Game nhập vai - Cập nhật - Lạc Lạc Tử

christie_hoang

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/15
Bài viết
327
Gạo
400,0
Chương 20

Mộc Miên xuống xe ngựa. Nàng nhìn cánh cổng lớn đang đóng chặt, lòng rối như tơ vò. Cánh cổng đó, bước vào rồi sẽ không còn mạng bước ra nữa.

Diệp Nương nhìn Mộc Miên, lạnh lùng nói:

- Kẻ kia sắp ra rồi. Ngươi tự lo liệu đi.

Mộc Miên lấy lại tinh thần, nhún người hành lễ với Diệp Nương:

- Mộc Miên đa tạ cô nương đã bảo vệ suốt dọc đường đến kinh thành.

Diệp Nương nhìn Mộc Miên, có chút thương hại. Nàng đưa cho cho Mộc Miên một mảnh giấy, nói nhỏ:

- Mật lệnh của chủ tử. Ngươi tự thân bảo trọng!

Mộc Miên mỉm cười nhận lấy, bình tĩnh nhìn Diệp Nương đánh xe ngựa vào dòng người.

Còn lại một mình, Mộc Miên chợt bình tĩnh lạ. Cảm giác sợ hãi đã bay biến, chỉ còn chút cô độc. Mạng này, không thể giữ được nữa. Nàng không hối hận, chỉ có lưu luyến. Giá mà được gặp công tử ấy một lần.

Két.

Cánh cổng đỏ mở ra, Hải Đăng cùng một đám tuỳ tùng bước nhanh ra ngoài. Một lão già giữ chặt tay hắn, hoảng hốt:

- Thiếu gia! Người không thể đi được! Vết thương của người còn chưa lành.

- Tránh ra!

Hải Đăng nóng nảy hất lão quản gia ra, vội vã bước tới. Hắn phải đi tìm Linh Chi. Hai tháng nay nàng lưu lạc bên ngoài, không người chăm sóc, lại còn là một cô nương. Chẳng may…

- Thiếu gia! Không được mà! Lão gia mà biết sẽ đánh người chết mất!

- Muốn đánh muốn giết thì tuỳ!

Hắn nhảy lên ngựa định đi nhưng chợt dừng lại. Máu trong người dường như đông lại, tay chân cứng ngắc chẳng thể cử động. Cả những tiếng xôn xao cũng chẳng nghe thấy. Tầm mắt chỉ còn duy nhất một người.

Hình dáng ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, hắn đều thấy hằng đêm nhưng chưa bao giờ chân thật đến vậy.

Hải Đăng chật vật nhảy xuống ngựa, đi như bò về phía Mộc Miên. Hắn run rẩy chạm vào nàng, ôm thật chặt. Trái tim và cơ thể dường như run lên. Nước mắt hắn rơi trong sự kinh hoàng của mọi người xung quanh nhưng Hải Đăng không biết gì. Hắn chỉ biết người trong vòng tay mình, chân thật đến ngỡ ngàng.

Mộc Miên lặng lẽ đứng im trong cái ôm chiếm hữu. Nàng biết! Địa ngục chỉ mới bắt đầu.

***

- Chi nhi?

- Thiếp ở đây!

Mộc Miên dịu dàng vuốt tóc người đang nằm trên đùi mình. Hải Đăng mỉm cười, vùi mặt vào bụng nàng, hít hà mùi thơm ngọt ngào.

Mộc Miên nhỏ nhẹ:

- Công tử không hỏi thiếp làm thế nào về được kinh thành à?

Hải Đăng dụi đầu sâu hơn vào bụng Mộc Miên:

- Không! Nàng ở đây. Vậy là đủ rồi!

Mộc Miên nhỏ nhẹ:

- Người từng hứa sẽ cho thiếp một ngôi nhà đúng nghĩa.

Hải Đăng ngẩng đầu lên, kiên định nói:

- Ta nhất định sẽ làm được!

Mộc Miên dịu dàng cười:

- Thiếp muốn phủ Nhị công chúa. Người cho được không?

Hải Đăng ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Mộc Miên:

- Nàng muốn đến sống trong phủ Nhị công chúa?

Mộc Miên gật đầu:

- Thiếp muốn nhìn thấy nàng ấy, người đã ra lệnh giết thiếp.

Hải Đăng lắc đầu:

- Nguy hiểm lắm! Đó là nhà của nàng ta. Dù ta ở bên nàng cả ngày cũng không phòng hết được biến cố.

- Thiếp đã suýt chết! Chàng nói thiếp đáng bị như vậy sao?

Hải Đăng không nói gì, tư lự nhìn ra cửa sổ.

Lần này Quế Chi thực sự đã quá tay. Nàng ta nên biết ai là người có thể đụng vào, còn ai là người phải tránh xa. Cho nàng ta một bài học cũng không phải là không được. Ít nhất cũng để cho nàng ta biết giới hạn là thế nào.

Hải Đăng nhìn Mộc Miên, kiên quyết:

- Không được rời khỏi ta dù chỉ một bước.

Mộc Miên mỉm cười gật đầu.

Ngày hôm sau, nàng cùng Hải Đăng đến phủ Nhị công chúa làm khách. Đương nhiên, Nhị công chúa không ra mặt nhưng toàn bộ phủ đều bị xáo trộn. Không một ai dám bất kính với Hải Đăng nhưng cũng không ai cho họ cái nhìn tốt. Mộc Miên mỉm cười cho qua, tìm mọi cách để biết thông tin về Hoài An.

Hải Đăng ở phủ Nhị công chúa một bước cũng không rời Mộc Miên, thậm chí còn ngủ lại với nàng. Gia nhân trong phủ sắp tức điên rồi mà Nhị công chúa vẫn không hề xuất hiện, dù chỉ một lần. Ngược lại, có một vị công tử đến gặp Mộc Miên. Vừa nhìn thấy, nàng đã bị doạ cho giật mình.

Vị công tử này… là người đi cùng Hoài An? Điền Trung công tử?

Điền Trung nhìn Mộc Miên, mỉm cười:

- Chị Linh Chi, lâu rồi không gặp.

Mộc Miên vô thức nhìn quanh:

- Hoài An bị bắt rồi, hiện đang trong đại lao. Xin hãy cứu chàng ấy!

Không để Điền Trung kịp trả lời, Mộc Miên đã rời đi. Nàng không thể để người khác nhìn thấy nàng nói chuyện với Điền Trung. Chuyện của chủ tử sắp thành. Nàng không thể dừng lại.

***

Hải Đăng đang ngồi đọc sách thì Mộc Miên về. Hắn hỏi:

- Nàng vừa đi đâu vậy?

Mộc Miên nhu thuận:

- Thiếp ở trong bếp nấu canh cho công tử.

Hải Đăng thở dài, bước đến ôm Mộc Miên vào lòng:

- Chi nhi, ta nhận được thư của phụ thân.

Mộc Miên chỉ đáp lại qua loa:

- Vương gia lại mắng chàng sao?

Hải Đăng vùi mặt vào mái tóc của nàng, trầm giọng:

- Ông ấy muốn ta nhanh chóng thành thân. Hụ! Hụ!

Mộc Miên lạnh lùng nhìn ra cửa sổ. Hải Đăng trên người nàng bắt đầu nặng hơn, cuối cùng là ngã dần xuống đất. Mộc Miên hít sâu một hơi, hoảng hốt gọi:

- Người đâu? Nhanh gọi thái y! Công tử! Công tử!

Gia nhân xung quanh nhanh chóng chạy vào. Kẻ dìu Hải Đăng lên giường, kẻ gọi thái y. Bắt mạch, sắc thuốc, chẩn đoán đến hơn nửa đêm. Cả phủ công chúa tất bật trong ngoài. Tin tức thế tử Diên Vương trúng độc trong phủ công chúa nhanh chóng lan khắp kinh thành, vào tận hoàng cung. Nhị công chúa Quế Chi thuỷ chung vẫn không xuất hiện.
 

christie_hoang

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/15
Bài viết
327
Gạo
400,0
Chương 21

Dù cả thế gian đang chuẩn bị đón phong ba. Nơi nơi đều dấy lên căng thẳng và phòng bị thì vẫn còn một nơi yên bình. Nơi thời gian không là gì cả. Nơi mà những toan tính thù hằn chỉ còn là cát bụi. Nơi đó, là nơi chỉ có tù nhân đang chờ chết.

Trong đại lao tối tăm và ẩm thấp, vẫn có một căn phòng đặc biệt, giam những tù nhân đặc biệt. Là nơi duy nhất có ánh sáng và yên bình.

- Cậu cũng đến thử nghiệm game à?

Ngôn từ quen thuộc làm Hoài An giật mình. Cậu ngạc nhiên nhìn vào góc tối trong phòng. Ở đó cộm lên một bóng đen hình người. Sự tồn tại rất mông lung. Vậy mà bao ngày qua, Hoài An còn nghĩ mình ở đây một mình.

Hoài An đến gần, nghi ngờ nhìn người nọ. Chỉ thấy mái tóc dài rối bù che khuất gương mặt. Bộ quần áo tù nhân nhàu nhĩ, bẩn thỉu. Chân tay lộ ra ngoài khẳng khiu đen đúa. Giọng nói khàn khàn chẳng thể phân nổi là nam hay nữ. Hoài An sợ hãi. Không phải là chị chứ? Nhưng rồi cậu nhanh chóng thở phào, nhận ra người nọ là đàn ông. Không thể là Diệu Linh được.

Người đó thấy Hoài An nghiên cứu mình cũng không giận. Chờ cậu đến gần, người đó nói:

- Đừng sợ! Chúng ta giống nhau, đều cùng đến từ một nơi.

Hoài An nghi ngờ:

- Anh cũng đến tham gia thử nghiệm game à?

Người đó cười thảm:

- Tôi tên là Vân Ngụ, là trinh sát cục điều tra.

Không để ý đến vẻ ngạc nhiên của Hoài An, Vân Ngụ nói tiếp:

- Tôi vốn nhận nhiệm vụ điều tra Hoa Bác, chính là người đàn ông sáng chế ra trò chơi, cũng là người đưa chúng ta tới đây.

Vân Ngụ dừng lại, thở hơi gấp hỏi Hoài An:

- Cậu có nghe qua thuyết đa vũ trụ?

Hoài An ngơ ngẩn gật đầu. Vân Ngụ khó khăn nói tiếp:

- Hoa Bác có niềm tin mãnh liệt với lí thuyết này. Ông ta rời khỏi Viện Hàn lâm và có thể đã mang theo những tài liệu mật. Chúng tôi được lệnh tìm và bắt ông ta về.

Hoài An dè dặt hỏi:

- “Có thể đã mang theo” là ý gì ạ?

Vân Ngụ bỗng thở hổn hển. Phải mất rất lâu mới có thể nói tiếp:

- Vì không có bằng chứng. Có thể những thông tin đó được sao chép và mang đi, tài liệu gốc vẫn nằm trong kho lưu trữ. Vì không có bằng chứng nên chúng tôi không thể bắt Hoa Bác, chỉ được âm thầm theo dõi. Công ty hắn bất ngờ tìm người thử game, cấp trên cử tôi tham gia. Cuối cùng là tới đây.

Hoài An chau mày, không quá để ý tiếng ho của Vân Ngụ:

- Chỉ một mình anh?

- Vốn có nhiều người nhưng Hoa Bác rất ranh ma. Ông ta nghi ngờ thân phận của những người kia, kiên quyết từ chối họ. Cuối cùng, chỉ có tôi được nhận.

Hoài An trầm mặc không tiếp lời, đầu óc trống rỗng. Chuyện này với cậu hình như cũng không liên quan gì.

Vân Ngụ thở ra mệt nhọc:

- Vấn đề của chúng ta không phải ở Hoa Bác mà là ở đây. Cậu hẳn cũng nhận ra nơi này không giống game. Đồ hoạ sắc sảo, con người chân thật, đến bị thương cũng rất đau đớn. Không thể là game được.

Hoài An vô thức gật đầu. Vân Ngụ nói tiếp:

- Thật ra tôi từng nghi ngờ nhưng bây giờ tôi dám khẳng định, Hoa Bác đã mở được cánh cửa không gian. Nơi ông ta gửi chúng ta đến là thế giới khác, không phải chương trình game.

Hoài An dù đã nghi ngờ nhưng khi nghe lời khẳng định này thì vẫn giật mình. Hoang mang, lo lắng nhanh chóng nuốt trọn trí óc cậu. Thật là thế giới khác? Cậu có thể quay trở về không? Hay cũng giống như anh trai này, bị giam trong ngục cả đời?

Hoài An hỏi Vân Ngụ:

- Chúng ta không thể quay về sao?

Vân Ngụ nhìn Hoài An, lắc đầu:

- Cậu có thể, tôi thì không.

Hoài An ngơ ngác nhìn Vân Ngụ.

- Tôi đến đây là khoảng sáu năm trước. Nhiệm vụ là giúp đỡ hoàng đế. Họ đến đón khi tôi vừa mới tới, được đưa trực tiếp vào cung. Thật ra tôi cũng không giúp được gì, chỉ kể chuyện ở thế giới chúng ta. Hoàng đế có vẻ hứng thú. Ông ta nói muốn đến đó. Thời gian tôi hẹn với Hoa Bác đến, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì nếu hoàng đế đến chỗ chúng ta. Nhưng rồi ông ta nổ tung. Thật sự là nổ tung.

Vân Ngụ nhún vai, cười khó nhọc:

- Rồi con gái ông ta bắt giam tôi vào ngục, ngày ngày tra khảo về cái chết của cha cô ta. Dù tôi nói thế nào, cô ta cũng không tin đó là tai nạn.

Vân Ngụ đột nhiên thở dài, nhìn mặt trăng qua khe cửa, trầm tư.

Hoài An cũng im lặng. Nếu nói vậy, chiếc đồng hồ này là thứ duy nhất có thể mang cậu về nhà. Người bắt Vân Ngụ vào ngục là Đại công chúa hay Nhị công chúa? Hoài An đánh giá Vân Ngụ lại một lần. Anh ta nói mình bị tra khảo nhưng có vẻ điều này đã dừng lại từ lâu. Vậy có thể người tra khảo anh ta không còn trong cung nữa, có thể là Đại công chúa. Cậu không trách móc người con gái đó. Là ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm vậy thôi. Cha của cô ta chết, cô ta oán hận là điều tất nhiên.

Vân Ngụ lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoài An:

- Cậu đến đây được bao lâu rồi?

- Ba tháng ạ.

Vân Ngụ tính nhẩm rồi nói:

- Vậy trong bốn tháng nữa, cậu phải rời khỏi đây, quay về thế giới của mình.

Hoài An bỗng thông suốt:

- Em có đồng hồ, có thể đưa anh cùng về.

Vân Ngụ lắc đầu, nhẹ kéo chiếc áo tù ra một chút, giọng nói ảm đạm:

- E rằng không kịp nữa.

Hoài An nhìn thân thể đen ngòm đang bị ăn mòn mà giật mình. Giống như một miếng sắt bị rỉ séc, từng mảng da biến thành màu đen và biến mất. Hoài An kinh hãi nhìn Vân Ngụ, lặng người không nói được gì.

Vân Ngụ mỉm cười:

- Nó xuất hiện từ năm năm trước. Ban đầu chỉ là những cơn đau kèm với ngứa, dần dần là thế này. Tôi đoán mình không còn sống được bao lâu nữa.

Nhìn nét kinh hãi trên mặt Hoài An, Vân Ngụ nhẹ nhàng:

- Đừng sợ! Giống như hoàng đế không thể đến chỗ chúng ta thì chúng ta cũng không thể sống quá lâu ở thế giới này. Nói đơn giản vì dòng chảy thời gian không giống nhau. Cơ thể chúng ta không thích ứng được với không gian này, nó sẽ nhanh chóng bị hư hại. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Khi nhận nhiệm vụ, bọn tôi đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống rồi.

Vân Ngụ tha thiết nhìn Hoài An:

- Tôi muốn nhờ cậu một việc. Nếu có thể quay lại, hãy huỷ chiếc máy đó đi. Hai thế giới này nên tồn tại như trước, không biết đến nhau, không can thiệp vào nhau. Sẽ tốt hơn!

Hoài An miễn cưỡng gật đầu. Vân Ngụ mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt. Chỉ một tiếng sau, thi thể chỉ còn lại đống tro tàn.

***

Điền Trung nhờ Yến Oanh để được vào nhà lao. Vừa nhìn thấy Hoài An, cậu đã kích động không thôi. Khi Điền Trung vào phòng giam, Hoài An đang mơ hồ nhìn bức tường, không có vẻ gì là xúc động. Điền Trung thấy lạ, dè dặt ngồi xuống đối diện.

Hoài An bỗng nói:

- Điền Trung, chúng ta bị lừa rồi.

- …

- Mấy ngày trước, ở đây có giam một người. Là người thử nghiệm game trước chúng ta. Anh ấy nói người đàn ông đưa chúng ta đến đây là một nhà khoa học bị điên. Đây cũng không phải game mà là một thế giới khác….

Điền Trung bất ngờ tiếp nhận thông tin. Giọng Hoài An vẫn vang lên âm ỉ:

- Anh ấy chết rồi. Cơ thể tự cháy vì ở đây quá lâu. Chiếc đồng hồ bị mất, anh ấy không thể quay về.

Điền Trung nhìn Hoài An ủ dột, trong lòng không thoải mái. Cậu đặt tay lên vai Hoài An, an ủi trong thầm lặng.

Thật lâu sau, Điền Trung nói:

- Đừng lo lắng! Chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi đây.

***
 

christie_hoang

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/15
Bài viết
327
Gạo
400,0
Chương 22

Phủ Nhị công chúa. Canh một. Không trăng.

- Đứng im!

Yến Oanh cứng người nhìn thanh đoản kiếm trên cổ, run giọng:

- Diệp Nương tỷ, có gì từ từ nói.

Diệp Nương không quan tâm đến lời Yến Oanh, lạnh giọng:

- Chủ tử ta muốn gặp Mục thái y. Ngươi thu xếp đi.

Yến Oanh bất đắc dĩ thở dài:

- Ta có thể mạo muội xin Đại công chúa đến gặp chủ tử ta một lần không?

Diệp Nương nổi giận, lực trên tay lại mạnh thêm một chút. Thanh kiếm cứa vào cổ Yến Oanh làm thành một đường máu mảnh. Không khí căng thẳng đột nhiên bị một tiếng cười làm đứt đoạn, loãng ra rồi tan biến. Diệp Nương thu kiếm lại lùi ra sau. Trong tầm nhìn của Yến Oanh xuất hiện thêm một người.

Trúc Chi bước ra khỏi chỗ tối, giọng nhẹ nhàng:

- Tiểu Yến à, không phải ta không muốn gặp Quế nhi nhưng giờ chưa phải lúc. Có thể nhờ ngươi đưa Mục thái y đến đây không? Đó cũng là nguyện vọng của Linh nhi mà.

Yến Oanh không dám tin nhìn Trúc Chi. Nụ cười xinh đẹp ấy còn ghê rợn hơn ma quỷ giữa đêm đen.

Yến Oanh nhỏ giọng cầu xin:

- Đại công chúa, chúng chỉ là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, còn phải huấn luyện nhiều. Xin đừng hại chúng!

Trúc Chi thở dài:

- Ừm! Chúng là cung nhân tương lai. Hoàng cung sau này còn phải nhờ chúng chăm sóc, ta sao có thể hạ sát tâm? Chỉ là, Tiểu Yến à, ngươi cũng biết khi ta mất hứng, tính nết không được dễ chịu lắm, đúng không?

Yến Oanh cắn môi, cụp mắt xuống. Nàng do dự hồi lâu rồi nhỏ giọng:

- Xin công chúa nhọc công chờ trong chốc lát. Nô tỳ mời Mục thái y đến ngay.

Trúc Chi vui vẻ:

- Được!

Yến Oanh được thả liền chạy ngay đến chỗ Mục Thần. Nàng không dám nói với chủ tử. Thủ đoạn của Đại công chúa, nàng từng chứng kiến rồi. Để nàng ấy mất hứng, tội nghiệt này nàng gánh không nổi. Nàng có thể tự sát thỉnh tội với chủ tử sau. Nhưng bây giờ, phải giữ cho được một trăm hai mươi mạng sống đã.

***

Mục Thần đang ngủ thì bị Yến Oanh gọi dậy, mơ màng theo nàng vào rừng cây. Có đánh chết lão cũng không ngờ có thể gặp Trúc Chi trong phủ Nhị công chúa.

Trúc Chi vẫn mỉm cười như trước kia, chào hỏi:

- Mục thúc, lâu rồi mới gặp. Thúc khoẻ không?

Mục Thần bàng hoàng:

- Đại công chúa? Sao người có thể ở đây?

Nói rồi hoang mang nhìn quanh. Diệp Nương và Yến Oanh đang canh gác phía xa, lặng lẽ như những bóng ma ẩn hiện trong đêm tối.

Mục Thần nói:

- Người mạo hiểm quá rồi!

Trúc Chi cười:

- Mục thúc, làm gì cũng cần mạo hiểm mà. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

Mục Thần không trả lời. Trúc Chi nghiêm túc hỏi:

- Mục thúc, ta đến vì câu hỏi của bốn năm trước thôi. Di lệnh mà phụ hoàng giao cho thúc là gì?

Mục Thần im lặng. Trúc Chi khiêu khích:

- Mục thúc, thúc nghĩ im lặng là trung thành với phụ hoàng sao? Thúc sẵn sàng vì di lệnh mà nhìn giang sơn của Hiền Minh rơi vào tay Diên Vương sao?

Mục Thần hoảng hốt:

- Không phải! Di lệnh của hoàng thượng cũng là muốn tốt cho Hiền Minh.

Trúc Chi cười khẩy:

- Kể cả khi di lệnh đó không còn phù hợp với hiện tại?

Mục Thần cúi đầu, im lặng không nói. Trúc Chi không quan tâm:

- Mục thúc, việc thúc hoàn thành di lệnh đang cản trở kế hoạch của ta và Hiền Minh. Thúc cứ thế này, chúng ta đành phải chắp tay nhường giang sơn cho Diên Vương thôi.

Mục Thần hoang mang:

- Không được! Thiên hạ này là của Hiền Minh. Ta sẽ liều cái mạng già này để giữ gìn cho nó.

Trúc Chi cười nhạt:

- Mục thúc, bây giờ là lúc thúc nên xác định lòng trung thành của thúc dành cho ai. Phụ hoàng hay hoàng đế hiện tại?

Nàng hơi ngửa ra sau, giọng nói có chút hoài niệm:

- À, Du Phong đã chọn Hiền Minh đấy. Còn phụ thân như thúc thì sao?

Mục Thần bàng hoàng nhìn Trúc Chi, đôi chân run rẩy như muốn khụy xuống. Nàng biết Du Phong là con trai lão? Vậy nó có gặp nguy hiểm không?

Trúc Chi như nhìn thấu suy nghĩ của Mục Thần, nàng cười khẩy:

- Thúc yên tâm! Du Phong vẫn đang nằm trong sự bảo vệ của Hiền Minh. Ta sẽ không hại hắn chỉ vì muốn biết di lệnh đâu.

Mục Thần cúi đầu, có chút day dứt kèm xấu hổ. Trúc Chi hỏi tiếp:

- Mục thúc, thúc trung thành với ai?

Mục Thần lưỡng lự, nội tâm giằng xé vô cùng. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, Trúc Chi im lặng chờ đợi câu trả lời. Trong sự tĩnh lặng như bất tận ấy, Mục Thần từ tốn nói:

- Chuyện hoàng thượng gặp Hoa Bác, rồi gặp Vân Ngụ chắc công chúa biết rồi. Hoàng thượng muốn đến chỗ bọn họ, không phải là ngao du như người vẫn nói mà muốn tìm hiểu về vũ khí và chiêu mộ nhân tài. Không may…

Gương mặt Trúc Chi trầm xuống. Phụ hoàng thật sự đã để lòng tham làm mờ mắt, cuối cùng còn mất mạng vì tham vọng viển vông.

Mục Thần nói tiếp:

- Lần đi đó, hoàng thượng sợ có bất trắc nên đã để lại di lệnh cho ta, muốn ta thay người liên lạc với Hoa Bác, chiêu mộ nhân tài về giúp Hiền Minh.

Trúc Chi lạnh giọng:

- Vậy ba tên dược đồng kì lạ kia là người của Hoa Bác sao?

Mục Thần gật đầu rồi lập tức hoảng hốt nói:

- Đại công chúa, ta biết người căm hận Hoa Bác nhưng ba đứa trẻ này không biết gì. Chúng cũng bị lừa tới đây, giết chúng cũng không khiến hoàng thượng sống lại.

Trúc Chi bỗng lớn tiếng:

- Hoàng thượng bây giờ là Hiền Minh! Ngươi nên học cách gọi phụ hoàng ta là tiên hoàng đi.

Mục Thần giật mình. Run rẩy quỳ xuống, lão nói:

- Vâng!

Trúc Chi quay lưng toan bước đi thì bị Mục Thần giữ lại:

- Đại công chúa, ba đứa trẻ đó…

Trúc Chi nghiến chặt răng, khó khăn nhả từng chữ:

- Chúng là người phụ hoàng gọi đến giúp đỡ Hiền Minh. Sống hay chết sẽ do Hiền Minh quyết định.

Mục Thần nghe được câu này thì thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng Trúc Chi đâu nữa. Lão thở dài ra khỏi rừng cây, vừa hay thấy Yến Oanh đứng lặng trong bóng tối.

Mục Thần thở dài:

- Đừng tự trách mình! Là ai cũng lựa chọn giống ngươi thôi. Đối đầu với Đại công chúa chính là chuốc cực hình vào người, muốn chết cũng không được.

Yến Oanh mở miệng nhưng chỉ có thể cười buồn. Mục Thần nhắc nhở:

- Đừng nói chuyện đêm nay cho Quế Chi. Vậy mới là trung thành.

Yến Oanh bất lực quỳ xuống, hướng phòng ngủ của Quế Chi dập đầu. Mục Thần thở dài, chậm chạp quay về phòng nghỉ. Quế Chi nắm giữ kinh thành đã ba năm mà Trúc Chi vẫn có thể tự do đi lại trong phủ Nhị công chúa mà không bị phát hiện. Cùng là tỷ muội, cùng một phụ thân sao lại có cách biệt lớn đến thế?

***

Từ phủ Nhị công chúa về, Trúc Chi đi thẳng vào phòng của An Tường. Cậu nhóc vẫn không biết gì, hồn nhiên ngủ. Trúc Chi cầm chăn quấn chặt người An Tường lại, đặc biệt là gương mặt. Nàng nắm chặt roi ngựa trong tay, không nhân nhượng mà đánh thẳng vào cuộn chăn trên giường. An Tường bị đánh nên giật mình tỉnh lại, giãy dụa thoát ra nhưng không được. An Tường giãy càng mạnh, Trúc Chi đánh càng hăng. Cuối cùng, khi tay đã mỏi nhừ, Trúc Chi mới bỏ đi. Diệp Nương nhanh chóng vào phòng, chăm sóc cho An Tường đang lóp ngóp bò ra.

Sáng hôm sau, Trúc Chi đang ăn sáng thì An Tường đi vào. Gương mặt trắng nõn có một vệt roi kéo dài xuống cổ, đỏ rực rất bắt mắt. An Tường vừa ngồi xuống đã uất ức nói:

- Đêm qua có kẻ vào phòng đánh em.

Trúc Chi ngẩng mặt lên, nở nụ cười:

- Vậy à? Ngươi nghĩ kỹ xem gần đây đắc tội với ai không?

An Tường càng bực hơn:

- Gần đây chỉ đắc tội với anh thôi. Anh đánh em đúng không?

Trúc Chi đặt chén cháo xuống, nhìn thẳng vào An Tường:

- Không phải!

An Tường ban đầu còn nghi ngờ nhưng nhìn vẻ chắc chắn của Trúc Chi, cậu lại hoang mang. Là kẻ nào thần kinh chạy đến chỗ cậu đánh người, còn hèn hạ không dám lộ mặt như thế?

An Tường tạm gác chuyện này ra khỏi đầu, quay sang nói với Trúc Chi:

- Cho em đi gặp Điền Trung được không?

- Không!

An Tường hít một hơi sâu:

- Tại sao?

Trúc Chi nhìn An Tường một cách lạnh lùng:

- Vì hắn đang ở trong tay Nhị công chúa. Ta là người của Đại công chúa. Mà Nhị công chúa đang truy lùng Đại công chúa. Cho ngươi gặp bọn họ, Nhị công chúa có thể lần ra ta, làm nguy hại cho Đại công chúa. Vì vậy, không được!

An Tường vẫn cố chấp:

- Nhưng…

Cạch!

Trúc Chi giằng mạnh đôi đũa xuống bàn. Bàn tay trắng nõn chạm vào cổ An Tường. Gương mặt xinh đẹp nở nụ cười lạnh giá:

- Nhóc con, nếu để ta phát hiện ngươi lén đi gặp hắn. Ta sẽ bẻ gãy cái cổ xinh đẹp này đấy.

An Tường nhìn đôi mắt không độ ấm của Trúc Chi, vô thức nuốt nước bọt. Cậu gật gật đầu coi như đã hiểu.

Trúc Chi mỉm cười hài lòng. Bàn tay lạnh lẽo trên cổ của An Tường cũng đổi vị trí đến vỗ vai cậu. Trúc Chi đứng lên, vui vẻ nói:

- Tốt! Hôm nay trời đẹp, rất thích hợp để luyện thư pháp. Ngươi ăn nhanh rồi ra mài mực cho ta. Hôm nay bổn công tử sẽ làm thơ.

An Tường bất giác rùng mình quay về lại với thực tại. Ở cạnh Trúc Chi lâu rồi nhưng cậu không quen được cái kiểu thay đổi xoành xoạch ấy. Rất đáng sợ!
 

christie_hoang

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/15
Bài viết
327
Gạo
400,0
Chương 23

Ngự Thư phòng bình yên tĩnh lặng. Những chiếc rèm theo gió khẽ lay, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Hiền Minh đang viết chữ bỗng gọi:

- Dạ?

- Chủ tử!

Một người mặc đồ đen nhanh chóng xuất hiện giữa phòng, nhanh như một cơn gió. Hiền Minh không dừng bút, nhẹ nhàng hỏi:

- Quế Chi dạo này làm gì?

Giọng người áo đen lạnh lẽo vang lên:

- Nhị công chúa đang may hỉ phục chuẩn bị cho hôn lễ.

Hiền Minh cười khẩy:

- Tỷ ấy không thích cuộc hôn nhân này mà vẫn may áo cưới à? Mặc kệ tân lang đang trúng độc sắp chết? Thật là cứng nhắc đến ngu ngốc.

Người áo đen không tiếp lời, lặng lẽ đứng giữa phòng như một bóng ma. Hiền Minh hỏi:

- Hải Đăng thế nào rồi? Chết chưa?

- Vẫn chưa ạ! Diên Vương gia đang chuẩn bị binh lực, ngày mười lăm sẽ tiến về kinh thành.

Hiền Minh bật cười. Nhỏ giọng phân phó:

- Ngươi tìm cách để Quế Chi biết chuyện này.

- Vâng.

Hiền Minh nghĩ một lát, lại nói:

- Mang Mục Thần đến đây. Lặng lẽ thôi.

- Vâng.

Người đó biến mất. Hiền Minh đặt bút xuống giá, không viết nữa. Cậu ngồi xuống ngai vàng, dựa vào thành ghế nhìn chữ “Nhân” chưa ráo mực trên bàn, nghĩ đến thế cục hiện tại.

Hải Đăng trúng độc. Thái phó bị bệnh. Mục Thần về cung. Những việc này vốn không liên quan nhưng cậu lại cảm thấy có người đang thao túng. Người đó… là Trúc Chi chăng? Tỷ ấy muốn làm gì?

Hiền Minh nhớ lại lời của Vân Khánh mấy ngày trước.

- Hoàng thượng nghĩ triều đình sẽ ra sao khi không còn Diên Vương?

- Hiền Minh nghĩ bách tính sẽ an vui. Trúc Chi sẽ về lại kinh thành. Quế Chi cũng không cần phải gả cho Hải Đăng nữa.

Đáp lại, Vân Khánh chỉ cười:

- Nếu Diên Vương mất đi, những phiên vương sẽ lập tức nổi dậy, mang quân vào kinh chiếm hoàng vị. Bá quan văn võ chia đàn xẻ nghé. Tính mạng của hoàng thượng và hai vị công chúa sẽ lâm nguy.

- Vậy ý của thái phó thì tình hình hiện tại là tốt nhất sao?

Vân Khánh lắc đầu:

- Ta không có ý này! Chuyện Diên Vương bị tiêu diệt là điều nhất thiết phải xảy ra. Vậy khi nó đến, hoàng thượng đủ khả năng khống chế tình hình không?

Hiền Minh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu:

- Ta không thể làm điều đó một mình.

- Hoàng thượng muốn dựa vào ai?

Hiền Minh dè dặt:

- Trong nội cung phải nhờ Quế Chi. Triều đình mượn sức của thái phó. Biên cương phải dựa vào Hoa Thường.

Vân Khánh cười:

- Người định nhờ vả thế nào?

Hiền Minh ngập ngừng. Vân Khánh vẫn cười, bình tĩnh chờ đợi.

Hiền Minh nói:

- Quế Chi sẽ giúp ngay cả khi ta không nhờ. Hoa Thường trước giờ vẫn coi giữ biên cương là sứ mệnh. Ông ta sẽ không giúp ta lên ngôi nhưng chắc chắn sẽ chống lại ngoại bang xâm lăng. Còn với thái phó…

Hiền Minh ngập ngừng không thể nói tiếp. Cậu không biết Vân Khánh muốn gì, cũng chẳng biết điểm yếu của hắn.

Vân Khánh hài lòng mỉm cười:

- Ta có thể khống chế triều đình giúp hoàng thượng cho đến khi người trưởng thành, đủ sức trở thành một hoàng đế thực sự. Đổi lại, ta muốn có Trúc Chi.

Hiền Minh nghi ngại:

- Thái phó định làm gì tỷ ấy?

Vân Khánh bật cười:

- Ta muốn nàng làm nương tử ta.

Hiền Minh mau mắn:

- Ta có thể hạ chiếu phong thái phó là phò mã.

Vân Khánh lắc đầu:

- Ta muốn sau khi người trưởng thành, Trúc Chi phải theo ta quy ẩn giang hồ.

Hiền Minh hoảng hốt:

- Không thể!

Vân Khánh lặng lẽ nhìn Hiền Minh, bình tĩnh hỏi:

- Hoàng thượng, người chắc chắn muốn từ chối?

Hiền Minh cắn môi không trả lời. Vân Khánh nói:

- Người cứ suy nghĩ thật kĩ. Mất đại tỷ hay mất giang sơn, người phải tự chọn lấy.



Một cơn gió thổi qua, cuốn tờ giấy xuống sàn. Hiền Minh giật mình quay lại với thực tại. Có nhiều lúc cậu phát điên vì sự yếu đuối của bản thân.

- Hoàng thượng, Mục thái y đã đến.

Hiền Minh nhìn Dạ, gật đầu. Một ông lão được mang vào phòng. Người đó vừa nhìn thấy Hiền Minh đã sốt sắng:

- Minh nhi?

Hiền Minh cười:

- Mục thúc, lâu rồi mới gặp thúc.

Mục Thần xúc động:

- Người lớn lên nhiều quá.

Hiền Minh cười không đáp lời. Nhóc nhìn Mục Thần, chẳng hiểu sao lại giận dữ.

- Trẫm là hoàng đế rồi mà.

Mục Thần không tự nhiên nhìn Hiền Minh, trong mắt ánh lên vẻ đau lòng. Hiền Minh tránh khỏi Mục Thần:

- Mục thúc, về di lệnh của phụ hoàng…

Hiền Minh dừng lại, nghiêm túc nhìn Mục Thần:

- Ta muốn thúc mang trả những kẻ kia về cho Hoa Bác.

- Nhưng…

- Đừng nhiều lời! Ta không cần chúng.

Hiền Minh phẩy tay, Dạ lập tức xuất hiện mang Mục Thần đi.

Còn lại một mình, Hiền Minh nổi giận đập phá mọi thứ. Cậu run rẩy mở ngăn kéo, lấy mật thư bên trong ném thẳng vào lò lửa. Những nét chữ thân quen nhanh chóng bị nuốt bởi lửa đỏ nhưng từng câu lại như khảm vào đầu.

“Minh nhi, con trai ta.

Phụ hoàng xin lỗi vì phải rời xa con. Đừng sợ hãi! Trúc Chi sẽ bảo vệ con và Quế Chi. Nếu một ngày Diên thúc tạo phản, hãy để Trúc Chi đến biên cương, cầu cứu Hoa Thường. Vân Khánh cũng sẽ vì Trúc Chi mà giúp đỡ con. Đến khi cần thiết, hãy gả Trúc Chi cho hắn, giữ lại nhân tài. Đừng cảm thấy có lỗi với Trúc Chi, đó là số mệnh của nó.

Hãy bảo vệ Quế Chi và trở thành một vị vua tốt.

Phụ hoàng di bút.”

Ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt đen láy, hun nóng dòng nước mắt đang lặng lẽ chảy ra ngoài của Hiền Minh. Cậu nhìn tờ di lệnh, oán hận đong đầy trong mắt.
 

christie_hoang

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/15
Bài viết
327
Gạo
400,0
Chương 24

Giữa chốn phồn hoa của kinh thành, một ngôi nhà nằm yên trong hẻm nhỏ, vắng lặng đến lạ kì. Cây đào giữa sân đung đưa trái đỏ, lá rì rào theo tiếng gió đưa.

Mộc Miên bước ra từ phòng bếp, tay bưng một khay gỗ. Chén thuốc đặc sánh còn vài làn khói mỏng bốc lên, thoang thoảng mùi hương thơm ngát. Nàng khẽ bước vào phòng ngủ.

Những tấm rèm lụa bay phất phơ. Khung cửa sổ mở tung để từng cơn gió mát ùa vào, thổi bay đi mùi thuốc cố hữu. Hải Đăng nằm trên giường, uể oải nhìn Mộc Miên xinh đẹp trước mặt. Hắn cười khó nhọc:

- Chén thuốc cuối cùng phải không?

Mộc Miên hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu:

- Chàng biết thiếp hạ độc trong thuốc à?

Hải Đăng cười u ám:

- Ta có thể hỏi tại sao nàng làm thế không? Vì Trúc Chi ra lệnh sao?

Mộc Miên thở dài ngồi lên giường, nhỏ giọng:

- Chàng biết ta là người của Đại công chúa mà vẫn giữ bên cạnh!?

Hải Đăng nghiêm túc nhìn Mộc Miên:

- Vì ta yêu nàng. Nàng là người của ai, lý do gì tiếp cận, ta không quan tâm. Ta yêu nàng, muốn ở bên cạnh nàng. Thế thôi! Chuyện ngoài kia, ta không quan tâm.

Mộc Miên nghiêng đầu nhìn Hải Đăng, trong lòng dậy sóng. Giọng nàng nghẹn ngào:

- Suy nghĩ của chàng thật đáng ghen tị.

Hải Đăng mỉm cười, vươn tay lau đi giọt lệ đang lăn trên má nàng.

Hắn ấm áp:

- Miên nhi, xin lỗi! Nếu ta đến sớm hơn, nàng đã không phải chịu khổ nhiều như thế.

Nước mắt của Mộc Miên rơi nhiều hơn. Nàng khóc trong im lặng. Nước mắt rơi nhưng môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Hải Đăng gắng lau hết những giọt lệ nhưng càng lau lại càng nhiều. Cuối cùng, hắn buông tay, lặng lẽ nhìn Mộc Miên khóc. Khi nàng bình tĩnh hơn, hắn bâng quơ hỏi:

- Thế cục bên ngoài thế nào rồi?

Mộc Miên nhẹ giọng:

- Diên Vương vì không nhận được tin tức của chàng nên đã mang binh tiến về kinh thành, khống chế hoàng cung, ép các công chúa và hoàng thượng giao chàng ra. Đại công chúa nhân lúc Quận thành để trống mà mang binh đến khống chế. Tinh binh của Hoa tướng quân cũng đang ở kinh thành, sẵn sàng hộ giá. Đại cuộc đã định rồi.

Hải Đăng cười khổ:

- Trúc nha đầu ba năm lẩn tránh ở nhân gian, làm cách nào cũng không tìm thấy. Hoá ra là chạy tới biên cương tìm Hoa Thường.

Mà phụ thân hắn, bây giờ chính là không còn đường lui. Mang quân về kinh thành, khống chế hoàng cung chính là tạo phản. Đi nước cờ không có đường lùi rồi. Quân của Quận thành mặc dù đông nhưng mới thành lập, làm sao bằng tinh binh của Hoa Thường đã chiến đấu suốt hai mươi năm? Trúc nha đầu, nước cờ này độc lắm! Hạ độc hắn rồi giấu đi, ép phụ thân phải tạo phản đòi người. Danh chính ngôn thuận diệt trừ phụ thân, nhổ tận gốc mối nguy cho Hiền Minh.

Nữ nhân này, độc ác không kém gì phụ thân nàng ta.

Mộc Miên nhìn Hải Đăng, không nói chuyện. Hắn nhìn nàng, nghi ngờ:

- Nhiệm vụ của nàng là giết ta thôi sao?

Mộc Miên nói giọng nhẹ tênh:

- Thủ tiêu rồi tự sát.

Hải Đăng cười khổ:

- Trúc nha đầu này thật độc ác!

Đúng như hắn nghĩ, Trúc Chi sẽ không để Miên nhi sống. Lòng trung thành cũng chỉ đổi lấy một lệnh tự sát thôi sao?

Hắn nắm lấy tay Mộc Miên, dịu dàng:

- Sau khi ta chết, nàng ra sau núi, ở đó có hai thuộc hạ của ta chờ sẵn. Hãy theo họ rời khỏi đây, sống cuộc sống mà nàng muốn.

Mộc Miên lắc đầu:

- Thiếp sẽ theo hầu hạ công tử.

Hải Đăng chau mày, có chút tức giận:

- Đừng ngốc vậy!

Mộc Miên vẫn lắc đầu:

- Diên Vương không còn, thiên hạ này chính là của hoàng thượng. Thiếp có thể chạy đi đâu? Hơn nữa, thế gian này đã không còn gì khiến Mộc Miên lưu luyến. Nên rời đi thôi!

- Vậy còn dược đồng kia thì sao? Nàng không muốn cùng hắn sống một đời ư? Đừng nói với ta vì thân thể nàng không còn trong trắng. Nếu hắn coi trọng nàng, quá khứ của nàng cũng không khó chấp nhận đến thế đâu.

Mộc Miên nhìn Hải Đăng, dịu dàng:

- Chàng biết tất cả mà lại giả vờ không biết gì sao? Công tử ấy… giống như ánh trăng trên bầu trời. Dịu dàng lại thuần khiết. Ta chỉ là một người trần, không thể với tới, chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ trong bóng đêm…

Hải Đăng nắm chặt tay Mộc Miên, kéo nàng về với hiện tại:

- Ta đổi ý rồi! Nàng nên theo ta đến âm phủ báo danh thôi.

Mộc Miên bật cười:

- Thiếp sẽ theo hầu hạ công tử.

Nàng cầm bát thuốc lên, múc một muỗng để lên môi Hải Đăng, kiên nhẫn chờ đợi. Hắn không nói gì, mắt vẫn nhìn Mộc Miên không rời, môi chậm rãi uống muỗng thuốc độc có pha mật ấy. Mật ong quyện với vị đắng biến bát thuốc thành vị nhặng nhặng, khó nuốt. Muốn nhổ ra nhưng lại luyến tiếc chút ngọt ngào.

Mộc Miên bình tĩnh lau khoé miệng của Hải Đăng, chậm rãi dìu hắn nằm xuống gối, nhìn hắn từ từ chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Cơn gió thổi qua mang theo mưa bụi bên ngoài thấm vào mặt nàng, có chút lành lạnh.

Diệp Nương xuất hiện phía sau Mộc Miên, kiểm tra hơi thở của Hải Đăng xong thì nói:

- Chủ tử nói ngươi muốn đến đâu thì đến đó. Không cần phải tự sát. Ngươi được tự do!

Mộc Miên nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói kiên quyết:

- Ta đã giết người, nên dùng mạng mình trả lại.

Diệp Nương nhìn Mộc Miên, thở dài:

- Ngươi cứng nhắc giống hệt phụ thân ngươi vậy. Có di ngôn gì không?

Mộc Miên cụp mắt, nhỏ nhẹ:

- Ta hi vọng chủ tử có thể cho Hoài An công tử một con đường sống.

Diệp Nương bình tĩnh nói:

- Ta sẽ chuyển lời.

Mộc Miên mỉm cười:

- Ta có thể nhờ cô nương chuyển thứ này cho công tử ấy không?

Nàng rút cây trâm trên đầu ra, bần thần ngắm lần cuối. Chiếc trâm bằng bạc uốn thành hình khổng tước, trên thân chim có đính ngọc trai. Cây trâm này là kỷ vật của mẫu thân nàng. Mang nó xuống cửu tuyền, nàng có chút không đành lòng.

Diệp Nương gật đầu, nhận lấy cây trâm rồi đưa cho Mộc Miên một lọ thuốc. Nàng nói:

- Dùng thứ này sẽ nhẹ nhàng hơn, không đau đớn.

- Đa tạ!

Diệp Nương thở dài, rời đi. Trước khi lên ngựa về cung nàng còn nhìn lại ngôi nhà nhỏ ấy. Cây đào giữa sân lủng lẳng trái mọng trên cành. Không gian tĩnh lặng như nó vẫn thế. Tiếng cười, tiếng khóc rồi cũng tan vào hư không, chỉ còn bi ai là tồn tại.
 

christie_hoang

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/15
Bài viết
327
Gạo
400,0
Chương 25

Vài ngày sau An Tường lại đòi đi gặp Điền Trung. Trúc Chi rất kiên nhẫn cự tuyệt. An Tường ra quyết định lớn, phải phải kháng! Vì vậy, cậu nhóc rất có tiền đồ úp mặt vào tường giận dỗi.

Cũng không rõ có tác dụng gì với Trúc Chi không nhưng một ngày, nàng đến chỗ An Tường nói:

- Ngươi có muốn cứu người tên Hoài An hay không? Nếu muốn thì thay y phục, chúng ta vào cung.

An Tường nhìn Trúc Chi đầy hoài nghi. Đáp lại chỉ có ánh mắt không độ ấm của nàng. An Tường chán nản đứng dậy, cầm lấy bộ y phục trên bàn đi thay. Trúc Chi cũng bước ra ngoài, nói với hai tiểu tỳ:

- Vào giúp hắn mặc rồi trang điểm. Ta sẽ đợi ở sảnh.

- Vâng!

Tiểu Đào và Linh Đan hành lễ, bước vào phòng trong giúp An Tường.

Nhìn bản thân trong gương, An Tường nhịn không được chửi tục. Là váy của tỳ nữ. Lại còn bắt cậu giả gái. Cái con người này…

Tiểu Đào hành lễ với An Tường:

- Công tử, đã thay xong. Giờ chúng ta ra sảnh chính đợi Trúc công tử.

An Tường tức giận nâng váy ra sảnh. Nhất định phải hỏi tại sao lại bắt cậu mặc mấy cái váy loè loẹt này. Thân là nam nhi, mặc váy thật không có tiền đồ.

An Tường vừa tới sảnh chính thì nghe Tiểu Đào và Linh Đan hành lễ:

- Tham kiến Trúc công tử.

An Tường chuẩn bị la hét thì tiếng nói bị nghẹn lại trong cổ họng, không thốt được lời nào.

Một cô nương mặc váy màu nguyệt sắc bước vào, gương mặt xinh đẹp, ngũ quan đoan chính, mái tóc búi rất cầu kì. Ánh mắt nhu hoà, gương mặt nở nụ cười nhẹ nhàng. Vừa gần gũi vừa đoan trang.

Đôi mắt, bờ môi, sống mũi và cả gương mặt đều quen thuộc nhưng lại như chưa từng thấy bao giờ.

Trúc Chi nhìn An Tường đang ngây ngốc, chau mày:

- Thu lại cái vẻ mặt đó của ngươi trước khi ta giết.

An Tường hồi hồn nhìn lại, bĩu môi:

- Hừ! Chỉ đổi được y phục thôi, bản tính vẫn y nguyên.

Trúc Chi lừ mắt không nói. An Tường lân la gợi chuyện:

- Sao hôm nay phải mặc y phục nữ vậy?

Trúc Chi không kiên nhẫn trả lời:

- Vào hoàng cung hoặc là cung nữ hoặc là thái giám. Ngươi muốn làm cung nữ hay thái giám?

An Tường bị gắt cũng không giận, chỉ bĩu môi không nói. Tính khí của người này càng ngày càng tệ hại.

- Đi thôi!

Trúc Chi nói với An Tường đang im lặng bên cạnh. Cả hai cùng bước ra sân, ở đó đã đứng sẵn một chiếc xe ngựa lớn do tám ngựa kéo. Chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy. Rèm bằng gấm đỏ, hai bên trạm trổ kỳ lân bằng vàng. Bánh xe bọc sắt đen bóng. Thành xe bằng gỗ đỏ thượng hạng.

An Tường bị cái xe ngựa xa hoa làm cho giật mình, không kịp để ý đội thiết kị phía sau. Mười cung nữ trang điểm lộng lẫy hành lễ với Trúc Chi. Một người mặc áo màu xanh thay nàng vén rèm.

Trúc Chi khoan thai vào xe ngồi, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào màn gấm trước mặt. Ngày này, nàng chờ đã ba năm. Cuối cùng cũng có thể quay trở về. Nhưng mọi thứ vẫn giống trước kia chứ? Nàng sợ, thời gian ba năm đã đủ thay đổi mọi việc.

An Tường theo Trúc Chi lon ton lên xe nhưng chỉ được vài bước đã bị một cung nữ lôi xuống. Nàng ta lạnh lùng nói:

- Cung nữ phải đi hầu hai bên. Hàng của ngươi ở bên kia.

An Tường không cam tâm, định gọi Trúc Chi nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của người kia doạ sợ, đành ngoan ngoãn đi vào hàng đối diện, hầu hạ bên xe.

Chiếc xe lộc cộc lăn bánh trên đường lớn, nổi bật giữa dòng người. Mười thị vệ đi hai hàng đằng trước bảo vệ, người dân tự động dạt ra hai bên. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn chiếc xe ngựa, những tiếng xầm xì bắt đầu nổi lên. Họ đều rỉ tai nhau câu hỏi:

- Là Đại công chúa sao? Đại công chúa trở về hoàng cung?

Những tiếng nói đan xen lọt vào tai An Tường, khiến cậu rối bời. Trúc Chi ngang nhiên ngồi trong xe của Đại công chúa, lại còn ăn mặc như vậy. Không lẽ muốn đóng giả làm Đại công chúa? Dù cậu không biết luật lệ ở đây thế nào nhưng một vị công chúa có thể dễ dàng giả mạo vậy sao?

Nhưng nếu Trúc Chi không giả mạo, vậy nàng là Đại công chúa thật? Vậy Trúc Chi vốn là nữ hay Đại công chúa là nam? An Tường không dám tin một cô gái lại có tính cách như Trúc Chi. Ác miệng ác tâm như vậy mà là công chúa? Thật là phá nát hình tượng công chúa dịu dàng trong trái tim của An Tường.

***

Hoàng cung nguy nga hiện ra trước mắt. Cung điện rộng lớn, gác vàng lầu son. Con đường lát đá trải dài mênh mông. Bức tường bằng đá vững chãi như một ngọn núi.

Một vị công công mặc áo tím đứng giữa đường, phía sau còn hai hàng người dài dằng dặc. Ở giữa họ để một chiếc kiệu gỗ màu đỏ, có màn sa trắng mỏng bao quanh.

Lão công công già quỳ xuống, hô vang:

- Tham kiến Đại công chúa!

Mọi người phía sau cũng quỳ xuống, cúi lạy xe ngựa:

- Tham kiến Đại công chúa!

Tỳ nữ mặc áo xanh đứng ngang hàng với An Tường lặng lẽ vén rèm. Trúc Chi nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, rời khỏi xe ngựa. Tiếng trâm trên đầu và vòng chân đinh đang vang lên những tiếng vui tai, theo nhịp bước chân mà tạo thành một bài hát rộn ràng.

Trúc Chi nhìn vị công công già, chậm rãi tiến tới từng bước. Mọi người không ai dám ngẩng đầu lên. Giọng Trúc Chi trong trẻo phá vỡ sự trang nghiêm:

- Bình thân!

Lão công công chậm rãi đứng lên, hàng người phía sau cũng đứng lên theo. Lão khom người, kính cẩn đưa bàn tay già nua đón lấy tay của Trúc Chi, đỡ nàng đi đến chiếc kiệu đằng sau. Đợi nàng ngồi ổn định rồi mới hô lên:

- Đến Ngự Thư phòng!

An Tường cùng hàng tỳ nữ lại đi bộ hai bên hầu hạ Trúc Chi. Từ góc độ của An Tường, chỉ thấy Trúc Chi bình lặng nhìn thẳng vào con đường phía trước. Nhưng cậu biết, tâm trí Trúc Chi không hề ở đây. Dù gương mặt đó vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn bình lặng nhưng An Tường cảm nhận được sự căng thẳng của Trúc Chi. Ẩn sau vẻ mặt hoàn hảo đó là sự sợ hãi cùng bất an của nàng.

An Tường chợt nhận ra, vây quanh Trúc Chi dường như có rất nhiều người nhưng không ai biết nàng đang sợ hãi. Vì họ chưa từng nhìn nàng như cậu vẫn nhìn hay do lớp mặt nạ của Trúc Chi quá hoàn hảo?

Đoàn người cứ đi mãi cho đến khi chân An Tường mỏi rã rời thì dừng lại. Một cung điện nguy nga sừng sững đứng trước mặt. Bên ngoài không có lính canh, cả một vùng rộng lớn chìm trong im lặng. Cả tiếng chim hót cũng không có.

Lão công công đỡ Trúc Chi xuống kiệu, nhỏ giọng:

- Hoàng thượng ở bên trong. Đại công chúa xin tự vào.

Trúc Chi hơi gật đầu. Lão dẫn đoàn tỳ nữ rồng rắn rời đi. Chỉ trong khoảnh khắc, cả khoảng sân rộng chỉ còn lại An Tường và Trúc Chi đứng lặng. Đối diện với cung điện to lớn trước mặt, không hiểu sao An Tường có cảm giác nhỏ bé không nói thành lời.

Đinh đang.

Trúc Chi đưa bàn tay ra trước mặt An Tường, vòng vàng cũng theo đó phát ra tiếng kêu. An Tường giật mình, bối rối dìu Trúc Chi đi vào. Chậm chạp bước lên từng bậc thang bằng đá màu trắng. Nắng chói chiếu vào con rồng khắc nổi trên mặt đá, đôi mắt bằng ngọc thạch lấp lánh như có lệ.

Sau cánh cửa lớn, ngạc nhiên là không có bóng người. Vị hoàng thượng mà lão công công nói cũng không biết đã đi đâu. Bên trong chỉ có một chiếc bàn trống, những tấm rèm thưa và những cây cột đỏ. Không khí lãng đãng mùi huân hương, yên tĩnh như nuốt chửng tâm trí con người. An Tường sợ hãi đứng nép vào Trúc Chi, cảm nhận hơi ấm từ nàng để tăng thêm can đảm.

Bốn người mặc áo đen nhảy từ trần nhà xuống, doạ An Tường giật nảy mình. Cậu nắm chặt tay Trúc Chi. Bốn người kia cũng không hiền lành, nhanh chóng áp sát, khống chế An Tường và Trúc Chi. An Tường nhận ra, bốn người họ đều là con gái.

An Tường bị trói chặt rồi ném xuống chân cột. Trúc Chi khá hơn, bị trói vào một chiếc ghế giữa phòng.

- Cuối cùng cũng bắt được người, tỷ tỷ.

Tỷ tỷ? Hai tiếng này vang lên, tim gan của An Tường như bị ngâm trong nước đá.

Xong rồi! Vào đây không gặp hoàng thượng mà gặp Nhị công chúa?! Lần này tiêu thật rồi!

An Tường theo phía tiếng nói nhìn lại. Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy màu xanh ngọc bước ra. Gương mặt hiền lành, đôi mắt tĩnh lặng. Mà quan trọng hơn, đi sau nàng ta là… Điền Trung?

An Tường không thể tin nhìn Điền Trung. Tại sao anh ấy lại đi cạnh Nhị công chúa? Nhiệm vụ của họ không phải là bảo vệ Đại công chúa sao? Vân Khánh nói Điền Trung đang ở trong cung với hoàng thượng, sao lại đi cùng Nhị công chúa?

Điền Trung nhìn qua An Tường, ra hiệu im lặng. Tiếng nói của Trúc Chi vang lên, kéo sự chú ý của An Tường lại.

- Quế nhi, lâu rồi mới gặp. Đã thành đại cô nương rồi.

Quế Chi lặng lẽ bước đến cạnh Trúc Chi mà không để ý Điền Trung đang cởi trói cho An Tường. Điền Trung đỡ An Tường đứng lên, cả hai lặng lẽ chứng kiến cảnh hội ngộ đầy căng thẳng trước mặt.

Quế Chi bước từng bước lại gần Trúc Chi, ánh mắt không hề rời khỏi nàng dù chỉ một chút. Quế Chi cũng không dám chớp mắt. Nàng sợ, Trúc Chi sẽ lại biến mất như ba năm trước, bỏ lại nàng cùng hoàng đệ trong thâm cung lạnh lẽo này.

Trúc Chi bình tĩnh nhìn Quế Chi tới gần, cười hỏi:

- Quế nhi, muội vẫn khoẻ chứ?

Nước đong đầy trong mắt của Quế Chi, giọng nàng khàn đi:

- Vẫn khoẻ!

- Vậy thì tốt rồi.

Quế Chi hỏi:

- Tỷ thì sao? Có khoẻ không?

Trúc Chi gật đầu:

- Tốt lắm…

Chát!

An Tường giật mình, vô thức bước tới nhưng bị Điền Trung giữ chặt. Cả phòng chìm trong im lặng.

Trúc Chi có chút ngạc nhiên, sau đó lại nở nụ cười đểu cáng như bình thường mặc cho má phải đau rát. Quế Chi run rẩy nhưng không nói gì, giống như người vừa tát Trúc Chi không phải là nàng.

An Tường nóng nảy muốn chạy đến chỗ Trúc Chi nhưng lại bị Điền Trung ngăn cản. Cậu muốn mở miệng nhưng cũng bị bàn tay Điền Trung che kín.

Ngự Thư phòng tĩnh lặng.

Tách.

Một giọt nước rơi xuống sàn, chạm vào nền đá rồi vỡ tung vào im lặng.

Tách... Tách…

Những giọt nước vỡ tung ngày càng nhiều. Có giọt rớt vào người Trúc Chi, thấm vào quần áo khiến nàng run rẩy. Giọt nước ấm áp nhưng lại khiến lòng nàng lạnh băng. Trúc Chi nói:

- Quế nhi, xin lỗi! Ba năm nay, muội đã làm rất tốt…

Tiếng nức nở của Quế Chi bỗng vỡ oà. An Tường kinh ngạc nhìn nàng gục xuống chân Trúc Chi khóc như một đứa trẻ. Nàng công chúa kiêu ngạo mấy phút trước đã gần như đã tan biến, thay vào là một cô gái yếu đuối cần được che chở.

Tay Trúc Chi vẫn bị trói ra phía sau, chỉ có thể thở dài nhìn Quế Chi gục trên chân mình khóc ròng. Từng giọt nước mắt ấm nóng thấm vào y phục, chạm vào da thịt nàng lạnh băng. Lòng Trúc Chi thắt lại. Làm một tỷ tỷ, nàng chưa hoàn thành được trách nhiệm của mình. Để muội muội và đệ đệ phải chịu đựng quá nhiều.

Quế Chi lặng thing khóc. Ngoài bờ vai run rẩy thì chẳng còn gì để người ta nghĩ nàng đang khóc.

Quế Chi khóc rất lâu, đến mức An Tường nghĩ đã qua cả thế kỷ rồi thì nàng mới dừng lại, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Trúc Chi, nấc nghẹn không nói một lời.

Một cậu bé bước vào, đi sau còn có Hoài An. Hiền Minh bước đến chỗ Trúc Chi, thay nàng cởi trói rồi nhẹ nhàng nói với Quế Chi:

- Nhị tỷ, đại tỷ đi xa mới về, trong người hẳn còn mệt mỏi. Vẫn là cởi trói cho tỷ ấy trước đi.

Quế Chi nhìn Hiền Minh, lặng lẽ đứng lên khỏi người Trúc Chi. Tay được giải phóng, cả người Trúc Chi chao đảo muốn ngã. An Tường nhanh chóng chạy qua đỡ nàng. Hiền Minh ném sợi dây thừng xuống sàn nhà, nói với Quế Chi:

- Nhị tỷ, người tỷ muốn gặp ta đã mang đến rồi. Tỷ có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh đi.

Trúc Chi nhìn Hiền Minh đã cao bằng ngực mình, mỉm cười:

- Minh nhi đã lớn thế này rồi sao? Có nhớ đại tỷ không?

Gương mặt nghiêm nghị của Hiền Minh bỗng chốc đỏ lên, đôi mắt tròn ngập nước nhưng cậu bé mím môi không để nước mắt lăn ra. Cậu nói:

- Trẫm là quân vương của một nước, sao có thể để tư tình nhi nữ làm ảnh hưởng?

Mắt của Trúc Chi cay cay. Nàng nói với Hiền Minh:

- Vậy thần dám xin bệ hạ cho thần gặp đệ đệ mình một lát. Ba năm qua đi, thần thật sự rất nhớ người đệ đệ nhỏ tuổi này.

Hiền Minh bật khóc chạy đến ôm bụng Trúc Chi, lăn vào ngực nàng nghẹn ngào:

- Đại tỷ!

Trúc Chi ôm lấy Hiền Minh, nhỏ giọng:

- Minh nhi…

Quế Chi đứng bên cạnh, không đành lòng mà nhìn sang hướng khác, đôi mắt đỏ au. Ba năm rồi, ba năm rồi tỷ muội họ mới có thể chạm vào nhau, mới có thể cảm nhận nhau gần như vậy. Ba năm rồi, gia đình này mới lại đủ đầy. Ba năm rồi, nàng mới cảm thấy hơi ấm từ hoàng cung lạnh băng này.

Hoài An nhịn không được bật ho thành tiếng, đánh thức ba người tỷ muội kia. Điền Trung lo lắng nhìn qua, chỉ nhận được cái lắc đầu của Hoài An. Chỉ có An Tường vẫn mãi bị cảm động mà không nhận thấy sức khoẻ của Hoài An không bình thường.

Rầm! Rầm!

Một đám binh lính cầm vũ khí xông vào phòng, bao vây cả sáu người vào giữa. Bọn họ không hề nể nang mà trói toàn bộ lại, ném vào góc phòng. An Tường hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi người đều căng thẳng.

Bình tĩnh nhất có lẽ là Trúc Chi, trên môi vẫn duy trì nụ cười nhếch mép, gương mặt đầy tươi tắn. Hiền Minh dù bị dọa cho tái mặt nhưng ánh mắt lại kiên định như cũ. Quế Chi có chút bất ngờ nhưng lại kín đáo nhìn sang Điền Trung, xác định cậu nhóc không sao mới khẽ thở dài. Động tác nhỏ này của Quế Chi không lọt vào mắt Trúc Chi nhưng lại qua không được mắt của Hiền Minh. Cậu bé khẽ chau mày nhưng không nói gì.

Giọng Trúc Chi trong trẻo vang lên:

- Hoàng thúc, chào đón thế này có quá nồng nhiệt không?

Một người đàn ông giáp phục vàng đi vào. Đầu không đội mũ. Tay cầm trường thương dài. Thân hình cao lớn. Đôi mắt ưng sắc nhọn.

Giọng nói trầm hùng vang lên:

- Trúc nha đầu! Lý do hoàng thúc đến đây, ngươi phải hiểu hơn ai hết chứ!

Trúc Chi mỉm cười:

- Không phải là tới chào đón ta sao?

Mặt Diên Vương trầm xuống:

- Trúc nha đầu, thuốc giải đâu?

Trúc Chi ngạc nhiên hỏi lại:

- Thuốc giải gì? Hoàng thúc thật biết nói chuyện mơ hồ.

Diên Vương chĩa mũi thương vào mặt Trúc Chi, nóng giận:

- Trúc nha đầu, ta không có thời gian đôi co đâu. Không muốn cả đám gặp nhau dưới âm phủ thì nhanh giao thuốc giải ra.

Ánh mắt Trúc Chi trầm xuống:

- Hoàng thúc, ta nghĩ có biểu ca đi cùng một đoạn thì đường xuống hoàng tuyền của ta cũng không cô đơn đâu.

Bàn tay cầm thương của Diên Vương run lên, ánh mắt toé lửa. Giọng lão âm trầm:

- Trúc nha đầu, chúng ta là người một nhà, hà tất phải đến mức này.

Trúc Chi vẫn không yếu thế:

- Hoàng thúc, chúng ta quả thật là người một nhà. Thúc nỡ lòng nào bắt nạt những đứa trẻ mồ côi như bọn cháu?

Diên Vương mất kiên nhẫn, lão gầm vang:

- Nha đầu chết tiệt! Lão tử lấy mạng lũ các ngươi đền cho Đăng nhi.

Trúc Chi cười khẩy. Ánh mắt kiên định nhìn mũi thương ngày một gần:

- Lão già! Ta xem lão có gan này hay không?

Mũi thương cách mặt Trúc Chi một ngón tay thì dừng lại, run rẩy. Giọng Diên Vương đầy kiềm chế vang lên:

- Trúc nha đầu! Hoàng thúc xin ngươi, tha cho Đăng nhi một mạng, được không? Hoàng thúc sẽ giải tán quân đội. Hoàng thúc sẽ tự vẫn. Chỉ xin ngươi cho Đăng nhi một con đường sống.

Trúc Chi lạnh lùng nhìn Diên Vương:

- Hoàng thúc, đã biết có quả báo, ngày xưa hà tất phải tuyệt tình như vậy?

Diên Vương cắn chặt răng, buông lỏng thanh trường thương đặt bên người. Thân hình to lớn quỳ xuống trước mặt Trúc Chi, đôi mắt đỏ au:

- Hoàng thúc sai rồi. Trúc nhi! Xin con cho Đăng nhi một con đường sống! Ta sẽ cùng phu nhân tự vẫn tạ tội. Chỉ xin con…

Trúc Chi lắc đầu, lạnh lùng cự tuyệt:

- Để lại mầm hoạ không phải cách làm của hoàng thất. Hoàng thúc phải hiểu hơn ai hết hậu quả của việc diệt cỏ không tận gốc chứ.

Diên Vương tuyệt vọng nhìn Trúc Chi, run giọng:

- Vậy chúng ta cùng chết! Đường đến hoàng tuyền có các ngươi bầu bạn, ta không cô đơn nữa.

Nói rồi đẩy mạnh mũi thương về phía Trúc Chi, nhằm ngực nàng lao đến. Hiền Minh bên cạnh đột nhiên hét lớn:

- Dạ!

Phập.

Phập.

- Tường?

Hai tiếng đâm liên tiếp vang lên, hai người bị thương lần lượt ngã xuống. Diên Vương gục ra sau, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc. Những bóng đen ẩn trên mái nhà như gió nhảy xuống khống chế binh lính vây quanh.

Một cuộc tàn sát nhanh chóng diễn ra.

An Tường đau đớn gục vào người Quế Chi, máu từ ngực cậu bé nhuộm đỏ làn váy màu nguyệt sắc của nàng. Trúc Chi để yên cho An Tường gục vào người, ánh mắt chăm chú theo dõi trận chiến. Nàng nhỏ giọng hỏi Hiền Minh:

- Ám vệ của đệ sao?

Hiền Minh trả lời:

- Ừ! Là ám vệ của phụ hoàng ngày trước. Không tệ đúng không?

Trúc Chi mỉm cười:

- Khá lắm nhóc con! Ta mất hai năm lục tung hoàng cung cũng không tìm được họ, lại để một tên nhóc như ngươi tìm thấy. Không tệ chút nào đâu!

Hiền Minh được khen thì mỉm cười. Gương mặt nhỏ hiện lên chút kiêu ngạo. Ít nhất cậu cũng vượt qua Trúc Chi một lần.

An Tường thấy Trúc Chi không để ý đến mình nên tức giận, thuận miệng cắn mạnh vào đùi của nàng. Trúc Chi bị cắn thì giật mình, hất An Tường ra, cáu:

- Ngươi điên à?

An Tường tức giận nói với Trúc Chi:

- Em vì chị bị đâm một nhát. Chị còn không thèm ngó ngàng đến!

Trúc Chi nhìn An Tường:

- Đâm chệnh nên ngươi không chết đâu. Cau có cái gì?

An Tường hít một hơi sâu, mang uất ức dồn nén nói ra:

- Nhưng máu đang chảy ra này. Máu đấy! Chảy nhiều có thể chết đấy!

- Vậy ta có thể làm gì? Tay ta đang bị trói, giúp ngươi thế nào được?

An Tường càng tức hơn:

- Vì vậy nên coi như không thấy hả? Chị có thể tỏ ra lo lắng một chút không? Có phải nữ nhân không thế?

Trúc Chi tức giận nhìn An Tường, nghiến răng không nói. Nàng quay mặt sang hướng khác, vừa vặn bắt được ánh mắt đầy ngưỡng mộ Hiền Minh nhìn An Tường. Trúc Chi không bằng lòng:

- Ánh mắt đó là gì thế? Đừng có ngưỡng mộ! Ngươi mà đần như hắn thì mười mạng cũng không đủ đâu.

Hiền Minh ngờ nghệch nhìn Trúc Chi, cảm thán:

- Lần đầu đệ thấy có người cãi lại Trúc Chi đấy.

Trúc Chi nghiến răng không nói. Chính nàng cũng không biết tại sao lại để một đứa ngốc như thế ở bên người nữa.

Trúc Chi đưa mắt về phía Quế Chi. Nàng đang run rẩy nhìn vào xác của Diên Vương.

Trúc Chi gọi:

- Quế nhi, đừng nhìn nữa! Ám vệ hoàng gia. Không có cơ hội sống đâu.

Quế Chi chậm chạp nhìn Trúc Chi, bàng hoàng hỏi:

- Là kế hoạch của tỷ, đúng không?

Trúc Chi ho nhẹ một tiếng, dịu giọng:

- Quế Chi, bình tĩnh đi! Đây là chuyện bắt buộc thôi.

Ánh mắt của Quế Chi u buồn rũ xuống. Nàng không nói gì mà hờ hững nhìn cột trụ sơn đỏ.

***

Cục diện thay đổi. Đám người áo đen đã khống chế được tình hình, nhanh chóng giết sạch đám lính đi theo Diên Vương. Một người mặc áo đen bịt kín mặt quỳ xuống trước mặt Hiền Minh:

- Thần hộ giá chậm trễ. Xin hoàng thượng giáng tội!

Hiền Minh nói:

- Cởi trói cho trẫm đã.

- Vâng!

Người đó chạy tới, cởi trói cho Hiền Minh và mọi người.

Trúc Chi sau khi được cởi trói liền đứng dậy ra ngoài. Cục diện bên ngoài đã ổn định. Cấm Vệ quân đang khống chế quân tạo phản. Xem ra Quế Chi cũng đã có chuẩn bị rồi mới tới.

Trúc Chi quay vào trong, lần thứ hai đi qua An Tường mà không hề nhìn cậu. An Tường rất bất mãn, vươn tay chụp chân Trúc Chi, ai oán nói:

- Em là vì chị nên mới bị thương đó.

Trúc Chi nhìn An Tường, thở dài ngồi xuống. Nàng cởi áo choàng bên ngoài băng bó qua loa cho An Tường. Tiện tay cũng đeo chiếc đồng hồ vào tay cậu.

An Tường lại bắt đầu ca thán mà không nhận ra tay mình đã đeo thêm đồng hồ:

- Em vì chị nên mới bị thương, tỏ ra áy náy một chút cũng không được sao? Dù gì cũng là ân nhân của mình, chị nhẹ tay thì sẽ chết à? Một cô nương thì nên dịu dàng một chút, lễ độ một chút…

Trúc Chi không kiên nhẫn siết chặt tay, An Tường hít sâu một hơi chịu đau. Cậu nhìn Điền Trung. Đáng tiếc, Điền Trung lại không để ý. Cậu bé chỉ mải nhìn Quế Chi, cuối cùng còn bước theo nàng ra ngoài.

Quế Chi đứng dưới bóng một cây quế, nhìn vào đoá sen đỏ nổi bật trong hồ. Điền Trung bước tới gần, chưa kịp nói gì thì nàng đã giành lời:

- Ta cứ nghĩ sự hi sinh của mình có thể bảo vệ được hai người họ. Nhưng đến bây giờ, ta mới nhận ra, từ đầu đến cuối, người được bảo vệ luôn là ta. Là công chúa, ta không thể bảo vệ thuộc hạ mình. Là tỷ tỷ, ta không thể bảo vệ tuổi thơ của Minh nhi. Là muội muội, ta không thể bảo vệ được trái tim của Trúc Chi. Ta…

Nước mắt nàng lăn dài trên má. Rất lâu sau mới nghẹn ngào nói tiếp:

- Ngày rồi ngày, ta nhìn bọn họ ngày một bước tới, ngày một rời xa mà bản thân ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Ta không thể bước đi cùng họ, ta không thể thay đổi theo họ… Ta…

Nàng bật khóc, từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống.

Điền Trung đồng cảm nhìn Quế Chi. Cậu chờ rất lâu để nàng bình tĩnh. Giọng Điền Trung trầm bổng:

- Ở đâu đó, em từng đọc được “Nơi ta có thể đi thì rất nhiều nhưng nơi để quay về thì chỉ có một, là gia đình.” Em nghĩ, trong tim bọn họ, chị là gia đình. Dù thay đổi thế nào, họ cũng sẽ quay về với chị. Mà chị, chỉ cần mỉm cười thôi.

Nước mắt của Quế Chi rơi nhiều hơn. Điền Trung im lặng thở dài, cậu nói:

- Em nghĩ mình phải nói lời từ biệt rồi.

Quế Chi ngạc nhiên nhìn thân thể Điền Trung bắt đầu phát sáng rồi tan ra như những giọt nước. Nàng hốt hoảng nhìn quanh nhưng không gian chỉ còn lại mình nàng. Chàng trai ban nãy còn đứng đây nay đã biến mất không một tung tích.

Cùng lúc đó, An Tường cũng đang hốt hoảng bám chặt vào váy của Trúc Chi, la hét:

- Á! Em không về! Em không về!

Trúc Chi thở dài, gỡ từng ngón tay của An Tường khỏi váy mình, nhẹ tênh:

- Ngươi không thuộc về nơi này. Đi đi thôi!

An Tường ngạc nhiên nhìn gương mặt không chút biểu tình nào của Trúc Chi, đau lòng. Cậu nhanh chóng biến mất trong quầng sáng bao quanh.

Người cuối cùng là Hoài An. Cậu chậm rãi nhìn Trúc Chi, nhỏ giọng:

- Em hi vọng Mộc Miên hạnh phúc.

Trúc Chi nhìn ra bên ngoài, tư lự:

- Hẳn là hạnh phúc…

Hoài An ảm đạm cúi đầu. Hiền Minh chợt nói:

- Ngươi có thể chuyển lời dùm ta đến tên mặt trắng kia không? Ngươi nói với hắn còn để bất cứ kẻ nào giống ngươi xuất hiện tại đây, ta sẽ giết sạch!

Hoài An gật đầu. Khi cơ thể cậu dần sáng hơn thì Trúc Chi chợt nói:

- Nàng nhờ ta đưa thứ này cho ngươi.

Nói rồi ném một cây trâm bạc tới cho Hoài An. Cây trâm lao vào quầng sáng rồi leng keng rơi xuống sàn. Viên ngọc trai đính trên thân chim như rơi lệ cho mối tình đầy tiếc nuối ấy.

Trúc Chi thở dài bước đến nhặt cây trâm lên, lẩm bẩm:

- Vẫn là không thể cùng đi.

Hiền Minh không đáp lại nàng, đi lên ngai vàng ngồi xuống. Trúc Chi nhìn Hiền Minh, nhỏ giọng:

- Đệ biết bọn họ sao?

Hiền Minh gật đầu:

- Ta biết tỷ định làm gì nhưng chúng ta không cần phải bắt chước ai cả. Con đường này, chúng ta sẽ tự phải đi, không nhờ vả hay mô phỏng bất cứ ai. Ta sẽ là một minh quân. Ta sẽ cho bách tính cuộc sống lạc nghiệp mà họ mong muốn. Ta hy vọng tỷ có thể giúp ta!

Trúc Chi sững sờ nhìn gương mặt nghiêm nghị của Hiền Minh. Nàng mỉm cười rồi chậm rãi quỳ xuống, kiên định nói:

- Được giúp đỡ cho người là vinh hạnh của thần. Thần nguyện tận trung với bệ hạ cho đến hơi thở cuối cùng.

Hiền Minh nhìn mặt trời đang chiếu lên những miếng ngói đỏ tươi của cung đình.

Giang sơn này, cậu sẽ gìn giữ.

Tương lai này, cậu sẽ tự viết lên.

Không mô phỏng, hay nhờ vả bất cứ ai nữa.
 

christie_hoang

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/15
Bài viết
327
Gạo
400,0
Chương 26

- Em không về!

Tiếng An Tường vang vọng khắp căn phòng màu trắng. Giọng một người đàn ông đáp lại lời cậu:

- Game của tôi khiến cậu nhóc say mê quá nhỉ? Thật lòng tôi rất vui đấy!

An Tường ngỡ ngàng nhìn căn phòng màu trắng. Nắng vàng dịu dàng đang mơn man tấm rèm cửa. Người đàn ông này…

Cậu đã về nhà rồi sao? Nhưng cậu chưa nói lời từ biệt với Trúc Chi cơ mà!

An Tường giật mình nhìn xuống ngực mình. Nó bằng phẳng không một vết xước, sẹo cũng không có. Là mơ sao? Chỉ là ảo giác của cậu sao?

- Chúng tôi đã chuẩn bị xe. Khi nào khoẻ thì xuống nhé.

Hoa Bác rời đi, để lại An Tường đang ngơ ngác nhìn vào tay mình. Cảm giác mạnh mẽ cùng lạnh lẽo khi Trúc Chi gạt cậu ra vẫn còn đó. Chân thực đến vậy nhưng chỉ là mơ sao?

****

Ở phòng bên cạnh, Điền Trung đang chậm rãi thay quần áo.

- Trông cậu có vẻ bình tĩnh.

Điền Trung hơi nghiêng người, nhìn người đàn ông kia:

- Vậy tôi có thể làm gì? Tôi muốn quay lại đó, ông đồng ý không?

Hoa Bác nhún vai:

- Không đâu! Cánh cổng vào đó đã bị đóng rồi, tôi cũng không thể nào giúp cậu được. Nhưng cuộc sống của cậu là ở đây, đó chỉ là nơi tạm dừng chân thôi. Du lịch một chút cũng tốt mà, đúng không?

Ánh mắt Điền Trung tối lại, không trả lời. Cậu im lặng một lát rồi hỏi:

- Mục đích của ông là gì?

Hoa Bác cười:

- Tiền và danh tiếng! Nếu phát minh này được công khai, tôi có thể trở thành người giàu nhất thế giới. Tên tuổi của tôi sẽ đi vào lịch sử với hình ảnh một nhà sáng chế tài ba.

Điền Trung nhìn Hoa Bác, nói nhỏ:

- Trông ông không giống như thiếu tiền.

Hoa Bác gật đầu:

- Tôi thích cậu nhóc đấy, rất thông minh. Nhưng chỉ thế thôi! Cảm ơn cậu đã tham gia thử nghiệm. Tiền tôi đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi.

Nói rồi quay lưng đi. Điền Trung cụp mắt, bình tĩnh cài từng chiếc cúc áo vào nhưng trong đôi mắt đen láy lại xuất hiện những dòng xoáy nhỏ.

****

Cạch!

Hoài An thẫn thờ ngẩng đầu nhìn người đàn ông mới xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm một hạt ngọc trai.

- Cậu nhóc khoẻ không? Xin lỗi nhé! Vì cơ thể cậu có nhiều vết thương nên quá trình quay lại có chút chậm.

Hoa Bác bước vào, đi đến cạnh giường của Hoài An, ánh mắt dừng lại trên tay cậu:

- Khi cậu được mang về, trong tay luôn nắm chặt nó. Dù mang đồ vật từ trong game ra ngoài là không được phép nhưng tôi sẽ bỏ qua lần này.

Nói rồi nháy mắt với Hoài An một cái. Hoài An chỉ hờ hững nói:

- Nếu là game mô phỏng thì những thứ này chỉ là ảo ảnh thị giác…

Cậu giơ viên ngọc trai lên không trung, nói tiếp:

- Ông gọi đây là ảo ảnh thị giác sao? Nơi ông đưa chúng tôi đến, đó là đâu?

Hoa Bác khịt mũi:

- Tuổi trẻ bây giờ hiểu biết thật rộng. Nói thế nào nhỉ, đó là một hành tinh khác, một sự sống khác chăng? Tôi không rõ! Tôi bẻ cong không gian, mở một cánh cửa đến nơi có sự sống…

Nói rồi mỉm cười nhún vai. Hoài An nói:

- Ông mang tính mạng chúng tôi đi thí nghiệm.

Hoa Bác bật cười:

- Thật là một cách nói chuyện thô lỗ. Nhưng, đúng vậy! Và tôi sẽ bồi thường cho sự mạo hiểm đó.

Hoài An nhìn Hoa Bác rồi lặng lẽ nhìn viên ngọc trai trong tay. Giọng cậu vang lên trầm trầm:

- Vậy những người tham gia khác thì sao? Ở đó, tôi không gặp bất cứ người nào khác ngoài ba chúng tôi.

Giọng Hoa Bác có chút tiếc nuối:

- Tôi đưa họ đến một vùng không gian khác nhưng có vẻ họ không may mắn lắm. Vừa vào đã chết rồi nên chúng tôi phải đưa họ trở về. À, họ hiện đang an toàn trong chính ngôi nhà của họ. Chỉ có các cậu là tham gia trò chơi lâu nhất thôi.

Hoài An chau mày. Cậu không thích cách nói chuyện này. Thật vô trách nhiệm!

- Đừng gọi nó là trò chơi khi ông chỉ đứng ngoài.

Hoa Bác nhún vai:

- À phải rồi! Vì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ nên tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa. Chị họ cậu, tôi đã tìm và đưa cô ấy về nhà an toàn. Thật là, những người trẻ tuổi thường khiến người khác lo lắng.

Hoài An im lặng, do dự hỏi:

- Làm thế nào ông biết chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ?

- À, chuyện này à? Mục Thần liên lạc với tôi, thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, sau đó không liên lạc được nữa. Tôi lo lắng cho an toàn của các cậu nên đưa người về. Sao nào?

Hoài An lắc đầu không nói. Hoa Bác vỗ vai Hoài An:

- Cậu nghỉ ngơi đi! Đây mới là cuộc sống của cậu, đừng bận tâm về một chuyến du lịch nữa.

Hoài An ngẩng đầu, nhìn Hoa Bác chuẩn bị đóng cửa rời đi. Cậu nói:

- Họ nói, nếu còn quay lại sẽ giết ông.

Hoa Bác xua tay:

- Thật là một đám người tàn bạo!

Nói rồi cười nhìn Hoài An:

- Nghỉ ngơi thật khoẻ nhé, Hoài An!

****

- Chị đã đi đâu vậy?

Hoài An hỏi Diệu Linh khi về nhà. Cô bé nói:

- Chị tham gia lớp leo núi nhưng không may cả đoàn bị mắc kẹt lại.

- Vậy sao lại nói với em đi thử nghiệm game?

- Chị cũng định đi thử cái game mới đó nhưng nửa đường gặp bạn. Cô ấy cũng tham gia lớp ngoại khoá nên chị đi luôn. Sao nào?

- Không có gì!

****

- Tớ muốn quay lại đó quá. Sao game đó họ không ra mắt nhỉ?

An Tường chán nản nằm xuống bàn. Điền Trung và Hoài An nhìn nhau, không tiếp lời.

Khi quay về nhà, cậu nghĩ đã vài tháng nhưng chỉ mất có bốn ngày.

Bốn ngày? Thật dài quá!

- Hôm nay chúng ta quay lại đó đi!?

An Tường đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt sáng rực. Hoài An và Điền Trung im lặng, không phản đối.

****

“Niêm phong, không phận sự miễn vào.”

An Tường kinh ngạc nhìn tấm bảng có dấu đỏ của cục an ninh, không hiểu chuyện gì xảy ra. Một cô gái đeo mắt kính đứng gần đó nói:

- Công ty này bị cưỡng chế đóng cửa rồi. Nghe nói là kinh doanh trái phép.

An Tường kinh ngạc, ủ rũ rời đi. Hoài An nhìn người con gái đang mỉm cười đằng sau, không nói gì. Hẳn là bọn họ đã lôi ông ta về nhà tù rồi. Nhớ lại nụ cười của Hoa Bác, không hiểu sao trong lòng Hoài An khó chịu. Những lời ông ta nói vẫn luẩn quẩn trong tai cậu. Với ông ta, đó chỉ là game thôi, với các cậu hẳn cũng phải vậy. Nhưng tâm trạng trống rỗng mỗi khi đêm xuống của cậu phải giải thích thế nào? Nỗi trăn trở về số phận của người con gái ấy thì phải làm sao? Nỗi uất ức của An Tường với Trúc Chi thì thế nào? Hay băn khoăn của Điền Trung về Quế Chi thì phải giải thích ra sao?

Mùa hè năm ấy, cậu tham gia một trò chơi nhưng tại sao đến mùa thu, lại có cảm giác mất đi một phần linh hồn?

Họ không cùng một thế giới, thật sự là một câu nói nghiệt ngã.

Lời tác giả:
* Truyện đã hoàn thành, phiên ngoại sẽ được đẩy lên sau vài ngày nữa.
* Cảm ơn đã theo dõi truyện.
* Nếu có thể, xin để lại comment.

 
Bên trên