuối cùng em cũng đến.”

Đối với sự nhiệt tình kia, Nguyệt lãnh đạm ngồi xuống phía đối diện, vào thẳng vấn đề. “Chuyện hôm qua anh nói, có thật không?”

“Lừa em làm gì? Tôi nói được sẽ làm được.”

“Vậy điều kiện anh muốn là gì?”

Quốc Thiên nhìn cô, không đáp, lấy từ dưới kệ bàn lên một bìa tài liệu đưa cho Nguyệt. Cô lật ra liếc nhìn một cái, đôi mày khẽ chau lại.

“Đúng vậy. Em kí vào, ly hôn với hắn. Tôi sẽ giúp.”

Minh Nguyệt nhìn hắn, cười lạnh. “Việc gì tôi phải ly hôn với anh ấy. Đây là chuyện riêng tư của chúng tôi, người như anh cũng thật tốt, thảo sẵn cả đơn ly hôn giúp vợ chồng người khác à?”

“Minh Nguyệt, tôi khuyên em nên thức thời một chút, bây giờ người cần được giúp đang bị tạm giữ. Sau ngày mai, quyết định tạm giữ này có thể bị sửa thành tạm giam, khởi tố, hay thả tự do là do em.”

Cô trừng mắt, cao giọng. “Anh nghĩ anh là ai mà có thể thao túng luật pháp? Anh ấy không có tội tại sao tôi phải sợ?”

“Không thì tại sao em đến đây!”

Minh Nguyệt im lặng.

Quốc Thiên rót rượu vào ly rock, nhấp một ngụm. “Kí hay không, tùy em.”

Buổi tối ở biệt thự này cực kì yên tĩnh. Hình như cả quần thể kiến trúc này chẳng có ai ngoại trừ hắn và cô. Mặc cho thời tiết mùa này cực kì dễ chịu, Minh Nguyệt vẫn cảm thấy không khí xung quanh cô dường như cô đặc lại. Từng tế bào trong cơ thể cô sục sôi, rung chuyển. Cô đứng phắt dậy, ánh mắt kiên định.

“Tôi không kí. Dù như thế nào cũng không kí.”

Cô lách người bước về phía cửa.

Người đàn ông trong bộ Âu phục đặt chiếc ly xuống, lên tiếng. “Khoan đã.”

Nguyệt dừng bước, quay lại nhìn hắn.

“Không kí cũng được. Tôi có điều kiện khác cho em tùy ý lựa chọn.”

“Nói đi.”

Hắn đứng lên đi về phía cô, từng bước từng bước, thật gần. Hắn cúi nhìn cô, tâm nhãn xoáy sâu như muốn nuốt chửng cô. Giọng nói phả ra chút hơi men vang lên ngay sau đó. “Em ngủ với tôi.”

Bốn chữ này thoát ra một cái dễ dàng, nhưng đến tai Nguyệt lại thành rất khó để tiếp nhận. Cô ngẩng mặt nhìn hắn, hất cằm, nhếch mép. “Điên khùng! Nghĩ tôi là ai!” Cô xoay người, rời đi.

Nhanh như cắt, hắn chắn trước mặt cô, nhướng mày. “Em nghĩ em đến rồi thì có thể dễ dàng rời đi sao!”

Minh Nguyệt hơi lùi lại thì bất giác bị hắn chụp lấy, cô ra sức vùng vẫy, nhưng lần nữa, hai cổ tay cô bị khóa chặt. Người đàn ông kia cúi xuống hung hăng chiếm lấy môi cô.

-------

Đặng Phong cúi người xem xét bệnh nhân đang nằm trên giường. Mặt mũi cô ta đầy những vết bầm tím. Dưới lớp áo bệnh nhân chắc chắn cũng là mấy vết dao ở bụng. Tay cô ta được ghim hai mũi kim, vừa truyền máu vừa truyền dịch.

Anh nhíu mày quay sang nói với người bên cạnh. Y là một người đàn ông trẻ tuổi, tầm khoảng ba mươi, gương mặt sáng sủa, mặc áo blouse trắng.

“Trong lúc hôn mê cô ta có nói gì không?”

“Nói gì chứ? Chẳng nói gì cả.” Y nhìn cô gái rồi nhìn Đặng Phong. “Nghe bọn lính bảo người này quan trọng?”

“Vẫn chưa biết chắc được. Giữ lại mạng sống trước đã. Có người muốn giết cô ta, chắc chắn không đơn giản.”

Đúng lúc này điện thoại Đặng Phong đổ chuông, anh lấy điện thoại, liếc nhìn màn hình một cái, bắt máy. “Nói đi.”

Âm lượng của đối phương cực kì lớn, vị bác sĩ nọ đứng bên cạnh cũng nghe không sót một chữ nào. Đầu tiên anh ta nói. “Ông chủ, phu nhân không có ở nhà.”

Đặng Phong liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần mười giờ ba mươi. “Cô ấy ra ngoài lúc nào?”

“Quản gia nói phu nhân mới đi hồi chín giờ mấy thôi... Sau khi nghe điện thoại xong liền vội vã bỏ ra ngoài. Còn nữa, phu nhân lái xe đi, còn bảo quản gia chuẩn bị nhiều đồ chơi lắm.”

Nghe đến đây, vị bác sĩ nó hơi tái mặt ngước nhìn Đặng Phong. Gương mặt anh ta trông cũng không tốt lành gì. “Cậu gọi theo vài người nữa, đến chỗ bác sĩ Tường chờ lệnh.”

Vị bác sĩ Tường nọ sau khi đợi Đặng Phong cúp máy, liền hỏi. “Này, vợ cậu chuẩn bị đồ chơi không phải là đi đánh nhau đấy chứ?” Suy nghĩ một lát anh ta lại nói. “Mẹ nó, có phải không vậy... cô ta đang mang thai đó!”

Đặng Phong vuốt tay áo theo thói quen, gương mặt anh sa sầm. Còn chưa kịp trả lời Quân Tường, nữ bệnh nhân kia đã có dấu hiệu tỉnh lại. Cô ta liên tục thì thào, “cứu tôi... cứu...” Đặng Phong liếc Quân Tường ra hiệu. Anh bác sĩ hiểu ý, đến cạnh bệnh nhân, dịu dàng nói. “Tôi là bác sĩ, cô được cứu rồi... Yên tâm...”

Người nọ đột nhiên mở mắt, dù cực kì yếu ớt nhưng cô ta bám lấy tay Quân Tường. “Anh là bác sĩ?”

“Phải phải... Cô không sao nữa... yên tâm.”

Bệnh nhân vừa mới ổn định tâm trạng, lại nhìn thấy người đứng bên cạnh Quân Tường, lập tức tái xanh mặt mày.

Bác sĩ Tường giật giật khóe miệng, “cô yên tâm... đây là người cứu cô, đem cô đến chỗ tôi.”

“Bác sĩ, tôi nhờ anh một chuyện... Anh làm ơn, làm ơn giúp tôi.”

“Được được, cô nói đi.”

“Điện thoại của tôi... có một thứ rất quan trọng trong đó. Là mạng người đó bác sĩ, anh mau lấy nó về giúp tôi được không!”

Quân Tường ngước nhìn Đặng Phong. Người bên cạnh liền tiến lên một bước, cạnh giường bệnh. Thân người cao lớn của anh ta che hết một mảng sáng trên gương mặt bệnh nhân. Anh âm trầm lên tiếng. “Cô ghi lại được quá trình hung thủ giết Nguyễn Ngọc Nhi sao?”

-------

Trong xe, P không ngơi nghỉ lướt ngón tay trên bàn phím. Trên màn hình, từng dòng code liên tục xuất hiện. Không gian tối mù, chỉ mỗi ánh sáng hắt ra từng màn hình, trên bàn phím và cả biểu tượng AlienWare là rực rỡ. Từ lúc Minh Nguyệt vào trong, P đã luôn chờ đợi sẵn bên ngoài. Lúc này, nếu như cô không nhanh chóng mở khóa được cổng chính thì chắc chắn Minh Nguyệt sẽ lớn chuyện.

Điện di động của cô liên tục rung lên, P dù không dám rời tay khỏi bàn phím laptop cũng buộc phải bắt máy, đó là quy ước của riêng hai người. Không đợi anh hỏi, P nói luôn. “Đến chỗ em ngay.”

Đầu đây bên kia im lặng một hồi, liền đáp. “Được.”

-------

Hôm nay Minh Nguyệt không ăn mặc bất tiện như trong bữa tiệc. Cô không dễ dàng bị Quốc Thiên khống chế nữa, cô tung một cú đá, cố giữ khoảng cách với hắn. Cô lùi mấy bước, ánh mắt dò chừng người đàn ông trước mặt, “nói đi, anh có liên quan gì đến cái chết của Nhi?”

Hắn bật cười. “Em sợ sao?” Rồi hắn tiến lại gần cô.

Minh Nguyệt với lấy một bình hoa ném về phía hắn. Quốc Thiên nhanh chóng né được, chiếc bình vỡ toang ngay bên cạnh hắn. Cô xoay người chạy thẳng lên cầu thang ở phía sau. Hiện giờ, chỉ có đó là đường lui duy nhất. Hắn không đuổi theo cô ngay mà thong thả đi từng bước một như thể con mồi bé nhỏ là cô chắc chắn không thể nào thoát khỏi hang ổ của hắn.

Minh Nguyệt rẽ bừa vào một phòng mà cũng không biết đó là đâu. Bây giờ cô cần bình tĩnh lại để nghĩ ra cách khác. Cô kéo chiếc cài áo mắt mèo lại cho ngay ngắn, thực chất, đó là một chiếc camera thu nhỏ mà cô đã mượn từ P. Nếu như hôm nay cô khai thác được bất cứ thông tin gì thì đây sẽ là bằng chứng. Dù vậy, cô không thể để bản thân gặp nguy hiểm, nếu như hắn còn chưa ổn định, chỉ sợ cô chưa khai thác được gì thì đến bản thân cũng không bảo toàn nổi. Hiện giờ, tuy cô không trao đổi được với P nhưng cô tin rằng chắc chắn P đang tìm cách.

Minh Nguyệt nép người sau tấm rèm cửa thật dày. Cô không khóa cửa phòng. Chủ nhà như Quốc Thiên thì chắc chắn có chìa khóa cửa... Nếu cô khóa cửa, chẳng khác nào báo cho hắn biết cô đang ở bên trong.

Cô đứng ở vị trí này một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân hắn tiến vào. Nguyệt nín thở không dám gây ra bất kì tiếng động nào. Quốc Thiên cũng không bật đèn. Không gian xung quanh vẫn bao trùm một màu đen đặc. Mỗi bước của hắn tiến đến gần là mỗi lần dây thần kinh cô giật bắn. Cô cố giữ cho cơ thể khỏi run rẩy và chuẩn bị tinh thần để sẵn sàng hành động.

Hắn bước đến kiểm tra tủ áo. Hắn kiểm tra phòng tắm bên cạnh. Hắn kiểm tra cả gầm giường. Và đương nhiên chẳng có gì cả. Lúc hắn lướt qua cô để rời đi, Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Nguyệt đợi một lúc lâu sau mới bước ra. Xem như công cốc, hôm nay không thu lại được kết quả gì, nhưng cô biết cô không thể nán lại lâu hơn nữa. Bây giờ cô cần phải lẻn khỏi đây.

Nguyệt rón rén mò mẫm từng bước về phía cửa. Cô vặn tay nắm thật khẽ, mở cửa. Bên ngoài hành lang vẫn tối om như mực. Nguyệt khẽ liếm môi, bước ra.

Bất thình lình, một bàn tay túm lấy cô. Quốc Thiên đợi sẵn bên ngoài, hắn nhanh chóng khóa tay cô, trấn mặt cô vào vách tường. Lần này, cô bị tập kích bất ngờ, không tài nào thoát thân. Không biết từ đâu, hắn lấy ra một sợi dây buộc màng trói hai tay cô. Nguyệt ra sức giãy giụa nhưng bất thành. Sau khi trói xong hai tay, hắn lôi cô trở vào căn phòng vừa nãy. Nguyệt liêu xiêu muốn quay sang đá hắn. Nhưng mấy chiêu đá đấm quờ quạng của cô không còn hiệu quả nữa. Hắn khóa cửa phòng, ném cô xuống giường.

Minh Nguyệt cố gắng trở dậy, với hai tay bị trói ngược ra sau, toàn thân cô trở nên mất thăng bằng. Vừa mới lật người ngồi lên được, bóng đen cao lớn lập tức đổ xuống, đè hai vai cô xuống nệm. Nguyệt vùng vẫy, “thả tôi ra!”

“Đừng tốn sức vô ích. Hôm nay không ai cứu được em.”

Minh Nguyệt cố cử động hai cổ tay để thoát ra, nhưng vô ích. “Khốn kiếp... anh mà dám đụng vào tôi, tôi sẽ kiện anh!”

Không để tâm lời nói của cô, hắn hung hăng xé rách chiếc áo sơ mi trên người cô. Mảnh áo có chiếc ghim cài mắt mèo rơi thẳng xuống sàn nhà. Hắn cúi xuống liếm lấy bầu ngực cô. Nguyệt bất giác rùng mình. Cô giãy giụa kịch liệt. Đợi hắn cúi xuống lần nữa, Nguyệt nhắm kịt mắt cố hết sức dùng trán mình nện thật mạnh vào mặt hắn. Người đàn ông có chút chao đảo. Cô tận dụng thời cơ, cố hết sức bật dậy, lăn xuống giường.

Dưới sàn nhà, Nguyệt lếch đi như một con sâu, vừa muốn di chuyển vừa muốn đứng lên. Cô khó nhọc mấy giây, cuối cùng cũng mò được về phía cửa. Cô vừa xoay người, để hai tay sau lưng sờ được tay nắm cửa thì Quốc Thiên đã tiếng đến. Hắn đang giận dữ, đôi tay hắn chụp lấy cánh tay cô, ném cô về phía trong.

Nguyệt không biết mình va phải vật gì, chỉ cảm giác nhiều thứ xung quanh cũng rơi xuống giống mình. Một bên bả vai cô đập xuống sàn, đau buốt. Gò má dường như cũng va phải đâu đó. Cả người cô nằm sóng soài, đầu óc cô choáng váng.

“Muốn chạy sao? Tôi yêu em nhường nào mà em muốn thoát khỏi tôi sao?”

Minh Nguyệt thở dốc sau cú ngã đau điếng. Hắn tiến đến xách cô ném trở lại giường lần nữa. Lần này, hắn trực tiếp xé cả áo ngực của cô. Nửa thân trên của cô hoàn toàn không còn gì che đậy. Dù cho màn đêm có bao phủ dày đặc đến mức nào, trong mắt hắn, thân thể trắng ngần của cô cũng có thể phát ra ánh sáng mời gọi.

Hắn ấn lấy bả vai cô, gương mặt hắn kề trên ngực cô, hít lấy mùi hương cơ thể cô. Môi hắn, lưỡi hắn lướt trên da thịt nhạy cảm của cô. Nguyệt vùng vẫy. “Buông ra, khốn kiếp.”

“Nếu hắn chứng kiến cảnh chúng ta ân ái, em nói xem, hắn sẽ còn phách lối được nữa không?”

Minh Nguyệt cắn răng, trừng mắt. Hai chân cô đang liên tục đạp xuống giường thì bị hắn giữ lại. Hắn nhanh chóng mở khóa, kéo quần cô xuống.

Bỗng nhiên Minh Nguyệt thôi vùng vẫy. Cô cảm thấy nếu mình càng vùng vẫy, hắn lại càng kích tích. Lần đầu tiên trong cuộc đời đối mặt với tình cảnh bị vũ nhục như thế, Nguyệt chẳng để tâm nữa, thay vào đó, trong đầu cô hiện giờ chỉ toàn là hình bóng của anh. Cô nhớ đến những lúc họ bên nhau, nhớ đến những lúc anh hôn cô, lúc anh dịu dàng vuốt tóc cô, tay anh rộng lớn đỡ lấy gò má cô và cả những lúc họ mặn nồng, cuồng nhiệt. Rồi cuối cùng cô nhớ đến anh lúc anh đẩy cô khỏi căn nhà trong hẻm. Một cái gì đó mặn đắng rơi xuống trong lòng cô. Anh đã bất chấp vì cô, cô cũng sẽ bất chấp vì anh. Cô hít vào một hơi, giọng cô khản đặc, phát lên đầy lạnh nhạt. “Là anh đúng không, anh giết Nhi?”

Động tác của Thiên hình như dừng lại trong một khoảnh khắc. Nguyệt cảm thấy mình đã bắt đúng trọng tâm. Chiếc camera thu nhỏ dù không quay được gì nhưng chắc chắn vẫn còn ghi lại được âm thanh.

Minh Nguyệt đạp hắn một cái, đá đôi tay đang cởi quần mình, cố tình thét lớn. “Anh là kẻ giết người! Cô ta là vợ anh... là vợ anh đó!”

Quốc Thiên cười lạnh. Hắn loạng choạng trở lại bên cô. Tay hắn giữ lấy cằm cô, ghì chặt. Gương mặt hắn cúi sát mặt cô, phả ra mùi rượu mờ nhạt. “Cô ta đáng chết!”

Cả người Minh Nguyệt lạnh toát. “Anh điên rồi... Anh giết vợ mình... Anh điên rồi!”

Hắn cúi xuống áp má mình lên gò má cô. “Em quên rồi sao, chính cô ta chia cắt chúng ta. Vì sự ích kỉ của cô ta mà giờ anh ra nông nỗi này... A, quên mất. Chắc em không tiếc đâu. Vì em đã nhanh chóng có người khác!” Bàn tay hắn từ từ lướt xuống thân dưới cô, xuyên qua chiếc quần lót, tiến vào nơi tư mật nhất, dụng lực. “Đúng không!”

Đối diện với những kích thích đó, Minh Nguyệt cắn chặt răng, không để bản thân thốt ra bất kì âm thanh nào. Đầu óc cô quay cuồng cố tìm cách kéo dài thời gian, vì cô biết rõ, người đàn ông phía trên mình, dục vọng đã trỗi dậy.

“Hôm nay em thưởng thức xem, tôi với hắn, ai hơn ai!” Vừa nói hắn vừa tự cởi y phục mình.

Minh Nguyệt nuốt nước bọt, “sau đó thì sao? Anh sẽ thủ tiêu tôi?”

“Chậc, sao em lại nghĩ tôi như thế... Tôi làm tất là vì em, sao lại giết em. Em khác họ. Em phải sống để thấy hắn lụi tàn, em phải sống để phục vụ cho tôi! Hiểu chưa!”

Vừa lúc đó, từ tầng dưới vang lên chất giọng trong trẻo của P. “Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!” Thời khắc này, âm vực đó vang đến không khác gì ánh sáng từ thiêng đàng có sức mạnh vô biên kéo cô khỏi địa ngục u tối.

Nguyệt bừng tỉnh, cô thét lớn. “Em ở đây, Persep, em ở đây!”

Quốc Thiên nhanh chóng bịt lấy miệng cô. Nguyệt cắn tay hắn. Hắn vung tay tán vào mặt cô. Một dòng máu rỉ ra bên khóe miệng.

Nguyệt lần nữa vùng vẫy, cô giẫy đạp, trở mình, cố gỡ dây trói, làm mọi cách để thoát khỏi hắn, dù trong chốc lát. Cô lần nữa lăn xuống sàn, nhưng rồi lần nữa bị hắn tóm lấy.

“Ngoan ngoãn ở đây, để tôi xử lý nó!”

Giây phút hắn rời đi và ném cô trở lại. Minh Nguyệt chao đảo chân cô vấp phải một vật gì đó, ngã xuống, trán cô đập vào cạnh giường, thứ chất lỏng nào đó đang sền sệt rỉ xuống che phủ tầm nhìn của cô. Mọi thứ dường như quay cuồng, cô với tay mò lấy mảnh áo có chiếc ghim cài nắm thật chặt.

Khoảnh khắc đó cô vô thức mĩm cười. Bởi, thứ ảo giác cô thấy hiện giờ chính là Minh Duy của cô ôm lấy cô, anh nói ngày 28 tháng 12 có ý nghĩa thế nào. Cô tự tin nói rằng, “28 tháng 12 năm 1612 Galileo lần đầu tiên tìm thấy được Hải vương tinh. Ý nghĩa của Hải vương tinh là lý tưởng, ước mơ... Không phải anh đang tỏ tình với em đó chứ?”

Cô thấy anh mĩm cười.

Thế rồi từ từ cô lịm đi.







Chương 39
<<< . >>> Chương 41
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Theo cá nhân, truyện đuowcj viết vào những giai đoạn khác nhau của người viết. Cách hanmhf văn cũng theo sự trưởng thành ấy. Đặc biệt là sự thay đổi từ chương 13-14. Nó là một sự lột xác hoàn hảo. Rất tò mò về những nhân vật phụ, đặc biệt là nhuengx nhân vật trong pub "những cánh chim đêm". Về cá nhân, có cảm giác đây là những "quả trứng phục sinh" trong những tác phẩm tiếp theo. Rất mong chờ những tác phẩm của Tiên Sinh
 

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Chương 41:
Neptune và Drago



Lúc Minh Nguyệt tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, nhưng chắc chắn một điều đây là bệnh viện. Bởi vì, trên cổ tay cô, dây truyền nước vẫn còn đang cắm vào tĩnh mạch và bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình. Nguyệt giật mình không biết hiện tại đã là lúc nào, sự tình đã diễn biến ra sao. Cô chẳng để tâm toàn thân ê ẩm, trán thì đau buốt cô liền tốc chăn ngồi dậy. Chống chọi một lúc với cơn choáng váng, Nguyệt gỡ miếng keo cố định, rút kim truyền ra khỏi tay chạy thẳng đến cửa phòng.

Vừa đẩy cửa, Minh Nguyệt bị chắn bởi một thân người cao ráo, cô sững người không tin vào mắt mình, bởi vì đối phương không ai khác chính là Minh Duy. Bàn tay cô run run chạm vào gương mặt anh, cũng là để xác thực xem bản thân là đang mơ hay tỉnh. Chẳng phải, trước khi ngất đi, cô cũng đã thấy anh hay sao!

Minh Duy rõ ràng cũng bất ngờ nhưng ánh mắt lại chất chứa vẻ đau xót. Nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, gương mặt hốc hác, mắt thâm quầng, gò má có vài vết xước và trán thì bị dán hẳn một miếng băng to tướng. Anh thở dài bắt lấy bàn tay đang đặt bên mặt mình, kéo cô vào trong phòng. Nhìn thấy bình dịch vẫn còn hơn một nửa, dây truyền đung đưa bên dưới, anh chau mày, “chưa truyền nước xong, sao em tự tiện tháo ra?” Anh đẩy cô lên giường, ra lệnh. “Nằm xuống đi, anh gọi y tá.”

Nguyệt ngơ ngác một hồi, phát hiện anh đúng là anh thật, cô mới mấp máy môi, “anh được thả rồi sao?”

“Ừ. Mọi chuyện đã được giải quyết rồi.”

“Giải quyết rồi? Vậy là anh không còn bị tình nghi?”

“Phải.” Anh trả lời, nhưng thái độ không vui vẻ lắm.

Nguyệt ngược lại vui mừng, nhảy cẩn lên ôm chằm lấy anh. Mắt cô long lanh như sắp khóc. “Tốt quá, tốt quá.”

Minh Duy ôm lấy cô, cảm thấy tim mình hơi nhói. Những việc cô làm, P đã kể hết với anh. Anh không tưởng tượng ra nổi nếu P không xông vào kịp thời mọi chuyện sẽ thế nào. Đối diện với quyết định liều lĩnh đó của cô, anh không khỏi tức giận. Chung quy chắc là vì cảm giác bất lực, không bảo vệ được cho mà bản thân lại là nguyên nhân chính khiến cô lao vào nguy hiểm. Anh vùi mặt vào cổ cô, tựa gương mặt mình lên vai cô, mùi hương quen thuộc của cô phần nào khiến anh dễ chịu.

Minh Nguyệt hơi hoang mang, không biết vì sao anh lại im lặng không nói gì. Bỗng chốc cô cảm thấy cổ mình hơi nhột. Môi anh đang lướt trên cổ cô, phủ lên mấy vết hằn tê dại. Đầu cô ong ong hiện về những hình ảnh từ cuộc chiến đấu oanh liệt nhất của mình từ trước đến giờ. Cuối cùng phát hiện mình hoàn toàn không biết vì sao bản thân lại vào được bệnh viện. Có lẽ là P đã cứu cô.

Nguyệt khúc khích cười, nhồn nhột vì gương mặt lún phún râu của anh cọ vào cổ cô. Trong khoảnh khắc nhẹ nhõm, khoan khoái đó, cô nghe giọng anh như thủ thỉ, dịu dàng, “sau này đừng tự đưa bản thân vào nguy hiểm.”

Cô không nói gì, siết vòng tay chặt hơn. Anh cúi người đặt cô lên giường bệnh, “em ngủ tiếp đi. Anh gọi y tá.”

Nguyệt không buông tay mà tiếp tục giữ lấy anh. “Em không muốn truyền dịch nữa. Em khỏe rồi. Hôm nay là thứ mấy rồi anh?”

“Thứ hai. Sáng thứ hai.” Anh chống tay xuống giường giữ cho bản thân không ngã hẳn vào người cô.

Nguyệt không ôm siết anh nữa, mà chuyển sang kéo cánh tay anh, nũng nịu. “Nằm xuống đây đi.”

“Giường chậc lắm. Em cứ ngủ đi, anh không đi đâu.”

Nguyệt lắc đầu, lắc lắc tay anh, rồi nằm dịch sang một bên. Anh không từ chối nữa, nằm xuống bên cạnh cô. Nguyệt gối đầu lên cánh tay anh, ngước mắt nhìn anh. Gương mặt anh tuấn của anh cũng đôi phần hốc hác, trên hết, râu ria ba, bốn ngày không cạo làm anh trông lôi thôi hẳn. Cô đưa tay cà cà trên cằm anh, cười cười.

“Thích à?”

“Không có, nhìn anh giống như côn đồ.”

“Côn đồ? Nếu là côn đồ cũng là côn đồ đẹp trai. Em không thấy anh rất phong trần sao... Hửm?” Anh cười cười cúi xuống hôn cô.

Không thể phủ định là cô nhung nhớ bờ môi anh đến nhường nào. Mấy ngày vừa qua đối với cô không khác nào địa ngục. Nguyệt ung dung tận hưởng nụ hôn của anh một hồi, tự cảm thấy cơ thể hai người có điều thay đổi. Nếu tiếp tục nữa thì quả không ổn, cô bèn vỗ vỗ lên ngực anh ra hiệu cho anh dừng lại.

Minh Duy rời khỏi môi cô, ánh mắt như có ý cười, nhìn cô chăm chú, “không phải em muốn anh nằm cùng em sao...”

“Ở đây không được.”

“Thật là nhớ em chết đi được.”

“Nhớ em?” Hay nhớ cơ thể em?

Anh lập tức hiểu ý cô, nhếch mép. “Cả hai.”

“Anh thật hư hỏng.”

Minh Duy mĩm cười, hít một hơi thật sâu, “mấy ngày nay sợ lắm đúng không?”

“Em không sợ.” Nguyệt áp má vào lồng ngực anh thủ thỉ. “Chuyện rốt cuộc là thế nào vậy anh?” Hôn mê cả một ngày, cô phát hiện mình đã không theo kịp tình hình nữa rồi.

“Có người nộp vật chứng, lại là nhân chứng xác định rõ nguyên nhân tử vong của Nhi rồi. Là Quốc Thiên giết.”

Nguyệt không hề ngạc nhiên. “Đầu đuôi mọi chuyện thế nào, anh kể em nghe đi... Còn nữa, anh và Nhi gặp nhau làm gì? Anh quá thật có gặp cô ta nhiều lần sao?”

“Có gặp. Em có biết, cô ta sẩy thai rồi không?”

“Hả! Lúc nào?”

“Cách đây không lâu, khoảng nửa tháng trước. Người khiến cô ta sẩy thai là Quốc Thiên. Hắn không biết cô ta có thai. Vốn dĩ trước đây cô ta đã muốn tìm bằng chứng phạm tội của hắn và chứng cứ bất lợi cho gia đình cô ta, một lượt đem đi hết rồi ly dị, âm thầm sinh con. Vậy mà hắn lại khiến cô ta mất đi đứa bé, nên cô ta nghĩ ra một cách mới, đem hết bằng chứng bất lợi cho Quốc Thiên giao cho anh.”

Minh Nguyệt im lặng lắng nghe. Có lẽ Nhi đã quyết tâm trả thù Quốc Thiên cho bằng được.

“Anh gặp cô ta cũng chỉ hai lần. Lần trước cô ta đem cho anh một số thứ linh tinh. Hôm đó chính cô ta gọi anh, nói là đã lấy được nhiều tài liệu và video quan trọng, nên anh đến chỗ hẹn. Vừa đến nơi thì đã bị tập kích đến lúc em đến anh mới tỉnh dậy đó.” Thực tế lòng anh cũng tự hiểu, sự việc lần này chính là do bản thân quá sơ xuất, không đề phòng trước Quốc Thiên đã phát hiện được hành tung của Nhi.

“Vậy còn Nhi, cô ấy bị giết thế nào?”

“Quốc Thiên cho người xuống tay với cô ta, dùng cravat của anh để siết cổ cô ta. Thực tế, khám nghiệm tử thi cho thấy trong phổi cô ta còn sót lại một ít thuốc mê. Hắn xử lý cô ấy sau khi cho cô ấy hít thuốc mê. Nhưng xui xẻo là, hôm ấy Nhi không đến đó một mình như hai lần trước. Cô ta còn dắt theo Thúy.”

“Thúy? Vậy Thúy chứng kiến toàn bộ?”

“Phải. Cô ta trốn trong tủ áo. Sau khi bọn họ rời đi, cô ta lén rời khỏi.”

“Vậy bây giờ cô ta ở đâu?”

“Tầng trên. Thủ hạ của Quốc Thiên suýt giết chết cô ta. Có điều vật chứng đã bị cô ta giấu đi từ trước. May mắn, trong lúc ra tay, đàn em của Đặng Phong vô tình xuất hiện, lôi cô ta về.”

Nguyệt kinh hoàng, xem ra Thúy tốt số hơn bạn cô ta, thật may mắn.

“Nhưng vì sao em biết Quốc Thiên giết người?”

“Em đâu có biết.” Nguyệt thản nhiên đáp.

“Không biết vậy em tiếp cận hắn làm gì?”

“Em... Không nói rõ được... em cảm giác là hắn đang nắm giữ gì đó nên mới tự tin đến thế. Hắn đã cho em cơ hội lựa chọn, nếu em đồng ý với hắn một chuyện, hắn sẽ có cách giúp anh.”

“Hắn nói mà em cũng tin? Em thì hay rồi, một mình đến gặp hắn. P nói lúc cô ấy cứu em, em đã bất tỉnh, quần áo trên người cũng không còn.”

“Em không có bị...”

“Anh không phải nói chuyện đó. Anh muốn nói em có thể nào hành động có tính toán một chút được không, em không dự trù được tình huống xấu nhất mà đã xông vào sao?”

Cô ủ rũ rút vào lòng anh, vòng tay ôm lấy anh. “Em chỉ muốn... tìm mọi cách giúp anh... Em không có thời gian để nghĩ ngợi nữa... Nếu tin tức lan truyền ra rồi, dư luận sục sôi, sẽ không còn khống chế được nữa. Em cũng không phải không có tính toán, anh xem, em còn mượn máy quay mini của chị P, còn nhờ chị ấy ngồi ngoài xe canh chừng... Em làm sao có thể xảy ra chuyện.”

“Em suýt xảy ra chuyện rồi. Em nghĩ một mình P có thể cứu em? Cô ấy có mang ba, bốn tháng rồi. Em kéo một bà bầu vào nguy hiểm... cô ấy không chấp nhưng mà chồng cô ấy thì khác. Đặng Phong suýt chút nữa tẩn cho Quốc Thiên không còn ra dáng người em biết không!”

Khóe môi Nguyệt giật giật, tưởng tượng đến cảnh tên hắc ám kia hỏi tội cô vì dám lôi kéo vợ anh ta... thì không hỏi rùng mình.

“Biết sợ rồi sao!”

Cô cúi gầm mặt, “em xin lỗi.”

Anh thở dài, không còn gay gắt nữa. “Em không có lỗi với anh. Là anh có lỗi với em...” Anh trầm mặc một hồi, lặng lẽ nói. “Nếu em có chuyện gì, anh phải làm sao đây... Thực tế anh cảm thấy Đặng Phong ra tay còn nhân nhượng. Nếu là anh, không chừng sẽ phải vào tù vì giết hắn.”

Minh Nguyệt không biết phải nói gì. Ngay lúc này, có anh bên cạnh, cô đã mãn nguyện lắm rồi, đã hạnh phúc lắm rồi.

Minh Duy đưa tay khẽ chạm vào mấy vết xước trên mặt cô, “có đau không?”

Cô lắc đầu. “Nhưng... điều gì làm hắn ta cho rằng có thể đổ hết tội cho anh?”

“Có lẽ, hắn không nghĩ là Thúy còn sống. Bằng chứng mà hắn nói chẳng quả là ảnh chụp anh và Nhi gặp mặt. Cái hắn muốn có thể không phải là gán hoàn toàn tội danh cho anh, chung quy bằng chứng định tội giết người không đủ. Chỉ là, trong thời gian day dưa này, tin tức được công bố, trị giá cổ phiếu tập đoàn X giảm, người điều hành như anh có thể cũng bị cách chức.” Minh Duy ngập ngừng một chút, nói tiếp. “Thật ra, điều mà hắn muốn còn có một nữa.”

“Là gì?”

“Em. Ngày thứ hai bị tạm giữ, hắn đã vào gặp anh.”

“Gặp anh? Em xin được gặp anh cũng không cho, lại cho hắn vào gặp anh?”

Minh Duy nhún vai. “Em có biết hắn đưa cho anh thứ gì không?”

“Thứ gì?”

“Đơn ly hôn của anh và em.”

“Cái gì, hắn ta cũng đưa tờ đơn cho anh sao?”

Minh Duy gật đầu.

“Vậy anh nói sao?”

“Chẳng nói gì, đẩy trả hắn.”

“Sau đó?”

“Sau đó hắn liền lôi em ra, khai thác điểm yếu từ anh.”

“Vậy anh phản ứng ra sao?”

Phản ứng ra sao à... Nhớ lại lúc đó, thật khiến anh không khỏi lần nữa... bật cười.

Phải, anh chính là bật cười, cười đến mức ứa cả nước mắt. Tên điên này, hắn coi anh là trẻ con sao? Hay là người không có năng lực phân tích mà dám tùy tiện đem mấy lý lẽ không đâu ra uy hiếp anh. Hơn ai hết anh biết mình vô tội. Vậy thì phải sợ gì mấy lời gàn dở của hắn. Càng không lo cuối cùng sẽ phương hại đến cô.

Bây giờ nghĩ lại, anh thấy chỉ có một nguyên nhân khiến hắn phải đích thân đem tờ giấy ly hôn kia đến ép anh kí. Chính là hắn biết Minh Nguyệt sẽ không bao giờ đồng ý kí vào đó. Hắn muốn dùng chữ kí của anh để ép Minh Nguyệt tin rằng anh đã từ bỏ, anh đã nhận tội, ép cô phải chấp nhận.

“Rất tiếc, ngày hôm đó trong phòng tạm giữ kia, anh đã khiến hắn lần nữa ôm một cục tức.”

“Lần nữa?” Minh Nguyệt ngơ ngác, “vậy mấy lần khác là khi nào?”

Nguyệt hỏi câu này, anh lại nhớ đến lần tình cờ gặp hắn trong một nhà hàng.

Đó là thời điểm sau tiệc cưới của hắn, sau khi hắn biết cô đang ở chung nhà với anh. Hôm đó, hắn đã rất tự tin nói với anh rằng. "Tỉnh táo đi, anh dù gì cũng chỉ là người đến sau, cô ấy dùng anh để quên tôi."

Minh Duy trầm ngâm một chút, biểu hiện đó của anh cũng đủ khiến Thiên đắc ý. Nhưng anh bình thản đáp trả... "Người đến sau?" Duy khẽ cười. "Cụm từ này của cậu dùng cũng hay lắm. Vậy ra cậu không biết mối tình đầu của cô ấy là tôi sao?"

Thiên xám mặt. Dần chuyển sang tức giận.

Ai mới là người đến sau đây?

“À phải rồi... câu hỏi của anh, em đã biết đáp án rồi.”

Anh nhướng mày chờ cô nói tiếp.

“Có phải anh muốn tỏ tình với em không? Galileo tìm ra Hải vương tinh, anh tìm thấy em, anh đang đảo vế chính là anh...”

Minh Duy bật cười vuốt ve gò má cô, “em là lý tưởng, là ước mơ của anh!” Anh ôm lấy cô, tựa cằm lên trán cô im lặng một hồi, thì đột ngột lên tiếng. “Nguyệt.”

“Hở?”

“Anh không ngại hư hỏng ở đây đâu.”

Cô ngẩng phắt đầu lườm anh. “Không được! Ở đây không được!”

“Rồi rồi, không thì không. Em thật độc ác mà.”

Cô phì cười, hai người không nói gì nữa. Anh cứ thế ôm cô, cả hai cứ thế yên bình chìm vào giấc ngủ.

-------

Năm tháng sau...

Đây là lần đầu tiên Minh Nguyệt đến Những cánh chim đêm một mình từ sau lần đó. Lối vào pub này đã không còn xa lạ với cô nữa. Hôm nay, là do P trực tiếp hẹn cô đến. Nhìn chung phụ nữ mang thai tám tháng như chị ấy ngoài chuyện ăn uống, ngủ, nghỉ thì cũng chẳng còn gì để làm. Đến chuyên môn của chị giờ cũng bị anh chồng hắc ám kia ngăn cấm. Lý do là tiếp xúc quá nhiều với máy tính không tốt cho phụ nữ có thai. Chung quy thì từ khi mang thai tất cả các thói quen, sở thích, sở trường của chị P đều bị thay đổi, xáo trộn không chừa một thứ gì. Cà phê, rượu, thuốc lá, ngủ trái giờ, máy tính... Vì đứa trẻ này, cả cuộc sống trước mắt như đảo lộn. Nên đối với người ngang tàng như P, đây là chuyện cực kì khó chịu.

Minh Nguyệt ngồi vào chỗ lần đầu cô và anh đến. Phía góc xa xa, mấy ông chú uống bia vẫn chưa đến. Quán lúc này ngoài cô thì chỉ còn hai người nữa. Một người trong đó, từ lúc đi vào, Nguyệt đã chú ý đến. Cô ấy ngồi ở khu vực ngay sau cô.

Cô gái trông rất xinh đẹp. Cô ấy có nước da không quá trắng nhưng đôi mắt to tròn, đen lay láy quả thật quá nổi bật. Cô ấy xõa tóc, môi đánh một lớp son đỏ nhẹ nhàng. Mấy ngón tay thon dài của cô lướt trên thân ly cocktail như chơi đùa cùng mấy giọt nước đọng trên đó.

Người đi cùng cô ấy thì ngồi khuất sau tấm bình phong, Minh Nguyệt không thấy được hình dáng thế nào. Nhưng cũng là một cô gái, vì ngay sau khi Nguyệt ngồi xuống, người đó cất giọng.

“Có nhiều người thật kì lạ, rõ ràng bản thân rất thích nhưng luôn tỏ vẻ là không. Lúc nào cũng chối cho được. Lẽ nào thừa nhận một câu thì chết hay sao?”

Minh Nguyệt nhíu mày, nghe giọng này quen lắm.

Cô gái xinh đẹp lên tiếng, giọng cô chậm rãi, mỗi chữ đều dường như mang một chút vang vọng nào đó. “Vậy... nếu chính bản thân họ đôi khi cũng không ý thức được thì sao?”

“Không ý thức được? Sao có thể không biết mình thích cái gì chứ?”

“Vì nó nằm ở tiềm thức... Trong chiêm tinh học phương Tây, có một khái niệm về điểm giao biểu thị vấn đề này. Tiềm thức quý trọng dù bản thân có ra sức phủ định đến thế nào. Giao điểm đó chính là Drago.”

Minh Nguyệt hơi ngẩn người sau lời giải thích của cô gái kia. Cô bần thần nhớ lại bản thân mình và anh. Đã có lúc cô cũng ra sức phủ định... nhất là sau bao lần anh giúp đỡ cô. Cô luôn nghĩ đó là lòng tốt, cô cố chạy trốn cảm xúc thật của mình. Nhưng sau cùng, sau cùng vẫn không giấu được tình yêu.

Thì ra, nó còn có một cái tên như thế. Drago ư? Điểm giao ấy như nằm ở đâu trên bầu trời nhỉ?

Minh Nguyệt giật mình khi người phục vụ đặt đồ uống xuống. Lần này vẫn là P/s I love you. Và cô vừa nhớ ra, giọng nói quen thuộc sau lưng là của ai rồi. Cô nhoẻn miệng cười một mình. Vừa ngẩng mặt lên đã thấy bà bầu Thục Uyên khệ nệ ngồi xuống.

“Mệt chết đi được. Mẹ nó!” Chị buông mấy tiếng chửi vu vơ.

Nguyệt tủm tỉm cười. “Có phải giới nghiêm luôn phạm vi hoạt động rồi không?”

“Chứ còn quái gì nữa.”

Thực chất, từ lần P tự ý giúp Nguyệt, cô đã bị Đặng Phong cấm túc không cho rời khỏi tầm mắt anh ta nữa.

Lập tức, người phía sau bức bình phong đứng phắt dậy, chạy đến ngay trước mặt Nguyệt. “Chị Nguyệt! Chị cũng biết chỗ này sao?”

P hơi ngạc nhiên nhìn cô bé rồi nhìn Nguyệt. “Người quen à?”

“Em họ em. Mỹ Dương.”

P nhướng mày. “Ơ... con bé này dạo gần đây là khách quen đấy!”

Nguyệt kinh ngạc. “Cái gì?”

Mỹ Dương cười hì hì. “Thì ra đều là người quen cả, đúng không cô?”

Nghe danh xưng này Nguyệt cũng kinh ngạc, đứng lên nhìn cô gái ngồi cùng nó. Cô ấy thoáng chau mày. “Tào lao, cô gì mà cô!” Rồi cô ấy mỉm cười với Nguyệt. “Chào Nguyệt, đừng nghe nó nói bậy...”

“Vậy, em gọi là chị thôi... Dù sao kiểu nào chả đúng.”

Minh Nguyệt không hiểu mô tê gì, điện thoại cô gái kia chợt reo. Cô ấy đưa mắt nhìn vào màn hình, nhăn nhó một hồi, lầm bẩm mấy tiếng, đại loại như nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện, rồi bắt máy, nói một tràn. “Tôi ra ngoài cùng Mỹ Dương, anh có vấn đề gì sao? Cứ mười phút gọi một lần anh có bị tâm thần không? Anh coi tôi là bệnh nhân đấy à!”

Minh Nguyệt hơi ngỡ ngàng nhìn cô ấy, rồi lại quay sang thấy Mỹ Dương và P đều che miệng cười. Cô ngồi xuống ghế, ngơ ngác uống cocktail.

Một lát sau, cô gái cúp máy xách giỏ đứng lên. “Dương, hôm nay xin lỗi em, chị phải về rồi. Hôm khác đi cùng em.”

Mỹ Dương ngược lại rất khoái chí. “Không sao không sao. Cứ tự nhiên... Đừng để thầy ấy đợi!”

Lúc đi ngang qua chỗ Minh Nguyệt và P, cô gái gật đầu cười rồi chạy đi. Mỹ Dương sau đó đem thức uống của mình sang ngồi với Minh Nguyệt luôn.

“Này cô ấy không sao chứ?” Minh Nguyệt hỏi.

“Không sao, thầy rước rồi.”

“Thầy?”

“Chị cũng từng gặp rồi mà!”

Minh Nguyệt kinh ngạc lục tìm trong kí ức, cuối cùng tìm ra được hình dáng người đàn ông đẹp trai rạng ngời đeo kính và khoác cadigan. “Chính là anh ta sao? Cái gì... Ryan?”

Mỹ Dương gật đầu. Nguyệt kinh ngạc ồ một cái rõ dài. “Chuyện của họ là thế nào?”

P tặc lưỡi uống nước cam. “Mẹ nó... chuyện đó dài lắm... đến bây giờ vẫn còn chưa kết được.”

“Chị cũng biết sao?”

“Khách quen.” P nhàn nhạt trả lời.

Minh Nguyệt gật gù, thì ra khách quen của cái quán này toàn là những nhân vật không tầm thường. Mỹ Dương vỗ vai Nguyệt cười cười, “chuyện của hai người họ em biết cũng không ít, để em kể chị nghe!”

“Được.”


Sau đó, khi về đến nhà, Minh Nguyệt đem chuyện gặp gỡ cô gái kia kể với Minh Duy. Cô cũng nói với anh thế nào là Drago. Hóa ra cô cũng đã từng trong trạng thái như thế.

Minh Duy nghe một hồi chỉ tựa đầu vào giường, mắt không rời khỏi quyển sách trong tay. Minh Nguyệt im lặng chờ anh nói, nhưng anh hoàn toàn không cho ý kiến gì. Cô bực mình, chụp lấy quyển sách kia gấp lại, ném lên đầu tủ.

Anh ngẩng mặt nhìn cô vẻ bất bình.

“Anh có nghe em nói không?”

“Có.”

Nguyệt hất mặt. Biết cô chờ đợi ý kiến của mình, anh hơi nheo mắt ngẫm nghĩ gì đó. “Vậy thì sao?”

“Anh không phải nên nói gì đó chứ?”

“Nói gì?”

Minh Nguyệt hận không thế ấn đầu anh xuống gối. “Nói chuyện với anh đúng là vô vị.” Cô vén chăn, nằm xuống quay lưng về phía anh.

Biết cô giận rồi, Minh Duy xuống nước dỗ dành. “Anh thật sự không có bình luận gì hết... Hay là em hỏi anh đi! Anh trả lời, có được không?”

Nguyệt quay lại lườm anh.

“Hỏi đi.” Anh mĩm cười nằm nghiêng sang, tay chống đầu chờ đợi.

“Anh nghe Drago rồi chứ gì?”

Minh Duy gật đầu.

“Nó là cái gì?” Cô quyết tâm tra khảo anh. Lần này anh mà không trả lời được thì một tuần kế tiếp nhất định cho anh ngủ ở sofa. Bỏ tật không nghe cô nói.

“Là một điểm giao trong chiêm tinh học phương Tây. Biểu thị khái niệm về việc mặc cho bản thân có phủ định cách mấy thì tiềm thức vẫn công nhận đó là yêu quý.” Anh nói một hơi không cần suy nghĩ.

Nguyệt nhướng mày, bất ngờ. “Anh nhớ khá lắm.”

“Còn phải nói. Bấy nhiêu dữ liệu là chuyện nhỏ thôi. Anh có thể nhớ nhiều hơn như vậy mấy trăm lần.”

“Anh thôi kiêu ngạo đi... Nếu vậy, anh có từng trong trạng thái đó chưa? Mở ngoặc, ý em là trong mối quan hệ với em ấy, đóng ngoặc.”

Minh Duy đối với câu hỏi này cần dành chút thời gian. Nguyệt nhìn vẻ mặt đột nhiên ứng biến lâu của anh, tò mò. “Bộ khó trả lời lắm sao?”

“Anh cần phân tích lại theo từng giai đoạn, em chờ một chút.”

Cô kiên nhẫn chờ, lặng lẽ nhìn anh.

“Có rồi.” Anh gật gù nói.

“Vậy nói đi.”

“Đáp án là không.”

Nguyệt kinh ngạc. “Sao lại không? Một trạng thái như thế trong tình yêu không phải đều xuất hiện sao? Lẽ nào...” Anh không yêu cô?

“Em đừng đúc kết lung tung. Giai đoạn sau khi về nước, lúc anh có cảm giác thích em, rồi yêu em... bản thân anh chưa từng hồ nghi, chưa từng nảy sinh trường hợp tự phủ định. Anh rất thành thật nhé, với bản thân và cả em nữa. Yêu em thì nói là yêu em.”

Nguyệt tủm tỉm cười. “Lại kiêu ngạo... Vậy trước đó. Lúc chúng ta còn nhỏ. Có khi nào bản thân bài xích em nhưng thực chất rất thích em?”

“Đấy chính là lý do anh phải suy nghĩ. Kỳ thực anh lúc đó không quan tâm thích là gì, càng không quan tâm yêu đương là gì... Em hiểu không, những loại cảm giác kia chưa hình thành, nên không tính vào trạng thái đó được.”

Nghe cũng có lý... Nguyệt thôi không nói nữa.

“Chuyện em muốn hỏi chỉ vậy thôi sao?”

“Uhm.”

“Kỳ thực, anh cảm thấy những ai có xu hướng tự lừa dối bản thân mới nảy sinh tình trạng này... Chắc chắn rơi vào trường hợp những người cố chấp, hoặc ego quá cao... Một người hiểu rõ bản thân như anh, không thể có tình trạng như vậy được.”

Minh Nguyệt cảm thấy anh đang nói móc mình. Cô bĩu môi. “Con người anh đúng là không có gì ngoài kiêu ngạo. Có thể trích một phần ra làm việc hữu ích nào khác không?”

“Không, toàn bộ kiêu ngạo của anh đều bận lắm.”

“Bận làm gì?”

“Yêu em.”

Anh cúi đầu, phủ xuống môi cô nụ hôn nồng cháy. Minh Nguyệt mĩm cười, nhiệt tình đáp lại anh. Thật may mắn là sau rất nhiều năm như vậy, dù có rơi vào trạng thái tự phủ định kia không ít lần thì cô cuối cùng cũng đã quyết định đúng. Người đàn ông cuồng nhiệt hôn cô lúc này từng là Drago của cô, đang là chồng cô và tương lai sẽ là cha của các con cô... Tình yêu là như thế, đôi khi chỉ cần thời gian để xác nhận. Đến một lúc nào đó người ta sẽ nhận ra, dù có ra sức phủ định cách mấy, cuối cùng vẫn không chối bỏ được yêu thương.

Trong một khoảnh khắc, Nguyệt nhớ đến cô gái vừa nãy và người đàn ông kia, hy vọng câu chuyện của bọn họ cũng sẽ sớm ngày viên mãn!





HOÀN CHÍNH VĂN









Chương 40
<<< . >>> Câu chuyện nhỏ thứ hai
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên