4
Cậu đã từng tưởng tượng về nó rất nhiều lần. Nó sẽ giống những di tích trước đây cậu từng đi qua, phía sau cánh cửa ấy là một điện thờ uy nghi đầy vẻ đổ nát hoang tàn của thời gian, hoặc là một cổ mộ ma quái, hay ít nhất là chút di tích về một thành cổ nào đấy. Nhưng không, phía sau cánh cửa ấy lại là một hố sâu, một hố sâu dường như không thấy đáy. Bao xung quanh hố sâu là một vòng hang động gồ ghề nhấp nhô, trên mặt đá còn khắc dòng chữ mà Khánh Hy không đọc được. Cậu cúi người nhìn xuống hố, trong đầu tưởng tượng đến cảnh một con quái thú mình dài như rắn đột ngột xông lên. Nhưng trí tưởng tượng bay xa của cậu tất nhiên không phải là sự thật. Bên dưới hố thật sự không có gì cả.
Cậu đứng lên đi một vòng quanh hố, đưa tay sờ lên mặt đá thô ráp mát lạnh, tìm thử một chút dấu tích còn sót lại nào đó, hoặc giả nó sẽ đưa cậu đến với chỗ mà Gia Hạo đã đi qua, một cánh cửa khác dẫn đến một thế giới khác. Nhưng rõ ràng là không, không có cánh cửa nào như vậy. Mặt đá liên kết với nhau một cách khép kín kỳ lạ, không hề cho thấy dấu vết của sự đục đẽo nào cũng như sự can thiệp quá lớn của con người tạo nên một cánh cửa khác. Khánh Hy khó chịu đi lại thêm vài vòng nữa, vẫn không có bất kỳ điều gì mới. Cậu đột nhiên phát hiện ra, ở nơi này, đường đi duy nhất chính là cái hố đó. Hố rất rộng, đường kính chừng năm mét, độ sâu không thể đoán trước được. Khánh Hy tìm một viên đá vụn lăn lóc dưới chân mình, ném xuống hố.
Sau một lát, có tiếng vang lên. Hòn đá đã chạm xuống được đáy hố. Dựa vào âm thanh, Khánh Hy đoán chừng hố này không quá sâu, bên dưới tích đầy nước. Độ sâu của hố cộng với độ tích nước, cậu dự đoán nếu mình chú ý một chút, khi nhảy xuống sẽ không có vấn đề gì. Khánh Hy hít một hơi thật sâu để chuẩn bị, nhưng lại lập tức khựng lại. Ban đầu bước vào nơi này, cậu đã ngửi thấy ở đây có một loại mùi kỳ lạ. Do ban đầu không dám hít thở mạnh và giữ hơi, đây là nơi thâm sơn cùng cốc nào, hàm lượng oxi đủ cho cậu dùng bao nhiêu cậu cũng không biết được, nên mới nhẹ nhàng mà thở, vừa thở vừa tính toán. Bây giờ hít sâu, cậu càng nhận ra mùi không khí ở đây càng lúc càng lạ, dường như nó có mùi thảo mộc.
Không nghĩ nhiều nữa, Khánh Hy lấy chiếc mặt nạ phòng độc mà Gia Hạo đã chuẩn bị sẵn trong balo ra nắm chặt trong tay phòng trường hợp bất trắc, cậu khoác balo lại trên người, thắt hai dây cố định một cách chắc chắn rồi mới hít tiếp một hơi nữa, bước chân lên phía trước.
Khánh Hy thả mình xuống, trong vòng hai ngày mà cậu phải rơi tự do đến ba lần, may mà trái tim của cậu thuộc dạng mạnh khỏe. Rơi một quãng không lâu, độ sâu của hang gần đúng như những gì cậu đã phán đoán, dù nó hơi dài hơn so với tưởng tượng của cậu, bên dưới quả nhiên tích rất nhiều nước. Khánh Hy vừa rơi xuống nước đã lập tức cuộn người lại làm giảm tốc độ rơi, tránh để mình bị va đập vào đáy hố. Nước bên dưới xộc vào mũi cậu làm thành một hơi khó chịu, Khánh Hy theo phản xạ thở mạnh đẩy nước ra ngoài. Sau một phút bình tĩnh, cậu mở to mắt nhìn xung quanh. Nước ở đây chỉ độc một màu đen tuyền gớm ghiếc, lại dường như có mùi khiến cậu muốn lập tức nôn mửa. Khánh Hy bật đèn pin trên tay lên, lập tức nhìn thấy một đôi mắt to cộ đang nhìn thẳng vào mình, có thứ gì đó lòa xòa bên vai cậu.
Khánh Hy hoảng hốt tránh ra xa, miệng vô thức mở to khiến không khí bị thoát ra ngoài. Cậu nhanh trí ngậm miệng lại, tiện thể nuốt trọn một ngụm nước. Không chỉ mùi của nó, thứ nước này khiến cậu muốn ói mửa ngay lập tức. Tình hình hiện tại, cậu không thể nghĩ về mùi nước nữa mà phải lập tức tránh xa thứ đang xuất hiện. Khánh Hy bơi lùi ra xa, nhận thấy thứ kia bị nước cuốn đi một quãng cách xa cậu hơn. Bình tâm một lúc, Khánh Hy mới lấy đen pin rọi khắp xung quanh. Người chết, xung quanh cậu có rất nhiều người chết, như thể toàn bộ bọn họ bị trấn nước giết ở đây. Trong màu nước đen đục ngầu này, cậu chỉ có thể nhận ra bọn họ đều mặc một thứ áo dài đến gót chân, nổi lượn lờ trong làn nước, có kẻ vẫn lềnh bềnh, đôi mắt mở to cũng đầu tóc dài lượt thượt rối bù, miệng vẫn còn há. Tất cả đều không ở trạng thái trương phình mà vẫn giữ được hình dáng cũ, nhưng làn da nhăn nheo do ngâm nước lâu này tố cáo bọn họ nhất định không phải mới chết một hai ngày. Nhưng cậu không còn tâm trạng nghĩ đến điều đó nữa, rơi xuống một nơi kỳ quái mà xung quanh đầy những kẻ chết đuối như ma da không phải là điều cậu mong chờ. Nếu là người khác, có lẽ đã ngất ngay tại chỗ. Cậu bơi ngược lên trên mặt nước tìm không khí, vừa ngoi được ra khỏi làn nước, cậu đã lập tức đeo ngay mặt nạ phòng độc lên. Không khí nơi này quả thực rất kỳ lạ, chỉ riêng số thi thể dưới kia cũng đủ để tạo nên một lượng khí độc đủ lớn để làm ngạt chết cậu. Khánh Hy nhanh chóng rọi đèn xung quanh tìm đường lên, nhưng bốn bề vẫn như một cái đáy giếng, nhìn đâu cũng không thấy lối ra. Cậu suy nghĩ một chút rồi bỗng một lần nữa lặn người xuống nước, lần này cậu lần mò dọc theo những bờ đá. Dù đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi tay cậu đụng phải một xác chết đang tựa mình vào đá, người vẫn vô thức run lên bần bật. Khánh Hy cố gắng gạt nỗi sợ qua một bên, lấy tay đẩy xác chết đó đi. Lần này quả nhiên có phát hiện mới, phía sau xác chết ấy là một cửa động nhỏ.
Khánh Hy bơi vào bên trong cửa động đó, nhận ra nó không chỉ là động bình thường, nó còn là một cầu thang dẫn lên trên. Cậu theo hướng của thang đi lên từ từ, cuối cùng cũng thoát ra khỏi làn nước đen ngòm đầy mùi, bước hẳn ra ngoài không khí. Cậu vẫn chưa dám bỏ mặt nạ phòng độc ra, chỉ dám nhìn xung quanh một vòng. Đây là một hang động được người ta tu sửa xây lại, bên tường đều có ốp gạch làm bằng đất nung như một lòng giếng, có hình trục nghiêng lên trên, dưới chân là bậc cầu thang. Đường kính của hang khá nhỏ, chỉ chừng một mét. Có một vài thi thể cũng bị trôi vào hang này dạt lên bờ, cách khỏi mặt nước một quãng. Những thi thể này đều đã biến thành những bộ xương, chỉ còn bộ quần áo trên người cho cậu biết chúng cùng với vô số thi thể dưới kia đều là cùng một bọn.
Vô lý. Thi thể bên dưới dù cậu cho rằng không phải mới chết nhưng dù sao vẫn chưa phân hủy mạnh, còn giữ được hình dáng. Những thi thể trên bờ lại biến thành xương khô. Cậu cúi người xuống, dùng chiếc đèn pin gạt bộ xương đó lật lên, nhìn thấy trên cổ nó còn đeo theo một sợi dây chuỗi làm bằng đồng đã bị gỉ sét treo theo một phiến đá. Cậu cầm phiến đá ấy lên, lấy đèn pin soi vào. Đó không phải là đá, mà là một phiến ngọc, trên phiến ngọc còn có bốn chữ “An Dương Hành Bảo”. Khánh Hy buông thứ trong tay mình ra đứng bật dậy, mất thăng bằng phải dựa cả vào vách. Gặp người chết, cậu không quá sợ, bơi cùng người chết một mình cậu cũng miễn cưỡng có thể chịu được, nhưng người chết trước mặt cậu không phải người thường. Bọn họ, có thể đã chết ít nhất ba ngàn năm rồi. Đến bây giờ, cậu mới ngờ ngợ nhận ra thứ mùi mình ngửi phải, thứ nước mà mình nuốt phải là thứ gì. Nước trong cái hố ấy chính là nước ngâm xác, để tránh cho xác bị thối rữa, trong đó có hỗn hợp các loại thảo mộc đặc biệt. Nghĩ đến đó, Khánh Hy vội vàng cúi người xuống, mở mặt nạ ra nôn mửa, nôn sạch những thứ đã ăn sáng nay. Nhưng sáng nay cậu đi vội, cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nên nôn ra chỉ toàn nước. Lấy tay áo chùi vội, Khánh Hy đứng lên đi khỏi chỗ đó. Càng nghĩ đến càng rợn người. Xác trải qua ba ngàn năm vẫn chưa phân hủy, ai mà biết có cái nào đã thành quỷ rồi. Cậu không mê tín dị đoan, nhưng trải qua vô số xác chết ba ngàn năm bơi cùng mình, có thánh mới không biết sợ. Cậu kiểm tra lại xung quanh mình một lần nữa, đảm bảo không mất thứ gì mới đi tiếp. Balo của Gia Hạo chuẩn bị là loại không thấm nước, quả nhiên rất may mắn.
Đi được một đoạn, Khánh Hy mới nhận ra mặt nạ đã bị bỏ ra từ lâu mà cậu không để ý, vậy mà vẫn có thể hít thở được. Có lẽ đến được chỗ này đã có một ít không khí rồi, cậu cất hẳn mặt nạ, sau đó chiếu đèn đi thẳng về phía trước. Tốc độ của Khánh Hy khá nhanh mà quãng đường trước mắt cũng không quá xa, đi một chốc đã ra khỏi hang động nhỏ. Cửa hang nhỏ đến mức cậu phải cúi xuống chui người ra ngoài. Khánh Hy từ xa đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nghĩ đến cái giếng đầy xác chết kia, cậu lập tức đề cao cảnh giác.
Ra khỏi hang động, trước mắt cậu là một thác nước nhỏ, nước chảy từ khe suối ngầm đổ xuống một thác cao chỉ chừng hai mét, bên dưới lại hình thành một dòng nước chảy đi. Dòng suối ngầm cũng lặn xuống mặt đất ngầm, phía trên là một mặt phẳng được xây chồng qua suối. Khánh Hy ngước mắt lên, nhìn thấy phía trên mặt phẳng là một cổng vòm cao chừng hai mét rưỡi đến ba mét, độ rộng chỉ chừng hơn một mét một chút, đủ cho một người chật vật chui qua. Không cần suy nghĩ nhiều, cậu tiến về phía cánh cổng đó.
Đó là một đường hầm dài xây dựng theo cấu trúc mái vòm tương tự như một loại mộ cổ nhà Hán. Ngẫm lại, Nam Việt tồn tại cho đến tận giai đoạn trị vì của Hán Vũ đế, phong cách xây dựng bị ảnh hưởng bởi nhà Hán là điều không thể tránh khỏi. Những viên gạch được xếp chồng khít nhau một cách thần kỳ khiến Khánh Hy không khỏi thán phục. Ánh đèn pin không rọi đường đi mà một mực dán chặt lên những vách tường. Cuối cùng, nó dừng lại trước một hoa văn đột ngột xuất hiện.
Đường nét khắc của hoa văn này khá thô kệch, nhìn sao cũng không giống do nghệ nhân nào tạo ra, vả lại nó gần như không có ý nghĩa. Giữa không gian kỳ bí mang đậm tinh thần lịch sử, thấm đẫm hương vị cổ xưa này đột ngột xuất hiện một hoa văn mặt cười là điều phi logic nhất, vết khắc vẫn còn khá mới, xung quanh vẫn đọng lại một chút tàn bụi rớt ra từ bàn tay khắc vụng về của một người nào đó. Nghĩ tới nghĩ lui, Khánh Hy chỉ có thể nghĩ đến một người. Nguyễn Đức Gia Hạo, anh ta đã từng bước qua khu vực này.
Khánh Hy chau mày, chút hứng thú của cậu đối với lịch sử bỗng đứt đoạn. Ánh đèn pin xoay lại chiếu về phía trước. Đoạn đường tối tăm trước mặt chiếu mãi không thấy chạm đến tận cùng, cậu đi một lúc lại đến một ngã tư đường. Khánh Hy chuyển ánh đèn tìm kiếm xung quanh xem còn hình vẽ đánh dấu nào không. Quả nhiên cậu nhìn thấy một dấu hiệu trên góc tường đi về hướng tay trái. Vừa đứng lên, bỗng nhiên cậu cảm thấy có điều gì đó không lành từ phía sau của mình. Khánh Hy lập tức xoay người lại, bàn tay để lên cây súng bên hông mình. Thứ đó vừa thấy động tĩnh của cậu liền vội biến đi, cậu chỉ có thể chiếu được cái bóng của hắn. Là người hay quỷ cậu cũng không rõ. Hắn chạy về phía con đường hầm bên tay phải, cậu xoay người nhìn dấu tích Gia Hạo để lại, chần chừ một giây rồi lập tức đuổi theo cái bóng kia.
“Nguyễn Đức Gia Hạo, đứng lại.”
“Khánh Hy.”
Một giọng nói vang lên khiến cậu lập tức dừng lại. Cái bóng kia tiếp tục chạy về phía trước rồi rẽ sang một ngã khác, cậu cảm thấy lúc hắn biến mất còn quay lại ném cho cậu một nụ cười mỉa mai. Khánh Hy thở dốc nhìn bóng đen đó biến mất, sau đó liền xoay người qua, nhác thấy Gia Hạo đang đi ra từ một cửa hầm khác. Gương mặt Gia Hạo vừa nhìn thấy cậu liền chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng, liền vội vội vàng vàng chạy lại.
“Tôi biết ngay cậu sẽ đến mà.”
Hắn ta chạy lại tay bắt mặt mừng, nhưng lại không nhận được sự hưởng ứng từ người đối diện liền dừng lại, hỏi:
“Cậu làm sao vậy?”
“Cậu biết trước tôi sẽ đến đây, cậu chẳng hề mất tích như trong lời người kia để lại.”
“A.” Gương mặt Gia Hạo thoáng tỏ ra ngạc nhiên, sau đó chuyển sang một trạng thái khác. Hắn ta mỉm cười nhè nhẹ như ngầm thừa nhận, ánh mắt lại không hề thay đổi. Một nụ cười giả tạo. “Khi Thanh Nhật đến, tôi đã nhìn thấy.”
“Và...?”
“Tôi không chắc Thanh Nhật đến vì vấn đề gì, nhưng dù là vấn đề nào tất sẽ liên quan đến Thanh Hiên. Nếu vấn đề đó khiến cậu trở lại Việt Nam thì sao, tôi đã tính đến trường hợp đó. Và dù cậu ta đến để nói với cậu chuyện gì, chỉ cần tôi mất tích, cậu sẽ đi tìm. Tôi quả nhiên đoán đúng.”
Cậu đứng lên đi một vòng quanh hố, đưa tay sờ lên mặt đá thô ráp mát lạnh, tìm thử một chút dấu tích còn sót lại nào đó, hoặc giả nó sẽ đưa cậu đến với chỗ mà Gia Hạo đã đi qua, một cánh cửa khác dẫn đến một thế giới khác. Nhưng rõ ràng là không, không có cánh cửa nào như vậy. Mặt đá liên kết với nhau một cách khép kín kỳ lạ, không hề cho thấy dấu vết của sự đục đẽo nào cũng như sự can thiệp quá lớn của con người tạo nên một cánh cửa khác. Khánh Hy khó chịu đi lại thêm vài vòng nữa, vẫn không có bất kỳ điều gì mới. Cậu đột nhiên phát hiện ra, ở nơi này, đường đi duy nhất chính là cái hố đó. Hố rất rộng, đường kính chừng năm mét, độ sâu không thể đoán trước được. Khánh Hy tìm một viên đá vụn lăn lóc dưới chân mình, ném xuống hố.
Sau một lát, có tiếng vang lên. Hòn đá đã chạm xuống được đáy hố. Dựa vào âm thanh, Khánh Hy đoán chừng hố này không quá sâu, bên dưới tích đầy nước. Độ sâu của hố cộng với độ tích nước, cậu dự đoán nếu mình chú ý một chút, khi nhảy xuống sẽ không có vấn đề gì. Khánh Hy hít một hơi thật sâu để chuẩn bị, nhưng lại lập tức khựng lại. Ban đầu bước vào nơi này, cậu đã ngửi thấy ở đây có một loại mùi kỳ lạ. Do ban đầu không dám hít thở mạnh và giữ hơi, đây là nơi thâm sơn cùng cốc nào, hàm lượng oxi đủ cho cậu dùng bao nhiêu cậu cũng không biết được, nên mới nhẹ nhàng mà thở, vừa thở vừa tính toán. Bây giờ hít sâu, cậu càng nhận ra mùi không khí ở đây càng lúc càng lạ, dường như nó có mùi thảo mộc.
Không nghĩ nhiều nữa, Khánh Hy lấy chiếc mặt nạ phòng độc mà Gia Hạo đã chuẩn bị sẵn trong balo ra nắm chặt trong tay phòng trường hợp bất trắc, cậu khoác balo lại trên người, thắt hai dây cố định một cách chắc chắn rồi mới hít tiếp một hơi nữa, bước chân lên phía trước.
Khánh Hy thả mình xuống, trong vòng hai ngày mà cậu phải rơi tự do đến ba lần, may mà trái tim của cậu thuộc dạng mạnh khỏe. Rơi một quãng không lâu, độ sâu của hang gần đúng như những gì cậu đã phán đoán, dù nó hơi dài hơn so với tưởng tượng của cậu, bên dưới quả nhiên tích rất nhiều nước. Khánh Hy vừa rơi xuống nước đã lập tức cuộn người lại làm giảm tốc độ rơi, tránh để mình bị va đập vào đáy hố. Nước bên dưới xộc vào mũi cậu làm thành một hơi khó chịu, Khánh Hy theo phản xạ thở mạnh đẩy nước ra ngoài. Sau một phút bình tĩnh, cậu mở to mắt nhìn xung quanh. Nước ở đây chỉ độc một màu đen tuyền gớm ghiếc, lại dường như có mùi khiến cậu muốn lập tức nôn mửa. Khánh Hy bật đèn pin trên tay lên, lập tức nhìn thấy một đôi mắt to cộ đang nhìn thẳng vào mình, có thứ gì đó lòa xòa bên vai cậu.
Khánh Hy hoảng hốt tránh ra xa, miệng vô thức mở to khiến không khí bị thoát ra ngoài. Cậu nhanh trí ngậm miệng lại, tiện thể nuốt trọn một ngụm nước. Không chỉ mùi của nó, thứ nước này khiến cậu muốn ói mửa ngay lập tức. Tình hình hiện tại, cậu không thể nghĩ về mùi nước nữa mà phải lập tức tránh xa thứ đang xuất hiện. Khánh Hy bơi lùi ra xa, nhận thấy thứ kia bị nước cuốn đi một quãng cách xa cậu hơn. Bình tâm một lúc, Khánh Hy mới lấy đen pin rọi khắp xung quanh. Người chết, xung quanh cậu có rất nhiều người chết, như thể toàn bộ bọn họ bị trấn nước giết ở đây. Trong màu nước đen đục ngầu này, cậu chỉ có thể nhận ra bọn họ đều mặc một thứ áo dài đến gót chân, nổi lượn lờ trong làn nước, có kẻ vẫn lềnh bềnh, đôi mắt mở to cũng đầu tóc dài lượt thượt rối bù, miệng vẫn còn há. Tất cả đều không ở trạng thái trương phình mà vẫn giữ được hình dáng cũ, nhưng làn da nhăn nheo do ngâm nước lâu này tố cáo bọn họ nhất định không phải mới chết một hai ngày. Nhưng cậu không còn tâm trạng nghĩ đến điều đó nữa, rơi xuống một nơi kỳ quái mà xung quanh đầy những kẻ chết đuối như ma da không phải là điều cậu mong chờ. Nếu là người khác, có lẽ đã ngất ngay tại chỗ. Cậu bơi ngược lên trên mặt nước tìm không khí, vừa ngoi được ra khỏi làn nước, cậu đã lập tức đeo ngay mặt nạ phòng độc lên. Không khí nơi này quả thực rất kỳ lạ, chỉ riêng số thi thể dưới kia cũng đủ để tạo nên một lượng khí độc đủ lớn để làm ngạt chết cậu. Khánh Hy nhanh chóng rọi đèn xung quanh tìm đường lên, nhưng bốn bề vẫn như một cái đáy giếng, nhìn đâu cũng không thấy lối ra. Cậu suy nghĩ một chút rồi bỗng một lần nữa lặn người xuống nước, lần này cậu lần mò dọc theo những bờ đá. Dù đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi tay cậu đụng phải một xác chết đang tựa mình vào đá, người vẫn vô thức run lên bần bật. Khánh Hy cố gắng gạt nỗi sợ qua một bên, lấy tay đẩy xác chết đó đi. Lần này quả nhiên có phát hiện mới, phía sau xác chết ấy là một cửa động nhỏ.
Khánh Hy bơi vào bên trong cửa động đó, nhận ra nó không chỉ là động bình thường, nó còn là một cầu thang dẫn lên trên. Cậu theo hướng của thang đi lên từ từ, cuối cùng cũng thoát ra khỏi làn nước đen ngòm đầy mùi, bước hẳn ra ngoài không khí. Cậu vẫn chưa dám bỏ mặt nạ phòng độc ra, chỉ dám nhìn xung quanh một vòng. Đây là một hang động được người ta tu sửa xây lại, bên tường đều có ốp gạch làm bằng đất nung như một lòng giếng, có hình trục nghiêng lên trên, dưới chân là bậc cầu thang. Đường kính của hang khá nhỏ, chỉ chừng một mét. Có một vài thi thể cũng bị trôi vào hang này dạt lên bờ, cách khỏi mặt nước một quãng. Những thi thể này đều đã biến thành những bộ xương, chỉ còn bộ quần áo trên người cho cậu biết chúng cùng với vô số thi thể dưới kia đều là cùng một bọn.
Vô lý. Thi thể bên dưới dù cậu cho rằng không phải mới chết nhưng dù sao vẫn chưa phân hủy mạnh, còn giữ được hình dáng. Những thi thể trên bờ lại biến thành xương khô. Cậu cúi người xuống, dùng chiếc đèn pin gạt bộ xương đó lật lên, nhìn thấy trên cổ nó còn đeo theo một sợi dây chuỗi làm bằng đồng đã bị gỉ sét treo theo một phiến đá. Cậu cầm phiến đá ấy lên, lấy đèn pin soi vào. Đó không phải là đá, mà là một phiến ngọc, trên phiến ngọc còn có bốn chữ “An Dương Hành Bảo”. Khánh Hy buông thứ trong tay mình ra đứng bật dậy, mất thăng bằng phải dựa cả vào vách. Gặp người chết, cậu không quá sợ, bơi cùng người chết một mình cậu cũng miễn cưỡng có thể chịu được, nhưng người chết trước mặt cậu không phải người thường. Bọn họ, có thể đã chết ít nhất ba ngàn năm rồi. Đến bây giờ, cậu mới ngờ ngợ nhận ra thứ mùi mình ngửi phải, thứ nước mà mình nuốt phải là thứ gì. Nước trong cái hố ấy chính là nước ngâm xác, để tránh cho xác bị thối rữa, trong đó có hỗn hợp các loại thảo mộc đặc biệt. Nghĩ đến đó, Khánh Hy vội vàng cúi người xuống, mở mặt nạ ra nôn mửa, nôn sạch những thứ đã ăn sáng nay. Nhưng sáng nay cậu đi vội, cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nên nôn ra chỉ toàn nước. Lấy tay áo chùi vội, Khánh Hy đứng lên đi khỏi chỗ đó. Càng nghĩ đến càng rợn người. Xác trải qua ba ngàn năm vẫn chưa phân hủy, ai mà biết có cái nào đã thành quỷ rồi. Cậu không mê tín dị đoan, nhưng trải qua vô số xác chết ba ngàn năm bơi cùng mình, có thánh mới không biết sợ. Cậu kiểm tra lại xung quanh mình một lần nữa, đảm bảo không mất thứ gì mới đi tiếp. Balo của Gia Hạo chuẩn bị là loại không thấm nước, quả nhiên rất may mắn.
Đi được một đoạn, Khánh Hy mới nhận ra mặt nạ đã bị bỏ ra từ lâu mà cậu không để ý, vậy mà vẫn có thể hít thở được. Có lẽ đến được chỗ này đã có một ít không khí rồi, cậu cất hẳn mặt nạ, sau đó chiếu đèn đi thẳng về phía trước. Tốc độ của Khánh Hy khá nhanh mà quãng đường trước mắt cũng không quá xa, đi một chốc đã ra khỏi hang động nhỏ. Cửa hang nhỏ đến mức cậu phải cúi xuống chui người ra ngoài. Khánh Hy từ xa đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nghĩ đến cái giếng đầy xác chết kia, cậu lập tức đề cao cảnh giác.
Ra khỏi hang động, trước mắt cậu là một thác nước nhỏ, nước chảy từ khe suối ngầm đổ xuống một thác cao chỉ chừng hai mét, bên dưới lại hình thành một dòng nước chảy đi. Dòng suối ngầm cũng lặn xuống mặt đất ngầm, phía trên là một mặt phẳng được xây chồng qua suối. Khánh Hy ngước mắt lên, nhìn thấy phía trên mặt phẳng là một cổng vòm cao chừng hai mét rưỡi đến ba mét, độ rộng chỉ chừng hơn một mét một chút, đủ cho một người chật vật chui qua. Không cần suy nghĩ nhiều, cậu tiến về phía cánh cổng đó.
Đó là một đường hầm dài xây dựng theo cấu trúc mái vòm tương tự như một loại mộ cổ nhà Hán. Ngẫm lại, Nam Việt tồn tại cho đến tận giai đoạn trị vì của Hán Vũ đế, phong cách xây dựng bị ảnh hưởng bởi nhà Hán là điều không thể tránh khỏi. Những viên gạch được xếp chồng khít nhau một cách thần kỳ khiến Khánh Hy không khỏi thán phục. Ánh đèn pin không rọi đường đi mà một mực dán chặt lên những vách tường. Cuối cùng, nó dừng lại trước một hoa văn đột ngột xuất hiện.
Đường nét khắc của hoa văn này khá thô kệch, nhìn sao cũng không giống do nghệ nhân nào tạo ra, vả lại nó gần như không có ý nghĩa. Giữa không gian kỳ bí mang đậm tinh thần lịch sử, thấm đẫm hương vị cổ xưa này đột ngột xuất hiện một hoa văn mặt cười là điều phi logic nhất, vết khắc vẫn còn khá mới, xung quanh vẫn đọng lại một chút tàn bụi rớt ra từ bàn tay khắc vụng về của một người nào đó. Nghĩ tới nghĩ lui, Khánh Hy chỉ có thể nghĩ đến một người. Nguyễn Đức Gia Hạo, anh ta đã từng bước qua khu vực này.
Khánh Hy chau mày, chút hứng thú của cậu đối với lịch sử bỗng đứt đoạn. Ánh đèn pin xoay lại chiếu về phía trước. Đoạn đường tối tăm trước mặt chiếu mãi không thấy chạm đến tận cùng, cậu đi một lúc lại đến một ngã tư đường. Khánh Hy chuyển ánh đèn tìm kiếm xung quanh xem còn hình vẽ đánh dấu nào không. Quả nhiên cậu nhìn thấy một dấu hiệu trên góc tường đi về hướng tay trái. Vừa đứng lên, bỗng nhiên cậu cảm thấy có điều gì đó không lành từ phía sau của mình. Khánh Hy lập tức xoay người lại, bàn tay để lên cây súng bên hông mình. Thứ đó vừa thấy động tĩnh của cậu liền vội biến đi, cậu chỉ có thể chiếu được cái bóng của hắn. Là người hay quỷ cậu cũng không rõ. Hắn chạy về phía con đường hầm bên tay phải, cậu xoay người nhìn dấu tích Gia Hạo để lại, chần chừ một giây rồi lập tức đuổi theo cái bóng kia.
“Nguyễn Đức Gia Hạo, đứng lại.”
“Khánh Hy.”
Một giọng nói vang lên khiến cậu lập tức dừng lại. Cái bóng kia tiếp tục chạy về phía trước rồi rẽ sang một ngã khác, cậu cảm thấy lúc hắn biến mất còn quay lại ném cho cậu một nụ cười mỉa mai. Khánh Hy thở dốc nhìn bóng đen đó biến mất, sau đó liền xoay người qua, nhác thấy Gia Hạo đang đi ra từ một cửa hầm khác. Gương mặt Gia Hạo vừa nhìn thấy cậu liền chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng, liền vội vội vàng vàng chạy lại.
“Tôi biết ngay cậu sẽ đến mà.”
Hắn ta chạy lại tay bắt mặt mừng, nhưng lại không nhận được sự hưởng ứng từ người đối diện liền dừng lại, hỏi:
“Cậu làm sao vậy?”
“Cậu biết trước tôi sẽ đến đây, cậu chẳng hề mất tích như trong lời người kia để lại.”
“A.” Gương mặt Gia Hạo thoáng tỏ ra ngạc nhiên, sau đó chuyển sang một trạng thái khác. Hắn ta mỉm cười nhè nhẹ như ngầm thừa nhận, ánh mắt lại không hề thay đổi. Một nụ cười giả tạo. “Khi Thanh Nhật đến, tôi đã nhìn thấy.”
“Và...?”
“Tôi không chắc Thanh Nhật đến vì vấn đề gì, nhưng dù là vấn đề nào tất sẽ liên quan đến Thanh Hiên. Nếu vấn đề đó khiến cậu trở lại Việt Nam thì sao, tôi đã tính đến trường hợp đó. Và dù cậu ta đến để nói với cậu chuyện gì, chỉ cần tôi mất tích, cậu sẽ đi tìm. Tôi quả nhiên đoán đúng.”
Chỉnh sửa lần cuối: