Tương truyền rằng, An Dương Vương trước kia từng cho người khắc ngọc làm thành những chiếc thẻ, trình độ điêu khắc tuy rằng còn thô nhưng vẫn thể hiện được tuyệt kỹ điêu khắc cổ đại và những bí ẩn phía sau đó. An Dương hành bảo được đeo trên người, thường là vòng cổ dùng để trừ tà, làm vật cầu an. Thẻ ngọc An Dương mang trên mình bốn chữ An Dương Hành Bảo viết theo thể cổ trựu, đại triện, tiểu triện và được khắc sáu mươi can chi trong âm dương ngũ hành bằng lối viết giáp cốt. Ngoài ra, bên trong thẻ còn khắc hơn một trăm hai mươi bốn chữ mà đến hiện nay người ta không thể giải mã được. An Dương hành bảo được tìm thấy ở phía Đông, cách thành phố Quảng Châu 18km, trên hạ lưu sông Việt Giang. Các nhà khảo cổ học đều cho rằng năm xưa khi Triệu Đà thôn tính Âu Lạc đã mang một lượng lớn An Dương hành bảo về Phiên Ngung.
Từ trước đến nay, các nhà khảo cổ Việt Nam hiếm khi được tiếp cận với An Dương hành bảo vì dù là cổ vật thuộc về quốc gia cổ Âu Lạc, An Dương hành bảo vẫn được phát hiện trên đất Trung. Vả lại, nó vẫn chỉ là tương truyền, vẫn còn là giả thuyết. Nó có thật sự thuộc về An Dương Vương hay không vẫn còn là ẩn số. Vì chính chữ “An” trên An Dương hành bảo được viết bằng một lối viết quá kỳ quặc, các nhà nghiên cứu không thể khẳng định nó là chữ “An” hay chữ “Âm”. Dẫu sao, cho đến giờ, đây chính là manh mối duy nhất để Khánh Hy tìm ra nguồn gốc của thanh kiếm ở Hàn Quốc kia. Theo những hiểu biết của cậu, thanh kiếm kia có vẻ mang nhiều phong cách của triều đại Lý – Trần, vậy thì tại sao lại có thể có liên hệ với một quốc gia cổ đại như Âu Lạc.
Nơi hai người bọn họ đến chính là nơi đào được thẻ ngọc An Dương đầu tiên, hạ lưu sông Việt Giang, hay vẫn được gọi là sông Châu Giang. Hạ lưu Châu Giang nằm ở ngoại ô thành phố Quảng Châu. Ngoại ô của một thành phố phát triển như Quảng Châu, nơi này vẫn còn lưu giữ lại vẻ đẹp hoài cổ của riêng nó. Dòng sông về cuối đường yên tĩnh và bình lặng trôi, như thể nó vẫn cứ ở mãi nơi này, lặng lẽ gợn những ngọn sóng lăn tăn.
Mở cửa xe bước xuống, gió thổi ngược tóc của cả hai, hương phù sa nương theo làn gió ẩm tỏa ra trong không khí, khác hẳn vẻ ngột ngạt của thành phố đầy khói bụi. Khánh Hy nheo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy dòng sông mênh mang bát ngát cùng những cánh đồng với những mái nhà lấp ló. Cậu quay lại nhìn Gia Hạo, lên tiếng hỏi:
“Sao lại đến đây?”
“Đây chính là nơi phát hiện ra An Dương hành bảo. Chúng ta nên tìm hiểu một chút.”
Gia Hạo đóng cửa xe chỉ tay về phía một khoảng đất trống phía xa xa, đoạn lại nói tiếp: “Đó chính là nơi người nông dân đào được thẻ ngọc đầu tiên. Tuy nhiên từ sau khi phát hiện ra hơn hai trăm thẻ ngọc tại đó, người ta không còn tìm thấy bất kỳ dấu tích nào nữa.”
“Điều đó có nghĩa là khu vực này không liên quan gì đến Phiên Ngung. Những thẻ ngọc kia có thể chỉ đơn giản là trôi theo dòng sông tình cờ đến nơi này, trải qua hàng ngàn năm bồi đắp, dòng Châu Giang bị chuyển hướng, dòng cũ biến thành đồng bằng như bây giờ.”
“Tôi lại không nghĩ thế. Những di tích tìm được ở công viên thiếu nhi Quảng Châu dù cho thấy rằng cung điện Phiên Ngung nằm ở đó. Nhưng chưa từng có ai khẳng định Phiên Ngung chỉ nằm trong khu vực đó. Người ta chỉ có thể phán đoán rằng, thành Phiên Ngung còn lớn hơn nhiều so với dự đoán.”
“Ý cậu là….” Khánh Hy nheo nheo mắt, vừa muốn nói vừa không dám. Dù sao cũng không phải là chuyên môn của cậu, cậu không dám khẳng định bừa bãi.
“Phải, tôi đang đặt giả thuyết, đây cũng là một phần của Phiên Ngung.”
Gia Hạo khẳng định chắc nịch, gương mặt lại thể hiện một thứ vui thích như một đứa trẻ vừa trình bày phát hiện lớn lao của nó cho người lớn của nó nghe. Khánh Hy ngược lại, càng nghe càng không hiểu được, điều này quá vô lý. Một thành cổ, dù là thành cổ của một quốc gia hùng mạnh thì việc kéo dài bán kính xa đến gần hai mươi km quanh thành chính là một điều bất khả thi. Đó là chưa kể trong lịch sử, Nam Việt chỉ là một quốc gia cát cứ mới thành lập. Thứ hai, tìm hiểu sâu đến Phiên Ngung, có liên quan gì đến thanh kiếm kia của cậu.
Dường như nhận ra sự nghi ngờ của Khánh Hy, Gia Hạo lại tiếp tục nói.
“Thanh kiếm của cậu đề cập đến An Dương hành bảo, cậu không thể phủ nhận rằng từ thời gian thanh kiếm xuất hiện, An Dương hành bảo đã được biết đến chứ không chỉ đến tận bây giờ. Mà An Dương hành bảo là bảo vật thuộc về Âu Lạc lưu lạc đến Phiên Ngung. Tìm đến Phiên Ngung, chúng ta có thể tìm được bí mật mà thanh kiếm kia nhắc đến, có đúng không?”
“Nhưng việc Phiên Ngung kéo dài bán kính quanh cung điện của nó đến hai mươi km quá viễn tưởng.”
“Tôi đâu nói đây là thành Phiên Ngung.” Gia Hạo tròn mắt nói, nhưng giọng nói lại có chút giễu cợt. “Tôi nói đây là một phần của Phiên Ngung, một phần của nền văn hóa Phiên Ngung – Nam Việt.”
Văn hóa Phiên Ngung? Một thành cổ tồn tại chưa quá một trăm năm lại có thể có nền văn hóa riêng sao. Không đợi Khánh Hy tiếp tục thắc mắc, Gia Hạo đã đẩy cậu vào xe đi vào thị trấn tìm chỗ đỗ lại. Có thể hắn ta đã đến nơi này rất nhiều lần, một đường đi thẳng đã đến được bãi đỗ. Sau đó hai người tiếp tục đi bộ dọc theo bờ sông, lần mò đến một khu vực heo hút vắng người qua lại, vừa đi vừa nói:
“Nơi này bây giờ đô thị hóa nhiều rồi, khắp nơi đều là nhà máy, bến cảng. Khu vực này là nơi hoang sơ hiếm có, chính vì nơi này trước kia là một nhà máy. Trong thời cách mạng văn hóa là một nơi dùng để cải tạo những người bị bắt, sau đó bị bỏ hoang đến bây giờ. Chính phủ cũng không muốn ngó ngàng đến, người dân cũng không đến đây khai thác. Chính vì nhà máy này vốn là một nhà máy hóa chất bỏ hoang lâu ngày, không biết khu vực xung quanh đã bị ô nhiễm đến mức nào.”
Trước mặt bọn họ là một bãi cát lớn, Khánh Hy có thể nhìn thấy lấp ló phía sau bãi cát đó là những mái nhà công xưởng xám xịt hoen rỉ. Vùng đất ấy như một hoang mạc giữa màu xanh bạt ngàn của đồng bằng Châu giang. Xung quanh khu vực này cũng có khá ít nhà dân, có vẻ như người ta đã bỏ mặc nơi này khá lâu. Hai người họ không đi quan đụn cát mà vòng qua bên hông, ở đó có một con đường có thể đi được. Đường này trước kia dùng để xe tải di chuyển vào bên trong công xưởng, bây giờ dù không thể vận chuyển hàng hóa những đi bộ vẫn khả thi. Càng đi sâu vào bên trong, không khí càng lúc càng hừng hực nóng. Khánh Hy không biết đây là cái nóng do mặt trời thiêu đốt trên cao hay chính mặt đất xung quanh đang thiêu đốt bọn họ.
Trên đường đi, Gia Hạo nói khá nhiều, chủ yếu là vấn đề xoay quanh đề tài nghiên cứu gần đây của cậu ta. Còn Khánh Hy vẫn chỉ để ý mỗi đích đến trước mắt, có thể bọn họ sẽ vào bên trong công xưởng bỏ hoang đó. Nhưng không, Gia Hạo đi đến nửa đường lại đột nhiên rẽ hướng, ra khỏi con đường độc đạo, vội vàng rẽ trái. Phía bên đó là những tảng đá cao chừng một ngôi nhà hai tầng xếp nhau san sát, giữa chúng có những lối đi đủ cho một người lách qua. Bây giờ Khánh Hy đã biết, mục tiêu của bọn họ là những khối đá kia.
Những khối đá xếp với nhau tạo thành một mê cung nho nhỏ, nếu không rành rẽ thì một người mới đến sẽ mất một khoảng thời gian để ra khỏi đó. Gia Hạo dẫn theo Khánh Hy lách qua những tảng đá giống nhau đến kỳ lạ, mất một lúc mới dừng lại.
“Cậu muốn làm gì?” Khánh Hy hỏi khi vừa mới ngừng chân, sau đó mới phát hiện ra bọn họ đang đứng trước một tảng đá. Trông nó khá bình thường, vì những tảng đá xung quanh đây đều giống như nó, không có dấu hiệu nào để phân biệt chúng với nhau cả.
“Tôi muốn cho cậu xem phát hiện của tôi.”
Sau đó, hắn rút từ trong túi áo ra một thẻ ngọc gần như hình trái tim, một ngón tay dò trên tảng đá, tìm thấy một lỗ hổng rồi tra thẻ ngọc vào đó, nhấn khẽ.
Cạch.
Đất dưới chân cả hai sụp xuống. Sau đó là một màu đen bất tận.
Khánh Hy nhận ra hình như mình vừa mới rớt xuống một chỗ nào đó rất lún. Cậu lún sâu vào nó, mất một lúc mới phát hiện ra vô số những hạt nhỏ tràn khắp gương mặt mình. Phản xạ của cậu không tệ, lập tức kéo người dậy. Cậu mở mắt, phát hiện xung quanh không có ánh sáng. Nhưng trạng thái đó không kéo dài lâu, dường như lập tức có ánh sáng xuất hiện chiếu thẳng vào mắt cậu. Khánh Hy lấy tay che mắt, nheo nheo nhìn về phía nguồn sáng. Gia Hạo nhe răng cười.
“Tôi có mang sẵn đèn pin.” Hắn ta giải thích rồi chiếu đèn pin về hướng khác, đoạn lôi mình đứng lên bước ra khỏi đụn cát dưới người.
Lúc này Khánh Hy mới biết bọn họ vừa rơi xuống một đụn cát, mũi miệng cậu bây giờ chỉ toàn cát là cát. Cậu phủi vội nó ra rồi nhấn người theo Gia Hạo.
“Cậu vừa làm cái gì…”
Câu nói chưa kịp thốt ra hết, Khánh Hy đã lập tức ngậm miệng nhìn theo ánh đèn pin. Cậu vội vàng tìm chiếc điện thoại của mình, bật chế độ đèn pin lên. Trước mặt bọn họ bây giờ là một kỳ tích.
“Đây là một di tích.” Khánh Hy thốt lên rồi đến gần thứ trước mặt mình.
Cậu mở tròn đôi mắt, lại gần nó. Một cánh cửa làm bằng đồng thau đang khép chặt cao chừng ba mét mang hình vòm. Phía trên cửa có một bảng lớn đề chữ viết bằng lối tiểu triện thời Tần. Nhưng những hoa văn điêu khắc trên cửa lại khẳng định nó không thuộc về nền văn hóa Hoa – Hạ. Đó là những hoa văn quen thuộc mà bọn họ đã nhiều lần nhìn thấy mỗi lần vào bảo tàng tham quan. Không sai, chính là nó.
“Trống Đồng. Đây là di tích thuộc nền văn hóa Đông Sơn?”
“Không, nó thuộc về nền văn hóa lớn hơn. Là văn hóa Bách Việt, cũng là văn hóa thủy tổ của Phiên Ngung – Nam Việt.”
“Tại sao cậu lại khẳng định như vậy?”
“Vì bảng tên trên đầu cậu. Nó ghi rõ: Phiên Ngung.” Gia Hạo chiếu đèn lên bảng tên đặt trên đầu cánh cửa, tiếp tục nói. “An Dương hành bảo là chìa khóa để vào đây. Tôi phát hiện ra nói trước khi cậu đến một tuần nhưng vẫn chưa vào lần nào. Tôi đợi cậu đến, chúng ta sẽ cùng khám phá nó.”
“Làm thế nào cậu phát hiện ra nó?” Khánh Hy quay người lại hỏi, đầu óc cậu bây giờ hoàn toàn trống rỗng.
“Tôi tìm thấy một thư tịch cổ trong lúc nghiên cứu có nói đến nơi này. Lần mò suốt mấy năm ở Quảng Châu mới tìm được đến đây. Có thời gian sẽ nói với cậu rõ ràng hơn. Bây giờ cậu đã đến đây rồi, nói đi, có muốn đi cùng với tôi không?”
Có nên đi hay không? Cậu đến đây vì mục đích nghỉ ngơi, cậu chỉ định thăm thú quanh Quảng Châu một thời gian rồi sẽ đi đến một quốc gia khác. Khánh Hy không nghĩ sẽ làm thêm chuyện gì ở đây. Hơn nữa, cậu không rõ có thứ gì đang chờ đợi mình sau cánh cửa kia. Cậu có cảm giác không lành khi nhìn vào nó, trong khoảnh khắc, cậu tưởng như mình nghẹt thở. Đây không phải là tác phong thường thấy của cậu. Khánh Hy từ khi bước chân vào nghề đến bây giờ, chưa có chân trời góc bể nào làm cậu chùn bước. Lần này, không hiểu tại sao lại như vậy.
“Để tôi suy nghĩ. Bây giờ, tôi chưa có ý định gì cả.”
Ngược lại với tác phong hay nằn nì của Gia Hạo, hắn ta lại không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu rồi dẫn cậu ra khỏi nơi đó. Khác với cảnh tượng đi vào rất chi là thót tim, cách ra khỏi nơi đó lại dễ dàng đến không tưởng. Gia Hạo chỉ vào một hốc đá phía sau lưng cậu, hốc đá chỉ cao chừng nửa mét. Họ vừa cúi người vừa đi, một lúc sau, hốc đá dẫn đến một con đường khác rộng lớn hơn, có vẻ là một đường hầm khai thác. Gia Hạo bảo trước kia ở đây từng có một mỏ đá, nhưng không ai khai thác đã lâu rồi. Sau đó, chính phủ cho xây dựng nhà máy hóa chất ở bên cạnh, mỏ đá càng đi vào dĩ vãng. Người ta nhắc đến khu vực này chỉ nhớ đến nhà máy hóa chất, không còn ai biết ở đây còn có một mỏ đá. Đi được thêm một khoảng nữa, cuối đường lại xuất hiện một cầu thang dẫn lên trên. Hai người men theo cầu thang đá trở lại mặt đất. Đi rồi, Khánh Hy mới biết bọn họ vừa rơi xuống rất sâu. Ước chừng một trăm mét chứ không nhỏ hơn. Không có ánh sáng cuối đường nghĩa là lối ra đã bị bịt lại. Dựa vào số lượng đất cát dưới chân mình càng ngày càng nhiều, Khánh Hy nhận ra dường như bọn họ đã trở lại mặt đất, hơn nữa, mặt đất này có rất nhiều cát.
Đi đến cuối đường, Gia Hạo vươn mình lên, đẩy mạnh tấm ván gỗ trên đầu, trước khi đẩy không quên nhắc Khánh Hy tránh xa ra một chút. Cậu ta dùng khá nhiều sức, sau cùng tấm ván mới động đậy một chút. Ánh sáng luồn vào kèm theo đợt cát đổ xuống. Sau một lúc cát ngưng tràn vào, Gia Hạo phủi hết cát trên người mình xuống rồi ngước lên nhìn ra bên ngoài. Ánh sáng đột ngột xuất hiện một cách mạnh bạo khiến cả hai nheo mắt. Hắn đột nhiên nói.
“Lần này là sa mạc sao?” Rồi cúi xuống Khánh Hy. “Đi lên thôi.”
Sau khi cả hai yên vị bước ra ngoài, Gia Hạo đẩy tấm ván gỗ trở lại chỗ cũ rồi lấy chân lùa cát vào lấp nó đi. Sau khi xong xuôi mới phủi tay chống hông, thở hồng hộc nhìn Khánh Hy.
“Cậu có gì muốn hỏi thì cứ nói đi. Làm vẻ mặt ấy là sao?”
“Cậu bảo lần này là sa mạc. Tức là mấy lần trước cậu đi ra ở nơi khác sao?” Khánh Hy hít một hơi rồi nói. Không chỉ riêng Gia Hạo, cả người cậu cùng toàn cát là cát, một đợt cát tràn vào đó cũng bay vào mặt cậu không ít nên từ ban nãy đã không dám thở mạnh cho đến lúc phủi hết nó đi.
“Ừ. Mỗi lần đi ra là một chỗ khác nhau. Khi là bên trong nhà máy, lúc lại là chỗ núi đá và một vài chỗ khác nữa. Lần sau lúc tôi trở lại thì lối ra đã không còn ở đó nữa, nhưng lối vào thì vẫn ở chỗ cũ. Có rất nhiều lối ra, nhưng chỉ có duy nhất một lối vào, đó là đặc điểm của nơi này.”
“Thứ đó cũng được nhắc trong thư tịch sao?”
“Chính xác.”
Lần này Khánh Hy không hỏi nữa, vì Gia Hạo tỏ rõ họ phải trở lại chỗ lối vào để lấy lại An Dương hành bảo. Nhắc đến thứ này, cậu ta nhất quyết không tiết lộ tại sao mình lại có một cái. Mỗi người đều có bí mật riêng, chín tám phần là cậu ta tìm được nó ở chợ đen đồ cổ. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta giao dịch ở chợ đen. Hai người sau đó trở về thị trấn để lấy xe rồi quay lại khách sạn của Khánh Hy. Trước khi chia tay, Gia Hạo bỏ lại một câu nói.
“Nếu cậu quyết định đi thì ngày mai đến địa chỉ này tìm tôi, mang theo mấy bộ quần áo thoải mái. Ngày mai tôi khởi hành, không có cậu thì tôi sẽ vào đó một mình.”
Nói rồi cậu ta lập tức lái xe đi. Khánh Hy nhìn tờ giấy ghi địa chỉ trên tay, nhét vào túi quần rồi quay trở vào khách sạn. Khi cậu đến lễ tân nhận lại chìa khóa bỗng thấy có một người ngồi ở sảnh tiếp khách, trông từ phía sau khá quen mặt.
“Thanh Nhật?”
Khánh Hy gọi khẽ. Người kia vừa nghe thấy tên mình liền quay lại. Nguyễn Thanh Nhật, cậu ta đến Quảng Châu từ lúc nào. Người đang ngồi trên ghế đứng lên bước lại gần. Cô lễ tân bên cạnh Khánh Hy dùng giọng nói dễ nghe thường thấy thông báo:
“Quý khách, vị tiên sinh đây đã đợi anh rất lâu rồi.”
-----------------------------------------------------------------------------
Rất nhiều địa danh, câu chuyện trong truyện này là có thật, tôi viết nên câu chuyện này dựa trên lịch sử cổ đại, kể cả chính sử và dã sử hay thậm chí chỉ là một lời đồn đại, một giả thuyết, một truyền thuyết... Đôi khi, nó còn là những nhận xét chủ quan của riêng cá nhân tôi, dùng để đánh giá một mặt nào đó của vấn đề.
Vì thế, tôi xin nhấn mạnh lại rằng, những gì tôi đề cập trong truyện này đơn giản chỉ là một câu chuyện, sự sắp xếp các giả thuyết, các sự kiện dựa trên logic của riêng tôi, nó không đại diện cho một cộng đồng, không có giá trị nghiên cứu, không đại diện cho bất kỳ hệ thống tư tưởng, không đại diện cho lịch sử hay địa lý, chính trị, tôn giáo... nào.
DU CỔ LÀ MỘT CÂU CHUYỆN
HƯ CẤU.
Và rất cám ơn các bạn đã comment để góp ý thêm cho truyện này. Tôi viết một mình mà không có sự trợ giúp của một người sửa lỗi mà chúng ta thường gọi là beta reader. Vì thế, tôi rất thiết tha sự góp ý của các bạn đối với tôi, dành cho câu chuyện này của tôi, để tôi có thể nhận ra sai sót và sửa chữa kịp thời. Thời gian post chương rất chậm, vì tôi còn chưa viết xong, và tôi cũng mong muốn mang đến những chương truyện chất lượng nhất dành cho mọi người.
Thân.