Gặp tôi năm mười chín tuổi (Mười năm)
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: không cố định
Thể loại: Đời thường, đô thị, xuyên không
Độ dài: chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Cảnh báo về nội dung: Mọi cá nhân, tổ chức, tình tiết trong truyện đều là hư cấu, không nhằm ám chỉ bất cứ cá nhân, tổ chức nào. Mọi sự trùng hợp nếu có chỉ là ngẫu nhiên.
Văn án:
Nếu như một kiếp người có thể kéo dài đến trăm tuổi vậy có phải là quá dài rồi không?
Nếu như không vui vẻ thì sống tiếp cũng có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ cả một đời người dài đằng đẵng như vậy lại không có nổi điều gì khiến cho người ta vui vẻ?
Có chứ, nhưng tất thảy đều đã dừng lại từ mười năm trước, năm mười chín tuổi ấy!
Khi người ta ở tuổi mười chín, không hề hay biết mười năm sau sẽ ra sao? Cô bạn năm mười chín tuổi, chàng trai năm mười chín tuổi... tất cả đều sẽ trôi dạt vào quên lãng khi bạn choàng mình tỉnh giấc vào một buổi chiều muộn mà không hề hay biết bản thân đã trưởng thành từ bao giờ. Cuộc sống cứ thế dừng lại ở năm mười chín tuổi và tiếp diễn từ năm hai chín tuổi. Mười năm u mê, mười năm không một lời hồi đáp, mười năm để con người ta thật sự trưởng thành. Vậy có tiếc nuối mười năm đó không? Có thể không tiếc ư? Nhưng nếu được quay trở lại ngày ấy, hiển nhiên người ta vẫn sẽ phải lựa chọn trưởng thành như ngày hôm nay.
"Băng qua đồi núi,
Gặp tôi của năm mười chín tuổi
Em đeo đôi găng tay trắng, uống rượu mừng của tôi
Em hỏi tôi có hạnh phúc không?
Những muộn phiền có chăng hóa giải?
Sao trong hôn lễ bao người như vậy
Chẳng có được một người bạn năm xưa?
Tôi nói với em, tôi đã từng níu giữ, nhưng họ cứ phiêu bạt giữa biển người.
Người năm xưa ta yêu sâu đậm, đã cưới người hàng xóm lạ xa.
Tôi hỏi lại em, “Em có hạnh phúc không?”
Em gật đầu, nhìn tôi bật khóc.
Mai này gặp gỡ bao người, muốn kể em nghe, nhưng chẳng thốt nên lời.
Cho tôi đi theo với, cho tôi theo em với
Trở về năm mười chín tuổi, làm người cô độc hát ca.
Cho tôi đi theo,
Em cho tôi đi cùng em với
Đi ngược dòng người hối hả, đi về nơi hoang vu núi đồi, phất tay áo bay bay"
(Trích lời bài hát Băng qua đồi núi - Lý Nhã)
Đôi lời của tác giả:
Một bà cô hai mươi chín tuổi, nhưng tâm hồn lại ở tuổi mười chín. Điều đó thật khó tin phải không? Vậy mà điều khó tin ấy lại đang xảy ra với cô gái trong câu truyện này của tôi. Chuyện gì đã xảy ra và cuộc sống của bà cô kia sẽ tiếp diễn như thế nào? Hãy cùng tôi khám phá những câu chuyện hấp dẫn sau đó nhé!
Thật ra chính bản thân tôi cũng không ngờ sẽ có một ngày mình lại viết truyện có yếu tố xuyên không. Vậy nên rất mong nhận được sự ủng hộ và góp ý của tất cả mọi người. Cảm ơn rất nhiều!
(Vì lí do cá nhân và điều kiện không cho phép nên mỗi chương truyện sẽ rất ngắn)
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: không cố định
Thể loại: Đời thường, đô thị, xuyên không
Độ dài: chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Cảnh báo về nội dung: Mọi cá nhân, tổ chức, tình tiết trong truyện đều là hư cấu, không nhằm ám chỉ bất cứ cá nhân, tổ chức nào. Mọi sự trùng hợp nếu có chỉ là ngẫu nhiên.
Văn án:
Nếu như một kiếp người có thể kéo dài đến trăm tuổi vậy có phải là quá dài rồi không?
Nếu như không vui vẻ thì sống tiếp cũng có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ cả một đời người dài đằng đẵng như vậy lại không có nổi điều gì khiến cho người ta vui vẻ?
Có chứ, nhưng tất thảy đều đã dừng lại từ mười năm trước, năm mười chín tuổi ấy!
Khi người ta ở tuổi mười chín, không hề hay biết mười năm sau sẽ ra sao? Cô bạn năm mười chín tuổi, chàng trai năm mười chín tuổi... tất cả đều sẽ trôi dạt vào quên lãng khi bạn choàng mình tỉnh giấc vào một buổi chiều muộn mà không hề hay biết bản thân đã trưởng thành từ bao giờ. Cuộc sống cứ thế dừng lại ở năm mười chín tuổi và tiếp diễn từ năm hai chín tuổi. Mười năm u mê, mười năm không một lời hồi đáp, mười năm để con người ta thật sự trưởng thành. Vậy có tiếc nuối mười năm đó không? Có thể không tiếc ư? Nhưng nếu được quay trở lại ngày ấy, hiển nhiên người ta vẫn sẽ phải lựa chọn trưởng thành như ngày hôm nay.
"Băng qua đồi núi,
Gặp tôi của năm mười chín tuổi
Em đeo đôi găng tay trắng, uống rượu mừng của tôi
Em hỏi tôi có hạnh phúc không?
Những muộn phiền có chăng hóa giải?
Sao trong hôn lễ bao người như vậy
Chẳng có được một người bạn năm xưa?
Tôi nói với em, tôi đã từng níu giữ, nhưng họ cứ phiêu bạt giữa biển người.
Người năm xưa ta yêu sâu đậm, đã cưới người hàng xóm lạ xa.
Tôi hỏi lại em, “Em có hạnh phúc không?”
Em gật đầu, nhìn tôi bật khóc.
Mai này gặp gỡ bao người, muốn kể em nghe, nhưng chẳng thốt nên lời.
Cho tôi đi theo với, cho tôi theo em với
Trở về năm mười chín tuổi, làm người cô độc hát ca.
Cho tôi đi theo,
Em cho tôi đi cùng em với
Đi ngược dòng người hối hả, đi về nơi hoang vu núi đồi, phất tay áo bay bay"
(Trích lời bài hát Băng qua đồi núi - Lý Nhã)
Đôi lời của tác giả:
Một bà cô hai mươi chín tuổi, nhưng tâm hồn lại ở tuổi mười chín. Điều đó thật khó tin phải không? Vậy mà điều khó tin ấy lại đang xảy ra với cô gái trong câu truyện này của tôi. Chuyện gì đã xảy ra và cuộc sống của bà cô kia sẽ tiếp diễn như thế nào? Hãy cùng tôi khám phá những câu chuyện hấp dẫn sau đó nhé!
Thật ra chính bản thân tôi cũng không ngờ sẽ có một ngày mình lại viết truyện có yếu tố xuyên không. Vậy nên rất mong nhận được sự ủng hộ và góp ý của tất cả mọi người. Cảm ơn rất nhiều!
(Vì lí do cá nhân và điều kiện không cho phép nên mỗi chương truyện sẽ rất ngắn)
Chỉnh sửa lần cuối: