Chương 10
- Hoài An công tử, mời dùng nước.
- Hoài An công tử, mời dùng nước.
Linh Chi chui từ trong xe ngựa ra, đưa cho Hoài An bình nước. Cậu đón lấy, đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh.
Họ đang về kinh thành. Linh Chi nói Đại công chúa đang ở đó, có lẽ cả Điền Trung nữa. An Tường mất tích. Điền Trung bị bắt. Tất cả đều diễn ra trước mắt cậu. Đáng lẽ, cậu không nên yêu cầu hai người họ tham gia trò chơi này.
Linh Chi nhìn gương mặt u ám của Hoài An, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Công tử đừng lo! Nhị công chúa không phải người hiếu sát. Nàng ấy sẽ không hại Điền Trung công tử đâu.
Hoài An nhìn nàng, thở dài không tiếp lời. Vậy có nàng công chúa lương thiện nào lại ra mật lệnh giết chị gái mình?!
- Chị Linh Chi…
- Là Mộc Miên!
Hoài An ngạc nhiên. Linh Chi nhẹ nhàng nói tiếp:
- Linh Chi là kỹ danh thôi. Tên thật của thiếp là Mộc Miên.
Hoài An bối rối sửa lại:
- Chị Mộc Miên.
Nàng cười:
- Công tử gọi Mộc Miên là được rồi. Không cần gọi chị đâu.
Hoài An lắc đầu:
- Chị bao nhiêu tuổi?
Một thoáng bối rối lướt qua trên mặt Mộc Miên:
- Thiếp vừa qua mười tám.
Hoài An gật đầu:
- Em mới mười sáu. Gọi chị là đúng rồi.
Mộc Miên ngạc nhiên. Nàng trầm lặng nhìn Hoài An, sau đó mỉm cười:
- Vâng.
Hoài An hỏi:
- Chị biết Đại công chúa là người thế nào không?
Dù thế nào, bây giờ hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể thoát khỏi game. Nhiệm vụ chưa hoàn thành, Điền Trung và An Tường dù muốn cũng không thể thoát ra. Để bọn họ bị thương hay bị giết thì khủng bố lắm. Lần trước bị thương, cậu tưởng chết đến nơi mới có cơ hội dừng chơi. Sau này có bị thương nhẹ hay bầm tím cũng không thấy cái đồng hồ có tín hiệu gì. Muốn liên lạc với nhau cũng không thể. Có khi nào họ bỏ rơi các cậu rồi không?
Mộc Miên thấy Hoài An đột nhiên lơ đãng cũng không giận. Nàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng gọi cậu:
- Đại công chúa… là người đã cứu thiếp.
Hoài An giật mình lắng nghe:
- Trước kia, phụ thân thiếp làm quan trong kinh thành. Trong nhà cũng không gọi là giàu có, chỉ có một a hoàn hầu hạ mẫu thân. Mẫu thân thiếp không khoẻ, thường phải uống thuốc giữ thân, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc. Bình thường, phụ thân lên triều, thiếp ở nhà cùng mẫu thân may vá. Cuộc sống cứ yên bình trôi qua. Cho đến ngày, phụ thân nhận được một vụ án.
Mộc Miên cười buồn, ánh mắt nhìn xa xăm. Hoài An thấy rõ nỗi đau trong mắt nàng.
Giọng Mộc Miên tĩnh lặng:
- Phụ thân bị xử trảm. Thiếp và mẫu thân bị đày ra biên cương. Đường dài mệt nhọc, mẫu thân chịu không nổi đã đi theo phụ thân. Thiếp một mình bị mang đến biên cương chịu tội, lưu lạc vào tay bọn buôn người. Khi thiếp tưởng mọi chuyện đã kết thúc thì gặp được Đại công chúa. Nàng cứu thiếp khỏi quân doanh, để ở bên người…
Hoài An nhìn nụ cười buồn trên môi Mộc Miên, im lặng không lên tiếng. Nếu đã được cứu thoát sao còn phải lưu lạc chốn thanh lâu?
Mộc Miên nhìn Hoài An, mỉm cười:
- Thiếp làm ca kỹ chốn thanh lâu so với làm quân kỹ trong quân doanh thì tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa, cuộc sống này với thiếp cũng không có ý nghĩa gì. Nếu có thể giải oan cho phụ thân, thiếp thấy thật xứng đáng.
Hoài An do dự hỏi:
- Vụ án đó…
Mộc Miên cười:
- Một goá phụ viết đơn tố cáo Diên Vương bức chết con gái bà ta. Từ Quận Thành xa xôi lên kinh thành báo án. Cuối cùng cũng đến được tai hoàng thượng. Người ban thánh chỉ cho phụ thân thiếp điều tra. Kết luận có, Diên Vương phạm tội. Thánh chỉ trừng phạt chưa ban ra thì hoàng thượng đột nhiên băng hà. Triều đình rối loạn. Vụ án đó cũng rơi vào quên lãng.
Nụ cười của Mộc Miên vương chút thê lương:
- Rồi, một tháng sau, phụ thân thiếp vướng vào án tạo phản, cùng một trăm quan viên nữa bị chém đầu thị chúng. Người coi trảm là Diên Vương.
- Tại sao không trình án?
Mộc Miên cười. Nụ cười chua chát, mỉa mai:
- Công tử nói phải báo cho ai? Hoàng thượng băng hà, tân đế còn nhỏ. Hoàng cung tầng tầng lớp lớp bức tường, tầng tầng lớp lớp lính canh, đến khi nào một thảo dân như thiếp mới có thể báo án? Diên Vương thế mạnh quyền cao, lũ dân đen hèn mọn sao có thể đối kháng? Ngoài chuyện chấp nhận bị chà đạp, thiếp còn có thể làm gì?
Mộc Miên hơi giật mình. Nàng nhìn sang Hoài An cười dịu:
- Xin công tử đừng để ý! Mộc Miên có chút kích động thôi.
Hoài An lắc đầu. Cậu nghe còn khó chịu. Chị ấy làm sao chịu được suốt bao năm?
Hoài An bối rối tránh chủ đề khiến Mộc Miên đau lòng:
- Đại công chúa là người thế nào? Làm sao chị gặp được?
Mộc Miên mỉm cười, bức nước mắt vào trong. Nàng nói:
- Thiếp bị người đưa vào quân doanh đúng lúc Đại công chúa ngang qua. Người nhìn vào mắt thiếp, thở dài nói: “Con gái của Mộc Thang sao?” Rồi người mang thiếp về, để thiếp bên cạnh làm tỳ nữ.
Nàng hơi dừng lại, tư lự:
- Đại công chúa là người thế nào à? Thiếp nhớ nàng thường hay cười. Nói chuyện dịu dàng, cũng rất hay đùa.
Mộc Miên nhớ đến gương mặt khuynh thành kia, thở dài. Dù miệng nàng cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng. Thường ngồi ngẩn ở đình hoặc đánh cờ một mình. Lúc nào cũng rất cô độc.
Hoài An vô tình hình dung ra một cô gái xinh đẹp, thướt tha lại dịu dàng. Người như vậy mà bị chính em gái ruột hạ lệnh truy sát thì có chút đáng thương.
Cậu nhìn sang Mộc Miên, trong lòng dậy lên sự nể phục. Mười tám tuổi, hơn cậu có hai năm nhưng những gì chị ấy trải qua phải hơn cậu một đời. Từ ánh mắt, cử chỉ, lời nói đều rất lễ độ, cũng rất trưởng thành.
Hồng nhan bạc phận.
Đột nhiên trong đầu Hoài An hiện lên câu nói này. Cuộc sống này, vốn thật bất công.
Mộc Miên nhìn Hoài An, mỉm cười. Cậu tự hỏi, chị ấy cười vì phải cười hay thật sự muốn cười?
- Nếu không thích thì chị đừng cười. Chị cười rất đẹp nhưng đó không phải nụ cười.
Hoài An đột nhiên nói ra suy nghĩ của mình. Nụ cười của Mộc Miên khiến tim cậu đau nhói.
Nụ cười trên môi Mộc Miên cứng ngắc, lớp mặt nạ hoàn hảo của nàng cũng suýt chút thì bể đôi. Mộc Miên bối rối cúi đầu xuống, môi lại theo thói quen mỉm cười.
Hoài An nhìn nàng, nén tiếng thở dài. Cậu nhìn ra đường lớn, tập trung đánh xe ngựa, cố quên đi những suy nghĩ nặng nề.
***
Họ đang về kinh thành. Linh Chi nói Đại công chúa đang ở đó, có lẽ cả Điền Trung nữa. An Tường mất tích. Điền Trung bị bắt. Tất cả đều diễn ra trước mắt cậu. Đáng lẽ, cậu không nên yêu cầu hai người họ tham gia trò chơi này.
Linh Chi nhìn gương mặt u ám của Hoài An, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Công tử đừng lo! Nhị công chúa không phải người hiếu sát. Nàng ấy sẽ không hại Điền Trung công tử đâu.
Hoài An nhìn nàng, thở dài không tiếp lời. Vậy có nàng công chúa lương thiện nào lại ra mật lệnh giết chị gái mình?!
- Chị Linh Chi…
- Là Mộc Miên!
Hoài An ngạc nhiên. Linh Chi nhẹ nhàng nói tiếp:
- Linh Chi là kỹ danh thôi. Tên thật của thiếp là Mộc Miên.
Hoài An bối rối sửa lại:
- Chị Mộc Miên.
Nàng cười:
- Công tử gọi Mộc Miên là được rồi. Không cần gọi chị đâu.
Hoài An lắc đầu:
- Chị bao nhiêu tuổi?
Một thoáng bối rối lướt qua trên mặt Mộc Miên:
- Thiếp vừa qua mười tám.
Hoài An gật đầu:
- Em mới mười sáu. Gọi chị là đúng rồi.
Mộc Miên ngạc nhiên. Nàng trầm lặng nhìn Hoài An, sau đó mỉm cười:
- Vâng.
Hoài An hỏi:
- Chị biết Đại công chúa là người thế nào không?
Dù thế nào, bây giờ hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể thoát khỏi game. Nhiệm vụ chưa hoàn thành, Điền Trung và An Tường dù muốn cũng không thể thoát ra. Để bọn họ bị thương hay bị giết thì khủng bố lắm. Lần trước bị thương, cậu tưởng chết đến nơi mới có cơ hội dừng chơi. Sau này có bị thương nhẹ hay bầm tím cũng không thấy cái đồng hồ có tín hiệu gì. Muốn liên lạc với nhau cũng không thể. Có khi nào họ bỏ rơi các cậu rồi không?
Mộc Miên thấy Hoài An đột nhiên lơ đãng cũng không giận. Nàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng gọi cậu:
- Đại công chúa… là người đã cứu thiếp.
Hoài An giật mình lắng nghe:
- Trước kia, phụ thân thiếp làm quan trong kinh thành. Trong nhà cũng không gọi là giàu có, chỉ có một a hoàn hầu hạ mẫu thân. Mẫu thân thiếp không khoẻ, thường phải uống thuốc giữ thân, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc. Bình thường, phụ thân lên triều, thiếp ở nhà cùng mẫu thân may vá. Cuộc sống cứ yên bình trôi qua. Cho đến ngày, phụ thân nhận được một vụ án.
Mộc Miên cười buồn, ánh mắt nhìn xa xăm. Hoài An thấy rõ nỗi đau trong mắt nàng.
Giọng Mộc Miên tĩnh lặng:
- Phụ thân bị xử trảm. Thiếp và mẫu thân bị đày ra biên cương. Đường dài mệt nhọc, mẫu thân chịu không nổi đã đi theo phụ thân. Thiếp một mình bị mang đến biên cương chịu tội, lưu lạc vào tay bọn buôn người. Khi thiếp tưởng mọi chuyện đã kết thúc thì gặp được Đại công chúa. Nàng cứu thiếp khỏi quân doanh, để ở bên người…
Hoài An nhìn nụ cười buồn trên môi Mộc Miên, im lặng không lên tiếng. Nếu đã được cứu thoát sao còn phải lưu lạc chốn thanh lâu?
Mộc Miên nhìn Hoài An, mỉm cười:
- Thiếp làm ca kỹ chốn thanh lâu so với làm quân kỹ trong quân doanh thì tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa, cuộc sống này với thiếp cũng không có ý nghĩa gì. Nếu có thể giải oan cho phụ thân, thiếp thấy thật xứng đáng.
Hoài An do dự hỏi:
- Vụ án đó…
Mộc Miên cười:
- Một goá phụ viết đơn tố cáo Diên Vương bức chết con gái bà ta. Từ Quận Thành xa xôi lên kinh thành báo án. Cuối cùng cũng đến được tai hoàng thượng. Người ban thánh chỉ cho phụ thân thiếp điều tra. Kết luận có, Diên Vương phạm tội. Thánh chỉ trừng phạt chưa ban ra thì hoàng thượng đột nhiên băng hà. Triều đình rối loạn. Vụ án đó cũng rơi vào quên lãng.
Nụ cười của Mộc Miên vương chút thê lương:
- Rồi, một tháng sau, phụ thân thiếp vướng vào án tạo phản, cùng một trăm quan viên nữa bị chém đầu thị chúng. Người coi trảm là Diên Vương.
- Tại sao không trình án?
Mộc Miên cười. Nụ cười chua chát, mỉa mai:
- Công tử nói phải báo cho ai? Hoàng thượng băng hà, tân đế còn nhỏ. Hoàng cung tầng tầng lớp lớp bức tường, tầng tầng lớp lớp lính canh, đến khi nào một thảo dân như thiếp mới có thể báo án? Diên Vương thế mạnh quyền cao, lũ dân đen hèn mọn sao có thể đối kháng? Ngoài chuyện chấp nhận bị chà đạp, thiếp còn có thể làm gì?
Mộc Miên hơi giật mình. Nàng nhìn sang Hoài An cười dịu:
- Xin công tử đừng để ý! Mộc Miên có chút kích động thôi.
Hoài An lắc đầu. Cậu nghe còn khó chịu. Chị ấy làm sao chịu được suốt bao năm?
Hoài An bối rối tránh chủ đề khiến Mộc Miên đau lòng:
- Đại công chúa là người thế nào? Làm sao chị gặp được?
Mộc Miên mỉm cười, bức nước mắt vào trong. Nàng nói:
- Thiếp bị người đưa vào quân doanh đúng lúc Đại công chúa ngang qua. Người nhìn vào mắt thiếp, thở dài nói: “Con gái của Mộc Thang sao?” Rồi người mang thiếp về, để thiếp bên cạnh làm tỳ nữ.
Nàng hơi dừng lại, tư lự:
- Đại công chúa là người thế nào à? Thiếp nhớ nàng thường hay cười. Nói chuyện dịu dàng, cũng rất hay đùa.
Mộc Miên nhớ đến gương mặt khuynh thành kia, thở dài. Dù miệng nàng cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng. Thường ngồi ngẩn ở đình hoặc đánh cờ một mình. Lúc nào cũng rất cô độc.
Hoài An vô tình hình dung ra một cô gái xinh đẹp, thướt tha lại dịu dàng. Người như vậy mà bị chính em gái ruột hạ lệnh truy sát thì có chút đáng thương.
Cậu nhìn sang Mộc Miên, trong lòng dậy lên sự nể phục. Mười tám tuổi, hơn cậu có hai năm nhưng những gì chị ấy trải qua phải hơn cậu một đời. Từ ánh mắt, cử chỉ, lời nói đều rất lễ độ, cũng rất trưởng thành.
Hồng nhan bạc phận.
Đột nhiên trong đầu Hoài An hiện lên câu nói này. Cuộc sống này, vốn thật bất công.
Mộc Miên nhìn Hoài An, mỉm cười. Cậu tự hỏi, chị ấy cười vì phải cười hay thật sự muốn cười?
- Nếu không thích thì chị đừng cười. Chị cười rất đẹp nhưng đó không phải nụ cười.
Hoài An đột nhiên nói ra suy nghĩ của mình. Nụ cười của Mộc Miên khiến tim cậu đau nhói.
Nụ cười trên môi Mộc Miên cứng ngắc, lớp mặt nạ hoàn hảo của nàng cũng suýt chút thì bể đôi. Mộc Miên bối rối cúi đầu xuống, môi lại theo thói quen mỉm cười.
Hoài An nhìn nàng, nén tiếng thở dài. Cậu nhìn ra đường lớn, tập trung đánh xe ngựa, cố quên đi những suy nghĩ nặng nề.
***