- Em có bạn trai bao giờ chưa?
- Có chứ. Nhưng chưa quen ai quá vài tuần.
- Vì sao? - Nhật cười. - Em đanh đá quá làm người ta khiếp vía hả?
- Ừm… coi như thẳng thắn đi…
Hắn nhìn cô khó tin:
- Đừng nói em đối xử với ai cũng giống anh nhé?
- Sao phải khác?
- Bó tay. - Hắn thở dài ngao ngán. - Bảo sao thằng nào thằng nấy chạy mất dép.
- Chạy thì chạy thôi, em chả tiếc chi hết trơn. - Cô nhún vai.
- Chả lẽ em nghĩ cứ đanh đá khó ưa, ai kiên trì chịu đựng mới là tình yêu đích thực chắc?
Nhi hơi cau mày:
- Cũng không hẳn, em chỉ là mình thôi. Không chịu được tính cách em sao nói yêu em? Vậy sau này em già, xấu thì sẽ bỏ em đúng không?
Nhật khẽ cười, hơi bất ngờ vì một người thông minh như Linh Nhi lại chân phương đến vậy. Thiên hạ nói đúng, EQ dân khoa học tỉ lệ nghịch với IQ. Hoặc có lẽ một phần vì cô là con một, ba mẹ luôn bảo bọc cô trong vòng an toàn, xung quanh lại không có anh, em trai cho cô những lời khuyên xác đáng. Đổi là Bích nói ra mấy câu này xem hắn có xử lý đâu ra đó không. Ngọc Bích bản chất là người hiền lành, nhã nhặn, thậm chí ngây thơ nhưng không ai có thể qua mặt cô. Thậm chí cũng chẳng ai bắt nạt được cô. Đến như An, kẻ ương bướng cứng đầu nhất mà Nhật phải chịu thua cuối cùng vẫn bị Bích “thu phục”. Vì thế, tuy thường xuyên càm ràm, mắng mỏ thì hắn lại rất yên tâm về cô em út. Ngày cô qua Milan, Nhật chỉ bực bội trước quyết định hắn cho là điên rồ chứ hầu như không lo lắng gì chuyện cô sống xa nhà.
Và ngược lại với Bích là cô nàng Nhi, kẻ luôn tỏ ra đanh đá, rắn mặt thì thực chất lại có phần ngô nghê. So với những cô nàng lăn lộn trong thương trường thừa tỉnh táo, sắc sảo mà hắn thường xuyên tiếp xúc thì Nhi chỉ như một con nhóc mới lớn. Vậy là Nhật chép miệng, đổi giọng “sư phạm”, cố gắng không để lời nói của mình có chút nào mỉa mai, mất công cô phản kháng:
- Em nhầm rồi. Người chân tình mới dễ bị tổn thương. Họ sẽ sớm bỏ đi. Đám ở lại có khi toàn thần kinh không bình thường hoặc có ý đồ riêng, vì hiếu thắng hay vì gia sản chẳng hạn.
- …
- Muốn đọc vị đàn ông thì em phải đổi chiến thuật. Một là giấu kỹ cái bằng tiến sĩ, hai là dịu dàng và tỏ ra thật ngốc nghếch. Đàn ông luôn thiếu cảnh giác trước những cô nàng ngốc nghếch. Họ sẽ tha hồ vung vít chém gió vì nghĩ em chẳng biết gì.
Nhi im lặng lắng nghe rồi khẽ mỉm cười, tay khuấy cốc café:
- Anh thì sao? Anh đã yêu bao giờ chưa?
- Đương nhiên, trừ một số qua đường thì không ai trong số bạn gái cũ của anh mà anh không yêu cả. Không yêu thì cặp kè làm gì?
- Châu Anh cũng yêu luôn?
- Ừ, yêu chứ, cho đến lúc dám qua dằn mặt An. Người khác cũng vậy, yêu tới lúc hết thì chia tay. Anh sống rất thật với cảm xúc. Xét cho cùng, chả có bất kỳ lý do gì bắt anh phải dối lòng.
- Nghe đúng giọng trai đểu. - Nhi cười.
- Em, cũng như mọi người, muốn gọi anh thế nào thì tuỳ. Nhưng anh chưa từng bắt ép ai phải yêu anh, tất cả đều tự nguyện. Mỗi tội, bắt đầu thì tự nguyện từ hai phía mà kết thúc lại thường là một bên đâm nhiều lúc khá rắc rối…
- Không định nói xấu người yêu cũ đó chứ? - Cô nhìn hắn khiêu khích.
- Anh chỉ nói thật, còn sự thật xấu hay đẹp là thực tế khách quan.
Cứ như vậy hai người “buôn” về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhi không hề nhận ra từ bao giờ Nhật đã trở nên thân thiết với mình theo một cách kỳ lạ nào đó. Vẫn cách nói năng “vỗ mặt”, vẫn đấu khẩu hết cỡ nhưng cô lại có thể nói với hắn rất nhiều chuyện mà đôi khi đến An cô còn không kể.
Tuy nhiên, vì đối phương là Hoàng Nhật nên Nhi chưa bao giờ mất cảnh giác.
- Bữa nay anh có đang quen ai không?
- Có, một em gái mới lọt top cuộc thi hoa hậu…
- Vậy thôi, hẹn anh bữa khác.
- Em sao đấy? Giận à?
- Sao em phải giận? - Giọng cô đầy ngạc nhiên mà qua điện thoại Nhật cũng nghe ra. - Em chỉ không muốn làm “em gái mưa” thôi. Lỡ bị chụp hình với anh thì em chết chìm trong nước bọt thiên hạ.
- Vớ vẩn, chả lẽ cứ có bạn gái là không được gặp ai khác?
- Anh gặp ai là việc của anh nhưng em không gặp anh!
- Em sợ dư luận thế à? - Hắn khiêu khích.
- Không sợ, nhưng anh chưa đáng để em phải chịu chửi rủa từ đám người không quen biết. - Cô thở hắt ra rồi dập máy.
Và trong suốt một tháng về Việt Nam công tác, chuyến đi dài hiếm hoi, Nhi không liên lạc với Nhật thêm lần nào. Cô thậm chí còn block số hắn thời gian này. Mãi tới lúc truyền thông rầm rộ tin hai người chia tay, cô mới mở lại.
“Phụ nữ phiền phức quá thể, ai cũng như ai.” Tin nhắn đầu tiên hắn gửi tới sau khi cô unblock.
“Đi vui vẻ, không tiễn.”
Điện thoại cô lập tức reo vang.
- Em không thấy mình đang làm quá à? Yêu đương với bạn bè chẳng ảnh hưởng gì…
- Em chỉ suy từ mình ra thôi. - Nhi ngắt lời. - Bạn trai em mà cứ qua lại với em gái mưa, bạn tri kỷ miết là em muốn điên luôn á.
- …
- Nguyên tắc của em đơn giản dữ lắm, cái mình không muốn thì không làm với người khác.
Và đó là lần hiếm hoi Nhật không tranh cãi đến tận cùng. Hắn cũng không tìm cách phá vỡ nguyên tắc của cô, chỉ trừ đôi dịp “lách luật”.
Như đợt mấy tháng liền Nhi không về Việt Nam thì Nhật có việc sang London vài hôm. Hắn không thèm gọi điện báo trước mà đợi sẵn ngoài cổng viện nghiên cứu đúng lúc cô đi làm về. Tất nhiên, ngay khi vừa yên vị trong quán café thì Nhi lại hỏi đúng câu hỏi quen thuộc như một nghi thức bắt buộc.
- Có nhất thiết không? - Nhật nhăn mặt. - Mấy tháng rồi anh mới gặp em đấy.
- Dạ, có.
Thấy Nhi nắm quai túi xách toan đứng lên, hắn liền nhún vai:
- Không ai cả… ừm, thật ra là chia tay rồi.
- Ủa, chia tay hồi nào? Hôm bữa còn rầm rộ trên báo mà.
- À… - Nhật rút điện thoại, vừa bấm nút gọi vừa nói. - lúc này.
Nhi đang há hốc mồm chưa kịp hiểu hắn nói gì thì loa ngoài điện thoại oang oang tiếng trả lời:
- Dạ, em nghe… - Giọng cô nàng nào đó ngọt tới không thể ngọt hơn.
- Ờ, anh chỉ gọi điện để chia tay với em thôi… Vậy nhé, chúc em hạnh phúc!
Nhật dập máy, nhìn Nhi nhún vai:
- Được chưa? Anh độc thân rồi.
- Anh… - Cô chỉ vào hắn, lắp bắp không nói nên lời.
- Chả sao đâu, không cần cảm động như thế. - Hắn khoát tay. - Mấy hôm nữa anh về, thích thì nối lại là được.
- Lỡ cổ không chịu hoặc quen người khác thì sao?
- Thì anh cũng quen người mới, càng tốt chứ sao.
Nhi nhăn mặt như uống phải thìa thuốc đắng:
- Nghe mắc ói…
- Anh chỉ khác người ta ở chỗ anh dám nói thẳng những gì mình nghĩ. Chứ em mà biết thiên hạ nghĩ gì thì có mà ói luôn khỏi mắc.
- …
- Em phải tin anh, anh sẽ không để em làm trái với quy tắc sống của em. - Hắn nhìn thẳng vào mắt cô. - Nên từ giờ không cần hỏi anh cái câu vô vị đó nữa. Nếu anh có bạn gái, anh sẽ tự tránh em ra, vậy được chưa?
Trước khi Nhi kịp trả lời, Nhật đã đứng dậy:
- Đi ăn thôi, anh đói rồi.
Và buổi tối hôm ấy là khoảng thời gian Nhi vui nhất trong vài tháng gần đây, kể cả khi cô không muốn thừa nhận đi chăng nữa. Cô cùng hắn trò chuyện thoải mái về mọi thứ diễn ra xung quanh, từ công việc tới đời sống cá nhân. Thực tế là chưa bao giờ cô thấy nhàm chán bên cạnh Nhật. Trong mắt Nhi, vẻ nhã nhặn điềm đạm của Quân quá nhạt nhẽo, kiểu cách của Thành quá cứng nhắc hay phần đông đàn ông cô quen biết thì quá phô trương, đến độ lố bịch. Nhật thì ngược lại, rất thành thật, hay đúng hơn là hắn chẳng buồn bận tâm đến bất cứ ai để che giấu bản thân. Hắn cũng chưa từng cố ra vẻ mà đơn giản là chất ngang tàng tự nhiên toát ra hơi thở đã là quá đủ thay thế mọi lời nói.
“Ting…” Điện thoại của Nhi báo chuông tin nhắn.
Vừa đọc kỹ đôi dòng ngắn ngủi, cô bỗng hơi tái mặt, quơ vội túi xách đứng lên dù chưa kịp ăn tráng miệng.
- Em có chút việc phải đi liền, xin lỗi anh ha, bữa sau em mời.
Trước cả khi Nhật kịp trả lời, Nhi đã quay lưng. Đôi chân dài thẳng tắp sải bước tự tin trên đôi giày cao vút toả ra một sức hút vô cùng khó cưỡng.
Nhưng hắn chỉ lặng lẽ uống hết cốc café, tay liên tục lướt điện thoại kiểm tra công việc thay vì dõi theo bóng hình vừa khuất sau cánh cửa.
………………
Bẵng đi một thời gian Nhật mới trở lại London cho chuyến công tác ngắn ngày. Nhi là một trong những điều hắn nghĩ đến đầu tiên ngay sau khi xong việc. Nhưng kỳ lạ thay, điện thoại của cô luôn trong tình trạng tắt máy, ngay cả Sean cũng không biết cô ở đâu vì Nhi đã xin nghỉ phép được một tuần.
Không cần tốn thêm phút nào, Nhật vội vàng gọi An hỏi địa chỉ nhà cô rồi lao tới với tốc độ nhanh nhất. Hắn vừa bấm chuông, vừa dùng hết sức bình sinh đập cửa.
- Chi vậy? - Trước sự ngỡ ngàng của Nhật, Nhi ngơ ngác nhìn hắn. Tóc cô bù xù bết rệt như thể cả tuần chưa gội, quầng mắt thâm đen, tròng mắt lờ đờ đỏ khè, bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ, thậm chí còn ống thấp ống cao. - Ủa, sao anh biết nhà em?
- Em, em có sao không? - Hắn siết chặt bả vai cô, hỏi lớn.
- Sao trăng gì? Anh bệnh hả? - Một tay cô che miệng ngáp dài, tay kia nắm cổ tay hắn kéo vào nhà.
Cuối cùng sau vài câu hỏi thì Nhật mới vỡ lẽ chuyện có người làm việc xuyên nhiều ngày, tắt điện thoại để tập trung tối đa chứ không phải đột quỵ hay bị bắt cóc.
- Anh lại xem phim nhiều quá hả? - Nhi vặn vẹo người. - Anh ăn gì chưa? Ăn với em nghen.
Nhật cảm thấy hơi ngờ ngợ. Cách cư xử của cô có gì đó kỳ lạ. Bình thường với tình trạng này, Nhi sẽ chẳng ngần ngại mặc hắn ngồi một mình mà bỏ đi ngủ.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Em vào tắm gội cho tỉnh táo đi đã. Anh dọn cơm cho.
Nửa tiếng sau, Nhi đầu tóc gọn gàng trong bộ đồ phẳng phiu tươm tất ngồi đối diện Nhật bên mâm cơm tuy toàn món cơ bản nhưng không hề sơ sài.
- Em khác An thật đấy. - Hắn cười. - Anh đến nhà An phần nhiều chỉ được ăn mì gói.
- Con nhỏ đó quá trời may mắn vì ăn tầm bậy tầm bạ miết mà không mập, chả bù với em. Em mỗi bữa phải tính toán dữ lắm không là lên kí liền.
Nhật gắp vài gắp, nhìn cô nhai nuốt trệu trạo không có vẻ gì là ngon miệng, cuối cùng chống đũa:
- Có chuyện gì nói anh nghe xem.
Nhi chớp mắt nhìn hắn, chút do dự thoáng qua. Dường như cô chưa biết bắt đầu thế nào.
- Ra sofa ngồi đi, anh pha café cho em. - Hắn mỉm cười. - Yên tâm, anh có cả tối rảnh rỗi, em cứ từ từ kể rõ đầu đuôi.
Vấn đề của Nhi bắt đầu từ chính tin nhắn cô nhận được trong lần cuối ngồi với hắn.
“Mày biết tin gì chưa? Giám đốc dự án đã đồng ý kết quả sơ bộ rồi, chuẩn bị nộp báo cáo nghiên cứu lên hội đồng. Vui không? Sean.”
Lẽ ra đây phải là tin rất vui đối với Nhi bởi sau nhiều năm miệt mài, cuối cùng nghiên cứu điều trị ung thư bằng liệu pháp tế bào đích đã chuẩn bị hoàn thành. Kết quả rất khả quan, nếu không có gì thay đổi, bệnh nhân sẽ sớm được tiếp cận phác đồ mới trên diện rộng. Còn bản thân nhóm nghiên cứu cũng sẽ rất có tên tuổi trong giới.
Thế nhưng tận đáy lòng, cô lại có những gờn gợn. Suốt quá trình tổng hợp và phân tích dữ liệu, Nhi đã nảy sinh một số nghi ngờ, dù chưa chắc chắn nhưng lại không thể gạt đi. Cụ thể, nếu phân chia tình nguyện viên theo độ tuổi hay khu vực địa lý thì kết quả khá tương đồng, tuy nhiên, nếu nhóm theo chủng tộc thì lại có một chút khác biệt. Điều này gợi cô nghĩ tới một yếu tố nào đó liên quan tới gene đã ảnh hưởng lên quá trình điều trị. Dù sai số không quá lớn nhưng vẫn làm cô ít nhiều sứt mẻ tự tin với quyết định của ban chủ nhiệm dự án.
- Em đã kiến nghị. - Nhi thở dài. - Nhưng mấy thầy bảo sai số chưa đủ lớn… Nếu là ngày xưa thì chắc em cũng tin.
- Tại sao bây giờ em không tin?
- Nhờ anh đó. - Cô nhìn thẳng vào hắn. - Anh đã giúp em có cái nhìn đa chiều và… thực tế hơn. Sự thật thì dự án này đã kéo dài và ngốn một số tiền quá lớn. Công ty chủ quản đang sốt ruột. Nếu kiến nghị của em thành công thì sẽ phải mất rất nhiều thời gian để lật ngược lại từng bước nghiên cứu, phân tích lại toàn bộ dữ liệu… Chưa kể, nêu ra vấn đề chủng tộc là vô cùng nhạy cảm…
- Vì thế nên em chán đời nằm nhà hả? - Nhật hơi nhướng mày.
- Không, em ở nhà viết bài phản biện. Kể cả hội đồng thẩm định có thông qua nhưng nếu em công bố bài viết của em thì sẽ rất thu hút dư luận, buộc ban dự án phải điều tra lại… - Nhi vò đầu. - Có điều, em không thể quyết định là có nên công bố hay không.
- Tại sao?
- Nếu công bố, chắc chắn em sẽ gây thù chuốc oán với rất nhiều người, sẽ bị tẩy chay hay thậm chí bị ép nghỉ việc… Ba mẹ kêu em thôi, dù sao những gì em nghĩ cũng chỉ là nghi ngờ, đâu đáng hi sinh quá nhiều để khăng khăng bảo vệ một thứ mơ hồ chứ.
- …
- An thì nói ngược lại, con nhỏ kêu em không phải sợ vì mình làm đúng, cùng lắm nghỉ việc qua chỗ khác làm.
- Còn em nghĩ thế nào? - Nhật nhẹ nhàng hỏi.
- Em không rõ. - Cô thở dài. - Chỉ là lời khuyên từ cả hai phía đều khá phiến diện. Ba mẹ không biết rằng với khoa học, một chút sai lệch tưởng không đáng kể lại có thể gây hậu quả khôn lường. Lương tâm nghề nghiệp em không cho phép… Còn An cũng không hiểu là công việc của em không giống con nhỏ. Đối với nhỏ, làm công ty nào không quá quan trọng miễn là được làm kế toán, nhưng em thì ngược lại… Mỗi dự án tham gia, em đều bỏ vô tất cả tâm huyết, sức lực, thời gian, hi vọng, đâu thể nói đơn giản bỏ là bỏ… Em không thể phẩy tay mặc kệ bao nỗ lực sắp tới ngày thành công lại bị tước hết.
Nhật im lặng lắng nghe mà không nói gì, điều khá trái ngược với hắn thường ngày. Nhi bất giác nhói qua chút thất vọng rất khó tả. Cô đã mong hắn nói gì đó giúp mình thấy khá hơn bất kể quyết định thế nào. Chẳng rõ từ bao giờ cô lại vô thức dựa dẫm vào Nhật như vậy. Tuy chưa từng đòi hỏi bất kỳ lợi ích gì nhưng Nhi lại thường tìm thấy ở hắn giải pháp cho những vấn đề riêng. Năng lượng tích cực toả ra từ hắn đã tác động nhiều tới cô, vì thế, sự im lặng của Nhật lần này làm cô không khỏi bối rối.
Cứ như vậy, mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng cho tới lúc Nhi trượt người xuống sofa, chìm vào giấc ngủ mê mệt sau nhiều đêm thức trắng.
…….
Khi Nhi mở mắt, mặt trời đã sáng rực rỡ. Cô nhận ra mình vẫn đang nằm trên sofa, tư thế không đổi, chỉ có thêm chiếc chăn đắp ngang người. Nhật đã về từ lúc nào nhưng trên bàn là bữa sáng kèm cốc café nguội ngắt. Bên dưới tách café lấp ló tờ giấy note vàng, nét chữ rất phóng khoáng dù hơi khó đọc.
“Có một câu không bao giờ sai là thế này, ‘mình không vì mình trời chu đất diệt’, muốn làm gì thì cứ vì mình trước đã. Không chỉ vì lợi ích mà còn vì sự thoả mãn của bản thân. Bất cứ vấn đề nào cũng đều có giải pháp, em cứ bình tâm suy nghĩ, từ từ sẽ ra. Không cần để ý quá nhiều những lời khuyên răn bên ngoài vì chỉ có em mới biết điều gì là tốt nhất cho mình.”
Nhi đọc đi đọc lại tin nhắn của Nhật, tuy không trực tiếp khuyên cô nên làm gì thì ít nhất cô vẫn thấy được cổ vũ khá nhiều. Cô bỏ nốt ba ngày phép còn lại hoàn thành báo cáo nhưng không xốc nổi quyết định ngay. “Tuỳ cơ ứng biến”, tốt nhất là thăm dò thái độ của mọi người trước.
- Mấy ngày vừa rồi mày ở nhà làm gì? - Sean chép miệng ngay khi gặp cô.
- Ờ… ngủ. - Nhi thờ ơ đáp, tạm thời chưa muốn trao đổi chuyện này với hắn.
Cả hai vừa tán gẫu mấy chuyện tầm phào, vừa lững thững đi tới phòng họp. Hôm nay họp toàn ban dự án, hẳn là để chính thức tổng kết, thông báo kết quả nghiên cứu. Nhi cố tỏ ra bình thường nhưng những ngón tay búp măng siết tập hồ sơ tới trắng bệch. Nếu đứng lên phản bác, cô - một tiến sĩ trẻ chưa mấy tiếng tăm - sẽ phải đối đầu với những giáo sư đầu ngành. Khả năng thành công sẽ là bao nhiêu?
- Ủa, ai kia? - Nhi giật áo Sean hỏi nhỏ khi nhận ra vài gương mặt lạ.
- Đại diện công ty chủ quản. - Hắn thì thầm đáp. - Ngồi giữa là Henry McGuire, phó tổng giám đốc.
Cô khẽ gật đầu, nhanh chóng tìm chỗ ngồi vì cô và Sean là những người cuối cùng bước chân vào phòng họp. Ngay khi tất cả đã ổn định, Henry lên bục cầm mic, giọng đanh gọn:
- Chúng tôi tới hôm nay để chia tay. - Đợi tiếng ồ ngạc nhiên chấm dứt, ông ta tiếp tục. - Vì một vài lý do, chúng tôi quyết định chuyển giao dự án cho đơn vị bảo trợ mới. Mọi giấy tờ thủ tục đã xong, anh ta sẽ tới gặp mọi người ngay bây giờ.
Giữa lúc nhóm dự án còn sôi nổi bàn tán trước thông tin đầy bất ngờ thì tiếng bước chân ngoài hành lang đã hút toàn bộ sự chú ý của những ai có mặt trong phòng.
Khác mọi người, Nhi khá thờ ơ việc dự án “thay tên đổi chủ”, tâm trí cô vẫn nằm trọn ở bản báo cáo đang ôm trong tay. Thế nhưng khi cánh cửa vừa hé mở, tim cô đột nhiên ngừng đập mấy giây. Phải chớp mắt mấy cái cô mới dám tin mình không nhận nhầm.
Nhật từ tốn bước vào, đôi chân dài sải những bước vững chãi, tràn ngập tự tin. Trên người hắn là bộ vest đen vừa khít, thay cho nét bông đùa thường ngày là vẻ nghiêm túc cực kỳ chuyên nghiệp. Khuôn mặt, vóc dáng lẫn tác phong khiến Hoàng Nhật nổi bật, lấn át tất cả mọi người xung quanh. Nhi bị hút theo từng cử chỉ của hắn như bị thôi miên, từ động tác chỉnh lại cà-vạt, cái nghiêng người cho đến nụ cười mỉm “khuynh thành khuynh quốc”.
- Xin chào, tên tôi là Nhật, như anh Henry đã giới thiệu, tôi đại diện cho công ty chủ quản mới của dự án. Vì là người mới, tôi muốn được nghe báo cáo đầy đủ về nghiên cứu…
Nhi dám thề rằng Nhật đã nháy mắt khi nhìn lướt qua cô. Trong khoảnh khắc, lần đầu tiên cô nhận ra khuôn mặt như tượng tạc đó thật sự đẹp thế nào, ánh mắt ngạo nghễ kia hút hồn đến mức nào.
Tim cô bỗng đập rộn, một cảm xúc kỳ quái chưa từng có xuất hiện.
Nhật ngồi ghế đầu, chăm chú lắng nghe từng thành viên phụ trách ban dự án trình bày. Cuộc họp kéo dài tới tận chiều, cuối cùng hắn quay trở lại bục phát biểu:
- Tôi theo dõi rất kỹ báo cáo của mọi người, tôi đồng ý là kết quả khá khả quan, có điều, cá nhân tôi thấy có mấy vấn đề như sau…
Và hắn nhắc lại ý kiến của Nhi, không những đầy đủ mà còn đi sâu phân tích tỉ mỉ ngoài những gì cô đã đề cập. Toàn bộ ban dự án đơ người vì sốc. Thứ nhất, họ không thể ngờ một kẻ nom giống diễn viên hơn là doanh nhân lần đầu tham gia một dự án khoa học mà lại nắm cực chắc kiến thức chuyên môn. Và thứ hai, quan trọng hơn, chỉ sau một buổi họp hắn lại có thể nhìn ra và bắt bẻ một vấn đề rất nhỏ ẩn dưới hàng núi dữ liệu.
Riêng về phần Nhi, chưa bao giờ trong đời cô có một cảm giác hả hê đến vậy khi được chứng kiến những kẻ ngày thường hay lên mặt quát nạt chuyên gia cấp thấp như mình và Sean giờ khép nép, khúm núm trước từng cái liếc mắt của Nhật. Những lời lẽ ngông cuồng, trơ tráo trước đây của hắn đang được hoạt cảnh hiện tại minh hoạ vô cùng sống động. Cô vẫn chưa thể tin có ngày mình lại vào vai “nữ chính” và càng khó tin hơn nữa khi “người hùng” là Hoàng Nhật.
- Với tư cách là người bảo trợ dự án, tôi đề nghị ban phụ trách kiểm tra lại công trình và viết báo cáo mới lên cho tôi. - Hắn đanh thép chốt hạ.
Cuộc họp vừa kết thúc, Nhi lẳng lặng rời viện chạy vội về nhà. Cô biết ai sắp ghé thăm mình.
- Anh muốn em sốc chết hả? - Cô kêu lên ngay khi hắn xuất hiện bên ngưỡng cửa. - Em tưởng anh về Việt Nam từ hôm bữa…
- À, anh ở thêm mấy ngày xử lý vụ này. - Nhìn mặt Nhi vẫn tái mét, ngơ ngác, Nhật cười. - Anh chẳng bảo với em là luôn có giải pháp cho mọi chuyện còn gì? Anh không đưa được cho em lời khuyên nào, anh là trọc phú nên sẽ giải quyết vấn đề theo kiểu trọc phú, vậy thôi.
- …
- Hôm trước lúc em ngủ, anh có mạn phép đọc báo cáo của em, anh nghĩ những phân tích đó để anh nói ra tiện hơn, em sẽ không bị ảnh hưởng. Dù sao thì điều em muốn cũng chỉ là hoãn công bố, điều tra lại kỹ càng, đúng không?
- Dạ, nhưng sao anh hiểu sâu vậy? Em nhớ lần trước…
- Anh vẫn nhìn ngó lĩnh vực khoa học, vì lần trước suýt bị lừa nên anh có bỏ thời gian tìm hiểu nhiều hơn… - Hắn nhún vai.
Mặc dù cách Nhật nói nghe rất đơn giản nhưng hơn ai hết, Nhi biết hắn đang khiêm tốn, điều tưởng như không thể tồn tại ở hắn. Đối với phần đông người ngoài ngành, nắm được thuật ngữ chuyên môn đã là cả vấn đề, đừng nói tới am hiểu kỹ càng và chủ động phản biện với một dự án chuyên sâu như vậy.
- Nhưng mua lại cả dự án… quá trời tiền… - Cô lắp bắp.
- Em với An vẫn bảo anh chẳng có gì ngoài tiền mà. - Hắn vỗ nhẹ lên vai cô, thái độ nghiêm túc trở lại. - Đừng áy náy, đúng là anh có ý giúp em nhưng không phải anh không có lợi. Anh đọc kỹ rồi, nghiên cứu này rất hứa hẹn, hơn nữa, việc em phản bác không sai, nếu không phải em, sớm muộn cũng sẽ có người tìm ra nên cần làm rõ trước.
- Coi nào, giờ anh thành boss của em rồi ha?
- Ừ! Thật ra anh có thể đề bạt em làm giám đốc dự án nhưng như thế không hay lắm, người ta sẽ ghen ghét, soi mói rồi gây sự. Chưa kể em cũng chưa đủ kinh nghiệm. Giờ cứ làm việc như bình thường, nếu cần gì hay có vấn đề gì thì báo ngay cho anh.
- Cảm… cảm ơn anh…
- Không cần. - Hắn mỉm cười. - Anh bảo rồi, bất kể làm ăn hay trong đời sống cá nhân, anh không chịu lỗ nhưng đối tác của anh cũng chưa bao giờ bị thiệt.
Nhi im lặng, đầu hơi cúi, tay nắm chặt cốc nước. Từ lúc Nhật bất ngờ xuất hiện giữa cuộc họp, ấn tượng của cô về hắn đã đổi khác rất nhiều. Hình ảnh cậu ấm lông bông, hợm hĩnh trước giờ bị thay thế hoàn toàn bởi người đàn ông tài năng, mạnh mẽ và trưởng thành.
Một cảm giác ấm áp bỗng len lỏi làm tim cô đập mạnh. Nhi hắng giọng, cố che đi bối rối:
- Đã tính mua lại dự án, sao anh còn viết note kêu em suy nghĩ tìm giải pháp?
Nhật nheo mắt nhìn Nhi. Chút phớt hồng lướt qua gò má cô không lọt khỏi mắt hắn. Hắn tặc lưỡi:
- Thủ tục sang tên đổi chủ khá phức tạp… trong lúc anh bận rộn mà em nằm nhà ngủ ngon có vẻ không hợp lý lắm. Anh mất công thì em cũng phải tốn sức mới đúng.
Nhi ngẩng đầu lườm hắn sắc lẹm. Trong chớp mắt chút mất tự nhiên vừa xong biến mất. Cô chống nạnh:
- Đừng tưởng giờ anh là boss thì em sợ anh nha!
- Không phải tưởng mà sự thật là thế. - Nhật nhún vai. - Đúng là em phải-sợ anh mà. Nếu không anh sẽ đuổi việc em.
- Anh nghĩ anh là ai? Đây là UK, anh đuổi cái coi, em kiện thấy mụ nội luôn đó.
- Em kiện thì anh hầu toà, làm gì mà căng. Kiện tụng ít nhất cũng lằng nhằng vài phiên, luật sư tranh biện này nọ sẽ vô cùng mất thời gian. Cứ cho là cuối cùng anh thua đi, anh sẽ phải đền bù cho em một gia tài nhưng khéo lúc đấy nghiên cứu hoàn thành rồi, và tất nhiên tên em sẽ không có trong công bố. - Hắn che miệng cười khùng khục.
- Anh…
- Thế nên em chọn tiền hay chọn sợ anh? Tuỳ em nhé, anh không ép.
Nhi nghiến răng, trợn mắt nhìn hắn.
- Em-sợ-anh. - Cô dằn từng tiếng.
- Vậy đi nấu cơm đi, anh đói rồi. - Nhật khoanh tay cười.
____________________
Duyên Nguyễn 2101 chap mới nha, đợt rồi hơi bận nên chưa up được, yên tâm, truyện này sẽ không drop đâu, hứaaa .